Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 10: Bão lòng

Hanny Ho

16/04/2014

"Lần nào cũng vậy, cô không thể điều khiển đuợc chính mình, luôn bị một sức hút mãnh liệt từ anh lôi cuốn, điều khiển và mang linh hồn cô phiêu dạt đến một miền đất lạ tuyệt diệu..."

Mấy hôm nay, Nga có một dự cảm rất lạ. Cô cảm thấy mọi người trong buôn đang nhìn mình với ánh mắt khác hẳn mọi khi. Không hẳn là ác cảm, nhưng đầy sự tò mò. Tò mò trước mối quan hệ giữa cô và Will.

Mọi người trong buôn vẫn chưa quen được hình ảnh một cô gái Việt tay trong tay cùng một người đàn ông ngoại quốc. Dù họ rất quí mến Will và phái đoàn đã đến đây giúp đỡ buôn làng. Nhưng đối với họ, một cô gái Việt nên lấy chồng Việt, cùng văn hóa, ngôn ngữ, tập quán. Họ luôn tin rằng, Tuấn là mẫu người xứng đáng nhất đi bên cạnh Nga...

Một lần, vừa bước vào ngưỡng cửa lớp, Nga vô tình nghe bọn trẻ con nói chuyện bằng tiếng Kinh với nhau trong lớp học.

"Bạn có biết là cô giáo Nga sẽ lấy chú Will người Mĩ đẹp trai làm chồng không?"

"Sao bạn nói vậy. Bạn là đồ nói láo "

"Không, mình nói thiệt mà "

"Nói láo, chú Tuấn ở đồn buôn thích cô giáo Nga mừ."

"Không phải, mình nghe mẹ mình và mấy cô trong buôn nói là cô giáo Nga sẽ lấy chú Will làm chồng và đi Mĩ luôn."

"Không muốn như vậy đâu. Ai sẽ dạy chúng ta học."

"Mình không tin, cô giáo Nga là người Việt, cô không lấy chồng người Mĩ được đâu."

Cuộc đối thoại của bọn trẻ bị gián đoạn khi Nga bước vào lớp. Chúng nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe ngây thơ không giấu được vẻ lo lắng. Lo lắng cô sẽ rời buôn mà bỏ chúng đi...

Cả buổi học hôm đó, Nga miên man suy nghĩ về mọi thứ. Có điều gì đó hụt hẫng trong lòng cô...

---

Tuấn đang đứng trước cửa nhà chờ Nga.

Cả tuần nay, anh không thể gặp Nga vì cô dành trọn thời gian mà mình có thể để bên cạnh Will. Họ nâng niu từng khoảnh khắc bên cạnh nhau. Tuấn biết tất cả những điều này, lòng anh đang nóng như lửa đốt. Chẳng phải, Nga đã nói rằng, Will và cô chỉ là những người bạn bình thường thôi sao? Và anh đã cố gắng tin lời Nga nói, cho đến khi anh tận mắt nhìn thấy Will và cô nắm tay nhau đi dạo trên cánh đồng chè ở bên kia ngọn đồi. Lúc đó, gương mặt Nga trông rạng ngời hạnh phúc, điều mà anh luôn cố gắng làm bấy lâu nay nhưng không thành.

Tuấn đang suy nghĩ mông lung thì Will và Nga tiến đến. Nga nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay Will.

"Ủa, anh Tuấn đang chờ ai vậy?"

Dù rất đau đớn trong lòng khi nhìn Will và Nga bên cạnh nhau, nhưng Tuấn vẫn cố giữ vẻ ân cần và dịu dàng như thường ngày. Tuy nhiên, vẫn không qua được ánh mắt của Nga. Cô biết, anh không vui khi nhìn thấy sự có mặt của Will.

"Anh đang chờ em đó. Nga, anh có chuyện muốn nói với em."

Nga có thể cảm nhận thái độ nghiêm nghị trong lời nói của Tuấn. Trong lòng hơi bồn chồn lo lắng, cô quay sang Will chào tạm biệt anh.

Will lịch sự chào tạm biệt Tuấn rồi âu yếm vẫy tay chào Nga.

Nga nhìn theo dáng lưng của Will đến khi khuất dần, cô không biết anh có bắt kịp cái nhìn nẩy lửa của Tuấn vừa dành cho mình không?

"Ta vào nhà thôi anh Tuấn." Nga khẽ giọng nói.

Nga mang đến bàn một tách chè. Cô đứng trong bếp một lúc lâu trước khi mang ra. Có một cảm giác rất lạ trong Nga khiến cô rất sợ khi phải đối mặt với Tuấn. Cô biết rằng, bấy lâu nay, Tuấn luôn dành tình cảm cho mình và điều này khiến cô không được tự nhiên khi giáp mặt trực tiếp với Tuấn. Đặc biệt, khi chỉ có mình cô và Tuấn như hôm nay đây.

Nga cố cười tươi như không có chuyện gì xảy ra, như để xua tan đám mây đen u ám trên khuôn mặt Tuấn ngay lúc này.

"Anh Tuấn uống trà đi. Anh gặp em có việc gì không? Có tin tức gì ở Sài Gòn hả anh?"

Tuấn cầm tách chè rồi đột ngột chạm vào tay Nga. Cô giật thót người rút tay lại lúng túng không nói lên lời, cố tránh ánh nhìn si mê của Tuấn dành cho cô lúc này. Cô thực sự cảm thấy hơi sợ...

Trước đây, khi Will bày tỏ tình cảm với cô bằng một nụ hôn bất ngờ. Lúc đó, cô hơi choáng, nhưng không hiểu sao cô chỉ ngồi yên bất động và sau đó thì dần bắt nhịp theo từng cử động lả lướt của làn môi anh. Trong giây phút ngọt ngào đó, cô hiểu rằng trái tim mình đã dành trọn cho anh từ rất lâu rồi. Nên chỉ cần một sự va chạm nhẹ, cô sẽ không thể điều khiển được con tim mình. Đó là một cảm giác hồi hộp và run rẫy khó tả. Đó là cảm giác của những con tim đang khao khát yêu thương.

Nhưng với Tuấn thì khác. Tình cảm của cô dành cho anh vốn dĩ chỉ là tình bạn, nhiều hơn tình bạn một chút đó chính là tình cảm anh trai dành cho em gái. Cô thầm cảm ơn anh vì sự chăm sóc tận tình chu đáo mà anh đã dành cho mình. Nhưng tình cảm nam nữ thì cô không thể nào đáp lại...

"Nga..."

"Dạ.."

"Gần đây, anh nghe rất nhiều lời xì xầm, bàn tán không hay của bà con trong buôn về em. Em biết anh đang nói đến chuyện gì mà, đúng không?"

Nga hiểu rõ Tuấn muốn nói gì nhưng cố lãng tránh.

"Anh nói gì, em không hiểu."



Tuấn nhìn Nga, đôi mắt như đang cầu khẩn.

"Em đã từng khẳng định rằng, Will chỉ là bạn bè bình thường ...Và luôn là như vậy, đúng không em?"

Nga lặng thinh không trả lời, đầu cúi xuống.

"Anh nghĩ rằng em đang ngộ nhận tình cảm của mình. Em và Will rất khác biệt, rất khó để hòa hợp." Tuấn vẫn không rời mắt khỏi Nga, chăm chú dò xét biểu cảm trên gương mặt cô nhưng cố tìm yếu điểm.

Tuấn liệt kê mọi sự khác biệt giữa cô và Will để phán bác mối quan hệ này. Sự biện minh của anh quanh quẩn chỉ là không muốn cô bị tổn thương. Nhưng anh không hiểu được rằng, cô sẽ tan nát cõi lòng như thế nào nếu phải trốn chạy tình yêu của Will. Bởi, cô biết trái tim mình đã dành trọn cho Will mất rồi. Giờ, có muốn lấy lại thì cũng đã muộn màng.

Khác biệt về ngôn ngữ, văn hóa thì có quan trọng chi? Chẳng phải Will cũng mang trong mình một nửa dòng máu Việt Nam đó sao. Chẳng phải, anh đã hứa vì cô sẽ cố gắng học tiếng Việt rồi còn gì. Chẳng lẽ, chỉ vì điều này, mà cô cố tình rời xa anh. Nếu làm như vậy, chẳng khác nào cô đã nhẫn tâm làm tan nát trái tim anh. Không, cô thà chịu đau khổ chứ không muốn anh vương vấn chút muộn phiền nào.

Nga nhìn Tuấn, đôi mắt đen thoáng chút buồn, lời nói mạnh mẽ và cương quyết.

"Cám ơn anh Tuấn đã luôn lo lắng cho em. Nhưng em biết và hiểu rõ mình đang làm gì mà."

"Em thừa biết là anh rất lo lắng cho em. Anh không muốn những lời dị nghị làm tổn thương đến em. Vì thế, nếu không muốn phải gánh chịu miệng đời. Tốt nhất, em hãy xem lại mối quan hệ của mình."

Trong thâm tâm của Tuấn, anh luôn xem Will là một chàng trai trẻ mới lớn, tính cách và suy nghĩ còn bồng bột, thiếu chính chắn. Will lại sinh trưởng ở nước ngoài. Anh cho rằng, người phương Tây có cuộc sống phóng thoáng, không thích ràng buộc, cuộc sống thiêng về phiêu lưu mạo hiểm, rày đây mai đó. Liệu Will sẽ cam chịu một cuộc sống chung thủy với một bến bờ?

Anh cũng quan niệm rằng, người Tây lòng dạ hay thay đổi, thay người yêu như thay áo, coi nhẹ hôn nhân. Cuộc sống hoàn toàn khác biệt với thuần phong mỹ tục của người Việt Nam.

Những lời nói của Tuấn như những mũi ngọn, cứa thẳng vào trái tim Nga, vốn đã từng bị những suy nghĩ này dày vò từ khi bắt đầu mối quan hệ. Nga yêu Will, yêu chân thành và sâu sắc. Cô từng nghĩ mình có thể đợi chờ anh cho dù qua bao tháng năm dài. Đợi chờ đến khi hái hết những ngọn ba lá của đồi chè Ba Tu. Đợi chờ mãi đến khi anh quay trở lại. ..

Nhưng trong thâm tâm, nỗi lo sợ mất anh vẫn ngày đêm dày vò tâm trí cô. Cô sợ, cô vốn không có niềm tin mãnh liệt vào mối quan hệ này. Và một lần nữa, Tuấn lại chạm tay tới nỗi sợ hãi vô hình đó...

---

Tối nay, tiệc trại lại diễn ra đông vui náo nhiệt. Mọi người cuời nói vui vẻ. Duy chỉ có Nga thì thần sắc không được tươi xinh như thường ngày. Khuôn mặt cô u uất và trầm buồn thấy rõ, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô đang lo lắng, còn 2 tuần nữa, phái đoàn sẽ đi rồi. Will sẽ rời xa cô...Chỉ nghi đến viễn cảnh này thôi, cô đã đau nhói lòng.

Will có thể nhận ra thái độ kém sắc của Nga. Anh xoay người cô về phía mình, đặt hai tay lên vai cô và nhìn vào đôi mắt đen láy phẳng lặng như mặt nước mùa thu hỏi giọng quan tâm.

"Nga, em không được khỏe à?"

Nga lắc đầu, tay vén tóc, ánh mắt hơi bối rối khi cố che giấu cảm xúc của mình.

"Không, em không sao...Anh đừng lo."

Will xoa xoa lên cánh tay trắng muốt của Nga, rồi cởi chiếc áo khoác đen của mình khoát lên người cô.

"Em lạnh à?"

"Chỉ một chút". Nga khẽ giọng.

"Vậy chúng ta về sớm thôi. Em nên nghỉ ngơi." Vừa nói Will vừa nắm tay Nga kéo đi.

Nga lặng kẽ nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của mình đang được bao bọc trong bàn tay to lớn và ấm nóng của Will, cái siết chặt tay của anh vẫn như thường ngày. Nhưng sao cô lại cảm thấy nó đã bắt đầu lõng dần đi. Có phải là vì tâm trí cô đang bị chi phối bởi hai từ "chia phôi"?

Tuấn mím môi, uống cạn cốc rượu cần, đôi mắt đỏ ngầu nhìn theo huớng hai con tim yêu đương đang khuất dần trong bóng đêm. Con người anh lúc này đang bị chi phối bởi ba luồng cảm xúc bi thương: tim đau, lòng giận dữ, lý trí bất lực. Làm sao để mang cô trở về bên anh? Anh mỉm cuời chua chát với ý nghi của mình. Thật ra, đã bao giờ cô thuộc về anh đâu....

Sương đêm dày đặc, Nga cảm giác đêm nay lạnh hơn mọi khi.

Sương giăng ướt đẫm trên chiếc áo khoác của Will. Anh chỉ còn độc trên người chiếc áo thun dài tay màu rêu nam tính, đang vòng tay ôm lấy thân người nhỏ nhắn của Nga. Cô vùi đầu vào lồng ngực to lớn của anh.

Luôn ấm nóng và dịu ngọt!

Mùi hương bạc hà thoang thoảng trong từng hơi thở đang quẩn quanh khuôn mặt cô. Cô hít thật sâu như muốn lưu giữ mãi mùi hương nam tính quen thuộc và lôi cuốn này.

Dưới ánh trăng tà đang chìm dần vào mây...

Có cái hôn dịu dàng chạm vào tóc, lần lượt chuyển dần đến vầng tráng cao thanh tú, và nhẹ nhàng cố định nơi bờ môi hơi khô nhưng ngọt lịm...

Nỗi lo sợ vẫn tồn tại trong từng chiếc hôn, bờ môi Nga run lên nhẹ nhàng...

Lần nào cũng vậy, cô không thể điều khiển đuợc chính mình, luôn bị một sức hút mãnh liệt từ anh lôi cuốn, điều khiển và mang linh hồn cô phiêu dạt đến một miền đất lạ tuyệt diệu...

---o---



Lan Anh ngồi chống cằm, tay cầm thìa lật qua lật lại miếng thịt rán. Xung quanh cô, các thành viên phái đoàn thi nhau nói cuời rôm rã. Chỉ mình cô ngồi buồn hiu hắt.

Hôm truớc, cô bồng bột lớn tiếng với SaNi, nên hôm nay, cô chẳng dám bén mạng đến nhà SaNi để ăn cơm cùng Tuấn. Nghĩ lại cô thấy mình dại thật.

Cô nhớ lại ánh mắt si tình của Tuấn dành cho Nga đêm qua mà đau thắt trong lòng. Đối thủ của cô thật ra là Nga chứ không phải SaNi. Cô lo đi đánh đồn không có địch, giờ đây mất cả chì lẫn chài. Tuấn thì vẫn vậy, lúc nào cũng từ chối và dửng dung mỗi khi chạm mặt cô. Chẳng lẽ, anh không nhìn thấy hay cảm nhận đuợc tình cảm của cô dành cho anh sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lan Anh quyết định thực hiện một hành động táo bạo.

Hay là...

----

Tuấn lững thững về nhà. Anh vừa sang chỗ SaNi tìm Nga nhưng không gặp. Dù SaNi không nói ra, anh cũng đoán đuợc rằng Nga đang ở đâu và ở với ai. Anh thở dài, ánh mắt buồn ủ dột.

Vừa bước vào sân, Tuấn hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lan Anh đang ngồi ngay ở cửa. Cô tựa nguời vào thành cầu thang gỗ, co ro trong chiếc áo len mỏng manh màu tím nhạt.

"Lan Anh làm gì ngồi ở đây? Đợi Tuấn hả?"

Lan Anh đứng bật dậy. Tay phủi phủi quần. Gật đầu nhẹ.

Tuấn lấy làm lạ. Sao hôm nay, cô ấy trầm tính lạ thường. Không biết có "vụ án" gì mới không? Nghĩ đến đây, anh thấy hơi hồi hộp.

"Vào nhà đi. Ngồi ngoài này kẻo lạnh."

Vẫn gật đầu, Lan Anh ngập ngừng buớc vào trong. Cô cũng không thể hiểu đuợc cảm xúc của mình lúc này. Thuờng ngày, cô vẫn vồn vã là vậy. Không hiểu sao hôm nay lại nhút nhát thế này. Cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh, như trực nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tuấn mang ra một tách chè.

"Lan Anh uống đi cho ấm bụng. Sao, tối nay, Lan Anh sang đây gặp Tuấn có việc gì không?" Tuấn nhìn Lan Anh dò xét. Anh vốn là người có khả năng nhìn xoáy vào tâm can nguời khác.

Lan Anh cầm tách trà trong tay. Thổi thổi nhẹ. Khói bay nghi ngút.

Cô tranh đấu với ý nghĩ. Liệu có nên đường đột nói lời cảm mến Tuấn hay không?

Nếu anh nói không yêu cô thì cô sẽ như thế nào. Dù đã chuẩn bị tinh thần với kết quả có thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Vậy mà...

"Còn 2 tuần nữa, Lan Anh về Sài Gòn rồi. Không biết, đến khi nào mới có dịp quay lại nơi này nữa."

"Khi nào rảnh, Lan Anh có thể lên đây thăm Tuấn và mọi nguời mà.". Tuấn cuời nhẹ, ánh mắt hơi trầm buồn.

Lan Anh len lén nhìn Tuấn, giọng ngập ngừng. Tay xoay xoay tách chè trong tay.

"Có một chuyện, nếu Lan Anh không nói ra bây giờ. Có lẽ, mãi mãi, không còn dịp để nói...."

Tuấn im lặng nhìn Lan Anh. Có lẽ, anh đã đoán đuợc những gì Lan Anh sắp sửa nói ra.

"Lan Anh...rất thích Tuấn. Từ khi còn học đại học, Lan Anh đã thích Tuấn rồi..."

Mặt cô đỏ ửng lên trông thấy, đôi lông mi ngắn cun khẽ cụp xuống sau đôi kính trong veo. "5 năm đi du học, Lan Anh vẫn luôn nghi về Tuấn và tình cảm này vẫn không hề hay đổi đến tận giây phút này..."

Tuấn hơi bối rối dù đã chuẩn bị tinh thần từ truớc. Anh không ngờ Lan Anh lại đem lòng yêu anh sâu sắc đến nhu vậy. Nhung anh sẽ phải nói gì đây, khi anh không có một chút tình cảm đặc biệt nào dành cô, ngoài tình cảm bạn bè.

"Lan Anh...Tuấn..." Anh ngập ngừng, đáy mắt thoáng vẻ bối rối và ngại ngùng.

Lan Anh lấy hết can đảm nhìn sâu vào đôi mắt trầm buồn của Tuấn. Khuôn mặt không giấu đuợc vẻ kỳ vọng và đợi mong.

"Thật ra...Tuấn đa yêu một nguời khác...." Tuấn hạ giọng khe khẽ, ánh mắt hoi phức tạp nhu đang suy tu rất nhiều điều.

"Lan Anh biết mà..." Cô cuối đầu, ánh mắt buồn trông thấy.

Tuấn hơi ngạc nhiên nhìn cô. Vậy là, cô biết anh thích nguời khác, nhưng vẫn muốn thổ lộ tâm tình của mình.

"...nhưng Nga nó yêu William, anh không hiểu sao?" Lan Anh hơi cao giọng nhìn Tuấn. Sau đó, cô hối hận khi bắt đuợc ánh mắt đau khổ của anh khi nhắc đến Nga và Will.

"Nga chỉ là.... ngộ nhận. Rồi cô ấy sẽ hiểu ra, ai mới là người yêu cô ấy chân thành."

Tuấn vẫn kiên định với ý nghĩ của mình. Rồi Will cũng sẽ quay về Mĩ. Nga lại sẽ trở về bên anh như ngày xưa. Anh tin rằng, trước tình cảm chân thành của mình, cô cũng sẽ sớm động lòng trắc ẩn...

Chắc chắn là vậy !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook