Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 47: Nỗi đau thấu trời xanh

Hanny Ho

14/02/2016

“Không…Không..!!!!”

Tiếng hét hoảng hốt của Nga như một loại âm thanh chấn động, làm tê liệt mọi thứ ồn ào, bát nháo xung quanh.

Thời gian này đang là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc liên tục qua lại hai bên đường, tiếng động cơ, tiếng xe cứu thương, tiếng còi cảnh sát… hòa vào nhau tạo thành một loại tạp thanh vô cùng hỗn loạn. Vậy mà tiếng hét bàng hoàng xen lẫn đau đớn khôn cùng của người con gái bé nhỏ như Nga vẫn có thể lấn át lên trên tất cả. Điều này cũng đủ để những người đang có mặt nơi hiện trường tang thương trước mắt hiểu được nỗi đau mà Nga đang mang lớn đến bao nhiêu.

Có thể nói, giây phút tấm vải trắng lạnh lẽo tang tóc bị kéo ra khỏi người nạn nhân là giây phút kinh hoàng nhất trong cuộc đời Nga. Thế nhưng, trong thời khắc vô cùng đen tối hòa màu của sự hoảng loạn, hình dạng của người dưới tấm khăn trắng kia đã vô tình mang đến cho cô một tia hy vọng mong manh len lỏi thầm kín trong đáy lòng.

Trước mắt cô, trên băng ca trắng còn rơi vãi nhiều vết máu đỏ rùng rợn là thân xác của một người đàn ông gầy gò trong bộ quần áo khá là quen thuộc đối với Nga. Chúng quen thuộc đến nỗi chỉ cần liếc mắt qua, cô đã biết nó từng thuộc về ai. Nhưng ngay lúc này, cô ước ao rằng, mình chưa bao giờ nhìn thấy nó. Cô đinh ninh với ý nghĩ, hàng trăm chiếc áo như thế này được sản xuất một lần. Thì không có lý do gì, thi thể bị giết hại một cách man rợ kia là một trong những người thân của mình.

Có vô lý lắm không? Khi mọi người đang tự hỏi rằng, tại sao ngay cả khuôn mặt của người thân mà Nga cũng không nhớ? Hay là vì nạn nhân bị hành hung phần mặt biến dạng nặng đến nỗi, cô không thể nhận ra hình hài?

Nếu sự thật là như vậy, có lẽ, Nga sẽ không hoảng sợ đến độ ôm mặt thảng thốt mà ngất lịm xuống nền đất khô cằn ngay sau đó…..

Trên đời này, đôi khi sự chia ly lại xảy ra song hành với khoảnh khắc hội ngộ trong kỳ tích. Duy chỉ có một điều rằng, không biết ta có đủ may mắn để chạm tay vào nó hay không? Và trong giây phút thoáng qua này, nào ai biết được, nó lại có thể thay đổi số phận của nhiều con người đến như vậy…

Lúc khoảnh khắc thân thể xinh đẹp đang dần héo úa của Nga đột ngột chạm đất, chiếc Roll Royce màu trắng sang trọng với biển số ngoại cũng từ từ rời khỏi đại sảnh Đệ Nhất, chầm chậm êm đềm lướt qua thảm cảnh tang thương một cách bình thản. Trái ngược hoàn toàn với ánh mắt nâu sâu thẳm, lôi cuốn đang nhìn chằm chằm vào dáng vẻ mong manh của người con gái ngay trước mặt.

Trên bầu trời cao vời vợi, ánh mặt trời Phnom Pênh muộn màng soi vào ô cửa kiếng, vây lấy gương mặt tuấn tú khí chất hơn người rồi dần dần quyến luyến trở mình xuống núi. Để lại thần mặt trời duy nhất của lòng Nga trong chiếc xe sang trọng đắc tiền kia.

Sau vài phút, chiếc xe trắng xa hoa rồi cũng lạnh lùng chạy xa khuất, tàn nhẫn cắt đi ánh nhìn chua xót của ai kia đang dành cho Nga, mang thần mặt trời của cô đi xa, mang cả hy vọng mong manh của cô chôn vùi vào dĩ vãng.

Tự hỏi, không gặp được anh sẽ là điều may mắn hay bất hạnh cho cô trong lúc này? Khi mà sự hoài vọng dành cho người phương xa chưa bao giờ tắt lịm trong lòng cô. Vì thế, sẽ là một sự tàn nhẫn biết bao, nếu như cô nhìn thấy những gì đang xảy ra trong chiếc Roll Royce trắng bóng đắc tiền kia. Có lẽ, nỗi đau cô đang mang sẽ tăng lên gấp bội khi nhìn thấy thân thể cao lớn cường tráng từng thuộc về mình giờ đã được một bàn tay trắng mịn màng khác đặt lên.

Xe đã hoàn toàn chạy khỏi hiện trường chằng chịt dây ngăn cách. Vậy mà ánh mắt nâu trong xe vẫn âm trầm nhìn vào kiếng chiếu hậu. Nét xa xăm vô phương hướng chẳng thể nào nắm bắt được điều chi.

Chỉ còn cơn gió nhẹ nhàng hiếm hoi thổi vào tai người đang nằm thiêm thiếp trên nền đất lạnh. Lý trí đã không còn tồn tại nhưng nhịp tim thì lại đập mạnh liên hồi. Trong một khắc, dòng lệ trong veo tinh khiết hòa vị đắng nghét lặng lẽ tuôn trào phía đuôi mắt, cơ hồ như lắng nghe những lời gió thổi đang từ từ nhẹ rót vào tai.

Tưởng rất xa nhưng lại rất gần.

Tưởng đã quên nhưng lòng vẫn luôn nhớ mãi.

Xin lỗi vì đã không thể nhận ra em giữa dòng đời xuôi ngược.

Để có thể ôm em, dìu em đi qua nỗi đau này.

10 giờ sáng.

Tại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát Phnom Pênh.

Trong căn phòng kín với ánh đèn trắng trên bàn, Nga ngồi đối diện với một nhân viên cảnh sát người Campuchia và một nữ thông dịch viên người Việt Nam. Sau khi viên cảnh sát nhìn khuôn mặt tái nhợt không một chút sức sống của Nga, ông ta hỏi han quan tâm tình trạng sức khỏe của cô rồi mới bắt đầu phỏng vấn. Một phần là vì ông ta quan tâm đến cô, nhưng phần lớn là vì ông ta muốn biết chắc chắn những lời khai của cô trong trạng thái ổn định tinh thần.

Sau cái gật đầu vô thức cùng ánh nhìn vô hồn của Nga, viên cảnh sát già bắt đầu đưa ra những câu hỏi. Chung quy những câu hỏi này vẫn là mối quan hệ của cô với người nằm dưới tấm vải trắng kia. Những thông tin và lý do vì sao người đó lại đến xứ sở chùa Tháp này? Và còn rất nhiều câu hỏi khác nữa mà tất cả những gì cô nghe thấy chỉ còn là tiếng vo ve bên tai. Trong đầu cô chỉ toàn in hình ảnh bàng hoàng mà cô đã nhìn thấy chiều hôm qua.

Sau một hồi thẩm vấn, Nga chẳng cung cấp được thông tin gì nhiều vì cô không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngoài ra, cảnh sát cũng hỏi cô về chủ nhân đã mướn căn phòng xoa hoa kia, nơi mà nạn nhân đã ở trước khi bị giết chết. Cô ngây người ra một lúc nhìn viên cảnh sát khi được ông hỏi về điều này. Cô đoán có lẽ là Andrew đã thuê căn phòng đó. Vì anh ta đã sắp xếp cuộc hẹn này cơ mà. Tuy nhiên, dù đã âm thầm nghi ngờ thi thể của nạn nhân là ai. Nhưng cô vẫn không muốn chấp nhận sự thật đau đớn kia nên lắc đầu trả lời không biết. Một mực thẳng định mình không hề liên quan hay có quan hệ gì với người đã chết một cách tức tưởi, đã bị giết một cách man rợ kia.

"Nếu các vị không còn gì để hỏi. Liệu tôi có thể được toại ngoại sau buổi thẩm tra này không? Tôi cần phải đi tìm người thân để cùng nhau về nhà."

Nga nhìn họ mắt ráo hoảnh, kiên định với lập trường. Cô cho rằng, chiếc túi xách mà cô nhìn thấy ở hiện trường chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó. Và giả thiết cô đưa ra là người thân của cô bị mất chiếc túi mà thôi. Chứ nạn nhân đã chết kia không phải là chủ nhân của chiếc túi đó.

Nhìn vẻ mặt thẫn thờ đến đáng thương của Nga, cả viên cảnh sát và cô thông dịch viên đều nhìn nhau vẻ ái ngại. Tuy nhiên, dủ viên cảnh sát đã nhận được lệnh của cấp trên rằng, không được phép tạo bất kỳ áp lực hay khó khăn gì cho cô. Nhưng họ vẫn phải cho cô biết sự thật sau khi đã điều tra và tìm hiểu rõ ràng chi tiết của sự việc.

Bằng ánh mắt thể hiện sự cảm thông, thứ mà viên cảnh sát thỉnh thoảng vẫn làm khi cố gắng xoa dịu nỗi đau của người nhà bị hại. Hôm nay, sự cảm thông này của ông còn mang theo sự kính trọng và dè chừng. Bởi trước khi ông bước vào căn phòng này để thẩm vấn Nga, ông đã nhận được một cuộc gọi từ Thái Lan. Việc một nhân vật quan trọng đích thân căn dặn phải đối xử đặc biệt tốt với cô khiến ông có chút áp lực.

