Chương 3: Tẫn trách
Tưởng Mục Đồng
08/01/2024
Ca sĩ trên sân khấu đang hát một ca khúc tiếng Pháp, giọng hát trong trẻo lại động lòng người, từng âm điệu vang lên đều phảng phất một chút hương vị lãng mạn của nước Pháp.
“Cho một ly nước.” Hoắc Từ đặt ly nước lên quầy.
Trong quầy bar, có người cầm lấy cái ly nhìn cô một chút: “Lâu rồi không thấy cô tới.”
“Tôi phải ra nước ngoài.” Ngón tay Hoắc Từ có tiết tấu gõ lên quầy bar, bài hát kia hẳn là cô cũng biết. Vì phải thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, cho nên cô có học qua một ít tiếng Pháp, thỉnh thoảng cũng sẽ hát vài câu.
Chờ lão Hạ một lần nữa đem ly nước đưa qua, Hoắc Từ vẽ một vòng tròn trên miệng ly, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
Động tác đang lau ly của lão Hạ dừng lại, sau đó lại không để ý hỏi: “Ai?”
“Chú biết người tôi hỏi là ai.” Cô bưng ly nước lên uống một ngụm.
Lúc này ca sĩ đang hát những câu cuối cùng, âm thanh tựa như tiếng nỉ non, đầy da diết.
Lão Hạ nhất thời cười một tiếng, bất đắc dĩ nói ra: “Hoắc Từ, không giống cô chút nào.”
Không giống cô? Cái gì mới gọi là giống cô.
19 tuổi bước chân vào giới nhiếp ảnh, 20 tuổi bắt đầu nổi danh. Mặc kệ nổi danh hay vô danh, cô chưa từng cùng ai truyền ra tai tiếng, đàn ông không có, phụ nữ lại càng không.
Cũng không phải là không có người mẫu muốn bò lên giường của cô, dù sao trong giới nhiếp ảnh, cái tên Hoắc Từ cũng vô cùng nổi tiếng.
Thế nhưng Hoắc Từ lại vô cùng lạnh lùng, mọi ẩn tình cùng đưa tình liền đông cứng thành băng vụn, cặp mắt kia quá lạnh lùng, cũng quá thông suốt, mọi suy nghĩ không đứng đắn với cô như lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Đương nhiên cũng có người chỉ đơn thuần coi trọng Hoắc Từ. Hoắc Từ xinh đẹp, dáng người lại hoàn hảo, cho nên bọn họ coi cô như một làn gió mới, thổi vào giới nhiếp ảnh.
Nhưng là ai cô cũng không nhìn trúng.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, nói thẳng là không sạch sẽ gì nhưng nhắc tới Hoắc Từ ai cũng biết, cô chính là một mảnh tuyết trắng trên đỉnh núi cao, cao ngạo quạnh quẽ*, tựa như trên đầu luôn đội vòng thánh.
*Quạnh quẽ: Lạnh lẽo buồn tẻ.
Thiếu điều bọn họ phải quỳ xuống nữa mà thôi.
Chỉ là không biết, có bao nhiêu người đang chờ đợi mảnh tuyết trắng này rơi xuống vũng bùn.
“Anh ta là ai vậy.” Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn lão Hạ, trong mắt mang theo hứng thú.
Lão Hạ để ly xuống, chăm chú hỏi cô: “Thật sự là cô nhìn trúng người đàn ông đó?”
“Làm sao vậy? Không được ư?” Cô cười một tiếng.
Lão Hạ lắc đầu, nhìn cô: “Cô nói tại sao lại đúng dịp như vậy, lần đầu người đàn ông đó tới đây đã đụng phải cô.”
Có điều suy nghĩ kĩ lại, mặc kệ tướng mạo hay là khí chất, đúng là ngàn dặm mới tìm được một người. Những người mẫu cô đã từng chụp không một ai có thể đuổi kịp, so sánh bọn họ với anh, chỉ khiến anh phải ủy khuất.
Cũng thật khéo, thế giới rộng lớn bao la, người cùng người gặp nhau phải chăng chỉ là sự trùng hợp.
“Đó là anh ta gặp may mắn.” Hoắc Từ nói.
Nghe lời này lão Hạ cười ha ha, vẫn là ông hiểu Hoắc Từ, bề ngoài thì lạnh nhạt nhưng thực chất bên trong lại ngông cuồng, cố chấp. Hơn nữa những lời cô nói ra, khiến cho người khác cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
“Người đàn ông đó tới tìm tôi để chụp hình, chỉ có điều cô cũng biết đấy, mấy năm rồi tôi không có động tới máy ảnh. Thật sự nếu cô nhìn trúng, tôi sẽ giúp cô.” Lão Hạ nói.
Hoắc Từ nhíu mày, chụp hình sao. Cô là người trong nghề.
Cô cũng không hỏi chụp cái gì, nghĩ tới thân hình tam giác ngược hoàn mỹ của người đàn ông, vai rộng, eo hẹp còn có một đôi chân dài thẳng tắp. Không biết khi anh cởi áo ra, có thể nhìn thấy đường nhân ngư cùng cơ bụng sáu múi hay không.
“Anh ta ra ngoài gọi điện thoại rồi, cô ngồi chờ đi.” Lão Hạ lại bắt đầu rót rượu cho người khách bên cạnh.
Hoắc Từ an tĩnh ngồi chờ, ngay khi cô nghĩ người đã đi lại chỉ thấy từ phía đối diện, anh chậm rãi bước ra, bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông in xuống lối đi nhỏ.
Theo từng bước chân anh, ánh đèn như chậm rãi đuổi tới, Hoắc Từ nhịn không được mà híp híp con mắt.
Trong quán bar, ánh mắt của tất cả phụ nữ đều tập trung trên người anh.
Dường như bọn họ đều nguyện ý trao trọn trái tim cho anh nhưng người đàn ông lại lạnh lùng, trong ngoài cách xa vạn dặm.
Cách khá xa nên cô chỉ thấy được một khuôn mặt hẹp, mày rậm mắt đen, trán cao và rộng, ngũ quan rõ ràng.
Khi nãy Hoắc Từ ngồi ở bên kia, khuôn mặt anh hơi nghiêng cho nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc mũi cao thẳng tắp của anh.
“Dịch tiên sinh, anh tới thật đúng lúc. Trước đó, không phải anh nói muốn tìm một nhiếp ảnh gia sao, tôi nghĩ người bạn này của tôi thích hợp hơn tôi.” Lão Hạ thật sự là tẫn trách*, thoáng thấy người tới liền làm trung gian giới thiệu.
*Tẫn trách: giúp người hết sức.
Hoắc Từ nhìn anh đang nhíu mày đánh giá cô.
Lão Hạ thấy bọn họ, ai cũng không chủ động, vội nói ra: “Dịch tiên sinh, cô gái này là Hoắc Từ. Hiện tại cô ấy vô cùng nổi danh trong giới nhiếp ảnh, tìm cô ấy tới chụp ảnh chính là một lựa chọn chính xác.”
Ai ngờ, người đàn ông lại từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, ngay trước mặt bọn họ đánh ra ở thanh tìm kiếm hai chữ “Hoắc Từ”.
Chờ anh xem hết tư liệu về cô, người đàn ông ngẩng đầu lạnh nhạt, không mang theo bất cứ áy náy nói: “Rất xin lỗi Hoắc tiểu thư, có lẽ cô rất nổi danh nhưng cô không phù hợp với yêu cầu của tôi.”
“Cô không phải là người mà tôi muốn tìm.”
**
Lão Hạ ngẩn người, ông chưa từng nghĩ tới vị này nói chuyện lại không hề nể mặt ai như vậy.
Người đàn ông vừa nói xong, liền xoay người rời đi.
Thật là khó xử!
Cô gái đang ngồi trên ghế cũng nhấc chân đuổi theo.
Ra tới cửa không thấy người đâu, Hoắc Từ lập tức hỏi bảo an ở cổng: “Người đâu?”
Vừa rồi, liên tục có người ra ngoài. Bảo an không hiểu cô muốn hỏi người nào.
Hoắc Tử bực tức nói: “Chính là người đàn ông đẹp trai vừa mới bước ra.”
Bảo an chỉ về phía bên trái nói: “Mới lái xe rời đi.”
Hoắc Từ vừa lên xe đã đạp hết chân ga, âm thanh vang lên lúc rạng sáng đặc biệt chói tai. Cô nhìn chằm chằm phía trước, trên đường giờ này không có nhiều xe lắm. Quả nhiên không lâu sau, cô đã thấy một chiếc Maybach, hơi bĩu môi một cái, chiếc G65AMG từ phía sau vọt lên phía trước.
Nếu không phải chiếc Maybach kịp thời đánh tay lái sang bên cạnh, khẳng định hai chiếc xe sẽ không thể tránh khỏi va chạm với nhau.
Đợi tới lúc hai chiếc xe chạy ngang nhau, Hoắc Từ kéo cửa kính xe xuống, chiếc Maybach bên cạnh lại không có ý dừng lại.
Cô không tiếp tục nữa, chấp nhận chạy song song với người đàn ông. Thẳng đến phía trước có chiếc đèn giao thông, lúc này đèn xanh đã bắt đầu lập lòe, hẳn là anh sẽ không vượt qua được. Quả nhiên chiếc Maybach bên cạnh chạy chậm lại, Hoắc Từ thấy đúng cơ hội, đầu tiên cô đạp mạnh chân ga vượt qua, sau đó giẫm phanh, đánh tay lái sang bên phải.
“Cho một ly nước.” Hoắc Từ đặt ly nước lên quầy.
Trong quầy bar, có người cầm lấy cái ly nhìn cô một chút: “Lâu rồi không thấy cô tới.”
“Tôi phải ra nước ngoài.” Ngón tay Hoắc Từ có tiết tấu gõ lên quầy bar, bài hát kia hẳn là cô cũng biết. Vì phải thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, cho nên cô có học qua một ít tiếng Pháp, thỉnh thoảng cũng sẽ hát vài câu.
Chờ lão Hạ một lần nữa đem ly nước đưa qua, Hoắc Từ vẽ một vòng tròn trên miệng ly, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
Động tác đang lau ly của lão Hạ dừng lại, sau đó lại không để ý hỏi: “Ai?”
“Chú biết người tôi hỏi là ai.” Cô bưng ly nước lên uống một ngụm.
Lúc này ca sĩ đang hát những câu cuối cùng, âm thanh tựa như tiếng nỉ non, đầy da diết.
Lão Hạ nhất thời cười một tiếng, bất đắc dĩ nói ra: “Hoắc Từ, không giống cô chút nào.”
Không giống cô? Cái gì mới gọi là giống cô.
19 tuổi bước chân vào giới nhiếp ảnh, 20 tuổi bắt đầu nổi danh. Mặc kệ nổi danh hay vô danh, cô chưa từng cùng ai truyền ra tai tiếng, đàn ông không có, phụ nữ lại càng không.
Cũng không phải là không có người mẫu muốn bò lên giường của cô, dù sao trong giới nhiếp ảnh, cái tên Hoắc Từ cũng vô cùng nổi tiếng.
Thế nhưng Hoắc Từ lại vô cùng lạnh lùng, mọi ẩn tình cùng đưa tình liền đông cứng thành băng vụn, cặp mắt kia quá lạnh lùng, cũng quá thông suốt, mọi suy nghĩ không đứng đắn với cô như lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Đương nhiên cũng có người chỉ đơn thuần coi trọng Hoắc Từ. Hoắc Từ xinh đẹp, dáng người lại hoàn hảo, cho nên bọn họ coi cô như một làn gió mới, thổi vào giới nhiếp ảnh.
Nhưng là ai cô cũng không nhìn trúng.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, nói thẳng là không sạch sẽ gì nhưng nhắc tới Hoắc Từ ai cũng biết, cô chính là một mảnh tuyết trắng trên đỉnh núi cao, cao ngạo quạnh quẽ*, tựa như trên đầu luôn đội vòng thánh.
*Quạnh quẽ: Lạnh lẽo buồn tẻ.
Thiếu điều bọn họ phải quỳ xuống nữa mà thôi.
Chỉ là không biết, có bao nhiêu người đang chờ đợi mảnh tuyết trắng này rơi xuống vũng bùn.
“Anh ta là ai vậy.” Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn lão Hạ, trong mắt mang theo hứng thú.
Lão Hạ để ly xuống, chăm chú hỏi cô: “Thật sự là cô nhìn trúng người đàn ông đó?”
“Làm sao vậy? Không được ư?” Cô cười một tiếng.
Lão Hạ lắc đầu, nhìn cô: “Cô nói tại sao lại đúng dịp như vậy, lần đầu người đàn ông đó tới đây đã đụng phải cô.”
Có điều suy nghĩ kĩ lại, mặc kệ tướng mạo hay là khí chất, đúng là ngàn dặm mới tìm được một người. Những người mẫu cô đã từng chụp không một ai có thể đuổi kịp, so sánh bọn họ với anh, chỉ khiến anh phải ủy khuất.
Cũng thật khéo, thế giới rộng lớn bao la, người cùng người gặp nhau phải chăng chỉ là sự trùng hợp.
“Đó là anh ta gặp may mắn.” Hoắc Từ nói.
Nghe lời này lão Hạ cười ha ha, vẫn là ông hiểu Hoắc Từ, bề ngoài thì lạnh nhạt nhưng thực chất bên trong lại ngông cuồng, cố chấp. Hơn nữa những lời cô nói ra, khiến cho người khác cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
“Người đàn ông đó tới tìm tôi để chụp hình, chỉ có điều cô cũng biết đấy, mấy năm rồi tôi không có động tới máy ảnh. Thật sự nếu cô nhìn trúng, tôi sẽ giúp cô.” Lão Hạ nói.
Hoắc Từ nhíu mày, chụp hình sao. Cô là người trong nghề.
Cô cũng không hỏi chụp cái gì, nghĩ tới thân hình tam giác ngược hoàn mỹ của người đàn ông, vai rộng, eo hẹp còn có một đôi chân dài thẳng tắp. Không biết khi anh cởi áo ra, có thể nhìn thấy đường nhân ngư cùng cơ bụng sáu múi hay không.
“Anh ta ra ngoài gọi điện thoại rồi, cô ngồi chờ đi.” Lão Hạ lại bắt đầu rót rượu cho người khách bên cạnh.
Hoắc Từ an tĩnh ngồi chờ, ngay khi cô nghĩ người đã đi lại chỉ thấy từ phía đối diện, anh chậm rãi bước ra, bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông in xuống lối đi nhỏ.
Theo từng bước chân anh, ánh đèn như chậm rãi đuổi tới, Hoắc Từ nhịn không được mà híp híp con mắt.
Trong quán bar, ánh mắt của tất cả phụ nữ đều tập trung trên người anh.
Dường như bọn họ đều nguyện ý trao trọn trái tim cho anh nhưng người đàn ông lại lạnh lùng, trong ngoài cách xa vạn dặm.
Cách khá xa nên cô chỉ thấy được một khuôn mặt hẹp, mày rậm mắt đen, trán cao và rộng, ngũ quan rõ ràng.
Khi nãy Hoắc Từ ngồi ở bên kia, khuôn mặt anh hơi nghiêng cho nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc mũi cao thẳng tắp của anh.
“Dịch tiên sinh, anh tới thật đúng lúc. Trước đó, không phải anh nói muốn tìm một nhiếp ảnh gia sao, tôi nghĩ người bạn này của tôi thích hợp hơn tôi.” Lão Hạ thật sự là tẫn trách*, thoáng thấy người tới liền làm trung gian giới thiệu.
*Tẫn trách: giúp người hết sức.
Hoắc Từ nhìn anh đang nhíu mày đánh giá cô.
Lão Hạ thấy bọn họ, ai cũng không chủ động, vội nói ra: “Dịch tiên sinh, cô gái này là Hoắc Từ. Hiện tại cô ấy vô cùng nổi danh trong giới nhiếp ảnh, tìm cô ấy tới chụp ảnh chính là một lựa chọn chính xác.”
Ai ngờ, người đàn ông lại từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, ngay trước mặt bọn họ đánh ra ở thanh tìm kiếm hai chữ “Hoắc Từ”.
Chờ anh xem hết tư liệu về cô, người đàn ông ngẩng đầu lạnh nhạt, không mang theo bất cứ áy náy nói: “Rất xin lỗi Hoắc tiểu thư, có lẽ cô rất nổi danh nhưng cô không phù hợp với yêu cầu của tôi.”
“Cô không phải là người mà tôi muốn tìm.”
**
Lão Hạ ngẩn người, ông chưa từng nghĩ tới vị này nói chuyện lại không hề nể mặt ai như vậy.
Người đàn ông vừa nói xong, liền xoay người rời đi.
Thật là khó xử!
Cô gái đang ngồi trên ghế cũng nhấc chân đuổi theo.
Ra tới cửa không thấy người đâu, Hoắc Từ lập tức hỏi bảo an ở cổng: “Người đâu?”
Vừa rồi, liên tục có người ra ngoài. Bảo an không hiểu cô muốn hỏi người nào.
Hoắc Tử bực tức nói: “Chính là người đàn ông đẹp trai vừa mới bước ra.”
Bảo an chỉ về phía bên trái nói: “Mới lái xe rời đi.”
Hoắc Từ vừa lên xe đã đạp hết chân ga, âm thanh vang lên lúc rạng sáng đặc biệt chói tai. Cô nhìn chằm chằm phía trước, trên đường giờ này không có nhiều xe lắm. Quả nhiên không lâu sau, cô đã thấy một chiếc Maybach, hơi bĩu môi một cái, chiếc G65AMG từ phía sau vọt lên phía trước.
Nếu không phải chiếc Maybach kịp thời đánh tay lái sang bên cạnh, khẳng định hai chiếc xe sẽ không thể tránh khỏi va chạm với nhau.
Đợi tới lúc hai chiếc xe chạy ngang nhau, Hoắc Từ kéo cửa kính xe xuống, chiếc Maybach bên cạnh lại không có ý dừng lại.
Cô không tiếp tục nữa, chấp nhận chạy song song với người đàn ông. Thẳng đến phía trước có chiếc đèn giao thông, lúc này đèn xanh đã bắt đầu lập lòe, hẳn là anh sẽ không vượt qua được. Quả nhiên chiếc Maybach bên cạnh chạy chậm lại, Hoắc Từ thấy đúng cơ hội, đầu tiên cô đạp mạnh chân ga vượt qua, sau đó giẫm phanh, đánh tay lái sang bên phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.