Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 103: Vén màn bí mật. (Phần 7)

Hanny Ho

27/11/2017

Đêm qua, Casey không nhìn thấy Will đâu cả nên mới lên phòng làm việc của anh để tìm. Vừa định mở cửa phòng bước vào trong, câu nói của anh với người con gái mà cô không lấy làm xa lạ khiến cho cô chùng bước hoàn toàn.

"Anh xin em đừng đối xử với anh như thế này nữa có được không? Xin em đừng dày vò anh thêm nữa! Anh thực sự không thể nào có thể chịu đựng được. Đừng hành hạ nhau thêm nữa! Anh mệt mỏi lắm rồi. Anh đã kiệt sức rồi em có biết không Nga?"

Đứng nép người bên ngoài cánh cửa và lắng tai nghe hết mọi động tĩnh bên trong phòng, vọng vào tai Casey là giọng nói cầu khẩn van xin của Will và nghèn nghẹn của Nga. Tiếp sau đó là không gian tĩnh lặng, chỉ còn có thể nghe tiếng hơi thở dồn dập đam mê của những chiếc hôn say đắm chưa kịp trao. Qua khe cửa khép hờ, Casey kinh ngạc đến độ phải đưa tay lên miệng ngăn thanh âm ngạc nhiên chỉ trực tuôn ra từ khuôn miệng mọng son của mình. Cô suy sụp hoàn toàn khi nhìn thấy cảnh Will đang ghì chặt người Nga trong vòng tay, chặt đến nỗi làm cô có cảm giác như anh đang thực sự sợ mất đi dáng dấp nhỏ nhắn xinh đẹp trong vòng tay anh lúc đó. Trước mắt cô, anh trông như một con người hoàn toàn khác. Khi đứng ở bên Nga, anh cuồng nhiệt và mê đắm khát khao có được người đàn bà trong tay mình, chứ không hời hợt như những lần cô và anh bên nhau. Hình ảnh tình cảm say đắm của đôi nam nữ trước mắt khiến người cô như chết lặng đến độ ngã quỵ, hoàn toàn trái ngược với cơn ghen tột cùng bắt đầu hình thành và sôi sục thấu tận tâm can cô. Trong giây phút đó, tim cô đau đớn đến độ vỡ tan nát, chân cô như muốn khuỵu xuống nền gạch và không tài nào còn lực để dịch chuyển, để chạy trốn sự thật phũ phàng. Cô cũng không biết bằng cách nào mình đã có thể nhấc chân bước ra khỏi nơi ấy ngay sau đó.

Bước đi như con thiêu thân hoà mình vào đám đông của bữa tiệc, Casey đau đáu nhìn về phía Andrew với nét mặt vừa xót xa vừa bồn chồn lo sợ. Người đàn ông lạnh như tiền đang cầm ly rượu kia ngay cả một nụ cười cũng chỉ hiện trên một nữa làn môi. Quen biết với anh bao nhiêu năm qua. Cô thừa biết sẽ xảy ra hậu quả kinh khủng như thế nào nếu như một mai bí mật động trời này bị bại lộ. Cô có thể cảm nhận và nhìn thấu Andrew yêu Nga nhiều và mê đắm cô ta như thế nào. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta yêu chiều và trân trọng một người đàn bà nào nhiều đến như vậy. Chắc chắn, anh ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ người đàn ông nào dám chạm tay vào Nga.

"Tôi không quan tâm đến bất kỳ người nào? Làm gì? Và đến từ đâu?"

Tính khí nóng như lửa, lạnh như băng và câu nói cửa miệng của Andrew, Casey là một trong những người hiểu rõ nhất. Cô dám chắc rằng, Will, em trai cùng mẹ khác cha vẫn luôn đối đầu với anh cũng sẽ không là trường hợp ngoại lệ. Chính vì vậy mà cô đành câm nín, dồn mọi ngọn lửa hờn ghen vào tận cùng đáy lòng, lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc để chắc chắn rằng mình không phải thiếu kiềm chế mà làm những hành động trút giận lên người Nga trong đêm qua như những gì mà cô đang làm ngay lúc này.

Mặc dù trong thâm tâm, Casey vẫn giữ nguyên ý định không muốn bí mật giữa Will và Nga bị bại lộ. Cô vẫn đang ra sức kiềm chế và chịu đựng nỗi đau này một cách âm thầm và nhắm mắt làm ngơ để che giấu chuyện này với Andrew. Tuy nhiên, trước mặt Nga, cô vẫn dùng yếu điểm mà Nga lo sợ nhất để ép buộc Nga phải hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với Will. Đồng thời, cô cũng không tiếc thương khi dùng những lời lẽ đay nghiến nhất để hạ nhục Nga nhằm xoa dịu cơn ghen tột cùng vẫn sôi sục trong lòng mình. Mặc khác, cô muốn dùng những thông tin mà mình sắp nói ra hòng làm hoa mắt và lấp đầy lòng tham của Nga. Vật chất và địa vị là hai thứ mà cô cho rằng Nga đã phản bội Andrew để đến với Will.

"Nếu cô đã chắc nịch rằng mối quan hệ giữa cô và William là hoàn toàn trong sạch. Vậy thì cô hãy chứng minh điều cô đã nói với tôi đi."

Thái độ có phần lắng dịu xuống qua giọng nói nhưng vẫn còn thể hiện qua gương mặt của Casey ít nhiều làm lòng Nga ngập tràn sự biết ơn thầm kín và đau đớn dày vò. Thế nhưng, khi cô vừa thể hiện sự vui mừng nắm lấy tay Casey van xin thì đã bị hất ra một cách thô bạo và lạnh lùng.

"Casey hãy nói đi! Casey muốn Nga làm gì Nga cũng sẽ làm vì Casey. Miễn là điều đó có thể làm Casey tha thứ cho Nga và không còn giận Nga nữa."

"Rời khỏi TLS!"

Gương mặt không bớt chút u sầu và héo hắt của Nga trở nên tối sầm lại khi nghe lời đề nghị từ Casey. Cô lặng im nhìn người con gái diễm lệ mà mà cô đã gieo đau thương trước mặt mà không thể buông lên thành tiếng đồng ý hay chối từ.

"Rời khỏi TLS, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và William. Thế nào? Cô có làm được điều đó không?"

Phải rời bỏ tập đoàn TLS, phải rời bỏ công việc mà Nga yêu thích thực sự là một điều không hề dễ dàng đối với cô. Từ lâu, nơi này đã vô cùng gắn bó với cô như ngôi nhà thứ hai của mình. Chính vì thế, trước điều kiện mà Casey đưa ra, cô đau đáu nhìn người con gái vẫn còn giữ vẻ mặt căm phẫn một hồi lâu, sau đó mới có thể đưa ra quyết định khó khăn này.

"Những việc khác, Nga có thể từ bỏ. Nhưng TLS là lý do mà Nga có thể bấu vếu vào để sống tiếp. Nga sẽ không xuất hiện trước mặt Tổng Giám Đốc nữa, nhưng Casey hãy để Nga được làm việc cho TLS. Được bước chân vào làm việc cho tập đoàn này là giấc mơ lớn nhất của cuộc đời Nga. Xin Casey hãy để Nga được tiếp tục ở lại đây."

Hai tay Casey khoanh trước ngực, dáng dấp cao ráo gợi cảm càng được tôn lên qua bộ váy đỏ ôm sát người. Cô mỉa mai nhìn Nga rồi nhếch mép cười than.

"Hơ! Sự nghiệp đáng hãnh diện? Mơ ước lớn nhất đời? Đàn bà của nhà tài phiệt nổi tiếng Nhật Bản mà cũng phải vất vả đi làm để kiếm cơm một ngày ba bữa sao? Cô cũng thật biết cách lợi dụng ước mơ đó."

Không chờ cho Nga có thêm cơ hội giải thích hay cầu khẩn van xin, Casey tiếp tục lên tiếng.

"Được thôi! Tôi đã cho cô một cơ hội để chứng minh những lời cô nói. Tuy nhiên, cô rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt. Tôi không còn cách nào khác là phải để cho Andrew Việt Trần biết chuyện này."

Nhìn vẻ mặt lo sợ đến độ lộ ra ngoài trong tích tắt của Nga, Casey trừng thẳng mắt nhìn Nga nhưng lại nhẹ nhàng nói kiểu đe doạ.

"Với tư cách là bạn trai của cô, sẽ thật là đáng buồn nếu như Andrew Việt Trần không hề biết gì cả về chuyện này có phải không? À! Sẵn đây, tôi cũng muốn nhắc nhở cô một điều. Tôi vốn quen biết Andrew từ nhiều năm nay. Vì thế, tôi hiểu tính khí của anh ta hơn cả cô. Nếu như cô thật lòng nghĩ đến Tổng Giám Đốc thì hãy tránh xa Tổng Giám Đốc ra. Còn không, tôi thực sự không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu…"

Đúng như những gì Casey đã đoán trước trong đầu. Nga nghe nhắc đến Andrew thì tái xanh mặt mày, mặt ngây ra bối rối bồn chồn. Sau một lúc im lặng, cuối cùng, cô cũng lên tiếng cầu xin.

"Xin Casey đừng để Andrew biết chuyện này!"

"Tất nhiên, điều đó còn phải tuỳ thuộc vào quyết định của cô. Chỉ cần cô rời xa TLS, đừng bao giờ lãng vãng xung quanh William. Tôi chắc chắn rằng, chuyện này sẽ chỉ mình tôi và cô biết."

Buồn bã nhìn Casey, Nga yếu đuối nói.

"Được! Nga hứa…"

"Tốt! Vậy thì hãy bắt đầu thực hiện điều đó ngay đi. Giây phút tôi quay lưng rời khỏi chỗ này cũng sẽ là giây phút cuối cùng tôi nhìn thấy cô ở TLS."

Mặt vẫn sắc lạnh nhưng đã giãn ra được một chút với kế hoạch thành công của mình, Casey định toan bước đi nhưng câu nói tiếp theo của Nga lại một lần nữa khiến cô phản nán lại nơi này.



"Nhưng có thể hãy để Nga được trợ giúp Tổng Giám Đốc đến khi sản phẩm mới ra mắt. Chỉ còn 2 tháng nữa thôi, sẽ không quá lâu lắm đâu."

Tức giận quay phắt ra phía sau nhìn Nga, Casey cao giọng nói. Ánh mắt sắc lạnh của Casey làm Nga thoáng rùng mình. Trước mặt cô, đây hoàn toàn không phải là tính cách của người bạn tốt mà cô mới vừa quen biết trong mấy tháng qua. Ghen vì luyến ái quả thật đáng sợ, nó có thể thay đổi tính cách của một con người nhanh chóng đến độ khiến bạn phải ngỡ ngàng. Thế nhưng, cô không trách Casey, hay nói đúng hơn, cô không có tư cách để trách cứ Casey trong trường hợp này vì chính cô là người đã gieo đau thương cho Casey. Nếu cô không yếu lòng mà đứng trong vòng tay Will đêm qua thì mọi chuyện đã không xảy ra như thế này. Trong lòng cô lúc này, mình như là một kẻ tội đồ không thể nào tha thứ được và mình đáng phải nhận những hình phạt này.

"Có lẽ, cô đang xem thường lời tôi nói có phải không?"

"Xin hãy để Nga làm hết phần công việc còn dang dỡ! Tổng Giám Đốc đang rất bận rộn cho việc thực hiện chỉ tiêu mà cổ đông và Ban Giám Đốc đã đề ra. Nga hứa sau khi chuyện này kết thúc, Nga sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa. Thực sự lúc này, Tổng Giám Đốc rất cần sự giúp đỡ."

Nhếch môi cười nửa miệng tỏ vẻ khinh bỉ vì câu nói vừa nghe, Casey mỉa mai nói.

"Có vẻ như cô được Andrew quá cưng chiều nên sinh ra hoang tưởng và đề cao mình quá mức rồi. Giúp đỡ William à? Thật nực cười! Nhìn lại mình đi! Một kẻ không có nổi một tấm bằng đại học chính quy như cô thì làm được gì cho anh ấy. Thạc sĩ MIT loại ưu như William mà cũng cần đến sự giúp đỡ của cô sao? Nếu có thì…cũng không đến lượt cô làm điều đó đâu. Tôi nói lại lần nữa, nếu cô vẫn còn ngoan cố lãng vãng trước mắt tôi ở nơi này thì người chịu thiệt thòi nhất sẽ chỉ là…Tổng Giám Đốc của cô mà thôi."

Tiếng giày cao gót Nga từng nghe thấy đêm qua đã đi xa lắm rồi. Vậy mà cô vẫn đứng thẫn thờ bên tấm cửa kiếng trong veo. Ánh nắng ấm nóng từ bên ngoài hất vào bên trong bao phủ lấy thân thể cô như mọi lần khi cô đắm chìm trong bể cực khổ đau. Màu vàng nhàn nhạt sau đó cũng dần dần nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt của cô, xoa dịu nỗi đau của cô. Cô đứng đó rất lâu, chìm đắm trong những trăn trở mà cô cho rằng chính mình đã tạo ra. Vì thế, cô sẽ phải là người giải quyết và kết thúc tất cả.

Rời xa anh là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Rời ra anh là việc làm khó khăn nhất trong cuộc đời cô.

Nhưng rời xa anh là thứ duy nhất cô có thể làm trong lúc này.

Bỏ công việc đang dang dỡ và lời hứa sẽ làm việc cùng Will ngày hôm nay, Nga rời khỏi TLS như một người mất hồn. Cô vô thức bước đi lang thang trên những con đường Sài Gòn tấp nập người qua lại cả ngày dài như vậy. Cho đến khi cô kịp nhận ra ánh mặt trời ngoài xa đã hoàn toàn tắt hẵn thì bóng tối đã ùa về tự lúc nào. Những lời trách cứ, chì chiết và lăng mạ của Casey cứ văng vẳng bên tai như những lưỡi dao rạch nát trái tim cô.

Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, tình bạn tốt đẹp mà Nga từng rất trân trọng và giữ gìn đã không còn nữa, thay vào đó là mối hận thù không gì có thể tháo gỡ và làm nguôi ngoai được. Cô quyết định không kể ra hết mọi chuyện trong quá khứ vì sợ lại đào bới những chuyện ngày xưa lên, lại một lần nữa thêm đau đớn vì mối tình đầu không nguyên vẹn. Cô sợ một lần nữa lại yếu mềm và nhất là không muốn tạo thêm bất cứ sự khó xử nào nữa giữa bốn người họ. Chi bằng cô cứ gian dối mối quan hệ với Will, xem như anh chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời cô và chấm dứt mọi chuyện như vậy một cách âm thầm.

Cô là bạn gái của Andrew Việt Trần, là anh trai của Will và điều này mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Cô và Will, không có bất cứ mối quan hệ nào. Điều này vĩnh viễn là sự thật.

Nga cứng rắn nhắc từng chữ với Casey trước khi Casey quay lưng bước đi. Cô hy vọng, những lời chắc nịch đó có thể xoa dịu cơn tức giận và ghen tuông trong người Casey trong lúc này. Mặc dù, giữa Will và Casey không còn tình cảm nào khác ngoài tình bạn, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi, cảm thấy mình có trách nhiệm trong việc chia tay giữa hai người họ. Và Casey cũng đã oán trách cô chính là nguyên nhân làm tan vỡ tình yêu của họ. Casey còn uất hận trách cứ cô đã xúi giục Will làm điều này với cô ta.

"Cô thật là vô lương tâm. À, tôi quên, lương tâm thì sao bằng được lương tháng. Tôi nói ra điều này quả thật là vô ích rồi. Có phải số tiền Andrew bỏ ra để bao cô mỗi tháng quá ít nên cô phải đi kiếm thêm có đúng không? Mà cũng không sai, đối với hạng gái bao rẻ tiền như cô thì bao nhiêu mới gọi là đủ? Tôi đã nói quá đúng tâm cam của cô có đúng không?"

Một giọt nước mắt rơi ra, Nga lại một lần đưa tay lên lau nhanh lấy. Thế nhưng, lời nói văng vẳng của ai kia cứ tiếp tục từng chút xác muối vào lòng cô, chạm đến lòng tự trọng vốn luôn được cô gìn giữ.

"Cô đã lợi dụng tôi, lợi dụng những lời tâm sự chân thành về mới quan hệ của tôi và Will để lân la, cưa cẩm anh ấy. Tôi nói cho cô biết. Tôi không biết cô và Will đã đi bao xa. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ yêu loại đàn bà như cô đâu. Có lẽ, cô đã ngộ nhận những gì Will đã nói với cô. Cái anh ta cần là thể xác cô, để thoả mãn nhu cầu của anh ta. Những người đàn bà qua tay Will như cô không phải là ít. Tôi cũng từng chứng kiến biết bao bi kịch giống cô khi ngu ngốc chui đầu vào rọ mà cứ tưởng là cái mỏ vàng. Cô nghĩ gần 20 năm gắn bó giữa chúng tôi có thể kết thúc như vậy sao? Cô nghe đây, nếu cô đến với Will vì tiền thì trình độ liêu trai của cô vẫn còn khá non tay lắm."

Rót một ly đầy rượu Vodka, Nga đưa lên môi uống cạn. Đầu chống lên tay mình, nước mắt liên tục trào ra. Tiếng hát của ca sĩ Ngọc Lan rỉ rã bài "Như đã dấu yêu" đang được mở trong bar càng làm cho tâm trạng cô thêm giằng xé. Bar vắng tênh, chỉ vài khách đôi đang ngồi trò chuyện. Có lẽ, cô là vị khách đơn chiếc duy nhất trong căn phòng đặc quánh mùi rượu với khói thuốc lá bay bay này. Thế nhưng, cô cũng chẳng còn thiết quan tâm, đầu quay cuồng cùng những lời chì chiết nhục mạ tựa như ngàn vết dao cứa nát con tim.

"Có phải cô đã biết chuyện ba Will là Tổng Giám Đốc tập đoàn TLS nên cô mới quay lưng với Andrew để lân la dụ dỗ anh ấy chứ gì? Lý ra, tôi không muốn tiết lộ với cô chuyện này, nhưng tôi nghĩ, tôi cũng nên nói ra để nâng cao một chút tầm nhận thức của cô. Nếu như cô bỏ Andrew để chạy đến với Will vì tiền thì tôi cảm thấy tiếc cho cô trước một mỏ vàng rất béo bở. Cô quen Andrew bao lâu? 5 năm à? 5 năm mà cô vẫn luôn nghĩ Andrew là Giám Đốc phát triển quèn, làm văn nghệ chỉ để lãnh 10 ngàn USD một tháng sao?"

Hôm nay là lần đầu tiên, Nga nghe nhắc đến cha của Will. Cô không hề biết ông lại là chủ tịch của tập đoàn này. Cô lại càng không biết, Andrew là phó chủ tịch tập đoàn. Anh chưa bao giờ nói với cô về điều này cũng như kể với cô về công việc của anh. Từ khi quen biết Andrew, cô không biết gì nhiều về công việc của anh. Cô chỉ biết, anh là một người rất giàu có.

"Cô nghĩ bao nhiêu đó tiền đủ để anh ta tiêu trong một tháng sao? Tôi nói cho cô biết, Will không phải là người hám lợi như cô đâu. Anh ấy cũng sẽ không bao giờ cậy quyền thế của cha để leo lên vị trí cao nhất như cô thầm tưởng tượng trong đầu đâu. Vì thế, nếu cô đến với Will vì tiền thì cô đã chọn nhầm địa chỉ rồi. Nhưng Andrew thì khác, chắc cô không hề biết rằng, Andrew hiện là cổ đông lớn thứ nhì của TLS chứ? Chắc chắn cô lại càng không biết được anh ta là phó chủ tịch của tập đoàn này. Ngoài ra, anh ta vốn sở hữu rất nhiều bất động sản ở Mỹ và Nhật Bản. Chắc cô cũng không biết anh ta còn sở hữu cả vài hòn đảo ở Dubai?" (LTG: nổ quá ! nổ quá ! ^_^)

Nhăn mặt một cách khổ sở, Nga đưa đôi bàn tay áp lên hai bên đầu mình lắc mạnh qua lại. Cô hy vọng điều này có thể làm cho những lời nói kia thoát ra khỏi tâm trí mình. Thế nhưng, nó không chỉ tan biến đi mà ngược lại cứ vẻ vãng xung quanh rỉ rã chì chiết.

"Sẵn đây, tôi cũng bày tỏ cảm xúc của mình khi biết cô là bạn gái của Andrew. Nói thật, tôi đã rất shock. Shock vì trước đây, để lọt vào mắt xanh của Andrew thì phải từ hàng chân dài trở lên. Cô đây có chút nhan sắc nhưng vẫn còn thua xa những người đàn bà trước của anh ta. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, để chiếm được tình cảm của Andrew, chắc chắn loại nhan sắc tầm thường như cô cũng phải cao tay lắm và tôi thực sự khâm phục cô vì điều này. Vì thế, thay vì đứng núi này trông núi nọ, cô hãy biết trân trọng những gì mình đang có đi…"

Hai ly Vodka tiếp theo được Nga uống như thác đổ, rượu rơi vãi lên hết cả chiếc áo sơ mi màu hồng phấn. Mắt cô giờ đã mờ đi, không biết là vì rượu hay là vì nước mắt. Trong cơn say đang dần ập đến, trước mắt cô không còn rõ thứ gì khác ngoài khuôn mặt quen thuộc của người ngồi bên cạnh. Cô không biết anh đã đến tự khi nào, cô chỉ nhận ra được điều đó vì hương vị quen thuộc của anh.

Cả ngày nay, sau khi đến công ty mà không gặp Nga ở đó, Will gọi điện cho cô cả ngàn lần cũng không thấy bắt máy, nhắn tin cũng không thấy cô trả lời. Sau đó thì điện thoại của cô cũng rơi vào trạng thái không thể liên lạc được. Lo lắng cho cô, anh lái xe rảo khắp Sài Gòn mà không gặp. Cuối cùng, không ngờ khi anh bước vào đây thì tình cờ nhìn thấy cô. Nhìn bộ dạng của cô, anh đau lòng không thể tả, vội vàng nhanh chân chạy đến. Đưa tay nhẹ nhàng giành lấy chai rượu từ tay cô, anh khẽ giọng nói.

"Em đừng uống nữa. Để anh đưa em về!"



Nga lẳng lặng không trả lời. Nỗi hờn tủi khiến nước mắt cô liên tục tuôn rơi. Giành lấy chai rượu từ tay Will, cô rót vào ly rồi uống cạn. Trước đó, cô còn lạnh nhạt nói.

"Để mặc tôi!"

Bất lực nhìn Nga tiếp tục uống rượu như uống nước lã. Will lặng lẽ quan sát một nửa khuôn mặt đang chạy trốn ánh nhìn của mình, nhìn thấy tay cô run lên vì rượu mà lòng anh đau như cắt. Tiếp tục ngăn không cho cô đưa ly rượu vào môi, anh đột ngột lên tiếng hỏi.

"Hôm nay, em đã đi đâu? Anh tìm em khắp cả Sài Gòn. Có chuyện gì xảy ra phải không?"

Nga không trả lời, nhưng ánh mắt cô đã nói lên tất cả. Đôi ngươi xinh đẹp vốn long lanh nước từ khi anh vừa nhìn thấy cô càng thêm sóng sánh. Nhìn cô lúc đó, anh chỉ muốn ôm vào lòng vuốt ve vỗ về. Chắc hẵn, cô đã phải chịu đựng những hành động và lời nói rất là khó nghe.

Đưa bàn tay trượt trên chiếc bàn bằng đá hoa cương để chạm nhẹ vào những ngón tay bút măng thon thả của Nga nhưng bị cô rụt rè đặt xuống dưới bàn, Will mím nhẹ môi đau đáu nhìn cô lạnh nhạt nói.

"Đừng làm vậy nữa! Đừng bao giờ chạm vào tôi nữa! Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Will vì câu nói xua đuổi của Nga mà lòng đau như cắt. Vậy mà mới sáng nay thôi anh đã có những giây phút sống trong ngập tràn của niềm hạnh phúc và háo hức khi nghĩ rằng sẽ được làm việc cùng cô ở công ty. Vậy mà giờ đây, cô lại muốn anh rời xa cô. Chỉ nghĩ đến đây thôi tim anh đã thấy thoi thóp. Chỉ cần nghĩ đến việc không còn nhìn thấy cô một lần nữa sau 8 năm dài cách xa, anh như chỉ muốn chết đi.

Chẳng phải đêm qua, em đã mềm nhũng trong vòng tay anh như ngày xưa em đã từng?

Chẳng phải đêm qua, em đã dịu dàng buông xuôi mà chờ đón bờ môi ấm nóng của anh?

Chẳng phải đêm qua, em đã lần đầu tiên sống thật với chính cảm xúc của mình kể từ ngày gặp lại?

Vì điều gì, em lại trở nên lạnh lùng với anh một lần nữa?

Vì Casey sao?

Sáng nay đến TLS, khi bước vào thang máy, anh đã thoáng thấy dáng Casey rời khỏi khu vực tiếp tân của công ty. Anh là đàn ông, anh không có được sự nhạy cảm của người phụ nữ. Nhưng việc Casey xuất hiện tại nơi này vào một ngày công ty không làm việc đã khiến lòng anh dấy lên chút bất an. Không ngờ sau đó, Casey đã quay ngược trở lại phòng làm việc của anh.

Buồn bã ngồi sau bàn làm việc với đống giấy tờ trắng tinh, Will khẽ quét mắt về phía Casey rồi nhẹ giọng hỏi khi nhìn thấy ánh nhìn có chút khác lạ so với mọi ngày của cô.

"Vì sao em biết anh ở đây?"

"Em nhìn thấy xe anh đậu ngoài bãi đậu xe."

Vẫn đứng đối diện bàn Will, Casey chờ đợi anh sẽ mời cô ngồi xuống. Thật ra, sự trở lại của cô tại căn phòng này sẽ mất rất nhiều thời gian, cô đang có biết bao nhiêu điều muốn hỏi anh, chất vấn anh. Vậy mà anh lại buông một câu khiến cô hoàn toàn thất vọng. Đêm qua, mặc cho cô liên tục gọi điện và thậm chí đến căn hộ mà anh đang sống, anh cũng lạnh lùng tắt điện thoại và không mở cửa cho cô.

"Em có việc gì quan trọng không? Anh đang có vài việc cần làm gấp."

"Có! Rất quan trọng."

Ngước mặt lên nhìn khuôn mặt như đang cố kiềm nén cơn thịnh nộ đang sắp bộc phát của Casey, Will không nói gì, chỉ bình thãn và kiên nhẫn chờ đợi cô. Dường như trong thâm tâm, anh đã đoán ra được chuyện gì nên nhẹ nhàng đối mặt.

"Tại sao lại là nó? Tại sao không phải là ai khác mà lại là nó?"

"Em đang muốn nói về điều gì?"

"Cả anh và nó đúng là đóng kịch thật tài."

Will không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục với những bản vẽ của mình. Thái độ không rõ ràng của Casey làm anh không muốn tiếp tục cuộc hội thoại.

LTG: Bấm Next để xem tiếp phần cuối của chương 66 nghen các tình yêu đẹp xinh lung linh.

<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.

Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Còn Yêu Anh Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook