Chương 95: Giận chỉ để yêu nhau nhiều hơn! (Phần 1)
Hanny Ho
27/11/2017
Sau khi Vivian đến điểm hẹn là một quán Bar vốn rất được dân Tây ba lô
yêu thích trên đường Phạm Ngũ Lão, cô và Will trò chuyện và uống rượu
đến khi Bar đóng cửa mới chịu rời khỏi đây. Không những thế, sau đó, cả
hai còn kéo nhau về khách sạn của Vivian uống đến rạng sáng mới kết
thúc. Vì quá say nên Will đã ngủ lại ở phòng của Vivian.
Từ khi Will nhận chức vụ Tổng Giám Đốc TLS, Nga thấy anh chẳng bao giờ đến muộn hay bỏ việc mà không thông báo bất cứ lý do nào với cô. Mặc dù đây không phải là việc anh cần làm với một thư ký, nhưng anh luôn gọi điện thông báo cho cô biết nếu như anh phải đi họp ở ngoài hay có lý do đột xuất nào đó. Vậy mà hôm nay, cô lại chẳng thấy tâm hơi của anh đâu cả. Lặng lẽ nhìn kim đồng hồ đã chuyển sang số 1 giờ trưa, cô thở một hơi dài rồi tiếp tục cấm cúi bên bàn làm việc.
Thật ra, Nga cũng không cảm thấy quá bất ngờ về sự vắng mặt của Will ngày hôm nay, vì Casey cũng không đến công ty từ sáng đến giờ. Cô đoán có lẽ họ cần thời gian để giải quyết mọi việc một cách ổn thoả nhất. Sau đó, cô lại mơ màng suy diễn đến cả trường hợp họ có thể đã làm hoà với nhau và đang ôm ấp cùng nhau trong một căn phòng xoa hoa nào đó. Bỗng nhiên, ý nghĩ thoáng qua trong đầu này phút chốc làm lồng ngực bên trái của cô trở nên đột ngột đau không tả nổi. Điều này một lần nữa lại khiến cô mỉa mai và càng khó hiểu hơn về chính bản thân mình. Không những vậy, cô còn trách cứ chính mình khi vì cảm xúc nhất thời của bản thân mà làm việc có lỗi với Casey. Hơn ai hết, lòng cô cũng vô cùng chua xót với hoàn cảnh hiện tại của Casey.
Sáng nay, Casey đã rời nhà Nga trước khi gia đình cô thức dậy. Casey chỉ để lại lời nhắn là một mẫu giấy nhỏ rằng, cô về nhà để chuẩn bị đến công ty và rằng cô vô cùng biết ơn Nga vì đã ở bên cạnh mình trong thời khắc khó khăn nhất này. Vậy mà đến tận giờ này, cô cũng không thấy Casey đến công ty. Lúc sớm, cô có gọi điện cho Casey nhưng cô ấy cũng không nhận cuộc gọi, nên cô đành nhắn tin an ủi và hỏi thăm, cũng không quên căn dặn cô ấy phải biết giữ gìn sức khoẻ.
Dòng suy nghĩ miên man của Nga bị gián đoạn khi chuông điện thoại bàn đột ngột vang lên. Nhanh như cắt! Cô vội vàng nhấc máy lên nghe, trong lòng hy vọng nhân vật đang gọi đến từ đầu dây bên kia sẽ là người đang quẩn quanh trong chiếc đầu nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Thế nhưng, ngay sau đó, cô thất vọng ra mặt, khi biết đó chỉ là thư ký phòng ban nhờ cô chuyển hồ sơ quan trọng cần có chữ ký của Tổng Giám Đốc ngay trong ngày.
Luyến tiếc bỏ điện thoại xuống bàn, Nga lại vội vàng cầm lấy điện thoại di động của mình, ngay khi tiếng nhạc Canon vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Tuy nhiên, đầu dây bên kia lại một lần nữa là người mà cô không mong đợi trong lúc này.
"Cục cưng! Em đang làm gì?"
Giọng điềm nhiên như ông chủ cả thường ngày của Andrew cất lên bên đầu dây bên kia làm đôi vai gầy của Nga rũ xuống thất vọng. Cô thở dài rồi nhẹ giọng trả lời với chút trách cứ vì quan tâm.
"Em đang làm việc. Sao anh thức khuya quá vậy?"
Andrew đi công tác ở Mỹ đã ba ngày nay. Mỗi ngày, anh đều gọi điện cho cô ít nhất ba lần, còn tin nhắn thì cứ đều đặn hiện lên trong hộp thư của cô. Từ sáng giờ, anh nhắn cho cô cả chục tin nhắn. Vậy mà cô vẫn chưa có thời gian trả lời anh. Vì lo lắng cho cô, nên dù mệt mỏi vì tần suất công việc dồn dập, anh cũng không quên gọi điện hỏi han cô. Giọng dù ra dáng chủ cả, nhưng nội dung thì luôn chứa đựng tình yêu thương dạt dào vô bờ bến khiến bất kỳ người nào nghe thấy cũng phải mủi lòng. Vậy mà chỉ mình cô thì không động lòng một chút nào cả.
"Anh chuẩn bị ngủ thì nhớ em nên không ngủ được. Đã ăn trưa chưa hay là lại bỏ bữa?"
Phía bên kia bầu trời tối đen, Andrew đang ngồi bên máy tính làm việc, công văn đầy cả một bàn, xì gà liên tục được anh ấn vào gạt tàn. Anh muốn hoàn thành mọi việc sớm hơn dự định để được trở về bên cô. Mới xa cô có ba ngày thôi mà anh đã nhớ nhung khắc thoải đến độ cáu gắt, khó chịu với hết người này tới người khác. (LTG: Bà tác giả xạo sự ^_o)
"Có! Em ăn rồi."
"Em ăn với ai?"
Giọng Nga có chút bực bội trước thái độ dò xét của Andrew trên điện thoại. Cô không muốn lớn tiếng với anh, nhưng hành động và những lời nói áp đặt, quan tâm thái quá đến độ kiểm soát của anh khiến cô cảm thấy vô cùng tù túng và ngột ngạt khó chịu.
"Với Thảo chứ với ai? Em ra căng-tin ăn với Thảo được chưa? Anh lúc nào cũng thẩm vấn em. Anh không có việc gì làm sao?"
"Anh mới nói chuyện với Tiệp. Tiệp ra ngoài ăn trưa với Thảo."
Trên điện thoại, giọng nói chẳng chút tức giận hay trách móc của Andrew làm Nga cứng họng, ú ớ hồi lâu không biết phải trả lời thế nào. Thật ra, trưa nay, cô chẳng muốn ăn chút gì nên lại bỏ bữa. Dạo gần đây, cô bỏ bữa liên tục. Thân thể càng lúc càng suy nhược, người vốn gầy lại càng gầy thêm.
"Thật ra, em không đói nên chỉ ở phòng ăn bánh và trái cây thôi."
"Em ăn hồi nào?"
"Hồi trưa, vừa nghỉ giải lao là em ăn liền."
Nga lấp liếm trả lời, mặt nhăn nhó vô cùng khó coi. Trong lòng, cô chỉ cầu mong cho người bên kia cúp máy càng sớm càng tốt, vì cô không thể chịu nổi tính quản thúc quá chặt chẽ này. Cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Với lý do vừa nêu, cô đinh ninh, Andrew sẽ buông tha cho cô để cô tiếp tục làm việc, đống giấy tờ cao ngất đang chờ đợi cô trên bàn. Nào ngờ, anh lại điềm nhiên nói. Một lần nữa, giọng không hề cảm xúc, không tức giận, không tra hỏi.
"Tạp vụ báo cáo với Tiệp. Trưa hôm nay, em chỉ ngồi bên bàn làm việc, hoàn toàn không ăn gì."
Vừa nghe Andrew nói dứt câu. Nga tức anh đến muốn khóc. Cô không ngờ anh còn kiếm người theo dõi cô. Giờ cô mới hiểu lý do vì sao cô tạp vụ từ sáng đến giờ lau bàn cô đến 8 lần. Mỗi lần cô mỉm cười và bảo không cần lau, cô ta lại phì cười bỏ đi rồi sau đó làm chuyện tương tự.
"Andrew Việt Trần! Sao anh cứ tra hỏi em hoài. Ừ! Em không ăn gì đó. Em không đói bụng sao em ăn được."
Bên kia điện thoại, Andrew tháo kính đặt xuống bàn, chống tay lên đầu mệt mỏi, khuôn mặt chẳng chút hài lòng. Tuy nhiên, anh không trách cứ hay rầy la thói bướng bỉnh của cô mà chỉ nhẹ giọng nói một câu, làm cô thấy trách bản thân mình hơn bao giờ hết. Và ngay câu nói này thôi cũng đủ làm cô vội vàng xin lỗi anh rối rít.
"Mỗi lần em không ăn uống thế này, anh không làm việc được."
"Andrew à! Em…"
"Anh chỉ muốn bay về Sài Gòn chăm sóc cho em thôi."
"Em xin lỗi anh, Andrew. Em không cố tình làm cho anh phải lo lắng. Em chỉ cảm thấy không muốn ăn."
"Em thấy trong người không khoẻ hở?"
"Không có! Em chỉ chưa đói. Bây giờ, em nghe lời anh. Em đi đến căng-tin ăn ngay. Em hứa đó, nên anh đừng lo cho em nha."
"Em biết rằng anh luôn tin tưởng lời em nói."
"Em đi ngay bây giờ đây."
Sợ Andrew không tin tưởng mình, Nga giả vờ đứng lên, nện giày cành cạch trên sàn cho anh nghe thấy. Và đúng như cô mong đợi, anh lại khen cô như con nít giống mọi khi.
"Giỏi!"
"Nên chúng ta nói chuyện sau nhau."
Ngắt cuộc gọi đột ngột đến độ không chờ Andrew nói hết trọn vẹn câu, Nga ngã người ra phía sau phở dài một cái. Sau đó, cô lại tiếp tục dán mặt vào màn hình vi tính. Được một lúc, cô bồn chồn sợ tạp vụ lại lên kiểm tra rồi báo với Andrew thì anh lại lo lắng cho cô. Vì thế, cuối cùng, cô cũng miễn cưỡng uể oải tắt màn hình máy tính rồi đứng lên chuẩn bị ra căng-tin ăn chút gì đó. Tuy nhiên, khi cô vừa định ra khỏi phòng thì thư ký Kế Toán đã cầm một sấp hồ sơ quan trọng nhờ cô xin chữ ký của Tổng Giám Đốc để kịp giao trong ngày.
Hè rực rỡ, cái nắng gắt làm đôi má đang xanh xao của Nga phút chốc ửng hồng...
Đứng trước khách sạn Đệ Nhất, Nga ngước mắt lên tầng cao nhất của toà nhà một hồi lâu rồi cũng nhanh chóng bước vào trong. Cô biết rất rõ đây không phải là nơi ở của Will và Casey cư trú kể từ khi hai người ở lại nhận công tác ở Việt Nam.
Sau khi làm việc với nhân viên khách sạn, một người hướng dẫn nam đưa Nga đến nơi mà cô đang muốn đến. Suốt đoạn đường đi, bước chân trên đôi giày cao gót vừa vặn của cô lúc lại nhanh, lúc lại chậm như đang đối nghịch với nhau, cảm giác mâu thuẫn này cũng giống như tâm trạng nhất thời của cô. Một mặt, cô muốn được nhìn thấy rõ tường tận những gì đang xảy ra trong căn phòng cao cấp đó. Mặt khác, cô lại muốn trốn chạy khỏi nơi này để không phải nhìn thấy sự thật phũ phàng. Sự thật mà dù cô chưa chứng kiến cũng đã đủ làm lòng cô cảm thấy nhói đau.
"Thưa chị! Đây là phòng của người khách mà chị đang cần gặp."
"Cám ơn anh!"
Người nhân viên hướng dẫn lễ phép cúi đầu chào rồi đi thẳng, để lại Nga với cảm giác bồn chồn trước cánh cửa màu trắng tinh.
Trong lòng cô bỗng hình thành lên những suy nghĩ về khung cảnh tình cảm mà họ có thể đang dành cho nhau phía sau cánh cửa này. Sự mường tượng trong đầu khiến cô ngập ngừng một lúc mới đưa bàn tay trắng trẻo thon thã gõ nhẹ lên cánh cửa. Trong lòng ngập tràn cảm giác mình là người thừa thải trong căn phòng trước mặt.
"Cọc..Cọc.."
Không mất quá lâu để chờ người trong phòng bước ra mở cửa. Chắc có lẽ Vivian đã phải rất vội vàng mới không kịp thời gian để thay đồ. Cô ta mặc nguyên chiếc váy lụa tơ tằm màu hồng vừa mỏng vừa ngắn đến độ thấy cả nội y bên trong. Trong khi cô ta vẫn thãn nhiên như không có chuyện gì thì Nga đỏ mặt quay đi chỗ khác.
"Nga à! Vào đi"
Vivian nói tiếng Việt không giỏi như Casey nhưng cô ta có giọng nói trong veo như chim sơn ca. Vì nói không rành rọt tiếng Việt lắm nên nghe có chút buồn cười xen lẫn đáng yêu. Nga mơ màng nhận ra, có phải ai đó đã từng yêu người con gái đang đứng trước mặt cô vì điều này.
Bằng thái độ không được tự nhiên cho lắm, Nga cuối cùng cũng miễn cưỡng cầm tập hồ sơ bước vào trong. Đó là một phòng nghỉ dưỡng rộng lớn xa hoa và sang trọng. Tuy nhiên, phòng lại khá bề bộn với với quần ào rũ rợi trên bàn dưới đất. Vỏ chai rượu ngoại nằm la liệt trên sàn nhà cùng một đống tàn thuốc tắt lịm. Vừa bước vào trong, mùi rượu và thuốc lá đã bay xộc vào mũi cô, khiến cô phải che miệng nén ho.
Vivian vừa nhai gum vừa thổi bong bóng, miệng cười cười khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Nga đang khẽ lướt qua khắp phòng rồi nói.
"Tối qua, tôi và William uống rượu thâu đêm suốt sáng nên Will không dậy nỗi đi làm. Anh ấy đang tắm trong phòng. Cô chờ một chút nhé."
Nét buồn thoáng trên gương mặt Nga, cô gượng cười nhẹ giọng nói.
"Vâng! Không sao đâu ạ. Cô cứ bảo Tổng Giám Đốc không cần phải vội. Tôi có thể chờ."
Sau khi Vivian vào phòng trong gọi Will, Nga cố xua tan cảm giác bồn chồn khó tả trong người bằng cách kiểm tra và sắp xếp hồ sơ cần chữ ký của Will một lần nữa. Thế nhưng cho dù có cố gắng tập trung cao độ thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn không thể bỏ ngoài tai tiếng cười rút rít của Vivian và giọng nói điềm đạm của anh từ phía phòng ngủ vọng ra.
Nga cũng không phải ngồi chờ đợi quá lâu. Ngay sau khi Vivian vào phòng chừng 3 phút, Will đã có mặt ở phòng khách và đứng trước mặt cô. Dù cô không ngước mắt lên nhìn anh, nhưng cái lướt nhẹ về phía anh cũng đủ nhận ra khuôn mặt của anh bơ phờ như thế nào. Và tất nhiên, cô nhanh chóng nhận ra cả bộ quần áo mà anh đã mặc ngày hôm qua.
Có vẻ lúng túng và xấu hổ, Will ngồi đối diện phía Nga nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nâu tuyệt đẹp cứ len lén nhìn cô như thăm dò sắc mặt. Thế nhưng, cô không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào ngoài câu nói khách sáo và xa cách thường ngày.
Để cây bút màu đen Will vẫn thường hay ký tên lên sấp hồ sơ dày cộm. Lúc này, Nga mới lên tiếng, âm giọng rất nhẹ, có cảm giác như mọi cảm xúc đang cố gắng dồn nén vào tim. Ánh mắt ráo hoảnh nhưng mang một buồn xa xăm khiến anh còn lo lắng hơn cả những giọt nước mắt.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền Tổng Giám Đốc, nhưng vì một số phòng ban cần chữ ký của Tổng Giám Đốc để hồ sơ có thể gửi đi trong ngày nên tôi mới mạo muội đến đây."
Will nhìn Nga hiền từ nói, nở nụ cười gượng gạo như để xua tan không khí có phần ngột ngạt trong phòng. Giọng nói anh bao giờ cũng vậy, luôn làm lòng cô xốn xang dù là trong bể cực.
"Không sao! Lẽ ra, anh nên báo với em rằng hôm nay anh không đến công ty được."
Nhìn chữ ký rắn rõi đang liên tục được ký qua từng trang giấy, Nga không thấy làm khó hiểu cho lắm. Cô đoán, anh có lẽ rất muốn cô nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bởi vì mọi khi, trước khi ký bất kỳ giấy tờ nào, anh cũng đều nhìn sơ nội dung hoặc hỏi cô vài thông tin trước khi ký. Còn hôm nay, cô có cảm giác nhưng anh đang ký rất vội vàng.
"Thật ra, việc Tổng Giám Đốc có đến công ty hay không cũng không cần phải thông báo với tôi để làm gì."
Bàn tay đang cầm cây bút của Will khẽ khựng lại, nét mực hơi tan ra trên giấy. Anh ngước lên nhìn cô một cái, nhận ra khuôn mặt thờ ơ của cô cũng không dành cho mình thì mau chóng hoàn thành sấp hồ sơ còn lại.
Thời gian chờ Will và đợi anh ký hết tập hồ sơ chỉ vỏn vẹn 5 phút, vậy mà Nga cứ cảm thấy nó dài đăng đẳng xa xăm. Mặc cho Vivian có mời cô ở lại đi ăn cử trưa muộn màng, nhưng cô đã từ chối khéo léo và rời đi trong vội vã. Cô sợ sự có mặt của mình sẽ làm mất đi cuộc vui của họ.
Rời khỏi khách sạn Đệ Nhất, Nga như một kẻ mất hồn, rũ đôi vai gầy cùng vòng tay lỏng lẽo với tập hồ sơ. Cô đứng dưới cái nắng gắt khá lâu cho đến khi bác tài xế công ty thấy cử chỉ bất thường của cô liền chạy đến hỏi han.
"Nga! Cô đang đứng đây chờ ai à? Nếu có chờ cũng phải tìm chỗ có bóng râm mà đứng chứ. Ở ngoài nắng hết này bệnh chết."
Lời bác tài nói lúc này mới làm Nga sực tỉnh, cô rối rít xin lỗi thì được bác dìu vào trong xe trở về công ty.
Có lẽ, Nga sẽ không bao giờ biết rằng, chừng ấy thời gian cô đứng lặng lẽ ở đại sảnh Đệ Nhất là chừng ấy thời gian, bóng dáng người đàn ông bên khung cửa sổ tầng 30 cũng không ngừng rời mắt khỏi cô. Bàn tay anh bấu chặt lấy bệ cửa sổ, ánh mắt buồn bã chỉ in đậm mỗi bóng dáng mảnh mai của cô.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho. Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
<3 Sau một thời gian vắng bóng vì bận học và việc gia đình, nay Hanny đã quay lại với "Ecyak?". Dừng lại cả một thời gian dài, hy vọng mọi người vẫn yêu và đang chờ đợi "Ecyak?" nhé. Vì mọi người thay đổi tên Fb nên Hanny không tìm ra hoặc ko thể tag cho tất cả mọi người. Mọi người đừng giận Hanny nhé. Chương 65 (phần 2) sẽ sớm được post trong tuần. Mời mọi người đón đọc nhé!
Từ khi Will nhận chức vụ Tổng Giám Đốc TLS, Nga thấy anh chẳng bao giờ đến muộn hay bỏ việc mà không thông báo bất cứ lý do nào với cô. Mặc dù đây không phải là việc anh cần làm với một thư ký, nhưng anh luôn gọi điện thông báo cho cô biết nếu như anh phải đi họp ở ngoài hay có lý do đột xuất nào đó. Vậy mà hôm nay, cô lại chẳng thấy tâm hơi của anh đâu cả. Lặng lẽ nhìn kim đồng hồ đã chuyển sang số 1 giờ trưa, cô thở một hơi dài rồi tiếp tục cấm cúi bên bàn làm việc.
Thật ra, Nga cũng không cảm thấy quá bất ngờ về sự vắng mặt của Will ngày hôm nay, vì Casey cũng không đến công ty từ sáng đến giờ. Cô đoán có lẽ họ cần thời gian để giải quyết mọi việc một cách ổn thoả nhất. Sau đó, cô lại mơ màng suy diễn đến cả trường hợp họ có thể đã làm hoà với nhau và đang ôm ấp cùng nhau trong một căn phòng xoa hoa nào đó. Bỗng nhiên, ý nghĩ thoáng qua trong đầu này phút chốc làm lồng ngực bên trái của cô trở nên đột ngột đau không tả nổi. Điều này một lần nữa lại khiến cô mỉa mai và càng khó hiểu hơn về chính bản thân mình. Không những vậy, cô còn trách cứ chính mình khi vì cảm xúc nhất thời của bản thân mà làm việc có lỗi với Casey. Hơn ai hết, lòng cô cũng vô cùng chua xót với hoàn cảnh hiện tại của Casey.
Sáng nay, Casey đã rời nhà Nga trước khi gia đình cô thức dậy. Casey chỉ để lại lời nhắn là một mẫu giấy nhỏ rằng, cô về nhà để chuẩn bị đến công ty và rằng cô vô cùng biết ơn Nga vì đã ở bên cạnh mình trong thời khắc khó khăn nhất này. Vậy mà đến tận giờ này, cô cũng không thấy Casey đến công ty. Lúc sớm, cô có gọi điện cho Casey nhưng cô ấy cũng không nhận cuộc gọi, nên cô đành nhắn tin an ủi và hỏi thăm, cũng không quên căn dặn cô ấy phải biết giữ gìn sức khoẻ.
Dòng suy nghĩ miên man của Nga bị gián đoạn khi chuông điện thoại bàn đột ngột vang lên. Nhanh như cắt! Cô vội vàng nhấc máy lên nghe, trong lòng hy vọng nhân vật đang gọi đến từ đầu dây bên kia sẽ là người đang quẩn quanh trong chiếc đầu nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Thế nhưng, ngay sau đó, cô thất vọng ra mặt, khi biết đó chỉ là thư ký phòng ban nhờ cô chuyển hồ sơ quan trọng cần có chữ ký của Tổng Giám Đốc ngay trong ngày.
Luyến tiếc bỏ điện thoại xuống bàn, Nga lại vội vàng cầm lấy điện thoại di động của mình, ngay khi tiếng nhạc Canon vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Tuy nhiên, đầu dây bên kia lại một lần nữa là người mà cô không mong đợi trong lúc này.
"Cục cưng! Em đang làm gì?"
Giọng điềm nhiên như ông chủ cả thường ngày của Andrew cất lên bên đầu dây bên kia làm đôi vai gầy của Nga rũ xuống thất vọng. Cô thở dài rồi nhẹ giọng trả lời với chút trách cứ vì quan tâm.
"Em đang làm việc. Sao anh thức khuya quá vậy?"
Andrew đi công tác ở Mỹ đã ba ngày nay. Mỗi ngày, anh đều gọi điện cho cô ít nhất ba lần, còn tin nhắn thì cứ đều đặn hiện lên trong hộp thư của cô. Từ sáng giờ, anh nhắn cho cô cả chục tin nhắn. Vậy mà cô vẫn chưa có thời gian trả lời anh. Vì lo lắng cho cô, nên dù mệt mỏi vì tần suất công việc dồn dập, anh cũng không quên gọi điện hỏi han cô. Giọng dù ra dáng chủ cả, nhưng nội dung thì luôn chứa đựng tình yêu thương dạt dào vô bờ bến khiến bất kỳ người nào nghe thấy cũng phải mủi lòng. Vậy mà chỉ mình cô thì không động lòng một chút nào cả.
"Anh chuẩn bị ngủ thì nhớ em nên không ngủ được. Đã ăn trưa chưa hay là lại bỏ bữa?"
Phía bên kia bầu trời tối đen, Andrew đang ngồi bên máy tính làm việc, công văn đầy cả một bàn, xì gà liên tục được anh ấn vào gạt tàn. Anh muốn hoàn thành mọi việc sớm hơn dự định để được trở về bên cô. Mới xa cô có ba ngày thôi mà anh đã nhớ nhung khắc thoải đến độ cáu gắt, khó chịu với hết người này tới người khác. (LTG: Bà tác giả xạo sự ^_o)
"Có! Em ăn rồi."
"Em ăn với ai?"
Giọng Nga có chút bực bội trước thái độ dò xét của Andrew trên điện thoại. Cô không muốn lớn tiếng với anh, nhưng hành động và những lời nói áp đặt, quan tâm thái quá đến độ kiểm soát của anh khiến cô cảm thấy vô cùng tù túng và ngột ngạt khó chịu.
"Với Thảo chứ với ai? Em ra căng-tin ăn với Thảo được chưa? Anh lúc nào cũng thẩm vấn em. Anh không có việc gì làm sao?"
"Anh mới nói chuyện với Tiệp. Tiệp ra ngoài ăn trưa với Thảo."
Trên điện thoại, giọng nói chẳng chút tức giận hay trách móc của Andrew làm Nga cứng họng, ú ớ hồi lâu không biết phải trả lời thế nào. Thật ra, trưa nay, cô chẳng muốn ăn chút gì nên lại bỏ bữa. Dạo gần đây, cô bỏ bữa liên tục. Thân thể càng lúc càng suy nhược, người vốn gầy lại càng gầy thêm.
"Thật ra, em không đói nên chỉ ở phòng ăn bánh và trái cây thôi."
"Em ăn hồi nào?"
"Hồi trưa, vừa nghỉ giải lao là em ăn liền."
Nga lấp liếm trả lời, mặt nhăn nhó vô cùng khó coi. Trong lòng, cô chỉ cầu mong cho người bên kia cúp máy càng sớm càng tốt, vì cô không thể chịu nổi tính quản thúc quá chặt chẽ này. Cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Với lý do vừa nêu, cô đinh ninh, Andrew sẽ buông tha cho cô để cô tiếp tục làm việc, đống giấy tờ cao ngất đang chờ đợi cô trên bàn. Nào ngờ, anh lại điềm nhiên nói. Một lần nữa, giọng không hề cảm xúc, không tức giận, không tra hỏi.
"Tạp vụ báo cáo với Tiệp. Trưa hôm nay, em chỉ ngồi bên bàn làm việc, hoàn toàn không ăn gì."
Vừa nghe Andrew nói dứt câu. Nga tức anh đến muốn khóc. Cô không ngờ anh còn kiếm người theo dõi cô. Giờ cô mới hiểu lý do vì sao cô tạp vụ từ sáng đến giờ lau bàn cô đến 8 lần. Mỗi lần cô mỉm cười và bảo không cần lau, cô ta lại phì cười bỏ đi rồi sau đó làm chuyện tương tự.
"Andrew Việt Trần! Sao anh cứ tra hỏi em hoài. Ừ! Em không ăn gì đó. Em không đói bụng sao em ăn được."
Bên kia điện thoại, Andrew tháo kính đặt xuống bàn, chống tay lên đầu mệt mỏi, khuôn mặt chẳng chút hài lòng. Tuy nhiên, anh không trách cứ hay rầy la thói bướng bỉnh của cô mà chỉ nhẹ giọng nói một câu, làm cô thấy trách bản thân mình hơn bao giờ hết. Và ngay câu nói này thôi cũng đủ làm cô vội vàng xin lỗi anh rối rít.
"Mỗi lần em không ăn uống thế này, anh không làm việc được."
"Andrew à! Em…"
"Anh chỉ muốn bay về Sài Gòn chăm sóc cho em thôi."
"Em xin lỗi anh, Andrew. Em không cố tình làm cho anh phải lo lắng. Em chỉ cảm thấy không muốn ăn."
"Em thấy trong người không khoẻ hở?"
"Không có! Em chỉ chưa đói. Bây giờ, em nghe lời anh. Em đi đến căng-tin ăn ngay. Em hứa đó, nên anh đừng lo cho em nha."
"Em biết rằng anh luôn tin tưởng lời em nói."
"Em đi ngay bây giờ đây."
Sợ Andrew không tin tưởng mình, Nga giả vờ đứng lên, nện giày cành cạch trên sàn cho anh nghe thấy. Và đúng như cô mong đợi, anh lại khen cô như con nít giống mọi khi.
"Giỏi!"
"Nên chúng ta nói chuyện sau nhau."
Ngắt cuộc gọi đột ngột đến độ không chờ Andrew nói hết trọn vẹn câu, Nga ngã người ra phía sau phở dài một cái. Sau đó, cô lại tiếp tục dán mặt vào màn hình vi tính. Được một lúc, cô bồn chồn sợ tạp vụ lại lên kiểm tra rồi báo với Andrew thì anh lại lo lắng cho cô. Vì thế, cuối cùng, cô cũng miễn cưỡng uể oải tắt màn hình máy tính rồi đứng lên chuẩn bị ra căng-tin ăn chút gì đó. Tuy nhiên, khi cô vừa định ra khỏi phòng thì thư ký Kế Toán đã cầm một sấp hồ sơ quan trọng nhờ cô xin chữ ký của Tổng Giám Đốc để kịp giao trong ngày.
Hè rực rỡ, cái nắng gắt làm đôi má đang xanh xao của Nga phút chốc ửng hồng...
Đứng trước khách sạn Đệ Nhất, Nga ngước mắt lên tầng cao nhất của toà nhà một hồi lâu rồi cũng nhanh chóng bước vào trong. Cô biết rất rõ đây không phải là nơi ở của Will và Casey cư trú kể từ khi hai người ở lại nhận công tác ở Việt Nam.
Sau khi làm việc với nhân viên khách sạn, một người hướng dẫn nam đưa Nga đến nơi mà cô đang muốn đến. Suốt đoạn đường đi, bước chân trên đôi giày cao gót vừa vặn của cô lúc lại nhanh, lúc lại chậm như đang đối nghịch với nhau, cảm giác mâu thuẫn này cũng giống như tâm trạng nhất thời của cô. Một mặt, cô muốn được nhìn thấy rõ tường tận những gì đang xảy ra trong căn phòng cao cấp đó. Mặt khác, cô lại muốn trốn chạy khỏi nơi này để không phải nhìn thấy sự thật phũ phàng. Sự thật mà dù cô chưa chứng kiến cũng đã đủ làm lòng cô cảm thấy nhói đau.
"Thưa chị! Đây là phòng của người khách mà chị đang cần gặp."
"Cám ơn anh!"
Người nhân viên hướng dẫn lễ phép cúi đầu chào rồi đi thẳng, để lại Nga với cảm giác bồn chồn trước cánh cửa màu trắng tinh.
Trong lòng cô bỗng hình thành lên những suy nghĩ về khung cảnh tình cảm mà họ có thể đang dành cho nhau phía sau cánh cửa này. Sự mường tượng trong đầu khiến cô ngập ngừng một lúc mới đưa bàn tay trắng trẻo thon thã gõ nhẹ lên cánh cửa. Trong lòng ngập tràn cảm giác mình là người thừa thải trong căn phòng trước mặt.
"Cọc..Cọc.."
Không mất quá lâu để chờ người trong phòng bước ra mở cửa. Chắc có lẽ Vivian đã phải rất vội vàng mới không kịp thời gian để thay đồ. Cô ta mặc nguyên chiếc váy lụa tơ tằm màu hồng vừa mỏng vừa ngắn đến độ thấy cả nội y bên trong. Trong khi cô ta vẫn thãn nhiên như không có chuyện gì thì Nga đỏ mặt quay đi chỗ khác.
"Nga à! Vào đi"
Vivian nói tiếng Việt không giỏi như Casey nhưng cô ta có giọng nói trong veo như chim sơn ca. Vì nói không rành rọt tiếng Việt lắm nên nghe có chút buồn cười xen lẫn đáng yêu. Nga mơ màng nhận ra, có phải ai đó đã từng yêu người con gái đang đứng trước mặt cô vì điều này.
Bằng thái độ không được tự nhiên cho lắm, Nga cuối cùng cũng miễn cưỡng cầm tập hồ sơ bước vào trong. Đó là một phòng nghỉ dưỡng rộng lớn xa hoa và sang trọng. Tuy nhiên, phòng lại khá bề bộn với với quần ào rũ rợi trên bàn dưới đất. Vỏ chai rượu ngoại nằm la liệt trên sàn nhà cùng một đống tàn thuốc tắt lịm. Vừa bước vào trong, mùi rượu và thuốc lá đã bay xộc vào mũi cô, khiến cô phải che miệng nén ho.
Vivian vừa nhai gum vừa thổi bong bóng, miệng cười cười khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Nga đang khẽ lướt qua khắp phòng rồi nói.
"Tối qua, tôi và William uống rượu thâu đêm suốt sáng nên Will không dậy nỗi đi làm. Anh ấy đang tắm trong phòng. Cô chờ một chút nhé."
Nét buồn thoáng trên gương mặt Nga, cô gượng cười nhẹ giọng nói.
"Vâng! Không sao đâu ạ. Cô cứ bảo Tổng Giám Đốc không cần phải vội. Tôi có thể chờ."
Sau khi Vivian vào phòng trong gọi Will, Nga cố xua tan cảm giác bồn chồn khó tả trong người bằng cách kiểm tra và sắp xếp hồ sơ cần chữ ký của Will một lần nữa. Thế nhưng cho dù có cố gắng tập trung cao độ thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn không thể bỏ ngoài tai tiếng cười rút rít của Vivian và giọng nói điềm đạm của anh từ phía phòng ngủ vọng ra.
Nga cũng không phải ngồi chờ đợi quá lâu. Ngay sau khi Vivian vào phòng chừng 3 phút, Will đã có mặt ở phòng khách và đứng trước mặt cô. Dù cô không ngước mắt lên nhìn anh, nhưng cái lướt nhẹ về phía anh cũng đủ nhận ra khuôn mặt của anh bơ phờ như thế nào. Và tất nhiên, cô nhanh chóng nhận ra cả bộ quần áo mà anh đã mặc ngày hôm qua.
Có vẻ lúng túng và xấu hổ, Will ngồi đối diện phía Nga nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nâu tuyệt đẹp cứ len lén nhìn cô như thăm dò sắc mặt. Thế nhưng, cô không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào ngoài câu nói khách sáo và xa cách thường ngày.
Để cây bút màu đen Will vẫn thường hay ký tên lên sấp hồ sơ dày cộm. Lúc này, Nga mới lên tiếng, âm giọng rất nhẹ, có cảm giác như mọi cảm xúc đang cố gắng dồn nén vào tim. Ánh mắt ráo hoảnh nhưng mang một buồn xa xăm khiến anh còn lo lắng hơn cả những giọt nước mắt.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền Tổng Giám Đốc, nhưng vì một số phòng ban cần chữ ký của Tổng Giám Đốc để hồ sơ có thể gửi đi trong ngày nên tôi mới mạo muội đến đây."
Will nhìn Nga hiền từ nói, nở nụ cười gượng gạo như để xua tan không khí có phần ngột ngạt trong phòng. Giọng nói anh bao giờ cũng vậy, luôn làm lòng cô xốn xang dù là trong bể cực.
"Không sao! Lẽ ra, anh nên báo với em rằng hôm nay anh không đến công ty được."
Nhìn chữ ký rắn rõi đang liên tục được ký qua từng trang giấy, Nga không thấy làm khó hiểu cho lắm. Cô đoán, anh có lẽ rất muốn cô nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bởi vì mọi khi, trước khi ký bất kỳ giấy tờ nào, anh cũng đều nhìn sơ nội dung hoặc hỏi cô vài thông tin trước khi ký. Còn hôm nay, cô có cảm giác nhưng anh đang ký rất vội vàng.
"Thật ra, việc Tổng Giám Đốc có đến công ty hay không cũng không cần phải thông báo với tôi để làm gì."
Bàn tay đang cầm cây bút của Will khẽ khựng lại, nét mực hơi tan ra trên giấy. Anh ngước lên nhìn cô một cái, nhận ra khuôn mặt thờ ơ của cô cũng không dành cho mình thì mau chóng hoàn thành sấp hồ sơ còn lại.
Thời gian chờ Will và đợi anh ký hết tập hồ sơ chỉ vỏn vẹn 5 phút, vậy mà Nga cứ cảm thấy nó dài đăng đẳng xa xăm. Mặc cho Vivian có mời cô ở lại đi ăn cử trưa muộn màng, nhưng cô đã từ chối khéo léo và rời đi trong vội vã. Cô sợ sự có mặt của mình sẽ làm mất đi cuộc vui của họ.
Rời khỏi khách sạn Đệ Nhất, Nga như một kẻ mất hồn, rũ đôi vai gầy cùng vòng tay lỏng lẽo với tập hồ sơ. Cô đứng dưới cái nắng gắt khá lâu cho đến khi bác tài xế công ty thấy cử chỉ bất thường của cô liền chạy đến hỏi han.
"Nga! Cô đang đứng đây chờ ai à? Nếu có chờ cũng phải tìm chỗ có bóng râm mà đứng chứ. Ở ngoài nắng hết này bệnh chết."
Lời bác tài nói lúc này mới làm Nga sực tỉnh, cô rối rít xin lỗi thì được bác dìu vào trong xe trở về công ty.
Có lẽ, Nga sẽ không bao giờ biết rằng, chừng ấy thời gian cô đứng lặng lẽ ở đại sảnh Đệ Nhất là chừng ấy thời gian, bóng dáng người đàn ông bên khung cửa sổ tầng 30 cũng không ngừng rời mắt khỏi cô. Bàn tay anh bấu chặt lấy bệ cửa sổ, ánh mắt buồn bã chỉ in đậm mỗi bóng dáng mảnh mai của cô.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho. Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
<3 Sau một thời gian vắng bóng vì bận học và việc gia đình, nay Hanny đã quay lại với "Ecyak?". Dừng lại cả một thời gian dài, hy vọng mọi người vẫn yêu và đang chờ đợi "Ecyak?" nhé. Vì mọi người thay đổi tên Fb nên Hanny không tìm ra hoặc ko thể tag cho tất cả mọi người. Mọi người đừng giận Hanny nhé. Chương 65 (phần 2) sẽ sớm được post trong tuần. Mời mọi người đón đọc nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.