Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 46: Một đêm ở Siêm Riệp. (Phần 2)

Hanny Ho

14/02/2016

Vệt máu đỏ tươi trên chiếc áo sơ mi trắng của Andrew khiến Nga vô cùng sợ hãi. Cô hốt hoảng một tay che miệng lại, một tay run rẩy giơ về phía anh nhưng lại ngập ngừng rút lại.

“Andrew! Anh …anh bị làm sao vậy?”

“Anh không sao. Đừng sợ!”

Andrew trấn an Nga. Bàn tay còn lại của anh run run rời khỏi vô lăng. Sau đó, anh mới khẽ khàng cất giọng nói nặng nhọc với cô.

"Mở nắp xe trước mặt em. Có ...có một cây đèn pin trong đó..."

Nga vẫn chưa hết bàng hoàng, ngẩn người nhìn Andrew một giây âm trầm trong bóng đêm rồi làm theo lời anh vừa nói. Đúng thật là có một cây đèn pin chuyên dụng trong này. Cô nhanh chóng tìm nút mở đèn lên soi về phía anh. Lúc này, cô mới hoảng hốt há hốc mồm, tim đập thình thịch như nhảy lọt ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy vết máu đang dần lan rộng bên ngực phải của anh, cô kinh động và hoảng loạn đến độ đánh rơi cả cây đèn pin xuống sàn xe.

Vậy là anh đã lấy thân mình che chắn cho cô khỏi viên đạn đó sao?

"Trong ngăn đựng vật dụng em vừa mở..." Giọng Andrew gấp gáp nhưng vẫn đứng quãng vì cơn đau liên tiếp cào cấu vào vết thương. "Lấy hộp sơ cứu ra đây...Mau lên!"

Nga vẫn run cầm cập, nhưng sau đó vội vàng làm theo những lời Andrew vừa nói. Cô luýnh quýnh lấy hộp sơ cứu ra đưa về phía Andrew hỏi giọng ngập ngừng.

"Tôi...tôi phải làm sao đây?" Giọng cô run sợ, hai răng va đập vào nhau cành cạch...

Andrew không trả lời. Bàn tay run run cầm ống chích lên. Sau đó, anh quờ quạng khẩn trương trong hợp sớ cứu tìm một ống thuốc nhỏ rồi đưa lên miệng cắn nắp, hai tay cố gắng giữ yên để cắm đầu kim tiêm vào ống thuốc đó. Cuối cùng, anh tự tự chích vào gân tay mình một cách chuyên nghiệp.

Nga vốn rất sợ kim tiêm, nên dù soi đèn cho anh. Cô nhăn nhó run sợ nhắm mắt, quay mặt đi chỗ khác. Đến khi mở mắt ra, cô đã thấy anh dùng một đầu gắp bằng kim loại trông có vẻ rất sạch sẽ ấn vào chỗ đang tuôn máu nườm nượp. Nơi này cũng đã bị anh xé phần vải ra, để lộ miệng vết thương đỏ ngầu ghê rợn.

Trong bóng đêm mờ ảo, Andrew nghiến răng, khuôn mặt ra sức chịu đựng cơn đau nhói tận vào trong cơ thể, mồ hôi trên trán anh tuôn ra nườm nượp. Bằng động tác dứt thoát, anh gắp từ trong người ra một đầu đạn nhỏ xíu, vật nhỏ đủ sức làm anh gần như kiệt sức. Thở những hơi nặng nề dồn dập, anh ném đầu đạn vào trong hộp cứu thương chửi thề bằng tiếng Anh.

“Mẹ kiếp!”

Nga từ lúc nãy đến giờ chỉ biết ngồi yên bất động, tay chân run lẩy bẩy cầm cái này rớt cái kia. Không thể nào giúp được cho anh bất cứ điều gì.

"Andrew, anh không sao chứ?" Nga nhỏ giọng, mặt mếu máo muốn khóc.

Nga vốn rất sợ máu, nên nhìn vệt đỏ càng ngày càng loang lỗ trên ngực áo trắng tinh của Andrew khiến cô như nghẹt thở, chỉ muốn ngất lịm đi.

"Không sao! Đừng sợ." Andrew thều thào.

Andrew trong lúc bức bí, vẫn giơ bàn tay đầy máu về phía Nga như cố chạm vào mặt cô. Thế nhưng, cô vừa nhìn thấy máu đã co người lại nép về phía cửa sổ không cho anh đụng vào người mình kèm theo giọng lí nhí run rẫy.

"Tôi sợ...tôi sợ máu lắm. Đừng đụng vào người tôi..."

Andrew có chút mất mát trong đáy mắt, lẳng lặng cố gắng làm tiếp công việc cứu thương một cách khẩn trương.

Trong lúc này đây, anh thực sự muốn được cô quan tâm chăm sóc biết bao. Thật ra, anh cũng chỉ như một đứa trẻ. Chỉ cần một cái chạm nhẹ, một cái vuốt ve của cô cũng sẽ nguôi ngoai mọi sự đau đớn trên người. Vậy mà…

Trong hộp cứu thương còn có kim và chỉ. Tuy nhiên, lúc này, Andrew gần như kiệt sức, mắt không nhìn nổi được miệng vết thương. Kim đâm không đúng địa điểm bị anh phạm cả ra ngoài da thịt bình thường. Vì thế, mới khâu được hai mũi, anh đã cắn răng, nhắm mắt ngã đầu về phía sau ghế, bất lực buông xuôi bàn tay...

Nga vẫn co ro trong bóng tối nhìn anh bất lực mà không biết phải làm sao. Nước mắt từ đâu cứ rơi thành từng dòng dài bất tận. Thế nhưng, cô vẫn bất động mà không hề tiến lại gần để giúp anh. Cho đến khi, anh nhìn về phía cô lên tiếng nói.

"Anh biết...em sợ. Nhưng em có thể khâu lại ...vết thương cho anh không?"

"Không...tôi không biết làm..Tôi sợ...Tôi không làm được đâu..." Nga mếu máo xua tay, co chân lên ghế vội vàng nói.

Andrew nghe Nga nói thế thì không cưỡng ép nữa, chỉ gật gật đầu. Ngoài trời vẫn tối đen như mực, anh đoán tầm đã 3 giờ sáng. Anh sẽ cố gắng gượng đến khi có người đến giúp đỡ. Vì hiện tại, anh không thể tiếp tục điều khiển xe.

Nga thấy cánh tay bất lực của Andrew buông lõng vô thức thì tâm trạng vô cùng áy náy. Cô hít thở sâu vài cái rồi cũng miễn cưỡng nhoài người về phía anh. Cô oán trách chính mình bất tài, vô dụng. Một việc cứu người như thế này mà cũng không thể làm. Tệ hơn nữa, anh vì che chắn cho cô nên mới ra như thế này. Anh nói sẽ có người tìm ra hai người. Nhưng cô sợ anh không chờ được đến lúc đó.

"Để tôi làm..thử. Hãy chỉ tôi!" Mắt Nga lấp lánh trong bóng đêm, màn sương dày đặt giăng đầy trong đáy mắt xinh đẹp.

Andrew nghe Nga mở lời đồng ý thì nhanh chóng nhìn gương mặt vẫn còn bàng hoàng của cô, miệng nở một nụ cười đau thương nhưng ánh mắt tràn nghiệp sự biết ơn dành cho người đối diện.

Anh nghiêng người qua phía cô, cố thều thào hướng dẫn cô bằng hơi thở nặng nhọc.

Tay Nga run run cầm cây kim, vừa khâu vừa khóc như mưa. Anh chẳng biết là vì cô đang sợ hãi hay là vì lo cho anh mà khóc như vậy. Nhưng dù là lý do gì đi nữa. Tự nhiên, anh cũng cảm thấy ấm lòng với lý do của riêng mình.

Từng mũi khâu xuyên qua người anh như những nhát dao nhọn đâm thẳng vào tim, đau đến nghiến răng, cắn môi đến bật máu. Nhưng bàn tay đang áp lên lồng ngực của anh cơ hồ như xoa dịu hết mọi đau đớn anh đang phải chịu đựng.

Trong ánh sáng trắng của ánh đèn pin, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của Nga nhìn chăm chú vào vết thương. Thỉnh thoảng, cô lại giơ tay quệt nước mắt trên mặt hay nâng mắt theo dõi sắc mặt của anh vì sợ anh đau. Sau một hồi vụng về khâu vá miệng vết thương sâu đỏ chét. Cô cũng làm xong việc của mình. Lúc này, cô mới thông minh đột xuất. Lấy miếng bông băng trắng dán vào trên vết khâu cô vừa làm xong trong cái nhìn âu yếm của anh.

“Cám ơn em!” Andrew dịu giọng.

Xong việc của mình, Nga định xoay người về ghế ngồi thì bất ngờ bị cánh tay anh giữ lại, cánh tay còn lại cũng yếu ớt chạm vào vòng eo cô. Bối rối trước hành động bất ngờ của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, nâng mắt nhìn về phía người đối diện bằng vẻ ngập ngừng xen lẫn trốn tránh. Bốn mắt giao nhau trong không gian tĩnh lặng một hồi lâu. Cho đến khi cô đột ngột cất tiếng để cắt ngang không gian trầm lắng.

"Anh có đau lắm không?"

Sau khi được băng bó vết thương, tình hình của Andrew có vẻ khá hơn đôi chút. Ít anh đã khống chế được việc cầm máu. Mệt mỏi lắc đầu, anh xoa xoa bàn tay mình lên mu bàn tay của cô đang áp vào lồng ngực anh rồi khẽ khàng nói.

"Cám ơn em! Có em đây rồi. Anh không còn biết đau nữa..."

Người ta thường nói "người trong cuộc thì mị hoặc, người ngoài cuộc lại vô cùng tỉnh táo". Đây dường như đúng với trường hợp của Nga. Câu nói của người đàn ông này thực sự chẳng làm cô hiểu được vấn đề một chút nào. Hoặc cũng có lẽ là cô không muốn biết hay quan tâm đến điều này. Chỉ có điều, khi từng vết kim đâm vào người anh, cô cũng cảm thấy rất đau, rất áy náy vì nếu không có anh, người phải chịu đau đớn, thậm chí mất mạng là cô.

Từng vết thâu xuyên qua da thịt là từng ký ức hiện về chập chờn trong ánh mắt đang mờ đục sương hoe đỏ của Nga. Chưa bao giờ, cô giận chính mình như vậy. Anh vì bảo vệ cho cô mà ra nông nổi này. Nếu anh có mệnh hệ nào, cô thực sự không biết phải làm sao? Vậy mà đến lúc này, anh vẫn còn lo nghĩ cho cô. Khoé môi vốn luôn cực kỳ gợi cảm và hấp dẫn người khác giới bây giờ trở nên tái lại, hơi khô khan. Đầu tóc bóng mượt, vẻ tươm tất thường ngày cũng không còn. Thay vào đó là mái tóc đã đi sai nếp, trên đó còn dính đầy bụi bám từ căn phòng bẩn thỉu. Vậy mà cô bỗng thấy anh đẹp, lôi cuốn hơn bao giờ hết. Nét mặt nam tính không ai có thể sánh bằng dù đang trong tình huống vô cùng nguy cấp như thế này.

Andrew đẹp trai phong trần tuấn tú hơn người. Cô chưa bao giờ phủ nhận.

Nhưng vẻ mặt trầm uất của anh lúc này đây mới là khuôn mặt thực sự lôi cuốn cô.

Ánh mắt phụng đã giảm bớt đi vẻ uy quyền, hơi hướng mệt mỏi chăm chú nhìn cô với nhiều nghi vấn. Anh như bao giờ thấy cô nhìn mình như thế. Nhất là ánh mắt lúc này không còn một chút oán hận nào. Tất cả đọng lại là sự ấm áp và quan tâm chân thành không vụ lợi. Bên cạnh đó lại thoáng lên sự xa xăm nghi hoặc mà anh không thể nào hiểu được nội tâm. Anh chỉ biết đôi mắt tuyệt đẹp của cô như dòng suối mát trong trẻo không một vệt bẩn, từ từ chảy xuyên suốt vào lòng anh như đang xoa dịu cơn đau đớn đang dày vò thân xác anh. Nhưng bù lại, trái tim đang bị vết thương hành hạ giờ bỗng đập mạnh và nhanh liên hồi không kiểm sát. Tốc độ mà bất kỳ máy kiểm tra tim tiên tiến nào cũng không thể bắt kịp.

Cảm giác này vẫn như bao lần, khi anh bắt gặp bóng hình anh in trong đáy mắt trong trẻo của cô. Mỗi lúc như vậy luôn khiến hô hấp anh bị nghẹn lại, còn tim thì hoạt động vô cùng cấp bách.

Nga bị vẻ mặt quan sát âm trầm của Andrew làm cho thất thố, nhất thời quay người về phía ghế, hai má trong bóng đêm ửng hồng xinh đẹp, đôi mắt to tròn khẽ cụp xuống như giấu đi cảm xúc nhất thời của mình, hai tay cô đan xen vào nhau, siết chặt hết lần này đến lần khác. Điều này cũng đủ để anh biết được cô đang rất bối rối.

"Anh sẽ không đánh thuế việc em nhìn anh chằm chằm như vậy. Thề đấy!"

Nga bị lời Andrew nói làm cho đỏ mặt vì ngượng, nhưng lại lấp liếm bằng cách trề môi liếc anh một cái. Tuy nhiên, trong đáy mắt thì không chứa đựng bất cứ sự tức giận nào.

"Giờ này, anh vẫn còn tự tin được sao?"

Ý cười trong đôi mắt phụng đang dần mệt mỏi của Andrew bất ngờ dừng lại bằng cái nhíu mày khi anh phát hiện ra trên tay cô không còn đeo chiếc nhẫn lấp lánh thường ngày. Anh nhìn cô nghi hoặc, ánh mắt có chút trách cứ, dù giá trị của nó chưa bao giờ là vấn đề to lớn đối với anh.

"Chiếc nhẫn anh tặng em đâu rồi?" Andrew hạ giọng hỏi.

Nét lo lắng nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt kiều diễm của Nga, cô mím môi, quay người tránh ánh nhìn của anh đầy vẻ lúng túng. Dù anh không nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của cô sau mái tóc dài rối bù. Nhưng anh cũng thừa biết rằng cô đang dày vò và lúng túng.

Trọng vật chất không bao giờ là tính cách của cô. Nhưng ngay lúc này, anh mong nhận được một lời giải thích từ cô rằng, cô làm mất chứ không hề bán đi.

"Tôi bán nó rồi."

Nga sau một hồi im lặng đấu tranh tư tưởng cũng khẽ giọng nói khó khăn, âm giọng run run dễ dàng nhận biết. Sau đó, cô quay sang nhìn anh như muốn biết anh giận như thế nào. Thế nhưng lúc quay lại, cô hơi bất ngờ khi anh vẫn điềm tĩnh. Cô đoán là vì anh đang bị thương nên không còn hơi sức mà la mắng cô. Cô hồ đồ với ý nghĩ này kể từ khi trở về từ bệnh viện đến giờ. Anh chưa bao giờ lớn tiếng hay trách cứ cô bất cứ điều chi. Luôn luôn là vẻ dịu dàng, âu yếm và yêu thương trong lời nói. Ấm áp và cưng chiều trong đáy mắt vốn chĩ dành cho riêng cô. Và bây giờ cũng vậy, không trách cứ dù chỉ là một từ, oán trách cô dù chỉ là một giây.

"Em đã định làm gì với số tiền đó?"

Không cần quét mắt nhìn cô, anh cũng thừa biết cô không giữ số tiền đó trong người lúc này. Không những thế, anh còn biết cô không có thời gian để mà gửi hết số tiền

đó vào trong ngân hàng với từng ấy thời gian ở nơi xa lạ này.

Sự mất mát xen lẫn trách cứ vì thế mà thoáng qua trên khoé mắt Andrew, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời từ Nga, vết thương từ đó cũng âm ĩ đau không dứt. Nga vì cử chỉ bao dung của Andrew làm cho tinh thần càng bị dày vò, cô cúi đầu không dám nhìn anh. Sau đó cũng từ từ khẽ khàng khó khăn kể lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra.

Lúc này, Andrew có chút kinh động. Nga đoán có lẽ vì anh đang tiếc rẻ việc cô hầu

như cho không biếu không chiếc nhẫn đó mà không nhận được bất kỳ đồng nào từ tay người bán.

Cô ngây ngốc không bao giờ biết được rằng, trái tim anh đang đau nhói như thế nào khi biết, cô đã không hề tin tưởng anh.

"Em không tin anh sẽ đưa em trở về nhà như anh đã hứa sao?"

"Có, tôi có tin anh." Nga nhanh chóng trả lời.

Câu khẳng định của Nga khiến đuôi mắt của Andrew giãn ra được một li.

"Nhưng tôi không muốn phải chờ đợi quá lâu. Tôi muốn về nhà ngay lúc này. Nhưng tôi có cảm giác dường như anh không muốn điều đó xảy ra bây giờ mà phải chờ đợi.

Vì thế, tôi tìm con đường cho riêng mình. Tôi xin lỗi vì đã bán chiếc nhẫn mà không hỏi ý của anh. Tôi sẽ quay trở lại đó để lấy tiền lại. Tôi tin là ông chủ tiệm sẽ không trở mặt..."

Andrew cay đắng ngắt lời Nga.

"Giá trị của chiếc nhẫn không quan trọng. Những gì anh gửi gắm vào đó mới quan trọng. Nói cho anh biết, em có đau lòng khi bán nó đi không?"

"Tôi không suy nghĩ nhiều. Lúc đó, tôi chỉ biết là mình rất cần chút tiền để trang trải chi phí về nhà..." Nga hạ giọng.

Nhưng cô đã không nói ra hết ý tứ của mình. Cô đã rất khó khăn khi phải trao chiếc nhẫn đó cho người mua hàng.

Đáy mắt Andrew hiện lên tia chua xót và đau đớn. Anh lấy tay áp vào vết thương đang đột ngột đau không dứt của mình. Gương mặt đanh lại, khẽ nhắm mắt bi thương.

Nga thấy Andrew đau đớn thì lo lắng lắm. Cô vội vàng áp bàn tay mình vào bàn tay anh. Quên luôn cử chỉ thân mật này đã vô tình như một loại thuốc giảm đau cực hiệu quả, làm anh cảm thấy đau đớn giảm đi trong nháy mắt.

"Anh không sao chứ? Đau lắm phải không? Phải làm sao bây giờ? Anh không có thuốc giảm đau sao?"

Nga vừa nói vừa rời bàn tay ra, lục lọi trong hộp cứu thương nhưng không tìm được loại thuốc nào.

"Anh không sao đâu. Em đừng lo.."

Anh mệt mỏi nói, mặt nhăn nhó vì mỗi lời tuôn ra một cơn đau ập đến. Nhưng anh không muốn nói cho cô biết vì sợ cô lo lắng.

Thuốc gây mất cảm giác bắt đầu có tác dụng mạnh mẽ, máu chảy không ngừng càng lúc càng nhấn chìm Andrew, nó khiến anh cảm thấy buồn ngủ. Hai mắt từ đó cũng liêm diêm muốn khép lại.

Nga rất sợ điều này. Cô sợ anh nhắm mắt một lần rồi sẽ không mở ra nữa. Vì thế, mỗi lần nhìn thấy anh chuẩn bị khép hờ mắt, cô lại áp áp bàn tay vào mặt anh võ vỗ nhẹ hay lay lay người anh nhắc nhở.

"Andrew, anh đừng có ngủ. Cố gắng một chút đi nhé. Trời sáng, chúng ta sẽ tìm đường ra khỏi đây..."

Andrew gật gật nhẹ đầu. Lòng vô cùng oán hận chính mình không thể bảo vệ vẹn toàn cho Nga. Để cô phải chịu khổ sở như thế này.

Nga hết tìm chuyện này rồi lại đến chuyện kia để hỏi nhằm giúp Andrew tỉnh táo. Sau một lúc toàn hỏi những câu ngớ ngẩng đại loại như anh có đói không? Anh có đau lắm không? Anh cảm thấy buồn ngủ à? Anh không sao chứ? Cô bắt đầu bức bí không biết hỏi gì nữa. Ngã người ra sau ghế, cô lướt mắt bên ngoài trời tối đen ảm đạm, nâng mắt lên bầu trời đầy sao. Cô lưu luyến nhớ đến một người. Năm đó, trời cũng đầy sao như thế này.

Đếm sao, đó là một phương pháp hữu hiệu nhất làm cho trí óc Andrew hoạt động, nếu không anh ta lại chiềm vào giấc ngủ. Vì thế, không chần chừ, cô nhanh chóng quay sang đề nghị.

"Andrew à! Chúng ta đếm sao đi. Anh nhìn kìa, bầu trời đẹp quá." Nga lay lay cánh tay Andrew nũng nịu.

Andrew cảm thấy người rất mệt, mắt không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa chứ đừng nói đến chuyện đến sao trời. Việc này, nếu trước đây có ai đề nghị anh, có lẽ anh đã mắng là họ rỗi hơi. Nhưng đây là Nga, nên anh khó lòng mà từ chối. Mặc dù vậy, anh cũng không thể chiều theo ý cô nên khẽ khàng nói.

"Anh thực sự không thích thể loại này cho lắm."

Anh sợ cô thất vọng nên cố rướng mặt nhìn cô biểu lộ tâm tình. Tuy nhiên, anh chẳng thấy cô nổi giận mà còn hào hứng chuyển sang những trò khác. Cô nhanh trí hỏi.

"Không thích đếm sao thì kể chuyện nha. Anh thích nghe chuyện gì?" Chưa kịp để

Andrew trả lời. Nga hỏi luôn: "Truyện cười, truyện cổ tích, truyện tình cảm, truyện ma..."

Không cho Nga liệt kê hết, Andrew giữ nguyên lập trường thường ngày, chắc nịch phán một câu.

“Truyện khiêu dâm. Em có câu chuyện nào ở thể loại này thì kể cho anh nghe đi..."

Nga đang hồ hởi, nghe Andrew nói thế, cô cong môi, lườm mắt nhìn về phía anh, người đang nhếch môi cười tà mị đầy ẩn ý, khoé mắt mệt mỏi ẩn hiện vô vàn sự trêu ghẹo.

Cô bực mình đánh vào người anh một cái, nhưng vô tình chạm vào vết thương khiến anh la lên một cái.

AHHH...

Cô quên cả giận, hoảng hồn xin lỗi rối rít, miệng thổi thổi vào vết thương như hối tội.

"Anh đó, sắp chết đến nơi rồi mà tính dâm đãng không giảm đi một phân nào cả. Thiệt

hết nói nổi!"

Andrew thấy cử chỉ lo lắng, quan tâm của Nga dành cho anh thì trong lòng ấm áp lạ. Đột nhiên, cứ muốn mãi như thế này. Dù có phải chịu đau đớn để nhận được sự lo lắng, ánh mắt ấm áp cô dành cho anh như bây giờ. Anh cũng sẽ cam lòng chấp nhận không một lời oán trách.

Anh muốn khoá gương mặt xinh đẹp như những cánh hoa chè mảnh mai, mịn màng trong bóng đêm kia vào trong đáy mắt của mình, không một chút muốn cô rời đi một khắc nào. Thế nhưng, cơn buồn ngủ liên tục áp đảo anh, không cho anh toại nguyện mong ước của mình.

Nga thấy Andrew chuẩn bị khép mi vội vàng đề nghị ý khác và quyết định luôn mặc cho anh có đồng ý hay không?

"Hay là thi đố vui đi. Có hoạt động trí óc để giải đố thì anh mới không cảm thấy buồn ngủ nữa."

Andrew không nói gì, vẻ mặt ra hiệu đồng ý nhưng mắt đã khép hờ.

Nga lanh trí, hỏi một câu, nhanh đến nỗi cứ tưởng cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

"Đố anh cái gì đút vô thì ấm, đút ra thì lạnh?"

Vừa nghe xong câu hỏi mà Andrew cho là mang tính gợi dục, thể loại mà trước giờ luôn làm anh thích thú. Vì thế, ngay sau đó, anh mở từ từ mở mắt ra rồi nhíu mày nghi hoặc nhìn Nga như không tin được sự táo bạo đột ngột của cô. Nhanh chóng sau đó, đuôi mắt hẹp dài đang trông vô cùng thiếu sức sống bỗng giãn ra, nét cười thích thú dễ dàng nhận ra, cơn đau cũng như xoa dịu lại. (LTG: Cha này dâm đãng không còn đường để nói.)

"Biết em hỏi những câu kích thích như thế này. Anh đã đề nghị sớm hơn rồi."

"Gì vậy? Anh lại nghĩ bậy gì nữa đây?"

"Em đừng nói nha. Nga ơi, đầu óc em cũng ghê gớm thật"

"Gì vậy trời? Tôi hỏi anh, vật gì đút vô thì ấm, đút ra thì lạnh?"

"Đương nhiên, anh hiểu hơn ai hết. Anh sở hữu size XXL lận mà."

Nga bỏ qua chi tiết Andrew vừa nói, thách thức nói.

"Vậy thì trả lời đi!"

"Em thiệt sự cho phép anh nói."

"Đương nhiên"

"Nga! Giờ anh mới biết, em lắm nha."

"Gì?" Nga giật mình nhìn Andrew trước câu nói ngụ ý của anh. Cánh tay trái cũng đã giơ lên chuẩn bị thành nắm đấm."Anh đang nghĩ bậy bạ gì trong đầu vậy hả?"

"Bậy gì! Rõ ràng chỉ có mới mang đến cảm giấc kích thích như vậy chứ" Andrew thều thào mà vẫn cong môi đôi co.

"Kích thích cái đầu heo của anh. Đôi vớ thôi mà làm gì kích thích hả? Anh đừng nói là...." Nga buộc miệng.

Nga vừa nói đến đó. Andrew đã gật gật đầu khẳng định ý tứ trong lời cô vừa muốn nói ra, thứ mà trong đầu Nga cũng đang vô tình nghĩ đến.

Nhanh chóng hiểu được ý Andrew, Nga điên tiết, cong môi vừa mắng vừa đánh anh một cái vào vai.

"Đầu óc anh đúng là sâu bọ cực kỳ!"

Sau đó, không cho Andrew có một giây chợp mắt. Nga cung tay lên vừa cảnh cáo vừa hối thúc.

“Bỏ qua cho anh lần này. Cấm không được nói năng bậy bạ. Không thì chết với tôi. Bây giờ, tới phiên anh đố đó. Đố đi!”

Andrew mệt mỏi thở mạnh một cái bất mãn. Trong đầu cứ tưởng được vô tư đố những câu kiểu kích thích như vậy. Nào ngờ bây giờ bị Nga cấm vận hết rồi. Thiệt lòng, anh thấy mất hứng gì đâu. Suy nghĩ vài phút, anh lựa câu ít ‘kích thích” hay “bậy bạ” một chút trong kho tàng những câu đố dâm đãng của anh và Tiệp mỗi khi nói vui với nhau. Thở dài thêm một cái nữa, anh mở mắt thều thào.

“Đố em cá Lau Kiếng với cá La Hán thì đẻ ra con cá gì?”

Nga chớp chớp mắt chăm chú lắng nghe câu hỏi của Andrew. Hai đầu chân mày thanh tú vừa vặn khẽ nhíu lại đăm chiêu suy nghĩ. Trước giờ, cá khác loại đâu thể sản sinh được với nhau. Anh ta có vì đau đớn quá mà mất trí không?

“Cá Lau Kiếng và cá La Hán hả? Anh có nhầm không?”

“Không nhầm! Sao, em chịu thua chưa?”

Một lúc ngồi chống tay nghĩ mãi không ra, Nga đành giơ tay đầu hàng. Lòng vô cùng

khẩn trương muốn biết loài cá lạ lung này sẽ như thế nào?

Andrew không nói ra câu trả lời vì sợ bị đánh. Chỉ mệt mỏi gợi gợi ý cho cô. Mắt cũng nhắm nghiền lại.

“Lấy tên đầu cá Lau Kiếng kết hợp với đuôi cá La Hán là ra à.”

Ban đầu, Nga không hiểu lẩm bẩm đọc đi đọc lại.

“Lau Kiếng…Lau….La Hán…Hán….Lau…Hán.. Lau…Hán”

Sau một lúc lẩm bẩm, mắt Nga sáng rực vì hiểu được gợi ý của Andrew. Tuy nhiên, khi biết được câu trả lời, cô đỏ hết cả mặt, hung hăng nhìn Andrew liếc một cái.

“Cái tên biến thái kia! Cái miệng anh không nói bậy là không chịu được phải không hả?”

Nga nghiến răng quay sang giơ tay định đánh Andrew một cái nhưng đã thấy anh nhắm mắt lại. Cơn giận nhất thời cũng tan biến đi mất. Cô lo lắng vội vàng lay lay

người anh.

“Andrew! Đừng ngủ. Đố tiếp đi!”

Andrew mắt mở không lên nhưng cũng chiều theo ý cô gật gật đầu đồng ý.

Câu đố tiếp theo của Nga không hẳn là một câu đố mà chỉ là một câu chuyện vui. Vừa nhìn sắc mặt mệt mỏi của Andrew, cô vừa hồi hỡi kể. Chỉ mong anh cười để vết thương bớt đau đớn hơn.

“Có một cặp tình nhân yêu nhau. Lúc mới quen, chàng hay chở nàng trên một chiếc xe đạp cũ. Mỗi lần lên dốc, nàng ngồi phía sau hay hỏi với lên phía trên. . Chàng trai vui vẻ quay ra sau trả lời . Sau khi cưới nhau, chàng vẫn thường chở nàng đi lại bằng xe đạp như xưa. Có điều lần này khi nàng hỏi câu cũ rít ngày xưa . Chàng bực mình quay ra sau phán một câu như tát nước vào mặt.” Lay lay tay cánh tay Andrew, Nga nói tiếp. “Đố anh, chàng trai kia nói câu gì?”

Andrew suy nghĩ hồi lâu thì lắc đầu chịu thua.

“Anh chịu thua. Anh chưa bao giờ chở ai bằng xe đạp cả.”

Nga chưa trả lời câu hỏi đã bụm miệng cười.

“Anh ta nói rằng ”

Dù vết thương đang đau, Andrew cũng bật cười thành tiếng yếu ớt trước câu nói đùa

của Nga. Nhìn dáng vẻ cô cười, anh cũng thấy vui theo. Sau đó cũng góp vui thêm một câu đố nữa.

Andrew đang mệt lại chọn một câu đố khá dài. Có tên là “Chị thỏ bông”.

Chị thỏ bông có chồng là anh thỏ bông. Một hôm chị thỏ bông đi vào rừng tìm cà rốt. Lúc quay trở ra thì bị lạc. Chị đi một đoạn thì gặp anh thỏ trắng. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ trắng bảo, “muốn biết thì cho <ấy> một cái đi”. Chị thỏ bông đành ở lại.

Ngày hôm sau, chị đi tiếp, mãi vẫn không thấy đường. Chị nhìn thấy anh thỏ nâu. Chị hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ nâu nói, “muốn biết thì cho <ấy> một cái đi”. Chị thỏ bông cắn răng ở lại đấy một đêm.

Nga trừng mắt, nghi ngờ câu đố của Andrew là bậy bạ do anh tự nghĩ ra nhưng anh vẫn kể tiếp.

Hôm sau nữa, chị đi tiếp. Vẫn lạc đường. Lần này thì gặp anh thỏ đen. Chị đến hỏi, đường về nhà tôi là đường nào. Anh thỏ đen cũng nói, “muốn biết thì cho <ấy> một cái đi”..Chị thỏ đen lại tặc lưỡi ở lại lần nữa.

Nga cong môi, thiệt sự muốn chửi cái tên biến thái này. Người dâm đãng đến độ kể chuyện cũng toàn ý nghĩ dâm đãng. Tuy nghĩ vậy, cô cũng cố gắng căng tai nghe hết câu đố.

Sáng hôm sau, chị tỉnh dậy, và lên đường. Ði được một đoạn thì thấy nhà, với anh thỏ bông đang đánh răng trước cửa. Chị về nhà được hai hôm thì biết mình có mang.

“Khốn kiếp! Con thỏ bông này hết sức!” Andrew đang đau đớn vì vết

thương mà vẫn nghiến rang rủa thầm. Sau đó anh nói tiếp “Đố em biết con của họ có màu gì ?"

Nga nhíu mày tập trung cao độ, mặt ngây ra lẩm bẩm suy đoán.

“Chị thỏ bông qua đêm với nhiều anh thỏ khác như vậy thì biết là con của ai bây giờ? Nhưng có lẽ là của con thỏ đầu tiên. Tôi đoán vậy có đúng không?”

“Không đúng!”

Andrew chưa kịp để Nga nói hết câu đã lắc đầu, miệng cười nhưng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương trước cử chỉ suy tư đáng yêu của cô. Anh đảm bảo cho dù đến sáng mai cô cũng không thể giải được câu này. Vừa âu yếm nhìn cô, anh vừa hốt lên với chính mình, tại sao đến cái chau mày cũng khiến tim anh rung động thế này?

“Nếu vậy chắc đó sẽ là một con thỏ tam thể?” Nga mỉm cười nhìn Andrew khiến anh ngẩn ngơ ra một giây.

Andrew lại lắc đầu, nở nụ cười gượng gạo vì đau.

“Em chịu thua là vừa”

“Ừm” Nga giơ hai tay lên đầu hàng, khuôn mặt nôn nóng chờ đợi câu giải đáp từ Andrew.

Andrew hất hất đầu ra hiệu cho cô hướng mặt gần anh thêm chút nữa. Ban đầu, Nga tỏ vẻ nghi hoặc trước điệu bộ của anh nhưng sau đó cũng vì tò mò mà ghé sát tai về phía anh một chút.

Bàn tay còn lại của Andrew dính máu, giơ về phía gò má Nga rồi chạm nhẹ vào cô khiến cô cắn môi, quay sang nhìn anh trừng mắt cảnh cáo. Sau đó, cô càng điên tiếc hơn khi anh thì thầm vào tai cô một câu làm khuôn mặt đang trắng mịn màn dưới ánh trăng trở nên đỏ bừng như đang đứng dưới ánh nắng mặt trời mùa hạ.

“Cho anh <ấy> một cái đi rồi anh nói cho nghe.”

A! Thì ra chỉ là một câu đố mẹo từ nội dung truyện. Kiểu này thì Nga dù có đoán ra cũng sẽ không dám nói.

Nga vừa nghe xong câu trả lời của Andrew thì thở mạnh một cái vì tức, cô nhanh chóng cung tay đánh một phát ngay chỗ vết thương của Andrew khiến anh la hét chói tai. Thực sự là anh có đau đớn thiệt, nhưng anh lại là người hay kiềm nén, chịu đựng đau đớn rất giỏi. Nhưng vì muốn cô cảm thấy áy náy nên mới tăng thêm vẻ khốn khổ như vậy. Và đúng như anh mong đợi, cô vô cùng hối hận, vội vàng áp bàn tay mình vào chỗ vết thương đỏ chét của anh vừa xuýt xoa, vừa xin lỗi vừa trách cứ.

“Ôi, tôi xin lỗi. Anh không sao chứ? Tôi vô ý quá. Đau lắm có phải không? Nhưng cũng tại anh giỡn quá đà nên mới như vậy đó.”

Nga xoa xoa nhẹ vết thương, mặt nhăn nhó vẻ hối hận tràn trề mà không hề quan tâm đến ánh mắt phượng da diết yêu thương đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt một lần. Bàn tay trái của anh cũng từ từ áp lên tay cô, ấn nhẹ nhàng, giữ thật chặt như sợ cô sẽ rụt tay lại nhanh sau đó. Đây là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện vì anh mà tỏ ra quan tâm thế này.

Không nằm ngoài dự đoán của Andrew. Lúc đầu, Nga có ý định rụt tay lại, nhưng sau đó lại dừng động tác khi bàn tay to bản của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô và ngăn không cho cô có ý định làm điều đó.

Nga nâng mi mắt cong nhẹ như cánh quạt lên nhìn Andrew bằng đáy mắt vừa bối rối, hoài nghi và đầy khó hiểu. Cô ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt âm trầm từ phía anh đang nhìn mình rất tình cảm. Trong bóng đêm, đôi mắt phụng vốn luôn lạnh lùng và bỡn cợt thường ngày lúc này bỗng chốc trở nên vô cùng nghiêm túc và chân thành, nhanh chóng khiến cho người đối mặt cảm thấy lúng túng nhưng lại thu hút một cách lạ thường.

Nga cố gắng rụt tay lại lần nữa nhưng tay Andrew vẫn giữ chặt và chưa hề có ý định buông ra, khiến khuôn mặt cô trở nên đỏ hồng vì ngượng, vội vàng cúi đầu im lặng lãng tránh, để mặc cho khoảnh khắc này lắng đọng trôi qua trong đêm tối tịch mịch.

“Tại sao lại quay trở lại chỗ nguy hiểm đó? Em chẳng bao giờ biết nghe lời anh. Thật là một cô gái cứng đầu, khó bảo!”

Andrew cắt ngang không khí trầm lắng đến ngạt thở. Lòng vô cùng hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ phía Nga.

Lúc này, Nga mới bẽn lẽn ngước đôi mắt to tròn long lanh như dòng suối mát lên nhìn anh, chậm rãi một giây như đang suy tư điều gì đó trong đầu. Sau đó, cô nhìn vào vết thương của anh cất giọng buồn bã.

“Tôi đúng thật là chẳng ra gì. Nếu như tôi không quay lại. Có lẽ, anh sẽ không ra nông nỗi này. Là lỗi của tôi”

“Đó không phải là lỗi của em. Là anh cam tâm tình nguyện. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em. Để em phải trầm mình giữa nơi hiểm nguy như thế này. Thiên Nga! Anh hứa đây là lần cuối cùng.”

Nga vốn chẳng bao giờ để lọt vào tai bất cứ điều gì Andrew nói. Nhưng những lời chân tình vừa được thốt ra chầm chậm và khẽ khàng của anh lại nhanh chóng đi sâu vào lòng cô. Nó có sức mạnh như mây đen vượt qua gió bão, khiến lòng cô thoáng chốc trở nên ấm áp.

Ánh mắt tràn ngập tình yêu thương anh dành cho cô lúc này khiến bất cứ người đàn bà nào cũng dễ dàng bị thu phục. Thế nhưng, cô lại vô tình không hiểu sự thâm thúy trong lời lẽ của anh. Bởi từ trước đến giờ, trong đầu cô luôn mặc định lý do, anh giữ cô bên mình chỉ để hành hạ, để thỏa mãn tham vọng chiếm lấy cô, có được cô, có được sự trong trắng của cô nhằm thỏa mãn sự hiếu thắng trong đầu anh.

Vì thế, đương nhiên, những lời anh vừa nói, cô không hề hiểu được ý nghĩ sâu xa của nó. Và nếu có hiểu cũng không thể nào tin tưởng được loại đàn ông trăng hoa

như anh.

“Vì sao anh phải hi sinh thân mình để cứu tôi?”

Nga do dự một lúc rồi len lén nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm như hố sâu không đáy của Andrew dịu giọng hỏi. Vì trong lòng cô, không hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Thật ra, quan hệ anh và cô cũng chẳng là gì của nhau. Không phải bạn bè, không phải vợ hay bạn gái, càng không phải là gia đình gì cả. Vì vậy, hà cớ chi anh phải lấy thân mình cứu lấy cô?

Nói cho cùng, anh cũng chỉ là ”người quen cô từng gặp ở Phnom Pênh” như cô đã từng nói.

Bàn tay của Andrew ấn chặt thêm vào bàn tay Nga hơn cả lúc đầu, ánh mắt, lời nói chỉ hướng về phía gương mặt xinh đẹp nhưng xa xăm của cô.

“Anh làm như vậy vì điều gì em thực sự không hiểu, em thực sự không nhìn thấy được sao?”

Nga hơi khó hiểu với ý nhị sâu xa của Andrew. Nhất thời trở nên lung túng với ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu mình, nhanh như tên lửa, lẹ như sao băng. Nếu như những gì anh muốn nói với cô cũng giống như những gì cô đang nghĩ trong đầu thì cô sẽ phải đối mặt với tình huống này như thế nào? Đây là điều mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến. Và bây giờ, cô cũng không dám nghĩ đến. Sau đó, cô trở nên lúng túng, ánh mắt nhìn anh vô cùng hỗn tạp và bối rối.

Ngoài William Đinh Tells ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến hay tưởng tượng mình sẽ yêu một người nào khác.

Vì William Đinh Tells, cô sẽ không thể nào chấp nhận một người nào thêm nữa.

Và cũng vì William Đinh Tells, cô cảm thấy không còn tin tưởng bất cứ người đàn ông nào trên đời này.

Trái tim cô đang chằng chịt vết thương, sâu, đau và vô cùng bỏng rát. Cô thực sự không muốn tiếp nhận thêm bất cứ nỗi đau nào. Nhất là khi nỗi đau đớn cô đang mang trong tim, nó ngày càng tăng dần với tình yêu thương và nhớ mong cho người đàn ông có đôi mắt nâu trầm buồn đó.

“Chắc em không hề biết rằng, anh vẫn luôn dõi theo em.

Sự sợ hãi này, nỗi ngập ngừng ấy.

Em đâu thể nhận ra.

Hồi tưởng đến rồi lại xóa đi.

Dù anh đã trốn chạy khỏi sự thật.

Nhưng tất cả ký ức đọng lại, tất cả chỉ về em.

Anh chẳng thề nào che giấu được bí mật này.

Người mà anh đã trao trọn trái tim.

Dù anh đã cố chịu đựng, dù anh đã thử dừng lại.

Nhưng tất cả hình ảnh của em lại hiện về.



Dù anh không tin vào những điều giống như tình yêu.

Nhưng anh tin vào đôi mắt mình.

Đáy mắt đó có hình bóng em.

Chỉ thế thôi là đã quá đủ với anh rồi.

Dù anh không nhìn thấy ngày mai.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy trái tim em

Ở cuối con đường, anh có thể bước cùng em đến bất cứ nơi nào.”

Không ai có thể tưởng tượng được rằng, kẻ máu lạnh mồm mép đanh đá chẳng trừ bất cứ ai trên đời như Andrew lại khó khăn trong việc thốt ra một câu từ đơn giản như vậy.

Bởi vì anh yêu em.

Anh rất muốn nói câu này hàng vạn lần với cô, nhất là mỗi khi đôi mắt ngây ngô khó hiểu của cô nhìn anh. Và thay vì thốt nên những lời này, anh lại dùng một lý do khác biện minh cho hành động quan tâm, chăm sóc của anh dành cho cô.

Anh làm như vậy không phải bởi vì tình yêu anh dành cho cô không đủ lớn để có thể bộc lộ thành lời.

Cũng không phải bởi vì chính anh vẫn còn hoài nghi về cảm xúc mà anh cho là lạ thường này.

Mà đó là bởi vì anh sợ phải nhận sự khước từ nơi cô.

Vì thế, chỉ cần luôn có cô bên cạnh như thế này, được quan tâm, chăm sóc cô thế này là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Như thế vẫn tốt hơn việc anh phải đón nhận việc không thể có được trái tim của cô.

Thế nhưng lúc này đây, đứng trước câu hỏi của cô như vậy. Trong lòng anh không khỏi dâng lên cơn sóng tình mãnh liệt. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà anh yêu thương với tất cả trái tim ngay trước mặt khiến anh bất giác trở nên yếu lòng. Lần đầu tiên, anh lấy hết sự can đảm quyết định tỏ bày cùng cô.

“Là vì..anh….”

Ngay giờ khắc vô cùng quan trọng với Andrew, bỗng từ đâu xuất hiện bóng đèn pha cực lớn từ trên bầu trời soi trực tiếp trên nóc chiếc xe đen đang nằm cô đơn trong khu rừng vắng vẻ. Ngay sau đó, tiếng động cơ trực thăng ồn ào từ trên cao liên tục dội xuống, nhấp nháy chớp tắt vài cái như đưa ra một tính hiệu gì đó.

Sự xuất hiện đột ngột này vô tình làm gián đoạn cuộc hội thoại giữa Andrew và Nga. Hay nói đúng hơn, nó là kẻ phá hoại giây phút mà Andrew cho là một trong những giây phút quan trọng và thiêng liêng nhất đời mình.

Anh nhắm nghiền mắt lại, hai răng cắn vào nhau. Hận không bóp cổ Tiệp cho chết tươi trong lúc này.

Nga thấy sự xuất hiện của trực thăng thì không còn quan tâm đến những gì Andrew đang nói. Cô nâng mắt nhìn lên bầu trời, tay cũng giơ lên che luồng ánh sang cực chói lòa làm cô hoa cả mắt.

Ý nghĩ có người nhìn thấy cô và anh ở đây khiến cô vui mừng khôn xiết. Vội vàng định mở cửa xe chạy ra ngoài kêu cứu nhưng Andrew đã ngăn lại.

“Họ tự biết phải làm gì. Em không cần phải lo.”

Lúc này, Nga mới để ý lúc Andrew khởi động máy xe và nhấp đèn ba cái trước đó.

Thì ra là đưa tín hiệu với những người trên chiếc trực thăng kia.

Nhanh sau đó, chiếc trực thăng rời đi trong sự hụt hẫng của Nga.

“Họ đi rồi…” Cô tiếc nuối nói.

“Họ sẽ quay lại. Ở đây không đủ chỗ để đáp trực thăng.” Andrew nhẹ giọng trấn an, bàn tay áp vào chỗ vết thương đang hoành hành dữ dội.

Andrew có chút luyến tiếc trong lời nói, mất mát trong ánh mắt khi nhìn Nga. Thực sự anh đã hy vọng cô sẽ hỏi anh lại câu hỏi đó một lần nữa. Nhưng cô lại lờ đi như không hề bận tâm đến nữa. Khuôn mặt cô vui mừng không che giấu, thờ ơ nhìn ra ô cửa sổ đợi chờ được thoát thân…

Thái độ của cô đập tan mọi hy vọng trong anh.

Andrew được đưa vào một chiếc Cadillac khác cùng màu đen bóng loáng và sang trọng như chiếc xe anh đang chạy, rồi sau đó là trực thăng đang đậu ở một cánh đồng trống lồng lộng gió chỉ sau 5 phút lái xe.

Cánh quạt to rộng xoay liên hồi cực mạnh làm cây cỏ xung quanh nghiêng ngã, mái tóc dài của Nga cũng tung bay phằng phặc trong gió.

Nhanh chóng sau đó, Andrew được đưa lên trực thăng cùng hai bác sĩ người ngoại quốc. Tất nhiên, suốt chặng đường luân chuyển, Nga đều ở bên cạnh anh. Hay nói đúng hơn, anh dù trong tình trạng bắt đầu xấu đi vẫn luôn gọi tên cô, muốn được nắm tay cô và muốn cô ở bên cạnh anh.

Chỉ khi Nga đã an vị ngồi bên cạnh chiếc băng ca nơi Andrew đang nằm thì anh mới an tâm từ từ nhắm mắt lại. Dụng cụ trợ giúp hít thở, đưa oxi vào cơ thể cũng nhanh chóng được gắn lên mũi anh.

Bác sĩ yêu cầu Nga di chuyển sang một vị trí khác để họ làm công việc cứu người của mình. Nghe vậy cô đành gỡ những ngón tay to khỏe rắn rõi đàn ông của Andrew ra khỏi tay mình. Lúc này, anh đã nhắm nghiềm mắt lại, khuôn mặt rất mệt mỏi nhưng vẫn phát lên sự khí thế của một bậc đế vương dung mãnh không dễ gì khuất phục.

Vẻ ngoài này khiến Nga cũng an tâm phần nào và bớt đi cảm giác áy náy.

