Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 81: Cuộc gặp gỡ trái ngang. (Phần 2)

Hanny Ho

27/11/2017

Tối nay, Andrew lại đưa mọi người đến nhà hàng Cung Đình Huế quen thuộc. Vì Will và Casey mới sang Việt Nam nên anh cũng muốn họ hưởng thức đặc sản quê nhà.

Khi mọi người tiến vào trong phòng đã được đặt trước, thức ăn thơm phức nghi ngút khói nhanh chóng được mang lên.

Dù mẹ Will là người Huế nhưng từ nhỏ anh đã quen ăn món Tây. Ngay cả Andrew và mấy đứa em gái của anh cũng vậy. Vì biết anh và Casey không rành đồ ăn Huế lắm nên Andrew đã hỏi ý Nga lựa chọn món hết cả rồi.

Nhìn chiếc bàn gỗ hình ô voan màu đỏ rượu đen bóng đầy ấp thức ăn ngon mắt, Casey hơi ngạc nhiên khi nhìn những món Huế mà bà Ái Hậu từng nấu khi cô đến chơi nhà. Tuy nhiên, cô lại không muốn đề cập đến chuyện này vì sợ không khí đang vui vẻ có thể mất đi.

“Em đang đói bụng. May mà anh và Nga đã đặc món sẵn. Nhìn thèm quá đi!”

Casey nhanh chóng cầm muỗng bỏ vào chén cháo Hến nhỏ, múc một miếng bỏ vào miệng hưởng thức rồi tấm tắc khen ngon.

“Cháo ngon quá!”

“Xin lỗi Casey nha! Vì đợi Nga mà mọi người đói bụng.”

“Không sao đâu Nga. Đói ăn mới ngon mà!”

“Vậy Casey ăn nhiều vào đi nha!”

Nga cũng cầm muỗng, nở nụ cười nhẹ nhìn cử chỉ và lời nói thân thiện của Casey. Sau đó, cô nhìn sang phía Andrew thì thấy anh không đụng đến một muỗng cháo nào. Cô định hỏi vì sao anh không ăn thì mới sực nhớ ra là anh không thích ăn hành lá. Lúc đặt món ăn, cô đã quên dặn người phục vụ đừng bỏ hành vào chén của anh.

“Để em vớt hành ra cho anh ăn nha?”

Nga cầm chén cháo của Andrew về phía mình. Cô tỉ mỉ cúi đầu vớt từng miếng hành nhỏ xíu cho đến khi không còn một mảnh nào. Sau đó, cô đặt về đĩa của anh rồi nói khẽ.

“Xong rồi đó! Anh ăn đi. Chắc anh cũng đói bụng rồi hả?”

“Cám ơn em!”

Andrew khẽ nở nụ cười trìu mến nhìn Nga, đưa tay vuốt nhẹ lưng của cô rồi cầm muỗng lên ăn chút cháo.

Hình ảnh tình cảm của hai người thu trọn vào ánh mắt nâu không sót một khắc nào. Chén cháo trước mặt Nga của người đối diện từ đầu buổi đến giờ cũng không vơi đi một muỗng nào cả và đang bắt đầu nguội lạnh đi. Casey thấy vậy nên quay sang hỏi.

“Will! Sao anh không ăn đi? Ăn chút cháo cho ấm bụng. Ngon lắm!”

Bỏ dỡ chén cháo đang ăn, Casey cầm muỗng của Will khuấy đều chén cháo của anh cho nguội bớt. Nhìn anh cô lo lắng nhẹ giọng hỏi.

“Hay anh lại bị đau bao tử? Để em lấy thuốc cho anh uống nha.”

Chiếc muỗng đang khuấy cháo qua lại của ai kia thựng lại, ánh mắt bắt đầu hỗn tạp hơn sau cái cúi đầu.

Không chờ Will trả lời, Casey buông muỗng cháo ra. Cô vội vàng lấy trong túi xách hiệu Chanel màu đen một hủ thuốc nhỏ, rồi lấy vai viên để trong lòng bàn tay đưa sang cho anh. Chai nước suối cũng được cô cẩn thận đặt sẵn trước mặt anh.

Will lặng thinh ngữa đầu bỏ nắm thuốc vào miệng. Dáng vẻ của anh trông vô cùng mệt mỏi khiến cho Casey rất lo lắng. Sau khi uống thuốc xong, anh mới cố gắng ăn chút cháo.

Trong lúc Will đang ăn, Casey mới cầm lấy ly rượu của anh đang đặt nước mặt, nhẹ giọng hỏi ý.

“Thôi! Anh đang đau bao tử. Đừng uống rượu nữa!”

Tuy nhiên, Will lại lấy tay ngăn lại, hạ giọng nói.

“Để đó cho anh!”

Nghe Will nói thế, Casey cũng rút tay ra. Dù cô không muốn anh uống rượu lúc này. Nhưng cô chưa bao giờ dám làm trái ý anh. Cô bất lực thở nhẹ rồi lẳng lặng ăn tiếp chén cháo đã nguội lạnh của mình.

Nga thấy vậy liền lên tiếng hỏi, mặt lúc này mới ngước lên, ánh mắt hướng về phía Casey mà không nhìn về người đối diện lấy một lần. Will có cảm giác dường như cô xem sự tồn tại của anh là hoàn toàn vô hình.

“Để Nga nhờ phục vụ mang cho Casey chén cháo khác nha?”

“Cám ơn Nga nhưng không cần đâu. Casey ăn món khác cũng được rồi.”

Nở nụ cười thoáng nét buồn, Casey cầm đũa gắp vài miếng nem lụi thơm ngon bỏ vào chén rồi lẳng lặng ăn. Thỉnh thoảng, cô lại gắp vài miếng thức ăn bỏ vào chén Will trong sự lặng thinh của anh. Anh không từ chối thức ăn cô gắp, nhưng anh cũng không đụng đến chúng dù chỉ một lần.

Hình ảnh lãnh đạm của cặp tình nhân trước mặt hoàn toàn đối lập với Andrew và Nga. Phía bên này, Andrew liên tục tự tay gắp thức ăn vào chén cô rồi liên tục đốc thúc bằng những câu nói hết sức dịu dàng. Phía bên dưới bàn, tay anh vẫn áp lên mu bàn tay cô đang đặt trên đùi, không ngừng xoa xoa nhẹ.

“Thiên Nga! Nè! Em ăn mau đi kẻo nguội. Thường ngày, em thích ăn món này lắm mà.”

Nở nụ cười nhẹ nhìn Andrew thay cho lời cám ơn, Nga cúi đầu ăn trong yên lặng. Đêm nay, cô cảm thấy thức ăn của nhà hàng được xếp vào hạng ngon nhất Sài Gòn trở nên nhạt nhẽo và kém ngon hơn thường ngày…

Khung cảnh hạnh phúc này khiến cho Casey dù không muốn nghĩ đến cũng bắt đầu cảm thấy tủi thân trong lòng khi quay quay sang nhìn khuôn mặt trầm tư của Will. Nếu như anh quan tâm đến cô dù chỉ là một phần nhỏ so với cái cách mà Andrew dành cho Nga, thì cô sẽ vui sướng biết nhường nào.

Bữa ăn trôi qua trong không khí ấm cúng, Casey sau một lúc thoáng buồn cũng sôi nổi vào những câu chuyện trò với Andrew và Nga. Duy chỉ có mình Will thì không nói một lời. Chỉ khi hỏi đến anh, anh mới ậm ừ cho qua chuyện. Suốt cả buổi tối, ánh mắt anh chưa một khắc nào rời khỏi hình ảnh người con gái trước mặt.

Trong chiếc váy màu mận hồng đào được may bằng chất lieu ren dài ngay gối, vẻ thanh mảnh và những đường cong đẹp đẽ cuả người con gái duyên dáng trước mặt như ngọn lửa âm ĩ cháy dần trong trái tim anh. Nét mặt xinh đẹp thuần khiết của cô cứ chập chờn trong đáy mắt nâu đen cuốn hút của anh, hư hư ảo ảo dưới ánh đèn vàng vọt, rất gần nhưng lại rất xa…

8 năm dài đằng đẵng trôi qua dường như không cướp đi được nét xuân thì e ấp của cô thuở nào, mà nó càng khiến cô trông kiều diễm mặn hơn theo dòng thời gian. Nụ cười trong trẻo chập chờn trước mắt anh như những đóa hoa chè nở bung trong nắng sớm, khiến anh chạnh lòng lặng lẽ ngắm nhìn trong nỗi xót xa thầm kín…

Cô gần anh lắm, gần trong gang tấc. Vậy mà anh chẳng thể nào có thể giơ tay chạm lấy cô. Đối diện trước mặt cô, nhưng anh lại chẳng thể nói được lời nào. Người đàn ông uy nghiêm, khí chất tao nhã đế vương ngay cả trong lúc ăn kia cứ vô tình mang cô đi xa mãi…

Anh đau khổ tự hỏi chính bản thân mình.

Thật ra, cảm giác giữa cách biệt trùng phùng nhưng vẫn luôn hướng về nhau.

Và cảm giác gần nhau trong gang tấc nhưng lại không thể chạm lấy nhau.

Rốt cuộc thì cảm giác nào là đau đớn hơn?

Ly rượu trước mặt anh liên tục được rót đầy, ánh mắt nâu dần dần trở nên mờ nhạt đi, càng lúc càng giăng sương mù dày đặc. Anh muốn trốn chạy sự thật đau lòng này, nên nhờ những giọt rượu cay nồng đắng nghét làm nhòa đi hình ảnh của đôi uyên ương vô cùng hạnh phúc và tình tứ trước mặt. Không biết đã bao nhiêu lần, anh cung chặt nắm tay mình lại để ngăn một hành động hồ đồ điên rồ nào đó có thể xảy ra. Bất cứ hành động nào có thể mang cô theo anh rời xa căn phòng này mãi mãi.

Giọng nói thánh thót của Casey vẫn văng vẳng bên tai anh, nhưng anh lại chẳng lọt tai được chữ nào. Thỉnh thoảng, cô lại tựa đầu vào vai anh, nhưng anh chỉ cảm thấy toàn sự lạnh giá.

Không một sự rung động hay ấm áp nào có thể so sánh với người con gái Xơ –đăng đã từng mang đến cho anh năm xưa. Cảm giác cô chạm vào anh vẫn được anh khắc ghi trong tâm khảm. 8 năm qua, anh chưa bao giờ ngừng ao ước được cô làm điều đó một lần nữa cho anh. Được cô tự nguyện chạm vào người anh, nhón chân chủ động đặt môi cô vào môi anh một cái thật nhanh rồi bỏ chạy sau nụ cười bẽn lẽn.

8 năm trời dài đăng đẵng, trong những giấc mơ ngập tràn hình ảnh dịu dàng và nụ cười trong trẻo của cô, anh luôn tự hỏi rằng, liệu ở một nơi phương trời nào đó, đã bao giờ cô nghĩ đến anh dù chỉ một giây? Đã bao giờ cô nhung nhớ đến anh dù chỉ một lần?

Những giấc mộng chìm đắm trong men rượu ngập tràn bóng hình cô luôn giống như một liều thuốc tạm thời xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng anh. Thế nhưng, chúng luôn để tác dụng ngược lại, vẫn khiến anh đau đớn tan nát cõi lòng khi trở về với hiện thực phũ phàng trước mắt.

“Anh Andrew và Nga tình cảm thật đó. Làm Casey thấy ngưỡng mộ làm sao. Anh Andrew! Em không có ý , nhưng em phải nói cho Nga biết rằng, cô ấy may mắn như thế nào khi được anh yêu thương như vậy. Nga! Nga là người duy nhất từ trước đến giờ được hưởng diễm phúc này đó nha.”

Nga mỉm cười, lặng lẽ nhìn biểu hiện trên mặt Andrew. Anh đang dửng dưng cầm ly rượu lên uống làm cô phải khẽ giọng nhắc nhở.

“Anh uống ít thôi anh. Chút nữa, anh còn lái xe mà.”

Chỉ một câu Nga nói thôi. Andrew đã dẹp ly rượu sang một bên, hất mặt về phía Casey bỡn cợt nói.

“Casey! Còn món tráng miệng em chưa ăn. Anh nhường em ăn hết đó.”

“Ý anh là muốn em im miệng chứ gì? Anh thiệt biết cách tạo hình ảnh đẹp trước mặt phụ nữ của mình ghê. Nga! Nếu Nga muốn biết hết những thói hư tật xấu của Andrew thì hẹn một chầu cà phê, Casey sẽ kể hết cho Nga nghe.”

Nga nhìn Andrew rồi nhìn Casey mỉm cười đáp.

“Andrew! Tuy anh ấy ngoài miệng nói vậy, nhưng tính anh ất rất là tốt.”

Nga không chút hoài nghi hay lo lắng, nhẹ giọng nói trong ánh nhìn yêu thương của Andrew. Anh không ngờ người luôn phản bát và lên án anh lại ra sức bênh vực anh trước mặt người khác như vậy. Điều này khiến lòng anh ngập tràn hạnh phúc.

“Vậy là Casey không được uống chầu cà phê này rồi. Nga bênh vực Andrew dữ quá à.”

“Sao em hay ngoan cố, không chịu chấp nhận sự thật ghê nha Casey? Trước giờ, Nga không biết nói dối hay dung túng cho anh điều gì cả. Lời cô ấy nói thật sự đáng tin cậy.”

Andrew thân mật choàng vai Nga kiêu hãnh nói trong cái lắc đầu của Casey.

“Ôi! Em phải đầu hàng thôi. Hai người em thiệt không nói lại rồi. À! Mà anh Andrew ơi! Làm sao mà anh tìm được một cô gái vừa xinh đẹp nền nã lại dịu dàng như thế này hay vậy?”



“Anh có tìm đâu. Cô ấy tự nguyện tìm đến đó thôi.”

Andrew cất giọng bỡn cợt, ánh mắt yêu thương dành cho người bên cạnh, người đang nhìn anh cảnh cáo ngấm ngầm. Sau đó, anh nói tiếp.

“Là Nga thấy anh đẹp trai nên liều lĩnh chặn đầu xe anh để lân la làm quen trai đẹp đó mà.”

Quay sang nhìn Nga đang liếc xéo mình một cái, Andrew chuyển qua ý khác khi Casey cũng khoát tay phản đối không tin lời anh.

“Em nghi ngờ là ngược lại phải không Andrew?”

“Trước đây, anh từng là khách hàng của Nga nên mới quen cô ấy.”

Andrew cong đôi môi cực kỳ quyến rũ nhìn sang phía Nga thăm dò phản ứng. Anh thấy sắc mặt có phần không tự nhiên e sợ của cô nên nhẹ xoa xoa đôi vai gầy trấn an.

Casey ngạc nhiên nhìn về phía Nga hỏi.

“Ủa! Nga từng làm kinh doanh gì sao?”

“Andrew! Anh đùa như thế đủ rồi.”

Nga trách cứ Andrew. Sau đó, cô nhìn Casey lắc đầu như tỏ ý hết chịu nỗi cái thói đùa dai của anh.

“Cô ấy coi bói. Bói toán cũng có thể gọi là một hình thức kinh doanh mà phải không?”

“Ủa! Nga biết coi bói hả. Bất ngờ quá! Hôm nào, Nga xem cho Casey một quẻ nha. Xem khi nào thì lấy được chồng?”

Khi nở nụ cười nói câu này, Casey quay sang nhìn phản ứng của Will nhưng anh chỉ trầm mặc không nói gì.

“Andrew ảnh đùa đó Casey. Nga không có biết xem bói đâu.”

Dù Andrew biết Nga chẳng có tài bói toán từ lâu. Nhưng khi vừa nghe cô nói thế, anh vội vàng lên tiếng ngay.

“Vậy là hôm đó, em nói xạo với anh phải không? Còn trù ẻo anh không lấy được vợ đẹp. Em quá đáng lắm nha.”

Nhớ lại chuyện bị Andrew lừa trắng rợn, Nga điên tiết quay sang liếc anh một cái.

“Anh rốt cuộc cũng ăn quỵt. Giờ còn lớn tiếng như oan ức lắm vậy.”

Casey khá bất ngờ trước nét mặt lém lỉnh mà cô vốn nghĩ chỉ chứa đựng sự dịu dàng kia. Thật ra cũng khá là đanh đá! Ý nghĩ này làm cô nở nụ cười trên môi khi nhìn Nga.

“Nói tóm gọn là hai anh chị quen nhau khi nào?”

“Thật ra, tụi anh gặp nhau ở sòng bạc khi hai đứa đến… chơi bài ở đó.”

“Nga cũng biết đánh bài sao?”

“Andrew! Anh có thôi không đùa dai không hả?”

Andrew cười cười, đưa ly rượu lên môi nhấm nháp, tay vẫn cố nắm chặt bàn tay ai kia đang vùng vằng đòi khoát ra vì giận dỗi. Anh hạ giọng nghiêm túc nói.

“Anh và Nga gặp và yêu nhau ở Campuchia. Cô ấy muốn gần gia đình nên bọn anh về đây định cư luôn.”

“Vậy là anh muốn định cư lâu dài ở đây?”

“Bất cứ nơi nào cô ấy hiện diện. Anh sẽ ở đó.”

“Nói thật, em rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người. Thế hai người đã có dự định gì chưa? Em thấy Nga đã đeo nhẫn đính hôn rồi kìa.”

Casey háo hức dò hỏi Andrew và Nga. Trong khi Nga chỉ mỉm cười ngượng ngùng và bối rối, thoáng nhìn về phía Will rồi gục đầu trốn tránh thì Andrew lại tỏ vẻ dửng dưng nhưng dụng dạ thì vô cùng háo hức.

“Thật ra, đây chỉ là nhẫn hẹn ước.”

“Chiếc nhẫn đẹp quá!”

Mắt thoáng qua chiếc nhẫn kim cương lấp lánh không kém trên tay Casey, Nga nhẹ giọng nói.

“Cám ơn Casey.”

“Anh cảm thấy rất phiền khi bị nhiều người hỏi như vậy lắm rồi. Vì thế, anh cũng đang rất mong muốn việc đó có thể diễn ra nhanh chóng để khỏi bị làm phiền đến nữa.”

Khóe môi nở nụ cười thích thú mang vẻ hạnh phúc khó giấu giếm, Andrew nhìn sang phía Nga chờ đợi phản ứng của cô. Bàn tay siết nhẹ tay cô hơn dưới gầm bàn như một lời nhắc nhở, như một sự thể hiện tình yêu sâu đậm không gì có thể chia lìa.

Casey cười giòn tan trước câu nói ngụ ý chẳng giống ai của Andrew, cô ngước nhìn về phía Nga cất lời như nhắc nhở.

“Có vẻ như anh Andrew khẩn trương lắm rồi. Nga cũng mau gật đầu đi để anh ấy đừng bị làm phiền nữa.”

Nga không nói gì, chỉ gượng cười nhìn Casey. Trong đáy mắt to tròn lấp lánh vì ánh đèn soi rọi vào mập mờ, hình ảnh khuôn mặt nặng trĩu của Will lúc ẩn lúc hiện nhưng không thể tan biến đi.

Bữa ăn tối trôi qua trong tiếng cười nói rôm rã của Casey và Andrew. Có thể nói, Casey là một cô gái có khả năng khuấy động không khí vốn căng thẳng của ba người còn lại âm thầm giúp Nga cảm thấy bớt ngạt thở vì ánh nhìn của người trước mặt.

“Nga chơi đàn violin hay quá. Nga chắc học đàn lâu rồi phải không?”

“Cám ơn Casey đã khen. Nga cần phải luyện tập và học hỏi nhiều hơn. Mạ Nga nói, Nga học vĩ cầm từ năm 12 tuổi.”

“Casey khen thiệt lòng mà. Tối nay, Nga chơi bài Canon rất hay. Người yêu cầu bài Canon là Casey đó.”

“Ồ! Thật vậy sao? Casey cũng thích bài hát này à? Có vẻ như có nhiều người thích bài hát này. Nó rất nổi tiếng mà.”

“Casey cũng thích. Nhưng mà có người còn thích hơn cả Casey. Có thể nói, đây là người thích bài hát Canon nhất trên đời. Nga biết là ai không?”

Nga nhẹ mỉm cười không tự nhiên lắm. Dường như, cô đoán được người đó là ai. Theo phản xạ, cô liếc nhẹ qua phía Will đang trầm mặc. Anh cũng đang kín đáo nhìn cử chỉ của cô sau ly rượu trên môi.

“Will thích bài hát này lắm. Hôm nào, anh ấy cũng nghe. Vì Casey nghe mãi nên thích luôn hồi nào không hay biết. Vì thế, tối nay, Casey đã yêu cầu bài hát này để đặc biệt dành tặng cho anh ấy.”

Quay qua nhìn Will mỉm cười, Casey áp tay mình vào bàn tay anh đang đặt trên bàn rồi nói tiếp.

“Anh yêu! Anh thích bài Canon lắm mà. Có phải không anh?”

Mắt quét qua cử chỉ tình tứ mà Andrew đang dành cho Nga. Bàn tay to lớn của ai kia đang mâm mê bám trụ trên chiếc eo nhỏ xíu của cô làm tim anh thoi thóp.

“Ừm”

Sau câu trả lời gọn lỏn, Will đột ngột nhìn về phía Nga cất lời. Có thể nói, đây là câu nói dài nhất trong suốt buổi tối ngày hôm nay của anh.

“Canon là một bài nhạc nổi tiếng. Vì thế, ai cũng thích nó. Tôi chỉ là một trong số những người khán giả đó. Tối nay, cô chơi bài này hay lắm. Cám ơn cô”

Nga nở nụ cười gượng, đưa ly nước lọc lên miệng uống, ánh mắt vốn hỗn tạp càng trở nên u sầu hơn.

Nhìn vẻ mặt thoáng buồn của Nga, Andrew vội vàng đưa tay kéo cô vào lòng mình động viên.

“Em chơi bài này hay lắm. Từ nay, em phải thường xuyên chơi cho anh nghe nha.”

Nga nhẹ gật đầu mỉm cười nhìn Andrew. Trong lòng bỗng cảm thấy ấm lại. Anh lúc này như người đang đưa bàn tay cho cô nắm vào, cô thực sự không muốn buông ra.

“Nếu anh thích thì em sẽ thường xuyên chơi bài này cho anh nghe.”

Chiếc ly đế cao trong suốt trong tay ai đó khẽ run lên, dung dịch rượu Vodka liên tục đung đưa qua lại. Bằng ánh mắt đỏ ngầu như có lửa nhìn về phía Andrew, Will hất mặt nói một câu khiến những người đang trong phòng không ai hiểu được.

“Bài hát này không phải ai cũng có quyền được nghe nó.”

Andrew nhíu mày nhìn về phía Will rồi nhìn qua phía Casey khó hiểu. Nhìn khuôn mặt cũng đang ngẩng ra của Casey, anh hạ giọng hỏi.

“Mày mua bản quyền bài nhạc này rồi sao mà cấm cản tao?”

Câu nói nhẹ mà đanh thép của Andrew khiến Nga phập phồng lo sợ. Cô vội vàng đưa đôi bàn tay nắm lấy cánh tay anh nhẹ giọng khuyên can.



“Anh! Đừng như vậy mà.”

Andrew thấy cử chỉ lúng túng của Nga thì cũng chùng xuống, không nói thêm lời nào. Anh chỉ lườm lườm nhìn về phía Will, nghĩ là Will đã say nên không thèm chấp nhất nữa. Tuy nhiên, Will lại tiếp tục nhìn Nga rồi lên tiếng. Chứng tỏ rằng, anh không hề say.

“Cô tốt nhất không nên chơi bài nhạc này cho ai cả.”

Ánh mắt đỏ ngầu vì rượu của Will làm Nga cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Cô rất sợ trong một phút mất kiểm soát vì rượu, anh có thể nói những điều mà anh không nên nói ra trong lúc này. Vì thế, cô quay sang nhìn anh, ánh mắt khổ sở như van xin.

“Will…”

Cuối cùng thì em cũng chịu nhìn lấy anh một lần. Anh chua chát nhận ra sự miễn cưỡng trong đáy mắt của cô. Anh hiểu rõ cô đang lo sợ điều gì. Thật ra, anh không cố gắng làm cô phải khó xử. Chỉ có điều, cử chỉ thân mật hiễn nhiên giữa cô và Andrew làm anh hụt hẫng. Việc cô nói sẽ chơi bài nhạc vốn chỉ dành riêng cho mình anh làm anh cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tự khi nào, em không còn xem Canon là của riêng chúng ta?

Tự khi nào, anh đã không còn tồn tại trong lòng em?

Không khí bỗng nhiên trầm xuống vì câu nói chẳng hiểu ngụ ý gì từ Will. Sau đó, anh cũng im lặng không nói một lời nào nữa, chỉ lẳng lặng rót rượu uống hết ly này đến ly khác trong vẻ mặt lo lắng của Casey.

11 giờ đêm, nhà hàng Cung Đình Huế lấp lánh ánh đèn lồng đỏ vàng vẫn tấp nập khách ra vào náo nhiệt cả một góc phố sầm uất. Xe cộ ra vào, người người nói cười trò chuyện rôm rã phía trước cửa nhà hàng dường như hoàn toàn đối lập với cặp nam nữa đang lặng lẽ đứng bên cạnh nhau trên vỉa hè.

Văng vẳng đâu đây là tiếng nhạc Giáng sinh đang rộn ràng vang lên, gió đông liên tục thổi qua lại càng tạo nên không khí của ngày Lễ hội đang ngày một đến gần hơn. Hơi lạnh mang theo cảm giác ran rát da thịt quật vào người con gái có mái tóc dài đen óng ả, cô đang lặng lẽ gục đầu nhìn xuống mũi giày cao gót màu trắng của mình. Bên cạnh cô, người đàn ông cao lớn anh tuấn cũng cùng chung tâm trạng trầm mặt. Không biết đã bao nhiêu lần, anh cố lấy hết can đảm để mở lời nhưng cuối cùng lại chỉ có thể đứng lặng yên.

Khi còn trong phòng nhạc công của Melody, Will vì đứng giữa hoàn cảnh ngang trái giữa Andrew và Nga mà đành phải đau đớn chấp thuận ánh mắt như van xin của Nga. Anh tự hỏi, không biết lúc anh buông lời chào hỏi và phủ nhận cô như một người xa lạ, cô có cảm thấy đau đớn không? Còn anh thì đau không gì có thể tả được.

Viễn cảnh có thể cô đang hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông khác không phải là điều mà Will chưa từng nghĩ qua trong đầu. Tuy nhiên, chính bản thân anh lại không ngờ nó lại chua chát và đau đớn đến như vậy. Nếu như lúc đó, cô vì không muốn Andrew nảy sinh ra bất kỳ hiểu lầm nào giữa anh và cô. Hay là vì cô bối rối và ngỡ ngàng đến độ không thừa nhận ra người cũ. Có lẽ, anh sẽ có thể cảm thông và bớt đau khổ hơn vì điều này. Thế nhưng, vẻ mặt bình thản như nước và thờ ơ của cô trong lúc này lại làm tim anh đau đớn hơn bao giờ hết.

Quay đầu sang nhìn cô, nhìn một nửa khuôn mặt kiều diễm được ánh đèn đường vàng hất xuống, anh nhẹ giọng hỏi. Âm thanh hơi khàn đặc vì rượu trong cuống họng bị đè nén, cố gắng phát ra làm giảm bớt sự nặng nề.

“Mấy năm nay, em vẫn khỏe chứ? Mấy năm nay, em sống thế nào?”

Hàng mi đen cong nhẹ như hai cánh quạt của Nga đang rũ xuống càng trở nên hạ thấp hơn. Sau vài giây yên lặng, cô mới ngẩng đầu lên quay sang nhìn anh. Ánh mắt vô cùng bình lặng và lạnh lẽo. Cảm xúc duy nhất anh bắt kịp trong đôi ngươi to tròn đen láy dưới ánh đèn đường chính là vẻ man mát buồn mà năm xưa anh đã từng nhìn thấy qua. Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của cô tuy đã mất đi vẻ ngây ngô ngày nào, nhưng lại nền nã và đằm thắm cốt cách thêm bội phần. Chiếc váy cổ thuyền kín đáo cô đang mặc càng tôn lên sự thanh tú, mái tóc dài mượt mà đen óng ánh bay bay nhẹ trong gió như những sợi rong biển dưới tận đáy biển sâu.

Khuôn mặt ấy, dáng dấp ấy, cử chỉ ấy của cô vẫn gần gũi với anh như ngày nào. Tuy nhiên, lời nói và ánh mắt thì lại hành xử như một người xa lạ.

“Xin lỗi! Có lẽ, anh đang nhận nhầm người rồi. Xin hỏi, tôi trông giống một người quen nào đó của anh có phải không?”

Lời phủ nhận lạnh lùng của Nga như những con sóng dữ ngấm ngầm càng lúc càng dâng cao trong đôi mắt Will, từ trầm lặng dịu dàng chuyển sang ngỡ ngàng và oán trách.

“Đây là cách em đang chạy trốn sự thật phũ phàng có phải không? Nếu đúng là như vậy, anh sẽ không oán trách em đâu.”

“Xin lỗi anh! Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên tôi gặp anh. Việc ngộ nhận người quen như thế này rất khiến người khác khó xử…”

“Em nghĩ rằng….”

Đau đáu nhìn Nga bằng đôi mắt ngỡ ngàng chưa từng có, Will chưa nói được trọn vẹn lời mình thì tiếng gọi lảnh lót từ phía sau của Casey đã vang lên.

Một lúc sau đó, Casey cũng tiến đến ôm lấy cánh tay anh. Dáng dấp cao ráo lộng lẫy của cô và anh mỗi khi đứng cạnh nhau tuyệt mĩ như một bức tranh sống động khiến người khác luôn phải trầm trồ.

“Hai người đang nói chuyện gì mà say sưa quá vậy? Có phải anh đang cố gắng tìm hiểu thêm về chị dâu tương lai của anh không?”

Casey nói đùa như thật, miệng nở nụ cười tươi rói quay qua phía Nga.

“Anh Andrew đang đứng nói chuyện với một người khách quen. Anh ấy nhờ Casey nhắn lại với Nga là anh ấy sẽ nhanh chóng ra ngay thôi. Andrew sợ Nga chờ lâu nên nhờ Casey nhắn lại đó. Nga coi, anh ấy chu đáo ghê không?”

Nga mỉm cười gượng thay cho câu trả lời, khẽ xoay người sang phía con đường vẫn tấp nập xe cộ qua lại. Cô không muốn mình trở thành kẻ thứ ba làm phiền đến cử chỉ âu yếm của đôi tình nhân bên cạnh.

Dù không nhìn sang phía họ, nhưng Nga cũng có thể hình dung hình ảnh ngay bên cạnh mình. Casey tự đầu vào vai của Will, cười nói với anh bằng thứ tiếng Anh vô cùng trôi chảy và nhanh đến độ cô không thể bắt kịp được nội dung của họ. Cô cảm thấy xấu hổ với bản thân mình. Khi đây là lần đầu tiên, cô đang cố gắng nghe chuyện của người khác. Cô loáng thoáng nghe Casey muốn Will đưa cô ấy đi Hawai nghỉ đông sau khi họ trở về Mỹ. Cô không nghe Will nói gì, nhưng tiếng cười rúc rích của Casey đã trả lời thay cho câu thuận tình của anh.

Anh đến rồi anh lại đi.

Cảm giác này tại sao lại luôn bóp nghẹn con tim cô đến như vậy?

Suốt đoạn đường trở về nhà cùng Andrew, Nga chỉ im lặng quay đầu sang phía cửa kính xe. Bình thường, cô vốn luôn là người trầm lặng, nhưng cũng không đến độ không cất một lời nào như thế này. Điều đó khiến cho Andrew hơi lo lắng, liên tục buông lời trêu ghẹo để cô mở lời, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến khó hiểu.

Làm sao Nga có thể nghe thấy được lời Andrew nói trong lúc này. Khi trong đầu cô bây giờ là mớ hỗn độn ngỗn ngang không biết phải bắt đầu tháo gỡ từ đâu? Chúng chằng chịt quấn lấy cô không một khe hở, khiến lòng cô tràn ngập nỗi bất an.

Đang lái xe nhưng Andrew cứ quay sang nhìn Nga. Bằng ánh mắt lo lắng anh dịu giọng âu yếm hỏi. Trong bóng đêm chập chờn những vệt sáng tối của ánh đèn đường đang dần bị tắt đi, khuôn mặt anh tuấn và cương nghị nhưng rất dịu dàng của anh vô hình làm tan đi chút nặng nề trên gương mặt úa sầu của cô.

“Ngỗng! Em mệt hả? Suốt cả đêm nay, anh không thấy em nói một lời nào.”

Nga lẳng lặng nghiêng đầu qua nhìn Andrew, ánh mắt có chút mệt mỏi không rời gương mặt đẹp trai như tạc tượng của anh.

“Em hơi mệt một chút à. Em không sao đâu. Anh đừng lo cho em.”

Câu trả lời nhỏ nhẹ của Nga không làm Andrew an lòng, anh rời một bàn tay khỏi vô lăng hướng về phía cô. Bàn tay to lớn với những ngón rắn rỏi của anh bắt đầu luồn sau mái tóc dài êm mượt như tơ của cô, rồi sau đó anh nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cổ nhỏ nhắn của cô như muốn làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.

“Cả buổi tối nay, em trông có vẻ lo lắng, bồn chồn. Lúc trong nhà hàng, em cũng không ăn bao nhiêu. Em mà cứ kéng ăn thế này thì ngã bệnh đó. Em mà bệnh thì anh biết làm sao đây hả?”

Câu nói không giấu vẻ bất lực của Andrew làm lòng Nga đau đớn ngập tràn. Cô vô cùng trách cứ bản thân mình vì đã nghĩ ngợi đến một người đàn ông khác mà làm anh phải lo lắng cho cô. Bao nhiêu năm qua, cô đã làm được gì cho anh ngoài việc luôn đày đọa anh, khiến anh phải luôn lo lắng cho cô.

Hơn bao giờ hết, cô trách cứ bản thân mình vì sự hờ hững với người mà cô đồng ý đặt danh xưng là bạn trai, là người yêu. Suốt 5 năm yêu nhau dài đằng đẵng, thật đáng trách cho một người gọi là bạn gái như cô, khi cô không hề biết gì về gia đình anh. Nếu như trước đây, cô quan tâm và tìm hiểu thêm về người thân của anh, thì đâu đến nỗi giờ đây cô phải đứng giữa hoàn cảnh trái ngang bẽ bàng như thế này.

“Có lẽ, tối qua, em ngủ hơi ít nên bây giờ hơi mệt.”

“Vậy khi về nhà, em nhớ phải lên giường ngủ ngay cho anh…”

“Dạ, em biết rồi...”

Andrew nở nụ cười trong bóng đêm, hạnh phúc ngập tràn trước câu trả lời ngoan ngoãn không hề đôi co của cô. Anh xoa đầu cô rồi nắm lấy tay cô bỡn cợt nói.

“Thế mới ngoan! Anh mới thương nhiều.”

Nga cũng mỉm cười, đưa mắt nhìn bàn tay đang áp lên mu bàn bay của mình. Cảm giác lành lạnh quen thuộc lại truyền vào da thịt cô, tìm kiếm sự ấm áp từ cô. Bằng thái độ hơi dè dặt và ngập ngừng, cô đột ngột đưa mắt sang nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi.

“Thật bất ngờ khi gặp em trai anh đêm nay. Em chưa bao giờ nghĩ anh có anh em gì.”

“Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Vì anh ngang nhiên bá đạo, không xem ai ra gì. Em nghĩ chỉ có con một được nuông chiều nên mới sinh ra hư hỏng như vậy?”

Andrew nhếch môi cười đáp.

“Đúng là em chẳng bao giờ nghĩ tốt đẹp về anh.”

“Em không có ý đó. Lý do khác là vì anh chưa bao giờ kể cho em nghe về gia đình anh. Em cảm thấy có lỗi vì bản thân mình không hề biết gì về những người thân ruột thịt của anh, trong khi anh lại quan tâm và chu toàn cho cả dòng họ nhà em. Em thật tệ quá phải không Andrew?”

“Ngỗng nhỏ! Em đừng nghĩ ngợi linh tinh. Chuyện đó không quan trọng.”

“Nhưng em cảm thấy rất đáng trách.”

“Thì bây giờ, em đã biết rồi nên đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Chỉ cần em biết và quan tâm đến anh là đủ rồi. Những chuyện khác đối với anh không quan trọng.”

“Hãy kể cho em nghe về gia đình anh. Andrew! Anh có bao nhiêu anh chị em?”

Mắt chăm chú nhìn con đường bắt đầu vắng bóng người trước mặt, Andrew lệch câu hỏi của Nga sang một hướng khác.

“Mấy anh chị em họ của em công nhận vui tính ghê. Anh thấy họ rất hợp với em thì phải. Chắc anh phải nhờ mạ mời dòng họ đông đúc vào Sài Gòn chơi thường xuyên hơn mới được. Anh muốn thấy của anh vui vẻ, không úa sầu.”

“Em luôn rất vui mà.”

Thấy thái độ lãng tránh của Andrew như vậy, Nga cũng không hỏi gì thêm gì nữa. Nếu anh đã không thích đề cập đến. cô cũng không muốn làm anh khó xử. Trong lòng cô không một chút trách cứ hay giận hờn anh, mà ngược lại cô càng thấy thương anh hơn. Có lẽ, trước đây, anh đã từng phải chịu đựng một nổi đau, một sự tổn thương tinh thần quá lớn nào đó từ phía gia đình mình, nên anh mới luôn có thái độ hờ hững và lạnh lùng như thế mỗi khi ai đó nhắc đến người thân? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, không lẽ anh cũng không thể nào chia sẻ được với cô sao? Những nỗi đau đó, anh mang nặng một mình. Âm thầm chịu đựng như vậy chắc hẳn là cảm thấy mệt mỏi lắm!

Thở dài lặng lẽ tựa đầu vào ghế một cách lười biếng, Nga nhớ đến những lần trước đây khi cô bên cạnh Andrew. Mỗi khi, cô hỏi về gia đình anh thì anh luôn tìm cách né tránh hoặc trả lời chung chung và rất mơ hồ. Nhưng có một điều, cô chắc chắn rằng, mối quan hệ giữa anh và mẹ không được tốt đẹp cho lắm. Mỗi khi cô nhắc đến mẹ anh thì anh đều im lặng một hồi lâu. Ánh mắt đang phẳng lặng bỗng trở nên đăm chiêu, sóng cuộn trào âm ĩ ngấm ngầm. Hay khi thoảng, chúng lại buồn xa xăm và trầm lặng một cách cô đơn âm thầm. Và sau đó, câu trả lời của anh là lờ sang một chuyện khác không đầu, không đuôi. Rồi như trở thành thói quen, cô không bao giờ muốn đề cập tới vấn đề này nữa. Cô không muốn làm anh buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook