Chương 90: Bí mật của Andrew (Phần 4)
Hanny Ho
27/11/2017
Dưới bầu trời trong xanh, cao lồng lộng, trụ sở TLS chìm ngập trong một
thung lũng nắng vàng ươm. Phía trước khuôn viên rộng bao la gần cổng
chính, cờ Việt Nam, cờ Hoa Kỳ và cờ biểu tượng của TLS được đặt cạnh
nhau, cả ba lá đang phần phật tung bay trong gió như kiêu hãnh giữa hàng trăm doanh nghiệp lớn nhỏ xung quanh mình. Nhiều năm qua, TLS vẫn luôn
được biết đến là công ty có vốn đầu tư nước ngoài cao nhất khu vực miền
Nam nói riêng và cả nước nói chung.
Tầng 10,
Trong phòng Tổng Giám Đốc,
Cọc Cọc
"Mời vào!"
Phía sau bàn làm việc ngăn nắp bằng gỗ xoan đào, lúc này, Will đang ký một số công văn quan trọng cho phòng Nhân Sự, Casey đứng bên cạnh chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn chữ ký rõ ràng và cứng rắn của anh trên trang giấy trắng. Thỉnh thoảng, cô lại đưa mắt sang nhìn một nửa khuôn mặt anh tuấn hết mực ôn nhu của anh rồi khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Dạo này, mối quan hệ giữa hai người đã được cải thiện hơn phần nào. Mặc dù, anh vẫn nội tâm sống trong thế giới của riêng mình. Tuy nhiên, anh đã biết quan tâm đến cô một chút. Thỉnh thoảng, anh có mở lời hỏi han vài câu với cô chứ không còn trầm mặc như trước. Buổi tối, anh cũng đã biết thỉnh thoảng ở nhà dùng cơm tối hay xem TV cùng với cô. Thực sự mà nói, đối với cô, bấy nhiêu đây thôi cũng đã làm cô cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Trước sự thay đổi của Will dành cho mình khiến Casey vô cùng mừng rỡ và hạnh phúc. Cô đem chuyện này chia sẻ cùng Nga với ý định nhận được sự chúc phúc từ người chị dâu tương lai mà cô luôn xem là người bạn thân thiết ở nơi này. Lúc nghe cô hồ hỡi kể, Nga tỏ ra vui mừng cho cô và nhẹ giọng nói lời chúc phúc cho cả hai. Tuy nhiên, sự nhạy cảm của một người phụ nữ khiến cho cô nhận ra điều gì đó trong ánh mắt buồn man mát của người chị dâu tương lai này, mỗi khi cô đề cập đến người đàn ông cô yêu nhất đời.
Dạo gần đây, tuy Casey có nghe bóng gió những điều thêu dệt không hay về Nga. Thế nhưng, cô bỏ ngoài tai xem như không nghe thấy, cô thì lạ gì cái thói nói sau lưng người khác của một số công nhân viên nữ trong công ty nhằm suông nịnh lấy lòng cô. Mặc dù vậy, cũng không thể nói là cô đã không suy nghĩ đến điều này…
Thái độ của Will và Nga khi chạm mặt nhau trông rất lạ. Nếu như cô thấy Nga có vẻ trốn tránh mọi cử chỉ và lời nói của Will, thì anh luôn tỏ ra quan tâm đến người chị dâu tương lai của mình rất đặc biệt. Điều này khiến cho cô không những rất ngạc nhiên mà còn cảm thấy ghen tỵ ngấm ngầm.
Quen biết anh bao nhiêu lâu, cô thấy anh chẳng khi nào quan tâm đến bàn bà của Andrew bao giờ. Vậy mà giờ đây, ngay cả lúc đi công tác về, anh cũng không quên mua đồ ăn vặt mà chị dâu của mình yêu thích. Nếu như không một lần tình cờ nhìn thấy hộp kẹo trái cây mà Nga vẫn hay ăn được đặt lặng lẽ trên bàn với mẫu giấy có nét chữ của anh, thì cô sẽ không bao giờ biết được anh quan tâm đến chị dâu của mình nhiều đến như vậy. Mấy ngày đầu Nga bị thương, anh lúc nào cũng có vẻ bồn chồn lo lắng. Không những thế, anh còn đặc mua thuốc xoa vết thương từ Mỹ gửi gấp về Việt nam, rồi nửa đêm đòi mang đến tận nhà cho Nga. Lúc đó, cô có chút tủi thân trong lòng. Ba năm bên nhau, chẳng bao giờ anh làm điều đó cho cô. Vậy mà diễm phúc đó lại dành cho người chị dâu tương lai may mắn này. Cô cảm thấy ghen tỵ với Nga, vì Nga dường như có tất cả, không những chiếm được trái tim của người đàn ông vô cùng ưu tú, mà còn lấy được lòng của người em trai mà cô rất mực yêu thương.
Tuy nhiên, suy nghĩ này cũng bay khỏi đầu Casey sau đó rất nhanh. Cô lấy lý do, Will vì thấy Nga hiền hậu và yêu thương anh trai của mình thật lòng nên mới đối xử như vậy. Mối quan hệ của hai anh em nhà này, cô là một trong những người hiểu rõ nhất. Will và Andrew ngoài mặt luôn tỏ ra đối kỵ nhau như lửa với nước, như chó với mèo nhưng trong lòng của cả hai luôn rất yêu thương và quan tâm lẫn nhau.
Sau tiếng gõ cửa đột ngột, cả hai cùng ngước lên nhìn về phía trước. Andrew ung dung đẩy cửa bước vào, khoan khai và đĩnh đạc trong bộ vest đen sang trọng thường ngày. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và vô cùng hấp dẫn trên dáng người cao lớn của anh như làm mị hoặc cả căn phòng tràn ngập ánh sáng. Vẻ đẹp của anh đi đến đâu cũng luôn khiến người khác bị cuốn hút một cách lạ thường.
"Anh ngồi chờ tôi một chút. Tôi cũng sắp ký xong giấy tờ cho Casey rồi."
Hất mặt với Casey như một cách đáp lễ kiêu ngạo mà mình vẫn hay dùng với mọi người khi cô gật đầu mỉm cười lễ phép chào, Andrew không nói gì, tiến đến bộ ghế sô pha ngồi chéo chân chiễm chệ như ông chủ của phòng này rồi rút trong túi áo ra điếu xì gà Cuba đưa lên miệng hút với vẻ bất cần đời. Thỉnh thoảng, anh lại ngữa đầu ra thành ghế một cách thư thả, chút khói trắng đủ hình thù bay ra khỏi miệng anh, khiến bóng dáng nghiêng nghiêng của anh càng trông ma mị và vô cùng hấp dẫn người nhìn.
Ký xong tập hồ sơ dày cộm, Will đưa cho Casey nhắc nhở.
"Sau này, em muốn ký gì thì cứ đưa cho thư ký Nga, cô ấy sẽ làm việc với anh."
Casey đang tươi cười, nghe Will nói thế thì đong cứng đôi môi rồi thay đổi sắc mặt. Tuy nhiên, cô vẫn cười gượng cầm tập giấy tờ gật đầu chào Andrew một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng với vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với lúc bước vào.
Sau khi Casey ra khỏi phòng, Will mở tủ lấy hai ly thuỷ tinh đế cao trong suốt, rót đầy rượu rồi tiến đến bộ sô pha đưa cho Andrew một ly. Sau đó, anh ngồi đối diện ghế Andrew, hớp một ngụm rượu vào miệng rồi lên tiếng hỏi kẻ giờ đã nhắm nghiền mắt, bá đạo duỗi cả hai chân lên bàn trà, đôi giày đen sáng bóng lấp lánh khi được ánh mặt trời chiếu vào nằm gọn hơ trên bàn cùng đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp.
“Anh đến gặp tôi có chuyện gì không? Một kẻ chẳng bao giờ biết đặt chân đến phòng người khác như anh, hôm nay đột ngột ghé qua đây chắc hẳn là có chuyện lớn.”
Trong khi Will lấy hộp thuốc lá ra rồi cầm một điếu đưa lên miệng châm lửa, thì Andrew cầm ly rượu tráng đều xung quanh miệng thủy tinh, ánh mắt phượng hẹp dài tinh anh và sắc sảo cụp xuống như đang suy tư đều gì đó trong đầu. Một phút sau, anh mới ấn điếu xì gà xuống chiếc gạt tàn màu đen trên bàn rồi cất giọng dò hỏi.
"Dạo này, Thiên Nga, chị dâu cậu làm việc thế nào rồi? Đã quen việc hết chưa?"
"Thư ký Nga khá sáng dạ và thông minh. Vì thế, cô ấy cũng bắt đầu bắt kịp với công việc mới và những nhiệm vụ được giao."
"Tốt!"
Nhịp nhịp tay lên đùi, Andrew lại im lặng suy nghĩ vài phút rồi đột ngột lên tiếng sau khi nuốt trôi ngụm rượu trong miệng.
"Mấy hôm trước, tôi nghe nói, chị dâu cậu rời khỏi phòng làm việc và khóc. Thực hư, chuyện này là thế nào? Casey nói cô ấy cũng có mặt lúc đó."
Rít một hơi thuốc dài, Will trầm ngâm nhìn đôi mắt đang dò xét của Andrew rồi từ tốn kể.
"Thư ký Nga lỡ tay làm rớt chai rượu xuống sàn nhà, sơ ý nên bị chảy máu tay..."
Will chưa kể hết câu chuyện, Andrew đã trừng mắt hằng hộc gằn từng tiếng.
“Cả hai người ở trong phòng lúc đó mà không ai đưa Thiên Nga đến phòng y tế được à? Sao hai người vô tâm quá vậy hả?”
“Casey có nói đưa thư ký Nga đến phòng y tế băng bó vết thương nhưng cô ấy nói, cô ấy không sao rồi rời khỏi phòng…”
Nói đến đây, Will đưa ly rượu lên môi uống một ngụm đầy, che giấu ánh mắt hỗn tạp liên tục bị người đối diện dò xét từng phút từng giây. Có lẽ, ngày hôm đó, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, lý do vì sao Nga đột ngột rời khỏi phòng và khóc một mình trên sân thượng như vậy.
Andrew nghe Will nói thế thì vẫn không bớt khó chịu trong đáy mắt. Anh chống cằm suy nghĩ rồi không hỏi thêm Will gì nữa. Thực sự, anh cũng đã hỏi trực tiếp Casey về chuyện này. Nga, Casey và Will đều kể cùng một nội dung câu chuyện. Thế nhưng, anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, một người khá cứng đầu như Nga, không thể chỉ vì một vết thương nhỏ ở tay mà khóc một mình trên sân thượng như vậy.
Từ ngày anh đưa cô đến phòng y tế băng bó vết thương đến giờ, cô càng trầm lặng và ít nói hơn. Mặt mày lúc nào cũng buồn hiu hắt, mắt lúc nào cũng hoe hoe đỏ, anh vừa nhìn vào cũng đủ biết nơi đó đã rơi ra biết bao nhiêu giọt lệ sầu bi. Vậy mà, anh gặng hỏi thế nào, cô cũng gượng cười lắc đầu bảo mình không sao, chỉ nhạy cảm một chút thôi, khuyên anh đừng lo lắng cho cô. Nhưng thử hỏi, người anh yêu thương lúc nào cũng ủ rũ như vậy thì làm sao anh có thể vui vẻ và an tâm cho được?
Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Andrew, Will muốn cất lời hỏi thăm vết thương ở tay Nga nhưng cuối cùng đành im lặng. Từ ngày xảy ra chuyện đó tới giờ, cô vốn kiệm lời càng trở nên ít nói với anh hơn. Ngoài việc phải bàn bạc công việc, giấy tờ đều được cô đem nộp vào phòng trước khi anh đến, và nhận lấy sau khi anh rời phòng. Không cần nghĩ ngợi, anh cũng biết cô đang muốn tránh mặt anh. Ngay cả thuốc xoa vết thương anh mua đem đến tận nhà gửi cho em trai cô, cô cũng từ chối nhận lấy, rồi để lại lặng lẽ trên bàn làm việc của anh.
Đôi lần, anh dừng tại bàn cô rồi đứng đó rất lâu. Vậy mà, cô vẫn lạnh lùng nhìn vào máy tính như không có sự tồn tại của anh kế bên mình. Nhìn bàn tay đến giờ vẫn còn quấn băng trắng của cô, anh cảm thấy đau như chính mình bị vết thương ấy vậy. Trước sự lạnh lùng băng giá của cô, anh thở dài rồi quay lưng bước vào phòng. Anh còn có thể làm gì hơn cho cô, khi chính bản thân cô chưa hề cho anh một cơ hội để làm điều đó. Thậm chí là một ánh nhìn thẳng vào mắt anh cũng trở nên khó khăn đối với cô. Có lẽ, đối với cô bây giờ, anh chỉ là một hoài niệm cũ kỹ và xa xưa đến nỗi cô không còn muốn nhớ đến.
Thế nhưng, Will sẽ không thể nào biết được rằng, mỗi khi bước chân quen thuộc của anh sắp bước vào phòng, là mỗi lần, tâm trí Nga không còn có thể tiếp thu được bất cứ công việc gì ngay lúc đó nữa. Chỉ một mình cô biết thôi, lúc đó, trong đầu cô chỉ ngập tràn hình ảnh ảnh của anh. Và tất cả những hình ảnh đó như đang xát muối vào lòng cô…
“Thiên Nga, cô ấy dạo này không được khỏe trong người do bận rộn và chịu nhiều áp lực từ công việc mới này. Vì thế, cậu nên để ý, giảm bớt lượng công việc cho cô ấy. Nếu cần, cậu nên tìm thêm một thư ký đảm nhiệm phần công việc dưới xưởng chứ đừng có bàn giao hết cho cô ấy như vậy. Tôi không muốn Thiên Nga bị stress vì làm việc quá sức cậu có hiểu ý tôi không?”
“Tôi nghĩ thư ký Nga sẽ sớm bắt nhịp và quen dần với vị trí mới này thôi. Bây giờ, cô ấy vẫn chưa quen lắm nên còn hơi lúng túng. Nhưng khi quen rồi thì sẽ ổn thôi. Anh đừng quá lo lắng.”
Chẳng để lời Will vừa nói lọt vào lỗ tai một chữ nào. Andrew trừng mắt cao giọng khó chịu quát.
“Tôi đã bảo tìm thêm người thì cứ tìm thêm người.”
“Thư ký Tiên trước đây cũng đảm nhiệm khối công việc giống như thư ký Nga bây giờ. Chỉ có khác một điểm là cô ta làm thư ký lâu năm nên có nhiều kinh nghiệm mà thôi. Nếu thư ký Tiên đã làm tốt được công việc này thì một người thông minh như thư ký Nga cũng sẽ làm được thôi. Tôi thấy anh không nên bận tâm về chuyện này quá nhiều. Đôi khi, thái độ quan tâm quá mức của anh có thể gây ra áp lực cho thư ký Nga.”
“Tôi không cần biết thư ký Tiên trước đây làm nhiều và làm tốt bao nhiêu. Tôi chỉ yêu cầu cậu giảm bớt công việc cho Thiên Nga. Một là cậu tự kiếm người làm lấy, hoặc là cậu tự làm cho cậu. Tuyệt đối, không để cho chị dâu cậu phải đi làm sớm và về trễ như trước nữa. Nếu như Thiên Nga phải khóc và chạy ra khỏi phòng làm việc như lần trước một lần nữa. Tôi chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này đến cùng. Cậu cũng lo chuẩn bị tìm người đi. Tôi sẽ để Thiên Nga làm trợ lý ở đây một vài tuần nữa rồi sẽ đưa cô ấy về lại phòng Phát Triển.”
“Anh làm vậy có cảm thấy quá đáng với thư ký Nga lắm không?”
Andrew không trả lời, đưa tay vào túi áo trong lấy ra hộp xì gà, lấy một điếu trong hộp rồi châm lửa hút, khuôn mặt đen thui lại vô cùng khó coi.
“Anh chẳng có lý do gì để có thể quyết định thay cho thư ký Nga cả. Trừ khi cô ấy nộp đơn xin chuyển bộ phận. Còn không, tôi sẽ vẫn để cô ấy đảm nhiệm công việc hiện tại.”
“Sẽ không có gì thay đổi, hai tuần nữa, thư ký của tôi sẽ gửi đơn xin chuyển bộ phận đến phòng của cậu. Tôi báo cậu trước một tiếng để cậu liên hệ phòng Nhân Sự tuyển người mới vào thay thế.”
“Xin lỗi nếu như tôi có can thiệp quá sâu vào việc anh đang làm với người mà anh cho là bạn gái của anh. Tôi thấy, việc anh quan tâm và chăm sóc quá mức, có thể nói là quá mức cần thiết đến nỗi định đoạt luôn cả những chuyện cá nhân cũng như trong công việc của cô ấy là hoàn toàn không đúng. Thư ký Nga đã là một cô gái trưởng thành, cô ấy tự biết mình sẽ làm gì và quyết định ra sao chứ không cần anh phải lo lắng từng li từng tí như vậy. Theo cá nhân tôi thấy, việc quá bảo bọc cho thư ký Nga sẽ không tốt cho cô ấy đâu.”
“Ngay cả việc làm cho người đàn bà của mình được hạnh phúc, cậu cũng không làm được thì có tư cách dạy bảo người khác sao?”
Lẽ ra, Andrew không muốn nói ra điều này vì anh vốn không muốn quan tâm hay can thiệp quá sâu vào đời sống cá nhân của người khác. Thực chất, nếu như Casey không bất lực và buồn bã gọi điện nhờ anh khuyên nhủ Will về việc biết kiềm chế và giữ gìn sức khỏe của cậu ta, thì anh cũng có thể nhìn thấy được cậu em trai mình chẳng mặn mòi gì với cô gái xinh đẹp này. Quen biết nhau đã lâu, anh luôn thấy Casey chạy theo Will như một cái bóng. Chính bản thân anh cũng không hiểu, nếu như Will không yêu Casey thì tại sao lại chọn cô ta mà không phải cái cô hoa hậu đỏng đảnh kia. Tuy nhiên, anh cũng không quá bận tâm đến mấy chuyện nhảm nhí này. Chỉ có điều, anh cảm thấy thương hại cho Casey. Vì thế thỉnh thoảng, anh có nhắc nhở Will nên biết kiềm chế lại những việc gây ảnh hưởng đến sức khỏe mà cậu ta đang làm. Mặc khác, anh là người rất biết đá xoáy người khác khi bị ai đó chống đối. Anh lại càng rất ghét những kẻ chưa làm cho xong chuyện mình mà lại dám lên án chuyện người khác như vậy, nên anh không ngần ngại buông những từ ngữ cực kỳ khó nghe.
“Tốt nhất là cậu không nên ý kiến và xen vào chuyện của tôi và Thiên Nga. Cậu nên làm tốt việc của cậu trước khi xỉa mũi vào chuyện của người khác. Tôi cũng quên nhắc cậu, đây là quyết định của tôi, và cậu không được phép để cho Thiên Nga biết chuyện này. Rõ chưa?”
Trước thái độ ngoan cố và xem thường người khác của Andrew, Will áp tay lên nửa mặt rồi ngửa đầu ra sau, ly rượu trên tay anh trở nên buông lõng trên đùi. Việc Andrew muốn đưa Nga rời xa anh không chỉ là lý do khiến anh lo lắng, mà việc cô sẽ phải sống bên cạnh một kẻ độc tài và có tính chiếm hữu cao như Andrew làm anh càng cảm thấy bất an. Sống bên một người máu lạnh và luôn bắt người khác phục tùng theo ý mình như Andrew, cô sẽ rất mệt mỏi và tù túng áp lực. Từ ngày gặp lại cô, biết được chuyện cô và anh trai mình yêu nhau. Anh cảm thấy vô cùng lo lắng cho cô, luôn sợ người anh trai thay người yêu như thay áo của mình sẽ làm đời cô phải khổ sở. Trong mắt anh, Andrew chưa hề biết hai chữ nghiêm túc trong tình yêu là gì.
“Andrew! Tôi xin anh hãy để cho thư ký Nga, hãy để cho… chị dâu làm những việc mà chị ấy muốn làm. Tôi biết anh yêu thương và muốn bảo bọc cho chị ấy. Nhưng anh gò bó chị ấy như vậy là không tốt cho chị ấy. Chị ấy cần phải tự đương đầu với những khó khăn và thử thách trong công việc thì mới học được những điều mới, những kinh nghiệm bổ ích khác…”
Mặc dù Will luôn được ông Anthony yêu thương, bảo vệ và chăm sóc rất chu đáo từ nhỏ. Mọi việc anh làm dù nhỏ nhặt nhất đều được ông quan sát và để mắt đến. Đôi khi, ông còn sắp xếp tất cả mọi thứ, trải sẵn đường cho anh chỉ việc bước chân vào. Tuy vậy, anh lại là một người thích tự lập, thích trải nghiệm và muốn thành tựu đạt được phải do chính công sức của mình làm ra. Vì thế, việc bị cha mình quản thúc như vậy luôn làm anh cảm thấy rât mệt mỏi và tù túng. Về điều này, anh có thể hiểu cho Nga. Không phải anh không quan tâm đến việc cô làm, mà anh quan tâm đến cô theo một cách khác. Chẳng hạn như những hợp đồng vừa gửi sang công ty đối tác, anh biết cô đã làm sai nhưng vẫn để cô gửi đi. Đến khi phía đối tác kiểm tra và thấy sự sai sót. Họ đã phải liên lạc lại với cô để chỉnh sửa, gây nên sự cố chậm trễ trong việc giao hàng hóa. Điều này, làm ảnh hưởng đến uy tín của anh và những bộ phận khác khiến cô vô cùng hối lỗi. Từ đó, Nga luôn cẩn trọng hơn với những chứng từ trước khi được gửi đi. Đối với những công việc khác cũng vậy, cô đã thận trọng hơn và ít sai sót hơn…
“Người từ nhỏ đã được o bế như cậu, lên tiếng dạy đời người khác mà không biết ngượng mồm sao? Tôi không may mắn được trải thảm đỏ, chỉ việc bước chân vào mà đi như cậu…”
“Nhưng anh đã rất thành công. Anh đã học được nhiều kinh nghiệm sau những lần thất bại cũng như những lúc đối mặt với khó khăn. Vì thế, tôi cũng muốn thư ký Nga tập cách sống và làm việc như vậy, sẽ tốt cho cô ấy hơn việc anh thay cô ấy làm tất cả mọi thứ…Tôi chắc chắn, chính cô ấy cũng không thích việc mà anh đang áp đặc lên cô ấy.”
“Bởi vì đã từng phải đối mặt, nếm trải với những khó khăn và chướng ngại vật trên đường đời, nên tôi không muốn Thiên Nga phải chịu đựng những thứ giống như tôi….”
“Đó không phải là chịu đựng. Đó là cơ hội cho cô ấy mạnh mẽ và làm giàu kinh nghiệm cho riêng mình.”
Lời Will nói ra không phải Andrew không từng nghĩ đến. Tuy nhiên, anh luôn tự cho là, mình có thể bảo vệ Nga trong bất cứ hoàn cảnh nào. Cô đã phải vất vả nhiều rồi. Vì thế, anh chỉ muốn cô thảnh thơi mà sống vui khỏe, hạnh phúc trong vòng tay quan tâm chăm sóc của anh như một cô công chúa nhỏ mà thôi.
“Một người quyền lực và giàu có như tôi, không thể bảo bọc và chăm lo cho người đàn bà của mình hay sao mà phải để cho Thiên Nga phải vất vả? Tôi đã quyết định như vậy rồi. Sẽ không có gì thay đổi!”
Andrew dập tắt điếu xì gà vương khói trắng trong tay vào gạt tàn, ly rượu còn lưng chừng cũng được anh để lại bàn. Đứng lên chỉnh sửa lại mép áo, anh khẽ liếc nhìn gương mặt không hài lòng của Will bằng thái độ không quan tâm rồi chuẩn bị rời phòng. Thế nhưng, lúc đó, Will lại đột ngột lên tiếng.
“Tôi cũng có vài vấn đề quan trọng muốn nói chuyện với anh.”
“Nói sau đi! Tôi có việc cần giải quyết lúc này.”
Gương mặt lạnh lùng và cương nghị của Andrew trong một khắc hoàn toàn tan biến, thay vào đó bằng một sắc thái hoàn toàn đối lập ngay khi anh vừa bước ra khỏi phòng của Will. Yêu chiều nhìn Nga đang cắm cúi bên bàn làm việc, anh chậm rãi tiến đến gần trước mặt cô rồi dịu giọng hỏi.
“Cục cưng! Tay bớt đau chưa?”
Nghe tiếng Andrew, Nga ngừng viết, ngước mặt lên cong nhẹ đôi môi hồng xinh xắn mỉm cười với anh. Dù đôi mắt vẫn man mát buồn, nhưng thần sắc đã tốt hơn những ngày trước đây rất nhiều khiến anh cảm thấy rất vui trong dạ.
“Em hết đau rồi.”
Mỉm cười nhìn Nga bằng ánh mắt hài lòng, Andrew đưa tay hướng về phía cô, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô kéo về phía mình ngắm nghía, kiểm tra như hiểu biết về y khoa lắm vậy.
“Thuốc anh đưa cho em. Ở nhà, em có xoa thuốc thường xuyên lên vết thương không?”
“Có! Em có xoa đều đặn mỗi ngày.”
“Giỏi! Làm việc đi! Chiều anh đón về.”
“Em về xe công ty được rồi mà anh.”
“Tay em bị thương như vậy, anh không muốn em mệt mỏi chen chúc trong xe. Lỡ người ta vô ý đụng trúng tay e thì sao hả?”
“Nhưng em có hẹn với Thảo về chung rồi hẹn đi chơi luôn. Em sẽ cẩn thận.”
“Tay em bị thương như vậy mà còn đi lang thang ở đâu?”
Andrew vẫn nhẹ giọng hỏi, nhưng mặt mày thì bắt đầu không chút hài lòng.
“Lâu rồi, em không có đi ăn chè với Thảo, nên chiều nay hai đứa đến quán chè Ngọt ăn.”
Khẽ mím môi nhìn Nga một cái, Andrew bỏ tay vào túi quần bước đi sau câu ậm ừ đồng ý trước cử chỉ mè nheo thường ngày của cô.
“Ừm! Nhớ về sớm đó.”
“Em biết rồi.”
Nở nụ cười mừng rỡ vì được toại nguyện theo ý mình, Nga nhìn theo tấm lưng rộng lớn của Andrew rồi đột ngột lên tiếng gọi với theo.
“Anh!”
Nghe tiếng Nga đột ngột gọi phía sau, Andrew nhanh chóng xoay người lại, đưa tay chỉnh sửa lại gọng kính trên mũi, yêu chiều mỉm cười gọn lỏn hỏi một từ duy nhất nhưng kéo dài ra như thường lệ. Và giọng điệu này, anh chỉ dành duy nhất cho mình cô.
“Gì…?”
“Hôm nay, anh ngoan nên em sẽ thưởng cho anh. Anh có muốn ăn chè không? Em mua về cho anh nha. Anh thích ăn chè gì?”
Nhìn cử chỉ quá đỗi đáng yêu trên gương mặt thanh tú của Nga, Andrew cong khóe môi đẹp mê hồn nhìn cô, kiêu ngạo nói.
“Đàn ông ai thèm…ăn mấy thứ vớ vẩn đó.”
Nghe giọng điệu cao ngạo của Andrew, Nga trề môi, ghét bản mặt nghênh ngang của anh lúc đó hết sức. Cô cúi đầu lẩm bẩm làm tiếp công việc của mình kèm theo cái liếc bất mãn về phía anh. Trong khi, anh đã kịp hối hận, tự động lên tiếng trả lời loại chè mình thích những đã quá muộn.
“Chè ba màu! Nhưng sẽ ăn cùng ly cùng muỗng với em được không?”
“Em thay đổi ý định rồi. Cho anh nhịn luôn! Vậy mới chừa cái tật cao ngạo đã thấm vào máu kia.”
“Vậy thôi!”
Nhìn Nga một cái, Andrew bất cần xoay người đi, khóe môi cong lên hết cỡ khiến cô có chút bất ngờ. Thường ngày, anh vốn ít khi từ bỏ cô như vậy.
Bước ra khỏi phòng, Andrew đủng đỉnh bỏ tay vào túi quần kiêu hãnh lướt qua những cô nhân viên xinh xắn đang tủm tỉm cười với mình. Không thèm liếc nhìn hay chào hỏi đáp lễ họ lấy một câu, anh cong khóe môi nam tính hết cỡ như đắc chí về một điều gì đó trong đầu rồi gọi điện cho Tiệp.
“Dạ! Tôi nghe đây, thưa ông chủ!”
Lúc này, Tiệp đang ở ngoài bãi đỗ xe, anh đang thu dọn một số đồ đạc phía sau cốp xe. Thảo trốn việc trong phòng Nhân Sự, chạy ra phụ giúp anh một tay. Bên ngoài trời nắng nóng, anh sợ cô mệt, đuổi cô vào trong mãi mà vẫn chưa chịu vào. Nghe giọng nói kính cẩn quen thuộc của Tiệp trên điện thoại, cô đoán ngay là anh đang nói chuyện với Andrew, nên trề môi tỏ ý khinh bỉ kẻ đang chuẩn bị đày đọa người cô yêu.
“Chiều nay, tìm cách giữ của cậu cách xa cô chủ trong vòng bán kính 100 mét. Còn nữa! Nói với tài xế công ty, không cho cô chủ lên xe đưa rước. Chiều nay, tôi tự lái xe đưa cô chủ về. Cậu không cần phải lo.”
“Dạ.”
Ấn nút kết thúc cuộc gọi, Andrew tủm tỉm cười một mình như một kẻ mới bắt đầu yêu. Lâu rồi, anh và Nga không có đi ăn chè với nhau. Nhớ cảm giác cả hai ngồi cạnh bên chiếc bàn màu hồng nhỏ xíu, cùng nhau ăn chung một ly chè, anh cảm thấy phấn khởi ngước nhìn đồng hồ trên tường, thực sự chỉ muốn vặn kim đồng hồ công ty từ số ba đến số năm mà thôi.
Bên ngoài, Tiệp chờ Andrew ngắt cuộc gọi mới dám tắt máy điện thoại bỏ vào túi quần. Quệt mồ hôi trên trán, anh quay sang nhìn Thảo đang hì hục phụ giúp mình rồi nhanh chóng thi hành mệnh lệnh. Và thật ra, nếu Andrew không bắt anh làm như thế, anh cũng đã định bụng sẽ hẹn Thảo đi ăn uống gì đó tối nay.
“Thảo! Chiều nay, em có muốn ăn gì không? Anh chở em đi ăn.”
Thảo nghe Tiệp chủ động mời đi ăn thì vui lắm. Vội vàng nhận lời, nhanh chóng quên cuộc hẹn với cô bạn thân ngay.
“Thiệt hả anh? Vậy thì hai đứa mình đi ăn lẩu dê đi. Em mới biết quán lẩu dê này ngon lắm!”
“Ừ! Vậy cũng được. Chiều nay, anh đợi em ở đại sảnh nghen. Ủa! Em không có hẹn với ai sao?”
“Làm gì có!”
Thảo lắc đầu mỉm cười lém lỉnh, không quá áy náy với Nga lắm. Cô thì hẹn lại Nga lúc nào cũng được. Dù chưa hồi lại cuộc hẹn với Nga, nhưng cô tin Nga sẽ hiểu và thông cảm cho cô. Nga vốn hiền lành và dễ chịu, chẳng biết giận hay trách móc cô bao giờ.
Tiệp nhanh chóng thu xếp lại mọi thứ trong cốp xe cho xong, vừa làm vừa nghi hoặc nhìn Thảo với ánh mắt dò xét.
Đúng là hám trai phản bạn hết chỗ nói luôn!
Sau những ngày mưa dầm dề cả ngày lẫn đêm, bầu trời trở nên quang đãng, cao xanh vời vợi. Vài áng mây trắng nhẹ bay bồng bềnh, soi mình vào tấm cửa kiếng rộng bao la phía dưới đất. Bên trong tấm kiếng xanh nhạt ấy, dáng dấp người đàn ông điển trai, ôn nhu đang ngồi nghiêng nghiêng bên bàn làm việc đẹp đẽ như một bức họa sống động cuốn hút lòng người.
Cả buổi sáng nay, Will không rời khỏi màn hình chiếc máy tính xách tay hiệu IBM một khắc nào, vật điều khiển cảm ứng được anh duy chuyển thanh công cụ liên tục lên xuống không dừng. Trên màn hình máy tính có bao bọc tấm chắn kính bảo vệ mắt, từng dãy số dữ liệu nhiều con số 0 có thể khiến người nhìn nó trở nên hoa mắt. Đây là bản báo cáo kế toán ngân sách của TLS trong những năm qua. Những con số khổng lồ được chuyển vào tài khoản công ty không có nguồn gốc thực sự làm anh đặt nhiều nghi vấn trong đầu.
Mặc dù, không cần nghĩ ngợi nhiều, anh vẫn thừa biết người đứng sau những cuộc giao dịch ma này là ai. Tuy nhiên, anh vẫn không muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ và nghiêm trọng hơn. Mặc khác, anh càng không muốn người thân ruột thịt của mình phải rơi vào vòng lao lý khi anh nghĩ rằng, mọi thứ vẫn còn có thể dừng lại và tìm cách cứu chữa. Vì thế, sau một lúc trầm ngâm nhìn vào màn hình máy tính một lần nữa, anh nhấc điện thoại gọi Andrew lên phòng làm việc của mình. Đầu giây bên kia sau nhiều tràng chuông dài mới chịu nhấc máy, dửng dưng nói giọng khinh thường.
"Có chuyện gì không? Nếu là mấy cái báo cáo vớ vẩn thì cứ bảo thư ký để trên bàn. Tôi sẽ xem nó sau."
"Anh đến phòng của tôi đi. Tôi có vài chuyện cần đối chứng với anh."
"Tôi đang không có thời gian. Sẽ phải ra ngoài đi công tác. Vì thế, hãy nói mau trên điện thoại."
"Tôi nghe nói, trốn tránh không phải là phong cách của anh. Vì thế, anh hãy mau đến phòng tôi để nói rõ ràng chuyện này. Tôi đã quá mệt mỏi với thái độ thiếu trách nhiệm của anh rồi."
Bực bội cắt ngang cuộc gọi, Will cứ nghĩ rằng, theo bản tính của Andrew, anh ta sẽ không đến đây sau khi bị khiêu khích và công kích như vậy. Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của Will, nửa tiếng đồng hồ sau, Andrew gõ cửa bước vào phòng.
"Tổng Giám Đốc cho gọi tôi."
Andrew khinh khỉnh nở nụ cười nửa miệng độc quyền, ánh mắt mỉa mai cùng giọng nói bỡn cợt dành cho người có chức vụ Tổng Giám đốc đang ngồi sau bàn làm việc. Trên tay anh đang cầm một chiếc máy ảnh chuyên dụng màu đen, đây là dòng sản phẩm mới nhất của công ty do Andrew thiết kế mẫu và phần mềm máy ảnh.
Thông dông trong áo sơ mi, quần âu đen thanh lịch và sang trọng, anh đá ghế một cái rồi ngồi phịch một cách nhàn nhã trước mặt Will.
“Có chuyện gì quan trọng mà cậu gọi tôi đến đây gấp như vậy? Nói mau đi, tôi chỉ có 15 phút cho cậu thôi.”
Dịch nguyên sấp hồ sơ chứa đựng nhiều dữ liệu về các cuộc chuyển khoản của TLS khoảng thời gian 5 năm trở lại đây, Will nhìn thẳng về phía Andrew cao giọng hỏi, ánh mắt thăm dò vẻ mặt chẳng để lộ bất cứ tâm tư tình cảm nào của người đối diện.
"Anh giải thích sao về những con số này? Kế toán trưởng đã báo với tôi, anh ta nhận tiền vào tài khoản công ty theo lệnh của anh."
"Chuyện của tôi, cậu không nên xen vào. Số tiền này ra hay vào công ty cũng không làm ảnh hưởng đến doanh thu và quỹ chính thức của TLS. Vì thế, tốt nhất, cậu đừng có để ý đến chuyện này làm gì. Lo mà quản lý công ty cho tốt. Từ rày về sau, cũng đừng bao giờ gọi tôi lên đây thắc mắc về những vấn đề này nữa. Rõ chưa?"
Bàn tay đang đặt trên bàn của Will cung lại, gân xanh hằn lên làn da sáng khoẻ mạnh, môi anh mím lại, một bên thái dương nổi cả những đường gân xanh, anh trừng mắt nhìn Andrew đang dửng dưng nói vấn đề quan trọng anh đang hướng đến như một chuyện vô cùng bình thường.
Andrew đặt chiếc máy ảnh lên bàn sau một hồi chán chê kiểm tra một vài chức năng của nó, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến sấp giấy tờ đang được đặc trước mặt mình, người tựa hẳn ra phía sau một cách thư thả, hai tay đặc hai bên thành ghế một cách nhàn nhã. Nhìn vẻ mặt giận dữ đang được kiềm nén của Will, anh cười than mỉa mai.
"Nghe nói cậu đang điều tra dự án xây nhà xưởng và viện nghiên cứu mà tôi đang có ý định đầu tư. Nếu muốn biết thông tin gì thì cứ hỏi thẳng tôi lúc này. Đừng có lôi cổ nhóm nhân viên cấp dưới của tôi lén lút tìm kiếm thông tin như mèo rình chuột như vậy. "
"Lẽ ra, người lén lút mới chính là anh. Anh làm vậy mà không thấy quá đáng sao? Trong mắt anh, những người còn lại là gì? Theo như tôi được biết, anh đã không hề hỏi qua ý kiến của các cổ đông TLS hay chủ tịch tập đoàn về việc xây dựng hai phân xưởng này?"
Andrew không trả lời câu hỏi của Will, chắc nịch tuyên bố việc làm mà mình tự ý quyết định.
"Hai phân xưởng chuẩn bị thi công nhầm mục đích mở rộng sản xuất và nghiên cứu những dòng máy ảnh mới trong tương lai sẽ vẫn được diễn ra như dự định vào tháng 5 năm nay."
Will tức giận trước khuôn mặt điềm nhiên thách thức của Andrew, cao giọng quát lớn. Trong khi Andrew vẫn bình thản ngồi chống tay lên cằm thẳng mắt nhìn về phía anh một cách dửng dưng nhất có thể.
"Anh hãy bỏ cái thói cao cao tại thượng của anh đi. Anh xem công ty này là cái gì hả? Thực sự, tôi đã nhìn nhầm người. Trước giờ, cho dù anh có làm bất cứ điều gì sai trái đi chăng nữa, tôi vẫn luôn đinh ninh rằng, anh sẽ không bao giờ có định làm ảnh hưởng đến TLS. Tôi biết rõ hơn ai hết, anh yêu TLS còn nhiều hơn cả tôi. Vậy thì tại sao, tại sao anh nói đi? Tại sao anh lại vì lợi ích cá nhân mà làm mấy chuyện hèn mọn này. Anh muốn tự tay mình làm ảnh hưởng đến thanh danh và uy tín của TLS có phải không?"
"Ý cậu là tôi thế nào? Tôi đã hết lòng với công ty như vậy mà cậu còn ý kiến gì nữa? Tôi về đây làm việc, góp phần vào sự phát triển của TLS, TLS Việt Nam xây thêm nhà xưởng mới để sản xuất, không phải là chuyện đáng mừng hay sao mà cậu còn phản đối, có ý định huỷ bỏ đề án này của tôi?"
"Góp phần vào sự phát triển của TLS à? Tôi có nghe nhầm không Andrew Việt Trần? Những điều tốt đẹp anh vừa nói làm cho TLS chỉ là những điều bịa đặc, nhằm che giấu cho hành động sai trái của anh. Anh làm gì cũng vì lợi ích cá nhân của anh mà thôi. Vì thế, anh đừng lấy tập đoàn ra làm cái cớ để che đậy hành vi phạm pháp của mình."
Andrew mím môi, răng trong miệng nghiến chặc lại, tay bấu vào thành ghế. Khuôn mặt vẫn không hề bị kích động trước người vừa lên án mình.
"Việc anh phớt lờ và che giấu cổ đông cũng như tập đoàn để tiến hành xây dựng nhà xưởng mới là việc làm không thể chấp nhận được. Tôi sẽ làm việc lại với các cổ đông về việc bỏ phiếu bầu cho việc có nên tiếp tục xây dựng phân xưởng mới hay không? Đồng thời, thời gian sắp tới đây, tôi cũng sẽ làm việc lại với bên sở đầu tư xây dựng ở Việt Nam."
Chẳng để những lời chỉ trích và phản đối của Will lọt vào tai chữ nào, Andrew bình thản lên tiếng, ánh mắt phượng uy nghiêm hung hãn đe doạ, lời nói qua kẽ răng sắc như dao, vô cùng chắc nịch.
"Tiến trình xây dung nhà xưởng và viện nghiên cứu sẽ vẫn được diễn ra vào tháng 5 năm nay. Tôi đã quyết định như vậy, sẽ không có sự thay đổi nào cả. Vì thế, cậu khôn hồn thì đừng có xen vào."
Andrew tuyên bố xong câu đó, không cần biết người trước mặt có muốn dừng lại cuộc đàm thoại hay không, anh tự động đứng lên chỉnh sửa mép áo, cầm lại chiếc máy ảnh trên tay chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Tuy nhiên, ngay lúc đó, Will bất thình lình đập mạnh tay xuống bàn, đồng thời đứng lên trừng mắt giận dữ nhìn anh.
"Ở đây, tôi là CEO hay anh là CEO? Tôi nói, nhà xưởng phải được dừng thi công lại ngay lập tức. Cho dù nó có được tiếp tục hay không? Tôi sẽ là người quyết định chuyện này. Và nếu nó được tiếp tục, tôi sẽ hoàn thành công trình đó hợp pháp ngay từ đầu, chứ không phải bằng những tời giấy phép giả danh do chính anh bùa phép ra. Tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm đến những việc làm phi pháp của anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ra tay phá nát thanh danh của TLS. Có mâu thuẫn quá không? Khi chính anh nói anh luôn yêu quý công ty này, TLS quan trọng với anh ra sao? Vậy mà lời anh nói và việc anh làm là hai thứ hoàn toàn khác nhau."
Trong khuôn miệng cực kỳ gợi cảm, hai hàm răng trắng đều của Andrew nghiến chặt lấy nhau, ánh mắt phượng nổi lên tia máu, cơn thịnh nộ sôi sục trong lòng khiến hai tay anh bấu chặt lấy chiếc máy ảnh. Xoay người về phía sau, anh trừng đôi mắt đỏ rực về phía Will, nghiến răng nói ra từng từ khiêu khích.
"Những gì mày vừa nói là do thằng cha già của mày bảo mày truyền đạt lại cho tao có đúng không? Nếu đúng như vậy thì hãy bảo Anthony Tells sang đây gặp tao. Mày! Không có tư cách nói chuyện với tao. Kể cả thằng cha già đốn mạt của mày cũng vậy."
"Anh hãy bỏ cái kiểu ăn nói hỗn láo và chẳng xem ai ra gì đó đi. Cha tôi đã lớn tuổi, cha tôi dù sao cũng đã từng nuôi dạy anh. Nếu là một người biết trọng đạo lý, thì anh hãy bỏ ngay cái thói sỉ nhục và xúc phạm người khác đi. Nói cho anh biết! Anh có đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm đến cha tôi. Lần này, nếu không vì cha tôi đã can ngăn, nếu không vì mẹ ngày đêm lo lắng cho anh. Tôi đã báo công an kinh tế còng đầu anh rồi. Vì thế, anh đừng tưởng anh có thể che khuất cả bầu trời này chỉ bằng hai đôi tay tội lỗi của anh, và cũng đừng nghĩ anh có thể dùng tiền để mà bao che những tội ác anh đang làm."
Andrew cười than một cái, hung hăng cầm nguyên chiếc máy ảnh ném mạnh vào cửa sổ kiếng sát đất. Tấm kiếng dày cộm không nhúc nhích chút nào, nhưng chiếc máy ảnh thì bể tan nát trên nền nhà. Nhanh như chớp, anh nghiêng người về phía bàn Will, hai bàn tay gân guốc nắm lấy cổ áo của Will kéo mạnh về phía trước, nghiến răng đe doạ.
"Mẹ kiếp! Mày nghĩ mày là ai mà lớn giọng dạy bảo tao? Nói cho mày biết, khôn hồn thì ngồi đó câm họng lại. Nếu mày cản trở việc tao đang làm, tao đảm bảo với mày sẽ cho mày một vé về lại Mỹ nghỉ hưu sớm liền ngay lập tức. William Tells, tao để cho mày trèo lên vị trí này được thì đương nhiên, tao có thể đạp mày xuống một cách nhẹ nhàng. Mày mà còn dám chống đối tao thì đừng trách tao không cảnh cáo trước với mày. Rảnh rỗi quá thì lo mà học cách quản lý công ty cho tốt. Sản lượng tháng trước đã giảm một nửa rồi kìa, lo mà tìm chiến lược kinh doanh mới đi. Đừng có rỗi hơi mà ngồi đây hù dọa tao."
Andrew hung hãn gĩu mạnh cổ áo Will ra một cách không thương tiếc, làm Will mất thăng bằng hơi ngữa ra phía sau, nhưng cuối cùng cũng trụ vững trở lại. Sau đó, anh vừa chỉnh sửa lại áo vừa lườm Will bằng ánh mắt sắc lạnh một lần nữa rồi định đi ra ngoài. Tuy nhiên, câu nói phía sau lại tiếp tục làm anh không thể rời phòng.
"Được! Nếu anh đã nói tôi không đủ tư cách tiếp chuyện với anh. Nếu như anh đã nói vậy thì tôi sẽ tìm người có đủ tư cách để tiếp chuyện với anh."
Andrew quay lưng lại, đưa đôi mắt đe dọa như muốn giết người nhìn Will, hai đầu chân mày đen mun nam tính chau lại.
"Nếu tôi không có khả năng khiến anh quay đầu lại với những hành vi phi pháp kia, thì tôi sẽ để cho thư ký của tôi làm chuyện này."
"Mày..."
Andrew không ngờ rằng, có ngày đứa em trai hiền hậu của mình lại dám đứng lên mà khiêu chiến với chính anh. Cho dù giữa anh và Anthony Tells có xảy ra bất hoà gì đi nữa, anh vẫn chưa một lần muốn làm tổn hại đến người mang cùng dòng máu với mình. Vậy mà hôm nay, nó lại dám đem cả người anh yêu thương nhất đời, là điểm yếu duy nhất của anh ra để khống chế anh.
"Trần Thiên Nga! Cô gái này là một cô gái hiền hậu và vô cùng trong sáng. Vì thế, tôi tin chắc rằng, cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận những việc làm sai trái của người đàn ông mà cô ấy đã hết lòng...yêu thương và tôn thờ đâu."
"William! Hôm nay, mày dám cả gan đe doạ tao sao?"
"Anh nghĩ tôi có khả năng làm điều đó sao? Tất cả tôi muốn là mong anh hãy dừng lại những việc làm sai trái mà anh vẫn đang đinh ninh là mình làm đúng. Tất cả rồi sẽ được gì hả Andrew? Hãy dẹp bỏ lòng thù hận sang một bên. Tại sao anh không thể sống thanh thản, vui vè và hoà hợp cùng với gia đình? Anh biết không? Cả nhà lúc nào cũng nhắc và thương nhớ đến anh hết. Anh không thấy động lòng một chút nào sao? Tại sao anh luôn cố gắng làm cho mọi việc trở nên phức tạp? Oán hận sai lầm chỉ mang đến cho anh mệt mỏi phiền muộn mà thôi."
"Câm họng! Mày thì biết gì mà nói. Tao cảnh cáo mày, nếu Thiên Nga mà biết chuyện này, mày cũng sẽ không xong với tao? Rõ chưa?"
"Anh sẽ làm gì tôi? Dùng vũ lực uy hiếp tôi như anh vẫn thường hay làm với tất cả những người dám chống đối anh sao? Tôi nói cho anh biết, khi tôi đã đi đến quyết định này thì những gì có thể xảy ra, tôi đã hoàn toàn có thể lường trước được. Cho dù có bất cứ hiểm nguy nào xảy ra với tôi, nhưng nếu điều đó có thể làm anh phải dừng lại những việc làm phạm pháp, có thể giúp anh thoát khỏi vòng lao lý thì tôi sẽ không hối hận đâu."
Andrew nhìn Will, ánh mắt đang sắc như dao, đỏ hừng hực như lửa có dịu lại nhưng cử chỉ này thoáng qua rất nhanh, nhanh đến độ không ai có thể nhìn ra được.
"Anh nói chị dâu là người đàn bà quan trọng nhất đời anh. Nếu đã như vậy, thì anh hãy chứng tỏ điều đó đi. Chứng tỏ cho tôi và chị ấy biết, anh yêu chị ấy biết bao nhiêu. Vì chị ấy, anh hãy thay đổi quyết định lại có được không Andrew?
Andrew vẫn đứng tư thế xoay nửa người nhìn Will, một nửa khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào trông vô cùng lạnh lẽo. Anh trầm ngâm nhìn Will không đáp trả lời nào. Vài giây tĩnh lặng trôi qua, anh hạ giọng nói, cắt tan mọi hy vọng trong lòng Will.
"Việc tao yêu ai, theo cách gì phải cần mày dạy bảo tao sao? Dự án xây dựng nhà xưởng và viện nghiên cứu sẽ vẫn diễn ra đúng như dự định."
Không giấu được vẻ thất vọng, Will lắc nhẹ đầu bất lực nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Nơi bãi đất trống rộng thênh thang thuộc quyền quản lý của TLS đang ngập tràn một màu xanh ươm của hy vọng. Cuối cùng, anh cung tay lại đấm nhẹ lên bàn gỗ, dù không mạnh nhưng vẫn gây ra tiếng động khiến người khác phải quay đầu lại khi dự định bước ra khỏi phòng.
"Rửa tiền, buôn bán vũ khí trái phép, buôn lậu hàng quốc cấm, tổ chức đánh bạc bất hợp pháp, kinh doanh mại dâm, cho vay nặng lãi, giết người cướp của... Anh nghĩ xem, thư ký Nga nên biết công việc phạm pháp nào anh làm trước tiên hả của ông trùm khét tiếng nhất Hồng Kông?"
Thông tin Will vừa dùng để đe dọa Andrew khiến anh giận dữ mím môi lại kiềm nén, khuôn mặt lạnh lẽo đến độ làm người khác cũng phải cảm thấy run sợ, những đường gân xanh nổi đầy gương mặt cực kỳ đẹp trai quyến rũ nhưng vô cùng nguy hiểm. Đôi bàn tay đang buông lỏng của anh từ từ cung lại trước lời nói đe dọa của người phía sau. Cùng lúc, anh xoay người nhìn về phía Will như cảnh cáo, khuôn mặt lạnh tanh đầy vẻ sát khí của anh khiến cho bất cứ người nào vừa nhìn qua cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Mày..."
LTG: Phần 5 của chương 63 sẽ được post trong thời gian sớm nhất. Hanny rất cám ơn sự quan tâm theo dõi của tất cả các độc giả gần xa. Chúc mọi người một tuần mới thật nhiều may mắn!
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo!
Tầng 10,
Trong phòng Tổng Giám Đốc,
Cọc Cọc
"Mời vào!"
Phía sau bàn làm việc ngăn nắp bằng gỗ xoan đào, lúc này, Will đang ký một số công văn quan trọng cho phòng Nhân Sự, Casey đứng bên cạnh chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn chữ ký rõ ràng và cứng rắn của anh trên trang giấy trắng. Thỉnh thoảng, cô lại đưa mắt sang nhìn một nửa khuôn mặt anh tuấn hết mực ôn nhu của anh rồi khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Dạo này, mối quan hệ giữa hai người đã được cải thiện hơn phần nào. Mặc dù, anh vẫn nội tâm sống trong thế giới của riêng mình. Tuy nhiên, anh đã biết quan tâm đến cô một chút. Thỉnh thoảng, anh có mở lời hỏi han vài câu với cô chứ không còn trầm mặc như trước. Buổi tối, anh cũng đã biết thỉnh thoảng ở nhà dùng cơm tối hay xem TV cùng với cô. Thực sự mà nói, đối với cô, bấy nhiêu đây thôi cũng đã làm cô cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Trước sự thay đổi của Will dành cho mình khiến Casey vô cùng mừng rỡ và hạnh phúc. Cô đem chuyện này chia sẻ cùng Nga với ý định nhận được sự chúc phúc từ người chị dâu tương lai mà cô luôn xem là người bạn thân thiết ở nơi này. Lúc nghe cô hồ hỡi kể, Nga tỏ ra vui mừng cho cô và nhẹ giọng nói lời chúc phúc cho cả hai. Tuy nhiên, sự nhạy cảm của một người phụ nữ khiến cho cô nhận ra điều gì đó trong ánh mắt buồn man mát của người chị dâu tương lai này, mỗi khi cô đề cập đến người đàn ông cô yêu nhất đời.
Dạo gần đây, tuy Casey có nghe bóng gió những điều thêu dệt không hay về Nga. Thế nhưng, cô bỏ ngoài tai xem như không nghe thấy, cô thì lạ gì cái thói nói sau lưng người khác của một số công nhân viên nữ trong công ty nhằm suông nịnh lấy lòng cô. Mặc dù vậy, cũng không thể nói là cô đã không suy nghĩ đến điều này…
Thái độ của Will và Nga khi chạm mặt nhau trông rất lạ. Nếu như cô thấy Nga có vẻ trốn tránh mọi cử chỉ và lời nói của Will, thì anh luôn tỏ ra quan tâm đến người chị dâu tương lai của mình rất đặc biệt. Điều này khiến cho cô không những rất ngạc nhiên mà còn cảm thấy ghen tỵ ngấm ngầm.
Quen biết anh bao nhiêu lâu, cô thấy anh chẳng khi nào quan tâm đến bàn bà của Andrew bao giờ. Vậy mà giờ đây, ngay cả lúc đi công tác về, anh cũng không quên mua đồ ăn vặt mà chị dâu của mình yêu thích. Nếu như không một lần tình cờ nhìn thấy hộp kẹo trái cây mà Nga vẫn hay ăn được đặt lặng lẽ trên bàn với mẫu giấy có nét chữ của anh, thì cô sẽ không bao giờ biết được anh quan tâm đến chị dâu của mình nhiều đến như vậy. Mấy ngày đầu Nga bị thương, anh lúc nào cũng có vẻ bồn chồn lo lắng. Không những thế, anh còn đặc mua thuốc xoa vết thương từ Mỹ gửi gấp về Việt nam, rồi nửa đêm đòi mang đến tận nhà cho Nga. Lúc đó, cô có chút tủi thân trong lòng. Ba năm bên nhau, chẳng bao giờ anh làm điều đó cho cô. Vậy mà diễm phúc đó lại dành cho người chị dâu tương lai may mắn này. Cô cảm thấy ghen tỵ với Nga, vì Nga dường như có tất cả, không những chiếm được trái tim của người đàn ông vô cùng ưu tú, mà còn lấy được lòng của người em trai mà cô rất mực yêu thương.
Tuy nhiên, suy nghĩ này cũng bay khỏi đầu Casey sau đó rất nhanh. Cô lấy lý do, Will vì thấy Nga hiền hậu và yêu thương anh trai của mình thật lòng nên mới đối xử như vậy. Mối quan hệ của hai anh em nhà này, cô là một trong những người hiểu rõ nhất. Will và Andrew ngoài mặt luôn tỏ ra đối kỵ nhau như lửa với nước, như chó với mèo nhưng trong lòng của cả hai luôn rất yêu thương và quan tâm lẫn nhau.
Sau tiếng gõ cửa đột ngột, cả hai cùng ngước lên nhìn về phía trước. Andrew ung dung đẩy cửa bước vào, khoan khai và đĩnh đạc trong bộ vest đen sang trọng thường ngày. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và vô cùng hấp dẫn trên dáng người cao lớn của anh như làm mị hoặc cả căn phòng tràn ngập ánh sáng. Vẻ đẹp của anh đi đến đâu cũng luôn khiến người khác bị cuốn hút một cách lạ thường.
"Anh ngồi chờ tôi một chút. Tôi cũng sắp ký xong giấy tờ cho Casey rồi."
Hất mặt với Casey như một cách đáp lễ kiêu ngạo mà mình vẫn hay dùng với mọi người khi cô gật đầu mỉm cười lễ phép chào, Andrew không nói gì, tiến đến bộ ghế sô pha ngồi chéo chân chiễm chệ như ông chủ của phòng này rồi rút trong túi áo ra điếu xì gà Cuba đưa lên miệng hút với vẻ bất cần đời. Thỉnh thoảng, anh lại ngữa đầu ra thành ghế một cách thư thả, chút khói trắng đủ hình thù bay ra khỏi miệng anh, khiến bóng dáng nghiêng nghiêng của anh càng trông ma mị và vô cùng hấp dẫn người nhìn.
Ký xong tập hồ sơ dày cộm, Will đưa cho Casey nhắc nhở.
"Sau này, em muốn ký gì thì cứ đưa cho thư ký Nga, cô ấy sẽ làm việc với anh."
Casey đang tươi cười, nghe Will nói thế thì đong cứng đôi môi rồi thay đổi sắc mặt. Tuy nhiên, cô vẫn cười gượng cầm tập giấy tờ gật đầu chào Andrew một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng với vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với lúc bước vào.
Sau khi Casey ra khỏi phòng, Will mở tủ lấy hai ly thuỷ tinh đế cao trong suốt, rót đầy rượu rồi tiến đến bộ sô pha đưa cho Andrew một ly. Sau đó, anh ngồi đối diện ghế Andrew, hớp một ngụm rượu vào miệng rồi lên tiếng hỏi kẻ giờ đã nhắm nghiền mắt, bá đạo duỗi cả hai chân lên bàn trà, đôi giày đen sáng bóng lấp lánh khi được ánh mặt trời chiếu vào nằm gọn hơ trên bàn cùng đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp.
“Anh đến gặp tôi có chuyện gì không? Một kẻ chẳng bao giờ biết đặt chân đến phòng người khác như anh, hôm nay đột ngột ghé qua đây chắc hẳn là có chuyện lớn.”
Trong khi Will lấy hộp thuốc lá ra rồi cầm một điếu đưa lên miệng châm lửa, thì Andrew cầm ly rượu tráng đều xung quanh miệng thủy tinh, ánh mắt phượng hẹp dài tinh anh và sắc sảo cụp xuống như đang suy tư đều gì đó trong đầu. Một phút sau, anh mới ấn điếu xì gà xuống chiếc gạt tàn màu đen trên bàn rồi cất giọng dò hỏi.
"Dạo này, Thiên Nga, chị dâu cậu làm việc thế nào rồi? Đã quen việc hết chưa?"
"Thư ký Nga khá sáng dạ và thông minh. Vì thế, cô ấy cũng bắt đầu bắt kịp với công việc mới và những nhiệm vụ được giao."
"Tốt!"
Nhịp nhịp tay lên đùi, Andrew lại im lặng suy nghĩ vài phút rồi đột ngột lên tiếng sau khi nuốt trôi ngụm rượu trong miệng.
"Mấy hôm trước, tôi nghe nói, chị dâu cậu rời khỏi phòng làm việc và khóc. Thực hư, chuyện này là thế nào? Casey nói cô ấy cũng có mặt lúc đó."
Rít một hơi thuốc dài, Will trầm ngâm nhìn đôi mắt đang dò xét của Andrew rồi từ tốn kể.
"Thư ký Nga lỡ tay làm rớt chai rượu xuống sàn nhà, sơ ý nên bị chảy máu tay..."
Will chưa kể hết câu chuyện, Andrew đã trừng mắt hằng hộc gằn từng tiếng.
“Cả hai người ở trong phòng lúc đó mà không ai đưa Thiên Nga đến phòng y tế được à? Sao hai người vô tâm quá vậy hả?”
“Casey có nói đưa thư ký Nga đến phòng y tế băng bó vết thương nhưng cô ấy nói, cô ấy không sao rồi rời khỏi phòng…”
Nói đến đây, Will đưa ly rượu lên môi uống một ngụm đầy, che giấu ánh mắt hỗn tạp liên tục bị người đối diện dò xét từng phút từng giây. Có lẽ, ngày hôm đó, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, lý do vì sao Nga đột ngột rời khỏi phòng và khóc một mình trên sân thượng như vậy.
Andrew nghe Will nói thế thì vẫn không bớt khó chịu trong đáy mắt. Anh chống cằm suy nghĩ rồi không hỏi thêm Will gì nữa. Thực sự, anh cũng đã hỏi trực tiếp Casey về chuyện này. Nga, Casey và Will đều kể cùng một nội dung câu chuyện. Thế nhưng, anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, một người khá cứng đầu như Nga, không thể chỉ vì một vết thương nhỏ ở tay mà khóc một mình trên sân thượng như vậy.
Từ ngày anh đưa cô đến phòng y tế băng bó vết thương đến giờ, cô càng trầm lặng và ít nói hơn. Mặt mày lúc nào cũng buồn hiu hắt, mắt lúc nào cũng hoe hoe đỏ, anh vừa nhìn vào cũng đủ biết nơi đó đã rơi ra biết bao nhiêu giọt lệ sầu bi. Vậy mà, anh gặng hỏi thế nào, cô cũng gượng cười lắc đầu bảo mình không sao, chỉ nhạy cảm một chút thôi, khuyên anh đừng lo lắng cho cô. Nhưng thử hỏi, người anh yêu thương lúc nào cũng ủ rũ như vậy thì làm sao anh có thể vui vẻ và an tâm cho được?
Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Andrew, Will muốn cất lời hỏi thăm vết thương ở tay Nga nhưng cuối cùng đành im lặng. Từ ngày xảy ra chuyện đó tới giờ, cô vốn kiệm lời càng trở nên ít nói với anh hơn. Ngoài việc phải bàn bạc công việc, giấy tờ đều được cô đem nộp vào phòng trước khi anh đến, và nhận lấy sau khi anh rời phòng. Không cần nghĩ ngợi, anh cũng biết cô đang muốn tránh mặt anh. Ngay cả thuốc xoa vết thương anh mua đem đến tận nhà gửi cho em trai cô, cô cũng từ chối nhận lấy, rồi để lại lặng lẽ trên bàn làm việc của anh.
Đôi lần, anh dừng tại bàn cô rồi đứng đó rất lâu. Vậy mà, cô vẫn lạnh lùng nhìn vào máy tính như không có sự tồn tại của anh kế bên mình. Nhìn bàn tay đến giờ vẫn còn quấn băng trắng của cô, anh cảm thấy đau như chính mình bị vết thương ấy vậy. Trước sự lạnh lùng băng giá của cô, anh thở dài rồi quay lưng bước vào phòng. Anh còn có thể làm gì hơn cho cô, khi chính bản thân cô chưa hề cho anh một cơ hội để làm điều đó. Thậm chí là một ánh nhìn thẳng vào mắt anh cũng trở nên khó khăn đối với cô. Có lẽ, đối với cô bây giờ, anh chỉ là một hoài niệm cũ kỹ và xa xưa đến nỗi cô không còn muốn nhớ đến.
Thế nhưng, Will sẽ không thể nào biết được rằng, mỗi khi bước chân quen thuộc của anh sắp bước vào phòng, là mỗi lần, tâm trí Nga không còn có thể tiếp thu được bất cứ công việc gì ngay lúc đó nữa. Chỉ một mình cô biết thôi, lúc đó, trong đầu cô chỉ ngập tràn hình ảnh ảnh của anh. Và tất cả những hình ảnh đó như đang xát muối vào lòng cô…
“Thiên Nga, cô ấy dạo này không được khỏe trong người do bận rộn và chịu nhiều áp lực từ công việc mới này. Vì thế, cậu nên để ý, giảm bớt lượng công việc cho cô ấy. Nếu cần, cậu nên tìm thêm một thư ký đảm nhiệm phần công việc dưới xưởng chứ đừng có bàn giao hết cho cô ấy như vậy. Tôi không muốn Thiên Nga bị stress vì làm việc quá sức cậu có hiểu ý tôi không?”
“Tôi nghĩ thư ký Nga sẽ sớm bắt nhịp và quen dần với vị trí mới này thôi. Bây giờ, cô ấy vẫn chưa quen lắm nên còn hơi lúng túng. Nhưng khi quen rồi thì sẽ ổn thôi. Anh đừng quá lo lắng.”
Chẳng để lời Will vừa nói lọt vào lỗ tai một chữ nào. Andrew trừng mắt cao giọng khó chịu quát.
“Tôi đã bảo tìm thêm người thì cứ tìm thêm người.”
“Thư ký Tiên trước đây cũng đảm nhiệm khối công việc giống như thư ký Nga bây giờ. Chỉ có khác một điểm là cô ta làm thư ký lâu năm nên có nhiều kinh nghiệm mà thôi. Nếu thư ký Tiên đã làm tốt được công việc này thì một người thông minh như thư ký Nga cũng sẽ làm được thôi. Tôi thấy anh không nên bận tâm về chuyện này quá nhiều. Đôi khi, thái độ quan tâm quá mức của anh có thể gây ra áp lực cho thư ký Nga.”
“Tôi không cần biết thư ký Tiên trước đây làm nhiều và làm tốt bao nhiêu. Tôi chỉ yêu cầu cậu giảm bớt công việc cho Thiên Nga. Một là cậu tự kiếm người làm lấy, hoặc là cậu tự làm cho cậu. Tuyệt đối, không để cho chị dâu cậu phải đi làm sớm và về trễ như trước nữa. Nếu như Thiên Nga phải khóc và chạy ra khỏi phòng làm việc như lần trước một lần nữa. Tôi chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này đến cùng. Cậu cũng lo chuẩn bị tìm người đi. Tôi sẽ để Thiên Nga làm trợ lý ở đây một vài tuần nữa rồi sẽ đưa cô ấy về lại phòng Phát Triển.”
“Anh làm vậy có cảm thấy quá đáng với thư ký Nga lắm không?”
Andrew không trả lời, đưa tay vào túi áo trong lấy ra hộp xì gà, lấy một điếu trong hộp rồi châm lửa hút, khuôn mặt đen thui lại vô cùng khó coi.
“Anh chẳng có lý do gì để có thể quyết định thay cho thư ký Nga cả. Trừ khi cô ấy nộp đơn xin chuyển bộ phận. Còn không, tôi sẽ vẫn để cô ấy đảm nhiệm công việc hiện tại.”
“Sẽ không có gì thay đổi, hai tuần nữa, thư ký của tôi sẽ gửi đơn xin chuyển bộ phận đến phòng của cậu. Tôi báo cậu trước một tiếng để cậu liên hệ phòng Nhân Sự tuyển người mới vào thay thế.”
“Xin lỗi nếu như tôi có can thiệp quá sâu vào việc anh đang làm với người mà anh cho là bạn gái của anh. Tôi thấy, việc anh quan tâm và chăm sóc quá mức, có thể nói là quá mức cần thiết đến nỗi định đoạt luôn cả những chuyện cá nhân cũng như trong công việc của cô ấy là hoàn toàn không đúng. Thư ký Nga đã là một cô gái trưởng thành, cô ấy tự biết mình sẽ làm gì và quyết định ra sao chứ không cần anh phải lo lắng từng li từng tí như vậy. Theo cá nhân tôi thấy, việc quá bảo bọc cho thư ký Nga sẽ không tốt cho cô ấy đâu.”
“Ngay cả việc làm cho người đàn bà của mình được hạnh phúc, cậu cũng không làm được thì có tư cách dạy bảo người khác sao?”
Lẽ ra, Andrew không muốn nói ra điều này vì anh vốn không muốn quan tâm hay can thiệp quá sâu vào đời sống cá nhân của người khác. Thực chất, nếu như Casey không bất lực và buồn bã gọi điện nhờ anh khuyên nhủ Will về việc biết kiềm chế và giữ gìn sức khỏe của cậu ta, thì anh cũng có thể nhìn thấy được cậu em trai mình chẳng mặn mòi gì với cô gái xinh đẹp này. Quen biết nhau đã lâu, anh luôn thấy Casey chạy theo Will như một cái bóng. Chính bản thân anh cũng không hiểu, nếu như Will không yêu Casey thì tại sao lại chọn cô ta mà không phải cái cô hoa hậu đỏng đảnh kia. Tuy nhiên, anh cũng không quá bận tâm đến mấy chuyện nhảm nhí này. Chỉ có điều, anh cảm thấy thương hại cho Casey. Vì thế thỉnh thoảng, anh có nhắc nhở Will nên biết kiềm chế lại những việc gây ảnh hưởng đến sức khỏe mà cậu ta đang làm. Mặc khác, anh là người rất biết đá xoáy người khác khi bị ai đó chống đối. Anh lại càng rất ghét những kẻ chưa làm cho xong chuyện mình mà lại dám lên án chuyện người khác như vậy, nên anh không ngần ngại buông những từ ngữ cực kỳ khó nghe.
“Tốt nhất là cậu không nên ý kiến và xen vào chuyện của tôi và Thiên Nga. Cậu nên làm tốt việc của cậu trước khi xỉa mũi vào chuyện của người khác. Tôi cũng quên nhắc cậu, đây là quyết định của tôi, và cậu không được phép để cho Thiên Nga biết chuyện này. Rõ chưa?”
Trước thái độ ngoan cố và xem thường người khác của Andrew, Will áp tay lên nửa mặt rồi ngửa đầu ra sau, ly rượu trên tay anh trở nên buông lõng trên đùi. Việc Andrew muốn đưa Nga rời xa anh không chỉ là lý do khiến anh lo lắng, mà việc cô sẽ phải sống bên cạnh một kẻ độc tài và có tính chiếm hữu cao như Andrew làm anh càng cảm thấy bất an. Sống bên một người máu lạnh và luôn bắt người khác phục tùng theo ý mình như Andrew, cô sẽ rất mệt mỏi và tù túng áp lực. Từ ngày gặp lại cô, biết được chuyện cô và anh trai mình yêu nhau. Anh cảm thấy vô cùng lo lắng cho cô, luôn sợ người anh trai thay người yêu như thay áo của mình sẽ làm đời cô phải khổ sở. Trong mắt anh, Andrew chưa hề biết hai chữ nghiêm túc trong tình yêu là gì.
“Andrew! Tôi xin anh hãy để cho thư ký Nga, hãy để cho… chị dâu làm những việc mà chị ấy muốn làm. Tôi biết anh yêu thương và muốn bảo bọc cho chị ấy. Nhưng anh gò bó chị ấy như vậy là không tốt cho chị ấy. Chị ấy cần phải tự đương đầu với những khó khăn và thử thách trong công việc thì mới học được những điều mới, những kinh nghiệm bổ ích khác…”
Mặc dù Will luôn được ông Anthony yêu thương, bảo vệ và chăm sóc rất chu đáo từ nhỏ. Mọi việc anh làm dù nhỏ nhặt nhất đều được ông quan sát và để mắt đến. Đôi khi, ông còn sắp xếp tất cả mọi thứ, trải sẵn đường cho anh chỉ việc bước chân vào. Tuy vậy, anh lại là một người thích tự lập, thích trải nghiệm và muốn thành tựu đạt được phải do chính công sức của mình làm ra. Vì thế, việc bị cha mình quản thúc như vậy luôn làm anh cảm thấy rât mệt mỏi và tù túng. Về điều này, anh có thể hiểu cho Nga. Không phải anh không quan tâm đến việc cô làm, mà anh quan tâm đến cô theo một cách khác. Chẳng hạn như những hợp đồng vừa gửi sang công ty đối tác, anh biết cô đã làm sai nhưng vẫn để cô gửi đi. Đến khi phía đối tác kiểm tra và thấy sự sai sót. Họ đã phải liên lạc lại với cô để chỉnh sửa, gây nên sự cố chậm trễ trong việc giao hàng hóa. Điều này, làm ảnh hưởng đến uy tín của anh và những bộ phận khác khiến cô vô cùng hối lỗi. Từ đó, Nga luôn cẩn trọng hơn với những chứng từ trước khi được gửi đi. Đối với những công việc khác cũng vậy, cô đã thận trọng hơn và ít sai sót hơn…
“Người từ nhỏ đã được o bế như cậu, lên tiếng dạy đời người khác mà không biết ngượng mồm sao? Tôi không may mắn được trải thảm đỏ, chỉ việc bước chân vào mà đi như cậu…”
“Nhưng anh đã rất thành công. Anh đã học được nhiều kinh nghiệm sau những lần thất bại cũng như những lúc đối mặt với khó khăn. Vì thế, tôi cũng muốn thư ký Nga tập cách sống và làm việc như vậy, sẽ tốt cho cô ấy hơn việc anh thay cô ấy làm tất cả mọi thứ…Tôi chắc chắn, chính cô ấy cũng không thích việc mà anh đang áp đặc lên cô ấy.”
“Bởi vì đã từng phải đối mặt, nếm trải với những khó khăn và chướng ngại vật trên đường đời, nên tôi không muốn Thiên Nga phải chịu đựng những thứ giống như tôi….”
“Đó không phải là chịu đựng. Đó là cơ hội cho cô ấy mạnh mẽ và làm giàu kinh nghiệm cho riêng mình.”
Lời Will nói ra không phải Andrew không từng nghĩ đến. Tuy nhiên, anh luôn tự cho là, mình có thể bảo vệ Nga trong bất cứ hoàn cảnh nào. Cô đã phải vất vả nhiều rồi. Vì thế, anh chỉ muốn cô thảnh thơi mà sống vui khỏe, hạnh phúc trong vòng tay quan tâm chăm sóc của anh như một cô công chúa nhỏ mà thôi.
“Một người quyền lực và giàu có như tôi, không thể bảo bọc và chăm lo cho người đàn bà của mình hay sao mà phải để cho Thiên Nga phải vất vả? Tôi đã quyết định như vậy rồi. Sẽ không có gì thay đổi!”
Andrew dập tắt điếu xì gà vương khói trắng trong tay vào gạt tàn, ly rượu còn lưng chừng cũng được anh để lại bàn. Đứng lên chỉnh sửa lại mép áo, anh khẽ liếc nhìn gương mặt không hài lòng của Will bằng thái độ không quan tâm rồi chuẩn bị rời phòng. Thế nhưng, lúc đó, Will lại đột ngột lên tiếng.
“Tôi cũng có vài vấn đề quan trọng muốn nói chuyện với anh.”
“Nói sau đi! Tôi có việc cần giải quyết lúc này.”
Gương mặt lạnh lùng và cương nghị của Andrew trong một khắc hoàn toàn tan biến, thay vào đó bằng một sắc thái hoàn toàn đối lập ngay khi anh vừa bước ra khỏi phòng của Will. Yêu chiều nhìn Nga đang cắm cúi bên bàn làm việc, anh chậm rãi tiến đến gần trước mặt cô rồi dịu giọng hỏi.
“Cục cưng! Tay bớt đau chưa?”
Nghe tiếng Andrew, Nga ngừng viết, ngước mặt lên cong nhẹ đôi môi hồng xinh xắn mỉm cười với anh. Dù đôi mắt vẫn man mát buồn, nhưng thần sắc đã tốt hơn những ngày trước đây rất nhiều khiến anh cảm thấy rất vui trong dạ.
“Em hết đau rồi.”
Mỉm cười nhìn Nga bằng ánh mắt hài lòng, Andrew đưa tay hướng về phía cô, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô kéo về phía mình ngắm nghía, kiểm tra như hiểu biết về y khoa lắm vậy.
“Thuốc anh đưa cho em. Ở nhà, em có xoa thuốc thường xuyên lên vết thương không?”
“Có! Em có xoa đều đặn mỗi ngày.”
“Giỏi! Làm việc đi! Chiều anh đón về.”
“Em về xe công ty được rồi mà anh.”
“Tay em bị thương như vậy, anh không muốn em mệt mỏi chen chúc trong xe. Lỡ người ta vô ý đụng trúng tay e thì sao hả?”
“Nhưng em có hẹn với Thảo về chung rồi hẹn đi chơi luôn. Em sẽ cẩn thận.”
“Tay em bị thương như vậy mà còn đi lang thang ở đâu?”
Andrew vẫn nhẹ giọng hỏi, nhưng mặt mày thì bắt đầu không chút hài lòng.
“Lâu rồi, em không có đi ăn chè với Thảo, nên chiều nay hai đứa đến quán chè Ngọt ăn.”
Khẽ mím môi nhìn Nga một cái, Andrew bỏ tay vào túi quần bước đi sau câu ậm ừ đồng ý trước cử chỉ mè nheo thường ngày của cô.
“Ừm! Nhớ về sớm đó.”
“Em biết rồi.”
Nở nụ cười mừng rỡ vì được toại nguyện theo ý mình, Nga nhìn theo tấm lưng rộng lớn của Andrew rồi đột ngột lên tiếng gọi với theo.
“Anh!”
Nghe tiếng Nga đột ngột gọi phía sau, Andrew nhanh chóng xoay người lại, đưa tay chỉnh sửa lại gọng kính trên mũi, yêu chiều mỉm cười gọn lỏn hỏi một từ duy nhất nhưng kéo dài ra như thường lệ. Và giọng điệu này, anh chỉ dành duy nhất cho mình cô.
“Gì…?”
“Hôm nay, anh ngoan nên em sẽ thưởng cho anh. Anh có muốn ăn chè không? Em mua về cho anh nha. Anh thích ăn chè gì?”
Nhìn cử chỉ quá đỗi đáng yêu trên gương mặt thanh tú của Nga, Andrew cong khóe môi đẹp mê hồn nhìn cô, kiêu ngạo nói.
“Đàn ông ai thèm…ăn mấy thứ vớ vẩn đó.”
Nghe giọng điệu cao ngạo của Andrew, Nga trề môi, ghét bản mặt nghênh ngang của anh lúc đó hết sức. Cô cúi đầu lẩm bẩm làm tiếp công việc của mình kèm theo cái liếc bất mãn về phía anh. Trong khi, anh đã kịp hối hận, tự động lên tiếng trả lời loại chè mình thích những đã quá muộn.
“Chè ba màu! Nhưng sẽ ăn cùng ly cùng muỗng với em được không?”
“Em thay đổi ý định rồi. Cho anh nhịn luôn! Vậy mới chừa cái tật cao ngạo đã thấm vào máu kia.”
“Vậy thôi!”
Nhìn Nga một cái, Andrew bất cần xoay người đi, khóe môi cong lên hết cỡ khiến cô có chút bất ngờ. Thường ngày, anh vốn ít khi từ bỏ cô như vậy.
Bước ra khỏi phòng, Andrew đủng đỉnh bỏ tay vào túi quần kiêu hãnh lướt qua những cô nhân viên xinh xắn đang tủm tỉm cười với mình. Không thèm liếc nhìn hay chào hỏi đáp lễ họ lấy một câu, anh cong khóe môi nam tính hết cỡ như đắc chí về một điều gì đó trong đầu rồi gọi điện cho Tiệp.
“Dạ! Tôi nghe đây, thưa ông chủ!”
Lúc này, Tiệp đang ở ngoài bãi đỗ xe, anh đang thu dọn một số đồ đạc phía sau cốp xe. Thảo trốn việc trong phòng Nhân Sự, chạy ra phụ giúp anh một tay. Bên ngoài trời nắng nóng, anh sợ cô mệt, đuổi cô vào trong mãi mà vẫn chưa chịu vào. Nghe giọng nói kính cẩn quen thuộc của Tiệp trên điện thoại, cô đoán ngay là anh đang nói chuyện với Andrew, nên trề môi tỏ ý khinh bỉ kẻ đang chuẩn bị đày đọa người cô yêu.
“Chiều nay, tìm cách giữ của cậu cách xa cô chủ trong vòng bán kính 100 mét. Còn nữa! Nói với tài xế công ty, không cho cô chủ lên xe đưa rước. Chiều nay, tôi tự lái xe đưa cô chủ về. Cậu không cần phải lo.”
“Dạ.”
Ấn nút kết thúc cuộc gọi, Andrew tủm tỉm cười một mình như một kẻ mới bắt đầu yêu. Lâu rồi, anh và Nga không có đi ăn chè với nhau. Nhớ cảm giác cả hai ngồi cạnh bên chiếc bàn màu hồng nhỏ xíu, cùng nhau ăn chung một ly chè, anh cảm thấy phấn khởi ngước nhìn đồng hồ trên tường, thực sự chỉ muốn vặn kim đồng hồ công ty từ số ba đến số năm mà thôi.
Bên ngoài, Tiệp chờ Andrew ngắt cuộc gọi mới dám tắt máy điện thoại bỏ vào túi quần. Quệt mồ hôi trên trán, anh quay sang nhìn Thảo đang hì hục phụ giúp mình rồi nhanh chóng thi hành mệnh lệnh. Và thật ra, nếu Andrew không bắt anh làm như thế, anh cũng đã định bụng sẽ hẹn Thảo đi ăn uống gì đó tối nay.
“Thảo! Chiều nay, em có muốn ăn gì không? Anh chở em đi ăn.”
Thảo nghe Tiệp chủ động mời đi ăn thì vui lắm. Vội vàng nhận lời, nhanh chóng quên cuộc hẹn với cô bạn thân ngay.
“Thiệt hả anh? Vậy thì hai đứa mình đi ăn lẩu dê đi. Em mới biết quán lẩu dê này ngon lắm!”
“Ừ! Vậy cũng được. Chiều nay, anh đợi em ở đại sảnh nghen. Ủa! Em không có hẹn với ai sao?”
“Làm gì có!”
Thảo lắc đầu mỉm cười lém lỉnh, không quá áy náy với Nga lắm. Cô thì hẹn lại Nga lúc nào cũng được. Dù chưa hồi lại cuộc hẹn với Nga, nhưng cô tin Nga sẽ hiểu và thông cảm cho cô. Nga vốn hiền lành và dễ chịu, chẳng biết giận hay trách móc cô bao giờ.
Tiệp nhanh chóng thu xếp lại mọi thứ trong cốp xe cho xong, vừa làm vừa nghi hoặc nhìn Thảo với ánh mắt dò xét.
Đúng là hám trai phản bạn hết chỗ nói luôn!
Sau những ngày mưa dầm dề cả ngày lẫn đêm, bầu trời trở nên quang đãng, cao xanh vời vợi. Vài áng mây trắng nhẹ bay bồng bềnh, soi mình vào tấm cửa kiếng rộng bao la phía dưới đất. Bên trong tấm kiếng xanh nhạt ấy, dáng dấp người đàn ông điển trai, ôn nhu đang ngồi nghiêng nghiêng bên bàn làm việc đẹp đẽ như một bức họa sống động cuốn hút lòng người.
Cả buổi sáng nay, Will không rời khỏi màn hình chiếc máy tính xách tay hiệu IBM một khắc nào, vật điều khiển cảm ứng được anh duy chuyển thanh công cụ liên tục lên xuống không dừng. Trên màn hình máy tính có bao bọc tấm chắn kính bảo vệ mắt, từng dãy số dữ liệu nhiều con số 0 có thể khiến người nhìn nó trở nên hoa mắt. Đây là bản báo cáo kế toán ngân sách của TLS trong những năm qua. Những con số khổng lồ được chuyển vào tài khoản công ty không có nguồn gốc thực sự làm anh đặt nhiều nghi vấn trong đầu.
Mặc dù, không cần nghĩ ngợi nhiều, anh vẫn thừa biết người đứng sau những cuộc giao dịch ma này là ai. Tuy nhiên, anh vẫn không muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ và nghiêm trọng hơn. Mặc khác, anh càng không muốn người thân ruột thịt của mình phải rơi vào vòng lao lý khi anh nghĩ rằng, mọi thứ vẫn còn có thể dừng lại và tìm cách cứu chữa. Vì thế, sau một lúc trầm ngâm nhìn vào màn hình máy tính một lần nữa, anh nhấc điện thoại gọi Andrew lên phòng làm việc của mình. Đầu giây bên kia sau nhiều tràng chuông dài mới chịu nhấc máy, dửng dưng nói giọng khinh thường.
"Có chuyện gì không? Nếu là mấy cái báo cáo vớ vẩn thì cứ bảo thư ký để trên bàn. Tôi sẽ xem nó sau."
"Anh đến phòng của tôi đi. Tôi có vài chuyện cần đối chứng với anh."
"Tôi đang không có thời gian. Sẽ phải ra ngoài đi công tác. Vì thế, hãy nói mau trên điện thoại."
"Tôi nghe nói, trốn tránh không phải là phong cách của anh. Vì thế, anh hãy mau đến phòng tôi để nói rõ ràng chuyện này. Tôi đã quá mệt mỏi với thái độ thiếu trách nhiệm của anh rồi."
Bực bội cắt ngang cuộc gọi, Will cứ nghĩ rằng, theo bản tính của Andrew, anh ta sẽ không đến đây sau khi bị khiêu khích và công kích như vậy. Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của Will, nửa tiếng đồng hồ sau, Andrew gõ cửa bước vào phòng.
"Tổng Giám Đốc cho gọi tôi."
Andrew khinh khỉnh nở nụ cười nửa miệng độc quyền, ánh mắt mỉa mai cùng giọng nói bỡn cợt dành cho người có chức vụ Tổng Giám đốc đang ngồi sau bàn làm việc. Trên tay anh đang cầm một chiếc máy ảnh chuyên dụng màu đen, đây là dòng sản phẩm mới nhất của công ty do Andrew thiết kế mẫu và phần mềm máy ảnh.
Thông dông trong áo sơ mi, quần âu đen thanh lịch và sang trọng, anh đá ghế một cái rồi ngồi phịch một cách nhàn nhã trước mặt Will.
“Có chuyện gì quan trọng mà cậu gọi tôi đến đây gấp như vậy? Nói mau đi, tôi chỉ có 15 phút cho cậu thôi.”
Dịch nguyên sấp hồ sơ chứa đựng nhiều dữ liệu về các cuộc chuyển khoản của TLS khoảng thời gian 5 năm trở lại đây, Will nhìn thẳng về phía Andrew cao giọng hỏi, ánh mắt thăm dò vẻ mặt chẳng để lộ bất cứ tâm tư tình cảm nào của người đối diện.
"Anh giải thích sao về những con số này? Kế toán trưởng đã báo với tôi, anh ta nhận tiền vào tài khoản công ty theo lệnh của anh."
"Chuyện của tôi, cậu không nên xen vào. Số tiền này ra hay vào công ty cũng không làm ảnh hưởng đến doanh thu và quỹ chính thức của TLS. Vì thế, tốt nhất, cậu đừng có để ý đến chuyện này làm gì. Lo mà quản lý công ty cho tốt. Từ rày về sau, cũng đừng bao giờ gọi tôi lên đây thắc mắc về những vấn đề này nữa. Rõ chưa?"
Bàn tay đang đặt trên bàn của Will cung lại, gân xanh hằn lên làn da sáng khoẻ mạnh, môi anh mím lại, một bên thái dương nổi cả những đường gân xanh, anh trừng mắt nhìn Andrew đang dửng dưng nói vấn đề quan trọng anh đang hướng đến như một chuyện vô cùng bình thường.
Andrew đặt chiếc máy ảnh lên bàn sau một hồi chán chê kiểm tra một vài chức năng của nó, anh cũng chẳng thèm quan tâm đến sấp giấy tờ đang được đặc trước mặt mình, người tựa hẳn ra phía sau một cách thư thả, hai tay đặc hai bên thành ghế một cách nhàn nhã. Nhìn vẻ mặt giận dữ đang được kiềm nén của Will, anh cười than mỉa mai.
"Nghe nói cậu đang điều tra dự án xây nhà xưởng và viện nghiên cứu mà tôi đang có ý định đầu tư. Nếu muốn biết thông tin gì thì cứ hỏi thẳng tôi lúc này. Đừng có lôi cổ nhóm nhân viên cấp dưới của tôi lén lút tìm kiếm thông tin như mèo rình chuột như vậy. "
"Lẽ ra, người lén lút mới chính là anh. Anh làm vậy mà không thấy quá đáng sao? Trong mắt anh, những người còn lại là gì? Theo như tôi được biết, anh đã không hề hỏi qua ý kiến của các cổ đông TLS hay chủ tịch tập đoàn về việc xây dựng hai phân xưởng này?"
Andrew không trả lời câu hỏi của Will, chắc nịch tuyên bố việc làm mà mình tự ý quyết định.
"Hai phân xưởng chuẩn bị thi công nhầm mục đích mở rộng sản xuất và nghiên cứu những dòng máy ảnh mới trong tương lai sẽ vẫn được diễn ra như dự định vào tháng 5 năm nay."
Will tức giận trước khuôn mặt điềm nhiên thách thức của Andrew, cao giọng quát lớn. Trong khi Andrew vẫn bình thản ngồi chống tay lên cằm thẳng mắt nhìn về phía anh một cách dửng dưng nhất có thể.
"Anh hãy bỏ cái thói cao cao tại thượng của anh đi. Anh xem công ty này là cái gì hả? Thực sự, tôi đã nhìn nhầm người. Trước giờ, cho dù anh có làm bất cứ điều gì sai trái đi chăng nữa, tôi vẫn luôn đinh ninh rằng, anh sẽ không bao giờ có định làm ảnh hưởng đến TLS. Tôi biết rõ hơn ai hết, anh yêu TLS còn nhiều hơn cả tôi. Vậy thì tại sao, tại sao anh nói đi? Tại sao anh lại vì lợi ích cá nhân mà làm mấy chuyện hèn mọn này. Anh muốn tự tay mình làm ảnh hưởng đến thanh danh và uy tín của TLS có phải không?"
"Ý cậu là tôi thế nào? Tôi đã hết lòng với công ty như vậy mà cậu còn ý kiến gì nữa? Tôi về đây làm việc, góp phần vào sự phát triển của TLS, TLS Việt Nam xây thêm nhà xưởng mới để sản xuất, không phải là chuyện đáng mừng hay sao mà cậu còn phản đối, có ý định huỷ bỏ đề án này của tôi?"
"Góp phần vào sự phát triển của TLS à? Tôi có nghe nhầm không Andrew Việt Trần? Những điều tốt đẹp anh vừa nói làm cho TLS chỉ là những điều bịa đặc, nhằm che giấu cho hành động sai trái của anh. Anh làm gì cũng vì lợi ích cá nhân của anh mà thôi. Vì thế, anh đừng lấy tập đoàn ra làm cái cớ để che đậy hành vi phạm pháp của mình."
Andrew mím môi, răng trong miệng nghiến chặc lại, tay bấu vào thành ghế. Khuôn mặt vẫn không hề bị kích động trước người vừa lên án mình.
"Việc anh phớt lờ và che giấu cổ đông cũng như tập đoàn để tiến hành xây dựng nhà xưởng mới là việc làm không thể chấp nhận được. Tôi sẽ làm việc lại với các cổ đông về việc bỏ phiếu bầu cho việc có nên tiếp tục xây dựng phân xưởng mới hay không? Đồng thời, thời gian sắp tới đây, tôi cũng sẽ làm việc lại với bên sở đầu tư xây dựng ở Việt Nam."
Chẳng để những lời chỉ trích và phản đối của Will lọt vào tai chữ nào, Andrew bình thản lên tiếng, ánh mắt phượng uy nghiêm hung hãn đe doạ, lời nói qua kẽ răng sắc như dao, vô cùng chắc nịch.
"Tiến trình xây dung nhà xưởng và viện nghiên cứu sẽ vẫn được diễn ra vào tháng 5 năm nay. Tôi đã quyết định như vậy, sẽ không có sự thay đổi nào cả. Vì thế, cậu khôn hồn thì đừng có xen vào."
Andrew tuyên bố xong câu đó, không cần biết người trước mặt có muốn dừng lại cuộc đàm thoại hay không, anh tự động đứng lên chỉnh sửa mép áo, cầm lại chiếc máy ảnh trên tay chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Tuy nhiên, ngay lúc đó, Will bất thình lình đập mạnh tay xuống bàn, đồng thời đứng lên trừng mắt giận dữ nhìn anh.
"Ở đây, tôi là CEO hay anh là CEO? Tôi nói, nhà xưởng phải được dừng thi công lại ngay lập tức. Cho dù nó có được tiếp tục hay không? Tôi sẽ là người quyết định chuyện này. Và nếu nó được tiếp tục, tôi sẽ hoàn thành công trình đó hợp pháp ngay từ đầu, chứ không phải bằng những tời giấy phép giả danh do chính anh bùa phép ra. Tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm đến những việc làm phi pháp của anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ra tay phá nát thanh danh của TLS. Có mâu thuẫn quá không? Khi chính anh nói anh luôn yêu quý công ty này, TLS quan trọng với anh ra sao? Vậy mà lời anh nói và việc anh làm là hai thứ hoàn toàn khác nhau."
Trong khuôn miệng cực kỳ gợi cảm, hai hàm răng trắng đều của Andrew nghiến chặt lấy nhau, ánh mắt phượng nổi lên tia máu, cơn thịnh nộ sôi sục trong lòng khiến hai tay anh bấu chặt lấy chiếc máy ảnh. Xoay người về phía sau, anh trừng đôi mắt đỏ rực về phía Will, nghiến răng nói ra từng từ khiêu khích.
"Những gì mày vừa nói là do thằng cha già của mày bảo mày truyền đạt lại cho tao có đúng không? Nếu đúng như vậy thì hãy bảo Anthony Tells sang đây gặp tao. Mày! Không có tư cách nói chuyện với tao. Kể cả thằng cha già đốn mạt của mày cũng vậy."
"Anh hãy bỏ cái kiểu ăn nói hỗn láo và chẳng xem ai ra gì đó đi. Cha tôi đã lớn tuổi, cha tôi dù sao cũng đã từng nuôi dạy anh. Nếu là một người biết trọng đạo lý, thì anh hãy bỏ ngay cái thói sỉ nhục và xúc phạm người khác đi. Nói cho anh biết! Anh có đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm đến cha tôi. Lần này, nếu không vì cha tôi đã can ngăn, nếu không vì mẹ ngày đêm lo lắng cho anh. Tôi đã báo công an kinh tế còng đầu anh rồi. Vì thế, anh đừng tưởng anh có thể che khuất cả bầu trời này chỉ bằng hai đôi tay tội lỗi của anh, và cũng đừng nghĩ anh có thể dùng tiền để mà bao che những tội ác anh đang làm."
Andrew cười than một cái, hung hăng cầm nguyên chiếc máy ảnh ném mạnh vào cửa sổ kiếng sát đất. Tấm kiếng dày cộm không nhúc nhích chút nào, nhưng chiếc máy ảnh thì bể tan nát trên nền nhà. Nhanh như chớp, anh nghiêng người về phía bàn Will, hai bàn tay gân guốc nắm lấy cổ áo của Will kéo mạnh về phía trước, nghiến răng đe doạ.
"Mẹ kiếp! Mày nghĩ mày là ai mà lớn giọng dạy bảo tao? Nói cho mày biết, khôn hồn thì ngồi đó câm họng lại. Nếu mày cản trở việc tao đang làm, tao đảm bảo với mày sẽ cho mày một vé về lại Mỹ nghỉ hưu sớm liền ngay lập tức. William Tells, tao để cho mày trèo lên vị trí này được thì đương nhiên, tao có thể đạp mày xuống một cách nhẹ nhàng. Mày mà còn dám chống đối tao thì đừng trách tao không cảnh cáo trước với mày. Rảnh rỗi quá thì lo mà học cách quản lý công ty cho tốt. Sản lượng tháng trước đã giảm một nửa rồi kìa, lo mà tìm chiến lược kinh doanh mới đi. Đừng có rỗi hơi mà ngồi đây hù dọa tao."
Andrew hung hãn gĩu mạnh cổ áo Will ra một cách không thương tiếc, làm Will mất thăng bằng hơi ngữa ra phía sau, nhưng cuối cùng cũng trụ vững trở lại. Sau đó, anh vừa chỉnh sửa lại áo vừa lườm Will bằng ánh mắt sắc lạnh một lần nữa rồi định đi ra ngoài. Tuy nhiên, câu nói phía sau lại tiếp tục làm anh không thể rời phòng.
"Được! Nếu anh đã nói tôi không đủ tư cách tiếp chuyện với anh. Nếu như anh đã nói vậy thì tôi sẽ tìm người có đủ tư cách để tiếp chuyện với anh."
Andrew quay lưng lại, đưa đôi mắt đe dọa như muốn giết người nhìn Will, hai đầu chân mày đen mun nam tính chau lại.
"Nếu tôi không có khả năng khiến anh quay đầu lại với những hành vi phi pháp kia, thì tôi sẽ để cho thư ký của tôi làm chuyện này."
"Mày..."
Andrew không ngờ rằng, có ngày đứa em trai hiền hậu của mình lại dám đứng lên mà khiêu chiến với chính anh. Cho dù giữa anh và Anthony Tells có xảy ra bất hoà gì đi nữa, anh vẫn chưa một lần muốn làm tổn hại đến người mang cùng dòng máu với mình. Vậy mà hôm nay, nó lại dám đem cả người anh yêu thương nhất đời, là điểm yếu duy nhất của anh ra để khống chế anh.
"Trần Thiên Nga! Cô gái này là một cô gái hiền hậu và vô cùng trong sáng. Vì thế, tôi tin chắc rằng, cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận những việc làm sai trái của người đàn ông mà cô ấy đã hết lòng...yêu thương và tôn thờ đâu."
"William! Hôm nay, mày dám cả gan đe doạ tao sao?"
"Anh nghĩ tôi có khả năng làm điều đó sao? Tất cả tôi muốn là mong anh hãy dừng lại những việc làm sai trái mà anh vẫn đang đinh ninh là mình làm đúng. Tất cả rồi sẽ được gì hả Andrew? Hãy dẹp bỏ lòng thù hận sang một bên. Tại sao anh không thể sống thanh thản, vui vè và hoà hợp cùng với gia đình? Anh biết không? Cả nhà lúc nào cũng nhắc và thương nhớ đến anh hết. Anh không thấy động lòng một chút nào sao? Tại sao anh luôn cố gắng làm cho mọi việc trở nên phức tạp? Oán hận sai lầm chỉ mang đến cho anh mệt mỏi phiền muộn mà thôi."
"Câm họng! Mày thì biết gì mà nói. Tao cảnh cáo mày, nếu Thiên Nga mà biết chuyện này, mày cũng sẽ không xong với tao? Rõ chưa?"
"Anh sẽ làm gì tôi? Dùng vũ lực uy hiếp tôi như anh vẫn thường hay làm với tất cả những người dám chống đối anh sao? Tôi nói cho anh biết, khi tôi đã đi đến quyết định này thì những gì có thể xảy ra, tôi đã hoàn toàn có thể lường trước được. Cho dù có bất cứ hiểm nguy nào xảy ra với tôi, nhưng nếu điều đó có thể làm anh phải dừng lại những việc làm phạm pháp, có thể giúp anh thoát khỏi vòng lao lý thì tôi sẽ không hối hận đâu."
Andrew nhìn Will, ánh mắt đang sắc như dao, đỏ hừng hực như lửa có dịu lại nhưng cử chỉ này thoáng qua rất nhanh, nhanh đến độ không ai có thể nhìn ra được.
"Anh nói chị dâu là người đàn bà quan trọng nhất đời anh. Nếu đã như vậy, thì anh hãy chứng tỏ điều đó đi. Chứng tỏ cho tôi và chị ấy biết, anh yêu chị ấy biết bao nhiêu. Vì chị ấy, anh hãy thay đổi quyết định lại có được không Andrew?
Andrew vẫn đứng tư thế xoay nửa người nhìn Will, một nửa khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào trông vô cùng lạnh lẽo. Anh trầm ngâm nhìn Will không đáp trả lời nào. Vài giây tĩnh lặng trôi qua, anh hạ giọng nói, cắt tan mọi hy vọng trong lòng Will.
"Việc tao yêu ai, theo cách gì phải cần mày dạy bảo tao sao? Dự án xây dựng nhà xưởng và viện nghiên cứu sẽ vẫn diễn ra đúng như dự định."
Không giấu được vẻ thất vọng, Will lắc nhẹ đầu bất lực nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Nơi bãi đất trống rộng thênh thang thuộc quyền quản lý của TLS đang ngập tràn một màu xanh ươm của hy vọng. Cuối cùng, anh cung tay lại đấm nhẹ lên bàn gỗ, dù không mạnh nhưng vẫn gây ra tiếng động khiến người khác phải quay đầu lại khi dự định bước ra khỏi phòng.
"Rửa tiền, buôn bán vũ khí trái phép, buôn lậu hàng quốc cấm, tổ chức đánh bạc bất hợp pháp, kinh doanh mại dâm, cho vay nặng lãi, giết người cướp của... Anh nghĩ xem, thư ký Nga nên biết công việc phạm pháp nào anh làm trước tiên hả của ông trùm khét tiếng nhất Hồng Kông?"
Thông tin Will vừa dùng để đe dọa Andrew khiến anh giận dữ mím môi lại kiềm nén, khuôn mặt lạnh lẽo đến độ làm người khác cũng phải cảm thấy run sợ, những đường gân xanh nổi đầy gương mặt cực kỳ đẹp trai quyến rũ nhưng vô cùng nguy hiểm. Đôi bàn tay đang buông lỏng của anh từ từ cung lại trước lời nói đe dọa của người phía sau. Cùng lúc, anh xoay người nhìn về phía Will như cảnh cáo, khuôn mặt lạnh tanh đầy vẻ sát khí của anh khiến cho bất cứ người nào vừa nhìn qua cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Mày..."
LTG: Phần 5 của chương 63 sẽ được post trong thời gian sớm nhất. Hanny rất cám ơn sự quan tâm theo dõi của tất cả các độc giả gần xa. Chúc mọi người một tuần mới thật nhiều may mắn!
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.