Em Có Thể Thích Anh Được Không

Chương 49: “Gia cảnh sao?”

Khâu Man Ngữ

22/09/2022

Editor: YuuThời Nhan không khách khí mà ném cho Chu Mục một ánh mắt sắc hơn dao. Cô bĩu môi, nghênh ngang đi tới trước tủ quần áo, mở tủ ra nhìn một hồi rồi lấy một bộ quần áo, áo len màu đỏ, một cái quần legging màu trắng và áo khoác len màu đen. Quay đầu lại, thấy Chu Mục vẫn còn đứng tại chỗ nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cô nhăn mũi nhìn anh rồi đi vào phòng tắm thay quần áo.

Cô rất nhanh liền thay quần áo xong, cô đi ra, nhìn vào vị trí vừa rồi, cô thấy Chu Mục vẫn đứng ở đó nhìn vào điện thoại. Anh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, cất điện thoại trở lại túi quần, bước tới chô Thời Nhan. Anh cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán cô rồi nắm chặt tay cô.

“Đi thôi! Chúng ta xuống bên dưới.”

Bàn tay trắng nõn của cô được bao bọc trong bàn tay to đẹp không kém gì cô, bàn tay như được bao bọc bởi hơi ấm, sự ấm áp dường như đang truyền từ lòng bàn tay đến tận trái tim cô. Thời Nhan cúi đầu nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, cô cũng mỉm cười, gật đầu nói: “Vâng!”

Ở tầng dưới, ba Thời đang ngồi một mình trên ghế sofa, ba Chu và mẹ Chu thì ngồi trên chiếc ghế sofa đôi ở bên trái. Ba vị phụ huynh đang nhàn nhã nói về chuyện trong nhà, đôi khi nói đến những chuyện thú vị thì đều không nhịn được mà bật cười. Thời Hàm đảm đương nhiệm vụ bảo mẫu, thỉnh thoảng lại đi pha thêm trà cho bọn họ.

Thời Hàm nhìn thấy tách trà trên bàn trà đã gần cạn, liền chuẩn bị đi pha thêm trà. Anh ta vừa mới đứng lên thì liếc nhìn thấy có bóng người ở trên cầu thang, anh ta quay đầu lại nhìn, hô lớn: “Hai đứa mau xuống đi! Chờ mỗi hai đứa thôi!”

Chu Mục nắm tay Thời Nhan qua đó, ba Thời cũng ngồi dịch sang một bên, để Thời Nhan và Chu Mục ngồi xuống bên cạnh mình.

“Con chào bác trai, bác gái.” Thời Nhan ngoan ngoãn chào hỏi ba Chu và mẹ Chu.

“Chào con.” Hai người cùng đồng thanh nói.

Hai đương sự đều đã tới, đề tài đương nhiên lại trở về trên người hai bọn họ. Ba Thời nói sáng sớm đã đi tìm người xem ngày hoàng đạo, chỉ còn hơn hai tháng nữa, cũng chính là sau Tết Âm Lịch.

Chu Mục và Thời Nhan cũng cảm thấy ổn. Nếu các vị phụ huynh trong nhà thấy ngày đó tốt, vậy thì chọn ngày đó đi!

Điều quan trọng bây giờ chính là địa điểm tổ chức đám cưới. Họ hàng chính gốc của gia đình họ Thời thì ở thành phố A, mà gia đình họ Chu cũng có một vài họ hàng ở thành phố A, còn hầu hết đều ở thành phố D. Tuy nhiên, đồng nghiệp và bạn bè của Chu Mục cũng đều ở thành phố A, cho nên địa điểm tổ chức đám cưới đang được cân nhắc.

Ba Thời rất tôn trọng ý kiến của gia đình nhà họ Chu, nếu con gái ông đã được gả đi rồi thì đương nhiên nên ưu tiên nhà trai trước, trong lòng thầm nghĩ nếu hôn lễ được tổ chức ở thành phố D, cùng lắm thì đưa họ hàng thân thích tới thành phố D là được. Nhưng ba Chu và mẹ Chu không nghĩ như vậy, họ cảm thấy nếu con gái bảo bối của nhà người ta đã gả cho con trai nhà mình, hơn nữa nơi làm việc của con trai cũng là ở thành phố A, hôn lễ đương nhiên nên được tổ chức ở thành phố A, còn họ hàng ở thành phố D thì sẽ thuê xe tới đón là được.

Ba Chu cũng nhấn mạnh thêm: “Dù sao họ hàng nhà chúng tôi cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất chính là bọn trẻ, quê quán có thể trở về lúc nào cũng được.”

Sau một hồi thảo luận, cuối cùng hôn lễ đã được quyết định sẽ tổ chức ở thành phố A, về địa điểm thì chính là bãi cỏ lớn ở phía sau khách sạn thuộc quyền sở hữu của Thời Hàm.

Thời Hàm nói đùa: “Nước phù sa không chảy vào ruộng ngoài.”

Ba Thời trừng mắt nhìn anh ta, anh ta vội vàng giải thích: “Con nói đùa thôi, làm ở khách sạn nhà mình thì sẽ dễ làm hơn, cũng có thể sắp đặt theo ý thích, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?”

Thời Nhan nhìn sắc mặt đã hòa hoãn hơn của ba Thời, cười tủm tỉm rồi nói với Thời Hàm: “Cảm ơn anh, vậy thì em sẽ không khách sáo nữa.”

Thời Hàm vỗ vỗ ngực: “Không cần khách sáo, em cứ việc phân phó đi, còn việc sắp xếp cho hôn lễ cứ giao cho anh.”

Vì là người một nhà, Chu Mục cũng không khách sáo nữa, anh cười nói với Thời Hàm: “Em cảm ơn, anh vợ.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi Thời Hàm như vậy.



Anh vợ?

Thời Hàm xoa cằm, cười nói: “Đột nhiên anh cảm thấy cách xưng hô như này nghe khá hay.”

Mọi việc đại khái đã được giải quyết xong xuôi, lễ vật hỏi cô dâu cũng đã được bàn bạc và chỉ cần bỏ vào một cái phong bao đỏ, sau đó còn lại một số việc vụn vặt, đồ dùng trong lễ cưới, áo cưới, vân vân.

Hai gia đình cùng nhau bàn bạc mọi chuyện, sau đó đi ra ngoài ăn trưa rồi cùng đi dạo ở khu gần đó rồi mới chia tay. Thời Hàm chở ba Thời, ba Chu và mẹ Chu về, còn Chu Mục và Thời Nhan đi hẹn hò.

Hiếm khi mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy, hai người cùng đi xem phim, sau đó đi ăn tối, ăn tối xong thì đi dạo trong khu trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại này là nơi lui tới thường xuyên nhất của Thời Nhan. Ngày thường đi mua sắm không phát hiện ra, giờ nhìn kỹ mới thấy hóa ra trong trung tâm thương mại này còn có một vài cửa hàng bán áo cưới!

Thời Nhan giữ chặt tay Chu Mục, Chu Mục dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Hỏi xong, Chu Mục nhìn theo hướng tầm mắt cô, ánh mắt dừng vào nơi cô đang nhìn, không chờ cô trả lời thì anh đã siết chặt hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, mỉm cười: “Chúng ta đi xem nhé?”

Thời Nhan rất muốn đi, nhưng cô cúi đầu nhìn thời gian sau đó lắc đầu: “Thôi để lần sau! Chờ lúc nào có thời gian rảnh thì tới đó, sau đó thử từ từ, cả đời em chỉ có duy nhất một lần kết hôn này thôi, thử áo cưới không thể qua loa được.”

Chu Mục mỉm cười gật đầu: “Được, em nói như nào thì anh nghe thế đó.”

Nói xong, anh lại dắt cô đi dạo, đi lang thang một hồi, thấy cô có vẻ hơi mệt, Chu Mục liền đưa cô về nhà.

Thời Nhan không chịu, cô dựa vào người anh bắt đầu ăn vạ: “Hiếm khi chỉ có hai chúng ta, em chưa muốn về nhà đâu.”

Chu Mục cười nhẹ, thấy xung quanh không có nhiều người, liền lớn mật dựa vào cây cột phía sau, thoải mái vòng tay ôm eo cô, áp cô vào lồng ngực mình. Anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng dùng tay sửa lại mái tóc dài hơi rối của cô.

“Không muốn về nhà, vậy thì em muốn đi đâu?” Anh hỏi.

Thời Nhan bĩu môi, cằm đặt ở trên ngực anh. Cô ngước mắt lên, chớp chớ mắt: “Em không biết!”

Cô thở dài, đưa tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực anh, bộ dạng có chút lười biếng, làm nũng: “Em chỉ muốn ở bên anh, hai người chúng ta ở bên nhau.” Cô giơ hai ngón tay lên, nhấn mạnh: “Là hai người!”

Chu Mục cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô phả vào chóp mũi anh rồi tiến vào trái tim anh, cộng thêm đầu ngón tay cô đang chạm vào ngực anh, làm trái tim anh tê dại, nhiệt độ cơ thể dường như tăng thêm vài độ, hai tay cũng dần nóng lên.

Ngón trỏ nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu lên một chút, bắt gặp đôi mắt ướt át hơn trước của cô, trái tim Chu Mục không khỏi run lên vài cái. Bất chấp người xung quanh thỉnh thoảng lại đi tới, anh cúi đầu hôn lên đôi môi được tô son dưỡng màu hồng nhạt của cô. Dưới ánh đèn tỏa sáng, đôi môi của cô càng thêm mọng nước.

Thời Nhan mở to mắt, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy chính là hàng mi dài hơi run rẩy của anh. Giây tiếp theo, cô thu lại sự ngạc nhiên trong mắt, nhắm mắt lại, tay ôm vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh càng thêm chặt hơn. Dần dần, cô bắt đầu đón ý anh, người con trai dường như được khích lệ, đầu lưỡi cạy hai cánh môi và hàm răng của cô ra, tiến sâu vào bên trong.

Tuy rằng không có nhiều người lắm nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, tay Chu Mục trước sau vẫn luôn quy củ ôm lấy cái eo nhỏ của cô. Anh hôn cô một hồi, đến khi hơi nóng phả lên trên trán, anh mới rời khỏi môi cô, cái trán chống lên trán cô. Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn hàng lông mi dài khẽ run rẩy của cô, nặng nề thở hổn hển mấy hơi rồi mới đứng thẳng lại.



Anh mím môi dưới, đưa tay lên nhéo nhéo vành tai ửng đỏ của cô, đầu ngón tay xoa nhẹ lên đó mấy cái, có chút xấu hổ, khàn giọng nói: “Tới chỗ của anh?”

Thời Nhan đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, gò má vốn đang đỏ ửng của cô lập tức nhiễm một tầng đỏ thẫm. Cô giống như một con mèo nhỏ nhút nhát, ngước nhìn đôi mắt của anh với một cảm xúc nào đó, sau đó chột dạ mà chớp mắt.

Cô muốn gật đầu đồng ý, nhưng lại rụt rè không đồng ý: “Anh… Ba mẹ anh không phải… Không phải ở đó sao?”

Chu Mục bật cười, nhướng mày: “Là khách sạn! Bọn họ nói ở khách sạn cho tiện.” Anh giơ tay lên, cầm lấy một lọn tóc của cô mà chơi đùa, giọng điệu có chút ngả ngớn: “Em cho rằng… Anh có sở thích đặc biệt sao? Thích có người ở bên cạnh nghe ngóng vào thời điểm đó?”

Thời Nhan không ngờ anh lại có thể nói ra lộ liễu như vậy, cô vội vàng ngẩng đầu lên che miệng anh lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi anh: “Sao anh không nói cho em biết?”

Chu Mục cười khổ, có chút bất lực mà đưa tay lên kéo tay cô xuống, đặt ở trong lòng bàn tay mình: “Em cũng đâu có hỏi anh đâu!”

“Vậy sao anh không chủ động nói cho em biết!” Cô hờn dỗi, trừng mắt nhìn anh: “Có phải em không hỏi là anh cũng không muốn nói với em đúng không! Giống như ba mẹ anh đang làm những gì.”

Thật ra Thời Nhan cũng không định hỏi kỹ những chuyện này, cô lấy anh chứ không phải lấy bố mẹ anh. Nhưng đã bắt đầu rồi thì cô rất muốn biết.

Nghe những gì cô nói, lại thấy cô có chút tủi thân, Chu Mục biết những gì mình làm là chưa đủ. Không phải anh không muốn nói, chỉ là từ lúc học trung học anh đã một mình ở bên ngoài học hành, nhiều năm như vậy trôi qua cũng đã sớm hình thành thói quen ở một mình và muốn chủ động vun vén gia đình. Trừ khi có ai đó hỏi, anh sẽ lễ phép nói một hai câu, nếu không, ngày thường cũng ít khi nhắc tới.

Anh chột dạ mà mím môi, nói: “Anh xin lỗi, là anh làm không được tốt.”

“Vậy thì anh nên giải thích mọi thứ về anh một cách rõ ràng đi.”

Chu Mục không nhịn được mà bật cười, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhướng mày: “Gia cảnh sao?”

Thời Nhan cười đắc ý, hỏi ngược lại: “Không được sao?”

“Được.” Đương nhiên là được.

“Nhưng…” Chu Mục nhìn xung quanh, cười nói: “Chúng ta có thể không nói chuyện ở đây được không?”

Thời Nhan hiểu ý anh, lúc này mới nhớ ra hai người “bán đường mật” ở đây đã lâu, cô đỏ mặt, vươn tay ra sau gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra, sau đó nắm tay anh trực tiếp đi vào thang máy.

“Về rồi nói.”

Đến bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm lấy xe, sau đó Chu Mục lái xe về căn hộ của mình, nửa tiếng sau mới về đến nhà. Vừa vào cửa, anh liền buông chìa khóa xuống, vươn tay ra kéo cô gái ở trước mặt lại, xoay người cô, đè cô ở trên tấm cửa, đột nhiên cúi xuống hôn môi cô.

Nụ hôn đến vô cùng mãnh liệt, Thời Nhan biết nó có ý nghĩa gì. Từ sau khi cô về nhà, hai người đã lâu không có hành động thân mật. Lúc này vừa mới hôn, nơi nào đó đã không còn kiềm chế được nữa, hai tay Chu Mục bắt lấy đùi cô, nhấc lên, trực tiếp đi vào phòng ngủ. Hai người hôn nhau suốt từ cửa vào đến tận phòng ngủ. Nhiệt độ trong nhà dường như tăng lên trong nháy mắt, nóng bỏng đến nỗi làm người ta có chút khó thở.

Sự yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng thở hổn hển và gấp gáp.

Nhiệt độ dần tăng cao bởi vì những cảnh khiến người ta đỏ mặt, tim đập chân run.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Có Thể Thích Anh Được Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook