Chương 7: Chợ tình
Hanny Ho
16/04/2014
"Hy vọng chính là giấc mơ không bao giờ kết thúc "
Sáng thứ hai đầu tuần, người phiên dịch mới đã đến. Tuấn và Nga đại diện ra đón khi xe vừa dừng bánh trước nhà Rông. Vừa nhìn thấy dáng Lan Anh, tên người phiên dịch từ Sài Gòn ra, Tuấn đã thốt lên. Ôi Trời!
Đúng là trái đất tròn, sau nhiều năm không liên lạc, Tuấn không thể tin được một ngày mình sẽ hội ngộ cô bạn lí lắc, lém lỉnh học cùng trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn ngày xưa tại một nơi xa xôi hẻo lánh này.
Vừa nhìn thấy dáng Tuấn, Lan Anh đã kêu lên mừng rỡ, ôm lấy anh như bắt được vàng. 5 năm du học ở Anh quốc, dường như cô đã quen với phong cách của người bản xứ. Tuy nhiên, Tuấn không mấy mặn mà với cách xã giao mà anh cho là có phần thái quá này.
"Tuấn nhìn vẫn như xưa, có điều manly hơn." Đôi mắt Lan Anh lấp lánh không giấu được vẻ phấn khích qua làn kính trong veo.
Tuấn cười trừ lắc đầu, chưa kịp trả lời thì Lan Anh đã vồn vã.
"Đây là ai?" Lan Anh nhìn Nga, ánh mắt hiếu kỳ.
"Đây là cô giáo Nga, đồng nghiệp của anh từ Sài Gòn ra."
Tuấn giới thiệu Nga với Lan Anh rồi nhờ Nga giúp đỡ Lan Anh trong thời gian cô làm việc ở đây. Dẫu sao chị em gái với nhau cũng dễ dàng hơn....
Nga cười thân thiện, giọng nhỏ nhẹ.
"Có gì chị cứ hỏi em nhé, đừng ngại!"
Chỉ chờ có thế, mắt Lan Anh sáng hẳn lên, vẻ mặt không thiện cảm dành cho Nga ban đầu đã biến mất.
"Không, chị thích làm phiền anh Tuấn hơn...."
Giọng Lan Anh luyến thoắng trong nắng, mắt len lén nhìn biểu cảm trên gương mặt
Tuấn, người đứng dưới mát hiêng nhưng mặt vẫn đang đỏ bừng đến tận tai...
---
Đây là lần đầu tiên, Nga không đi làm ngày cuối tuần. Cô và Will đã hẹn nhau đi họp chợ, nơi mà mọi người ở địa phương vẫn hay gọi là “Chợ tình”. Will rất háo hức vì trước đây, anh chưa bao giờ được đến một phiên chợ vùng cao như thế này.
Từ lâu, Chợ tình đã là một nét văn hóa truyền thống của đồng bào dân tộc Tây Nguyên. Cứ mỗi chủ nhật hàng tuần, người dân từ các buôn lân cận lại đổ về chợ Ngọc Yêu. Đây không chỉ là nơi mua bán trao đổi văn hóa phẩm, mà còn là nơi hội họp giao lưu văn hóa, tạo điều kiện cho các nam thanh nữ tú đến để làm quen và kết duyên. Cái tên "Chợ tình" cũng từ đây mà được đặt nên.
Bình minh trên cao nguyên thật đẹp. Cảnh vật hoang vu thoáng đãng vẫn còn mơ ngủ dưới những làn sương lạnh ẩm ướt, đang cố chờ những tia nắng ấm áp đánh thức giấc ngủ vùi....
Hôm nay, Nga mặc trang phục của người Xơ-đăng. Trông cô vẫn luôn duyên dáng như thường ngày. Trên mái tóc dài đen mượt và óng ả buông xoã ngang lưng là sợi dây với hoạ tiết màu đỏ đen được cột khéo léo ngang đầu . Trông cô không khác gì một cô gái bản. Suốt chặng đường dài, sau mỗi câu chuyện đứt quãng, dường như có ánh mắt nào đó đang nhìn cô kín đáo....
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Will và Nga cũng đến được nơi. Mặc cho những cơn gió đông se lạnh thổi về, phiên chợ vẫn vô cùng tấp nập. Từ xa, họ đã nhìn thấy thấp thoáng những bộ quần áo truyền thống sặc sỡ trên người những cô gái đến từ những dân tộc và buôn làng khác nhau. Tô điểm thêm cho sự nổi bật cả một góc trời là những gian hàng đồ thổ cẩm, vải vóc, trang sức mạ vàng được bày bán khắp mọi nơi.
Mọi thứ hòa vào nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng tươi vui.
Đâu đây là tiếng khèn, tiếng trống, tiếng sáo, tiếng thổi lá, hay tiếng hát của những chàng trai đang trổ tài để chinh phục các cô gái.
Will vô cùng háo hức dạo bước quanh khu chợ. Anh rất thích thú khi được chơi thử những nhạc cụ của người dân địa phương, và có thể học rất nhanh theo sự hướng dẫn của họ mà không cần Nga phải phiên dịch. Ai cũng khen anh có khiếu âm nhạc. Nga đứng hòa cùng những cô gái bản, ánh mắt trìu mến nhìn về phía chàng trai giản dị trong chiếc áo sơ mi màu xám tro không rời. Thỉnh thoảng, cô lại vỗ tay khích lệ các nhạc công..
Sau khi học thổi lá chán chê, Nga và Will ghé vào một gian hàng bày bán la liệt đồ thổ cẩm.
"Will, có phải anh rất thích có một chiếc áo Xơ-đăng không nào?" Vừa nói, cô vừa chọn một chiếc rồi ướm lên người Will.
"Rất đẹp! Nhưng có lẽ, tôi không mua nó đâu." Will cầm chiếc áo từ tay Nga rồi bỏ xuống.
"Sao vậy? Anh từng nói rất thích trang phục của người Xơ-đăng mà?"
"Phải, đúng là tôi rất thích và luôn muốn có một cái. Nhưng..." Will ngập ngừng, nhìn cô mỉm cười.
"Nhưng sao?" Nga nghiêng đầu nhìn Will khó hiểu.
"Thật ra, tôi thích cô may cho tôi." Will mỉm cười nhìn Nga, ánh mắt đầy nét thâm tình.
Nga cuối đầu, nhoẻn miệng cười. Sau đó, ngước lên hỏi anh, ánh mắt lấp lánh cố che giấu vẻ ngượng ngùng.
"Sao anh biết tôi may những kiểu đồ này?"
"Hôm trước, khi đi ngang qua nhà cô, tôi thấy cô đang ngồi dệt vải. Lần khác, tôi thấy cô đang ngồi may đồ trước hiêng nhà." Will nheo mắt cười.
"Thật xấu hổ khi nói ra điều này. Thật ra, tôi không may đẹp được như thế này." Nga xoay người sang cầm chiếc áo Will vừa đặt xuống.
"Cái tôi nhận là tấm lòng của cô. Vì thế, đẹp hay xấu không quan trọng."
Nga cuối đầu mỉm cười nhẹ, mắt đang dán vào chiếc áo trên tay nhưng thật ra không quan tâm đến hoa văn trên đó là gì.
Thấy hai người khách đang nói chuyện qua lại trước gian hàng, người bán mỉm cười cất giọng tiếng Kinh bập bẹ.
"Con trai Tây này...là bạn trai của cô?"
Nga há hốc mồm, mặt đỏ rần, xua tay lắc đầu lia lịa.
"Ồ, không phải cô ơi. Chỉ là bạn của cháu."
"Vậy à..." Người bán quay qua nhìn Will cười nói. "Cậu con trai Tây này đẹp quá.
Sóng mũi cao, da trắng, mắt nâu..."
Will quay sang hỏi Nga với khuôn mặt hiếu kỳ.
"Bà ta đang nói vậy?"
Nga nhìn người bán rồi quay sang nhoẻn miệng cười với Will.
"Bà ấy bảo anh trông rất đẹp trai." Lúc này, mặt Nga hồng như trái mận đảo dù cô không phải là người nói ra điều này.
Will cười thích thú, anh gãy đầu nhìn Nga nói.
"Ồ, thật à..." Rồi quay sang người bác hàng nói bằng giọng tiếng Việt rất dễ thương.
"Cám ơn bà!"
Người bán hàng nghe Will nói tiếng Việt thì lấy làm thích thú, mỉm cười tít mắt rồi giơ những chiếc áo trước mặt lên. Bà vẫn nói tiếng Việt với anh mặc dù không biết anh có hiểu không.
"Cậu mua áo tặng bạn gái đi. Cô ấy mặc vào sẽ rất đẹp!"
Dù Will không hiểu tiếng Việt, nhưng nhìn hành động của bà. Anh cũng đủ hiểu bà đang mời anh mua quần áo. Không ngần ngại, anh cầm những chiếc áo thổ cẩm đủ màu sắc đẹp mắt lên xem rồi cuối cùng chọn khoảng mười chiếc váy áo trước con mắt mừng rỡ của người bán hàng. Trước khi đưa cho người bán hàng gói lại, anh cầm những chiếc áo trong tay hỏi ý Nga.
"Cô thấy có đẹp không?"
"Cô có thích không?"
"Cái này dễ thương quá phải không?"
...
Nga nghĩ Will đang mua quà tặng người thân nên đều gật đầu mỉm cười tỏ vẻ tán đồng rồi để anh tự nhiên lựa đồ tiếp. Cô quay sang bên phía đồ dành cho trẻ em, cầm vài chiếc áo lên rồi mỉm cười. Trong ánh mắt hiện lên những đứa học trò ở buôn trong những bộ quần áo lấm lem chúng mặt mỗi ngày. Cô vẫn đang cố gắng dành thời gian may vài bộ mới tặng bọn trẻ mặc ngày Tết nhưng không biết có kịp thời gian không. Dệt được một chiếc áo cũng phải mất vài ngày.
Will lựa đồ xong thì quay sang nhìn Nga, thấy cô đang chăm chú xem những bộ trang phục của trẻ con, tay mâm mê từng hoa văn trên áo. Anh nhìn cô hồi lâu rồi mỉm cười nhẹ. Dường như đọc được suy nghĩ của cô, anh tiến đến gần cầm một bộ đồ trẻ em lên xem.
"Dễ thương quá! Bọn trẻ con trong lớp có đồ mới để mặc chắc sẽ vui lắm nhỉ?"
Nga gấp chiếc áo rồi cẩn thận để lại vị trí cũ, cô quay sang nhìn anh mỉm cười.
"Anh đã lựa đồ xong rồi à? Anh mua làm quà tặng cho gia đình phải không? Tôi nghĩ chắc chắn họ sẽ thích lắm."
"Tôi cũng hy vọng… cô ấy sẽ thích." Will nheo mắt nhìn Nga.
Nghe Will nhắc đến từ " cô ấy", trong lòng Nga dâng lên một cảm giác lạ, một sự mất mát nhẹ khó gọi thành lời nhưng cũng nhanh chóng tan biến nhanh sau đó. Cô gật gù, cố mỉm cười thật tươi rồi nói.
"Nếu anh lựa đồ xong rồi thì mình đi dạo quanh chợ thêm một chút nữa nhé."
Nga chưa kịp quay người đi thì Will đã kéo nhẹ cánh tay cô lại. Một chút ấm áp truyền qua lớp vải khiến cô vô thức nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
"Chờ đã. Tôi muốn mua thêm cái này..." Will bỏ tay xuống, quay về phía chỗ quần áo trẻ em.
Anh nhanh tay ôm hết đống quần áo trẻ em rồi chìa về phía người bán hàng trong sự ngạc nhiên tột độ của bà và ngỡ ngàng của Nga.
---
Khi ông mặt trời tròn trĩnh dần xuống lưng chừng trời, Will và Nga mới luyến tiếc rời khỏi chợ. Anh và cô đã có những giây phút thật vui vẻ giữa không khí nhộn nhịp của phiên chợ cuối tuần.
"Cám ơn vì đã đưa tôi đến đây!" Will quay sang nhìn Nga, ánh nhìn thật dịu dàng và ấm áp.
"Không có chi, Will. Tôi cũng đã rất vui. Lâu rồi, tôi cũng không đến đó."
Nga cười nhẹ, đầu hơi cuối xuống, nhìn bước chân chầm chậm trên con đường ẩm thấp. Nắng mùa đông nhè nhẹ chiếu xuống mái tóc đen óng ả như tơ.
"Tôi thích có được một cuộc sống giống như họ, bình yên và giản dị." Will ngước mặt lên hít thở không khí trong lành.
"Tôi cũng vậy. Đó là tại sao tôi lại yêu thích nơi này. Con người ở đây rất thật thà và chất phát."
"Tôi nghĩ những người trẻ như cô sẽ thích sống ở thành phố tấp nập hơn là ở nơi tận cùng heo hút này."
"Có lẽ, vì đã từng sống ở một nơi quá nhộn nhịp và tấp nập như vậy, nên tôi lại thích sống ở một nơi yên bình hơn. Thật ra, trước giờ, tôi đặc biệt quan tâm đến cuộc sống của đồng bào dân tộc thiểu số, đặc biệt là việc dạy chữ cho trẻ em trong các buôn làng hẻo lánh, nơi mà việc tiếp cận kiến thức là một điều vốn rất xa xỉ."
"Nga, cô quả là một cô gái có trái tim nhân hậu." Ánh mắt Will nhìn Nga không giấu được sự ngưỡng mộ.
Nga mỉm cười nhẹ lắc đầu.
"Anh làm tôi ngượng quá. Thật ra, tôi cũng không làm được gì nhiều cho bọn trẻ ở đây ngoài việc truyền cho chúng con chữ. Vả lại, công việc tôi đang làm chỉ gói gọn trong phạm vi Ba Tu 1. Vẫn còn trẻ em ở những buôn lân cận hay nhà xa không được đến lớp."
Will cuối đầu, gật gù như đang suy nghĩ. Sau đó, anh quay sang hỏi Nga.
"Gần đây không có trường học nào sao?"
"Có một trường tiểu học ở xã. Nhưng vì quá xa các buôn bản khác nên các em không thể đến trường. Ngoài ra, các bậc phụ huynh ở đây cũng không nhận thức được tầm quan trọng của việc dung nạp kiến thức, nên thường muốn con cái ở nhà phụ giúp gia đình thay vì khuyến khích và tìm cách để các con mình được đến trường."
Will thở nặng nề, ánh mắt không giấu vẻ xót xa trước hoàn cảnh cũng như số phận bó buộc của trẻ em ở đây.
"Tội nghiệp cho bọn trẻ quá!." Anh thở dài nhìn Nga.
Nga gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước.
"Thật ra, cũng không thể trách cha mẹ của chúng. Khi mà cái nghèo cứ đeo đẳng họ ngày này qua tháng năm nọ. Họ phải làm việc vất vả để kiếm lấy cái ăn. Nếu bé lớn không chăm bé nhỏ thì bố mẹ không thể ra đồng làm việc."
Khuôn mặt Will man mác nỗi buồn sau khi biết thêm về tình hình thực tế ở đây. Anh quay sang nhìn chăm chú nhìn Nga rồi nói.
"Chính vì thế, tôi thấy việc làm của cô và Tuấn thật là ý nghĩa. Cô biết không? Có thể, cô cho rằng việc làm của mình không đáng là bao. Nhưng hay nghĩ xem, sau khi cô truyền con chữ cho các em trong buôn. Các em, mai này lớn lên, chúng sẽ lại truyền kiến thức cho các em có hoàn cảnh khó khăn khác. Cứ như vậy, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Và biết đâu, một ngày nào đó, cô lại có cơ hội làm được nhiều việc lớn hơn cho các em..."
Nga nhún vai, hít một hơi dài. Cô mỉm cười đáp.
"Tôi cũng không biết mình có làm được như vậy không nữa. Nhưng tôi sẽ luôn hy vọng như thế."
"Hy vọng chính là giấc mơ không bao giờ kết thúc mà. Đúng không?"
Nga nhìn Will, cô cong nhẹ khoé môi hồng xinh xắn, vẻ mặt rất tâm đắc trước câu nói mang ý nghĩa khích lệ của anh. Cô mơ hồ nhìn thấy người con trai trước mắt mình, ngoài gương mặt thanh tú kia còn ẩn chứa một tâm hồn đẹp đẽ hiếm gặp...
"Hy vọng chính là giấc mơ không bao giờ kết thúc. Câu này hay quá! Tôi sẽ luôn ghi nhớ câu này trong đầu. Để mỗi khi gặp khó khăn, tôi sẽ tự nhủ với bản thân mình..."
Nhìn nét mặt ngây thơ cùng nụ cười rạng ngời của Nga, Will càng thêm qúy mến cô ở tính cách mạng mẽ, vốn được bao bọc bởi vẻ bề ngoài yếu đuối mà người đối diện ít khi nhận ra. Anh trìu mến nhìn cô và mỉm cười, nu cười ôn hoà nhưng có sức thu hút đặc biệt đến độ khiến cho ánh mắt đen long lanh của cô vốn luôn phẳng lặng như mặt nước mùa thu, giờ cũng phải khẽ khàng lay động. Bối rối quay đầu sang hướng khác để điều chỉnh cảm xúc lạ thường nhất thời của mình, cô tươi cười chỉ tay về phía đồi chè xanh ngát một màu tươi mát ngay trước mắt.
"Chè xanh đang phàn nàn với ông mặt trời vì hôm nay có hai người trốn việc, khiến chúng không được lắc lư cùng bạn bè trong chiếc gùi ấm áp thường ngày." Nga tủm tỉm cười, ngụ ý nói với Will.
"Tôi không nghĩ là chè xanh đang phàn nàn. Có lẽ, chúng đang có khoảng thời gian chơi đùa cùng ánh nắng mặt trời..." Will cũng dí dỏm đáp lại, đưa máy ảnh lên chụp liên tiếp vài bức hình.
Suốt đoạn đường dài trở về buôn, Will vẫn liên tục chụp ảnh. Từ trước đến nay, Nga chưa bao giờ gặp một người nào đam mê nhiếp ảnh như anh. Hầu như, bất cứ khi nào cô gặp anh, kè kè bên cạnh luôn là chiếc máy ảnh chuyên dụng màu đen tuyền.
Nga không biết nhiều về máy ảnh, cũng không có niềm đam mê đặc biệt với nó. Nhưng dường như, với tần suất nhìn thấy nó nhiều đến nổi, cô cũng dần cảm thấy thân quen. Nên đôi khi gặp nhau, nếu không thấy anh mang theo máy ảnh, cô lại trêu, bạn gái của anh đâu rồi? Anh cười phì, khóe mắt nâu trông gần gũi đến lạ lùng...
"Anh thích chụp phong cảnh?".
Nga hỏi mơ hồ, vì từ ngày gặp anh, cô chỉ thấy anh chụp hình phong cảnh. Dường như, anh không chụp bất cứ hình chân dung nào. Cơ may, chỉ là những bức hình có nhân ảnh từ khoảng cảnh rất xa mà cảnh vật làm nền chủ đạo. Thậm chí, hôm trước, Lan Anh có ngõ ý nhờ anh chụp một bộ chân dung của cô trong trang phục Xơ- đăng, nhưng anh đã lịch sự từ chối.
"Phải..."
Tiếng "tách" "tách" lại vang lên. Một bức tranh tuyệt đẹp vừa được ghi lại.
"Anh không chụp người?" Nga ngây ngô hỏi.
"Không..." Will nheo mắt nhìn Nga.
Nga không hỏi thêm điều gì, chỉ tò mò nhìn anh, mái tóc cô bay bay nhẹ theo làn gió đông, khí lạnh vương vãi đầy trên đó.
"Cô không muốn biết tại sao?" Will bất chợt hỏi.
"Tôi nghĩ những người làm nghệ thuật đều có một nguyên tắc riêng." Nga nhún vai.
"Nên tôi tôn trọng nguyên tắc của anh."
Nga bỗng nhớ đến cha mẹ mình. Cô tự hỏi nghề làm hàng mã có được gọi là nghệ thuật không? Nếu là nghệ thuật và được đánh giá theo lợi nhuận thì chắc đây là bộ môn được xếp cuối cùng...Mẹ cô cũng có nguyên tắc riêng của bà. Bà không bao giờ làm những sản phẩm hàng mã quá to và cầu kỳ. Dù những thứ đó có thể mang đến cho gia đình một cuộc sống sung túc hơn. Nhiều lần, cô hỏi, nhưng bà đều ậm ừ cho qua chuyện.
Cô bỗng cười chua chát, đôi mắt buồn xa xăm.
Nhìn khuôn mặt lắng xuống của Nga, Will hỏi giọng lo lắng.
"Cô không sao chứ?"
"À,... không có gì." Nga gượng cười.
"Cô muốn biết vì sao tôi không chụp hình người?"
Nga có chút tò mò nên không chần chừ trả lời.
"Có..."
"Thật ra, tôi muốn dành sự ưu ái đó cho một người duy nhất."
"Vậy à...chắc hẳn người đó phải rất đặc biệt đối với anh."
"Tôi cũng không biết nữa. Đôi khi cảm xúc bất ngờ ập đến, khiến bản thân chúng ta vô thức làm theo mà không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Trước đây, tôi cũng nghĩ như cô, sẽ dành quyền ưu ái này cho một người đặc biệt và sẽ chỉ có người đó làm tôi thay đổi nguyên tắc của mình. Thế nhưng, nguyên tắc này lại bị phá vỡ bởi một người xa lạ mà tôi tình cờ gặp qua trên đường...."
Will nhìn Nga bằng ánh mắt gần gũi, giọng nói chân tình đến độ làm cô có cảm giác như cô và anh đã quen nhau rất lâu chứ không phải chỉ trong vài tuần ngắn ngủi vừa qua.
"Người đó có biết mình đã được ưu ái nằm trong len kính của anh không?" Nga nghiêng đầu, ngây ngô hỏi.
"Không. Tôi chụp lén." Will nheo mắt, nét cười hơi tinh ranh hiếm hoi hiện lên trên gương mặt tuấn tú.
"Đôi khi những tấm ảnh chụp khi người mẫu không hề hay biết lại là những bức ảnh tự nhiên và đẹp nhất."
Nga ung dung tiến về phía trước, khẽ hít một hơi dài để tận hưởng khí trời trong lành ở nơi này, trong đầu chợt nghĩ đến những người yêu xa. Vì khoảng cách địa lý xa xôi nên không thể thường xuyên gặp mặt. Lúc này, cô mới thấy rõ việc lưu giữ hình ảnh là cách tốt nhất, trong lòng bỗng cảm thấy thán phục và ngưỡng mộ những người đã tạo ra những chiếc máy ảnh hơn bao giờ hết. Cô bất giác buộc miệng.
"Có lẽ, những người yêu xa phải biết ơn người phát minh ra máy ảnh."
"Vì sao?"
"Vì xem ảnh người mình yêu thương khi người đó đang ở rất xa là cách xoa dịu nỗi nhớ thương hữu hiệu nhất. Anh có nghĩ vậy không?"
Will gật gù ra vẻ đồng ý. Sau đó, anh ôn hoà nói.
"Còn một cách nữa. Cô biết là gì không?"
"Xem kỷ vật hay đến nơi kỷ niệm của cả hai người..."
Will mỉm cười lắc đầu rồi nói.
"Ở đây..." Will đặt tay bên lồng ngực trái của mình. "Lưu giữ hình ảnh trong tim cũng là một cách xoa dịu nỗi nhớ thương. Chỉ cần nghĩ đến người đó, con tim tự khắc sẽ biết mình phải làm gì..."
"Đó là cách của riêng anh?"
"Cũng có thể là vậy..."
Will mỉm cười, tiến theo sau cô, khoảng cách càng lúc càng xích gần lại khiến cô cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ và ấm áp của anh từ phía sau.
"Yêu xa cũng giống như ngọn lửa trước gió bão. Gió có thể dập tắt những ngọn lửa hồng, nhưng cũng có thể khiến chúng bùng cháy lớn hơn, mạnh mẽ hơn..." Nga vu vơ nghĩ đến câu nói của một ai đó mà cô từng được nghe.
"Đợi chờ giống như là một thử thách. Càng xa càng thấy yêu nhau nhiều hơn. Tôi đã đọc ở đâu đó nói rằng, khoảng cách địa lý sẽ chẳng là gì nếu như hai trái tim yêu nhau thật sự."
Will nhìn sâu vào mắt Nga, truyền đến sâu thẳm trong tâm hồn cô một cảm giác run động khó tả, khiến cô dù có muốn chối từ ánh mắt đó cũng không đủ sức mà trốn chạy.
"Cô có đủ kiên nhẫn để chịu đựng nỗi nhớ thương?" Will cất tiếng hỏi.
Nga lặng thinh, cúi đầu suy nghĩ trong vài giây rồi ngước mặt lên nhìn Will.
"Tôi nghĩ không ai chịu đựng được nỗi nhớ thương. Nhưng vì quá yêu nên có thể vượt qua tất cả."
"Nếu như dùng một điều gì đó để miêu tả sự đợi chờ, cô sẽ nghĩ đến điều gì?"
Nga bước đến khung lũng trước mặt, chỉ tay về phía ngọn đồi xa xăm bạt ngàn.
"Tôi sẽ chờ cho đến khi có thể hái hết ngọn ba lá của đồi chè đằng kia..." Nga đứng quay lưng về phía Will, trước mắt cô là đồi chè xanh trãi dài như không thấy được chân trời.
Tách. Có tiếng máy ảnh từ phía sau Nga.
"Để hái hết chè của ngọn đồi kia sẽ mất một khoảng thời gian rất dài. Cô sẽ cam chịu cuộc sống lẻ loi và đơn chiếc ở nơi heo hút này mà chờ đợi một người sao?"
Nga quay lại nhìn Will, ánh mắt thoáng buồn.
"Người thực sự xứng đáng chờ đợi, có hoài vọng cũng không bao giờ hối tiếc."
Will mỉm cười tâm đắc, tiến đến trước mặt Nga. Khoảng cách gần đến độ, cô có thể nghe được hơi thở nặng nề của anh.
"Sẽ thật may mắn cho một người nào đó khi được cô yêu thương đến như vậy..."
"Dù mạnh mẽ nói ra điều đó, nhưng trong lòng tôi ít nhiều cũng cảm thấy bất an. Liệu người đi có còn biết tôi đang đợi chờ? Liệu người nơi xa sẽ còn nhớ đến tôi và liệu người ấy sẽ còn quay lại..." Nga âm trầm nói tiếp "Khi rời khỏi nơi đây, anh có nhớ... Ba Tu không?"
Gương mặt anh tú của Will thoáng nét buồn khi Nga nhắc đến giây phút rời khỏi nơi này, cảm giác mất mát len lỏi ngập tràn trong tâm trí anh và khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô là hình ảnh duy nhất in trong đáy mắt anh ngay lúc này.
"Tất nhiên, tôi sẽ rất nhớ và người tôi nhớ nhất, chính là… cô "
---o---
Sáng nay, Tuấn không thấy Nga đi làm. Hỏi ra, anh mới biết cô đi "chợ tình" với Will, trong lòng anh không được vui cho lắm. Sau đó, anh đến nhà SaNi và ngồi chờ Nga đến tận bây giờ. Trên bàn là năm bình trà đã uống sạch, hai bao thuốc lá đã hút hết, nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
"Anh ăn cơm nha? Em dọn cơm ra cho anh ăn." SaNi hỏi Tuấn khe khẽ. Cô biết anh đang không được vui.
Mặt Tuấn hầm hầm khiến SaNi dù không có lỗi cũng phải kiên dè. Anh cố nén giọng nói.
"Em ăn trước đi. Anh chờ Nga về rồi cùng ăn."
"Cũng trưa rồi, chắc Nga cũng đã ăn ngoài chợ."
Tuấn im lặng không trả lời, khuôn mặt đỏ hừng hực như lửa. SaNi hiểu rõ hơn ai hết. Anh đang ghen. Cô thừa biết Tuấn yêu Nga, sự thật đau lòng mà cô không bao giờ muốn chấp nhận. Tuy cô và Nga rất thân thiết với nhau, nhưng đôi lần, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ trước tình cảm của anh dành cho Nga. Chỉ khi ở bên Nga, anh mới biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh không còn tiết kiệm lời nói, anh hay cười, anh làm bất cứ điều gì khiến Nga được vui. Từ khi Nga đến buôn làng này, anh như một người vệ sĩ luôn kè kè bên cạnh. Không một ai có thể tiếp cận được Nga. Sự xuất hiện của Will dường như đã làm đảo lộn mọi thứ. Khiến SaNi cũng không biết nên mừng hay nên lo sợ...
Tuấn không ăn cơm. SaNi cũng nhịn theo. Ngồi khép nép bên cạnh anh không dám cất lời nào. Chỉ nhẹ nhàng rót chè khi tách của anh đã cạn.
1 giờ trưa, Nga về. Đứng trò chuyện một lúc với Will trước cổng rồi mới vào.
Giọng nói của Nga nghe có vẻ hớn hở, chứng tỏ cô vừa mới trãi qua một buổi đi chơi vui vẻ. Cô cũng không để ý lắm đến nét mặt đang bực dọc của anh.
"Anh Tuấn đến chơi à?"
Dù biết rõ Nga vừa đi đâu về, nhưng Tuấn vẫn hỏi.
"Em vừa đi đâu về vậy?"
"Em đi họp chợ. Lâu rồi, em không đi. Hôm nay quay lại đó, em thấy vui ghê... "
Nga vẫn không để ý đến biểu hiện khác lạ của Tuấn. Cô hồ hỡi kể về chuyến đi với Will sáng hôm nay bằng giọng rất hân hoan, khiến Tuấn càng thêm khó chịu ra mặt.
Anh cắt ngang lời cô.
"Em nên hạn chế đi cùng với Will "
Nét cười đang hiện diện trên gương mặt Nga từ khi bước vào nhà mất hẳn, thay vào đó là ánh mắt khó hiểu dành cho Tuấn. Cô hạ giọng hỏi.
"Vì sao?"
SaNi bắt đầu cảm thấy mình nên tránh mặt thì hơn. Cô từ từ đứng dậy rồi xin phép đi làm công việc nhà. Vào đến phòng trong rồi mà cô còn nghe giọng nói có vẻ hậm hực của Tuấn.
"Chúng ta chỉ mới gặp Will được vài tuần, không biết anh ta là người như thế nào. Em đi một mình với anh ta như vậy. Thực lòng, anh rất lo lắng."
"Em cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng em có thể cảm nhận được Will là một người đứng đắn "
"Sao em có thể dám chắc được điều đó? Em hiểu anh ta được bao nhiêu?"
Nga bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vì sao Tuấn lại định kiến với Will như vậy. Từ nơi xa xôi, Will lặn lội đến đây làm tình nguyện. Bấy nhiêu đó thôi, không đủ để cảm nhận được lòng tốt của anh ấy sao?
"Em tin vào trực giác của mình."
"Em còn trẻ người non dạ lắm, em không thể hiểu hết được sự đời đâu. Đừng bao giờ đánh giá người khác qua dáng vẻ bề ngoài của họ. Có thể, em sẽ lầm to"
Nga bắt đầu khó chịu về sự can thiệp thái quá của Tuấn vào các mối quan hệ của cô. Trước đây là với những chàng trai trẻ trong buôn có ý định kết thân với cô và bây giờ là Will. Cô hiểu anh làm thế là vì quan tâm đến cô, nhưng dường như anh đã quá đà trong việc quản lý cả cuộc sống riêng tư của cô.
"Tại sao anh lại có định kiến với Will như vậy?"
"Anh không định kiến. Anh chỉ muốn em hãy cẩn trọng hơn. Không nên quá thân thiết với Will."
"Em không làm gì sai hết. Giữa em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường. "
"Bạn bè bình thường?" Tuấn nhấn mạnh câu hỏi một lần nữa, ánh mắt như xoáy vào đầu cô, muốn biết chính xác những gì cô đang nghĩ.
"Phải, giữa bọn em chỉ là bạn bè bình thường....Thôi, em đi chấm bài cho bọn trẻ đây.
Anh ở lại chơi chúng về nha!"
Nga kiên định câu trả lời. Dù lòng cô thì không hoàn toàn nghĩ như vậy. Ít nhất là từ một phía. Cô lẩn tránh ánh nhìn dò xét từ phía Tuấn, đứng lên bỏ vào phòng.
Tuấn nhìn theo dáng cô, mặt đã giãn ra được một chút nhưng nét cau có ban đầu vẫn còn ẩn hiện trên khuôn mặt ưu nhìn và dày dặn kinh nghiệm đường đời....
---o---
SaNi gội đầu sau nhà. Nga đứng bên lu nước nhỏ, múc nước tưới vào tóc SaNi. Khuôn mặt Nga đăm chiêu nhìn theo từng hạt nước trong veo.
"Chị Nga"
SaNi hỏi lần thứ ba mới nghe thấy tiếng Nga trả lời.
"Gì vậy em?"
Giọng SaNi ngập ngừng. Đầu vẫn cuối xuống, bàn tay đang massage nhẹ vào da đầu
bỗng dừng lại. Cô ngước qua nhìn Nga, ngập ngừng hỏi.
"Chị có thích... anh Tuấn không?"
"Sao em lại hỏi vậy? Em biết chị luôn xem anh ấy là anh trai mà."
"Nhưng em thì không nghĩ anh Tuấn muốn làm anh trai của chị đâu."
"Em đừng ngốc vậy. Anh Tuấn chỉ xem chị là em gái thôi." Nga trấn an SaNi. Từ lâu, cô biết rõ SaNi yêu Tuấn như thế nào.
"Thiệt là hả chị?" Vẻ mặt SaNi ngây ngô, hỏi lại lần nữa như một đứa trẻ con.
"Ừ..." Nga trả lời không chút nghĩ suy.
SaNi mừng thầm dù lời Nga vừa nói ra có thật hay không. Nhưng chuyện Nga chỉ xem Tuấn là anh trai khiến cô bớt lo lắng. Chỉ cần Nga không thích Tuấn là được.
SaNi lấy khăn lau tóc, những hạt nước bắn tung tóe trong không trung. Vừa lau tóc cô vừa nhắc đến Lan Anh.
"Chị có hay nói chuyện với chị Anh?"
"Có, nhưng không nhiều lắm. Chị ấy rất bận mà "
"Em thấy chị Anh có vẻ thích anh Tuấn. Chị có thấy vậy không?"
Nga cười phì nhìn SaNi. Cô bé này cứ sợ có ai đó mang anh Tuấn đi mất thì phải?
"Em đa nghi quá rồi. Họ là bạn học cùng đại học nên thân thiết là phải."
"Thiệt hả chị?" Mắt SaNi sáng rực ra, cô thấy lòng nhẹ hẳn lên.
"Nhưng sao em nói vậy?"
"Vì em thấy chị Anh hay đến chỗ làm việc của anh Tuấn và ở lại rất lâu."
"Chắc họ bàn công việc."
"Không, chị Anh còn hay lén nhìn anh Tuấn nữa."
Nga cười, bẹo má SaNi:
"Cô bé này, đa nghi quá đi. "
SaNi chợt nhìn Nga hỏi, ánh mắt chằm chằm vào Nga như quan sát.
"Chị thích anh Will?"
Nghe đến tên Will, bỗng dưng khuôn mặt Nga ửng hồng lên thấy rõ. Cô không trả lời,
bối rối lãng tránh sang chuyện khác.
"Thôi, chị em mình nấu ăn đi. Muộn rồi."
"Vậy là có rồi?" SaNi reo lên, trêu ghẹo Nga khiến cô càng thêm đỏ mặt.
"Làm gì có."
"Có mà..." SaNi vẫn đùa dai.
Để kết thúc những câu nói trêu đùa của SaNi, liền vẫy nước vào người SaNi.
"Ghẹo này, ghẹo này..."
SaNi vẫn cứ trêu, chạy vòng vòng quanh sân nhà .
"Á...Á...dừng lại, ướt em chị ơi...Em đi mách lại với anh Will bây giờ..."
.....
.....------
Trưa mùa đông, trời nắng nhẹ, thời tiết mát mẻ và dễ chịu.
11 giờ 30, Lan Anh hoàn thành công việc rồi đi thẳng đến nơi Tuấn đang làm việc. Hôm nay,cô muốn được ăn trưa cùng anh.
"Tuấn xong việc chưa? Đi ăn trưa cùng với Lan Anh nha?"
Tuấn đóng tập tài liệu lại, trả lời miễn cưỡng.
"Lan Anh không ăn cùng phái đoàn à?"
"Không, Lan Anh muốn ăn cùng Tuấn cơ."
Tuấn làm động tác xoay người qua lại. Từ sáng giờ anh ngồi yên một chỗ nên lưng cảm thấy hơi đau.
Thấy Tuấn hơi nhăn mặt khi lấy tay xoa xoa cột sống, Lan Anh liền tiến đến gần, hỏi đầy quan tâm.
"Tuấn sao vậy? Đau ở đâu à? Để Lan Anh coi coi. Có cần Lan Anh lấy thuốc chỗ bác sĩ Hammer về cho Tuấn không?"
Tuấn chưa kịp phản ứng thì Lan Anh đã nhanh tay chạm vào lưng anh xoa xoa, động tác và nét mặt vô cùng tự nhiên. Tuấn nhảy dựng lên "như đỉa phải vôi", khuôn mặt không giấu được vẻ bối rối trước hành động gần gũi hơi thái quá của Lan Anh.
"Không, không Tuấn không sao...." Anh lãng tránh.
Lan Anh nhìn khuôn mặt đỏ đến tận tai của Tuấn mà không nhịn được cười. Anh vẫn như ngày xưa, nhát gái như thỏ đế. Nhưng cũng chính vì điểm này mà cô thích anh. Anh không như những tên con trai vồ vập, lợi dụng khác.
"Sao, có gì đâu mà mắc cỡ, Tuấn đang bị đau mà..."
Tuấn cười gượng, lấy tay gãy đầu.
"Tuấn..."
Vừa lúc đó, Tuấn thoáng thấy SaNi đang đứng ở cửa tự khi nào. Khuôn mặt cô không được tự nhiên lắm, đôi mi cụp xuống, nụ cười gượng gạo nhìn anh và Lan Anh.
"Em mới từ nương về. Tiện thể ghé anh để cùng nhau về ăn cơm..." Giọng SaNi ngập ngừng.
"Ừ, anh cũng chuẩn bị về nè. Chúng ta ghé qua chỗ Nga rồi cùng về nhà SaNi ăn trưa. SaNi, hôm nay, chúng ta có khách đặc biệt..." Tuấn vừa nói vừa về phía Lan Anh có ý trêu chọc.
Vẻ mặt SaNi không được vui lắm, nhưng cô vẫn lịch sự.
"Vậy à, thế thì vui quá. Sao anh Tuấn không nói sớm hơn để em nấu thêm nhiều món ngon đãi khách."
Tuấn nhìn Lan Anh nhún vai. Chính anh cũng hơi bất ngờ vì sự đường đột này. Còn Lan Anh thì khá hào hứng.
"Không sao, chị ăn gì cũng được. Vui là chính. Mấy hôm nay, ăn trưa cùng phái đoàn thiệt chán muốn chết..."
Thật ra, Lan Anh không có ý kỳ thị chủng tộc, nhưng ngồi chung bàn với những người mắt xanh mũi đỏ hoài cô cũng chán. Cô thèm được ăn cơm Việt, nói cười tiếng Việt thoải mái. Nhưng lý do chính là chỉ muốn được gặp Tuấn. Từ hồi đến BaTu đến giờ, Lan Anh cứ "rào trước đón sau" Tuấn nhưng anh cứ né tránh, khiến cô không tài nào tiếp cận được mục tiêu. Hôm nay, cô đành phải xông thẳng vào "sào huyệt" để gặp anh.
Tuấn đóng cửa phòng lại.
SaNi nhìn chằm chằm vào Lan Anh, đưa mắt soi nhân thể cô từ trên xuống dưới. Lan Anh hơn cô về mọi mặt. Cô ta xinh hơn, cao hơn, trắng hơn và đặc biệt là tri thức hơn hẳn cô. Cảm giác tự ti le lói trong lòng SaNi. Cô thấy mình nhỏ bé và thấp kém...
"Đến chỗ Nga nhé. Chỉ vài phút là tới nơi."
SaNi sực nhớ ra cô đã ghé qua lớp Nga trước khi đến
Sáng thứ hai đầu tuần, người phiên dịch mới đã đến. Tuấn và Nga đại diện ra đón khi xe vừa dừng bánh trước nhà Rông. Vừa nhìn thấy dáng Lan Anh, tên người phiên dịch từ Sài Gòn ra, Tuấn đã thốt lên. Ôi Trời!
Đúng là trái đất tròn, sau nhiều năm không liên lạc, Tuấn không thể tin được một ngày mình sẽ hội ngộ cô bạn lí lắc, lém lỉnh học cùng trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn ngày xưa tại một nơi xa xôi hẻo lánh này.
Vừa nhìn thấy dáng Tuấn, Lan Anh đã kêu lên mừng rỡ, ôm lấy anh như bắt được vàng. 5 năm du học ở Anh quốc, dường như cô đã quen với phong cách của người bản xứ. Tuy nhiên, Tuấn không mấy mặn mà với cách xã giao mà anh cho là có phần thái quá này.
"Tuấn nhìn vẫn như xưa, có điều manly hơn." Đôi mắt Lan Anh lấp lánh không giấu được vẻ phấn khích qua làn kính trong veo.
Tuấn cười trừ lắc đầu, chưa kịp trả lời thì Lan Anh đã vồn vã.
"Đây là ai?" Lan Anh nhìn Nga, ánh mắt hiếu kỳ.
"Đây là cô giáo Nga, đồng nghiệp của anh từ Sài Gòn ra."
Tuấn giới thiệu Nga với Lan Anh rồi nhờ Nga giúp đỡ Lan Anh trong thời gian cô làm việc ở đây. Dẫu sao chị em gái với nhau cũng dễ dàng hơn....
Nga cười thân thiện, giọng nhỏ nhẹ.
"Có gì chị cứ hỏi em nhé, đừng ngại!"
Chỉ chờ có thế, mắt Lan Anh sáng hẳn lên, vẻ mặt không thiện cảm dành cho Nga ban đầu đã biến mất.
"Không, chị thích làm phiền anh Tuấn hơn...."
Giọng Lan Anh luyến thoắng trong nắng, mắt len lén nhìn biểu cảm trên gương mặt
Tuấn, người đứng dưới mát hiêng nhưng mặt vẫn đang đỏ bừng đến tận tai...
---
Đây là lần đầu tiên, Nga không đi làm ngày cuối tuần. Cô và Will đã hẹn nhau đi họp chợ, nơi mà mọi người ở địa phương vẫn hay gọi là “Chợ tình”. Will rất háo hức vì trước đây, anh chưa bao giờ được đến một phiên chợ vùng cao như thế này.
Từ lâu, Chợ tình đã là một nét văn hóa truyền thống của đồng bào dân tộc Tây Nguyên. Cứ mỗi chủ nhật hàng tuần, người dân từ các buôn lân cận lại đổ về chợ Ngọc Yêu. Đây không chỉ là nơi mua bán trao đổi văn hóa phẩm, mà còn là nơi hội họp giao lưu văn hóa, tạo điều kiện cho các nam thanh nữ tú đến để làm quen và kết duyên. Cái tên "Chợ tình" cũng từ đây mà được đặt nên.
Bình minh trên cao nguyên thật đẹp. Cảnh vật hoang vu thoáng đãng vẫn còn mơ ngủ dưới những làn sương lạnh ẩm ướt, đang cố chờ những tia nắng ấm áp đánh thức giấc ngủ vùi....
Hôm nay, Nga mặc trang phục của người Xơ-đăng. Trông cô vẫn luôn duyên dáng như thường ngày. Trên mái tóc dài đen mượt và óng ả buông xoã ngang lưng là sợi dây với hoạ tiết màu đỏ đen được cột khéo léo ngang đầu . Trông cô không khác gì một cô gái bản. Suốt chặng đường dài, sau mỗi câu chuyện đứt quãng, dường như có ánh mắt nào đó đang nhìn cô kín đáo....
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Will và Nga cũng đến được nơi. Mặc cho những cơn gió đông se lạnh thổi về, phiên chợ vẫn vô cùng tấp nập. Từ xa, họ đã nhìn thấy thấp thoáng những bộ quần áo truyền thống sặc sỡ trên người những cô gái đến từ những dân tộc và buôn làng khác nhau. Tô điểm thêm cho sự nổi bật cả một góc trời là những gian hàng đồ thổ cẩm, vải vóc, trang sức mạ vàng được bày bán khắp mọi nơi.
Mọi thứ hòa vào nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng tươi vui.
Đâu đây là tiếng khèn, tiếng trống, tiếng sáo, tiếng thổi lá, hay tiếng hát của những chàng trai đang trổ tài để chinh phục các cô gái.
Will vô cùng háo hức dạo bước quanh khu chợ. Anh rất thích thú khi được chơi thử những nhạc cụ của người dân địa phương, và có thể học rất nhanh theo sự hướng dẫn của họ mà không cần Nga phải phiên dịch. Ai cũng khen anh có khiếu âm nhạc. Nga đứng hòa cùng những cô gái bản, ánh mắt trìu mến nhìn về phía chàng trai giản dị trong chiếc áo sơ mi màu xám tro không rời. Thỉnh thoảng, cô lại vỗ tay khích lệ các nhạc công..
Sau khi học thổi lá chán chê, Nga và Will ghé vào một gian hàng bày bán la liệt đồ thổ cẩm.
"Will, có phải anh rất thích có một chiếc áo Xơ-đăng không nào?" Vừa nói, cô vừa chọn một chiếc rồi ướm lên người Will.
"Rất đẹp! Nhưng có lẽ, tôi không mua nó đâu." Will cầm chiếc áo từ tay Nga rồi bỏ xuống.
"Sao vậy? Anh từng nói rất thích trang phục của người Xơ-đăng mà?"
"Phải, đúng là tôi rất thích và luôn muốn có một cái. Nhưng..." Will ngập ngừng, nhìn cô mỉm cười.
"Nhưng sao?" Nga nghiêng đầu nhìn Will khó hiểu.
"Thật ra, tôi thích cô may cho tôi." Will mỉm cười nhìn Nga, ánh mắt đầy nét thâm tình.
Nga cuối đầu, nhoẻn miệng cười. Sau đó, ngước lên hỏi anh, ánh mắt lấp lánh cố che giấu vẻ ngượng ngùng.
"Sao anh biết tôi may những kiểu đồ này?"
"Hôm trước, khi đi ngang qua nhà cô, tôi thấy cô đang ngồi dệt vải. Lần khác, tôi thấy cô đang ngồi may đồ trước hiêng nhà." Will nheo mắt cười.
"Thật xấu hổ khi nói ra điều này. Thật ra, tôi không may đẹp được như thế này." Nga xoay người sang cầm chiếc áo Will vừa đặt xuống.
"Cái tôi nhận là tấm lòng của cô. Vì thế, đẹp hay xấu không quan trọng."
Nga cuối đầu mỉm cười nhẹ, mắt đang dán vào chiếc áo trên tay nhưng thật ra không quan tâm đến hoa văn trên đó là gì.
Thấy hai người khách đang nói chuyện qua lại trước gian hàng, người bán mỉm cười cất giọng tiếng Kinh bập bẹ.
"Con trai Tây này...là bạn trai của cô?"
Nga há hốc mồm, mặt đỏ rần, xua tay lắc đầu lia lịa.
"Ồ, không phải cô ơi. Chỉ là bạn của cháu."
"Vậy à..." Người bán quay qua nhìn Will cười nói. "Cậu con trai Tây này đẹp quá.
Sóng mũi cao, da trắng, mắt nâu..."
Will quay sang hỏi Nga với khuôn mặt hiếu kỳ.
"Bà ta đang nói vậy?"
Nga nhìn người bán rồi quay sang nhoẻn miệng cười với Will.
"Bà ấy bảo anh trông rất đẹp trai." Lúc này, mặt Nga hồng như trái mận đảo dù cô không phải là người nói ra điều này.
Will cười thích thú, anh gãy đầu nhìn Nga nói.
"Ồ, thật à..." Rồi quay sang người bác hàng nói bằng giọng tiếng Việt rất dễ thương.
"Cám ơn bà!"
Người bán hàng nghe Will nói tiếng Việt thì lấy làm thích thú, mỉm cười tít mắt rồi giơ những chiếc áo trước mặt lên. Bà vẫn nói tiếng Việt với anh mặc dù không biết anh có hiểu không.
"Cậu mua áo tặng bạn gái đi. Cô ấy mặc vào sẽ rất đẹp!"
Dù Will không hiểu tiếng Việt, nhưng nhìn hành động của bà. Anh cũng đủ hiểu bà đang mời anh mua quần áo. Không ngần ngại, anh cầm những chiếc áo thổ cẩm đủ màu sắc đẹp mắt lên xem rồi cuối cùng chọn khoảng mười chiếc váy áo trước con mắt mừng rỡ của người bán hàng. Trước khi đưa cho người bán hàng gói lại, anh cầm những chiếc áo trong tay hỏi ý Nga.
"Cô thấy có đẹp không?"
"Cô có thích không?"
"Cái này dễ thương quá phải không?"
...
Nga nghĩ Will đang mua quà tặng người thân nên đều gật đầu mỉm cười tỏ vẻ tán đồng rồi để anh tự nhiên lựa đồ tiếp. Cô quay sang bên phía đồ dành cho trẻ em, cầm vài chiếc áo lên rồi mỉm cười. Trong ánh mắt hiện lên những đứa học trò ở buôn trong những bộ quần áo lấm lem chúng mặt mỗi ngày. Cô vẫn đang cố gắng dành thời gian may vài bộ mới tặng bọn trẻ mặc ngày Tết nhưng không biết có kịp thời gian không. Dệt được một chiếc áo cũng phải mất vài ngày.
Will lựa đồ xong thì quay sang nhìn Nga, thấy cô đang chăm chú xem những bộ trang phục của trẻ con, tay mâm mê từng hoa văn trên áo. Anh nhìn cô hồi lâu rồi mỉm cười nhẹ. Dường như đọc được suy nghĩ của cô, anh tiến đến gần cầm một bộ đồ trẻ em lên xem.
"Dễ thương quá! Bọn trẻ con trong lớp có đồ mới để mặc chắc sẽ vui lắm nhỉ?"
Nga gấp chiếc áo rồi cẩn thận để lại vị trí cũ, cô quay sang nhìn anh mỉm cười.
"Anh đã lựa đồ xong rồi à? Anh mua làm quà tặng cho gia đình phải không? Tôi nghĩ chắc chắn họ sẽ thích lắm."
"Tôi cũng hy vọng… cô ấy sẽ thích." Will nheo mắt nhìn Nga.
Nghe Will nhắc đến từ " cô ấy", trong lòng Nga dâng lên một cảm giác lạ, một sự mất mát nhẹ khó gọi thành lời nhưng cũng nhanh chóng tan biến nhanh sau đó. Cô gật gù, cố mỉm cười thật tươi rồi nói.
"Nếu anh lựa đồ xong rồi thì mình đi dạo quanh chợ thêm một chút nữa nhé."
Nga chưa kịp quay người đi thì Will đã kéo nhẹ cánh tay cô lại. Một chút ấm áp truyền qua lớp vải khiến cô vô thức nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
"Chờ đã. Tôi muốn mua thêm cái này..." Will bỏ tay xuống, quay về phía chỗ quần áo trẻ em.
Anh nhanh tay ôm hết đống quần áo trẻ em rồi chìa về phía người bán hàng trong sự ngạc nhiên tột độ của bà và ngỡ ngàng của Nga.
---
Khi ông mặt trời tròn trĩnh dần xuống lưng chừng trời, Will và Nga mới luyến tiếc rời khỏi chợ. Anh và cô đã có những giây phút thật vui vẻ giữa không khí nhộn nhịp của phiên chợ cuối tuần.
"Cám ơn vì đã đưa tôi đến đây!" Will quay sang nhìn Nga, ánh nhìn thật dịu dàng và ấm áp.
"Không có chi, Will. Tôi cũng đã rất vui. Lâu rồi, tôi cũng không đến đó."
Nga cười nhẹ, đầu hơi cuối xuống, nhìn bước chân chầm chậm trên con đường ẩm thấp. Nắng mùa đông nhè nhẹ chiếu xuống mái tóc đen óng ả như tơ.
"Tôi thích có được một cuộc sống giống như họ, bình yên và giản dị." Will ngước mặt lên hít thở không khí trong lành.
"Tôi cũng vậy. Đó là tại sao tôi lại yêu thích nơi này. Con người ở đây rất thật thà và chất phát."
"Tôi nghĩ những người trẻ như cô sẽ thích sống ở thành phố tấp nập hơn là ở nơi tận cùng heo hút này."
"Có lẽ, vì đã từng sống ở một nơi quá nhộn nhịp và tấp nập như vậy, nên tôi lại thích sống ở một nơi yên bình hơn. Thật ra, trước giờ, tôi đặc biệt quan tâm đến cuộc sống của đồng bào dân tộc thiểu số, đặc biệt là việc dạy chữ cho trẻ em trong các buôn làng hẻo lánh, nơi mà việc tiếp cận kiến thức là một điều vốn rất xa xỉ."
"Nga, cô quả là một cô gái có trái tim nhân hậu." Ánh mắt Will nhìn Nga không giấu được sự ngưỡng mộ.
Nga mỉm cười nhẹ lắc đầu.
"Anh làm tôi ngượng quá. Thật ra, tôi cũng không làm được gì nhiều cho bọn trẻ ở đây ngoài việc truyền cho chúng con chữ. Vả lại, công việc tôi đang làm chỉ gói gọn trong phạm vi Ba Tu 1. Vẫn còn trẻ em ở những buôn lân cận hay nhà xa không được đến lớp."
Will cuối đầu, gật gù như đang suy nghĩ. Sau đó, anh quay sang hỏi Nga.
"Gần đây không có trường học nào sao?"
"Có một trường tiểu học ở xã. Nhưng vì quá xa các buôn bản khác nên các em không thể đến trường. Ngoài ra, các bậc phụ huynh ở đây cũng không nhận thức được tầm quan trọng của việc dung nạp kiến thức, nên thường muốn con cái ở nhà phụ giúp gia đình thay vì khuyến khích và tìm cách để các con mình được đến trường."
Will thở nặng nề, ánh mắt không giấu vẻ xót xa trước hoàn cảnh cũng như số phận bó buộc của trẻ em ở đây.
"Tội nghiệp cho bọn trẻ quá!." Anh thở dài nhìn Nga.
Nga gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước.
"Thật ra, cũng không thể trách cha mẹ của chúng. Khi mà cái nghèo cứ đeo đẳng họ ngày này qua tháng năm nọ. Họ phải làm việc vất vả để kiếm lấy cái ăn. Nếu bé lớn không chăm bé nhỏ thì bố mẹ không thể ra đồng làm việc."
Khuôn mặt Will man mác nỗi buồn sau khi biết thêm về tình hình thực tế ở đây. Anh quay sang nhìn chăm chú nhìn Nga rồi nói.
"Chính vì thế, tôi thấy việc làm của cô và Tuấn thật là ý nghĩa. Cô biết không? Có thể, cô cho rằng việc làm của mình không đáng là bao. Nhưng hay nghĩ xem, sau khi cô truyền con chữ cho các em trong buôn. Các em, mai này lớn lên, chúng sẽ lại truyền kiến thức cho các em có hoàn cảnh khó khăn khác. Cứ như vậy, từ thế hệ này sang thế hệ khác. Và biết đâu, một ngày nào đó, cô lại có cơ hội làm được nhiều việc lớn hơn cho các em..."
Nga nhún vai, hít một hơi dài. Cô mỉm cười đáp.
"Tôi cũng không biết mình có làm được như vậy không nữa. Nhưng tôi sẽ luôn hy vọng như thế."
"Hy vọng chính là giấc mơ không bao giờ kết thúc mà. Đúng không?"
Nga nhìn Will, cô cong nhẹ khoé môi hồng xinh xắn, vẻ mặt rất tâm đắc trước câu nói mang ý nghĩa khích lệ của anh. Cô mơ hồ nhìn thấy người con trai trước mắt mình, ngoài gương mặt thanh tú kia còn ẩn chứa một tâm hồn đẹp đẽ hiếm gặp...
"Hy vọng chính là giấc mơ không bao giờ kết thúc. Câu này hay quá! Tôi sẽ luôn ghi nhớ câu này trong đầu. Để mỗi khi gặp khó khăn, tôi sẽ tự nhủ với bản thân mình..."
Nhìn nét mặt ngây thơ cùng nụ cười rạng ngời của Nga, Will càng thêm qúy mến cô ở tính cách mạng mẽ, vốn được bao bọc bởi vẻ bề ngoài yếu đuối mà người đối diện ít khi nhận ra. Anh trìu mến nhìn cô và mỉm cười, nu cười ôn hoà nhưng có sức thu hút đặc biệt đến độ khiến cho ánh mắt đen long lanh của cô vốn luôn phẳng lặng như mặt nước mùa thu, giờ cũng phải khẽ khàng lay động. Bối rối quay đầu sang hướng khác để điều chỉnh cảm xúc lạ thường nhất thời của mình, cô tươi cười chỉ tay về phía đồi chè xanh ngát một màu tươi mát ngay trước mắt.
"Chè xanh đang phàn nàn với ông mặt trời vì hôm nay có hai người trốn việc, khiến chúng không được lắc lư cùng bạn bè trong chiếc gùi ấm áp thường ngày." Nga tủm tỉm cười, ngụ ý nói với Will.
"Tôi không nghĩ là chè xanh đang phàn nàn. Có lẽ, chúng đang có khoảng thời gian chơi đùa cùng ánh nắng mặt trời..." Will cũng dí dỏm đáp lại, đưa máy ảnh lên chụp liên tiếp vài bức hình.
Suốt đoạn đường dài trở về buôn, Will vẫn liên tục chụp ảnh. Từ trước đến nay, Nga chưa bao giờ gặp một người nào đam mê nhiếp ảnh như anh. Hầu như, bất cứ khi nào cô gặp anh, kè kè bên cạnh luôn là chiếc máy ảnh chuyên dụng màu đen tuyền.
Nga không biết nhiều về máy ảnh, cũng không có niềm đam mê đặc biệt với nó. Nhưng dường như, với tần suất nhìn thấy nó nhiều đến nổi, cô cũng dần cảm thấy thân quen. Nên đôi khi gặp nhau, nếu không thấy anh mang theo máy ảnh, cô lại trêu, bạn gái của anh đâu rồi? Anh cười phì, khóe mắt nâu trông gần gũi đến lạ lùng...
"Anh thích chụp phong cảnh?".
Nga hỏi mơ hồ, vì từ ngày gặp anh, cô chỉ thấy anh chụp hình phong cảnh. Dường như, anh không chụp bất cứ hình chân dung nào. Cơ may, chỉ là những bức hình có nhân ảnh từ khoảng cảnh rất xa mà cảnh vật làm nền chủ đạo. Thậm chí, hôm trước, Lan Anh có ngõ ý nhờ anh chụp một bộ chân dung của cô trong trang phục Xơ- đăng, nhưng anh đã lịch sự từ chối.
"Phải..."
Tiếng "tách" "tách" lại vang lên. Một bức tranh tuyệt đẹp vừa được ghi lại.
"Anh không chụp người?" Nga ngây ngô hỏi.
"Không..." Will nheo mắt nhìn Nga.
Nga không hỏi thêm điều gì, chỉ tò mò nhìn anh, mái tóc cô bay bay nhẹ theo làn gió đông, khí lạnh vương vãi đầy trên đó.
"Cô không muốn biết tại sao?" Will bất chợt hỏi.
"Tôi nghĩ những người làm nghệ thuật đều có một nguyên tắc riêng." Nga nhún vai.
"Nên tôi tôn trọng nguyên tắc của anh."
Nga bỗng nhớ đến cha mẹ mình. Cô tự hỏi nghề làm hàng mã có được gọi là nghệ thuật không? Nếu là nghệ thuật và được đánh giá theo lợi nhuận thì chắc đây là bộ môn được xếp cuối cùng...Mẹ cô cũng có nguyên tắc riêng của bà. Bà không bao giờ làm những sản phẩm hàng mã quá to và cầu kỳ. Dù những thứ đó có thể mang đến cho gia đình một cuộc sống sung túc hơn. Nhiều lần, cô hỏi, nhưng bà đều ậm ừ cho qua chuyện.
Cô bỗng cười chua chát, đôi mắt buồn xa xăm.
Nhìn khuôn mặt lắng xuống của Nga, Will hỏi giọng lo lắng.
"Cô không sao chứ?"
"À,... không có gì." Nga gượng cười.
"Cô muốn biết vì sao tôi không chụp hình người?"
Nga có chút tò mò nên không chần chừ trả lời.
"Có..."
"Thật ra, tôi muốn dành sự ưu ái đó cho một người duy nhất."
"Vậy à...chắc hẳn người đó phải rất đặc biệt đối với anh."
"Tôi cũng không biết nữa. Đôi khi cảm xúc bất ngờ ập đến, khiến bản thân chúng ta vô thức làm theo mà không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Trước đây, tôi cũng nghĩ như cô, sẽ dành quyền ưu ái này cho một người đặc biệt và sẽ chỉ có người đó làm tôi thay đổi nguyên tắc của mình. Thế nhưng, nguyên tắc này lại bị phá vỡ bởi một người xa lạ mà tôi tình cờ gặp qua trên đường...."
Will nhìn Nga bằng ánh mắt gần gũi, giọng nói chân tình đến độ làm cô có cảm giác như cô và anh đã quen nhau rất lâu chứ không phải chỉ trong vài tuần ngắn ngủi vừa qua.
"Người đó có biết mình đã được ưu ái nằm trong len kính của anh không?" Nga nghiêng đầu, ngây ngô hỏi.
"Không. Tôi chụp lén." Will nheo mắt, nét cười hơi tinh ranh hiếm hoi hiện lên trên gương mặt tuấn tú.
"Đôi khi những tấm ảnh chụp khi người mẫu không hề hay biết lại là những bức ảnh tự nhiên và đẹp nhất."
Nga ung dung tiến về phía trước, khẽ hít một hơi dài để tận hưởng khí trời trong lành ở nơi này, trong đầu chợt nghĩ đến những người yêu xa. Vì khoảng cách địa lý xa xôi nên không thể thường xuyên gặp mặt. Lúc này, cô mới thấy rõ việc lưu giữ hình ảnh là cách tốt nhất, trong lòng bỗng cảm thấy thán phục và ngưỡng mộ những người đã tạo ra những chiếc máy ảnh hơn bao giờ hết. Cô bất giác buộc miệng.
"Có lẽ, những người yêu xa phải biết ơn người phát minh ra máy ảnh."
"Vì sao?"
"Vì xem ảnh người mình yêu thương khi người đó đang ở rất xa là cách xoa dịu nỗi nhớ thương hữu hiệu nhất. Anh có nghĩ vậy không?"
Will gật gù ra vẻ đồng ý. Sau đó, anh ôn hoà nói.
"Còn một cách nữa. Cô biết là gì không?"
"Xem kỷ vật hay đến nơi kỷ niệm của cả hai người..."
Will mỉm cười lắc đầu rồi nói.
"Ở đây..." Will đặt tay bên lồng ngực trái của mình. "Lưu giữ hình ảnh trong tim cũng là một cách xoa dịu nỗi nhớ thương. Chỉ cần nghĩ đến người đó, con tim tự khắc sẽ biết mình phải làm gì..."
"Đó là cách của riêng anh?"
"Cũng có thể là vậy..."
Will mỉm cười, tiến theo sau cô, khoảng cách càng lúc càng xích gần lại khiến cô cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ và ấm áp của anh từ phía sau.
"Yêu xa cũng giống như ngọn lửa trước gió bão. Gió có thể dập tắt những ngọn lửa hồng, nhưng cũng có thể khiến chúng bùng cháy lớn hơn, mạnh mẽ hơn..." Nga vu vơ nghĩ đến câu nói của một ai đó mà cô từng được nghe.
"Đợi chờ giống như là một thử thách. Càng xa càng thấy yêu nhau nhiều hơn. Tôi đã đọc ở đâu đó nói rằng, khoảng cách địa lý sẽ chẳng là gì nếu như hai trái tim yêu nhau thật sự."
Will nhìn sâu vào mắt Nga, truyền đến sâu thẳm trong tâm hồn cô một cảm giác run động khó tả, khiến cô dù có muốn chối từ ánh mắt đó cũng không đủ sức mà trốn chạy.
"Cô có đủ kiên nhẫn để chịu đựng nỗi nhớ thương?" Will cất tiếng hỏi.
Nga lặng thinh, cúi đầu suy nghĩ trong vài giây rồi ngước mặt lên nhìn Will.
"Tôi nghĩ không ai chịu đựng được nỗi nhớ thương. Nhưng vì quá yêu nên có thể vượt qua tất cả."
"Nếu như dùng một điều gì đó để miêu tả sự đợi chờ, cô sẽ nghĩ đến điều gì?"
Nga bước đến khung lũng trước mặt, chỉ tay về phía ngọn đồi xa xăm bạt ngàn.
"Tôi sẽ chờ cho đến khi có thể hái hết ngọn ba lá của đồi chè đằng kia..." Nga đứng quay lưng về phía Will, trước mắt cô là đồi chè xanh trãi dài như không thấy được chân trời.
Tách. Có tiếng máy ảnh từ phía sau Nga.
"Để hái hết chè của ngọn đồi kia sẽ mất một khoảng thời gian rất dài. Cô sẽ cam chịu cuộc sống lẻ loi và đơn chiếc ở nơi heo hút này mà chờ đợi một người sao?"
Nga quay lại nhìn Will, ánh mắt thoáng buồn.
"Người thực sự xứng đáng chờ đợi, có hoài vọng cũng không bao giờ hối tiếc."
Will mỉm cười tâm đắc, tiến đến trước mặt Nga. Khoảng cách gần đến độ, cô có thể nghe được hơi thở nặng nề của anh.
"Sẽ thật may mắn cho một người nào đó khi được cô yêu thương đến như vậy..."
"Dù mạnh mẽ nói ra điều đó, nhưng trong lòng tôi ít nhiều cũng cảm thấy bất an. Liệu người đi có còn biết tôi đang đợi chờ? Liệu người nơi xa sẽ còn nhớ đến tôi và liệu người ấy sẽ còn quay lại..." Nga âm trầm nói tiếp "Khi rời khỏi nơi đây, anh có nhớ... Ba Tu không?"
Gương mặt anh tú của Will thoáng nét buồn khi Nga nhắc đến giây phút rời khỏi nơi này, cảm giác mất mát len lỏi ngập tràn trong tâm trí anh và khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô là hình ảnh duy nhất in trong đáy mắt anh ngay lúc này.
"Tất nhiên, tôi sẽ rất nhớ và người tôi nhớ nhất, chính là… cô "
---o---
Sáng nay, Tuấn không thấy Nga đi làm. Hỏi ra, anh mới biết cô đi "chợ tình" với Will, trong lòng anh không được vui cho lắm. Sau đó, anh đến nhà SaNi và ngồi chờ Nga đến tận bây giờ. Trên bàn là năm bình trà đã uống sạch, hai bao thuốc lá đã hút hết, nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
"Anh ăn cơm nha? Em dọn cơm ra cho anh ăn." SaNi hỏi Tuấn khe khẽ. Cô biết anh đang không được vui.
Mặt Tuấn hầm hầm khiến SaNi dù không có lỗi cũng phải kiên dè. Anh cố nén giọng nói.
"Em ăn trước đi. Anh chờ Nga về rồi cùng ăn."
"Cũng trưa rồi, chắc Nga cũng đã ăn ngoài chợ."
Tuấn im lặng không trả lời, khuôn mặt đỏ hừng hực như lửa. SaNi hiểu rõ hơn ai hết. Anh đang ghen. Cô thừa biết Tuấn yêu Nga, sự thật đau lòng mà cô không bao giờ muốn chấp nhận. Tuy cô và Nga rất thân thiết với nhau, nhưng đôi lần, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác ghen tỵ trước tình cảm của anh dành cho Nga. Chỉ khi ở bên Nga, anh mới biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh không còn tiết kiệm lời nói, anh hay cười, anh làm bất cứ điều gì khiến Nga được vui. Từ khi Nga đến buôn làng này, anh như một người vệ sĩ luôn kè kè bên cạnh. Không một ai có thể tiếp cận được Nga. Sự xuất hiện của Will dường như đã làm đảo lộn mọi thứ. Khiến SaNi cũng không biết nên mừng hay nên lo sợ...
Tuấn không ăn cơm. SaNi cũng nhịn theo. Ngồi khép nép bên cạnh anh không dám cất lời nào. Chỉ nhẹ nhàng rót chè khi tách của anh đã cạn.
1 giờ trưa, Nga về. Đứng trò chuyện một lúc với Will trước cổng rồi mới vào.
Giọng nói của Nga nghe có vẻ hớn hở, chứng tỏ cô vừa mới trãi qua một buổi đi chơi vui vẻ. Cô cũng không để ý lắm đến nét mặt đang bực dọc của anh.
"Anh Tuấn đến chơi à?"
Dù biết rõ Nga vừa đi đâu về, nhưng Tuấn vẫn hỏi.
"Em vừa đi đâu về vậy?"
"Em đi họp chợ. Lâu rồi, em không đi. Hôm nay quay lại đó, em thấy vui ghê... "
Nga vẫn không để ý đến biểu hiện khác lạ của Tuấn. Cô hồ hỡi kể về chuyến đi với Will sáng hôm nay bằng giọng rất hân hoan, khiến Tuấn càng thêm khó chịu ra mặt.
Anh cắt ngang lời cô.
"Em nên hạn chế đi cùng với Will "
Nét cười đang hiện diện trên gương mặt Nga từ khi bước vào nhà mất hẳn, thay vào đó là ánh mắt khó hiểu dành cho Tuấn. Cô hạ giọng hỏi.
"Vì sao?"
SaNi bắt đầu cảm thấy mình nên tránh mặt thì hơn. Cô từ từ đứng dậy rồi xin phép đi làm công việc nhà. Vào đến phòng trong rồi mà cô còn nghe giọng nói có vẻ hậm hực của Tuấn.
"Chúng ta chỉ mới gặp Will được vài tuần, không biết anh ta là người như thế nào. Em đi một mình với anh ta như vậy. Thực lòng, anh rất lo lắng."
"Em cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng em có thể cảm nhận được Will là một người đứng đắn "
"Sao em có thể dám chắc được điều đó? Em hiểu anh ta được bao nhiêu?"
Nga bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vì sao Tuấn lại định kiến với Will như vậy. Từ nơi xa xôi, Will lặn lội đến đây làm tình nguyện. Bấy nhiêu đó thôi, không đủ để cảm nhận được lòng tốt của anh ấy sao?
"Em tin vào trực giác của mình."
"Em còn trẻ người non dạ lắm, em không thể hiểu hết được sự đời đâu. Đừng bao giờ đánh giá người khác qua dáng vẻ bề ngoài của họ. Có thể, em sẽ lầm to"
Nga bắt đầu khó chịu về sự can thiệp thái quá của Tuấn vào các mối quan hệ của cô. Trước đây là với những chàng trai trẻ trong buôn có ý định kết thân với cô và bây giờ là Will. Cô hiểu anh làm thế là vì quan tâm đến cô, nhưng dường như anh đã quá đà trong việc quản lý cả cuộc sống riêng tư của cô.
"Tại sao anh lại có định kiến với Will như vậy?"
"Anh không định kiến. Anh chỉ muốn em hãy cẩn trọng hơn. Không nên quá thân thiết với Will."
"Em không làm gì sai hết. Giữa em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường. "
"Bạn bè bình thường?" Tuấn nhấn mạnh câu hỏi một lần nữa, ánh mắt như xoáy vào đầu cô, muốn biết chính xác những gì cô đang nghĩ.
"Phải, giữa bọn em chỉ là bạn bè bình thường....Thôi, em đi chấm bài cho bọn trẻ đây.
Anh ở lại chơi chúng về nha!"
Nga kiên định câu trả lời. Dù lòng cô thì không hoàn toàn nghĩ như vậy. Ít nhất là từ một phía. Cô lẩn tránh ánh nhìn dò xét từ phía Tuấn, đứng lên bỏ vào phòng.
Tuấn nhìn theo dáng cô, mặt đã giãn ra được một chút nhưng nét cau có ban đầu vẫn còn ẩn hiện trên khuôn mặt ưu nhìn và dày dặn kinh nghiệm đường đời....
---o---
SaNi gội đầu sau nhà. Nga đứng bên lu nước nhỏ, múc nước tưới vào tóc SaNi. Khuôn mặt Nga đăm chiêu nhìn theo từng hạt nước trong veo.
"Chị Nga"
SaNi hỏi lần thứ ba mới nghe thấy tiếng Nga trả lời.
"Gì vậy em?"
Giọng SaNi ngập ngừng. Đầu vẫn cuối xuống, bàn tay đang massage nhẹ vào da đầu
bỗng dừng lại. Cô ngước qua nhìn Nga, ngập ngừng hỏi.
"Chị có thích... anh Tuấn không?"
"Sao em lại hỏi vậy? Em biết chị luôn xem anh ấy là anh trai mà."
"Nhưng em thì không nghĩ anh Tuấn muốn làm anh trai của chị đâu."
"Em đừng ngốc vậy. Anh Tuấn chỉ xem chị là em gái thôi." Nga trấn an SaNi. Từ lâu, cô biết rõ SaNi yêu Tuấn như thế nào.
"Thiệt là hả chị?" Vẻ mặt SaNi ngây ngô, hỏi lại lần nữa như một đứa trẻ con.
"Ừ..." Nga trả lời không chút nghĩ suy.
SaNi mừng thầm dù lời Nga vừa nói ra có thật hay không. Nhưng chuyện Nga chỉ xem Tuấn là anh trai khiến cô bớt lo lắng. Chỉ cần Nga không thích Tuấn là được.
SaNi lấy khăn lau tóc, những hạt nước bắn tung tóe trong không trung. Vừa lau tóc cô vừa nhắc đến Lan Anh.
"Chị có hay nói chuyện với chị Anh?"
"Có, nhưng không nhiều lắm. Chị ấy rất bận mà "
"Em thấy chị Anh có vẻ thích anh Tuấn. Chị có thấy vậy không?"
Nga cười phì nhìn SaNi. Cô bé này cứ sợ có ai đó mang anh Tuấn đi mất thì phải?
"Em đa nghi quá rồi. Họ là bạn học cùng đại học nên thân thiết là phải."
"Thiệt hả chị?" Mắt SaNi sáng rực ra, cô thấy lòng nhẹ hẳn lên.
"Nhưng sao em nói vậy?"
"Vì em thấy chị Anh hay đến chỗ làm việc của anh Tuấn và ở lại rất lâu."
"Chắc họ bàn công việc."
"Không, chị Anh còn hay lén nhìn anh Tuấn nữa."
Nga cười, bẹo má SaNi:
"Cô bé này, đa nghi quá đi. "
SaNi chợt nhìn Nga hỏi, ánh mắt chằm chằm vào Nga như quan sát.
"Chị thích anh Will?"
Nghe đến tên Will, bỗng dưng khuôn mặt Nga ửng hồng lên thấy rõ. Cô không trả lời,
bối rối lãng tránh sang chuyện khác.
"Thôi, chị em mình nấu ăn đi. Muộn rồi."
"Vậy là có rồi?" SaNi reo lên, trêu ghẹo Nga khiến cô càng thêm đỏ mặt.
"Làm gì có."
"Có mà..." SaNi vẫn đùa dai.
Để kết thúc những câu nói trêu đùa của SaNi, liền vẫy nước vào người SaNi.
"Ghẹo này, ghẹo này..."
SaNi vẫn cứ trêu, chạy vòng vòng quanh sân nhà .
"Á...Á...dừng lại, ướt em chị ơi...Em đi mách lại với anh Will bây giờ..."
.....
.....------
Trưa mùa đông, trời nắng nhẹ, thời tiết mát mẻ và dễ chịu.
11 giờ 30, Lan Anh hoàn thành công việc rồi đi thẳng đến nơi Tuấn đang làm việc. Hôm nay,cô muốn được ăn trưa cùng anh.
"Tuấn xong việc chưa? Đi ăn trưa cùng với Lan Anh nha?"
Tuấn đóng tập tài liệu lại, trả lời miễn cưỡng.
"Lan Anh không ăn cùng phái đoàn à?"
"Không, Lan Anh muốn ăn cùng Tuấn cơ."
Tuấn làm động tác xoay người qua lại. Từ sáng giờ anh ngồi yên một chỗ nên lưng cảm thấy hơi đau.
Thấy Tuấn hơi nhăn mặt khi lấy tay xoa xoa cột sống, Lan Anh liền tiến đến gần, hỏi đầy quan tâm.
"Tuấn sao vậy? Đau ở đâu à? Để Lan Anh coi coi. Có cần Lan Anh lấy thuốc chỗ bác sĩ Hammer về cho Tuấn không?"
Tuấn chưa kịp phản ứng thì Lan Anh đã nhanh tay chạm vào lưng anh xoa xoa, động tác và nét mặt vô cùng tự nhiên. Tuấn nhảy dựng lên "như đỉa phải vôi", khuôn mặt không giấu được vẻ bối rối trước hành động gần gũi hơi thái quá của Lan Anh.
"Không, không Tuấn không sao...." Anh lãng tránh.
Lan Anh nhìn khuôn mặt đỏ đến tận tai của Tuấn mà không nhịn được cười. Anh vẫn như ngày xưa, nhát gái như thỏ đế. Nhưng cũng chính vì điểm này mà cô thích anh. Anh không như những tên con trai vồ vập, lợi dụng khác.
"Sao, có gì đâu mà mắc cỡ, Tuấn đang bị đau mà..."
Tuấn cười gượng, lấy tay gãy đầu.
"Tuấn..."
Vừa lúc đó, Tuấn thoáng thấy SaNi đang đứng ở cửa tự khi nào. Khuôn mặt cô không được tự nhiên lắm, đôi mi cụp xuống, nụ cười gượng gạo nhìn anh và Lan Anh.
"Em mới từ nương về. Tiện thể ghé anh để cùng nhau về ăn cơm..." Giọng SaNi ngập ngừng.
"Ừ, anh cũng chuẩn bị về nè. Chúng ta ghé qua chỗ Nga rồi cùng về nhà SaNi ăn trưa. SaNi, hôm nay, chúng ta có khách đặc biệt..." Tuấn vừa nói vừa về phía Lan Anh có ý trêu chọc.
Vẻ mặt SaNi không được vui lắm, nhưng cô vẫn lịch sự.
"Vậy à, thế thì vui quá. Sao anh Tuấn không nói sớm hơn để em nấu thêm nhiều món ngon đãi khách."
Tuấn nhìn Lan Anh nhún vai. Chính anh cũng hơi bất ngờ vì sự đường đột này. Còn Lan Anh thì khá hào hứng.
"Không sao, chị ăn gì cũng được. Vui là chính. Mấy hôm nay, ăn trưa cùng phái đoàn thiệt chán muốn chết..."
Thật ra, Lan Anh không có ý kỳ thị chủng tộc, nhưng ngồi chung bàn với những người mắt xanh mũi đỏ hoài cô cũng chán. Cô thèm được ăn cơm Việt, nói cười tiếng Việt thoải mái. Nhưng lý do chính là chỉ muốn được gặp Tuấn. Từ hồi đến BaTu đến giờ, Lan Anh cứ "rào trước đón sau" Tuấn nhưng anh cứ né tránh, khiến cô không tài nào tiếp cận được mục tiêu. Hôm nay, cô đành phải xông thẳng vào "sào huyệt" để gặp anh.
Tuấn đóng cửa phòng lại.
SaNi nhìn chằm chằm vào Lan Anh, đưa mắt soi nhân thể cô từ trên xuống dưới. Lan Anh hơn cô về mọi mặt. Cô ta xinh hơn, cao hơn, trắng hơn và đặc biệt là tri thức hơn hẳn cô. Cảm giác tự ti le lói trong lòng SaNi. Cô thấy mình nhỏ bé và thấp kém...
"Đến chỗ Nga nhé. Chỉ vài phút là tới nơi."
SaNi sực nhớ ra cô đã ghé qua lớp Nga trước khi đến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.