Vết thương tuôn máu nườm nượp khiến Nga cảm thấy buồn nôn. Cô quay lưng bụm miệng lại, cố hít thở điều chỉnh hô hấp để cân bằng lại cơ thể. Mặc khác, áp suất trên trực thăng khiến cơ thể cô không quen, người trở nên khó chịu không dứt.

Sau khi hai bác sĩ đã hoàn thành xong phần sơ cứu vết thương, Nga có cố gắng hỏi tình hình của Andrew. Nhưng vì quá ồn ào không tiện trả lời nên cô đành ngồi co ro một góc đợi chờ. Khuôn mặt miên man nhìn xuống mặt đất Campuchia rộng thênh

thang.

Andrew được đưa đến một bệnh viện quốc tế ở Siêm Riệp chỉ sau vài phút di chuyển bằng trực thăng. Lúc nghe các bác sĩ báo tình hình đã tạm thời ổn định của anh, Nga mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo như các bác sĩ chuẩn đoán thì vị trí đạn bắn vào người Andrew khá nguy hiểm, anh sẽ phải nằm viện trong một thời gian để kiểm tra và theo dõi.

Nga cho dù rất áy náy và mặc cảm tội lỗi vì hành động của Andrew dành cho mình. Nhưng tâm trí của cô vẫn một mực nhớ về Sài Gòn. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc trở về nhà càng sớm càng tốt. Cô thực sự muốn biết tình hình sức khỏe của bà

Nguyệt lúc này như thế nào rồi. Vì thế, cô bày tỏ nguyện vọng rời Campuchia với Tiệp nhưng lại bị anh phản bác dữ dội.

“Tôi nghĩ cô chủ nên chờ đợi đến khi ông chủ khỏe trở lại. Trong thời gian này, tôi

nghĩ ông chủ rất cần sự hiện diện của cô bên cạnh. Không những thế, tôi thực sự không thể quyết định chuyện này khi không có sự cho phép của ông chủ.”

“Tôi biết Andrew vì bảo vệ cho tôi nên mới bị thương như vậy. Nhưng mạ tôi bệnh rất nặng. Tôi cần về nhà để chăm sóc bà. Thực sự, tôi không thể chờ đợi lâu hơn. Tôi đã xa nhà quá lâu rồi. Gia đình tôi chắc chắn đang lo lắng cho tôi rất nhiều. Phiền anh chăm sóc cho Andrew, khi nào anh ấy thức dậy. Xin hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến với anh ấy và rằng, tôi xin lỗi vì đã khiến anh ấy phải đau đớn như vậy.”

Nga vừa nói vừa nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt của Andrew trên giường. Anh vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng nét mặt khi ngủ rất là u sầu lạ lẫm khác hẳn thường ngày. Chắc hẳn vết thương đang rất hành hạ anh. Anh đã ngủ sâu như vậy một ngày một đêm rồi.

Tuy nhiên, Nga không hề biết rằng, khi cô vừa quay lưng sang nói chuyện với Tiệp thì ánh mắt phụng mệt mỏi cũng kịp mở ra. Không dám chắc anh đã nghe cuộc hội thoại của hai người chưa. Chỉ thấy đáy mắt buồn rười rượi và mất mát.

Sáng hôm sau, Nga đến phòng Andrew cốt ý để nói lời từ biệt. Cô hơi bất ngờ khi anh đã tỉnh lại. Thần sắc có phần khá hơn rất nhiều. Bây giờ cô càng hiểu thêm rằng, thể lực của đàn ông đúng là mạnh mẽ hơn đàn bà rất nhiều. Chỉ mới một đêm trước đó, anh trông vô cùng thảm hại. Vậy mà hôm nay đã tươi tỉnh hơn rất nhiều. Nhưng ngẫm nghĩ cũng đúng thôi, anh được những năm bác sĩ giỏi như vậy chăm sóc cơ mà. Cô tự hỏi, nếu mẹ cô ở nhà được sự chăm sóc cật lực của bác sĩ như vậy thì có

thể khá hơn không?

“Tôi đến đây để từ biệt anh. Cảm ơn anh rất nhiều trong thời gian qua. Anh ở lại mạnh giỏi, giữ gìn sức khỏe nhé.”

Ánh mắt không giấu được vẻ buồn bã dù Andrew là một người rất giỏi che đậy cảm xúc của mình. Mặt nạ oxi trên miệng đã được gỡ đi nhưng anh lại trầm ngâm không nói được lời nào. Nhanh chóng sau đó là vẻ điềm tĩnh thường ngày chằm chằm nhìn cô, nửa yêu thương, nửa trách cứ.

Chẳng phải trong lúc anh đau đớn vì vết thương hoành hành. Cô đã hứa sẽ ở bên cạnh anh sao? Bây giờ, sao cô lại vội vàng ra đi như vậy? Đúng thật như những gì anh dự đoán, trong lòng cô, anh chẳng là gì. Ngay cả khi anh bị thương tích như thế này là vì cô, cô vẫn lạnh lùng muốn quay về chốn cũ để gặp lại người đó.

Vết thương không nằm ở tim nhưng sau anh nghe đau nhói, thoi thóp như bị ai bóp chặt. Nghĩ đến việc không có cô ở bên cạnh trong những ngày tiếp theo. Anh cảm thấy như mình không thở được. Bàn tay anh đang đặt trên giường khẽ lay động, hướng về phía cô như muốn được nắm lấy tay cô.

Cô có nhìn thấy nhưng lại vờ đi. Cúi đầu chào anh, chào Tiệp rồi bước ra ngoài cửa không nhìn lại lấy một lần. Cô phải về nhà. Cô đã xa gia đình quá lâu rồi. Dù biết là có lỗi với anh nhưng cô không thể làm gì khác hơn.

Thế nhưng, khi Ngavừa ra đến cửa thi đã bị hai tên vệ sĩ của Andrew chặn lại. Chỉ hai tên thôi mà cô không thể giãy giụa được gì. Đừng nói chi đến gần cả chục tên đang bảo vệ anh ta đang đi qua đi lại xung quanh phòng. Chưa kể xung quanh bệnh viện cũng có bảo vệ.

Cô la hét, gọi tên anh, hằng học hỏi lý do vì sao lại muốn giam giữ cô một lần nữa nhưng chỉ nhận được sự yên lặng.

Không lâu sau đó, cô nghe tiếng trực thăng ầm ĩ ngoài tiền sảnh bệnh viện. Cô cũng được áp giải ra đó.

Andrew ngồi trên xe lăn, được Tiệp đẩy đi. Khi nhìn thấy Nga đang hậm hực nhìn anh từ xa, hai bên bị kiềm kẹp bởi hai tên vệ sĩ, anh dừng lại lấy chiếc áo khoác đen trên tay được anh chuẩn bị sẵn nhờ tiệp choàng qua người cô. Nhưng lại bị cô lạnh lùng ném xuống sàn. Cùng lúc, cô la hét lên trên cả tiếng ồn ào của động cơ trực thăng.

“Anh đang làm gì? Anh lại muốn giam cầm tôi một lần nữa sao?”

Andrew điềm tĩnh, hai tay bấu chặt lên thành xe lăn chậm rãi nói với cô.

“Chúng ta sẽ sang Thái Lan sinh sống.”

Nga trợn mắt, há hốc mồm. Bây giờ, anh lại muốn đưa cô đi xa gia đình cô thêm một lần nữa sao?

“Tôi không đi đâu hết. Có chết tôi cũng không đi…”

Andrew không nói gì. Chỉ nhìn Tiệp và anh ta tự khắc ra lệnh cho vệ sĩ đưa cô lên trực thăng. Nga bị khống chế thì la hét điên loạn, còn đưa miệng cắn tay tên vệ sĩ rồi chạy đến quỳ trước mặt Andrew van xin. Cô không thể nào tin được anh lại làm điều này với cô. Cô đã không sợ hiểm nguy mà trở lại nơi đó tìm anh. Sau những chuyện như vậy, cô không bao giờ ngờ rằng, anh lại còn có ý định giam giữ cô như vậy. Lại chẳng hề đoái hoài đến hộ chiếu giấy tờ đang chờ đợi. Đúng như cô dự đoán, việc phù phép để sang cửa khẩu các nước không phải là khó khăn với anh ta. Chỉ có điều là anh ta không muốn làm mà thôi.

“Tôi xin anh. Tha cho tôi. Tôi thực sự cần về nhà. Tôi không thể đi cùng anh được nữa.”

“Anh đã quyết định. Em không thể thay đổi gì đâu. Ngoan nào! Họ sẽ giúp em lên trực thăng.” Andrew trầm tĩnh nhìn xuống Nga nói.

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Khi anh bảo tôi đi , tôi đã không đi. Tôi không nỡ để anh trong hiểm nguy một mình. Sao giờ đây, anh còn có ý giam giữ tôi? Nếu tôi biết thế này, tôi sẽ không bao giờ quay trở lại cái nơi đó để tìm anh…”

Andrew không nói gì, mím môi nhìn cô, ánh mắt vô cùng hỗn tạp. Anh sở dĩ chẳng muốn làm điều này đối với cô. Nhưng từ lúc nhìn thấy dáng người hối hả và hoảng sợ chạy về phía anh giữa nơi đánh nhau hoảng loạn đó. Anh đã thề sẽ không bao giờ buông tay người đàn bà này. Dù có bị cô oán hận, anh cũng sẽ không buông tay.

Anh đã hứa với lòng, dù mọi giá sẽ đưa em về Việt nam an toàn cho dù có anh hay không có anh. Nhưng vì sự quay lại của em, cái nắm tay của em khiến anh giờ đây không thể nào, không có cách nào buông bỏ em được. Lúc này, anh chỉ hận là không nhét em được vào người để có thể chiếm hữu mãi mãi.

“Vì em là đàn bà của anh. Vì anh đã bỏ tiền ra để mua em. Vì thế, em phải đi theo anh, làm theo những gì anh muốn.”

“Đàn bà của anh ư?” Nga nhíu mày, hất hàm nói. “Tôi chưa bao giờ là đàn bà của anh hết. Tất cả chỉ là do anh tưởng tượng ra mà thôi.”

“Có thể trong lúc này em không chấp nhận, nhưng sẽ có một ngày em chấp nhận. Anh chờ.” Anh nhấn mạnh.”Bao lâu cũng chờ.” Sau đó, anh lấy tay chạm vào mái tóc bù xù của cô nói tiếp, giọng chắc nịch. “Cả đời cũng sẽ chờ. ”

“Anh là đồ bệnh hoạn. Anh đang chiếm hữu để giày vò tôi. Tôi sẽ không đi đâu hết. Có chết cũng không đi. Tôi không muốn sống chung với loại người như anh một chút nào hết.”

Nga vùng vẫy khi Andrew ra hiệu cho hai vệ sĩ tiến lại gần cô. Nhưng nhanh như cắt, cô kéo lấy bình nước biển đang được treo lơ lửng trên xe lăn của Andrew, đập thật mạnh vào thành xe.

Nga đứng lên hăm he với tất cả những người xung quanh. Cầm miếng thủy tinh nhọn hoắc làm lòng bàn tay cô rướm máu. Cô kề sát vào cánh tay mình, nơi sợi gân xanh

nổi lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Tôi chưa hề sợ chết. Tôi sống đến bây giờ chỉ để được về nhà. Vì thế, nếu anh không cho tôi về nhà. Tôi thà chọn con đường chết còn hơn.”

Nga khóc lóc, la hét và không điều khiển được chính mình. Nỗi hụt hẫng chưa từng có dày vò lấy cô. Sự thay đổi đến chóng mặt của Andrew làm cô không tài nào hiểu được. Sống với kẻ thay đen đổi trắng như thế này thì bao giờ cô mới được về nhà đây? Vì thế, cô thà chọn con đường này còn hơn.

Andrew cung tay lại bất lực nhìn Nga. Cô đã liều lĩnh làm hại bản thân một lần rồi. Vì thế, trong lòng anh vô cùng hoang mang. Anh thực sự muốn cô bên cạnh anh lúc này. Nhưng nếu cô làm tổn hại đến chính mình như thế này thì anh hối hận không kịp.

“Thiên Nga! Thả miếng thủy tinh đó xuống ngay. Anh không muốn em bị thương.”

Andrew vừa nói vừa khoát tay khó chịu khi cả chục y tá và bác sĩ đang vội vàng xúm xích xung quanh anh để truyền lại nước biển, luôn miệng hỏi anh có sao không? Nhưng anh đều gạt phắt tay ra không màn đến.

Hai tên vệ sĩ hăm he xung quanh Nga chờ cơ hội khống chế cô bỏ miếng thủy tinh.

Nhưng họ càng đến gần, cô càng ấn nó chặt thêm. Miệng liên hồi hét lên khàn cả giọng, nước mắt đầm đìa, đầu tóc bù xù.

“Tôi có bị gì thì mặc kệ tôi. Tôi nói cho anh biết. Cho dù anh có dùng thủ đoạn nào để bắt ép được tôi lên trực thăng. Tôi cũng sẽ tìm cách nhảy xuống dưới cho mà coi.

Cách chết đó và cách chết này thì cũng như nhau thôi.”

Nhìn vẻ mặt hục hặc của Nga, Andrew bất lực trong đáy mắt, anh nhắm nghiền mắt lại một giây, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau trong khuôn miệng gợi cảm, gân xanh in lên gương mặt góc cạnh vô cùng hấp dẫn người đối diện. Sau một phút, anh khẽ khàng nói chỉ để Tiệp đủ nghe thấy điều gì đó.

“Thiên Nga! Lại đây!” Andrew vẫy tay như gọi đứa con gái nhỏ của mình. Lời nói mệnh lệnh nhưng sủng nịnh như dỗ dành cho con nít.

“Tôi không lại” Nga cộc cằn cao giọng nói.

“Thiên Nga! Ngoan nào! Lại đây anh bảo.” Mặt Andrew vẫn điềm tĩnh và kiên nhẫn.

“Tôi không lại” Cô vẫn kiên định, lời nói vẫn chắc nịch. Dáng vẻ nhìn anh vừa tức giận vừa bướng bỉnh.

Andrew không giấu được vẻ mất mát trong đáy mắt, “Lại đây anh bảo này!”

Andrew kiên nhẫn vẫy tay gọi Nga lần nữa, trông mong cô tiến đến bên anh nhưng cô

vẫn giữ bộ mặt tức giận trừng mắt nhìn anh đầy căm phẫn. Trên tay vẫn còn giữ mảnh thủy tinh vỡ và càng lúc càng ấn chặt vào cánh tay mình như cảnh cáo anh.

Bất lực, Andrew đành nhượng bộ, ra hiệu cho Tiệp đẩy chiếc xe lăn đến trước mặt

Nga. Bình tĩnh ghìm cơn giận sôi sục trong lòng, anh điềm tĩnh nói, giọng không hề trách cứ cũng không hề cáu gắt.

“Em bị chứng bệnh máu loãng. Vì thế, đừng cố tình gây thương tích cho mình như vậy.”

Nói xong, anh đưa tay cầm lấy mảnh thủy tinh từ tay cô, ánh mắt chua xót khi thấy vệt máu đỏ từ bàn tay trắng nõn nà của cô. Anh nhẹ giọng ra lệnh, dù nhỏ nhưng vẫn toát ra vẻ quyền uy.

“Gọi bác sĩ băng bó vết thương cho cô chủ. Mau lên!”

“Tôi không cần.” Nga hậm hực xua tay.

“Đừng cứng đầu nữa có được không Thiên Nga” Andrew đau đớn trong ánh mắt, vết thương của anh vốn nằm bên ngực phải, nhưng sao bên trái lồng ngực của mình lúc này lại đau vô hạn.

Nga cười nhạt, không thèm nói gì nữa, quay mặt đi chỗ khác vì thực sự không muốn nhìn thấy gương mặt của kẻ chuyên nuốt lời. Người đã xem cô như là một đứa con nít.

“Tiệp sẽ đưa em về nhà. Em không muốn đi Thái Lan thì thôi vậy.”

Nga vừa nghe thấy thế thì gương mặt cau có giãn hẳn ra. Tuy nhiên, vì bị gạt quá nhiều lần nên cô đâm ra hoài nghi trong ánh mắt, nhìn anh dò xét.

“Bác sĩ đang chờ em bên trong. Đi đi!”

Andrew chờ Nga đến khi tận mắt thấy cô an toàn rồi mới tính đến chuyện bước lên trực thăng vẫn đang chờ ngoài sân. Trước khi đi, anh không quên lấy áo khoác của mình choàng qua vai cô. Dù người đang rất yếu, anh vẫn cố gắng gượng đứng dậy, nghiêng đầu hôn vào vầng trán trắng hồng của cô lưu luyến rất lâu nhưng lại bị cô ngửa đầu né tránh.

“Gặp lại em sau!”

Nga không buồn nhìn Andrew, gương mặt vẫn đăm chiêu khó chịu. Cô thực sự muốn

nói, cô không hề muốn gặp anh một lần nữa trong đời. Sau tất cả mọi chuyện, cô không muốn nhớ đến nơi này. Cô hy vọng, đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.

Tuy nhiên, cô đã không nói gì, chỉ lạnh lùng bước lên xe đang đợi sẵn từ xa.

Vào trong xe, Nga liếc mắt thấy Andrew đang nói chuyện gì đó với Tiệp. Thỉnh thoảng, Andrew lại đưa mắt nhìn vào trong xe nơi cô đang ngồi. Thực sự với những gì Andrew đã làm trước đây. Việc này không khỏi làm Nga cảm thấy bất an trong lòng. Tuy vậy, cô vẫn hy vọng lần này mọi chuyện sẽ diễn ra như lời anh đã nói.

“Hãy lo cho cô chủ thật chu đáo.” Andrew hất mặt về phía Nga.

“Dạ, tôi biết rồi thưa ông chủ.” Tiệp gật đầu kính cẩn.

“Hãy khởi hành đi. Trời cũng trưa lắm rồi.”

Andrew giục Tiệp nhưng Tiệp lại muốn Andrew bước lên trực thăng rồi anh mới an lòng được.

Andrew sẽ quay lại Thái Lan để chữa trị vết thương trong một thời gian. Nơi đó y tế tốt hơn Campuchia rất nhiều. Vả lại, anh còn rất nhiều công việc phải giải quyết bên đó sau một thời gian dài vì vương vấng Nga mà cứ “ăn dầm nằm dề” ở Sundance.

“Ông chủ đi trước đi. Tôi nhìn thấy trực thăng rời khỏi mặt đất thì mới an lòng được.

Lần này, để ông chủ phải vất vả thế này. Tôi thực sự cảm thấy rất có tội. Không biết sẽ ăn nói thế nào với ông chủ cả đây.”

Tiệp vừa nói vừa cởi áo khoác choàng qua vai Andrew nhưng anh đã ngăn lại.

“Đó không phải là lỗi của cậu. Cám ơn vì cái áo. Nhưng tôi không có thói quen xài đồ không có thương hiệu rõ ràng “

Chiếc Cadillac chạy bon bon trên đường quốc lộ Siêm Riệp. Trong xe, ở hàng ghế sau là Tiệp và Nga. Hôm nay, bác Ba lại cầm lái. Đi được một quãng, Tiệp nói với lên phía trên.

“Thẳng hướng Phnom Pênh cho con nha bác Ba”

Sau đó, Tiệp mở máy tính ra làm việc gì đó. Vừa nhìn anh, ai cũng đều nghĩ anh là một ông chủ thực thụ.

Nga vừa nghe nói xe sẽ đi Pnom Pênh thì nhíu mày nghi hoặc hỏi.

“Vì sao lại đi Phnom Pênh?”

Tiệp dừng tay đánh máy, trả lời vô cùng lễ độ và kiên nhẫn như một cái máy không hề biết nóng giận khó chịu là gì. Ánh mắt như mọi khi không biểu lộ cảm xúc nào.

“Cô chủ chỉ cần biết như vậy là được. Bây giờ, cô chủ xin vui lòng hãy nhắm mắt lại ngủ một giấc. 7 tiếng sau, chúng ta sẽ có mặt ở Phnom Pênh.”

Tất nhiên, Nga không được biết điều mình cần biết thì trở nên bực dọc.

“Tôi không muốn đi Phnom Pênh. Tôi muốn về nhà.”

Tiệp lại dừng đánh máy, quay sang trả lời cô kính trọng như một kẻ cấp dưới.

“Dạ thưa cô chủ. Thì chúng ta cũng đang trên đường trở về nhà đây ạ.”

Nga bực mình thực sự, quay hẳn người sang phía Tiệp quát.

“Tiệp! Anh đang định giở trò con nít với tôi sao? Tại sao lại trở về nhà ở Phnom Pênh? Ý anh đang nói đến Sundance có phải không? Anh nói rõ ràng ra xem nào. Tôi rất ghét kiểu úp úp mở mở như vậy.”

Tiệp vẫn bình tĩnh, ngừng hẳn công việc sang để đối đáp với Nga.

“Dạ. Xin cô chủ đừng tức giận mà hại đến sức khỏe. Thật ra, ông chủ đã ra lệnh cho tôi đưa cô chủ trở nhà nên tôi chỉ làm theo lời ông chủ. Đưa cô chủ về lại Sundance. Nếu cô chủ có thắc mắc gì. Xin vui lòng chờ ông chủ quay trở lại rồi hỏi sau có được không ạ. Tôi và bác ba chỉ là làm theo lệnh cấp trên nên xin cô chủ đừng làm khó dễ bọn tôi tội nghiệp”

Nga nghe chữ Sundance thì giận thâm tím mặt mày. Tên cáo già Andrew đúng là xảo trá, bỉ ổi không ai sánh bằng, dám lừa gạt cô bằng cách nào sao?

“Bác Ba! Xin bác dừng xe cho con.”

Nga thề với lòng, dù có đi bộ về nhà cô cũng không bao giờ bước lên chiếc xe này một lần nữa.

Bác Ba vẫn chạy xe, khó xử nhìn cả Nga và Tiệp. Đúng lúc đó, Tiệp hạ giọng nói.

“Bác Ba cứ tiếp tục chạy đi ạ. Đây là lệnh của ông chủ.”

Nói xong, anh tiếp tục đánh máy đều đều như không có chuyện gì xảy ra.

Bác Ba tuy rất quý Nga nhưng tất nhiên phải nghe theo lời ông chủ nên đành khúm núm xin lỗi cô rồi tiếp tục chạy. Miễn cưỡng nhấn nút khóa cửa xe theo yêu cầu của

Tiệp.

Nga nhìn Tiệp rồi nhìn Bác Ba, trong lòng tức giận đến ứa nước mắt thành dòng. Cô hết la hét mắng mỏ lại khóc lóc năn nỉ Tiệp thả cô, cho cô đi mà Tiệp chỉ cúi đầu im lặng và xin lỗi trấn an cô.

“Xin lỗi cô chủ. Nhưng đây là lệnh của ông chủ. Xin cô chủ đừng làm khó dễ bọn người làm chúng tôi. Ông chủ tôi làm gì cũng đều có lý do riêng của mình. Xin cô chủ hãy nghe lời ông chủ của tôi một lần. Hãy trở về Sundance nghỉ dưỡng một thời gian. Ông chủ tôi đã nói sẽ quay lại Sundance ngay khi sức khỏe khá hơn.”

“Tên vô liêm sỉ đó có chết tôi cũng không thèm quan tâm. Hắn ta là ai mà dám giam cầm tôi, lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác. Tôi hận hắn ta ta, tôi hận ông chủ của anh các người đấy. Tôi nói cho anh biết. Có chết tôi cũng không quay lại Sundance.”

“Xin cô chủ hãy bình tĩnh lại. Theo như lời căn dặn của ông chủ. Chúng ta sẽ ghé sang Đệ Nhất trong vòng một tiếng đồng hồ.”

Nga quệt nước mắt, cau mày tò mò hỏi.

“Tại sao lại đến cái địa ngục đó hả? Ông chủ chết tiệt của các anh định hành hạ tư tưởng tôi một lần nữa có phải không? Hay là lại có ý định bán tôi vào trong đó?”

“Dạ, thưa cô chủ. Chúng ta ghé sang Đệ Nhất để gặp một người. Cô có người thân đang chờ ở đó. Ông chủ tôi đã sắp xếp cuộc hẹn này với nhã ý khiến tinh thần cô chủ được khá hơn”

Những lời Tiệp vừa nói khiến Nga nhất thời bất ngờ đến độ ngớ người ra. Nghe tin được gặp lại người thân của mình khiến cô vui mừng khôn tả, tim đập rộn ràng và háo hức. Suốt dọc đường đi sau đó, cô cũng không còn khóc lóc rên la và chửi mắng nữa. Trong lòng thấp thỏm mong con đường dài trước mặt hãy kết thúc thật nhanh.

Nhiều người vẫn thường nói vui rằng, khi đi xe, hãy ngủ một giấc dài. Như vậy, điểm đến sẽ xuất hiện nhanh hơn. Câu nói vui này có lẽ đúng với suy diễn của Nga. Sau một giấc ngủ vùi mệt mỏi rã rời. Khi cô vừa mở mắt ra để đón ánh nắng muộn màng của buổi chiều tà thì tòa nhà Đệ Nhất đồ sộ đã ẩn hiện trước mắt. Theo phản xạ, cô dụi dụi mắt để định hình lại. Váy áo cũng chỉnh sửa lại nghiêm túc, hai tay xoa xoa lên mặt, tóc tai cột lại gọn gàng. Cô sẽ gặp lại người thân của mình. Không thể để họ thấy sự tiều tụy của cô. Nhất định họ sẽ rất đau lòng.

Nga hồi hộp và bồn chồn lắm. Người thấp thỏm không yên. Trong lòng cô vô cùng háo hức. Bao nhiêu câu hỏi đã định sẵn trong đầu sẽ cất lời ngay khi vừa gặp mặt. Câu đầu tiên chắc chắn sẽ là, mẹ cô đã khỏe hẳn chưa?

5 giờ chiều, khung cảnh sáng đèn vừa lạ vừa quen của Đệ Nhất đập vào tầm mắt Nga. Nhóm đông người, xe cộ tấp nập khiến Nga bồn chồn. Không biết Đệ Nhất đã xảy ra chuyện gì mà có cả xe cứu thương, xe cảnh sát kéo còi in ỏi. Vài đám đông tụ tập xung quanh xe cứu thương chụm đầu to nhỏ, chỉ trỏ xì xào.

Linh cảm của người con gái xẹt qua trong đầu Nga khiến cô bất giác rùng mình sợ hãi trong vô thức.

Lối vào Đệ Nhất bị chặn lại, rào dây cách ly màu vàng từ bên ngoài vào trong khiến xe Nga không thể tiến vào.

Cuối cùng, chiếc Cadilac đành dừng lại ở một vạch đỗ xe cách Đại Sảnh Đệ nhất không quá xa. Tiệp tháo dây an toàn bước xuống. Nga cũng từ đó mà rời xe theo sau.

Trên đường tiến vào trong, Tiệp gặp một bảo vệ quen biết nên tình cờ hỏi thăm. Anh hơi bất ngờ khi hay tin có người chết trong khách sạn. Nạn nhân đang được cảnh sát đưa về đồn để điều tra.

Tình cảnh chết chóc ảm đảm thế này thật không thích hợp cho một ngày đoàn viên của Nga. Tiệp đang phân vân không biết có nên dời cuộc hẹn sang một ngày khác không? Anh quay sang định hỏi ý Nga thì thấy cô đang đứng thất thần nhìn về phía xe cứu thương. Trong một khắc, cô đột ngột đưa tay lên miệng che đậy sự hoảng hốt trong cổ họng đang vô thức thốt lên lời gì đó.

Tiệp chưa kịp hỏi gì đã thấy cô dời bước chân, chạy như bay về phía người cảnh sát đang cầm vài kỷ vật của nạn nhân để lại.

“Không phải! Chắc chắn là không phải…”

Khi nhìn thấy chiếc túi xách màu đỏ đen mà viên cảnh sát đang cầm trên tay, Nga vừa chạy vừa nói với chính mình như không muốn chấp nhận sự hoài nghi trong đầu

Đó là chiếc túi xách vô cùng quen thuộc đối với cô. Bởi đây chính là chiếc túi cô đã may để tặng cho người thân của mình. Vì thế, từng đường nét, hoa văn của nó cô đều thuộc nằm lòng. Nó có màu đen được thêu hoa văn màu đỏ đặc trưng giống như trang phục truyền thống của người Xơ-đăng.

Họa tiết của dân tộc Xơ-đăng vì sao lại xuất hiện ở chốn này.

Cô hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Mong rằng người đang nằm trên bang ca phủ vải trắng kia không hề quen biết với mình.

Tiệp đã nói, cô có người nhà đang chờ ở đây. Cô ước ao đây chỉ là sự nhầm lẫn hay trò bịp bợm của Andrew.

Trong một khắc, Nga xông thẳng vào khu vực cấm nhanh đến độ cảnh sát không kịp can ngăn. Thêm vài ba bước chân dài, cô đã đứng trước mặt viên cảnh sát, bất nhã giựt lấy chiếc túi thân quen từ tay ông.

“Cho tôi xem. Cho tôi xem!”

Nga mở chiếc túi ra, run rẫy cầm cuốn hộ chiếu màu xanh lên trong sự khó chịu của viên cánh sát. Nếu không có Tiệp ra hiệu với viên cảnh sát đó. Chắc chắn họ đã bắt cô từ lúc đột ngột xông vào.

Bức ảnh của người trong cuốn hộ chiếu khiến khuôn mặt Nga trở nên xanh ngắt rồi chuyển sang trắng bệch như không còn một giọt máu nào. Bàn tay cô run rẫy đến độ đánh rơi cả túi xách của mình.

“Ôi trời ơi! Ôi trời ơi! Không thể nào…”

Nga thốt lên trong nỗi hoảng sợ tột cùng, tay chân run rẫy không sức lực cầm chiếc túi quen thuộc của nạn nhân trên tay khiến chúng rơi phịch xuống mặt đất.

Như không tin vào sự thật mình vừa nhìn thấy. Cô quay lưng chạy về phía băng ca trắng tang tóc. Dùng hết sức lực cuối cùng của mình để xác minh sự thật đau thương mà cô không muốn chấp nhận.

Ngay khi tấm vải trắng tinh rùng rợn người xem được kéo lên một cách ngập ngừng. Nga kêu gào thảm thiết hai từ duy nhất.

“…”

---o---

LTG:

Trước tiên, Hanny muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả các bạn đọc giả gần xa đã dành thời gian theo dõi và đóng góp ý kiến, cũng như gửi gắm cảm xúc của mình cho "Em Còn Yêu Anh Không?"

Không thể diễn tả được niềm vui sướng của Hanny khi biết được các bạn đang quan tâm, hối thúc và chờ đợi từng chương truyện. Điều này thực sự là một khích lệ vô cùng to lớn dành cho Hanny. Nó khiến cho Hanny cảm thấy hưng phấn và tự tin hơn để viết tiếp những chương tiếp theo.

Với một người làm việc và học tập full time như Hanny. Thực sự, trong tim phải yêu viết lách cực kỳ mới bỏ thời gian hàng tiếng đồng hồ để mà viết ra từng câu chữ. Và các bạn có biết không? Chính các bạn là nguồn động lực rất lớn khiến Hanny càng muốn cô gắng hơn nữa cho những chương tiếp theo, làm cho Hanny càng thêm quyết tâm không thể bỏ dỡ câu chuyện này.

Hanny rất vui khi nhờ "Em Cỏn Yêu Anh Không?" mà Hanny đã có dịp biết đến và làm quen thêm những người bạn mới. Những người mà tuy chưa bao giờ gặp mặt lại quan tâm và dành thời gian viết message ủng hộ và động viên Hanny. Điều này, thực sự làm Hanny vô cùng cảm động.

Không những thế, Hanny còn nhận được message của một chị bạn là fan của "Em Còn Yêu Anh Không". Chị ấy rất hay viết message động viên và hỏi thăm Hanny. Chị còn bảo chị luôn share truuyện cho những "bác hưu trí" ở Việt Nam xem nữa. Các bác ấy còn nhờ chị gửi lời hỏi thăm và động viên đến Hanny. Điều này làm Hanny vui không thể tả. (Hy vọng các bác không mắng Hanny tả sex quá nặng tay hahaha)

Các bạn độc giả thân yêu, chắc các bạn cũng chán cuộc sống ở Campuchia rồi phải không? Hanny xin báo cho các bạn một tin mừng. Chương sau, chúng ta sẽ về lại Việt Nam nhé. Chương tiếp theo sẽ là một chương rất buồn vì nó sẽ viết về sự chết chóc và bật mí người đang nằm dưới tấm vài trắng kia.

A! Thì ra chỉ là một câu đố mẹo từ nội dung truyện. Kiểu này thì Nga dù có đoán ra cũng sẽ không dám nói.

Nga vừa nghe xong câu trả lời của Andrew thì thở mạnh một cái vì tức, cô nhanh chóng cung tay đánh một phát ngay chỗ vết thương của Andrew khiến anh la hét chói tai. Thực sự là anh có đau đớn thiệt, nhưng anh lại là người hay kiềm nén, chịu đựng đau đớn rất giỏi. Nhưng vì muốn cô cảm thấy áy náy nên mới tăng thêm vẻ khốn khổ như vậy. Và đúng như anh mong đợi, cô vô cùng hối hận, vội vàng áp bàn tay mình vào chỗ vết thương đỏ chét của anh vừa xuýt xoa, vừa xin lỗi vừa trách cứ.

“Ôi, tôi xin lỗi. Anh không sao chứ? Tôi vô ý quá. Đau lắm có phải không? Nhưng cũng tại anh giỡn quá đà nên mới như vậy đó.”

Nga xoa xoa nhẹ vết thương, mặt nhăn nhó vẻ hối hận tràn trề mà không hề quan tâm đến ánh mắt phượng da diết yêu thương đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt một lần. Bàn tay trái của anh cũng từ từ áp lên tay cô, ấn nhẹ nhàng, giữ thật chặt như sợ cô sẽ rụt tay lại nhanh sau đó. Đây là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện vì anh mà tỏ ra quan tâm thế này.

Không nằm ngoài dự đoán của Andrew. Lúc đầu, Nga có ý định rụt tay lại, nhưng sau đó lại dừng động tác khi bàn tay to bản của anh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô và ngăn không cho cô có ý định làm điều đó.

Nga nâng mi mắt cong nhẹ như cánh quạt lên nhìn Andrew bằng đáy mắt vừa bối rối, hoài nghi và đầy khó hiểu. Cô ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt âm trầm từ phía anh đang nhìn mình rất tình cảm. Trong bóng đêm, đôi mắt phụng vốn luôn lạnh lùng và bỡn cợt thường ngày lúc này bỗng chốc trở nên vô cùng nghiêm túc và chân thành, nhanh chóng khiến cho người đối mặt cảm thấy lúng túng nhưng lại thu hút một cách lạ thường.

Nga cố gắng rụt tay lại lần nữa nhưng tay Andrew vẫn giữ chặt và chưa hề có ý định buông ra, khiến khuôn mặt cô trở nên đỏ hồng vì ngượng, vội vàng cúi đầu im lặng lãng tránh, để mặc cho khoảnh khắc này lắng đọng trôi qua trong đêm tối tịch mịch.

“Tại sao lại quay trở lại chỗ nguy hiểm đó? Em chẳng bao giờ biết nghe lời anh. Thật là một cô gái cứng đầu, khó bảo!”

Andrew cắt ngang không khí trầm lắng đến ngạt thở. Lòng vô cùng hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ phía Nga.

Lúc này, Nga mới bẽn lẽn ngước đôi mắt to tròn long lanh như dòng suối mát lên nhìn anh, chậm rãi một giây như đang suy tư điều gì đó trong đầu. Sau đó, cô nhìn vào vết thương của anh cất giọng buồn bã.

“Tôi đúng thật là chẳng ra gì. Nếu như tôi không quay lại. Có lẽ, anh sẽ không ra nông nỗi này. Là lỗi của tôi”

“Đó không phải là lỗi của em. Là anh cam tâm tình nguyện. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được em. Để em phải trầm mình giữa nơi hiểm nguy như thế này. Thiên Nga! Anh hứa đây là lần cuối cùng.”

Nga vốn chẳng bao giờ để lọt vào tai bất cứ điều gì Andrew nói. Nhưng những lời chân tình vừa được thốt ra chầm chậm và khẽ khàng của anh lại nhanh chóng đi sâu vào lòng cô. Nó có sức mạnh như mây đen vượt qua gió bão, khiến lòng cô thoáng chốc trở nên ấm áp.

Ánh mắt tràn ngập tình yêu thương anh dành cho cô lúc này khiến bất cứ người đàn bà nào cũng dễ dàng bị thu phục. Thế nhưng, cô lại vô tình không hiểu sự thâm thúy trong lời lẽ của anh. Bởi từ trước đến giờ, trong đầu cô luôn mặc định lý do, anh giữ cô bên mình chỉ để hành hạ, để thỏa mãn tham vọng chiếm lấy cô, có được cô, có được sự trong trắng của cô nhằm thỏa mãn sự hiếu thắng trong đầu anh.

Vì thế, đương nhiên, những lời anh vừa nói, cô không hề hiểu được ý nghĩ sâu xa của nó. Và nếu có hiểu cũng không thể nào tin tưởng được loại đàn ông trăng hoa

như anh.

“Vì sao anh phải hi sinh thân mình để cứu tôi?”

Nga do dự một lúc rồi len lén nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm như hố sâu không đáy của Andrew dịu giọng hỏi. Vì trong lòng cô, không hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Thật ra, quan hệ anh và cô cũng chẳng là gì của nhau. Không phải bạn bè, không phải vợ hay bạn gái, càng không phải là gia đình gì cả. Vì vậy, hà cớ chi anh phải lấy thân mình cứu lấy cô?

Nói cho cùng, anh cũng chỉ là ”người quen cô từng gặp ở Phnom Pênh” như cô đã từng nói.

Bàn tay của Andrew ấn chặt thêm vào bàn tay Nga hơn cả lúc đầu, ánh mắt, lời nói chỉ hướng về phía gương mặt xinh đẹp nhưng xa xăm của cô.

“Anh làm như vậy vì điều gì em thực sự không hiểu, em thực sự không nhìn thấy được sao?”

Nga hơi khó hiểu với ý nhị sâu xa của Andrew. Nhất thời trở nên lung túng với ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu mình, nhanh như tên lửa, lẹ như sao băng. Nếu như những gì anh muốn nói với cô cũng giống như những gì cô đang nghĩ trong đầu thì cô sẽ phải đối mặt với tình huống này như thế nào? Đây là điều mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến. Và bây giờ, cô cũng không dám nghĩ đến. Sau đó, cô trở nên lúng túng, ánh mắt nhìn anh vô cùng hỗn tạp và bối rối.

Ngoài William Đinh Tells ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến hay tưởng tượng mình sẽ yêu một người nào khác.



Vì William Đinh Tells, cô sẽ không thể nào chấp nhận một người nào thêm nữa.

Và cũng vì William Đinh Tells, cô cảm thấy không còn tin tưởng bất cứ người đàn ông nào trên đời này.

Trái tim cô đang chằng chịt vết thương, sâu, đau và vô cùng bỏng rát. Cô thực sự không muốn tiếp nhận thêm bất cứ nỗi đau nào. Nhất là khi nỗi đau đớn cô đang mang trong tim, nó ngày càng tăng dần với tình yêu thương và nhớ mong cho người đàn ông có đôi mắt nâu trầm buồn đó.

“Chắc em không hề biết rằng, anh vẫn luôn dõi theo em.

Sự sợ hãi này, nỗi ngập ngừng ấy.

Em đâu thể nhận ra.

Hồi tưởng đến rồi lại xóa đi.

Dù anh đã trốn chạy khỏi sự thật.

Nhưng tất cả ký ức đọng lại, tất cả chỉ về em.

Anh chẳng thề nào che giấu được bí mật này.

Người mà anh đã trao trọn trái tim.

Dù anh đã cố chịu đựng, dù anh đã thử dừng lại.

Nhưng tất cả hình ảnh của em lại hiện về.

Dù anh không tin vào những điều giống như tình yêu.

Nhưng anh tin vào đôi mắt mình.

Đáy mắt đó có hình bóng em.

Chỉ thế thôi là đã quá đủ với anh rồi.

Dù anh không nhìn thấy ngày mai.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy trái tim em

Ở cuối con đường, anh có thể bước cùng em đến bất cứ nơi nào.”

Không ai có thể tưởng tượng được rằng, kẻ máu lạnh mồm mép đanh đá chẳng trừ bất cứ ai trên đời như Andrew lại khó khăn trong việc thốt ra một câu từ đơn giản như vậy.

Bởi vì anh yêu em.

Anh rất muốn nói câu này hàng vạn lần với cô, nhất là mỗi khi đôi mắt ngây ngô khó hiểu của cô nhìn anh. Và thay vì thốt nên những lời này, anh lại dùng một lý do khác biện minh cho hành động quan tâm, chăm sóc của anh dành cho cô.

Anh làm như vậy không phải bởi vì tình yêu anh dành cho cô không đủ lớn để có thể bộc lộ thành lời.

Cũng không phải bởi vì chính anh vẫn còn hoài nghi về cảm xúc mà anh cho là lạ thường này.

Mà đó là bởi vì anh sợ phải nhận sự khước từ nơi cô.

Vì thế, chỉ cần luôn có cô bên cạnh như thế này, được quan tâm, chăm sóc cô thế này là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Như thế vẫn tốt hơn việc anh phải đón nhận việc không thể có được trái tim của cô.

Thế nhưng lúc này đây, đứng trước câu hỏi của cô như vậy. Trong lòng anh không khỏi dâng lên cơn sóng tình mãnh liệt. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà anh yêu thương với tất cả trái tim ngay trước mặt khiến anh bất giác trở nên yếu lòng. Lần đầu tiên, anh lấy hết sự can đảm quyết định tỏ bày cùng cô.

“Là vì..anh….”

Ngay giờ khắc vô cùng quan trọng với Andrew, bỗng từ đâu xuất hiện bóng đèn pha cực lớn từ trên bầu trời soi trực tiếp trên nóc chiếc xe đen đang nằm cô đơn trong khu rừng vắng vẻ. Ngay sau đó, tiếng động cơ trực thăng ồn ào từ trên cao liên tục dội xuống, nhấp nháy chớp tắt vài cái như đưa ra một tính hiệu gì đó.

Sự xuất hiện đột ngột này vô tình làm gián đoạn cuộc hội thoại giữa Andrew và Nga. Hay nói đúng hơn, nó là kẻ phá hoại giây phút mà Andrew cho là một trong những giây phút quan trọng và thiêng liêng nhất đời mình.

Anh nhắm nghiền mắt lại, hai răng cắn vào nhau. Hận không bóp cổ Tiệp cho chết tươi trong lúc này.

Nga thấy sự xuất hiện của trực thăng thì không còn quan tâm đến những gì Andrew đang nói. Cô nâng mắt nhìn lên bầu trời, tay cũng giơ lên che luồng ánh sang cực chói lòa làm cô hoa cả mắt.

Ý nghĩ có người nhìn thấy cô và anh ở đây khiến cô vui mừng khôn xiết. Vội vàng định mở cửa xe chạy ra ngoài kêu cứu nhưng Andrew đã ngăn lại.

“Họ tự biết phải làm gì. Em không cần phải lo.”

Lúc này, Nga mới để ý lúc Andrew khởi động máy xe và nhấp đèn ba cái trước đó.

Thì ra là đưa tín hiệu với những người trên chiếc trực thăng kia.

Nhanh sau đó, chiếc trực thăng rời đi trong sự hụt hẫng của Nga.

“Họ đi rồi…” Cô tiếc nuối nói.

“Họ sẽ quay lại. Ở đây không đủ chỗ để đáp trực thăng.” Andrew nhẹ giọng trấn an, bàn tay áp vào chỗ vết thương đang hoành hành dữ dội.

Andrew có chút luyến tiếc trong lời nói, mất mát trong ánh mắt khi nhìn Nga. Thực sự anh đã hy vọng cô sẽ hỏi anh lại câu hỏi đó một lần nữa. Nhưng cô lại lờ đi như không hề bận tâm đến nữa. Khuôn mặt cô vui mừng không che giấu, thờ ơ nhìn ra ô cửa sổ đợi chờ được thoát thân…

Thái độ của cô đập tan mọi hy vọng trong anh.

Andrew được đưa vào một chiếc Cadillac khác cùng màu đen bóng loáng và sang trọng như chiếc xe anh đang chạy, rồi sau đó là trực thăng đang đậu ở một cánh đồng trống lồng lộng gió chỉ sau 5 phút lái xe.

Cánh quạt to rộng xoay liên hồi cực mạnh làm cây cỏ xung quanh nghiêng ngã, mái tóc dài của Nga cũng tung bay phằng phặc trong gió.

Nhanh chóng sau đó, Andrew được đưa lên trực thăng cùng hai bác sĩ người ngoại quốc. Tất nhiên, suốt chặng đường luân chuyển, Nga đều ở bên cạnh anh. Hay nói đúng hơn, anh dù trong tình trạng bắt đầu xấu đi vẫn luôn gọi tên cô, muốn được nắm tay cô và muốn cô ở bên cạnh anh.

Chỉ khi Nga đã an vị ngồi bên cạnh chiếc băng ca nơi Andrew đang nằm thì anh mới an tâm từ từ nhắm mắt lại. Dụng cụ trợ giúp hít thở, đưa oxi vào cơ thể cũng nhanh chóng được gắn lên mũi anh.

Bác sĩ yêu cầu Nga di chuyển sang một vị trí khác để họ làm công việc cứu người của mình. Nghe vậy cô đành gỡ những ngón tay to khỏe rắn rõi đàn ông của Andrew ra khỏi tay mình. Lúc này, anh đã nhắm nghiềm mắt lại, khuôn mặt rất mệt mỏi nhưng vẫn phát lên sự khí thế của một bậc đế vương dung mãnh không dễ gì khuất phục.

Vẻ ngoài này khiến Nga cũng an tâm phần nào và bớt đi cảm giác áy náy.

Vết thương tuôn máu nườm nượp khiến Nga cảm thấy buồn nôn. Cô quay lưng bụm miệng lại, cố hít thở điều chỉnh hô hấp để cân bằng lại cơ thể. Mặc khác, áp suất trên trực thăng khiến cơ thể cô không quen, người trở nên khó chịu không dứt.

Sau khi hai bác sĩ đã hoàn thành xong phần sơ cứu vết thương, Nga có cố gắng hỏi tình hình của Andrew. Nhưng vì quá ồn ào không tiện trả lời nên cô đành ngồi co ro một góc đợi chờ. Khuôn mặt miên man nhìn xuống mặt đất Campuchia rộng thênh

thang.

Andrew được đưa đến một bệnh viện quốc tế ở Siêm Riệp chỉ sau vài phút di chuyển bằng trực thăng. Lúc nghe các bác sĩ báo tình hình đã tạm thời ổn định của anh, Nga mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo như các bác sĩ chuẩn đoán thì vị trí đạn bắn vào người Andrew khá nguy hiểm, anh sẽ phải nằm viện trong một thời gian để kiểm tra và theo dõi.

Nga cho dù rất áy náy và mặc cảm tội lỗi vì hành động của Andrew dành cho mình. Nhưng tâm trí của cô vẫn một mực nhớ về Sài Gòn. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc trở về nhà càng sớm càng tốt. Cô thực sự muốn biết tình hình sức khỏe của bà

Nguyệt lúc này như thế nào rồi. Vì thế, cô bày tỏ nguyện vọng rời Campuchia với Tiệp nhưng lại bị anh phản bác dữ dội.

“Tôi nghĩ cô chủ nên chờ đợi đến khi ông chủ khỏe trở lại. Trong thời gian này, tôi

nghĩ ông chủ rất cần sự hiện diện của cô bên cạnh. Không những thế, tôi thực sự không thể quyết định chuyện này khi không có sự cho phép của ông chủ.”

“Tôi biết Andrew vì bảo vệ cho tôi nên mới bị thương như vậy. Nhưng mạ tôi bệnh rất nặng. Tôi cần về nhà để chăm sóc bà. Thực sự, tôi không thể chờ đợi lâu hơn. Tôi đã xa nhà quá lâu rồi. Gia đình tôi chắc chắn đang lo lắng cho tôi rất nhiều. Phiền anh chăm sóc cho Andrew, khi nào anh ấy thức dậy. Xin hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến với anh ấy và rằng, tôi xin lỗi vì đã khiến anh ấy phải đau đớn như vậy.”

Nga vừa nói vừa nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt của Andrew trên giường. Anh vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng nét mặt khi ngủ rất là u sầu lạ lẫm khác hẳn thường ngày. Chắc hẳn vết thương đang rất hành hạ anh. Anh đã ngủ sâu như vậy một ngày một đêm rồi.

Tuy nhiên, Nga không hề biết rằng, khi cô vừa quay lưng sang nói chuyện với Tiệp thì ánh mắt phụng mệt mỏi cũng kịp mở ra. Không dám chắc anh đã nghe cuộc hội thoại của hai người chưa. Chỉ thấy đáy mắt buồn rười rượi và mất mát.

Sáng hôm sau, Nga đến phòng Andrew cốt ý để nói lời từ biệt. Cô hơi bất ngờ khi anh đã tỉnh lại. Thần sắc có phần khá hơn rất nhiều. Bây giờ cô càng hiểu thêm rằng, thể lực của đàn ông đúng là mạnh mẽ hơn đàn bà rất nhiều. Chỉ mới một đêm trước đó, anh trông vô cùng thảm hại. Vậy mà hôm nay đã tươi tỉnh hơn rất nhiều. Nhưng ngẫm nghĩ cũng đúng thôi, anh được những năm bác sĩ giỏi như vậy chăm sóc cơ mà. Cô tự hỏi, nếu mẹ cô ở nhà được sự chăm sóc cật lực của bác sĩ như vậy thì có

thể khá hơn không?

“Tôi đến đây để từ biệt anh. Cảm ơn anh rất nhiều trong thời gian qua. Anh ở lại mạnh giỏi, giữ gìn sức khỏe nhé.”

Ánh mắt không giấu được vẻ buồn bã dù Andrew là một người rất giỏi che đậy cảm xúc của mình. Mặt nạ oxi trên miệng đã được gỡ đi nhưng anh lại trầm ngâm không nói được lời nào. Nhanh chóng sau đó là vẻ điềm tĩnh thường ngày chằm chằm nhìn cô, nửa yêu thương, nửa trách cứ.

Chẳng phải trong lúc anh đau đớn vì vết thương hoành hành. Cô đã hứa sẽ ở bên cạnh anh sao? Bây giờ, sao cô lại vội vàng ra đi như vậy? Đúng thật như những gì anh dự đoán, trong lòng cô, anh chẳng là gì. Ngay cả khi anh bị thương tích như thế này là vì cô, cô vẫn lạnh lùng muốn quay về chốn cũ để gặp lại người đó.

Vết thương không nằm ở tim nhưng sau anh nghe đau nhói, thoi thóp như bị ai bóp chặt. Nghĩ đến việc không có cô ở bên cạnh trong những ngày tiếp theo. Anh cảm thấy như mình không thở được. Bàn tay anh đang đặt trên giường khẽ lay động, hướng về phía cô như muốn được nắm lấy tay cô.

Cô có nhìn thấy nhưng lại vờ đi. Cúi đầu chào anh, chào Tiệp rồi bước ra ngoài cửa không nhìn lại lấy một lần. Cô phải về nhà. Cô đã xa gia đình quá lâu rồi. Dù biết là có lỗi với anh nhưng cô không thể làm gì khác hơn.

Thế nhưng, khi Ngavừa ra đến cửa thi đã bị hai tên vệ sĩ của Andrew chặn lại. Chỉ hai tên thôi mà cô không thể giãy giụa được gì. Đừng nói chi đến gần cả chục tên đang bảo vệ anh ta đang đi qua đi lại xung quanh phòng. Chưa kể xung quanh bệnh viện cũng có bảo vệ.

Cô la hét, gọi tên anh, hằng học hỏi lý do vì sao lại muốn giam giữ cô một lần nữa nhưng chỉ nhận được sự yên lặng.

Không lâu sau đó, cô nghe tiếng trực thăng ầm ĩ ngoài tiền sảnh bệnh viện. Cô cũng được áp giải ra đó.

Andrew ngồi trên xe lăn, được Tiệp đẩy đi. Khi nhìn thấy Nga đang hậm hực nhìn anh từ xa, hai bên bị kiềm kẹp bởi hai tên vệ sĩ, anh dừng lại lấy chiếc áo khoác đen trên tay được anh chuẩn bị sẵn nhờ tiệp choàng qua người cô. Nhưng lại bị cô lạnh lùng ném xuống sàn. Cùng lúc, cô la hét lên trên cả tiếng ồn ào của động cơ trực thăng.

“Anh đang làm gì? Anh lại muốn giam cầm tôi một lần nữa sao?”

Andrew điềm tĩnh, hai tay bấu chặt lên thành xe lăn chậm rãi nói với cô.

“Chúng ta sẽ sang Thái Lan sinh sống.”

Nga trợn mắt, há hốc mồm. Bây giờ, anh lại muốn đưa cô đi xa gia đình cô thêm một lần nữa sao?

“Tôi không đi đâu hết. Có chết tôi cũng không đi…”

Andrew không nói gì. Chỉ nhìn Tiệp và anh ta tự khắc ra lệnh cho vệ sĩ đưa cô lên trực thăng. Nga bị khống chế thì la hét điên loạn, còn đưa miệng cắn tay tên vệ sĩ rồi chạy đến quỳ trước mặt Andrew van xin. Cô không thể nào tin được anh lại làm điều này với cô. Cô đã không sợ hiểm nguy mà trở lại nơi đó tìm anh. Sau những chuyện như vậy, cô không bao giờ ngờ rằng, anh lại còn có ý định giam giữ cô như vậy. Lại chẳng hề đoái hoài đến hộ chiếu giấy tờ đang chờ đợi. Đúng như cô dự đoán, việc phù phép để sang cửa khẩu các nước không phải là khó khăn với anh ta. Chỉ có điều là anh ta không muốn làm mà thôi.

“Tôi xin anh. Tha cho tôi. Tôi thực sự cần về nhà. Tôi không thể đi cùng anh được nữa.”

“Anh đã quyết định. Em không thể thay đổi gì đâu. Ngoan nào! Họ sẽ giúp em lên trực thăng.” Andrew trầm tĩnh nhìn xuống Nga nói.

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Khi anh bảo tôi đi , tôi đã không đi. Tôi không nỡ để anh trong hiểm nguy một mình. Sao giờ đây, anh còn có ý giam giữ tôi? Nếu tôi biết thế này, tôi sẽ không bao giờ quay trở lại cái nơi đó để tìm anh…”

Andrew không nói gì, mím môi nhìn cô, ánh mắt vô cùng hỗn tạp. Anh sở dĩ chẳng muốn làm điều này đối với cô. Nhưng từ lúc nhìn thấy dáng người hối hả và hoảng sợ chạy về phía anh giữa nơi đánh nhau hoảng loạn đó. Anh đã thề sẽ không bao giờ buông tay người đàn bà này. Dù có bị cô oán hận, anh cũng sẽ không buông tay.

Anh đã hứa với lòng, dù mọi giá sẽ đưa em về Việt nam an toàn cho dù có anh hay không có anh. Nhưng vì sự quay lại của em, cái nắm tay của em khiến anh giờ đây không thể nào, không có cách nào buông bỏ em được. Lúc này, anh chỉ hận là không nhét em được vào người để có thể chiếm hữu mãi mãi.

“Vì em là đàn bà của anh. Vì anh đã bỏ tiền ra để mua em. Vì thế, em phải đi theo anh, làm theo những gì anh muốn.”

“Đàn bà của anh ư?” Nga nhíu mày, hất hàm nói. “Tôi chưa bao giờ là đàn bà của anh hết. Tất cả chỉ là do anh tưởng tượng ra mà thôi.”

“Có thể trong lúc này em không chấp nhận, nhưng sẽ có một ngày em chấp nhận. Anh chờ.” Anh nhấn mạnh.”Bao lâu cũng chờ.” Sau đó, anh lấy tay chạm vào mái tóc bù xù của cô nói tiếp, giọng chắc nịch. “Cả đời cũng sẽ chờ. ”

“Anh là đồ bệnh hoạn. Anh đang chiếm hữu để giày vò tôi. Tôi sẽ không đi đâu hết. Có chết cũng không đi. Tôi không muốn sống chung với loại người như anh một chút nào hết.”

Nga vùng vẫy khi Andrew ra hiệu cho hai vệ sĩ tiến lại gần cô. Nhưng nhanh như cắt, cô kéo lấy bình nước biển đang được treo lơ lửng trên xe lăn của Andrew, đập thật mạnh vào thành xe.

Nga đứng lên hăm he với tất cả những người xung quanh. Cầm miếng thủy tinh nhọn hoắc làm lòng bàn tay cô rướm máu. Cô kề sát vào cánh tay mình, nơi sợi gân xanh

nổi lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Tôi chưa hề sợ chết. Tôi sống đến bây giờ chỉ để được về nhà. Vì thế, nếu anh không cho tôi về nhà. Tôi thà chọn con đường chết còn hơn.”

Nga khóc lóc, la hét và không điều khiển được chính mình. Nỗi hụt hẫng chưa từng có dày vò lấy cô. Sự thay đổi đến chóng mặt của Andrew làm cô không tài nào hiểu được. Sống với kẻ thay đen đổi trắng như thế này thì bao giờ cô mới được về nhà đây? Vì thế, cô thà chọn con đường này còn hơn.

Andrew cung tay lại bất lực nhìn Nga. Cô đã liều lĩnh làm hại bản thân một lần rồi. Vì thế, trong lòng anh vô cùng hoang mang. Anh thực sự muốn cô bên cạnh anh lúc này. Nhưng nếu cô làm tổn hại đến chính mình như thế này thì anh hối hận không kịp.

“Thiên Nga! Thả miếng thủy tinh đó xuống ngay. Anh không muốn em bị thương.”

Andrew vừa nói vừa khoát tay khó chịu khi cả chục y tá và bác sĩ đang vội vàng xúm xích xung quanh anh để truyền lại nước biển, luôn miệng hỏi anh có sao không? Nhưng anh đều gạt phắt tay ra không màn đến.

Hai tên vệ sĩ hăm he xung quanh Nga chờ cơ hội khống chế cô bỏ miếng thủy tinh.

Nhưng họ càng đến gần, cô càng ấn nó chặt thêm. Miệng liên hồi hét lên khàn cả giọng, nước mắt đầm đìa, đầu tóc bù xù.

“Tôi có bị gì thì mặc kệ tôi. Tôi nói cho anh biết. Cho dù anh có dùng thủ đoạn nào để bắt ép được tôi lên trực thăng. Tôi cũng sẽ tìm cách nhảy xuống dưới cho mà coi.

Cách chết đó và cách chết này thì cũng như nhau thôi.”

Nhìn vẻ mặt hục hặc của Nga, Andrew bất lực trong đáy mắt, anh nhắm nghiền mắt lại một giây, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau trong khuôn miệng gợi cảm, gân xanh in lên gương mặt góc cạnh vô cùng hấp dẫn người đối diện. Sau một phút, anh khẽ khàng nói chỉ để Tiệp đủ nghe thấy điều gì đó.

“Thiên Nga! Lại đây!” Andrew vẫy tay như gọi đứa con gái nhỏ của mình. Lời nói mệnh lệnh nhưng sủng nịnh như dỗ dành cho con nít.

“Tôi không lại” Nga cộc cằn cao giọng nói.

“Thiên Nga! Ngoan nào! Lại đây anh bảo.” Mặt Andrew vẫn điềm tĩnh và kiên nhẫn.

“Tôi không lại” Cô vẫn kiên định, lời nói vẫn chắc nịch. Dáng vẻ nhìn anh vừa tức giận vừa bướng bỉnh.

Andrew không giấu được vẻ mất mát trong đáy mắt, “Lại đây anh bảo này!”

Andrew kiên nhẫn vẫy tay gọi Nga lần nữa, trông mong cô tiến đến bên anh nhưng cô

vẫn giữ bộ mặt tức giận trừng mắt nhìn anh đầy căm phẫn. Trên tay vẫn còn giữ mảnh thủy tinh vỡ và càng lúc càng ấn chặt vào cánh tay mình như cảnh cáo anh.

Bất lực, Andrew đành nhượng bộ, ra hiệu cho Tiệp đẩy chiếc xe lăn đến trước mặt

Nga. Bình tĩnh ghìm cơn giận sôi sục trong lòng, anh điềm tĩnh nói, giọng không hề trách cứ cũng không hề cáu gắt.

“Em bị chứng bệnh máu loãng. Vì thế, đừng cố tình gây thương tích cho mình như vậy.”

Nói xong, anh đưa tay cầm lấy mảnh thủy tinh từ tay cô, ánh mắt chua xót khi thấy vệt máu đỏ từ bàn tay trắng nõn nà của cô. Anh nhẹ giọng ra lệnh, dù nhỏ nhưng vẫn toát ra vẻ quyền uy.

“Gọi bác sĩ băng bó vết thương cho cô chủ. Mau lên!”

“Tôi không cần.” Nga hậm hực xua tay.

“Đừng cứng đầu nữa có được không Thiên Nga” Andrew đau đớn trong ánh mắt, vết thương của anh vốn nằm bên ngực phải, nhưng sao bên trái lồng ngực của mình lúc này lại đau vô hạn.

Nga cười nhạt, không thèm nói gì nữa, quay mặt đi chỗ khác vì thực sự không muốn nhìn thấy gương mặt của kẻ chuyên nuốt lời. Người đã xem cô như là một đứa con nít.

“Tiệp sẽ đưa em về nhà. Em không muốn đi Thái Lan thì thôi vậy.”

Nga vừa nghe thấy thế thì gương mặt cau có giãn hẳn ra. Tuy nhiên, vì bị gạt quá nhiều lần nên cô đâm ra hoài nghi trong ánh mắt, nhìn anh dò xét.

“Bác sĩ đang chờ em bên trong. Đi đi!”

Andrew chờ Nga đến khi tận mắt thấy cô an toàn rồi mới tính đến chuyện bước lên trực thăng vẫn đang chờ ngoài sân. Trước khi đi, anh không quên lấy áo khoác của mình choàng qua vai cô. Dù người đang rất yếu, anh vẫn cố gắng gượng đứng dậy, nghiêng đầu hôn vào vầng trán trắng hồng của cô lưu luyến rất lâu nhưng lại bị cô ngửa đầu né tránh.

“Gặp lại em sau!”

Nga không buồn nhìn Andrew, gương mặt vẫn đăm chiêu khó chịu. Cô thực sự muốn

nói, cô không hề muốn gặp anh một lần nữa trong đời. Sau tất cả mọi chuyện, cô không muốn nhớ đến nơi này. Cô hy vọng, đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.

Tuy nhiên, cô đã không nói gì, chỉ lạnh lùng bước lên xe đang đợi sẵn từ xa.

Vào trong xe, Nga liếc mắt thấy Andrew đang nói chuyện gì đó với Tiệp. Thỉnh thoảng, Andrew lại đưa mắt nhìn vào trong xe nơi cô đang ngồi. Thực sự với những gì Andrew đã làm trước đây. Việc này không khỏi làm Nga cảm thấy bất an trong lòng. Tuy vậy, cô vẫn hy vọng lần này mọi chuyện sẽ diễn ra như lời anh đã nói.

“Hãy lo cho cô chủ thật chu đáo.” Andrew hất mặt về phía Nga.

“Dạ, tôi biết rồi thưa ông chủ.” Tiệp gật đầu kính cẩn.

“Hãy khởi hành đi. Trời cũng trưa lắm rồi.”

Andrew giục Tiệp nhưng Tiệp lại muốn Andrew bước lên trực thăng rồi anh mới an lòng được.

Andrew sẽ quay lại Thái Lan để chữa trị vết thương trong một thời gian. Nơi đó y tế tốt hơn Campuchia rất nhiều. Vả lại, anh còn rất nhiều công việc phải giải quyết bên đó sau một thời gian dài vì vương vấng Nga mà cứ “ăn dầm nằm dề” ở Sundance.

“Ông chủ đi trước đi. Tôi nhìn thấy trực thăng rời khỏi mặt đất thì mới an lòng được.

Lần này, để ông chủ phải vất vả thế này. Tôi thực sự cảm thấy rất có tội. Không biết sẽ ăn nói thế nào với ông chủ cả đây.”

Tiệp vừa nói vừa cởi áo khoác choàng qua vai Andrew nhưng anh đã ngăn lại.

“Đó không phải là lỗi của cậu. Cám ơn vì cái áo. Nhưng tôi không có thói quen xài đồ không có thương hiệu rõ ràng “

Chiếc Cadillac chạy bon bon trên đường quốc lộ Siêm Riệp. Trong xe, ở hàng ghế sau là Tiệp và Nga. Hôm nay, bác Ba lại cầm lái. Đi được một quãng, Tiệp nói với lên phía trên.

“Thẳng hướng Phnom Pênh cho con nha bác Ba”

Sau đó, Tiệp mở máy tính ra làm việc gì đó. Vừa nhìn anh, ai cũng đều nghĩ anh là một ông chủ thực thụ.

Nga vừa nghe nói xe sẽ đi Pnom Pênh thì nhíu mày nghi hoặc hỏi.

“Vì sao lại đi Phnom Pênh?”

Tiệp dừng tay đánh máy, trả lời vô cùng lễ độ và kiên nhẫn như một cái máy không hề biết nóng giận khó chịu là gì. Ánh mắt như mọi khi không biểu lộ cảm xúc nào.

“Cô chủ chỉ cần biết như vậy là được. Bây giờ, cô chủ xin vui lòng hãy nhắm mắt lại ngủ một giấc. 7 tiếng sau, chúng ta sẽ có mặt ở Phnom Pênh.”

Tất nhiên, Nga không được biết điều mình cần biết thì trở nên bực dọc.

“Tôi không muốn đi Phnom Pênh. Tôi muốn về nhà.”

Tiệp lại dừng đánh máy, quay sang trả lời cô kính trọng như một kẻ cấp dưới.

“Dạ thưa cô chủ. Thì chúng ta cũng đang trên đường trở về nhà đây ạ.”

Nga bực mình thực sự, quay hẳn người sang phía Tiệp quát.

“Tiệp! Anh đang định giở trò con nít với tôi sao? Tại sao lại trở về nhà ở Phnom Pênh? Ý anh đang nói đến Sundance có phải không? Anh nói rõ ràng ra xem nào. Tôi rất ghét kiểu úp úp mở mở như vậy.”

Tiệp vẫn bình tĩnh, ngừng hẳn công việc sang để đối đáp với Nga.

“Dạ. Xin cô chủ đừng tức giận mà hại đến sức khỏe. Thật ra, ông chủ đã ra lệnh cho tôi đưa cô chủ trở nhà nên tôi chỉ làm theo lời ông chủ. Đưa cô chủ về lại Sundance. Nếu cô chủ có thắc mắc gì. Xin vui lòng chờ ông chủ quay trở lại rồi hỏi sau có được không ạ. Tôi và bác ba chỉ là làm theo lệnh cấp trên nên xin cô chủ đừng làm khó dễ bọn tôi tội nghiệp”

Nga nghe chữ Sundance thì giận thâm tím mặt mày. Tên cáo già Andrew đúng là xảo trá, bỉ ổi không ai sánh bằng, dám lừa gạt cô bằng cách nào sao?

“Bác Ba! Xin bác dừng xe cho con.”

Nga thề với lòng, dù có đi bộ về nhà cô cũng không bao giờ bước lên chiếc xe này một lần nữa.

Bác Ba vẫn chạy xe, khó xử nhìn cả Nga và Tiệp. Đúng lúc đó, Tiệp hạ giọng nói.

“Bác Ba cứ tiếp tục chạy đi ạ. Đây là lệnh của ông chủ.”

Nói xong, anh tiếp tục đánh máy đều đều như không có chuyện gì xảy ra.

Bác Ba tuy rất quý Nga nhưng tất nhiên phải nghe theo lời ông chủ nên đành khúm núm xin lỗi cô rồi tiếp tục chạy. Miễn cưỡng nhấn nút khóa cửa xe theo yêu cầu của

Tiệp.

Nga nhìn Tiệp rồi nhìn Bác Ba, trong lòng tức giận đến ứa nước mắt thành dòng. Cô hết la hét mắng mỏ lại khóc lóc năn nỉ Tiệp thả cô, cho cô đi mà Tiệp chỉ cúi đầu im lặng và xin lỗi trấn an cô.

“Xin lỗi cô chủ. Nhưng đây là lệnh của ông chủ. Xin cô chủ đừng làm khó dễ bọn người làm chúng tôi. Ông chủ tôi làm gì cũng đều có lý do riêng của mình. Xin cô chủ hãy nghe lời ông chủ của tôi một lần. Hãy trở về Sundance nghỉ dưỡng một thời gian. Ông chủ tôi đã nói sẽ quay lại Sundance ngay khi sức khỏe khá hơn.”

“Tên vô liêm sỉ đó có chết tôi cũng không thèm quan tâm. Hắn ta là ai mà dám giam cầm tôi, lừa gạt tôi hết lần này đến lần khác. Tôi hận hắn ta ta, tôi hận ông chủ của anh các người đấy. Tôi nói cho anh biết. Có chết tôi cũng không quay lại Sundance.”

“Xin cô chủ hãy bình tĩnh lại. Theo như lời căn dặn của ông chủ. Chúng ta sẽ ghé sang Đệ Nhất trong vòng một tiếng đồng hồ.”

Nga quệt nước mắt, cau mày tò mò hỏi.

“Tại sao lại đến cái địa ngục đó hả? Ông chủ chết tiệt của các anh định hành hạ tư tưởng tôi một lần nữa có phải không? Hay là lại có ý định bán tôi vào trong đó?”

“Dạ, thưa cô chủ. Chúng ta ghé sang Đệ Nhất để gặp một người. Cô có người thân đang chờ ở đó. Ông chủ tôi đã sắp xếp cuộc hẹn này với nhã ý khiến tinh thần cô chủ được khá hơn”

Những lời Tiệp vừa nói khiến Nga nhất thời bất ngờ đến độ ngớ người ra. Nghe tin được gặp lại người thân của mình khiến cô vui mừng khôn tả, tim đập rộn ràng và háo hức. Suốt dọc đường đi sau đó, cô cũng không còn khóc lóc rên la và chửi mắng nữa. Trong lòng thấp thỏm mong con đường dài trước mặt hãy kết thúc thật nhanh.

Nhiều người vẫn thường nói vui rằng, khi đi xe, hãy ngủ một giấc dài. Như vậy, điểm đến sẽ xuất hiện nhanh hơn. Câu nói vui này có lẽ đúng với suy diễn của Nga. Sau một giấc ngủ vùi mệt mỏi rã rời. Khi cô vừa mở mắt ra để đón ánh nắng muộn màng của buổi chiều tà thì tòa nhà Đệ Nhất đồ sộ đã ẩn hiện trước mắt. Theo phản xạ, cô dụi dụi mắt để định hình lại. Váy áo cũng chỉnh sửa lại nghiêm túc, hai tay xoa xoa lên mặt, tóc tai cột lại gọn gàng. Cô sẽ gặp lại người thân của mình. Không thể để họ thấy sự tiều tụy của cô. Nhất định họ sẽ rất đau lòng.

Nga hồi hộp và bồn chồn lắm. Người thấp thỏm không yên. Trong lòng cô vô cùng háo hức. Bao nhiêu câu hỏi đã định sẵn trong đầu sẽ cất lời ngay khi vừa gặp mặt. Câu đầu tiên chắc chắn sẽ là, mẹ cô đã khỏe hẳn chưa?

5 giờ chiều, khung cảnh sáng đèn vừa lạ vừa quen của Đệ Nhất đập vào tầm mắt Nga. Nhóm đông người, xe cộ tấp nập khiến Nga bồn chồn. Không biết Đệ Nhất đã xảy ra chuyện gì mà có cả xe cứu thương, xe cảnh sát kéo còi in ỏi. Vài đám đông tụ tập xung quanh xe cứu thương chụm đầu to nhỏ, chỉ trỏ xì xào.

Linh cảm của người con gái xẹt qua trong đầu Nga khiến cô bất giác rùng mình sợ hãi trong vô thức.

Lối vào Đệ Nhất bị chặn lại, rào dây cách ly màu vàng từ bên ngoài vào trong khiến xe Nga không thể tiến vào.

Cuối cùng, chiếc Cadilac đành dừng lại ở một vạch đỗ xe cách Đại Sảnh Đệ nhất không quá xa. Tiệp tháo dây an toàn bước xuống. Nga cũng từ đó mà rời xe theo sau.

Trên đường tiến vào trong, Tiệp gặp một bảo vệ quen biết nên tình cờ hỏi thăm. Anh hơi bất ngờ khi hay tin có người chết trong khách sạn. Nạn nhân đang được cảnh sát đưa về đồn để điều tra.

Tình cảnh chết chóc ảm đảm thế này thật không thích hợp cho một ngày đoàn viên của Nga. Tiệp đang phân vân không biết có nên dời cuộc hẹn sang một ngày khác không? Anh quay sang định hỏi ý Nga thì thấy cô đang đứng thất thần nhìn về phía xe cứu thương. Trong một khắc, cô đột ngột đưa tay lên miệng che đậy sự hoảng hốt trong cổ họng đang vô thức thốt lên lời gì đó.

Tiệp chưa kịp hỏi gì đã thấy cô dời bước chân, chạy như bay về phía người cảnh sát đang cầm vài kỷ vật của nạn nhân để lại.

“Không phải! Chắc chắn là không phải…”

Khi nhìn thấy chiếc túi xách màu đỏ đen mà viên cảnh sát đang cầm trên tay, Nga vừa chạy vừa nói với chính mình như không muốn chấp nhận sự hoài nghi trong đầu

Đó là chiếc túi xách vô cùng quen thuộc đối với cô. Bởi đây chính là chiếc túi cô đã may để tặng cho người thân của mình. Vì thế, từng đường nét, hoa văn của nó cô đều thuộc nằm lòng. Nó có màu đen được thêu hoa văn màu đỏ đặc trưng giống như trang phục truyền thống của người Xơ-đăng.

Họa tiết của dân tộc Xơ-đăng vì sao lại xuất hiện ở chốn này.

Cô hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Mong rằng người đang nằm trên bang ca phủ vải trắng kia không hề quen biết với mình.

Tiệp đã nói, cô có người nhà đang chờ ở đây. Cô ước ao đây chỉ là sự nhầm lẫn hay trò bịp bợm của Andrew.

Trong một khắc, Nga xông thẳng vào khu vực cấm nhanh đến độ cảnh sát không kịp can ngăn. Thêm vài ba bước chân dài, cô đã đứng trước mặt viên cảnh sát, bất nhã giựt lấy chiếc túi thân quen từ tay ông.

“Cho tôi xem. Cho tôi xem!”

Nga mở chiếc túi ra, run rẫy cầm cuốn hộ chiếu màu xanh lên trong sự khó chịu của viên cánh sát. Nếu không có Tiệp ra hiệu với viên cảnh sát đó. Chắc chắn họ đã bắt cô từ lúc đột ngột xông vào.

Bức ảnh của người trong cuốn hộ chiếu khiến khuôn mặt Nga trở nên xanh ngắt rồi chuyển sang trắng bệch như không còn một giọt máu nào. Bàn tay cô run rẫy đến độ đánh rơi cả túi xách của mình.

“Ôi trời ơi! Ôi trời ơi! Không thể nào…”

Nga thốt lên trong nỗi hoảng sợ tột cùng, tay chân run rẫy không sức lực cầm chiếc túi quen thuộc của nạn nhân trên tay khiến chúng rơi phịch xuống mặt đất.

Như không tin vào sự thật mình vừa nhìn thấy. Cô quay lưng chạy về phía băng ca trắng tang tóc. Dùng hết sức lực cuối cùng của mình để xác minh sự thật đau thương mà cô không muốn chấp nhận.

Ngay khi tấm vải trắng tinh rùng rợn người xem được kéo lên một cách ngập ngừng. Nga kêu gào thảm thiết hai từ duy nhất.

“…”

---o---

LTG:

Trước tiên, Hanny muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả các bạn đọc giả gần xa đã dành thời gian theo dõi và đóng góp ý kiến, cũng như gửi gắm cảm xúc của mình cho "Em Còn Yêu Anh Không?"

Không thể diễn tả được niềm vui sướng của Hanny khi biết được các bạn đang quan tâm, hối thúc và chờ đợi từng chương truyện. Điều này thực sự là một khích lệ vô cùng to lớn dành cho Hanny. Nó khiến cho Hanny cảm thấy hưng phấn và tự tin hơn để viết tiếp những chương tiếp theo.

Với một người làm việc và học tập full time như Hanny. Thực sự, trong tim phải yêu viết lách cực kỳ mới bỏ thời gian hàng tiếng đồng hồ để mà viết ra từng câu chữ. Và các bạn có biết không? Chính các bạn là nguồn động lực rất lớn khiến Hanny càng muốn cô gắng hơn nữa cho những chương tiếp theo, làm cho Hanny càng thêm quyết tâm không thể bỏ dỡ câu chuyện này.

Hanny rất vui khi nhờ "Em Cỏn Yêu Anh Không?" mà Hanny đã có dịp biết đến và làm quen thêm những người bạn mới. Những người mà tuy chưa bao giờ gặp mặt lại quan tâm và dành thời gian viết message ủng hộ và động viên Hanny. Điều này, thực sự làm Hanny vô cùng cảm động.

Không những thế, Hanny còn nhận được message của một chị bạn là fan của "Em Còn Yêu Anh Không". Chị ấy rất hay viết message động viên và hỏi thăm Hanny. Chị còn bảo chị luôn share truuyện cho những "bác hưu trí" ở Việt Nam xem nữa. Các bác ấy còn nhờ chị gửi lời hỏi thăm và động viên đến Hanny. Điều này làm Hanny vui không thể tả. (Hy vọng các bác không mắng Hanny tả sex quá nặng tay hahaha)

Các bạn độc giả thân yêu, chắc các bạn cũng chán cuộc sống ở Campuchia rồi phải không? Hanny xin báo cho các bạn một tin mừng. Chương sau, chúng ta sẽ về lại Việt Nam nhé. Chương tiếp theo sẽ là một chương rất buồn vì nó sẽ viết về sự chết chóc và bật mí người đang nằm dưới tấm vài trắng kia.

Cuối cùng, Hanny cũng muốn đưa ra một câu đố có thưởng (quà nhỏ thôi nha) dành cho độc giả đang xem "Em Còn Yêu Anh Không?". Phần thưởng Hanny muốn được giữ bí mật cho đến khi người có câu trả lời đúng và sớm nhất gửi đến Comment của chương 46.

:( Câu hỏi như sau: Ai là người đang nằm dưới tấm vải trắng tang tóc kia?

Rất mong nhận được sự quan tâm và hưởng ứng của các bạn nhé!

Lời cuối, chúc các bạn một tuần mới thật vui vẻ và bình an.

Thân mến,

Hanny Ho <3

P/S: Post xong hai chương này, Hanny phải đi tắm đây. Ông xã Hanny đang gào thét kinh thiên động địa trong phòng ngủ rồi heheh

<3 Các bạn đang em tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Khổng?" - Tác giả: Hanny Ho

Vui lòng nhấp Next để xem chương tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook