Chương 100: Vén màn bí mật. (Phần 4)
Hanny Ho
27/11/2017
Đến lúc này, Nga mới ngước mặt lên, quay ra phía ngoài cửa phòng nhìn
Will. Vật lấp lánh trong bóng đêm, thứ mà cô đang cố công tìm kiếm và lo lắng sẽ mất đi đang nằm lặng lẽ trong bàn tay anh. Vừa nhìn thấy nó,
đôi mắt đang buồn rầu nặng trĩu của cô phút chốc sáng bừng lên trong một khắc, thế nhưng sau đó, cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình lại
rất nhanh bằng thái độ bình thãn nhất có thể. Tuy vậy, cô vẫn không thể
che giấu được vẻ vui mừng khi tìm ra kỷ vật quan trọng đó.
Không một lời nào có thể diễn tả được cảm giác lo lắng của Nga khi đánh quên sợi dây chuyền mà Will đã tặng cho cô 8 năm về trước. Mặc dù, cô đã từng làm đau trái tim anh bằng việc nhấn mạnh, cô đã đánh quên kỷ vật này từ lâu lắm rồi. Thế nhưng, sự thật mà anh không thể nào biết được rằng, suốt 8 năm dài đằng đẵng trôi qua, cô chưa một lần rời xa sợi dây chuyền có nửa trái tim bằng đá đen này. Cô luôn đeo nó trên người, sờ tay lên nó, ngắm nhìn nó trong gương mỗi ngày. Đây là một trong những cách cô hoài niệm về người đã từng tặng nó cho cô. Hơi ấm từ anh như được truyền qua chiếc mặt nhỏ xíu hình đá đen này. Bởi vì mỗi lần chạm tay vào nó, cô lại thấy lòng mình ấm áp đến lạ thường, mọi khó khăn bể cực cô từng trãi qua trong đời phút chốc tan biến mỗi khi cô nghĩ đến anh. Sợi dây chuyền này cho cô cảm giác, anh đang hiện diện bên cạnh cô, trong trái tim cô. Mặc dù, cảm giác này đến và đi rất nhanh, để rồi sau đó những gì còn lại trong cô chỉ là sự hụt hẫng và nỗi đau đớn tận tâm can.
Chiều hôm nay, khi thay đồ ở phòng riêng của Will, Nga đã để quên sợi dây chuyền này trong phòng vệ sinh. Vì kiểu váy mà cô mặc đêm nay có thiết kế phần cổ khá rộng, sợi dây chuyền mà cô cố công che giấu cho riêng mình sau những chiếc áo sơ mi thường ngày phơi bày nổi bật trên phần ngực trắng hồng mịn màn của cô. Chính vì thế, sau khi nhìn ngắm mình trong gương, cô quyết định tháo nó ra. Do sơ ý, cô đã đánh rơi nó trên sàn nhà. Cho đến khi rời bữa tiệc để vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc ngước mặt lên soi người trong gương, cô mới hốt hoảng nhớ đến kỷ vật vô cùng quý giá này. Đi như bay rời khỏi phòng vệ sinh, cô mới cố gắng định hình lại những nơi mình có thể đã đánh rơi nó lúc ban chiều. Phòng cá nhân của Tổng Giám Đốc là nơi đầu tiên cô nghĩ đến. Cô không mong đợi việc, Will đã tìm thấy nó thay cô.
"Sao em lại nói với anh, em đã bỏ nó từ lâu lắm rồi? Em có biết, vì điều này mà anh đã buồn biết bao nhiêu không?"
Đứng lặng người nhìn Will không nói một lời nào. Sau đó, cô quay người về hướng khác, đầu hơi cúi xuống như cố gắng che giấu đi đôi mắt đã bắt đầu nhoà lệ của mình. Mỗi lần nhìn thấy anh, sao cô thấy lòng mình đau không thể tả. Nhìn thấy anh, cô không thể ngăn đôi mắt mình nhỏ lệ vì anh.
Em sẽ phải trả lời anh câu hỏi này như thế nào?
Rằng,
Vì em vẫn quá yêu anh nên không nỡ lòng nào từ bỏ đó.
Ngay cả khi việc làm này không ngừng khiến lòng em ray rức và mặc cảm tội lỗi với người đàn ông hiện tại.
Ngay cả khi không thể gặp lại anh, em vẫn luôn muốn giữ nó bên người, cho riêng mình em ngắm nhìn.
Ngay cả khi chúng ta không thể nào đến được với nhau, sợi dây chuyền này vẫn mãi mãi là kỷ vật thiêng liêng và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời em.
Bên tai Nga, bước chân Will đang từ từ tiến vào trong. Ánh đèn vàng trong phòng vệ sinh được thiết kế màu nâu và đen sang trọng bao trùm lấy họ, bao trùm cả sợi dây chuyền với một nửa mặt trái tim bằng đá đen, thứ mà anh đang từ từ đeo vào chiếc cổ thon thả của cô từ phía sau.
"Anh có thể đeo nó cho em như ngày xưa anh đã từng làm?"
Câu hỏi dịu dàng từ gương mặt ôn nhu như nước của Will như ngàn mũi dao đồng loạt cứa nhẹ vào tim cô. Bao nhiêu kỷ niệm về mùa đông nơi buôn làng Ba Tu nghèo nàn nắm ấy bỗng chốc ùa về làm lòng cô đau không thể tả, trái tim từng chút từng chút một trở nên thoi thóp. Trong giây phút yếu mềm đó, cô chỉ còn biết lặng yên đứng bất động để anh làm công việc mà cách đây 8 năm về trước anh đã từng làm.
8 năm trước và 8 năm sau, có vẻ như anh vẫn làm công việc này rất vụng về. Cô có cảm giác như anh không tỉ mẫn và hơi khó khăn trong việc cài chiếc móc khóa của sợi dây chuyền vào cổ cô. Thế nhưng cô đâu hề biết rằng, anh luôn cố tình làm như vậy. Vì mỗi khi được gần sát bên cô như thế này, anh thấy lòng mình hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Được vén mái tóc dài đen óng ả sang một bên vai cô.
Được nhìn ngắm một nửa khuôn mặt xinh đẹp đang càng lúc càng ửng hồng lên của cô.
Được nhìn thấy chiếc cổ trắng hồng mịn màn của cô.
Được lắng nghe cả hơi thở không trầm ổn và nhịp tim đập liên hồi của cô và tất nhiên là…
Được ngửi cả mùi hoa chè nhẹ nhàng dịu dàng thuần thiết từ thân thể cô.
Trong giây phút dễ chịu này đây, anh ao ước sao nó cứ mãi trường tồn.
Trong giây phút ngắn ngủi này đây, anh ước ao sao thời gian cứ ngưng đọng lại, để anh có thể được gần bên cô mãi mãi mà không phải cách xa.
Lặng lẽ rời khỏi phòng vệ sinh như một kẻ trốn chạy, Nga để lại Will lời cảm ơn nhẹ nhàng máy móc trong tâm trạng sáo rỗng. Ý thức trong đầu cô buộc đôi chân cô phải rời khỏi căn phòng này ngay tức khắc. Cô rất sợ một phút chậm trễ của mình thôi sẽ khiến trái tim bị chi phối và không tài nào rời khỏi nơi này được. Tuy nhiên, anh đã không để cho lý trí và cả con tim của cô có cơ hội làm điều đó, bởi vì khi cô vừa ra đến phòng làm việc của Tổng Giám Đốc đã thấy toàn bộ bờ vai mình được bao bọc bởi khuôn ngực rộng lớn ấm áp của anh. Nhanh chóng sau đó, khuôn ngực cao vút đang đập liên hồi của cô cũng đã bị vòng tay anh giữ lấy, quấn chặt.
Kịp nhận ra cái ôm vô cùng ấm nóng quen thuộc năm nào, Nga rung rẩy đưa đôi bàn tay của mình bấu lấy cánh tay Will, yếu đuối vùng vẫy khỏi chiếc ôm của anh một cách bất lực và buông xuôi. Nước mắt từ đâu tuôn ra, thân thể của cô vì chiếc ôm vô cùng ấm áp của anh mà mềm nhũng ra như sợi lông vũ bị mưa cuốn lấy.
Chiếc ôm này, trong mỗi giấy mơ suốt 8 năm qua, cô chưa bao giờ ngừng khao khát.
Chiếc ôm này, trong mỗi giấy mơ suốt 8 năm qua, cô chưa bao giờ ngừng hoài mong.
Chỉ vì muốn một lần được anh ôm vào lòng như thế này thôi. Cô thậm chí đã từng nghĩ đến việc sẽ đổi lấy cái chết để có được nó. Chỉ cần một lần như thế này thôi cũng sẽ làm cô hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Nhưng còn bây giờ thì sao? Ngay cả khi đã được thoả lòng với mơ ước thầm kín ngày nào, cô lại muốn vùng vẫy trốn chạy?
Sự xa cách và lẫn tránh muốn trốn chạy của cô chắc có lẽ sẽ làm lòng anh đau lắm.
Và anh cũng không thể biết rằng, cô muốn trốn chạy tất cả cũng bởi vì anh.
Cô không muốn anh phải chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Mọi đau đớn cô chỉ mong một mình gánh hết tất cả...
Bên tai Nga, hơi thở ấm nóng quen thuộc mà cô mang theo cả vào trong giấc mộng khẽ lên tiếng. Giọng dịu dàng và nghèn nghẹn của Will đủ biết lòng anh đã kiềm nén điều này từ rất lâu rồi.
"Anh xin em đừng đối xử với anh như thế này nữa có được không? Xin em đừng dày vò anh thêm nữa! Anh thực sự không thể nào có thể chịu đựng được. Đừng hành hạ nhau thêm nữa! Anh mệt mỏi lắm rồi. Anh đã kiệt sức rồi em có biết không Nga?"
Nga có cảm giác như khuôn ngực của mình bị Will siết đến thoi thóp. Hay là vì trong giây phút bối rối này, cô không kịp nhận ra vì một lời của ai kia thôi cũng đã khiến tim cô trở nên đau đớn như muốn chết đi. Bấu lấy cánh tay anh, cô yếu đuối cất giọng van xin khẩn thiết.
"Hãy thả em ra! Xin anh đừng làm vậy! Em xin anh. Chúng ta đã kết thúc rồi. Chúng ta không thể nào quay đầu lại được nữa..."
"Có phải nó vẫn luôn quan trọng đối với em? Có phải trong lòng em vẫn còn có anh? Nếu không còn nghĩ đến anh, em đã bỏ rơi nó từ rất lâu rồi? Nếu nó không quan trọng đối với em. Sao em lại cuống cuồng tìm kiếm nó như vậy? Hãy cho anh biết! Hãy nói cho anh biết rằng, trong lòng em vẫn còn nghĩ đến anh!"
Khẽ nhắm mắt lại để nước mắt tự do tuôn rơi, bởi vì Nga biết người đang ôm cô chặt đến nghẹt thở từ phía sau sẽ không thể nhìn thấy được. Cô đau đớn cắn chặt môi mình đến bật cả máu, bàn tay đang ra sức tháo bỏ vòng tay càng lúc càng siết chặt thân thể trở nên vô hiệu hoàn toàn, giờ chỉ còn biết bấu lấy cánh tay ấm nóng của anh. Không biết vì bất lực không thể buông xuôi, hay bởi vì quyến luyến không thể rút về.
"Chỉ cần biết em vẫn còn giữ kỷ vật tình yêu của hai chúng ta như vậy là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Chỉ cần biết trong lòng em vẫn luôn còn có anh, vẫn luôn nghĩ về anh như bao nhiêu năm qua anh luôn thương nhớ em là anh đã mãn nguyện lắm rồi…"
Câu nói dịu dàng của Will khiến Nga như chết chìm trong hố sâu tình yêu mà cô đang cố gắng không bước chân vào. Tâm trí và thân xác cô giờ đây hoàn toàn tan chảy trong chiếc ôm từ phía sau của anh, trong từng câu nói dịu dàng của anh.
Được chìm đắm trong thân thể cao lớn vô cùng ấm áp của anh, nơi đang toả ra mùi rượu Vodka nồng nặc ấm nóng khiến cô không còn nghĩ đến bất kỳ ai, nhớ đến bất cứ điều gì…
Bao bọc thân thể nhỏ nhắn mỏng manh của Nga trong lồng ngực rộng lớn đầy rượu rơi vãi của mình, Will mê đắm vùi đầu vào tóc cô, áp nửa khuôn mặt tuấn tú hiền hoà như nước vào một bên gò má đẫm nước mắt của cô như cố gắng lau khô. Bên tai cô, anh không ngừng thì thầm lời cầu xin trong giọng nói nghẹn đắng vì rượu.
"Đừng đi! Đừng đi Thuỵ Sĩ! Anh xin em đừng đi…"
Khẽ khép mi lại một lần nữa, Nga thổn thức trong nước mắt, lồng ngực kiềm nén vì yêu anh liên tục lên xuống phập phồng. Cô hoàn toàn không biết phải nói lời nào, hứa hẹn với anh điều gì trong hoàn cảnh trái ngang này. Phía sau lưng cô, anh không ngừng thể hiện sự khao khát có được cô, làn môi anh liên tục in dấu trên chiếc cổ thanh thót của cô. Đi đến đâu, chúng lại lưu dấu tích nóng bỏng đầy men rượu Vodka và mùi vị của riêng anh. Lý trí cô vì sự quyến rũ mê người này mà cố gắng trốn chạy và thoát ra, nhưng thân thể cô lại hoàn toàn làm điều ngược lại. Nụ hôn ấm nóng của anh khi chạm vào da thịt cô như loại thuốc gây mê cực mạnh, chỉ một giây chạm vào đã khiến cơ thể cô hoàn toàn mê muội, đón nhận anh bằng tất cả sự khát khao mãnh liệt.
"Đừng đi! Xin em đừng rời xa anh! Hãy cứ ở bên cạnh anh như thế này. Anh không biết sẽ có thể níu kéo em như thế này trong bao lâu và bằng cách nào, nhưng chỉ cần một phút được ở cạnh bên em cũng có thể giúp anh sống tiếp…Vì thế, đừng đi, xin em đừng đi Thuỵ Sĩ có được không?"
Trước hành động bộc phát ngoài sự tưởng tượng và lời cầu xin tha thiết dịu dàng bên tai từ Will, Nga đứng bất động và lặng yên trong vòng tay anh mà không còn có bất kỳ hành động phản kháng nào nữa. Cho dù anh không cầu xin cô đừng đi Thuỵ Sĩ thì từ tận trong thâm tâm của mình, chính bản thân cô cũng không hề muốn cùng Andrew tận hưởng chuyến đi này. Ngoài lý do công việc mà cô luôn biện minh cho hành động của mình thì việc không thể rời xa Will, không còn được nhìn thấy anh mỗi ngày khiến cô không còn thiết hứng thú với bất cứ người nào, với bất kỳ điều gì xung quanh mình. Ngay cả người đàn ông hiện tại mà cô gọi là bạn trai cũng không nằm ngoại lệ. Và sự thật này chỉ trái tim cô mới có thể hiểu rõ. Cảm giác tội lỗi day dứt ngày đêm càu xé tâm can cô, không ngừng dày vò cô.
"Nga! Hứa với anh đi! Em không đi Thuỵ Sĩ có được không?"
"Đã sắp đến giờ phát biểu kết thúc bữa tiệc rồi. Anh hãy mau xuống dưới cùng mọi người…"
"Anh không quan tâm. Anh chỉ muốn nghe em đồng ý làm điều này vì anh…."
Trước sự bất lực đến buông xuôi của Nga, Will dần nới lỏng thân thể cô rồi xoay người cô về phía mình. Đôi cánh tay anh tiếp tục choàng qua tấm lưng mảnh mai của cô, khuôn mặt anh từ từ hạ thấp xuống làn môi cô. Ánh nhìn đầy mê đắm và khao khát mãnh liệt của anh chí hướng đến khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dù hành động của anh không nôn nóng vội vàng nhưng cũng không giấu được sự thiếu kiên nhẫn và khao khát.
Nga yếu đuối run rẩy trong vòng tay Will, ánh mắt to tròn xinh đẹp vẫn còn long lanh nước lấp lánh như sao trên trời hướng về phía khuôn mặt hiền hoà, ôn nhu như nước mùa thu của anh. Từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh dù đã được cô thuộc nằm lòng nhưng sao vẫn không thể nào không thôi ao ước được nhìn ngắm anh như thế này mãi mãi. Đôi bàn tay đang áp trên lồng ngực anh với ý định chống đối ban đầu giờ hoàn toàn làm điều ngược lại, vẫn khích chặt và không muốn rời ra. Đây không phải là lần đầu tiên cô đón nhận chiếc hôn của anh, nhưng sao cảm giác khao khát và chờ mong vẫn nguyên vẹn như lúc đầu. Mùi hương, hơi thở và vị rượu của anh càng ve vãn quanh chiếc mũi xinh đẹp của cô gần bao nhiêu, tim cô lại càng xao động và đập mãnh liệt bấy nhiêu. Ngay lúc này đây, trong tâm trí cô chỉ còn biết đến đôi môi vô cùng ngọt ngào mà cô đang chờ mong được chạm vào, trong trái tim cô chỉ còn bóng hình người đàn ông mà ngay cả trong giấc mơ cô cũng mong được ở bên cạnh. Để lại hết những đau thương và sợ hãi ở lại phía sau, cô chỉ muốn được nhìn thẳng về phía trước trong lúc này, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh đêm nay. Chỉ một đêm nay thôi! Cho dù ngay mai khi bình minh ló dạng, tất cả mọi chỉ trích và đay nghiến của người đời có đổ hết tất cả lên người cô, cô cũng sẽ cam lòng chấp nhận.
Được hôn anh, được ở bên cạnh anh đêm nay là điều mà cô sẽ không bao giờ hối tiếc.
Yêu và được yêu anh là điều mà cả đời cô chưa bao giờ hối hận.
"Thông báo! Xin mời Tổng Giám Đốc William Tells vui lòng trở về khu vực chiêu đãi tiệc ngay bây giờ. Một lần nữa, xin nhắc lại, xin mời Tổng Giám Đốc William Tells vui lòng trở lại khu vực tiệc chiêu đãi ngay bây giờ. Xin cám ơn!"
Tiếng thông báo của Uyên tiếp tân từ tầng trệt của trụ sở TLS khiến cho nụ hôn vừa kịp chạm môi của Will dành cho Nga bị tan vỡ hoàn toàn. Trong khi anh tỏ ra luyến tiếc và dây dưa ôm lấy cô như không muốn trở lại khu vực chiêu đãi tiệc, thì cô hốt hoảng nhìn về phía cánh cửa phòng đang được khép hờ. Tiếng giày cao gót nện cành cạch trên sàn toan đi ra khỏi phòng thư ký Tổng trong vội vã, cùng tiếng đồ vật rơi xuống sàn nhà khiến cả hai lo lắng nhìn nhau nghi ngại. Thấy thân thể run rẫy và ánh mắt bồn chồn lo sợ của cô, anh đi nhanh ra phía khu vực phòng ngoài nơi cô vẫn thường ngồi làm việc nhưng không thể đuổi kịp được người vừa nghe thấy tất cả những gì đang xảy ra giữa anh và cô. Tất cả còn lại trong căn phòng vắng tanh chỉ là tập hồ sơ bị rơi rớt trên nền nhà do người bí mật nào đó đã làm rơi vãi trong lúc vội vàng.
Cả Will và Nga không thể đoán được người đó là ai.
Chỉ biết rằng đó là một người phụ nữ…
LTG: Đề nghị hội chân dài khi xem truyện ko đập bàn đập ghế và nhất là ko đập điện thoại ^_^. Hanny biết mọi người ủng hộ tình yêu Andrew đang rất bức xúc nhưng đôi trai gái dang díu kia hãy đợi Andrew Việt Trần xử lý nha :) Phần 5 chương 66 sẽ được Hanny post sớm nhất có thể. Cám ơn mọi người đã quan tâm theo dõi.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Không một lời nào có thể diễn tả được cảm giác lo lắng của Nga khi đánh quên sợi dây chuyền mà Will đã tặng cho cô 8 năm về trước. Mặc dù, cô đã từng làm đau trái tim anh bằng việc nhấn mạnh, cô đã đánh quên kỷ vật này từ lâu lắm rồi. Thế nhưng, sự thật mà anh không thể nào biết được rằng, suốt 8 năm dài đằng đẵng trôi qua, cô chưa một lần rời xa sợi dây chuyền có nửa trái tim bằng đá đen này. Cô luôn đeo nó trên người, sờ tay lên nó, ngắm nhìn nó trong gương mỗi ngày. Đây là một trong những cách cô hoài niệm về người đã từng tặng nó cho cô. Hơi ấm từ anh như được truyền qua chiếc mặt nhỏ xíu hình đá đen này. Bởi vì mỗi lần chạm tay vào nó, cô lại thấy lòng mình ấm áp đến lạ thường, mọi khó khăn bể cực cô từng trãi qua trong đời phút chốc tan biến mỗi khi cô nghĩ đến anh. Sợi dây chuyền này cho cô cảm giác, anh đang hiện diện bên cạnh cô, trong trái tim cô. Mặc dù, cảm giác này đến và đi rất nhanh, để rồi sau đó những gì còn lại trong cô chỉ là sự hụt hẫng và nỗi đau đớn tận tâm can.
Chiều hôm nay, khi thay đồ ở phòng riêng của Will, Nga đã để quên sợi dây chuyền này trong phòng vệ sinh. Vì kiểu váy mà cô mặc đêm nay có thiết kế phần cổ khá rộng, sợi dây chuyền mà cô cố công che giấu cho riêng mình sau những chiếc áo sơ mi thường ngày phơi bày nổi bật trên phần ngực trắng hồng mịn màn của cô. Chính vì thế, sau khi nhìn ngắm mình trong gương, cô quyết định tháo nó ra. Do sơ ý, cô đã đánh rơi nó trên sàn nhà. Cho đến khi rời bữa tiệc để vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc ngước mặt lên soi người trong gương, cô mới hốt hoảng nhớ đến kỷ vật vô cùng quý giá này. Đi như bay rời khỏi phòng vệ sinh, cô mới cố gắng định hình lại những nơi mình có thể đã đánh rơi nó lúc ban chiều. Phòng cá nhân của Tổng Giám Đốc là nơi đầu tiên cô nghĩ đến. Cô không mong đợi việc, Will đã tìm thấy nó thay cô.
"Sao em lại nói với anh, em đã bỏ nó từ lâu lắm rồi? Em có biết, vì điều này mà anh đã buồn biết bao nhiêu không?"
Đứng lặng người nhìn Will không nói một lời nào. Sau đó, cô quay người về hướng khác, đầu hơi cúi xuống như cố gắng che giấu đi đôi mắt đã bắt đầu nhoà lệ của mình. Mỗi lần nhìn thấy anh, sao cô thấy lòng mình đau không thể tả. Nhìn thấy anh, cô không thể ngăn đôi mắt mình nhỏ lệ vì anh.
Em sẽ phải trả lời anh câu hỏi này như thế nào?
Rằng,
Vì em vẫn quá yêu anh nên không nỡ lòng nào từ bỏ đó.
Ngay cả khi việc làm này không ngừng khiến lòng em ray rức và mặc cảm tội lỗi với người đàn ông hiện tại.
Ngay cả khi không thể gặp lại anh, em vẫn luôn muốn giữ nó bên người, cho riêng mình em ngắm nhìn.
Ngay cả khi chúng ta không thể nào đến được với nhau, sợi dây chuyền này vẫn mãi mãi là kỷ vật thiêng liêng và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời em.
Bên tai Nga, bước chân Will đang từ từ tiến vào trong. Ánh đèn vàng trong phòng vệ sinh được thiết kế màu nâu và đen sang trọng bao trùm lấy họ, bao trùm cả sợi dây chuyền với một nửa mặt trái tim bằng đá đen, thứ mà anh đang từ từ đeo vào chiếc cổ thon thả của cô từ phía sau.
"Anh có thể đeo nó cho em như ngày xưa anh đã từng làm?"
Câu hỏi dịu dàng từ gương mặt ôn nhu như nước của Will như ngàn mũi dao đồng loạt cứa nhẹ vào tim cô. Bao nhiêu kỷ niệm về mùa đông nơi buôn làng Ba Tu nghèo nàn nắm ấy bỗng chốc ùa về làm lòng cô đau không thể tả, trái tim từng chút từng chút một trở nên thoi thóp. Trong giây phút yếu mềm đó, cô chỉ còn biết lặng yên đứng bất động để anh làm công việc mà cách đây 8 năm về trước anh đã từng làm.
8 năm trước và 8 năm sau, có vẻ như anh vẫn làm công việc này rất vụng về. Cô có cảm giác như anh không tỉ mẫn và hơi khó khăn trong việc cài chiếc móc khóa của sợi dây chuyền vào cổ cô. Thế nhưng cô đâu hề biết rằng, anh luôn cố tình làm như vậy. Vì mỗi khi được gần sát bên cô như thế này, anh thấy lòng mình hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Được vén mái tóc dài đen óng ả sang một bên vai cô.
Được nhìn ngắm một nửa khuôn mặt xinh đẹp đang càng lúc càng ửng hồng lên của cô.
Được nhìn thấy chiếc cổ trắng hồng mịn màn của cô.
Được lắng nghe cả hơi thở không trầm ổn và nhịp tim đập liên hồi của cô và tất nhiên là…
Được ngửi cả mùi hoa chè nhẹ nhàng dịu dàng thuần thiết từ thân thể cô.
Trong giây phút dễ chịu này đây, anh ao ước sao nó cứ mãi trường tồn.
Trong giây phút ngắn ngủi này đây, anh ước ao sao thời gian cứ ngưng đọng lại, để anh có thể được gần bên cô mãi mãi mà không phải cách xa.
Lặng lẽ rời khỏi phòng vệ sinh như một kẻ trốn chạy, Nga để lại Will lời cảm ơn nhẹ nhàng máy móc trong tâm trạng sáo rỗng. Ý thức trong đầu cô buộc đôi chân cô phải rời khỏi căn phòng này ngay tức khắc. Cô rất sợ một phút chậm trễ của mình thôi sẽ khiến trái tim bị chi phối và không tài nào rời khỏi nơi này được. Tuy nhiên, anh đã không để cho lý trí và cả con tim của cô có cơ hội làm điều đó, bởi vì khi cô vừa ra đến phòng làm việc của Tổng Giám Đốc đã thấy toàn bộ bờ vai mình được bao bọc bởi khuôn ngực rộng lớn ấm áp của anh. Nhanh chóng sau đó, khuôn ngực cao vút đang đập liên hồi của cô cũng đã bị vòng tay anh giữ lấy, quấn chặt.
Kịp nhận ra cái ôm vô cùng ấm nóng quen thuộc năm nào, Nga rung rẩy đưa đôi bàn tay của mình bấu lấy cánh tay Will, yếu đuối vùng vẫy khỏi chiếc ôm của anh một cách bất lực và buông xuôi. Nước mắt từ đâu tuôn ra, thân thể của cô vì chiếc ôm vô cùng ấm áp của anh mà mềm nhũng ra như sợi lông vũ bị mưa cuốn lấy.
Chiếc ôm này, trong mỗi giấy mơ suốt 8 năm qua, cô chưa bao giờ ngừng khao khát.
Chiếc ôm này, trong mỗi giấy mơ suốt 8 năm qua, cô chưa bao giờ ngừng hoài mong.
Chỉ vì muốn một lần được anh ôm vào lòng như thế này thôi. Cô thậm chí đã từng nghĩ đến việc sẽ đổi lấy cái chết để có được nó. Chỉ cần một lần như thế này thôi cũng sẽ làm cô hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Nhưng còn bây giờ thì sao? Ngay cả khi đã được thoả lòng với mơ ước thầm kín ngày nào, cô lại muốn vùng vẫy trốn chạy?
Sự xa cách và lẫn tránh muốn trốn chạy của cô chắc có lẽ sẽ làm lòng anh đau lắm.
Và anh cũng không thể biết rằng, cô muốn trốn chạy tất cả cũng bởi vì anh.
Cô không muốn anh phải chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Mọi đau đớn cô chỉ mong một mình gánh hết tất cả...
Bên tai Nga, hơi thở ấm nóng quen thuộc mà cô mang theo cả vào trong giấc mộng khẽ lên tiếng. Giọng dịu dàng và nghèn nghẹn của Will đủ biết lòng anh đã kiềm nén điều này từ rất lâu rồi.
"Anh xin em đừng đối xử với anh như thế này nữa có được không? Xin em đừng dày vò anh thêm nữa! Anh thực sự không thể nào có thể chịu đựng được. Đừng hành hạ nhau thêm nữa! Anh mệt mỏi lắm rồi. Anh đã kiệt sức rồi em có biết không Nga?"
Nga có cảm giác như khuôn ngực của mình bị Will siết đến thoi thóp. Hay là vì trong giây phút bối rối này, cô không kịp nhận ra vì một lời của ai kia thôi cũng đã khiến tim cô trở nên đau đớn như muốn chết đi. Bấu lấy cánh tay anh, cô yếu đuối cất giọng van xin khẩn thiết.
"Hãy thả em ra! Xin anh đừng làm vậy! Em xin anh. Chúng ta đã kết thúc rồi. Chúng ta không thể nào quay đầu lại được nữa..."
"Có phải nó vẫn luôn quan trọng đối với em? Có phải trong lòng em vẫn còn có anh? Nếu không còn nghĩ đến anh, em đã bỏ rơi nó từ rất lâu rồi? Nếu nó không quan trọng đối với em. Sao em lại cuống cuồng tìm kiếm nó như vậy? Hãy cho anh biết! Hãy nói cho anh biết rằng, trong lòng em vẫn còn nghĩ đến anh!"
Khẽ nhắm mắt lại để nước mắt tự do tuôn rơi, bởi vì Nga biết người đang ôm cô chặt đến nghẹt thở từ phía sau sẽ không thể nhìn thấy được. Cô đau đớn cắn chặt môi mình đến bật cả máu, bàn tay đang ra sức tháo bỏ vòng tay càng lúc càng siết chặt thân thể trở nên vô hiệu hoàn toàn, giờ chỉ còn biết bấu lấy cánh tay ấm nóng của anh. Không biết vì bất lực không thể buông xuôi, hay bởi vì quyến luyến không thể rút về.
"Chỉ cần biết em vẫn còn giữ kỷ vật tình yêu của hai chúng ta như vậy là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Chỉ cần biết trong lòng em vẫn luôn còn có anh, vẫn luôn nghĩ về anh như bao nhiêu năm qua anh luôn thương nhớ em là anh đã mãn nguyện lắm rồi…"
Câu nói dịu dàng của Will khiến Nga như chết chìm trong hố sâu tình yêu mà cô đang cố gắng không bước chân vào. Tâm trí và thân xác cô giờ đây hoàn toàn tan chảy trong chiếc ôm từ phía sau của anh, trong từng câu nói dịu dàng của anh.
Được chìm đắm trong thân thể cao lớn vô cùng ấm áp của anh, nơi đang toả ra mùi rượu Vodka nồng nặc ấm nóng khiến cô không còn nghĩ đến bất kỳ ai, nhớ đến bất cứ điều gì…
Bao bọc thân thể nhỏ nhắn mỏng manh của Nga trong lồng ngực rộng lớn đầy rượu rơi vãi của mình, Will mê đắm vùi đầu vào tóc cô, áp nửa khuôn mặt tuấn tú hiền hoà như nước vào một bên gò má đẫm nước mắt của cô như cố gắng lau khô. Bên tai cô, anh không ngừng thì thầm lời cầu xin trong giọng nói nghẹn đắng vì rượu.
"Đừng đi! Đừng đi Thuỵ Sĩ! Anh xin em đừng đi…"
Khẽ khép mi lại một lần nữa, Nga thổn thức trong nước mắt, lồng ngực kiềm nén vì yêu anh liên tục lên xuống phập phồng. Cô hoàn toàn không biết phải nói lời nào, hứa hẹn với anh điều gì trong hoàn cảnh trái ngang này. Phía sau lưng cô, anh không ngừng thể hiện sự khao khát có được cô, làn môi anh liên tục in dấu trên chiếc cổ thanh thót của cô. Đi đến đâu, chúng lại lưu dấu tích nóng bỏng đầy men rượu Vodka và mùi vị của riêng anh. Lý trí cô vì sự quyến rũ mê người này mà cố gắng trốn chạy và thoát ra, nhưng thân thể cô lại hoàn toàn làm điều ngược lại. Nụ hôn ấm nóng của anh khi chạm vào da thịt cô như loại thuốc gây mê cực mạnh, chỉ một giây chạm vào đã khiến cơ thể cô hoàn toàn mê muội, đón nhận anh bằng tất cả sự khát khao mãnh liệt.
"Đừng đi! Xin em đừng rời xa anh! Hãy cứ ở bên cạnh anh như thế này. Anh không biết sẽ có thể níu kéo em như thế này trong bao lâu và bằng cách nào, nhưng chỉ cần một phút được ở cạnh bên em cũng có thể giúp anh sống tiếp…Vì thế, đừng đi, xin em đừng đi Thuỵ Sĩ có được không?"
Trước hành động bộc phát ngoài sự tưởng tượng và lời cầu xin tha thiết dịu dàng bên tai từ Will, Nga đứng bất động và lặng yên trong vòng tay anh mà không còn có bất kỳ hành động phản kháng nào nữa. Cho dù anh không cầu xin cô đừng đi Thuỵ Sĩ thì từ tận trong thâm tâm của mình, chính bản thân cô cũng không hề muốn cùng Andrew tận hưởng chuyến đi này. Ngoài lý do công việc mà cô luôn biện minh cho hành động của mình thì việc không thể rời xa Will, không còn được nhìn thấy anh mỗi ngày khiến cô không còn thiết hứng thú với bất cứ người nào, với bất kỳ điều gì xung quanh mình. Ngay cả người đàn ông hiện tại mà cô gọi là bạn trai cũng không nằm ngoại lệ. Và sự thật này chỉ trái tim cô mới có thể hiểu rõ. Cảm giác tội lỗi day dứt ngày đêm càu xé tâm can cô, không ngừng dày vò cô.
"Nga! Hứa với anh đi! Em không đi Thuỵ Sĩ có được không?"
"Đã sắp đến giờ phát biểu kết thúc bữa tiệc rồi. Anh hãy mau xuống dưới cùng mọi người…"
"Anh không quan tâm. Anh chỉ muốn nghe em đồng ý làm điều này vì anh…."
Trước sự bất lực đến buông xuôi của Nga, Will dần nới lỏng thân thể cô rồi xoay người cô về phía mình. Đôi cánh tay anh tiếp tục choàng qua tấm lưng mảnh mai của cô, khuôn mặt anh từ từ hạ thấp xuống làn môi cô. Ánh nhìn đầy mê đắm và khao khát mãnh liệt của anh chí hướng đến khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dù hành động của anh không nôn nóng vội vàng nhưng cũng không giấu được sự thiếu kiên nhẫn và khao khát.
Nga yếu đuối run rẩy trong vòng tay Will, ánh mắt to tròn xinh đẹp vẫn còn long lanh nước lấp lánh như sao trên trời hướng về phía khuôn mặt hiền hoà, ôn nhu như nước mùa thu của anh. Từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh dù đã được cô thuộc nằm lòng nhưng sao vẫn không thể nào không thôi ao ước được nhìn ngắm anh như thế này mãi mãi. Đôi bàn tay đang áp trên lồng ngực anh với ý định chống đối ban đầu giờ hoàn toàn làm điều ngược lại, vẫn khích chặt và không muốn rời ra. Đây không phải là lần đầu tiên cô đón nhận chiếc hôn của anh, nhưng sao cảm giác khao khát và chờ mong vẫn nguyên vẹn như lúc đầu. Mùi hương, hơi thở và vị rượu của anh càng ve vãn quanh chiếc mũi xinh đẹp của cô gần bao nhiêu, tim cô lại càng xao động và đập mãnh liệt bấy nhiêu. Ngay lúc này đây, trong tâm trí cô chỉ còn biết đến đôi môi vô cùng ngọt ngào mà cô đang chờ mong được chạm vào, trong trái tim cô chỉ còn bóng hình người đàn ông mà ngay cả trong giấc mơ cô cũng mong được ở bên cạnh. Để lại hết những đau thương và sợ hãi ở lại phía sau, cô chỉ muốn được nhìn thẳng về phía trước trong lúc này, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh đêm nay. Chỉ một đêm nay thôi! Cho dù ngay mai khi bình minh ló dạng, tất cả mọi chỉ trích và đay nghiến của người đời có đổ hết tất cả lên người cô, cô cũng sẽ cam lòng chấp nhận.
Được hôn anh, được ở bên cạnh anh đêm nay là điều mà cô sẽ không bao giờ hối tiếc.
Yêu và được yêu anh là điều mà cả đời cô chưa bao giờ hối hận.
"Thông báo! Xin mời Tổng Giám Đốc William Tells vui lòng trở về khu vực chiêu đãi tiệc ngay bây giờ. Một lần nữa, xin nhắc lại, xin mời Tổng Giám Đốc William Tells vui lòng trở lại khu vực tiệc chiêu đãi ngay bây giờ. Xin cám ơn!"
Tiếng thông báo của Uyên tiếp tân từ tầng trệt của trụ sở TLS khiến cho nụ hôn vừa kịp chạm môi của Will dành cho Nga bị tan vỡ hoàn toàn. Trong khi anh tỏ ra luyến tiếc và dây dưa ôm lấy cô như không muốn trở lại khu vực chiêu đãi tiệc, thì cô hốt hoảng nhìn về phía cánh cửa phòng đang được khép hờ. Tiếng giày cao gót nện cành cạch trên sàn toan đi ra khỏi phòng thư ký Tổng trong vội vã, cùng tiếng đồ vật rơi xuống sàn nhà khiến cả hai lo lắng nhìn nhau nghi ngại. Thấy thân thể run rẫy và ánh mắt bồn chồn lo sợ của cô, anh đi nhanh ra phía khu vực phòng ngoài nơi cô vẫn thường ngồi làm việc nhưng không thể đuổi kịp được người vừa nghe thấy tất cả những gì đang xảy ra giữa anh và cô. Tất cả còn lại trong căn phòng vắng tanh chỉ là tập hồ sơ bị rơi rớt trên nền nhà do người bí mật nào đó đã làm rơi vãi trong lúc vội vàng.
Cả Will và Nga không thể đoán được người đó là ai.
Chỉ biết rằng đó là một người phụ nữ…
LTG: Đề nghị hội chân dài khi xem truyện ko đập bàn đập ghế và nhất là ko đập điện thoại ^_^. Hanny biết mọi người ủng hộ tình yêu Andrew đang rất bức xúc nhưng đôi trai gái dang díu kia hãy đợi Andrew Việt Trần xử lý nha :) Phần 5 chương 66 sẽ được Hanny post sớm nhất có thể. Cám ơn mọi người đã quan tâm theo dõi.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.