Chương 40
Xiao Ying Ying
28/09/2024
- Hừm... Vốn dĩ... mày không phải là kiểu phụ nữ mà tao thích. Nhưng tao vẫn không muốn buông tha cho mày, biết vì sao không? Bởi vì tên Lạc Thiên kia yêu mày đó ha ha... Phải... nó yêu mày nên mày phải chấp nhận chuyện này đi. Có trách thì mày đi mà trách nó. Tao... tao muốn tất cả những thứ mà nó yêu thích đều phải thuộc về tao ha ha.
- Chẳng phải anh và Lạc Thiên là bạn tốt của nhau sao? Tại sao phải làm đến nước này?
- Mày nói gì cơ... bạn sao? Nhận tiện tao cũng nói luôn. Tạo với nó không phải là bạn của nhau. Nó là anh trai cùng cha khác mẹ của tao. Nhưng tao không bao giờ chấp nhận nó là anh tao. Tao với nó cùng tuổi nhưng ông già lại chọn nó làm anh thay vì tao. Tao rất căm ghét nó, không bao giờ có chuyện tao xem nó là anh trai hay bạn bè gì hết, mày nghe rõ chưa?
- Là... anh trai cùng cha khác mẹ sao?
- Phải... rất bất ngờ, đúng không? Mày biết bao nhiêu đó là được rồi, để tạo xem bây giờ nên xử lý mày theo kiểu gì ha ha. - Nhất Trung vừa nói vừa tiến đến gần Mỹ An.
- Không. đừng đến đây. Mau thả tôi ra...
- Tao rất vất vả mới bắt được mày đưa đến đây. Bây giờ mày bảo thả mày ra, nghe dễ dàng vậy sao?
- Bởi vì... bởi vì Lạc Thiên nhất định sẽ đến đây cứu tôi. Nếu anh không muốn tiếp tục thua dưới tay Lạc Thiên thì mau thả tôi ra đi.
- Đe doạ sao? Nghe chẳng có gì đáng sợ. Đừng có nhắc tới Lạc Thiên với tao khi ở đây. Mày nên nhớ đây là địa bàn của tao. Mày nhìn thấy cánh cửa đăng kia không, cánh cửa đó mở ra con đường đi xuống địa ngục, Lạc Thiên của mày đang ở dưới đó. Có lẽ bây giờ... đã bị bọn đàn em của tao phanh thây rồi. Còn nếu nó chiến thắng thì cũng đừng hi vọng sẽ đến được căn phòng này. Bởi vì cánh cửa đó sẽ không bao giờ được mở ra... Nếu cái cần gạt ở căn phòng phía dưới, cụ thể là căn phòng VIP mà Diễm Bích đang ở không được gạt. Mày nên bỏ hi vọng về Lạc Thiên đi, mạng sống của nó bây giờ mong mạnh lắm.
- Cái... cái gì chứ?
- Để tao nói mày nghe thêm một tin vui nữa. Hệ thống máy bơm nước hiệu suất lớn đã được tao khởi động, kể từ khi mày ngồi lên chiếc giường này. Chưa đầy 30 phút nữa, toàn bộ tầng hầm sẽ trở thành một hồ nước chết chốc. Đến lúc đó sẽ không một ai biết gì về chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Đến tối, tao vẫn có thể tiếp tục mở cửa quán bar và hoạt động một cách bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra ha ha. Thế nào... mày thấy tao tính toán thông minh không? - Nhất Trung đắc ý.
- Anh bị điên rồi sao? Ở dưới còn những người là đàn em, là tay chân thân cận của anh mà...
- Đàn em của tao à? Ừ... thì bọn nó cũng được việc và rất trung thành. Tạo cũng rất quý bọn nó, hơi... nhưng biết làm thế nào bây giờ. Để kế hoạch được diễn ra thuận lợi và bản thân tao không bị tiếng xấu ảnh hưởng. Tao buộc phải trừ khử hết tất cả, thà tao giết lầm chứ không thể nào bỏ sót được.
- Sao?... Anh... anh thật độc ác và tàn nhẫn.
- Ừm... Cảm ơn vì đã khen. Nhưng mà... mày câu giờ cũng hơi lâu rồi đó, nên vào việc thôi. Có câu thêm Lạc Thiên cũng không đến được đâu. Chi bằng hành động cho nhanh, để còn đi toàn tụ với nó ở dưới địa ngục ha ha.
- Không... anh định làm gì? Tránh ra... không được chạm vào cơ thể tôi. Có ai không... Cứu... cứu tôi với.
Mỹ An la hét trong vô vọng, còn Nhất Trung thì cứ về tới vuốt ve cơ thể của Mỹ An. Hắn dùng dây trói cả tay và chân của cô lại, để bắt đầu phục vụ cho những sở thích biến thái của hắn.
Trở lại với Diễm Bích, cô đang trở thành thú vui cho mấy tên côn đồ. Mười ba tên cao to đang trêu ghẹo cô như một món hàng hoá. Mặc cho Diễm Bích la hét, gào khóc, van xin bọn chúng vẫn cười nham nhở lao vào Diễm Bích không chút thương xót. Diễm Bích đáng thương ngồi co rúm trong một góc tường, quần áo bị xé rách, trên người đầy những vết đỏ, gương mặt thẫn thờ tuyệt vọng, dường như không còn một tia sáng nào có thể cưu mang được nữa. Trong giây phút thảm hại này, Diễm Bích đã thật sự nhận ra lỗi lầm của mình. Cô oà khóc nức nở, cô ước gì có phép màu xảy ra để một lần nữa được sửa chữa lỗi lầm. Có lẽ đây là một bài học đắt giá mà Diễm Bích phải khắc cốt ghi tâm nếu có thể rời khỏi nơi này. Sự ăn năn hối lỗi của Diễm Bích cuối cùng đã chạm đến trời cao. Khi các tên côn đồ định một lần nữa ức hiếp cô thì cánh cửa phòng mở toang ra, hàng chục anh cảnh sát đứng bao vay. Tất cả đều đồng loạt hướng thẳng nồng súng vào các đối tượng lưu manh. Những tên côn đồ ở bên ngoài, tất cả đều đã bị khống chế. Hoá ra người gọi công an đến lại là ba của Lạc Thiên. Sau cuộc nói chuyện với Mỹ An, ba của Lạc Thiên đã bí mật đi thu thập các bằng chứng phạm tội của Nhất Trung, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát. Đồng thời ông cũng yêu cầu thêm chi viện từ nhà họ Trương. Nhận được đầy đủ chứng cứ và thông báo của ông Lý. Gia đình họ Trương đã tiến hành phối hợp cùng cảnh sát, mai phục và thành công đột nhập vào bên trong quán bar. Nhìn thấy con gái mình nhếch nhác và đầy thương tích trên cơ thể, gia đình họ Trương không khỏi đau đớn mà rươm rướm nước mắt.
- Chẳng phải anh và Lạc Thiên là bạn tốt của nhau sao? Tại sao phải làm đến nước này?
- Mày nói gì cơ... bạn sao? Nhận tiện tao cũng nói luôn. Tạo với nó không phải là bạn của nhau. Nó là anh trai cùng cha khác mẹ của tao. Nhưng tao không bao giờ chấp nhận nó là anh tao. Tao với nó cùng tuổi nhưng ông già lại chọn nó làm anh thay vì tao. Tao rất căm ghét nó, không bao giờ có chuyện tao xem nó là anh trai hay bạn bè gì hết, mày nghe rõ chưa?
- Là... anh trai cùng cha khác mẹ sao?
- Phải... rất bất ngờ, đúng không? Mày biết bao nhiêu đó là được rồi, để tạo xem bây giờ nên xử lý mày theo kiểu gì ha ha. - Nhất Trung vừa nói vừa tiến đến gần Mỹ An.
- Không. đừng đến đây. Mau thả tôi ra...
- Tao rất vất vả mới bắt được mày đưa đến đây. Bây giờ mày bảo thả mày ra, nghe dễ dàng vậy sao?
- Bởi vì... bởi vì Lạc Thiên nhất định sẽ đến đây cứu tôi. Nếu anh không muốn tiếp tục thua dưới tay Lạc Thiên thì mau thả tôi ra đi.
- Đe doạ sao? Nghe chẳng có gì đáng sợ. Đừng có nhắc tới Lạc Thiên với tao khi ở đây. Mày nên nhớ đây là địa bàn của tao. Mày nhìn thấy cánh cửa đăng kia không, cánh cửa đó mở ra con đường đi xuống địa ngục, Lạc Thiên của mày đang ở dưới đó. Có lẽ bây giờ... đã bị bọn đàn em của tao phanh thây rồi. Còn nếu nó chiến thắng thì cũng đừng hi vọng sẽ đến được căn phòng này. Bởi vì cánh cửa đó sẽ không bao giờ được mở ra... Nếu cái cần gạt ở căn phòng phía dưới, cụ thể là căn phòng VIP mà Diễm Bích đang ở không được gạt. Mày nên bỏ hi vọng về Lạc Thiên đi, mạng sống của nó bây giờ mong mạnh lắm.
- Cái... cái gì chứ?
- Để tao nói mày nghe thêm một tin vui nữa. Hệ thống máy bơm nước hiệu suất lớn đã được tao khởi động, kể từ khi mày ngồi lên chiếc giường này. Chưa đầy 30 phút nữa, toàn bộ tầng hầm sẽ trở thành một hồ nước chết chốc. Đến lúc đó sẽ không một ai biết gì về chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Đến tối, tao vẫn có thể tiếp tục mở cửa quán bar và hoạt động một cách bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra ha ha. Thế nào... mày thấy tao tính toán thông minh không? - Nhất Trung đắc ý.
- Anh bị điên rồi sao? Ở dưới còn những người là đàn em, là tay chân thân cận của anh mà...
- Đàn em của tao à? Ừ... thì bọn nó cũng được việc và rất trung thành. Tạo cũng rất quý bọn nó, hơi... nhưng biết làm thế nào bây giờ. Để kế hoạch được diễn ra thuận lợi và bản thân tao không bị tiếng xấu ảnh hưởng. Tao buộc phải trừ khử hết tất cả, thà tao giết lầm chứ không thể nào bỏ sót được.
- Sao?... Anh... anh thật độc ác và tàn nhẫn.
- Ừm... Cảm ơn vì đã khen. Nhưng mà... mày câu giờ cũng hơi lâu rồi đó, nên vào việc thôi. Có câu thêm Lạc Thiên cũng không đến được đâu. Chi bằng hành động cho nhanh, để còn đi toàn tụ với nó ở dưới địa ngục ha ha.
- Không... anh định làm gì? Tránh ra... không được chạm vào cơ thể tôi. Có ai không... Cứu... cứu tôi với.
Mỹ An la hét trong vô vọng, còn Nhất Trung thì cứ về tới vuốt ve cơ thể của Mỹ An. Hắn dùng dây trói cả tay và chân của cô lại, để bắt đầu phục vụ cho những sở thích biến thái của hắn.
Trở lại với Diễm Bích, cô đang trở thành thú vui cho mấy tên côn đồ. Mười ba tên cao to đang trêu ghẹo cô như một món hàng hoá. Mặc cho Diễm Bích la hét, gào khóc, van xin bọn chúng vẫn cười nham nhở lao vào Diễm Bích không chút thương xót. Diễm Bích đáng thương ngồi co rúm trong một góc tường, quần áo bị xé rách, trên người đầy những vết đỏ, gương mặt thẫn thờ tuyệt vọng, dường như không còn một tia sáng nào có thể cưu mang được nữa. Trong giây phút thảm hại này, Diễm Bích đã thật sự nhận ra lỗi lầm của mình. Cô oà khóc nức nở, cô ước gì có phép màu xảy ra để một lần nữa được sửa chữa lỗi lầm. Có lẽ đây là một bài học đắt giá mà Diễm Bích phải khắc cốt ghi tâm nếu có thể rời khỏi nơi này. Sự ăn năn hối lỗi của Diễm Bích cuối cùng đã chạm đến trời cao. Khi các tên côn đồ định một lần nữa ức hiếp cô thì cánh cửa phòng mở toang ra, hàng chục anh cảnh sát đứng bao vay. Tất cả đều đồng loạt hướng thẳng nồng súng vào các đối tượng lưu manh. Những tên côn đồ ở bên ngoài, tất cả đều đã bị khống chế. Hoá ra người gọi công an đến lại là ba của Lạc Thiên. Sau cuộc nói chuyện với Mỹ An, ba của Lạc Thiên đã bí mật đi thu thập các bằng chứng phạm tội của Nhất Trung, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát. Đồng thời ông cũng yêu cầu thêm chi viện từ nhà họ Trương. Nhận được đầy đủ chứng cứ và thông báo của ông Lý. Gia đình họ Trương đã tiến hành phối hợp cùng cảnh sát, mai phục và thành công đột nhập vào bên trong quán bar. Nhìn thấy con gái mình nhếch nhác và đầy thương tích trên cơ thể, gia đình họ Trương không khỏi đau đớn mà rươm rướm nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.