Chương 8: Lời tỏ tình với người...say
Hanny Ho
16/04/2014
“Cô có cảm
tưởng mình giống như một đứa trẻ, đang giơ tay lên cao để cố hái sao trên trời.
Và rồi sau đó nhận ra rằng, khoảng cách giữa trời và đất thật dài vô tận, có cố
gắng cũng chỉ là hoài công..."
"Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước.
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em đến lớp.
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi...
Trường của em be bé
Lẳng lặng giữa rừng cây,
Cô giáo em tre trẻ
Dạy em hát rất hay.
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi...
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi
Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em tới lớp
Chim đùa reo trong lá
Cá dưới khe thì thào
Hương rừng chen hương cốm
Em tới trường hương theo."
Giọng hát ngọt ngào, nhẹ nhàng tựa như những làn mây trắng đang bay nhè nhẹ trên bầu trời, khiến bước chân Will đột ngột dừng lại. Anh đứng khép nép bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong lớp học của Nga. Hình ảnh cô gái duyên dáng trong trang phục người con gái Xơ -đăng thu vào đáy mắt nâu tuyệt đẹp của anh và mãi yên vị nơi ấy. Dù không hiểu lời bài hát cô đang hát, nhưng giai điệu hân hoan được thể hiện qua giọng hát trầm ấm của cô khiến trái tim anh đập nhanh hơn thường ngày.
Nga vẫn say sưa hát mà không biết có người đang mãi miết ngắm nhìn cô, bọn
trẻ con cũng chăm chú nghe cô giáo hát mà không hề biết có một vị khách mà chúng đặc biệt yêu mến đang đứng lặng lẽ bên ngoài khung cửa sổ. Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay đầy phấn khích của bọn trẻ vang lên thì Nga mới tình cờ nhìn thấy Will. Không hiểu sao, lúc đó, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ trước ánh mắt nâu sâu thẳm ấy. Cô đỏ mặt, e thẹn mỉm cười nhìn anh rồi chậm rãi bước đến cửa lớp.
"Anh đến tự khi nào?"
"Cũng mới đây thôi. Tiếc là tôi không thể nghe hết nguyên vẹn bài hát mà cô vừa hát. Cô hát hay lắm!" Will mỉm cười hiền hoà như chính giọng nói của anh.
Nga mỉm cười, hai má hồng hây hây trước những cơn gió lạnh đầu mùa. Nhìn thấy túi đồ trên tay Will, cô vội vàng mời anh vào trong lớp. Hôm trước, sau khi đi "chợ tình" về, anh có ngõ ý với Nga về việc, anh muốn tặng quà cho các em học sinh trong lớp học của cô. Lúc đó, cô không những vui mừng thay cho bọn trẻ mà còn vô cùng cảm khích trước tấm lòng nhân ái của anh. Nhưng cảm xúc lúc đó vẫn không bằng tình cảm mà cô dành cho anh ngay lúc này. Nhìn anh giúp bọn trẻ chọn đồ, rồi tự tay mặc cho chúng làm cô càng thấy yêu mến anh nhiều hơn.
Bọn trẻ con được nhận quần áo mới thì vui cười tít mắt, khuôn mặt hớn hở như được đi trẫy hội. Chúng cứ cúi đầu ngắm nghiếc, lấy tay chạm vào từng hoa văn trên áo bằng nét mặt tràn trề hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt sung sướng của bọn trẻ, Nga bất giác không cầm được nước mắt, giọng cô khàn đi.
"Thay mặt các bậc phụ huynh, tôi thành thật biết ơn tấm lòng của anh. Không còn niềm hạnh phúc nào hơn, khi chính anh đã mang tiếng cười đến nơi núi rừng hẻo lánh này..."
Nhìn khoé mắt còn đọng chút nước long lanh như những viên pha lê xinh đẹp, Will dịu dàng lấy tay lau nhẹ, hành động của anh vô cùng gần gũi và tự nhiên khiến Nga như bị thôi miên mà chăm chú nhìn anh không rời. Sau đó, cô như chợt tỉnh ra, bối rối cúi đầu lí nhí nói.
"Tôi thật kì. Lẽ ra, tôi không nên mau nước mắt như thế này trước mặt bọn trẻ. Nhưng nhìn vẻ mặt mừng rỡ vì được quà của chúng mà tôi không cầm được lòng mình." Nga nói đến đây thì lại nghẹn giọng, vội vàng quay lưng sang phía tấm bảng đen vì sợ mấy đưa học trò của mình nhìn thấy.
Will nghiêng đầu sang phía Nga, hơi cúi sát vào nửa mặt cô, hơi thở nam tính và dịu dàng của anh làm cô thêm bối rối mà tìm cách quay mặt sang nơi khác.
"Thôi nào, cô giáo trẻ. Nếu cô cứ khóc riết như vầy. Bọn trẻ sẽ ghét tôi mất." Giọng Will có vẻ trêu đùa.
"Sao anh nói vậy?" Nga lúc này mắt vẫn còn đỏ hoe, cô quay sang nhìn anh, ngây ngô hỏi.
"Vì bọn chúng có thể hiểu lầm là tôi đang ăn hiếp cô giáo yêu qúi của chúng." Will mỉm cười ôn hoà, khoe trọn hàm răng trắng đều như hạt bắp.
Câu nói dí dỏm của Will khiến Nga bật cười, từ đó mà tâm cũng tịnh lại để tiếp tục cuộc giao lưu của Will và bọn trẻ con trong lớp. Hôm nay, anh không những mang quần áo đến tặng chúng mà còn mang theo rất nhiều bánh kẹo. Bọn trẻ ở buôn vốn quen với củ khoai, trái bắp...nên khi được bánh kẹo thì vui cười tít mắt, cứ giữ lấy khư khư trong tay để dành không dám ăn.
"Chú Will hỏi sao con không ăn kẹo? Bộ con không thích kẹo này sao? Cô đổi kẹo khác cho con nhé?" Will nhờ Nga hỏi bọn trẻ khi anh thấy chúng không ăn kẹo mà cứ giữ trong tay hoặc cất vào túi áo.
"Dạ, con để dành mang về cho em của con. Em con thích ăn kẹo lắm!" Cậu học trò có đôi mắt sáng quắc nhìn Nga, tươi cười nói khiến trái tim cô quặn đau.
Hít một hơi thở nhẹ để kiềm lòng mình trước câu nói thật thà của cậu học trò nhỏ, Nga quay sang giải thích với Will. Cả hai lặng người nhìn nhau mà không thốt nên lời, chỉ có ánh mắt giao nhau tuy lặng lẽ mà có thể thấu hiểu mọi điều.
"Con ăn kẹo này đi, chú sẽ cho kẹo khác mang về cho em của con." Will cúi xuống vừa xoa đầu thằng bé vừa nói. Sau đó, anh nhờ Nga dịch lại cho thằng bé hiểu.
Thằng bé nghe vậy thì mắt sáng rực, nhanh chóng bóc vỏ kẹo ra ăn một cách ngon lành, vừa ăn vừa nhìn Will và Nga bằng ánh mắt vui sướng, khiến Nga và Will nhìn nhau mỉm cười vui vẻ. Sau đó, như đã hứa, Will đặt vào tay cậu bé một nắm kẹo đủ màu sắc trước ánh mắt trìu mến của Nga dành cho anh.
Có thể nói, đây là một trong những buổi học vui nhất từ trước đến giờ của lớp Nga. Hôm nay, học trò của cô không những được nghe cô hát, được tặng quà, được ăn bánh kẹo mà còn được Will dạy hát bài ABC. Vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc với tiếng Anh, nên bọn trẻ còn khá bỡ ngỡ. Nhưng nhìn chung, chúng tỏ ra vô củng thích thú với bộ môn này. Vì thế, chỉ sau nửa giờ dạy hát, chúng đã có thể nhớ phiên âm bảng chữ cái của tiếng Anh và hát theo Will một cách trôi chảy trước sự ngỡ ngàng của cô.
Bài hát ABC kết thúc cùng là lúc Will nói lời chia tay lớp học. Nga ra hiệu cho cả lớp nói câu "Thank you very much" khiến Will vô cùng bất ngờ.
----
Tan lớp, Will đưa Nga về nhà SaNi. Lũ học trò chạy nhảy trước mặt, nối đuôi theo sau thỏ thẻ to nhỏ với nhau rồi cười tít mắt.
"Bọn trẻ dễ thương quá! Tuy rất thích có nhiều bánh kẹo để mang về cho em, cho mẹ ở nhà nhưng chúng không bao giờ ngỏ ý xin hay vồ vập. Có đứa, tôi đã cho kẹo rồi nên khi cho tiếp lần nữa, chúng thật thà bảo là mình có rồi." Will vừa nói vừa nhìn bọn trẻ đang chạy nhảy trước mặt với ánh mắt hài lòng.
"Trẻ con ở đây ngoan lắm. Chúng như thế, ai mà không thương cho được."
"Cô biết không? Dù mới ở đây có vài tuần, chưa gặp qua hết bà con trong buôn. Nhưng tôi thấy hầu hết người dân trong bản này rất thật thà và chất phác. Điều này khiến tôi càng thêm yêu mến mảnh đất này hơn. Cái nghèo vẫn không làm mất đi giá trị và bản chất cao đẹp của họ."
"Ngày trước khi đến đây, tôi cũng có cùng suy nghĩ giống anh. Sống lâu hơn nữa, tôi còn nhận ra thêm một điều rằng, ngoài thật thà chất phác, họ còn là những con người rất tốt bụng..."
Will gật gù vẻ tán đồng. Sau đó, anh tò mò quay sang hỏi.
"Cô có dạy thêm tiếng Anh cho bọn trẻ không?"
"Không, tôi chỉ dạy chúng tiếng Kinh và toán học."
Tuy Will không hỏi gì thêm, nhưng Nga cũng đủ hiểu ý anh nên nói tiếp.
"Có phải anh ngạc nhiên khi bọn trẻ nói lời cám ơn bằng tiếng Anh trong lớp hôm nay phải không?"
Will mìm cười, gật đầu nhẹ.
"Thật ra, thỉnh thoảng, có vài phái đoàn đến đây làm từ thiện. Vì thế, tôi có dạy bọn trẻ nói lời cám ơn bằng tiếng Anh. Để mỗi khi gặp họ, bọn chúng sẽ biết bày tỏ lòng cám ơn."
"À ra là vậy..." Will mỉm cười, gật gù hiểu ý Nga.
Chẳng mấy chốc, ngôi nhà sàn nhỏ cũ nát của SaNi ẩn hiện sau bụi tre già. Bọn
trẻ con cũng rã đám ríu rít chào tạm biệt Nga và Will.
"Cũng đến giờ ăn trưa rồi, anh vào nhà dùng cơm cho vui."
"Cám ơn cô. Nhưng tôi đã hẹn dùng cơm với trưởng đoàn để bàn một số công chuyện." Will có vẻ luyến tiếc.
"Thế à. Vậy hẹn anh vào dịp khác."
Nga mỉm cười thay cho lời chào rồi định quay lưng bước vào nhà, nhưng Will đã kịp nắm lấy cánh tay Nga ngăn lại.
"Nga, chờ một chút..."
Will đưa một chiếc túi lớn màu xanh đậm về phía Nga trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
"Tặng cô cái này. Tôi hy vọng cô sẽ thích nó."
Nga chưa bao giờ được ai tặng một món quà to đến như vậy nên vô cùng bất ngờ, hai mắt cô mở to, tò mò nhìn món quà ngay trước mặt. Dù trong lòng rất thích nhưng cô phân vân không biết có nên nhận một món quà lớn như vậy không. Nhất là vị chủ nhân của nó lại là Will, người mà cô chỉ mới gặp gỡ được vài tuần.
"Tôi..." Nga ngập ngừng, không biết phải nói lời từ chối như thế nào để Will không bị tổn thương.
Nhìn thấy vẻ lưỡng lự của Nga, Will có vẻ căng thẳng.
"Đây là tấm lòng của tôi. Mong cô sẽ nhận lấy. Tôi nghĩ rằng nó rất hợp với
cô...."
Nga bối rối trước cử chỉ và lời nói chân thành của Will nhưng cũng không thể mạnh dạn mà giơ tay nhận lấy.
"Cám ơn lòng tốt của anh nhưng món quà lớn quá, tôi...Anh đã tốn rất nhiều tiền để mua quà cho bọn trẻ rồi. Anh không cần phải tặng tôi đâu..."
Will mỉm cười ôn nhu, vẫn kiên nhẫn chìa món quà về phía Nga. Cuối cùng, anh mạnh dạn cầm lấy tay cô chạm vào món quà và nói.
"Nếu cô ngai, thì coi như đây là quà tôi tặng để thay lời cảm ơn vì đã dạy tôi hái chè, cám ơn cô về gói chè lần trước và cám ơn cô vì đã chỉ tôi cách pha chè. Để tôi biết rằng, nếu như tôi không đến Ba Tu, nếu tôi không gặp cô, tôi sẽ không bao giờ biết hết mùi vị tuyệt vời của chè xanh."
"Tất cả những việc đó đâu có đáng gì. Anh không cần phải bận tâm như vậy."
"Món quà này cũng không là bao. Cô cũng đừng nên ngần ngại..." Will lém lỉnh đáp trả khiến Nga cũng phải che miệng bật cười.
Trước tấm lòng của Will, Nga không còn cách nào khác là đón nhận tấm chân tình của anh. Ôm túi quà lớn trên tay, cô mỉm cười hiền từ nhìn anh.
"Cám ơn anh rất nhiều."
----
Những ngày làm việc hăng say đầy sức trẻ nhanh chóng trôi qua. Đoàn tình nguyện đã ở Ba Tu được ba tuần. Công việc của các nhóm đều diễn ra tốt đẹp.
Dân trong buôn đang nô nức chờ đợi những công trình mà đoàn đang dần hoàn tất. Không lâu nữa, buôn sẽ có nhiều giếng nước sạch, trạm y tế. Bọn trẻ con vui hơn ai hết khi biết được rằng, chúng sẽ sớm được học ở một nơi khoáng mát và chỉnh chu hơn trước. Đặc biệt, những hộ nghèo trong buôn sẽ không còn phải sống trong những mái nhà lụp xụp tạm bợ nữa...
Vì bất đồng ngôn ngữ, nên dân trong buôn không biết phải diễn tả lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với phái đoàn như thế nào. Nhưng trong ánh mắt của mọi
người thì luôn ẩn chứa sự biết ơn chân thành.
Để tỏ lòng biết ơn những người bạn phương xa không ngại bao khó nhọc, thiếu thốn để đến đây giúp đỡ buôn làng. Vào ngày cuối tuần, già làng lại giết số trâu bò ít ỏi để chiêu đãi mọi người, tổ chức ca múa hát suốt đêm. Không khí đông vui, náo nhiệt như trẩy hội. Lâu lắm, Ba Tu mới được dịp tiệc tùng hân hoan như thế này, nên ai nấy đều rất nhiệt thành hưởng ứng, gom góp cây rau, con cá, củ khoai, trái bắp... để chung vui. Dù Ba Tu còn nghèo nàn và lạc hậu, thiếu thốn vật chất nhưng sự thân thiệt và hiếu khách thì thật đáng ghi nhận.
Trời vừa chập tối, đống củi cao đã được đốt lên làm sáng rực cả một góc trời. Người lớn, trẻ nhỏ xúm xích trong những bộ đồ tươm tất nhất mà mình có đến góp vui.
Khí trời cao nguyên càng về đêm càng lạnh, mọi người ngồi quanh đống lửa để sưởi ấm, cảm giác thật dễ chịu và bình yên. Sau đó, mọi người chia nhau những ống rượu cần. Vị cay nồng thấm vào từng tế bào làm cơ thể dần ấm lên. Ngon lạ! Tiếng khèn, tiếng trống, tiếng sáo véo von hòa cùng giọng hát của những cô gái Xơ-đăng tạo thành một âm thanh rất riêng và đặc biệt, vang dội khắp núi rừng. Dù có đi đâu, cũng sẽ không bao giờ có thể quên được.
Vừa nhìn thấy Tuấn rời vị trí ở chỗ Nga, Will đã bước đến đứng cạnh. Dáng người cao lớn trong chiếc áo hoodie màu xanh đậm ấm áp như đang phà hơi ấm nhẹ nhàng vào người cô.
"Cô đã ở đây lâu chưa?" Will lướt mắt nhìn bộ trang phục Nga đang mặc trên người bằng ánh mắt rất hài lòng.
Đang say sưa nhẩm hát theo các cô gái Xơ-đăng, Nga không biết Will đứng cạnh mình tự khi nào. Cô giật mình quay sang, tròn xoe mắt.
"Ồ, xin lỗi...các cô gái hát hay quá làm tôi không để ý đến mọi thứ xung quanh. Anh đứng đây tự khi nào?"
"Cũng mới đây thôi. Thấy cô say sưa xem hát, tôi không dám làm phiền." Will nheo mắt. Hai tay bỏ vào túi áo....
Nga và Will đứng cạnh nhau, cả hai cùng chăm chú quan sát đám đông đang hát hò nhảy múa ngay trước mặt. Một lúc sau, Nga mới đột ngột lên tiếng.
"Cám ơn anh về món quà. Tôi rất thích nó."
Nga cúi đầu nhìn bộ trang phục Xơ-đăng mà mình đang mặc trên người. Đó là kiểu đồ mà người Xơ-đăng thiết kể để mặc cho những dịp đặc biệt, với nhiều họa tiết hơn những bộ đồ thường ngày. Màu chủ đạo của hoạ tiết chủ yếu là màu đỏ, xen kẽ màu xanh rêu, màu bạc và có cả màu hồng được thêu trên nền vải màu đen nguyên bản. Đêm nay, trông cô càng thêm duyên dáng và đáng yêu với chiếc mũ đủ màu sắc trên đầu, những cuộn len tròn nhỏ được may theo vành nón đong đưa theo mỗi cử động của cô.
"Không có chi!" Will quay sang nhìn Nga, lướt mắt nhìn bộ trang phục trên
người cô một lần nữa rồi dịu dàng nói. "Đêm nay, trông cô ...đẹp lắm!"
Nga ngượng ngùng, cúi đầu mỉm cười. Cô đã rất bất ngờ khi nhìn thấy mười bộ trang phục Xơ-đăng trong túi quà mà Will gửi cô hôm trước. Không những thế, anh còn tinh tế viết một tờ giấy nhỏ dưới đáy túi quà "Tôi rất thích ngắm nhìn cô trong những bộ trang phục của người Xơ-đăng. Lúc đó, trông cô đẹp hơn bao giờ hết!". Không biết Nga đã đọc đi, đọc lại tờ mẫu giấy nhỏ đó bao nhiêu lần và còn cẩn thận ép vào cuốn sổ riêng. Cả đêm hôm đó, cô cứ mỉm cười một mình rồi suy nghĩ mông lung, quanh quẩn chỉ mỗi câu hỏi. Anh đã nói là sẽ dành tặng những bộ đồ này cho người bạn gái ở quê nhà cơ mà? Nhưng tại sao cuối cùng lại tặng cho cô? Dày vò với bao ý nghĩ trong đầu, cô cố gắng xua tan những mộng tưởng của mình về anh, dù điều đó đối với cô lúc này thật không dễ dàng...
Thấy Will đang say sưa xem diễn văn nghệ. Nga lí nhí nói.
"Will à..."
"Gì?" Will quay sang nhìn Nga, dịu dàng hỏi.
"Có điều này tôi muốn nói với anh..." Nga hơi ngập ngừng.
Will kiên nhẫn chờ cô nói, nụ cười hiền hoà liên tiếp nở trên môi khiến Nga cũng mạnh dạn nói.
"Thật ra..." Nga nhìn về phía các cô gái đang múa hát vui cười.
"Có chuyện gì quan trọng sao? Cô cứ nói đi, đừng ngại."
"Thật ra, những bộ đồ mà anh tặng tôi chúng rất đẹp..."
"Tốt. Tôi vui khi biết cô thích nó..." Will không giấu được vẻ mặt vui sướng.
"Ý tôi là...tôi đã đem chúng tặng cho các cô gái trong nhóm văn nghệ và chỉ giữ mỗi bộ đồ tôi đang mặc." Mắt Nga lại hướng về các cô gái đang múa hát.
Nụ cười trên môi Will hơi cứng lại, anh hơi bất ngờ với những gì Nga vừa nói.
"O..k" Có vẻ như Will đang chờ đợi một lời giải thích từ cô.
"Anh không giận tôi chứ? Khi mang quà của anh tặng cho người khác"
"Có một chút..." Will hơi nghiêm mặt.
"Tôi thực sự xin lỗi. Lẽ ra, tôi nên hỏi ý anh trước khi quyết định làm điều đó..."
Nga cúi đầu, hai tay đan xen nhau.
Điệu bộ hối lỗi của Nga khiến Will bật cười thật tươi. Anh dịu giọng nói.
"Tôi đùa với cô đó. Làm sao tôi giận cô được..."
'Thật không?" Nga mừng rỡ, tròn xoe đôi mắt ngước nhìn Will.
Will gật đầu trấn an Nga.
"Cô làm điều đó vì người khác, làm sao tôi giận cô được. Tôi càng qúi cô hơn thì có..."
"Thật ra, đồ diễn của các cô gái trong nhóm múa đã cũ quá rồi. Tôi chỉ muốn tặng họ bộ đồ mới để có thể biểu diễn cho phái đoàn xem..."
"Cô biết không?"
Nga nhìn Will chờ đợi.
"Bộ đồ cô đang mặc là bộ mà tôi thích nhất..." Will đưa tay chạm vào những cục len nhỏ trên nón của Nga.
Nghe Will nói thế, Nga mừng thầm trong lòng. Ít ra, cô đã giữ lại bộ đồ mà anh thích nhất.
"Tôi cũng thích bộ này nhất"
Nga mỉm cười, hai tay nắm lấy vạt áo. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô cúi đầu lấy một món đồ từ trong chiếc túi nhỏ cô đang mang trên người. Cô để món quà trong lòng hai bàn tay chìa về phía Will. Ánh mắt len lén nhìn biểu hiện trên gương mặt anh.
"Tặng anh nè..."
Will tròn mắt nhìn món quà mà Nga dành tặng anh đêm nay. Đó là một chiếc áo truyền thống dành cho nam của người Xơ-đăng, nó được xếp gọn gàng và được cột lại bằng một sợi vải mỏng màu đỏ với chiếc nơ điệu đà. Vô cùng bất ngờ khi nhận được món quà này đêm nay, anh không giấu vẻ vui sướng, nhanh tay cầm lấy chiếc áo. Anh giơ chiếc áo lên cao, ngắm nhìn thật lâu từng hoạ tiết trên thân áo bằng ánh mắt thích thú.
"Tôi không nghĩ là cô có thể may chiếc áo này nhanh đến như vậy."
Nga không nói gì, chỉ mỉm cười trước cử chỉ sung sướng giống trẻ con được quà của anh. Thật không uổng công suốt mấy ngày qua, cô hầu như thức trắng đêm để dệt vải.
'Anh thích nó không?"
"Có, tôi thích lắm. Cám ơn cô rất nhiều."
"Tôi không biết anh mặc có vừa không nữa."
Will ướm thử chiếc áo lên người, nhanh miệng đáp.
"Tôi nghĩ là vừa..."
"Anh mang về mặc thử. Nếu không vừa, tôi có thể sửa lại..."
Will gật đầu cười, anh xếp lại cẩn thận rồi bỏ vào chiếc túi to trước ngực và nói.
"Tôi có thể đựng bất cứ vật gì trong chiếc túi này....Kể cả một cô gái Xơ-đăng." Anh nheo mắt nhìn Nga.
Nga cúi đầu, che miệng cười trước câu nói dí dỏm của Will. Càng trò chuyện với anh, cô càng yêu mến con người anh, một trái tim giàu lòng nhân ái và một tâm hồn vô cùng đẹp đẽ...
"Tôi đã từng đi qua nhiều quốc gia, nhiều vùng miền ở Việt Nam. Nhưng không nơi nào để lại nhiều ấn tượng bằng Ba Tu." Giọng Will trầm ấm, chân tình.
"Tôi đã ở đây được gần năm tròn. Không quá dài, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy gắn bó với mảnh đất này."
Ánh mắt Nga nhìn xa xăm như hoài niệm lại những ngày đầu tiên đến Ba Tu. Năm ấy, cô vừa tròn 18 tuổi. Độ tuổi xuân sắc và đầy nhiệt huyết. Tạm xa cuộc sống thành phố xô bồ náo nhiệt, Nga tình nguyện đến Ba Tu nhận công tác.
Nhớ những ngày đầu tiên xa gia đình, đêm nào cô cũng nhớ nhà đến nao lòng.
Dù cuộc sống thiếu thốn trăm bề nhưng cô vẫn kiên tâm bám trụ. Thời gian dần trôi qua, cô lại càng gắn bó và yêu hơn mảnh đất này.
Nga xoa xoa nhẹ lên cánh tay. Dường như sương đêm bắt đầu rơi nhẹ, không khí se se lạnh bao trùm mọi vật. Tuy thời tiết khắc nghiệt nhưng bữa tiệc đêm vẫn diễn ra vô cùng sôi động và rộn ràng...
"Ước gì, tôi biết đến Ba Tu sớm hơn. Có thể góp công sức nhỏ của mình để giúp đỡ người dân nơi đây." Will trầm giọng, ánh mắt nhìn về phía đám đông đang chơi trò nhảy sạp.
"Những gì anh đang làm sẽ giúp ích rất nhiều cho bà con trong buôn. Vì thế, anh đừng nghĩ ngợi nhiều về việc mình đã không đến đây sớm hơn." Nga an ủi khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Will về hướng những đứa trẻ đang co ro vì lạnh.
Will nhoẻn miệng cười nhìn Nga, anh thở một hơi nặng nề rồi cố bình tâm lại bằng việc chuyển sang những câu chuyện khác. Anh kể cho cô nghe về những vùng đất mà anh đã từng đi qua, về những con người thú vị mà anh đã từng gặp gỡ, về những tấm lòng cao cả mà anh từng biết đến....Anh kể cho cô nghe về ngôi trường danh tiếng mà anh đang theo học, về người bạn tốt đã giới thiệu anh với tổ chức này...
Duy chỉ có một điều anh đã không kể cho cô nghe...
"Cô có chán với những câu chuyện bất tận không đầu không đuôi của tôi không?" Will ném cây củi vào đống lửa trại, anh quay sang mỉm cười hỏi.
"Không, không có đâu..." Nga lắc đầu cười.
"Hãy kể cho tôi nghe về cô đi? Làm sao cô đến được mảnh đất heo hút này?"
Câu hỏi của Will như vô tình chạm vào nỗi muộn phiền sâu thẳm trong lòng Nga, cô không trả lời, chỉ trầm tư nhìn về khoảng không gian trước mặt. Will đoán, ắt hẳn Nga là một cô gái vốn có nhiều nỗi niềm sâu thẳm được che giấu ở phía sau nụ cười tươi như ánh mặt trời cuối đông...
"Thật ra, tôi không cao cả như những gì anh nghĩ. Tôi đến đây, dừng chân ở mảnh đất này như là một sự trốn chạy. Anh nhìn tôi như là một người ban phát tình yêu thương. Nhưng thật ra, chính bà con trong buôn mới là người cho tôi tình yêu, là người đã dang tay ôm lấy tôi. Mảnh đất này là nơi đã cứu tôi, đã cưu mang tôi..." Giọng Nga khẽ khàng hoà cùng tiếng củi khô cháy lắp bắp.
Will nhìn Nga, trong khóe mắt nghi vấn nhiều câu hỏi. Nhưng vì lịch sự, anh không tiện nói ra. Có những nỗi niềm rất khó chia sẽ cùng ai, nó âm ĩ như những vết sẹo chưa kịp lành, chạm nhẹ vào cũng có thể rơm rớm máu. Anh không muốn khơi gợi lại, vì điều đó có thể vô tình chạm vào nỗi đau của Nga. Khi nào cô muốn thổ lộ, anh sẽ luôn sẵn lòng.
Tuy nhiên, anh vẫn không tin Nga đến đây vì trốn chạy. Nếu có thì cũng chỉ là một phần lý do. Anh nhìn thấy sự nhiệt thành của cô trong ánh mắt trìu mến và ấm áp dành cho bọn trẻ, qua từng cử chỉ dạy bảo ân cần mà anh bắt gặp, mỗi khi đứng kín đáo ngoài cửa sổ quan sát cô.
Nếu nói trốn chạy, có lẽ người đó chính là anh. Có phải anh cũng đã trốn chạy sự thật phũ phàng để đến đây? Anh đủ nhân đạo để đến giúp đỡ buôn làng này, nhưng không biết anh có đủ can đảm và sự thành tâm để ở lại vùng đất này như Nga không?
Nhưng ngay lúc này đây, anh chắn chắn một điều rằng, anh sẽ quay lại nơi này!
"Tôi không biết cô đã phải chịu đựng những gì trước đây? Nhưng từ bây giờ, cô cứ an lòng rằng, vẫn còn có một người luôn bên cạnh cô những lúc muộn phiền và cũng sẽ luôn bên cạnh trong những thời khắc tăm tối nhất..."
Nga quay sang nhìn Will với ánh mắt biết ơn, tôn thờ và cả một sự xao động lặng lẽ. Đối với cô, anh là một điều gì đó quá xa vời. Cô có cảm tưởng mình giống như một đứa trẻ, đang giơ tay lên cao để cố hái sao trên trời. Và rồi sau đó nhận ra rằng, khoảng cách giữa trời và đất dài thật vô tận, có cố gắng cũng chỉ là hoài công...
"Cám ơn anh, Will. Cho dù mai này anh không còn ở đây nữa, nhưng những tình cảm tốt đẹp và sự quan tâm của anh dành cho tôi, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không bao giờ phai nhạt..."
...
..
.
Bên đống lửa cháy bập bùng, có một sợi dây định mệnh vô hình đang kéo hai tâm hồn đồng cảm xích lại gần nhau hơn...
Không có cuộc đối thoại nào sau đó. Chỉ có những ánh mắt trao nhau chất chứa triệu thâm tình...
Xung quanh Nga và Will giờ chỉ còn lại không gian tĩnh lặng và bình yên.
Họ ngồi bên nhau, trong thế giới riêng biệt của hai người.
Và thầm cầu mong cho thời gian lắng đọng lại, để kéo dài giây phút ngọt dịu này mãi mãi....
-----Anh gặp em giữa mùa đông buốt giá, mắt ta nhìn tựa đã quen từ lâu.
Em cười tươi như mặt trời cuối đông, nụ cười đó, làm sao anh quên...----
Phía bên kia đống lửa trại, ngăn cách bởi ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ. Tuấn đang chăm chú quan sát Will và Nga tự bao giờ. Ánh mắt họ nhìn nhau khiến lòng anh chùng xuống, nỗi lo sợ bắt đầu trào dâng. Cơn ghen len lõi vào từng mạch máu, lộ dần qua ánh mắt đỏ ngầu. Lúc này, trông anh thật đáng sợ. Vẻ ngoài tốt bụng và hiền hòa thường thấy đã biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Lan Anh tiến đến cạnh Tuấn, dõi theo hướng mà anh đang nhìn, không khó để cô đoán ra sự tình. Nụ cười đắc chí hiện ra trên khóe môi. Cô tinh ranh nắm lấy cánh tay Tuấn như cố lấp khoảng trống vô hình trong lòng anh.
Từ phía xa, Sa Ni đã bị lỗi nhịp múa tự bao giờ...
----
Đây là lần đầu tiên Nga say. Dù trước đây, cô vẫn thỉnh thoảng uống rượu trắng cùng bố Thiên. Bữa cơm, ông cho các cô con gái uống một ly nhỏ. Nga và các em sợ bố uống nhiều rượu thì sanh bệnh nên nhiệt liệt hưởng ứng.
Ở Ba Tu, có hội hè là các cô gái trong buôn lại ép Nga uống rượu cần. Tửu lượng cô vốn không đọ được với các cô, nên Nga chỉ uống lấy lệ. Đêm nay, Lan
Anh lại là người "chủ xị". Cô ta lanh trí bày ra trò chơi rượu phạt.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn, bình rượu cần to được đặt chính giữa. Khi ống rượu cần quay trúng hướng người nào, người đó sẽ phải uống. Xui xẻo thay, ống rượu tre be bé màu vàng nhạt cứ trúng ngay hướng Nga và Tuấn.
Vì hi sinh uống thay Nga, Tuấn say vật vã ngay tại chỗ. Nga cũng không khá hơn chút nào, ngồi gật gù như con gà mắc mưa. Hai má cô đỏ hồng trông thật buồn cười. Đã thế, khi say cô lại càng xấu tính, hát hò in ỏi cá tiếng Việt lẫn tiếng Tây...
Will ngồi bên cạnh nhìn cô tủm tỉm cười. Bất thình lình, anh nhận một cái tát vào mặt từ Nga, làm anh choáng váng hết cả mặt mày. Kèm theo sau đó là tiếng nhè nhè của người say.
"Shut up! cười gì?"
Nga vừa quát vừa nhìn Will bằng đôi mắt lờ đờ nặng trịch. Quá say, cô không còn nhận thức được hành động của mình. Và rồi không lâu sau đó, cô lại gục đầu vào vai anh ngủ ngon lành trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Còn Will chỉ cười trừ, ra bộ thông cảm cho Nga. Dẫu sao, cô cũng đã quá say, không điều khiển được hành động đường đột của mình. Nhưng quả thật, cái tát mạnh của cô khiến mặt anh đau điếng. Nó khiến anh bối rối với ý nghĩ, anh liệu có làm sai điều gì?
"Không sao... Thỉnh thoảng khi say, tôi cũng có những hành động nông nổi như thế này nên tôi có thể thông cảm."
Lan Anh lắc đầu, chống cầm lẩm bẩm, con gái con lứa kiểu này trai nhìn thấy chỉ còn nước xách dép chạy mất. Vậy mà, Tuấn của cô lại âm thầm yêu nó, khiến cô đau cả ruột gan. Từ những ngày đầu đến đây, cô đã mơ hồ nhận ra tình cảm của Tuấn dành cho Nga. Nhưng lúc đó, cô không dám chắc. Cô cố trấn tỉnh với lòng rằng, đó chỉ là tình cảm đồng nghiệp.
Mấy năm trời, cô đeo đuổi Tuấn mà anh chẳng đoái hoài. Năm năm du học cũng không giúp cô nguôi ngoai phần nào. Rồi giờ đây, ông Trời xuôi khiến, đưa cô đến nơi khỉ ho cò gáy này, cô gặp lại anh. Trái tim hồng tưởng đã nguội lạnh, giờ lại lỡ nhịp.
Lan Anh cứ ngỡ, sau khi Will bị ăn cái tát nảy lửa đó, anh chỉ còn nước lo tìm đường chạy biến. Ai ngờ, anh lại là người cõng Nga về.
Sa Ni lo cho Tuấn nên quên cả chị bạn thân, phó mặc Nga cho Will xử lý. Còn cô
và Lan Anh thì lại giành nhau dìu Tuấn về nhà. Cuộc chiến bất phân thắng bại. Cuối cùng, mỗi bên một cô gái, dìu thân hình nặng trĩu của Tuấn về nhà.
Will hất nhẹ người Nga trên lưng. Trông cô nhỏ nhắn vậy mà khá nặng. Giờ anh mới tin, người say là người nặng nhất.
Nga duỗi đầu vào vai Will, trong men say, cô vẫn có thể cảm nhận hơi âm dễ chịu được toát ra từ người anh.
"Đi đâu đây?". Nga cất cao giọng nhèo nhẹo của người say.
"Chúng ta về nhà". Will dịu dàng trả lời, không hề tỏ vẻ khó chịu.
"Ai đang cõng tôi đây?". Giọng Nga lè nhè, nhỏ dần.
"William" Will ôn tồn kiên nhẫn.
Will cười trước những câu hỏi ngây ngô của người say. Anh không ngờ cô gái xinh xắn có phần bẽn lẽn này, đôi khi lại thú vị đến như vậy. Ít nhất là trong lúc say sỉn như thế này. Biểu hiện và hành động vô thức của cô trông thật đáng yêu.
"William là người nào?"
Thần trí Nga thực sự đã bị những giọt rượu cay nồng làm cho phân tán. Cô không còn có thể nhận thức hay nhớ đến sự tồn tại của bất kỳ người nào. Thế nhưng, có người vẫn không cần quan tâm đến việc, Nga có hiểu hay nghe thấy những điều mà mình đang sắp nói ra hay không...
" Là người… yêu em" Lời nói trìu mến, nhẹ nhàng bay theo làn gió thoảng...
"Khò...khò..."
Không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng ngáy ngủ khe khẽ, hòa cùng hơi thở nhè nhẹ của hương rượu bay thoang thoảng xung quanh anh.
Cao nguyên càng về khuya càng lạnh, sương rơi nặng hạt bám vào từng tế bào da thịt. Thế nhưng, có em bên cạnh, anh cảm thấy ấm áp đến lạ thường....
Đặt nhẹ người Nga suốt đệm, Will kéo tấm chăn lên người cô.
Dưới ánh đèn dầu vàng nhẹ đung đưa theo chiều gió, gương mặt đang say sưa ngủ của Nga trông tuyệt đẹp và bình yên.
Will lưu luyến không muốn rời khỏi căn phòng này, anh ngồi ngay bên cạnh cô, đưa những ngón tay đẹp đẽ chạm vào mái tóc cô, lướt từ vầng tráng thanh tú đến sóng mũi thon cao xinh xắn, và cuối cùng dừng lại thật lâu trên đôi môi ấm ướt men rượu.
Cảm giác được chạm vào đầu môi mềm mại của cô khiến anh vô cùng dễ chịu, quyến luyến mãi như không muốn rời xa...
"Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước.
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em đến lớp.
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi...
Trường của em be bé
Lẳng lặng giữa rừng cây,
Cô giáo em tre trẻ
Dạy em hát rất hay.
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi...
Hương rừng thơm đồi vắng
Nước suối trong thầm thì
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi
Hôm qua em tới trường
Mẹ dắt tay từng bước
Hôm nay mẹ lên nương
Một mình em tới lớp
Chim đùa reo trong lá
Cá dưới khe thì thào
Hương rừng chen hương cốm
Em tới trường hương theo."
Giọng hát ngọt ngào, nhẹ nhàng tựa như những làn mây trắng đang bay nhè nhẹ trên bầu trời, khiến bước chân Will đột ngột dừng lại. Anh đứng khép nép bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong lớp học của Nga. Hình ảnh cô gái duyên dáng trong trang phục người con gái Xơ -đăng thu vào đáy mắt nâu tuyệt đẹp của anh và mãi yên vị nơi ấy. Dù không hiểu lời bài hát cô đang hát, nhưng giai điệu hân hoan được thể hiện qua giọng hát trầm ấm của cô khiến trái tim anh đập nhanh hơn thường ngày.
Nga vẫn say sưa hát mà không biết có người đang mãi miết ngắm nhìn cô, bọn
trẻ con cũng chăm chú nghe cô giáo hát mà không hề biết có một vị khách mà chúng đặc biệt yêu mến đang đứng lặng lẽ bên ngoài khung cửa sổ. Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay đầy phấn khích của bọn trẻ vang lên thì Nga mới tình cờ nhìn thấy Will. Không hiểu sao, lúc đó, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ trước ánh mắt nâu sâu thẳm ấy. Cô đỏ mặt, e thẹn mỉm cười nhìn anh rồi chậm rãi bước đến cửa lớp.
"Anh đến tự khi nào?"
"Cũng mới đây thôi. Tiếc là tôi không thể nghe hết nguyên vẹn bài hát mà cô vừa hát. Cô hát hay lắm!" Will mỉm cười hiền hoà như chính giọng nói của anh.
Nga mỉm cười, hai má hồng hây hây trước những cơn gió lạnh đầu mùa. Nhìn thấy túi đồ trên tay Will, cô vội vàng mời anh vào trong lớp. Hôm trước, sau khi đi "chợ tình" về, anh có ngõ ý với Nga về việc, anh muốn tặng quà cho các em học sinh trong lớp học của cô. Lúc đó, cô không những vui mừng thay cho bọn trẻ mà còn vô cùng cảm khích trước tấm lòng nhân ái của anh. Nhưng cảm xúc lúc đó vẫn không bằng tình cảm mà cô dành cho anh ngay lúc này. Nhìn anh giúp bọn trẻ chọn đồ, rồi tự tay mặc cho chúng làm cô càng thấy yêu mến anh nhiều hơn.
Bọn trẻ con được nhận quần áo mới thì vui cười tít mắt, khuôn mặt hớn hở như được đi trẫy hội. Chúng cứ cúi đầu ngắm nghiếc, lấy tay chạm vào từng hoa văn trên áo bằng nét mặt tràn trề hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt sung sướng của bọn trẻ, Nga bất giác không cầm được nước mắt, giọng cô khàn đi.
"Thay mặt các bậc phụ huynh, tôi thành thật biết ơn tấm lòng của anh. Không còn niềm hạnh phúc nào hơn, khi chính anh đã mang tiếng cười đến nơi núi rừng hẻo lánh này..."
Nhìn khoé mắt còn đọng chút nước long lanh như những viên pha lê xinh đẹp, Will dịu dàng lấy tay lau nhẹ, hành động của anh vô cùng gần gũi và tự nhiên khiến Nga như bị thôi miên mà chăm chú nhìn anh không rời. Sau đó, cô như chợt tỉnh ra, bối rối cúi đầu lí nhí nói.
"Tôi thật kì. Lẽ ra, tôi không nên mau nước mắt như thế này trước mặt bọn trẻ. Nhưng nhìn vẻ mặt mừng rỡ vì được quà của chúng mà tôi không cầm được lòng mình." Nga nói đến đây thì lại nghẹn giọng, vội vàng quay lưng sang phía tấm bảng đen vì sợ mấy đưa học trò của mình nhìn thấy.
Will nghiêng đầu sang phía Nga, hơi cúi sát vào nửa mặt cô, hơi thở nam tính và dịu dàng của anh làm cô thêm bối rối mà tìm cách quay mặt sang nơi khác.
"Thôi nào, cô giáo trẻ. Nếu cô cứ khóc riết như vầy. Bọn trẻ sẽ ghét tôi mất." Giọng Will có vẻ trêu đùa.
"Sao anh nói vậy?" Nga lúc này mắt vẫn còn đỏ hoe, cô quay sang nhìn anh, ngây ngô hỏi.
"Vì bọn chúng có thể hiểu lầm là tôi đang ăn hiếp cô giáo yêu qúi của chúng." Will mỉm cười ôn hoà, khoe trọn hàm răng trắng đều như hạt bắp.
Câu nói dí dỏm của Will khiến Nga bật cười, từ đó mà tâm cũng tịnh lại để tiếp tục cuộc giao lưu của Will và bọn trẻ con trong lớp. Hôm nay, anh không những mang quần áo đến tặng chúng mà còn mang theo rất nhiều bánh kẹo. Bọn trẻ ở buôn vốn quen với củ khoai, trái bắp...nên khi được bánh kẹo thì vui cười tít mắt, cứ giữ lấy khư khư trong tay để dành không dám ăn.
"Chú Will hỏi sao con không ăn kẹo? Bộ con không thích kẹo này sao? Cô đổi kẹo khác cho con nhé?" Will nhờ Nga hỏi bọn trẻ khi anh thấy chúng không ăn kẹo mà cứ giữ trong tay hoặc cất vào túi áo.
"Dạ, con để dành mang về cho em của con. Em con thích ăn kẹo lắm!" Cậu học trò có đôi mắt sáng quắc nhìn Nga, tươi cười nói khiến trái tim cô quặn đau.
Hít một hơi thở nhẹ để kiềm lòng mình trước câu nói thật thà của cậu học trò nhỏ, Nga quay sang giải thích với Will. Cả hai lặng người nhìn nhau mà không thốt nên lời, chỉ có ánh mắt giao nhau tuy lặng lẽ mà có thể thấu hiểu mọi điều.
"Con ăn kẹo này đi, chú sẽ cho kẹo khác mang về cho em của con." Will cúi xuống vừa xoa đầu thằng bé vừa nói. Sau đó, anh nhờ Nga dịch lại cho thằng bé hiểu.
Thằng bé nghe vậy thì mắt sáng rực, nhanh chóng bóc vỏ kẹo ra ăn một cách ngon lành, vừa ăn vừa nhìn Will và Nga bằng ánh mắt vui sướng, khiến Nga và Will nhìn nhau mỉm cười vui vẻ. Sau đó, như đã hứa, Will đặt vào tay cậu bé một nắm kẹo đủ màu sắc trước ánh mắt trìu mến của Nga dành cho anh.
Có thể nói, đây là một trong những buổi học vui nhất từ trước đến giờ của lớp Nga. Hôm nay, học trò của cô không những được nghe cô hát, được tặng quà, được ăn bánh kẹo mà còn được Will dạy hát bài ABC. Vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc với tiếng Anh, nên bọn trẻ còn khá bỡ ngỡ. Nhưng nhìn chung, chúng tỏ ra vô củng thích thú với bộ môn này. Vì thế, chỉ sau nửa giờ dạy hát, chúng đã có thể nhớ phiên âm bảng chữ cái của tiếng Anh và hát theo Will một cách trôi chảy trước sự ngỡ ngàng của cô.
Bài hát ABC kết thúc cùng là lúc Will nói lời chia tay lớp học. Nga ra hiệu cho cả lớp nói câu "Thank you very much" khiến Will vô cùng bất ngờ.
----
Tan lớp, Will đưa Nga về nhà SaNi. Lũ học trò chạy nhảy trước mặt, nối đuôi theo sau thỏ thẻ to nhỏ với nhau rồi cười tít mắt.
"Bọn trẻ dễ thương quá! Tuy rất thích có nhiều bánh kẹo để mang về cho em, cho mẹ ở nhà nhưng chúng không bao giờ ngỏ ý xin hay vồ vập. Có đứa, tôi đã cho kẹo rồi nên khi cho tiếp lần nữa, chúng thật thà bảo là mình có rồi." Will vừa nói vừa nhìn bọn trẻ đang chạy nhảy trước mặt với ánh mắt hài lòng.
"Trẻ con ở đây ngoan lắm. Chúng như thế, ai mà không thương cho được."
"Cô biết không? Dù mới ở đây có vài tuần, chưa gặp qua hết bà con trong buôn. Nhưng tôi thấy hầu hết người dân trong bản này rất thật thà và chất phác. Điều này khiến tôi càng thêm yêu mến mảnh đất này hơn. Cái nghèo vẫn không làm mất đi giá trị và bản chất cao đẹp của họ."
"Ngày trước khi đến đây, tôi cũng có cùng suy nghĩ giống anh. Sống lâu hơn nữa, tôi còn nhận ra thêm một điều rằng, ngoài thật thà chất phác, họ còn là những con người rất tốt bụng..."
Will gật gù vẻ tán đồng. Sau đó, anh tò mò quay sang hỏi.
"Cô có dạy thêm tiếng Anh cho bọn trẻ không?"
"Không, tôi chỉ dạy chúng tiếng Kinh và toán học."
Tuy Will không hỏi gì thêm, nhưng Nga cũng đủ hiểu ý anh nên nói tiếp.
"Có phải anh ngạc nhiên khi bọn trẻ nói lời cám ơn bằng tiếng Anh trong lớp hôm nay phải không?"
Will mìm cười, gật đầu nhẹ.
"Thật ra, thỉnh thoảng, có vài phái đoàn đến đây làm từ thiện. Vì thế, tôi có dạy bọn trẻ nói lời cám ơn bằng tiếng Anh. Để mỗi khi gặp họ, bọn chúng sẽ biết bày tỏ lòng cám ơn."
"À ra là vậy..." Will mỉm cười, gật gù hiểu ý Nga.
Chẳng mấy chốc, ngôi nhà sàn nhỏ cũ nát của SaNi ẩn hiện sau bụi tre già. Bọn
trẻ con cũng rã đám ríu rít chào tạm biệt Nga và Will.
"Cũng đến giờ ăn trưa rồi, anh vào nhà dùng cơm cho vui."
"Cám ơn cô. Nhưng tôi đã hẹn dùng cơm với trưởng đoàn để bàn một số công chuyện." Will có vẻ luyến tiếc.
"Thế à. Vậy hẹn anh vào dịp khác."
Nga mỉm cười thay cho lời chào rồi định quay lưng bước vào nhà, nhưng Will đã kịp nắm lấy cánh tay Nga ngăn lại.
"Nga, chờ một chút..."
Will đưa một chiếc túi lớn màu xanh đậm về phía Nga trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
"Tặng cô cái này. Tôi hy vọng cô sẽ thích nó."
Nga chưa bao giờ được ai tặng một món quà to đến như vậy nên vô cùng bất ngờ, hai mắt cô mở to, tò mò nhìn món quà ngay trước mặt. Dù trong lòng rất thích nhưng cô phân vân không biết có nên nhận một món quà lớn như vậy không. Nhất là vị chủ nhân của nó lại là Will, người mà cô chỉ mới gặp gỡ được vài tuần.
"Tôi..." Nga ngập ngừng, không biết phải nói lời từ chối như thế nào để Will không bị tổn thương.
Nhìn thấy vẻ lưỡng lự của Nga, Will có vẻ căng thẳng.
"Đây là tấm lòng của tôi. Mong cô sẽ nhận lấy. Tôi nghĩ rằng nó rất hợp với
cô...."
Nga bối rối trước cử chỉ và lời nói chân thành của Will nhưng cũng không thể mạnh dạn mà giơ tay nhận lấy.
"Cám ơn lòng tốt của anh nhưng món quà lớn quá, tôi...Anh đã tốn rất nhiều tiền để mua quà cho bọn trẻ rồi. Anh không cần phải tặng tôi đâu..."
Will mỉm cười ôn nhu, vẫn kiên nhẫn chìa món quà về phía Nga. Cuối cùng, anh mạnh dạn cầm lấy tay cô chạm vào món quà và nói.
"Nếu cô ngai, thì coi như đây là quà tôi tặng để thay lời cảm ơn vì đã dạy tôi hái chè, cám ơn cô về gói chè lần trước và cám ơn cô vì đã chỉ tôi cách pha chè. Để tôi biết rằng, nếu như tôi không đến Ba Tu, nếu tôi không gặp cô, tôi sẽ không bao giờ biết hết mùi vị tuyệt vời của chè xanh."
"Tất cả những việc đó đâu có đáng gì. Anh không cần phải bận tâm như vậy."
"Món quà này cũng không là bao. Cô cũng đừng nên ngần ngại..." Will lém lỉnh đáp trả khiến Nga cũng phải che miệng bật cười.
Trước tấm lòng của Will, Nga không còn cách nào khác là đón nhận tấm chân tình của anh. Ôm túi quà lớn trên tay, cô mỉm cười hiền từ nhìn anh.
"Cám ơn anh rất nhiều."
----
Những ngày làm việc hăng say đầy sức trẻ nhanh chóng trôi qua. Đoàn tình nguyện đã ở Ba Tu được ba tuần. Công việc của các nhóm đều diễn ra tốt đẹp.
Dân trong buôn đang nô nức chờ đợi những công trình mà đoàn đang dần hoàn tất. Không lâu nữa, buôn sẽ có nhiều giếng nước sạch, trạm y tế. Bọn trẻ con vui hơn ai hết khi biết được rằng, chúng sẽ sớm được học ở một nơi khoáng mát và chỉnh chu hơn trước. Đặc biệt, những hộ nghèo trong buôn sẽ không còn phải sống trong những mái nhà lụp xụp tạm bợ nữa...
Vì bất đồng ngôn ngữ, nên dân trong buôn không biết phải diễn tả lòng biết ơn sâu sắc của mình đối với phái đoàn như thế nào. Nhưng trong ánh mắt của mọi
người thì luôn ẩn chứa sự biết ơn chân thành.
Để tỏ lòng biết ơn những người bạn phương xa không ngại bao khó nhọc, thiếu thốn để đến đây giúp đỡ buôn làng. Vào ngày cuối tuần, già làng lại giết số trâu bò ít ỏi để chiêu đãi mọi người, tổ chức ca múa hát suốt đêm. Không khí đông vui, náo nhiệt như trẩy hội. Lâu lắm, Ba Tu mới được dịp tiệc tùng hân hoan như thế này, nên ai nấy đều rất nhiệt thành hưởng ứng, gom góp cây rau, con cá, củ khoai, trái bắp... để chung vui. Dù Ba Tu còn nghèo nàn và lạc hậu, thiếu thốn vật chất nhưng sự thân thiệt và hiếu khách thì thật đáng ghi nhận.
Trời vừa chập tối, đống củi cao đã được đốt lên làm sáng rực cả một góc trời. Người lớn, trẻ nhỏ xúm xích trong những bộ đồ tươm tất nhất mà mình có đến góp vui.
Khí trời cao nguyên càng về đêm càng lạnh, mọi người ngồi quanh đống lửa để sưởi ấm, cảm giác thật dễ chịu và bình yên. Sau đó, mọi người chia nhau những ống rượu cần. Vị cay nồng thấm vào từng tế bào làm cơ thể dần ấm lên. Ngon lạ! Tiếng khèn, tiếng trống, tiếng sáo véo von hòa cùng giọng hát của những cô gái Xơ-đăng tạo thành một âm thanh rất riêng và đặc biệt, vang dội khắp núi rừng. Dù có đi đâu, cũng sẽ không bao giờ có thể quên được.
Vừa nhìn thấy Tuấn rời vị trí ở chỗ Nga, Will đã bước đến đứng cạnh. Dáng người cao lớn trong chiếc áo hoodie màu xanh đậm ấm áp như đang phà hơi ấm nhẹ nhàng vào người cô.
"Cô đã ở đây lâu chưa?" Will lướt mắt nhìn bộ trang phục Nga đang mặc trên người bằng ánh mắt rất hài lòng.
Đang say sưa nhẩm hát theo các cô gái Xơ-đăng, Nga không biết Will đứng cạnh mình tự khi nào. Cô giật mình quay sang, tròn xoe mắt.
"Ồ, xin lỗi...các cô gái hát hay quá làm tôi không để ý đến mọi thứ xung quanh. Anh đứng đây tự khi nào?"
"Cũng mới đây thôi. Thấy cô say sưa xem hát, tôi không dám làm phiền." Will nheo mắt. Hai tay bỏ vào túi áo....
Nga và Will đứng cạnh nhau, cả hai cùng chăm chú quan sát đám đông đang hát hò nhảy múa ngay trước mặt. Một lúc sau, Nga mới đột ngột lên tiếng.
"Cám ơn anh về món quà. Tôi rất thích nó."
Nga cúi đầu nhìn bộ trang phục Xơ-đăng mà mình đang mặc trên người. Đó là kiểu đồ mà người Xơ-đăng thiết kể để mặc cho những dịp đặc biệt, với nhiều họa tiết hơn những bộ đồ thường ngày. Màu chủ đạo của hoạ tiết chủ yếu là màu đỏ, xen kẽ màu xanh rêu, màu bạc và có cả màu hồng được thêu trên nền vải màu đen nguyên bản. Đêm nay, trông cô càng thêm duyên dáng và đáng yêu với chiếc mũ đủ màu sắc trên đầu, những cuộn len tròn nhỏ được may theo vành nón đong đưa theo mỗi cử động của cô.
"Không có chi!" Will quay sang nhìn Nga, lướt mắt nhìn bộ trang phục trên
người cô một lần nữa rồi dịu dàng nói. "Đêm nay, trông cô ...đẹp lắm!"
Nga ngượng ngùng, cúi đầu mỉm cười. Cô đã rất bất ngờ khi nhìn thấy mười bộ trang phục Xơ-đăng trong túi quà mà Will gửi cô hôm trước. Không những thế, anh còn tinh tế viết một tờ giấy nhỏ dưới đáy túi quà "Tôi rất thích ngắm nhìn cô trong những bộ trang phục của người Xơ-đăng. Lúc đó, trông cô đẹp hơn bao giờ hết!". Không biết Nga đã đọc đi, đọc lại tờ mẫu giấy nhỏ đó bao nhiêu lần và còn cẩn thận ép vào cuốn sổ riêng. Cả đêm hôm đó, cô cứ mỉm cười một mình rồi suy nghĩ mông lung, quanh quẩn chỉ mỗi câu hỏi. Anh đã nói là sẽ dành tặng những bộ đồ này cho người bạn gái ở quê nhà cơ mà? Nhưng tại sao cuối cùng lại tặng cho cô? Dày vò với bao ý nghĩ trong đầu, cô cố gắng xua tan những mộng tưởng của mình về anh, dù điều đó đối với cô lúc này thật không dễ dàng...
Thấy Will đang say sưa xem diễn văn nghệ. Nga lí nhí nói.
"Will à..."
"Gì?" Will quay sang nhìn Nga, dịu dàng hỏi.
"Có điều này tôi muốn nói với anh..." Nga hơi ngập ngừng.
Will kiên nhẫn chờ cô nói, nụ cười hiền hoà liên tiếp nở trên môi khiến Nga cũng mạnh dạn nói.
"Thật ra..." Nga nhìn về phía các cô gái đang múa hát vui cười.
"Có chuyện gì quan trọng sao? Cô cứ nói đi, đừng ngại."
"Thật ra, những bộ đồ mà anh tặng tôi chúng rất đẹp..."
"Tốt. Tôi vui khi biết cô thích nó..." Will không giấu được vẻ mặt vui sướng.
"Ý tôi là...tôi đã đem chúng tặng cho các cô gái trong nhóm văn nghệ và chỉ giữ mỗi bộ đồ tôi đang mặc." Mắt Nga lại hướng về các cô gái đang múa hát.
Nụ cười trên môi Will hơi cứng lại, anh hơi bất ngờ với những gì Nga vừa nói.
"O..k" Có vẻ như Will đang chờ đợi một lời giải thích từ cô.
"Anh không giận tôi chứ? Khi mang quà của anh tặng cho người khác"
"Có một chút..." Will hơi nghiêm mặt.
"Tôi thực sự xin lỗi. Lẽ ra, tôi nên hỏi ý anh trước khi quyết định làm điều đó..."
Nga cúi đầu, hai tay đan xen nhau.
Điệu bộ hối lỗi của Nga khiến Will bật cười thật tươi. Anh dịu giọng nói.
"Tôi đùa với cô đó. Làm sao tôi giận cô được..."
'Thật không?" Nga mừng rỡ, tròn xoe đôi mắt ngước nhìn Will.
Will gật đầu trấn an Nga.
"Cô làm điều đó vì người khác, làm sao tôi giận cô được. Tôi càng qúi cô hơn thì có..."
"Thật ra, đồ diễn của các cô gái trong nhóm múa đã cũ quá rồi. Tôi chỉ muốn tặng họ bộ đồ mới để có thể biểu diễn cho phái đoàn xem..."
"Cô biết không?"
Nga nhìn Will chờ đợi.
"Bộ đồ cô đang mặc là bộ mà tôi thích nhất..." Will đưa tay chạm vào những cục len nhỏ trên nón của Nga.
Nghe Will nói thế, Nga mừng thầm trong lòng. Ít ra, cô đã giữ lại bộ đồ mà anh thích nhất.
"Tôi cũng thích bộ này nhất"
Nga mỉm cười, hai tay nắm lấy vạt áo. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cô cúi đầu lấy một món đồ từ trong chiếc túi nhỏ cô đang mang trên người. Cô để món quà trong lòng hai bàn tay chìa về phía Will. Ánh mắt len lén nhìn biểu hiện trên gương mặt anh.
"Tặng anh nè..."
Will tròn mắt nhìn món quà mà Nga dành tặng anh đêm nay. Đó là một chiếc áo truyền thống dành cho nam của người Xơ-đăng, nó được xếp gọn gàng và được cột lại bằng một sợi vải mỏng màu đỏ với chiếc nơ điệu đà. Vô cùng bất ngờ khi nhận được món quà này đêm nay, anh không giấu vẻ vui sướng, nhanh tay cầm lấy chiếc áo. Anh giơ chiếc áo lên cao, ngắm nhìn thật lâu từng hoạ tiết trên thân áo bằng ánh mắt thích thú.
"Tôi không nghĩ là cô có thể may chiếc áo này nhanh đến như vậy."
Nga không nói gì, chỉ mỉm cười trước cử chỉ sung sướng giống trẻ con được quà của anh. Thật không uổng công suốt mấy ngày qua, cô hầu như thức trắng đêm để dệt vải.
'Anh thích nó không?"
"Có, tôi thích lắm. Cám ơn cô rất nhiều."
"Tôi không biết anh mặc có vừa không nữa."
Will ướm thử chiếc áo lên người, nhanh miệng đáp.
"Tôi nghĩ là vừa..."
"Anh mang về mặc thử. Nếu không vừa, tôi có thể sửa lại..."
Will gật đầu cười, anh xếp lại cẩn thận rồi bỏ vào chiếc túi to trước ngực và nói.
"Tôi có thể đựng bất cứ vật gì trong chiếc túi này....Kể cả một cô gái Xơ-đăng." Anh nheo mắt nhìn Nga.
Nga cúi đầu, che miệng cười trước câu nói dí dỏm của Will. Càng trò chuyện với anh, cô càng yêu mến con người anh, một trái tim giàu lòng nhân ái và một tâm hồn vô cùng đẹp đẽ...
"Tôi đã từng đi qua nhiều quốc gia, nhiều vùng miền ở Việt Nam. Nhưng không nơi nào để lại nhiều ấn tượng bằng Ba Tu." Giọng Will trầm ấm, chân tình.
"Tôi đã ở đây được gần năm tròn. Không quá dài, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy gắn bó với mảnh đất này."
Ánh mắt Nga nhìn xa xăm như hoài niệm lại những ngày đầu tiên đến Ba Tu. Năm ấy, cô vừa tròn 18 tuổi. Độ tuổi xuân sắc và đầy nhiệt huyết. Tạm xa cuộc sống thành phố xô bồ náo nhiệt, Nga tình nguyện đến Ba Tu nhận công tác.
Nhớ những ngày đầu tiên xa gia đình, đêm nào cô cũng nhớ nhà đến nao lòng.
Dù cuộc sống thiếu thốn trăm bề nhưng cô vẫn kiên tâm bám trụ. Thời gian dần trôi qua, cô lại càng gắn bó và yêu hơn mảnh đất này.
Nga xoa xoa nhẹ lên cánh tay. Dường như sương đêm bắt đầu rơi nhẹ, không khí se se lạnh bao trùm mọi vật. Tuy thời tiết khắc nghiệt nhưng bữa tiệc đêm vẫn diễn ra vô cùng sôi động và rộn ràng...
"Ước gì, tôi biết đến Ba Tu sớm hơn. Có thể góp công sức nhỏ của mình để giúp đỡ người dân nơi đây." Will trầm giọng, ánh mắt nhìn về phía đám đông đang chơi trò nhảy sạp.
"Những gì anh đang làm sẽ giúp ích rất nhiều cho bà con trong buôn. Vì thế, anh đừng nghĩ ngợi nhiều về việc mình đã không đến đây sớm hơn." Nga an ủi khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Will về hướng những đứa trẻ đang co ro vì lạnh.
Will nhoẻn miệng cười nhìn Nga, anh thở một hơi nặng nề rồi cố bình tâm lại bằng việc chuyển sang những câu chuyện khác. Anh kể cho cô nghe về những vùng đất mà anh đã từng đi qua, về những con người thú vị mà anh đã từng gặp gỡ, về những tấm lòng cao cả mà anh từng biết đến....Anh kể cho cô nghe về ngôi trường danh tiếng mà anh đang theo học, về người bạn tốt đã giới thiệu anh với tổ chức này...
Duy chỉ có một điều anh đã không kể cho cô nghe...
"Cô có chán với những câu chuyện bất tận không đầu không đuôi của tôi không?" Will ném cây củi vào đống lửa trại, anh quay sang mỉm cười hỏi.
"Không, không có đâu..." Nga lắc đầu cười.
"Hãy kể cho tôi nghe về cô đi? Làm sao cô đến được mảnh đất heo hút này?"
Câu hỏi của Will như vô tình chạm vào nỗi muộn phiền sâu thẳm trong lòng Nga, cô không trả lời, chỉ trầm tư nhìn về khoảng không gian trước mặt. Will đoán, ắt hẳn Nga là một cô gái vốn có nhiều nỗi niềm sâu thẳm được che giấu ở phía sau nụ cười tươi như ánh mặt trời cuối đông...
"Thật ra, tôi không cao cả như những gì anh nghĩ. Tôi đến đây, dừng chân ở mảnh đất này như là một sự trốn chạy. Anh nhìn tôi như là một người ban phát tình yêu thương. Nhưng thật ra, chính bà con trong buôn mới là người cho tôi tình yêu, là người đã dang tay ôm lấy tôi. Mảnh đất này là nơi đã cứu tôi, đã cưu mang tôi..." Giọng Nga khẽ khàng hoà cùng tiếng củi khô cháy lắp bắp.
Will nhìn Nga, trong khóe mắt nghi vấn nhiều câu hỏi. Nhưng vì lịch sự, anh không tiện nói ra. Có những nỗi niềm rất khó chia sẽ cùng ai, nó âm ĩ như những vết sẹo chưa kịp lành, chạm nhẹ vào cũng có thể rơm rớm máu. Anh không muốn khơi gợi lại, vì điều đó có thể vô tình chạm vào nỗi đau của Nga. Khi nào cô muốn thổ lộ, anh sẽ luôn sẵn lòng.
Tuy nhiên, anh vẫn không tin Nga đến đây vì trốn chạy. Nếu có thì cũng chỉ là một phần lý do. Anh nhìn thấy sự nhiệt thành của cô trong ánh mắt trìu mến và ấm áp dành cho bọn trẻ, qua từng cử chỉ dạy bảo ân cần mà anh bắt gặp, mỗi khi đứng kín đáo ngoài cửa sổ quan sát cô.
Nếu nói trốn chạy, có lẽ người đó chính là anh. Có phải anh cũng đã trốn chạy sự thật phũ phàng để đến đây? Anh đủ nhân đạo để đến giúp đỡ buôn làng này, nhưng không biết anh có đủ can đảm và sự thành tâm để ở lại vùng đất này như Nga không?
Nhưng ngay lúc này đây, anh chắn chắn một điều rằng, anh sẽ quay lại nơi này!
"Tôi không biết cô đã phải chịu đựng những gì trước đây? Nhưng từ bây giờ, cô cứ an lòng rằng, vẫn còn có một người luôn bên cạnh cô những lúc muộn phiền và cũng sẽ luôn bên cạnh trong những thời khắc tăm tối nhất..."
Nga quay sang nhìn Will với ánh mắt biết ơn, tôn thờ và cả một sự xao động lặng lẽ. Đối với cô, anh là một điều gì đó quá xa vời. Cô có cảm tưởng mình giống như một đứa trẻ, đang giơ tay lên cao để cố hái sao trên trời. Và rồi sau đó nhận ra rằng, khoảng cách giữa trời và đất dài thật vô tận, có cố gắng cũng chỉ là hoài công...
"Cám ơn anh, Will. Cho dù mai này anh không còn ở đây nữa, nhưng những tình cảm tốt đẹp và sự quan tâm của anh dành cho tôi, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không bao giờ phai nhạt..."
...
..
.
Bên đống lửa cháy bập bùng, có một sợi dây định mệnh vô hình đang kéo hai tâm hồn đồng cảm xích lại gần nhau hơn...
Không có cuộc đối thoại nào sau đó. Chỉ có những ánh mắt trao nhau chất chứa triệu thâm tình...
Xung quanh Nga và Will giờ chỉ còn lại không gian tĩnh lặng và bình yên.
Họ ngồi bên nhau, trong thế giới riêng biệt của hai người.
Và thầm cầu mong cho thời gian lắng đọng lại, để kéo dài giây phút ngọt dịu này mãi mãi....
-----Anh gặp em giữa mùa đông buốt giá, mắt ta nhìn tựa đã quen từ lâu.
Em cười tươi như mặt trời cuối đông, nụ cười đó, làm sao anh quên...----
Phía bên kia đống lửa trại, ngăn cách bởi ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ. Tuấn đang chăm chú quan sát Will và Nga tự bao giờ. Ánh mắt họ nhìn nhau khiến lòng anh chùng xuống, nỗi lo sợ bắt đầu trào dâng. Cơn ghen len lõi vào từng mạch máu, lộ dần qua ánh mắt đỏ ngầu. Lúc này, trông anh thật đáng sợ. Vẻ ngoài tốt bụng và hiền hòa thường thấy đã biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Lan Anh tiến đến cạnh Tuấn, dõi theo hướng mà anh đang nhìn, không khó để cô đoán ra sự tình. Nụ cười đắc chí hiện ra trên khóe môi. Cô tinh ranh nắm lấy cánh tay Tuấn như cố lấp khoảng trống vô hình trong lòng anh.
Từ phía xa, Sa Ni đã bị lỗi nhịp múa tự bao giờ...
----
Đây là lần đầu tiên Nga say. Dù trước đây, cô vẫn thỉnh thoảng uống rượu trắng cùng bố Thiên. Bữa cơm, ông cho các cô con gái uống một ly nhỏ. Nga và các em sợ bố uống nhiều rượu thì sanh bệnh nên nhiệt liệt hưởng ứng.
Ở Ba Tu, có hội hè là các cô gái trong buôn lại ép Nga uống rượu cần. Tửu lượng cô vốn không đọ được với các cô, nên Nga chỉ uống lấy lệ. Đêm nay, Lan
Anh lại là người "chủ xị". Cô ta lanh trí bày ra trò chơi rượu phạt.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn, bình rượu cần to được đặt chính giữa. Khi ống rượu cần quay trúng hướng người nào, người đó sẽ phải uống. Xui xẻo thay, ống rượu tre be bé màu vàng nhạt cứ trúng ngay hướng Nga và Tuấn.
Vì hi sinh uống thay Nga, Tuấn say vật vã ngay tại chỗ. Nga cũng không khá hơn chút nào, ngồi gật gù như con gà mắc mưa. Hai má cô đỏ hồng trông thật buồn cười. Đã thế, khi say cô lại càng xấu tính, hát hò in ỏi cá tiếng Việt lẫn tiếng Tây...
Will ngồi bên cạnh nhìn cô tủm tỉm cười. Bất thình lình, anh nhận một cái tát vào mặt từ Nga, làm anh choáng váng hết cả mặt mày. Kèm theo sau đó là tiếng nhè nhè của người say.
"Shut up! cười gì?"
Nga vừa quát vừa nhìn Will bằng đôi mắt lờ đờ nặng trịch. Quá say, cô không còn nhận thức được hành động của mình. Và rồi không lâu sau đó, cô lại gục đầu vào vai anh ngủ ngon lành trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Còn Will chỉ cười trừ, ra bộ thông cảm cho Nga. Dẫu sao, cô cũng đã quá say, không điều khiển được hành động đường đột của mình. Nhưng quả thật, cái tát mạnh của cô khiến mặt anh đau điếng. Nó khiến anh bối rối với ý nghĩ, anh liệu có làm sai điều gì?
"Không sao... Thỉnh thoảng khi say, tôi cũng có những hành động nông nổi như thế này nên tôi có thể thông cảm."
Lan Anh lắc đầu, chống cầm lẩm bẩm, con gái con lứa kiểu này trai nhìn thấy chỉ còn nước xách dép chạy mất. Vậy mà, Tuấn của cô lại âm thầm yêu nó, khiến cô đau cả ruột gan. Từ những ngày đầu đến đây, cô đã mơ hồ nhận ra tình cảm của Tuấn dành cho Nga. Nhưng lúc đó, cô không dám chắc. Cô cố trấn tỉnh với lòng rằng, đó chỉ là tình cảm đồng nghiệp.
Mấy năm trời, cô đeo đuổi Tuấn mà anh chẳng đoái hoài. Năm năm du học cũng không giúp cô nguôi ngoai phần nào. Rồi giờ đây, ông Trời xuôi khiến, đưa cô đến nơi khỉ ho cò gáy này, cô gặp lại anh. Trái tim hồng tưởng đã nguội lạnh, giờ lại lỡ nhịp.
Lan Anh cứ ngỡ, sau khi Will bị ăn cái tát nảy lửa đó, anh chỉ còn nước lo tìm đường chạy biến. Ai ngờ, anh lại là người cõng Nga về.
Sa Ni lo cho Tuấn nên quên cả chị bạn thân, phó mặc Nga cho Will xử lý. Còn cô
và Lan Anh thì lại giành nhau dìu Tuấn về nhà. Cuộc chiến bất phân thắng bại. Cuối cùng, mỗi bên một cô gái, dìu thân hình nặng trĩu của Tuấn về nhà.
Will hất nhẹ người Nga trên lưng. Trông cô nhỏ nhắn vậy mà khá nặng. Giờ anh mới tin, người say là người nặng nhất.
Nga duỗi đầu vào vai Will, trong men say, cô vẫn có thể cảm nhận hơi âm dễ chịu được toát ra từ người anh.
"Đi đâu đây?". Nga cất cao giọng nhèo nhẹo của người say.
"Chúng ta về nhà". Will dịu dàng trả lời, không hề tỏ vẻ khó chịu.
"Ai đang cõng tôi đây?". Giọng Nga lè nhè, nhỏ dần.
"William" Will ôn tồn kiên nhẫn.
Will cười trước những câu hỏi ngây ngô của người say. Anh không ngờ cô gái xinh xắn có phần bẽn lẽn này, đôi khi lại thú vị đến như vậy. Ít nhất là trong lúc say sỉn như thế này. Biểu hiện và hành động vô thức của cô trông thật đáng yêu.
"William là người nào?"
Thần trí Nga thực sự đã bị những giọt rượu cay nồng làm cho phân tán. Cô không còn có thể nhận thức hay nhớ đến sự tồn tại của bất kỳ người nào. Thế nhưng, có người vẫn không cần quan tâm đến việc, Nga có hiểu hay nghe thấy những điều mà mình đang sắp nói ra hay không...
" Là người… yêu em" Lời nói trìu mến, nhẹ nhàng bay theo làn gió thoảng...
"Khò...khò..."
Không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng ngáy ngủ khe khẽ, hòa cùng hơi thở nhè nhẹ của hương rượu bay thoang thoảng xung quanh anh.
Cao nguyên càng về khuya càng lạnh, sương rơi nặng hạt bám vào từng tế bào da thịt. Thế nhưng, có em bên cạnh, anh cảm thấy ấm áp đến lạ thường....
Đặt nhẹ người Nga suốt đệm, Will kéo tấm chăn lên người cô.
Dưới ánh đèn dầu vàng nhẹ đung đưa theo chiều gió, gương mặt đang say sưa ngủ của Nga trông tuyệt đẹp và bình yên.
Will lưu luyến không muốn rời khỏi căn phòng này, anh ngồi ngay bên cạnh cô, đưa những ngón tay đẹp đẽ chạm vào mái tóc cô, lướt từ vầng tráng thanh tú đến sóng mũi thon cao xinh xắn, và cuối cùng dừng lại thật lâu trên đôi môi ấm ướt men rượu.
Cảm giác được chạm vào đầu môi mềm mại của cô khiến anh vô cùng dễ chịu, quyến luyến mãi như không muốn rời xa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.