Không những thế, Nga còn được đón tiếp một cách hoàn toàn đặc biệt so với những người bị thẩm vấn trước đây. Trong đó, ngoài việc viên cảnh sát thẩm tra không được gây áp lực tinh thần hay đưa ra những thông tin điều tra có nội dung quá sức chịu đựng của cô…Họ còn đặt biệt ưu ái cả những chi tiết nhỏ nhặt về phương tiện đưa đón cô đi lại, đến cả việc phải pha một tách chè xanh nóng cho cô dùng trước khi bắt tay làm bất cứ việc gì. Tuy nhiên, vì trong lòng cô giờ đây chứa đầy nỗi đau đớn đến độ không còn quan tâm đến điều này nữa. Và đương nhiên, cô cũng sẽ chẳng màn nghĩ ngợi đến người đã luôn theo sát sau giúp đỡ cô là ai?

Sau một hồi đợi chờ cho tinh thần Nga ổn định đôi chút. Liếc nhìn tách chè đã lung chừng giữa tách, song sánh qua lại trên bàn, viên cảnh sát mới quyết định lên tiếng.

"Chúng tôi rất tiếc cho hoàn cảnh của cô. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Và nhiệm vụ của chúng tôi là đi tìm chân tướng của sự việc để báo lại với những người có liên quan. Chúng tôi rất tiếc khi báo cho cô một tin khó chấp nhận rằng, sau khi kiểm tra giám định xác nạn nhân. Chúng tôi đã xác định được danh tính của người bị hại. Mặc dù, thi thể nạn nhân bị mất phần đầu. Điều này, hơi gặp trở ngại trong quá trình xác nhận danh tính. Nhưng theo giám định ADN và dấu vân tay. Khi so sánh giữa vân tay của nạn nhân cùng giấy tờ tuỳ thân mà nạn nhân mang sang Phnom Pênh, thứ mà chúng tôi đã tìm thấy trong phòng của nạn nhân. Chúng tôi rất tiếc khi kết luận rằng, nạn nhân chính là người trong chứng minh thư kia"

Từng lời nói chậm rãi xen lẫn cảm thông của viên cảnh sát thốt ra, thân thể Nga dần dần nhưbị đóng băng lại, máu cũng không còn có thể lưu thông. Nhịp tim đập liên hồi vì nỗi đau càu xé liên tục không dứt, còn hơi thở của cô dường như cũng bị tướt đi trước thông tin vô cùng đau đớn này. Khuôn mặt cố giữ bình tĩnh của cô từ từ tái xanh biến động, đôi môi khô run run không cất lên được thành lời. Phải một lúc kiềm nén lại nỗi đau đớn tột cùng, cô mới cố gắng khẽ khàng từng tiếng một.

"Ông...nói ...sao? Không thể thế được! Đó không phải là người nhà của tôi...Cả gia đình tôi đều đang ở Sài Gòn chờ ngày tôi trở về đoàn tụ. Chẳng có lý do gì người nhà tôi lại đến cái chỗ phù phiếm đó.”



Đôi mắt đen vốn luôn trong veo phẳng lặng. Giờ đây, bị bao phủ một màn nước mờ đục thê lương. Tuy nhiên, từ khoé mi vẫn không để rớt ra một giọt nước mắt nào. Người thân của cô không có chết. Tại sao cô lại khóc. Điều này toàn là bịa đặt. Cảnh sát Nom Pênh thật hồ đồ. Chỉ sau một đêm thì làm sao có thể điều tra đúng và kỹ càng cho được.

"Tôi muốn xem và kiểm tra lại thi thể nạn nhân. Tôi có thể nhận biết đâu là người thân của mình, đâu là người xa lạ. Tôi muốn cho các ông thấy, các ông đã sai rồi."

Không đợi cho viên cảnh sát đồng ý. Nga vẫn đứng bật dậy bước đi. Tuy nhiên, chỉ được vài bước, đôi chân run rẫy của cô như không bước tiếp được nữa, bất lực khuỵu người xuống nền nhà. Dù có cố gắng giữ điềm tĩnh bao nhiêu. Cô vẫn không thể lừa dối chính mình rằng, cô đang thực sự vô cùng hoảng loạn và mất phương hướng.

Không thể khuyên bảo cô giữ bình tĩnh được nữa, những người có trách nhiệm quyết định đưa cô vào thu vực lưu giữ thi hài.

Đó là một căn phòng trắng vô cùng lạnh lẽo với ánh sáng trắng đục. Nơi mà vừa bước vào Nga đã thấy lạnh sống lưng.

Trước mắt Nga là xác của nạn nhân, thi thể được đặt trên một chiếc bàn dài bằng sắt có phần cũ kỹ. Tấm màng trắng che phủ kín mít thân thể kia tạo cho Nga một cảm giác thê lương và đau đớn đến nghẹt thở. Căn phòng phà hơi lạnh liên hồi càng làm cho lòng người thêm rùng rợn. Có lẽ, cả cuộc đời cô cũng không thể ngờ rằng, có ngày mình lại can đảm đến độ đứng gần một xác người đã chết từ chiều hôm qua. Bởi trước giờ, cô vốn là một người rất nhút nhát. Tuy nhiên, vì muốn xác minh được sự thật rõ ràng, cô đành liều lĩnh bước vào trong căn phòng lạnh lẽo này. Thực sự mà nói, nỗi sợ hãi đang giằn xé cô lúc này không đơn giản là nỗi sợ trước một cái xác mà linh hồn đi bay đi tự khi nào. Mà nỗi sợ hãi ngấm ngầm đang xâm chiếm hoàn toàn tâm trí của cô chính là việc phải chấp nhận sự thật, người thân của mình đang nằm dưới tấm vải trắng tang tóc kia.

Sau khi đứng tần ngần vài phút, Nga mới chần chừ run rẫy đưa bàn tay chạm vào tấm màng trắng lạnh lẽo trước mặt.

"Không phải, chắc chắn không phải!" Môi cô mấp mái.

Cuối cùng, Nga cũng từ từ kéo nhẹ tấm màng ra. Giây phút cô kéo chiếc màng xuống, chỉ trong chớp mắt nhưng cô cứ tưởng chừng như cả một thế kỷ đau thương.

Trong một khắc, Nga hoảng loạn rút tay lại, che lấy khuôn miệng đang há to vì kinh hãi. Mặc dù, trước đó cô đã nhìn thấy và đã được cảnh báo về trường hợp giết người man rợ này nhưng cô vẫn không khỏi bàng hoàng run sợ tột cùng trước những gì đang hiện lên trước mắt.

Nạn nhân đã hoàn toàn mất đi phần đầu của mình. Thứ Nga nhìn thấy từ chiếc cổ quen thuộc chỉ là một khoảng không trống trơ hãi hung.

Nốt ruồi to màu đen với sợ lông dày hơi dài bên trái thân cổ xoá tan mọi hy vọng mong manh trong cô.

"Không, chỉ là người giống người mà thôi…Không! Không thể được!" Nga lẩm bẩm, kiên định hy vọng.

Sau vài phút cố gắng kiềm nén sự hoảng loạn, Nga chầm chậm bước về phía chân của nạn nhân rồi run run giở tấm vải lên. Cô nhắm mắt như hy vọng điều cuối cùng rồi sau đó cũng từ từ mở mắt ra.

Chân phải nạn nhân có 6 ngón, một ngón nhỏ bé tẹo mọc thêm từ ngón chân út. Ngón chân cái cùng bàn chân không hề có móng, chỉ là một mảng móng mỏng nhăn nheo không rõ hình hài. Bên mắt cá chân trái còn có một nốt ruồi đen to tướng khác, thứ mà Nga đã từng nghe nạn nhân nói vui rằng, đây là nút ruồi hay đi xa. Bây giờ thì đúng rồi, anh đã đi xa thực sự mà không bao giờ trở về.

"Anh.. Hai...."

Nga nghẹn ngào gọi người đã khuất, gục mặt ngã quỵ xuống nền nhà. Bàn tay vẫn còn cầm chặt lấy chân của nạn nhân. Những giọt nước mắt bị kiềm nén suốt đêm qua giờ tuôn trào như thác đổ, tiếng khóc than ai oán thê lương của cô động lòng cả hai người đi cùng đang đứng phía sau lưng.

"Anh Hai ơi, tại sao anh lại bỏ mặc em ở nơi này? Tại sao anh lại đến đây và gánh chịu đau đớn này? Có phải là vì đứa em gái bất hiếu này không? Có phải là anh đã đi tìm đứa em gái vô tích sự này không? Anh Hai! Tại sao anh đến đây làm gì? Ai cần anh đến đây tìm em để rồi ra đi mãi mãi như thế này. Bây giờ, em biết ăn nói với ba mạ và các em thế nào đây? Nếu họ hỏi anh ở đâu? Em sẽ phải trả lời như thế nào đây?”

Gục đầu trên nền nhà lạnh lẽo, Nga vừa gào khóc vừa đặc bao nhiêu câu hỏi cho người đã khuất, nhưng cơ hồ cũng như đang nói với chính mình. Nỗi đau cô gánh chịu quá lớn, tưởng chừng như không thể nào có thể đứng lên được nữa. Thầm gọi tên người anh trai bạc mệnh, cô điếng người nói trong nước mắt nhạt nhòa tuôn trào như thác đổ liên hồi mà không có cách nào ngăn lại được. Chỉ một lúc, giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo của người con gái xinh đẹp đã khàn đặc lại và hoàn toàn mất cả âm thanh.

“Anh Hai! Anh trai hiền lương, đáng thương của em. Anh có tội lỗi gì mà sao lại bị giết hại tàn ác thế này? Anh trai đáng thương của em. Cả đời chẳng có một ngày sung sướng. Đến lúc chết vẫn không ăn được ba bữa cơm trọn vẹn. Anh giờ chắc đói lắm rồi? Em phải làm sao đây? Em yếu đuối và nhỏ bé, em không thể lo được cho gia đình mình đâu. Mau tỉnh lại đi, anh Hai ơi! Tỉnh lại đi để cùng nhau về nhà thăm mạ…”

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Nga vẫn liên tục khóc lóc, gào thét, giọng nói đứt quãng chập chờn không rõ thành lời vì những tiếng nấc nghẹn ngào đầy chua xót. Hai nhân viên sau một hồi khuyên can không thành, đành vội vàng tiến đến đỡ cô dậy và nhanh chóng ép buộc đưa cô ra ngoài. Mặc cho cô vẫn vùng vẫy đòi ở lại cạnh xác của Nhân.

"Thả tôi ra. Tôi phải ở đây với anh tôi. Anh Hai! Anh Hai ơi, đừng bỏ em. Em xin anh. Em xin lỗi anh Hai. Lỗi là của em. Nếu em nghe lời anh đừng bao giờ đến cái xứ sở này. Có lẽ, anh sẽ không phải mất mạng oan uổng như vậy. Anh Hai ơi! Em phải làm sao bây giờ? Anh tỉnh dậy nói cho em biết đi."

...

..

Chỉ sau một ngày, Nga được cơ quan cảnh sát Campuchia giúp đỡ nhiệt tình về mọi thứ để hoàn thành giấy tờ về lại Việt Nam cùng với xác của Nhân. Họ còn hứa sẽ sớm thông báo với cô ngay sau khi làm sáng tỏ nguyên nhân và việc truy tìm hung thủ. Cũng như hứa hẹn sẽ cố công tìm kiếm phần thi thể đã bị mất đi để chuyển giao cho gia đình.

Bên lãnh sự quán Việt Nam cũng tận tình giúp giúp đỡ cô mọi thứ có thể. Lúc họ đưa cuốn hộ chiếu màu xanh lại cho cô, cô chỉ cười nhạt nhẽo, ánh mắt đau đớn không nguôi nhìn vật vô tích sự trên tay mình, thứ đã kéo dài thời gian cô ở lại đất nước xa lạ này, là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết cho người anh trai bạc mệnh của mình.

Và mặc dù ý nghĩ đó cứ dày xé trong lòng Nga, cô vẫn lịch sự cám ơn rồi cúi đầu quay lưng bước đi. Để lại ánh mắt khó hiểu cho người đứng sau mình đang rù rì qua lại chuyện cô bị truy nã cách đây một tháng trước.

Có lẽ, cho đến khi Nga trở về lại Việt Nam, cô cũng sẽ không bao giờ biết được việc mình đã từng bị truy nã ở đất nước chủa Tháp này. Cô lại càng không bao giờ biết được số phận của tên biến thái đã cố gắng cưỡng hiếp cô trong đêm mưa gió đó ra sao?

“Hắn ta đã chết” Cô nhân viên phòng lãnh sự nhìn cô bạn đồng nghiệp của mình với ánh mắt ẩn ý “Còn vì sao chết thì chắc cô phải rõ hơn ai hết rồi phải không?”

Ngày Nga về lại Bavet bên cạnh xác Nhân. Bầu trời Campuchia chỉ là một màu đen ngòm ảm đạm. Ông Trời dường như cũng xót thương cho một kiếp người hiền lương bạc mệnh mà rơi cả nước mắt. Nước mắt của Trời hoà vào nước mắt của Nga làm một. Vì quá nhiều nên không thể nào có thể lau khô.

Nga ngồi ở hàng ghế trước nhưng cứ quay đầu nhìn về phía sau xe. Nơi đặt chiếc quan tài bằng gỗ đơn giản đang chứa đựng thân xác của người anh trai bạc mệnh.

Lúc rời Phnom Pênh, cô vì sợ anh lạnh mà chiếc áo khoác duy nhất cô cũng đã choàng lên chiếc quan tài. Ánh mắt ấm áp và chua xót nhìn chiếc hòm gỗ trước mắt. Số phận con người sao lại đáng thương đến như vậy? Cả đời làm việc cực nhọc không nề hà thân xác, để rồi ngày đi về lòng đất mẹ chỉ vỏn vẹn một không gian hạn hẹp đến ngạt thở như vậy. Chiếc áo đã cẩn thận choàng lên quan tài rồi. Vậy mà, trong đầu vẫn lo lắng không yên, cô cứ sợ anh cảm thấy lạnh.



Bấu chặt chiếc túi xách có thêu họa tiết của dân tộc Xơ-đăng trong tay, vật kỷ niệm mà Nga đã may để tặng anh trai nhân ngày sinh nhật năm anh 22 tuổi. Cô cầm cuốn hộ chiếu được làm cách đó hơn một tháng mà nước mắt rơi từng dòng dài. Tấm hình nghiêm nghị căng thẳng của anh trong cuốn hộ chiếu làm lòng cô đau se thắt lại. Chắc chắn khi chụp tấm ảnh này, trong đầu anh chỉ nhớ và lo lắng cho cô nên mới ra như thế này. Đưa đôi mắt đỏ hoe nặng trịch nhìn con đường mưa rỉ rả không dứt, bao nhiêu kỷ niệm êm đềm và sóng gió bên cạnh anh trai hiền lương, thân yêu của Nga lại ùa về, chảy dài theo từng dòng nước mắt mặn đắng và lạnh lẽo. Đôi vai cô run lên bần bật, bàn tay khô than cố ngăn lại tiếng khóc đớn đau.

Trong gia đình, Nhân là người thương Nga nhất. Mặc dù cô không phải là em gái út, cũng như không phải là em gái duy nhất trong nhà. Cô không nhớ nhiều về quá khứ của mình và anh trai. Nhưng những thứ còn đọng lại trong tâm trí cô luôn thật dịu dàng và ấm áp. Nhân và mẹ luôn chăm sóc cô một cách đặc biệt, từ thân thể đến cả bước đi.

Nhân biết Nga có sức khoẻ yếu ớt hơn những đứa em khác. Hơn nữa, trong người lại mang chứng bệnh máu loãng. Vì thế, anh luôn chăm sóc và canh chừng cô cẩn thận nhất có thể. Chẳng bao giờ để cô làm việc nặng nhọc gì hay chỉ là việc nhà. Ngay cả việc thái hành anh cũng không cho. Một mình cán đáng tất cả.

Ngày Nga đi Campuchia. Nhân khuyên ngăn hết lời. Nhưng vì hoàn cảnh, một người con trai mạnh mẽ như anh phải gạt nước mắt để cô em gái nhỏ đi tìm cha. Một mình anh làm ba công việc mỗi ngày để nuôi gia đình. Người anh vốn gầy càng thêm èo ọt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, khuôn mặt xanh xao đầy những âu lo. Ngay cả khi lìa khỏi cõi đời, anh cũng trả lại đất trời tất cả, thân hình vốn vô cùng ốm o và gầy gò lúc ra đi cũng chẳng khác nào một bộ xương di động. Nghĩ đến đây, cô lại thương anh vô bờ, trái tim đau đớn như bị ai rạch nát. Nỗi đau khôn nguôi mà cô đang mang trong lòng sẽ chỉ có người cùng cảnh ngộ mới có thể thấu hiểu được.

Anh đã làm tất cả những gì có thể để lo cho gia đình. Anh là người trụ cột không thể thiếu của gia đình cô. Anh là người anh cả mà cô và các em luôn kính yêu, là đứa con trai trưởng mà ba mẹ hết lòng yêu thương. Giờ anh ra đi về lòng đất lạnh lẽo, kết thúc một kiếp người vốn chẳng được một ngày yên ấm sung sướng. Anh để lại cho cô và gia đình một khoảng trống vắng lặng không một ai, không một thứ gì trên đời này có thể xoa dịu hay lấp đầy được.

Anh ra đi tức tưởi, bỏ sau lưng cho người ở lại một nỗi tiếc thương vô bờ...

Sau nhiều giờ ngồi xe, cửa khẩu Mộc Bài dần ẩn hiện trong đôi mắt đỏ hoe úa sầu của Nga. Nếu như một tháng trước đây, cô mơ ước được đứng ngay cửa khẩu này mà trông về quê hương cách đó không xa bằng niềm vui sướng nhất. Thì giờ đây, trong lòng cô chỉ toàn ngập nỗi đau thương triền miên.

Sài Gòn khóc ngày anh trở về bằng một cơn mưa tầm tã chẳng kém bầu trời Campuchia. Có ai bất hạnh hơn anh nữa không? Ngay cả khi lìa đời, chiếc quan tài như mảnh áo duy nhất che chắn thân xác đau thương cũng bị gió mưa làm ướt tơi tả…

Ông Thiên già nua khóc cạn nước mắt, tay đấm cành cạch vào ngực mình liên tục lên tiếng oán hận bản thân. Còn ai vào đây nữa khi chính ông là kẻ đã gián tiếp gây ra bi kịch cho đứa con trai hiếu thảo của mình. Nếu không vì ông ham mê cờ bạc, mê muội tửu sắc thì con cái đâu phải ra nông nỗi này. Ông có chết đi cũng không rửa được tội lỗi và sự hối hận muộn màn của mình. Ông có chết đi, cũng không thể làm cho đứa con trai xấu số của mình có thể sống lại.

"Ba là một người cha đáng chết. Tất cả là lỗi tại ba. Ba xin lỗi con, Nhân à. Hãy tha lỗi cho ba..." Ông Thiên gục đầu bên quan tài Nhân. Đôi mắt đầy vết chân chim co giật theo từng dòng nước mắt đục ngầu, thắm đẫm nỗi đau đớn tột cùng.

Nhìn thấy ông Thiên gào khóc thảm thương, Nga nuốt nước mắt vào trong, đi nhanh đến bên ông dìu vào đôi vai đã gầy guộc trông thấy chỉ sau ít ngày thức trắng đêm. Cô dù cố cố gắng kiềm nén lòng mình nhưng cũng không thể ngăn được giọng nghẹn ngào nơi cuống họng. Cố tỏ vẻ bình tĩnh, cô trấn an ông.

"Ba! Xin ba đừng như vậy mà. Ba cứ đau lòng và niu kéo như vậy, anh Nhân làm sao mà ra đi thanh thản được? Anh Nhân chưa bao giờ trách ba một lời. Ba ơi..."

Nói đến đây, Nga bỗng dừng lại vì giọng đã khàn đặc sau nhiều ngày khóc than. Nên bây giờ dù có cố gắng cất tiếng cũng không nói nổi thành lời. Lúc này, cô chỉ biết dang đôi tay gầy gò ốm yếu quanh người ông Thiên để an ủi. Khuôn mặt xanh xao đầm đìa đứa mắt nhìn ba đứa em thơ đầu chít khăn tang trắng toát, qùy trước quan tài oà khóc suốt ngày đêm không ngừng đến cạn cả nước mắt. Chúng liên tục gọi tên người anh trai mà chúng rất mực kính yêu.

Về phần bà Nguyệt, từ ngày Nga đi Campuchia, bà vẫn ở bệnh viện để theo dõi mà không hề biết chuyện Nhân đã qua đời. Không ai trong gia đình cho bà biết hung tin này. Mọi chuyện đều được giấu nhẹm theo ý của Nga. Bà Nguyệt đang bị bệnh tim. Nếu hay biết tin này thì chẳng khác nào mọi người đâm một nhát chí mạng vào bà. Vì thế, mọi chuyện đều diễn ra thầm kín. Ngay cả bà con ở xa cũng được Nga dặn dò cẩn thận, phòng trường hợp lỡ lời để bà Nguyệt biết thì nguy to.

Để lo hậu sự cho Nhân, Nga đã phải đi vay thêm tiền của bọn cho vay nặng lãi. Cô muốn anh có được một đám tang tươm tất như bao người. Cả đời anh đã chịu nhiều thiệt thòi. Đây có lẽ là điều cuối cùng cô có thể làm cho anh. Cô nấu nhiều món ăn anh thích để cúng cơm cho anh, cô đã đến chùa nhờ thầy sư đến cúng tụng cho vong linh anh được thanh thản mà siêu thoát… Tất cả mọi thứ nên làm cho người quá cố. Cô đều cố gắng làm tất cả trong khả năng có thể. Ngoài những lúc phờ phạc chạy vạy khắp nơi để lo hậu sự, cô chỉ túc trực bên quan tài. Vì đây là lần cuối cùng, cô được kề cận anh trai của mình.

Ngày đưa Nhân về miền đất lạnh. Trời đổ mưa từ sáng sớm. Nga đi bên quan tài như một cái xác không hồn, đầu chít khăn tang trắng toát như tịp cả màu trắng bệch trên gương mặt thất thần của cô. Ánh mắt đờ đẫn không nén được đau thương lại không thể nặn ra một giọt nước mắt nào…

Có lúc, nỗi đau quá lớn đến nỗi khiến con người ta không còn có thể khóc được nữa. Nó chỉ âm ĩ càu xé tâm can mà không cách nào có thể thoát ra. Còn ai đáng thương hơn Nga không? Khi người mình thương yêu lìa đời mà bản thân cũng không thể khóc được cho vơi đi nỗi đớn đau. Còn ai đáng thương hơn anh trai của cô không? Khi ngày đi về với cát bụi cũng không được nguyên vẹn hình hài mà ba mẹ đã ban tặng. Ở nơi chin suối như nhân giang vẫn truyền miệng, với phần thi thể bị mất đi, liệu anh có còn tìm thấy đường đi nước bước để chờ đợi cho một kiếp người tươi sáng hơn tiếp theo?

Trước đây, đôi khi suy nghĩ vẫn vơ, Nga đã từng tưởng tượng về cảm giác của một con người khi lìa khỏi cõi đời vô thường. Cảm giác này, tất nhiên cô không bao giờ muốn có. Chính vì thế, cô không thể nào biết được nó sẽ như thế nào. Duy chỉ có nỗi đau đớn và mất mát khi phải mất đi người thân yêu của mình thì cô đã từng nếm trải. Và bất hạnh cho cô, khi cô đã phải nếm trải điều này những hai lần. Lần đầu tiên là bà Nội kính yêu của cô. Còn lần này là người anh trai mà cô rất mực thương yêu.

Nhớ ngày Nội cô mất, cô vừa mới tốt nghiệp Trung cấp. Lúc đó, Nam chỉ mới 6 tuổi. Trong mắt một đứa trẻ thơ, sự ra đi này giống như một chuyến đi xa lâu ngày mà mẹ cô đã nói để vơi đi nỗi đau của Nam. Để rồi một lúc thật lâu sau đó, Nam nhiều lần hỏi mẹ là sao lâu quá vẫn không thấy bà về? Và rồi sau đó, một cậu nhóc đang dần lớn khôn mới mơ hồ hiểu được rằng, có những chuyến đi xa sẽ không có ngày trở lại.

Còn lúc này, Nam đã là một cậu bé 10 tuổi. Liệu Nam có còn tin chuyện Nhân sẽ đi xa một thời gian dài giống như bà Nội của cô? Nhìn cảnh em trai cầm di ảnh Nhân nước mắt đầm đìa, nhìn cảnh ông Thiên thẫn thờ rơi từng dòng lệ đau đớn vô biên khi “kẻ đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh”, nhìn hai đứa em gái Thiên Ngọc, Thiên Ngân khóc như mưa ngồi rải giấy tiền vàng bạc bên cổ xe quan tài đỏ khiến lòng Nga đau quặn khắc từng cơn, từng cơn liên tục.

Đưa mắt đã giăng đầy sương, rót một dòng rời khỏi khóe mi đó hoe trên gương mặt héo úa. Nga run run đưa bàn tay trắng toát trong chiếc áo tang rộng phùng phình vào nắp quan tài đã đóng chặt. Cô nhắm mắt nén nỗi đau thương tột cùng, miệng mấp máy gọi tên anh trai lần cuối.

Không ai biết được cảm giác khi chết sẽ như thế nào? Chỉ có nỗi đau, sự mất mát thì chắc hẳn nhiều người đã từng phải trải qua.

Cái chết trong tưởng tượng của nhiều người không chỉ đơn giản là không còn có thể nhìn thấy mặt trời, không còn có thể thở được. Cái chết là khi nhịp tim run động cho ai đó đã dừng lại, yêu thương nồng ấm từ đó cũng gãy đôi. Cái chết là khi nhìn thấy thân mình đã thành sương khói, bay phiêu lãng trong không trung về nơi vô định, là đứng gần người thân yêu nhưng ôm ngực đau đớn vì không thể chạm tay vào để có thể thỏa lấp nỗi nhớ thương kéo dài theo năm tháng.

Khẽ mở mắt ra nhìn khung cảnh tang thương ảm đạm đầy giấy tiền vàng bạc bay lênh láng, Nga mơ hồ nghĩ đến cái chết như là một con đường đang song hành cùng ta. Và cô hy vọng sẽ không bao giờ phải gặp nó, để cô có thể được tiếp tục bên cạnh và chăm sóc người thân của mình. Bởi vì cô biết rằng, lúc này đây, cô phải mạnh mẽ, cô phải đứng lên để thay thế Nhân lo cho gia đình của mình.

Giữa lòng Sài Gòn nhộn nhịp xe cộ không dừng. Đám tang nhỏ lẻ loi hiu quạnh với vài người tiễn đưa âm thầm. Tất cả tình cảm và tâm hồn đều dành hết sự thương xót cho người ra đi. Vì thế, có lẽ, không ai trong số họ để ý đến chiếc Cadillac màu đen bóng bẩy vẫn liên tục túc trực trước nhà tang lễ Vĩnh Cửu suốt mấy ngày qua. Và hôm nay vẫn vậy, nó chầm chậm chạy cách xa phía sau Nga một đoạn đường bằng tất cả sự nhẫn nại.

Trong chiếc xe sang trọng vô cùng quen thuộc đó, ở hàng ghế sau là hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ với đôi mắt phượng chất chứa nỗi âm trầm, không biết vì đang đau đớn nơi vết thương bị dày vò hay vì quá thương xót cho hoản cảnh khốn cùng của Nga?

Nhưng có một điều chắc chắn rằng, bất cứ chông gai trong đời mà cô phải đi qua sẽ luôn có sự hiện diện của anh ở phía sau, dịu dàng chở che và nâng đỡ….

<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.

Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo!

LTG:

:) Cám ơn các bạn đã tham gia dự đoán phần câu đố ở Chương 46. Vậy là người xấu số dưới tấm vải trắng kia chính là Thiên Nhân, anh trai của Nga.

Xin chúc mừng em Cherry Phan và bạn Vành Khuyên đã trả lời chính xác câu đố. Tuy nhiên, Giao Quyên​ lại là người trả lời sớm nhất nên đã giành chiến thắng trong phần câu đố này. Cherry vui lòng inbox cho chị địa chỉ nhà để chị có thể gửi quà đến tặng em nhé!

Một lần nữa, Hanny rất cảm ơn sự theo dõi và quan tâm của tất cả các bạn độc giả đang xem "Em Còn Yêu Anh Không?". Hen gặp lại mọi người ở chương 48 nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook