Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 83: Anh là ánh dương rực rỡ.

Hanny Ho

27/11/2017

Trên tầng cao nhất của trụ sở TLS,

Gió đông quét qua sân thượng sạch trơn rộng bao la của tòa nhà 15 tầng cao lồng lộng. Ánh chiều tà mang theo hơi lạnh quất vào dáng người mảnh mai trong bộ đồng phục công sở của Nga, khiến cô trông càng thêm yếu đuối và mong manh giữa bầu trời rộng lớn đang từ từ ập tối.

Chiều hôm nay, khi Will bước vào phòng Phát Triển để tìm gặp Andrew, anh đã thực sự ngỡ ngàng khi nhìn thấy Nga nơi góc phòng rộng lớn. Dù chỉ một lần nhìn thấy bình hoa chè nơi chiếc bàn làm việc tràn ngập ánh sáng chiếu vào, nhưng anh vẫn giữ thói quen đưa mắt về hướng đó như tìm kiếm một vật quen thuộc. Và lần này, hơn cả sự mong đợi của anh, Nga hiện diện ngay trước mắt. Cô đang cúi người chăm chú vào tập tài liệu trên bàn, hoàn toàn không hề hay biết sự xuất hiện của anh. Phải mất một lúc khá lâu cô mới biết điều này, nếu không nhờ nghe được giọng nói quen thuộc của anh khi tiếp chuyện với thư ký Hà, thì có lẽ cô đã không biết được có người đang len lén đưa mắt nhìn về hướng cô không rời. Cử chỉ khác thường của anh khiến cho người tin ý như Hà dễ dàng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở người quản lý cấp cao này. Dù là người đa nghi và tò mò như vậy, nhưng có lẽ, Hà sẽ không bao giờ có thể ngờ đến mối quan hệ bí mật đặc biệt giữa Will và Nga.

Sau ánh nhìn vô cùng ngỡ ngàng ban đầu dành cho Will, Nga lúng túng cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Thế nhưng, một con chữ cũng không thể lọt vào mắt cô sau đó. Việc anh xuất hiện ở chốn này không chỉ khiến cô bất ngờ mà càng thêm khó xử. Ánh nhìn không che giấu của anh dành cho cô càng khiến cô lo lắng và phập phồng lo sợ. Nếu như nhóm đồng nghiệp nữ trong phòng soi mói sự quan tâm của anh dành cho cô thì cô biết sẽ phải làm sao đây? Càng lo lắng hơn khi cô mơ màng nghĩ đến đôi mắt phượng uy quyền của Andrew.

Đêm qua, khi bốn người cùng ăn tối với nhau, họ đã dành thời gian buôn dưa lê đủ thứ chuyện trên đời. Vậy mà, tuyệt nhiên không ai nhắc đến nơi làm việc của ai. Để giờ đây, cơ duyên đưa đẩy, cô lại vô tình gặp lại anh một lần nữa ở chốn này. Sự xếp đặt của định mệnh gắn kết bốn con người họ lại cùng một chỗ, khiến mọi thứ trong đầu cô càng thêm hỗn độn và rối ren. Việc chạm mặt hàng ngày với người cô không nên nhìn thấy làm cho cô luôn trong tâm trạng bồn chồn và lo lắng.

Sau đêm Andrew đưa Will và Casey trở về Đệ Nhất. Nga cứ nghĩ, ánh nhìn với chút oán trách của anh bên ngoài ô cửa kiếng xe có lẽ là ánh nhìn cuối cùng anh dành cho cô. Và trong thâm tâm đang vô cùng giằng xé, cô đã nghĩ rằng, đó cũng sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, chứ không phải bằng những mảnh vỡ bị chấp vá trong những hồi ức xa vời…

Vậy là cuối cùng, như duyên phận ông trời đã sắp xếp, cô gặp anh tại TLS. Nơi cô từng cố gắng phấn đấu để có được một chân làm việc. Và cô đã hạnh phúc biết bao khi hàng ngày được nhìn thấy những thứ đã từng gắn liền với triệu ngàn ký ức về anh.

Máy ảnh TLS.

Làm sao đến bây giờ cô mới nhớ ra hình dáng chiếc máy ảnh TLS quen thuộc trên tay anh năm nào? Hình ảnh của anh qua ánh nhìn vội vàng và không tự nhiên của cô như một nhân bản vô cùng sống động với hình ảnh của ngày xa xưa, những hình ảnh ngập tràn bao ký ức đẹp đẽ một thời. Những kỷ niệm mà cô đã từng có với anh lung linh và thơ mộng đến nỗi, chỉ cần một phút xao lòng nghĩ về nó, tim cô lại đập rộn ràng như ngày đầu biết yêu.

Ngày đó, anh cũng với chiếc áo sơ mi xanh đậm thanh lịch, quần jean xanh tối màu cùng giày thể thao khỏe khoắn. Mỗi lần gặp nhau, cô luôn thấy chiếc máy ảnh chuyên dụng màu đen tuyền hiệu TLS ngự trị trên tay anh. Nó là người bạn thân thiết, đã cùng anh phiêu lãng khắp buôn làng Ba Tu nghèo nàn nhưng vô cùng thơ mộng.

Có lẽ, sự khác biệt duy nhất giữa hình ảnh năm xưa và thực tại trước mặt Nga chính là chiếc máy ảnh đen tuyền kia. Chiếc máy ảnh Will đang cầm trên tay hiện đại và nhiều chức năng hơn ngày xưa rất nhiều. Đây là mẫu mới dòng TLS3114 do chính Andrew thiết kế. Anh đang định gặp Andrew để bàn một số vấn đề về thiết kế mới này nhưng Andrew đã rời TLS từ sớm để dự một cuộc họp quan trọng trong nội thành. Dù Andrew chỉ đi có một buổi thôi, vậy mà anh cứ liên tục nhắn tin cho cô đầy cả hộp thứ đến. Nội dung bao giờ cũng là những dòng chữ thể hiện tình yêu thương sâu đậm của anh dành cho cô. Khi thấy cô không một lần hồi âm, anh lại tiếp tục gửi những lời khiêu khích và trêu ghẹo. Cho đến khi cô điên tiết nhắn tin mắng xối xả thì anh mới dừng lại. Nhưng trên hết, anh chưa bao giờ quên căn dặn cô phải ăn uống điều độ, không được bỏ bữa và nhất là phải về nhà sau khi hết giờ làm việc chứ không được làm việc quá sức. là câu mà anh vẫn thường hay gửi cho cô mỗi khi phản đối việc cô đi làm về muộn. Những dòng tin nhắn hay những thời thủ thỉ quan tâm và cưng chiều của anh trên điện thoại luôn làm cô thấy ấm lòng. Lý trí cô luôn bị chi phối và xao động trước sự cảm kích dành cho anh. Tuy nhiên, tất cả những gì anh làm cho cô chỉ dừng lại ở mức độ xao lòng này, chứ chưa bao giờ nó làm tim cô rộn ràng và hạnh phúc như cô đã từng có với ai kia.

Will rời khỏi phòng Phát Triển ngay sau đó, bỏ lại sau lưng những tiếng thì thầm to nhỏ của nhóm đồng nghiệp nữ thích ngắm trai đẹp. Trước khi đi, anh nhìn về phía Nga một cái, hoàn toàn thất vọng khi cô chẳng bận tâm đến sự hiện diện của anh dù chỉ là một giây. Nhiều giờ sau đó, anh hoàn toàn không thể tập trung vào công việc.

Nội dung thư điện tử gửi đến hoàn toàn ngắn gọn, nhưng lại có sức mạnh thuyết phục khiến Nga không thể chối từ cuộc hẹn gặp mặt. Sau nhiều giờ ngồi thất thần nhìn màn hình máy tính, cuối cùng, cô cũng quyết định rời phòng đến điểm hẹn. Dù nội tâm giằng xé giữa quyết định đối mặt và lẫn tránh, cô vẫn muốn một lần được đối diện với anh.

Cánh cửa sắt màu xanh nhạt sau nhiều giờ im lìm, đột ngột được Nga mở thông ra sân thượng rộng bao la lồng lộng gió. Sau vài phút ngập ngừng, cô cũng từ từ tiến đến gần hơn tấm lưng to lớn của Will. Hít một hơi thật sâu như để trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, cô cố tỏ ra bình thãn nhất có thể để đối diện trước anh. Cuộc gặp mặt lần này có thể nói là dài nhất, chính thức nhất kể từ ngày cuối cùng anh rời xa Ba Tu.

Anh đang đứng cạnh hành lang ngăn cách, đối lưng về phía cô, nhìn về phía chân trời trong dáng vẻ cô đơn. Xa xa, thần mặt trời dần dần tắt nắng, một nửa bán nguyệt to lớn đang đi xuống nơi chân trời nhấp nhô những tòa nhà văn phòng nhà xưởng. Ánh sáng mặt trời vàng nhạt tạo thành một vầng sáng nhẹ bao bọc thân thể vô cùng đẹp đẽ của anh.

Tiếng giày cao gót trên nền bê tông sần sùi không phải là âm thanh khiến Will quay lại nhìn Nga, mà tín hiệu giúp anh biết được sự hiện diện của cô chính là mùi hương hoa chè đang nhẹ bay trong gió. Mùi hương ngọt ngào dịu dàng nhưng vô cùng mê hoặc đó phút chốc ve vãn khướu giác anh, báo tin cho anh biết, cô đang tiến gần anh từng phút từng giây. Chỉ nghĩ đến thời khắc này thôi, nó cũng đủ khiến tim anh đập rộn ràng. Trong lòng ngập tràn biết bao cảm xúc hỗn tạp trào dâng không kiểm soát. Vậy mà, cự ly giữa cô và anh chưa đủ gần như anh mong đợi, cô đã dừng lại, tạo khoảng cách rồi lãng tránh anh với giọng ngập ngừng và có phần vội vã.

“Cuối cùng thì em cũng đã chịu lên đây.”

Bằng giọng điềm đạm và ôn nhu êm đềm như gió thoảng qua đồi chè xanh bạt ngàn, Will chăm chú nhìn Nga mà không một lần chớp mắt. Ánh mắt nâu tuyệt đẹp của anh không rời gương mặt mệt mỏi của cô một giây một khắc nào. Cử chỉ của anh dù là quan tâm, nhưng cũng có thể khiến cô nghĩ rằng, anh đang tìm một sơ hở nào đó từ khuôn mặt lạnh lùng kịch tính mà cô đang cố gắng tạo ra.

Chỉ một khắc nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm hiền từ của anh cũng khiến lòng cô xốn xang, đau nhói cồn cào đến tê dại. Có thể nói, đây là ánh nhìn lâu nhất từ ngày cô hội ngộ cùng anh trong hoàn cảnh duyên tình oan trái này. Trước mắt cô giờ đây không còn là một chàng thanh niên điển trai với mái tóc dài hơi lãng tử của ngày nào, mà thay vào đó là mái tóc nâu đen được hớt cao gọn gàng, cung cách mang dáng dấp của một doanh nhân thành đạt. Tuy nhiên, ở con người anh luôn toát lên sự đơn giản và nhẹ nhàng, khí chất điềm đạm hiền từ mà không phải ai cũng có được. Sự bức bí trong lòng cô vì gương mặt quá đỗi ôn nhu này cũng từ từ tan ra như nước hòa vào không khí.

Hình bóng của anh suốt 8 năm qua luôn khiến tâm hồn cô ngây dại. Chỉ một phút ngắn ngủi nhìn vào đã không thể rời đi. Đôi mắt to tròn háo hoảnh đã mặc định từ ban đầu giờ lại lờ mờ như sương vây vào buổi sớm, khiến cô cúi đầu quay sang một bên lãng tránh ánh nhìn như xuyên qua tâm can cô từ anh. Bằng giọng thản nhiên và dửng dưng nhất có thể, cô nhẹ giọng hỏi với ý tứ không giấu sự vội vàng.

“Anh muốn tôi lên đây vì chuyện gì? Anh nói mau đi. Trời cũng sắp tối rồi.”

Thái độ gấp rút và xa cách lạnh lùng của Nga khiến lòng Will se lại. Thế nhưng, anh cố lờ đi thái độ lạnh nhạt của cô, vẫn từ tốn nhẹ giọng hỏi. Khuôn mặt điển trai như tạc tượng hơi cúi xuống nhìn chóp đầu đen nhánh của người con gái trước mặt. Trong một khắc, dáng dấp cao lớn của anh như bao trùm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô. Mùi hương bạc hà xa xưa luôn ấp ủ trong sâu thẳm trái tím và ký ức của cô giờ hòa vào trong gió. Chúng vây quay thân thể cô, từ từ bám vào người cô, mang đến cho cô cảm giác vô cùng dễ chịu.

“Anh rất bất ngờ khi biết em đang làm việc tại TLS.”

Nga lặng im không nói gì, hoàn toàn không muốn nhìn người đối diện, mái tóc dài được cô cột cao phía sau khẽ bay bay theo chiều gió.

Tiến gần Nga thêm một bước chân, Will nhẹ giọng nói.

“Anh thực sự rất mừng khi biết em vẫn vui khỏe và hạnh phúc. Chỉ cần nhìn thấy em được như thế này, lòng anh đã vô cùng mãn nguyện. Ngày đó, anh đã…”

“Xin lỗi anh nha! Nhưng tôi không biết anh đang nói về chuyện gì. Tôi và người quen anh đang muốn nhắc đến hoàn toàn khác nhau. Tôi chưa hề gặp qua hay quen biết anh. Vì thế, xin anh đừng bao giờ đề cập đến chuyện này nữa có được không?”

“Anh vẫn chưa xem hồ sơ nhân viên của em để xác nhận lại người quen. Vì anh luôn có thể chắc chắn điều này bằng giây phút đầu tiên dù là ngắn nhất khi chạm mặt em. Khuôn mặt em, dù có ngàn năm sau, anh vẫn luôn có thể nhận ra. Giọng nói của em, dù có triệu năm sau, anh vẫn luôn nhớ mãi. Và cả mùi hương từ người em, dù chỉ là thoáng qua, vẫn luôn đọng lại tận nơi sâu thẳm trong trái tim anh.”

Nga gục đầu lặng thinh, bàn tay đang xen vào nhau, khảm vào da thịt như muốn chảy máu, nỗi đau ngoài da thịt đó chẳng thể đau bằng nội tâm của mình. Phía sau cái cúi đầu, cô khẽ nhắm mắt lại, răng cắn vào môi muốn bật cả máu ra.

Không thừa nhận anh là cách dễ dàng nhất cô có thể làm được. Và cách này cũng là cách làm lòng cô đau đớn nhất.

Chắc anh giận cô lắm. Dù có là gì đi nữa, việc phủ nhận một người đã từng là một phần của thể xác mình, là người đã chiếm trọng linh hồn mình là việc làm thật khó chấp nhận. Vì thế, trước khi tiếp tục cương quyết với ý định xem anh là người xa lạ. Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàn nếu phải nhận lời oán trách từ anh. Dẫu sao, cô sẽ phải chịu đựng điều này chỉ vài ngày nữa thôi.

“Khi quyết định buông lời không thừa nhận anh, có lẽ lòng em khó xử và khổ sở lắm có phải không? Anh có thể hiểu và thông cảm điều này cho em. Nhưng anh thực sự muốn biết, vì sao em lại làm điều này với anh? Ít nhất là ngay cả khi không có sự hiện diện của người thứ ba bên cạnh. Vì sao lại đối xử với anh như vậy? Vì sao em lại muốn tránh mặt anh? Vì sao em có thể xem mối quan hệ của cả hai chúng ta như chưa bao giờ tồn tại?”

“Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi không phải là cô Nga mà anh từng quen biết đâu…”

“Tại sao em lại có thể nhẫn tâm phủ nhận anh như vậy? Chẳng lẽ, trong lòng em, anh chưa từng là gì quan trọng đối với em sao? Những tháng ngày đẹp đẽ mà chúng ta đã từng có với nhau ở Ba Tu không còn đọng lại trong ký ức của em dù chỉ là một chút nào sao? Việc thừa nhận anh, việc hỏi anh một câu thật khó khăn đối với em như vậy sao? Anh đã làm gì sai với em. Em nói đi?”

Khóe mắt vì gió mạnh quất vào càng giăng sương dày đặc hơn, Nga thực sự rất sợ bất cứ giọt lệ nào không tự chủ có thể trôi ra trong lúc này. Từng lời nói nhẹ nhàng khẽ khàng với chút trách cứ của anh như từng nhát roi da quất vào người cô, để lại vô số vết sẹo lớn nhỏ đau đớn đến bỏng rát.

Anh đã làm gì sai với cô ư?

Câu nói của anh khiến cô bật cười chua chát trong cuống họng, ngước khuôn mặt sầu bi đã đỏ hoe lên nhìn anh với cử chỉ trách cứ.

“Anh đã làm gì sai với tôi ư? Điều này lẽ ra anh phải là người hiểu rõ hơn ai hết. Chúng ta đã thực sự kết thúc từ 5 năm trước, kể từ ngày tôi rời khỏi Ba Tu. Từ giây phút đó, tôi đã không còn là cô giáo Nga mà anh đã từng quen biết nữa rồi. Tôi xin anh đừng bao giờ đào bới quá khứ một lần nữa. Quãng thời gian 8 năm đó thật sự đủ dài để quên đi một người, đủ lâu để xem nhau là người xa lạ được rồi. Tôi phải đi đây. Cũng trễ rồi!”

Bỏ lại Will phía sau lưng với bao dấu chấm hỏi to tướng trên khuôn mặt đau thương đến ngờ nghệch. Nga lạnh lùng và mạnh mẽ bước đi mà không một lần quay đầu lại. Bóng chiều đổ xuống thân người cao lớn của anh, càng khiến anh trông cô đơn chưa từng thấy.

Từ đó đến nay đã hai tuần trôi qua, Will không còn cố gắng làm phiền đến Nga nữa. Dù lý trí đã ngăn lòng không được làm xáo trộn mọi thứ tốt đẹp đang diễn ra với cô, anh vẫn không thể ngăn được trái tim và tâm trí mình luôn hướng về cô. Mỗi ngày, anh đều có việc để ghé ngang phòng Phát Triển hay bàn bạc với Andrew. Mỗi lần, khi anh tình cờ bước vào phòng nhìn thấy Andrew và cô tươi cười trong đó, tim anh lại đau như có ai bóp nghẹn. Trái với ánh mắt buồn miên man của anh, cô chỉ cúi đầu rồi xin phép rời phòng.

Anh nhận ra, khi ở bên cạnh Andrew, cô luôn tươi cười hạnh phúc. Còn những lần đối mặt cùng anh, cô chỉ toàn biểu hiện cử chỉ cách xa. Thái độ của cô, dù không muốn chấp nhận sự thật, anh vẫn phải nhận định rằng, Nga của ngày xưa và ngày hôm nay là hai người hoàn toàn xa lạ. Trên gương mặt của cô, anh chỉ nhận thấy sự lạnh nhạt không cảm xúc, ánh mắt cô nhìn anh không biểu hiện chút tình cảm nào mà chỉ còn sự cách xa, mệt mỏi và chán chường. Năm tháng thật đáng sợ, nó có thể khiến con người thay đổi đến độ ta không thể nhận ra. Nó đã cướp mất đi linh hồn của người con gái mà anh đã yêu thương, tìm kiếm suốt 8 năm trời…

Lẻ loi bên ly rượu Vodka trong một quán bar tĩnh lặng, anh chống tay lên đầu gục gật cười cợt và mỉa mai chính mình vì những hành động hồ đồ mà anh đã làm suốt những ngày qua để tiếp cận cô. Lúc tỉnh, anh dặn lòng phải kiềm chế tình cảm của mình hướng về cô, nhưng khi có chút men cay thấm vào người, tim anh lại không thể dừng thương nhớ và nghĩ ngợi về cô, càng say, anh lại càng mong muốn có được cô đến điên dại.

Mấy ngày gần đây, các thành viên trong gia đình Nga thường xuyên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn điển trai đứng lặng lẽ trước nhà vào những đêm khuya vắng lặng. Nhiều lần bà Nguyệt để ý thấy anh cứ ngước nhìn lên tầng ba ngôi nhà, nơi bóng dáng con gái yêu của bà đang in dài bên khung cửa sổ. Và chỉ khi đèn phòng đã tắt lịm, lúc đó anh mới chịu rời đi.

Việc này khiến lòng bà cảm thấy bất an. Nhiều lần bà lân la hỏi chuyện Nga về người lạ mặt này, nhưng cô chỉ cúi đầu bảo không quen biết, chắc có lẽ là nhầm địa chỉ của một người nào thôi.

Thái độ dửng dưng của Nga làm bà Nguyệt bớt lo lắng, bà đinh ninh có lẽ Nga không quen biết người này thật như lời cô đã nói. Thế nhưng, bà làm sao có thể biết được, ngần ấy thời gian người đàn ông ngoại quốc điển trai đó đứng bên ngoài hàng rào trước nhà, là bấy nhiêu thời gian con gái bà đứng thất thần bên khung cửa sổ trong bóng tối, đưa mắt nhìn theo chiếc bóng cao lớn của anh đang dần khuất xa và nhỏ dần.

Mỗi lần như vậy, lòng cô đau như bị ai bóp nát, sương giăng đầy trong mắt từng đợt dày đặc này đến đợt dày đặc khác. Trong cổ họng nghẹn đắng, cô khẽ chép miệng trong giọng nói đã khàn đặc.

“Chỉ còn vài ngày nữa thôi là anh đi rồi…”



Chỉ cần nghĩ đến giây phút đó thôi, cô đã thấy hô hấp của mình không còn hoạt động nữa, còn trái tim thì đau tê dại từng cơn không kiểm soát. Dù vật vã trong đau đớn thầm kín, cô vẫn dặn lòng mình phải đủ tỉnh táo, không thể để những cảm xúc nhất thời làm ảnh hưởng đến người hiện tại. Cô không thể làm Andrew phải bận tâm hay đau lòng vì cô dù chỉ là một điều nhỏ nhặt. Anh yêu cô nhiều quá đỗi nên cô không thể làm anh đau.

Và mặc dù lý trí nghĩ vậy, nhưng cô vẫn không thể ngăn lòng mình hướng về một người đàn ông khác. Ý nghĩ này làm cô cảm thấy day dứt và mặc cảm tội lỗi với người hiện tại. Tuy nhiên, cô hoàn toàn không thể ngăn được hành động của mình, ngày đêm tơ tưởng đến một bóng hình chưa hề phai nhòa trong trái tim cô suốt 8 năm qua…

8 năm trước và 8 năm sau, không biết cô có nhận ra, khi yêu một ai đó, cô vẫn chỉ như một đứa trẻ. 8 năm trước, suốt ngày, cô cứ thập thò phía sau hàng phi lao nơi cuối buôn làng Ba Tu nghèo nàn chỉ để nhìn thấy bóng lưng anh. Những ngày qua, Andrew để ý thấy chiều nào cô cũng đứng trên cao nhìn xuống đại sảnh công ty bằng ánh mắt buồn xa xăm. Thói quen mới này làm anh bắt đầu thấy lo lắng. Nhiều lần anh muốn biết cô đang nhìn gì nên lại nhẹ nhàng bí mật tiến đến sau lưng cô. Lúc đó, cô chỉ như người mất hồn, ánh mắt dõi theo chiếc Land Rover màu trắng đang từ từ lăn bánh rời khỏi cổng TLS.

“Em đang nhìn gì mà say sưa dữ vậy? Có chuyện gì sao mà anh thấy mấy ngày qua em cứ thẫn thờ. Nhà có chuyện gì sao? Em nói anh nghe đi.”

Như một người làm việc sai bị phát giác, Nga giật mình quay lại nhìn Andrew. Cô lúng túng nhìn anh rồi vén tóc ấp úng.

“Dạ! Đâu có gì. Em đứng đây ngắm cảnh một chút. Sao anh chưa về?”

“Anh đi ngang qua thì thấy em đang đứng đây. Em mệt trong người hay sao mà thấy sắc mặt không được tốt. Hãy mau đi khám bác sĩ!”

“Không! Không! Em đâu có bệnh gì đâu. Chắc tại em thiếu ngủ nên mới như vậy.”

“Đi với anh! Hôm nay, anh đưa em về nhà.”

“Không cần đâu! Em về xe công ty cũng được.”

“Em đang mệt mà chờ người này người kia nữa thì phiền phức lắm. Theo anh về nhà nào!”

Mặc cho Andrew có nói thế nào đi nữa, Nga cũng từ chối và đi về cùng những nhân viên khác bằng xe công ty. Thời điềm này là lúc tan ca, có rất nhiều công nhân viên trước đại sảnh TLS. Cô không muốn mình lại trở thành đề tài bàn tán, nên đành khước từ lời đề nghị của Andrew trong ánh mắt không hài lòng của anh.

Chiều tà vàng vọt ảm đạm đậu vào ô cửa kính xe, Nga nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe Toyota 12 chỗ chở công nhân viên phòng Phát Triển vùn vụt lao nhanh giữa hai hàng cây bên đường. Phía cuối chân trời, ông mặt trời to lớn vành vạch dần dần đi xuống, bóng đêm ảm đạm một lần nữa lại phủ lên mặt đất bao la. Một ngày lại lặng lẽ trôi qua như bao ngày. Nhưng đối với cô, đó như là ngày kết thúc của vũ trụ. Bởi,

Mai anh đi rồi!

1 giờ đêm, bar Falk bắt đầu thưa thớt khách rồi tắt hẳn. Khi bên trong tối đèn, rèm đã buông xuống, Will mới lặng lẽ rời khỏi quán. Nhìn khuôn mặt buồn bã của anh, quản lý bar có chút áy náy và thương hại. Đêm nay, anh đã bỏ tiền ra yêu cầu quản lý bar mở cửa trễ hơn một tiếng đồng hồ để chờ đợi một người. Tuy nhiên, cuối cùng, cô cũng đã không đến.

Lững thững lướt qua những con đường vắng lặng dưới những vệt sáng tối của ánh đèn đường, Will bước đi trong tâm trạng trống rỗng. Sáng mai, anh sẽ có chuyến bay sớm lúc 6 giờ sáng. Vậy mà giờ này, anh vẫn chưa thu xếp hành lý hay chuẩn bị bất cứ thứ gì, bước đi vô thức trong tâm trạng rối bời và trống rỗng. Anh không biết sẽ sống tiếp những tháng ngày sắp tới như thế nào khi mang trái tim đầy thương tổn một lần nữa trở lại Mỹ. Làm sao anh có thể quay lưng cất bước ra đi bỏ lại cô một lần nữa ở chốn này? Anh cảm thấy mỉa mai cho chính mình với ý nghĩ đó trong đầu.

Cô có còn cần đến anh nữa đâu?

Trong mắt cô, giờ đây chỉ tràn ngập hình bóng của một người đàn ông khác.

Dáng Will chìm dần vào bóng tối và xa khuất hẳn, chỉ còn lại một chấm đen vẫn tiếp tục duy chuyển từ phía xa. Vì thế, nếu có bất thình lình quay lại, chắc anh cũng không phát hiện ra, có người đã đứng sau thân câu sưa to lớn, dõi theo bóng anh bằng ánh mắt uá sầu. Đêm cuối cùng này, thật ra, anh không hề cô đơn một mình trong quán bar rộng lớn kia. Bởi chừng ấy thời gian anh ở đó, là ngần ấy thời gian cô đứng lặng lẽ nhìn anh qua khung cửa kiếng. Chỉ mấy bước chân thôi, cô sẽ có thể ngồi cạnh anh, chạm vào anh. Vậy mà lúc đó trong cô chỉ còn là một khoảng cách xa xăm vời vợi. Đối với cô mà nói, lúc này, ngay cả một chiếc bóng của anh cô cũng không còn có thể chạm vào. Chỉ còn có thể giữ lấy yêu thương muộn màng, cất giữ tận sâu thẳm trái tim như những gì đẹp đẽ nhất đời người.

Dù sao chỉ còn đêm nay nữa thôi là cô sẽ không còn nhìn thấy anh xuất hiện trước mắt nữa. Cảm giác này không hề trút được gánh nặng trong lòng cô mà còn khiến tâm trạng cô chẳng khá lên một chút nào. Có một điều gì đó hoàn toàn đỗ vỡ trong trái tim cô khi anh nhẹ giọng nói phía sau lưng, lúc cô hờ hững bước ngang qua anh sau cái gật đầu đáp lễ.

“Mai anh đi rồi!”

Bước chân cô thựng lại, bờ vai cố gồng lên tỏ ra mạnh mẽ và lãnh đạm như hoàn toàn không còn điểm tựa, đôi chân thẳng tắp trên đôi giày cao gót bỗng dưng chỉ muốn khuỵu xuống nền gạch sáng trơn. Dù đã xác định cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải có ngày chia ly. Dù biết anh sẽ đến và đi rất nhanh như gió thoảng qua mây trời. Vậy mà mỗi khi nghĩ đến, cô lại thấy tim mình đau nhói. Cảm giác mất mát và trống rỗng đau tê tái cả cõi lòng mà không một ai có thể lấp đầy hết được.

Khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra một cách nặng nề, cô mím môi rồi quay lại phía sau nhìn anh vẫn đang đứng rất gần. Bằng khuôn mặt thản nhiên nhất, cô nở nụ cười nhẹ giọng nói.

“Chúc anh và Casey lên đường thượng lộ bình an!”

Dù cố gắng diễn vai người dưng xa lạ, nhưng cô biết mình là một diễn viên tồi. Hay nói đúng hơn, trái tim yếu đuối của cô vẫn không thể điều khiển được lý trí mình. Đứng trước anh vẫn sơ hở để lộ đôi mắt buồn xa xăm.

“Anh muốn được gặp mặt em trước khi trở về Mỹ. Sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu. Có được không Nga?”

“Xin lỗi anh nhưng tôi đã có hẹn tối nay rồi.”

“8 năm qua, chưa giây phút nào anh thôi nghĩ về em. 8 năm qua, chưa giây phút nào anh không đau khổ khi nhớ đến em. Vậy mà bây giờ, anh chỉ muốn có vài phút để được gặp em cũng không thể sao? Điều đó khó khăn đối với em đến như vậy sao Nga?”

Nghiêng người nhìn anh bằng ánh mắt ngỡ ngàng, cô dửng dưng thốt lên lời cự tuyệt khi bóng dáng xinh đẹp của Casey từ phía sau đi đến.

“Tối nay, tôi và Andrew đã có hẹn với nhau.”

Nụ cười ngại ngùng trên đôi môi hồng xinh đẹp của cô để lại, đủ để anh nhìn thấy được hạnh phúc rạng ngời trong đôi mắt cô khi nhắc đến người đàn ông hiện tại. Vẻ mặt xinh tươi của cô đủ biết cô mong chờ cuộc hẹn bên người đó nhiều đến bao nhiêu. Vậy mà, anh vẫn ngoan cố đợi chờ cô trong vô vọng. Nhìn chiếc ly đầy tràn rượu Vodka, anh mường tượng khung cảnh vui vẻ nồng nàn của cô trong vòng tay Andrew…

Có lẽ, anh sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được. Phía bên kia của nhiều tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn. Khung cảnh lãng mạn xa hoa cho một buổi hẹn hò cuối tuần được Andrew chuẩn bị chu đáo vẫn không thể làm lay động lòng cô. Mọi thứ lung linh bởi hàng trăm ánh nến trước mắt cô chỉ ẩn chứa duy nhất khuôn mặt một người. Để rồi sau đó, cô cầm giỏ vội vàng rời khỏi căn phòng ấm áp như một sự trốn chạy, để lại khuôn mặt thất vọng và khóe mắt phượng đau đáu dõi theo với nhiều sự nghi hoặc trong lòng.

Bước xuống khỏi chiếc taxi VinaSun trong tâm trạng trống rỗng như người vô thức, cô bấu tay vào thân cây sưa to lớn, lớn đến nỗi có thể che lấp thân thể nhỏ bé của cô khỏi ánh mắt của ai kia sau ô cửa kính ngập tràn ánh đèn đủ màu sắc, được trang trí đầy những chiếc lá Holly giáng sinh đỏ xanh.

Ít ra, đêm cuối cùng này, anh không phải lẻ loi một mình.

Ít ra, đây là điều cuối cùng cô có thể làm cho anh.

Ít ra đây là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy anh.

Ít ra, đây là lần cuối cùng cô có thể ở bên cạnh anh.

Dù sự gần gũi này chỉ có thể trao gửi đến anh bằng trái tim và linh hồn chứ không thể bằng thể xác.

Đêm cuối cùng của anh và cô trên đất Kon Tum 8 năm trước cũng tràn ngập ánh trăng và không khí lạnh buốt giá như thế này. Cô ngồi gọn trong vòng tay anh bên đống lửa trại đang càng lúc càng nhỏ dần. Nghiêng người sang một bên ngắm nhìn khuôn mặt điển trai ôn nhu như nước của anh, cô đưa ngón tay thon dài trắng trẻo vẽ vời khuôn mặt anh một lần nữa. Cô bảo đây là cách cô có thể nhận ra anh cho dù có phải nhắm mắt lại. Anh cười buồn nắm lấy bàn tay cô áp vào gò má mình, rồi khẽ nghiêng đầu đặt làn môi ấm nóng đầy hương bạc hà vào vòm miệng xinh đẹp đang mong chờ của cô. Trong nụ hôn dài bất tận không có hồi kết thúc, anh nồng nàn hôn cả những giọt nước mắt ấm nóng của cô.

Sự chia ly 8 năm trước và 8 năm sau vẫn giống nhau, vẫn khiến cô đau không gì có thể tả được. Nếu có sự khác biệt giữa hai lần cửu biệt này, có lẽ chính là nỗi đau lần sau còn nhiều hơn lần trước gấp vạn lần. Bên hành lang kiểu cách được xây dựng tỉ mĩ, dáng người con gái xinh đẹp đứng lẻ loi trong sương đêm lạnh giá. Vẻ mặt u sầu của cô lúc này chỉ hướng về một nơi xa xăm nào đó và tự hỏi với chính mình.

Bên kia thành phố, liệu phòng ai đó có còn sáng đèn?

“Yêu anh yêu anh yêu như những giấc mơ

Giấc mơ dài thật dài và em không có lối ra.

Yêu anh yêu anh yêu chỉ anh thôi.

Yêu anh hết thân này.

Yêu anh chẳng tiếc gì.

Bằng tất cả những gì em có , bằng cả yêu thương .

Dù dấn thân vào ngục tối .



Yêu thôi cứ yêu thôi , anh là ánh sáng.

Xin anh gần lại bên em.

Đừng rời xa em

Xin đừng bỏ em ở lại.

Xin đừng dập tắt đi

Nỗi nhớ không tên theo em theo em đến cuối cuộc đời

Yêu là chẳng nghe điều gì,

Yêu là chẳng tiếc chi

Dù mai nắng sau cơn mơ kia em sẽ đớn đau thật nhiều

Nhưng không hề hối tiếc và chẳng cần lo âu

Vì trái tim em không anh chắc sẽ ngừng đập...”

4 giờ đêm, những ô cửa phòng xa hoa mỹ lệ của khách sạn Đệ Nhất đã bắt đầu tối đèn. Màn đêm tĩnh lặng tràn ngập không khí lạnh vì thế cứ bám riết vào luồng ánh sáng hiếm hoi duy nhất.

Phòng hạng sang 225.

Đêm cuối cùng ở lại đất Sài Gòn, Will hầu như thức trắng. Bên kia bức tường ngăn cách giữ phòng ngủ và phòng tiếp khách, Casey trằn trọc không nhắm mắt được giây phút nào vì thiếu vắng hơi thở đều đều của anh. Không biết đã bao nhiêu lần kể từ lúc anh trở về phòng, cô nhỏ nhẹ gọi anh vào giường chợp mắt để đón chuyến bay sáng sớm mai nhưng anh dường như không nghe thấy. Cô đau đớn nhận ra trong ánh mắt vô hồn của anh, cô không hề tồn tại. Anh chỉ lạnh nhạt buông một câu quen thuộc trong suốt nhiều năm qua anh vẫn thường hay nói với cô.

“Anh muốn ở đây một mình. Em vào ngủ trước đi.”

Cô thực sự muốn rời khỏi đất nước này. Đất nước dường như chỉ mang đến toàn nỗi muộn phiền trong đôi mắt anh. Từ ngày đến đây công tác, anh chưa một lần nở nụ cười. Ngoài thời gian làm việc ở công ty, về đến khách sạn là anh lại khoát áo ra ngoài, đi biền biệt đến tận hai ba giờ sáng mới về đến phòng. Mỗi lần như vậy, cho dù cô có cố gắng chăm sóc và gần gũi với anh thế nào đi chăng nữa. Anh cũng lạnh lùng cởi bỏ tay cô ra khỏi người anh. Từ ngày đến Việt Nam đến giờ, không đêm nào mà cô không ngồi khóc một mình trong phòng tắm. Cô thực sự muốn trở về Mỹ. Cô thực sự không muốn đứng trên đất nước này một phút nào. Và cô đã mãn nguyện, vì sáng mai nữa thôi, cô sẽ lại trở về Mỹ, được sống những tháng ngày êm đềm bên cạnh anh như trước đây.

Cây đèn bàn màu trắng đặt cạnh khung cửa sổ soi một nửa tấm lưng to lớn của Will. Phía sau tấm lưng ấy, bóng tối vờn quanh khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ, ánh mắt buồn trông xa về phía con sông Bạch Bằng đang lặng lẽ trôi. Trên những ngón tay anh, điếu thuốc càng lúc càng ngắn lại nhưng anh không hề hay biết. Bởi giờ đây, tâm trí anh đang phiêu du về một miền đất xa xôi nào đó. Nơi chỉ ngập tràn màu xanh của chè và màu vàng rực rỡ của ánh nắng mặt trời.

Khẽ cong đôi môi khi hoài niệm về ký ức đẹp đẽ giữa anh và người con gái Xơ –đăng ấy, lòng anh ngập tràn cảm giác hạnh phúc và xốn xang như những ngày đầu yêu nhau.

Trên đồi chè cao xanh lồng lộng gió đông, thần mặt trời phía xa xa như cố tình mang chút ấm áp cho đôi tình nhân trẻ đang ôm hôn nhau thắm thiết. Cô gái bẽn lẽn đưa ngón tay lên môi chàng trai trẻ rồi khẽ mỉm cười hạnh phúc.

“Không được hôn em nữa…”

“Anh không làm được điều đó.”

Cô gái cong đôi môi hồng tươi tắn như những trái dây tây ngượng ngùng gục đầu vào lòng chàng trai khẽ khàng nói.

“Anh thật xấu.”

“Tình yêu anh dành cho em cũng giống như sự sống của tia nắng mặt trời chiếu xuống đồi chè xanh này. Em có biết, chè xanh không có ánh sáng thì không sống được không?”

Ngước mắt lên nhìn chàng trai, cô gái ngây ngô hỏi, đôi bàn tay áp vào lồng ngực to lớn của anh.

“Thật vậy hở Will?”

“Ừm! Cũng giống như anh, anh sẽ chết mất nếu như không thể chạm vào em, không được hôn em như thế này.”

Vừa nói, chàng trai vừa nghiêng đầu chạm đôi môi nồng ấm vào đôi môi đỏ hồng của cô gái. Anh khẽ nói trong vòm miệng thơm tho ngập tràn vị chè xanh của cô.

“Anh yêu em, đóa hoa chè xinh đẹp nhất của đời anh!”

Run rẩy rời làn môi anh trong vài giây ngắn ngủi, cô gái miết đầu mũi nhỏ xinh vào chiếc mũi cao vút của anh rồi dịu dàng nói.

“Em cũng yêu anh, ông mặt trời duy nhất của lòng em. Anh là ánh dương rực rỡ nhất trong trái tim em.”

Đưa bàn tay lên trán, Will lắc nhẹ đầu. Những ký ức ngọt ngào mà cả hai từng có với nhau luôn khiến lòng anh ngập tràn hạnh phúc lẫn nỗi đớn đau.

Em có còn yêu anh nữa không?

Câu hỏi này cứ ám ảnh anh suốt những ngày qua, kể từ lúc anh nhìn thấy tấm ảnh nhỏ được Nga dán lên thành ngăn cách tại góc bàn làm việc. Lần đó, anh rời phòng làm việc khá trễ. Khi đi ngang qua phòng phát triển, anh đột ngột dừng lại rồi vô thức tiến đến bàn làm việc của cô.

Anh muốn xem nơi cô làm việc trông như thế nào. Có lẽ, nó rất gọn gàng và sạch sẽ. Cô luôn là một cô gái ngăn nắp từ những ngày còn ở buôn làng Ba Tu thiếu khốn nghèo nàn.

Lặng người đứng cạnh bàn làm việc bằng gỗ công nghiệp màu vàng nhạt, anh đưa tay chạm vào bình hoa chè thủy tinh đang nở bung rực rỡ. Sau đó, anh chạm từ chiếc ly cô hay uống nước hàng ngày, đến những cây viết đủ màu sắc, chạm cả vào chiếc phím trắng tinh được cô lau chùi cẩn thận mỗi ngày. Lúc đó, anh cảm thấy ganh tỵ với những vật vô tri vô giác này vô cùng. Bởi vì chúng may mắn hơn anh, được cô chạm tay vào mỗi ngày. Còn anh, dù khao khát đến tận cùng trái tim, anh cũng không thể chạm lấy người cô dù chỉ là một lần, được ôm lấy cô dù chỉ là một giây.

Tấm ảnh nhỏ xanh ngát một màu được cô ghim trên thành ngăn cách màu trắng tinh bất giác khiến anh tò mò. Tháo tấm ảnh ra cầm trên tay, đôi mắt anh khẽ lay động trước cánh đồng chè xanh bát ngát. Đặc biệt hơn, trên làn mây trắng bồng bềnh, chủ nhân của bức ảnh còn tự tay vẽ bằng bút mực màu vàng một hình ông mặt trời ngộ nghĩnh đang mỉm cười. Hình ảnh đó bất giác khiến tim anh đập xốn xang, cảm giác mừng rỡ ùa đến ngập tràn mọi ngõ ngách trong tâm hồn.

Cảm xúc nhất thời này khiến tay anh run nhẹ, tấm ảnh cũng vô thức rơi trên nền thảm màu rêu xanh.

Nét chữ xanh nắn nót nhỏ xinh bằng tiếng Anh của cô làm sao anh có thể quên được. Khẽ mỉm cười hạnh phúc trong đôi mắt nâu buồn man mát, anh chép miệng như nói với cô, như nói với chính mình.

Còn sự sống của anh thì chỉ duy nhất mình em có thể cứu rỗi!

Tiếng tích tắt của chiếc đồng hồ treo trên tường vẫn vang lên đều đều trong căn phòng vắng lặng, ly rượu Vodka lưng chừng sau một hồi suy tư đã được Will uống cạn ly rồi đặt nhẹ lên bàn một cách dứt khoát.

CẠCH.

Sau đó, anh lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại di động hiệu Nokia màu đen rồi bấm số máy quen thuộc. Trên màn hình sáng xanh trong bóng tối, dòng chữ đang gọi khẽ rung rinh liên tục.

Phía bên kia đại dương xa thăm thẳm, ông Anthony đang ngồi thư thái sau bàn làm việc bề thế. Thấy tên người đang gọi đến, ông nhanh chóng nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia, con trai cưng của ông đang thông báo một tin khiến ông hết sức hài lòng.

“Thưa ba! Con sẽ nghe theo lời ba đã nói. Con quyết định sẽ…”

<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.

Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo. —

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook