Chương 82: Cuộc gặp gỡ trái ngang. (Phần 3)
Hanny Ho
27/11/2017
Thật ra, Nga cũng đã từng gặp gia đình bên nội của Andrew. Hai người
thân duy nhất của anh cô từng biết đến là cha và ông nội anh. Nhưng buồn thay! Cả hai đều đã qua đời.
Andrew không kể nhiều về cha của anh. Ngoại trừ, anh đã từng nói với cô rằng, cha là người anh yêu thương và kính trọng nhất trên đời. Cha của Andrew tên là Andy Việt Trần. Tuy cô không biết ông qua đời lúc bao nhiêu tuổi, nhưng cô đã từng nhìn thấy một tấm ảnh khá trẻ của ông ở biệt thự Trần Gia.
Có thể nói, Andrew là một nhân bản hoàn thiện của cha anh. Anh không chỉ may mắn được thừa hưởng những đường nét điển trai nam tính của cha, mà anh còn thừa hưởng cả nét cương nghị khí chất hơn người mà không phải ai cũng có được từ ông. Đặc biệt là đôi mắt phượng sáng quắc thông minh anh tuấn và nụ cười đẹp mê hồn. Có lẽ, điểm khác biệt duy nhất ở vẻ bề ngoài giữa anh với cha mình chính là phong thái và cử chỉ trên gương mặt. Dù là một nhân bản mà ra, nhưng nếu gương mặt cha anh dễ dàng gây thiện cảm cho người ngắm nhìn bởi nét thanh cao, ôn hòa và điềm đạm thì anh hoàn toàn khiến người đối diện xa cách và dè chừng sợ hãi bởi nét uy nghiêm, lạnh lẽo và trịnh thượng.
Vài năm trước đây, Nga cũng đã từng gặp qua ông nội của Andrew. Khi đó, cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của anh, nhưng vẫn đồng ý theo anh đến bệnh viện để thăm ông đang nằm viện trị bệnh lúc bấy giờ.
Đứng trước mặt ông lão người cao gầy, tóc đã bạc phơ đang nằm xòe bài trên giường bệnh, Andrew không hề hỏi ý Nga mà ngang nhiên khoác tay lên vai cô giới thiệu cô là bạn gái của anh. Sau đó, anh không những không xin lỗi cô vì đã hồ đồ tự ý làm tất cả mà còn nghiêng đầu rót vào tai cô lời đe dọa hết sức nhẹ nhàng.
“Ông nội anh không những đang bị bệnh ung thư phổi mà còn có triệu chứng suy tim lâu năm. Nếu em có lòng nhân đạo, em không nên cự tuyệt anh trong lúc này. Vì điều đó có thể làm ông nội anh hụt hẫng, lên cơn đau tim cũng không chừng. Em cũng có mạ bị bệnh tim. Vì thế, em nên thông cảm một chút cho người đồng cảnh ngộ đi ha.”
Lườm mắt nhìn Andrew trong nỗi bức bí, Nga cố nuốt giận vào trong, miễn cưỡng gật đầu lễ phép chào Edward Việt Trần.
Ấn tượng đầu tiên của Nga về ông nội Edward chính là tính ngang tàng bá đạo chưa từng có. Từ giây phút gặp ông ở phòng bệnh, cô đã đoán ra được Andrew giống ai ở điểm này.
Ngay từ khi vừa bước vào căn phòng được điều trị đặc biệt có cả vệ sĩ đứng hai bên cửa để bảo vệ, Nga đã nghe tiếng chửi khàn đặc của ông với cấp dưới của mình. Không những thế, ông còn hất đổ cả thức ăn lênh láng trên sàn nhà. Tuy nhiên, dù mặt mày đang vô cùng cau có khó coi, nhưng khi vừa gặp Andrew và Nga bước vào, ông đã nở nụ cười vui sướng ngoắc tay Andrew lại gần, kèm theo tiếng gọi yêu chiều như dành cho con nít.
“Ah! Thằng chó con của Nội! Con đi đâu mà đợi Nội sắp chết rồi mới thấy béng mảng vào thăm hả? Có phải là lại đàn đúm ăn chơi sa đọa với đám chân dài không? Con thiệt là hư hỏng quá nha Andrew Việt Trần. Chẳng giống bố con ngày xưa một chút nào.”
Vỗ vỗ vai Andrew, Edward như nhớ ra điều gì đó bèn nói nhỏ giọng.
“ À! Con xem có cô nào mới nổi đẹp đẹp trẻ trung cho vào đây trò chuyện với Nội cho đỡ buồn đi con.”
Nghe Edward nói thế, Andrew mỉm cười lắc đầu, khuôn mặt có chút xấu hổ, mắt len lén nhìn Nga như sợ cô nghe thấy. Sau đó, anh hỏi chuyện ông vì sao lại không chịu ăn cháo và uống thuốc cho khỏi bệnh mà lại đuổi đánh vệ sĩ và cả y tá bác sĩ thì ông tỉnh bơ nói.
“Nội sai chúng nó đi mua có vài gói thuốc lá cho Nội mà bọn nó nhất định không chịu đi. Thà bị Nội đuổi đánh và mắng chửi chứ nhất quyết không làm theo. Cái bọn khốn kiếp này! Vừa thấy Nội mất phong độ một chút là có tâm ý phản chủ rồi."
Thật ra, đây là lệnh của Andrew nên anh phớt lờ như không nghe thấy. Ông nội của anh tính tình rất ngoan cố, bệnh gần chết mà cứ đòi hút thuốc lá hoài.
Edward vừa chửi vừa bụm miệng ho sặc sụa làm Andrew phải vội vàng vỗ vỗ nhẹ lưng ông, còn Nga thì nhanh tay rót cho ông ly nước.
"Dạ! Con mời ông"
Đón lấy ly nước từ tay Nga, ông Edward nhìn mặt Andrew như thăm dò rồi hỏi.
"Đứa nào đây? Mỗi lần Nội gặp con là thấy con đi với mỗi đứa khác nhau là sao? Con đó nha! Lo mà sống đàng hoàng tử tế, kiếm một đứa nào con nhà lành hiền hậu mà lấy, rồi sinh con đẻ cái cho Nội có cháu ẵm bồng. Mày định lông bông quậy phá đến bao giờ hả con?"
"Thì con nghe lời Nội. Hôm nay, con dắt cháu dâu đến cho Nội xem mắt nè."
Andrew nhẹ giọng kính trọng nói. ánh mắt trìu mến nhìn ông lão tóc bạc phơ trước mặt. Anh nhếch nhẹ môi cười, đưa tay ra phía sau tấm lưng nhỏ nhắn của Nga đẩy nhẹ cô về phía trước.
"Ông Nội! Cháu dâu của ông đây."
Không chờ Nga mở lời phản đối hay thanh minh tiếng nào, Andrew dịu dàng nhìn cô nói.
"Ngỗng! Chào ông nội đi em."
"Andrew! Tôi là bạn gái của anh hồi nào hả?"
Lần này, Andrew vẫn chưa kịp nói lời nào. Edward đã nhanh chóng cất lời, ánh mắt già nua nhưng vô cùng sắc sảo quét nhanh qua gương mặt hay nói đúng hơn là toàn bộ thân người Nga từ trên xuống dưới nhanh và gọn như một chiếc máy scan loại tiên tiến nhất rồi nói.
"Thôi! Con không cần phải phủ nhận như vậy. Hai đứa đang giận nhau chứ gì? À! Mà con tên Ngỗng hả? Tên hơi bị đó nha haha"
“Dạ! Con tên Thiên Nga ạ.”
Quay sang Andrew, Nga nhăn mặt cau có nói.
“Sao anh kêu tôi là Ngỗng vậy hả?”
Hình điệu bộ của Nga và Andrew, Edward nở nụ cười nhìn hai người rồi nói.
“Tên Thiên Nga thì là ngỗng chứ là gì. Cháu ta gọi đúng rồi chứ nhỉ? Thằng này tiếng Việt thật là giỏi nha. Cháu ông mà lại.”
Nói xong, Edward nháy mắt với Andrew một cái trong ánh nhìn biết ơn và ranh mãnh của anh. Giờ Nga mới biết, cái kiểu người khác của Andrew từ đâu mà ra.
"Ông à! Thật ra, con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ. Không giống như ông nghĩ đâu"
Như không hề nghe thấy lời giải thích thành thật của Nga, Edward giụt vệ sĩ đang đứng ngay bên cạnh.
"Mau lấy ghế cho cháu dâu tương lai của ta ngồi!"
Người vệ sĩ mau chóng mang ghế đến chỗ giường Edward, lịch sự mời Nga ngồi. Edward ngồi ngay trước mặt, được Andrew kéo gối đặt phía sau lưng cho thoải mái hơn. Nhàn nhã tựa lưng vào thành giường, ông âm thầm quan sát cách Nga mỉm cười và tử tế cám ơn người vệ sĩ mà gật gù ra vẻ hài lòng.
Ngay khi vừa nhìn thấy Nga đoan trang hiền thục trong chiếc váy màu xanh nhạt kín đáo, Edward đã cảm thấy mừng thầm trong lòng. Ông không thể ngờ rằng, có một ngày thằng cháu trai lêu lổng đào hoa thay người yêu như thay áo lại có thể dẫn đến trước mặt ông một cô gái vừa xinh đẹp lại nết na thuỳ mị như thế này. Mặc dù trước đó, ông đã vài lần nhìn thấy Andrew cặp kè với mấy cô người mẫu hoa hậu ở ngoài đường, nhưng anh chưa bao giờ dắt về nhà hay giới thiệu họ với ông bao giờ. Chính về thế, sự kiện anh dẫn đến gặp ông một cô gái và giới thiệu là bạn gái anh như thế này thực sự là một việc rất hệ trọng đối với ông.
Trước đây, Nga từng nghe nhân viên của Andrew kể ông nội của anh chính là chủ tịch tập đoàn khách sạn sòng bạc The Orchid. Vì thế, khi anh bảo hôm nay sẽ đưa cô đến gặp ông. Trong lòng, Nga cứ nghĩ rằng đó sẽ là một người đàn ông nghiêm nghị và quyền lực như trong những bộ phim hay những câu chuyện tiểu thuyết mà cô từng xem qua. Thế nhưng, hoàn toàn trái ngược với sự tưởng tượng trong đầu cô, Edward là một lão ông khá phóng thoáng và vui tính. Cô cũng không biết đó có phải chỉ là khi ông đang đối xử với cô, người mà cháu trai đức tôn của ông giới thiệu với danh xưng là bạn gái hay không? Vì mỗi khi ông nhìn vệ sĩ ra lệnh một việc gì đó, khuôn mặt đang tươi cười của ông lại chuyển sang một sắc thái khác, vô cùng nghiêm nghị và giọng điệu quyền uy. Có thể nói, Andrew hoàn toàn giống ông ở điểm này. Có lẽ nào vì sống cạnh một người như vậy nên anh mới vô tình giống hết mọi đức tính và cả cử chỉ từ người ông đáng kính của mình?
Edward khá thân mật và cởi mở với Nga. Khi trò chuyện ông hay nheo mắt nhìn cô và mỉm cười hiền hậu, khuôn mặt tôn nghiêm khó chịu từ lúc cô bước vào trong căn phòng này hoàn toàn mất đi.
Khác với những suy nghĩ của Nga, những người gia thế giàu có thường rất xem trọng môn đăng hộ đối, còn Edward thì hoàn toàn khác. Dù cô đã cố gắng giải thích mối quan hệ của cô với Andrew nhưng ông vẫn khăng khăng mặc định rằng, ông thực sự rất vui và mãn nguyện khi cháu trai mình gặp được một người con gái tử tế như cô. Ngoài những câu hỏi quen thuộc về thông tin của Nga, ông có hỏi thêm về gia đình cô. Và mặc dù Nga đã trả lời thành thật kể về gia cảnh hiện tại của nhà mình, nhưng Edward có lẽ không bận tâm lắm đến việc mẹ cô vừa điều trị bệnh tim xong, ba cô vẫn còn đang tìm việc làm còn các em thì đang tuổi đi học.
Trong lúc Nga và Edward trò chuyện, Andrew có một cuộc gọi quan trọng nên ra ngoài nghe điện thoại khá lâu. Chỉ Nga và ông còn lại trong phòng, lúc đó ông đã tâm sự khá nhiều về cháu trai của mình.
"Andrew! Cháu trai đức tôn của ta mặc dù miệng mồm nó cay độc nhưng nó là một đứa hiền lành, sống nội tâm. Từ nhỏ, nó đã sống thiếu khốn tình cảm nên mới như vậy. Vì thế, nếu nó có làm gì con phiền lòng, con hãy nói với ta để ta mắng nó, hoặc là nếu ta không còn sống trên đời này nữa, con hãy nhớ đến ta mà bỏ qua cho nó nghen con."
Lúc đó, Nga biết mình không thể nói hay làm gì để thay đổi suy nghĩ trong đầu Edward về mối quan hệ của cô với Andrew nên chỉ im lặng ngồi nghe ông nói.
"Nó thành ra ngày hôm nay cũng là do ta không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn. Tất cả là lỗi của ta đã không quan tâm chăm sóc cho nó nhiều hơn."
"Dạ không phải như thế đâu ạ. Không phải là lỗi của ông đâu. Ông đừng đỗ lỗi cho mình như vậy. Thật ra, Andrew rất tốt. Anh ấy luôn...tốt và giúp đỡ mọi người. Chỉ là anh ấy không biết cách bày tỏ tình cảm của mình thôi ạ."
Phía bên ngoài, Andrew nghiêng đầu qua khe cửa nhếch môi cười khi nghe lén cuộc trò chuyện của Nga và Edward.
Ông Nội ơi là ông Nội! Con có nhờ đâu mà đóng phim hay như thật ấy.
Kỳ này, chắc chắn Thiên Nga sẽ động lòng mà tha thứ cho con.
Ông Nội ơi, chắc chắn con phải gọi mấy em chân dài đến cho ông Nội giải khuây quá. Ông Nội thiệt là tâm lý hết sức luôn!
Dù đã biết trước được bệnh tình của Edward, nhưng Nga cũng không thể ngăn được nỗi đau đớn trước sự ra đi mãi mãi của ông. Sau lần gặp đầu tiên đó, cô vẫn thường hay đến thăm và chăm sóc ông cùng với Andrew. Cô tận tụy và chu đáo chẳng khác nào một cháu dâu thực sự. Andrew đã giúp đỡ cô biết bao nhiêu khó khăn. Vì thế đối với cô mà nói, những gì mình làm cho anh chẳng đáng là gì.
Trước khi nhắm mắt, Edward vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh và khí chất của một người lãnh đạo. Ông nói chuyện với Andrew khá lâu trước khi gọi cô vào phòng. Cô cũng là người cuối cùng trong số hai người mà ông muốn gặp mặt.
Trong chiếc chăn trắng tinh cùng khuôn mặt vẫn còn khá hồng hào, ông nắm lấy tay cô căn dặn một câu duy nhất. Tất cả đều dành cho Andrew, người cháu đức tôn mà ông từng nói với cô là cục vàng quý nhất của cuộc đời ông.
“Andrew! Nó đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Vì thế, xin con hãy hứa với ta đừng bao giờ làm cho nó phải khổ sở. Nó thật lòng rất yêu thương con. Xin con hãy đối xử tốt với nó và chăm sóc nó dùm ta. Có như vậy ta mới an lòng mà nhắm mắt…”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp đang run rẫy vì sợ hãi, Nga dù biết mối quan hệ của cô và Andrew không như Edward nghĩ, nhưng cô vẫn không đắn đo một giây phút nào mà gật đầu nhận lời ông để ông được thanh thản ra đi. Trong thâm tâm, cô tự hứa với lòng mình, cho dù cô và Andrew không thể nên duyên vợ chồng như ông mong ước, thì cả hai cũng sẽ là tri kỷ suốt đời. Cô sẽ luôn bên cạnh và chăm sóc anh bất cứ khi nào anh cần đến cô.
Đúng theo tâm nguyện của Edward, ông trút hơi thở cuối cùng trên mảnh đất quê hương của mình, trong một biệt thự nguy nga tráng lệ ngay cạnh con sông Sài Gòn lềnh bềnh lục bình trôi.
Đám tang của Edward có thể nói là một trong những đám tang lớn nhất Sài Gòn lúc bấy giờ. Tuy ông là người theo đạo Thiên Chúa giáo, nhưng theo di chúc để lại, ông không muốn đám tang mình được tổ chức ở thánh đường. Ông bảo cuộc đời ông dù luôn cố gắng đi theo con đường hướng thiện. Tuy nhiên, tay ông vẫn không tránh khỏi vọc bẩn vào những điều sai trái. Vì thế, ông không muốn thân xác mình làm vấy bẩn chốn thiêng liêng cao quý ấy.
Dù Andrew không hề nghĩ Edward là một người như vậy. Ít nhất, trong lòng anh ông vẫn là người ông kính mến và tuyệt vời nhất. Tuy nhiên, anh lại không muốn làm trái lời ông. Vì thế, những gì ông căn dặn đều được anh thực hiện theo tâm nguyện cuối cùng của người đã mất. Nghi lễ trang trọng của ông được tổ chức tại một nhà quàng nổi tiếng của thành phố. Dù ngây thơ không kịp nhận ra điều gì bất thường trong đám tang lớn nhất mà trước giờ cô chưa từng thấy, nhưng cô bắt đầu hoài nghi khi báo chí cả nước miêu tả là chẳng khác nào dành cho các mafia khét tiếng trên thế giới.
Đám tang Edward rất đông khách đến viếng, tràn hoa dày đặc từ những người ông quen biết gửi tặng trước nhà quàng đều được nhân viên thu dọn sau mỗi giờ vì quá tải. Hơn 50 nhân viên quản lý tổ chức sự kiện và 500 nhân viên phục vụ làm việc bận rộn không dừng chỉ cho ba ngày lưu giữ thi hài.
Nhân viên cấp dưới và khách đến viếng toàn mặt đồ đen, đeo kiếng đen và đi xe màu đen. Sau mỗi phút đứng nghiêm trang khấn váy và ngắm nhìn di ảnh đặt trên quan tài của Edward, họ đều đến bên Andrew gửi lời chia buồn và tiếc nuối sâu sắc đến gia đình anh. Tuy nhiên, anh chỉ quỳ trước quan tài người ông kính mến của mình như một người bất động, hoàn toàn không biểu cảm đến bất kỳ ai ngoại trừ Nga.
Nga đã ở bên cạnh Andrew trong suốt những ngày đau khổ nhất đời, khuyên nhủ, chăm sóc anh và chu toàn cho đám tang đến độ khách đến viếng cứ ngỡ cô là người vợ hiền hậu thực thụ của anh. Ngoài việc bận rộn lo cho việc tiếp khách, hầu hết quãng thời gian còn lại, cô đều quỳ trước quan tài Edward bên cạnh Andrew. Cả gia đình cô cũng đến và chung tay trợ giúp bằng tất cả những gì có thể. Nhìn cảnh anh đơn chiếc lẻ loi một mình trong đám tang với số lượng khách đến viếng lến đến cả ngàn người một ngày mà bà Nguyệt âm thầm xót xa trong ánh mắt. Ai bảo tiền bạc là quan trọng nhất trên thế gian. Trong những giây phút đau khổ nhất, ta mới thấm thía, không vật chất gì trên đời này có thể đổi được người thân ruột thịt của mình.
Đôi khi ta luôn nghĩ người tươi cười mới là người hạnh phúc nhất.
Nhưng ta đâu thể biết được rằng, đằng sau nụ cười ấy, thực chất họ đang mượn nụ cười để gồng mình trở thành người mạnh mẽ.
Và đôi khi, người mà ta luôn nghĩ là hạnh phúc nhất lại chính là người cô đơn, bất hạnh nhất.
Bà Nguyệt thương anh cũng vì lẽ này.
Nói Andrew lẻ loi trong đám tang đông người đó cũng không đúng. Vì thật ra, vừa nghe tin Edward qua đời, quan tài vẫn còn chưa đậy nắp, nguyên một dàn chân dài hoa hậu xinh đẹp của anh từ khắp nơi đã đổ về đông như kiến. Anh cũng không biết vì sao họ có thể nghe tin nhanh đến như vậy mà ầm ầm thi nhau kéo đến khóc bù lu bù loa ầm trời.
Trong đám tang tôn nghiêm và đau buồn như vậy, sự xuất hiện của những cô chân dài xiêm áo lụa là đủ màu sắc như đi dạ hội khiến các quan khách thi nhau trố mắt nhìn rồi thì thầm to nhỏ, buộc lòng Andrew dù đang hết sức đau buồn và không thiết đến bất kỳ đều gì cũng phải trừng mắt nhìn Tiệp dẹp nguyên nhóm đàn bà khóc than u sùm mà chẳng nặn ra được giọt nước mắt nào. Dù trong lúc hoàn toàn rối trí, anh vẫn quay sang nhìn Nga đang quỳ bên cạnh mình nhanh chóng thanh minh chân thành.
“Anh đã từng với họ, nhưng trong lòng anh thực sự chỉ có mình em.”
Thật ra, lúc đó, đối với Nga chuyện này không hề quan trọng. Vì thế, cô lặng im không nói gì, sắc mặt hơi ngỡ ngàng ban đầu cũng nhanh chóng tan biến đi.
Chỉ sau ít phút Tiệp dẹp loạn hội chân dài xinh đẹp đông đúc thì nguyên một hội khác trẻ trung và xinh đẹp không kém từ đâu lại ầm ầm kéo đến khóc than triền miên và dữ dội hơn cả nhóm đầu. Không những trẻ trung và xinh đẹp hơn, họ còn gợi cảm hơn trong những bộ trang phục thiếu vải vô cùng phản cảm. Nghĩ Tiệp không chu toàn trong việc thu xếp chút việc cỏn con, Andrew quay sang trừng mắt nhìn Tiệp lần nữa. Nào ngờ, cô gái chừng 17 tuổi mặc chiếc váy đỏ ngắn cũn cầm khăn mùi xoa vật vã khóc làm anh và Nga cũng phải giật mình, còn khách viếng thì được một phen trố mắt xem một cảnh chỉ có trên phim.
“Ối giời ơi! Edward honey của em! Sao anh lại ra đi mà bỏ em như thế này. Đời em không có anh thì em biết đi về đâu? Giờ anh muốn em sống sao đây?”
Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi quỳ kế bên cạnh cô gái đó khẽ liếc xéo sang, miệng lẩm bẩm rủa thầm rồi lại quay sang nhìn tấm bảng cáo phó mạ chữ vàng trang nghiêm mếu máo đến đỏ mặt, cố nặn ra chút nước mắt.
“Edward của em! Sao anh đi mà không trăn trối với em một lời. Anh còn trẻ như vậy mà sao lại ra đi tức tưởi như thế hả trời? Ông Trời! Người đúng là quá bất công mà. Rồi mai này, ngoài anh ra còn ai thương yêu và cưu mang em đây?”
Trố mắt nhìn tấm cáo phó in số 90 tuổi ngay dòng hưởng thọ, bà Nguyệt dụi dụi mắt nhìn lần nữa vì sợ mình nhìn nhầm, Nga đang khóc quỳ cạnh Andrew cũng ngỡ ngàng nhìn nhóm người đẹp không biết từ đâu chui ra, còn quan khách thì được thêm dịp khác thì thầm to nhỏ.
Andrew ngữa đầu lên trời thở phì một cái rồi trừng mắt hất đầu về phía Tiệp. Không những muối mặt với khách khứa về người ông “già mà thích gặm của non” của mình, mà anh còn vô cùng xấu hổ với mẹ vợ tương lai đang đăm chiêu nhìn theo hơn năm mươi cô gái đang bước đi khỏi đám tang như trên sàn diễn thời trang. Lúc đó, anh vô cùng lo lắng bà Nguyệt sẽ nghĩ anh là loại “ông nào cháu nấy”. Vội vàng vàng quay sang phía Nga, anh nhẹ giọng nói, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và chân thành.
“Anh thề sẽ không bao giờ giống như ông nội của anh đâu. Em đừng lo ha!”
Edward về lòng đất mẹ vào một buổi chiều vàng nhạt nắng, đám tang đông đảo khách tiễn đưa làm tắt nghẽn đường phố Sài Gòn suốt nhiều giờ liền và chỉ kết thúc tại biệt thự riêng của ông. Ông được an táng tại ngôi biệt thự mà ông đã xây dựng từ rất lâu trước đó và đã mặc định sẽ là nơi đời đời an nghỉ tại đây.
Sau đám tang người ông mà Andrew hết mực yêu thương, anh giam mình trong phòng nhiều ngày liền không ăn uống cũng không tiếp xúc với bất kỳ người nào. Dù trong lòng đau đớn tột cùng nhưng mặt anh vẫn điềm nhiên và lặng lẽ trong suốt thời gian diễn ra tang lễ. Ngay cả lúc quan tài ông hoàn toàn bị vùi lấp vào lòng đất lạnh, biểu cảm duy nhất mà Nga thấy được chính là ánh mắt đỏ ngầu đau đớn, cành hoa cúc trắng trong tay anh khẽ run run trước khi rơi cùng hàng ngàn đóa hoa cúc khác.
Thấy Andrew đau khổ, lòng Nga cũng đau âm ĩ không kém. Đêm đầu tiên, cô chỉ dám lẳng lặng đứng bên ngoài cửa mà không dám bước vào. Người luôn khao khát được sự hiện diện của cô trước mặt đã buông lời nói anh muốn được ở một mình thì ắt hẳn trong lòng đang vô cùng đau đớn. Vì quá đau đớn nên không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của chính mình.
Bên trong căn phòng mà Edward từng nghỉ ngơi và sinh hoạt, Andrew đưa tay chạm vào những đồ vật mà ông vẫn thường hay dùng đến. Đó là một tẩu thuốc cổ mà ông hay ngậm để hút thuốc. Từ chiếc bàn làm việc to tướng màu vàng đầy ấp văn kiện này, ông hay ngồi nhàn nhã tựa lưng vào ghế chỉ bảo kinh nghiệm thương trường hay thậm chí mắng mỏ anh như chợ búa vì thói cứng đầu bướng bỉnh của anh. Ông nội anh là một người như vậy, có thể nói tính đa nhân cách của anh từ ông mà có.
Tại tang lễ của ông, Andrew cố tỏ ra mạnh mẽ, kiềm nén sự đau buồn của mình trước mặt ông. Anh không muốn ông lo lắng và nghĩ mình là đứa cháu kém cỏi. Để sau đó khi một mình trong căn phòng vẫn còn văng vẳng giọng nói tiếng cười của ông, anh gục đầu bên chiếc giường trắng vẫn còn lưu giữ cả mùi thân thể và hơi thở của ông.
Phía sau lưng anh, bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn sau một hồi ngập ngừng cũng khẽ chạm vào, hơi ấm từ tay cô tan ra trên đôi vai rộng lớn nhưng vô cùng cô đơn của anh. Khẽ xoa xoa nhẹ như vỗ về một đứa trẻ, đôi chân dài mượt mà của Nga sau chiếc váy đen từ từ khuỵu xuống, cô quỳ sát bên cạnh anh dịu giọng nói.
“Nếu anh muốn khóc thì cứ khóc. Khóc sẽ khiến lòng anh nhẹ nhàng hơn. Đừng mang nỗi đau đó giấu mãi trong lòng. Ông không muốn nhìn thấy anh đau đớn như thế này đâu. Ở nơi thiên đàng nếu ông nhìn xuống thấy anh như thế này. Chắc chắn ông sẽ không vui.”
Đưa tay chạm chiếc vai to lớn của Andrew, Nga nói tiếp.
“Andrew! Có lẽ, tôi chưa từng bật mí cho anh biết điều này. Nhưng anh có biết là tôi thích và ngưỡng mộ anh ở điều gì không?”
Vẫn gục đầu lên cánh tay mình, khuôn mặt hoàn toàn vùi vào đó khiến Nga không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Andrew. Cô dịu dàng nói tiếp.
“Tôi thích tính cách mạnh mẽ và cương nghị của anh cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Khi ở bên cạnh anh, tôi luôn cảm thấy rất an toàn. Khi ở bên cạnh anh, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa.”
Khuôn mặt khẽ vùi lấp sâu hơn bên cánh tay đang đặt trên giường, Andrew vẫn lặng yên không lên tiếng. Một lúc rất lâu sau đó, khi bàn tay Nga vẫn liên tục xoa nhẹ bờ vai anh an ủi, anh mới từ từ đưa một tay chạm vào bàn tay cô, bàn tay to bản lành lạnh của anh siết chắt lấy bàn tay cô như một chỗ bám víu duy nhất mà không nói một lời nào.
Ai cũng vậy, cho dù có là người mạnh mẽ nhất đôi khi vẫn cần một chỗ dựa, một bờ vai để khóc.
Mím đôi môi ngăn lại cảm xúc đau đớn trong lòng, Nga dịu dàng nói tiếp.
“Anh còn nhớ ngày anh Nhân mất không? Lúc đó, tôi suy sụp hoàn toàn. Nỗi đau mà anh đang mang, tôi hiểu rõ hơn ai hết vì tôi đã từng phải trải qua. Người mất thì cũng đã mất. Anh hãy cố gắng mạnh mẽ vượt qua. Tôi biết để làm chuyện này không phải là điều dễ dàng, nhưng chúng ta phải cố gắng thôi. Andrew! Hãy hứa với tôi. Anh sẽ làm được mà phải không?”
Andrew giam mình như vậy suốt ba ngày ba đêm mà không nói một lời nào. Sau đó, anh cứng rắn rời khỏi phòng Edward vào một buổi sáng mùa thu trời nắng nhẹ, nét mặt cương nghị cố gắng che giấu nỗi buồn miên man bắt đầu một ngày mới như bao ngày, quay lại với công việc bằng thái độ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra đến độ Nga và những người xung quanh vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa đau lòng. Riêng Nga thì biết rất rõ, nỗi đau mà anh đã cố gắng vượt qua đó vẫn day dẳng đến tận bây giờ.
Đã bốn năm qua rồi, nhưng Andrew vẫn hay có thói quen đứng lặng người trước mộ Edward rất lâu mỗi khi đến thăm biệt thự của ông. Thỉnh thoảng, Nga cũng đến cùng anh, anh lại nở nụ cười buồn nhìn nấm mộ như nói chuyện với một người còn sống.
“Ông Nội ơi! Con và cháu dâu của ông đến thăm ông đây này.”
Mỗi lần như vậy, Andrew lại nắm chặt tay Nga dịu dàng nhắc lại lời hứa của cả hai trước khi ông mất, sẽ sống vui vẻ, chăm sóc và yêu thương nhau đến trọn đời này.
Lời hứa đó vẫn luôn văng vẳng bên tai Nga mỗi ngày. Không biết tự bao giờ, cô đã dặn lòng mình sẽ cố gắng không bao giờ làm cho người đàn ông này phải phiền lòng về bất cứ điều gì. Bởi, đối với cô, tình yêu anh trao cho cô quá sâu sắc và cao thượng. Cao thượng đến mức, nếu làm anh đau, tim cô sẽ càng đau đớn hơn bội phần....
Xe dừng trước cổng nhà Nga đã khá lâu, Andrew ngoài miệng đã nói muốn cô phải mau lên giường ngủ sau khi về đến nhà. Vậy mà anh cứ dây dưa, nấn ná với mục đích với cô một chút.
Andrew vốn luôn thích ra dáng ông chủ cả. Anh rất ít khi phải tự lái xe một mình mà phải luôn có tài xế đưa rước và vệ sĩ tháp tùng. Vậy mà, từ khi quen Nga, anh luôn muốn được cầm tay lái. Ngoài cảm giác được riêng tư cùng với cô, mục đích chính là được âu yếm cô mỗi khi về đến nhà như lúc này chẳng hạn.
Ngay khi xe vừa dừng bánh, Nga đã nhanh chóng chào tạm biệt Andrew rồi đưa tay chuẩn bị tháo dây anh toàn. Tuy nhiên, cô chưa kịp chạm vào nút mở bên ghế, anh đã nhoài người sang phía cô, khẩn trương áp đôi môi mình vào môi cô hôn một cách cuồng dã. Sự khao khát của anh giống như cả hai vừa xa nhau một thời gian rất dài. Vì thế, sự bất thình lình của anh làm cho cô trở nên hoảng sợ, cô đưa tay áp vào lồng ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.
“Andrew! Anh làm gì vậy?”
“Hôn chứ làm gì? Thiên Nga! Em thay hỏi mấy câu thiếu kiến thức cơ bản ghê nha. Nhất định phải học cái khóa huấn luyện mà anh đã lỡ miệng nói mấy hôm trước đây mới được, đảm bảo sẽ nhạy bén và không hỏi vu vơ như thế này liền.”
“Anh! Có muốn ăn tát không hả?”
Andrew cười nham nhở trong bóng tối, chiếc mũi cao vút của anh chạm vào đầu mũi Nga, hơi thở anh gấp gáp, làn môi thoảng hơi rượu bao trùm chóp mũi cô, khiến cô có cảm giác như chúng hoàn toàn in vào da thịt của cô mất rồi.
Ánh đèn đường ít ỏi chiếu vào xe, soi rõ nụ cười hạnh phúc của anh khi ngắm nhìn cô. Bất giác làm cô liên tưởng đến một người.
Năm xưa, cô cự tuyệt anh cũng vì nụ cười này.
Năm xưa, cô ngã vào lòng anh cũng vị nụ cười tuyệt đẹp này.
Nụ cười của anh và Will khi được đặt cạnh nhau sẽ không tìm thấy được điểm khác biệt nào. Cứ như một cái khuôn đúc mà ra. Điểm chung duy nhất của hai nụ cười này là quá đẹp. Luôn khiến hồn cô phải ngẫn ngơ ra.
Thế nhưng, cho dù giống nhau đến như vậy, nhưng bao nhiêu năm qua, mỗi khi nhìn thấy nụ cười đó, nó chỉ khiến cô nhung nhớ và liên tưởng đến duy nhất một người…
Xoay đầu sang một phía một cách trốn tránh, Nga nhẹ giọng nói.
“Em đang bệnh cảm cúm. Em không muốn lây bệnh cho anh đâu.”
“Trời! Nếu được hôn em thì có anh cũng không sợ. Ngoan nào! Lâu lâu lại thích khiêu khích anh hả?”
Andrew dường như không đọc được sự trốn chạy trong đôi mắt của Nga. Những lần trước đây, thỉnh thoảng, cô cũng đối xử với anh như thế này. Tuy nhiên, anh luôn tìm cách thỏa mãn ham muốn của mình cho bằng được thì mới buông tha. Và bao giờ cũng vậy, cô luôn chết chìm trong những nụ hôn mang khuynh hướng cuồng dã của anh. Tuy nhiên, đêm nay, cô lại cứng rắn tìm cách cự tuyệt và trốn chạy bằng khuôn mặt khổ sở làm lòng anh tràn ngập bất an.
Nhìn đôi mắt nhắm lại và khuôn mặt nhăn nhó sợ hãi của cô, anh đè nén ngọn lửa tình mãnh liệt trong lòng xuống, vuốt vuốt mái tóc vừa bị anh bấu lấy cho gọn gàng, rồi đưa làn môi nam tính hôn nhẹ lên mắt cô khẽ giọng nói.
“Anh xin lỗi. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy em, anh lại không kiềm chế được hành động của mình. Có lẽ, đêm nay, em mệt nên mới từ chối anh có phải không? Thôi! Em mau vào trong nhà ngủ đi.”
Ánh mắt bối rối, thương hại và ái náy của Nga dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Andrew một khắc. Sau đó, cô cũng từ từ lặng lẽ rời khỏi xe bằng câu trả lời lí nhí.
“Anh về cẩn thận.”
Chờ cho đến khi Nga vào trong nhà, xe Andrew mới lăn bánh rời khỏi ngôi nhà màu trắng đã tối đèn.
Đêm đã khuya, mọi người dường như đã chìm vào cơn mộng mị. Thế nhưng, ở một nơi nào đó trong thành phố rộng lớn này, bóng dáng một người đàn ông cao lớn vạm vỡ vẫn còn đang đứng âm trầm bên khung cửa sổ của tòa khách sạn hoa lệ.
Ánh mắt trầm tư nhìn quang cảnh Sài Gòn về đêm qua khung cửa sổ đen, Will cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi dài, rồi nhả khói một cách mệt mỏi. Qua làn khói trắng bay bay, gương mặt trầm buồn của anh trông vô cùng lôi cuốn nhưng lại hết sức cô đơn. Mới vừa tắm xong nên anh chỉ quấn vội chiếc khăn trắng to bản ngang hông, để lộ thân hình sáng màu săn chắc đầy quyến rũ...
Có tiếng cửa phòng phía sau lưng Will, Casey bước ra khỏi phòng tắm. Cô bước đi uyển chuyển trong chiếc váy ngủ bằng chất liệu voan màu tím mềm mượt, mái tóc xoăn bồng bềnh đong đưa theo từng nhịp bước chân.
Ngồi trước bàn trang điểm, cô đều tay thoa kem dưỡng da lên thân thể mình. Mùi hoa anh đào thơm ngát bắt đầu nhảy múa trong không trung.
Dù đang làm việc riêng của mình, nhưng mắt Casey cứ hướng về tấm lưng của Will. Như nhớ đến điều gì đó, cô liền cất giọng hỏi.
“À! Anh yêu! Em nhớ anh đã lên kế hoạch đi đâu đó vào đêm nay mà?”
Casey ngoài miệng hỏi vậy, nhưng cô đinh ninh Will đã thay đổi kế hoạch nên mới dám đề cập đến. Thật ra, cô chỉ muốn biết anh muốn đi đâu? Cô lo sợ anh sẽ đi với một người con gái nào khác mà không phải là cô, vì khi cô đề nghị được đi cùng anh thì anh đã thẳng thừng từ chối.
Câu hỏi của Casey vang lên trong căn phòng yên ắng rất lâu rồi mà Will vẫn im lặng. Nhìn về tấm lưng thẳng tuột vô cùng gợi cảm của anh, cô chắng biết khuôn mặt phía sau đó đang nghĩ gì. Một lúc sau đó, anh mới nhẹ giọng nói, chỉ để đủ mình nghe thấy.
“Bây giờ, có lẽ đã không cần nữa rồi.”
Rời khỏi bàn trang điểm, Casey tiến đến gần Will rồi nhẹ nhàng ôm lấy người anh từ phía sau. Cô tựa đầu vào lưng anh, dũi dũi mặt như một cô mèo con nũng nịu. Cô cất giọng dịu dàng:
“Anh đang nói gì? Em không nghe rõ.”
“Không có gì.”
Choàng đôi cánh tay trắng mềm mịn ôm lấy thân người Will, bàn tay với những ngón tay được sơn màu đỏ chót nóng bỏng của cô xoa nhẹ phần thân thể gợi cảm của anh vô cùng thân mật và gần gũi. Tuy nhiên, hành động xoay người lại như không có hứng thú của anh làm cô có chút chùng dạ. Cô biết, anh đang không được vui vẻ cho lắm. Suôt cả đêm hôm nay, anh cứ trầm tư cau có không nói gì.
Áp khuôn ngực cao vút vô cùng đồ sộ gợi tình vào khuôn ngực vạm vỡ cường tráng của Will, Casey đưa đôi cánh tay choàng lên cổ anh ra vẻ nũng nịu.
“Anh sao vậy? Ở công ty có chuyện gì sao mà em thấy cả đêm nay anh không được vui.”
“Không có chuyện gì cả.”
Khi nói câu đó, Will lạnh lùng cởi bỏ tay Casey ra tiến về phía giường nằm úp lên gối, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Ngủ thôi! Khuya rồi!”
Tuy nhiên, Casey thì lại không muốn như thế. Cô kiên nhẫn đi về phía anh, bàn tay mềm mại ve vãn tấm lưng to lớn của anh rồi làm động tác xoa bóp phần bả vai săn chắc.
“Để em xoa bóp cho anh dễ ngủ!”
Will nằm yên, không đồng thuận cũng không phản đối, nghiêng đầu một bên gối, mắt khẽ nhắm lại không biết mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ hay vì cảm giác thoải mái mà Casey mang lại.
Casey khẽ mím môi mỉm cười thích thú vì vẻ thư giãn hơn trên gương mặt Will. Cô tíu tít kể với anh biết bao nhiêu chuyện thú vị mà cô gặp qua trên đường phố Sài Gòn mấy ngày qua. Đã nhiều năm nay, cô không thường xuyên về thăm nơi này nên nhìn gì cũng thấy lạ lẫm và bỡ ngỡ. Bất chợt, cô lên tiếng hỏi Will.
“Anh thấy chị dâu tương lai như thế nào?”
Đôi mắt nâu nặng trĩu tưởng như không nhấc lên được nhanh chóng mở ra, bằng vẻ hơi khó chịu Will hạ giọng nói.
“Em đừng bao giờ xưng hô như vậy nữa? Cô ấy đã là người một nhà khi nào?”
Thái độ khó chịu của Will không khỏi làm Casey bất ngờ. Trước giờ, cô thấy anh ít khi quan tâm đến người yêu của anh trai mình. Vả lại, trông Nga cũng không đến độ phóng đãng và không tử tế như những người trước đây mà Andrew từng quen. Cô thật sự không hiểu vì sao anh lại tỏ thái độ không đồng tình khi cô gọi Nga như vậy.
“Sao anh giận dữ vậy? Anh không có thiện cảm với cô ấy sao?”
“Ý anh không phải như vậy.”
“Thật sự mà nói, em rất bất ngờ khi gặp Nga”
Will xoay người sang nhìn Casey tò mò hỏi.
“Tại sao?”
Nhoài người áp mặt vào lồng ngực Will, đôi chân dài trắng ngần của cô quấn lấy anh, chiếc váy ngắn củn màu tím hoàn toàn bị bật tung, nội y vô cùng gợi cảm lộ hết tất cả ra ngoài.
Nhẹ nhàng chà sát da thịt mình vào người Will như dây leo quấn lấy thân cổ thụ, ngón tay cô vẽ vời trên khuôn ngực rộng lớn săn chắc của anh, cô dửng dưng nói. Thái độ của cô không hề bỡn cợt, chỉ là nhất thời nêu lên nhận định và cảm nghĩ của mình. Cô hơi bất ngờ khi người đàn ông của cô không hề nghĩ như vậy.
“Em cứ nghĩ Nga sẽ phải là một cô chân dài xinh đẹp, thân hình gợi cảm với số đo ba vòng chuẩn như hoa hậu. Còn gì nữa ta? Chắc chắn phải sắc sảo và gợi tình thì mới đủ tiêu chuẩn được chọn làm bạn gái của anh Andrew. Anh trai của anh trước giờ vẫn vậy mà phải không?”
Will lắc đầu, miệng khẽ mím lại, ánh mắt nhìn ra xăm không định hướng. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Điều đó không quan trọng! Anh chỉ muốn biết anh ta thật ra là có nghiêm túc hay không mà thôi?”
Ngước mặt lên nhìn Will, Casey ngặm lấy bờ môi đẹp đẽ của anh rồi trả lời.
“Em nghĩ là lần này Andrew nhà chúng ta đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Anh ấy có vẻ rất yêu thương và chăm sóc Nga. Nhìn cử chỉ, hành động và ánh mắt mà anh ấy dành cho Nga em có thể nhận ra được điều đó. Em nghĩ là anh ấy đang thật lòng yêu cô ấy. Em thực sự rất mừng cho họ.”
“Anh không nghĩ như vậy. Anh ta chỉ cố gắng đạt được cái mà anh ta muốn. Anh là em trai của Andrew. Anh hiểu tính Andrew hơn em. Những gì thuộc về bản chất thì khó lòng mà thay đổi được.”
Rời bỏ thân thể vô cùng hấp dẫn và mời gọi của Casey ra, Will bực bội xoay người tắt chiếc đèn bàn bên cạnh. Câu nói chúc ngủ ngon mà không hề có một chiếc hôn nào khiến cho Casey giương mắt đau đáu nhìn tấm lưng của anh trong bóng tối.
Đã hơn một tháng nay, anh không hề ham muốn hay thậm chí chạm vào người cô. Trong khi cô khao khát có được anh biết nhường nào. Nhiều lần, cô đã dẹp cả sự tự tôn của một người đàn bà mà cố gắng khơi gợi sự ham muốn đàn ông trong anh nhưng đều thất bại. Mỗi lần như vậy, nếu anh không từ chối từ lúc đầu thì cũng đột ngột buông khỏi người cô rồi khoác áo đi ra ngoài giữa đêm tối.
Anh không còn cần đến cô nữa sao?
Thật ra, đã bao giờ anh cần đến cô!
Nỗi lo sợ ngấm ngầm này càng lúc càng giết dần mòn tâm trí và trái tim cô. Nhìn thấy anh trước mặt, cô lại không thể ôm lấy anh và trao yêu thương sâu đậm cho anh. Cảm giác bất lực này luôn khiến trái tim cô đau đớn không thể tả, nghẹn ngào với biết bao câu hỏi đè nén mà nhiều lần bức bí cô muốn được hét lên.
Vì sao anh lại yêu người con gái ấy nhiều như vậy?
Nhưng cô không thể làm được, hay nói đúng hơn, cô không có quyền làm điều đó. Nếu như cô nói ra, nếu như cô dày vò anh. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Giống như những lời anh đã từng nói trước đây khi bắt đầu mối quan hệ này. Vì thế, cô cứ lặng lẽ như cái bóng phía sau lưng anh. Rất gần anh nhưng không thể nào chạm lấy anh. Rất gần anh nhưng không bao giờ được phép bước vào thế giới của anh.
Lặng kéo kéo chăn lên cao thêm để đắp cho anh, cô quyến luyến rời bàn tay khỏi người anh rồi xoay người đối lưng anh.
Phía bên kia mép giường, Will khẽ mở mắt ra khi nghe thấy tiếng thở dài của Casey. Tuy nhiên, anh lại chẳng thể nào xoay người mà ôm lấy cô hay dỗ dành cô như trách nhiệm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ đã bên cạnh chăm sóc anh suốt mấy năm qua.
Lúc này đây, trong lòng anh chỉ nhung nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng mà anh đã gặp lại đêm nay. Cảm giác nhung nhớ dày vò lẫn oán giận cào xé lòng anh. Nhưng trên hết, anh cảm thấy bất an và lo lắng cho cô. Anh sợ một kẻ bạc tình như Andrew sẽ làm cô phải khóc và khổ sở. Cái cách cô trìu mến nhìn anh ta đã nói lên tất cả rằng, cô yêu anh ta nhiều đến bao nhiêu. Chỉ nghĩ đến đây thôi, trái tim anh dường như bị ai bóp nghẹn đến thoi thóp. Cô là người đã khiến anh đau đớn như thế này. Vậy mà đêm nay, trong tim anh chỉ lưu mãi bóng hình cô, chỉ muốn tung chăn rời khỏi căn phòng hoa lệ nhưng vô cùng bức bí này để tìm cô. Nhưng anh biết, giờ đây, cô không còn cần anh như ngày nào. Khẽ nhắm mắt lại, anh tự hỏi với chính mình.
Giờ đây, em đang làm gì?
Nga, em có đang nghĩ đến anh một chút nào không?
Andrew không kể nhiều về cha của anh. Ngoại trừ, anh đã từng nói với cô rằng, cha là người anh yêu thương và kính trọng nhất trên đời. Cha của Andrew tên là Andy Việt Trần. Tuy cô không biết ông qua đời lúc bao nhiêu tuổi, nhưng cô đã từng nhìn thấy một tấm ảnh khá trẻ của ông ở biệt thự Trần Gia.
Có thể nói, Andrew là một nhân bản hoàn thiện của cha anh. Anh không chỉ may mắn được thừa hưởng những đường nét điển trai nam tính của cha, mà anh còn thừa hưởng cả nét cương nghị khí chất hơn người mà không phải ai cũng có được từ ông. Đặc biệt là đôi mắt phượng sáng quắc thông minh anh tuấn và nụ cười đẹp mê hồn. Có lẽ, điểm khác biệt duy nhất ở vẻ bề ngoài giữa anh với cha mình chính là phong thái và cử chỉ trên gương mặt. Dù là một nhân bản mà ra, nhưng nếu gương mặt cha anh dễ dàng gây thiện cảm cho người ngắm nhìn bởi nét thanh cao, ôn hòa và điềm đạm thì anh hoàn toàn khiến người đối diện xa cách và dè chừng sợ hãi bởi nét uy nghiêm, lạnh lẽo và trịnh thượng.
Vài năm trước đây, Nga cũng đã từng gặp qua ông nội của Andrew. Khi đó, cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của anh, nhưng vẫn đồng ý theo anh đến bệnh viện để thăm ông đang nằm viện trị bệnh lúc bấy giờ.
Đứng trước mặt ông lão người cao gầy, tóc đã bạc phơ đang nằm xòe bài trên giường bệnh, Andrew không hề hỏi ý Nga mà ngang nhiên khoác tay lên vai cô giới thiệu cô là bạn gái của anh. Sau đó, anh không những không xin lỗi cô vì đã hồ đồ tự ý làm tất cả mà còn nghiêng đầu rót vào tai cô lời đe dọa hết sức nhẹ nhàng.
“Ông nội anh không những đang bị bệnh ung thư phổi mà còn có triệu chứng suy tim lâu năm. Nếu em có lòng nhân đạo, em không nên cự tuyệt anh trong lúc này. Vì điều đó có thể làm ông nội anh hụt hẫng, lên cơn đau tim cũng không chừng. Em cũng có mạ bị bệnh tim. Vì thế, em nên thông cảm một chút cho người đồng cảnh ngộ đi ha.”
Lườm mắt nhìn Andrew trong nỗi bức bí, Nga cố nuốt giận vào trong, miễn cưỡng gật đầu lễ phép chào Edward Việt Trần.
Ấn tượng đầu tiên của Nga về ông nội Edward chính là tính ngang tàng bá đạo chưa từng có. Từ giây phút gặp ông ở phòng bệnh, cô đã đoán ra được Andrew giống ai ở điểm này.
Ngay từ khi vừa bước vào căn phòng được điều trị đặc biệt có cả vệ sĩ đứng hai bên cửa để bảo vệ, Nga đã nghe tiếng chửi khàn đặc của ông với cấp dưới của mình. Không những thế, ông còn hất đổ cả thức ăn lênh láng trên sàn nhà. Tuy nhiên, dù mặt mày đang vô cùng cau có khó coi, nhưng khi vừa gặp Andrew và Nga bước vào, ông đã nở nụ cười vui sướng ngoắc tay Andrew lại gần, kèm theo tiếng gọi yêu chiều như dành cho con nít.
“Ah! Thằng chó con của Nội! Con đi đâu mà đợi Nội sắp chết rồi mới thấy béng mảng vào thăm hả? Có phải là lại đàn đúm ăn chơi sa đọa với đám chân dài không? Con thiệt là hư hỏng quá nha Andrew Việt Trần. Chẳng giống bố con ngày xưa một chút nào.”
Vỗ vỗ vai Andrew, Edward như nhớ ra điều gì đó bèn nói nhỏ giọng.
“ À! Con xem có cô nào mới nổi đẹp đẹp trẻ trung cho vào đây trò chuyện với Nội cho đỡ buồn đi con.”
Nghe Edward nói thế, Andrew mỉm cười lắc đầu, khuôn mặt có chút xấu hổ, mắt len lén nhìn Nga như sợ cô nghe thấy. Sau đó, anh hỏi chuyện ông vì sao lại không chịu ăn cháo và uống thuốc cho khỏi bệnh mà lại đuổi đánh vệ sĩ và cả y tá bác sĩ thì ông tỉnh bơ nói.
“Nội sai chúng nó đi mua có vài gói thuốc lá cho Nội mà bọn nó nhất định không chịu đi. Thà bị Nội đuổi đánh và mắng chửi chứ nhất quyết không làm theo. Cái bọn khốn kiếp này! Vừa thấy Nội mất phong độ một chút là có tâm ý phản chủ rồi."
Thật ra, đây là lệnh của Andrew nên anh phớt lờ như không nghe thấy. Ông nội của anh tính tình rất ngoan cố, bệnh gần chết mà cứ đòi hút thuốc lá hoài.
Edward vừa chửi vừa bụm miệng ho sặc sụa làm Andrew phải vội vàng vỗ vỗ nhẹ lưng ông, còn Nga thì nhanh tay rót cho ông ly nước.
"Dạ! Con mời ông"
Đón lấy ly nước từ tay Nga, ông Edward nhìn mặt Andrew như thăm dò rồi hỏi.
"Đứa nào đây? Mỗi lần Nội gặp con là thấy con đi với mỗi đứa khác nhau là sao? Con đó nha! Lo mà sống đàng hoàng tử tế, kiếm một đứa nào con nhà lành hiền hậu mà lấy, rồi sinh con đẻ cái cho Nội có cháu ẵm bồng. Mày định lông bông quậy phá đến bao giờ hả con?"
"Thì con nghe lời Nội. Hôm nay, con dắt cháu dâu đến cho Nội xem mắt nè."
Andrew nhẹ giọng kính trọng nói. ánh mắt trìu mến nhìn ông lão tóc bạc phơ trước mặt. Anh nhếch nhẹ môi cười, đưa tay ra phía sau tấm lưng nhỏ nhắn của Nga đẩy nhẹ cô về phía trước.
"Ông Nội! Cháu dâu của ông đây."
Không chờ Nga mở lời phản đối hay thanh minh tiếng nào, Andrew dịu dàng nhìn cô nói.
"Ngỗng! Chào ông nội đi em."
"Andrew! Tôi là bạn gái của anh hồi nào hả?"
Lần này, Andrew vẫn chưa kịp nói lời nào. Edward đã nhanh chóng cất lời, ánh mắt già nua nhưng vô cùng sắc sảo quét nhanh qua gương mặt hay nói đúng hơn là toàn bộ thân người Nga từ trên xuống dưới nhanh và gọn như một chiếc máy scan loại tiên tiến nhất rồi nói.
"Thôi! Con không cần phải phủ nhận như vậy. Hai đứa đang giận nhau chứ gì? À! Mà con tên Ngỗng hả? Tên hơi bị đó nha haha"
“Dạ! Con tên Thiên Nga ạ.”
Quay sang Andrew, Nga nhăn mặt cau có nói.
“Sao anh kêu tôi là Ngỗng vậy hả?”
Hình điệu bộ của Nga và Andrew, Edward nở nụ cười nhìn hai người rồi nói.
“Tên Thiên Nga thì là ngỗng chứ là gì. Cháu ta gọi đúng rồi chứ nhỉ? Thằng này tiếng Việt thật là giỏi nha. Cháu ông mà lại.”
Nói xong, Edward nháy mắt với Andrew một cái trong ánh nhìn biết ơn và ranh mãnh của anh. Giờ Nga mới biết, cái kiểu người khác của Andrew từ đâu mà ra.
"Ông à! Thật ra, con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ. Không giống như ông nghĩ đâu"
Như không hề nghe thấy lời giải thích thành thật của Nga, Edward giụt vệ sĩ đang đứng ngay bên cạnh.
"Mau lấy ghế cho cháu dâu tương lai của ta ngồi!"
Người vệ sĩ mau chóng mang ghế đến chỗ giường Edward, lịch sự mời Nga ngồi. Edward ngồi ngay trước mặt, được Andrew kéo gối đặt phía sau lưng cho thoải mái hơn. Nhàn nhã tựa lưng vào thành giường, ông âm thầm quan sát cách Nga mỉm cười và tử tế cám ơn người vệ sĩ mà gật gù ra vẻ hài lòng.
Ngay khi vừa nhìn thấy Nga đoan trang hiền thục trong chiếc váy màu xanh nhạt kín đáo, Edward đã cảm thấy mừng thầm trong lòng. Ông không thể ngờ rằng, có một ngày thằng cháu trai lêu lổng đào hoa thay người yêu như thay áo lại có thể dẫn đến trước mặt ông một cô gái vừa xinh đẹp lại nết na thuỳ mị như thế này. Mặc dù trước đó, ông đã vài lần nhìn thấy Andrew cặp kè với mấy cô người mẫu hoa hậu ở ngoài đường, nhưng anh chưa bao giờ dắt về nhà hay giới thiệu họ với ông bao giờ. Chính về thế, sự kiện anh dẫn đến gặp ông một cô gái và giới thiệu là bạn gái anh như thế này thực sự là một việc rất hệ trọng đối với ông.
Trước đây, Nga từng nghe nhân viên của Andrew kể ông nội của anh chính là chủ tịch tập đoàn khách sạn sòng bạc The Orchid. Vì thế, khi anh bảo hôm nay sẽ đưa cô đến gặp ông. Trong lòng, Nga cứ nghĩ rằng đó sẽ là một người đàn ông nghiêm nghị và quyền lực như trong những bộ phim hay những câu chuyện tiểu thuyết mà cô từng xem qua. Thế nhưng, hoàn toàn trái ngược với sự tưởng tượng trong đầu cô, Edward là một lão ông khá phóng thoáng và vui tính. Cô cũng không biết đó có phải chỉ là khi ông đang đối xử với cô, người mà cháu trai đức tôn của ông giới thiệu với danh xưng là bạn gái hay không? Vì mỗi khi ông nhìn vệ sĩ ra lệnh một việc gì đó, khuôn mặt đang tươi cười của ông lại chuyển sang một sắc thái khác, vô cùng nghiêm nghị và giọng điệu quyền uy. Có thể nói, Andrew hoàn toàn giống ông ở điểm này. Có lẽ nào vì sống cạnh một người như vậy nên anh mới vô tình giống hết mọi đức tính và cả cử chỉ từ người ông đáng kính của mình?
Edward khá thân mật và cởi mở với Nga. Khi trò chuyện ông hay nheo mắt nhìn cô và mỉm cười hiền hậu, khuôn mặt tôn nghiêm khó chịu từ lúc cô bước vào trong căn phòng này hoàn toàn mất đi.
Khác với những suy nghĩ của Nga, những người gia thế giàu có thường rất xem trọng môn đăng hộ đối, còn Edward thì hoàn toàn khác. Dù cô đã cố gắng giải thích mối quan hệ của cô với Andrew nhưng ông vẫn khăng khăng mặc định rằng, ông thực sự rất vui và mãn nguyện khi cháu trai mình gặp được một người con gái tử tế như cô. Ngoài những câu hỏi quen thuộc về thông tin của Nga, ông có hỏi thêm về gia đình cô. Và mặc dù Nga đã trả lời thành thật kể về gia cảnh hiện tại của nhà mình, nhưng Edward có lẽ không bận tâm lắm đến việc mẹ cô vừa điều trị bệnh tim xong, ba cô vẫn còn đang tìm việc làm còn các em thì đang tuổi đi học.
Trong lúc Nga và Edward trò chuyện, Andrew có một cuộc gọi quan trọng nên ra ngoài nghe điện thoại khá lâu. Chỉ Nga và ông còn lại trong phòng, lúc đó ông đã tâm sự khá nhiều về cháu trai của mình.
"Andrew! Cháu trai đức tôn của ta mặc dù miệng mồm nó cay độc nhưng nó là một đứa hiền lành, sống nội tâm. Từ nhỏ, nó đã sống thiếu khốn tình cảm nên mới như vậy. Vì thế, nếu nó có làm gì con phiền lòng, con hãy nói với ta để ta mắng nó, hoặc là nếu ta không còn sống trên đời này nữa, con hãy nhớ đến ta mà bỏ qua cho nó nghen con."
Lúc đó, Nga biết mình không thể nói hay làm gì để thay đổi suy nghĩ trong đầu Edward về mối quan hệ của cô với Andrew nên chỉ im lặng ngồi nghe ông nói.
"Nó thành ra ngày hôm nay cũng là do ta không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn. Tất cả là lỗi của ta đã không quan tâm chăm sóc cho nó nhiều hơn."
"Dạ không phải như thế đâu ạ. Không phải là lỗi của ông đâu. Ông đừng đỗ lỗi cho mình như vậy. Thật ra, Andrew rất tốt. Anh ấy luôn...tốt và giúp đỡ mọi người. Chỉ là anh ấy không biết cách bày tỏ tình cảm của mình thôi ạ."
Phía bên ngoài, Andrew nghiêng đầu qua khe cửa nhếch môi cười khi nghe lén cuộc trò chuyện của Nga và Edward.
Ông Nội ơi là ông Nội! Con có nhờ đâu mà đóng phim hay như thật ấy.
Kỳ này, chắc chắn Thiên Nga sẽ động lòng mà tha thứ cho con.
Ông Nội ơi, chắc chắn con phải gọi mấy em chân dài đến cho ông Nội giải khuây quá. Ông Nội thiệt là tâm lý hết sức luôn!
Dù đã biết trước được bệnh tình của Edward, nhưng Nga cũng không thể ngăn được nỗi đau đớn trước sự ra đi mãi mãi của ông. Sau lần gặp đầu tiên đó, cô vẫn thường hay đến thăm và chăm sóc ông cùng với Andrew. Cô tận tụy và chu đáo chẳng khác nào một cháu dâu thực sự. Andrew đã giúp đỡ cô biết bao nhiêu khó khăn. Vì thế đối với cô mà nói, những gì mình làm cho anh chẳng đáng là gì.
Trước khi nhắm mắt, Edward vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh và khí chất của một người lãnh đạo. Ông nói chuyện với Andrew khá lâu trước khi gọi cô vào phòng. Cô cũng là người cuối cùng trong số hai người mà ông muốn gặp mặt.
Trong chiếc chăn trắng tinh cùng khuôn mặt vẫn còn khá hồng hào, ông nắm lấy tay cô căn dặn một câu duy nhất. Tất cả đều dành cho Andrew, người cháu đức tôn mà ông từng nói với cô là cục vàng quý nhất của cuộc đời ông.
“Andrew! Nó đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Vì thế, xin con hãy hứa với ta đừng bao giờ làm cho nó phải khổ sở. Nó thật lòng rất yêu thương con. Xin con hãy đối xử tốt với nó và chăm sóc nó dùm ta. Có như vậy ta mới an lòng mà nhắm mắt…”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp đang run rẫy vì sợ hãi, Nga dù biết mối quan hệ của cô và Andrew không như Edward nghĩ, nhưng cô vẫn không đắn đo một giây phút nào mà gật đầu nhận lời ông để ông được thanh thản ra đi. Trong thâm tâm, cô tự hứa với lòng mình, cho dù cô và Andrew không thể nên duyên vợ chồng như ông mong ước, thì cả hai cũng sẽ là tri kỷ suốt đời. Cô sẽ luôn bên cạnh và chăm sóc anh bất cứ khi nào anh cần đến cô.
Đúng theo tâm nguyện của Edward, ông trút hơi thở cuối cùng trên mảnh đất quê hương của mình, trong một biệt thự nguy nga tráng lệ ngay cạnh con sông Sài Gòn lềnh bềnh lục bình trôi.
Đám tang của Edward có thể nói là một trong những đám tang lớn nhất Sài Gòn lúc bấy giờ. Tuy ông là người theo đạo Thiên Chúa giáo, nhưng theo di chúc để lại, ông không muốn đám tang mình được tổ chức ở thánh đường. Ông bảo cuộc đời ông dù luôn cố gắng đi theo con đường hướng thiện. Tuy nhiên, tay ông vẫn không tránh khỏi vọc bẩn vào những điều sai trái. Vì thế, ông không muốn thân xác mình làm vấy bẩn chốn thiêng liêng cao quý ấy.
Dù Andrew không hề nghĩ Edward là một người như vậy. Ít nhất, trong lòng anh ông vẫn là người ông kính mến và tuyệt vời nhất. Tuy nhiên, anh lại không muốn làm trái lời ông. Vì thế, những gì ông căn dặn đều được anh thực hiện theo tâm nguyện cuối cùng của người đã mất. Nghi lễ trang trọng của ông được tổ chức tại một nhà quàng nổi tiếng của thành phố. Dù ngây thơ không kịp nhận ra điều gì bất thường trong đám tang lớn nhất mà trước giờ cô chưa từng thấy, nhưng cô bắt đầu hoài nghi khi báo chí cả nước miêu tả là chẳng khác nào dành cho các mafia khét tiếng trên thế giới.
Đám tang Edward rất đông khách đến viếng, tràn hoa dày đặc từ những người ông quen biết gửi tặng trước nhà quàng đều được nhân viên thu dọn sau mỗi giờ vì quá tải. Hơn 50 nhân viên quản lý tổ chức sự kiện và 500 nhân viên phục vụ làm việc bận rộn không dừng chỉ cho ba ngày lưu giữ thi hài.
Nhân viên cấp dưới và khách đến viếng toàn mặt đồ đen, đeo kiếng đen và đi xe màu đen. Sau mỗi phút đứng nghiêm trang khấn váy và ngắm nhìn di ảnh đặt trên quan tài của Edward, họ đều đến bên Andrew gửi lời chia buồn và tiếc nuối sâu sắc đến gia đình anh. Tuy nhiên, anh chỉ quỳ trước quan tài người ông kính mến của mình như một người bất động, hoàn toàn không biểu cảm đến bất kỳ ai ngoại trừ Nga.
Nga đã ở bên cạnh Andrew trong suốt những ngày đau khổ nhất đời, khuyên nhủ, chăm sóc anh và chu toàn cho đám tang đến độ khách đến viếng cứ ngỡ cô là người vợ hiền hậu thực thụ của anh. Ngoài việc bận rộn lo cho việc tiếp khách, hầu hết quãng thời gian còn lại, cô đều quỳ trước quan tài Edward bên cạnh Andrew. Cả gia đình cô cũng đến và chung tay trợ giúp bằng tất cả những gì có thể. Nhìn cảnh anh đơn chiếc lẻ loi một mình trong đám tang với số lượng khách đến viếng lến đến cả ngàn người một ngày mà bà Nguyệt âm thầm xót xa trong ánh mắt. Ai bảo tiền bạc là quan trọng nhất trên thế gian. Trong những giây phút đau khổ nhất, ta mới thấm thía, không vật chất gì trên đời này có thể đổi được người thân ruột thịt của mình.
Đôi khi ta luôn nghĩ người tươi cười mới là người hạnh phúc nhất.
Nhưng ta đâu thể biết được rằng, đằng sau nụ cười ấy, thực chất họ đang mượn nụ cười để gồng mình trở thành người mạnh mẽ.
Và đôi khi, người mà ta luôn nghĩ là hạnh phúc nhất lại chính là người cô đơn, bất hạnh nhất.
Bà Nguyệt thương anh cũng vì lẽ này.
Nói Andrew lẻ loi trong đám tang đông người đó cũng không đúng. Vì thật ra, vừa nghe tin Edward qua đời, quan tài vẫn còn chưa đậy nắp, nguyên một dàn chân dài hoa hậu xinh đẹp của anh từ khắp nơi đã đổ về đông như kiến. Anh cũng không biết vì sao họ có thể nghe tin nhanh đến như vậy mà ầm ầm thi nhau kéo đến khóc bù lu bù loa ầm trời.
Trong đám tang tôn nghiêm và đau buồn như vậy, sự xuất hiện của những cô chân dài xiêm áo lụa là đủ màu sắc như đi dạ hội khiến các quan khách thi nhau trố mắt nhìn rồi thì thầm to nhỏ, buộc lòng Andrew dù đang hết sức đau buồn và không thiết đến bất kỳ đều gì cũng phải trừng mắt nhìn Tiệp dẹp nguyên nhóm đàn bà khóc than u sùm mà chẳng nặn ra được giọt nước mắt nào. Dù trong lúc hoàn toàn rối trí, anh vẫn quay sang nhìn Nga đang quỳ bên cạnh mình nhanh chóng thanh minh chân thành.
“Anh đã từng với họ, nhưng trong lòng anh thực sự chỉ có mình em.”
Thật ra, lúc đó, đối với Nga chuyện này không hề quan trọng. Vì thế, cô lặng im không nói gì, sắc mặt hơi ngỡ ngàng ban đầu cũng nhanh chóng tan biến đi.
Chỉ sau ít phút Tiệp dẹp loạn hội chân dài xinh đẹp đông đúc thì nguyên một hội khác trẻ trung và xinh đẹp không kém từ đâu lại ầm ầm kéo đến khóc than triền miên và dữ dội hơn cả nhóm đầu. Không những trẻ trung và xinh đẹp hơn, họ còn gợi cảm hơn trong những bộ trang phục thiếu vải vô cùng phản cảm. Nghĩ Tiệp không chu toàn trong việc thu xếp chút việc cỏn con, Andrew quay sang trừng mắt nhìn Tiệp lần nữa. Nào ngờ, cô gái chừng 17 tuổi mặc chiếc váy đỏ ngắn cũn cầm khăn mùi xoa vật vã khóc làm anh và Nga cũng phải giật mình, còn khách viếng thì được một phen trố mắt xem một cảnh chỉ có trên phim.
“Ối giời ơi! Edward honey của em! Sao anh lại ra đi mà bỏ em như thế này. Đời em không có anh thì em biết đi về đâu? Giờ anh muốn em sống sao đây?”
Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi quỳ kế bên cạnh cô gái đó khẽ liếc xéo sang, miệng lẩm bẩm rủa thầm rồi lại quay sang nhìn tấm bảng cáo phó mạ chữ vàng trang nghiêm mếu máo đến đỏ mặt, cố nặn ra chút nước mắt.
“Edward của em! Sao anh đi mà không trăn trối với em một lời. Anh còn trẻ như vậy mà sao lại ra đi tức tưởi như thế hả trời? Ông Trời! Người đúng là quá bất công mà. Rồi mai này, ngoài anh ra còn ai thương yêu và cưu mang em đây?”
Trố mắt nhìn tấm cáo phó in số 90 tuổi ngay dòng hưởng thọ, bà Nguyệt dụi dụi mắt nhìn lần nữa vì sợ mình nhìn nhầm, Nga đang khóc quỳ cạnh Andrew cũng ngỡ ngàng nhìn nhóm người đẹp không biết từ đâu chui ra, còn quan khách thì được thêm dịp khác thì thầm to nhỏ.
Andrew ngữa đầu lên trời thở phì một cái rồi trừng mắt hất đầu về phía Tiệp. Không những muối mặt với khách khứa về người ông “già mà thích gặm của non” của mình, mà anh còn vô cùng xấu hổ với mẹ vợ tương lai đang đăm chiêu nhìn theo hơn năm mươi cô gái đang bước đi khỏi đám tang như trên sàn diễn thời trang. Lúc đó, anh vô cùng lo lắng bà Nguyệt sẽ nghĩ anh là loại “ông nào cháu nấy”. Vội vàng vàng quay sang phía Nga, anh nhẹ giọng nói, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và chân thành.
“Anh thề sẽ không bao giờ giống như ông nội của anh đâu. Em đừng lo ha!”
Edward về lòng đất mẹ vào một buổi chiều vàng nhạt nắng, đám tang đông đảo khách tiễn đưa làm tắt nghẽn đường phố Sài Gòn suốt nhiều giờ liền và chỉ kết thúc tại biệt thự riêng của ông. Ông được an táng tại ngôi biệt thự mà ông đã xây dựng từ rất lâu trước đó và đã mặc định sẽ là nơi đời đời an nghỉ tại đây.
Sau đám tang người ông mà Andrew hết mực yêu thương, anh giam mình trong phòng nhiều ngày liền không ăn uống cũng không tiếp xúc với bất kỳ người nào. Dù trong lòng đau đớn tột cùng nhưng mặt anh vẫn điềm nhiên và lặng lẽ trong suốt thời gian diễn ra tang lễ. Ngay cả lúc quan tài ông hoàn toàn bị vùi lấp vào lòng đất lạnh, biểu cảm duy nhất mà Nga thấy được chính là ánh mắt đỏ ngầu đau đớn, cành hoa cúc trắng trong tay anh khẽ run run trước khi rơi cùng hàng ngàn đóa hoa cúc khác.
Thấy Andrew đau khổ, lòng Nga cũng đau âm ĩ không kém. Đêm đầu tiên, cô chỉ dám lẳng lặng đứng bên ngoài cửa mà không dám bước vào. Người luôn khao khát được sự hiện diện của cô trước mặt đã buông lời nói anh muốn được ở một mình thì ắt hẳn trong lòng đang vô cùng đau đớn. Vì quá đau đớn nên không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của chính mình.
Bên trong căn phòng mà Edward từng nghỉ ngơi và sinh hoạt, Andrew đưa tay chạm vào những đồ vật mà ông vẫn thường hay dùng đến. Đó là một tẩu thuốc cổ mà ông hay ngậm để hút thuốc. Từ chiếc bàn làm việc to tướng màu vàng đầy ấp văn kiện này, ông hay ngồi nhàn nhã tựa lưng vào ghế chỉ bảo kinh nghiệm thương trường hay thậm chí mắng mỏ anh như chợ búa vì thói cứng đầu bướng bỉnh của anh. Ông nội anh là một người như vậy, có thể nói tính đa nhân cách của anh từ ông mà có.
Tại tang lễ của ông, Andrew cố tỏ ra mạnh mẽ, kiềm nén sự đau buồn của mình trước mặt ông. Anh không muốn ông lo lắng và nghĩ mình là đứa cháu kém cỏi. Để sau đó khi một mình trong căn phòng vẫn còn văng vẳng giọng nói tiếng cười của ông, anh gục đầu bên chiếc giường trắng vẫn còn lưu giữ cả mùi thân thể và hơi thở của ông.
Phía sau lưng anh, bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn sau một hồi ngập ngừng cũng khẽ chạm vào, hơi ấm từ tay cô tan ra trên đôi vai rộng lớn nhưng vô cùng cô đơn của anh. Khẽ xoa xoa nhẹ như vỗ về một đứa trẻ, đôi chân dài mượt mà của Nga sau chiếc váy đen từ từ khuỵu xuống, cô quỳ sát bên cạnh anh dịu giọng nói.
“Nếu anh muốn khóc thì cứ khóc. Khóc sẽ khiến lòng anh nhẹ nhàng hơn. Đừng mang nỗi đau đó giấu mãi trong lòng. Ông không muốn nhìn thấy anh đau đớn như thế này đâu. Ở nơi thiên đàng nếu ông nhìn xuống thấy anh như thế này. Chắc chắn ông sẽ không vui.”
Đưa tay chạm chiếc vai to lớn của Andrew, Nga nói tiếp.
“Andrew! Có lẽ, tôi chưa từng bật mí cho anh biết điều này. Nhưng anh có biết là tôi thích và ngưỡng mộ anh ở điều gì không?”
Vẫn gục đầu lên cánh tay mình, khuôn mặt hoàn toàn vùi vào đó khiến Nga không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Andrew. Cô dịu dàng nói tiếp.
“Tôi thích tính cách mạnh mẽ và cương nghị của anh cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Khi ở bên cạnh anh, tôi luôn cảm thấy rất an toàn. Khi ở bên cạnh anh, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa.”
Khuôn mặt khẽ vùi lấp sâu hơn bên cánh tay đang đặt trên giường, Andrew vẫn lặng yên không lên tiếng. Một lúc rất lâu sau đó, khi bàn tay Nga vẫn liên tục xoa nhẹ bờ vai anh an ủi, anh mới từ từ đưa một tay chạm vào bàn tay cô, bàn tay to bản lành lạnh của anh siết chắt lấy bàn tay cô như một chỗ bám víu duy nhất mà không nói một lời nào.
Ai cũng vậy, cho dù có là người mạnh mẽ nhất đôi khi vẫn cần một chỗ dựa, một bờ vai để khóc.
Mím đôi môi ngăn lại cảm xúc đau đớn trong lòng, Nga dịu dàng nói tiếp.
“Anh còn nhớ ngày anh Nhân mất không? Lúc đó, tôi suy sụp hoàn toàn. Nỗi đau mà anh đang mang, tôi hiểu rõ hơn ai hết vì tôi đã từng phải trải qua. Người mất thì cũng đã mất. Anh hãy cố gắng mạnh mẽ vượt qua. Tôi biết để làm chuyện này không phải là điều dễ dàng, nhưng chúng ta phải cố gắng thôi. Andrew! Hãy hứa với tôi. Anh sẽ làm được mà phải không?”
Andrew giam mình như vậy suốt ba ngày ba đêm mà không nói một lời nào. Sau đó, anh cứng rắn rời khỏi phòng Edward vào một buổi sáng mùa thu trời nắng nhẹ, nét mặt cương nghị cố gắng che giấu nỗi buồn miên man bắt đầu một ngày mới như bao ngày, quay lại với công việc bằng thái độ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra đến độ Nga và những người xung quanh vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa đau lòng. Riêng Nga thì biết rất rõ, nỗi đau mà anh đã cố gắng vượt qua đó vẫn day dẳng đến tận bây giờ.
Đã bốn năm qua rồi, nhưng Andrew vẫn hay có thói quen đứng lặng người trước mộ Edward rất lâu mỗi khi đến thăm biệt thự của ông. Thỉnh thoảng, Nga cũng đến cùng anh, anh lại nở nụ cười buồn nhìn nấm mộ như nói chuyện với một người còn sống.
“Ông Nội ơi! Con và cháu dâu của ông đến thăm ông đây này.”
Mỗi lần như vậy, Andrew lại nắm chặt tay Nga dịu dàng nhắc lại lời hứa của cả hai trước khi ông mất, sẽ sống vui vẻ, chăm sóc và yêu thương nhau đến trọn đời này.
Lời hứa đó vẫn luôn văng vẳng bên tai Nga mỗi ngày. Không biết tự bao giờ, cô đã dặn lòng mình sẽ cố gắng không bao giờ làm cho người đàn ông này phải phiền lòng về bất cứ điều gì. Bởi, đối với cô, tình yêu anh trao cho cô quá sâu sắc và cao thượng. Cao thượng đến mức, nếu làm anh đau, tim cô sẽ càng đau đớn hơn bội phần....
Xe dừng trước cổng nhà Nga đã khá lâu, Andrew ngoài miệng đã nói muốn cô phải mau lên giường ngủ sau khi về đến nhà. Vậy mà anh cứ dây dưa, nấn ná với mục đích với cô một chút.
Andrew vốn luôn thích ra dáng ông chủ cả. Anh rất ít khi phải tự lái xe một mình mà phải luôn có tài xế đưa rước và vệ sĩ tháp tùng. Vậy mà, từ khi quen Nga, anh luôn muốn được cầm tay lái. Ngoài cảm giác được riêng tư cùng với cô, mục đích chính là được âu yếm cô mỗi khi về đến nhà như lúc này chẳng hạn.
Ngay khi xe vừa dừng bánh, Nga đã nhanh chóng chào tạm biệt Andrew rồi đưa tay chuẩn bị tháo dây anh toàn. Tuy nhiên, cô chưa kịp chạm vào nút mở bên ghế, anh đã nhoài người sang phía cô, khẩn trương áp đôi môi mình vào môi cô hôn một cách cuồng dã. Sự khao khát của anh giống như cả hai vừa xa nhau một thời gian rất dài. Vì thế, sự bất thình lình của anh làm cho cô trở nên hoảng sợ, cô đưa tay áp vào lồng ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.
“Andrew! Anh làm gì vậy?”
“Hôn chứ làm gì? Thiên Nga! Em thay hỏi mấy câu thiếu kiến thức cơ bản ghê nha. Nhất định phải học cái khóa huấn luyện mà anh đã lỡ miệng nói mấy hôm trước đây mới được, đảm bảo sẽ nhạy bén và không hỏi vu vơ như thế này liền.”
“Anh! Có muốn ăn tát không hả?”
Andrew cười nham nhở trong bóng tối, chiếc mũi cao vút của anh chạm vào đầu mũi Nga, hơi thở anh gấp gáp, làn môi thoảng hơi rượu bao trùm chóp mũi cô, khiến cô có cảm giác như chúng hoàn toàn in vào da thịt của cô mất rồi.
Ánh đèn đường ít ỏi chiếu vào xe, soi rõ nụ cười hạnh phúc của anh khi ngắm nhìn cô. Bất giác làm cô liên tưởng đến một người.
Năm xưa, cô cự tuyệt anh cũng vì nụ cười này.
Năm xưa, cô ngã vào lòng anh cũng vị nụ cười tuyệt đẹp này.
Nụ cười của anh và Will khi được đặt cạnh nhau sẽ không tìm thấy được điểm khác biệt nào. Cứ như một cái khuôn đúc mà ra. Điểm chung duy nhất của hai nụ cười này là quá đẹp. Luôn khiến hồn cô phải ngẫn ngơ ra.
Thế nhưng, cho dù giống nhau đến như vậy, nhưng bao nhiêu năm qua, mỗi khi nhìn thấy nụ cười đó, nó chỉ khiến cô nhung nhớ và liên tưởng đến duy nhất một người…
Xoay đầu sang một phía một cách trốn tránh, Nga nhẹ giọng nói.
“Em đang bệnh cảm cúm. Em không muốn lây bệnh cho anh đâu.”
“Trời! Nếu được hôn em thì có anh cũng không sợ. Ngoan nào! Lâu lâu lại thích khiêu khích anh hả?”
Andrew dường như không đọc được sự trốn chạy trong đôi mắt của Nga. Những lần trước đây, thỉnh thoảng, cô cũng đối xử với anh như thế này. Tuy nhiên, anh luôn tìm cách thỏa mãn ham muốn của mình cho bằng được thì mới buông tha. Và bao giờ cũng vậy, cô luôn chết chìm trong những nụ hôn mang khuynh hướng cuồng dã của anh. Tuy nhiên, đêm nay, cô lại cứng rắn tìm cách cự tuyệt và trốn chạy bằng khuôn mặt khổ sở làm lòng anh tràn ngập bất an.
Nhìn đôi mắt nhắm lại và khuôn mặt nhăn nhó sợ hãi của cô, anh đè nén ngọn lửa tình mãnh liệt trong lòng xuống, vuốt vuốt mái tóc vừa bị anh bấu lấy cho gọn gàng, rồi đưa làn môi nam tính hôn nhẹ lên mắt cô khẽ giọng nói.
“Anh xin lỗi. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy em, anh lại không kiềm chế được hành động của mình. Có lẽ, đêm nay, em mệt nên mới từ chối anh có phải không? Thôi! Em mau vào trong nhà ngủ đi.”
Ánh mắt bối rối, thương hại và ái náy của Nga dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Andrew một khắc. Sau đó, cô cũng từ từ lặng lẽ rời khỏi xe bằng câu trả lời lí nhí.
“Anh về cẩn thận.”
Chờ cho đến khi Nga vào trong nhà, xe Andrew mới lăn bánh rời khỏi ngôi nhà màu trắng đã tối đèn.
Đêm đã khuya, mọi người dường như đã chìm vào cơn mộng mị. Thế nhưng, ở một nơi nào đó trong thành phố rộng lớn này, bóng dáng một người đàn ông cao lớn vạm vỡ vẫn còn đang đứng âm trầm bên khung cửa sổ của tòa khách sạn hoa lệ.
Ánh mắt trầm tư nhìn quang cảnh Sài Gòn về đêm qua khung cửa sổ đen, Will cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi dài, rồi nhả khói một cách mệt mỏi. Qua làn khói trắng bay bay, gương mặt trầm buồn của anh trông vô cùng lôi cuốn nhưng lại hết sức cô đơn. Mới vừa tắm xong nên anh chỉ quấn vội chiếc khăn trắng to bản ngang hông, để lộ thân hình sáng màu săn chắc đầy quyến rũ...
Có tiếng cửa phòng phía sau lưng Will, Casey bước ra khỏi phòng tắm. Cô bước đi uyển chuyển trong chiếc váy ngủ bằng chất liệu voan màu tím mềm mượt, mái tóc xoăn bồng bềnh đong đưa theo từng nhịp bước chân.
Ngồi trước bàn trang điểm, cô đều tay thoa kem dưỡng da lên thân thể mình. Mùi hoa anh đào thơm ngát bắt đầu nhảy múa trong không trung.
Dù đang làm việc riêng của mình, nhưng mắt Casey cứ hướng về tấm lưng của Will. Như nhớ đến điều gì đó, cô liền cất giọng hỏi.
“À! Anh yêu! Em nhớ anh đã lên kế hoạch đi đâu đó vào đêm nay mà?”
Casey ngoài miệng hỏi vậy, nhưng cô đinh ninh Will đã thay đổi kế hoạch nên mới dám đề cập đến. Thật ra, cô chỉ muốn biết anh muốn đi đâu? Cô lo sợ anh sẽ đi với một người con gái nào khác mà không phải là cô, vì khi cô đề nghị được đi cùng anh thì anh đã thẳng thừng từ chối.
Câu hỏi của Casey vang lên trong căn phòng yên ắng rất lâu rồi mà Will vẫn im lặng. Nhìn về tấm lưng thẳng tuột vô cùng gợi cảm của anh, cô chắng biết khuôn mặt phía sau đó đang nghĩ gì. Một lúc sau đó, anh mới nhẹ giọng nói, chỉ để đủ mình nghe thấy.
“Bây giờ, có lẽ đã không cần nữa rồi.”
Rời khỏi bàn trang điểm, Casey tiến đến gần Will rồi nhẹ nhàng ôm lấy người anh từ phía sau. Cô tựa đầu vào lưng anh, dũi dũi mặt như một cô mèo con nũng nịu. Cô cất giọng dịu dàng:
“Anh đang nói gì? Em không nghe rõ.”
“Không có gì.”
Choàng đôi cánh tay trắng mềm mịn ôm lấy thân người Will, bàn tay với những ngón tay được sơn màu đỏ chót nóng bỏng của cô xoa nhẹ phần thân thể gợi cảm của anh vô cùng thân mật và gần gũi. Tuy nhiên, hành động xoay người lại như không có hứng thú của anh làm cô có chút chùng dạ. Cô biết, anh đang không được vui vẻ cho lắm. Suôt cả đêm hôm nay, anh cứ trầm tư cau có không nói gì.
Áp khuôn ngực cao vút vô cùng đồ sộ gợi tình vào khuôn ngực vạm vỡ cường tráng của Will, Casey đưa đôi cánh tay choàng lên cổ anh ra vẻ nũng nịu.
“Anh sao vậy? Ở công ty có chuyện gì sao mà em thấy cả đêm nay anh không được vui.”
“Không có chuyện gì cả.”
Khi nói câu đó, Will lạnh lùng cởi bỏ tay Casey ra tiến về phía giường nằm úp lên gối, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Ngủ thôi! Khuya rồi!”
Tuy nhiên, Casey thì lại không muốn như thế. Cô kiên nhẫn đi về phía anh, bàn tay mềm mại ve vãn tấm lưng to lớn của anh rồi làm động tác xoa bóp phần bả vai săn chắc.
“Để em xoa bóp cho anh dễ ngủ!”
Will nằm yên, không đồng thuận cũng không phản đối, nghiêng đầu một bên gối, mắt khẽ nhắm lại không biết mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ hay vì cảm giác thoải mái mà Casey mang lại.
Casey khẽ mím môi mỉm cười thích thú vì vẻ thư giãn hơn trên gương mặt Will. Cô tíu tít kể với anh biết bao nhiêu chuyện thú vị mà cô gặp qua trên đường phố Sài Gòn mấy ngày qua. Đã nhiều năm nay, cô không thường xuyên về thăm nơi này nên nhìn gì cũng thấy lạ lẫm và bỡ ngỡ. Bất chợt, cô lên tiếng hỏi Will.
“Anh thấy chị dâu tương lai như thế nào?”
Đôi mắt nâu nặng trĩu tưởng như không nhấc lên được nhanh chóng mở ra, bằng vẻ hơi khó chịu Will hạ giọng nói.
“Em đừng bao giờ xưng hô như vậy nữa? Cô ấy đã là người một nhà khi nào?”
Thái độ khó chịu của Will không khỏi làm Casey bất ngờ. Trước giờ, cô thấy anh ít khi quan tâm đến người yêu của anh trai mình. Vả lại, trông Nga cũng không đến độ phóng đãng và không tử tế như những người trước đây mà Andrew từng quen. Cô thật sự không hiểu vì sao anh lại tỏ thái độ không đồng tình khi cô gọi Nga như vậy.
“Sao anh giận dữ vậy? Anh không có thiện cảm với cô ấy sao?”
“Ý anh không phải như vậy.”
“Thật sự mà nói, em rất bất ngờ khi gặp Nga”
Will xoay người sang nhìn Casey tò mò hỏi.
“Tại sao?”
Nhoài người áp mặt vào lồng ngực Will, đôi chân dài trắng ngần của cô quấn lấy anh, chiếc váy ngắn củn màu tím hoàn toàn bị bật tung, nội y vô cùng gợi cảm lộ hết tất cả ra ngoài.
Nhẹ nhàng chà sát da thịt mình vào người Will như dây leo quấn lấy thân cổ thụ, ngón tay cô vẽ vời trên khuôn ngực rộng lớn săn chắc của anh, cô dửng dưng nói. Thái độ của cô không hề bỡn cợt, chỉ là nhất thời nêu lên nhận định và cảm nghĩ của mình. Cô hơi bất ngờ khi người đàn ông của cô không hề nghĩ như vậy.
“Em cứ nghĩ Nga sẽ phải là một cô chân dài xinh đẹp, thân hình gợi cảm với số đo ba vòng chuẩn như hoa hậu. Còn gì nữa ta? Chắc chắn phải sắc sảo và gợi tình thì mới đủ tiêu chuẩn được chọn làm bạn gái của anh Andrew. Anh trai của anh trước giờ vẫn vậy mà phải không?”
Will lắc đầu, miệng khẽ mím lại, ánh mắt nhìn ra xăm không định hướng. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Điều đó không quan trọng! Anh chỉ muốn biết anh ta thật ra là có nghiêm túc hay không mà thôi?”
Ngước mặt lên nhìn Will, Casey ngặm lấy bờ môi đẹp đẽ của anh rồi trả lời.
“Em nghĩ là lần này Andrew nhà chúng ta đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Anh ấy có vẻ rất yêu thương và chăm sóc Nga. Nhìn cử chỉ, hành động và ánh mắt mà anh ấy dành cho Nga em có thể nhận ra được điều đó. Em nghĩ là anh ấy đang thật lòng yêu cô ấy. Em thực sự rất mừng cho họ.”
“Anh không nghĩ như vậy. Anh ta chỉ cố gắng đạt được cái mà anh ta muốn. Anh là em trai của Andrew. Anh hiểu tính Andrew hơn em. Những gì thuộc về bản chất thì khó lòng mà thay đổi được.”
Rời bỏ thân thể vô cùng hấp dẫn và mời gọi của Casey ra, Will bực bội xoay người tắt chiếc đèn bàn bên cạnh. Câu nói chúc ngủ ngon mà không hề có một chiếc hôn nào khiến cho Casey giương mắt đau đáu nhìn tấm lưng của anh trong bóng tối.
Đã hơn một tháng nay, anh không hề ham muốn hay thậm chí chạm vào người cô. Trong khi cô khao khát có được anh biết nhường nào. Nhiều lần, cô đã dẹp cả sự tự tôn của một người đàn bà mà cố gắng khơi gợi sự ham muốn đàn ông trong anh nhưng đều thất bại. Mỗi lần như vậy, nếu anh không từ chối từ lúc đầu thì cũng đột ngột buông khỏi người cô rồi khoác áo đi ra ngoài giữa đêm tối.
Anh không còn cần đến cô nữa sao?
Thật ra, đã bao giờ anh cần đến cô!
Nỗi lo sợ ngấm ngầm này càng lúc càng giết dần mòn tâm trí và trái tim cô. Nhìn thấy anh trước mặt, cô lại không thể ôm lấy anh và trao yêu thương sâu đậm cho anh. Cảm giác bất lực này luôn khiến trái tim cô đau đớn không thể tả, nghẹn ngào với biết bao câu hỏi đè nén mà nhiều lần bức bí cô muốn được hét lên.
Vì sao anh lại yêu người con gái ấy nhiều như vậy?
Nhưng cô không thể làm được, hay nói đúng hơn, cô không có quyền làm điều đó. Nếu như cô nói ra, nếu như cô dày vò anh. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Giống như những lời anh đã từng nói trước đây khi bắt đầu mối quan hệ này. Vì thế, cô cứ lặng lẽ như cái bóng phía sau lưng anh. Rất gần anh nhưng không thể nào chạm lấy anh. Rất gần anh nhưng không bao giờ được phép bước vào thế giới của anh.
Lặng kéo kéo chăn lên cao thêm để đắp cho anh, cô quyến luyến rời bàn tay khỏi người anh rồi xoay người đối lưng anh.
Phía bên kia mép giường, Will khẽ mở mắt ra khi nghe thấy tiếng thở dài của Casey. Tuy nhiên, anh lại chẳng thể nào xoay người mà ôm lấy cô hay dỗ dành cô như trách nhiệm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ đã bên cạnh chăm sóc anh suốt mấy năm qua.
Lúc này đây, trong lòng anh chỉ nhung nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng mà anh đã gặp lại đêm nay. Cảm giác nhung nhớ dày vò lẫn oán giận cào xé lòng anh. Nhưng trên hết, anh cảm thấy bất an và lo lắng cho cô. Anh sợ một kẻ bạc tình như Andrew sẽ làm cô phải khóc và khổ sở. Cái cách cô trìu mến nhìn anh ta đã nói lên tất cả rằng, cô yêu anh ta nhiều đến bao nhiêu. Chỉ nghĩ đến đây thôi, trái tim anh dường như bị ai bóp nghẹn đến thoi thóp. Cô là người đã khiến anh đau đớn như thế này. Vậy mà đêm nay, trong tim anh chỉ lưu mãi bóng hình cô, chỉ muốn tung chăn rời khỏi căn phòng hoa lệ nhưng vô cùng bức bí này để tìm cô. Nhưng anh biết, giờ đây, cô không còn cần anh như ngày nào. Khẽ nhắm mắt lại, anh tự hỏi với chính mình.
Giờ đây, em đang làm gì?
Nga, em có đang nghĩ đến anh một chút nào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.