Chương 99: Vén màn bí mật. (Phần 3)
Hanny Ho
27/11/2017
Kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn TLS 6/6/2001.
Tấm băng rôn khổ đại nền trắng chữ màu đồng lấp lánh được treo phía trước cổng TLS chính thức chào đón hàng ngàn công nhân viên đến tham dự bữa tiệc được tổ chức hoành tráng nhất trong năm. Đây là một trong những dịp công nhân viên TLS không những được làm quen và giao lưu với các đồng nghiệp ở những bộ phận, phòng ban khác mà họ còn có cơ hội được tiếp xúc và trò chuyện với các nhân vật trong ban giám đốc của công ty. Đây có thể gọi là ngày mà tất cả các thành viên TLS đều có vị trí bình đẳng như nhau, không phân biệt cấp bậc trong công việc hay địa vị trong xã hội.
5 giờ chiều ngày thứ Hai, công nhân viên và quan khách đến tham dự đã bắt đầu tiến vào trong cổng chính của trụ sở TLS.
Năm nay, ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn máy ảnh TLS rơi vào ngày thứ Hai. Để đánh dấu sự kiện lớn nhất trong năm của TLS, công ty đã cho toàn bộ công nhân viên được nghỉ một tuần lễ hưởng lương một trăm phần trăm làm mọi người vô cùng háo hức. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên TLS ưu ái cho công nhân viên chức đến như vậy khiến mọi người càng thêm yêu mến người Tổng Quản Lý đương nhiệm. Tuy nhiên, họ không hề biết rằng, thực chất đây không phải là quyết định của Tổng Giám Đốc William Đinh Tells mà là từ phía giám đốc phát triển Andrew Việt Trần.
Và tất nhiên, Andrew Việt Trần bao giờ làm gì cũng phải có lý do riêng.
Mọi công tác chuẩn bị cho đại tiệc long trọng này đã được lên kế hoạch từ hai tháng trước. Địa điểm tổ chức bữa tiệc được diễn ra ở bãi đất trống của công ty theo phong cách tiệc buffet. Cả tháng nay, Nga bận rộn túi bụi trong việc phụ trách tổ chức tiệc cùng với nhóm nhân viên của phòng Hành Chánh. Tất cả đã làm việc cật lực với hy vọng buổi tiệc sẽ diễn ra thành công nhất.
Ngoài việc được nghỉ làm có hưởng lương, được đến tham dự bữa tiệc long trọng với cơ hội nhận những phần thưởng có giá trị và được hưởng thức những món ăn ngon, thì việc được ăn diện siêm áo lụa là trong ngày này chính là điều làm cho nhóm nhân viên nữ của TLS háo hức chờ đợi nhất. Trong số đó thì nhóm là những người thiếu kiên nhẫn chờ đợi hơn cả. Cả tháng nay, đây là chủ đề mà các thành viên trong hội bà 8 TLS bàn tán rôm rã nhất. Mỗi khi đi ngang qua khu vực lễ tân, ai cũng được dịp nghe các nàng thao thao bất tuyệt về việc sẽ trang điểm như thế nào và ăn mặc ra sao vào cái ngày trọng đại này. Ai ai cũng muốn mình trông thật bắt mắt và quyến rũ nhất. Không háo hức sao được, khi đây là dịp hiếm hoi các nhân viên nữ trong công ty được tiếp xúc giao lưu với những thành viên của ban giám đốc. Nhất là hầu hết các thành viên của ban quản lý cấp cao này đều đang trong tình trạng còn độc thân. Trong quá khứ, tại những bữa tiệc như thế này đã từng có những công nhân viên nữ lọt vào mắt xanh của những nhân vật nắm giữ chức vụ lớn trong TLS và công ty đối tác. Chỉ trong một đêm, từ một người công nhân vô danh, những nàng Lọ Lem may mắn thời hiện đại này đã hoàn toàn thay đổi số phận cuộc đời họ. Chính vì vậy, đại tiệc kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn chính là ngày mà phái nữ TLS cực kỳ mong đợi nhất trong năm.
Lắc đầu nhìn nhóm công nhân nữ ăn mặc chảy chuốt và khoát lên người những bộ quần áo hết sức nhà quê, rồi sau đó lại quay sang trề môi nhìn nhóm ăn diện và trang điểm cầu kỳ thái quá, Thảo nghiêng đầu rót khẽ vào tai Nga, người đang vô cùng bận rộn với việc hướng dẫn nhân viên cấp dưới chuẩn bị cho đại tiệc.
"Ê, Nga! Nga xem cái nhóm của công ty mình kìa. Tiệc mừng ngày thành lập công ty thôi mà bọn nó làm gì mà ăn bận như là đi tham dự nhận giải Oscar không bằng."
Vừa nói Thảo vừa trề môi dài thường thược chỉ trích người khác. Trong khi trên người cô cũng đang diện một chiếc váy đỏ trông vô cùng cầu kỳ làm sáng bừng cả một góc trời đang dần dần tắt bóng.
"Nhìn gì mà vừa quê vừa sến súa vô bờ bến luôn! Trời! Trời! Lại còn đứng ỏng ẹo cho đám đàn ông hám sắc chụp hình nữa kìa. Đúng là nhóm này hám trai không còn đường để nói."
Sau khi đứng chê bai người khác chán chê xong, Thảo cầm ly rượu với dáng vẻ vô cùng sành điệu quay sang nhìn Nga từ trên xuống dưới rồi tiếp tục mở miệng chê bai tiếp.
"Trời đất ơi! Giờ này, sao Nga không đi về nhà thay đồ đi? Đừng nói Nga sẽ mặc như thế này tham dự tiệc đêm nay nha?"
"Nga có đem cái váy. Chút nữa xong việc chuẩn bị tiệc Nga mới đi thay được. Bây giờ mặc vào vướng vếu lắm."
Vừa trả lời Thảo, Nga vừa thoăn thoắt sắp xếp lại khăn trải bàn cùng hoa tươi cho ngay ngắn và đẹp mắt. Vô cùng năng động và dễ thương trong chiếc quần skinny jean trắng và áo thun polo màu hồng nhạt, mái tóc dài được búi cao trên đỉnh đầu, Nga thoăn thoắt di chuyển hết nơi này đến nơi khác trong khu vực tổ chức tiệc. Cầm sấp giấy trắng trên tay, đi đến đâu cô cũng tươi cười cùng nhân viên phục vụ và nhẹ giọng hướng nhẫn mọi người. Hình ảnh cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn và mảnh mai dưới ánh chiều tà khiến người đàn ông đứng cách đó không xa chăm chú ngắm nhìn rồi cong nhẹ đôi môi. Thỉnh thoảng, những người đi ngang qua người đàn ông trong bộ trang phục đơn giản quần jean xanh đậm và áo sơ mi trắng đó, họ lại cúi đầu mỉm cười chào kính trọng.
"Xin chào Tổng Giám Đốc!"
"Chào Tổng Giám Đốc! Tổng Giám Đốc đến sớm quá vậy?"
"Tổng Giám Đốc đang nhìn ai mà say sưa quá vậy?"
"Ôi! Sao Tổng Giám Đốc lại làm những công việc này? Để tôi giúp Tổng Giám Đốc cho ạ."
Đáp trả những lời chào và những câu hỏi của những công nhân viên xung quanh, Will chỉ mỉm cười hiền hậu và gật đầu chào. Đối với tất cả mọi người trong công ty, anh đều lịch sự và tôn trọng họ. Bất kể họ là ai, làm công việc gì và đến từ đâu. Chính vì thế, hầu như mọi người trong công ty ai cũng đều quý mến và tôn trọng anh. Mặc dù, những việc vặt trong công tác tổ chức bữa tiệc này không cần anh phải lo tới, nhưng anh vẫn chung tay cùng Nga và nhân viên cấp dưới trong việc chuẩn bị cho bữa tiệc diễn ra một cách tốt đẹp nhất. Thỉnh thoảng, trong lúc làm công việc của mình, anh lại bí mật ngắm nhìn Nga từ xa. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười trong trẻo của cô thôi cũng đủ làm anh hạnh phúc lắm rồi, dù hiện tại, mối quan hệ giữa anh và cô vẫn luôn xa cách như những ngày đầu gặp lại nhau.
8 giờ tối, không khí của bữa tiệc diễn ra vô cùng nhộn nhịp và rộn ràng. Đêm nay, bãi đất trống vốn chỉ tươi ươm một màu xanh giờ trở nên vô cùng sinh động bởi những bộ trang phục đủ màu sắc của khách đến dự tiệc, và lấp lánh hơn bởi những dãy đèn lồng màu vàng nhạt.
Đứng lặng lẽ hoà lẫn trong đám đông, Nga cũng như bao nhiêu người tham dự bữa tiệc này đều chăm chú hướng về phía sân khấu lớn chính diện của khu đất trống, nơi Tổng Giám Đốc TLS Việt Nam đang đứng phát biểu về ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn. Đêm nay vẫn như thường ngày đến công ty, Will giản dị trong chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác thêm áo vest màu xám tro cùng cà vạt màu đỏ đậm của thương hiệu thời trang bình dân Guess. Cho dù được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có nhưng anh vẫn luôn sống một cuộc đời giản dị, tiết kiệm tuyệt đối với những nhu cầu xa sỉ không cần thiết vẫn luôn được anh đặt lên hàng đầu. Trang phục anh mặc thường được đặt mua từ các thương hiệu bình dân của Mỹ. Và cho dù khoác lên người những bộ trang phục hoàn toàn không đắc tiền và giản dị như vậy, nhưng ở anh vẫn toát lên nét đẹp nam tính hấp dẫn người đối diện. Cô cũng từng là một trong những số đó, chưa bao giờ giữ được nét tự nhiên và ngăn cho tim mình ngừng đập mỗi khi chạm phải đôi mắt nâu cuốn hút lòng người từ anh.
Sau bài diễn văn kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn từ Tổng Giám Đốc TLS Việt Nam, mọi người bắt đầu tụ tập thành từng nhóm lớn nhỏ vừa hưởng thức bữa tiệc tối ngon miệng vừa trò chuyện nói cười rôm rã.
Dù chỉ khoác lên người chiếc váy trắng cổ vuông đơn giản nhưng Nga trông vẫn vô cùng xinh đẹp. Vải voan trắng dài chấm gối được cắt may vô cùng tinh xảo, thiết kế thân váy ôm sát thân hình mảnh mai của người mặc làm tôn lên những đường cong tuyệt mỹ khiến Nga trông vừa duyên dáng thanh lịch nhưng vẫn không kém phần sang trọng và hấp dẫn. Đây là món quà mà Andrew đã tặng cho cô từ rất lâu nhưng cô vẫn chưa một lần dùng đến. Chính vì vậy, khi vừa nhìn thấy cô bẽn lẽn trông đám đông khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của mình thì Andrew nhếch đôi môi quyến rũ nam tính lên tỏ vẻ rất hài lòng. Nụ cười tuyệt đẹp này không hề có ý nghĩ bỡn cợt hay khiêu khích mà ngược lại nó chứa đựng trọn vẹn sự yêu chiều và gửi gắm tất cả sự đắm say về hướng người đón nhận nó.
Tham dự bữa tiệc đêm nay, Andrew khoác lên người bộ vest đen huyền bí sang trọng của thương hiệu thời trang danh tiếng Hermes. Đây là thương hiệu rất được anh ưa chuộng và hầu hết trang phục của anh đều được đặt từ nhãn hàng này. Và bao giờ cũng vậy, sự xuất hiện của anh luôn thu hút mọi ánh nhìn từ phía đám đông. Phái nữ thì trầm trồ to nhỏ ca ngợi nét điển trai tuấn tú hơn người và bày tỏ sự ngưỡng mộ dành cho anh, còn phái nam thì đua nhau tiến đến bắt tay tiếp chuyện.
Nhìn thấy Andrew bận rộn tiếp khách với ly rượu Single Matt trên tay mà mắt vẫn dõi trông theo về phía mình, Nga dịu dàng mỉm cười nhìn anh rồi rảo bước xung quanh khu vực chiêu đãi để trợ giúp những đồng nghiệp khác đang quản lý phục vụ cho bữa tiệc. Thức ăn ngon mắt và thơm phưng phức bày biện trên các bàn tiệc làm bao tử của cô kịch liệt đình công dữ dội vì cô vẫn chưa ăn chút gì từ sáng sớm. Dù đói bụng vô cùng nhưng đến lúc này, cô vẫn chưa có thời gian để thưởng thức, bận bịu đi lại xung quanh các bàn tiệc sửa sang ly tách, hoa trà và nhắc nhở phục vụ mang thức ăn lên thêm. Đang trong lúc loay hoay dặn dò người phục vụ mang thêm nước uống cho khách đến dự, cô đã nghe giọng nói ôn tồn điềm nhiên quen thuộc từ phía sau.
"Em đã ăn uống gì chưa mà còn đứng đây ôm đồm công việc chiêu đãi? Có bao nhiêu nhân viên phục vụ lo cho bữa tiệc rồi. Em cần gì lo lắng và nhọc công như vậy?"
Nghe giọng Andrew ở phía sau, Nga quay lại nhìn thì đã thấy anh đang cầm sẵn đĩa thức ăn trên tay chìa về phía cô. Muỗng nĩa cũng đã sẵn sàng. Thức ăn còn ấm nóng nghi ngút khói.
"Chút nữa em ăn cũng được mà!"
Dù miệng nói thế nhưng Nga cũng miễn cưỡng đón lấy đĩa thức ăn từ tay Andrew khi bắt gặp sắc mặt không được vui của anh. Lần nào cũng vậy, mỗi khi biết cô không ăn uống đúng giờ là mặt mày anh đen thui, miệng toàn nói ra lời khó chịu.
Cầm chiếc đĩa đầy ấp thức ăn mà Andrew đã chọn cho mình, Nga bỏ miếng khoai tây chiêng vào miệng, mỉm cười nhìn anh nhẹ giọng nói như cố gắng xua tan mây đen trên gương mặt của ai kia y hệt bao lần trước đó.
"Cám ơn anh! Thức ăn ngon quá à." "
"Ừm! Ăn nhiều vào!"
"Sao anh lấy thức ăn cho em nhiều quá vậy? Làm sao em ăn hết bây giờ?"
"Không nhiều đâu, em ráng ăn cho hết thì người mới có sức khoẻ. Hiểu không?"
"Ừm! Em biết rồi."
Để lại Nga bên bàn thức ăn đầy ấp, Andrew tiến đến chỗ khu vực phục vụ thức uống lấy ly nước cam rồi quay lại chỗ cô, kiên nhẫn nhìn cô ăn rồi thỉnh thoảng chìa ly nước cam cho cô uống rồi lại giành cầm lấy, chăm chú nhìn cô ăn. Thỉnh thoảng, anh lại đưa tay lau chút thức ăn bám trên môi cô bằng hành động vô cùng trìu mến. Trong khi anh không hề quan tâm đến những ánh mắt tò mò, ghen tỵ của những người xung quanh dành cho cả hai, thì cô cảm thấy vừa ngượng vừa xấu hổ vô cùng, cố tình lãng tránh và nhắc nhở anh giữ kẽ chốn đông người. Tuy vậy, Andrew Việt Trần thì biết nghe ai bao giờ, vẫn cứ ung dung và tự nhiên làm điều mà mình thích.
Từ dạo Nga chuyển lên làm việc cho Will, Andrew rất không vui lòng khi cô làm việc quá sức đến quên ăn, quên ngủ và quên cả anh. Vì bữa đại tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty này mà cô đã bỏ ra biết bao công sức. Nhìn cô vất vả và mệt mỏi xanh xao nhưng vẫn phớt lờ sự quan tâm và trách móc của anh mà anh vô cùng thiếu kiên nhẫn trong lòng. Anh cực kỳ rất mong bữa tiệc này được diễn ra thành công tốt đẹp để có thể đưa cô đi nghỉ dưỡng vài ngày. Vì biết cô là người tham công tiếc việc nên anh đã ấn định ngày lễ kỷ niệm thành lập tập đàn sẽ được tổ chức đúng ngày và toàn bộ công nhân được nghỉ việc hưởng lương. Với quyết định này, anh tin chắc cô sẽ khó lòng từ chối việc đi Thuỵ Sĩ cùng với anh vào tối ngày mai. Dù cô vẫn chưa đồng ý và nhắc gì đến chuyến đi này, nhưng anh đã chuẩn bị và lên kế hoạch từ trước cho chuyến đi. Vé cũng đã đặt, theo dự định, cả hai sẽ lên máy bay vào 9 giờ tối ngày mai.
"Phần công việc hậu của bữa tiệc em cứ để phòng Hành Chánh lo liệu. Chút nữa tiệc tan, anh sẽ lái xe đưa em về."
"Sao em làm vậy được? Em phụ trách bữa tiệc này mà. Em bỏ về như vậy không được đâu. Với lại có xe đưa rước rồi, anh cứ về trước đi. Đừng lo cho em!"
Nghe Nga nói thế, Andrew thở dài một cái. Nhìn đĩa thức ăn vơi dần mà mình đã chọn món giúp cô, anh cố gắng không nổi nóng với cô mà dịu giọng hỏi.
"Ăn nữa không? Anh lấy thêm thức ăn cho em nha?"
"Thôi! Em no rồi. Em không thể ăn thêm nữa đâu."
Nhìn Nga vừa cố gắng ăn nhanh vừa uống ly nước cam nhưng mắt cứ dán tứ phía để theo dõi bữa tiệc, Andrew lắc nhẹ đầu bất mãn rồi cất giọng nói.
"7 giờ tối mai, chúng ta sẽ đón chuyến bay sang Thuỵ Sĩ. Tối nay, em nhớ cố gắng về sớm nghỉ ngơi để mai còn đi chơi. Có nghe anh nói không?"
Nga đang uống ly nước cam ngon lành, nghe Andrew quyết định mọi thứ mà không hề quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không, vội vàng nuốt trôi ngụm nước cam trong miệng nhíu mày nói.
"Em vẫn chưa quyết định sẽ đi hay không mà? Sao anh lại tự ý sắp xếp hết mọi thứ như vậy?"
"Thì bây giờ anh đã báo với em rồi còn gì?"
"Em chưa có xin phép mạ gì hết..."
"Anh đã gọi điện xin phép mạ cho em đi chơi với anh rồi. Em không cần phải lo chuyện đó."
Thở mạnh một cái với gương mặt nhăn nhó vô cùng khó coi, Nga đưa ra những lý do khác để từ chối về chuyến đi này. Thực sự, cô đang vô cùng bận rộn với công việc. Dù công ty cho nghỉ nguyên một tuần lễ có hưởng lương, nhưng cô vẫn lên kế hoạch sẽ đến công ty làm việc hết cả tuần này. Còn biết bao nhiêu việc dang dỡ đang chờ cô. Đến lúc này, cô bắt đầu hoài nghi. Liệu ý kiến cho phép công nhân viên TLS nghỉ nguyên một tuần lễ có phải là chủ ý của Andrew chăng?
"Nhưng mà em chưa có chuẩn bị gì hết..."
"Mạ và bé Ngân đã chuẩn bị đồ đạc cá nhân cho em hết rồi. Em cũng sẽ không cần mang theo gì nhiều, vì đến nơi, anh sẽ dẫn em đi mua sắm. Không cần mang vát nặng nhọc sang bên đó làm gì."
Trước hành động tự ý quyết định của Andrew, Nga bất mãn thở mạnh một cái, mặt không ngừng nhăn nhó tỏ vẻ không đồng tình. Cô cảm thấy rất bực bội vì anh quyết định mọi thứ khi chưa có sự đồng ý của cô, cũng như phớt lờ cả cảm xúc của cô. Ngoài ra, cô cũng chưa xin phép Will việc nghỉ phép dài ngày này. Công việc trước khi diễn ra bữa tiệc vốn đã rất bận rộn, hậu bữa tiệc còn bề bộn hơn. Hơn nữa, đây là quãng thời gian rất bận rộn và áp lực với Will trong việc cho ra mắt sản phẩm mới với chỉ tiêu mà cổ đông và ban giám đốc đã đề ra. Vì thế, làm sao cô có thể để mặt anh một mình giải quyết mọi việc được?
"Không được đâu anh! Em còn chưa xin phép Tổng Giám Đốc nữa. Gấp rút đi ngày mai như thế này chắc chắn là không được. Công việc của em bây giờ bận rộn muốn ngập đầu luôn."
Trước những lý do Nga viện ra để từ chối đi Thuỵ Sĩ cùng mình, Andrew dường như không quan tâm đến lời cô nói. Anh chỉ đưa mắt nhìn quanh đám đông trong bữa tiệc. Thỉnh thoảng, anh lại đưa ly rượu lên uống, hoàn toàn phớt lờ việc cô đang cằn nhằn chuyện anh lúc nào cũng làm theo ý mình mà không quan tâm đến cảm xúc của cô. Thấy Will cầm ly rượu Vodka trên tay đang tiến đến, anh ra hiệu báo Will đến gần hơn rồi đi thẳng vảo chủ đề. Casey cũng theo sau Will tách khỏi nhóm khách nước ngoài, đi về phía Andrew và Nga.
"William! Tôi và Nga sẽ đi nghỉ dưỡng trong vòng hai tuần lễ. Tôi báo để cậu thu xếp công việc. Nga lo lắng công việc của cô ấy sẽ không có ai đảm nhiệm. Nếu cần, tôi sẽ cho thư ký của tôi thay thế trong thời gian Nga vắng mặt tại công ty. Quyết định như vậy đi nha!"
Andrew hất mặt về phía Will vừa lên tiếng hỏi như ra lệnh rồi sau đó chưa kịp để Will nói gì thì tự mình quyết định luôn. Quay sang phía Nga anh mỉm cười trấn an gương mặt vẫn còn nhăn nhó khó coi của cô rồi đưa ly rượu lên miệng uống, khuôn mặt trông khá hài lòng với những gì mình vừa sắp xếp.
Trong khi Will vẫn chưa nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Nga, người đang vô cùng bực bội Andrew nên ngó lơ chỗ khác, thì Casey nhanh miệng hỏi.
"Anh Andrew và Nga đi du lịch hả?"
"Ừm!"
Andrew nhếch môi cười nhìn Nga, dịch người sang phía cô hơn, tay cũng choàng qua eo cô như muốn xoa dịu sự giận dỗi vẫn còn hiện qua khuôn mặt xinh đẹp.
Trong chiếc váy dạ hội màu xanh dương bằng lụa mềm mại, mái tóc được bới cao sang trọng và quý phái, Casey nở nụ cười tươi như hoa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời.
"Thế anh và Nga định đi đâu nghỉ dưỡng vậy?"
Casey vừa hỏi vừa nhìn sắc mặt Nga. Cô đoán ngay là Nga đang giận dỗi Andrew, liên tục khéo léo đẩy tay anh ra khỏi người cô. Hai đầu chân mày thanh tú khẽ nhíu lại.
"Thuỵ Sĩ…"
Andrew dự định sẽ đến Thuỵ Sĩ cùng Nga vì mùa này khí hậu bên Châu Âu mát mẻ, rất tốt cho sức khoẻ yếu ớt của cô. Anh cũng lên kế hoạch sẽ đi một vài nước Châu Âu lân cận nếu như cô cảm thấy khoẻ trong người. Anh đã rất nóng lòng và háo hức cho chuyến đi sắp tới. Thế nhưng, khi nhìn vẻ mặt khó coi của cô trong lúc này, anh hơi buồn trong lòng vì cảm thấy mình là người duy nhất mong đợi việc sẽ được ở bên cạnh cô.
"Wow! Mùa này bên đó đẹp lắm. Nga đã đi Thuỵ Sĩ lần nào chưa?"
Dù đang rất bực bội trong lòng nhưng Nga vẫn cố tỏ ra lịch sự trả lời Casey, đồng thời càng cố tình giấu giếm việc cô và Andrew đang cãi nhau.
"Chưa! Nga chưa đi lần nào?"
"Casey đảm bảo Nga sẽ thích mà. Từ Thuỵ Sĩ sang Ý và Pháp cũng khá gần. Hai người có thể lái xe qua đó tham quan cũng được."
Nga không nói gì, chỉ ậm ừ rồi nhìn nét mặt trầm tư của Will. Suốt buổi bốn người đứng cạnh nhau, anh không nói gì nhiều, chỉ đưa ly rượu trên môi uống. Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh nhìn của anh rồi lặng lẽ cúi đầu hoặc quay mặt đi nơi khác trốn tránh.
Mặc dù, Casey và Will đã chia tay, nhưng dường như việc cả hai luôn bên cạnh nhau như thế này khiến cho mọi người xung quanh đều nghĩ họ vẫn đang yêu nhau, là đôi tình nhân đáng ngưỡng mộ và những chuyện xảy ra vừa qua chỉ là do giận hờn đôi co trong chốc lát. Trước mặt tất cả mọi người, Casey vẫn luôn thể hiện mình là người phụ nữ duy nhất xứng đáng đi bên cạnh Will.
Trong khi Nga không có vẻ hứng thú cho chuyến đi xa này thì Andrew tỏ ra rất phấn khởi. Dù thường này, anh không phải là người thích biểu lộ cảm xúc của mình đối với những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
"Anh cũng dự định như vậy. Nga rất thích kiến trúc của thành Rome. Chắc chắn cô ấy sẽ thích. Bọn anh đã đi Pháp vài năm trước…"
Khi nhắc đến nước Pháp, Andrew cong nhẹ đôi môi đẹp đẽ mê hoặc lòng người sang phía Nga, ánh mắt ấm áp nhìn cô, không giấu giếm tình cảm của mình dành cho cô trước mặt người khác. Paris chính là nơi mà cô và anh đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp không thể nào quên.
"Nghe anh và Nga đi du lịch mà em cũng nôn nao quá. Nghỉ cả tuần lễ, em cũng không biết sẽ làm gì. William cũng cần nghỉ ngơi vài ngày. Khí hậu bên đó mùa này vô cùng đẹp. Hay là chúng ta đi cùng nhau đi?"
Lúc đưa ra ý định này, Casey quay sang nhìn Will một cái, vẫn chưa hỏi ý anh đã đề nghị với Andrew và Nga. Nét mặt hớn hở của cô khiến hai người còn lại khó lòng mà từ chối. Andrew thực sự rất muốn được một mình bên cạnh nghỉ ngơi và riêng tư với Nga. Vì thế, anh chỉ cong nhẹ đôi môi, quay người sang nhìn Nga như dò hỏi ý kiến của cô.
Nga vốn không mong đợi chuyến đi này. Vì thế, sự việc Casey muốn tháp tùng đi cùng cô và Andrew khiến cô vô cùng khó xử. Lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía Andrew mà không biết phải trả lời thế nào. Nhìn thái độ của cả Andrew và Nga như vậy, Casey có chút ngượng ngùng vội vàng xua tay nói.
"Ồi! Em xin lỗi. Em cũng thật là vô ý quá. Hai người muốn được riêng tư bên cạnh nhau mà em quên mất. Em xin lỗi hai người nha…"
Andrew thực chất chỉ muốn được riêng tư tận hưởng những giây phúc bình yên bên cạnh Nga. Thế nhưng, trong tình huống này lại trở thành lợi thế cho anh, anh biết Nga là một cô gái cả nể và lịch thiệp. Chắc chắn cô sẽ không nỡ lòng nào mà từ chối Casey, người vốn đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ với Will. Đây sẽ là một dịp tốt cho Casey và Will nối lại mối quan hệ của mình. Chính vì thế, dù trong lòng không hề muốn, anh vẫn tỏ ra rộng lượng bao dung, quay qua phía Nga yêu chiều xoa nhẹ tấm lưng cô dịu giọng nói.
"Tuỳ vào Thiên Nga quyết định. Nếu như cô ấy đồng ý thì đối với anh không thành vấn đề gì."
Không tự nhiên nhìn về hướng gương mặt háo hức mong chờ của Casey, rồi quay sang gương mặt trầm lặng tâm trạng của Will, Nga gượng cười miễn cưỡng ngấm ngầm chấp nhận quyết định của Andrew và đồng ý lời đề nghị của Casey.
"Nga vẫn đang phân vân về chuyến đi này, nhưng nếu mọi người cùng nhau đi thì chắc chắn sẽ vui lắm."
Casey nở nụ cười rạng rỡ khi nghe Nga nói thế. Cô mừng thầm quay sang phía Will như dò xét ý định của anh, trong lòng vô cùng hy vọng anh sẽ đồng ý tham gia chuyến đi chơi xa này. Từ lúc cô đưa ra ý định này, anh vẫn chưa phản đối gì nên cô càng có thêm hy vọng. Bà Maria Đinh Ái Hậu, mẹ của Will cũng sắp sang Việt Nam rồi. Chắc chắn bà sẽ gây ảnh hưởng đến con trai của mình trong việc hàn gắn cho mối quan hệ của cả hai. Từ ngày cả hai chia tay nhau đến giờ, không ngày nào mà cô không gọi điện về Mỹ trò chuyện cùng bà. Bà đã hứa sẽ làm tất cả để giúp cả hai về lại bên nhau như ngày xưa. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vô cùng hưng phấn trong lòng, đưa mắt quay sang nhìn khuôn mặt trầm lặng có phần buồn bã của anh.
Vẫn duy trì những hoạt động lâu năm của tập đoàn TLS, hàng năm, vào dịp lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn, công ty vẫn luôn tổ chức những chương trình ca múa hát tạp kỹ, rút thăm trúng thưởng và đặc biệt là phần công bố số tiền tài trợ cho tổ chức từ thiện mà công ty sáng lập ra. Phẩn này cũng là phần cuối cùng của bữa tiệc đêm nay.
Ấn nút mở khoá trên màn hình điện thoại hiệu SamSung màu đỏ booc-đô, Casey nhìn quanh quẩn xung quanh khu vực chiêu đãi mà không nhìn thấy Will đâu cả. Chỉ còn 30 phút nữa thôi là anh sẽ phải có mặt tại sân khấu để tuyên bố số tiền tài trợ và phát biểu nội dung kết thúc bữa tiệc. Bộ phận tổ chức đang nóng lòng tìm anh nhằm sắp xếp thời gian hợp lý để kết thúc bữa tiệc, nên một trong số những nhân viên Hành Chánh đã khẩn trương tiến đến dò hỏi Casey.
Không còn bao lâu nữa, bữa tiệc sẽ kết thúc nhưng không khí tại khuôn viên TLS Việt Nam vẫn vô cùng sôi động. Mọi người thi nhau lên sân khấu trổ tài văn nghệ mà không hề rụt rè ngượng ngùng, tiếng cười nói chuyện trò rôm rã cả một góc khu công nghiệp đang bắt đầu về khuya.
Trên tầng 8, từ ngoài cửa kiếng sát đất nhìn vào phòng làm việc của Tổng Giám Đốc le lói ánh đèn bàn vàng nhẹ. Bên trong phòng, liên tục vang lên tiếng chai và ly thuỷ tinh chạm vào nhau. Không gian yên ắng đến độ chỉ còn có thể nghe được âm thanh này.
Trong bóng tối với chút đèn bàn được mở nhỏ, phía sau bàn làm việc, Will đang trầm ngâm cầm ly rượu trên tay khi Nga đột ngột bước vào phòng. Vì cứ nghĩ lúc này sẽ không có ai trong phòng nên cô đã sơ ý không hề gõ cửa. Ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt có phần u uất của anh, cô dừng hẵn bước chân của mình về nơi cô đang muốn hướng đến trong vội vã. Bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của anh nhìn về phía mình mà không nói một lời, cô bỗng chốc e dè không biết có nên rời khỏi phòng trong lúc này hay không. Cuối cùng, cô cũng nhẹ giọng khẽ khàng cất tiếng.
"Xin lỗi Tổng Giám Đốc! Vì tôi cứ ngỡ Tổng Giám Đốc vẫn còn ở bữa tiệc nên đã vô ý không gõ cửa phòng."
"Không sao!"
Chăm chú nhìn điệu bộ ngập ngừng của Nga, Will bỏ ly rượu xuống bàn rồi đứng lên, dần dần bước tới gần cô. Có vẻ anh đã uống hơi nhiều nên dáng đi đã không còn vững vàng nữa. Cô có cảm giác bóng dáng cao lớn khôi ngô tuấn tú đó có thể ngã về phía cô bất cứ lúc nào, và ý nghĩ này làm lòng cô vô cùng bất an. Càng tiến gần đến cô hơn, mùi rượu trên người anh càng chiếm lấy khướu giác của cô mạnh mẽ hơn. Lẽ ra trong đêm quan trọng như thế này, anh không nên uống nhiều rượu như vậy. Cả đêm nay, cô để ý thấy anh trầm mặt suy tư, không dành nhiều thời gian tiếp chuyện với khách mời hay ban giám đốc công ty mà chỉ liên tục uống rượu, hết ly này đến ly khác. Và anh chỉ uống độc một loại rượu Vodka. Không biết tự bao giờ, mùi vị này dần dần trở nên quen thuộc và động khước giác đối với cô hơn cả vị Single Matt.
"Cũng đã gần đến giờ phát biểu kết thúc bữa tiệc, Tổng Giám Đốc nên xuống dưới thì hơn. Mọi người đang đợi Tổng Giám Đốc thì phải."
Trước lời hối thúc và ánh mắt có phần dè chừng lấp lánh như sao trong bóng tối của Nga, Will dường như không nghe lời cô vừa nói, chỉ chăm chú nhìn gương mặt e lệ xinh đẹp trước mặt mà anh đang từng bước tiến đến. Sau đó anh đứng trước mặt cô rất gần, hơi rượu phà vào chiếc mũi xinh đẹp của cô, mang đến cảm giác vừa dễ chịu vừa gần gũi.
"Em lên đây làm gì? Em lên đây chỉ để tìm anh quay lại bữa tiệc thôi sao?"
Chỉ một câu hỏi giản đơn thôi, nhưng đã mất của Nga vài giây chỉ để trả lời câu hỏi này. Và cô cũng đã trả lời ngắn gọn và chắc nịch nhất có thể.
"...Phải!"
Chút thất vọng hiện lên trong mắt Will sau khi anh đã gửi gắm tất cả sự chờ mong từ câu hỏi mà anh vừa thốt ra. Sau đó, anh tiến gần về phía cô hơn một bước nữa, thân thể anh như muốn đổ sụp vào dáng người nhỏ bé của cô như muốn tìm điểm tựa. Chút bồn chồn trong mắt khi nhìn anh, cô e dè lùi chân về phía sau vài bước, cố tình tạo khoảng cách khi thân thể anh đã tiến quá gần về phía cô. Cô nhỏ bé và mong manh quá, cô sợ không thể đỡ lấy thân thể đó. Hoặc là từ sâu thẳm trong thâm tâm, cô sợ rằng nếu yếu đuối đỡ lấy anh, cô sẽ không thể buông thân thể anh ra khỏi người mình được nữa.
Dù Nga đã chắc nịch trả lời rằng đó không phải là mục đích của cô khi quay trở lại phòng làm việc của Will. Thế nhưng, sau khi định rời khỏi cửa phòng trong ánh mắt luyến tiếc và thất vọng của anh, cô bất ngờ quay lại rồi tiến về phía phòng sinh hoạt riêng dành cho Tổng Giám Đốc. Thực sự, cô đang đi tìm một vật mà mình đã đánh rơi. Vật này vô cùng quan trọng và qúy giá đối với cô. Cô không thể nào mất nó được.
"Tôi bỏ quên đồ trong phòng sinh hoạt của anh. Tôi vào đó rồi sẽ ra ngay thôi."
Không đợi Will nói gì, Nga đi nhanh vào trong, dáng vẻ vội vàng hối hả cũng giống như lúc cô đi vào phòng anh mà không gõ cửa. Chắc chẳn món đồ mà cô đang muốn tìm vô cùng quan trọng đối với cô. Anh có thể nhìn thấy điều này trong ánh mắt của cô và cả trong sự lo lắng của cô khi cúi người tìm kiếm mọi ngóc ngách từ sàn nhà đến đồ vật trong phòng sinh hoạt. Cô chăm chú đến độ không hề nhìn thấy sự tồn tại của anh ở ngay cửa phòng cô đang đứng.
Sau một lúc lặng lẽ nhìn Nga thất vọng chống tay lên bàn trong nhà vệ sinh, cuối cùng, Will cũng lên tiếng hỏi, giọng nghẹn đắng như thể nội dung chuẩn bị nói ra đang bóp nát trái tim anh.
"Em đang tìm cái này có phải không?"
Tấm băng rôn khổ đại nền trắng chữ màu đồng lấp lánh được treo phía trước cổng TLS chính thức chào đón hàng ngàn công nhân viên đến tham dự bữa tiệc được tổ chức hoành tráng nhất trong năm. Đây là một trong những dịp công nhân viên TLS không những được làm quen và giao lưu với các đồng nghiệp ở những bộ phận, phòng ban khác mà họ còn có cơ hội được tiếp xúc và trò chuyện với các nhân vật trong ban giám đốc của công ty. Đây có thể gọi là ngày mà tất cả các thành viên TLS đều có vị trí bình đẳng như nhau, không phân biệt cấp bậc trong công việc hay địa vị trong xã hội.
5 giờ chiều ngày thứ Hai, công nhân viên và quan khách đến tham dự đã bắt đầu tiến vào trong cổng chính của trụ sở TLS.
Năm nay, ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn máy ảnh TLS rơi vào ngày thứ Hai. Để đánh dấu sự kiện lớn nhất trong năm của TLS, công ty đã cho toàn bộ công nhân viên được nghỉ một tuần lễ hưởng lương một trăm phần trăm làm mọi người vô cùng háo hức. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên TLS ưu ái cho công nhân viên chức đến như vậy khiến mọi người càng thêm yêu mến người Tổng Quản Lý đương nhiệm. Tuy nhiên, họ không hề biết rằng, thực chất đây không phải là quyết định của Tổng Giám Đốc William Đinh Tells mà là từ phía giám đốc phát triển Andrew Việt Trần.
Và tất nhiên, Andrew Việt Trần bao giờ làm gì cũng phải có lý do riêng.
Mọi công tác chuẩn bị cho đại tiệc long trọng này đã được lên kế hoạch từ hai tháng trước. Địa điểm tổ chức bữa tiệc được diễn ra ở bãi đất trống của công ty theo phong cách tiệc buffet. Cả tháng nay, Nga bận rộn túi bụi trong việc phụ trách tổ chức tiệc cùng với nhóm nhân viên của phòng Hành Chánh. Tất cả đã làm việc cật lực với hy vọng buổi tiệc sẽ diễn ra thành công nhất.
Ngoài việc được nghỉ làm có hưởng lương, được đến tham dự bữa tiệc long trọng với cơ hội nhận những phần thưởng có giá trị và được hưởng thức những món ăn ngon, thì việc được ăn diện siêm áo lụa là trong ngày này chính là điều làm cho nhóm nhân viên nữ của TLS háo hức chờ đợi nhất. Trong số đó thì nhóm là những người thiếu kiên nhẫn chờ đợi hơn cả. Cả tháng nay, đây là chủ đề mà các thành viên trong hội bà 8 TLS bàn tán rôm rã nhất. Mỗi khi đi ngang qua khu vực lễ tân, ai cũng được dịp nghe các nàng thao thao bất tuyệt về việc sẽ trang điểm như thế nào và ăn mặc ra sao vào cái ngày trọng đại này. Ai ai cũng muốn mình trông thật bắt mắt và quyến rũ nhất. Không háo hức sao được, khi đây là dịp hiếm hoi các nhân viên nữ trong công ty được tiếp xúc giao lưu với những thành viên của ban giám đốc. Nhất là hầu hết các thành viên của ban quản lý cấp cao này đều đang trong tình trạng còn độc thân. Trong quá khứ, tại những bữa tiệc như thế này đã từng có những công nhân viên nữ lọt vào mắt xanh của những nhân vật nắm giữ chức vụ lớn trong TLS và công ty đối tác. Chỉ trong một đêm, từ một người công nhân vô danh, những nàng Lọ Lem may mắn thời hiện đại này đã hoàn toàn thay đổi số phận cuộc đời họ. Chính vì vậy, đại tiệc kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn chính là ngày mà phái nữ TLS cực kỳ mong đợi nhất trong năm.
Lắc đầu nhìn nhóm công nhân nữ ăn mặc chảy chuốt và khoát lên người những bộ quần áo hết sức nhà quê, rồi sau đó lại quay sang trề môi nhìn nhóm ăn diện và trang điểm cầu kỳ thái quá, Thảo nghiêng đầu rót khẽ vào tai Nga, người đang vô cùng bận rộn với việc hướng dẫn nhân viên cấp dưới chuẩn bị cho đại tiệc.
"Ê, Nga! Nga xem cái nhóm của công ty mình kìa. Tiệc mừng ngày thành lập công ty thôi mà bọn nó làm gì mà ăn bận như là đi tham dự nhận giải Oscar không bằng."
Vừa nói Thảo vừa trề môi dài thường thược chỉ trích người khác. Trong khi trên người cô cũng đang diện một chiếc váy đỏ trông vô cùng cầu kỳ làm sáng bừng cả một góc trời đang dần dần tắt bóng.
"Nhìn gì mà vừa quê vừa sến súa vô bờ bến luôn! Trời! Trời! Lại còn đứng ỏng ẹo cho đám đàn ông hám sắc chụp hình nữa kìa. Đúng là nhóm này hám trai không còn đường để nói."
Sau khi đứng chê bai người khác chán chê xong, Thảo cầm ly rượu với dáng vẻ vô cùng sành điệu quay sang nhìn Nga từ trên xuống dưới rồi tiếp tục mở miệng chê bai tiếp.
"Trời đất ơi! Giờ này, sao Nga không đi về nhà thay đồ đi? Đừng nói Nga sẽ mặc như thế này tham dự tiệc đêm nay nha?"
"Nga có đem cái váy. Chút nữa xong việc chuẩn bị tiệc Nga mới đi thay được. Bây giờ mặc vào vướng vếu lắm."
Vừa trả lời Thảo, Nga vừa thoăn thoắt sắp xếp lại khăn trải bàn cùng hoa tươi cho ngay ngắn và đẹp mắt. Vô cùng năng động và dễ thương trong chiếc quần skinny jean trắng và áo thun polo màu hồng nhạt, mái tóc dài được búi cao trên đỉnh đầu, Nga thoăn thoắt di chuyển hết nơi này đến nơi khác trong khu vực tổ chức tiệc. Cầm sấp giấy trắng trên tay, đi đến đâu cô cũng tươi cười cùng nhân viên phục vụ và nhẹ giọng hướng nhẫn mọi người. Hình ảnh cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn và mảnh mai dưới ánh chiều tà khiến người đàn ông đứng cách đó không xa chăm chú ngắm nhìn rồi cong nhẹ đôi môi. Thỉnh thoảng, những người đi ngang qua người đàn ông trong bộ trang phục đơn giản quần jean xanh đậm và áo sơ mi trắng đó, họ lại cúi đầu mỉm cười chào kính trọng.
"Xin chào Tổng Giám Đốc!"
"Chào Tổng Giám Đốc! Tổng Giám Đốc đến sớm quá vậy?"
"Tổng Giám Đốc đang nhìn ai mà say sưa quá vậy?"
"Ôi! Sao Tổng Giám Đốc lại làm những công việc này? Để tôi giúp Tổng Giám Đốc cho ạ."
Đáp trả những lời chào và những câu hỏi của những công nhân viên xung quanh, Will chỉ mỉm cười hiền hậu và gật đầu chào. Đối với tất cả mọi người trong công ty, anh đều lịch sự và tôn trọng họ. Bất kể họ là ai, làm công việc gì và đến từ đâu. Chính vì thế, hầu như mọi người trong công ty ai cũng đều quý mến và tôn trọng anh. Mặc dù, những việc vặt trong công tác tổ chức bữa tiệc này không cần anh phải lo tới, nhưng anh vẫn chung tay cùng Nga và nhân viên cấp dưới trong việc chuẩn bị cho bữa tiệc diễn ra một cách tốt đẹp nhất. Thỉnh thoảng, trong lúc làm công việc của mình, anh lại bí mật ngắm nhìn Nga từ xa. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười trong trẻo của cô thôi cũng đủ làm anh hạnh phúc lắm rồi, dù hiện tại, mối quan hệ giữa anh và cô vẫn luôn xa cách như những ngày đầu gặp lại nhau.
8 giờ tối, không khí của bữa tiệc diễn ra vô cùng nhộn nhịp và rộn ràng. Đêm nay, bãi đất trống vốn chỉ tươi ươm một màu xanh giờ trở nên vô cùng sinh động bởi những bộ trang phục đủ màu sắc của khách đến dự tiệc, và lấp lánh hơn bởi những dãy đèn lồng màu vàng nhạt.
Đứng lặng lẽ hoà lẫn trong đám đông, Nga cũng như bao nhiêu người tham dự bữa tiệc này đều chăm chú hướng về phía sân khấu lớn chính diện của khu đất trống, nơi Tổng Giám Đốc TLS Việt Nam đang đứng phát biểu về ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn. Đêm nay vẫn như thường ngày đến công ty, Will giản dị trong chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác thêm áo vest màu xám tro cùng cà vạt màu đỏ đậm của thương hiệu thời trang bình dân Guess. Cho dù được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có nhưng anh vẫn luôn sống một cuộc đời giản dị, tiết kiệm tuyệt đối với những nhu cầu xa sỉ không cần thiết vẫn luôn được anh đặt lên hàng đầu. Trang phục anh mặc thường được đặt mua từ các thương hiệu bình dân của Mỹ. Và cho dù khoác lên người những bộ trang phục hoàn toàn không đắc tiền và giản dị như vậy, nhưng ở anh vẫn toát lên nét đẹp nam tính hấp dẫn người đối diện. Cô cũng từng là một trong những số đó, chưa bao giờ giữ được nét tự nhiên và ngăn cho tim mình ngừng đập mỗi khi chạm phải đôi mắt nâu cuốn hút lòng người từ anh.
Sau bài diễn văn kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn từ Tổng Giám Đốc TLS Việt Nam, mọi người bắt đầu tụ tập thành từng nhóm lớn nhỏ vừa hưởng thức bữa tiệc tối ngon miệng vừa trò chuyện nói cười rôm rã.
Dù chỉ khoác lên người chiếc váy trắng cổ vuông đơn giản nhưng Nga trông vẫn vô cùng xinh đẹp. Vải voan trắng dài chấm gối được cắt may vô cùng tinh xảo, thiết kế thân váy ôm sát thân hình mảnh mai của người mặc làm tôn lên những đường cong tuyệt mỹ khiến Nga trông vừa duyên dáng thanh lịch nhưng vẫn không kém phần sang trọng và hấp dẫn. Đây là món quà mà Andrew đã tặng cho cô từ rất lâu nhưng cô vẫn chưa một lần dùng đến. Chính vì vậy, khi vừa nhìn thấy cô bẽn lẽn trông đám đông khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của mình thì Andrew nhếch đôi môi quyến rũ nam tính lên tỏ vẻ rất hài lòng. Nụ cười tuyệt đẹp này không hề có ý nghĩ bỡn cợt hay khiêu khích mà ngược lại nó chứa đựng trọn vẹn sự yêu chiều và gửi gắm tất cả sự đắm say về hướng người đón nhận nó.
Tham dự bữa tiệc đêm nay, Andrew khoác lên người bộ vest đen huyền bí sang trọng của thương hiệu thời trang danh tiếng Hermes. Đây là thương hiệu rất được anh ưa chuộng và hầu hết trang phục của anh đều được đặt từ nhãn hàng này. Và bao giờ cũng vậy, sự xuất hiện của anh luôn thu hút mọi ánh nhìn từ phía đám đông. Phái nữ thì trầm trồ to nhỏ ca ngợi nét điển trai tuấn tú hơn người và bày tỏ sự ngưỡng mộ dành cho anh, còn phái nam thì đua nhau tiến đến bắt tay tiếp chuyện.
Nhìn thấy Andrew bận rộn tiếp khách với ly rượu Single Matt trên tay mà mắt vẫn dõi trông theo về phía mình, Nga dịu dàng mỉm cười nhìn anh rồi rảo bước xung quanh khu vực chiêu đãi để trợ giúp những đồng nghiệp khác đang quản lý phục vụ cho bữa tiệc. Thức ăn ngon mắt và thơm phưng phức bày biện trên các bàn tiệc làm bao tử của cô kịch liệt đình công dữ dội vì cô vẫn chưa ăn chút gì từ sáng sớm. Dù đói bụng vô cùng nhưng đến lúc này, cô vẫn chưa có thời gian để thưởng thức, bận bịu đi lại xung quanh các bàn tiệc sửa sang ly tách, hoa trà và nhắc nhở phục vụ mang thức ăn lên thêm. Đang trong lúc loay hoay dặn dò người phục vụ mang thêm nước uống cho khách đến dự, cô đã nghe giọng nói ôn tồn điềm nhiên quen thuộc từ phía sau.
"Em đã ăn uống gì chưa mà còn đứng đây ôm đồm công việc chiêu đãi? Có bao nhiêu nhân viên phục vụ lo cho bữa tiệc rồi. Em cần gì lo lắng và nhọc công như vậy?"
Nghe giọng Andrew ở phía sau, Nga quay lại nhìn thì đã thấy anh đang cầm sẵn đĩa thức ăn trên tay chìa về phía cô. Muỗng nĩa cũng đã sẵn sàng. Thức ăn còn ấm nóng nghi ngút khói.
"Chút nữa em ăn cũng được mà!"
Dù miệng nói thế nhưng Nga cũng miễn cưỡng đón lấy đĩa thức ăn từ tay Andrew khi bắt gặp sắc mặt không được vui của anh. Lần nào cũng vậy, mỗi khi biết cô không ăn uống đúng giờ là mặt mày anh đen thui, miệng toàn nói ra lời khó chịu.
Cầm chiếc đĩa đầy ấp thức ăn mà Andrew đã chọn cho mình, Nga bỏ miếng khoai tây chiêng vào miệng, mỉm cười nhìn anh nhẹ giọng nói như cố gắng xua tan mây đen trên gương mặt của ai kia y hệt bao lần trước đó.
"Cám ơn anh! Thức ăn ngon quá à." "
"Ừm! Ăn nhiều vào!"
"Sao anh lấy thức ăn cho em nhiều quá vậy? Làm sao em ăn hết bây giờ?"
"Không nhiều đâu, em ráng ăn cho hết thì người mới có sức khoẻ. Hiểu không?"
"Ừm! Em biết rồi."
Để lại Nga bên bàn thức ăn đầy ấp, Andrew tiến đến chỗ khu vực phục vụ thức uống lấy ly nước cam rồi quay lại chỗ cô, kiên nhẫn nhìn cô ăn rồi thỉnh thoảng chìa ly nước cam cho cô uống rồi lại giành cầm lấy, chăm chú nhìn cô ăn. Thỉnh thoảng, anh lại đưa tay lau chút thức ăn bám trên môi cô bằng hành động vô cùng trìu mến. Trong khi anh không hề quan tâm đến những ánh mắt tò mò, ghen tỵ của những người xung quanh dành cho cả hai, thì cô cảm thấy vừa ngượng vừa xấu hổ vô cùng, cố tình lãng tránh và nhắc nhở anh giữ kẽ chốn đông người. Tuy vậy, Andrew Việt Trần thì biết nghe ai bao giờ, vẫn cứ ung dung và tự nhiên làm điều mà mình thích.
Từ dạo Nga chuyển lên làm việc cho Will, Andrew rất không vui lòng khi cô làm việc quá sức đến quên ăn, quên ngủ và quên cả anh. Vì bữa đại tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty này mà cô đã bỏ ra biết bao công sức. Nhìn cô vất vả và mệt mỏi xanh xao nhưng vẫn phớt lờ sự quan tâm và trách móc của anh mà anh vô cùng thiếu kiên nhẫn trong lòng. Anh cực kỳ rất mong bữa tiệc này được diễn ra thành công tốt đẹp để có thể đưa cô đi nghỉ dưỡng vài ngày. Vì biết cô là người tham công tiếc việc nên anh đã ấn định ngày lễ kỷ niệm thành lập tập đàn sẽ được tổ chức đúng ngày và toàn bộ công nhân được nghỉ việc hưởng lương. Với quyết định này, anh tin chắc cô sẽ khó lòng từ chối việc đi Thuỵ Sĩ cùng với anh vào tối ngày mai. Dù cô vẫn chưa đồng ý và nhắc gì đến chuyến đi này, nhưng anh đã chuẩn bị và lên kế hoạch từ trước cho chuyến đi. Vé cũng đã đặt, theo dự định, cả hai sẽ lên máy bay vào 9 giờ tối ngày mai.
"Phần công việc hậu của bữa tiệc em cứ để phòng Hành Chánh lo liệu. Chút nữa tiệc tan, anh sẽ lái xe đưa em về."
"Sao em làm vậy được? Em phụ trách bữa tiệc này mà. Em bỏ về như vậy không được đâu. Với lại có xe đưa rước rồi, anh cứ về trước đi. Đừng lo cho em!"
Nghe Nga nói thế, Andrew thở dài một cái. Nhìn đĩa thức ăn vơi dần mà mình đã chọn món giúp cô, anh cố gắng không nổi nóng với cô mà dịu giọng hỏi.
"Ăn nữa không? Anh lấy thêm thức ăn cho em nha?"
"Thôi! Em no rồi. Em không thể ăn thêm nữa đâu."
Nhìn Nga vừa cố gắng ăn nhanh vừa uống ly nước cam nhưng mắt cứ dán tứ phía để theo dõi bữa tiệc, Andrew lắc nhẹ đầu bất mãn rồi cất giọng nói.
"7 giờ tối mai, chúng ta sẽ đón chuyến bay sang Thuỵ Sĩ. Tối nay, em nhớ cố gắng về sớm nghỉ ngơi để mai còn đi chơi. Có nghe anh nói không?"
Nga đang uống ly nước cam ngon lành, nghe Andrew quyết định mọi thứ mà không hề quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không, vội vàng nuốt trôi ngụm nước cam trong miệng nhíu mày nói.
"Em vẫn chưa quyết định sẽ đi hay không mà? Sao anh lại tự ý sắp xếp hết mọi thứ như vậy?"
"Thì bây giờ anh đã báo với em rồi còn gì?"
"Em chưa có xin phép mạ gì hết..."
"Anh đã gọi điện xin phép mạ cho em đi chơi với anh rồi. Em không cần phải lo chuyện đó."
Thở mạnh một cái với gương mặt nhăn nhó vô cùng khó coi, Nga đưa ra những lý do khác để từ chối về chuyến đi này. Thực sự, cô đang vô cùng bận rộn với công việc. Dù công ty cho nghỉ nguyên một tuần lễ có hưởng lương, nhưng cô vẫn lên kế hoạch sẽ đến công ty làm việc hết cả tuần này. Còn biết bao nhiêu việc dang dỡ đang chờ cô. Đến lúc này, cô bắt đầu hoài nghi. Liệu ý kiến cho phép công nhân viên TLS nghỉ nguyên một tuần lễ có phải là chủ ý của Andrew chăng?
"Nhưng mà em chưa có chuẩn bị gì hết..."
"Mạ và bé Ngân đã chuẩn bị đồ đạc cá nhân cho em hết rồi. Em cũng sẽ không cần mang theo gì nhiều, vì đến nơi, anh sẽ dẫn em đi mua sắm. Không cần mang vát nặng nhọc sang bên đó làm gì."
Trước hành động tự ý quyết định của Andrew, Nga bất mãn thở mạnh một cái, mặt không ngừng nhăn nhó tỏ vẻ không đồng tình. Cô cảm thấy rất bực bội vì anh quyết định mọi thứ khi chưa có sự đồng ý của cô, cũng như phớt lờ cả cảm xúc của cô. Ngoài ra, cô cũng chưa xin phép Will việc nghỉ phép dài ngày này. Công việc trước khi diễn ra bữa tiệc vốn đã rất bận rộn, hậu bữa tiệc còn bề bộn hơn. Hơn nữa, đây là quãng thời gian rất bận rộn và áp lực với Will trong việc cho ra mắt sản phẩm mới với chỉ tiêu mà cổ đông và ban giám đốc đã đề ra. Vì thế, làm sao cô có thể để mặt anh một mình giải quyết mọi việc được?
"Không được đâu anh! Em còn chưa xin phép Tổng Giám Đốc nữa. Gấp rút đi ngày mai như thế này chắc chắn là không được. Công việc của em bây giờ bận rộn muốn ngập đầu luôn."
Trước những lý do Nga viện ra để từ chối đi Thuỵ Sĩ cùng mình, Andrew dường như không quan tâm đến lời cô nói. Anh chỉ đưa mắt nhìn quanh đám đông trong bữa tiệc. Thỉnh thoảng, anh lại đưa ly rượu lên uống, hoàn toàn phớt lờ việc cô đang cằn nhằn chuyện anh lúc nào cũng làm theo ý mình mà không quan tâm đến cảm xúc của cô. Thấy Will cầm ly rượu Vodka trên tay đang tiến đến, anh ra hiệu báo Will đến gần hơn rồi đi thẳng vảo chủ đề. Casey cũng theo sau Will tách khỏi nhóm khách nước ngoài, đi về phía Andrew và Nga.
"William! Tôi và Nga sẽ đi nghỉ dưỡng trong vòng hai tuần lễ. Tôi báo để cậu thu xếp công việc. Nga lo lắng công việc của cô ấy sẽ không có ai đảm nhiệm. Nếu cần, tôi sẽ cho thư ký của tôi thay thế trong thời gian Nga vắng mặt tại công ty. Quyết định như vậy đi nha!"
Andrew hất mặt về phía Will vừa lên tiếng hỏi như ra lệnh rồi sau đó chưa kịp để Will nói gì thì tự mình quyết định luôn. Quay sang phía Nga anh mỉm cười trấn an gương mặt vẫn còn nhăn nhó khó coi của cô rồi đưa ly rượu lên miệng uống, khuôn mặt trông khá hài lòng với những gì mình vừa sắp xếp.
Trong khi Will vẫn chưa nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Nga, người đang vô cùng bực bội Andrew nên ngó lơ chỗ khác, thì Casey nhanh miệng hỏi.
"Anh Andrew và Nga đi du lịch hả?"
"Ừm!"
Andrew nhếch môi cười nhìn Nga, dịch người sang phía cô hơn, tay cũng choàng qua eo cô như muốn xoa dịu sự giận dỗi vẫn còn hiện qua khuôn mặt xinh đẹp.
Trong chiếc váy dạ hội màu xanh dương bằng lụa mềm mại, mái tóc được bới cao sang trọng và quý phái, Casey nở nụ cười tươi như hoa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời.
"Thế anh và Nga định đi đâu nghỉ dưỡng vậy?"
Casey vừa hỏi vừa nhìn sắc mặt Nga. Cô đoán ngay là Nga đang giận dỗi Andrew, liên tục khéo léo đẩy tay anh ra khỏi người cô. Hai đầu chân mày thanh tú khẽ nhíu lại.
"Thuỵ Sĩ…"
Andrew dự định sẽ đến Thuỵ Sĩ cùng Nga vì mùa này khí hậu bên Châu Âu mát mẻ, rất tốt cho sức khoẻ yếu ớt của cô. Anh cũng lên kế hoạch sẽ đi một vài nước Châu Âu lân cận nếu như cô cảm thấy khoẻ trong người. Anh đã rất nóng lòng và háo hức cho chuyến đi sắp tới. Thế nhưng, khi nhìn vẻ mặt khó coi của cô trong lúc này, anh hơi buồn trong lòng vì cảm thấy mình là người duy nhất mong đợi việc sẽ được ở bên cạnh cô.
"Wow! Mùa này bên đó đẹp lắm. Nga đã đi Thuỵ Sĩ lần nào chưa?"
Dù đang rất bực bội trong lòng nhưng Nga vẫn cố tỏ ra lịch sự trả lời Casey, đồng thời càng cố tình giấu giếm việc cô và Andrew đang cãi nhau.
"Chưa! Nga chưa đi lần nào?"
"Casey đảm bảo Nga sẽ thích mà. Từ Thuỵ Sĩ sang Ý và Pháp cũng khá gần. Hai người có thể lái xe qua đó tham quan cũng được."
Nga không nói gì, chỉ ậm ừ rồi nhìn nét mặt trầm tư của Will. Suốt buổi bốn người đứng cạnh nhau, anh không nói gì nhiều, chỉ đưa ly rượu trên môi uống. Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh nhìn của anh rồi lặng lẽ cúi đầu hoặc quay mặt đi nơi khác trốn tránh.
Mặc dù, Casey và Will đã chia tay, nhưng dường như việc cả hai luôn bên cạnh nhau như thế này khiến cho mọi người xung quanh đều nghĩ họ vẫn đang yêu nhau, là đôi tình nhân đáng ngưỡng mộ và những chuyện xảy ra vừa qua chỉ là do giận hờn đôi co trong chốc lát. Trước mặt tất cả mọi người, Casey vẫn luôn thể hiện mình là người phụ nữ duy nhất xứng đáng đi bên cạnh Will.
Trong khi Nga không có vẻ hứng thú cho chuyến đi xa này thì Andrew tỏ ra rất phấn khởi. Dù thường này, anh không phải là người thích biểu lộ cảm xúc của mình đối với những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
"Anh cũng dự định như vậy. Nga rất thích kiến trúc của thành Rome. Chắc chắn cô ấy sẽ thích. Bọn anh đã đi Pháp vài năm trước…"
Khi nhắc đến nước Pháp, Andrew cong nhẹ đôi môi đẹp đẽ mê hoặc lòng người sang phía Nga, ánh mắt ấm áp nhìn cô, không giấu giếm tình cảm của mình dành cho cô trước mặt người khác. Paris chính là nơi mà cô và anh đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp không thể nào quên.
"Nghe anh và Nga đi du lịch mà em cũng nôn nao quá. Nghỉ cả tuần lễ, em cũng không biết sẽ làm gì. William cũng cần nghỉ ngơi vài ngày. Khí hậu bên đó mùa này vô cùng đẹp. Hay là chúng ta đi cùng nhau đi?"
Lúc đưa ra ý định này, Casey quay sang nhìn Will một cái, vẫn chưa hỏi ý anh đã đề nghị với Andrew và Nga. Nét mặt hớn hở của cô khiến hai người còn lại khó lòng mà từ chối. Andrew thực sự rất muốn được một mình bên cạnh nghỉ ngơi và riêng tư với Nga. Vì thế, anh chỉ cong nhẹ đôi môi, quay người sang nhìn Nga như dò hỏi ý kiến của cô.
Nga vốn không mong đợi chuyến đi này. Vì thế, sự việc Casey muốn tháp tùng đi cùng cô và Andrew khiến cô vô cùng khó xử. Lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía Andrew mà không biết phải trả lời thế nào. Nhìn thái độ của cả Andrew và Nga như vậy, Casey có chút ngượng ngùng vội vàng xua tay nói.
"Ồi! Em xin lỗi. Em cũng thật là vô ý quá. Hai người muốn được riêng tư bên cạnh nhau mà em quên mất. Em xin lỗi hai người nha…"
Andrew thực chất chỉ muốn được riêng tư tận hưởng những giây phúc bình yên bên cạnh Nga. Thế nhưng, trong tình huống này lại trở thành lợi thế cho anh, anh biết Nga là một cô gái cả nể và lịch thiệp. Chắc chắn cô sẽ không nỡ lòng nào mà từ chối Casey, người vốn đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ với Will. Đây sẽ là một dịp tốt cho Casey và Will nối lại mối quan hệ của mình. Chính vì thế, dù trong lòng không hề muốn, anh vẫn tỏ ra rộng lượng bao dung, quay qua phía Nga yêu chiều xoa nhẹ tấm lưng cô dịu giọng nói.
"Tuỳ vào Thiên Nga quyết định. Nếu như cô ấy đồng ý thì đối với anh không thành vấn đề gì."
Không tự nhiên nhìn về hướng gương mặt háo hức mong chờ của Casey, rồi quay sang gương mặt trầm lặng tâm trạng của Will, Nga gượng cười miễn cưỡng ngấm ngầm chấp nhận quyết định của Andrew và đồng ý lời đề nghị của Casey.
"Nga vẫn đang phân vân về chuyến đi này, nhưng nếu mọi người cùng nhau đi thì chắc chắn sẽ vui lắm."
Casey nở nụ cười rạng rỡ khi nghe Nga nói thế. Cô mừng thầm quay sang phía Will như dò xét ý định của anh, trong lòng vô cùng hy vọng anh sẽ đồng ý tham gia chuyến đi chơi xa này. Từ lúc cô đưa ra ý định này, anh vẫn chưa phản đối gì nên cô càng có thêm hy vọng. Bà Maria Đinh Ái Hậu, mẹ của Will cũng sắp sang Việt Nam rồi. Chắc chắn bà sẽ gây ảnh hưởng đến con trai của mình trong việc hàn gắn cho mối quan hệ của cả hai. Từ ngày cả hai chia tay nhau đến giờ, không ngày nào mà cô không gọi điện về Mỹ trò chuyện cùng bà. Bà đã hứa sẽ làm tất cả để giúp cả hai về lại bên nhau như ngày xưa. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vô cùng hưng phấn trong lòng, đưa mắt quay sang nhìn khuôn mặt trầm lặng có phần buồn bã của anh.
Vẫn duy trì những hoạt động lâu năm của tập đoàn TLS, hàng năm, vào dịp lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn, công ty vẫn luôn tổ chức những chương trình ca múa hát tạp kỹ, rút thăm trúng thưởng và đặc biệt là phần công bố số tiền tài trợ cho tổ chức từ thiện mà công ty sáng lập ra. Phẩn này cũng là phần cuối cùng của bữa tiệc đêm nay.
Ấn nút mở khoá trên màn hình điện thoại hiệu SamSung màu đỏ booc-đô, Casey nhìn quanh quẩn xung quanh khu vực chiêu đãi mà không nhìn thấy Will đâu cả. Chỉ còn 30 phút nữa thôi là anh sẽ phải có mặt tại sân khấu để tuyên bố số tiền tài trợ và phát biểu nội dung kết thúc bữa tiệc. Bộ phận tổ chức đang nóng lòng tìm anh nhằm sắp xếp thời gian hợp lý để kết thúc bữa tiệc, nên một trong số những nhân viên Hành Chánh đã khẩn trương tiến đến dò hỏi Casey.
Không còn bao lâu nữa, bữa tiệc sẽ kết thúc nhưng không khí tại khuôn viên TLS Việt Nam vẫn vô cùng sôi động. Mọi người thi nhau lên sân khấu trổ tài văn nghệ mà không hề rụt rè ngượng ngùng, tiếng cười nói chuyện trò rôm rã cả một góc khu công nghiệp đang bắt đầu về khuya.
Trên tầng 8, từ ngoài cửa kiếng sát đất nhìn vào phòng làm việc của Tổng Giám Đốc le lói ánh đèn bàn vàng nhẹ. Bên trong phòng, liên tục vang lên tiếng chai và ly thuỷ tinh chạm vào nhau. Không gian yên ắng đến độ chỉ còn có thể nghe được âm thanh này.
Trong bóng tối với chút đèn bàn được mở nhỏ, phía sau bàn làm việc, Will đang trầm ngâm cầm ly rượu trên tay khi Nga đột ngột bước vào phòng. Vì cứ nghĩ lúc này sẽ không có ai trong phòng nên cô đã sơ ý không hề gõ cửa. Ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt có phần u uất của anh, cô dừng hẵn bước chân của mình về nơi cô đang muốn hướng đến trong vội vã. Bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của anh nhìn về phía mình mà không nói một lời, cô bỗng chốc e dè không biết có nên rời khỏi phòng trong lúc này hay không. Cuối cùng, cô cũng nhẹ giọng khẽ khàng cất tiếng.
"Xin lỗi Tổng Giám Đốc! Vì tôi cứ ngỡ Tổng Giám Đốc vẫn còn ở bữa tiệc nên đã vô ý không gõ cửa phòng."
"Không sao!"
Chăm chú nhìn điệu bộ ngập ngừng của Nga, Will bỏ ly rượu xuống bàn rồi đứng lên, dần dần bước tới gần cô. Có vẻ anh đã uống hơi nhiều nên dáng đi đã không còn vững vàng nữa. Cô có cảm giác bóng dáng cao lớn khôi ngô tuấn tú đó có thể ngã về phía cô bất cứ lúc nào, và ý nghĩ này làm lòng cô vô cùng bất an. Càng tiến gần đến cô hơn, mùi rượu trên người anh càng chiếm lấy khướu giác của cô mạnh mẽ hơn. Lẽ ra trong đêm quan trọng như thế này, anh không nên uống nhiều rượu như vậy. Cả đêm nay, cô để ý thấy anh trầm mặt suy tư, không dành nhiều thời gian tiếp chuyện với khách mời hay ban giám đốc công ty mà chỉ liên tục uống rượu, hết ly này đến ly khác. Và anh chỉ uống độc một loại rượu Vodka. Không biết tự bao giờ, mùi vị này dần dần trở nên quen thuộc và động khước giác đối với cô hơn cả vị Single Matt.
"Cũng đã gần đến giờ phát biểu kết thúc bữa tiệc, Tổng Giám Đốc nên xuống dưới thì hơn. Mọi người đang đợi Tổng Giám Đốc thì phải."
Trước lời hối thúc và ánh mắt có phần dè chừng lấp lánh như sao trong bóng tối của Nga, Will dường như không nghe lời cô vừa nói, chỉ chăm chú nhìn gương mặt e lệ xinh đẹp trước mặt mà anh đang từng bước tiến đến. Sau đó anh đứng trước mặt cô rất gần, hơi rượu phà vào chiếc mũi xinh đẹp của cô, mang đến cảm giác vừa dễ chịu vừa gần gũi.
"Em lên đây làm gì? Em lên đây chỉ để tìm anh quay lại bữa tiệc thôi sao?"
Chỉ một câu hỏi giản đơn thôi, nhưng đã mất của Nga vài giây chỉ để trả lời câu hỏi này. Và cô cũng đã trả lời ngắn gọn và chắc nịch nhất có thể.
"...Phải!"
Chút thất vọng hiện lên trong mắt Will sau khi anh đã gửi gắm tất cả sự chờ mong từ câu hỏi mà anh vừa thốt ra. Sau đó, anh tiến gần về phía cô hơn một bước nữa, thân thể anh như muốn đổ sụp vào dáng người nhỏ bé của cô như muốn tìm điểm tựa. Chút bồn chồn trong mắt khi nhìn anh, cô e dè lùi chân về phía sau vài bước, cố tình tạo khoảng cách khi thân thể anh đã tiến quá gần về phía cô. Cô nhỏ bé và mong manh quá, cô sợ không thể đỡ lấy thân thể đó. Hoặc là từ sâu thẳm trong thâm tâm, cô sợ rằng nếu yếu đuối đỡ lấy anh, cô sẽ không thể buông thân thể anh ra khỏi người mình được nữa.
Dù Nga đã chắc nịch trả lời rằng đó không phải là mục đích của cô khi quay trở lại phòng làm việc của Will. Thế nhưng, sau khi định rời khỏi cửa phòng trong ánh mắt luyến tiếc và thất vọng của anh, cô bất ngờ quay lại rồi tiến về phía phòng sinh hoạt riêng dành cho Tổng Giám Đốc. Thực sự, cô đang đi tìm một vật mà mình đã đánh rơi. Vật này vô cùng quan trọng và qúy giá đối với cô. Cô không thể nào mất nó được.
"Tôi bỏ quên đồ trong phòng sinh hoạt của anh. Tôi vào đó rồi sẽ ra ngay thôi."
Không đợi Will nói gì, Nga đi nhanh vào trong, dáng vẻ vội vàng hối hả cũng giống như lúc cô đi vào phòng anh mà không gõ cửa. Chắc chẳn món đồ mà cô đang muốn tìm vô cùng quan trọng đối với cô. Anh có thể nhìn thấy điều này trong ánh mắt của cô và cả trong sự lo lắng của cô khi cúi người tìm kiếm mọi ngóc ngách từ sàn nhà đến đồ vật trong phòng sinh hoạt. Cô chăm chú đến độ không hề nhìn thấy sự tồn tại của anh ở ngay cửa phòng cô đang đứng.
Sau một lúc lặng lẽ nhìn Nga thất vọng chống tay lên bàn trong nhà vệ sinh, cuối cùng, Will cũng lên tiếng hỏi, giọng nghẹn đắng như thể nội dung chuẩn bị nói ra đang bóp nát trái tim anh.
"Em đang tìm cái này có phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.