Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 84: “Không...một chút…cũng không còn!” (Phần 1)

Hanny Ho

27/11/2017

Sau một đêm dài đăng đẵng dường như không thể nào chợp mắt được, Nga thấy đầu óc quay cuồng lúc cô thức dậy. Ngồi bỏ chân xuống giường, thất thần một lúc lâu nhìn ra ngoài ô cửa sổ trắng có nhành chuỗi ngọc vàng đang khẽ rung mình trong gió đông, cuối cùng, cô cũng cố gắng đứng lên đi làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đến công ty.

Trong bộ đồng phục công sở thanh lịch áo sơ mi xanh ngọc và váy búp chì màu đen, Nga bước xuống cầu thang hình xoắn ốc có thành vịnh đúc hoa văn chi chít bằng đồng. Dù chưa bước xuống tới tầng trệt, cô đã nghe giọng nói của Andrew phía bên dưới. Cô không bất ngờ cho lắm về điều này, vì thỉnh thoảng, anh cũng hay đến sớm để dùng bữa sáng cùng gia đình cô. Tuy nhiên, hôm nay, cô có chút bồn chồn lo lắng. Đêm qua, cô chỉ nói ngắn gọn rằng, mình có việc đột xuất rồi bỏ anh bơ vơ lại trong nhà hàng đã được anh bao trọn. Hành động này làm cô cảm thấy vừa áy náy vừa lo lắng, không biết sẽ phải trả lời với anh thế nào. Thế nhưng, đang trong lúc cô đứng ngập ngừng ở chân cầu thang, anh đã tiến đến mỉm cười với cô rồi nhẹ giọng bảo.

“Ngỗng! Em thức rồi à? Mau vào ăn sáng đi. Dì Thu có nấu phở để anh mang sang cho em nè.”

Không giống với những suy nghĩ trong đầu Nga, Andrew trông rất vui vẻ. Không những vậy, anh cũng không có vẻ khó chịu hay dò hỏi cô nhiều về chuyện đột ngột rời bỏ anh đêm qua ở nhà hàng. Thấy cô vẫn đứng ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, anh tiến đến xoa nhẹ đầu cô rồi khoát tay lên vai cô thúc giục.

“Em còn đứng đây làm gì? Mọi người đang chờ em xuống ăn cùng kìa. Ăn mau rồi còn đi làm! Hôm nay, hai đứa mình đi làm chung ha.”

Nở nụ cười gượng và có chút xấu hổ nhìn Andrew, Nga ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng ăn cùng mọi người, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.

Khi cô bước vào phòng, trên bàn đã được sắp xếp gọn gàng. Trước mặt mỗi người đều đã chuẩn bị sẵn một tô phở bò nóng sốt nghi ngút khói. Bà Nguyệt cũng đã ngồi vào bàn ăn, mỉm cười nhìn anh và cô bằng ánh mắt hài lòng, lại còn không ngừng khen anh đã tự tay sửa soạn cử sáng cho mọi người. Đến lúc này, cô mới để ý, chiếc áo khoác đen sang giọng thẳng nếp mà anh vẫn hay mặc thường ngày đã bị ném chỏng chơ ở một góc phòng, tay áo sơ đen thanh lịch đắt tiền cũng đã được anh xoắn lên. Nhìn sang gương mặt đang nhăn nhó nhưng giả vờ cười tươi đáp trả những câu hỏi của cha mẹ cô, mà cô thấy thương anh vô hạn. Mùa đông không khí lạnh lành, bên ngoài trời vẫn còn giăng đầy sương trắng phiêu bồng như khói bay nghi nghút, vậy mà, trán anh vẫn lấm tấm mồ hôi. Dù đã ở Việt Nam lâu như vậy, nhưng anh vẫn không chịu được khí hậu bên này. Bà Nguyệt thấy vậy sai Nam đi mở máy lạnh trong nhà lên, nhưng anh lại gạt tay từ chối. Anh sợ vì anh mà mọi người phải chịu lạnh.

Bữa ăn sáng trôi qua trong không khí rất vui vẻ. Tuy nhiên, anh và cô không thể nấn ná lâu vì còn phải đi đến công ty để kịp giờ làm việc. Lễ phép chào hỏi cha mẹ cô, cả hai cùng tiến ra cổng chính. Anh chu đáo mở cửa xe Audi đen cho bước vào.

Dù khuôn mặt Andrew tỏ ra bình thản và điềm nhiên như mọi ngày, nhưng Nga vẫn cảm thấy có điều gì đó ẩn ý trong đôi mắt đăm chiêu suy tư của anh. Suốt đoạn đường dài, anh cũng không nói chuyện nhiều như thường lệ. Tuy vậy, thỉnh thoảng, anh lại đưa tay sang phía cô, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của cô. Anh nắm tay cô rất lâu, ngón tay cái màu da bánh mật miết nhẹ bàn tay trắng nõn nà của cô trong yên lặng. Tiếng nhạc dương cầm của Yurima trên CD vô tình là âm thanh duy nhất trong xe lúc này.

Một lúc lâu chăm chú lái xe, Andrew mới đột ngột lên tiếng hỏi Nga. Dù không quay sang nhìn cô, nhưng mắt anh lướt nhẹ qua kính chiếu hậu trước mặt.

“Tối qua, em đi công chuyện có về nhà sớm không?”

“Cũng không trễ lắm.”

“Sau này, nếu em có việc gì quan trọng thì nói cho anh biết. Anh sẽ cho tài xế đưa em đi. Anh không muốn em đi ra ngoài một mình buổi tối. Em có hiểu ý anh nói không?”

“Em hiểu. Em biết rồi.”

Nhẹ giọng trả lời, Nga cúi đầu nhìn bàn tay còn lại của mình đang mân mê chiếc túi xách đen đang đặt trên đùi. Chiếc đồng hồ tuyệt đẹp cùng kiểu Andrew đang đeo lấp lánh trong nắng sớm. Nhóm đồng nghiệp trong công ty thường hay nhìn chiếc đồng hồ này rồi xì xầm trề môi với nhau. Cô nghe loáng thoáng nó rất đắt giá, nhưng cô chưa một lần hỏi anh về giá trị của nó. Lúc này, cô mới nhận ra, mọi thứ trên người mình đều là của anh. Anh chăm sóc cô như một đứa trẻ, chu đáo đến những điều nhỏ nhặt nhất. Liếc nhìn bàn tay mình đang được anh nắm chặt, cô muốn cất lời gì đó nhưng anh đã lên tiếng trước.

“Anh không có ý định quản thúc em. Anh chỉ lo lắng cho em. Em có hiểu anh không?”

Quay sang nhìn Andrew, Nga gượng cười nhẹ. Chút son nhạt trên môi cũng làm gương mặt cô vô cùng thanh tú.

“Em hiểu anh lo cho em.”

Andrew không nói gì thêm, ánh mắt nhẹ lướt qua khuôn mặt cô. Thấy cô như có điều gì muốn nói, anh hạ giọng hỏi.

“Em sao vậy? Từ sáng giờ, em trông có vẻ bồn chồn.”

“Andrew à!”

“Có chuyện gì? Cục cưng!”

“Em…xin lỗi anh.”

“Vì sao? Em có làm sai điều gì đâu mà xin lỗi anh?”

“Em…luôn cảm thấy có lỗi với anh. Em luôn làm anh thất vọng và lo lắng. Andrew à! Andrew…Chúng ta sẽ luôn như bây giờ phải không anh? Anh sẽ luôn nắm tay em như thế này phải không? Chúng ta sẽ không bao giờ buông tay nhau ra phải không?”

Cong nhẹ đôi môi nam tính đẹp mê hoặc, Andrew rời bàn tay Nga rồi chạm nhẹ vào đầu cô, vuốt vuốt nhẹ mái tóc dài óng ả được xõa tự do của cô yêu chiều nói.

“Tất nhiên là như vậy. Trong lòng anh, em là người duy nhất. Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra. Dù em có buông tay anh ra, anh cũng sẽ giữ lại.”

Khẽ mỉm cười nhìn Andrew, Nga rời khỏi bàn tay to lớn của anh khi trụ sở TLS sừng sững đang dần dần đến gần.



Một ngày mới đã đến như bao ngày, Nga vẫn phải tiếp tục mỉm cười mà sống tiếp, bao nhiêu tổn thương và hoài niệm được cô cương quyết dồn hết tận đáy con tim. Trong thâm tâm sâu thẳm, cô không ngừng cầu chúc cho anh luôn yên vui và hạnh phúc ở một phương trời xa xôi nào đó. Lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời rộng bao la, nơi đang buông xuống nhân gian triệu ngàn dãy lụa vàng óng ánh, cô tự hói, liệu anh đang ở nơi phương trời nào?

Mặc dù đoàn kiểm tra đã rời khỏi TLS, thế nhưng, guồng quay công việc ở đây không vì thế mà chậm đi. Tuy vậy, không khí trong công ty có phần lắng dịu xuống, không còn cảm giác căng thẳng khi liên tục bị nhân viên kiểm tra đặt câu hỏi về bất kỳ vấn đề nào. Hội “ngũ long công chúa” lại tiếp tục được dịp trốn việc ở tiếp tân, dành thời gian bàn tán về người khác. Và mục tiêu hàng đầu bao giờ cũng nhắm về hướng Nga.

Vừa thấy dáng Andrew bước vào khu vực tiếp tân, nhóm nhân viên nữ đang tụ tập ở đó vội vàng tản ra, dáng vẻ vội vàng hối hả như người bận trăm công nghìn việc vậy. Tuy nhiên, khi anh vừa bước vào trong thang máy cùng với cô, cả hội lại tiếp tục quay trở về vị trí cũ, trề môi khi nhìn thấy nụ cười và ánh mắt dịu dàng của anh dành cho cô.

“Ghê chưa! Ghê chưa! Bày đặc đi làm chung với Sếp Andrew nữa. Mấy bà nhìn thấy cái mặt nghênh ngang của nó không? Nhìn thấy mà phát ghét. Chắc chắn là định dằn mặt tụi mình đó. Mấy bà liệu hồn đi.”

“Hứ! Chắc là đêm qua lấy thân mình phục vụ Sếp lớn chứ gì. Để tôi chống mắt lên xem, nó còn kiêu hãnh như thế được bao lâu.”

“Ê bà! Tôi thấy có vẻ bà đợi ngày đó còn hơi xa đó. Mấy năm nay, bà không thấy nó cứ bám riết Sếp lớn như đỉa đói đó sao? Nếu Sếp Andrew chán nó thì sao giờ này, hai người đó suốt ngày cứ quấn lấy nhau như vậy?”

Tất nhiên, những lời như thế này không ít thì nhiều cũng chui lọt vào hai lỗ tai Nga. Mặc dù, cô nghe mỗi ngày mãi rồi cũng quen, nhưng không có nghĩa rằng, cô không cảm thấy buồn. Không những thế, mỗi bước đi của cô trong mọi ngõ ngách từ văn phòng đến nhà xưởng đều bị dõi mắt sát sau. Nhẹ thì kèm theo cái trề môi ngúng ngẩy, nặng thì phải chịu trận những lời lẽ vô cùng khó nghe từ những đôi môi hồng xinh đẹp. Và bao giờ, nguyên nhân gây ra sự ác cảm đối với cô bởi phía công nhân viên cũng xuất phát từ mối quan hệ đặc biệt giữa cô với người đàn ông được tôn vinh là độc thân, đẹp trai và hấp dẫn nhất TLS. Có lẽ, chính vì điều này mà cô ít khi xuất hiện trước đám đông. Ngoài những lúc cần phải xuống các phân xưởng để nghiệm thu, hầu hết thời gian cô đều quanh quẩn ở phòng Phát Triển hoặc khu vực văn phòng. Kể cả canteen công ty, cô cũng hạn chế đến để dùng bữa ăn trưa. Tuy nhiên, nhiều lần, vì Thảo năn nỉ ỷ ôi quá, cô đành phải đi ăn cùng với bạn.

Trưa nay, Thảo lại ghé phòng Phát Triển để lôi kéo Nga đi ăn trưa. Thật ra, vì biết lý do cô ít khi muốn ra canteen, nên Thảo cũng không muốn bạn khó xử. Tuy nhiên, vì Andrew đã đích thân gọi điện nhờ cô rủ Nga đi ăn trưa cho có bạn, nên cô đã đồng ý nhận lời. Mấy ngày gần đây, Andrew thấy cô hay bỏ bữa. Suốt ngày cứ ngẩn ngơ thui thủi một mình vì thế đâm ra lo lắng. Hôm nay, anh lại phải đi công tác bên ngoài nên không ở bên cạnh cô. Vì thế, anh đã nhờ Thảo thay anh quan tâm đến cô hơn một chút.

Đã hai tuần nay, Nga không ra canteen dùng bữa. Vì thế, cô không biết phòng ăn rộng lớn và sạch sẽ thường ngày nay đã có chút thay đổi mới. Món ăn cũng đã phong phú và đa dạng hơn mặc dù phúc lợi TLS vẫn luôn rất tốt.

Sau khi chờ Thảo đứng chỉ trỏ và nghĩ suy nên chọn món nào, cuối cùng, hai người cũng ngồi vào bàn ăn. Hôm nay, cô chọn món thịt ram với canh mướp, còn Thảo thì dùng món cá chiêng kết hợp với canh chua.

12 giờ trưa,

Công nhân viên từng đợt ồ ạt tiến về một trong hai canteen của công ty, nơi được tọa lạc trên địa điểm biệt lập, thuộc khu vực chịu sự quản lý của TLS. Vì người quá đông, nên khó khăn lắm, Thảo và Nga mới tìm được một chỗ ngồi thoải mái ngập tràn nắng gió. Tháng này là mùa đông nên canteen không mở máy lạnh mà mở toan cửa sổ cho gió đông ùa vào man mát. Xung quanh hai người, tiếng nói cười, tiếng muỗng thìa va vào nhau chan chát tạo thành một âm thanh vô cùng náo nhiệt và ồn ào. Qua những cuộc hội thoại của các nhóm công nhân bên cạnh, Thảo nghe được nội dung họ đang bàn tán về người đàn ông đáng mơ ước nhất TLS. Trề môi, cúi thấp đầu xuống, Thảo nói nhỏ với Nga.

“Cái bọn mê trai này mắc cười thiệt. Tụi nó nói về của Nga mà y như anh ấy là bạn trai của tụi nó vậy.”

Trong khi Thảo cố gắng vểnh tai nghe ngóng tiếp nội dung của những cuộc thoại từ bàn bên cạnh, thì Nga tỏ ra không quan tâm lắm. Cô chăm chú cầm thìa múc chút cơm trắng cho vào miệng, mơ màng nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập ánh nắng vàng nhạt bằng ánh mắt buồn miên man.

“Sao tụi nó quan tâm đến người yêu của Nga mà Nga tỏ ra không quan tâm chút xíu nào hết vậy?”

“Chứ giờ Nga biết phải làm sao đây? Hỏng lẽ, Nga chạy đến nói cấm họ làm việc đó sao?”

Cầm đũa ngắt con cá ra làm hai, Thảo lấy thìa trộn cơm qua lại rồi nói.

“Kể cũng đúng! Làm sao mà điều khiển được bọn nó muốn nói gì. Nhưng mà thái độ dửng dưng không quan tâm của Nga dành cho sếp Andrew làm Thảo có cảm giác như Nga không quan tâm nhiều đến sếp ấy vậy đó.”

Khi lỡ lời nói ra câu này trong vô thức, Thảo bỗng cảm thấy giận chính mình vì tự nhiên lại đâm ra lo lắng cho kẻ từng với cô. Mặc dù, hiện tại, mối quan hệ của cả hai không còn như trước nữa, nhưng cô vẫn chưa bao giờ dành trọn thiện cảm cho Andrew. Làm sao cô có thê thích anh ta được, khi ngày đêm cứ ra sức đày đọa người cô yêu. Tiệp lúc nào cũng làm việc hết công suất, chỉ cần anh ta gọi một tiếng là Tiệp quẳng cô sang một bên, hồng hộc đi ngay. Nhiều lần, cô giận dỗi Tiệp, hỏi anh vì sao lại xem trọng ông chủ độc tài kia còn nhiều hơn cả cô? Tiệp chỉ cười buồn bảo rằng, anh đã nợ gia đình Andrew rất nhiều thứ. Khi cô tò mò hỏi những thứ đó là gì mà anh lại tận tâm như vậy? Anh bảo, anh nợ gia đình Andrew cả cuộc đời này. Nếu không có gia đình Andrew, anh đã không có cơ hội được đứng đây nhìn thấy cô. Từ đó, cô cũng bớt ghét Andrew một ít. Cùng với sự chứng kiến tình yêu sâu đậm và chân thành của Andrew dành cho Nga, cô cũng dần chấp nhận việc khẳng định, Andrew Việt Trần là một người tốt sau bộ mặt vô đạo đức kia.

“Sao Thảo lại nghĩ vậy? Ở công ty mà, Nga đâu thể để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến anh ấy. Nga làm vậy, anh ấy cũng sẽ khó xử. Nga không muốn như vậy.”

“Nếu Nga nói vậy thì Thảo cũng an tâm phần nào. Chứ Thảo thấy Andrew quan tâm đến Nga lắm. Hôm nay là anh ấy gọi điện nhờ Thảo lôi kéo Nga đi ăn trưa đó.”

Chút ngạc nhiên nổi lên trong đáy mắt, Nga mỉm cười buồn nhìn xuống khây cơm chưa vơi được chút nào.

“Vậy là nếu anh ấy không nhờ. Thảo làm gì nhớ đến Nga phải không?”

“Đương nhiên là không phải. Tại Thảo không muốn Nga phải khó xử trước hàng ngàn con mắt soi mói của đám công nhân viên hám trai này thôi.”

“Nga không sao mà.”

Như không để ý đến tâm trạng u sầu thầm kín của Nga, Thảo vừa ăn vừa tíu tít kể về cuộc hẹn đêm qua với Tiệp. Từ dạo hai người hòa nhau đến giờ, Nga thấy Thảo lúc nào cũng tươi cười phơi phới. Cuối tuần nào, hai người cũng hẹn hò đi chơi. Nga đoán biết được điều này. Vì có bao giờ Thảo để cho đôi chân cô được nghỉ ngơi một giây nào. Nếu đó không là vì đi với Tiệp, Thảo nhất định sẽ chạy đến nhà rủ rê Nga đi ăn hàng này nọ ngay.

“Sao Nga không mau ăn cơm đi. Sếp Andrew đã giao nhiêm vụ với Thảo là phải ép buộc Nga ăn hết khây cơm này. Không thì đắc tội với Sếp lớn. Khó lòng mà sống sót ở TLS đó.”

Thảo vừa nói vừa ra vẻ lo lắng làm Nga phì cười, múc một muỗng cơm bỏ vào miệng trước nụ cười tinh ranh của cô bạn thân lém lỉnh.

Chút cơm nóng sốt trong miệng Nga lúc này chẳng có mùi vị gì ngoài vị đắng chát trong cuống họng. Cô cảm thấy sinh lực trong người cứ yếu dần, bụng trống rỗng nhưng lại chẳng muốn ăn chút nào. Cảm giác bồn chồn trĩu nặng này thường xảy ra khi trong lòng cô có điều gì đó buồn phiền.



Đưa mắt ra nhìn những tia nắng đang nhảy nhót trên ô cửa sổ, cô mơ màng nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi và tự đoán thầm.

Có lẽ giờ này, ánh dương rực rỡ duy nhất trong lòng cô đã bay cao và bay xa lắm rồi.

Cảm giác trống vắng bao trùm khắp trái tim cô, còn ánh mắt thì không giấu được nỗi buồn xa xăm sâu thẳm.

Bên tai Nga, những lời tán dương dành cho người đàn ông yêu thương cô với tất cả trái tim, dường như bị cô bỏ ngoài tai mà không một giây mảy may suy nghĩ. Cho đến khi giọng nói quen thuộc từ chiếc TV to lớn bên trên bức tường chính diện của canteen vang lên, cô mới tò mò quay sang nhìn.

Trong bộ vest màu xanh đậm giản dị, Will nhanh chóng hiện lên trong đáy mắt vô cùng ngỡ ngàng của Nga. Chưa kịp bất ngờ về sự xuất hiện của anh trong căn phòng, nơi anh đang hiện diện để ghi hình trực tiếp cho thông báo này, cô đã vô cùng ngỡ ngàng khi giọng nói điềm đạm của anh cất lên. Tuy nhiên, sự xuất hiện của anh vẫn không chấn động đối với cô bằng những gì anh sắp trịnh trọng phát biểu ngay sau đó.

“Xin chào các thành viên thuộc tập đoàn TLS! Tôi là William Tells. Hôm nay, tôi xin gửi đến các bạn thông báo mới về việc thay đổi nhân sự trong công ty. Tôi, William Tells sẽ chính thức trở thành Tổng Giám Đốc TLS Việt Nam từ ngày hôm nay thay cho vị trí của bà Sarah Parker. Thay mặt toàn thể công nhân viên TLS, tôi xin gửi lời cảm ơn đến bà Sarah vì những đóng góp to lớn của bà cho TLS Việt Nam trong suốt thời gian qua. Thông qua lời chào giới thiệu này, tôi hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ và hợp tác của tất cả các bạn trong thời gian tới. Xin cảm ơn sự theo dõi của các bạn. Chúc các có một bữa ăn thật vui vẻ và ngon miệng!”

Nụ cười hiền hậu và giọng nói điềm đạm của Will trên màn hình TV 42 inch khổ đại, được treo tại trung tâm phòng ăn rộng rãi khiến cho tâm trạng Nga vô cùng hỗn tạp. Sau phút ngẩng ngơ nhìn màn hình đã được chuyển sang một chương trình khác của công ty, cái vỗ vai nhẹ của Thảo vào người mới làm cô lúng túng cúi đầu cầm thìa trộn qua lại trong khây cơm vẫn còn đầy ấp.

“Nga bị gì vậy? Tự nhiên ngồi ngẩn ngơ ra. Tổng mới đẹp trai quá làm Nga mất hồn luôn phải không? Công nhận anh chàng ngoại quốc này đẹp trai quá ha.”

Bồn chồn trong đáy mắt long lanh, Nga nhìn Thảo nhỏ giọng nghiêm túc.

“Thảo đừng đùa như vậy trước mặt Andrew nha.”

“Nga làm như Thảo điên không bằng. Thảo không muốn có đâu hehe”

“Thật ra, Tổng mới là em trai của Andrew đó.”

“Thật vậy sao?”

Thảo mở to hết cỡ đôi mắt một mí bé ti nhìn Nga sửng sốt. Nhìn bộ dạng ngỡ ngàng của Thảo, Nga không biết là Thảo đang bất ngờ vì chức danh của người được được giới thiệu là em trai của Andrew hay là vì diện mạo bên ngoài của họ. Tuy nhiên, khi Thảo vẫn chưa mở miệng hỏi được câu nào thì Nga đã nhỏ giọng nói khẽ.

“Chuyện này chỉ Thảo biết thôi nha!”

“Ừm Thảo biết rồi. Nga làm như Thảo nhiều chuyện lắm không bằng.”

Nhìn Thảo với chút nghi hoặc, Nga mới sực nhớ ra những tin đồn nóng hổi được Thảo thổi vào tai mỗi ngày. Cô không biết có nên đặt niềm tin vào Thảo quá nhiều trong chuyện này hay không? Thật ra, từ trước đến giờ, cả hai chưa bao giờ giấu nhau bất cứ chuyện gì. Cô cũng cố gắng tin rằng, có những chuyện Thảo rất biết kín tiếng.

Theo như lời Thảo miêu tả, có thể nói, công nhân viên nữ TLS thuộc loại mê trai nhất hành tinh. Nếu như trước đây, Andrew là người đàn ông độc thân hấp dẫn luôn được phái nữ TLS ca ngợi không dứt, thì giờ đây, ngai vàng này dường như sắp bị lung lay bởi sự xuất hiện của Tổng Giám Đốc trẻ tuổi đẹp trai hiền hậu William Tells. Đi đến đâu, Nga, Thảo hay bất cứ người nào đều nghe loáng thoáng phía sau những câu thì thầm có nội dung đại loại thế này. Nhất thời khiến cho tâm điểm luôn bị chú ý và ganh ghét là Nga đột ngột trở nên lắng xuống.

“Tổng mới đẹp trai quá! Nhìn chẳng kém gì ngôi sao Hollywood ha?”

“Ừ! Anh ấy đẹp gì mà đẹp đến độ phi lý, lại còn từ tốn và thân thiện. Ôi! Lúc tớ nhìn thấy anh ấy ở xưởng và cười với tớ. Tớ xém chút nữa làm rớt luôn cái máy ảnh trên tay.”

“Mà cậu thấy sếp Tổng và sếp Andrew người nào đẹp trai hơn? Công nhận khó mà có thể chọn được người nào đẹp hơn nhỉ.”

Mỗi lần nghe những câu đại loại như vậy, Thảo lại bỉu môi lẩm bẩm chửi thầm cái đám con gái mê trai hết chỗ nói, có mới nới cũ. Mới hôm trước đây thôi còn vén tóc làm duyên khi Andrew đi ngang qua, vậy mà hôm nay, họ đã quay phắc 180 độ đến mức dường như quên mặt luôn người cũ.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, có vẻ như số lượng fan hâm mộ vẫn dành tình cảm cho Andrew nhiều hơn. Theo như sự phân tích của đám con gái mê trai đẹp, Will giống như ánh mặt trời hiền hòa soi rọi khắp vạn vật trên mặt đất bao la, sẵn sàn ban phát nụ cười đôn hậu cho bất cứ người nhân viên nào gật đầu bước qua trước mặt, thì Andrew lại kỳ bí như ánh trăng tà lạnh lẽo trong bóng đêm, chỉ xuất hiện và biến mất không để lại giấu vết gì, anh không những rất kiệm lời mà còn vô cùng khắc khe trong việc nở nụ cười với bất kỳ ai. Vẻ đẹp của Will mang đến sự ấm áp cho người đối diện, còn vẻ đẹp của Andrew lại khiến người ta mê muội, khao khát, tò mò và nhớ mãi. Và cũng chính vì sự khao khát đó mà người ta không thôi mụ mị tìm kiếm và dấng thân vào, hơn hẳn những thứ vô cùng dễ dàng vẫn có thể nhận lấy được. Mặc khác, có vẻ như, nét đẹp trai đậm chất Á Đông của Andrew vẫn được ưa chuộng hơn bởi số đông chị em phụ nữ TLS.

“Thôi! Thôi! Sếp Tổng đẹp thì có đẹp nhưng vẫn không thể thay thế vị trí của sếp Andrew trong lòng tôi.”

“Mình thì mình không thích nét đẹp Tây cho lắm. Diễn viên Hollywood thì làm sao đẹp bằng diễn viên Hàn Quốc cơ chứ?”

“Sếp Andrew là số 1, sếp Andrew là number 1”

<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.

Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook