Chương 9: Mùa đông không lạnh
Hanny Ho
16/04/2014
"Tình yêu đầu đời này mang đến cho cô biết bao dư vị ngọt
ngào sâu lắng không thể nào diễn tả thành lời. Chỉ biết rằng khi được ở cạnh
anh như thế này, dù sao đó phải chịu ngàn kiếp đau thương. Cô cũng sẽ cam lòng."
""Nói chị không có nhà đi."
Giọng Nga thỏ thẻ trong phòng ngủ khi Sa Ni báo có Will đến chơi. Cô nhăn mặt, đánh nhẹ vào đầu. Mặt mũi nào mà gặp Will.
Hôm nay, khi Nga vừa thức dậy, cô đã nghe Sa Ni kể lại chuyện đêm qua cô đã say khướt như thế nào. Sau đó, Nga lại gặp Lan Anh ở phòng làm việc của Tuấn, và được cô ấy tường thuật lại hành động khủng khiếp của mình ra sao? Nga méo mặt nghĩ thầm, từ giờ đến khi phái đoàn rời buôn, cô phải tìm cách tránh mặt Will thôi. Mặt mũi nào mà gặp anh.
Có lẽ, anh cũng không muốn gặp lại cô. Cô đã hành hung người ta tàn bạo đến như vậy rồi còn gì. Giờ, anh ta đến, chắc định mắng vốn cô vụ việc đêm qua.
"Nhưng em đã lỡ nói chị có nhà rồi. Có gì đâu. Cùng lắm, xin lỗi người ta một câu."SaNi trấn an Nga
"Không, chị không ra đâu. Em làm ơn ra nói với ảnh là chị ngủ rồi." Nga chui vào chăn, trùm kính đầu.
"Thôi, em không ra nói đâu. Em đâu có rành tiếng Anh...Chị tự lo liệu đi nha. Em đi đây." Vừa nói SaNi vừa khoác chiếc áo len lên người rồi chạy biến cửa sau.
Nga ló đầu ra khỏi chăn, hỏi vọng theo dáng SaNi.
"Em đi đâu?"
"Lát em về."
Giọng SaNi nhỏ dần. Hỏi đi đâu mà trả lời khi nào về, chỉ có thể là đến chỗ Tuấn. Nga đoán chắc chắn.
Nga trách thầm SaNi. Sao lại nỡ lòng nào để lại cô một mình đương đầu với bầy sói. Mà sói gì, chính cô là người tát người ta một phát trước bàn dân thiên hạ và còn hét vào mặt "Shut up!" nữa mà. Thiệt, mất mặt không còn gì để nói. Nga nhăn nhó, khuôn mặt trông thật khó coi.
10 phút sau...
Nga ngồi đối diện Will, đầu hơi cuối xuống, lấy tay gãy gãy vầng tráng trắng mịn màn, với hy vọng che bớt khuôn mặt đang đỏ như trái gấc của mình.
Will đưa tách chè lên miệng, đưa mắt quan sát cô. Qua làn khói trắng nhẹ, ẩn hiện một nụ cười kín đáo.
Nga im lặng một hồi lâu. Tay mân mê vạt áo. Cuối cùng, tiếng xin lỗi lí nhí cũng được thốt ra từ làn môi thoảng hương thơm chè xanh.
"Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không hiểu sao mình có thể hành động quá đáng với anh như vậy."
"Người say, thường là người thành thật nhất " Will cười nhẹ, ánh mắt âm thầm quan sát cử chỉ nơi Nga.
Nga len lén nhìn anh, mặt hơi ngố. Cô không biết phải nói gì thêm, chỉ cuối mặt xuống bàn. Thỉng thoảng, cô lại chiếu tia nhìn về phía bình hoa chè trắng muốt đang được đặt trên bàn như tìm kiếm đồng minh...
"Tôi... đáng ghét đến như vậy sao?" Will cười ẩn ý. Vừa nói vừa đặt tách chè xuống bàn, nhưng ánh mắt vẫn không rời nhân ảnh Nga.
Nga nghe Will nói vậy liền giơ nhanh hai tay lên phản bác.
"Ồ không...không, chắc chắn không phải vậy. Khi tôi say, hơi xấu tính... chút " Nga cười sượng sùng, thấy mình lố bịch hết sức!
Will nhìn thái độ của Nga mà không nhịn được cười. Nhấp một ngụm trà, giọng anh nghiêm nghị và cứng rắng.
"Dù gì, tôi cũng rất giận. Không thể bỏ qua chuyện này được"
Nga xanh mặt, miệng lắp bắp.
"Sao?"
Hai bàn tay Will đan xen nhau, uốn cong, kêu răn rắt. Hành động như thể anh chuẩn bị đi đánh nhau.
Anh đánh cô?
Nga trố mắt, như hiểu được dự định của anh. Mặt cô méo mó. Dù cô vốn rất xinh xắn nhưng giờ trông vẫn rất khó coi.
"Phải đánh trả thật à?"
Will gật đầu kiên định.
Đàn ông ngoại quốc thật nhỏ nhen, không như những gì cô từng biết. Tên này, từ nay, cô sẽ cấm cửa.
Cô miễn cường nhắm mắt lại, mặt hơi hướng về phía trước chuẩn bị đón nhận cái tát.
Không quên hạ giọng van nài người đối diện.
"Làm ơn nhẹ tay chút nha"
Will ngắm nhìn khuôn mặt Nga trong vài khoảnh khắc, từ làn mi cong nhẹ đến đôi môi
hồng ướt mịn.
Một sức hút vô hình cuốn lấy anh. Khiến anh vô thức hướng người về phía trước.
Một nụ hôn lướt nhẹ lên đôi môi ẩm ướt và mềm mại.
Ngọt lịm!
Vị của hương chè hay vị của tình yêu?
Đôi mắt nâu khẽ khép hờ...
Đôi mắt đen trong veo mở to hết cỡ...
Những cánh hoa chè trắng muốt khẽ co mình lại dưới những kẽ lá. E ấp dịu dàng!
Đêm nay, Will có cảm giác âm vang của tiếng vĩ cầm hân hoan thường ngày, dù vẫn là Canon như mọi khi. Anh thầm nghĩ, có lẽ không ai yêu Canon như người nghệ sĩ bí ẩn này. Thật lạ, cả tháng nay chỉ nghe mỗi Canon, nhưng sao anh không hề biết ngấy...
Đôi mắt nâu quyến rũ tinh anh hơn thường ngày khẽ khép lại thưởng thức, nụ cười mãn nguyện tuyệt đẹp khẽ cong lên trong bóng đêm.
Lâu rồi, nụ cười tươi tuyệt mĩ mới lại xuất hiện trên khuôn mặt điển trai này...
-----
Từ buổi tối khi cả Lan Anh và SaNi cùng đưa Tuấn về nhà. Mối quan hệ tình cảm tốt đẹp giữa hai chị em không còn được như trước. SaNi khôn khéo không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Lan Anh thì lại hành động chống đối, xua đuổi một cách lộ liễu. Cách cô hành xử chẳng khác nào họ chưa từng là những người bạn ngồi chung một bàn ăn trước đây. Tất cả cũng chỉ vì một người đàn ông...
Và người đàn ông này lại không hề yêu họ...
"Từ bỏ đi"
Lan Anh luyến thắng, nhìn chòng chọc vào mắt Sa Ni.
"Không đời nào. Chị là ai mà bảo tôi hãy buông tha anh Tuấn"
Sa Ni cũng không vừa, cao giọng đáp trả. Dù thuờng ngày, cô vốn rất trầm tính. Không trách đuợc, nguời mà Lan Anh đang muốn cô từ bỏ lại là Tuấn. Người đàn ông quan trọng nhất đời cô. Hơn nữa, Lan Anh là ai mà dám ra lệnh với cô. Và chua chắc, Lan Anh là người con gái mà anh Tuấn thích.
"Tôi chỉ sợ cô quá mù quáng rồi sau này sẽ đau khổ nhiều." Lan Anh tựa nguời vào gốc câu sưa.
"Việc đó không cần chị phải lo."
Sa Ni quay lưng bỏ đi. Mặc cho Lan Anh đứng tiu nghỉu phía sau. Khuôn mặt nhăn nhó khó chịu. Cô đã hạ được một đối thủ là Nga. Hay nói đúng hon, Nga giờ có Will, cô không phải bận tâm đến nữa. Chỉ còn Sa Ni, có vẻ anh Tuấn rất quí nó.
Lan Anh nghe nói con gái bản vốn hiền hậu và ngây ngô. SaNi bề ngoài trông thật hiền hòa, nhưng nếu lỡ tay chạm đến sẽ phát hiện ra toàn gai nhọn. Cũng phải thôi, cô ta mồ côi khi còn rất trẻ, tự mình lớn lên giữa cuộc đời. Cho dù có yếu đuối thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ phải luôn đứng lên để tự bảo vệ bản thân.
Lan Anh thừa biết, để đối phó với SaNi không phải là điều dễ dàng. Tuy SaNi còn trẻ nhưng rất khôn khéo. Không cẩn thận, có thể sẽ gây phản cảm, mất hình tuợng của cô trong mắt Tuấn. Phải tìm cách thôi! Vừa nghĩ cô vừa bức nát những chiếc lá ngay bên cạnh...
---
Từ đêm xảy ra "nụ hôn bất ngờ", mỗi buổi chiều sau giờ làm việc, Will đều đến lớp Nga và đứng chờ phía truớc cửa. Thỉnh thoảng, anh lại ngắm nhìn cô đang say sưa giảng bài qua khung cửa sổ nhỏ. Hình ảnh cô gái Việt Nam nhỏ nhắn với mái tóc dài đen mượt buông xõa ngang lưng cùng nụ cười tươi e ấp, không biết tự khi nào đã khắc sâu vào trái tim anh.
Nga chưa bao giờ nghĩ rằng, Will lại có thể "để mắt" và dành tình cảm đặc biệt cho một người tầm thường như cô. Trong mắt cô, anh là một người ưu tú và cao qúi. Anh có tất cả những thứ mà mọi cô gái trên thế gian này đều mơ ước: vẻ ngoài tuấn tú, ưu nhã hơn người, học cao hiểu rộng và một trái tim đầy nhân đạo. Vì thế, trước tình cảm được bộc lộ từ anh tối hôm đó, cô vô cùng bất ngờ, hân hoan mở cửa tim mình đón nhận trọn vẹn sự yêu thương bằng tất cả tâm hồn trinh nguyên. Hạnh phúc anh mang lại như thứ men say khiến người cô ngây ngất, từng giờ khắc trôi qua như được sống trong vạn niềm vui không gì có thể sánh bằng.
Chiều nay, Will và Nga lại cùng nhau đi dạo quanh cánh đồng gần nhà. Nắng chiều tà vẫn còn nén lại chút rực rỡ như để soi sáng cho tình yêu đôi lứa. Anh luôn cố gắng tìm nhiều chuyện vui để khiến cô cười. Lúc nào cũng vậy, cô luôn chăm chú lắng nghe anh rồi mỉm cười hiền hòa....
Đường làng gập ghềnh như vô tình khiến hai đôi vai va chạm vào nhau. Nga cuối đầu, khuôn miệng cong lên hạnh phúc khi bất chợt nhận được cái siết tay thật chặt. Tay Will bao giờ cũng ấm áp lạ thường...
"Hôm nay, bọn trẻ học ngoan chứ?"
"Vâng, bọn nhỏ ngoan và thông minh lắm anh à"
"Thế thì tốt. Em có khoảng bao nhiêu học trò?"
"Có khoảng 60 em đủ lứa tuổi."
"Cũng đông quá nhỉ. Dạo này, em có thêm học trò mới nào không?"
"Có được thêm hai em đến lớp sau khi Tuấn phài đến nhà khuyết phục các bậc phụ
huynh. Vẫn còn một số em lớn tuổi hơn không thể đến lớp vì phải phụ giúp cha mẹ việc đồng án. Dù em và Tuấn đã đến nói chuyện rất nhiều lần nhưng vẫn chưa có kết quả."
"Vậy à. Nếu cái nghèo không đeo đẳng nơi này. Có lẽ, phụ huynh của các em cũng không nỡ để con mình thất học như vậy. Nếu họ có thể hiểu thông suốt hơn một chút rằng, kiến thức có thể thay đổi cuộc đời của con họ thì tốt biết bao." Khóe mắt nâu ánh lên vẻ xúc động.
Will là một trong những người có trái tim nhân ái nhất mà Nga từng gặp. Có lẽ, cô yêu
anh cũng vì đức tính này.
"Anh nói rất đúng. Chỉ có điều, những người ở đây vẫn còn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc cho con em đến trường. Tội nghiệp các em lắm, có vẻ rất muốn được đến trường đi học như các bạn...." Nga buồn rầu nói.
Will chăm chú lắng nghe lời Nga nói, ánh mắt chứa đựng sự cảm thông chân thành. Anh có thể hiểu được mong uớc của cô. Cô mong sao tất cả bọn trẻ đều được đến lớp, học chữ, vui chơi và sống hạnh phúc đúng như lứa tuổi của các em. Vì cơm áo mà các em phải mất đi tuổi thơ dịu dàng và ngọt ngào vốn dĩ thuộc về một phần trong cuộc đời mình. Đây cùng là điều mà anh luôn hằng cầu nguyện. Một cuộc sống hạnh phúc và bình yên dành cho trẻ em nghèo ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung. Chúng như một tờ giấy trắng, trinh nguyên và trong sáng. Rất cần đuợc sự
che chở và sống trong yêu thuong...
Will dừng lại nhìn Nga động viên an ủi. Anh lúc nào cũng đồng cảm, dịu dàng và luôn ủng hộ tinh thần cô. Mỗi khi nhìn anh, cô cảm thấy hạnh phúc vì đã tìm được một nửa linh hồn của đời mình. Mọi khó khăn, vất vả đang chờ ở phía trước sẽ chẳng là gì. Chỉ cần cô có anh bên cạnh, cô sẽ không còn sợ bất cứ điều gì. Có được tình yêu của anh, cô thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Dù ban đầu, trong lòng cô đã hình thành biết bao nỗi sợ hãi mơ hồ và đã có lúc cô lẩn trốn anh, nhưng chính tình yêu chân thành của anh đã xoá tan mọi hoài nghi và sợ hãi trong cô. Bỏ qua tất cả, cô muốn một lần được nếm dư vị của tình yêu, mà người duy nhất đã khiến cô xao động chính là anh.
"Anh tin là với sự nổ lực cùa Tuấn và em. Điều đó sẽ thành hiện thực vào một ngày không xa. Dù anh biết rằng con đường đi đến đó là một điều không hề dễ dàng."
Nga thở một hơi nặng nề, cố nhìn anh mỉm cười.
"Cảm ơn anh vì đã luôn ủng hộ em."
....
Dưới ánh hoàng hôn nơi miền sơn cước,
Có những ánh mắt lấp lánh nhìn nhau không rời.
Có những cái ôm nhẹ trong sáng và dịu ngọt.
Có những chiếc hôn say đắm và nồng nàng.
Những khoảnh khắc tuyệt vời của tình yêu vừa chớm nở này, đủ sức lắng đọng cả dòng thời gian....
----
Suốt buổi tối hôm nay, Nga cứ đi qua đi lại trong phòng, người thấp thỏm nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Ngoài trời, sương rơi dày đặc, những cơn gió rét cắt da cắt thịt bay ùa vào cả trong ngôi nhà sàn chênh vênh. Trong bóng đêm đen kịch trước hiêng nhà, màn sương đục lờ mờ bay bổng, khiến mọi vật càng trở nên mơ hồ ảo ảnh.
Nhìn chiếc đồng hồ cũ đang kêu tích tắt trên bàn, Nga tựa đầu bên khung cửa với một nỗi hụt hẫng trong lòng. Đêm nay, có lẽ, Will không đến gặp cô. Dù trong lòng hơi buồn vì không được gặp anh nhưng cô không hề trách cứ anh lời nào. Vả lại, trời lạnh như thế này, cô cũng không nỡ lòng nào để anh đi trong giá rét. Nhưng sao không gặp anh mới có một ngày. Cô đã nhớ mong đến da diết. Sau đó, cô tự hỏi chính mình, những ngày tháng đợi chờ anh sắp tới rồi sẽ như thế nào đây? Cô rùng mình, chưa nghĩ đến mà đã cảm thấy sợ. Hôm nay, cả hai đều bận rộn với công việc của mỗi người. Chỉ có buổi trưa, cô ghé ngang nơi anh làm việc trao vội hộp cơm cuộn, tất nhiên không có lồng đỏ trứng trong đó vì cô đã tỉ mỉ lấy ra hết cả rồi. Nhớ đến giây phút anh hôn trộm lên má cô một cách dịu dàng, hai đôi má trắng xinh của cô bỗng ửng hồng như vừa được ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Will đã hứa tối nay sang nhà để gặp Nga, nhưng không hiểu sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô vừa trông mong lại vừa lo lắng. Bước đến bàn rót một tách chè lên hớp một ngụm, chất lỏng ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nỗi bồn chồn trong lòng cũng từ từ lắng xuống.
Đã 9 giờ đêm, chắc có lẽ là Will không đến. Đinh ninh với ý nghĩ này. Nga chậm rãi đi vào phòng trong, với lấy tấm chăn đắp cao đến tận cổ, cô nằm trằn trọc một hồi lâu, quay qua quay lại nhiều lần mà không sao ngủ được, một sự mất mát lạ lùng dâng lên trong lòng mà không sao thoát ra được. Sau đó, cô bất giác lo lắng, mình đã phụ thuộc vào anh quá nhiều rồi, đến độ không gặp anh một phút là đã nhớ nhung muộn phiền!
Nga nghiêng người qua khung cửa sổ, ánh trăng từ đâu mà ùa cả vào phòng, soi trọn thân thể với những đường cong ngọc ngà. Cô khẽ nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ nhưng âm thanh réo rắt, du dương và da diết đang bay bỗng ngoài cửa sổ như gọi mời cô. Mắt cô mở to, tỉnh táo định thần đó là thật hay mơ. Và người bí mật đang thổi khèn lá là ai? Hôm nay, SaNi lại đi vắng, Cô bất giác thấy chột dạ, nằm im thin thít như không hề hay biết âm thanh lạ kia.
“Đêm nay đôi ta ngồi đã muộn,
Gà gáy giục chín năm mười sáu tiếng.
Đôi ta không có lòng thì thôi,
Có lòng thì hãy mau mau cất tiếng lên giọng...”
Một giọng nam cất lên, vừa ngập ngừng, vừa đứt quãng và lơ lớ như kẻ mới học chữ vỡ lòng. Mắt Nga lay động, hình ảnh Will nhanh chóng hiện lên trong đầu. Cô tung chăn bật người dậy khẽ hỏi chính mình.
"Là anh?"
Vội vàng đứng dậy, cô bước nhanh đến khung cửa sổ, soi đèn lên cao để có thể nhìn ra ngoài được tỏ hơn.
"William, có phải là anh?" Cô cao giọng hỏi, giọng nói có chút hân hoan, có chút ngượng ngùng.
Lờ mờ trong ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt anh tú ôn hoà của Will làm bửng sáng cả một mảng tối tăm. Anh vẫn đang ngậm chiếc lá trên môi, điệu nghệ thổi không kém một chàng trai bản chính hiệu.
Một nụ cười nở trọn trên khuôn mặt kiều diễm của Nga. Cô quá vui vì được gặp anh đến độ chỉ đứng ngẩn ngơ ra đấy mà không nói được lời nào.
"Em hiểu bài thơ anh vừa đọc không?" Will tiến gần hơn đến khung cửa, hai tay vịnh lên thành.
"Có...em hiểu. Anh giỏi lắm! Làm sao đọc và thuộc cả một bài thơ tiếng Việt dài như vậy..." Thật ra, Will đọc sai một vài chữ. Nhưng vì cảm động quá nên Nga cũng không
thể phát hiện ra.
"Lan Anh dạy anh đó...Anh học cả tuần nay mới thuộc..." Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô, dịu dàng không thể tả. "Em không đáp trả lại sao?"
Lúc này, Nga mởi thức tỉnh thật sự. Nhanh miệng đọc bài thơ đối nằm lòng, miệng đọc đấy nhưng suy nghĩ chỉ ngập tràn hình ảnh trước mặt.
"Giờ này trời đã về khuya.
Sao đã lượn vòng đổi ngôi.
Sương đã phủ trắng,
Em chỉ biết mình anh nhưng chưa biết tim anh...”.
Đọc đến câu cuối, dù không biết Will có thể hiểu hết ý hay không, nhưng Nga vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Không ai nói gì nhưng mặt vẫn đỏ ửng hồng.
Will mim cười tươi, có chút bối rối trên mặt. Anh gãy đầu, ái ngại nói.
"Xin lỗi em, nhưng anh chỉ thuộc mỗi đoạn vừa đọc..."
Nga nghe Will nói vậy thì che miệng cười, ánh mắt thấu hiểu nhìn anh.
"Không sao đâu. Anh thuộc như vậy là tốt lắm rồi...Em cảm ơn anh.."
"Vì điều gì?"
"Vì đã học tiếng Việt."
"Vậy đền cho anh nha."
"Anh muốn điều gì?"
"Hãy đi đến một nơi"
Trời rét đậm lắm. Vậy mà Nga chẳng chút bận lòng, quên cả khoát áo ấm, vội vàng chạy đến bên anh. Trên con đường tối đen như mực, hai bóng người tay trong tay lò dò giữa bóng đêm.
Đi được một quãng ngắn, đến phía cuối con đường, Nga vui mừng khi nhìn thấy đống lửa nhỏ được nhóm lên tự khi nào. Đến gần hơn, cô càng bất ngờ khi nhìn thấy những thứ mà anh đã chuẩn bị trước đó. Nào là hoa chè trắng tinh thơm ngát, nào là đôi nến hồng lung linh đung đưa theo chiều gió và có cả rượu cần thoang thoảng trong
không trung...
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Nga, Will mỉm cười mãn nguyện. Anh luôn muốn làm mọi thứ khiến cô được vui, muốn cô biết được anh dành tình cảm cho cô thế nào. Thấy cô vẫn còn đang đứng yên tần ngần, anh nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, kéo đến ngồi cạnh đống lửa.
"Em qua đây cho ấm..."
Will đưa hai bàn tay hồng hào của mình vào sát ngọn lửa đang bùng bùng cháy, phút chốc lại áp vào tay cô, xoa qua xoa lại như truyền hơi ấm. Anh cứ làm như vậy hết lần này đến lần khác cho đến khi cô giữ tay anh lại rồi cuối đầu nói khẽ.
"Anh không cần phải làm như vậy. Tay anh vốn dĩ lúc nào cũng ấm áp đối với em". Vừa nói Nga vừa xoa mu bàn tay Will thật nhẹ nhàng.
Will mỉm cười hạnh phúc, di chuyển người xích lại gần Nga hơn, anh choàng tay qua vai cô như muốn truyền thêm hơi ấm. Thái độ thân mật của anh khiến cô hơi ngập ngừng, nhưng sau đó cũng dần tựa đầu vào vai anh. Cô sợ sự ngập ngừng này sẽ khiến mình hối tiếc, khi bất giác nghĩ về ngày chia xa đang dần đến gần kề.
"Hoa này anh hái ở Ba Tu 2 đó à?"
"Ừ..."
Nga quay đầu sang nhìn anh hỏi khẽ.
"Anh đi hái khi nào vậy?"
"Hồi chiều này..."
"Sao không gọi em cùng đi?" Nga hơi trách móc.
"Nếu gọi em thì còn gì là bất ngờ..." Will nháy mắt, kéo đầu Nga vào lòng mình.
"Đường xa quá. Anh làm việc cả ngày đủ mệt rồi. Sao còn phải nhọc công vì em?"
Will không nói gì, chỉ đáp trả bằng cái ôm càng lúc càng siết chặt hơn. Anh nhắm hờ mắt lại để tận hưởng cảm giác dễ chịu này.
Nga nũng nịu áp mặt vào lòng anh, hơi ấm từ người anh loan toả và chìm đần vào cơ thể cô. Cảm giác ấm áp, dễ chịu lan toả trong từng tế bào cơ thể, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc. Tình yêu đầu đời này mang đến cho cô biết bao dư vị ngọt ngào sâu lắng không thể nào diễn tả thành lời. Chỉ biết rằng khi được ở cạnh anh như thế này, dù sao đó phải chịu ngàn kiếp đau thương. Cô cũng sẽ cam lòng.
Khẽ hít một hơi dài, cô nhắm mắt lại, giọng thỏ thẻ hỏi Will.
"Anh có nghe mùi hương của hoa chè bay trong gió?"
"Có..."
"Em nghĩ nó không chỉ từ hoa anh hái, mà còn từ Ba Tu 2 bay sang đây. Anh có nghĩ vậy không?"
Will gật đầu tán đồng.
"Chắc vậy. Và còn một nơi nữa, em biết không?"
Nga mở mắt ra, ngửa đầu lên nhìn Will.
"Ở đâu vậy anh? Sao em không biết?"
Will mỉm cười dịu dàng nhưng nhìn cô một chút ma mãnh. Anh hướng đầu về phía cô rồi hôn nhẹ lên tóc.
"Từ tóc của em đó..."
Nga cong môi mỉm cười, đẩy nhẹ người Will ra nhưng tay anh đã vòng sang eo cô, cứ thế mà siết chặt không một chút nới lỏng, làn môi mềm mại cũng từ đó mà vương vấn lên tóc, lên vần trán cao thanh thoát và lên cả đôi má đang ửng hồng...
Ba Tu mùa này lạnh lắm, nhưng sao đối với Nga, mùa đông năm nay chẳng lạnh một chút nào...
LTG:
-Hoodie: áo ấm phía sau cổ có nón và 1 túi to trước bụng.
-Shut up!: câm mồm.
""Nói chị không có nhà đi."
Giọng Nga thỏ thẻ trong phòng ngủ khi Sa Ni báo có Will đến chơi. Cô nhăn mặt, đánh nhẹ vào đầu. Mặt mũi nào mà gặp Will.
Hôm nay, khi Nga vừa thức dậy, cô đã nghe Sa Ni kể lại chuyện đêm qua cô đã say khướt như thế nào. Sau đó, Nga lại gặp Lan Anh ở phòng làm việc của Tuấn, và được cô ấy tường thuật lại hành động khủng khiếp của mình ra sao? Nga méo mặt nghĩ thầm, từ giờ đến khi phái đoàn rời buôn, cô phải tìm cách tránh mặt Will thôi. Mặt mũi nào mà gặp anh.
Có lẽ, anh cũng không muốn gặp lại cô. Cô đã hành hung người ta tàn bạo đến như vậy rồi còn gì. Giờ, anh ta đến, chắc định mắng vốn cô vụ việc đêm qua.
"Nhưng em đã lỡ nói chị có nhà rồi. Có gì đâu. Cùng lắm, xin lỗi người ta một câu."SaNi trấn an Nga
"Không, chị không ra đâu. Em làm ơn ra nói với ảnh là chị ngủ rồi." Nga chui vào chăn, trùm kính đầu.
"Thôi, em không ra nói đâu. Em đâu có rành tiếng Anh...Chị tự lo liệu đi nha. Em đi đây." Vừa nói SaNi vừa khoác chiếc áo len lên người rồi chạy biến cửa sau.
Nga ló đầu ra khỏi chăn, hỏi vọng theo dáng SaNi.
"Em đi đâu?"
"Lát em về."
Giọng SaNi nhỏ dần. Hỏi đi đâu mà trả lời khi nào về, chỉ có thể là đến chỗ Tuấn. Nga đoán chắc chắn.
Nga trách thầm SaNi. Sao lại nỡ lòng nào để lại cô một mình đương đầu với bầy sói. Mà sói gì, chính cô là người tát người ta một phát trước bàn dân thiên hạ và còn hét vào mặt "Shut up!" nữa mà. Thiệt, mất mặt không còn gì để nói. Nga nhăn nhó, khuôn mặt trông thật khó coi.
10 phút sau...
Nga ngồi đối diện Will, đầu hơi cuối xuống, lấy tay gãy gãy vầng tráng trắng mịn màn, với hy vọng che bớt khuôn mặt đang đỏ như trái gấc của mình.
Will đưa tách chè lên miệng, đưa mắt quan sát cô. Qua làn khói trắng nhẹ, ẩn hiện một nụ cười kín đáo.
Nga im lặng một hồi lâu. Tay mân mê vạt áo. Cuối cùng, tiếng xin lỗi lí nhí cũng được thốt ra từ làn môi thoảng hương thơm chè xanh.
"Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không hiểu sao mình có thể hành động quá đáng với anh như vậy."
"Người say, thường là người thành thật nhất " Will cười nhẹ, ánh mắt âm thầm quan sát cử chỉ nơi Nga.
Nga len lén nhìn anh, mặt hơi ngố. Cô không biết phải nói gì thêm, chỉ cuối mặt xuống bàn. Thỉng thoảng, cô lại chiếu tia nhìn về phía bình hoa chè trắng muốt đang được đặt trên bàn như tìm kiếm đồng minh...
"Tôi... đáng ghét đến như vậy sao?" Will cười ẩn ý. Vừa nói vừa đặt tách chè xuống bàn, nhưng ánh mắt vẫn không rời nhân ảnh Nga.
Nga nghe Will nói vậy liền giơ nhanh hai tay lên phản bác.
"Ồ không...không, chắc chắn không phải vậy. Khi tôi say, hơi xấu tính... chút " Nga cười sượng sùng, thấy mình lố bịch hết sức!
Will nhìn thái độ của Nga mà không nhịn được cười. Nhấp một ngụm trà, giọng anh nghiêm nghị và cứng rắng.
"Dù gì, tôi cũng rất giận. Không thể bỏ qua chuyện này được"
Nga xanh mặt, miệng lắp bắp.
"Sao?"
Hai bàn tay Will đan xen nhau, uốn cong, kêu răn rắt. Hành động như thể anh chuẩn bị đi đánh nhau.
Anh đánh cô?
Nga trố mắt, như hiểu được dự định của anh. Mặt cô méo mó. Dù cô vốn rất xinh xắn nhưng giờ trông vẫn rất khó coi.
"Phải đánh trả thật à?"
Will gật đầu kiên định.
Đàn ông ngoại quốc thật nhỏ nhen, không như những gì cô từng biết. Tên này, từ nay, cô sẽ cấm cửa.
Cô miễn cường nhắm mắt lại, mặt hơi hướng về phía trước chuẩn bị đón nhận cái tát.
Không quên hạ giọng van nài người đối diện.
"Làm ơn nhẹ tay chút nha"
Will ngắm nhìn khuôn mặt Nga trong vài khoảnh khắc, từ làn mi cong nhẹ đến đôi môi
hồng ướt mịn.
Một sức hút vô hình cuốn lấy anh. Khiến anh vô thức hướng người về phía trước.
Một nụ hôn lướt nhẹ lên đôi môi ẩm ướt và mềm mại.
Ngọt lịm!
Vị của hương chè hay vị của tình yêu?
Đôi mắt nâu khẽ khép hờ...
Đôi mắt đen trong veo mở to hết cỡ...
Những cánh hoa chè trắng muốt khẽ co mình lại dưới những kẽ lá. E ấp dịu dàng!
Đêm nay, Will có cảm giác âm vang của tiếng vĩ cầm hân hoan thường ngày, dù vẫn là Canon như mọi khi. Anh thầm nghĩ, có lẽ không ai yêu Canon như người nghệ sĩ bí ẩn này. Thật lạ, cả tháng nay chỉ nghe mỗi Canon, nhưng sao anh không hề biết ngấy...
Đôi mắt nâu quyến rũ tinh anh hơn thường ngày khẽ khép lại thưởng thức, nụ cười mãn nguyện tuyệt đẹp khẽ cong lên trong bóng đêm.
Lâu rồi, nụ cười tươi tuyệt mĩ mới lại xuất hiện trên khuôn mặt điển trai này...
-----
Từ buổi tối khi cả Lan Anh và SaNi cùng đưa Tuấn về nhà. Mối quan hệ tình cảm tốt đẹp giữa hai chị em không còn được như trước. SaNi khôn khéo không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Lan Anh thì lại hành động chống đối, xua đuổi một cách lộ liễu. Cách cô hành xử chẳng khác nào họ chưa từng là những người bạn ngồi chung một bàn ăn trước đây. Tất cả cũng chỉ vì một người đàn ông...
Và người đàn ông này lại không hề yêu họ...
"Từ bỏ đi"
Lan Anh luyến thắng, nhìn chòng chọc vào mắt Sa Ni.
"Không đời nào. Chị là ai mà bảo tôi hãy buông tha anh Tuấn"
Sa Ni cũng không vừa, cao giọng đáp trả. Dù thuờng ngày, cô vốn rất trầm tính. Không trách đuợc, nguời mà Lan Anh đang muốn cô từ bỏ lại là Tuấn. Người đàn ông quan trọng nhất đời cô. Hơn nữa, Lan Anh là ai mà dám ra lệnh với cô. Và chua chắc, Lan Anh là người con gái mà anh Tuấn thích.
"Tôi chỉ sợ cô quá mù quáng rồi sau này sẽ đau khổ nhiều." Lan Anh tựa nguời vào gốc câu sưa.
"Việc đó không cần chị phải lo."
Sa Ni quay lưng bỏ đi. Mặc cho Lan Anh đứng tiu nghỉu phía sau. Khuôn mặt nhăn nhó khó chịu. Cô đã hạ được một đối thủ là Nga. Hay nói đúng hon, Nga giờ có Will, cô không phải bận tâm đến nữa. Chỉ còn Sa Ni, có vẻ anh Tuấn rất quí nó.
Lan Anh nghe nói con gái bản vốn hiền hậu và ngây ngô. SaNi bề ngoài trông thật hiền hòa, nhưng nếu lỡ tay chạm đến sẽ phát hiện ra toàn gai nhọn. Cũng phải thôi, cô ta mồ côi khi còn rất trẻ, tự mình lớn lên giữa cuộc đời. Cho dù có yếu đuối thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ phải luôn đứng lên để tự bảo vệ bản thân.
Lan Anh thừa biết, để đối phó với SaNi không phải là điều dễ dàng. Tuy SaNi còn trẻ nhưng rất khôn khéo. Không cẩn thận, có thể sẽ gây phản cảm, mất hình tuợng của cô trong mắt Tuấn. Phải tìm cách thôi! Vừa nghĩ cô vừa bức nát những chiếc lá ngay bên cạnh...
---
Từ đêm xảy ra "nụ hôn bất ngờ", mỗi buổi chiều sau giờ làm việc, Will đều đến lớp Nga và đứng chờ phía truớc cửa. Thỉnh thoảng, anh lại ngắm nhìn cô đang say sưa giảng bài qua khung cửa sổ nhỏ. Hình ảnh cô gái Việt Nam nhỏ nhắn với mái tóc dài đen mượt buông xõa ngang lưng cùng nụ cười tươi e ấp, không biết tự khi nào đã khắc sâu vào trái tim anh.
Nga chưa bao giờ nghĩ rằng, Will lại có thể "để mắt" và dành tình cảm đặc biệt cho một người tầm thường như cô. Trong mắt cô, anh là một người ưu tú và cao qúi. Anh có tất cả những thứ mà mọi cô gái trên thế gian này đều mơ ước: vẻ ngoài tuấn tú, ưu nhã hơn người, học cao hiểu rộng và một trái tim đầy nhân đạo. Vì thế, trước tình cảm được bộc lộ từ anh tối hôm đó, cô vô cùng bất ngờ, hân hoan mở cửa tim mình đón nhận trọn vẹn sự yêu thương bằng tất cả tâm hồn trinh nguyên. Hạnh phúc anh mang lại như thứ men say khiến người cô ngây ngất, từng giờ khắc trôi qua như được sống trong vạn niềm vui không gì có thể sánh bằng.
Chiều nay, Will và Nga lại cùng nhau đi dạo quanh cánh đồng gần nhà. Nắng chiều tà vẫn còn nén lại chút rực rỡ như để soi sáng cho tình yêu đôi lứa. Anh luôn cố gắng tìm nhiều chuyện vui để khiến cô cười. Lúc nào cũng vậy, cô luôn chăm chú lắng nghe anh rồi mỉm cười hiền hòa....
Đường làng gập ghềnh như vô tình khiến hai đôi vai va chạm vào nhau. Nga cuối đầu, khuôn miệng cong lên hạnh phúc khi bất chợt nhận được cái siết tay thật chặt. Tay Will bao giờ cũng ấm áp lạ thường...
"Hôm nay, bọn trẻ học ngoan chứ?"
"Vâng, bọn nhỏ ngoan và thông minh lắm anh à"
"Thế thì tốt. Em có khoảng bao nhiêu học trò?"
"Có khoảng 60 em đủ lứa tuổi."
"Cũng đông quá nhỉ. Dạo này, em có thêm học trò mới nào không?"
"Có được thêm hai em đến lớp sau khi Tuấn phài đến nhà khuyết phục các bậc phụ
huynh. Vẫn còn một số em lớn tuổi hơn không thể đến lớp vì phải phụ giúp cha mẹ việc đồng án. Dù em và Tuấn đã đến nói chuyện rất nhiều lần nhưng vẫn chưa có kết quả."
"Vậy à. Nếu cái nghèo không đeo đẳng nơi này. Có lẽ, phụ huynh của các em cũng không nỡ để con mình thất học như vậy. Nếu họ có thể hiểu thông suốt hơn một chút rằng, kiến thức có thể thay đổi cuộc đời của con họ thì tốt biết bao." Khóe mắt nâu ánh lên vẻ xúc động.
Will là một trong những người có trái tim nhân ái nhất mà Nga từng gặp. Có lẽ, cô yêu
anh cũng vì đức tính này.
"Anh nói rất đúng. Chỉ có điều, những người ở đây vẫn còn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc cho con em đến trường. Tội nghiệp các em lắm, có vẻ rất muốn được đến trường đi học như các bạn...." Nga buồn rầu nói.
Will chăm chú lắng nghe lời Nga nói, ánh mắt chứa đựng sự cảm thông chân thành. Anh có thể hiểu được mong uớc của cô. Cô mong sao tất cả bọn trẻ đều được đến lớp, học chữ, vui chơi và sống hạnh phúc đúng như lứa tuổi của các em. Vì cơm áo mà các em phải mất đi tuổi thơ dịu dàng và ngọt ngào vốn dĩ thuộc về một phần trong cuộc đời mình. Đây cùng là điều mà anh luôn hằng cầu nguyện. Một cuộc sống hạnh phúc và bình yên dành cho trẻ em nghèo ở Việt Nam nói riêng và trên thế giới nói chung. Chúng như một tờ giấy trắng, trinh nguyên và trong sáng. Rất cần đuợc sự
che chở và sống trong yêu thuong...
Will dừng lại nhìn Nga động viên an ủi. Anh lúc nào cũng đồng cảm, dịu dàng và luôn ủng hộ tinh thần cô. Mỗi khi nhìn anh, cô cảm thấy hạnh phúc vì đã tìm được một nửa linh hồn của đời mình. Mọi khó khăn, vất vả đang chờ ở phía trước sẽ chẳng là gì. Chỉ cần cô có anh bên cạnh, cô sẽ không còn sợ bất cứ điều gì. Có được tình yêu của anh, cô thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Dù ban đầu, trong lòng cô đã hình thành biết bao nỗi sợ hãi mơ hồ và đã có lúc cô lẩn trốn anh, nhưng chính tình yêu chân thành của anh đã xoá tan mọi hoài nghi và sợ hãi trong cô. Bỏ qua tất cả, cô muốn một lần được nếm dư vị của tình yêu, mà người duy nhất đã khiến cô xao động chính là anh.
"Anh tin là với sự nổ lực cùa Tuấn và em. Điều đó sẽ thành hiện thực vào một ngày không xa. Dù anh biết rằng con đường đi đến đó là một điều không hề dễ dàng."
Nga thở một hơi nặng nề, cố nhìn anh mỉm cười.
"Cảm ơn anh vì đã luôn ủng hộ em."
....
Dưới ánh hoàng hôn nơi miền sơn cước,
Có những ánh mắt lấp lánh nhìn nhau không rời.
Có những cái ôm nhẹ trong sáng và dịu ngọt.
Có những chiếc hôn say đắm và nồng nàng.
Những khoảnh khắc tuyệt vời của tình yêu vừa chớm nở này, đủ sức lắng đọng cả dòng thời gian....
----
Suốt buổi tối hôm nay, Nga cứ đi qua đi lại trong phòng, người thấp thỏm nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Ngoài trời, sương rơi dày đặc, những cơn gió rét cắt da cắt thịt bay ùa vào cả trong ngôi nhà sàn chênh vênh. Trong bóng đêm đen kịch trước hiêng nhà, màn sương đục lờ mờ bay bổng, khiến mọi vật càng trở nên mơ hồ ảo ảnh.
Nhìn chiếc đồng hồ cũ đang kêu tích tắt trên bàn, Nga tựa đầu bên khung cửa với một nỗi hụt hẫng trong lòng. Đêm nay, có lẽ, Will không đến gặp cô. Dù trong lòng hơi buồn vì không được gặp anh nhưng cô không hề trách cứ anh lời nào. Vả lại, trời lạnh như thế này, cô cũng không nỡ lòng nào để anh đi trong giá rét. Nhưng sao không gặp anh mới có một ngày. Cô đã nhớ mong đến da diết. Sau đó, cô tự hỏi chính mình, những ngày tháng đợi chờ anh sắp tới rồi sẽ như thế nào đây? Cô rùng mình, chưa nghĩ đến mà đã cảm thấy sợ. Hôm nay, cả hai đều bận rộn với công việc của mỗi người. Chỉ có buổi trưa, cô ghé ngang nơi anh làm việc trao vội hộp cơm cuộn, tất nhiên không có lồng đỏ trứng trong đó vì cô đã tỉ mỉ lấy ra hết cả rồi. Nhớ đến giây phút anh hôn trộm lên má cô một cách dịu dàng, hai đôi má trắng xinh của cô bỗng ửng hồng như vừa được ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Will đã hứa tối nay sang nhà để gặp Nga, nhưng không hiểu sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô vừa trông mong lại vừa lo lắng. Bước đến bàn rót một tách chè lên hớp một ngụm, chất lỏng ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nỗi bồn chồn trong lòng cũng từ từ lắng xuống.
Đã 9 giờ đêm, chắc có lẽ là Will không đến. Đinh ninh với ý nghĩ này. Nga chậm rãi đi vào phòng trong, với lấy tấm chăn đắp cao đến tận cổ, cô nằm trằn trọc một hồi lâu, quay qua quay lại nhiều lần mà không sao ngủ được, một sự mất mát lạ lùng dâng lên trong lòng mà không sao thoát ra được. Sau đó, cô bất giác lo lắng, mình đã phụ thuộc vào anh quá nhiều rồi, đến độ không gặp anh một phút là đã nhớ nhung muộn phiền!
Nga nghiêng người qua khung cửa sổ, ánh trăng từ đâu mà ùa cả vào phòng, soi trọn thân thể với những đường cong ngọc ngà. Cô khẽ nhắm mắt lại, cố chìm vào giấc ngủ nhưng âm thanh réo rắt, du dương và da diết đang bay bỗng ngoài cửa sổ như gọi mời cô. Mắt cô mở to, tỉnh táo định thần đó là thật hay mơ. Và người bí mật đang thổi khèn lá là ai? Hôm nay, SaNi lại đi vắng, Cô bất giác thấy chột dạ, nằm im thin thít như không hề hay biết âm thanh lạ kia.
“Đêm nay đôi ta ngồi đã muộn,
Gà gáy giục chín năm mười sáu tiếng.
Đôi ta không có lòng thì thôi,
Có lòng thì hãy mau mau cất tiếng lên giọng...”
Một giọng nam cất lên, vừa ngập ngừng, vừa đứt quãng và lơ lớ như kẻ mới học chữ vỡ lòng. Mắt Nga lay động, hình ảnh Will nhanh chóng hiện lên trong đầu. Cô tung chăn bật người dậy khẽ hỏi chính mình.
"Là anh?"
Vội vàng đứng dậy, cô bước nhanh đến khung cửa sổ, soi đèn lên cao để có thể nhìn ra ngoài được tỏ hơn.
"William, có phải là anh?" Cô cao giọng hỏi, giọng nói có chút hân hoan, có chút ngượng ngùng.
Lờ mờ trong ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt anh tú ôn hoà của Will làm bửng sáng cả một mảng tối tăm. Anh vẫn đang ngậm chiếc lá trên môi, điệu nghệ thổi không kém một chàng trai bản chính hiệu.
Một nụ cười nở trọn trên khuôn mặt kiều diễm của Nga. Cô quá vui vì được gặp anh đến độ chỉ đứng ngẩn ngơ ra đấy mà không nói được lời nào.
"Em hiểu bài thơ anh vừa đọc không?" Will tiến gần hơn đến khung cửa, hai tay vịnh lên thành.
"Có...em hiểu. Anh giỏi lắm! Làm sao đọc và thuộc cả một bài thơ tiếng Việt dài như vậy..." Thật ra, Will đọc sai một vài chữ. Nhưng vì cảm động quá nên Nga cũng không
thể phát hiện ra.
"Lan Anh dạy anh đó...Anh học cả tuần nay mới thuộc..." Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô, dịu dàng không thể tả. "Em không đáp trả lại sao?"
Lúc này, Nga mởi thức tỉnh thật sự. Nhanh miệng đọc bài thơ đối nằm lòng, miệng đọc đấy nhưng suy nghĩ chỉ ngập tràn hình ảnh trước mặt.
"Giờ này trời đã về khuya.
Sao đã lượn vòng đổi ngôi.
Sương đã phủ trắng,
Em chỉ biết mình anh nhưng chưa biết tim anh...”.
Đọc đến câu cuối, dù không biết Will có thể hiểu hết ý hay không, nhưng Nga vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Không ai nói gì nhưng mặt vẫn đỏ ửng hồng.
Will mim cười tươi, có chút bối rối trên mặt. Anh gãy đầu, ái ngại nói.
"Xin lỗi em, nhưng anh chỉ thuộc mỗi đoạn vừa đọc..."
Nga nghe Will nói vậy thì che miệng cười, ánh mắt thấu hiểu nhìn anh.
"Không sao đâu. Anh thuộc như vậy là tốt lắm rồi...Em cảm ơn anh.."
"Vì điều gì?"
"Vì đã học tiếng Việt."
"Vậy đền cho anh nha."
"Anh muốn điều gì?"
"Hãy đi đến một nơi"
Trời rét đậm lắm. Vậy mà Nga chẳng chút bận lòng, quên cả khoát áo ấm, vội vàng chạy đến bên anh. Trên con đường tối đen như mực, hai bóng người tay trong tay lò dò giữa bóng đêm.
Đi được một quãng ngắn, đến phía cuối con đường, Nga vui mừng khi nhìn thấy đống lửa nhỏ được nhóm lên tự khi nào. Đến gần hơn, cô càng bất ngờ khi nhìn thấy những thứ mà anh đã chuẩn bị trước đó. Nào là hoa chè trắng tinh thơm ngát, nào là đôi nến hồng lung linh đung đưa theo chiều gió và có cả rượu cần thoang thoảng trong
không trung...
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Nga, Will mỉm cười mãn nguyện. Anh luôn muốn làm mọi thứ khiến cô được vui, muốn cô biết được anh dành tình cảm cho cô thế nào. Thấy cô vẫn còn đang đứng yên tần ngần, anh nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, kéo đến ngồi cạnh đống lửa.
"Em qua đây cho ấm..."
Will đưa hai bàn tay hồng hào của mình vào sát ngọn lửa đang bùng bùng cháy, phút chốc lại áp vào tay cô, xoa qua xoa lại như truyền hơi ấm. Anh cứ làm như vậy hết lần này đến lần khác cho đến khi cô giữ tay anh lại rồi cuối đầu nói khẽ.
"Anh không cần phải làm như vậy. Tay anh vốn dĩ lúc nào cũng ấm áp đối với em". Vừa nói Nga vừa xoa mu bàn tay Will thật nhẹ nhàng.
Will mỉm cười hạnh phúc, di chuyển người xích lại gần Nga hơn, anh choàng tay qua vai cô như muốn truyền thêm hơi ấm. Thái độ thân mật của anh khiến cô hơi ngập ngừng, nhưng sau đó cũng dần tựa đầu vào vai anh. Cô sợ sự ngập ngừng này sẽ khiến mình hối tiếc, khi bất giác nghĩ về ngày chia xa đang dần đến gần kề.
"Hoa này anh hái ở Ba Tu 2 đó à?"
"Ừ..."
Nga quay đầu sang nhìn anh hỏi khẽ.
"Anh đi hái khi nào vậy?"
"Hồi chiều này..."
"Sao không gọi em cùng đi?" Nga hơi trách móc.
"Nếu gọi em thì còn gì là bất ngờ..." Will nháy mắt, kéo đầu Nga vào lòng mình.
"Đường xa quá. Anh làm việc cả ngày đủ mệt rồi. Sao còn phải nhọc công vì em?"
Will không nói gì, chỉ đáp trả bằng cái ôm càng lúc càng siết chặt hơn. Anh nhắm hờ mắt lại để tận hưởng cảm giác dễ chịu này.
Nga nũng nịu áp mặt vào lòng anh, hơi ấm từ người anh loan toả và chìm đần vào cơ thể cô. Cảm giác ấm áp, dễ chịu lan toả trong từng tế bào cơ thể, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc. Tình yêu đầu đời này mang đến cho cô biết bao dư vị ngọt ngào sâu lắng không thể nào diễn tả thành lời. Chỉ biết rằng khi được ở cạnh anh như thế này, dù sao đó phải chịu ngàn kiếp đau thương. Cô cũng sẽ cam lòng.
Khẽ hít một hơi dài, cô nhắm mắt lại, giọng thỏ thẻ hỏi Will.
"Anh có nghe mùi hương của hoa chè bay trong gió?"
"Có..."
"Em nghĩ nó không chỉ từ hoa anh hái, mà còn từ Ba Tu 2 bay sang đây. Anh có nghĩ vậy không?"
Will gật đầu tán đồng.
"Chắc vậy. Và còn một nơi nữa, em biết không?"
Nga mở mắt ra, ngửa đầu lên nhìn Will.
"Ở đâu vậy anh? Sao em không biết?"
Will mỉm cười dịu dàng nhưng nhìn cô một chút ma mãnh. Anh hướng đầu về phía cô rồi hôn nhẹ lên tóc.
"Từ tóc của em đó..."
Nga cong môi mỉm cười, đẩy nhẹ người Will ra nhưng tay anh đã vòng sang eo cô, cứ thế mà siết chặt không một chút nới lỏng, làn môi mềm mại cũng từ đó mà vương vấn lên tóc, lên vần trán cao thanh thoát và lên cả đôi má đang ửng hồng...
Ba Tu mùa này lạnh lắm, nhưng sao đối với Nga, mùa đông năm nay chẳng lạnh một chút nào...
LTG:
-Hoodie: áo ấm phía sau cổ có nón và 1 túi to trước bụng.
-Shut up!: câm mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.