Chương 97: Vén màn bí mật. (Phần 1)
Hanny Ho
27/11/2017
Trăng lưỡi liềm sắc lẹm lưng chừng trời, toả thứ ánh sáng vàng vọt óng ánh như đang đùa bỡn cùng ngàn mây.
Đến hơn 9 giờ đêm ngày thứ Bảy, Nga mới vội vàng cầm giỏ xách hối hã rời khỏi trụ sở TLS. Đêm cuối tuần này, cô đã có hẹn ăn tối với Andrew. Cả hai đã thống nhất sẽ gặp nhau lúc 7 giờ tối ở một địa điểm quen thuộc trong nội thành. Vậy mà đến lúc này, cô mới hoàn thành xong công việc. Vừa chạy vừa nhìn đồng hồ trên tay, cô cứ nươm nướp lo lắng trong lòng việc, Andrew sẽ làm mặt giận với cô. Không những thế, chắc chắn anh sẽ tiếp tục cào nhào và bực bội việc cô làm việc quá sức mà không quan tâm đến sức khoẻ của mình.
Thật ra, không hẵn vì Nga sợ Andrew sẽ giận hờn hay trách cứ việc cô lơ là trong mối quan hệ của cả hai, mà bởi vì cô lo lắng việc anh sẽ cảm thấy buồn phiền trước cử chỉ xa cách và né tránh của cô trong suốt quãng thời gian gần đây. Chính vì thế, dù đã khá trễ nhưng cô vẫn quyết định đi đến điểm hẹn mà cả hai đã chọn. Nếu nói rằng cả hai đã chọn nhà hàng này cũng không đúng. Vì thật ra anh đã sai Tiệp đặt nó sau khi hỏi ý của cô.
Trong tận đáy lòng mình, Nga thật lòng rất quan tâm đến Andrew, chưa bao giờ cô muốn làm anh buồn phiền hay lo lắng về bất cứ điều gì. Tuy nhiên, vì thời gian gần đây, cô vô cùng bận rộn với công việc nên đã lơ là trong việc quan tâm chăm sóc anh. Lý do là vì ngoài khối lượng công việc thư ký thường ngày, cô còn đang đảm trách việc chủ trì tổ chức một trong những sự kiện lớn nhất của TLS Việt Nam: Đại tiệc mừng ngày thành lập tập đoàn TLS.
Cả ngày hôm nay, vì mãi lo làm việc nên Nga quên mất cả cuộc hẹn ăn tối với Andrew. Khi vừa hoàn thành xong công việc, cô mỉm cười hài lòng trước thành quả công việc của mình, rồi vươn vai ngã người vào ghế một cách vô cùng thư thã. Thế nhưng, khi tình cờ liếc nhìn qua đồng hồ, cô mới giật mình bật dậy nhanh chóng khi nhìn thấy kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ tối. Nhớ đến cuộc hẹn với Andrew, cô vội vàng tắt máy tính rồi nhanh tay cầm giỏ xách rời khỏi phòng làm việc. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm và trách cứ chính mình kèm theo lời đe doạ với bản thân.
"Làm sao lại quên cuộc hẹn với anh ấy cơ chứ. Mình thật là đãng trí lắm rồi."
"Chắc anh ấy sẽ giận mình lắm và còn mắng mình việc tăng ca muộn thế này."
"Thế nào cũng lên phòng Will quát tháo ầm ĩ đổ tội cho người ta là bóc lột sức lao động phụ nữ."
"Thiên Nga ơi là Thiên Nga! Mày chán sống hay sao mà dám giỡn mặt với Andrew Việt Trần?"
Vừa lẩm bẩm Nga vừa lùng sục trong giỏ xách trắng để tìm điện thoại gọi cho Andrew về việc cô sẽ đến trễ. Nào ngờ, ngay khi vừa bước ra khỏi đại sảnh của TLS, cô đã thấy chiếc xe đen quen thuộc đang đậu phía trước tự bao giờ. Ngay khi nhìn thấy cô đứng lóng ngóng từ trong ánh sáng nhìn ra phía bóng tối, Tiệp đã nhanh chóng mở cửa cho Andrew bước ra ngoài. Đêm nay, cũng như thường ngày, Andrew vẫn luôn đỉnh đạc và sang trọng trong bộ trang phục tối màu thẳng nếp khoan khai bước ra. Nhanh chóng sau đó, anh đã đứng trước mặt cô nở nụ cười dịu dàng như muốn xua tan đi gương mặt vẫn còn ngơ ngác và bồn chồn của cô.
"Anh đang định bụng, nếu như một tiếng đồng hồ nữa em không xuống đây, anh sẽ xông thẳng lên sào nguyệt để bắt người."
Nhìn nụ cười điển trai chết người và câu nói dí dỏm của Andrew sau hai tiếng đồng hồ chờ đợi mình mà không trách cứ hay giận hờn lời nào, Nga vừa xúc động vừa vô cùng thấy ái náy trong lòng. Cô ngước đầu lên nhìn anh, ấp úng lí nhí nói lời xin lỗi.
"Anh chờ em chắc lâu lắm rồi phải không? Em xin lỗi anh nha Andrew. Em cố ngồi làm cho xong công việc rồi quên cuộc hẹn với anh luôn. Em xin lỗi."
Nhìn cử chỉ hối lỗi của Nga, Andrew thấy thương muốn chết. Gương mặt kiều diễm xinh đẹp trước mắt như thế này thì làm sao anh nỡ lòng nào giận cho đành? Vì thế, cho dù anh có phải chờ đợi cô bao lâu đi nữa, anh sẽ vẫn không hề e ngại.
"Thiên Nga của anh dạo này hay bỏ quên anh lắm đó nha…"
Andrew mỉm cười nhìn gương mặt hơi khó hiểu của Nga đang nhìn mình rồi bẹo nhẹ gò má cô nói tiếp.
"Nhưng miễn sau đó em còn nhớ đến anh là được."
Hơi cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi với Andrew, Nga lại lí nhí trong miệng.
"Em thực sự xin lỗi. Em biết dạo này anh rất bận, nên chắc anh đã phải sắp xếp thời gian lắm mới có thể ra ngoài ăn tối với em. Vậy mà em lại làm mọi thứ trở nên tệ hại như thế này."
"Đồ ngốc! Có gì đâu mà em xin lỗi anh rối rít như vậy? Gần đến ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn rồi, nên anh biết em bận rộn. Vả lại..."
Ngập ngừng mỉm cười nhìn Nga, Andrew đưa tay vén mấy sợi tóc ra phía sau gáy tai trắng trẻo của cô rồi dịu giọng nói.
"Vả lại... dù sao cũng chờ đợi 5 năm rồi, chờ đợi thêm một chút nữa thì có đáng là bao..."
Nga nghe Andrew nói thế thì lại càng thêm thấy ái náy và dày vò trong lòng. Cô đưa đôi mắt buồn và bối rối nhìn anh rồi nhanh chóng cụp mắt xuống tiếp tục xin lỗi, hai tay nắm lấy quai đeo túi xách màu trắng mà anh từng tặng cho cô. Xin lỗi có lẽ là từ duy nhất cô có thể nói với anh trong những hoàn cảnh như thế này.
"Em...xin lỗi!"
Thấy điệu bộ khó xử như bao lần của Nga, Andrew có chút buồn bã trong lòng. Tuy nhiên, anh vẫn điềm nhiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ rồi nhẹ giọng trấn an.
"Anh nói đùa với em đó. Thôi! Hãy mau vào xe rồi đi ăn tối. Em chắc đói lắm rồi phải không?"
Thoát tay lên vai Nga vô cùng thân mật, Andrew soải bước cùng cô tiến về phía xe. Vừa đi anh vừa buông lời trêu ghẹo như bao lần.
"Em dạo này không có anh quản lý thì hư người lắm đó nha. Dám bỏ bữa và làm việc trễ nữa. Chút nữa ăn tối xong, anh ….phạt"
Như quá hiểu từ của Andrew, Nga nhanh chóng lấy một tay lên che miệng lại lắc lắc đầu.
"Thôi nha! Lần trước, anh hôn em hơn 15 phút, em gần như tắt thở với anh rồi…"
"Xạo quá đi! Anh nhớ có người nhắm mắt hưởng thụ lắm mà."
Nga nghe Andrew lại bịa chuyện không đúng sự thật thì nổi điên lên, quên cả việc vừa rất hối lỗi với anh mà cầm túi xách ném túi bụi về phía anh cao giọng quát.
"Cái tên bịa chuyện này! Em có hồi nào hả? Dám đặt điều vu khống em nè. Đánh cho chừa nè!"
Bị Nga lấy túi xách đánh tới tấp vào người, Andrew la chí choé nhưng vẫn lì lượm tiếp tục trêu ghẹo Nga, tiếng anh vẫn ôn tồn và dửng dưng hoà lẫn cùng giọng tiếng Huế đanh đá của Nga.
"Công nhận mỗi khi anh nói gì trúng ý em là em hay bị phấn khích kiểu như thế này ghê nha."
"Grrrr! Cái tên chết bầm này!"
Cách đó không xa, Tiệp đang tựa người vào vách tường hút thuốc. Dù không muốn bận tâm đến chuyện của ông chủ mình, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn đưa mắt nhìn về đôi nam nữ đang cãi nhau rồi khẽ lắc đầu ngám ngẫm. Anh tự hỏi, nếu hai người này về sống chung một nhà với nhau thì sẽ còn xảy ra những chuyện như thế nào nữa? Mỗi lần gặp nhau, nếu anh không thấy Nga giận dỗi Andrew thì cũng thấy cả hai cãi nhau hay đánh nhau dữ dội.
Tiệp cũng không biết Andrew đã dùng cách gì mà Nga sau khi giận dỗi anh xong thì cuối cùng cũng mím nhẹ đôi môi hồng xinh xắn gật đầu, ngoan ngoãn leo lên xe. Vụt qua màn đêm sáng tối, xe nhanh chóng tiến về khu đô thị quen thuộc. Thoáng chốc, Nga đã thấy biệt thự Trần Gia nguy nga đang đứng sừng sững trong ánh đèn lung linh. Vẻ đẹp của biệt thự về đêm hoàn toàn áp đảo những ngôi nhà khác xung quanh mình. Ngay khi cách cổng lớn nguy nghi mở ra, chiếc xe Cadillac chầm chầm rẻ vào con đường quanh co. Nơi được bao bọc bởi những luống chè xanh ngát điểm hoa trắng đang toả mùi hương dịu dàng khắp không trung. Mùi hương tuy nhẹ nhàng nhưng quyến rũ này khẽ len lỏi cả vào tận bên trong chiếc xe đen sang trọng, ve vãn xung quanh cặp tình nhân hạnh phúc đang tựa đầu vào nhau.
Lẽ ra, đêm nay, Andrew muốn đưa Nga đến nơi cô đã chọn trong nội thành Sài Gòn, nhưng vì đã khá trễ nên anh quyết định quay về biệt thư Trần Gia để dùng bữa ăn tối ấm áp bên cô. Và chỉ trong vòng 30 phút kể từ giây phút anh gọi điện thoại, bữa ăn thịnh soạn cao lương mỹ vị dưới ánh nến lung linh đã được đầu bếp ở Trần Gia chuẩn bị một cách chu đáo và hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Ngồi đối diện với Andrew bên chiếc bàn tròn nhỏ trãi khăn trắng tinh cùng ánh nến lung linh đang đong đưa theo chiều gió, Nga cố gắng ép buộc bản thân mình phải xóa bỏ hình ảnh của ai kia đang chiếm trọn mọi suy nghĩ trong chiếc đầu nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Thế nhưng, cho dù cô có cố gắng vui vẻ khi ở cùng bên cạnh anh, thì cô vẫn không thể ngăn nỗi con tim mình chỉ hướng về bóng dáng một ai kia. Để rồi sau đó, cô liên tục giật mình sau những lời hỏi han quan tâm của của người đàn ông vô cùng tuấn tú trước mặt. Mỗi lần như vậy, cô lại ngước khuôn mặt ngu ngơ lên nhìn anh. Lòng cảm thấy vô cùng mặc cảm tội lỗi khi nhìn thấy nụ cười tươi rói trên gương mặt anh. Cô mơ hồ nhận ra, mỗi khi bên cạnh cô, anh luôn mỉm cười vui vẻ hơn bao giờ hết.
"Thiên Nga! Em làm gì mà yên lặng quá vậy? Vẫn còn giận anh sao?"
Khẽ ho han một tiếng như cố gắng giấu đi cảm xúc trong lòng, Nga lên giọng một chút trả lời.
"Đương nhiên còn!"
Andrew thấy gương mặt khá nghiêm túc của Nga thì đâm ra chút lo lắng, tay cũng bỏ dao nĩa xuống, miếng thịt bò vàng thơm bị anh để nằm chỏng chơ và nguội lạnh trên bàn.
"Anh chỉ đùa thôi mà. Thiên Nga! Nhìn anh nè! Anh xin lỗi."
Andrew kéo ghế ngồi kế bên Nga, đưa tay vén mái tóc dài của cô ra phía sau bằng hành động vô cùng dịu dàng, khuôn mặt chỉ rõ vẻ hối lỗi.
Nhìn cử chỉ và hành động của Andrew bằng ánh mắt buồn man mát cùng nụ cười gượng nhưng cố gắng tỏ ra đang rất vui vẻ và hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh, Nga dịu dàng trấn an anh.
"Em đang đùa với anh đó. Làm sao em nỡ lòng nào giận Andrew Việt Trần cơ chứ? Anh có bao giờ làm em phiền lòng vì điều gì đâu mà giận anh. Có lẽ, cả ngày nay em làm việc nên hơi mệt."
Ánh mắt phượng vui lên trông thấy, Andrew nở nụ cười đẹp mê hồn nhìn Nga, lòng bàn tay màu rám nắng to lớn của anh áp vào mu bàn tay trắng trẻo vô cùng mịn màn của cô.
"Anh thấy dạo này sắc mặt em rất kém. Từ dạo chuyển lên phòng Tổng Giám Đốc, anh thấy em không còn tươi cười như trước nữa mà lúc nào cũng héo úa..."
Đôi mắt phượng bỗng chốc hẹp dài nơi đuôi mắt một chút, nhìn cử chỉ có phần bối rối của Nga rồi nhẹ giọng nói tiếp. Cùng lúc, Andrew đưa tay kéo đầu cô tiến gần đến đôi môi của mình hơn rồi nhẹ hôn lên mái tóc dài óng ả của cô.
"Có lẽ, phong thuỷ của phòng Tổng Giám Đốc không được tốt cho lắm. Hay là để anh mời ba em vào xem thử thế nào nha?"
Vừa đề nghị việc mời ông Thiên vào xem phong thuỷ phòng làm việc của Nga, Andrew vừa cười cười nhìn cô khiến cô cũng cong môi mỉm cười lắc đầu. Cô thừa biết anh chỉ nói đùa thôi. Chứ từ trước đến giờ, anh đời nào tin vào những chuyện bói toán.
"Anh đừng có nói đùa với ba như vậy. Ba mà tưởng thật lại đòi vào công ty. Lúc đó, em có ngăn lại cũng không kịp đâu."
"Nếu ba muốn thì cũng không có vấn đề gì. Em cứ nói với William là anh mời ba vào. Nhân tiện, anh cũng muốn báo với William về việc để em nghỉ phép khoảng một tuần. Chúng ta sẽ đi Thuỵ Sĩ nghỉ dưỡng. Anh muốn em nghỉ ngơi thư giãn một chút. Dạo này. em trông lúc nào cũng mệt mỏi nên anh lo lắng lắm. Thuỵ Sĩ mùa này mát mẻ. Qua bên đó vài ngày, em sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Anh sẽ đưa em đi ..."
Chưa kịp để Andrew nói hết những việc anh đã lên kế hoạch để đưa Nga đi chơi khi đến Thuỵ Sĩ, cô đã vội vàng từ chối.
"Không được đâu Andrew! Anh biết đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của em mà. Chỉ còn hơn hai tuần nữa là tiệc mừng ngày thành lập công ty được tổ chức rồi. Em còn lo không đủ thời gian để hoàn thành nữa, huống hồ là đi du lịch với anh. Không được đâu anh!"
Nhìn vẻ mặt và quyết định cương quyết của Nga, Andrew biết sẽ khó lòng mà thuyết phục được cô tạm dừng công việc để đi du lịch lần này. Vì thế, anh đành chiều theo ý cô nhưng anh vẫn muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch này vào một dịp khác.
"Thôi được! Em không thích thì anh cũng sẽ không ép em. Nếu vậy thì để sau ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn thì chúng ta đi cũng được. Lúc đó, em sẽ an tâm đi du lịch với anh hơn lúc này. Như vậy cũng tốt!"
Thấy Nga vẫn chưa phản ứng gì lời mình đang nói, Andrew tiếp tục thuyết phục để cô khó có cơ hội từ chối.
"Lúc đó, em nhất định không được tìm lý do để không đi du lịch với anh có biết không, Thiên Nga?"
Thấy sự nhiệt thành và quan tâm của Andrew, Nga im lặng không phản đối cũng không đồng thuận, chỉ lặng lẽ cúi đầu cố gắng ăn tiếp phần thức ăn còn lại trong đĩa.
Nga không biết mình đã ăn hết đĩa thức ăn đó khi nào và mùi vị ra sao? Suốt cả buổi tối lãng mạn sau đó, ở bên cạnh Andrew mà tâm trí của cô như cứ ở tận nơi nào. Anh nói gì cô cũng chỉ để ngoài tai. Nếu bị anh đột ngột gọi tên để cô quay về với thực tại thì cô ngây người ra, ậm ừ cho qua chuyện.
"Em làm sao vậy? Cả buổi tối nay, em trông cứ như người mất hồn. Thiên Nga! Em cứ như vầy. Thực sự, anh rất không an tâm. Đi khám bác sĩ nha?"
"Không cần đâu anh! Em thấy trong người bình thường. Có lẽ, mấy ngày qua em lo lắng cho việc tổ chức đại tiệc của công ty nên mới như vậy. Em hứa với anh, em sẽ không cố gắng quá sức nữa. Andrew! Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng cho em. Xin lỗi anh, Andrew! Em xin lỗi anh…"
"Ngốc nghếch! Đừng bao giờ nói lời xin lỗi với anh như vậy. Đối với anh, em chẳng bao giờ làm gì có lỗi hết. Có hiểu không?"
Bao bọc Nga trong vòng tay rộng bao la và vô cùng vững chãi của mình, Andrew nghiêng đầu hướng về phía cô. Chiếc mũi cao vút và thẳng tắp của anh chạm nhẹ lấy đầu mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô rồi từ từ miết nhẹ lên đó. Cử chỉ này của anh làm cô đủ biết anh đang khao khát điều gì trong lòng.
Andrew đi công tác về được gần hai tuần qua. Vậy mà từ lúc đó đến giờ, anh vẫn chưa được chạm vào môi Nga lấy lần nào. Mặc dù, lần đi công tác vừa rồi trờ về Việt Nam từ Mỹ, anh đã chạy thẳng đến nhà cô dù lúc đó đã hơn 10 giờ đêm. Vừa bước vào phòng cô, anh đã tiến đến ôm lấy cô siết thật chặt trong lòng cho thoả những ngày xa cách. Vậy mà, trái với sự mong chờ của anh, cô trông không có vẻ mừng rỡ cho lắm ngày anh trở về, chỉ nhẹ đẩy người anh ra kèm theo câu hỏi quen thuộc và có phần mặc định.
"Anh mới về à?"
Sau đó, mặc cho Andrew có ham muốn được hôn mình như thế nào đi chăng nữa, Nga cũng kiên quyết lãng tránh, khéo léo nghiêng đầu chạy trốn đôi môi cực kỳ gợi cảm đang nhanh chóng hướng đến làn môi của cô kèm theo câu nói quen thuộc.
"Anh mệt rồi. Hãy mau đi tắm đi! Em sẽ chuẩn bị quần áo cho anh."
Chẳng nhìn thấy hay cố tình không nhìn thấy gương mặt luyến tiếc và thất vọng của Andrew, Nga gỡ tay anh ra khỏi vòng eo nhỏ xinh của mình, rồi lạnh lùng quay lưng tiến đến tủ quần áo để tìm đồ cho anh trong lặng lẽ. Cô cũng không hề hỏi han hay quan tâm đến anh điều gì. Anh chờ lắm một câu hỏi giản đơn từ cô cho anh thấy cô đã mong ngóng ngày anh trở về như anh đã từng, nhưng đổi lại chỉ là sự hời hợt và cách xa.
Lúc đó, lòng Andrew buồn vô hạn...
Luyến tiếc nhìn theo tấm lưng của Nga bằng ánh mắt buồn bã, Andrew thở nhẹ một hơi như điều chỉnh lại tâm tư trong lòng rồi tiếp tục tươi cười gợi chuyện với cô. Anh cố gắng không giận dỗi hay trách cứ cô, lấy lý do cô mệt trong người nên không muốn được gần gũi với anh.
Sau đó, vì Andrew cứ nghĩ rằng sẽ qua đêm ở nhà Nga, nên việc được hôn cô cho thoả nỗi nhớ mong sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Vậy mà, sau khi tắm xong, anh đã thấy cô nằm ngủ say sưa với bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh trên giường. Suốt cả đêm đó khi anh nằm ngay bên cạnh cô, cô chỉ quay lưng về phía anh, mắt nhắm nghiền. Ngay cả một cái ôm từ phía sau của anh cũng không hề được cô đáp trả. Cô chỉ giả vờ nhắm nghiền mắt như đang ngủ sâu. Cô biết anh sẽ không bao giờ vực cô dậy khi thấy cô ngủ say sưa như thế. Chỉ đến khi đã nghe rõ mồn một người nằm bên cạnh thở dài bất lực và từ bỏ ý định, cô mới mở hờ đôi mắt đen láy, buồn rầu nhìn ra phía cửa sổ thơ mộng đang được mở toan. Ánh trăng vàng vọt lưng chừng trời giữa đêm hôm khuya khoắc ùa cả vào trong căn phòng trắng tao nhã, soi rõ hình ảnh một người đàn ông cường tráng đang ôm chặt một người con gái nhỏ nhắn mảnh mai từ phía sau, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như tạc tượng vùi vào mái tóc đen nhánh dài óng ả...
Sau một chuyến bay dài và áp lực công việc, một lúc không lâu sau đó, Andrew cũng chìm vào giấc ngủ vô cùng bình yên bên cạnh Nga. Suốt cả đêm dài, cánh tay to lớn khoẻ mạnh của anh vẫn luôn ôm chặt lấy cô, không hề có khoảnh khắc nào buông lỏng…
Trụ sở TLS,
Một ngày tháng Sáu nắng vàng rực rỡ, cái nóng hâm hấp của miền nhiệt đới mang theo chút gió hiu hiu làm luống hoa hồng đủ màu sắc khẽ rung rinh trong gió. Cách những luống hoa xinh đẹp đủ màu sắc là bãi đất trống rộng mênh mông được trồng cỏ xanh tươi mơn mởn. Nơi này chính là nơi mà nhiều tháng trước đây, công ty vẫn còn dự định sẽ xây dựng lên một phân xưởng mới và một viện nghiên cứu về máy ảnh lớn nhất Đông Nam Á. Giờ đây, dường như những dự định đó đã bị hoãn lại vô thời hạn vì một vài lý do nội bộ.
Trong phòng họp lớn của công ty, nơi chỉ dành cho những cuộc khảo luận quan trọng giữa các Giám Đốc cao cấp của TLS, các thành viên đang bàn luận gay gắt về việc bỏ phiếu bầu chọn Tổng Giám Đốc mới thay cho vị trí của Tổng Giám Đốc đương nhiệm William Đinh Tells. Lý do phần đông các thành viên thuộc hội đồng quản lý TLS Việt Nam đưa ra rằng, Will không có khả năng điều hành TLS Việt Nam một cách hiệu quả. Bằng chứng là sau hơn 6 tháng nắm giữ chức vụ Tổng Quản Lý của TLS, sản lượng máy ảnh bán ra của TLS bị sụt giảm một cách nghiêm trọng, thấp nhất kể từ khi công ty thành lập và hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh với những chi nhánh của TLS trong cùng khu vực. Trong khi các chiến lược kinh doanh của anh đưa ra cũng không được hiệu quả và được sự chấp thuận của các giám đốc phòng ban.
"Sản lượng của Quý 1 vốn đã giảm đáng kể từ lúc Tổng Giám Đốc đương nhiệm lên giữ chức vụ. Công ty có thể xét về mặt khách quan, thông cảm cho Tổng Giám Đốc vì anh chỉ mới lên nắm chức vụ này không lâu. Tuy nhiên, nếu xét về lý thì việc này rất đáng để đưa ra bàn bạc và đề xuất lại. Vì từ trước đến nay chưa có Tổng Quản Lý nào lại để sản lượng công ty rớt xuống con số thấp kỷ lục như vậy."
Tiếng giám đốc điều hành sản xuất tuy không gay gắt như những giám đốc khác, nhưng ý tứ của ông thì vô cùng thâm sâu. Ngoài mặt, ông luôn tỏ ra thấu hiểu cho người khác. Tuy nhiên, bản chất bên trong của ông thì luôn tìm sơ hở của đối phương để tìm kiếm lợi nhuận cho riêng mình. Ông hiện nắm giữ số cổ phần khá lớn tại TLS Việt Nam. Ngoài giám đốc điều hành ra, các giám đốc và cổ động khác hầu hết cũng cùng quan điểm với giám đốc điều hành.
Will chỉ mới lên nhận chức Tổng Giám Đốc không lâu, khả năng của anh vẫn chưa được người khác nhìn thấy và công nhận ngoài những con số thống kê máy ảnh bán ra. Chính vì điều đó, hầu hết các cổ đông đã nôn nóng biểu tình phản đối và một hai đề nghị phải lập tức phế chức vụ hiện tại của Will, họ muốn mau chóng có người thay thế anh ngay tức khắc.
Suốt cuộc họp vô cùng căng thẳng, Nga ngồi ghi chép chi tiết nội dung lặng lẽ và tỉ mỉ ngay bên cạnh Will. Thỉnh thoảng, cô lại len lén đưa mắt sang nhìn một nửa khuôn mặt trầm lặng của anh. Trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng bồn chồn và áp lực như chính bản thân mình đang bị mang ra truy xét. Hơn bất cứ người khác, cô thừa biết anh đã làm việc vất vả và áp lực như thế nào trong suốt quãng thời gian qua. Thực sự, chỉ 6 tháng thôi không đủ để nói lên được điều gì. Và cho dù bị chỉ trích gay gắt và hứng chịu những câu từ vô cùng khó nghe từ những cô đông khó tính, anh chỉ nhận phần lỗi về bản thân mình và hứa sẽ cố gắng hơn nữa trong thời gian tới. Mặc dù vậy, dường như những lời anh nói lúc này hoàn toàn bị bỏ ngoài tai từ tất cả những người trong phòng họp.
"Cậu làm quản lý kiểu gì mà để cổ phiếu công ty bị giảm mạnh suốt mấy tháng vừa qua. Ngay cả việc để cổ phần công ty trên thị trường ở mức bình ổn cũng không làm được thì cậu nói đi, cậu sẽ làm gì trong quãng thời gian sắp tới đây để khắc phục hậu quả này?"
"Tôi thực sự không muốn mạo hiểm đưa mắt để Tổng Quản Lý điều hành TLS thêm giây phút nào nữa. Lợi nhuận của tôi bị giảm đáng kể trong suốt 6 tháng qua. Tôi đề nghị hãy tìm người thay thế gấp. Nếu không tôi sẽ không tiếp tục mua cổ phần của TLS và sẽ rút vốn đầu tư ngay khi hợp đồng hết hạn vào tháng sau."
"Hãy đổi Tổng Giám Đốc khác đi! Làm việc kiểu như vậy mà cũng đòi làm Tổng Quản Lý sao?"
"Hãy đổi đi! Cậu thực sự không thích hợp cho vị trí này. Nghe nói cậu thiết kế phần mềm máy ảnh rất giỏi. Hãy tập trung vào chuyên môn của mình."
Trước những lời chỉ trích sai sự thật và vô cùng khó nghe từ các cổ đông, Will đón nhận tất cả bằng gương mặt điềm tĩnh của một người lãnh đạo, anh nhận hết phần trách nhiệm về tất cả những sai sót và hậu quả mà công ty đã gánh chịu trong suốt quãng thời gian qua. Đồng thời, anh cũng đưa ra những kế hoạch và chiến lược khắc phụ hậu quả trong thời gian tới nhưng tất cả đều bị ban giám đốc và cổ đông bát bỏ.
Mặc dù, ông Anthony là chủ tịch tập đoàn và là người bổ nhiệm Will vào vị trí này. Tuy nhiên, việc Tổng Quản Lý của một chi nhánh TLS có thể tiếp tục trụ lại làm việc ở vị trí đương nhiệm hay không lại thuộc về cổ đông và ban giám đốc, người trực tiếp góp vốn đầu tư kiêm điều hành công ty của chi nhánh đó. Vì thế, trong trường hợp này, cho dù ông có biết việc con trai cưng của mình đang hứng chịu chỉ trích nặng nề mà không hề có sự khoan nhượng, thì ông cũng không thể giúp được gì cho anh. Ngoài ra, Will cũng sẽ không đời nào vì thế lực của cha mà tiếp tục đương nhiêm vị trí này.
"Tôi rất lấy làm tiếc vì sự suy giảm sản lượng và doanh thu của TLS Việt Nam trong thời gian qua. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về những thiếu sót và tất cả những gì mình đã làm. Tôi yêu TLS và cũng như quý vị ở đây, tôi đã cố gắng hết mình vì sự phát triển của TLS. Tôi biết quý vị đang rất thất vọng và mất niềm tin nơi tôi. Tuy nhiên, tôi hy vọng quý vị có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa để có thể tiếp tục quản lý TLS. Tôi tin chắc rằng với những bài học kinh nghiệm trong kinh doanh và chính sách quản lý TLS, cùng với sự ủng hộ của quý vị, tôi sẽ có thể vực TLS trở lại vị trí ban đầu."
Nga ngưng viết từ rất lâu, ngước lên nhìn một nửa khuôn mặt tuấn tú và cương nghị của Will. Trong lòng bỗng thấy khâm phục và ngưỡng mộ người đàn ông bên cạnh đến lạ. Cho dù có trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng tỏ ra ôn nhu mà không hề kích động hay thiếu kiểm soát. Rời mắt khỏi anh, cô lại quay sang nhìn ban giám đốc và các cổ đang đang chụm đầu qua lại to nhỏ như kham khảo ý kiến của nhau. Ánh mắt cô lúc đó như cầu khẩn, van xin cho người bên cạnh được tiếp tục giữ lại vị trí này. Hơn ai hết, cô nhìn thấy được tình yêu nhiệt thành của anh dành cho TLS Việt Nam. Ngoài ra, anh còn là một Tổng Quản Lý tài năng, công bằng và minh bạch. Cô hoàn toàn không hoài nghi về khả năng kinh doanh của anh, cô cho rằng trong suốt quãng thời gian qua, anh đã chưa có cơ hội thể hiện mình. Khi nghe những lời chất vấn và chỉ trích của những người trong cuộc họp nhắm về phía anh, cô chỉ muốn đứng lên cao giọng phản ứng thay anh, nhưng cuối cùng cô đã không có đủ can đảm để bảo vệ anh trong hoàn cảnh này. Trong lòng cô lúc đó vì anh mà se thắt lại, nhớ đến những đêm hôm khuya khoắc anh miệt mày bên bàn làm việc với tách trà cô pha mà lòng cô cảm thấy thương anh vô hạn. Sự bất lực càng lúc càng dày vò tâm trí và cả trái tim cô...
Hoàn toàn trái với sự trông chờ của Nga và lời cầu khẩn của Will, dường như toàn bộ ban giám đốc và cổ đông đều kịch liệt phản đối mà không hề có ý định cho Will thêm cơ hội được giữ vững vị trí này. Mặc dù, cũng có một số giám đốc thân cận với anh ra tiếng bênh vực và đưa ra những lý lẽ sắc bén nhằm ủng hộ việc anh xứng đáng tiếp tục được làm Tổng Quản Lý TLS Việt Nam. Thế nhưng, mặc dù vậy, thiểu số vẫn không thể nào thắng đa số. Và trong trường hợp này, số đông chống đối việc Will làm Tổng Giám Đốc hoàn toàn áp đảo những người ra sức ủng hộ.
"Không được! Theo qui định của công ty, bất cứ Tổng Quản Lý nào không giữ được chỉ tiêu sản lượng và doanh thu ở mức quy định sẽ bị thay thế bằng Tổng Quản lý mới. Tổng Giám Đốc William, anh có thể được ra ứng cử cho vị trí này một lần nữa nếu như Tổng Quản Lý mới làm việc không hiệu quả…"
Giám đốc tài chính đang cương quyết với lập trường của mình bằng lý lẽ bác bỏ vị trí của Will thì đột ngột dừng lại khi nhận một cuộc gọi nào đó. Có lẽ, cuộc gọi này rất quan trọng với ông ta, nên khi vừa nghe trợ lý thân cận thông báo đã vội vàng xin lỗi để ra ngoài nhận điện thoại ngay.
Việc xin phép để rời một cuộc họp quan trọng như thế này chỉ để ra ngoài nhận một cuộc điện thoại quả là một hành động vô cùng bất lịch sự và không tôn trọng những người trong phòng. Và như hiểu được hành động không phải phép của mình, ông ta đã quay trở vào phòng rất nhanh. Điều đáng nói hơn nữa là thái độ chống đối đến cùng của ông ta cũng hoàn toàn chuyển hướng đến độ làm những người , cũng như những người xung quanh đều phải ngạc nhiên.
"Sau khi cân nhắc kỹ càng về vị trí của Tổng Quản Lý hiện tại, tôi nhận thấy chúng ta nên cho người đương nhiệm thêm một cơ hội để thể hiện khả năng của mình. Mọi người thấy ý kiến của tôi như thế nào?"
"Chuyện này…"
"Sao lại có sự thay đổi nhanh như vậy?"
"Rốt cuộc thì quyết định này là thế nào?"
Trước những câu hỏi không có hồi đáp, từng nhóm giám đốc, cổ đông chụm đầu to nhỏ thảo luận ý kiến của mình về sự thay đổi bất ngờ của giám đốc tài chính. Vì từ lúc ban đầu, chính giám đốc tài chính là người kịch liệt phản đối việc để Tổng Giám Đốc đương nhiệm được tiếp tục vị trí này. Nhìn những đôi mắt tỏ ra nghi ngờ dán về phía mình, ông ta lên tiếng tiếp.
"Tuy nhiên, Tổng Giám Đốc phải cố gắng đạt được chỉ tiêu bán ra tăng trên 10% so với tỷ lệ hiện tại. Thế nào, Tổng Giám Đốc nghĩ mình có thể làm được điều này không?"
Con số lợi nhuận 10% không phải là quá lớn, nhưng so với thời điểm khó khăn hiện tai, việc vựt dậy sản lượng với con số đó không phải là một điều đơn giản. Tuy nhiên, Will không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu này nếu như anh vẫn muốn tiếp tục giữ vị trí đương nhiệm.
Trầm ngâm một lúc lướt nhìn những người trong căn phòng này, cuối cùng, Will cứng rắn đồng ý. Bên cạnh anh, Nga khẽ quay đầu sang nhìn một nửa gương mặt căng thẳng của anh, hồi hộp và lo lắng cho anh như chính bản thân mình vậy. Tay cô khẽ run run dưới gầm bàn, vô cùng muốn chạm vào người anh như để tiếp thêm sức mạnh. Nhưng cô biết, mình không có quyền, không thể và không được phép làm điều đó.
"Cám ơn quý vị đã tin tưởng và cho tôi cơ hội tiếp tục giữ cương vị này. Trong thời gian tới, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để đưa TLS Việt Nam vượt qua thời điểm khó khăn hiện tại. Để làm được điều này, tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người."
Cuộc họp kéo dài cả buổi chiều cuối cùng cũng tan ra, mọi người ai nấy rời phòng trở về bộ phận của mình, Nga cũng cầm tập hồ sơ đi sau lưng Will. Trên đoạn đường trở về phòng Tổng Giám Đốc, anh cố gắng bước thật chậm để cô có thể sánh đôi cùng anh. Thế nhưng, cô vẫn chậm rãi bước phía sau anh. Trước đó khi còn ở phòng họp, cô chỉ nhẹ giọng nói lời chúc mừng sáo rỗng với anh như tất cả những thư ký khác đều làm sau khi cuộc họp kết thúc.
"Chúc mừng Tổng Giám Đốc!"
Lúc cả hai định bước vào thang máy thì tình cờ gặp Andrew và Tiệp tại đây. Andrew nhìn thấy Nga thì mặt mày đang đen thui bỗng bừng sáng như có đèn pha rọi vào. Trong bộ vest đen thẳng nếp quen thuộc, hai tay bỏ vào túi quần, anh nhìn cô nheo mắt một cái rồi nhếch môi cười kinh điển. Đáp trả cử chỉ của anh, cô dửng dưng nhìn điệu bộ chẳng xem ai ra gì của anh thì ghét đến chết, lại còn cười đểu với cô nên liếc anh một cái rồi theo sau Will bước vào trong.
Từ sáng đến giờ, Andrew không vào công ty cũng như không thèm đến dự họp vì có việc bên ngoài cần giải quyết. Thấy Nga đang đứng trong góc thang máy mà từ chối không đứng cạnh anh thì mặt dày nhích người sang phía cô trong ánh mắt không vui của Will. Bá đạo hơn nữa, anh còn bí mật đưa tay ôm lấy eo cô như anh vẫn thường làm, miệng nhếch lên thành một đường cong vừa đẹp vừa đểu chưa từng thấy, hoàn toàn phớt lờ cái véo tay của cô bên ngoài lớp áo vest đen sang trọng, miệng còn huýt sáo véo von tỏ vẻ rất phấn khởi.
Thật sự, lúc nào nhìn thấy cô, anh cũng đều thấy vui trong lòng.
Đêm đen tối như được ánh sáng chiếu vào.
Như sa mạc cằn cõi được chút nước tưới lên.
Như mặt biển lặng lẽ sau cơn bão giông.
May mắn thay, Nga cũng không phải chịu đựng Andrew quá lâu, đèn sáng ở tầng 10 rồi cánh cửa thang máy cũng mở toan ra. Trước khi rời khỏi buồng thang máy, Andrew quay sang nhìn Will một cái hạ giong nói một câu chúc mừng làm Nga vô cùng ngạc nhiên. Tuy nhiên, ánh mắt và nụ cười thì hoàn toàn đối lập với nội dung của nó. Vẻ mặt của anh bỗng chốc làm cô nghĩ ngợi sâu xa.
"Chúc mừng Tổng Giám Đốc! Nghe nói Tổng Giám Đốc đã thuyết phục được ban Giám Đốc để tiếp tục duy trì vị trí này. Chỉ tiêu tăng 10% sản lượng cũng không quá khó khăn. Hy vọng Tổng Giám Đốc sẽ có thể hoàn thành nó một cách tốt đẹp. Nếu cần phòng Phát Triển giúp gì, hãy cứ báo với tôi một tiếng. Chắc chắn lần này, chúng ta phải hợp tác thật ăn ý và vui vẻ hơn thời gian qua…"
Nhếch môi cười nhìn Will một cách khinh bỉ, Andrew định quay lưng đi thì sực nhớ ra điều gì, anh ra hiệu cho Tiệp giữ cửa thang máy lại, rồi quay sang nhìn Nga. Bộ mặt nguy hiểm hoàn toàn biến mất nhanh chóng, thay thế là nét cười tinh nghịch trong mắt khi nhìn về phía cô hạ giọng.
"Nếu như Tổng Giám Đốc để thư ký Nga làm việc với tôi thì tôi đảm bảo mọi chuyện sẽ còn thuận lợi và dễ dàng hơn nữa…"
Nháy mắt với Nga một cái trong cái mím môi như muốn chửi của cô, Andrew nở nụ cười tươi đẹp trai không thể tả rồi khoan khai bước ra ngoài trong những ánh mắt ngưỡng mộ của vài cô gái đang đứng bên ngoài.
Còn lại cùng Will bên trong thang máy, mặt Nga hơi ngây ra khi khó hiểu hành động và những điều Andrew vừa nói với Will. Nhiều năm làm việc ở TLS, cô cũng không thể hiểu được vị trí của Andrew thực sự là gì trong công ty này. Chỉ có điều, cô cảm thấy anh không chỉ đơn giản là một giám đốc phát triển. Trong lúc vẩn quanh với những suy nghĩ trong đầu , cô đưa mắt sang nhìn Will thì bắt gặp ánh nhìn từ anh. Với chút không tự nhiên, cô nhẹ giọng nói.
"Thời gian tới, chúng ta chắc chắn sẽ phải chú trọng đến phòng Phát Triển nhiều hơn nữa. Thời gian qua, những mẫu mã mà phòng Phát Triển cung cấp thực sự không có nhiều đổi mới. Chính vì điều này đã dẫn đến sản lượng bán ra không còn mạnh như trước nữa. Về vấn đề này, tôi có thể đảm nhiệm thay cho Tổng Giám Đốc. Nếu như Tổng Giám Đốc đồng ý, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với Andrew. Chắc chắn chúng ta sẽ đạt được 10% như ban giám đốc và cổ đông đã đề ra."
Will nhìn Nga như muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên, cuối cùng, anh chỉ yên lặng nhìn đèn các tầng đang lần lượt đi xuống.
Thực sự, những gì xảy ra trong phòng họp hôm nay Will đều biết do ai sắp đặc. Chỉ có điều anh không ngờ Andrew lại thay đổi ý định trục xuất anh khỏi TLS mà tiếp tục cho anh ở lại đây.
Nghiêng đầu nhìn sang một nửa gương mặt lặng lẽ như nước của Nga, Will thở nhẹ một cái. Nếu như anh nói, tất cả những việc này đều là do người đàn ông của em làm ra. Chính anh ta đã ra lệnh cho nhóm người đó phải làm điều này với anh thì em có tin lời anh nói không?
Đề xuất sản lượng tăng 10% mà Andrew đưa ra thực chất không hề có ý nghĩa gì cả. Andrew mới chính là người làm nên con số đó. Đó chỉ là con số tượng trưng, là cách Andrew bắt buộc Will phải tiếp tục để anh ta thao túng công ty và thực hiện việc xây dựng nhà xưởng mới bằng những đồng tiền không rõ xuất xứ của mình.
Tại phòng giám đốc phát triển, Casey đang ngồi trên ghế sô pha đợi chờ Andrew. Cô muốn đích thân đến đây để nói lời cám ơn anh vì vị nể mặt cô mà nhẹ tay với Will lần này. Cũng như Will, cô thừa biết, việc Will có tiếp tục được giữ chức vụ Tổng Giám Đốc hay không đều là do Andrew quyết định. Lần này, Anthony Tells hoàn toàn không thể dùng thế lực của mình để xếp đặc cho Will, hay nói đúng hơn, Will sẽ không bao giờ vì cậy quyền lực của cha mình mà tiếp tục tại vị.
Hơn ai hết, Casey biết Will cũng như Andrew đặc biệt dành ưu ái cho TLS Việt Nam hơn TLS ở các nước khác. Chính vì thế, ngay khi ban giám đốc và cổ đông dự định phế chức của Will, cô đã lặng lẽ rời khỏi phòng họp và gọi điện cầu xin Andrew. Một phiếu bầu ủng hộ của cô với tư cách cổ đông không thể giúp được gì cho Will. Mặc dù, cô không hề mặn mà gì với lĩnh vực kinh doanh, nhưng vì Will nên cô mới mua cổ phần của TLS.
"Andrew! Em rất biết ơn anh vì những gì anh đã làm ngày hôm nay. Em biết rất rõ, trong lòng anh rất thương William…"
Ngay khi nhìn thấy dáng Andrew bước vào phòng, Casey đã thấp thỏm đứng lên nhẹ giọng nói lời cám ơn anh. Tuy nhiên, khi cô chưa nói trọn câu thì anh đã ngăn lại. Kéo ghế rồi ngồi phịch phía sau bàn làm việc, dáng vẻ nhàn hạ ngang nhiên bá đạo không có chút gì gọi là tư cách chuyên nghiệp của một quản lý cao cấp trong công ty.
"Em không cần phải cảm ơn anh…"
Nhìn dáng vẻ khúm núm, hồi hộp và mệt mỏi của Casey, người đang tiến lại gần bàn làm việc của mình hơn, Andrew hạ giọng nói tiếp, tay cầm hộp xì gà lên lấy một điếu ra đưa lên miệng hút.
"Anh không thể đảm bảo rằng mình có thể giúp được gì cho William trong chuyện này. Tự bản thân nó phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Nếu sản lượng quý sau không đạt chỉ tiêu như đã đề ra. Thì lúc đó anh không thể can thiệp gì hơn."
"Em tin là William sẽ làm được việc này, chỉ cần anh giúp đỡ anh ấy là được. Andrew! Em xin anh, Will là một Tổng Quản Lý có tâm. Chỉ là anh ấy chưa có đủ thời gian để khẳng định mình."
Nghe Casey đề cao Will một cách mù quáng, Andrew dù không muốn phán xét thực lực của ai nhưng cũng phải lên tiếng cho cô tỉnh ngộ mà nhìn nhận sự thật. Quả thật việc một người có tấm lòng nhân hậu và lương thiện hoàn toàn không thể quyết định được vận mệnh kinh doanh của một công ty. Will chính là trường hợp như vậy. Ngay từ đầu, anh đã vô cùng bất ngờ khi Will quyết định nhận chức vụ này. Vì trước đó, anh từng biết tính cách của Will, anh biết cậu em trai mình không hề để tâm vào việc kinh doanh của gia đình. Cái Will đam mê là những chiếc máy ảnh do chính mình tạo ra và mục đích lớn nhất đời Will chính là việc thay đổi số phận của những kẻ nghèo khổ trên thế giới này.
"William! Nó không có thực lực để quản lý TLS. Em nên hiểu trong kinh doanh, cái tâm của một người lãnh đạo không thể giải quyết được bất cứ điều gì. Anh nghĩ William Đinh Tells nên làm quản lý một tổ chức từ thiện nào đó thì tốt hơn."
"Em hiểu…Em hiểu ý của anh. Chính vì vậy, em mới đến đây để cầu xin anh chuyện này. Xin anh hãy sử dụng tầm ảnh hưởng của mình trong công ty để giúp Will giữ vững vị trí Tổng Quản Lý. Chỉ có anh làm được chuyện đó thôi. Xem như em cầu xin anh đấy, Andrew. Em biết, em chẳng là gì của anh cả, nhưng mà William là cả thế giới của em. Chỉ cần nhìn thấy anh ấy vui vẻ và hạnh phúc là bất cứ điều gì em cũng làm cho anh ấy."
"Casey! Em đã quá đề cao anh rồi. Anh không vĩ đại như những gì em đang nghĩ đâu. Em quên mất rồi sao? Anthony Tells, Anthony Tells, chủ tịch tập đoàn TLS là ai? Là cha của William Đinh Tells. Em nghĩ ông ta sẽ giương mắt nhìn con trai cưng của mình bị cổ đông quay bắt sao? Em đúng là lo lắng vô ích rồi…"
"Andrew! Anh không hiểu em trai của anh sao? Đời nào William, anh ấy chịu để bác trai hậu thuẫn mình. Chỉ có anh mới có thể giúp William thôi. Em cầu xin anh đấy Andrew. Chỉ cần anh làm điều đó cho William. Bất cứ điều gì trên đời này anh yêu cầu, em cũng sẽ cố gắng làm hết cho anh."
Trước những lời cầu xin đến hạ mình của Casey, Andrew lắc nhẹ đầu rồi thở dài một cái, anh xoay máy tính về phía mình rồi hạ giọng nói với cô.
"Casey! Em sẽ chẳng thể thay đổi được điều gì trong chuyện này. William có tiếp tục được ngồi ở ghế Tổng Giám Đốc nữa hay không thì còn tuỳ thuộc vào của nó. Em không nên liên can đến việc này nữa, em đang khiến anh cảm thấy bị làm phiền. Xin lỗi! Bây giờ anh có việc phải làm."
Đến hơn 9 giờ đêm ngày thứ Bảy, Nga mới vội vàng cầm giỏ xách hối hã rời khỏi trụ sở TLS. Đêm cuối tuần này, cô đã có hẹn ăn tối với Andrew. Cả hai đã thống nhất sẽ gặp nhau lúc 7 giờ tối ở một địa điểm quen thuộc trong nội thành. Vậy mà đến lúc này, cô mới hoàn thành xong công việc. Vừa chạy vừa nhìn đồng hồ trên tay, cô cứ nươm nướp lo lắng trong lòng việc, Andrew sẽ làm mặt giận với cô. Không những thế, chắc chắn anh sẽ tiếp tục cào nhào và bực bội việc cô làm việc quá sức mà không quan tâm đến sức khoẻ của mình.
Thật ra, không hẵn vì Nga sợ Andrew sẽ giận hờn hay trách cứ việc cô lơ là trong mối quan hệ của cả hai, mà bởi vì cô lo lắng việc anh sẽ cảm thấy buồn phiền trước cử chỉ xa cách và né tránh của cô trong suốt quãng thời gian gần đây. Chính vì thế, dù đã khá trễ nhưng cô vẫn quyết định đi đến điểm hẹn mà cả hai đã chọn. Nếu nói rằng cả hai đã chọn nhà hàng này cũng không đúng. Vì thật ra anh đã sai Tiệp đặt nó sau khi hỏi ý của cô.
Trong tận đáy lòng mình, Nga thật lòng rất quan tâm đến Andrew, chưa bao giờ cô muốn làm anh buồn phiền hay lo lắng về bất cứ điều gì. Tuy nhiên, vì thời gian gần đây, cô vô cùng bận rộn với công việc nên đã lơ là trong việc quan tâm chăm sóc anh. Lý do là vì ngoài khối lượng công việc thư ký thường ngày, cô còn đang đảm trách việc chủ trì tổ chức một trong những sự kiện lớn nhất của TLS Việt Nam: Đại tiệc mừng ngày thành lập tập đoàn TLS.
Cả ngày hôm nay, vì mãi lo làm việc nên Nga quên mất cả cuộc hẹn ăn tối với Andrew. Khi vừa hoàn thành xong công việc, cô mỉm cười hài lòng trước thành quả công việc của mình, rồi vươn vai ngã người vào ghế một cách vô cùng thư thã. Thế nhưng, khi tình cờ liếc nhìn qua đồng hồ, cô mới giật mình bật dậy nhanh chóng khi nhìn thấy kim đồng hồ chỉ đúng 9 giờ tối. Nhớ đến cuộc hẹn với Andrew, cô vội vàng tắt máy tính rồi nhanh tay cầm giỏ xách rời khỏi phòng làm việc. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm và trách cứ chính mình kèm theo lời đe doạ với bản thân.
"Làm sao lại quên cuộc hẹn với anh ấy cơ chứ. Mình thật là đãng trí lắm rồi."
"Chắc anh ấy sẽ giận mình lắm và còn mắng mình việc tăng ca muộn thế này."
"Thế nào cũng lên phòng Will quát tháo ầm ĩ đổ tội cho người ta là bóc lột sức lao động phụ nữ."
"Thiên Nga ơi là Thiên Nga! Mày chán sống hay sao mà dám giỡn mặt với Andrew Việt Trần?"
Vừa lẩm bẩm Nga vừa lùng sục trong giỏ xách trắng để tìm điện thoại gọi cho Andrew về việc cô sẽ đến trễ. Nào ngờ, ngay khi vừa bước ra khỏi đại sảnh của TLS, cô đã thấy chiếc xe đen quen thuộc đang đậu phía trước tự bao giờ. Ngay khi nhìn thấy cô đứng lóng ngóng từ trong ánh sáng nhìn ra phía bóng tối, Tiệp đã nhanh chóng mở cửa cho Andrew bước ra ngoài. Đêm nay, cũng như thường ngày, Andrew vẫn luôn đỉnh đạc và sang trọng trong bộ trang phục tối màu thẳng nếp khoan khai bước ra. Nhanh chóng sau đó, anh đã đứng trước mặt cô nở nụ cười dịu dàng như muốn xua tan đi gương mặt vẫn còn ngơ ngác và bồn chồn của cô.
"Anh đang định bụng, nếu như một tiếng đồng hồ nữa em không xuống đây, anh sẽ xông thẳng lên sào nguyệt để bắt người."
Nhìn nụ cười điển trai chết người và câu nói dí dỏm của Andrew sau hai tiếng đồng hồ chờ đợi mình mà không trách cứ hay giận hờn lời nào, Nga vừa xúc động vừa vô cùng thấy ái náy trong lòng. Cô ngước đầu lên nhìn anh, ấp úng lí nhí nói lời xin lỗi.
"Anh chờ em chắc lâu lắm rồi phải không? Em xin lỗi anh nha Andrew. Em cố ngồi làm cho xong công việc rồi quên cuộc hẹn với anh luôn. Em xin lỗi."
Nhìn cử chỉ hối lỗi của Nga, Andrew thấy thương muốn chết. Gương mặt kiều diễm xinh đẹp trước mắt như thế này thì làm sao anh nỡ lòng nào giận cho đành? Vì thế, cho dù anh có phải chờ đợi cô bao lâu đi nữa, anh sẽ vẫn không hề e ngại.
"Thiên Nga của anh dạo này hay bỏ quên anh lắm đó nha…"
Andrew mỉm cười nhìn gương mặt hơi khó hiểu của Nga đang nhìn mình rồi bẹo nhẹ gò má cô nói tiếp.
"Nhưng miễn sau đó em còn nhớ đến anh là được."
Hơi cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi với Andrew, Nga lại lí nhí trong miệng.
"Em thực sự xin lỗi. Em biết dạo này anh rất bận, nên chắc anh đã phải sắp xếp thời gian lắm mới có thể ra ngoài ăn tối với em. Vậy mà em lại làm mọi thứ trở nên tệ hại như thế này."
"Đồ ngốc! Có gì đâu mà em xin lỗi anh rối rít như vậy? Gần đến ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn rồi, nên anh biết em bận rộn. Vả lại..."
Ngập ngừng mỉm cười nhìn Nga, Andrew đưa tay vén mấy sợi tóc ra phía sau gáy tai trắng trẻo của cô rồi dịu giọng nói.
"Vả lại... dù sao cũng chờ đợi 5 năm rồi, chờ đợi thêm một chút nữa thì có đáng là bao..."
Nga nghe Andrew nói thế thì lại càng thêm thấy ái náy và dày vò trong lòng. Cô đưa đôi mắt buồn và bối rối nhìn anh rồi nhanh chóng cụp mắt xuống tiếp tục xin lỗi, hai tay nắm lấy quai đeo túi xách màu trắng mà anh từng tặng cho cô. Xin lỗi có lẽ là từ duy nhất cô có thể nói với anh trong những hoàn cảnh như thế này.
"Em...xin lỗi!"
Thấy điệu bộ khó xử như bao lần của Nga, Andrew có chút buồn bã trong lòng. Tuy nhiên, anh vẫn điềm nhiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ rồi nhẹ giọng trấn an.
"Anh nói đùa với em đó. Thôi! Hãy mau vào xe rồi đi ăn tối. Em chắc đói lắm rồi phải không?"
Thoát tay lên vai Nga vô cùng thân mật, Andrew soải bước cùng cô tiến về phía xe. Vừa đi anh vừa buông lời trêu ghẹo như bao lần.
"Em dạo này không có anh quản lý thì hư người lắm đó nha. Dám bỏ bữa và làm việc trễ nữa. Chút nữa ăn tối xong, anh ….phạt"
Như quá hiểu từ của Andrew, Nga nhanh chóng lấy một tay lên che miệng lại lắc lắc đầu.
"Thôi nha! Lần trước, anh hôn em hơn 15 phút, em gần như tắt thở với anh rồi…"
"Xạo quá đi! Anh nhớ có người nhắm mắt hưởng thụ lắm mà."
Nga nghe Andrew lại bịa chuyện không đúng sự thật thì nổi điên lên, quên cả việc vừa rất hối lỗi với anh mà cầm túi xách ném túi bụi về phía anh cao giọng quát.
"Cái tên bịa chuyện này! Em có hồi nào hả? Dám đặt điều vu khống em nè. Đánh cho chừa nè!"
Bị Nga lấy túi xách đánh tới tấp vào người, Andrew la chí choé nhưng vẫn lì lượm tiếp tục trêu ghẹo Nga, tiếng anh vẫn ôn tồn và dửng dưng hoà lẫn cùng giọng tiếng Huế đanh đá của Nga.
"Công nhận mỗi khi anh nói gì trúng ý em là em hay bị phấn khích kiểu như thế này ghê nha."
"Grrrr! Cái tên chết bầm này!"
Cách đó không xa, Tiệp đang tựa người vào vách tường hút thuốc. Dù không muốn bận tâm đến chuyện của ông chủ mình, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn đưa mắt nhìn về đôi nam nữ đang cãi nhau rồi khẽ lắc đầu ngám ngẫm. Anh tự hỏi, nếu hai người này về sống chung một nhà với nhau thì sẽ còn xảy ra những chuyện như thế nào nữa? Mỗi lần gặp nhau, nếu anh không thấy Nga giận dỗi Andrew thì cũng thấy cả hai cãi nhau hay đánh nhau dữ dội.
Tiệp cũng không biết Andrew đã dùng cách gì mà Nga sau khi giận dỗi anh xong thì cuối cùng cũng mím nhẹ đôi môi hồng xinh xắn gật đầu, ngoan ngoãn leo lên xe. Vụt qua màn đêm sáng tối, xe nhanh chóng tiến về khu đô thị quen thuộc. Thoáng chốc, Nga đã thấy biệt thự Trần Gia nguy nga đang đứng sừng sững trong ánh đèn lung linh. Vẻ đẹp của biệt thự về đêm hoàn toàn áp đảo những ngôi nhà khác xung quanh mình. Ngay khi cách cổng lớn nguy nghi mở ra, chiếc xe Cadillac chầm chầm rẻ vào con đường quanh co. Nơi được bao bọc bởi những luống chè xanh ngát điểm hoa trắng đang toả mùi hương dịu dàng khắp không trung. Mùi hương tuy nhẹ nhàng nhưng quyến rũ này khẽ len lỏi cả vào tận bên trong chiếc xe đen sang trọng, ve vãn xung quanh cặp tình nhân hạnh phúc đang tựa đầu vào nhau.
Lẽ ra, đêm nay, Andrew muốn đưa Nga đến nơi cô đã chọn trong nội thành Sài Gòn, nhưng vì đã khá trễ nên anh quyết định quay về biệt thư Trần Gia để dùng bữa ăn tối ấm áp bên cô. Và chỉ trong vòng 30 phút kể từ giây phút anh gọi điện thoại, bữa ăn thịnh soạn cao lương mỹ vị dưới ánh nến lung linh đã được đầu bếp ở Trần Gia chuẩn bị một cách chu đáo và hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Ngồi đối diện với Andrew bên chiếc bàn tròn nhỏ trãi khăn trắng tinh cùng ánh nến lung linh đang đong đưa theo chiều gió, Nga cố gắng ép buộc bản thân mình phải xóa bỏ hình ảnh của ai kia đang chiếm trọn mọi suy nghĩ trong chiếc đầu nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Thế nhưng, cho dù cô có cố gắng vui vẻ khi ở cùng bên cạnh anh, thì cô vẫn không thể ngăn nỗi con tim mình chỉ hướng về bóng dáng một ai kia. Để rồi sau đó, cô liên tục giật mình sau những lời hỏi han quan tâm của của người đàn ông vô cùng tuấn tú trước mặt. Mỗi lần như vậy, cô lại ngước khuôn mặt ngu ngơ lên nhìn anh. Lòng cảm thấy vô cùng mặc cảm tội lỗi khi nhìn thấy nụ cười tươi rói trên gương mặt anh. Cô mơ hồ nhận ra, mỗi khi bên cạnh cô, anh luôn mỉm cười vui vẻ hơn bao giờ hết.
"Thiên Nga! Em làm gì mà yên lặng quá vậy? Vẫn còn giận anh sao?"
Khẽ ho han một tiếng như cố gắng giấu đi cảm xúc trong lòng, Nga lên giọng một chút trả lời.
"Đương nhiên còn!"
Andrew thấy gương mặt khá nghiêm túc của Nga thì đâm ra chút lo lắng, tay cũng bỏ dao nĩa xuống, miếng thịt bò vàng thơm bị anh để nằm chỏng chơ và nguội lạnh trên bàn.
"Anh chỉ đùa thôi mà. Thiên Nga! Nhìn anh nè! Anh xin lỗi."
Andrew kéo ghế ngồi kế bên Nga, đưa tay vén mái tóc dài của cô ra phía sau bằng hành động vô cùng dịu dàng, khuôn mặt chỉ rõ vẻ hối lỗi.
Nhìn cử chỉ và hành động của Andrew bằng ánh mắt buồn man mát cùng nụ cười gượng nhưng cố gắng tỏ ra đang rất vui vẻ và hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh, Nga dịu dàng trấn an anh.
"Em đang đùa với anh đó. Làm sao em nỡ lòng nào giận Andrew Việt Trần cơ chứ? Anh có bao giờ làm em phiền lòng vì điều gì đâu mà giận anh. Có lẽ, cả ngày nay em làm việc nên hơi mệt."
Ánh mắt phượng vui lên trông thấy, Andrew nở nụ cười đẹp mê hồn nhìn Nga, lòng bàn tay màu rám nắng to lớn của anh áp vào mu bàn tay trắng trẻo vô cùng mịn màn của cô.
"Anh thấy dạo này sắc mặt em rất kém. Từ dạo chuyển lên phòng Tổng Giám Đốc, anh thấy em không còn tươi cười như trước nữa mà lúc nào cũng héo úa..."
Đôi mắt phượng bỗng chốc hẹp dài nơi đuôi mắt một chút, nhìn cử chỉ có phần bối rối của Nga rồi nhẹ giọng nói tiếp. Cùng lúc, Andrew đưa tay kéo đầu cô tiến gần đến đôi môi của mình hơn rồi nhẹ hôn lên mái tóc dài óng ả của cô.
"Có lẽ, phong thuỷ của phòng Tổng Giám Đốc không được tốt cho lắm. Hay là để anh mời ba em vào xem thử thế nào nha?"
Vừa đề nghị việc mời ông Thiên vào xem phong thuỷ phòng làm việc của Nga, Andrew vừa cười cười nhìn cô khiến cô cũng cong môi mỉm cười lắc đầu. Cô thừa biết anh chỉ nói đùa thôi. Chứ từ trước đến giờ, anh đời nào tin vào những chuyện bói toán.
"Anh đừng có nói đùa với ba như vậy. Ba mà tưởng thật lại đòi vào công ty. Lúc đó, em có ngăn lại cũng không kịp đâu."
"Nếu ba muốn thì cũng không có vấn đề gì. Em cứ nói với William là anh mời ba vào. Nhân tiện, anh cũng muốn báo với William về việc để em nghỉ phép khoảng một tuần. Chúng ta sẽ đi Thuỵ Sĩ nghỉ dưỡng. Anh muốn em nghỉ ngơi thư giãn một chút. Dạo này. em trông lúc nào cũng mệt mỏi nên anh lo lắng lắm. Thuỵ Sĩ mùa này mát mẻ. Qua bên đó vài ngày, em sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Anh sẽ đưa em đi ..."
Chưa kịp để Andrew nói hết những việc anh đã lên kế hoạch để đưa Nga đi chơi khi đến Thuỵ Sĩ, cô đã vội vàng từ chối.
"Không được đâu Andrew! Anh biết đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của em mà. Chỉ còn hơn hai tuần nữa là tiệc mừng ngày thành lập công ty được tổ chức rồi. Em còn lo không đủ thời gian để hoàn thành nữa, huống hồ là đi du lịch với anh. Không được đâu anh!"
Nhìn vẻ mặt và quyết định cương quyết của Nga, Andrew biết sẽ khó lòng mà thuyết phục được cô tạm dừng công việc để đi du lịch lần này. Vì thế, anh đành chiều theo ý cô nhưng anh vẫn muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch này vào một dịp khác.
"Thôi được! Em không thích thì anh cũng sẽ không ép em. Nếu vậy thì để sau ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn thì chúng ta đi cũng được. Lúc đó, em sẽ an tâm đi du lịch với anh hơn lúc này. Như vậy cũng tốt!"
Thấy Nga vẫn chưa phản ứng gì lời mình đang nói, Andrew tiếp tục thuyết phục để cô khó có cơ hội từ chối.
"Lúc đó, em nhất định không được tìm lý do để không đi du lịch với anh có biết không, Thiên Nga?"
Thấy sự nhiệt thành và quan tâm của Andrew, Nga im lặng không phản đối cũng không đồng thuận, chỉ lặng lẽ cúi đầu cố gắng ăn tiếp phần thức ăn còn lại trong đĩa.
Nga không biết mình đã ăn hết đĩa thức ăn đó khi nào và mùi vị ra sao? Suốt cả buổi tối lãng mạn sau đó, ở bên cạnh Andrew mà tâm trí của cô như cứ ở tận nơi nào. Anh nói gì cô cũng chỉ để ngoài tai. Nếu bị anh đột ngột gọi tên để cô quay về với thực tại thì cô ngây người ra, ậm ừ cho qua chuyện.
"Em làm sao vậy? Cả buổi tối nay, em trông cứ như người mất hồn. Thiên Nga! Em cứ như vầy. Thực sự, anh rất không an tâm. Đi khám bác sĩ nha?"
"Không cần đâu anh! Em thấy trong người bình thường. Có lẽ, mấy ngày qua em lo lắng cho việc tổ chức đại tiệc của công ty nên mới như vậy. Em hứa với anh, em sẽ không cố gắng quá sức nữa. Andrew! Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng cho em. Xin lỗi anh, Andrew! Em xin lỗi anh…"
"Ngốc nghếch! Đừng bao giờ nói lời xin lỗi với anh như vậy. Đối với anh, em chẳng bao giờ làm gì có lỗi hết. Có hiểu không?"
Bao bọc Nga trong vòng tay rộng bao la và vô cùng vững chãi của mình, Andrew nghiêng đầu hướng về phía cô. Chiếc mũi cao vút và thẳng tắp của anh chạm nhẹ lấy đầu mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô rồi từ từ miết nhẹ lên đó. Cử chỉ này của anh làm cô đủ biết anh đang khao khát điều gì trong lòng.
Andrew đi công tác về được gần hai tuần qua. Vậy mà từ lúc đó đến giờ, anh vẫn chưa được chạm vào môi Nga lấy lần nào. Mặc dù, lần đi công tác vừa rồi trờ về Việt Nam từ Mỹ, anh đã chạy thẳng đến nhà cô dù lúc đó đã hơn 10 giờ đêm. Vừa bước vào phòng cô, anh đã tiến đến ôm lấy cô siết thật chặt trong lòng cho thoả những ngày xa cách. Vậy mà, trái với sự mong chờ của anh, cô trông không có vẻ mừng rỡ cho lắm ngày anh trở về, chỉ nhẹ đẩy người anh ra kèm theo câu hỏi quen thuộc và có phần mặc định.
"Anh mới về à?"
Sau đó, mặc cho Andrew có ham muốn được hôn mình như thế nào đi chăng nữa, Nga cũng kiên quyết lãng tránh, khéo léo nghiêng đầu chạy trốn đôi môi cực kỳ gợi cảm đang nhanh chóng hướng đến làn môi của cô kèm theo câu nói quen thuộc.
"Anh mệt rồi. Hãy mau đi tắm đi! Em sẽ chuẩn bị quần áo cho anh."
Chẳng nhìn thấy hay cố tình không nhìn thấy gương mặt luyến tiếc và thất vọng của Andrew, Nga gỡ tay anh ra khỏi vòng eo nhỏ xinh của mình, rồi lạnh lùng quay lưng tiến đến tủ quần áo để tìm đồ cho anh trong lặng lẽ. Cô cũng không hề hỏi han hay quan tâm đến anh điều gì. Anh chờ lắm một câu hỏi giản đơn từ cô cho anh thấy cô đã mong ngóng ngày anh trở về như anh đã từng, nhưng đổi lại chỉ là sự hời hợt và cách xa.
Lúc đó, lòng Andrew buồn vô hạn...
Luyến tiếc nhìn theo tấm lưng của Nga bằng ánh mắt buồn bã, Andrew thở nhẹ một hơi như điều chỉnh lại tâm tư trong lòng rồi tiếp tục tươi cười gợi chuyện với cô. Anh cố gắng không giận dỗi hay trách cứ cô, lấy lý do cô mệt trong người nên không muốn được gần gũi với anh.
Sau đó, vì Andrew cứ nghĩ rằng sẽ qua đêm ở nhà Nga, nên việc được hôn cô cho thoả nỗi nhớ mong sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Vậy mà, sau khi tắm xong, anh đã thấy cô nằm ngủ say sưa với bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn cho anh trên giường. Suốt cả đêm đó khi anh nằm ngay bên cạnh cô, cô chỉ quay lưng về phía anh, mắt nhắm nghiền. Ngay cả một cái ôm từ phía sau của anh cũng không hề được cô đáp trả. Cô chỉ giả vờ nhắm nghiền mắt như đang ngủ sâu. Cô biết anh sẽ không bao giờ vực cô dậy khi thấy cô ngủ say sưa như thế. Chỉ đến khi đã nghe rõ mồn một người nằm bên cạnh thở dài bất lực và từ bỏ ý định, cô mới mở hờ đôi mắt đen láy, buồn rầu nhìn ra phía cửa sổ thơ mộng đang được mở toan. Ánh trăng vàng vọt lưng chừng trời giữa đêm hôm khuya khoắc ùa cả vào trong căn phòng trắng tao nhã, soi rõ hình ảnh một người đàn ông cường tráng đang ôm chặt một người con gái nhỏ nhắn mảnh mai từ phía sau, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú như tạc tượng vùi vào mái tóc đen nhánh dài óng ả...
Sau một chuyến bay dài và áp lực công việc, một lúc không lâu sau đó, Andrew cũng chìm vào giấc ngủ vô cùng bình yên bên cạnh Nga. Suốt cả đêm dài, cánh tay to lớn khoẻ mạnh của anh vẫn luôn ôm chặt lấy cô, không hề có khoảnh khắc nào buông lỏng…
Trụ sở TLS,
Một ngày tháng Sáu nắng vàng rực rỡ, cái nóng hâm hấp của miền nhiệt đới mang theo chút gió hiu hiu làm luống hoa hồng đủ màu sắc khẽ rung rinh trong gió. Cách những luống hoa xinh đẹp đủ màu sắc là bãi đất trống rộng mênh mông được trồng cỏ xanh tươi mơn mởn. Nơi này chính là nơi mà nhiều tháng trước đây, công ty vẫn còn dự định sẽ xây dựng lên một phân xưởng mới và một viện nghiên cứu về máy ảnh lớn nhất Đông Nam Á. Giờ đây, dường như những dự định đó đã bị hoãn lại vô thời hạn vì một vài lý do nội bộ.
Trong phòng họp lớn của công ty, nơi chỉ dành cho những cuộc khảo luận quan trọng giữa các Giám Đốc cao cấp của TLS, các thành viên đang bàn luận gay gắt về việc bỏ phiếu bầu chọn Tổng Giám Đốc mới thay cho vị trí của Tổng Giám Đốc đương nhiệm William Đinh Tells. Lý do phần đông các thành viên thuộc hội đồng quản lý TLS Việt Nam đưa ra rằng, Will không có khả năng điều hành TLS Việt Nam một cách hiệu quả. Bằng chứng là sau hơn 6 tháng nắm giữ chức vụ Tổng Quản Lý của TLS, sản lượng máy ảnh bán ra của TLS bị sụt giảm một cách nghiêm trọng, thấp nhất kể từ khi công ty thành lập và hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh với những chi nhánh của TLS trong cùng khu vực. Trong khi các chiến lược kinh doanh của anh đưa ra cũng không được hiệu quả và được sự chấp thuận của các giám đốc phòng ban.
"Sản lượng của Quý 1 vốn đã giảm đáng kể từ lúc Tổng Giám Đốc đương nhiệm lên giữ chức vụ. Công ty có thể xét về mặt khách quan, thông cảm cho Tổng Giám Đốc vì anh chỉ mới lên nắm chức vụ này không lâu. Tuy nhiên, nếu xét về lý thì việc này rất đáng để đưa ra bàn bạc và đề xuất lại. Vì từ trước đến nay chưa có Tổng Quản Lý nào lại để sản lượng công ty rớt xuống con số thấp kỷ lục như vậy."
Tiếng giám đốc điều hành sản xuất tuy không gay gắt như những giám đốc khác, nhưng ý tứ của ông thì vô cùng thâm sâu. Ngoài mặt, ông luôn tỏ ra thấu hiểu cho người khác. Tuy nhiên, bản chất bên trong của ông thì luôn tìm sơ hở của đối phương để tìm kiếm lợi nhuận cho riêng mình. Ông hiện nắm giữ số cổ phần khá lớn tại TLS Việt Nam. Ngoài giám đốc điều hành ra, các giám đốc và cổ động khác hầu hết cũng cùng quan điểm với giám đốc điều hành.
Will chỉ mới lên nhận chức Tổng Giám Đốc không lâu, khả năng của anh vẫn chưa được người khác nhìn thấy và công nhận ngoài những con số thống kê máy ảnh bán ra. Chính vì điều đó, hầu hết các cổ đông đã nôn nóng biểu tình phản đối và một hai đề nghị phải lập tức phế chức vụ hiện tại của Will, họ muốn mau chóng có người thay thế anh ngay tức khắc.
Suốt cuộc họp vô cùng căng thẳng, Nga ngồi ghi chép chi tiết nội dung lặng lẽ và tỉ mỉ ngay bên cạnh Will. Thỉnh thoảng, cô lại len lén đưa mắt sang nhìn một nửa khuôn mặt trầm lặng của anh. Trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng bồn chồn và áp lực như chính bản thân mình đang bị mang ra truy xét. Hơn bất cứ người khác, cô thừa biết anh đã làm việc vất vả và áp lực như thế nào trong suốt quãng thời gian qua. Thực sự, chỉ 6 tháng thôi không đủ để nói lên được điều gì. Và cho dù bị chỉ trích gay gắt và hứng chịu những câu từ vô cùng khó nghe từ những cô đông khó tính, anh chỉ nhận phần lỗi về bản thân mình và hứa sẽ cố gắng hơn nữa trong thời gian tới. Mặc dù vậy, dường như những lời anh nói lúc này hoàn toàn bị bỏ ngoài tai từ tất cả những người trong phòng họp.
"Cậu làm quản lý kiểu gì mà để cổ phiếu công ty bị giảm mạnh suốt mấy tháng vừa qua. Ngay cả việc để cổ phần công ty trên thị trường ở mức bình ổn cũng không làm được thì cậu nói đi, cậu sẽ làm gì trong quãng thời gian sắp tới đây để khắc phục hậu quả này?"
"Tôi thực sự không muốn mạo hiểm đưa mắt để Tổng Quản Lý điều hành TLS thêm giây phút nào nữa. Lợi nhuận của tôi bị giảm đáng kể trong suốt 6 tháng qua. Tôi đề nghị hãy tìm người thay thế gấp. Nếu không tôi sẽ không tiếp tục mua cổ phần của TLS và sẽ rút vốn đầu tư ngay khi hợp đồng hết hạn vào tháng sau."
"Hãy đổi Tổng Giám Đốc khác đi! Làm việc kiểu như vậy mà cũng đòi làm Tổng Quản Lý sao?"
"Hãy đổi đi! Cậu thực sự không thích hợp cho vị trí này. Nghe nói cậu thiết kế phần mềm máy ảnh rất giỏi. Hãy tập trung vào chuyên môn của mình."
Trước những lời chỉ trích sai sự thật và vô cùng khó nghe từ các cổ đông, Will đón nhận tất cả bằng gương mặt điềm tĩnh của một người lãnh đạo, anh nhận hết phần trách nhiệm về tất cả những sai sót và hậu quả mà công ty đã gánh chịu trong suốt quãng thời gian qua. Đồng thời, anh cũng đưa ra những kế hoạch và chiến lược khắc phụ hậu quả trong thời gian tới nhưng tất cả đều bị ban giám đốc và cổ đông bát bỏ.
Mặc dù, ông Anthony là chủ tịch tập đoàn và là người bổ nhiệm Will vào vị trí này. Tuy nhiên, việc Tổng Quản Lý của một chi nhánh TLS có thể tiếp tục trụ lại làm việc ở vị trí đương nhiệm hay không lại thuộc về cổ đông và ban giám đốc, người trực tiếp góp vốn đầu tư kiêm điều hành công ty của chi nhánh đó. Vì thế, trong trường hợp này, cho dù ông có biết việc con trai cưng của mình đang hứng chịu chỉ trích nặng nề mà không hề có sự khoan nhượng, thì ông cũng không thể giúp được gì cho anh. Ngoài ra, Will cũng sẽ không đời nào vì thế lực của cha mà tiếp tục đương nhiêm vị trí này.
"Tôi rất lấy làm tiếc vì sự suy giảm sản lượng và doanh thu của TLS Việt Nam trong thời gian qua. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về những thiếu sót và tất cả những gì mình đã làm. Tôi yêu TLS và cũng như quý vị ở đây, tôi đã cố gắng hết mình vì sự phát triển của TLS. Tôi biết quý vị đang rất thất vọng và mất niềm tin nơi tôi. Tuy nhiên, tôi hy vọng quý vị có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa để có thể tiếp tục quản lý TLS. Tôi tin chắc rằng với những bài học kinh nghiệm trong kinh doanh và chính sách quản lý TLS, cùng với sự ủng hộ của quý vị, tôi sẽ có thể vực TLS trở lại vị trí ban đầu."
Nga ngưng viết từ rất lâu, ngước lên nhìn một nửa khuôn mặt tuấn tú và cương nghị của Will. Trong lòng bỗng thấy khâm phục và ngưỡng mộ người đàn ông bên cạnh đến lạ. Cho dù có trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng tỏ ra ôn nhu mà không hề kích động hay thiếu kiểm soát. Rời mắt khỏi anh, cô lại quay sang nhìn ban giám đốc và các cổ đang đang chụm đầu qua lại to nhỏ như kham khảo ý kiến của nhau. Ánh mắt cô lúc đó như cầu khẩn, van xin cho người bên cạnh được tiếp tục giữ lại vị trí này. Hơn ai hết, cô nhìn thấy được tình yêu nhiệt thành của anh dành cho TLS Việt Nam. Ngoài ra, anh còn là một Tổng Quản Lý tài năng, công bằng và minh bạch. Cô hoàn toàn không hoài nghi về khả năng kinh doanh của anh, cô cho rằng trong suốt quãng thời gian qua, anh đã chưa có cơ hội thể hiện mình. Khi nghe những lời chất vấn và chỉ trích của những người trong cuộc họp nhắm về phía anh, cô chỉ muốn đứng lên cao giọng phản ứng thay anh, nhưng cuối cùng cô đã không có đủ can đảm để bảo vệ anh trong hoàn cảnh này. Trong lòng cô lúc đó vì anh mà se thắt lại, nhớ đến những đêm hôm khuya khoắc anh miệt mày bên bàn làm việc với tách trà cô pha mà lòng cô cảm thấy thương anh vô hạn. Sự bất lực càng lúc càng dày vò tâm trí và cả trái tim cô...
Hoàn toàn trái với sự trông chờ của Nga và lời cầu khẩn của Will, dường như toàn bộ ban giám đốc và cổ đông đều kịch liệt phản đối mà không hề có ý định cho Will thêm cơ hội được giữ vững vị trí này. Mặc dù, cũng có một số giám đốc thân cận với anh ra tiếng bênh vực và đưa ra những lý lẽ sắc bén nhằm ủng hộ việc anh xứng đáng tiếp tục được làm Tổng Quản Lý TLS Việt Nam. Thế nhưng, mặc dù vậy, thiểu số vẫn không thể nào thắng đa số. Và trong trường hợp này, số đông chống đối việc Will làm Tổng Giám Đốc hoàn toàn áp đảo những người ra sức ủng hộ.
"Không được! Theo qui định của công ty, bất cứ Tổng Quản Lý nào không giữ được chỉ tiêu sản lượng và doanh thu ở mức quy định sẽ bị thay thế bằng Tổng Quản lý mới. Tổng Giám Đốc William, anh có thể được ra ứng cử cho vị trí này một lần nữa nếu như Tổng Quản Lý mới làm việc không hiệu quả…"
Giám đốc tài chính đang cương quyết với lập trường của mình bằng lý lẽ bác bỏ vị trí của Will thì đột ngột dừng lại khi nhận một cuộc gọi nào đó. Có lẽ, cuộc gọi này rất quan trọng với ông ta, nên khi vừa nghe trợ lý thân cận thông báo đã vội vàng xin lỗi để ra ngoài nhận điện thoại ngay.
Việc xin phép để rời một cuộc họp quan trọng như thế này chỉ để ra ngoài nhận một cuộc điện thoại quả là một hành động vô cùng bất lịch sự và không tôn trọng những người trong phòng. Và như hiểu được hành động không phải phép của mình, ông ta đã quay trở vào phòng rất nhanh. Điều đáng nói hơn nữa là thái độ chống đối đến cùng của ông ta cũng hoàn toàn chuyển hướng đến độ làm những người , cũng như những người xung quanh đều phải ngạc nhiên.
"Sau khi cân nhắc kỹ càng về vị trí của Tổng Quản Lý hiện tại, tôi nhận thấy chúng ta nên cho người đương nhiệm thêm một cơ hội để thể hiện khả năng của mình. Mọi người thấy ý kiến của tôi như thế nào?"
"Chuyện này…"
"Sao lại có sự thay đổi nhanh như vậy?"
"Rốt cuộc thì quyết định này là thế nào?"
Trước những câu hỏi không có hồi đáp, từng nhóm giám đốc, cổ đông chụm đầu to nhỏ thảo luận ý kiến của mình về sự thay đổi bất ngờ của giám đốc tài chính. Vì từ lúc ban đầu, chính giám đốc tài chính là người kịch liệt phản đối việc để Tổng Giám Đốc đương nhiệm được tiếp tục vị trí này. Nhìn những đôi mắt tỏ ra nghi ngờ dán về phía mình, ông ta lên tiếng tiếp.
"Tuy nhiên, Tổng Giám Đốc phải cố gắng đạt được chỉ tiêu bán ra tăng trên 10% so với tỷ lệ hiện tại. Thế nào, Tổng Giám Đốc nghĩ mình có thể làm được điều này không?"
Con số lợi nhuận 10% không phải là quá lớn, nhưng so với thời điểm khó khăn hiện tai, việc vựt dậy sản lượng với con số đó không phải là một điều đơn giản. Tuy nhiên, Will không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu này nếu như anh vẫn muốn tiếp tục giữ vị trí đương nhiệm.
Trầm ngâm một lúc lướt nhìn những người trong căn phòng này, cuối cùng, Will cứng rắn đồng ý. Bên cạnh anh, Nga khẽ quay đầu sang nhìn một nửa gương mặt căng thẳng của anh, hồi hộp và lo lắng cho anh như chính bản thân mình vậy. Tay cô khẽ run run dưới gầm bàn, vô cùng muốn chạm vào người anh như để tiếp thêm sức mạnh. Nhưng cô biết, mình không có quyền, không thể và không được phép làm điều đó.
"Cám ơn quý vị đã tin tưởng và cho tôi cơ hội tiếp tục giữ cương vị này. Trong thời gian tới, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để đưa TLS Việt Nam vượt qua thời điểm khó khăn hiện tại. Để làm được điều này, tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người."
Cuộc họp kéo dài cả buổi chiều cuối cùng cũng tan ra, mọi người ai nấy rời phòng trở về bộ phận của mình, Nga cũng cầm tập hồ sơ đi sau lưng Will. Trên đoạn đường trở về phòng Tổng Giám Đốc, anh cố gắng bước thật chậm để cô có thể sánh đôi cùng anh. Thế nhưng, cô vẫn chậm rãi bước phía sau anh. Trước đó khi còn ở phòng họp, cô chỉ nhẹ giọng nói lời chúc mừng sáo rỗng với anh như tất cả những thư ký khác đều làm sau khi cuộc họp kết thúc.
"Chúc mừng Tổng Giám Đốc!"
Lúc cả hai định bước vào thang máy thì tình cờ gặp Andrew và Tiệp tại đây. Andrew nhìn thấy Nga thì mặt mày đang đen thui bỗng bừng sáng như có đèn pha rọi vào. Trong bộ vest đen thẳng nếp quen thuộc, hai tay bỏ vào túi quần, anh nhìn cô nheo mắt một cái rồi nhếch môi cười kinh điển. Đáp trả cử chỉ của anh, cô dửng dưng nhìn điệu bộ chẳng xem ai ra gì của anh thì ghét đến chết, lại còn cười đểu với cô nên liếc anh một cái rồi theo sau Will bước vào trong.
Từ sáng đến giờ, Andrew không vào công ty cũng như không thèm đến dự họp vì có việc bên ngoài cần giải quyết. Thấy Nga đang đứng trong góc thang máy mà từ chối không đứng cạnh anh thì mặt dày nhích người sang phía cô trong ánh mắt không vui của Will. Bá đạo hơn nữa, anh còn bí mật đưa tay ôm lấy eo cô như anh vẫn thường làm, miệng nhếch lên thành một đường cong vừa đẹp vừa đểu chưa từng thấy, hoàn toàn phớt lờ cái véo tay của cô bên ngoài lớp áo vest đen sang trọng, miệng còn huýt sáo véo von tỏ vẻ rất phấn khởi.
Thật sự, lúc nào nhìn thấy cô, anh cũng đều thấy vui trong lòng.
Đêm đen tối như được ánh sáng chiếu vào.
Như sa mạc cằn cõi được chút nước tưới lên.
Như mặt biển lặng lẽ sau cơn bão giông.
May mắn thay, Nga cũng không phải chịu đựng Andrew quá lâu, đèn sáng ở tầng 10 rồi cánh cửa thang máy cũng mở toan ra. Trước khi rời khỏi buồng thang máy, Andrew quay sang nhìn Will một cái hạ giong nói một câu chúc mừng làm Nga vô cùng ngạc nhiên. Tuy nhiên, ánh mắt và nụ cười thì hoàn toàn đối lập với nội dung của nó. Vẻ mặt của anh bỗng chốc làm cô nghĩ ngợi sâu xa.
"Chúc mừng Tổng Giám Đốc! Nghe nói Tổng Giám Đốc đã thuyết phục được ban Giám Đốc để tiếp tục duy trì vị trí này. Chỉ tiêu tăng 10% sản lượng cũng không quá khó khăn. Hy vọng Tổng Giám Đốc sẽ có thể hoàn thành nó một cách tốt đẹp. Nếu cần phòng Phát Triển giúp gì, hãy cứ báo với tôi một tiếng. Chắc chắn lần này, chúng ta phải hợp tác thật ăn ý và vui vẻ hơn thời gian qua…"
Nhếch môi cười nhìn Will một cách khinh bỉ, Andrew định quay lưng đi thì sực nhớ ra điều gì, anh ra hiệu cho Tiệp giữ cửa thang máy lại, rồi quay sang nhìn Nga. Bộ mặt nguy hiểm hoàn toàn biến mất nhanh chóng, thay thế là nét cười tinh nghịch trong mắt khi nhìn về phía cô hạ giọng.
"Nếu như Tổng Giám Đốc để thư ký Nga làm việc với tôi thì tôi đảm bảo mọi chuyện sẽ còn thuận lợi và dễ dàng hơn nữa…"
Nháy mắt với Nga một cái trong cái mím môi như muốn chửi của cô, Andrew nở nụ cười tươi đẹp trai không thể tả rồi khoan khai bước ra ngoài trong những ánh mắt ngưỡng mộ của vài cô gái đang đứng bên ngoài.
Còn lại cùng Will bên trong thang máy, mặt Nga hơi ngây ra khi khó hiểu hành động và những điều Andrew vừa nói với Will. Nhiều năm làm việc ở TLS, cô cũng không thể hiểu được vị trí của Andrew thực sự là gì trong công ty này. Chỉ có điều, cô cảm thấy anh không chỉ đơn giản là một giám đốc phát triển. Trong lúc vẩn quanh với những suy nghĩ trong đầu , cô đưa mắt sang nhìn Will thì bắt gặp ánh nhìn từ anh. Với chút không tự nhiên, cô nhẹ giọng nói.
"Thời gian tới, chúng ta chắc chắn sẽ phải chú trọng đến phòng Phát Triển nhiều hơn nữa. Thời gian qua, những mẫu mã mà phòng Phát Triển cung cấp thực sự không có nhiều đổi mới. Chính vì điều này đã dẫn đến sản lượng bán ra không còn mạnh như trước nữa. Về vấn đề này, tôi có thể đảm nhiệm thay cho Tổng Giám Đốc. Nếu như Tổng Giám Đốc đồng ý, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với Andrew. Chắc chắn chúng ta sẽ đạt được 10% như ban giám đốc và cổ đông đã đề ra."
Will nhìn Nga như muốn nói điều gì đó. Tuy nhiên, cuối cùng, anh chỉ yên lặng nhìn đèn các tầng đang lần lượt đi xuống.
Thực sự, những gì xảy ra trong phòng họp hôm nay Will đều biết do ai sắp đặc. Chỉ có điều anh không ngờ Andrew lại thay đổi ý định trục xuất anh khỏi TLS mà tiếp tục cho anh ở lại đây.
Nghiêng đầu nhìn sang một nửa gương mặt lặng lẽ như nước của Nga, Will thở nhẹ một cái. Nếu như anh nói, tất cả những việc này đều là do người đàn ông của em làm ra. Chính anh ta đã ra lệnh cho nhóm người đó phải làm điều này với anh thì em có tin lời anh nói không?
Đề xuất sản lượng tăng 10% mà Andrew đưa ra thực chất không hề có ý nghĩa gì cả. Andrew mới chính là người làm nên con số đó. Đó chỉ là con số tượng trưng, là cách Andrew bắt buộc Will phải tiếp tục để anh ta thao túng công ty và thực hiện việc xây dựng nhà xưởng mới bằng những đồng tiền không rõ xuất xứ của mình.
Tại phòng giám đốc phát triển, Casey đang ngồi trên ghế sô pha đợi chờ Andrew. Cô muốn đích thân đến đây để nói lời cám ơn anh vì vị nể mặt cô mà nhẹ tay với Will lần này. Cũng như Will, cô thừa biết, việc Will có tiếp tục được giữ chức vụ Tổng Giám Đốc hay không đều là do Andrew quyết định. Lần này, Anthony Tells hoàn toàn không thể dùng thế lực của mình để xếp đặc cho Will, hay nói đúng hơn, Will sẽ không bao giờ vì cậy quyền lực của cha mình mà tiếp tục tại vị.
Hơn ai hết, Casey biết Will cũng như Andrew đặc biệt dành ưu ái cho TLS Việt Nam hơn TLS ở các nước khác. Chính vì thế, ngay khi ban giám đốc và cổ đông dự định phế chức của Will, cô đã lặng lẽ rời khỏi phòng họp và gọi điện cầu xin Andrew. Một phiếu bầu ủng hộ của cô với tư cách cổ đông không thể giúp được gì cho Will. Mặc dù, cô không hề mặn mà gì với lĩnh vực kinh doanh, nhưng vì Will nên cô mới mua cổ phần của TLS.
"Andrew! Em rất biết ơn anh vì những gì anh đã làm ngày hôm nay. Em biết rất rõ, trong lòng anh rất thương William…"
Ngay khi nhìn thấy dáng Andrew bước vào phòng, Casey đã thấp thỏm đứng lên nhẹ giọng nói lời cám ơn anh. Tuy nhiên, khi cô chưa nói trọn câu thì anh đã ngăn lại. Kéo ghế rồi ngồi phịch phía sau bàn làm việc, dáng vẻ nhàn hạ ngang nhiên bá đạo không có chút gì gọi là tư cách chuyên nghiệp của một quản lý cao cấp trong công ty.
"Em không cần phải cảm ơn anh…"
Nhìn dáng vẻ khúm núm, hồi hộp và mệt mỏi của Casey, người đang tiến lại gần bàn làm việc của mình hơn, Andrew hạ giọng nói tiếp, tay cầm hộp xì gà lên lấy một điếu ra đưa lên miệng hút.
"Anh không thể đảm bảo rằng mình có thể giúp được gì cho William trong chuyện này. Tự bản thân nó phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Nếu sản lượng quý sau không đạt chỉ tiêu như đã đề ra. Thì lúc đó anh không thể can thiệp gì hơn."
"Em tin là William sẽ làm được việc này, chỉ cần anh giúp đỡ anh ấy là được. Andrew! Em xin anh, Will là một Tổng Quản Lý có tâm. Chỉ là anh ấy chưa có đủ thời gian để khẳng định mình."
Nghe Casey đề cao Will một cách mù quáng, Andrew dù không muốn phán xét thực lực của ai nhưng cũng phải lên tiếng cho cô tỉnh ngộ mà nhìn nhận sự thật. Quả thật việc một người có tấm lòng nhân hậu và lương thiện hoàn toàn không thể quyết định được vận mệnh kinh doanh của một công ty. Will chính là trường hợp như vậy. Ngay từ đầu, anh đã vô cùng bất ngờ khi Will quyết định nhận chức vụ này. Vì trước đó, anh từng biết tính cách của Will, anh biết cậu em trai mình không hề để tâm vào việc kinh doanh của gia đình. Cái Will đam mê là những chiếc máy ảnh do chính mình tạo ra và mục đích lớn nhất đời Will chính là việc thay đổi số phận của những kẻ nghèo khổ trên thế giới này.
"William! Nó không có thực lực để quản lý TLS. Em nên hiểu trong kinh doanh, cái tâm của một người lãnh đạo không thể giải quyết được bất cứ điều gì. Anh nghĩ William Đinh Tells nên làm quản lý một tổ chức từ thiện nào đó thì tốt hơn."
"Em hiểu…Em hiểu ý của anh. Chính vì vậy, em mới đến đây để cầu xin anh chuyện này. Xin anh hãy sử dụng tầm ảnh hưởng của mình trong công ty để giúp Will giữ vững vị trí Tổng Quản Lý. Chỉ có anh làm được chuyện đó thôi. Xem như em cầu xin anh đấy, Andrew. Em biết, em chẳng là gì của anh cả, nhưng mà William là cả thế giới của em. Chỉ cần nhìn thấy anh ấy vui vẻ và hạnh phúc là bất cứ điều gì em cũng làm cho anh ấy."
"Casey! Em đã quá đề cao anh rồi. Anh không vĩ đại như những gì em đang nghĩ đâu. Em quên mất rồi sao? Anthony Tells, Anthony Tells, chủ tịch tập đoàn TLS là ai? Là cha của William Đinh Tells. Em nghĩ ông ta sẽ giương mắt nhìn con trai cưng của mình bị cổ đông quay bắt sao? Em đúng là lo lắng vô ích rồi…"
"Andrew! Anh không hiểu em trai của anh sao? Đời nào William, anh ấy chịu để bác trai hậu thuẫn mình. Chỉ có anh mới có thể giúp William thôi. Em cầu xin anh đấy Andrew. Chỉ cần anh làm điều đó cho William. Bất cứ điều gì trên đời này anh yêu cầu, em cũng sẽ cố gắng làm hết cho anh."
Trước những lời cầu xin đến hạ mình của Casey, Andrew lắc nhẹ đầu rồi thở dài một cái, anh xoay máy tính về phía mình rồi hạ giọng nói với cô.
"Casey! Em sẽ chẳng thể thay đổi được điều gì trong chuyện này. William có tiếp tục được ngồi ở ghế Tổng Giám Đốc nữa hay không thì còn tuỳ thuộc vào của nó. Em không nên liên can đến việc này nữa, em đang khiến anh cảm thấy bị làm phiền. Xin lỗi! Bây giờ anh có việc phải làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.