Chương 96: Giận chỉ để yêu nhau nhiều hơn! (Phần 2)
Hanny Ho
27/11/2017
Phía sau lưng Will, Vivian vẫn nguyên trạng trong chiếc váy ngủ hết sức
gợi tình, tay cầm ly rượu vang tráng đều miệng ly. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của anh, trong lòng cô có chút áy náy và mặc cảm tội lỗi. Mặc dù,
chủ yếu ban đầu của cô chỉ vì muốn Nga và anh có thể về lại bên nhau. Cô cũng là phụ nữ, cô có thể đọc được ánh mắt và nhìn thấy thấu đáo tận
sâu trong trái tim Nga. Người phụ nữ còn ghen có nghĩa là vẫn còn yêu
tha thiết người đàn ông đó.
Chính vì vậy mà Vivian đã bày ra trò này. Cô cố tình ăn mặc phản cảm như thế này để tiếp khách với mục đích cho Nga hiều lầm rằng, đêm qua cô và Will đã ở bên cạnh nhau. Tuy nhiên, thực chất, mối quan hệ của họ hoàn toàn trong sáng. Đêm qua, cả hai uống rượu và tâm sự thâu đêm suốt sáng. Dù Will đã muốn tự trở về căn hộ của mình, nhưng vì thấy anh quá say nên cô đã ngõ ý mời anh ở lại phòng cô. Lần đầu tiên hiếm hoi cô biết nghĩ cho người khác, nhường cho anh nguyên chiếc giường King sized còn mình thì ra ghế sofa nằm ngủ. Thỉnh thoảng, cô có vào lại phòng trong để lấy một số vật dụng, phát hiện ra anh luôn miệng gọi tên người con gái đó trong cơn say. Chẳng phải, người ta vẫn người hay nói, những lời nói khi say chính là những lời thật lòng nhất.
Lúc trưa, khi nghe tiếng điện thoại Nokia đang để quên trên bàn trà của Will đổ chuông, Vivian cứ đoán là Casey nên định trả lời điện thoại để nhằm chọc tức Casey một lần nữa. Nào ngờ, người gọi đến lại là Nga. Ngay lúc đó, trong đầu cô bỗng hình thành một kế sách với mục đích khiến cho Nga sống thật với con người và tình cảm của mình dành cho Will…
Đúng như Vivian dự đoán, ngay khi cô vừa cất tiếng, đầu dây bên phía Nga chỉ để lại sự yên ắng. Phản ứng này của Nga dù cô không nhìn thấy gương mặt Nga lúc đó cũng có thể mường tượng ra. Vài giây trôi qua cùng với tiếng thở nhẹ như để bình tâm lại, Nga báo cho cô biết mình cần gặp Will để giái quyết vài công việc ở công ty. Thực chất, lúc đó, cô có thể báo cho Will biết vì anh đã thức dậy và đang đứng hút thuốc bên ngoài hành lang. Tuy nhiên, cô đã không báo cho anh biết mà tự sắp xếp cuộc viếng thăm của Nga khi đến đây.
Sau một lúc trầm ngâm nhìn tấm lưng cao lớn của người đàn ông từng bao bọc mình một thời, Vivian đột ngột cất giọng về phía Will.
"Anh vẫn còn yêu Nga nhiều lắm có phải không?"
Hơi bất ngờ vì câu nói của Vivian, Will quay đầu lại phía sau nhìn cô. Anh đưa đôi mắt nâu sâu thẳm mệt mỏi về phía Vivian, vẻ mặt không giấu được sự bất ngờ. Dù anh không nói ra, nhưng cô cũng có thể đọc được câu hỏi đang hiện ra trên gương mặt điển trai của anh rồi bỡn cợt trả lời.
"Em không nói tiếng Việt giỏi nhưng em nghe tiếng Việt rất giỏi. Lúc trong phòng thư ký Tổng, em đã nghe anh gọi tên cô ấy."
Will không nói gì, rời khung cửa sổ tiến về ghế sô pha ngồi xuống một cách mệt mỏi, tấm lưng to lớn khẽ rũ xuống trông vô cùng cô đơn và bất lực.
Yểu điệu trong chiếc váy ngủ mỏng manh vô cùng gợi tình mà Will không hề nhìn lấy một lần, Vivian tựa người bên tủ rượu, dáng dấp lúc này của cô đẹp chẳng khác nào lúc chụp ảnh. Cô đưa mắt quan sát anh, lên tiếng tiếp.
"Nếu còn yêu cô ấy như vậy sao anh không đuổi theo?"
Mắt nhìn về nơi vô định phía trước, Will trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói, sắc mặt buồn bã vô cùng.
"Anh không có tư cách làm điều đó."
Bực mình vì sự bất lực đến nhu nhược của Will, Vivian nhanh chân tiến đến ngồi trên ghế đối diện anh.
"Đừng ngốc nghếch như vậy! Anh không có lỗi trong chuyện này. Chẳng phải bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn yêu cô ấy sao? Anh không giấu được em đâu. Hãy nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy nhiều biết nhường nào."
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu Vivian. Nga! Cô ấy không còn yêu anh nữa. Cô ấy đã yêu một người đàn ông khác…"
Vivian nhíu đôi mày được kẽ cong vút sắc sảo gặng hỏi Will với chút ngạc nhiên.
"Anh nói sao?"
Will buồn bã trả lời, đưa tay cầm chai rượu rót vào ly đế cao.
"Em không hiểu sao? Cho dù anh có nói hay làm gì đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không quay lại với anh như ngày xưa nữa. Cô ấy đã có bạn trai rồi."
Trong suy nghĩ của Will, vẻ lạnh lùng của Nga đã trả lời tất cả, Andrew mới chính là người đàn ông thực sự của đời cô.
Nga của anh ngày xưa dù là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và bẽn lẽn, nhưng cô chưa bao giờ bên anh mà không sơ hở bộc lộ cho anh biết, cô yêu anh nhiều biết bao nhiêu. Ánh mắt đen to tròn long lanh xinh đẹp ấy trong những đêm đông dày đặc ở Ba Tu chưa bao giờ rời khỏi anh, đôi khi còn bị anh bắt gặp. Những lúc như vậy, cô chỉ cong môi cười quay đầu đi nơi khác.
Nga của anh ngày xưa là người con gái sống hết mình cho tình yêu, vì yêu anh mà bất chấp và hi sinh tất cả. Đêm đông rét buốt quần áo phong phanh, cô đứng co người bên ngoài nhà rông nơi anh sinh hoạt với phái đoàn chỉ để chờ anh họp xong với mọi người, trao cho anh túi thức ăn từ ấm nóng đã trở nên ngụi lạnh mà không hề trách cứ giận hờn một lời nào.
Nga của ngày xưa yêu anh là vậy, còn Nga của ngày nay thì một chút để tâm cho anh cũng không còn. Chính vì thế, vạn lời yêu thương sâu đậm và cả lý do vì sao anh đã trở lại Ba Tu trong muộn màng giờ chỉ còn là những lời nói vô nghĩa đối với cô mà thôi…
Cho dù Will đã xác nhận chuyện này, nhưng dường như Vivian vẫn không tin tưởng lời anh nói cho lắm. Nếu như Nga không còn yêu Will nữa. Cô tin Nga sẽ không bao giờ lộ vẻ đau buồn khi bước chân vào đây. Cô tin trực giác của chính mình, cô tin chắc Nga vẫn còn rất yêu Will. Thậm chí là cô ấy còn yêu Will vô cùng sâu đậm.
"Will! Có lẽ, anh không tin lời em nói nhưng em vẫn phải nói. Nga, cô ấy vẫn còn rất yêu anh. Em có thể cảm nhận được điều này. Em cũng là phụ nữ, em rất nhạy cảm với vấn đề này. Hãy tin em đi! Cô ấy còn yêu anh. Cô ấy không lãng quên anh như anh luôn nghĩ đâu."
"Vivian! Em không hiểu đâu. Mọi thứ không thể nào quay về như ngày xưa nữa. Anh đã mất cô ấy thật rồi…"
"William! Anh đừng có ngốc nghếch và bi quan như vậy. Anh phải tìm cách để khiến Nga quay về bên anh. Có bạn trai thì đã sao? Cô ấy vẫn chưa kết hôn. Cô ấy có quyền chọn lựa giữa hai người đàn ông. Anh thì đã làm gì sai với cô ấy cơ chứ? Anh hoàn toàn không có lỗi trong chuyện này. Hãy nghe em! Hãy đi tìm cô ấy giải thích! Em tin cô ấy sẽ hiểu và quay về bên anh. Em tin cô ấy vẫn còn rất yêu anh. Anh đã mất cô ấy một lần rồi. Anh muốn mất cô ấy một lần nữa sao? Đừng quan tâm đến cảm giác của những người xung quanh nữa! Đừng quan tâm đến Casey sẽ phản ứng như thế nào khi biết chuyện này! Đã đến lúc anh phải sống cho chính mình. Hãy nghĩ cho bản thân anh và Nga! Những người khác không quan trọng, điều quan trọng nhất là anh phải tìm cách đưa Nga trở về lại bên anh. Anh có hiểu không William?"
Mặc cho Vivian cố gắng khuyên ngăn, Will dường như vẫn không thể nào để những lời nói của cô lọt vào tai mình được chữ nào. Anh liên tục lắc nhẹ đầu rồi chống tay lên trán khẽ nhắm mắt lại một cách vô cùng mệt mỏi. Sau đó, như để Vivian kết thúc những lời khuyên hữu ích nhưng không thể nào áp dụng được gì trong hoàn cảnh này, anh quay sang nhìn cô rồi khó khăn nói.
"Bạn trai hiện tại của Nga là... Andrew Việt Trần."
Ngay khi Will vừa tiết lộ danh tính người đàn ông hiện tại của Nga, Vivian im bặt liền ngay lập tức. Cô nhìn anh bằng ánh mắt từ khuyến khích chuyển sang thương cảm. Sau đó, cô không nói gì thêm nữa, chỉ cầm ly rượu lên uống rồi ngồi trầm ngâm bên cạnh anh…
Ngồi bên cạnh anh có lẽ là việc duy nhất cô có thể làm trong hoàn cảnh này. Vì cô thừa biết, động đến người đàn bà của Andrew Việt Trần thật sự là một điều không hề đơn giản!
Mặc dù trong lòng chỉ chất chứa toàn sự bất lực, nhưng những lời khuyên của Vivian suốt cả buổi trưa hôm đó như những chiếc phao trôi nổi mà Will kịp bắt được giữa biển cả muộn phiền. Và vì trong sâu thẳm trái tim chỉ chứa đựng toàn sự tổn thương, anh vẫn nuôi hy vọng có thể được bên cạnh cô dù chỉ một lần. Hay chí ít, anh không muốn cô hiểu lầm về anh như vậy. Vì thế, ngày hôm sau, ngay khi vừa bước chân vào phòng làm việc, anh đã tìm lý do để gọi cô vào phòng làm việc của mình.
Lúc Will nhìn thấy Nga bên ngoài phòng làm việc, cô chỉ chăm chú bên máy tính, vờ như không hề nhìn thấy anh. Và ngay lúc này cũng vậy, thái độ mà cô dành cho anh cũng chẳng tốt đẹp hơn một chút nào. Khẽ nhìn anh với ánh mắt có phần vô cảm, cô nhẹ giọng dùng những câu từ nghi thức như thường ngày.
"Dạ! Tổng Giám Đốc cho gọi tôi."
Hơi lúng túng với lý do hỏi han về những bản hợp đồng bằng những câu hỏi không đầu không đuôi, Will âu yếm nhìn sắc mặt có phần xanh xao nhưng vô cùng xinh đẹp dịu dàng của Nga rồi ngập ngừng hỏi.
"Bản hợp đồng với đại lý bán lẻ E-COD em soạn khảo đến đâu rồi?"
Hơi nhíu đầu chân mày đen nhánh xinh xắn lại, Nga như sực nhớ ra điều gì rồi nhanh chóng trả lời, vẻ vô hồn giảm bớt đi chút ít.
"Bản hợp đồng của E-COD? Cái đó, tôi đã gửi e-mail và có in ra để sẵn trên bàn cho Tổng Giám Đốc tuần trước rồi mà."
Ngớ người ra một giây, Will gượng cười một cái, mặt có chút xấu hổ nhìn Nga rồi hỏi đến một bản hợp đồng khác. Lần này cũng tương tự như lần trước, Nga đã hoàn thành công việc này trước đó ít ngày.
Thoáng thấy vẻ lúng túng của Will, đôi mắt Nga lặng buồn phút chốc rồi khẽ giọng xin phép ra ngoài trong sự đồng ý có phần miễn cưỡng của anh.
"Nếu Tổng Giám Đốc không còn việc gì để hỏi nữa thì tôi ra ngoài làm việc đây."
"Được rồi! Cô có thể ra ngoài…"
Luyến tiếc nhìn theo dáng người thanh mảnh và thuần khiết trong chiếc váy trắng dài chấm gối của Nga, Will vội vàng cất giọng gọi với theo như bao lần anh có điều gì đó khó nói. Người anh cũng đứng hẳn lên, hai tay vẫn còn đặt trên bàn. Anh nhẹ giọng giải thích trong vội vã như sợ cô sẽ chạy trốn để không phải nghe thấy.
"Thật ra! Hôm qua, anh và Vivian không hề …có chuyện gì cả."
Câu nói vội vàng của Will khiến đôi chân dài thon thả trên đôi giày cao gót thanh lịch màu nude thựng lại, đôi vai gầy buông lõng, ánh mắt trầm buồn vô hồn bắt đầu sóng sánh nước. Lời Will vừa thốt ra như làn gió nhẹ nhàng thả vào lòng cô. Tuy nhiên, nó lại không thể nào làm tắt đi ngọn lửa vẫn còn đang hừng hực trong cô ngay lúc này. Cảm giác đau đớn vẫn không thể nguôi ngoai được chút nào so với giây phút cô nhìn thấy anh đang ở cùng phòng với Vivian. Niềm tin của cô dành cho anh giờ đây hoàn toàn cạn kiệt và lý do này làm trái tim cô đau không gì có thể tả nổi...
Đêm qua, Nga gần như thức trắng, một bên gối loang nước mắt sáng nay vẫn chưa kịp khô. Lời anh đang cố tình thanh minh kia thật khó làm cho cô nguôi ngoai một chút nào mà càng làm cô thêm thất vọng. Thất vọng vì đã từng yêu một người lèo lái sự thật hiễn nhiên vô cùng tài tình như anh. Sự thất vọng này đi kèm với cả sự chán ghét và khinh bỉ.
Đón nhận câu trả lời của Nga là tấm lưng thanh mảnh yếu đuối và sự im lặng chết người, Will ngập ngừng giải thích tiếp với cô.
"Tối qua, anh uống say quá nên ngủ lại phòng của Vivian. Tất cả chỉ có như vậy! Bọn anh không hề…như em nghĩ đâu."
Ngước mắt lên nhìn trần nhà trắng tinh sang trọng, Nga cố ngăn cho nước mắt chứa đựng cảm xúc hỗn tạp trong lòng mình không có cơ hội rơi ra rồi khẽ nhắm mắt lại bình tâm trong vài giây ngắn ngủi. Sau đó, cô cứng rắn quay đầu lại, đôi mắt tròn long lanh nước như đôi pha lê xinh đẹp nhìn anh lạnh lùng nói.
"Thật ra, những lời giải thích này Tổng Giám Đốc nên giữ lấy để cầu xin sự tha thứ từ Casey, bạn gái của Tổng Giám Đốc hơn là dùng nó để thanh minh với chị dâu tương lai của mình.”
Danh xưng mà anh chưa bao giờ muốn chấp nhận được cô thốt ra vô cùng tự nhiên, không chút gượng ép khiến tim anh đau không để tả, ánh mắt đau đáu thoáng chút oán trách nhìn chằm chằm về phía cô. Những lời anh muốn nói với cô lúc này hoàn toàn không còn có cơ hội nói ra được nữa.
Và có vẻ như cô hoàn toàn không thể nhìn thấu được nỗi đau sâu thẳm trong lòng anh trong lúc này, nên ngay sau đó, cô lại tiếp tục dùng những lời nói lạnh lùng và tuyệt tình của mình cứa tan nát tim anh một lần nữa.
"Tất nhiên, tôi sẽ giữ bí mật cho anh chuyện này với Casey. Tôi sẽ xem như tôi chưa bao giờ biết chuyện của ngày hôm qua."
"Nga…"
Will cắt ngang lời Nga, gọi tên cô bằng âm giọng cao hơn thường ngày như cố tình muốn ngăn những lời cô đang nói và tiếp tục nói. Anh thật lòng muốn giải thích cho cô hiểu, đêm qua, anh thực sự thương nhớ và cần đến cô nhiều biết bao nhiêu. Anh muốn cho cô biết tất cả tình yêu và nỗi lòng của mình. Anh muốn giải thích với cô tất cả mọi chuyện. Thế nhưng, cô đã không cho anh cơ hội làm điều đó. Cô không quan tâm hoặc cô cố tình không quan tâm đến điều đó, chỉ bình thãn như nước đối mặt với anh dù nước mắt gần như đang chuẩn bị tuôn trào hết ra ngoài.
Chằm chằm nhìn anh đang tiến gần về phía cô bằng đôi mắt ngấn lệ, cô muốn nói với anh rất nhiều điều trong lúc này.
Cô đau lắm.
Cô giận anh nhiều lắm.
Cô muốn đấm nhiều cái thật mạnh vào người anh.
Cô sẽ khóc như một người mất trí vì ghen.
Cô sẽ oán trách anh nhiều từ cay nghiệt vì then,
Thế nhưng, cuối cùng cô biết, cô không thể làm điều đó vì nhiều lý do.
Và một trong những lý do, đơn giản chỉ là vì cô không thể làm điều đó với anh.
Làm sao cô có thể đưa tay đánh anh? Khi mà chỉ cần đánh nhẹ vào người anh một cái cũng đã làm cô cảm thấy xót xa lắm rồi.
Làm sao cô có thể đánh anh cơ chứ?
Một cái thật nhẹ cũng không nỡ lòng nào.
Nhưng vì sao, anh lại đối xử với cô như vậy?
Vì sao anh cứ hết lần này đến lần khác làm cô đau lòng như thế này?
Thật ra, trong lòng anh, cô là gì?
Thật ra, trong con người anh, bao nhiêu phần trăm là sự thật và sự giả dối?
Cô muốn chất vấn anh, tra khảo anh thật nhiều điều. Thế nhưng, cô biết những câu trả lời đó bây giờ hoàn toàn là điều vô nghĩa. Điều cô quan tâm nhất lúc này là bảo vệ người đàn ông hiện tại đang ở bên cạnh cô và người đàn bà của anh khỏi sự tổn thương nặng nề. Những đau thương nhất, cô muốn một mình gánh chịu tất cả trong thầm lặng.
Đưa mắt nhìn khuôn mặt ôn nhu như nước phía trước, Nga chua chát nói.
"Tổng Giám Đốc đừng nghĩ tôi làm điều đó vì muốn bao che cho em chồng tương lai hay là vì Andrew. Tôi làm điều đó là bởi vì thật lòng, tôi chưa hề quan tâm đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Tôi biết tôi không có tư cách để dạy dỗ em chồng tương lai của mình, nhưng tôi muốn khuyên Tổng Giám Đốc hãy biết yêu thương và quý trọng người hiện tại. Casey yêu Tổng Giám Đốc còn nhiều hơn bản thân của cô ấy. Để một người phụ nữ tốt như vậy đau khổ thật là một điều vô cùng tàn nhẫn…"
Cô đã từng đau, nên cô hiểu sâu sắc cảm giác này. Casey là một người con gái tốt. Casey không đáng bị nhận những bất hạnh như vậy. Cô phải giúp cho Casey, đưa Casey trở lại bên cạnh anh. Anh cần một người tốt yêu thương và chăm sóc cho anh thật lòng. Có như vậy thì cô mới an lòng mà sống tiếp.
Sự cố chấp và lạnh nhạt của Nga khiến Will bất lực, anh thở mạnh một cái rồi bước gần về phía cô hơn. Đôi bàn tay sáng màu nổi gân xanh của anh đặt lên đôi vai cô siết mạnh, lay lay người cô như muốn cô thức tỉnh. Anh đau khổ van xin.
"Anh xin em đừng tiếp tục xác muối vào lòng anh nữa có được không? Anh đã nói với em bao nhiều lần rằng, anh không thể yêu Casey. Anh không thể tiếp tục ở bên cô ấy để làm cô ấy đau khổ được nữa. Anh và cô ấy đã thực sự kết thúc. Cho dù, anh không thể có được em. Anh cũng sẽ không thể đến với Casey. Anh biết, anh đã sai. Anh biết, anh là người ích kỷ. Những năm tháng chấp nhận ở bên Casey là một sự sai lầm của anh. Anh đã hy vọng, cô ấy có thể thay thế em. Anh đã hy vọng, cô ấy có thể làm cho anh quên em để yêu thương cô ấy. Nhưng khoảng thời gian 5 năm ở bên cô ấy, anh vẫn không thể quên được em. Nga à! Tại sao em không tin anh? Tại sao em không hiểu cho anh? Em có biết anh vì em mà đã đau khổ như thế nào không?"
Mỗi lời Will đang nói ra là mỗi giọt lệ tuôn trào khỏi đôi mắt buồn não nề của Nga. Cô đứng bất động trong cái siết tay của anh, tay cung chặt lại, rất sợ sự yếu lòng của mình sẽ gây ra những hành động ngu ngốc nào đó. Cô thực sự rất sợ mình sẽ yếu mềm sà vào lòng anh ngay lúc này.
Sự bất động như buông xuôi của Nga khiến Will càng muốn đến gần bên cô hơn. Anh nhìn cô rất say đắm, từng phút từng giây khoảng cách giữa anh và cô càng ngắn lại hơn. Hơi thở của cả hai như hoà vào làm một. Đôi môi anh từ đó cũng tiến gần đến môi cô, không giấu sự khao khát được hôn lấy cô. Sự dễ chịu khi được anh chạm vào thân thể mình khiến cô gần như lạc lối, ánh mắt buổn khổ chăm chú ngắm nhìn anh với biết bao câu hỏi trong lòng muốn được thốt ra ngay trong khoảnh khắc này.
Anh còn yêu em nhiều như vậy sao?
Anh vẫn luôn nhớ và nghĩ đến em suốt bao nhiêu năm qua sao?
Nếu yêu em nhiều như vậy?
Sao anh không quay lại Ba Tu?
Sao anh không đi tìm em?
Cả đời này, anh sẽ không thể nào có thể biết được, em đã yêu anh nhiều đến bao nhiêu.
Cả đời này, anh sẽ không thể nào biết được, em đã nhớ nhung và cần có anh biết bao nhiêu.
Em luôn yêu anh, em luôn rất yêu anh.
Quá khứ, hiện tại và cả tương lai, em luôn vẫn yêu anh.
Nhưng anh ơi, tất cả đã quá muộn màng rồi.
Thực sự muộn màng!
Yếu đuối nghiêng đầu lãng tránh đôi môi quyết rũ ấm áp của Will khi anh gần như sắp chạm vào, Nga xoay lưng về phía anh trốn chạy. Trước khi đi, cô còn kịp để lại tiếp những lời đắng cay.
"Tôi nghĩ những gì Tổng Giám Đốc vừa giải thích với tôi, Tổng Giám Đốc hãy giữ lại mà giải thích với người bạn gái hoa hậu xinh đẹp của Tổng Giám Đốc đi. Riêng tôi, tôi không hề muốn nhận lấy. Những gì Tổng Giám Đốc vừa nói, tôi cũng không hiểu gì..."
"Nga…"
"Còn nữa! Tổng Giám Đốc cũng nên học tập và noi gương theo anh trai của mình. Andrew Việt Trần, anh trai của Tổng Giám Đốc là một người đàn ông vô cùng mẫu mực. Anh ấy chưa bao giờ làm những điều tương tự như Tổng Giám Đốc đã làm với người mình yêu. Từ khi tôi và Andrew yêu nhau, anh ấy chưa một lần làm tôi phải rơi nước mắt. Andrew luôn khiến tôi vô cùng tin tưởng anh ấy. Đối với tôi, niềm tin dành cho Andrew là tuyệt đối."
Bỏ lại Will trong sự hụt hẫng khôn cùng, Nga quay lưng cứng rắn rời phòng bằng những bước chân dài và nhanh. Phía sau lưng cô, anh bất lực chống một tay lên bàn, một tay đau đớn đưa lên trán khẽ nhắm mắt lại khổ sở.
Phía bên ngoài, Nga tựa lưng vào cánh cửa gỗ mun đen bóng sang trọng. Cả thân người cô trở nên hoàn toàn yếu đuối. Dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể làm cô ngã quỵ xuống nền nhà. Cô đưa lưng ấn lấy cánh cửa, đôi chân từ từ khuỵu xuống sát đất tìm điểm tựa, nước mắt đằm đìa nhanh chóng tuôn ra nhiều như khác đổ. Cô đưa tay ôm lấy lồng ngực mình, cố xoa dịu cơn đau khủng khiếp đang càu xét từng cơn...
Trong căn phòng yên ắng được ánh nắng ùa vào, tiếng đồ đạc đỗ vỡ thất thanh liên tục từ trong phòng Will vọng ra khiến Nga sợ hãi và hoảng loạn.
Dường như sức chịu đựng của anh đã hoàn toàn cạn kiệt.
Anh không phải là người có tính khí nóng nảy như vậy.
Hành động nhất thời này của anh khiến cô cảm thấy vô cùng lo sợ cho những ngày tháng tiếp theo…
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho. Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Chính vì vậy mà Vivian đã bày ra trò này. Cô cố tình ăn mặc phản cảm như thế này để tiếp khách với mục đích cho Nga hiều lầm rằng, đêm qua cô và Will đã ở bên cạnh nhau. Tuy nhiên, thực chất, mối quan hệ của họ hoàn toàn trong sáng. Đêm qua, cả hai uống rượu và tâm sự thâu đêm suốt sáng. Dù Will đã muốn tự trở về căn hộ của mình, nhưng vì thấy anh quá say nên cô đã ngõ ý mời anh ở lại phòng cô. Lần đầu tiên hiếm hoi cô biết nghĩ cho người khác, nhường cho anh nguyên chiếc giường King sized còn mình thì ra ghế sofa nằm ngủ. Thỉnh thoảng, cô có vào lại phòng trong để lấy một số vật dụng, phát hiện ra anh luôn miệng gọi tên người con gái đó trong cơn say. Chẳng phải, người ta vẫn người hay nói, những lời nói khi say chính là những lời thật lòng nhất.
Lúc trưa, khi nghe tiếng điện thoại Nokia đang để quên trên bàn trà của Will đổ chuông, Vivian cứ đoán là Casey nên định trả lời điện thoại để nhằm chọc tức Casey một lần nữa. Nào ngờ, người gọi đến lại là Nga. Ngay lúc đó, trong đầu cô bỗng hình thành một kế sách với mục đích khiến cho Nga sống thật với con người và tình cảm của mình dành cho Will…
Đúng như Vivian dự đoán, ngay khi cô vừa cất tiếng, đầu dây bên phía Nga chỉ để lại sự yên ắng. Phản ứng này của Nga dù cô không nhìn thấy gương mặt Nga lúc đó cũng có thể mường tượng ra. Vài giây trôi qua cùng với tiếng thở nhẹ như để bình tâm lại, Nga báo cho cô biết mình cần gặp Will để giái quyết vài công việc ở công ty. Thực chất, lúc đó, cô có thể báo cho Will biết vì anh đã thức dậy và đang đứng hút thuốc bên ngoài hành lang. Tuy nhiên, cô đã không báo cho anh biết mà tự sắp xếp cuộc viếng thăm của Nga khi đến đây.
Sau một lúc trầm ngâm nhìn tấm lưng cao lớn của người đàn ông từng bao bọc mình một thời, Vivian đột ngột cất giọng về phía Will.
"Anh vẫn còn yêu Nga nhiều lắm có phải không?"
Hơi bất ngờ vì câu nói của Vivian, Will quay đầu lại phía sau nhìn cô. Anh đưa đôi mắt nâu sâu thẳm mệt mỏi về phía Vivian, vẻ mặt không giấu được sự bất ngờ. Dù anh không nói ra, nhưng cô cũng có thể đọc được câu hỏi đang hiện ra trên gương mặt điển trai của anh rồi bỡn cợt trả lời.
"Em không nói tiếng Việt giỏi nhưng em nghe tiếng Việt rất giỏi. Lúc trong phòng thư ký Tổng, em đã nghe anh gọi tên cô ấy."
Will không nói gì, rời khung cửa sổ tiến về ghế sô pha ngồi xuống một cách mệt mỏi, tấm lưng to lớn khẽ rũ xuống trông vô cùng cô đơn và bất lực.
Yểu điệu trong chiếc váy ngủ mỏng manh vô cùng gợi tình mà Will không hề nhìn lấy một lần, Vivian tựa người bên tủ rượu, dáng dấp lúc này của cô đẹp chẳng khác nào lúc chụp ảnh. Cô đưa mắt quan sát anh, lên tiếng tiếp.
"Nếu còn yêu cô ấy như vậy sao anh không đuổi theo?"
Mắt nhìn về nơi vô định phía trước, Will trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói, sắc mặt buồn bã vô cùng.
"Anh không có tư cách làm điều đó."
Bực mình vì sự bất lực đến nhu nhược của Will, Vivian nhanh chân tiến đến ngồi trên ghế đối diện anh.
"Đừng ngốc nghếch như vậy! Anh không có lỗi trong chuyện này. Chẳng phải bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn yêu cô ấy sao? Anh không giấu được em đâu. Hãy nói cho cô ấy biết anh yêu cô ấy nhiều biết nhường nào."
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu Vivian. Nga! Cô ấy không còn yêu anh nữa. Cô ấy đã yêu một người đàn ông khác…"
Vivian nhíu đôi mày được kẽ cong vút sắc sảo gặng hỏi Will với chút ngạc nhiên.
"Anh nói sao?"
Will buồn bã trả lời, đưa tay cầm chai rượu rót vào ly đế cao.
"Em không hiểu sao? Cho dù anh có nói hay làm gì đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không quay lại với anh như ngày xưa nữa. Cô ấy đã có bạn trai rồi."
Trong suy nghĩ của Will, vẻ lạnh lùng của Nga đã trả lời tất cả, Andrew mới chính là người đàn ông thực sự của đời cô.
Nga của anh ngày xưa dù là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và bẽn lẽn, nhưng cô chưa bao giờ bên anh mà không sơ hở bộc lộ cho anh biết, cô yêu anh nhiều biết bao nhiêu. Ánh mắt đen to tròn long lanh xinh đẹp ấy trong những đêm đông dày đặc ở Ba Tu chưa bao giờ rời khỏi anh, đôi khi còn bị anh bắt gặp. Những lúc như vậy, cô chỉ cong môi cười quay đầu đi nơi khác.
Nga của anh ngày xưa là người con gái sống hết mình cho tình yêu, vì yêu anh mà bất chấp và hi sinh tất cả. Đêm đông rét buốt quần áo phong phanh, cô đứng co người bên ngoài nhà rông nơi anh sinh hoạt với phái đoàn chỉ để chờ anh họp xong với mọi người, trao cho anh túi thức ăn từ ấm nóng đã trở nên ngụi lạnh mà không hề trách cứ giận hờn một lời nào.
Nga của ngày xưa yêu anh là vậy, còn Nga của ngày nay thì một chút để tâm cho anh cũng không còn. Chính vì thế, vạn lời yêu thương sâu đậm và cả lý do vì sao anh đã trở lại Ba Tu trong muộn màng giờ chỉ còn là những lời nói vô nghĩa đối với cô mà thôi…
Cho dù Will đã xác nhận chuyện này, nhưng dường như Vivian vẫn không tin tưởng lời anh nói cho lắm. Nếu như Nga không còn yêu Will nữa. Cô tin Nga sẽ không bao giờ lộ vẻ đau buồn khi bước chân vào đây. Cô tin trực giác của chính mình, cô tin chắc Nga vẫn còn rất yêu Will. Thậm chí là cô ấy còn yêu Will vô cùng sâu đậm.
"Will! Có lẽ, anh không tin lời em nói nhưng em vẫn phải nói. Nga, cô ấy vẫn còn rất yêu anh. Em có thể cảm nhận được điều này. Em cũng là phụ nữ, em rất nhạy cảm với vấn đề này. Hãy tin em đi! Cô ấy còn yêu anh. Cô ấy không lãng quên anh như anh luôn nghĩ đâu."
"Vivian! Em không hiểu đâu. Mọi thứ không thể nào quay về như ngày xưa nữa. Anh đã mất cô ấy thật rồi…"
"William! Anh đừng có ngốc nghếch và bi quan như vậy. Anh phải tìm cách để khiến Nga quay về bên anh. Có bạn trai thì đã sao? Cô ấy vẫn chưa kết hôn. Cô ấy có quyền chọn lựa giữa hai người đàn ông. Anh thì đã làm gì sai với cô ấy cơ chứ? Anh hoàn toàn không có lỗi trong chuyện này. Hãy nghe em! Hãy đi tìm cô ấy giải thích! Em tin cô ấy sẽ hiểu và quay về bên anh. Em tin cô ấy vẫn còn rất yêu anh. Anh đã mất cô ấy một lần rồi. Anh muốn mất cô ấy một lần nữa sao? Đừng quan tâm đến cảm giác của những người xung quanh nữa! Đừng quan tâm đến Casey sẽ phản ứng như thế nào khi biết chuyện này! Đã đến lúc anh phải sống cho chính mình. Hãy nghĩ cho bản thân anh và Nga! Những người khác không quan trọng, điều quan trọng nhất là anh phải tìm cách đưa Nga trở về lại bên anh. Anh có hiểu không William?"
Mặc cho Vivian cố gắng khuyên ngăn, Will dường như vẫn không thể nào để những lời nói của cô lọt vào tai mình được chữ nào. Anh liên tục lắc nhẹ đầu rồi chống tay lên trán khẽ nhắm mắt lại một cách vô cùng mệt mỏi. Sau đó, như để Vivian kết thúc những lời khuyên hữu ích nhưng không thể nào áp dụng được gì trong hoàn cảnh này, anh quay sang nhìn cô rồi khó khăn nói.
"Bạn trai hiện tại của Nga là... Andrew Việt Trần."
Ngay khi Will vừa tiết lộ danh tính người đàn ông hiện tại của Nga, Vivian im bặt liền ngay lập tức. Cô nhìn anh bằng ánh mắt từ khuyến khích chuyển sang thương cảm. Sau đó, cô không nói gì thêm nữa, chỉ cầm ly rượu lên uống rồi ngồi trầm ngâm bên cạnh anh…
Ngồi bên cạnh anh có lẽ là việc duy nhất cô có thể làm trong hoàn cảnh này. Vì cô thừa biết, động đến người đàn bà của Andrew Việt Trần thật sự là một điều không hề đơn giản!
Mặc dù trong lòng chỉ chất chứa toàn sự bất lực, nhưng những lời khuyên của Vivian suốt cả buổi trưa hôm đó như những chiếc phao trôi nổi mà Will kịp bắt được giữa biển cả muộn phiền. Và vì trong sâu thẳm trái tim chỉ chứa đựng toàn sự tổn thương, anh vẫn nuôi hy vọng có thể được bên cạnh cô dù chỉ một lần. Hay chí ít, anh không muốn cô hiểu lầm về anh như vậy. Vì thế, ngày hôm sau, ngay khi vừa bước chân vào phòng làm việc, anh đã tìm lý do để gọi cô vào phòng làm việc của mình.
Lúc Will nhìn thấy Nga bên ngoài phòng làm việc, cô chỉ chăm chú bên máy tính, vờ như không hề nhìn thấy anh. Và ngay lúc này cũng vậy, thái độ mà cô dành cho anh cũng chẳng tốt đẹp hơn một chút nào. Khẽ nhìn anh với ánh mắt có phần vô cảm, cô nhẹ giọng dùng những câu từ nghi thức như thường ngày.
"Dạ! Tổng Giám Đốc cho gọi tôi."
Hơi lúng túng với lý do hỏi han về những bản hợp đồng bằng những câu hỏi không đầu không đuôi, Will âu yếm nhìn sắc mặt có phần xanh xao nhưng vô cùng xinh đẹp dịu dàng của Nga rồi ngập ngừng hỏi.
"Bản hợp đồng với đại lý bán lẻ E-COD em soạn khảo đến đâu rồi?"
Hơi nhíu đầu chân mày đen nhánh xinh xắn lại, Nga như sực nhớ ra điều gì rồi nhanh chóng trả lời, vẻ vô hồn giảm bớt đi chút ít.
"Bản hợp đồng của E-COD? Cái đó, tôi đã gửi e-mail và có in ra để sẵn trên bàn cho Tổng Giám Đốc tuần trước rồi mà."
Ngớ người ra một giây, Will gượng cười một cái, mặt có chút xấu hổ nhìn Nga rồi hỏi đến một bản hợp đồng khác. Lần này cũng tương tự như lần trước, Nga đã hoàn thành công việc này trước đó ít ngày.
Thoáng thấy vẻ lúng túng của Will, đôi mắt Nga lặng buồn phút chốc rồi khẽ giọng xin phép ra ngoài trong sự đồng ý có phần miễn cưỡng của anh.
"Nếu Tổng Giám Đốc không còn việc gì để hỏi nữa thì tôi ra ngoài làm việc đây."
"Được rồi! Cô có thể ra ngoài…"
Luyến tiếc nhìn theo dáng người thanh mảnh và thuần khiết trong chiếc váy trắng dài chấm gối của Nga, Will vội vàng cất giọng gọi với theo như bao lần anh có điều gì đó khó nói. Người anh cũng đứng hẳn lên, hai tay vẫn còn đặt trên bàn. Anh nhẹ giọng giải thích trong vội vã như sợ cô sẽ chạy trốn để không phải nghe thấy.
"Thật ra! Hôm qua, anh và Vivian không hề …có chuyện gì cả."
Câu nói vội vàng của Will khiến đôi chân dài thon thả trên đôi giày cao gót thanh lịch màu nude thựng lại, đôi vai gầy buông lõng, ánh mắt trầm buồn vô hồn bắt đầu sóng sánh nước. Lời Will vừa thốt ra như làn gió nhẹ nhàng thả vào lòng cô. Tuy nhiên, nó lại không thể nào làm tắt đi ngọn lửa vẫn còn đang hừng hực trong cô ngay lúc này. Cảm giác đau đớn vẫn không thể nguôi ngoai được chút nào so với giây phút cô nhìn thấy anh đang ở cùng phòng với Vivian. Niềm tin của cô dành cho anh giờ đây hoàn toàn cạn kiệt và lý do này làm trái tim cô đau không gì có thể tả nổi...
Đêm qua, Nga gần như thức trắng, một bên gối loang nước mắt sáng nay vẫn chưa kịp khô. Lời anh đang cố tình thanh minh kia thật khó làm cho cô nguôi ngoai một chút nào mà càng làm cô thêm thất vọng. Thất vọng vì đã từng yêu một người lèo lái sự thật hiễn nhiên vô cùng tài tình như anh. Sự thất vọng này đi kèm với cả sự chán ghét và khinh bỉ.
Đón nhận câu trả lời của Nga là tấm lưng thanh mảnh yếu đuối và sự im lặng chết người, Will ngập ngừng giải thích tiếp với cô.
"Tối qua, anh uống say quá nên ngủ lại phòng của Vivian. Tất cả chỉ có như vậy! Bọn anh không hề…như em nghĩ đâu."
Ngước mắt lên nhìn trần nhà trắng tinh sang trọng, Nga cố ngăn cho nước mắt chứa đựng cảm xúc hỗn tạp trong lòng mình không có cơ hội rơi ra rồi khẽ nhắm mắt lại bình tâm trong vài giây ngắn ngủi. Sau đó, cô cứng rắn quay đầu lại, đôi mắt tròn long lanh nước như đôi pha lê xinh đẹp nhìn anh lạnh lùng nói.
"Thật ra, những lời giải thích này Tổng Giám Đốc nên giữ lấy để cầu xin sự tha thứ từ Casey, bạn gái của Tổng Giám Đốc hơn là dùng nó để thanh minh với chị dâu tương lai của mình.”
Danh xưng mà anh chưa bao giờ muốn chấp nhận được cô thốt ra vô cùng tự nhiên, không chút gượng ép khiến tim anh đau không để tả, ánh mắt đau đáu thoáng chút oán trách nhìn chằm chằm về phía cô. Những lời anh muốn nói với cô lúc này hoàn toàn không còn có cơ hội nói ra được nữa.
Và có vẻ như cô hoàn toàn không thể nhìn thấu được nỗi đau sâu thẳm trong lòng anh trong lúc này, nên ngay sau đó, cô lại tiếp tục dùng những lời nói lạnh lùng và tuyệt tình của mình cứa tan nát tim anh một lần nữa.
"Tất nhiên, tôi sẽ giữ bí mật cho anh chuyện này với Casey. Tôi sẽ xem như tôi chưa bao giờ biết chuyện của ngày hôm qua."
"Nga…"
Will cắt ngang lời Nga, gọi tên cô bằng âm giọng cao hơn thường ngày như cố tình muốn ngăn những lời cô đang nói và tiếp tục nói. Anh thật lòng muốn giải thích cho cô hiểu, đêm qua, anh thực sự thương nhớ và cần đến cô nhiều biết bao nhiêu. Anh muốn cho cô biết tất cả tình yêu và nỗi lòng của mình. Anh muốn giải thích với cô tất cả mọi chuyện. Thế nhưng, cô đã không cho anh cơ hội làm điều đó. Cô không quan tâm hoặc cô cố tình không quan tâm đến điều đó, chỉ bình thãn như nước đối mặt với anh dù nước mắt gần như đang chuẩn bị tuôn trào hết ra ngoài.
Chằm chằm nhìn anh đang tiến gần về phía cô bằng đôi mắt ngấn lệ, cô muốn nói với anh rất nhiều điều trong lúc này.
Cô đau lắm.
Cô giận anh nhiều lắm.
Cô muốn đấm nhiều cái thật mạnh vào người anh.
Cô sẽ khóc như một người mất trí vì ghen.
Cô sẽ oán trách anh nhiều từ cay nghiệt vì then,
Thế nhưng, cuối cùng cô biết, cô không thể làm điều đó vì nhiều lý do.
Và một trong những lý do, đơn giản chỉ là vì cô không thể làm điều đó với anh.
Làm sao cô có thể đưa tay đánh anh? Khi mà chỉ cần đánh nhẹ vào người anh một cái cũng đã làm cô cảm thấy xót xa lắm rồi.
Làm sao cô có thể đánh anh cơ chứ?
Một cái thật nhẹ cũng không nỡ lòng nào.
Nhưng vì sao, anh lại đối xử với cô như vậy?
Vì sao anh cứ hết lần này đến lần khác làm cô đau lòng như thế này?
Thật ra, trong lòng anh, cô là gì?
Thật ra, trong con người anh, bao nhiêu phần trăm là sự thật và sự giả dối?
Cô muốn chất vấn anh, tra khảo anh thật nhiều điều. Thế nhưng, cô biết những câu trả lời đó bây giờ hoàn toàn là điều vô nghĩa. Điều cô quan tâm nhất lúc này là bảo vệ người đàn ông hiện tại đang ở bên cạnh cô và người đàn bà của anh khỏi sự tổn thương nặng nề. Những đau thương nhất, cô muốn một mình gánh chịu tất cả trong thầm lặng.
Đưa mắt nhìn khuôn mặt ôn nhu như nước phía trước, Nga chua chát nói.
"Tổng Giám Đốc đừng nghĩ tôi làm điều đó vì muốn bao che cho em chồng tương lai hay là vì Andrew. Tôi làm điều đó là bởi vì thật lòng, tôi chưa hề quan tâm đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Tôi biết tôi không có tư cách để dạy dỗ em chồng tương lai của mình, nhưng tôi muốn khuyên Tổng Giám Đốc hãy biết yêu thương và quý trọng người hiện tại. Casey yêu Tổng Giám Đốc còn nhiều hơn bản thân của cô ấy. Để một người phụ nữ tốt như vậy đau khổ thật là một điều vô cùng tàn nhẫn…"
Cô đã từng đau, nên cô hiểu sâu sắc cảm giác này. Casey là một người con gái tốt. Casey không đáng bị nhận những bất hạnh như vậy. Cô phải giúp cho Casey, đưa Casey trở lại bên cạnh anh. Anh cần một người tốt yêu thương và chăm sóc cho anh thật lòng. Có như vậy thì cô mới an lòng mà sống tiếp.
Sự cố chấp và lạnh nhạt của Nga khiến Will bất lực, anh thở mạnh một cái rồi bước gần về phía cô hơn. Đôi bàn tay sáng màu nổi gân xanh của anh đặt lên đôi vai cô siết mạnh, lay lay người cô như muốn cô thức tỉnh. Anh đau khổ van xin.
"Anh xin em đừng tiếp tục xác muối vào lòng anh nữa có được không? Anh đã nói với em bao nhiều lần rằng, anh không thể yêu Casey. Anh không thể tiếp tục ở bên cô ấy để làm cô ấy đau khổ được nữa. Anh và cô ấy đã thực sự kết thúc. Cho dù, anh không thể có được em. Anh cũng sẽ không thể đến với Casey. Anh biết, anh đã sai. Anh biết, anh là người ích kỷ. Những năm tháng chấp nhận ở bên Casey là một sự sai lầm của anh. Anh đã hy vọng, cô ấy có thể thay thế em. Anh đã hy vọng, cô ấy có thể làm cho anh quên em để yêu thương cô ấy. Nhưng khoảng thời gian 5 năm ở bên cô ấy, anh vẫn không thể quên được em. Nga à! Tại sao em không tin anh? Tại sao em không hiểu cho anh? Em có biết anh vì em mà đã đau khổ như thế nào không?"
Mỗi lời Will đang nói ra là mỗi giọt lệ tuôn trào khỏi đôi mắt buồn não nề của Nga. Cô đứng bất động trong cái siết tay của anh, tay cung chặt lại, rất sợ sự yếu lòng của mình sẽ gây ra những hành động ngu ngốc nào đó. Cô thực sự rất sợ mình sẽ yếu mềm sà vào lòng anh ngay lúc này.
Sự bất động như buông xuôi của Nga khiến Will càng muốn đến gần bên cô hơn. Anh nhìn cô rất say đắm, từng phút từng giây khoảng cách giữa anh và cô càng ngắn lại hơn. Hơi thở của cả hai như hoà vào làm một. Đôi môi anh từ đó cũng tiến gần đến môi cô, không giấu sự khao khát được hôn lấy cô. Sự dễ chịu khi được anh chạm vào thân thể mình khiến cô gần như lạc lối, ánh mắt buổn khổ chăm chú ngắm nhìn anh với biết bao câu hỏi trong lòng muốn được thốt ra ngay trong khoảnh khắc này.
Anh còn yêu em nhiều như vậy sao?
Anh vẫn luôn nhớ và nghĩ đến em suốt bao nhiêu năm qua sao?
Nếu yêu em nhiều như vậy?
Sao anh không quay lại Ba Tu?
Sao anh không đi tìm em?
Cả đời này, anh sẽ không thể nào có thể biết được, em đã yêu anh nhiều đến bao nhiêu.
Cả đời này, anh sẽ không thể nào biết được, em đã nhớ nhung và cần có anh biết bao nhiêu.
Em luôn yêu anh, em luôn rất yêu anh.
Quá khứ, hiện tại và cả tương lai, em luôn vẫn yêu anh.
Nhưng anh ơi, tất cả đã quá muộn màng rồi.
Thực sự muộn màng!
Yếu đuối nghiêng đầu lãng tránh đôi môi quyết rũ ấm áp của Will khi anh gần như sắp chạm vào, Nga xoay lưng về phía anh trốn chạy. Trước khi đi, cô còn kịp để lại tiếp những lời đắng cay.
"Tôi nghĩ những gì Tổng Giám Đốc vừa giải thích với tôi, Tổng Giám Đốc hãy giữ lại mà giải thích với người bạn gái hoa hậu xinh đẹp của Tổng Giám Đốc đi. Riêng tôi, tôi không hề muốn nhận lấy. Những gì Tổng Giám Đốc vừa nói, tôi cũng không hiểu gì..."
"Nga…"
"Còn nữa! Tổng Giám Đốc cũng nên học tập và noi gương theo anh trai của mình. Andrew Việt Trần, anh trai của Tổng Giám Đốc là một người đàn ông vô cùng mẫu mực. Anh ấy chưa bao giờ làm những điều tương tự như Tổng Giám Đốc đã làm với người mình yêu. Từ khi tôi và Andrew yêu nhau, anh ấy chưa một lần làm tôi phải rơi nước mắt. Andrew luôn khiến tôi vô cùng tin tưởng anh ấy. Đối với tôi, niềm tin dành cho Andrew là tuyệt đối."
Bỏ lại Will trong sự hụt hẫng khôn cùng, Nga quay lưng cứng rắn rời phòng bằng những bước chân dài và nhanh. Phía sau lưng cô, anh bất lực chống một tay lên bàn, một tay đau đớn đưa lên trán khẽ nhắm mắt lại khổ sở.
Phía bên ngoài, Nga tựa lưng vào cánh cửa gỗ mun đen bóng sang trọng. Cả thân người cô trở nên hoàn toàn yếu đuối. Dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể làm cô ngã quỵ xuống nền nhà. Cô đưa lưng ấn lấy cánh cửa, đôi chân từ từ khuỵu xuống sát đất tìm điểm tựa, nước mắt đằm đìa nhanh chóng tuôn ra nhiều như khác đổ. Cô đưa tay ôm lấy lồng ngực mình, cố xoa dịu cơn đau khủng khiếp đang càu xét từng cơn...
Trong căn phòng yên ắng được ánh nắng ùa vào, tiếng đồ đạc đỗ vỡ thất thanh liên tục từ trong phòng Will vọng ra khiến Nga sợ hãi và hoảng loạn.
Dường như sức chịu đựng của anh đã hoàn toàn cạn kiệt.
Anh không phải là người có tính khí nóng nảy như vậy.
Hành động nhất thời này của anh khiến cô cảm thấy vô cùng lo sợ cho những ngày tháng tiếp theo…
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho. Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.