Chương 39
Xiao Ying Ying
23/09/2024
Quay trở lại 30 phút trước, sau khi thuận lợi vượt qua được mật thất thứ nhất. Lạc Thiên đi đến mật thất thứ hai và nhìn thấy có 5 tên đội trưởng cao cấp của Nhất Trung đang ngồi nhâm nhi rượu trên một chiếc bàn tròn và ở một góc tường cách đó không xa, có một cô gái đang bị trói cả chân và tay, không ai khác đó chính là Xuân Nghi. Những tên đội trưởng này đều là những kẻ mạnh nhất trong băng nhóm của Nhất Trung, chưa bao giờ thất bại trong bất kỳ nhiệm vụ nào. Không chỉ có sức mạnh cơ bắp, bọn chúng còn là những kẻ máu lạnh, giết người không bao giờ cảm thấy ghê tay. Nhưng Lạc Thiên không cảm thấy sợ hãi một chút nào, cậu ta hiên ngang dẫn theo mấy chục anh em bước vào như một lời khiêu chiến với bọn chúng. Nhìn thấy Lạc Thiên, năm nên côn đồ đặt ly rượu trên tay xuống bàn. Sau đó đứng dậy, bắt đầu khởi động các khớp tay và khớp cổ rồi buông ra những lời thách thức.
- Đến rồi sao? Để bọn này chờ lâu quá đấy. Nhìn bình rượu này đi... sắp cạn hết rồi. - Tên thứ nhất trong số 5 tên lưu manh nói.
- Mật thất thứ nhất chỉ có những chiếc bẫy, dễ dàng quá nhỉ. Vậy mà giờ này mới đến được đây, Nhất Trung không biết có đánh giá quá cao tên này không? - Tên thứ hai lên tiếng.
- Tạo đã đề xuất thay đổi các bẫy ở mật thất thứ nhất bằng một cái gì chết chóc hơn đi, nhưng Nhất Trung cứ do dự. Nếu không thì giờ anh em mình đỡ phải phí sức để đánh mấy con tép trấu. - Tên thứ ba nói.
-
Tép trấu cũng khá thông minh đấy, đừng có coi thường chứ ha ha... - Tên thứ 4 nói.
-
- Hơi... Mật thất thứ nhất không xử được bọn mày, thì bọn tao sẽ xử tiếp vậy. - Tên thứ 5 nói.
- Cảm ơn đã đón tiếp nồng nhiệt bằng những lời nói nghe không được hay họ cho lắm. Nhưng Lạc Thiên này không dễ chết đến vậy. Làm cho 5 anh em đây thất vọng rồi... - Lạc Thiên nói.
- Ha ha... Xem ra... chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Còn mạnh mền lắm, để tao xem mày mạnh được bao lâu. Mày có cứng như đá bọn tao cũng phải đập nát ra thành từng mảnh vụn.
- Tao cứng như kim cương chứ không phải như đá. Đến đây mà đập thử... Mau lên hết đi... Tao chấp hết cả 5 người bọn mày...
- Được... được... Mày làm tao nóng rồi đó. Anh em xông lên hết nào...
- Được... Xông lên.....
Sau tiếng hô hào bắt đầu trận đánh, cả hai bên lao vào đánh đập nhau quyết liệt. Không hổ danh là đội trưởng cao cấp, bọn chúng thật sự rất mạnh. Chưa đầy 15 phút, năm người bọn chúng đã hạ gần hết số đàn em mà Lạc Thiên dẫn theo. Thấy tình hình không ổn, Lạc Thiên bắt đầu cởi áo ra để lộ một thân hình hoàn hảo với các khối cơ hiện rõ, lao vào chiến đấu với các anh em còn lại. Phải vất vả lắm Lạc Thiên mới hạ gục được một tên, cùng lúc đó số đàn em còn lại của Lạc Thiên hợp sức lại và cũng đã khiến một tên phải nằm xuống. Chỉ còn lại ba tên, nhưng bên phía Lạc Thiên chỉ còn lại không quá mười người và tất cả đều đang thở dốc vì quá mệt. Tình huống đang rơi vào nguy cấp, ngàn cân treo sợi tóc. Bỗng nhiên cánh cửa dẫn đến mật thất thứ ba bị đạp văng ra. Nguyên Phong cùng những anh em còn lại xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
- Ồ..... ở đây vui thế? Đang đánh nhau à? Cho xem ké với nhé! - Nguyên Phong
nói.
- Còn tưởng là ai, hoá ra là con trai tập đoàn nhà họ Hoàn. - Một tên đội trưởng nói.
- Là ta thì sao nào? - Nguyên Phong đáp trả.
- Thì bọn này lại phải đánh chứ còn sao nữa. Anh em chia ra xử luôn đám người của Nguyên Phong. - Tên côn đồ thứ nhất nói.
- Không biết mấy con sói ở mật thất thứ ba bị làm sao mà lại để thức ăn chạy được đến đây. Giờ chúng lại phải dọn dẹp phụ, Đúng là một đám người rắc rối mà. - Tên côn đồ thứ hai nói.
- Muốn đánh cũng được, nhưng cho ta nghỉ ngơi một tí đã... - Nguyên Phong nói.
- Nguyên Phong... đừng nhây nữa. Mau giúp tao hạ bọn này, còn trở lên phía trên cứu người. - Lạc Thiên hối húc.
- Hơi... Ở mật thất thứ ba thì bị chó dí. Sang đây thì bị một đám người chết tiệt này dí. Đến bao giờ tao mới được nghỉ mệt đây... - Nguyên Phong càm ràm.
- Giải quyết ba tên này nhanh đi rồi nghỉ, cái thằng này...
- Rồi... rồi... Bây giờ... có ba tên. Mày 1 tên, tạo 1 tên, tên còn lại giao cho các anh em, đồng ý không?
- Tao đồng ý. Các anh em đồng ý không?
- Đồng ý... - Các anh em còn lại đồng thanh hô to.
- Được, quyết định như vậy đi. Trong vòng 5 phút phải làm cho ba tên này nằm xuống. - Lạc Thiên nói.
- Nghe sợ đấy... Nhưng đừng có mơ, người nằm xuống phải là bọn mày. - Tên côn đồ thứ nhất nói.
Như vậy cả hai bên bắt đầu trận đánh cuối cùng để xem ai sẽ là người thống lĩnh mật thất thứ hai này. Nhưng chưa đầy 10 phút sau, nhóm người của Lạc Thiên và Nguyên Phong thật sự đã giành chiến thắng, dẫn đến kết quả là Lạc Thiên đã hoàn toàn kiểm soát được tầng hầm. Sau đó Lạc Thiên đã gửi thông tin sai cho tên giám sát ở phía trên, dẫn đến thông tin báo cáo đã bị sai lệch hoàn toàn.
Tiếp tục trở lại với Mỹ An, hiện tại cô đang ở trong một căn phòng ở tầng ba, được người của Nhật Trung thay cho một bộ váy ngủ mỏng tang, bị trói hết cả tay và chân đang nằm trên giường, làm một món ăn ngon cho Nhất Trung thưởng thức. Còn Nhất Trung thì ngồi nhâm nhi ly rượu trên một chiếc bàn tròn nhỏ, cách chiếc giường không xa, vừa uống rượu vừa nhìn Mỹ An với ánh mắt đầy rậm rực.
- Đến rồi sao? Để bọn này chờ lâu quá đấy. Nhìn bình rượu này đi... sắp cạn hết rồi. - Tên thứ nhất trong số 5 tên lưu manh nói.
- Mật thất thứ nhất chỉ có những chiếc bẫy, dễ dàng quá nhỉ. Vậy mà giờ này mới đến được đây, Nhất Trung không biết có đánh giá quá cao tên này không? - Tên thứ hai lên tiếng.
- Tạo đã đề xuất thay đổi các bẫy ở mật thất thứ nhất bằng một cái gì chết chóc hơn đi, nhưng Nhất Trung cứ do dự. Nếu không thì giờ anh em mình đỡ phải phí sức để đánh mấy con tép trấu. - Tên thứ ba nói.
-
Tép trấu cũng khá thông minh đấy, đừng có coi thường chứ ha ha... - Tên thứ 4 nói.
-
- Hơi... Mật thất thứ nhất không xử được bọn mày, thì bọn tao sẽ xử tiếp vậy. - Tên thứ 5 nói.
- Cảm ơn đã đón tiếp nồng nhiệt bằng những lời nói nghe không được hay họ cho lắm. Nhưng Lạc Thiên này không dễ chết đến vậy. Làm cho 5 anh em đây thất vọng rồi... - Lạc Thiên nói.
- Ha ha... Xem ra... chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Còn mạnh mền lắm, để tao xem mày mạnh được bao lâu. Mày có cứng như đá bọn tao cũng phải đập nát ra thành từng mảnh vụn.
- Tao cứng như kim cương chứ không phải như đá. Đến đây mà đập thử... Mau lên hết đi... Tao chấp hết cả 5 người bọn mày...
- Được... được... Mày làm tao nóng rồi đó. Anh em xông lên hết nào...
- Được... Xông lên.....
Sau tiếng hô hào bắt đầu trận đánh, cả hai bên lao vào đánh đập nhau quyết liệt. Không hổ danh là đội trưởng cao cấp, bọn chúng thật sự rất mạnh. Chưa đầy 15 phút, năm người bọn chúng đã hạ gần hết số đàn em mà Lạc Thiên dẫn theo. Thấy tình hình không ổn, Lạc Thiên bắt đầu cởi áo ra để lộ một thân hình hoàn hảo với các khối cơ hiện rõ, lao vào chiến đấu với các anh em còn lại. Phải vất vả lắm Lạc Thiên mới hạ gục được một tên, cùng lúc đó số đàn em còn lại của Lạc Thiên hợp sức lại và cũng đã khiến một tên phải nằm xuống. Chỉ còn lại ba tên, nhưng bên phía Lạc Thiên chỉ còn lại không quá mười người và tất cả đều đang thở dốc vì quá mệt. Tình huống đang rơi vào nguy cấp, ngàn cân treo sợi tóc. Bỗng nhiên cánh cửa dẫn đến mật thất thứ ba bị đạp văng ra. Nguyên Phong cùng những anh em còn lại xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
- Ồ..... ở đây vui thế? Đang đánh nhau à? Cho xem ké với nhé! - Nguyên Phong
nói.
- Còn tưởng là ai, hoá ra là con trai tập đoàn nhà họ Hoàn. - Một tên đội trưởng nói.
- Là ta thì sao nào? - Nguyên Phong đáp trả.
- Thì bọn này lại phải đánh chứ còn sao nữa. Anh em chia ra xử luôn đám người của Nguyên Phong. - Tên côn đồ thứ nhất nói.
- Không biết mấy con sói ở mật thất thứ ba bị làm sao mà lại để thức ăn chạy được đến đây. Giờ chúng lại phải dọn dẹp phụ, Đúng là một đám người rắc rối mà. - Tên côn đồ thứ hai nói.
- Muốn đánh cũng được, nhưng cho ta nghỉ ngơi một tí đã... - Nguyên Phong nói.
- Nguyên Phong... đừng nhây nữa. Mau giúp tao hạ bọn này, còn trở lên phía trên cứu người. - Lạc Thiên hối húc.
- Hơi... Ở mật thất thứ ba thì bị chó dí. Sang đây thì bị một đám người chết tiệt này dí. Đến bao giờ tao mới được nghỉ mệt đây... - Nguyên Phong càm ràm.
- Giải quyết ba tên này nhanh đi rồi nghỉ, cái thằng này...
- Rồi... rồi... Bây giờ... có ba tên. Mày 1 tên, tạo 1 tên, tên còn lại giao cho các anh em, đồng ý không?
- Tao đồng ý. Các anh em đồng ý không?
- Đồng ý... - Các anh em còn lại đồng thanh hô to.
- Được, quyết định như vậy đi. Trong vòng 5 phút phải làm cho ba tên này nằm xuống. - Lạc Thiên nói.
- Nghe sợ đấy... Nhưng đừng có mơ, người nằm xuống phải là bọn mày. - Tên côn đồ thứ nhất nói.
Như vậy cả hai bên bắt đầu trận đánh cuối cùng để xem ai sẽ là người thống lĩnh mật thất thứ hai này. Nhưng chưa đầy 10 phút sau, nhóm người của Lạc Thiên và Nguyên Phong thật sự đã giành chiến thắng, dẫn đến kết quả là Lạc Thiên đã hoàn toàn kiểm soát được tầng hầm. Sau đó Lạc Thiên đã gửi thông tin sai cho tên giám sát ở phía trên, dẫn đến thông tin báo cáo đã bị sai lệch hoàn toàn.
Tiếp tục trở lại với Mỹ An, hiện tại cô đang ở trong một căn phòng ở tầng ba, được người của Nhật Trung thay cho một bộ váy ngủ mỏng tang, bị trói hết cả tay và chân đang nằm trên giường, làm một món ăn ngon cho Nhất Trung thưởng thức. Còn Nhất Trung thì ngồi nhâm nhi ly rượu trên một chiếc bàn tròn nhỏ, cách chiếc giường không xa, vừa uống rượu vừa nhìn Mỹ An với ánh mắt đầy rậm rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.