Chương 89: Bí mật của Andrew (Phần 3)
Hanny Ho
27/11/2017
Nga phải nghỉ làm ba ngày theo như lời ép buộc của Andrew. Không những
thế, anh còn tự ý gọi điện thông báo cho Will làm cô vô cùng bực mình.
Mặc dù, trước khi hiến máu cô đã từng hứa với anh như vậy, nhưng bởi vì
lúc đó không còn cách nào khác để anh đồng ý nên cô phải buộc lòng làm
như vậy. Cứ ngỡ sau khi hiến máu xong, cô sẽ quên ngay lời anh để đi làm lại bình thường. Nào ngờ, cô lại bị mệt trong người thế này nên đành
bất lực nghe theo lời anh.
Ba ngày Nga không đến công ty làm việc, Will đi ra đi vào đều nhìn chiếc bàn trống trãi của cô, ánh mắt thoáng buồn như thiếu vắng điều gì đó rất quan trọng mà anh cần nhìn thấy mỗi ngày. Tại cánh cửa này, nơi ngăn cách giữa phòng anh và cô, mỗi lần đứng đây trước khi mở cửa vào phòng, anh đều kín đáo quan sát cô trước khi quay lưng bước vào trong. Cho dù phòng nhân sự có ngỏ ý sẽ cho một nhân viên khác tạm thời giúp đỡ anh trong ba ngày tới. Thế nhưng, anh đã từ chối lời đề nghị này, một mình anh làm thay thế luôn cả những công việc của cô.
Đứng trước bàn làm việc ngăn nắp và gọn gàng sạch sẽ của cô để tìm một số tài liệu, anh đưa những ngón tay mình miết lên chiếc phím máy tính cô vẫn thường hay làm việc mỗi ngày. Nỗi nhớ nhung, mong muốn được nhìn thấy cô không ngừng âm ĩ trong lòng anh.
Văn phòng không có cô làm anh cảm thấy vô cùng trống vắng. Cho dù thường ngày, cả hai cũng chẳng nói chuyện gì nhiều với nhau, ngoại trừ bàn luận về công việc. Còn lại quãng thời gian sau đó, anh và cô chỉ giao tiếp bằng ánh mắt. Và hầu hết những lần nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều nhuốm duy nhất một màu đau thương.
Mặc dù vậy, đối với Will, được ở cạnh bên Nga, được làm việc cùng cô và được nhìn thấy cô mỗi ngày như thế này đã đủ khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Người anh như được tiếp thêm năng lượng khi anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô. Khoảng trống tưởng chừng như không một ai, một thứ gì trên đời có thể thỏa lấp được dần dần được nông lên khi anh bắt gặp nụ cười đẹp xinh trong trẻo của cô lướt ngang qua.
Cả hai vẫn thường đi công tác bên ngoài. Đó là những giây phút mà anh thấy thư thái nhất, được ngồi thật gần sát bên cạnh cô, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ từ cô, ngửi được cả mùi hương hoa chè dịu dàng truyền sang từ phía cô. Mỗi lần ngồi cạnh nhau như vậy, cả hai thường không nói một lời nào, mỗi người quay đầu sang hai ô cửa sổ đối nhau trong lặng lẽ. Thỉnh thoảng, anh có quay sang nhìn cô kín đáo. Và sự kín đáo này chỉ có mình anh biết được, và không một lần nào anh bị phát giác. Điều này khiến anh cảm thấy lòng mình buồn vô tận. Ước ao sao mình được cô phát hiện ra dù chỉ một lần, để anh có thể biết được cô vẫn còn quan tâm đến sự hiện diện của anh.
Dòng suy nghĩ ngập tràn gương mặt xinh đẹp của cô bị cắt ngang bởi âm thanh được phát ra từ chiếc điện thoại hiệu Nokia giản đơn màu bạc. Trên màn hình sáng xanh nhấp nháy, anh nhanh chóng nhận cuộc gọi khi nhìn thấy tên của ông Anthony.
Phía bên kia địa cầu, lúc bấy giờ đã hơn 1 giờ đêm, trong một phòng làm việc nhàn nhạt ánh đèn nê-ông, ông Anthony đang phì phèo điếu xì gà Cuba trên miệng, người tựa lưng vào thành ghế da, gương mặt sắc lạnh nhìn ra khoảng sân trước mặt vẫn còn đang phủ đầy tuyết trắng. Cử chỉ lạnh lẽo của ông chỉ kết thúc khi Will nhẹ giọng trả lời trên điện thoại bằng thái độ kính trọng.
Bỏ điện thoại xuống bàn, ông Anthony đứng dậy tiến về khung cửa sổ . Một tay cầm điếu xì gà, một tay chóng sau lưng mình, sắc thái trên gương mặt ông nhanh chóng thay đổi hẳn. Ông đanh mặt nhìn ra phía khuôn viên nhà rộng lớn đang phủ đầy tuyết trắng bằng đôi mắt nâu sắc lạnh như đang suy tính một việc gì đó trong đầu rồi cười than một mình trong bóng tối.
Will may mắn được thừa hưởng đôi mắt nâu sâu thẳm cuốn hút lòng người từ ông Anthony. Thế nhưng, nếu đôi mắt của anh ôn nhu và hiền từ bao nhiêu thì ánh mắt ông Anthony lại sắc lạnh bấy nhiêu. Khẽ rít một hơi dài, ông nhả khói từ từ ra khỏi khuôn miệng già nua đã bắt đầu chi chit nếp nhăn rồi nhếch mép cười, nghiến răng khẽ nói chỉ đủ mình nghe thấy.
“Đồ ngựa non háo đá! Chẳng khác bố mày ngày xưa là mấy. Nếu không vì Ái Hậu, ta đã dạy cho mày một bài học nhớ đời rồi…”
12 giờ trưa, từng đám mây đen dày đặc bao phủ cả vòm trời TLS rộng lớn…
Như thường lệ vào giờ này, Casey lại kiên nhẫn mang khây thức ăn vào phòng làm việc của Will. Cho dù trước đó, thức ăn cô mang đến anh đều không đụng vào. Tuy nhiên, cô vẫn nhẫn nại làm điều này cho anh và còn cố tình thúc ép anh hơn.
Vừa bước vào phòng, Casey đã thấy Will cầm ly rượu trên tay. Anh đang đứng trầm ngâm nhìn ra ngoài khung cửa sổ sát đất. Bên ngoài, thời tiết ủ dột và âm u, báo hiệu một cơn giông đang dần tiến đến. Sấm chớp từng đợt đùng ầm rồi trời cũng bắt đầu lắc rắc mưa càng lúc càng nặng hạt.
"Anh yêu! Đừng uống rượu nữa anh. Hãy mau ăn một chút gì đó vào người. Hồi sáng, em thấy anh chẳng ăn chút điểm tâm nào."
Mặc dù, Casey là con gái cưng trong một gia đình giàu có. Dưới cô đều có kẻ hầu người hạ. Tuy nhiên, từ nhỏ, cô đã thích nấu ăn. Từ khi yêu Will, cô càng quyết tâm học hỏi kinh nghiệm bếp núc để chăm sóc cho anh tốt hơn. Điều này, làm bà Ái Hậu, mẹ của Will vô cùng hài lòng. Bà luôn có thiện cảm với những cô gái biết an phận, giỏi bếp núc và chăm sóc chồng con.
Sáng nào, dù đêm trước có ngủ trễ đến đâu, cô cũng thức sớm để làm điểm tâm sáng thịnh soạn cho Will. Biết anh hay uống rượu, nên sáng nào, cô cũng nấu chút canh nóng sốt cho anh uống ấm bụng. Biết anh thường xem bữa điểm tâm là bữa ăn chính trong ngày, nên cô luôn nấu nướng và bày trí rất nhiều món ngon vào mỗi buổi sáng. Khi có thời gian rảnh rỗi, cô lại mày mò đọc sách nấu ăn để chế biến thêm nhiều món ăn mới. Có thể nói, món Việt Nam của ba miền hay món Tây Tàu gì cô cũng nấu được hết.
Sửa soạn sẵn sàng khây cơm cho Will trên bàn xong, Casey tiến đến bên anh, nhẹ nhàng dành lấy ly rượu trên tay anh rồi nhỏ nhẹ nói.
"Anh yêu! Anh ăn chút cơm đi. Em dọn sẵn hết rồi. Anh ăn một chút thôi cũng được..."
"Anh không cảm thấy đói. Em để đó đi. Chút nữa anh ăn."
"Hãy hứa với em là anh sẽ ăn một chút. Mấy hôm trước, em lên phòng anh xem thì thấy còn y nguyên. Anh mà cứ không ăn uống điều độ như vầy thì không tốt cho bao tử và dạ dày của anh đâu."
"Anh biết rồi."
"Anh hứa rồi đó nha."
"Ừm.."
Tựa lưng vào tấm kiếng trong veo đang bị nước mưa bám đầy bên ngoài, Casey nghiêng đầu nhìn Will dịu dàng hỏi.
"Em nghe nói, Nga bị bệnh phải không anh?"
"Ừm!"
"Em có gọi điện thoại nhưng thấy cô ấy tắt máy. Anh có biết cô ấy bị bệnh gì không?"
"Cô ấy sức khoẻ yếu nên vừa hiến máu xong thì bị mệt."
"Ồ vậy à! Cũng đúng thôi, cô ấy trông rất mảnh mai và yếu ớt. Vì thế, rất dễ bị sây sẩm nếu ra máu nhiều. Em định chiều nay sẽ qua nhà Nga thăm cô ấy, anh đi cùng với em nha?"
Will nhìn Casey rồi nhìn ra màn mưa tầm tã, trầm ngâm một lúc rồi anh ậm ừ đồng ý.
Lâu rồi, Casey không có nhiều dịp ra ngoài cùng với Will nên cô vui lắm. Từ ngày sang Việt Nam, cô rủ anh đi nghỉ dưỡng hay thậm chí đi đâu trong nội thành anh cũng không đi. Dù chỉ sang thăm Nga một lúc nhưng cô ăn mặc và chưng diện rất đẹp và lộng lẫy. Tuy vậy, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, anh cũng chẳng nhìn lấy cô một giây hay mở miệng khen một lời nào.
Mặc dù vậy, cô cũng không quá phiền lòng về điều này, vì mấy năm qua, anh cũng chưa từng làm như vậy với cô bao giờ. Vì thế, cô cũng tập sống dần với vẻ lãnh đạm này. Với cô, được đi bên cạnh anh như thế này là cô đã cảm thấy vui lắm rồi. Vì thế, cô đã vô tình không đặc câu hỏi nghi vấn.
Vì sao anh lại tường tận mọi ngõ ngách địa chỉ nhà Nga đến như vậy, trong khi anh chưa bao giờ đến đây?
Trước khi đến thăm, anh còn chu đáo đặc mua cả loài hoa mà cô ấy thích. Điều này khiến cô ít nhiều cảm thấy tủi thân trong lòng, từ khi quen nhau, anh hiếm khi tặng hoa cho cô.
Thế nhưng, Casey chỉ cảm thấy chút khó hiểu về điều này khi cầm bó hoa chè tươi rói trao cho Nga đang ngồi trên giường.
"Nga cảm thấy đỡ hơn chưa? Hoa này là Tổng Giám Đốc đã chọn cho Nga đó..."
Nói đến đây, cô thựng lại rồi đột ngột quay sang phía Will, cô thấy anh đang chăm chú nhìn thần sắc trên gương mặt Nga mà không nói lời nào.
Thấy ánh nhìn say đắm của Will dành cho mình, vẻ mặt Nga không được tự nhiên, cô đón lấy bó hoa từ tay Casey nhẹ giọng đáp.
"Cám ơn Tổng Giám Đốc và Casey nha! Hoa đẹp quá..."
Đưa đầu mũi thon cao xinh xắn của mình khẽ hít một hơi vào bó hoa chè trắng tinh khôi tươi rói, cô quay sang đưa nó cho Andrew đang ngồi bên cạnh, nở nụ cười xinh đẹp rồi cất giọng dịu dàng nhờ anh.
"Anh! Anh đi cắm hoa vào bình cho em nha."
Bỏ chén cháo thịt bằm mà bà Nguyệt đã nấu cho Nga xuống chiếc tủ gỗ trắng ngay bên cạnh giường, Andrew ngoan ngoãn đi ngay, nét mặt không giấu vẻ vui sướng khi vừa bị sai ...vặt.
Suốt cả ngày nay, Andrew không đến công ty làm việc. Anh đến nhà cô từ sáng sớm để được ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô rất chu đáo. Mặc dù, cô chỉ hơi mệt trong người chứ không có bệnh tình gì nặng nề lắm. Vậy mà anh cũng mời bác sĩ đến tận nhà để khám. Chỉ khi bác sĩ mỉm cười nói cô không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thì anh mới vơi chút lo lắng trong đáy mắt. Vuốt ve mái tóc được buông xoã tự do trên chiếc gối trắng tinh của cô, anh hôn lên trán cô rồi dịu giọng nói, ý tứ như đang rầy la nhưng lời lẽ và ánh mắt thì chỉ chứa đựng tình yêu sâu đậm.
"Cái mặt lì lượm này! Năm sau..."
"Không cho em hiến máu nữa chứ gì?"
Nga mím nhẹ môi cao giọng cướp lời Andrew. Sau đó, cô giận dỗi, đẩy tay anh ra khỏi người mình xoay lưng về phía anh. Trong một khắc, cô đột ngột nhận được cái ôm phía sau kèm theo lời tuyên bố làm cô hơi bất ngờ.
"Chưa nghe trọn câu đã . Anh nói, năm sau, chỉ được phép hiến 50 ml thôi để đảm bảo sức khoẻ cho em. Thấy em bệnh như thế này, anh lo lắng cho em lắm, em có biết không hả Ngỗng con?"
Phía bên kia, Nga chớp chớp mắt cong môi mỉm cười, nhanh chóng xoay người về phía Andrew. Chạm ngay khuôn mặt vô cùng điển trai gần sát mặt mình, cô hơi ngượng ngùng, tự động tạo khoảng cách với anh rồi lém lỉnh hỏi.
"Vì sao anh vẫn cho em hiến máu? Em đã lo từ nay, anh sẽ cấm tiệt em luôn."
"Em nghĩ anh có thể ngăn cản em làm chuyện gì sao? Hơn nữa, đây lại là việc thiện. Nhưng làm gì thì làm, em vẫn phải đảm bảo cho sức khoẻ của mình. Em thấy không, hôm nay, em suýt nữa đã ngã xuống sàn nhà. Nếu không có Will đứng đó thì sao hả?"
Nói đến đây, ánh mắt phượng chăm chú nhìn sắc mặt của Nga. Tuy nhiên, cô kịp thời che đậy được vẻ man mát buồn khi anh nhắc đến cái tên đó rất nhanh.
“Lần sau, em sẽ cẩn thận hơn. Em sẽ nghe lời anh.”
Sau một lúc ở dưới lầu, Andrew trở về phòng Nga với chiếc bình thuỷ tinh đầy ấp hoa chè trên tay, anh đặt nó lên chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ của Nga. Bên dưới, những đóa hoa chè trắng muốt không ngừng nở bung trong màn mưa lất phất.
"William! Sao cậu biết chị dâu cậu thích hoa chè vậy?"
Khi Andrew hỏi câu này, cả ba người còn lại trong phòng đều mang một tâm trạng và sắc thái riêng trên gương mặt. Nga phập phồng trong lòng, theo phản xạ nhìn về phía Will. Casey cũng hoài nghi trong ánh mắt, cùng lúc nhìn về phía anh. Trong khi nhân vật chính đang được hỏi là anh thì khá bình tĩnh, anh hạ giọng nói.
"Lần đến Melody, tôi thấy anh mua hoa này cho...chị dâu, nên tôi nhớ..."
"Anh thật là tinh ý. Vậy mà, em cũng không nhớ ra nữa."
Casey mỉm cười nhìn Will nói, có chút nhẹ nhàng trong lòng, ánh mắt hoài nghi tan ra.
"Thật ra, tôi không có thích ai tặng hoa này cho chị dâu của cậu. Vì thế, sau này, muốn tặng thì chọn loài hoa khác đi nha."
Câu nói nửa đùa nửa thật của Andrew làm Casey bật cười trêu ghẹo vì sự độc tài của anh. Còn Nga thì vội vàng quay sang nhẹ giọng nhắc nhở cái thói thích chiếm hữu ăn từ máu của anh.
"Andrew à! Sao anh nói kỳ vậy? Tổng Giám Đốc và Casey đã lặn lội đến đây thăm em, mà anh cứ khó khăn với mọi người là sao vậy?"
Andrew bị Nga phàn nàn thì cười cười khép miệng lại, tiến về phía chiếc ghế bên cạnh giường ngồi chéo chân chiễm chệ, lấy điện thoại ra kiểm tra. Thỉnh thoảng, anh vừa nhắn tin, vừa đưa tay sang nắm lấy bàn tay Nga rồi đan xen vào tay mình vô cùng tình cảm. Không hề ngại ngùng thể hiện tình yêu của mình dành cho cô trước mặt hai người đang có mặt trong phòng.
Ngay lúc đó, bà Nguyệt cũng đem nước vào phòng mời khách. Vừa thấy Will, bà hơi sững sờ một khắc nhưng tỏ vẻ tự nhiên hiếu khách sau đó rất nhanh. Hình bóng và gương mặt hơi quen này chợt hiện lên trong đầu bà, khiến bà xoay lưng chớp chớp mắt hoài nghi. Trong lòng nhanh chóng dâng lên hy vọng, đây không phải là người đàn ông bà thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy đứng trước cổng nhà bà vào buổi tối.
Chưa đẩy hết sự hoài nghi ra khỏi đầu, bà càng bất ngờ khi Andrew đứng dậy, lên tiếng giới thiệu.
“Mạ! Đây là William, em trai kế của con. Còn đây là Casey, bạn gái của Will.”
Sự xưng hô thân mật của Andrew dành cho bà Nguyệt làm Will cụp mắt xuống, cử chỉ thân thiết nói cười của cả hai làm anh càng cảm thấy mình chơi vơi và lẻ loi hơn trong căn phòng này. Kín đáo nhìn về phía Nga, anh thấy cô đang nhìn bà Nguyệt và người đàn ông hiện tại của cô với nụ cười dịu dàng trên môi. Bắt gặp ánh nhìn của anh dành cho cô, cô cúi đầu với vẻ không tự nhiên và ngượng ngùng. Bộ pajama dài tay màu trắng có in hoa màu hồng khiến cô trông rất trẻ trung và đáng yêu.
Sau chút khó hiểu trước lời giới thiệu của Andrew, bà Nguyệt cũng trở về trạng thái bình thường và vui vẻ rất nhanh, đoan đả rót trà mời khách.
"Mấy đứa uống trà và ăn bánh đi. Cũng gần tới bữa ăn tối rồi, hôm nay, bác có nấu Bún bò Huế. Mấy đứa ở lại ăn với gia đình cho vui nha?"
Thấy sự hiếu khách và nhiệt tình của bà Nguyệt, Casey không nỡ từ chối lời mời vì thật lòng cô chỉ muốn được ăn tối riêng với Will đêm nay. Vì thế, cô quay sang nhìn anh như hỏi ý.
Will lịch sự cảm ơn rồi từ chối nhã ý của bà Nguyệt khi bắt gặp ánh mắt như van xin của Nga từ phía chiếc giường trắng tinh. Casey thấy anh quyết định như vậy thì mừng lắm. Vì thật tâm, cô chỉ muốn hai người được ở riêng với nhau tối nay. Mọi thứ đã được cô đặt chỗ và chuẩn bị rất chu đáo nhằm tạo cho anh sự bất ngờ.
Cả hai ngồi chuyện trò với Nga và Andrew một lúc nữa thì ra về. Andrew bắt buộc Nga phải nằm trên gường. Còn anh thì thay cô tiễn Will và Casey. Thế nhưng, cô nào có nằm yên được một chỗ. Đầu óc sây sẫm nhưng vẫn đưa chân bước xuống giường, chậm rãi tiến đến khung cửa sổ nhìn xuống đường.
Bên ngoài trời vẫn mưa lất phất, bất giác, cô lo lắng cho ai kia sẽ bị cảm lạnh. Trong tận sâu đáy lòng, cô thực sự chỉ muốn cầm ô mà chạy xuống trao cho anh.
Bóng dáng ngập ngừng lấp ló của cô bên khung cửa sổ trắng tinh đó in trong đáy mắt nâu đang kín đáo ngước lên cao. Một lúc sau đó, xe mới rời đi trong sự thúc giục của người bên cạnh.
Phía trên tầng ba của ngôi nhà quét vôi trắng, cô vẫn đứng âm thầm bên khung cửa sổ, lặng lẽ dõi mắt trông theo chiếc Land Rover trắng đang dần khuất xa trong làn mưa tầm tã. Bài nhạc não lòng của ca sĩ Ngọc Lan được phát ra từ chiếc loa phát thanh phía bên kia đường bất giác khiến tim cô đau nhói như có ai đó đang càu xé từ cơn…
Sau khi rời khỏi nhà Nga, Casey và Will có một bữa ăn tối yên ắng trong một nhà hàng của Pháp ở trung tâm thành phố. Phòng ăn ấm cúng được cô đặt trước bày trí rất đẹp và lãng mạn. Vậy mà, người đối diện trước mặt cô chỉ yên lặng suốt đêm. Thức ăn trong đĩa không vơi được bao nhiêu, nhưng rượu trong chai thì đã bắt đầu chạm đáy.
Tuy mới ở Việt Nam được gần hai tháng, nhưng Will cũng đã lấy được bằng lái và tự lái xe đi mọi nơi anh cần. Thế nhưng, đêm nay, Casey không cho anh cầm lái mà cô phải gọi taxi. Người đứng không vững như anh làm sao cô để anh điều khiển xe một mình. Sau bữa ăn tối, cả hai đến một bar hạng sang gần đó uống rượu đến tận đêm khuya mới về nhà.
Mắt nhắm nghiền, Will tựa người ra sau thành ghế da, ánh mắt nâu sâu thăm thẳm lộ vẻ sầu não nhìn vô thức ra bên ngoài con đường tĩnh lặng. Phía bên cạnh, Casey đang tựa đầu vào vai anh, tay cô cũng đang vòng quanh người anh rất chặt. Anh cảm thấy bức bí và ngột ngạt. Anh chỉ muốn trốn chạy khỏi những thứ đang vờn quanh trước mắt anh.
Nhà Nga rộng rãi nhưng ấm cúng gọn gàng, phòng khách dẫn lối lên cầu thang đến tầng ba là phòng ngủ của cô. Trên tường nhà trắng, hình ảnh gia đình được treo thay cho vật trang trí. Chính giữa một bên tường của phòng khách, còn treo một khung hình khá to tất cả các thành viên trong gia đình đang nở nụ cười tươi rói. Tất nhiên, không thể thiếu hình ảnh Andrew trong đó, anh đang đứng phía sau Nga, đôi cánh tai vòng qua người cô, nở nụ cười hạnh phúc hiếm thấy. Trong vòng tay anh, cô cũng cong đôi môi hồng xinh đẹp dịu dàng, tinh khiết và trong sáng như pha lê. Trong mắt các thành viên còn lại trong gia đình cô, không khó để anh nhận ra, người anh trai của mình chiếm một vị trí đặc biệt và vô cùng quan trọng.
Khung ảnh Andrew đang hôn lên má cô được bọc trong khung hình trắng đặt cạnh đầu giường làm tim anh thoi thóp, nụ cười tươi rói hạnh phúc của cả hai làm lòng anh nhói đau.
Cử chỉ tình tứ khi hai người nhìn nhau, hình ảnh Nga ngoan ngoãn ngồi trên giường cho Andrew đút cháo cứ chập chờn trước mắt anh, in sâu vào trí nhớ nửa tỉnh nửa say của anh mà không tài nào thoát ra được.
Anh thấy như thể xác và cả linh hồn mình đang chiềm dần, càng lúc càng lún vào hố sâu thăm thẳm…
Có ai nói cho anh biết?
Làm thế nào để có thể lãng quên được cô?
Dù thâm tâm vật vã và gào thét như vậy, nhưng anh vẫn chưa một lần muốn xóa hình ảnh cô khỏi trái tim mình.
Nhưng anh phải cố gắng quên cô thôi. Vì trong giây phút này, anh thực sử hiểu rằng, quá khứ mà cả hai từng có với nhau không thể nào có thể quay lại được nữa…
Ngày đầu tuần, Nga trở lại với công việc. Cô đến công ty sớm hơn thường lệ để ổn định lại những công việc còn dang dỡ. Như thường lệ, cô vào phòng của Will để dọn dẹp lại bàn làm việc cho anh.
Will vốn là một người rất ngăn nắp và nề nếp. Bàn làm việc và phòng óc của anh luôn gọn gàng và sạch sẽ. Lúc làm việc, anh cũng rất khoa học và bài bản, vì thế, thường ngày Nga cũng không phải nhọc công mà dọn dẹp chứ không phải vất vả như đã làm với anh trai của anh.
Andrew là một người rất kỹ lưỡng và sợ bẩn. Phòng làm việc hay nhà cửa của anh đều phải sạch sẽ và gọn gàng. Chỉ cần nhìn thấy một hạt bụi hay bất cứ đồ đạc nào bị di dời dù chỉ là mộ centimet anh cũng sẽ nổi đoá mà quát tháo người làm dọn dẹp vệ sinh ngay. Tuy nhiên, anh lại là một người bề bộn, làm gì bày nấy sau đó cao giọng gọi người khác đến thu dọn cho anh. Nghĩ đến Andrew, Nga lại thấy buồn cười và lắc đầu ngán ngẫm.
Sau khi đặt những bản báo cáo quan trọng cần có chữ ký của Will lên bàn. Cô vô thức mở ngăn kéo của anh ra. Tiếng chai thuỷ tinh va vào nhau làm cô tò mò, nhìn vào trong, cô thấy vài chai rượu còn đang được uống dang dở.
Will rất hay uống rượu trong lúc làm việc. Rất nhiều lần khi vào phòng, cô vô tình bắt gặp anh đang cầm ly rượu đong đưa trên tay. Cô cứ nghĩ anh uống để suy nghĩ về công việc và giảm stress chứ không ngờ anh lại nghiện nặng thế này. Trong hộc bàn có những 6 chai rượu Vodka, có chai vẫn còn đóng kín, có chai đã mở nắp và được chủ nhân của nó uống lưng chừng.
Đang trong lúc lặng người nhìn những chai rượu đắng nghét có thể giết chết lý trí con người này, tiếng cười rúc rích của Casey từ phía bên ngoài cửa vọng vào làm Nga lúng túng. Hai chai rượu đang cầm trên tay của cô vội vàng cất vào hộc tủ.
Cánh cửa đen đột ngột được mở ra ngay sau đó theo dự đoán của Nga, đôi tình nhân đang ôm hôn nhau trước mắt làm chai rượu trên tay cô vô thức rơi xuống sàn nhà. Tuy sàn trải khảm, nhưng khi chai thuỷ tinh va chạm vào thành bàn gỗ cứng ngắt đã khiến nó vỡ ra tan tành.
XOẢNG
Nga hốt hoảng ngồi xuống quờ quạng nhặt những mảnh thuỷ tinh đã vỡ tan nát lên. Do cuống luống thế nào, một mảnh vỡ ghim vào tay cô. Theo phản xạ, cô rên lên khe khẽ, nhưng đủ để người đứng phía trước, đang cầm cặp táp làm việc trên tay cũng vội vàng rơi xuống đất, chạy về phía cô lo lắng.
"Ah!"
"Em có sao không?"
Will chạy nhanh về phía Nga, khuỵu chân xuống sàn nhà, anh nắm lấy bàn tay đang bị chảy máu của cô lên lo lắng hỏi. Hành động này khiến người còn lại là Casey đang đứng đó bỗng dâng lên một sự hoài nghi không hề nhẹ. Cái cách anh lo lắng cho người con gái này rất lạ. Sự quan tâm quá mức cần thiết của một người em rể dành cho chị dâu tương lai của mình không khỏi làm cô cảm thấy tò mò xen lẫn bất an và khó chịu.
Nga dù không đọc được điều này trong đôi mắt to tròn được đánh màu tím đậm sắc sảo của Casey, nhưng cô vẫn vội vàng rụt tay lại. Thái độ của cô dành cho Will vừa né tránh, vừa trốn chạy theo khuynh hướng bất cần khi anh lấy nhanh những tờ khăn giấy trên bàn với ý định lau khô máu cho cô.
"Cám ơn Tổng Gíam Đốc, nhưng tôi không sao. Xin lỗi hai người vì chuyện đã xảy ra vừa rồi. Tôi sẽ nhờ người dọn dẹp lại đống thuỷ tinh vỡ này."
Bàn tay dính đầy máu của Nga rời khỏi vết thương đang được cô bịt lại, cô vội vàng cầm vài miếng khăn giấy trên bàn rồi áp vào nơi đang rỉ rả chảy máu. Sau đó, cô lúi cúi gật đầu xin lỗi rối rít một lần nữa rồi rời khỏi phòng trong vẻ mặt lo lắng của Will và Casey.
"Nga! Có cần Casey đưa Nga đến phòng y tế không?"
"Nga không sao. Cám ơn Casey!"
Casey thấy dáng vẻ không tự nhiên của Nga thì sinh ra lo lắng. Cô đoán, có lẽ, Nga vẫn còn mệt trong người nên tinh thần cũng không được tỉnh táo cho lắm nên vội vàng gọi điện cho Andrew.
Bỏ lại cánh cửa đen được đóng kín, Nga đi như trốn chạy khỏi phòng làm việc. Đầu óc cô lúc này chỉ còn một câu hỏi duy nhất, liệu sau khi cô rời đi, điều gì sẽ lại tiếp diễn trong căn phòng đó? Có lẽ sẽ còn rất nhiều nụ hôn nồng nàng và cháy bỏng mà cô vừa chứng kiến trước mắt cách đây vài phút. Nhìn vẻ khao khát của họ tìm kiếm môi nhau, có tưởng tượng quá phong phú không? Khi cô đoán có lẽ, họ sẽ tiếp tục làm nhiều điều hơn thế nữa.
Nghĩ đến đó, bước chân ngắn trên đôi giày cao gót của Nga càng dài hơn, nước mắt vô thức trên khuôn mặt buồn rười rượi ồ ạt trôi ra. Mặc cho những ánh nhìn đang hướng về phía mình, mặc cho những lời xì xầm của nhóm , cô không còn biết giữ kẽ, cô không còn biết xấu hổ, bước đi vô thức như một người mất hồn. Đến khi không còn có thể bước tiếp nữa, cô mới nhận ra, mình đã đứng trên giữa sân thượng rộng bao la.
Gió hiu hắt thổi qua người cô, nhẹ hôn lên đôi má đang ướt đẫm vì nước mắt của cô.
Máu trên tay cô cứ âm ĩ tuôn ra, nhưng cô không còn thiết nhớ đến. Bởi nỗi đau trong tim cô quá lớn, lớn đến nỗi không còn biết đến bất cứ nỗi đau thân xác nào.
Cô đứng cạnh hành lang ngăn cánh, đôi vai gầy thả lỏng, gương mặt vô hồn nhìn về phía chân trời trước mắt. Nơi đó chẳng có gì ngoài những ống khói đen ngòm và vô vị.
Hình ảnh Casey đang vòng tay qua cổ Will, áp đôi môi đỏ mọng vô cùng gợi cảm vào môi anh một lần nữa khiến tim cô đau nhói. Anh tuy không quá vồn vã như Casey, nhưng anh đã không né tránh mà từ từ đón nhận nụ hôn ẩm ướt đó trước đôi mắt ngỡ ngàng của cô.
đưa tay ôm lấy lồng ngực đang đau tê dại của mình, cô nức nở gục đầu xuống. Hoàn toàn không còn nghe tiếng gọi giục giã từ phia đằng sau.
“Thiên Nga! Em có sao không? Em lên đây làm gì?”
Andrew vừa cao giọng lo lắng gọi, vừa hối hả tiến nhanh về phía Nga. Thấy cô cúi đầu vội vàng lau nước mắt, lòng anh càng thêm rối ren và thiếu kiên nhẫn. Ngay khi nghe Casey gọi điện báo tin, cô bị thương. Anh đang chuẩn bị ra ngoài cũng vội vàng huỷ hết các cuộc hẹnquan trọng, chạy khắp công ty tìm cô.
“Ngỗng! Em sao vậy? Sao em khóc? Nói cho anh biết, ai đã làm gì em? “
Chạm lấy vai Nga, Andrew kéo người cô xoay lại, thấy mặt cô nhem nhuốc máu. Anh hoảng hồn cầm bàn tay đỏ thẫm của cô lên rối rít hỏi.
“Thiên Nga! Tay em sao vậy? Sao không đến phòng y tế mà đi lên đây? Có đau lắm không? Trời ơi! Sao mà em ngu quá vậy? Bị thương sao không đi băng bó vết thương mà lên đây hóng nắng? Đi mau! Đi mau xuống phòng y tế với anh.”
Nhìn thấy vẻ xoắn quýt lo lắng đến phát hoảng của Andrew, Nga càng thêm chán ghét chính mình, cuối cùng cũng yếu đuối ôm chầm lấy anh. Trong vòng tay to lớn quen thuộc của anh, cô cảm thấy lòng mình đau vô hạn, rấm rức khóc như một đứa trẻ.
Andrew nhăn mặt xót xa ôm lấy Nga, vuốt vuốt mái tóc bù xù của cô nhẹ giọng trấn an vào dỗ dành.
“Nín! Ngoan nào! Nín đi rồi nói cho anh nghe, có chuyện gì làm em khóc hả?”
Nga lắc lắc đầu trong vòm ngực của Andrew, bàn tay sau đó bấu chặt lấy tấm lưng anh. Trong lúc yếu lòng, cô cũng không nhận ra, cô đang vấy bẩn máu lên chiếc áo sơ mi trắng thơm phức và thẳng nếp của anh.
“Ngỗng nhỏ của anh! Sao em khóc hả? Ngoan nào! Nói cho anh biết đi”
Câu nói cưng chiều suông nịnh yêu thương của anh càng làm nước mắt cô rơi nhiều hơn, tim cô cũng càng lúc càng đau đớn hơn.
Cô tự hỏi chính mình, nói với anh gì đây?
Nói với anh rằng, người đàn ông khác đang làm cô đau lòng sao?
Và người đàn ông làm cô đau lòng đó là em trai của anh sao?
Càng cảm thấy có lỗi với anh bao nhiêu, cô càng oán hận chính mình bấy nhiêu. Nghèn nghẹn và thổn thức nói trong cổ họng đắng nghén, cô thút thít dối gạt anh.
“Andrew! Vì…em đau. Tay…em đau.”
Andrew nghe Nga nói vậy thì phì cười, đưa tay áp lên đôi vai gầy của cô rồi đẩy nhẹ ra. Anh vội vàng cầm bàn tay bị thương vẫn lem luốt máu của cô đưa lên miệng, thổi thổi nhẹ kèm theo giọng nói trấn an.
“Mát không? Em bớt đau chưa? Đừng lo! Anh sẽ thường xuyên bôi thuốc cho em, mỗi ngày đều hôn lên đây, đảm bảo vết thương sẽ mau lành lại. Anh sẽ đảm bảo không để lại sẹo luôn, nên em đừng có lo ha. “
Nhìn cử chỉ yêu thương của anh dành cho cô, lòng cô cũng trở nên ấm lại. Mắt vẫn rơi lệ, nhưng cô cố cong môi mỉm cười nhìn anh gật đầu rồi ngập ngừng nói khẽ.
“Andrew! Em xin lỗi anh.”
Andrew chẳng chút hoài nghi việc, dạo gần đây, cô rất hay nói tiếng xin lỗi anh. Nhìn cô, anh mỉm cười rất tươi, ánh mắt quan tâm sâu sắc dành cho cô trọn vẹn. Anh đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ rồi yêu chiều nói.
“Ngốc ạ! Sao lại xin lỗi anh chứ. Bây giờ, mau theo anh xuống phòng y tế.”
Nga gật đầu, ngoan ngoãn để Andrew dìu đi. Mặc dù vậy, trong lòng cô sau đó hoàn toàn trĩu nặng, không hề muốn bước về phòng Will một chút nào nua.
Khi Nga và Andrew sắp rời khỏi sân thượng, phía sau cánh cửa xanh, dáng người đàn ông cao lớn đã đứng đây từ rất lâu cũng thất thần quay lưng bước đi.
Đủ chậm như một người vô hồn.
Đủ nhanh để ai kia không thể bắt kịp và nhận ra.
Khi Will trở về phòng, thấy nhân viên tạp vụ đang lau dọn những mảnh vỡ trên sàn nhà thì ra hiệu cho người nhân viên đó rời đi. Sau khi khó hiểu nhìn anh, bà ta cũng mang dụng cụ làm việc rời khỏi phòng. Một mình ở lại, anh đứng nhìn những mảnh vỡ dưới chân, rồi cầm thùng rác nhỏ tự tay dọn dẹp đống thuỷ tinh vẫn còn lưu lại những giọt máu đỏ tươi của cô mà cảm thấy đau quặn thắt trong lòng.
Nếu anh đã đi đến quyết định cứng rắn này, thì sao lòng anh lại còn đau đớn đến như vậy? Nhìn ánh mắt buồn rười rượi với chút oán trách của cô khi chứng kiến cảnh Casey và anh ôm hôn nhau trước mặt mà anh thấy mọi nỗ lực của mình hoàn toàn vỡ vụn.
Đêm qua, về được đến căn hộ, Will đã vật vã nôn mửa thắp nhà và lên cơn đau dạ dày dữ dội. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị như vậy, nên sau một lúc uống thuốc giảm đau, anh cũng mệt mỏi co người chìm vào giấc ngủ. Do quá đuối sức sau một thời gian dài uống rượu quá nhiều và không chịu giữ gìn sức khỏe, anh như hoàn toàn chiềm ngập trong hố sâu, ngủ mê man đến độ khi ánh nắng bình minh chiếu qua khe cửa mới từ từ mở mắt ra. Cánh tay đang định đưa lên che mặt lại bị kiềm kẹp bởi một vật nằng nặng và ấm nóng.
Suốt đêm qua, Casey không ngủ mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh giường chăm sóc cho Will, nhìn gương mặt ngày một héo úa và tiều tuỵ như không còn chút sức sống nào nữa của Will mà cô đau đớn trong lòng. Hết vuốt tóc anh, cô lại nắm lấy tay anh hôn lên đó không biết bao nhiêu lần. Lòng cô đau đớn và bất lực khi không thể làm cho anh thay đổi để sống tốt hơn. Hàng vạn lần, cô ao ước một lần được bước vào thế giới của riêng anh, được anh quan tâm và yêu thương dù chỉ một lần. Lặng lẽ nhướng người đặc lên môi anh một nụ hôn mê đắm mà không được đáp trả, cô ngắm nhìn anh ngủ, nước mắt từ đâu ồ ạt tuôn trào, rấm rức suốt đêm đến độ gục đầu ngủ quên trên cánh tay anh.
Nhìn chóp đầu của Casey một cách thương hại, bàn tay ấm áp của anh chạm vào mái tóc màu hạt dẻ uốn xoăn bồng bềnh của cô khiến cô giật mình thức giấc. Cử chỉ thân mật và ánh mắt dịu dàng xen lẫn áy náy của anh làm tim cô đập rộn ràng. Cô nở nụ cười thật rạng rỡ như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay áp vào phom bụng phẳng lì vô cùng quyến rũ cua anh lo lắng hỏi.
"Anh thấy trong người thế nào? Có còn nghe đau lắm không? Hôm nay, em đưa anh đi khám bác sĩ nha?”
"Anh không sao. Cám ơn em!"
Rời khỏi tóc Casey, Will đưa tay lên hai thái dương xoa xoa nhẹ nhằm giảm bớt cơn đau kinh khủng đang dần khuynh đảo trong đầu anh kèm theo một hơi thở nặng nề.
Casey rời khỏi phòng, nhanh sau đó, cô mang vào cho anh một ly sữa nóng và thuốc trị đau dạ dày. Cô cẩn thận và ân cần đưa cho anh uống.
“Anh muốn ăn gì, anh nói đi? Em nấu cho anh ăn.”
Casey kéo lấy bàn tay Will đang đặt trên tấm chăn màu nâu nhạt, mân mê và chơi đùa cùng với những ngón tay anh. Thỉnh thoảng, cô ngước mặt lên nhìn anh mỉm cười mà không một lời trách cứ. Đôi mắt cô dù đẹp và trong veo nhưng vẫn không giấu được bọng mắt đã sung mộng lên. Bất giác, hình ảnh đó khiến lòng anh dâng lên cảm giác chua xót và thương hại cho người con gái trước mặt, người đã chung thủy đi bên cạnh anh, ngủ cùng giường với anh suốt ba năm qua.
Suốt chừng ấy thời gian, cô lặng lẽ ở bên anh như một chiếc bóng. Cho dù, có cùng anh trải qua những lúc tối tăm nào đi chăng nữa, cho dù anh có đối xử với cô lạnh lùng và lãnh đạm ra sao, cô vẫn bên anh lặng lẽ mà không một lời oán trách.
Còn anh thì đã làm gì được cho cô ngoài việc khiến cô chờ đợi trong đau khổ, ngoài việc bỏ rơi cô trong những đêm dài lạnh lẽo đơn côi. Càng nghĩ, anh càng oán trách chính bản thân mình là một kẻ tồi tệ và ích kỷ. Sự dày vò bản thân trước người con gái đang nắm chặt tay anh vì thế mà ngập tràn khắp đáy lòng.
"Anh xin lỗi em, Casey!"
"Sao anh lại nói vậy? Anh có làm gì có lỗi với em đâu."
"Sao lại yêu một thằng đàn ông tồi tệ như anh chứ? Ngoài kia, có bao nhiêu người săn đón và mong muốn được yêu thương em. Anh không xứng đáng và không thể mang được hạnh phúc đến cho em."
Lời Will sắp nói ra như một thông điệp ngấm ngầm mang đầy cảm giác sợ hãi mà Casey chưa bao giờ mong đợi. Cô có cảm giác như anh đang muốn đẩy tay cô ra xa. Vì thế, không để anh nói hết trọn vẹn một lời. Cô vội vàng nắm lấy bàn tay anh đặt vào lòng mình, người rời khỏi ghế nhanh chóng di dời lên chiếc giường rộng lớn.
"Xin anh đừng nói như vậy. Tất cả những gì em làm đều là tình nguyện, là vì em thật lòng rất yêu anh. Vì anh, em có thể làm tất cả. Vì anh, em có thể đợi chờ cho đến khi vết thương lòng trong anh hoàn toàn liền sẹo. Em có thể chờ. Bao nhiêu lâu em cũng chờ. Cho dù đôi lúc, em cảm thấy đau khổ vì sự thiếu quan tâm của anh dành cho em. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến giây phút sẽ rời anh xa anh. Bởi vì đối với em, anh là cả thế giới này. Không có anh, em không thể nào sống nổi đâu Will. Vì thế, xin anh đừng bao giờ rời xa em. Em xin anh."
Vừa cất giọng lo lắng và sợ hãi, Casey khóc như mưa ôm chầm lấy người Will. Trong lồng ngực anh, cô rấm rứt nói trong nước mắt. Mặc cho anh khổ sở khuyên nhủ và van xin.
“Casey! Em làm ơn bình tĩnh đi. Anh làm như vậy là vì muốn tốt cho em. Anh không xứng đáng với em. Anh không tự tin có thể mang đến cho em hạnh phúc. Việc để em bên cạnh anh như thế này khiến anh cảm thấy mình là một kẻ không ra gì. Vì thế, anh muốn để em được tự do mà gặp gỡ những người tốt hơn anh nhiều. Ngoài kia, có biết bao nhiêu người chờ đợi và khao khát được mang đến hạnh phúc cho em.”
Will biết rõ hơn ai hết, Casey là một cô gái tốt, giọi giang, xinh đẹp và hấp dẫn. Trước và sau khi quen anh, có biết bao nhiêu người đàn ông lịch lãm và xuất sắc ngấm ngầm săn đón cô. Vậy mà, cô vẫn không hề liếc mắt hay bận tâm đến họ dù chỉ một lần. Chỉ trọn lòng, một mực muốn được ở bên cạnh anh.
“Em không cần ai hết. Em chỉ cần có anh thôi, William. Từ khi còn là cô bé 10 tuổi đầu, em đã thề nguyện trước Chúa rằng, anh sẽ là người đàn ông duy nhất trên đời này mà em yêu thương.”
Will áp tay lên vai Casey trấn an cô, đẩy người cô ra khỏi người mình lay lay nhẹ, khuôn mặt khổ sở nhìn cô đang khóc nức nở đến độ mất kiềm soát.
“Casey! Anh xin em đừng có như vậy có được không? Em bình tĩnh lại đi.”
“William! Em xin anh đừng nói lời chia tay với em. Em thực sự không thể nào sống tiếp mà không có anh. Em đã hứa, em sẽ không can thiệp vào việc anh làm hay cuộc sống cá nhân của anh. Em hứa từ nay, em sẽ không làm anh khó chịu. Em hứa, em sẽ không đòi hỏi anh phải đáp trả em bất cứ điều gì. Em chỉ xin anh cho em cơ hội được ở bên cạnh anh, chăm sóc và yêu thương anh thôi là em đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Casey! Em làm như vậy, người chịu khổ sẽ chỉ là em thôi. Anh thực lòng không muốn nhìn thấy em bất hạnh. Vì sao lại yêu anh nhiều như vậy hả Casey? Anh có tốt đẹp gì mà để em phải khổ sở yêu anh nhiều đến như vậy?”
“Em không biết. Em chỉ biết, chỉ cần nhìn thấy anh vui cười là em đã hạnh phúc. William! Em biết, em vẫn còn có nhiều thiếu sót, nhưng em vẫn đang cố gắng hoàn thiện mình để trở thanh người phụ nữ xứng đáng dành cho anh. Em sẽ làm tất cả mọi thứ mà anh yêu cầu. Chỉ cần anh cho em được ở bên cạnh anh là được. Em xin anh đó Will.”
Trước những lời van xin nức nở trong nước mắt của Casey, Will bất lực nhắm mắt lại buông xuôi.
Sự yếu đuối nhất thời của người con gái trước mặt khiến anh không nỡ lòng nào bỏ rơi cô trong lúc này. Vì thế, sự dây dưa không dứt thoát của anh vô tình tạo điều kiện cho cô càng tìm cách nắm chặt lấy anh hơn.
Trước vẻ mặt trốn tránh của anh, cô vẫn kiên trì tìm cách dìu anh vào hố sâu tình ái do chính cô tạo ra nhằm giữ anh lại bên cạnh mình.
Khi cô cuồng nhiệt dán lên người anh triệu ngàn nụ hôn nóng bỏng, bàn tay đang áp vào tấm lưng cô an ủi cũng bắt đầu trở nên vô hiệu lực.
Vừa chết chìm trong những nụ hôn nóng bỏng được cô tự nguyện lướt qua thân thể cường trán của anh, cô vừa mỉa mai chính mình khi mang thân xác ra để níu chân một người đàn ông ở lại.
Lướt qua những nơi nhạy cảm trên người anh, cô xấu hổ với vẻ lả lơi và phóng đảng mà cô đang cố gắng áp đặc lên người mình. Cô tin chắc rằng, mọi người đàn ông trên đời này, dù sớm hay muộn cũng sẽ bị mê muội bởi sự từng trải, phóng túng của một người đàn bà gợi tình. Và cô tin anh cũng sẽ không thể kháng cự được sức hấp dẫn chết người từ thân thể vô cùng gợi cảm của cô.
Làn môi mọng ẩm ướt của cô sau một hồi in dấu lên mọi ngõ ngách nhạy cảm trên thân thể anh, cuối cùng, cũng mãn nguyện khi được áp đặt vào môi anh. Sự khao khát và cuồng nhiệt có được anh, sự kiên nhẫn khéo léo không ngừng khơi gợi bản năng đàn ông trong anh sau một lúc thật lâu của cô cũng mang đến kết quả như cô mong đợi.
Sau một lúc né tránh và lãnh đạm với cô, cuối cùng, cơ thể anh cũng hoàn toàn buông lỏng, để mặc cô phía bên trên người mình nồng nhiệt tự nguyện làm cho anh thư giãn và thoải mái.
Từng mảnh vải lần lượt rơi rớt xuống giường.
Cả hai thân thể quấn vào nhau rất lâu trên chiếc giường rộng lớn và bề bộn.
Vóc dáng gợi cảm và vô cùng hấp dẫn của cô trần truị nhấp nhô trên người anh. đôi mắt bồ câu xinh đẹp ngây dại của cô mừng rỡ và hạnh phúc khi nhìn ánh mắt đang nhắm lại đê mê của anh bên dưới...
Trong căn phòng vô cùng tĩnh lặng, âm thanh rên rĩ từ cảm giác khoái lạc của cả hai vang lên hết lần này đến lần khác.
Bên ngoài, nắng đã lên cao. Thế nhưng trong căn phòng ngủ sang trọng và hoa lệ ấy, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu…
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Ba ngày Nga không đến công ty làm việc, Will đi ra đi vào đều nhìn chiếc bàn trống trãi của cô, ánh mắt thoáng buồn như thiếu vắng điều gì đó rất quan trọng mà anh cần nhìn thấy mỗi ngày. Tại cánh cửa này, nơi ngăn cách giữa phòng anh và cô, mỗi lần đứng đây trước khi mở cửa vào phòng, anh đều kín đáo quan sát cô trước khi quay lưng bước vào trong. Cho dù phòng nhân sự có ngỏ ý sẽ cho một nhân viên khác tạm thời giúp đỡ anh trong ba ngày tới. Thế nhưng, anh đã từ chối lời đề nghị này, một mình anh làm thay thế luôn cả những công việc của cô.
Đứng trước bàn làm việc ngăn nắp và gọn gàng sạch sẽ của cô để tìm một số tài liệu, anh đưa những ngón tay mình miết lên chiếc phím máy tính cô vẫn thường hay làm việc mỗi ngày. Nỗi nhớ nhung, mong muốn được nhìn thấy cô không ngừng âm ĩ trong lòng anh.
Văn phòng không có cô làm anh cảm thấy vô cùng trống vắng. Cho dù thường ngày, cả hai cũng chẳng nói chuyện gì nhiều với nhau, ngoại trừ bàn luận về công việc. Còn lại quãng thời gian sau đó, anh và cô chỉ giao tiếp bằng ánh mắt. Và hầu hết những lần nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều nhuốm duy nhất một màu đau thương.
Mặc dù vậy, đối với Will, được ở cạnh bên Nga, được làm việc cùng cô và được nhìn thấy cô mỗi ngày như thế này đã đủ khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Người anh như được tiếp thêm năng lượng khi anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô. Khoảng trống tưởng chừng như không một ai, một thứ gì trên đời có thể thỏa lấp được dần dần được nông lên khi anh bắt gặp nụ cười đẹp xinh trong trẻo của cô lướt ngang qua.
Cả hai vẫn thường đi công tác bên ngoài. Đó là những giây phút mà anh thấy thư thái nhất, được ngồi thật gần sát bên cạnh cô, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ từ cô, ngửi được cả mùi hương hoa chè dịu dàng truyền sang từ phía cô. Mỗi lần ngồi cạnh nhau như vậy, cả hai thường không nói một lời nào, mỗi người quay đầu sang hai ô cửa sổ đối nhau trong lặng lẽ. Thỉnh thoảng, anh có quay sang nhìn cô kín đáo. Và sự kín đáo này chỉ có mình anh biết được, và không một lần nào anh bị phát giác. Điều này khiến anh cảm thấy lòng mình buồn vô tận. Ước ao sao mình được cô phát hiện ra dù chỉ một lần, để anh có thể biết được cô vẫn còn quan tâm đến sự hiện diện của anh.
Dòng suy nghĩ ngập tràn gương mặt xinh đẹp của cô bị cắt ngang bởi âm thanh được phát ra từ chiếc điện thoại hiệu Nokia giản đơn màu bạc. Trên màn hình sáng xanh nhấp nháy, anh nhanh chóng nhận cuộc gọi khi nhìn thấy tên của ông Anthony.
Phía bên kia địa cầu, lúc bấy giờ đã hơn 1 giờ đêm, trong một phòng làm việc nhàn nhạt ánh đèn nê-ông, ông Anthony đang phì phèo điếu xì gà Cuba trên miệng, người tựa lưng vào thành ghế da, gương mặt sắc lạnh nhìn ra khoảng sân trước mặt vẫn còn đang phủ đầy tuyết trắng. Cử chỉ lạnh lẽo của ông chỉ kết thúc khi Will nhẹ giọng trả lời trên điện thoại bằng thái độ kính trọng.
Bỏ điện thoại xuống bàn, ông Anthony đứng dậy tiến về khung cửa sổ . Một tay cầm điếu xì gà, một tay chóng sau lưng mình, sắc thái trên gương mặt ông nhanh chóng thay đổi hẳn. Ông đanh mặt nhìn ra phía khuôn viên nhà rộng lớn đang phủ đầy tuyết trắng bằng đôi mắt nâu sắc lạnh như đang suy tính một việc gì đó trong đầu rồi cười than một mình trong bóng tối.
Will may mắn được thừa hưởng đôi mắt nâu sâu thẳm cuốn hút lòng người từ ông Anthony. Thế nhưng, nếu đôi mắt của anh ôn nhu và hiền từ bao nhiêu thì ánh mắt ông Anthony lại sắc lạnh bấy nhiêu. Khẽ rít một hơi dài, ông nhả khói từ từ ra khỏi khuôn miệng già nua đã bắt đầu chi chit nếp nhăn rồi nhếch mép cười, nghiến răng khẽ nói chỉ đủ mình nghe thấy.
“Đồ ngựa non háo đá! Chẳng khác bố mày ngày xưa là mấy. Nếu không vì Ái Hậu, ta đã dạy cho mày một bài học nhớ đời rồi…”
12 giờ trưa, từng đám mây đen dày đặc bao phủ cả vòm trời TLS rộng lớn…
Như thường lệ vào giờ này, Casey lại kiên nhẫn mang khây thức ăn vào phòng làm việc của Will. Cho dù trước đó, thức ăn cô mang đến anh đều không đụng vào. Tuy nhiên, cô vẫn nhẫn nại làm điều này cho anh và còn cố tình thúc ép anh hơn.
Vừa bước vào phòng, Casey đã thấy Will cầm ly rượu trên tay. Anh đang đứng trầm ngâm nhìn ra ngoài khung cửa sổ sát đất. Bên ngoài, thời tiết ủ dột và âm u, báo hiệu một cơn giông đang dần tiến đến. Sấm chớp từng đợt đùng ầm rồi trời cũng bắt đầu lắc rắc mưa càng lúc càng nặng hạt.
"Anh yêu! Đừng uống rượu nữa anh. Hãy mau ăn một chút gì đó vào người. Hồi sáng, em thấy anh chẳng ăn chút điểm tâm nào."
Mặc dù, Casey là con gái cưng trong một gia đình giàu có. Dưới cô đều có kẻ hầu người hạ. Tuy nhiên, từ nhỏ, cô đã thích nấu ăn. Từ khi yêu Will, cô càng quyết tâm học hỏi kinh nghiệm bếp núc để chăm sóc cho anh tốt hơn. Điều này, làm bà Ái Hậu, mẹ của Will vô cùng hài lòng. Bà luôn có thiện cảm với những cô gái biết an phận, giỏi bếp núc và chăm sóc chồng con.
Sáng nào, dù đêm trước có ngủ trễ đến đâu, cô cũng thức sớm để làm điểm tâm sáng thịnh soạn cho Will. Biết anh hay uống rượu, nên sáng nào, cô cũng nấu chút canh nóng sốt cho anh uống ấm bụng. Biết anh thường xem bữa điểm tâm là bữa ăn chính trong ngày, nên cô luôn nấu nướng và bày trí rất nhiều món ngon vào mỗi buổi sáng. Khi có thời gian rảnh rỗi, cô lại mày mò đọc sách nấu ăn để chế biến thêm nhiều món ăn mới. Có thể nói, món Việt Nam của ba miền hay món Tây Tàu gì cô cũng nấu được hết.
Sửa soạn sẵn sàng khây cơm cho Will trên bàn xong, Casey tiến đến bên anh, nhẹ nhàng dành lấy ly rượu trên tay anh rồi nhỏ nhẹ nói.
"Anh yêu! Anh ăn chút cơm đi. Em dọn sẵn hết rồi. Anh ăn một chút thôi cũng được..."
"Anh không cảm thấy đói. Em để đó đi. Chút nữa anh ăn."
"Hãy hứa với em là anh sẽ ăn một chút. Mấy hôm trước, em lên phòng anh xem thì thấy còn y nguyên. Anh mà cứ không ăn uống điều độ như vầy thì không tốt cho bao tử và dạ dày của anh đâu."
"Anh biết rồi."
"Anh hứa rồi đó nha."
"Ừm.."
Tựa lưng vào tấm kiếng trong veo đang bị nước mưa bám đầy bên ngoài, Casey nghiêng đầu nhìn Will dịu dàng hỏi.
"Em nghe nói, Nga bị bệnh phải không anh?"
"Ừm!"
"Em có gọi điện thoại nhưng thấy cô ấy tắt máy. Anh có biết cô ấy bị bệnh gì không?"
"Cô ấy sức khoẻ yếu nên vừa hiến máu xong thì bị mệt."
"Ồ vậy à! Cũng đúng thôi, cô ấy trông rất mảnh mai và yếu ớt. Vì thế, rất dễ bị sây sẩm nếu ra máu nhiều. Em định chiều nay sẽ qua nhà Nga thăm cô ấy, anh đi cùng với em nha?"
Will nhìn Casey rồi nhìn ra màn mưa tầm tã, trầm ngâm một lúc rồi anh ậm ừ đồng ý.
Lâu rồi, Casey không có nhiều dịp ra ngoài cùng với Will nên cô vui lắm. Từ ngày sang Việt Nam, cô rủ anh đi nghỉ dưỡng hay thậm chí đi đâu trong nội thành anh cũng không đi. Dù chỉ sang thăm Nga một lúc nhưng cô ăn mặc và chưng diện rất đẹp và lộng lẫy. Tuy vậy, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, anh cũng chẳng nhìn lấy cô một giây hay mở miệng khen một lời nào.
Mặc dù vậy, cô cũng không quá phiền lòng về điều này, vì mấy năm qua, anh cũng chưa từng làm như vậy với cô bao giờ. Vì thế, cô cũng tập sống dần với vẻ lãnh đạm này. Với cô, được đi bên cạnh anh như thế này là cô đã cảm thấy vui lắm rồi. Vì thế, cô đã vô tình không đặc câu hỏi nghi vấn.
Vì sao anh lại tường tận mọi ngõ ngách địa chỉ nhà Nga đến như vậy, trong khi anh chưa bao giờ đến đây?
Trước khi đến thăm, anh còn chu đáo đặc mua cả loài hoa mà cô ấy thích. Điều này khiến cô ít nhiều cảm thấy tủi thân trong lòng, từ khi quen nhau, anh hiếm khi tặng hoa cho cô.
Thế nhưng, Casey chỉ cảm thấy chút khó hiểu về điều này khi cầm bó hoa chè tươi rói trao cho Nga đang ngồi trên giường.
"Nga cảm thấy đỡ hơn chưa? Hoa này là Tổng Giám Đốc đã chọn cho Nga đó..."
Nói đến đây, cô thựng lại rồi đột ngột quay sang phía Will, cô thấy anh đang chăm chú nhìn thần sắc trên gương mặt Nga mà không nói lời nào.
Thấy ánh nhìn say đắm của Will dành cho mình, vẻ mặt Nga không được tự nhiên, cô đón lấy bó hoa từ tay Casey nhẹ giọng đáp.
"Cám ơn Tổng Giám Đốc và Casey nha! Hoa đẹp quá..."
Đưa đầu mũi thon cao xinh xắn của mình khẽ hít một hơi vào bó hoa chè trắng tinh khôi tươi rói, cô quay sang đưa nó cho Andrew đang ngồi bên cạnh, nở nụ cười xinh đẹp rồi cất giọng dịu dàng nhờ anh.
"Anh! Anh đi cắm hoa vào bình cho em nha."
Bỏ chén cháo thịt bằm mà bà Nguyệt đã nấu cho Nga xuống chiếc tủ gỗ trắng ngay bên cạnh giường, Andrew ngoan ngoãn đi ngay, nét mặt không giấu vẻ vui sướng khi vừa bị sai ...vặt.
Suốt cả ngày nay, Andrew không đến công ty làm việc. Anh đến nhà cô từ sáng sớm để được ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô rất chu đáo. Mặc dù, cô chỉ hơi mệt trong người chứ không có bệnh tình gì nặng nề lắm. Vậy mà anh cũng mời bác sĩ đến tận nhà để khám. Chỉ khi bác sĩ mỉm cười nói cô không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thì anh mới vơi chút lo lắng trong đáy mắt. Vuốt ve mái tóc được buông xoã tự do trên chiếc gối trắng tinh của cô, anh hôn lên trán cô rồi dịu giọng nói, ý tứ như đang rầy la nhưng lời lẽ và ánh mắt thì chỉ chứa đựng tình yêu sâu đậm.
"Cái mặt lì lượm này! Năm sau..."
"Không cho em hiến máu nữa chứ gì?"
Nga mím nhẹ môi cao giọng cướp lời Andrew. Sau đó, cô giận dỗi, đẩy tay anh ra khỏi người mình xoay lưng về phía anh. Trong một khắc, cô đột ngột nhận được cái ôm phía sau kèm theo lời tuyên bố làm cô hơi bất ngờ.
"Chưa nghe trọn câu đã . Anh nói, năm sau, chỉ được phép hiến 50 ml thôi để đảm bảo sức khoẻ cho em. Thấy em bệnh như thế này, anh lo lắng cho em lắm, em có biết không hả Ngỗng con?"
Phía bên kia, Nga chớp chớp mắt cong môi mỉm cười, nhanh chóng xoay người về phía Andrew. Chạm ngay khuôn mặt vô cùng điển trai gần sát mặt mình, cô hơi ngượng ngùng, tự động tạo khoảng cách với anh rồi lém lỉnh hỏi.
"Vì sao anh vẫn cho em hiến máu? Em đã lo từ nay, anh sẽ cấm tiệt em luôn."
"Em nghĩ anh có thể ngăn cản em làm chuyện gì sao? Hơn nữa, đây lại là việc thiện. Nhưng làm gì thì làm, em vẫn phải đảm bảo cho sức khoẻ của mình. Em thấy không, hôm nay, em suýt nữa đã ngã xuống sàn nhà. Nếu không có Will đứng đó thì sao hả?"
Nói đến đây, ánh mắt phượng chăm chú nhìn sắc mặt của Nga. Tuy nhiên, cô kịp thời che đậy được vẻ man mát buồn khi anh nhắc đến cái tên đó rất nhanh.
“Lần sau, em sẽ cẩn thận hơn. Em sẽ nghe lời anh.”
Sau một lúc ở dưới lầu, Andrew trở về phòng Nga với chiếc bình thuỷ tinh đầy ấp hoa chè trên tay, anh đặt nó lên chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ của Nga. Bên dưới, những đóa hoa chè trắng muốt không ngừng nở bung trong màn mưa lất phất.
"William! Sao cậu biết chị dâu cậu thích hoa chè vậy?"
Khi Andrew hỏi câu này, cả ba người còn lại trong phòng đều mang một tâm trạng và sắc thái riêng trên gương mặt. Nga phập phồng trong lòng, theo phản xạ nhìn về phía Will. Casey cũng hoài nghi trong ánh mắt, cùng lúc nhìn về phía anh. Trong khi nhân vật chính đang được hỏi là anh thì khá bình tĩnh, anh hạ giọng nói.
"Lần đến Melody, tôi thấy anh mua hoa này cho...chị dâu, nên tôi nhớ..."
"Anh thật là tinh ý. Vậy mà, em cũng không nhớ ra nữa."
Casey mỉm cười nhìn Will nói, có chút nhẹ nhàng trong lòng, ánh mắt hoài nghi tan ra.
"Thật ra, tôi không có thích ai tặng hoa này cho chị dâu của cậu. Vì thế, sau này, muốn tặng thì chọn loài hoa khác đi nha."
Câu nói nửa đùa nửa thật của Andrew làm Casey bật cười trêu ghẹo vì sự độc tài của anh. Còn Nga thì vội vàng quay sang nhẹ giọng nhắc nhở cái thói thích chiếm hữu ăn từ máu của anh.
"Andrew à! Sao anh nói kỳ vậy? Tổng Giám Đốc và Casey đã lặn lội đến đây thăm em, mà anh cứ khó khăn với mọi người là sao vậy?"
Andrew bị Nga phàn nàn thì cười cười khép miệng lại, tiến về phía chiếc ghế bên cạnh giường ngồi chéo chân chiễm chệ, lấy điện thoại ra kiểm tra. Thỉnh thoảng, anh vừa nhắn tin, vừa đưa tay sang nắm lấy bàn tay Nga rồi đan xen vào tay mình vô cùng tình cảm. Không hề ngại ngùng thể hiện tình yêu của mình dành cho cô trước mặt hai người đang có mặt trong phòng.
Ngay lúc đó, bà Nguyệt cũng đem nước vào phòng mời khách. Vừa thấy Will, bà hơi sững sờ một khắc nhưng tỏ vẻ tự nhiên hiếu khách sau đó rất nhanh. Hình bóng và gương mặt hơi quen này chợt hiện lên trong đầu bà, khiến bà xoay lưng chớp chớp mắt hoài nghi. Trong lòng nhanh chóng dâng lên hy vọng, đây không phải là người đàn ông bà thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy đứng trước cổng nhà bà vào buổi tối.
Chưa đẩy hết sự hoài nghi ra khỏi đầu, bà càng bất ngờ khi Andrew đứng dậy, lên tiếng giới thiệu.
“Mạ! Đây là William, em trai kế của con. Còn đây là Casey, bạn gái của Will.”
Sự xưng hô thân mật của Andrew dành cho bà Nguyệt làm Will cụp mắt xuống, cử chỉ thân thiết nói cười của cả hai làm anh càng cảm thấy mình chơi vơi và lẻ loi hơn trong căn phòng này. Kín đáo nhìn về phía Nga, anh thấy cô đang nhìn bà Nguyệt và người đàn ông hiện tại của cô với nụ cười dịu dàng trên môi. Bắt gặp ánh nhìn của anh dành cho cô, cô cúi đầu với vẻ không tự nhiên và ngượng ngùng. Bộ pajama dài tay màu trắng có in hoa màu hồng khiến cô trông rất trẻ trung và đáng yêu.
Sau chút khó hiểu trước lời giới thiệu của Andrew, bà Nguyệt cũng trở về trạng thái bình thường và vui vẻ rất nhanh, đoan đả rót trà mời khách.
"Mấy đứa uống trà và ăn bánh đi. Cũng gần tới bữa ăn tối rồi, hôm nay, bác có nấu Bún bò Huế. Mấy đứa ở lại ăn với gia đình cho vui nha?"
Thấy sự hiếu khách và nhiệt tình của bà Nguyệt, Casey không nỡ từ chối lời mời vì thật lòng cô chỉ muốn được ăn tối riêng với Will đêm nay. Vì thế, cô quay sang nhìn anh như hỏi ý.
Will lịch sự cảm ơn rồi từ chối nhã ý của bà Nguyệt khi bắt gặp ánh mắt như van xin của Nga từ phía chiếc giường trắng tinh. Casey thấy anh quyết định như vậy thì mừng lắm. Vì thật tâm, cô chỉ muốn hai người được ở riêng với nhau tối nay. Mọi thứ đã được cô đặt chỗ và chuẩn bị rất chu đáo nhằm tạo cho anh sự bất ngờ.
Cả hai ngồi chuyện trò với Nga và Andrew một lúc nữa thì ra về. Andrew bắt buộc Nga phải nằm trên gường. Còn anh thì thay cô tiễn Will và Casey. Thế nhưng, cô nào có nằm yên được một chỗ. Đầu óc sây sẫm nhưng vẫn đưa chân bước xuống giường, chậm rãi tiến đến khung cửa sổ nhìn xuống đường.
Bên ngoài trời vẫn mưa lất phất, bất giác, cô lo lắng cho ai kia sẽ bị cảm lạnh. Trong tận sâu đáy lòng, cô thực sự chỉ muốn cầm ô mà chạy xuống trao cho anh.
Bóng dáng ngập ngừng lấp ló của cô bên khung cửa sổ trắng tinh đó in trong đáy mắt nâu đang kín đáo ngước lên cao. Một lúc sau đó, xe mới rời đi trong sự thúc giục của người bên cạnh.
Phía trên tầng ba của ngôi nhà quét vôi trắng, cô vẫn đứng âm thầm bên khung cửa sổ, lặng lẽ dõi mắt trông theo chiếc Land Rover trắng đang dần khuất xa trong làn mưa tầm tã. Bài nhạc não lòng của ca sĩ Ngọc Lan được phát ra từ chiếc loa phát thanh phía bên kia đường bất giác khiến tim cô đau nhói như có ai đó đang càu xé từ cơn…
Sau khi rời khỏi nhà Nga, Casey và Will có một bữa ăn tối yên ắng trong một nhà hàng của Pháp ở trung tâm thành phố. Phòng ăn ấm cúng được cô đặt trước bày trí rất đẹp và lãng mạn. Vậy mà, người đối diện trước mặt cô chỉ yên lặng suốt đêm. Thức ăn trong đĩa không vơi được bao nhiêu, nhưng rượu trong chai thì đã bắt đầu chạm đáy.
Tuy mới ở Việt Nam được gần hai tháng, nhưng Will cũng đã lấy được bằng lái và tự lái xe đi mọi nơi anh cần. Thế nhưng, đêm nay, Casey không cho anh cầm lái mà cô phải gọi taxi. Người đứng không vững như anh làm sao cô để anh điều khiển xe một mình. Sau bữa ăn tối, cả hai đến một bar hạng sang gần đó uống rượu đến tận đêm khuya mới về nhà.
Mắt nhắm nghiền, Will tựa người ra sau thành ghế da, ánh mắt nâu sâu thăm thẳm lộ vẻ sầu não nhìn vô thức ra bên ngoài con đường tĩnh lặng. Phía bên cạnh, Casey đang tựa đầu vào vai anh, tay cô cũng đang vòng quanh người anh rất chặt. Anh cảm thấy bức bí và ngột ngạt. Anh chỉ muốn trốn chạy khỏi những thứ đang vờn quanh trước mắt anh.
Nhà Nga rộng rãi nhưng ấm cúng gọn gàng, phòng khách dẫn lối lên cầu thang đến tầng ba là phòng ngủ của cô. Trên tường nhà trắng, hình ảnh gia đình được treo thay cho vật trang trí. Chính giữa một bên tường của phòng khách, còn treo một khung hình khá to tất cả các thành viên trong gia đình đang nở nụ cười tươi rói. Tất nhiên, không thể thiếu hình ảnh Andrew trong đó, anh đang đứng phía sau Nga, đôi cánh tai vòng qua người cô, nở nụ cười hạnh phúc hiếm thấy. Trong vòng tay anh, cô cũng cong đôi môi hồng xinh đẹp dịu dàng, tinh khiết và trong sáng như pha lê. Trong mắt các thành viên còn lại trong gia đình cô, không khó để anh nhận ra, người anh trai của mình chiếm một vị trí đặc biệt và vô cùng quan trọng.
Khung ảnh Andrew đang hôn lên má cô được bọc trong khung hình trắng đặt cạnh đầu giường làm tim anh thoi thóp, nụ cười tươi rói hạnh phúc của cả hai làm lòng anh nhói đau.
Cử chỉ tình tứ khi hai người nhìn nhau, hình ảnh Nga ngoan ngoãn ngồi trên giường cho Andrew đút cháo cứ chập chờn trước mắt anh, in sâu vào trí nhớ nửa tỉnh nửa say của anh mà không tài nào thoát ra được.
Anh thấy như thể xác và cả linh hồn mình đang chiềm dần, càng lúc càng lún vào hố sâu thăm thẳm…
Có ai nói cho anh biết?
Làm thế nào để có thể lãng quên được cô?
Dù thâm tâm vật vã và gào thét như vậy, nhưng anh vẫn chưa một lần muốn xóa hình ảnh cô khỏi trái tim mình.
Nhưng anh phải cố gắng quên cô thôi. Vì trong giây phút này, anh thực sử hiểu rằng, quá khứ mà cả hai từng có với nhau không thể nào có thể quay lại được nữa…
Ngày đầu tuần, Nga trở lại với công việc. Cô đến công ty sớm hơn thường lệ để ổn định lại những công việc còn dang dỡ. Như thường lệ, cô vào phòng của Will để dọn dẹp lại bàn làm việc cho anh.
Will vốn là một người rất ngăn nắp và nề nếp. Bàn làm việc và phòng óc của anh luôn gọn gàng và sạch sẽ. Lúc làm việc, anh cũng rất khoa học và bài bản, vì thế, thường ngày Nga cũng không phải nhọc công mà dọn dẹp chứ không phải vất vả như đã làm với anh trai của anh.
Andrew là một người rất kỹ lưỡng và sợ bẩn. Phòng làm việc hay nhà cửa của anh đều phải sạch sẽ và gọn gàng. Chỉ cần nhìn thấy một hạt bụi hay bất cứ đồ đạc nào bị di dời dù chỉ là mộ centimet anh cũng sẽ nổi đoá mà quát tháo người làm dọn dẹp vệ sinh ngay. Tuy nhiên, anh lại là một người bề bộn, làm gì bày nấy sau đó cao giọng gọi người khác đến thu dọn cho anh. Nghĩ đến Andrew, Nga lại thấy buồn cười và lắc đầu ngán ngẫm.
Sau khi đặt những bản báo cáo quan trọng cần có chữ ký của Will lên bàn. Cô vô thức mở ngăn kéo của anh ra. Tiếng chai thuỷ tinh va vào nhau làm cô tò mò, nhìn vào trong, cô thấy vài chai rượu còn đang được uống dang dở.
Will rất hay uống rượu trong lúc làm việc. Rất nhiều lần khi vào phòng, cô vô tình bắt gặp anh đang cầm ly rượu đong đưa trên tay. Cô cứ nghĩ anh uống để suy nghĩ về công việc và giảm stress chứ không ngờ anh lại nghiện nặng thế này. Trong hộc bàn có những 6 chai rượu Vodka, có chai vẫn còn đóng kín, có chai đã mở nắp và được chủ nhân của nó uống lưng chừng.
Đang trong lúc lặng người nhìn những chai rượu đắng nghét có thể giết chết lý trí con người này, tiếng cười rúc rích của Casey từ phía bên ngoài cửa vọng vào làm Nga lúng túng. Hai chai rượu đang cầm trên tay của cô vội vàng cất vào hộc tủ.
Cánh cửa đen đột ngột được mở ra ngay sau đó theo dự đoán của Nga, đôi tình nhân đang ôm hôn nhau trước mắt làm chai rượu trên tay cô vô thức rơi xuống sàn nhà. Tuy sàn trải khảm, nhưng khi chai thuỷ tinh va chạm vào thành bàn gỗ cứng ngắt đã khiến nó vỡ ra tan tành.
XOẢNG
Nga hốt hoảng ngồi xuống quờ quạng nhặt những mảnh thuỷ tinh đã vỡ tan nát lên. Do cuống luống thế nào, một mảnh vỡ ghim vào tay cô. Theo phản xạ, cô rên lên khe khẽ, nhưng đủ để người đứng phía trước, đang cầm cặp táp làm việc trên tay cũng vội vàng rơi xuống đất, chạy về phía cô lo lắng.
"Ah!"
"Em có sao không?"
Will chạy nhanh về phía Nga, khuỵu chân xuống sàn nhà, anh nắm lấy bàn tay đang bị chảy máu của cô lên lo lắng hỏi. Hành động này khiến người còn lại là Casey đang đứng đó bỗng dâng lên một sự hoài nghi không hề nhẹ. Cái cách anh lo lắng cho người con gái này rất lạ. Sự quan tâm quá mức cần thiết của một người em rể dành cho chị dâu tương lai của mình không khỏi làm cô cảm thấy tò mò xen lẫn bất an và khó chịu.
Nga dù không đọc được điều này trong đôi mắt to tròn được đánh màu tím đậm sắc sảo của Casey, nhưng cô vẫn vội vàng rụt tay lại. Thái độ của cô dành cho Will vừa né tránh, vừa trốn chạy theo khuynh hướng bất cần khi anh lấy nhanh những tờ khăn giấy trên bàn với ý định lau khô máu cho cô.
"Cám ơn Tổng Gíam Đốc, nhưng tôi không sao. Xin lỗi hai người vì chuyện đã xảy ra vừa rồi. Tôi sẽ nhờ người dọn dẹp lại đống thuỷ tinh vỡ này."
Bàn tay dính đầy máu của Nga rời khỏi vết thương đang được cô bịt lại, cô vội vàng cầm vài miếng khăn giấy trên bàn rồi áp vào nơi đang rỉ rả chảy máu. Sau đó, cô lúi cúi gật đầu xin lỗi rối rít một lần nữa rồi rời khỏi phòng trong vẻ mặt lo lắng của Will và Casey.
"Nga! Có cần Casey đưa Nga đến phòng y tế không?"
"Nga không sao. Cám ơn Casey!"
Casey thấy dáng vẻ không tự nhiên của Nga thì sinh ra lo lắng. Cô đoán, có lẽ, Nga vẫn còn mệt trong người nên tinh thần cũng không được tỉnh táo cho lắm nên vội vàng gọi điện cho Andrew.
Bỏ lại cánh cửa đen được đóng kín, Nga đi như trốn chạy khỏi phòng làm việc. Đầu óc cô lúc này chỉ còn một câu hỏi duy nhất, liệu sau khi cô rời đi, điều gì sẽ lại tiếp diễn trong căn phòng đó? Có lẽ sẽ còn rất nhiều nụ hôn nồng nàng và cháy bỏng mà cô vừa chứng kiến trước mắt cách đây vài phút. Nhìn vẻ khao khát của họ tìm kiếm môi nhau, có tưởng tượng quá phong phú không? Khi cô đoán có lẽ, họ sẽ tiếp tục làm nhiều điều hơn thế nữa.
Nghĩ đến đó, bước chân ngắn trên đôi giày cao gót của Nga càng dài hơn, nước mắt vô thức trên khuôn mặt buồn rười rượi ồ ạt trôi ra. Mặc cho những ánh nhìn đang hướng về phía mình, mặc cho những lời xì xầm của nhóm , cô không còn biết giữ kẽ, cô không còn biết xấu hổ, bước đi vô thức như một người mất hồn. Đến khi không còn có thể bước tiếp nữa, cô mới nhận ra, mình đã đứng trên giữa sân thượng rộng bao la.
Gió hiu hắt thổi qua người cô, nhẹ hôn lên đôi má đang ướt đẫm vì nước mắt của cô.
Máu trên tay cô cứ âm ĩ tuôn ra, nhưng cô không còn thiết nhớ đến. Bởi nỗi đau trong tim cô quá lớn, lớn đến nỗi không còn biết đến bất cứ nỗi đau thân xác nào.
Cô đứng cạnh hành lang ngăn cánh, đôi vai gầy thả lỏng, gương mặt vô hồn nhìn về phía chân trời trước mắt. Nơi đó chẳng có gì ngoài những ống khói đen ngòm và vô vị.
Hình ảnh Casey đang vòng tay qua cổ Will, áp đôi môi đỏ mọng vô cùng gợi cảm vào môi anh một lần nữa khiến tim cô đau nhói. Anh tuy không quá vồn vã như Casey, nhưng anh đã không né tránh mà từ từ đón nhận nụ hôn ẩm ướt đó trước đôi mắt ngỡ ngàng của cô.
đưa tay ôm lấy lồng ngực đang đau tê dại của mình, cô nức nở gục đầu xuống. Hoàn toàn không còn nghe tiếng gọi giục giã từ phia đằng sau.
“Thiên Nga! Em có sao không? Em lên đây làm gì?”
Andrew vừa cao giọng lo lắng gọi, vừa hối hả tiến nhanh về phía Nga. Thấy cô cúi đầu vội vàng lau nước mắt, lòng anh càng thêm rối ren và thiếu kiên nhẫn. Ngay khi nghe Casey gọi điện báo tin, cô bị thương. Anh đang chuẩn bị ra ngoài cũng vội vàng huỷ hết các cuộc hẹnquan trọng, chạy khắp công ty tìm cô.
“Ngỗng! Em sao vậy? Sao em khóc? Nói cho anh biết, ai đã làm gì em? “
Chạm lấy vai Nga, Andrew kéo người cô xoay lại, thấy mặt cô nhem nhuốc máu. Anh hoảng hồn cầm bàn tay đỏ thẫm của cô lên rối rít hỏi.
“Thiên Nga! Tay em sao vậy? Sao không đến phòng y tế mà đi lên đây? Có đau lắm không? Trời ơi! Sao mà em ngu quá vậy? Bị thương sao không đi băng bó vết thương mà lên đây hóng nắng? Đi mau! Đi mau xuống phòng y tế với anh.”
Nhìn thấy vẻ xoắn quýt lo lắng đến phát hoảng của Andrew, Nga càng thêm chán ghét chính mình, cuối cùng cũng yếu đuối ôm chầm lấy anh. Trong vòng tay to lớn quen thuộc của anh, cô cảm thấy lòng mình đau vô hạn, rấm rức khóc như một đứa trẻ.
Andrew nhăn mặt xót xa ôm lấy Nga, vuốt vuốt mái tóc bù xù của cô nhẹ giọng trấn an vào dỗ dành.
“Nín! Ngoan nào! Nín đi rồi nói cho anh nghe, có chuyện gì làm em khóc hả?”
Nga lắc lắc đầu trong vòm ngực của Andrew, bàn tay sau đó bấu chặt lấy tấm lưng anh. Trong lúc yếu lòng, cô cũng không nhận ra, cô đang vấy bẩn máu lên chiếc áo sơ mi trắng thơm phức và thẳng nếp của anh.
“Ngỗng nhỏ của anh! Sao em khóc hả? Ngoan nào! Nói cho anh biết đi”
Câu nói cưng chiều suông nịnh yêu thương của anh càng làm nước mắt cô rơi nhiều hơn, tim cô cũng càng lúc càng đau đớn hơn.
Cô tự hỏi chính mình, nói với anh gì đây?
Nói với anh rằng, người đàn ông khác đang làm cô đau lòng sao?
Và người đàn ông làm cô đau lòng đó là em trai của anh sao?
Càng cảm thấy có lỗi với anh bao nhiêu, cô càng oán hận chính mình bấy nhiêu. Nghèn nghẹn và thổn thức nói trong cổ họng đắng nghén, cô thút thít dối gạt anh.
“Andrew! Vì…em đau. Tay…em đau.”
Andrew nghe Nga nói vậy thì phì cười, đưa tay áp lên đôi vai gầy của cô rồi đẩy nhẹ ra. Anh vội vàng cầm bàn tay bị thương vẫn lem luốt máu của cô đưa lên miệng, thổi thổi nhẹ kèm theo giọng nói trấn an.
“Mát không? Em bớt đau chưa? Đừng lo! Anh sẽ thường xuyên bôi thuốc cho em, mỗi ngày đều hôn lên đây, đảm bảo vết thương sẽ mau lành lại. Anh sẽ đảm bảo không để lại sẹo luôn, nên em đừng có lo ha. “
Nhìn cử chỉ yêu thương của anh dành cho cô, lòng cô cũng trở nên ấm lại. Mắt vẫn rơi lệ, nhưng cô cố cong môi mỉm cười nhìn anh gật đầu rồi ngập ngừng nói khẽ.
“Andrew! Em xin lỗi anh.”
Andrew chẳng chút hoài nghi việc, dạo gần đây, cô rất hay nói tiếng xin lỗi anh. Nhìn cô, anh mỉm cười rất tươi, ánh mắt quan tâm sâu sắc dành cho cô trọn vẹn. Anh đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ rồi yêu chiều nói.
“Ngốc ạ! Sao lại xin lỗi anh chứ. Bây giờ, mau theo anh xuống phòng y tế.”
Nga gật đầu, ngoan ngoãn để Andrew dìu đi. Mặc dù vậy, trong lòng cô sau đó hoàn toàn trĩu nặng, không hề muốn bước về phòng Will một chút nào nua.
Khi Nga và Andrew sắp rời khỏi sân thượng, phía sau cánh cửa xanh, dáng người đàn ông cao lớn đã đứng đây từ rất lâu cũng thất thần quay lưng bước đi.
Đủ chậm như một người vô hồn.
Đủ nhanh để ai kia không thể bắt kịp và nhận ra.
Khi Will trở về phòng, thấy nhân viên tạp vụ đang lau dọn những mảnh vỡ trên sàn nhà thì ra hiệu cho người nhân viên đó rời đi. Sau khi khó hiểu nhìn anh, bà ta cũng mang dụng cụ làm việc rời khỏi phòng. Một mình ở lại, anh đứng nhìn những mảnh vỡ dưới chân, rồi cầm thùng rác nhỏ tự tay dọn dẹp đống thuỷ tinh vẫn còn lưu lại những giọt máu đỏ tươi của cô mà cảm thấy đau quặn thắt trong lòng.
Nếu anh đã đi đến quyết định cứng rắn này, thì sao lòng anh lại còn đau đớn đến như vậy? Nhìn ánh mắt buồn rười rượi với chút oán trách của cô khi chứng kiến cảnh Casey và anh ôm hôn nhau trước mặt mà anh thấy mọi nỗ lực của mình hoàn toàn vỡ vụn.
Đêm qua, về được đến căn hộ, Will đã vật vã nôn mửa thắp nhà và lên cơn đau dạ dày dữ dội. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị như vậy, nên sau một lúc uống thuốc giảm đau, anh cũng mệt mỏi co người chìm vào giấc ngủ. Do quá đuối sức sau một thời gian dài uống rượu quá nhiều và không chịu giữ gìn sức khỏe, anh như hoàn toàn chiềm ngập trong hố sâu, ngủ mê man đến độ khi ánh nắng bình minh chiếu qua khe cửa mới từ từ mở mắt ra. Cánh tay đang định đưa lên che mặt lại bị kiềm kẹp bởi một vật nằng nặng và ấm nóng.
Suốt đêm qua, Casey không ngủ mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh giường chăm sóc cho Will, nhìn gương mặt ngày một héo úa và tiều tuỵ như không còn chút sức sống nào nữa của Will mà cô đau đớn trong lòng. Hết vuốt tóc anh, cô lại nắm lấy tay anh hôn lên đó không biết bao nhiêu lần. Lòng cô đau đớn và bất lực khi không thể làm cho anh thay đổi để sống tốt hơn. Hàng vạn lần, cô ao ước một lần được bước vào thế giới của riêng anh, được anh quan tâm và yêu thương dù chỉ một lần. Lặng lẽ nhướng người đặc lên môi anh một nụ hôn mê đắm mà không được đáp trả, cô ngắm nhìn anh ngủ, nước mắt từ đâu ồ ạt tuôn trào, rấm rức suốt đêm đến độ gục đầu ngủ quên trên cánh tay anh.
Nhìn chóp đầu của Casey một cách thương hại, bàn tay ấm áp của anh chạm vào mái tóc màu hạt dẻ uốn xoăn bồng bềnh của cô khiến cô giật mình thức giấc. Cử chỉ thân mật và ánh mắt dịu dàng xen lẫn áy náy của anh làm tim cô đập rộn ràng. Cô nở nụ cười thật rạng rỡ như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay áp vào phom bụng phẳng lì vô cùng quyến rũ cua anh lo lắng hỏi.
"Anh thấy trong người thế nào? Có còn nghe đau lắm không? Hôm nay, em đưa anh đi khám bác sĩ nha?”
"Anh không sao. Cám ơn em!"
Rời khỏi tóc Casey, Will đưa tay lên hai thái dương xoa xoa nhẹ nhằm giảm bớt cơn đau kinh khủng đang dần khuynh đảo trong đầu anh kèm theo một hơi thở nặng nề.
Casey rời khỏi phòng, nhanh sau đó, cô mang vào cho anh một ly sữa nóng và thuốc trị đau dạ dày. Cô cẩn thận và ân cần đưa cho anh uống.
“Anh muốn ăn gì, anh nói đi? Em nấu cho anh ăn.”
Casey kéo lấy bàn tay Will đang đặt trên tấm chăn màu nâu nhạt, mân mê và chơi đùa cùng với những ngón tay anh. Thỉnh thoảng, cô ngước mặt lên nhìn anh mỉm cười mà không một lời trách cứ. Đôi mắt cô dù đẹp và trong veo nhưng vẫn không giấu được bọng mắt đã sung mộng lên. Bất giác, hình ảnh đó khiến lòng anh dâng lên cảm giác chua xót và thương hại cho người con gái trước mặt, người đã chung thủy đi bên cạnh anh, ngủ cùng giường với anh suốt ba năm qua.
Suốt chừng ấy thời gian, cô lặng lẽ ở bên anh như một chiếc bóng. Cho dù, có cùng anh trải qua những lúc tối tăm nào đi chăng nữa, cho dù anh có đối xử với cô lạnh lùng và lãnh đạm ra sao, cô vẫn bên anh lặng lẽ mà không một lời oán trách.
Còn anh thì đã làm gì được cho cô ngoài việc khiến cô chờ đợi trong đau khổ, ngoài việc bỏ rơi cô trong những đêm dài lạnh lẽo đơn côi. Càng nghĩ, anh càng oán trách chính bản thân mình là một kẻ tồi tệ và ích kỷ. Sự dày vò bản thân trước người con gái đang nắm chặt tay anh vì thế mà ngập tràn khắp đáy lòng.
"Anh xin lỗi em, Casey!"
"Sao anh lại nói vậy? Anh có làm gì có lỗi với em đâu."
"Sao lại yêu một thằng đàn ông tồi tệ như anh chứ? Ngoài kia, có bao nhiêu người săn đón và mong muốn được yêu thương em. Anh không xứng đáng và không thể mang được hạnh phúc đến cho em."
Lời Will sắp nói ra như một thông điệp ngấm ngầm mang đầy cảm giác sợ hãi mà Casey chưa bao giờ mong đợi. Cô có cảm giác như anh đang muốn đẩy tay cô ra xa. Vì thế, không để anh nói hết trọn vẹn một lời. Cô vội vàng nắm lấy bàn tay anh đặt vào lòng mình, người rời khỏi ghế nhanh chóng di dời lên chiếc giường rộng lớn.
"Xin anh đừng nói như vậy. Tất cả những gì em làm đều là tình nguyện, là vì em thật lòng rất yêu anh. Vì anh, em có thể làm tất cả. Vì anh, em có thể đợi chờ cho đến khi vết thương lòng trong anh hoàn toàn liền sẹo. Em có thể chờ. Bao nhiêu lâu em cũng chờ. Cho dù đôi lúc, em cảm thấy đau khổ vì sự thiếu quan tâm của anh dành cho em. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến giây phút sẽ rời anh xa anh. Bởi vì đối với em, anh là cả thế giới này. Không có anh, em không thể nào sống nổi đâu Will. Vì thế, xin anh đừng bao giờ rời xa em. Em xin anh."
Vừa cất giọng lo lắng và sợ hãi, Casey khóc như mưa ôm chầm lấy người Will. Trong lồng ngực anh, cô rấm rứt nói trong nước mắt. Mặc cho anh khổ sở khuyên nhủ và van xin.
“Casey! Em làm ơn bình tĩnh đi. Anh làm như vậy là vì muốn tốt cho em. Anh không xứng đáng với em. Anh không tự tin có thể mang đến cho em hạnh phúc. Việc để em bên cạnh anh như thế này khiến anh cảm thấy mình là một kẻ không ra gì. Vì thế, anh muốn để em được tự do mà gặp gỡ những người tốt hơn anh nhiều. Ngoài kia, có biết bao nhiêu người chờ đợi và khao khát được mang đến hạnh phúc cho em.”
Will biết rõ hơn ai hết, Casey là một cô gái tốt, giọi giang, xinh đẹp và hấp dẫn. Trước và sau khi quen anh, có biết bao nhiêu người đàn ông lịch lãm và xuất sắc ngấm ngầm săn đón cô. Vậy mà, cô vẫn không hề liếc mắt hay bận tâm đến họ dù chỉ một lần. Chỉ trọn lòng, một mực muốn được ở bên cạnh anh.
“Em không cần ai hết. Em chỉ cần có anh thôi, William. Từ khi còn là cô bé 10 tuổi đầu, em đã thề nguyện trước Chúa rằng, anh sẽ là người đàn ông duy nhất trên đời này mà em yêu thương.”
Will áp tay lên vai Casey trấn an cô, đẩy người cô ra khỏi người mình lay lay nhẹ, khuôn mặt khổ sở nhìn cô đang khóc nức nở đến độ mất kiềm soát.
“Casey! Anh xin em đừng có như vậy có được không? Em bình tĩnh lại đi.”
“William! Em xin anh đừng nói lời chia tay với em. Em thực sự không thể nào sống tiếp mà không có anh. Em đã hứa, em sẽ không can thiệp vào việc anh làm hay cuộc sống cá nhân của anh. Em hứa từ nay, em sẽ không làm anh khó chịu. Em hứa, em sẽ không đòi hỏi anh phải đáp trả em bất cứ điều gì. Em chỉ xin anh cho em cơ hội được ở bên cạnh anh, chăm sóc và yêu thương anh thôi là em đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Casey! Em làm như vậy, người chịu khổ sẽ chỉ là em thôi. Anh thực lòng không muốn nhìn thấy em bất hạnh. Vì sao lại yêu anh nhiều như vậy hả Casey? Anh có tốt đẹp gì mà để em phải khổ sở yêu anh nhiều đến như vậy?”
“Em không biết. Em chỉ biết, chỉ cần nhìn thấy anh vui cười là em đã hạnh phúc. William! Em biết, em vẫn còn có nhiều thiếu sót, nhưng em vẫn đang cố gắng hoàn thiện mình để trở thanh người phụ nữ xứng đáng dành cho anh. Em sẽ làm tất cả mọi thứ mà anh yêu cầu. Chỉ cần anh cho em được ở bên cạnh anh là được. Em xin anh đó Will.”
Trước những lời van xin nức nở trong nước mắt của Casey, Will bất lực nhắm mắt lại buông xuôi.
Sự yếu đuối nhất thời của người con gái trước mặt khiến anh không nỡ lòng nào bỏ rơi cô trong lúc này. Vì thế, sự dây dưa không dứt thoát của anh vô tình tạo điều kiện cho cô càng tìm cách nắm chặt lấy anh hơn.
Trước vẻ mặt trốn tránh của anh, cô vẫn kiên trì tìm cách dìu anh vào hố sâu tình ái do chính cô tạo ra nhằm giữ anh lại bên cạnh mình.
Khi cô cuồng nhiệt dán lên người anh triệu ngàn nụ hôn nóng bỏng, bàn tay đang áp vào tấm lưng cô an ủi cũng bắt đầu trở nên vô hiệu lực.
Vừa chết chìm trong những nụ hôn nóng bỏng được cô tự nguyện lướt qua thân thể cường trán của anh, cô vừa mỉa mai chính mình khi mang thân xác ra để níu chân một người đàn ông ở lại.
Lướt qua những nơi nhạy cảm trên người anh, cô xấu hổ với vẻ lả lơi và phóng đảng mà cô đang cố gắng áp đặc lên người mình. Cô tin chắc rằng, mọi người đàn ông trên đời này, dù sớm hay muộn cũng sẽ bị mê muội bởi sự từng trải, phóng túng của một người đàn bà gợi tình. Và cô tin anh cũng sẽ không thể kháng cự được sức hấp dẫn chết người từ thân thể vô cùng gợi cảm của cô.
Làn môi mọng ẩm ướt của cô sau một hồi in dấu lên mọi ngõ ngách nhạy cảm trên thân thể anh, cuối cùng, cũng mãn nguyện khi được áp đặt vào môi anh. Sự khao khát và cuồng nhiệt có được anh, sự kiên nhẫn khéo léo không ngừng khơi gợi bản năng đàn ông trong anh sau một lúc thật lâu của cô cũng mang đến kết quả như cô mong đợi.
Sau một lúc né tránh và lãnh đạm với cô, cuối cùng, cơ thể anh cũng hoàn toàn buông lỏng, để mặc cô phía bên trên người mình nồng nhiệt tự nguyện làm cho anh thư giãn và thoải mái.
Từng mảnh vải lần lượt rơi rớt xuống giường.
Cả hai thân thể quấn vào nhau rất lâu trên chiếc giường rộng lớn và bề bộn.
Vóc dáng gợi cảm và vô cùng hấp dẫn của cô trần truị nhấp nhô trên người anh. đôi mắt bồ câu xinh đẹp ngây dại của cô mừng rỡ và hạnh phúc khi nhìn ánh mắt đang nhắm lại đê mê của anh bên dưới...
Trong căn phòng vô cùng tĩnh lặng, âm thanh rên rĩ từ cảm giác khoái lạc của cả hai vang lên hết lần này đến lần khác.
Bên ngoài, nắng đã lên cao. Thế nhưng trong căn phòng ngủ sang trọng và hoa lệ ấy, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu…
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.