Chương 102: Vén màn bí mật. (Phần 6)
Hanny Ho
27/11/2017
CHÁT
"Cái tát này là tôi đánh cho tôi, đánh cho kẻ mà tôi đã xem là người bạn thân thiết nhất của tôi ở xứ sở này."
CHÁT
"Còn cái tát này là tôi đánh thay cho Andrew, đánh cho loại đàn bà mà anh ấy đã tin tưởng và dốc hết yêu thương trong suốt quãng thời gian qua."
Trên tầng 10, trước khung cửa sổ cực lớn sát đất, khu vực vốn dành cho nhân viên văn phòng thư giãn sau những giờ làm việc hiện thời vắng tanh, khung cảnh này vô tình làm cho hai tiếng chan chát vừa chạm vào da thịt trở nên vô cùng chói tai. Ngay khi vừa gặp Nga, chưa kịp nói một câu nào, Casey với vẻ mặt căm phẫn và lạnh lùng băng giá đã cong cánh tay tát mạnh vào một bên má của Nga. Sau đó, chưa đầy một phút, cô đã nhanh chóng tát mạnh cái thứ hai vào mặt Nga. Hai cái tát mạnh đến nỗi khiến Nga như muốn ngã nhào vào bức tường kiếng sát đất ngay bên cạnh. Năm dấu ngón tay đỏ hồng phút chốc in hằn lên đôi gò má trắng trẻo đang dần chuyển sang tái mét và bàng hoàng của Nga. Điều đó có thể miêu tả được tất cả sự tức giận và căm phẫn của người đánh dành cho Nga đang dâng cao cực độ như thế nào.
Sáng nay, Nga vẫn đến công ty làm việc như thường ngày, dù trước đó công ty đã thông báo việc nghỉ phép cho công nhân viên. Vì công việc quá nhiều, nên cô tranh thủ thời gian này để hoàn thành những việc còn dang dỡ. Đồng thời, cô cũng muốn nghiên cứu thêm về phần thiết kế máy ảnh.
Vừa nhìn sơ qua một chiếc máy ảnh, người xem cứ nghĩ rằng, việc thiết kế ra mẫu mã một chiếc máy ảnh vô cùng đơn giản. Thế nhưng, sự thật hoàn toàn ngược lại. Để làm ra một sản phẩm máy ảnh hoàn thiện thực sự phải trải qua rất nhiều quá trình từ đơn giản đến phức tạp nhất. Nga đang âm thầm ấp ủ việc thiết kế ra một kiểu mẫu máy ảnh mới. Chính vì thế, cô đang dốc hết tâm sức cho việc này. Mặc dù, Andrew cũng đã từng hướng dẫn cô sơ bộ về thiết kế máy ảnh cũng như cô đã từng kham khảo nhiều tài liệu về máy ảnh do anh cung cấp trước đây. Tuy nhiên, để áp dụng vào việc thiết kế thực tế thực sự là một điều không hề dễ dàng. Công việc thường ngày vốn chiếm hết quỹ thời gian làm việc của cô. Vì thế, thời gian rãnh rỗi này thực sự là một cơ hội cho cô nghiên cứu sâu thêm về đề tài này. Cũng vì lý do đó, cô đã quyết định sẽ từ chối chuyến đi nghỉ dưỡng đến Thuỵ Sĩ cùng với Andrew. Cô biết quyết định cuối cùng này có lẽ sẽ làm anh rất thất vọng và phiền lòng không ít. Tuy nhiên, lý do cô dành tâm huyết cho mẫu máy ảnh mới thực sự vô cùng quan trọng đối với cô trong lúc này. Chính vì thế, sáng nay, khi đang ngồi ở phòng làm việc, cô đã không gọi điện cho anh biết việc mình sẽ không cùng anh đi Thuỵ Sĩ mà chỉ nhắn tin cho anh hay. Thế nhưng, ngay khi tin nhắn vừa soạn xong và định gửi đi đến hộp thư của anh, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Casey.
Trên điện thoại, giọng lạnh tanh không hề biểu đạt chút cảm xúc nào như thường ngày, Casey bảo muốn gặp Nga ngay lúc đó. Cả hai đã hẹn gặp nhau ở khu vực giải trí của công nhân viên. Khi kết thúc cuộc gọi với Casey. Nga cũng đã quên gửi tin nhắn đến Andrew sau đó. Trong lòng cô lúc đó dâng lên một linh tính lạ lùng. Cô có cảm giác như Casey không giống như thường ngày. Giọng nói và âm điệu có vẻ vô cùng xa cách và lạnh nhạt đối với cô. Điều này ít nhiều làm cô cảm thấy vô cùng hoang mang trong lòng. Sau đó, cô cũng đã nhận một cuộc gọi từ Will. Anh nói sẽ đến công ty để làm việc cùng cô. Khi nói chuyện với cô trên điện thoại, vẻ mặt sau một đêm chìm đắm trong men rượu của anh trở nên sáng bừng, sự hiện diện của cô ở công ty đồng nghĩa với việc sẽ không có chuyến nghỉ dưỡng nào diễn ra.
Bị đánh hai cái tát vào mặt bất ngờ đến độ làm cho choáng váng cả mặt mày, Nga đưa tay áp vào một bên má vẫn hằn lên năm dấu tay dài ngoằn của Casey nghèn nghẹn nói, lồng ngực không biết vì uất ức khi bị đánh quá bất ngờ hay là vì hoảng sợ về một điều gì đó mà cô đã âm thầm nghĩ tới.
"Casey! Sao...Casey…lại…"
Không cho Nga có cơ hội nói hết câu, cũng không hề tỏ ra ái náy hay thương xót cho kẻ mình vừa ra tay đánh không thương tiếc, Casey lạnh lùng nghiến răng nói. Càng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Nga, cô càng thêm chán ghét và tức giận. Đối với cô, những gì mà Nga đang thể hiện đều là giả dối và đóng kịch.
"Trần Thiên Nga! Cô biết không? Trên đời này, tôi căm ghét nhất là loại người giả tạo, sống hai mặt như cô đây…."
"Casey! Sao Casey lại nói như vậy? Chắc chắn là có sự hiểu lầm giữa chúng ta…"
"Ha! Hiểu lầm sao? Đồ giả tạo! Cô còn định đóng kịch và lừa dối tôi, Andrew và tất cả mọi người đến bao giờ? Đến lúc này mà cô còn dám giả vờ ngây thơ như không hề biết chuyện gì với tôi nữa ư? Tôi đã đối xử với cô như thế nào hả? Để sau đó, cô lợi dụng lòng tốt và sự tin tưởng của tôi rồi đâm lén sau lưng tôi?"
"Casey! Nga không phải là người như Casey đã nghĩ đâu. Nga chưa bao giờ có ý định làm tổn thương đến Casey. Hãy tin Nga đi!"
"Tin cô sao? Cô lố bịch hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Tôi không thể tin rằng, mình có thể kết thân được với loại người trắc nết như cô. Tôi quả thật là đã nhìn lầm người. Cô đúng là tài thật, làm sao cô có thể phù phiếm che mắt tôi và cả Andrew trong suốt thời gian qua?"
Trước những lời lăng mạ không thương tiếc của Casey, Nga không hề oán trách mà ngược lại ra sức tìm cách xoa dịu sự giận dữ của người vừa ra tay đánh mình. Cô đưa đôi bàn tay rung rẫy nắm lấy cánh tay Casey trấn an và cố gắng giải thích trong giọng nói đã bắt đầu tắt nghẽn.
"Casey, nghe Nga nói đi! Thực sự, Nga không hề muốn che giấu Casey hay Andrew bất cứ điều gì...."
"Hứ"
Casey cười than nửa miệng rồi quay mặt đi nơi khác khi nghe câu nói mà cô cho là giả tạo của Nga. Sau đó, cô quay lại nhìn thẳng vào mặt Nga, một bên chân mày lá liễu sắc sảo khẽ cong lên, hất mặt hỏi.
"Cô chắc chắn là không che giấu tôi chuyện gì sao?"
Câu hỏi chắc nịch của Casey không khỏi làm Nga chùng dạ. Tuy nhiên, cô vẫn một mực quyết định che giấu mọi chuyện giữa cô và Will. Dù rằng những gì cô đã và đang cố gắng che giấu đang dần dần bị phơi bày trước những người mà cô đang ra sức bảo vệ họ khỏi sự tổn thương.
Trước câu hỏi dò xét của Casey, Nga cúi đầu lãng tránh ánh nhìn như xuyên qua người mình, yếu ớt trả lời.
"Đúng vậy!"
Một lần nữa, Casey lại cong môi cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao nhìn Nga hạ giọng hỏi. Câu hỏi mà chính bản thân cô đã nắm rõ chắc chắn câu trả lời.
"Thế đêm qua, cô và Will đã làm gì trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc?"
Khi tra khảo Nga bằng câu hỏi này, Casey đã rất cố gắng giữ bình tĩnh. Trước khi đến đây, cô đã từng nghĩ và tưởng tượng trong đầu những hành động điên rồ và tàn độc mà mình có thể làm với người con gái nhỏ bé trước mặt từ tận đêm qua. Thế nhưng, vì để bảo vệ người đàn ông của mình, cô đã kiềm nén nỗi đau và lòng thù hận vào tận cùng của trái tim để không phải cầm con dao nhọn rạch nát gương mặt xinh đẹp và e lệ trước mặt.
Mặt Nga tím tái khi vừa nghe câu hỏi của Casey. Trái tim đập mạnh đến độ làm khuôn ngực cao của cô liên hồi lên xuống, môi cô run run ấp úng, cô không biết phải giải thích như thế nào với Casey về bí mật uẩn khúc này. Đúng như những gì cô đã mơ hồ dự đoán. Casey đã nhìn thấy chuyện xảy ra đêm qua giữa cô và Will trong phòng làm việc của anh.
Nỗi hoang mang của Nga từ khi nhận được cuộc hẹn của Casey sáng nay giờ chuyển sang lo sợ tột cùng. Suốt thời gian đứng chờ Casey nơi đây, cô cứ hy vọng linh tính của mình là hoàn toàn sai sự thật, nhưng giờ đây, cô hiểu được mình không còn có thể thanh minh hay che giấu chuyện này được nữa rồi. Cô không sợ sự dối gạt của mình sẽ bị người đời trừng phạt và đay nghiến như thế nào, mà cô chỉ sợ sự thật này sẽ làm người cô yêu thương tổn thương ra sao. Casey đã luôn đối xử tốt với cô. Từ khi quen biết nhau, Casey đã luôn xem cô là một người bạn thân thiết và đáng tin cậy. Cả hai bên nhau và hò hẹn khắp mọi nơi. Casey cũng không ngần ngại tin tường và thổ lộ với cô tất cả những điều thầm kín. Vậy mà cô đã làm gì với người bạn tốt và nhiệt thành này đây, ngoài việc lợi dụng niềm tin và chà đạp lên lòng yêu thương quan tâm của bạn dành cho mình?
"Chuyện đó…"
Sự tức giận và cơn ghen tột cùng trong lòng Casey lúc này đây dữ dội đến độ không một lời giải thích nào có thể làm cho cô nguôi ngoai. Câu nói ấp úng không nặng ra được chữ và khuôn mặt hoảng sợ thay câu trả lời của Nga càng làm cô thêm mất bình tĩnh và căm phẫn. Sự phẫn nộ này còn chứa đựng cả sự tổn thương khi bị một người mà bấy lâu nay cô luôn xem là bạn thân phản bội và lừa dối. Cô cao giọng hét lên đến khàn cả tiếng, đưa đôi bàn tay bấu lấy đôi vai Nga lắc mạnh như tra khảo.
"Trần Thiên Nga! Làm sao cô có thể làm như vậy? Đang hẹn hò với Andrew mà sao cô lại có thể lén lút qua lại với em trai của anh ấy? Andrew đã đối xử với cô tốt như vậy mà sao cô lại nỡ lòng nào phản bội anh ấy? Thật ra, lương tâm của cô để ở đâu?"
"Nga biết, Nga đã làm nhiều điều có lỗi với Andrew, nhưng thật sự đêm qua, Nga và Will...À không! Nga và Tổng Giám Đốc thật sự không có chuyện gì cả. Casey! Xin Casey hãy tin Nga đi! Thật sự giữa Nga và Tổng Giám Đốc không hề có mối quan hệ nào cả."
"Cô nghĩ tôi là một đứa con nít lên 3 sao? Giữa bữa tiệc bận rộn tưng bừng cô lại bỏ đi, lân la mò lên phòng của Tổng Giám Đốc. Cô đến đó không để dụ dỗ Will thì để làm gì? Để về công việc trong bóng tối à?"
Nga im lặng cúi đầu buông xuôi chịu đựng sự dày vò, tóc tai bê bếch, khuôn mặt từ tái xanh chuyển sang trắng bệch. Thứ duy nhất vẫn ẩn hiện trên gương mặt trái xoan xinh đẹp chất chứa nét u sầu là năm dấu ngón tay đỏ hồng.
Sau một lúc, Casey cũng giũ mạnh thân người mỏng manh đang tan ra như nước của Nga, hạ giọng lạnh lùng hỏi.
"Bao lâu rồi? Nói đi!"
Nga cúi đầu lãng tránh câu hỏi của Casey. Chính cô cũng không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu.
"Kể từ khi Will nhận chức Tổng Giám Đốc có đúng không?"
Nga vẫn im lặng không nói gì, đứng bất động nhận hết mọi lời oán trách của Casey mà không dám nhìn thẳng người trước mặt. Cô cũng không hề phản bác hay phủ nhận biện minh những lời mắng nhiếc của Casey. Thậm chí cả việc Casey cho rằng cô vì hám lợi mà lân la cưa cẩm Will sau khi biết mối quan hệ giữa cả hai không được suông sẽ.
"Tại sao thế? Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Cô đang quen Andrew, tại sao lại lén lút qua lại với em trai của anh ấy? Trong khi Will là bạn trai tôi, là người bạn mà cô cho là thân thiết. Cô làm sao có thể trơ trẽn đến như vậy? Làm sao có thể diễn cái bộ mặt ngây thơ như thế trước mặt mọi người? Tôi đã tin tưởng cô. Tôi đã rất tin tưởng cô. Khi biết cô làm trợ lý cho William. Cô có biết tôi đã mừng rỡ như thế nào không? Vậy mà cuối cùng, cô đã làm gì đây? Cô đã lân la lả lơi với người đàn ông của tôi."
"Casey, có nhiều việc Nga không thể nào kể ra hết được. Nhưng tuyệt đối, Nga không bao giờ có ý định làm tổn thương Casey, Nga lại càng không bao giờ nghĩ đến việc gần gũi Tổng Giám Đốc. Nga và Will không hề có bất cứ mối quan hệ gì cả."
Casey gằn giọng, cố ghìm cơn giận để không phải hét lên thành tiếng thất thanh trước sự dối trá đến cùng của Nga.
"Nếu không có gì? Vậy cô giải thích đi, đêm qua là thế nào? Nếu không có gì, tại sao cô và Will lại ôm nhau thắm thiết trong phòng làm việc?"
Nga hoàn toàn chết lặng trước đôi mắt bồ câu xinh đẹp nhưng đầy vẻ giận dữ đang nhìn chằm chằm về hướng mình thù hận. Tuyệt nhiên, cuối cùng, cô vẫn quyết định giấu đi mối quan hệ bí mật giữa cô và Will. Cô làm như vậy không phải để tìm cách thanh minh cho bản thân mình mà bởi vì cô không còn muốn đào bới quá khứ lên nữa. Cô không muốn Andrew biết chuyện này mà đau lòng và khó xử, cô không muốn Casey lại bị tổn thương và nhất là cô muốn bảo vệ người đàn ông mà cô vẫn yêu tha thiết khỏi những rắc rối có thể xảy ra. Chính vì thế, sau một lúc yên lặng, cô khó khăn lên tiếng.
"Chuyện đó...có lẽ, Will, Tổng Giám Đốc ....đã uống quá say nên không còn tỉnh táo. Có lẽ, Tổng Giám Đốc đã nhầm lẫn Nga với một người nào khác."
Câu trả lời vụng về như trẻ lên ba của Nga khiến Casey bật cười thành tiếng như người mất trí. Làm sao cô có thể tin lý do này khi chính mắt cô nhìn thấy mọi việc xảy ra trong phòng làm việc của Will tối hôm qua. Chỉ khi sự việc rành rạch trước mắt, cô mới xâu chuỗi những nghi ngại trước đây lại, chợt bàng hoàng về sự ngu ngốc của chính mình. Càng đáng trách hơn khi cô cũng không tin cả những lời cảnh báo và đàm tiếu từ nhóm nhân viên nữ văn phòng to nhỏ về sự ưu ái và quan tâm đặc biệt của Tổng Giám Đốc dành cho cô thư ký riêng của mình. Cô đã luôn tin tưởng Nga. Chính vì thế, cô đã hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời mà cô cho là bịa chuyện và suông nịnh kia. Trong đầu cô vẫn luôn đinh ninh rằng, vì Will yêu quý chị dâu tương lai hiền lương của mình nên mới quan tâm đặc biệt như vậy. Đến tận bây giờ cô mới hiểu và thức tỉnh, chỉ có tình yêu mới khiến anh dành hết tâm tư và tình cảm cho người con gái kia đến như vậy. Anh lo lắng cho Nga đến từng bữa ăn trưa muộn màng, hay bồn chồn lo lắng chỉ vì tiếng ho khe khẽ của cô ta… Những cử chỉ này không phải cô không từng nghi hoặc và thấy chạnh lòng. Nhưng bởi vì cô đã quá tin tưởng và từ tận trong thâm tâm vẫn không muốn chấp nhận sự thật nên mới nhắm mắt cho rằng đó chỉ là tình cảm đương nhiên của em chồng dành cho chị dâu tương lại của mình. Và có lẽ, cô cũng sẽ im lặng âm thầm chấp nhận và hài lòng với nhận định của mình như vậy cho đến khi cô tận mắt chứng kiến những gì xảy ra trong căn phòng tối om le lói ánh đèn của anh.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
"Cái tát này là tôi đánh cho tôi, đánh cho kẻ mà tôi đã xem là người bạn thân thiết nhất của tôi ở xứ sở này."
CHÁT
"Còn cái tát này là tôi đánh thay cho Andrew, đánh cho loại đàn bà mà anh ấy đã tin tưởng và dốc hết yêu thương trong suốt quãng thời gian qua."
Trên tầng 10, trước khung cửa sổ cực lớn sát đất, khu vực vốn dành cho nhân viên văn phòng thư giãn sau những giờ làm việc hiện thời vắng tanh, khung cảnh này vô tình làm cho hai tiếng chan chát vừa chạm vào da thịt trở nên vô cùng chói tai. Ngay khi vừa gặp Nga, chưa kịp nói một câu nào, Casey với vẻ mặt căm phẫn và lạnh lùng băng giá đã cong cánh tay tát mạnh vào một bên má của Nga. Sau đó, chưa đầy một phút, cô đã nhanh chóng tát mạnh cái thứ hai vào mặt Nga. Hai cái tát mạnh đến nỗi khiến Nga như muốn ngã nhào vào bức tường kiếng sát đất ngay bên cạnh. Năm dấu ngón tay đỏ hồng phút chốc in hằn lên đôi gò má trắng trẻo đang dần chuyển sang tái mét và bàng hoàng của Nga. Điều đó có thể miêu tả được tất cả sự tức giận và căm phẫn của người đánh dành cho Nga đang dâng cao cực độ như thế nào.
Sáng nay, Nga vẫn đến công ty làm việc như thường ngày, dù trước đó công ty đã thông báo việc nghỉ phép cho công nhân viên. Vì công việc quá nhiều, nên cô tranh thủ thời gian này để hoàn thành những việc còn dang dỡ. Đồng thời, cô cũng muốn nghiên cứu thêm về phần thiết kế máy ảnh.
Vừa nhìn sơ qua một chiếc máy ảnh, người xem cứ nghĩ rằng, việc thiết kế ra mẫu mã một chiếc máy ảnh vô cùng đơn giản. Thế nhưng, sự thật hoàn toàn ngược lại. Để làm ra một sản phẩm máy ảnh hoàn thiện thực sự phải trải qua rất nhiều quá trình từ đơn giản đến phức tạp nhất. Nga đang âm thầm ấp ủ việc thiết kế ra một kiểu mẫu máy ảnh mới. Chính vì thế, cô đang dốc hết tâm sức cho việc này. Mặc dù, Andrew cũng đã từng hướng dẫn cô sơ bộ về thiết kế máy ảnh cũng như cô đã từng kham khảo nhiều tài liệu về máy ảnh do anh cung cấp trước đây. Tuy nhiên, để áp dụng vào việc thiết kế thực tế thực sự là một điều không hề dễ dàng. Công việc thường ngày vốn chiếm hết quỹ thời gian làm việc của cô. Vì thế, thời gian rãnh rỗi này thực sự là một cơ hội cho cô nghiên cứu sâu thêm về đề tài này. Cũng vì lý do đó, cô đã quyết định sẽ từ chối chuyến đi nghỉ dưỡng đến Thuỵ Sĩ cùng với Andrew. Cô biết quyết định cuối cùng này có lẽ sẽ làm anh rất thất vọng và phiền lòng không ít. Tuy nhiên, lý do cô dành tâm huyết cho mẫu máy ảnh mới thực sự vô cùng quan trọng đối với cô trong lúc này. Chính vì thế, sáng nay, khi đang ngồi ở phòng làm việc, cô đã không gọi điện cho anh biết việc mình sẽ không cùng anh đi Thuỵ Sĩ mà chỉ nhắn tin cho anh hay. Thế nhưng, ngay khi tin nhắn vừa soạn xong và định gửi đi đến hộp thư của anh, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Casey.
Trên điện thoại, giọng lạnh tanh không hề biểu đạt chút cảm xúc nào như thường ngày, Casey bảo muốn gặp Nga ngay lúc đó. Cả hai đã hẹn gặp nhau ở khu vực giải trí của công nhân viên. Khi kết thúc cuộc gọi với Casey. Nga cũng đã quên gửi tin nhắn đến Andrew sau đó. Trong lòng cô lúc đó dâng lên một linh tính lạ lùng. Cô có cảm giác như Casey không giống như thường ngày. Giọng nói và âm điệu có vẻ vô cùng xa cách và lạnh nhạt đối với cô. Điều này ít nhiều làm cô cảm thấy vô cùng hoang mang trong lòng. Sau đó, cô cũng đã nhận một cuộc gọi từ Will. Anh nói sẽ đến công ty để làm việc cùng cô. Khi nói chuyện với cô trên điện thoại, vẻ mặt sau một đêm chìm đắm trong men rượu của anh trở nên sáng bừng, sự hiện diện của cô ở công ty đồng nghĩa với việc sẽ không có chuyến nghỉ dưỡng nào diễn ra.
Bị đánh hai cái tát vào mặt bất ngờ đến độ làm cho choáng váng cả mặt mày, Nga đưa tay áp vào một bên má vẫn hằn lên năm dấu tay dài ngoằn của Casey nghèn nghẹn nói, lồng ngực không biết vì uất ức khi bị đánh quá bất ngờ hay là vì hoảng sợ về một điều gì đó mà cô đã âm thầm nghĩ tới.
"Casey! Sao...Casey…lại…"
Không cho Nga có cơ hội nói hết câu, cũng không hề tỏ ra ái náy hay thương xót cho kẻ mình vừa ra tay đánh không thương tiếc, Casey lạnh lùng nghiến răng nói. Càng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Nga, cô càng thêm chán ghét và tức giận. Đối với cô, những gì mà Nga đang thể hiện đều là giả dối và đóng kịch.
"Trần Thiên Nga! Cô biết không? Trên đời này, tôi căm ghét nhất là loại người giả tạo, sống hai mặt như cô đây…."
"Casey! Sao Casey lại nói như vậy? Chắc chắn là có sự hiểu lầm giữa chúng ta…"
"Ha! Hiểu lầm sao? Đồ giả tạo! Cô còn định đóng kịch và lừa dối tôi, Andrew và tất cả mọi người đến bao giờ? Đến lúc này mà cô còn dám giả vờ ngây thơ như không hề biết chuyện gì với tôi nữa ư? Tôi đã đối xử với cô như thế nào hả? Để sau đó, cô lợi dụng lòng tốt và sự tin tưởng của tôi rồi đâm lén sau lưng tôi?"
"Casey! Nga không phải là người như Casey đã nghĩ đâu. Nga chưa bao giờ có ý định làm tổn thương đến Casey. Hãy tin Nga đi!"
"Tin cô sao? Cô lố bịch hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Tôi không thể tin rằng, mình có thể kết thân được với loại người trắc nết như cô. Tôi quả thật là đã nhìn lầm người. Cô đúng là tài thật, làm sao cô có thể phù phiếm che mắt tôi và cả Andrew trong suốt thời gian qua?"
Trước những lời lăng mạ không thương tiếc của Casey, Nga không hề oán trách mà ngược lại ra sức tìm cách xoa dịu sự giận dữ của người vừa ra tay đánh mình. Cô đưa đôi bàn tay rung rẫy nắm lấy cánh tay Casey trấn an và cố gắng giải thích trong giọng nói đã bắt đầu tắt nghẽn.
"Casey, nghe Nga nói đi! Thực sự, Nga không hề muốn che giấu Casey hay Andrew bất cứ điều gì...."
"Hứ"
Casey cười than nửa miệng rồi quay mặt đi nơi khác khi nghe câu nói mà cô cho là giả tạo của Nga. Sau đó, cô quay lại nhìn thẳng vào mặt Nga, một bên chân mày lá liễu sắc sảo khẽ cong lên, hất mặt hỏi.
"Cô chắc chắn là không che giấu tôi chuyện gì sao?"
Câu hỏi chắc nịch của Casey không khỏi làm Nga chùng dạ. Tuy nhiên, cô vẫn một mực quyết định che giấu mọi chuyện giữa cô và Will. Dù rằng những gì cô đã và đang cố gắng che giấu đang dần dần bị phơi bày trước những người mà cô đang ra sức bảo vệ họ khỏi sự tổn thương.
Trước câu hỏi dò xét của Casey, Nga cúi đầu lãng tránh ánh nhìn như xuyên qua người mình, yếu ớt trả lời.
"Đúng vậy!"
Một lần nữa, Casey lại cong môi cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao nhìn Nga hạ giọng hỏi. Câu hỏi mà chính bản thân cô đã nắm rõ chắc chắn câu trả lời.
"Thế đêm qua, cô và Will đã làm gì trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc?"
Khi tra khảo Nga bằng câu hỏi này, Casey đã rất cố gắng giữ bình tĩnh. Trước khi đến đây, cô đã từng nghĩ và tưởng tượng trong đầu những hành động điên rồ và tàn độc mà mình có thể làm với người con gái nhỏ bé trước mặt từ tận đêm qua. Thế nhưng, vì để bảo vệ người đàn ông của mình, cô đã kiềm nén nỗi đau và lòng thù hận vào tận cùng của trái tim để không phải cầm con dao nhọn rạch nát gương mặt xinh đẹp và e lệ trước mặt.
Mặt Nga tím tái khi vừa nghe câu hỏi của Casey. Trái tim đập mạnh đến độ làm khuôn ngực cao của cô liên hồi lên xuống, môi cô run run ấp úng, cô không biết phải giải thích như thế nào với Casey về bí mật uẩn khúc này. Đúng như những gì cô đã mơ hồ dự đoán. Casey đã nhìn thấy chuyện xảy ra đêm qua giữa cô và Will trong phòng làm việc của anh.
Nỗi hoang mang của Nga từ khi nhận được cuộc hẹn của Casey sáng nay giờ chuyển sang lo sợ tột cùng. Suốt thời gian đứng chờ Casey nơi đây, cô cứ hy vọng linh tính của mình là hoàn toàn sai sự thật, nhưng giờ đây, cô hiểu được mình không còn có thể thanh minh hay che giấu chuyện này được nữa rồi. Cô không sợ sự dối gạt của mình sẽ bị người đời trừng phạt và đay nghiến như thế nào, mà cô chỉ sợ sự thật này sẽ làm người cô yêu thương tổn thương ra sao. Casey đã luôn đối xử tốt với cô. Từ khi quen biết nhau, Casey đã luôn xem cô là một người bạn thân thiết và đáng tin cậy. Cả hai bên nhau và hò hẹn khắp mọi nơi. Casey cũng không ngần ngại tin tường và thổ lộ với cô tất cả những điều thầm kín. Vậy mà cô đã làm gì với người bạn tốt và nhiệt thành này đây, ngoài việc lợi dụng niềm tin và chà đạp lên lòng yêu thương quan tâm của bạn dành cho mình?
"Chuyện đó…"
Sự tức giận và cơn ghen tột cùng trong lòng Casey lúc này đây dữ dội đến độ không một lời giải thích nào có thể làm cho cô nguôi ngoai. Câu nói ấp úng không nặng ra được chữ và khuôn mặt hoảng sợ thay câu trả lời của Nga càng làm cô thêm mất bình tĩnh và căm phẫn. Sự phẫn nộ này còn chứa đựng cả sự tổn thương khi bị một người mà bấy lâu nay cô luôn xem là bạn thân phản bội và lừa dối. Cô cao giọng hét lên đến khàn cả tiếng, đưa đôi bàn tay bấu lấy đôi vai Nga lắc mạnh như tra khảo.
"Trần Thiên Nga! Làm sao cô có thể làm như vậy? Đang hẹn hò với Andrew mà sao cô lại có thể lén lút qua lại với em trai của anh ấy? Andrew đã đối xử với cô tốt như vậy mà sao cô lại nỡ lòng nào phản bội anh ấy? Thật ra, lương tâm của cô để ở đâu?"
"Nga biết, Nga đã làm nhiều điều có lỗi với Andrew, nhưng thật sự đêm qua, Nga và Will...À không! Nga và Tổng Giám Đốc thật sự không có chuyện gì cả. Casey! Xin Casey hãy tin Nga đi! Thật sự giữa Nga và Tổng Giám Đốc không hề có mối quan hệ nào cả."
"Cô nghĩ tôi là một đứa con nít lên 3 sao? Giữa bữa tiệc bận rộn tưng bừng cô lại bỏ đi, lân la mò lên phòng của Tổng Giám Đốc. Cô đến đó không để dụ dỗ Will thì để làm gì? Để về công việc trong bóng tối à?"
Nga im lặng cúi đầu buông xuôi chịu đựng sự dày vò, tóc tai bê bếch, khuôn mặt từ tái xanh chuyển sang trắng bệch. Thứ duy nhất vẫn ẩn hiện trên gương mặt trái xoan xinh đẹp chất chứa nét u sầu là năm dấu ngón tay đỏ hồng.
Sau một lúc, Casey cũng giũ mạnh thân người mỏng manh đang tan ra như nước của Nga, hạ giọng lạnh lùng hỏi.
"Bao lâu rồi? Nói đi!"
Nga cúi đầu lãng tránh câu hỏi của Casey. Chính cô cũng không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu.
"Kể từ khi Will nhận chức Tổng Giám Đốc có đúng không?"
Nga vẫn im lặng không nói gì, đứng bất động nhận hết mọi lời oán trách của Casey mà không dám nhìn thẳng người trước mặt. Cô cũng không hề phản bác hay phủ nhận biện minh những lời mắng nhiếc của Casey. Thậm chí cả việc Casey cho rằng cô vì hám lợi mà lân la cưa cẩm Will sau khi biết mối quan hệ giữa cả hai không được suông sẽ.
"Tại sao thế? Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Cô đang quen Andrew, tại sao lại lén lút qua lại với em trai của anh ấy? Trong khi Will là bạn trai tôi, là người bạn mà cô cho là thân thiết. Cô làm sao có thể trơ trẽn đến như vậy? Làm sao có thể diễn cái bộ mặt ngây thơ như thế trước mặt mọi người? Tôi đã tin tưởng cô. Tôi đã rất tin tưởng cô. Khi biết cô làm trợ lý cho William. Cô có biết tôi đã mừng rỡ như thế nào không? Vậy mà cuối cùng, cô đã làm gì đây? Cô đã lân la lả lơi với người đàn ông của tôi."
"Casey, có nhiều việc Nga không thể nào kể ra hết được. Nhưng tuyệt đối, Nga không bao giờ có ý định làm tổn thương Casey, Nga lại càng không bao giờ nghĩ đến việc gần gũi Tổng Giám Đốc. Nga và Will không hề có bất cứ mối quan hệ gì cả."
Casey gằn giọng, cố ghìm cơn giận để không phải hét lên thành tiếng thất thanh trước sự dối trá đến cùng của Nga.
"Nếu không có gì? Vậy cô giải thích đi, đêm qua là thế nào? Nếu không có gì, tại sao cô và Will lại ôm nhau thắm thiết trong phòng làm việc?"
Nga hoàn toàn chết lặng trước đôi mắt bồ câu xinh đẹp nhưng đầy vẻ giận dữ đang nhìn chằm chằm về hướng mình thù hận. Tuyệt nhiên, cuối cùng, cô vẫn quyết định giấu đi mối quan hệ bí mật giữa cô và Will. Cô làm như vậy không phải để tìm cách thanh minh cho bản thân mình mà bởi vì cô không còn muốn đào bới quá khứ lên nữa. Cô không muốn Andrew biết chuyện này mà đau lòng và khó xử, cô không muốn Casey lại bị tổn thương và nhất là cô muốn bảo vệ người đàn ông mà cô vẫn yêu tha thiết khỏi những rắc rối có thể xảy ra. Chính vì thế, sau một lúc yên lặng, cô khó khăn lên tiếng.
"Chuyện đó...có lẽ, Will, Tổng Giám Đốc ....đã uống quá say nên không còn tỉnh táo. Có lẽ, Tổng Giám Đốc đã nhầm lẫn Nga với một người nào khác."
Câu trả lời vụng về như trẻ lên ba của Nga khiến Casey bật cười thành tiếng như người mất trí. Làm sao cô có thể tin lý do này khi chính mắt cô nhìn thấy mọi việc xảy ra trong phòng làm việc của Will tối hôm qua. Chỉ khi sự việc rành rạch trước mắt, cô mới xâu chuỗi những nghi ngại trước đây lại, chợt bàng hoàng về sự ngu ngốc của chính mình. Càng đáng trách hơn khi cô cũng không tin cả những lời cảnh báo và đàm tiếu từ nhóm nhân viên nữ văn phòng to nhỏ về sự ưu ái và quan tâm đặc biệt của Tổng Giám Đốc dành cho cô thư ký riêng của mình. Cô đã luôn tin tưởng Nga. Chính vì thế, cô đã hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời mà cô cho là bịa chuyện và suông nịnh kia. Trong đầu cô vẫn luôn đinh ninh rằng, vì Will yêu quý chị dâu tương lai hiền lương của mình nên mới quan tâm đặc biệt như vậy. Đến tận bây giờ cô mới hiểu và thức tỉnh, chỉ có tình yêu mới khiến anh dành hết tâm tư và tình cảm cho người con gái kia đến như vậy. Anh lo lắng cho Nga đến từng bữa ăn trưa muộn màng, hay bồn chồn lo lắng chỉ vì tiếng ho khe khẽ của cô ta… Những cử chỉ này không phải cô không từng nghi hoặc và thấy chạnh lòng. Nhưng bởi vì cô đã quá tin tưởng và từ tận trong thâm tâm vẫn không muốn chấp nhận sự thật nên mới nhắm mắt cho rằng đó chỉ là tình cảm đương nhiên của em chồng dành cho chị dâu tương lại của mình. Và có lẽ, cô cũng sẽ im lặng âm thầm chấp nhận và hài lòng với nhận định của mình như vậy cho đến khi cô tận mắt chứng kiến những gì xảy ra trong căn phòng tối om le lói ánh đèn của anh.
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.