Chương 94: Chưa hề lãng quên! (Phần 3)
Hanny Ho
27/11/2017
Vẻ ngạc nhiên nhanh chóng hiện lên trong đáy mắt Nga, cô xoay người
trông theo dáng dấp vô cùng gợi cảm của Vivian đang dần bước ra khỏi
quán sau lời cảm ơn và câu chào tạm biệt. Thẫn thờ một phút, cô mới quay người lại bàn, áp tay vào ly nước trái cây, khuôn mặt mơ màng nghĩ mãi
về lời người vừa mới đi khỏi, điện thoại trong túi xách đang reo từng
đợt chuông nhưng dường như cô hoàn toàn không nghe thấy…
Mùa đông năm ấy, Will đã làm một việc có lỗi với Nga. Trong cơn say không kiểm soát được hành động của mình, anh đã phản bội cô và ân ái cùng một người con gái khác khi từ Việt Nam trở về Mỹ. Cho dù lúc đó, cơn say đã làm loà mắt anh, khiến anh nhầm lẫn người con gái trước mặt đang vuốt ve thân thể mình là Nga, điều đó cũng không thể nào làm anh tha thứ cho bản thân mình. Và cho dù trong suốt cuộc trao đổi thân xác, anh chỉ rên rĩ gọi tên cô, thì điều đó cũng không thể nào biện minh hay dung thứ cho lỗi lầm của anh.
Vivian là người duy nhất hiểu rõ sự nhầm lẫn của Will. Tuy nhiên, lúc đó, cô không muốn đối mặt và chấp nhận việc sẽ mất anh. Vì thế, cô giữ bí mật đáng xấu hổ này trong lòng, nhằm cố tình tìm cách lôi kéo anh quay lại với mình.Thế nhưng, rốt cuộc, cô nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của mình không thể níu chân anh, vì tim anh đã trao trọn cho người con gái anh đã liên tục gọi tên trong cơn say mất rồi.
"Anh xin lỗi vì chuyện tối qua. Đó là một sai lầm lớn của anh. Vivian, anh đã yêu một người khác. Anh đã phản bôi cô ấy vì sự ngộ nhận trong cơn say. Anh biết anh đã làm điều sai trái với em, nhưng chúng ta đã thực sự kết thúc rồi. Vì thế, em đừng nên níu kéo nữa làm gì."
"Là Nga có phải không?"
"Vì sao em biết cô ấy? Em chưa bao giờ gặp cô ấy mà?"
"Anh đã luôn miệng gọi tên cô ấy khi chúng ta bên nhau."
Trong giây phút nhìn ánh mắt của Will khi nói về người con gái có tên Nga, Vivian nhận ra, cô không còn có thể thay đổi được điều gì trong mối quan hệ giữa cô và Will. Cô quyết định không níu kéo anh nữa và cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì với cô. Thế nhưng, Will là một người đàn ông có trách nhiệm, anh đã làm tất cả những gì có thể để bù đắp lại lỗi lầm của mình. Sự cao thượng và lòng tốt của anh đã làm cô hoàn toàn thay đổi từ đó.
Từ một cô gái sống thiêng về vật chất và thích sống phụ thuộc vào đàn ông, Vivian đã tự biết đứng lên trên đôi chân của mình và sống một cuộc đời tốt hơn. Nghe lời khuyên của Will, cô chuyên tâm trao dồi kiến thức nghiệp vụ. Với lợi thế về nhan sắc, cô tham gia vào các hoạt động nghệ thuật như làm người mẫu thời trang, người mẫu quảng cáo và đóng phim. Nhờ sự hậu thuẫn của Will, con đường dẫn đến thành công của cô vô cùng thuận lợi và tốt đẹp. Anh và cô cũng trở thành những người bạn thân từ đó. Có lẽ, điều đẹp đẽ duy nhất trong mối quan hệ còn lại của cô và anh, đó chính là tình bạn tốt đẹp mà cả hai đang có.
Vivian cũng đã có bạn trai mới, anh ta cũng rất yêu thương và chiều chuộng cô. Lần này, cô sang Việt Nam theo lời mời của công ty đối tác với TLS, họ muốn cô làm người mẫu đại diện cho dòng sản phẩm mới của công ty. Cô rất vui nên đột ngột đến thăm Will để làm anh cảm thấy bất ngờ. Cô cứ ngỡ, mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp như vậy cho đến khi cô chạm mặt Casey. Thật sự, lúc đầu, cô chỉ muốn trêu đùa với Casey một chút. Nào ngờ, Casey lại đi quá đà như vậy.
Đi qua đi lại trong phòng khách sạn cao cấp, Vivian không biết cô có nên tiếp tục nhận lời mời làm người mẫu đãi diện cho TLS nữa không thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Will. Trên điện thoại, giọng anh có vẻ say. Anh đang ở một quán bar gần khách sạn cô đang lưu trú và hỏi cô có muốn uống một ly với anh không. Thái độ này của anh làm cô bỗng nảy sinh ra chút nghi ngờ…
Tại nhà Nga,
10 giờ đêm,
Nga uống vài ly ở Falk đến khuya rồi mới về đến nhà. Trước khi bước vào trong, cô súc miệng và uống vội chai nước rồi mới dám bước vào trong vì sợ bà Nguyệt phát hiện việc cô lén lút uống rượu. Với hai gò má đã ửng hồng lên như gái Đà Lạt thế này, cô lo lắng sẽ bị phát giác ngay tức khắc mà không cần bà phải đứng gần để ngừi mùi rượu. Tuy nhiên, khi vừa bước vào trong, cô đã thấy bà Nguyệt kéo tay cô nói nhỏ.
"Bạn con đang ở trên phòng con đó. Cô ta khóc đến sưng húp cả mắt. Mạ dỗ dành thế nào cô ta cũng không nói một lời. Chỉ biết ôm mặt khóc thôi. Con coi lên đó an ủi bạn đi."
"Thảo hả mạ?"
Vì Thảo thỉnh thoảng vẫn hay đến nhà Nga và than khóc om sòm như vậy khi giận dỗi Tiệp, nên cô cứ ngỡ đó là Thảo. Nào ngờ, bà Nguyệt đã khoát tay phủ nhận.
"Thảo đâu mà Thảo. Thảo thì mạ biết tên. Cô ta nói là làm việc chung với con. À! Mạ nhớ rồi, cô ta là cô gái đi cùng Tổng Giám Đốc của con đó."
"Là Casey…"
Vừa đoán ra người mà bà Nguyệt đang nhắc đến, Nga vội vàng lên phòng ngủ của mình. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Casey đang cúi đầu ngồi trên giường của cô, dáng vẻ vô cùng phờ phạc. Khi nghe tiếng cửa mở, Casey ngước mặt lên nhìn cô, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, lem luốt vì maccara trông thật đáng thương.
Thấy cảnh tượng như vậy, Nga vội vàng đóng cửa lại, bỏ giỏ xách xuống sàn nhà, chạy nhanh đến bên giường lo lắng hỏi, đồng thời lấy hộp khăn giây lau mặt cho Casey.
"Trời ơi! Casey làm sao vậy? Có chuyện gì mà sao Casey khóc dữ vậy hở. Kể cho Nga nghe đi…"
Một linh cảm chợt ùa qua đầu Nga, cô nghĩ vì chuyện lúc trưa với Vivian nên Casey và Will cãi nhau. Nào ngờ, thông tin Casey vừa nức nở nói ra càng làm cô chấn động.
"Nga ơi! Casey khổ quá. Nga ơi! Casey phải làm sao đây?"
"Có chuyện gì? Casey nín khóc đi. Ngoan nào! Hãy kể cho Nga nghe. Nếu Nga có thể giúp, Nga sẽ giúp Casey ngay."
"Không thể đâu! Nga không thể giúp cho Casey được đâu. William, William, anh ấy đòi chia tay với Casey. Anh ấy đã chia tay với Casey…"
Nói xong câu đó, Casey khóc nức nở, gục mặt vào vai Nga rồi ôm lấy cô như tìm được một chỗ dựa. Nhìn bờ vai run lên bần bật cùng tiếng khóc nức nở của Casey. Nga không khỏi động lòng nhưng không biết phải khuyên cô như thế nào.
Sau khi Nga đưa Vivian rời khỏi khu vực phòng Tổng Giám Đốc, Will và Casey đã cãi nhau rất kịch liệt. Khoá cửa phòng lại, anh tiến đến bàn làm việc chống hai tay lên bàn khẽ nhắm mắt lại như điều chỉnh cơn giận dữ trong lòng mình. Thế nhưng, Casey dường như không nhận ra được điều đó, cô liên tục tra khảo anh bằng những lời ghen tuông vô cớ và những từ ngữ vô cùng khó nghe.
"Anh vẫn còn liên lạc với cô ta nữa à? Sau bao nhiêu chuyện cô ta đã gây ra cho anh, anh vẫn còn muốn dây dưa với cô ta sao?"
"Casey…"
"Sao? Anh lại muốn phủ nhận như mọi khi? Em đã bắt tại trận như thế này rồi mà anh còn muốn nói dối em nữa có phải không? Hay là anh muốn em phải bắt quả tang hai người đang trên giường thì lúc đó anh mới hết đường chối cãi."
Tiếng gào khóc thiếu kiểm soát và chói tay của Casey làm Will rối rắm, anh muốn tiến lại giữ cô bình tĩnh hơn nhưng cô đã gạt tay anh ra. Bao nhiêu năm qua, mỗi lần Vivian và Casey chạm mặt nhau, anh đều phải khổ sở chịu đựng cảnh này. Casey vốn là một cô gái lịch thiệp và hiểu chuyện. Thế nhưng, những lúc như thế này, cô thực sự biến thành một người thô lỗ chưa từng có.
"Casey! Em hãy dừng lại đi. Không phải như em nghĩ đâu…"
"Không phải là thế nào? Con điếm đó là cái gì mà anh không dứt nó ra được hả? Anh chấp nhận việc nó ngủ với hết thằng này đến thằng khác được sao? Nó chẳng khác gì mẹ nó, chuyên đi moi tiền đàn ông. Đồ thứ con gái trắc nết, lăng loàn như vậy mà anh cứ mê mẩn nó là sao?"
Will đưa tay day day thái dương, thở phì bất mãn cảnh báo Casey. Tuy anh không lớn tiếng nhưng sắc mặt đanh lại, làm lòng cô có chút chùng xuống. Tuy nhiên, trước thái độ bênh vực của anh dành cho Vivian. Một lần nữa, cô lại không giữ được bình tĩnh. Nghĩ đến việc anh vẫn còn yêu cô ta. Nghĩ đến việc, anh yêu một người con gái khác không phải cô là cô không tài nào chịu đựng được.
"Casey! Xin em đừng lăng mạ người khác như vậy. Vivian, cô ấy đã cố gắng sống tốt hơn. Em hãy bao dung mà cho cô ấy một cơ hội. Đừng lấy quá khứ và hoàn cảnh của người khác ra sỉ nhục như vậy là không đúng. Em không thấy, cô ấy khóc sao? Em không thấy, Nga đang đứng đó sao? Nga sẽ nghĩ gì về em, về anh và về Vivian?"
"Em không quan tâm. Em không quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì. Em chỉ quan tâm đến việc, anh vì con đĩ đó mà lạnh nhạt nhiều năm qua với em thôi. Có phải anh muốn em giống nó, anh muốn em ăn mặc kiểu dơ bẩn phô trương da thịt giống nó? Anh muốn em trên giường cũng phải gợi dục như nó thì anh mới yêu em?"
"Casey! Em đã nói quá lời rồi đó. Anh nói em có ngừng lại ngay không?"
"Không! Em không dừng. Em sẽ không dừng cho đến khi anh hứa, anh sẽ không gặp gỡ nó nữa…"
"Em đừng ra điều kiện với anh. Chúng ta không phải là con nít lên 3.."
"Vậy là anh vẫn muốn tiếp tục gặp mặt và dây dưa với nó?"
"Anh và Vivian là bạn. Nếu tình cờ gặp nhau, điều đó là không tránh khỏi."
Nhìn khuôn mặt và thái độ kiên quyết của Will, Casey càng thêm điên tiết, cô gào lên trước mặt anh.
"Nó có cái gì mà anh lại mê muội nó đến như vậy? Nhiều năm rồi, anh vẫn không thể quên được nó. Đó là tại sao, anh không thể yêu em. Đó là tại sao, anh không cho phép em bước vào cuộc đời anh…"
Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhưng hung hăng của Casey, Will thở dài bỏ mặt cô đứng bơ vơ giữ phòng rồi tiến về phía cửa sổ sát đất nhìn ra xa.
"Không phải là Vivian! Không phải là lỗi của cô ấy. Vì thế, em đừng đay nghiến Vivian nữa."
"Anh nói dối. Anh đang muốn bảo vệ cho nó. Anh muốn lãng tránh để mà tiếp tục lén lút qua lại với con điếm đó nữa có phải không? Anh nói đi."
Casey tiến nhanh đến tấm lưng Will, tiếng giày cao gót nện trên sàn cành cạch bằng tất cả sự giận dữ. Cô kéo tay anh lại phía mình tiếp tục gào thét.
"Anh hãy nhìn em và nói đi. Anh vẫn muốn qua lại với nó có phải không? Vì nó, anh không thể nào yêu em có phải không? Hôm nay, em muốn anh nói rõ cho em biết. Người thực sự chiếm trọn linh hồn anh suốt bao nhiêu năm qua. Người thực sự làm anh trở nên như thế này…Anh nói đi, chắc chắn là con điếm Vivian đó chứ không phải ai khác.."
"Đừng gọi Vivian như vậy! Anh xin em."
"Nếu anh không muốn em gọi như vậy nữa thì hãy mau trả lời em đi. Là Vivian có phải không?"
"Không phải! Vivian không có lỗi trong chuyện này."
"Ha! Anh lại còn muốn bao che cho nó nữa. Được thôi! Vậy thì để em đi tìm nó hỏi cho ra lẽ. Em thực không thể chịu nỗi cảnh này nữa rồi. Em thực sự không thể nào chịu đựng được cảm giác người đàn ông của mình suốt ngày tơ tưởng đến người đàn bà khác."
Trông theo dáng dấp gợi cảm của Casey đang định tiến ra khỏi cửa, Will đột ngột nói với theo. Giọng anh không cao không thấp, nhàn nhạt như mọi lần anh tiếp chuyện khi cảm thấy có lỗi với cô.
"Hãy chia tay đi! Chúng ta hãy chia tay nhau đi."
Câu nói nhẹ nhàng của Will như sức mạnh vô hình làm chân Casey chùng lại, cô thất thần thở không thành hơi, khuôn mặt đang hoả hoạn vì ghen chuyển sang tái xanh, môi cô run lên bần bật. Sau vài phút, cô mới có thể quay ra phía sau nhìn anh. Lúc này, anh đã xoay lưng về phía cửa sổ sát đất nhìn ra xa. Tấm lưng vững chảy ấy trông vô cùng cô đơn và buồn bã. Nhiều ngày rồi, cô để ý, anh cứ hay đứng như vậy nhìn ra xa…
"Will…Anh vừa nói gì? Chắc chắn không phải như vậy. Em vừa nghe nhầm phải không Will?"
Will không quay lại, điềm nhiên như nước, ánh mắt buồn miên man.
"Nếu em đã mệt mỏi như vậy thì hãy buông tay anh ra. Đó là cách giải thoát tốt nhất cho em và cho cả anh. Anh xin lỗi em. Anh xấu hổ và cảm thấy có lỗi với em đến nỗi không thể nhìn vào khuôn mặt em để nói ra điều này, nhưng chúng ta thực sự phải kết thúc. Chúng ta thực sự không thể tiếp tục. Anh, anh không thể nào quên cô ấy. Có lẽ, cả đời vẫn không thể quên và ngừng yêu cô ấy. Anh xin lỗi! Dù anh đã cố gắng. Dù anh đã cho cả anh và em một cơ hội để được yêu em, nhưng anh không làm được. Suốt 8 năm qua, anh chỉ nhung nhớ bóng hình cô ấy…"
Chạy nhanh đến chỗ Will và ôm chặt lấy anh từ phía sau, Casey run rẫy áp mặt vào tấm lưng anh nức nở khóc, níu kéo như mọi lần anh muốn nói lời chia tay.
"Không! Không! Em không mệt mỏi. Chỉ là vì trong lúc nóng giận nên em mới nói như vậy. Xin anh đừng nói nữa. Em không muốn chấm dứt. Em không hề muốn buông tay anh ra."
Khẽ nhắm mắt lại một cách khổ sở, Will cứng rắn đưa tay lên đôi bàn tay đang quấn chặt người anh, gỡ bỏ từ từ những ngón tay Casey ra khỏi người mình. Anh biết, nếu anh không cứng rắn và dứt khoát. Anh sẽ lại làm khổ đời cô. Chẳng thà anh tuyệt tình trong lúc này, chẳng thà anh trờ thành một người vô liêm sỉ, từ bỏ một người đã hi sinh, đầu ấp vai kề suốt nhiều năm qua còn tốt hơn là đến với cô vì lòng thương hại, để rồi trói buộc cô vào một cuộc tình không hạnh phúc, không lối thoát…
"Anh xin lỗi em, Casey! Nhưng anh đã quyết định rồi, sẽ chẳng thể nào thay đổi được điều gì đâu."
"Không! Người có lỗi phải là em. Lẽ ra, em không nên ghen tức và hành động như vậy. Em xin lỗi anh, Will. Em biết lỗi của em rồi. Xin anh đừng rời bỏ em. Xin anh đừng rời xa em. Nếu không có anh, em làm sao mà sống tiếp những ngày sắp tới đây?"
Và mặc cho Casey có than khóc và van xin thế nào đi chăng nữa, Will cũng không động lòng quay lại mà an ủi cô như mọi khi. Anh lạnh lùng bước ra khỏi phòng làm việc, bỏ lại cô than khóc vật vã trên nền nhà đến ngây dại. Chỉ nghĩ đến một ngày không được ở bên cạnh anh thôi, cô đã thấy mình không thở được. Nghĩ đến những tháng ngày không còn anh bên cạnh nữa. Cô thực sự chỉ muốn chết đi. Sau đó, cô như người mất hồn rời khỏi công ty trước hàng trăm con mắt tò mò của công nhân viên vì lúc cô ra khỏi công ty đã đến giờ cao điểm. Ngồi trên taxi đi vòng vòng đến tận trời tối nhem, cô bất chợt nhớ đến người bạn duy nhất của cô ở đất nước này.
Ôm lấy người Casey vào lòng, Nga vuốt vuốt mái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh của Casey rồi nhỏ giọng an ủi.
"Casey bình tĩnh lại đi. Có thể mọi chuyện không như Casey nghĩ đâu. William, anh ấy…à không! Tổng Giám Đốc có thể trong lúc nóng giận đã nói những lời như vậy, nhưng khi Tổng Giám Đốc nguôi giận, Tổng Giám Đốc sẽ suy nghĩ lại mà. Casey đừng khóc nữa. Khóc nhiều quá sẽ không thở được đấu. Casey bình tĩnh lại đi hở…"
Gục mặt trên vai Nga, Casey vẫn không ngừng khóc, nước mắt lần lượt tuôn rơi, cất giọng thổn thức nghèn nghẹn không thể nghe rõ từng từ.
"Không đâu! Anh ấy đã quyết định rồi. Lần này, Casey biết anh ấy sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu. Casey không thể mất anh ấy được. Casey phải làm sao bây giờ hả Nga? Không có anh ấy, chắc Casey chết mất. Casey không còn thiết sống nữa đâu…"
Nghe tiếng khóc đau đớn của Casey, Nga không kiềm được lòng cũng muốn khóc theo, cô khẽ nhắm mắt lại, vuốt vuốt nhẹ tấm lưng của Casey.
"Casey đừng khóc nữa. Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà…"
Casey đột ngột rời khỏi vai Nga, vội vàng nắm lấy tay cô cầu xin, ánh mắt và khuôn mặt tuyệt vọng ướt nhem và lem luốt trông thật đáng thương. Giọng Casey khàn đặc, khiến Nga không thể nghe rõ được Casey đang muốn nói điều gì.
"Nga! Casey xin Nga. Nga làm ơn hãy giúp đỡ Casey. Hãy đi khuyên William! Hãy nói với anh ấy đừng bỏ Casey có được không?"
Nga không hiểu rõ lời Casey nói, nhưng nhìn vẻ mặt thất thần như người mất trí của Casey thì cũng vội vàng gật đầu cho Casey an lòng.
"Được! Chuyện gì Nga cũng sẽ đồng ý giúp Casey hết nếu như Nga có thể làm được."
"Có thật không?"
Casey nở nụ cười mừng rỡ chan hoà cùng nước mắt nắm tay Nga cám ơn rối rít. Tuy vậy, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi..
"Ừm.."
"Ôi! Casey cám ơn Nga. Nhất định William sẽ nghe lời Nga. William, anh ấy rất quý chị dâu tương lai của mình. Chỉ cần Nga nói, nhất định anh ấy sẽ nghe…"
"Ừm…"
Qua từng câu nói nghèn nghẹn đã dần bình tĩnh lại và thái độ mừng rỡ của Casey, Nga ngấm ngầm nhận ra điều Casey đang muốn nhờ đến sự giúp đỡ của cô. Âu yếm và chua xót nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì than khóc triền miên của Casey, Nga vuốt lại mái tóc đã bắt đầu rối mù của Casey nhẹ giọng nói.
"Mọi chuyện sẽ không sao đâu. Casey đừng lo lắng quá."
Neu Casey không ngõ ý muốn được ngủ lại nhà Nga đêm nay, cô dự định cũng sẽ không để Casey ở một mình. Cô cũng đã nhắn tin cho Will biết, nhưng đến giờ cô vẫn chưa thấy hồi âm từ anh.
Lặng nhìn tấm lưng đang đối với người mình, Nga thở dài xoay lưng về phía khung cửa sổ. Ánh trăng trong sáng vằng vặc soi rọi thân thể mảnh mai của cô, khiến chúng trở nên ảo ảnh và đẹp huyền bí.
Tiếng đồng hồ tích tắc bên giường trong không gian tĩnh lặng điều đặn hoà cùng hơi thở của cô. Kim đồng hổ đã điểm đến số 1 giờ đêm, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Ánh mắt ráo hoảnh nhìn ra phía cửa sổ trắng tinh.
Được một lúc, cô lại rơi vào trạng thái giữa chừng không. Thế nhưng, khi cứ tưởng đã chìm vào giấc ngù mệt ngoài sau một ngày biến động thì tiếng khóc khe khẽ của người phía sau lưng cô lại vang lên. Vội vàng trở mình về phía Casey, cô đưa tay xoa nhẹ tấm lưng Casey như an ủi. Tuy nhiên, cô không cất lên được một lời nào mà chỉ lắng nghe, để mặc Casey như tự độc thoại trong đêm khuya vắng vẻ.
Tình yêu và sự hi sinh của Casey dành cho Will không phải ai trên đời này cũng có thể làm được. 10 tuổi, lứa tuổi chưa hề biết mùi vị tình yêu là gì, cô đã mặc định, anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời cô. Suốt bao nhiêu năm qua, cô lặng lẽ bên anh như một chiếc bóng. Có thể nói, mọi việc cô làm từ trước đến giờ tất cả đều là vì anh, phục vụ cho mong ước, một ngày anh sẽ động lòng mà đến với cô. Suốt những năm anh yêu và sống hạnh phúc bên cạnh Vivian là suốt những năm khi đêm về cô không ngừng rơi lệ. Rồi một ngày đẹp trời, khi hay tin anh chia tay Vivian, cô vỡ oà lên vui sướng với ý nghĩ niềm tin đang dần chấp cánh bay cao. Vậy mà, mong ước đó chỉ càng lúc càng xa vời. Cuộc tình với Vivian đã để lại trong anh nhiều tổn thương, để suốt bao nhiêu năm qua, anh chưa hề lãng quên cô ấy. Đó là lý do vì sao anh dù đã ở bên cô nhưng chưa bao giờ thật lòng yêu cô.
Những lời tâm sự nhẹ hơn không khí vì đuối sức sau cả buổi tối khóc than của Casey như nhát dao đâm vào lòng Nga. Ngoài nỗi xót xa và thương cảm cho người bạn đang nằm ngay bên cạnh, cô còn vô cùng rối rắm trước những lời Casey vừa tấm sự và lời Vivian tiết lộ lúc chiều.
Dù đã cố gắng xua tan ý nghĩ đó trong đầu với mặc định ép buộc do lý trí đề ra, điều này chẳng còn ý nghĩa và quan trọng với cô một chút nào nữa. Thế nhưng, cô vẫn không thể ngăn lòng mình, cả lý trí và con tim mình hướng về anh, tràn ngập hình bóng của anh…
LTG: Chương 64 đến đây là kết thúc. Thân mời độc giả đón đọc chương 65 kỳ tới.
Hanny xin lỗi nếu quên tag độc giả nào nha. Lâu rồi không tag nên cứ lộn tùng phèo cả lên hehe. Nhiều độc giả đã đổi tên nên Hanny không tìm được. Cám ơn cả nhà đã động viên hối thúc và quan tâm theo dõi truyện nha <3
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Mùa đông năm ấy, Will đã làm một việc có lỗi với Nga. Trong cơn say không kiểm soát được hành động của mình, anh đã phản bội cô và ân ái cùng một người con gái khác khi từ Việt Nam trở về Mỹ. Cho dù lúc đó, cơn say đã làm loà mắt anh, khiến anh nhầm lẫn người con gái trước mặt đang vuốt ve thân thể mình là Nga, điều đó cũng không thể nào làm anh tha thứ cho bản thân mình. Và cho dù trong suốt cuộc trao đổi thân xác, anh chỉ rên rĩ gọi tên cô, thì điều đó cũng không thể nào biện minh hay dung thứ cho lỗi lầm của anh.
Vivian là người duy nhất hiểu rõ sự nhầm lẫn của Will. Tuy nhiên, lúc đó, cô không muốn đối mặt và chấp nhận việc sẽ mất anh. Vì thế, cô giữ bí mật đáng xấu hổ này trong lòng, nhằm cố tình tìm cách lôi kéo anh quay lại với mình.Thế nhưng, rốt cuộc, cô nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của mình không thể níu chân anh, vì tim anh đã trao trọn cho người con gái anh đã liên tục gọi tên trong cơn say mất rồi.
"Anh xin lỗi vì chuyện tối qua. Đó là một sai lầm lớn của anh. Vivian, anh đã yêu một người khác. Anh đã phản bôi cô ấy vì sự ngộ nhận trong cơn say. Anh biết anh đã làm điều sai trái với em, nhưng chúng ta đã thực sự kết thúc rồi. Vì thế, em đừng nên níu kéo nữa làm gì."
"Là Nga có phải không?"
"Vì sao em biết cô ấy? Em chưa bao giờ gặp cô ấy mà?"
"Anh đã luôn miệng gọi tên cô ấy khi chúng ta bên nhau."
Trong giây phút nhìn ánh mắt của Will khi nói về người con gái có tên Nga, Vivian nhận ra, cô không còn có thể thay đổi được điều gì trong mối quan hệ giữa cô và Will. Cô quyết định không níu kéo anh nữa và cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì với cô. Thế nhưng, Will là một người đàn ông có trách nhiệm, anh đã làm tất cả những gì có thể để bù đắp lại lỗi lầm của mình. Sự cao thượng và lòng tốt của anh đã làm cô hoàn toàn thay đổi từ đó.
Từ một cô gái sống thiêng về vật chất và thích sống phụ thuộc vào đàn ông, Vivian đã tự biết đứng lên trên đôi chân của mình và sống một cuộc đời tốt hơn. Nghe lời khuyên của Will, cô chuyên tâm trao dồi kiến thức nghiệp vụ. Với lợi thế về nhan sắc, cô tham gia vào các hoạt động nghệ thuật như làm người mẫu thời trang, người mẫu quảng cáo và đóng phim. Nhờ sự hậu thuẫn của Will, con đường dẫn đến thành công của cô vô cùng thuận lợi và tốt đẹp. Anh và cô cũng trở thành những người bạn thân từ đó. Có lẽ, điều đẹp đẽ duy nhất trong mối quan hệ còn lại của cô và anh, đó chính là tình bạn tốt đẹp mà cả hai đang có.
Vivian cũng đã có bạn trai mới, anh ta cũng rất yêu thương và chiều chuộng cô. Lần này, cô sang Việt Nam theo lời mời của công ty đối tác với TLS, họ muốn cô làm người mẫu đại diện cho dòng sản phẩm mới của công ty. Cô rất vui nên đột ngột đến thăm Will để làm anh cảm thấy bất ngờ. Cô cứ ngỡ, mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp như vậy cho đến khi cô chạm mặt Casey. Thật sự, lúc đầu, cô chỉ muốn trêu đùa với Casey một chút. Nào ngờ, Casey lại đi quá đà như vậy.
Đi qua đi lại trong phòng khách sạn cao cấp, Vivian không biết cô có nên tiếp tục nhận lời mời làm người mẫu đãi diện cho TLS nữa không thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ Will. Trên điện thoại, giọng anh có vẻ say. Anh đang ở một quán bar gần khách sạn cô đang lưu trú và hỏi cô có muốn uống một ly với anh không. Thái độ này của anh làm cô bỗng nảy sinh ra chút nghi ngờ…
Tại nhà Nga,
10 giờ đêm,
Nga uống vài ly ở Falk đến khuya rồi mới về đến nhà. Trước khi bước vào trong, cô súc miệng và uống vội chai nước rồi mới dám bước vào trong vì sợ bà Nguyệt phát hiện việc cô lén lút uống rượu. Với hai gò má đã ửng hồng lên như gái Đà Lạt thế này, cô lo lắng sẽ bị phát giác ngay tức khắc mà không cần bà phải đứng gần để ngừi mùi rượu. Tuy nhiên, khi vừa bước vào trong, cô đã thấy bà Nguyệt kéo tay cô nói nhỏ.
"Bạn con đang ở trên phòng con đó. Cô ta khóc đến sưng húp cả mắt. Mạ dỗ dành thế nào cô ta cũng không nói một lời. Chỉ biết ôm mặt khóc thôi. Con coi lên đó an ủi bạn đi."
"Thảo hả mạ?"
Vì Thảo thỉnh thoảng vẫn hay đến nhà Nga và than khóc om sòm như vậy khi giận dỗi Tiệp, nên cô cứ ngỡ đó là Thảo. Nào ngờ, bà Nguyệt đã khoát tay phủ nhận.
"Thảo đâu mà Thảo. Thảo thì mạ biết tên. Cô ta nói là làm việc chung với con. À! Mạ nhớ rồi, cô ta là cô gái đi cùng Tổng Giám Đốc của con đó."
"Là Casey…"
Vừa đoán ra người mà bà Nguyệt đang nhắc đến, Nga vội vàng lên phòng ngủ của mình. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Casey đang cúi đầu ngồi trên giường của cô, dáng vẻ vô cùng phờ phạc. Khi nghe tiếng cửa mở, Casey ngước mặt lên nhìn cô, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, lem luốt vì maccara trông thật đáng thương.
Thấy cảnh tượng như vậy, Nga vội vàng đóng cửa lại, bỏ giỏ xách xuống sàn nhà, chạy nhanh đến bên giường lo lắng hỏi, đồng thời lấy hộp khăn giây lau mặt cho Casey.
"Trời ơi! Casey làm sao vậy? Có chuyện gì mà sao Casey khóc dữ vậy hở. Kể cho Nga nghe đi…"
Một linh cảm chợt ùa qua đầu Nga, cô nghĩ vì chuyện lúc trưa với Vivian nên Casey và Will cãi nhau. Nào ngờ, thông tin Casey vừa nức nở nói ra càng làm cô chấn động.
"Nga ơi! Casey khổ quá. Nga ơi! Casey phải làm sao đây?"
"Có chuyện gì? Casey nín khóc đi. Ngoan nào! Hãy kể cho Nga nghe. Nếu Nga có thể giúp, Nga sẽ giúp Casey ngay."
"Không thể đâu! Nga không thể giúp cho Casey được đâu. William, William, anh ấy đòi chia tay với Casey. Anh ấy đã chia tay với Casey…"
Nói xong câu đó, Casey khóc nức nở, gục mặt vào vai Nga rồi ôm lấy cô như tìm được một chỗ dựa. Nhìn bờ vai run lên bần bật cùng tiếng khóc nức nở của Casey. Nga không khỏi động lòng nhưng không biết phải khuyên cô như thế nào.
Sau khi Nga đưa Vivian rời khỏi khu vực phòng Tổng Giám Đốc, Will và Casey đã cãi nhau rất kịch liệt. Khoá cửa phòng lại, anh tiến đến bàn làm việc chống hai tay lên bàn khẽ nhắm mắt lại như điều chỉnh cơn giận dữ trong lòng mình. Thế nhưng, Casey dường như không nhận ra được điều đó, cô liên tục tra khảo anh bằng những lời ghen tuông vô cớ và những từ ngữ vô cùng khó nghe.
"Anh vẫn còn liên lạc với cô ta nữa à? Sau bao nhiêu chuyện cô ta đã gây ra cho anh, anh vẫn còn muốn dây dưa với cô ta sao?"
"Casey…"
"Sao? Anh lại muốn phủ nhận như mọi khi? Em đã bắt tại trận như thế này rồi mà anh còn muốn nói dối em nữa có phải không? Hay là anh muốn em phải bắt quả tang hai người đang trên giường thì lúc đó anh mới hết đường chối cãi."
Tiếng gào khóc thiếu kiểm soát và chói tay của Casey làm Will rối rắm, anh muốn tiến lại giữ cô bình tĩnh hơn nhưng cô đã gạt tay anh ra. Bao nhiêu năm qua, mỗi lần Vivian và Casey chạm mặt nhau, anh đều phải khổ sở chịu đựng cảnh này. Casey vốn là một cô gái lịch thiệp và hiểu chuyện. Thế nhưng, những lúc như thế này, cô thực sự biến thành một người thô lỗ chưa từng có.
"Casey! Em hãy dừng lại đi. Không phải như em nghĩ đâu…"
"Không phải là thế nào? Con điếm đó là cái gì mà anh không dứt nó ra được hả? Anh chấp nhận việc nó ngủ với hết thằng này đến thằng khác được sao? Nó chẳng khác gì mẹ nó, chuyên đi moi tiền đàn ông. Đồ thứ con gái trắc nết, lăng loàn như vậy mà anh cứ mê mẩn nó là sao?"
Will đưa tay day day thái dương, thở phì bất mãn cảnh báo Casey. Tuy anh không lớn tiếng nhưng sắc mặt đanh lại, làm lòng cô có chút chùng xuống. Tuy nhiên, trước thái độ bênh vực của anh dành cho Vivian. Một lần nữa, cô lại không giữ được bình tĩnh. Nghĩ đến việc anh vẫn còn yêu cô ta. Nghĩ đến việc, anh yêu một người con gái khác không phải cô là cô không tài nào chịu đựng được.
"Casey! Xin em đừng lăng mạ người khác như vậy. Vivian, cô ấy đã cố gắng sống tốt hơn. Em hãy bao dung mà cho cô ấy một cơ hội. Đừng lấy quá khứ và hoàn cảnh của người khác ra sỉ nhục như vậy là không đúng. Em không thấy, cô ấy khóc sao? Em không thấy, Nga đang đứng đó sao? Nga sẽ nghĩ gì về em, về anh và về Vivian?"
"Em không quan tâm. Em không quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì. Em chỉ quan tâm đến việc, anh vì con đĩ đó mà lạnh nhạt nhiều năm qua với em thôi. Có phải anh muốn em giống nó, anh muốn em ăn mặc kiểu dơ bẩn phô trương da thịt giống nó? Anh muốn em trên giường cũng phải gợi dục như nó thì anh mới yêu em?"
"Casey! Em đã nói quá lời rồi đó. Anh nói em có ngừng lại ngay không?"
"Không! Em không dừng. Em sẽ không dừng cho đến khi anh hứa, anh sẽ không gặp gỡ nó nữa…"
"Em đừng ra điều kiện với anh. Chúng ta không phải là con nít lên 3.."
"Vậy là anh vẫn muốn tiếp tục gặp mặt và dây dưa với nó?"
"Anh và Vivian là bạn. Nếu tình cờ gặp nhau, điều đó là không tránh khỏi."
Nhìn khuôn mặt và thái độ kiên quyết của Will, Casey càng thêm điên tiết, cô gào lên trước mặt anh.
"Nó có cái gì mà anh lại mê muội nó đến như vậy? Nhiều năm rồi, anh vẫn không thể quên được nó. Đó là tại sao, anh không thể yêu em. Đó là tại sao, anh không cho phép em bước vào cuộc đời anh…"
Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhưng hung hăng của Casey, Will thở dài bỏ mặt cô đứng bơ vơ giữ phòng rồi tiến về phía cửa sổ sát đất nhìn ra xa.
"Không phải là Vivian! Không phải là lỗi của cô ấy. Vì thế, em đừng đay nghiến Vivian nữa."
"Anh nói dối. Anh đang muốn bảo vệ cho nó. Anh muốn lãng tránh để mà tiếp tục lén lút qua lại với con điếm đó nữa có phải không? Anh nói đi."
Casey tiến nhanh đến tấm lưng Will, tiếng giày cao gót nện trên sàn cành cạch bằng tất cả sự giận dữ. Cô kéo tay anh lại phía mình tiếp tục gào thét.
"Anh hãy nhìn em và nói đi. Anh vẫn muốn qua lại với nó có phải không? Vì nó, anh không thể nào yêu em có phải không? Hôm nay, em muốn anh nói rõ cho em biết. Người thực sự chiếm trọn linh hồn anh suốt bao nhiêu năm qua. Người thực sự làm anh trở nên như thế này…Anh nói đi, chắc chắn là con điếm Vivian đó chứ không phải ai khác.."
"Đừng gọi Vivian như vậy! Anh xin em."
"Nếu anh không muốn em gọi như vậy nữa thì hãy mau trả lời em đi. Là Vivian có phải không?"
"Không phải! Vivian không có lỗi trong chuyện này."
"Ha! Anh lại còn muốn bao che cho nó nữa. Được thôi! Vậy thì để em đi tìm nó hỏi cho ra lẽ. Em thực không thể chịu nỗi cảnh này nữa rồi. Em thực sự không thể nào chịu đựng được cảm giác người đàn ông của mình suốt ngày tơ tưởng đến người đàn bà khác."
Trông theo dáng dấp gợi cảm của Casey đang định tiến ra khỏi cửa, Will đột ngột nói với theo. Giọng anh không cao không thấp, nhàn nhạt như mọi lần anh tiếp chuyện khi cảm thấy có lỗi với cô.
"Hãy chia tay đi! Chúng ta hãy chia tay nhau đi."
Câu nói nhẹ nhàng của Will như sức mạnh vô hình làm chân Casey chùng lại, cô thất thần thở không thành hơi, khuôn mặt đang hoả hoạn vì ghen chuyển sang tái xanh, môi cô run lên bần bật. Sau vài phút, cô mới có thể quay ra phía sau nhìn anh. Lúc này, anh đã xoay lưng về phía cửa sổ sát đất nhìn ra xa. Tấm lưng vững chảy ấy trông vô cùng cô đơn và buồn bã. Nhiều ngày rồi, cô để ý, anh cứ hay đứng như vậy nhìn ra xa…
"Will…Anh vừa nói gì? Chắc chắn không phải như vậy. Em vừa nghe nhầm phải không Will?"
Will không quay lại, điềm nhiên như nước, ánh mắt buồn miên man.
"Nếu em đã mệt mỏi như vậy thì hãy buông tay anh ra. Đó là cách giải thoát tốt nhất cho em và cho cả anh. Anh xin lỗi em. Anh xấu hổ và cảm thấy có lỗi với em đến nỗi không thể nhìn vào khuôn mặt em để nói ra điều này, nhưng chúng ta thực sự phải kết thúc. Chúng ta thực sự không thể tiếp tục. Anh, anh không thể nào quên cô ấy. Có lẽ, cả đời vẫn không thể quên và ngừng yêu cô ấy. Anh xin lỗi! Dù anh đã cố gắng. Dù anh đã cho cả anh và em một cơ hội để được yêu em, nhưng anh không làm được. Suốt 8 năm qua, anh chỉ nhung nhớ bóng hình cô ấy…"
Chạy nhanh đến chỗ Will và ôm chặt lấy anh từ phía sau, Casey run rẫy áp mặt vào tấm lưng anh nức nở khóc, níu kéo như mọi lần anh muốn nói lời chia tay.
"Không! Không! Em không mệt mỏi. Chỉ là vì trong lúc nóng giận nên em mới nói như vậy. Xin anh đừng nói nữa. Em không muốn chấm dứt. Em không hề muốn buông tay anh ra."
Khẽ nhắm mắt lại một cách khổ sở, Will cứng rắn đưa tay lên đôi bàn tay đang quấn chặt người anh, gỡ bỏ từ từ những ngón tay Casey ra khỏi người mình. Anh biết, nếu anh không cứng rắn và dứt khoát. Anh sẽ lại làm khổ đời cô. Chẳng thà anh tuyệt tình trong lúc này, chẳng thà anh trờ thành một người vô liêm sỉ, từ bỏ một người đã hi sinh, đầu ấp vai kề suốt nhiều năm qua còn tốt hơn là đến với cô vì lòng thương hại, để rồi trói buộc cô vào một cuộc tình không hạnh phúc, không lối thoát…
"Anh xin lỗi em, Casey! Nhưng anh đã quyết định rồi, sẽ chẳng thể nào thay đổi được điều gì đâu."
"Không! Người có lỗi phải là em. Lẽ ra, em không nên ghen tức và hành động như vậy. Em xin lỗi anh, Will. Em biết lỗi của em rồi. Xin anh đừng rời bỏ em. Xin anh đừng rời xa em. Nếu không có anh, em làm sao mà sống tiếp những ngày sắp tới đây?"
Và mặc cho Casey có than khóc và van xin thế nào đi chăng nữa, Will cũng không động lòng quay lại mà an ủi cô như mọi khi. Anh lạnh lùng bước ra khỏi phòng làm việc, bỏ lại cô than khóc vật vã trên nền nhà đến ngây dại. Chỉ nghĩ đến một ngày không được ở bên cạnh anh thôi, cô đã thấy mình không thở được. Nghĩ đến những tháng ngày không còn anh bên cạnh nữa. Cô thực sự chỉ muốn chết đi. Sau đó, cô như người mất hồn rời khỏi công ty trước hàng trăm con mắt tò mò của công nhân viên vì lúc cô ra khỏi công ty đã đến giờ cao điểm. Ngồi trên taxi đi vòng vòng đến tận trời tối nhem, cô bất chợt nhớ đến người bạn duy nhất của cô ở đất nước này.
Ôm lấy người Casey vào lòng, Nga vuốt vuốt mái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh của Casey rồi nhỏ giọng an ủi.
"Casey bình tĩnh lại đi. Có thể mọi chuyện không như Casey nghĩ đâu. William, anh ấy…à không! Tổng Giám Đốc có thể trong lúc nóng giận đã nói những lời như vậy, nhưng khi Tổng Giám Đốc nguôi giận, Tổng Giám Đốc sẽ suy nghĩ lại mà. Casey đừng khóc nữa. Khóc nhiều quá sẽ không thở được đấu. Casey bình tĩnh lại đi hở…"
Gục mặt trên vai Nga, Casey vẫn không ngừng khóc, nước mắt lần lượt tuôn rơi, cất giọng thổn thức nghèn nghẹn không thể nghe rõ từng từ.
"Không đâu! Anh ấy đã quyết định rồi. Lần này, Casey biết anh ấy sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu. Casey không thể mất anh ấy được. Casey phải làm sao bây giờ hả Nga? Không có anh ấy, chắc Casey chết mất. Casey không còn thiết sống nữa đâu…"
Nghe tiếng khóc đau đớn của Casey, Nga không kiềm được lòng cũng muốn khóc theo, cô khẽ nhắm mắt lại, vuốt vuốt nhẹ tấm lưng của Casey.
"Casey đừng khóc nữa. Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà…"
Casey đột ngột rời khỏi vai Nga, vội vàng nắm lấy tay cô cầu xin, ánh mắt và khuôn mặt tuyệt vọng ướt nhem và lem luốt trông thật đáng thương. Giọng Casey khàn đặc, khiến Nga không thể nghe rõ được Casey đang muốn nói điều gì.
"Nga! Casey xin Nga. Nga làm ơn hãy giúp đỡ Casey. Hãy đi khuyên William! Hãy nói với anh ấy đừng bỏ Casey có được không?"
Nga không hiểu rõ lời Casey nói, nhưng nhìn vẻ mặt thất thần như người mất trí của Casey thì cũng vội vàng gật đầu cho Casey an lòng.
"Được! Chuyện gì Nga cũng sẽ đồng ý giúp Casey hết nếu như Nga có thể làm được."
"Có thật không?"
Casey nở nụ cười mừng rỡ chan hoà cùng nước mắt nắm tay Nga cám ơn rối rít. Tuy vậy, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi..
"Ừm.."
"Ôi! Casey cám ơn Nga. Nhất định William sẽ nghe lời Nga. William, anh ấy rất quý chị dâu tương lai của mình. Chỉ cần Nga nói, nhất định anh ấy sẽ nghe…"
"Ừm…"
Qua từng câu nói nghèn nghẹn đã dần bình tĩnh lại và thái độ mừng rỡ của Casey, Nga ngấm ngầm nhận ra điều Casey đang muốn nhờ đến sự giúp đỡ của cô. Âu yếm và chua xót nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì than khóc triền miên của Casey, Nga vuốt lại mái tóc đã bắt đầu rối mù của Casey nhẹ giọng nói.
"Mọi chuyện sẽ không sao đâu. Casey đừng lo lắng quá."
Neu Casey không ngõ ý muốn được ngủ lại nhà Nga đêm nay, cô dự định cũng sẽ không để Casey ở một mình. Cô cũng đã nhắn tin cho Will biết, nhưng đến giờ cô vẫn chưa thấy hồi âm từ anh.
Lặng nhìn tấm lưng đang đối với người mình, Nga thở dài xoay lưng về phía khung cửa sổ. Ánh trăng trong sáng vằng vặc soi rọi thân thể mảnh mai của cô, khiến chúng trở nên ảo ảnh và đẹp huyền bí.
Tiếng đồng hồ tích tắc bên giường trong không gian tĩnh lặng điều đặn hoà cùng hơi thở của cô. Kim đồng hổ đã điểm đến số 1 giờ đêm, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Ánh mắt ráo hoảnh nhìn ra phía cửa sổ trắng tinh.
Được một lúc, cô lại rơi vào trạng thái giữa chừng không. Thế nhưng, khi cứ tưởng đã chìm vào giấc ngù mệt ngoài sau một ngày biến động thì tiếng khóc khe khẽ của người phía sau lưng cô lại vang lên. Vội vàng trở mình về phía Casey, cô đưa tay xoa nhẹ tấm lưng Casey như an ủi. Tuy nhiên, cô không cất lên được một lời nào mà chỉ lắng nghe, để mặc Casey như tự độc thoại trong đêm khuya vắng vẻ.
Tình yêu và sự hi sinh của Casey dành cho Will không phải ai trên đời này cũng có thể làm được. 10 tuổi, lứa tuổi chưa hề biết mùi vị tình yêu là gì, cô đã mặc định, anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời cô. Suốt bao nhiêu năm qua, cô lặng lẽ bên anh như một chiếc bóng. Có thể nói, mọi việc cô làm từ trước đến giờ tất cả đều là vì anh, phục vụ cho mong ước, một ngày anh sẽ động lòng mà đến với cô. Suốt những năm anh yêu và sống hạnh phúc bên cạnh Vivian là suốt những năm khi đêm về cô không ngừng rơi lệ. Rồi một ngày đẹp trời, khi hay tin anh chia tay Vivian, cô vỡ oà lên vui sướng với ý nghĩ niềm tin đang dần chấp cánh bay cao. Vậy mà, mong ước đó chỉ càng lúc càng xa vời. Cuộc tình với Vivian đã để lại trong anh nhiều tổn thương, để suốt bao nhiêu năm qua, anh chưa hề lãng quên cô ấy. Đó là lý do vì sao anh dù đã ở bên cô nhưng chưa bao giờ thật lòng yêu cô.
Những lời tâm sự nhẹ hơn không khí vì đuối sức sau cả buổi tối khóc than của Casey như nhát dao đâm vào lòng Nga. Ngoài nỗi xót xa và thương cảm cho người bạn đang nằm ngay bên cạnh, cô còn vô cùng rối rắm trước những lời Casey vừa tấm sự và lời Vivian tiết lộ lúc chiều.
Dù đã cố gắng xua tan ý nghĩ đó trong đầu với mặc định ép buộc do lý trí đề ra, điều này chẳng còn ý nghĩa và quan trọng với cô một chút nào nữa. Thế nhưng, cô vẫn không thể ngăn lòng mình, cả lý trí và con tim mình hướng về anh, tràn ngập hình bóng của anh…
LTG: Chương 64 đến đây là kết thúc. Thân mời độc giả đón đọc chương 65 kỳ tới.
Hanny xin lỗi nếu quên tag độc giả nào nha. Lâu rồi không tag nên cứ lộn tùng phèo cả lên hehe. Nhiều độc giả đã đổi tên nên Hanny không tìm được. Cám ơn cả nhà đã động viên hối thúc và quan tâm theo dõi truyện nha <3
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.