Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Chương 4: Đi Trêu Chọc

Tưởng Mục Đồng

08/01/2024

Chiếc xe G65AMG dừng ngay trước đầu xe Maybach, mà sau Maybach lại là hai chiếc xe khác, bọn họ chỉ sợ phú nhị đại tranh giành hơn thua, người vô tội sẽ gặp tai vạ.

Hoắc Từ nhảy xuống xe, gõ gõ kính.

Chờ cửa kính hạ xuống, ngũ quan thâm thúy của người đàn ông được đèn đường rọi chiếu một nửa, một nửa chìm trong bóng tối. Khuôn mặt anh tuấn lộ ra, mắt đen thâm thúy, lúc này Hoắc Từ mới nhận ra mắt anh thật sáng.

Lông mày người đàn ông nhíu lại, quả nhiên hành vi không biết sống chết của Hoắc Từ làm anh mất kiên nhẫn.

“Chưa thử qua, làm sao anh biết tôi không phải là người anh muốn tìm.” Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn anh.

Người đàn ông nghiêng đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, anh vốn cho rằng cô bởi vì thẹn quá hóa giận mới không muốn sống nữa đuổi theo anh, thật không nghĩ tới, cô chỉ muốn thuyết phục anh.

“Cô quá thương mại hóa.” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, lần này ngữ khí bình thản không ngạo mạn như khi nãy.

Hoắc Từ đưa tay giữ cửa khiến anh không cách nào kéo kính xe lên. Cô nhìn anh, đôi mắt tối đen như mực, vững vàng lại an tĩnh.

Tính cô cố chấp, không đạt được mục đích sẽ không thể bỏ qua.

“Anh sẽ không tìm được ai thích hợp hơn tôi đâu.”

Câu nói này quả thật ngông cuồng, thế nhưng cô nói ra, lại chính là một loại tự tin.

Hoắc Từ là người phù hợp nhất, điều này cô tin tưởng. Đây cũng có thể là nguyên nhân cô phát hồng trong cái giới muôn màu muôn vẻ này.

“Người tôi muốn tìm, trước hết phải thử việc.” Người đàn ông ngước mắt, nhìn chằm chằm cô lạnh nhạt nói.

Cái gọi là thử việc, nghĩa ngay mặt chữ. Người mẫu cần phải thử việc, chụp ảnh cũng cần phải thử việc. Những người mới lơ mơ vào nghề đều phải trải qua một quá trình thử việc nhưng nhiếp ảnh gia nổi tiếng hẳn sẽ không như vậy mà bị đối đãi.

Huống chi Hoắc Từ trong giới vốn đã nổi danh, thử việc đối với cô mà nói chính là một loại vũ nhục.

Hoắc Từ nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh: “Có thể.”

Anh hẳn là không hề nghĩ tới, ngay cả điều này mà cô cũng có thể đồng ý.

Lần này anh gật đầu: “Tôi sẽ liên hệ với người đại diện của cô.”



Đèn chuyển qua màu xanh, chiếc Maybach khởi động vòng qua người cô rời đi.

**

Ngủ suốt một ngày, chạng vạng tối ngày thứ hai Hoắc Từ mới tỉnh dậy.

Đưa tay cầm lấy điện thoại để đầu giường, cô nhìn thoáng qua, có mười ba cuộc gọi nhỡ của Tiểu Bạch chưa kể bảy cuộc gọi nhỡ của Mạc Tinh Thần.

Cô tiện tay gọi lại, rất nhanh có người trả lời, hỏi cô: “Tỉnh ngủ rồi?”

“Có việc gì sao?” Hoắc Từ đứng dậy, kéo chiếc màn cửa ra, ánh nắng mặt trời mùa thu theo khe hở mà chiếu vào, cảm giác có chút cô độc.

Bạch Vũ ha ha cười: “Chính là nhắc nhở cậu, buổi sáng ngày mai 9h chụp hình, đối phương 8h sẽ có mặt để trang điểm, cậu không nên tới trễ.”

Cô khẽ ừ một tiếng ngồi trên cửa sổ sát đất trong phòng, đột nhiên như nghĩ tới cái gì liền hỏi: “Hôm nay có ai gọi tới, tìm tớ chụp hình không?”

“Ngày nào mà chẳng có người gọi tới tìm cậu chụp hình.” Bạch Vũ xùy một tiếng, cảm thấy chắc chắn Hoắc Từ đang mơ ngủ, hỏi một câu thật là ngớ ngẩn.

Hoắc Từ trầm giọng: “Là một người họ Dịch.”

Cô thế nào mà lại quên hỏi tên anh rồi.

Một hồi lâu bên kia mới mở miệng cười: “Cậu không nhắc tới, tớ còn không tức giận. Thế mà có kẻ dám gọi cho tớ yêu cầu cậu đi thử việc, bọn họ cũng không chịu đi hỏi thăm, xem danh tiếng của chúng ta trong giới như thế nào. Tớ trực tiếp cự tuyệt luôn.”

Nghe xong, trong lòng Hoắc Từ nhảy dựng lên.

“Tớ cho cậu một phút, hiện tại gọi lại cho đối phương, nói rằng cậu có chút nhầm lẫn, tớ đồng ý công việc này.”

Bạch Vũ kinh hãi, nhất thời nâng cao giọng nói: “Hoắc Từ, chuyện này mà truyền ra ngoài, cậu muốn ném hết danh tiếng đi sao?”

“Đi, hiện tại liền gọi ngay cho tớ.” Hoắc Từ không nói gì thêm, giọng nói kiên định lộ ra một tia lửa giận.

Bạch Vũ vẫn luôn sợ Hoắc Từ, đừng nói tới khi cô nổi giận, cậu đành phải gọi điện lại cho đối phương. Chờ năm phút sau, Bạch Vũ lần nữa gọi điện thoại tới: “Đã hẹn thời gian, bọn họ hẹn chúng ta chín giờ ngày mai.”

Hoắc Từ vừa cúp điện thoại, điện thoại lần nữa vang lên, là Mạc Tinh Thần gửi tin nhắn cho cô. Mở Wechat ra, toàn bộ đều là tin nhắn hỏi cô.

“Tối qua cậu xảy ra chuyện gì vậy, đột nhiên đi mất.”



“Không phải là cậu đuổi theo anh chàng đẹp trai kia, tranh thủ thời gian chụp một tấm ảnh giường chiếu mà phát ra đi?”

“Đã qua mười giờ rồi, không phải cậu vẫn còn ở trên giường?”

Hoắc Từ quay đầu nhìn chiếc giường sạch sẽ trắng như tuyết, đột nhiên liếm môi.

**

Ngày kế tiếp, thời điểm Hoắc Từ chụp ảnh, mặt không đổi nhìn tiểu thịt tươi cố chấp bày ra dáng vẻ trước mặt.

Chụp tới bốn giờ chiều mới kết thúc, đại diện đối phương muốn mời cô đi ăn cơm nhưng đều bị Bạch Vũ ngăn cản, cậu nói rằng ngày mai Hoắc Từ còn phải làm việc, cần về sớm một chút để chuẩn bị.

Đối phương ngược lại vui vẻ nói: “Chị Hoắc cũng thật chuyên nghiệp, lần này làm phiền chị ấy rồi.”

Bọn họ vừa đi, trợ lý phòng làm việc chạy đến hỏi, hậu kỳ lần này người nào sẽ chịu trách nhiệm. Hoắc Từ cất máy ảnh, nhíu lông mày: “Tùy tiện đi.”

“Tiểu Từ, đối phương gửi địa điểm chụp ảnh ngày mai tới.” Bạch Vũ cúi đầu xem điện thoại di động, kết quả nhìn chằm chằm một lúc lâu sau mới nói: “Đây là cái thôn khỉ ho gà gáy nào vậy?”

Hoắc Từ cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua địa chỉ, đúng là ở ngoại thánh lái xe tới cũng phải mất hai giờ đồng hồ.

“Ngày mai để tớ đi thôi.” Cô nói.

Bạch Vũ lập tức trả lời: “Sao có thể như vậy được, cũng không biết đối phương là ai, để tớ đi cùng cậu.”

Kết quả, ngày hôm sau Bạch Vũ trông thấy Hoắc Từ, cậu ta hoảng sợ thiếu chút nữa rớt cằm.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đen lộ ra mắt cá chân tinh xảo, chiếc váy ôm sát làm nổi bật dáng người. Bộ ngực ngạo nghễ ưỡn thẳng, chiếc eo thon nhỏ, một bên váy xẻ tà tới đầu gối, lộ ra bắp chân mảnh khảnh trắng nõn.

Nhưng lại khiến người ta ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn kéo cao lên một chút để có thể thấy rõ cặp chân dài thẳng tắp dưới làn váy kia. Tư thái có lồi có lõm, quả thực muốn người ta phải phạm tội.

Thời điểm cô chuẩn bị mở cửa xe, Bạch Vũ nhìn thấy sau lưng Hoắc Từ lộ ra toàn bộ.

Bạch Vũ nhất thời im lặng, nghi hoặc hỏi: “Cậu là đi chụp ảnh?”

Dĩ nhiên không phải, cô là đi trêu chọc người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Cứ Thích Anh Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook