Chương 90: Ba người gặp mặt
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/09/2019
Lý Lệnh Uyển cảm thấy tối hôm nay bản thân giống như một tiểu bạch thỏ tự chủ động dâng mình cho sói xám ăn thịt.
Sau khi sói xám ăn no đủ thì cả thân thể nàng cũng không còn chút sức lực nào nữa, buồn cười nhất chính là hắn còn ôm eo nàng lôi kéo nàng ngồi lên ghế bành.
Vừa bước vào phòng nàng đã bị Lý Duy Nguyên áp sát vào tường, đến cả đèn trong phòng còn chưa kịp thắp.
Bất quá đối với hắn mà nói không có ánh sáng cũng chẳng sao cả, hắn cứ như vậy yên lặng ôm nàng ngồi trên ghế bành.
Sắp đến canh hai, trăng cũng đã lên cao, chiếu qua những cành trúc gần cửa sổ, gió nhẹ thổi những phiến lá tạo ra âm thanh xào xạc.
Lý Lệnh Uyển tựa đầu vào lồng ngực của Lý Duy Nguyên, nàng nghe thấy từng nhịp đập vững chãi của hắn, càng cảm thấy vô cùng yên ổn và ngọt ngào. Nàng chỉ mong sao bọn họ cứ mãi ngồi bên nhau như vậy.
Về việc hôn sự của nàng và Thuần Vu Kỳ lại giống như một cây châm đâm sâu trong lòng nàng, một ngày còn chưa giải quyết xong, càng làm nàng không an tâm.
Nàng hiểu rõ Thuần Vu Kỳ cũng là một người rất lợi hại, tài trí đều không thua kém Lý Duy Nguyên. Tóm lại không biết Lý Duy Nguyên sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết chuyện này đây.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: " Ca ca, việc hôn sự của ta và Thuần Vu Kỳ, chàng thật sự có cách giải quyết sao?"
Lý Duy Nguyên nghe xong, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của nàng một cái, cười nói: " Những việc này cứ để ta lo, nàng không cần bận tâm. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ đến lúc gả cho ta là được."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, nàng liền đỏ mặt, nhanh vùi đầu vào trong lồng ngực hắn không lên tiếng.
Lý Duy Nguyên thấp giọng cười, đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ nhéo má nàng, trêu ghẹo: " Nàng với ta đã hành động thân mật như thế mà vẫn còn thẹn thùng sao?"
Lý Lệnh Uyển đưa tay đánh nhẹ tay hắn, tức giận trừng mắt với hắn, cuối cùng nàng lại tiếp tục tựa vào lòng hắn.
Nàng rất thích tựa vào lòng hắn, bởi vì nàng có thể nghe được nhịp tim của hắn, nó tạo cho nàng một cảm giác rất chân thật
Có đôi lúc nàng cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Trong giấc mơ nàng đã xuyên vào trong quyển truyện do chính mình viết ra, mọi chuyên đúng là hoang đường, có phải do nàng quá dụng tâm suy nghĩ viết quyển truyện này, cho nên mới nằm mơ vậy không?
" Ca ca," nàng than nhẹ, ngẩng đầu hôn lên cái cằm nhẵn nhụi của hắn. Rõ ràng đêm hôm qua nơi này vẫn luôn có chút thô ráp, nhưng hôm nay đã nhẵn nhụi. Nàng mơ màng nói nhỏ: " Ta có phải đang nằm mơ không?"
Chưa bao nàng chủ động hôn hắn như vậy, cho nên tâm tình kích động vừa mới tiêu tan đi không ít, thì lại bị nàng trêu chọc bùng phát trở lại.
" Uyển Uyển, nàng hy vọng mọi chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi sao?" Hắn cúi đầu, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, thanh âm cực kỳ bĩnh tĩnh nói lời đó.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, dường như muốn hút cả con người nàng vào bên trong.
Thậm chí ánh mắt hắn lại có chút kỳ lạ, cho nên nàng ngơ ngẩn giật mình. Sau một lúc, nàng liền lắc đầu có chút thống khổ nói: " Ta không biết."
Ở thế giới thực, nàng còn có bạn bè người thân, ở nơi đó lại rất tự do, có lẽ nơi này không bao giờ sánh bằng. Tuy rằng nàng đã sống ở thế giới này bảy năm, nhưng thế giới kia nàng đã trải qua mười tám năm.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân mình chỉ đang nằm mơ mà thôi. Cho nên đôi lúc có một số việc, cũng như một vài thời điểm dường như không liên quan đến nàng, vì thế nàng luôn mang tâm trạng của người ngoài cuộc.
Chỉ có duy nhất Lý Duy Nguyên mới khiến cho nàng cảm thấy chân thật nhất. Nhưng nếu có một ngày người khác nói cho nàng biết rằng, vẫn còn cơ hội quay về thế giới của mình, không biết cuối cùng bản thân sẽ lựa chọn như thế nào.
Căn bản nàng luôn luyến tiếc thế giới hiện thực, nhưng giờ phút này nàng càng luyến tiếc Lý Duy Nguyên nhiều hơn, thật sự điều đó rất khó để lựa chọn.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi. Vốn dĩ hắn không biết nàng đến từ đâu, rốt cuộc nàng là thể loại gì.
Bỗng nhiên một ngày nàng bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn, có thể nào một ngày nào đó nàng cũng sẽ đột ngột rời đi? Nếu nàng rời đi, trời đất mênh mông hắn phải tìm nàng ở nơi đâu?
Hắn chỉ muốn nàng mãi ở bên cạnh mình, suốt đời này nàng sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.
" Uyển Uyển," Hắn cúi đầu, vội vàng kề sát mặt mình vào mặt nàng, hơi thở nóng rực phả lên má nàng, hắn nói: " Hứa với ta, đừng rời bỏ ta. Vĩnh viễn đừng bao giờ rời bỏ ta."
Bỗng nhiên hắn nghiến răng hung hăng nói: " Nếu nàng dám rời bỏ ta, ta sẽ, ta sẽ..."
Lúc này hắn cảm thấy có chút mơ hồ. Nếu nàng thật sự bỏ hắn mà đi, thì hắn phải làm gì đây?
Trong lòng hắn chợt hốt hoảng, lập tức hôn môi nàng, càng ngày càng dùng sức, hận không thể cứ như vậy đem toàn bộ con người nàng hoà vào thân thể của hắn, chỉ có như thế nàng mới không thể rời bỏ hắn.
Sau khi hắn gắt gao hôn môi nàng một lúc, thì đôi môi nàng càng sưng đỏ, đầu lưỡi cũng tê dại đau đớn, đến nước mắt cũng sắp tuôn rơi.
Nàng hung tợn trừng mắt với Lý Duy Nguyên, đưa tay lấy trong áo mình ra một vật, nhanh ném vào người của hắn.
Lý Duy Nguyên liền nhặt thứ đó lên, nhìn thấy đó là một cái túi thơm màu xanh lục, còn được thêu đóa hoa hải đường vô cùng tinh tế.
Hắn chợt nhớ đến trước kia, chính hắn đã yêu cầu nàng thêu cho mình một cái túi thơm. Bất quá chỉ hắn thuận miệng nói mà thôi, nhưng lại không ngờ một người lười biếng như nàng mà có thể cất công làm nó cho hắn. Tất nhiên nàng đã bỏ không ít tâm huyết vào nó.
Hắn đưa tay vuốt đóa hoa hải đường trên mặt túi thơm, cảm thấy cực kỳ cảm động. Một lúc sau liền cười nói: " Vì để báo đáp cho việc Uyển Uyển của ta thêu tặng ta một cái túi thơm, ta quyết định..."
Nói tới đây hắn cố ý dừng lại, Lý Lệnh Uyển nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy phòng bị, cũng tiện nhích người về sau một chút, nàng nói: " Chàng quyết định như thế nào?"
Hiện giờ nàng cảm thấy trong đầu Lý Duy Nguyên toàn những ý nghĩ xấu xa. Rõ ràng khi hắn đứng trước mặt người khác đều là dáng vẻ lạnh lùng xa cách, vì sao khi hắn đứng trước mặt nàng lại nhiệt tình như vậy?
Từ lúc hai bọn họ bước vào phòng đến giờ, chẳng phải nàng luôn bị hắn hôn vài lần sao? Đầu lưỡi nàng vẫn còn đau đây này. Cho nên khi hắn nói những lời quyết định gì đó, làm nàng càng cảm thấy sợ hãi nha.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ đề phòng này của nàng, nhịn không được liền bật cười.
Hắn đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi của nàng, cười nói: " Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta quyết định muốn cõng nàng trở về Di Hoà Viện, có được không?"
Vừa rồi chỉ do nàng đã suy nghĩ quá nhiều sao? Rõ ràng khi hắn nói những điều đó còn cố ý ngập ngừng, ngay cả vẻ mặt cùng ngữ khí cũng mập mờ làm cho nàng phải suy nghĩ lung tung, vì sao hắn còn dám nói nàng như vậy?
Trong lòng nàng chợt có chút giận dỗi, nhưng lúc trở về Di Hoà Viện hắn luôn cõng nàng trên lưng. Cũng may hiện giờ là ban đêm, trên đường về cũng không có bất cứ người nào. Cho dù có gặp phải người khác nàng cũng không có gì phải lo lắng, cùng lắm nàng sẽ nói mình bị trật chân là được rồi.
Chờ sau khi đến trước cửa viện, Lý Duy Nguyên mới chịu thả nàng xuống. Hắn nhìn thấy nàng đã bước vào trong, thì mới an tâm rời đi.
Trong lúc hắn quay người, lại đưa tay sờ vào cái túi thơm đặt trong lồng ngực mình, khoé môi không khỏi cong lên.
Hắn vừa đi vừa nhìn ngắm ánh trăng sáng đêm nay, sau khi quay về nơi ở của mình, Cẩn Ngôn liền nhanh chóng ra mở cửa. Hắn nhanh chân bước vào phòng, Cẩn Ngôn vội vàng thắp đèn lên.
Lý Duy Nguyên ngồi xuống bàn đưa tay cầm tách trà uống một ngụm. Cuối cùng hắn lấy trong tay áo mình ra một gói thuốc bột.
Gói thuốc nho nhỏ được kẹp giữa hai ngón tay thon dài của hắn, theo sau hắn đứa nó cho Cẩn Ngôn, lạnh lùng nói: " Ngày đại thọ của lão thái thái, ngươi hãy tìm cơ hội bỏ gói thuốc này vào trong thức ăn của Tôn Lan Y."
Cẩn Ngôn nhanh tay tiếp nhận, vâng một tiếng. Sau đó Lý Duy Nguyên tiếp tục uống trà, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Tôn Lan Y chính là nhược điểm lớn nhất của Vĩnh Hoan Hầu, nếu có thể dùng tính mạng của nàng ta trao đổi điều kiện với Vĩnh Hoan Hầu làm sao hắn ta không đáp ứng đây.
Hơn nữa hắn ta lại là trưởng bối của Thuần Vu Kỳ, một khi hắn ta đã lên tiếng tất nhiên Thuần Vu Kỳ sẽ phải nghe theo.
Nếu như kế hoạch này không có hiệu quả, Lý Duy Nguyên vẫn còn có kế hoạch khác. Tóm lại hắn sẽ không để cho Lý Lệnh Uyển gả cho Thuần Vu Kỳ.
Lúc này hắn nắm chặt tách trà trong tay, lại nhớ đến cuộc đời đầy đau thương của Đỗ Thị đều do một tay lão thái thái gây nên, cho dù mấy năm gần đây lão thái thái có đối xử với hắn tốt hơn một chút thì thế nào? Hắn muốn trong ngày đại thọ này sẽ làm cho bà ta không cảm thấy vui vẻ.
*
Cuối cùng đã đến ngày mười chín tháng mười, khó có được một hôm thời tiết tốt như vậy, ánh nắng rực rỡ, gió cũng thổi không lớn, hôm nay quả thật thời tiết rất đẹp.
Buổi tối hôm qua hai gánh hát đã có mặt ở Lý phủ, bọn họ sẽ diễn mười hai vở tuồng, có lẽ sẽ phải diễn mấy hôm ở đây.
Cho nên sáng sớm hôm nay bọn họ cũng đã chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ, chỉ chờ khách khứa đến đông đủ để diễn mà thôi.
Theo thường lệ nam quyến cùng nữ quyến không tiếp đãi cùng nhau. Vì vậy đại sảnh phía trước do đám người Lý Tu Bách, Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lương tiếp đãi các nam quyến uống rượu xem diễn. Còn nữ quyến sẽ do lão thái thái cùng Từ Thị tiếp đón ở Thế An Đường.
Hôm nay là ngày vui của lão thái thái, cho nên bà ăn mặc khá long trọng, đến cả đồ trang sức cũng là những món đồ vô cùng quý giá.
Hiện giờ bà đang ngồi trên chiếc giường La Hán, buổi sáng các vãn bối đến đây chúc thọ cho bà, sau đó lại được đám nha hoàn đỡ ra ngoài sân tiệc. Bbên ngoài sân đã được chuẩn bị bàn ghế từ sớm.
Hai gánh hát diễn ở hai nơi khác nhau, gánh thứ nhất diễn ở đại sảnh, gánh còn lại diễn trong sân viện của Thế An Đường để tiện cho các nữ quyến xem diễn.
Vốn dĩ hôm nay đám người Lý Tu Trúc cũng sẽ quay về mừng thọ lão thái thái, nhưng không ngờ trước khi trở về thì Lý Duy Lăng lại phạm sai lầm trong công việc, hắn ta bị quan trên khiển trách.
Vì vậy đám người Lý Tu Trúc vô cùng lo lắng, còn tâm trạng nào mà quan tâm đến đại thọ của lão thái thái?
Lý Tu Trúc chỉ còn cách sai người đem một phần quà lớn đến tặng cho lão thái thái, còn nói với lão thái thái chờ sau khi hắn ta giải quyết hết mọi chuyện ở đây sẽ quay về dập đầu tạ tội với bà.
Lão thái thái cho rằng con đường làm quan của Lý Duy Lăng vẫn quan trọng hơn, tuy rằng bà cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Lý gia đã sống ở kinh thành mấy năm nay, từ lúc tổ tiên còn hưng thịnh đã kết giao với không ít người, nhưng sau đó danh tiếng của Lý gia từ từ suy giảm, cho nên cũng không còn ai chú ý đến nữa.
Nhưng hiện giờ Lý gia lại có ba người làm quan trong triều, Lý Duy Nguyên còn được thăng chức làm Công Bộ lang trung, tiền đồ vô lượng
Hơn nữa Lý Lệnh Uyển cùng Vĩnh Hoan Hầu thế tử đã có hôn ước, vì vậy những người từng có hiềm khích với Lý gia cũng từ từ kết giao lại.
Bất quá người của Quảng Bình Hầu phủ lại không đến. Hôm nay Hoài Ninh bá gia cũng đến, Dung Dung đi cùng với mẫu thân của mình đến đây.
Khi Dung Dung nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, nàng ta liền yên lặng kéo Lý Lệnh Uyển qua một bên, còn nói cho Lý Lệnh Uyển biết tình hình hiện giờ của Lương Phong Vũ.
Tóm lại mấy ngày Vương thái y dốc lòng chữa trị cho Lương Phong Vũ, thì hắn ta cũng đã tỉnh lại. Nhưng theo lời của Vương thái y có thể đôi chân của hắn không thể đi lại được nữa.
Trong thời điểm thanh xuân phơi phới, bỗng nhiên một ngày phát hiện đôi chân mình đã bị tàn phế, không thể đi lại nữa, làm sao Lương Phong Vũ có thể chấp nhận được?
Sau đó hắn còn biết tin về mối hôn sự của mình cùng Lý Lệnh Uyển không còn, khiến cho tinh thần của hắn ngày càng trở nên sa sút.
Lý Lệnh Uyển nghe Dung Dung nói những lời này, giọng điệu Dung Dung cũng không hề có ý tứ trách cứ mình. Cho nên nàng cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở và áy náy.
Tuy rằng bản thân cũng không vui khi gặp mặt Lương Phong Vũ, thậm chí khi biết tin bản thân mình và hắn có hôn ước, nàng luôn tìm mọi cách giải trừ mối hôn sự này, nhưng thật sự nàng cũng không hy vọng hắn gặp phải chuyện không may như vậy.
Hơn nữa việc giải trừ hôn ước lại xảy ra sau khi hắn bị tàn phế, chẳng phải trong mắt người khác sẽ trách nàng là người bạc tình bạc nghĩa không phải sao?
Nhưng nàng cảm thấy mọi người muốn suy nghĩ như thế nào là quyền của bọn họ. Người đời có câu,ta không giết Bá Nhân nhân Bá Nhân lại vì ta mà chết, nói cho cùng chuyện này nàng không tài nào thoát khỏi can hệ.
Trong lòng nàng vô cùng áy náy, thật sự nàng rất muốn bù đắp cho Lương Phong Vũ, nhưng nàng lại không biết phải bù đắp như thế nào.
Nhất thời nàng cũng không còn hứng thú ngắm cảnh, chỉ ngồi trầm tư, sắc mặt không hề có chút vui vẻ nào, đến một câu cũng không nói.
Nàng cho rằng mọi chuyện đều do một tay nàng gây ra. Giờ phút này, nàng đã phụ lòng của rất nhiều người, nội tâm cảm thấy rất áy náy với bọn họ.
Nhưng nàng phải làm sao để bù đắp cho bọn họ đây? Hơn nữa nàng luôn có một cảm giác mơ hồ, lúc trước chính nàng đã viết đôi chân của Lương Phong Vũ sẽ bị tàn phế, tuy nguyên nhân bắt nguồn từ việc của Lý Lệnh Yến.
Chỉ là hiện giờ hắn không phải vì Lý Lệnh Yến mà tàn phế đôi chân, cuối cùng kết cuộc của hắn vẫn giống y như tromg truyện.
Có phải những gì trong truyện căn bản không thể thay đổi? Như vậy kết cuộc của nàng vẫn là...
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng lại tái nhợt, tim cũng đập loạn.
*
Tiền viện nằm gần đại sảnh, Lý Duy Nguyên đang cùng Lý Tu Bách ở đại sảnh tiếp đón khách khứa.
Hôm nay là đại thọ của lão thái thái, mọi người trong Lý phủ ai ai cũng vui mừng. Lý Duy Nguyên một thân áo gấm đỏ, càng áp chế đi dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của hắn, thật sự đúng như câu ngọc thụ lâm phong.
Hiện giờ ngồi bên cạnh Lý Duy Nguyên chính là Lễ Bộ thị lang Triệu đại nhân. Ái nữ của ông ta là Triệu Thục Ninh, từ sau khi nàng ta gặp mặt Lý Duy Nguyên ở cửa tiệm trang sức, khiến cho nàng ta nhớ nhung mãi không quên.
Sau khi nàng ta trở về phủ liền cho người điều tra lai lịch của Lý Duy Nguyên, nàng ta muốn biết Lý Duy Nguyên là công tử của gia đình nào.
Trong kinh thành ai cũng biết ái nữ của Triệu thị lang. Tướng mạo xinh đẹp, mọi thứ đều tinh thông, ánh mắt nhìn người lại cực kỳ cao, vì thế mọi công tử quyền gia thế đều không tài nào lọt vào mắt xanh của nàng ta.
Nàng ta từng tuyên bố rằng, nếu không tìm được nam nhi phù hợp vời mình thì tình nguyện ở giá suốt đời.
Triệu thị lang lại vô cùng yêu thương người nhi nữ này, tuy rằng hiện tại nàng ta đã mười sáu tuổi, nhưng vẫn chưa định việc hôn sự.
Chỉ là ngày ấy vừa trở về, nàng ta liền kêu người đi tìm hiểu lai lịch của một vị nam tử. Tất nhiên Triệu thị lang biết được trong lòng vô cùng cao hứng, liền cho người đi dò thám một phen.
Sau đó ông ta liền biết vị nam tử kia chính là kim khoa trạng nguyên, hiện tại còn làm quan trong Hàn Lâm Việc, tên là Lý Duy Nguyên, chưa có ý trung nhân.
Triệu Thục Ninh nghe xong, lại nhớ đến dáng vẻ anh tuấn, khí khái bất phàm của Lý Duy Nguyên, làm con tim nàng ta lại đập loạn, hai má ửng đỏ. Hiển nhiên nàng ta đã có tình ý với Lý Duy Nguyên.
Vì thế Triệu thị lang phu nhân có một đề nghị, bà ta muốn chọn một ngày tốt đến Lý phủ gặp mặt lão thái thái định ra hôn sự.
Nhưng không ngờ mấy ngày sau Lý Duy Nguyên lại cùng Công Bộ Thượng Thư bị điều đi đến Giang Tô trị thủy, cho nên việc đến Lý phủ đành tạm gác lại.
Hiện nay Lý Duy Nguyên vừa trở về lập tức được thăng chức thành Công Bộ lang trung, vì vậy Triệu thị lang liền nghĩ đến việc kết thông gia cùng Lý phủ.
Đặc biệt là khi Triệu thị lang gặp mặt Lý Duy Nguyên càng làm cho ông ta vô cùng vừa ý.
Tổ tiên của Triệu gia từng đảm nhận chức vụ thượng thư trong triều đình, môn sinh của bọn họ trải dài khắp thiên hạ, cũng coi như là một gia tộc quyền thế.
Tất nhiên trong lòng Triệu thị lang cho rằng chỉ cần ông ta đề nghị mối hôn sự này, làm sao Lý gia không đáp ứng?
Cho nên đối với mối hôn sự này, Triệu Thị lang nắm chắc trong lòng bàn tay. Lúc này ông ta liền nghĩ, chờ có thời gian ông ta lập tức nói việc này với Lý Tu Bách, trước tiên ông ta sẽ là người lên tiếng trước, sau đó chờ Lý gia thỉnh bà mối đến Triệu gia của bọn họ cầu hôn.
Tài tử sánh đôi cùng giai nhân thật sự là quá phù hợp. Nghĩ đến đây, Triệu thị lang liền cười tươi như hoa.
Lúc này có người đang tiến về phía bàn của Triệu thị lang, ông ta lập tức đứng dậy. Người tới chính là Thuần Vu Đức và Thuần Vu Kỳ, phía sau hai người bọn họ là gã sai vặt, trên tay hắn ta cầm đầy quà tặng.
Lý Tu Bách nhìn thấy Thuần Vu Đức liền cảm thấy không vui, ban đầu vẻ mặt còn cười tươi vui vẻ nhưng bây giờ hoàn toàn không còn nữa, ngược lại hắn ta lại trầm mặt.
Đây chính là nam tử mà Tôn Lan Y ngày đêm thương nhớ, hơn nữa Thuần Vu Đức lại xuất chúng như vậy, mọi mặt Thuần Vu Đức đều hơn hẳn hắn ta, mỗi lần hắn ta đứng trước mặt Thuần Vu Đức liền cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mấu chốt chính là bọn họ còn sắp trở thành thông gia với nhau...Việc này đúng thật là quá châm chọc.
Mặc dù trong lòng hắn ta không tình nguyện, nhưng người ta là khách không thể trước mặt bao nhiêu khách khứa mà làm loạn, vì thế hắn ta đành tiến đến đón tiếp, hành lễ kêu một tiếng: " Hầu gia."
Chỉ là ngữ khí chỉ như có lệ, biểu tình âm trầm giống như người ta thiếu hắn ta ngàn lượng vàng không trả.
Thuần Vu Đức cũng không hiểu vì sao mỗi lúc Lý Tu Bách nhìn thấy mình đều thể hiện ra bộ dạng này, nhưng hắn ta cũng không quan để tâm.
Bởi vì thứ nhất hắn ta chưa từng để mắt đến Lý Tu Bách, hà tất gì phải bận tâm?
Còn về thứ hai, mặc dù bọn họ sắp trở thành thông gia chỉ cần không có biến cố gì xảy ra chắc chắn mối hôn sự này sẽ được cử hành thuận lợi. Chẳng lẽ sau này ông ta còn có trông mong Lý Tu Bách thay đổi thái độ với mình sao?
Cho nên trên vẻ mặt của Thuần Vu Đức chỉ mang ý cười nhạt nhẽo, chắp tay đáp lễ gọi Lý Tu Bách một tiếng thông gia.
Chuyện hai nhà có hôn ước với nhau ai cũng biết, chỉ ít ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ, cho nên xưng hô thông gia là việc hết sức bình thường.
Còn về phần Thuần Vu Kỳ cũng tiến đến, hành đại lễ với Lý Tu Bách, theo sau hắn còn kêu một tiếng: " Nhạc phụ đại nhân."
So ra mà nói Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ hành lễ như vậy là phải phép, ngược lại nếu Lý Tu Bách không đáp lại thì thật là vô lễ, cho nên nhất thời sắc mặt của Lý Tu Bách trở nên vô cùng khó coi giống như sắp khóc đến nơi.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy phía sau Lý Tu Bách chính là Lý Duy Nguyên, hắn liền cong khoé môi cười.
Lúc trước Lý Duy Nguyên dùng trăm phương ngàn kế để hắn cùng Lý Lệnh Uyển không thể gặp mặt nhau, hận không thể để ánh mắt nàng vĩnh viễn không đặt lên người hắn. Nhưng hiện tại, nàng đã là thê tử sắp cưới của hắn,chỉ còn hơn nửa tháng nữa nàng sẽ gả cho hắn.
" Đại ca," Thuần Vu Kỳ cười hành lễ với Lý Duy Nguyên. Theo sau hắn nói tiếp: " Hai ngày trước ta biết được tin huynh thăng chức thành Công Bộ lang trung. Mấy ngày qua vì bận bịu chuẩn bị cho hôn sự, ta không thể đến Lý phủ chúc mừng huynh, mong đại ca chớ trách."
Lý Duy Nguyên nghe xong, hơi mỉm cười, đôi tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, trên mặt vô cùng bình tĩnh đáp lời: " Thuần Vu thế tử kêu hai tiếng đại ca này e rằng còn quá sớm."
" Như thế nào mà lại là quá sớm?" Khoé môi Thuần Vu Kỳ hơi cong lên, tỏ vẻ khó hiểu nói: " Ta cùng Uyển Uyển đã định ngày thành thân, hiện tại ta chính là muội phu của đại ca, tất nhiên người làm muội phu như ta khi nhìn thấy đại ca của nương tử phải xưng hô một tiếng đại ca là chuyện đương nhiên."
" Vẫn chờ khi nào Thuần Vu thế tử thành thân cùng Uyển Uyển thì hãy xưng hô ta một tiếng đại ca này." Giọng nói của Lý Duy Nguyên vẫn bình thản như cũ không hề có một chút gợn sóng, sau đó hắn lại nói: " Hiện nay Lý mỗ không dám nhận hai tiếng đại ca này của Thuần Vu thế tử."
Thuần Vu Kỳ chợt cười, không lên tiếng. Ngược lại hắn quay đầu bàn bạc cùng Lý Tu Bách, hắn nói muốn đích thân mang lễ vật đến tặng cho lão thái thái.
Về tình về lý với thỉnh cầu này của Thuần Vu Kỳ không thể bác bỏ, cho nên Lý Tu Bách chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc này hắn muốn bảo Lý Duy Lương dẫn Thuần Vu Kỳ đến Thế An Đường, nhưng Lý Duy Nguyên lại lên tiếng: " Tam thúc, cứ để chất nhi dẫn Thuần Vu thế tử đến chỗ của tổ mẫu."
Ai dẫn đi mà không giống nhau? Cho nên Lý Tu Bách liền phất tay coi như đồng ý.
Sau đó Lý Duy Nguyên nói lời xin lỗi cùng khách khứa, theo sau hắn dẫn Thuần Vu Kỳ cùng gã sai vặt của Thuần Vu Kỳ đi đến Thế An Đường.
Thuần Vu Kỳ vừa bước khỏi đại sảnh, đôi tay hắn nhẹ nhàng chắp lại trong tay áo, đưa mắt quan sát Lý Duy Nguyên đi ở phía trước.
Bóng dáng Lý Duy Nguyên đĩnh đạt, nửa người trên hơi cúi xuống, lúc đi đường Lý Duy Nguyên luôn nhìn thẳng, sắc mặt bình tĩnh, tư thế cực kỳ ưu nhã.
Không lâu trước đây vì muốn ngăn cản Lý Duy Nguyên trở về trước ngày thành hôn của mình, Thuần Vu Kỳ đã lợi dụng thế lực của Vĩnh Hoan Hầu phủ làm cho Công Bộ Thượng Thư và Lý Duy Nguyên gặp phải một số việc, nhưng lại không ngờ tới Lý Duy Nguyên thế mà có thể tuỳ cơ ứng biến, thậm chí còn trở về sớm hơn mười ngày.
Quả thật Lý Duy Nguyên đúng là đối thủ của mình, trong lòng Thuần Vu Kỳ cảm thán, người như vậy nếu trở thành bạn hữu thì tốt biết bao, nhưng nếu là đối thủ thì...
Tương lai trong hai người bọn họ chỉ có một người được tồn tại. Huống hồ chi hiện tại hắn còn muốn cưới Lý Lệnh Uyển, chỉ e rằng điều này cũng đã là đối nghịch với Lý Duy Nguyên. Sau này hắn không thể không sớm phòng bị.
Lúc này trong lòng Lý Duy Nguyên cũng có ý nghĩ như Thuần Vu Kỳ. Đối với một đối thủ mạnh như Thuần Vu Kỳ, phải nhanh chóng loại trừ.
Tuy rằng nội tâm của cả hai người luôn muốn dồn đối phương vào con đường chết, nhưng vẻ mặt thì vẫn cứ ôn tồn lễ độ, lời nói cũng vô cùng sắc bén, không ai chịu thua ai.
Trong thời gian hai người bọn họ đi đến Thế An Đường, thì Lý Lệnh Uyển đã được sắp xếp ngồi cạnh lão thái thái. Bởi vì trong lòng bà ta bây giờ rất coi trọng nàng.
Khi bà nhìn thấy Thuần Vu Kỳ tiến vào, bà lại cười tươi khẽ đẩy nhẹ Lý Lệnh Uyển, nói: " Xem kìa, Thuần Vu thế tử đến rồi."
Tất nhiên Thuần Vu Kỳ chỉ mượn cớ đến đây tặng lễ vì muốn gặp mặt Lý Lệnh Uyển mà thôi. Hắn biết trong ngày vui hôm nay nàng sẽ đến đây chúc thọ lão thái thái, cũng cùng đám người của Lý gia tiếp đãi các nữ quyến.
Lý Duy Nguyên sớm đã hiểu rõ tâm tư của Thuần Vu Kỳ, cho nên hắn mới chủ động muốn dẫn Thuần Vu Kỳ đến đây.
Lý Lệnh Uyển nhìn về phía Lý Duy Nguyên, sau đó lại nhìn về Thuần Vu Kỳ. Cuối cùng nàng chỉ hận không thể che mặt mình lại mà cảm thán.
Nàng không hề muốn gặp mặt Thuần Vu Kỳ một chút nào, đặc biệt hơn là chuyện này còn lại xảy ra trước mặt của Lý Duy Nguyên.
——————-//—-//———————
*Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đọc luôn nói tình cảm của Uyển Uyển đối với Nguyên ca đến quá nhanh, có lẽ chương trước ta đã không giải thích cặn kẽ. Các bạn còn nhớ ở chương 83 nữ chính được Thuần Vu Kỳ cứu, trong lúc hôn mê nàng còn nằm mơ hay không? Nếu có hứng thú xin các bạn hãy đọc lại chướng đó nhé, nếu lười thì hãy đọc đoạn ta phân tích tâm lý của Uyển Uyển như sau:
1. Lúc nằm mơ nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên chết, trong lòng nàng hiểu rõ chỉ cần hắn chết, sau này nàng không bao giờ phải lo lắng đến kết cục sau này của mình nữa, nhưng nàng không hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Rốt cuộc tình cảm nàng dành cho hắn là gì? Từ lúc nào nàng lại quan tâm hắn như vậy? Vì sau khi nhìn thấy hắn xảy ra chuyện con tim nàng giống như bị dao cắt, đau đớn như muốn chết đi? Thậm chí nàng hận không thể chết cùng hắn.
Nàng thật sự chỉ xem Lý Duy Nguyên là ca ca của mình thôi sao? Hay nàng chỉ đang tự lừa mình dối người? Có lẽ trong tiềm thức nàng không cảm thấy vui vẻ khi hắn gặp chuyện? Bằng không mấy năm qua nàng thân cận với hắn như vậy chỉ là thói quen thôi sao? Vì sao khi bên cạnh hắn nàng lại cảm thấy an ổn?
" Ca ca," nàng quỳ gối trong cơn mưa tầm tả, mắt hướng về phía dòng nước đang chảy xiết, khóc không thở nỗi, " Đừng mà, huynh đừng chết. Huynh chết rồi ta phải làm sao bây giờ?" Trong giấc mơ nàng đã khóc thương tâm như vậy, đến cả nước mặt cũng tuôn ra ngoài.
2. Lúc Thuần Vu Kỳ nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng không hề có chút khoan nhượng nào. Sau đó bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút tức giận. Tuy rằng hiện tại khi nghe thấy ba chữ Lý Duy Nguyên sẽ làm cho lòng nàng sợ hãi, bởi vì nàng hiểu tình cảm của bản thân mình dành cho Lý Duy Nguyên không chỉ đơn thuần là tình cảm huynh muội, nhưng bản tính nàng lại nhút nhát. Chỉ cần một ngày nàng cùng hắn vẫn còn mang thân phận huynh muội, tất nhiên nàng vẫn sẽ đối xử với hắn như huynh muội.
Cho nên nàng cố gắng gỡ đôi tay của Thuần Vu Kỳ ra khỏi cánh tay mình. Đồng thời nàng cũng không khách khí nói: " Thuần Vu công tử, ân cứu mạng của huynh ta ghi nhớ, trong lòng vô cùng cảm kích huynh, cho nên với những lời nói vừa rồi ta coi như không nghe thấy."
3. Nhưng Thuần Vu Kỳ không những không buông tay, thậm chí hắn còn sát người về phía nàng, không buông tha hỏi: " Vừa rồi ta đã nói gì mà nàng coi như không nghe thấy? Là ta muốn cầu hôn nàng, hay là trong lòng nàng thích Lý Duy Nguyên?"
Lúc này Lý Lệnh Uyển thật sự tức giận. Bị chọc trúng tim đen sẽ khiến bản thân khó chịu, " Huynh nói linh tinh gì thế? Huynh ấy là ca ca của ta."
* Editor: nay chơi lớn up 5 chương nhé!!! Các bạn có vui ko!?!!?
Sau khi sói xám ăn no đủ thì cả thân thể nàng cũng không còn chút sức lực nào nữa, buồn cười nhất chính là hắn còn ôm eo nàng lôi kéo nàng ngồi lên ghế bành.
Vừa bước vào phòng nàng đã bị Lý Duy Nguyên áp sát vào tường, đến cả đèn trong phòng còn chưa kịp thắp.
Bất quá đối với hắn mà nói không có ánh sáng cũng chẳng sao cả, hắn cứ như vậy yên lặng ôm nàng ngồi trên ghế bành.
Sắp đến canh hai, trăng cũng đã lên cao, chiếu qua những cành trúc gần cửa sổ, gió nhẹ thổi những phiến lá tạo ra âm thanh xào xạc.
Lý Lệnh Uyển tựa đầu vào lồng ngực của Lý Duy Nguyên, nàng nghe thấy từng nhịp đập vững chãi của hắn, càng cảm thấy vô cùng yên ổn và ngọt ngào. Nàng chỉ mong sao bọn họ cứ mãi ngồi bên nhau như vậy.
Về việc hôn sự của nàng và Thuần Vu Kỳ lại giống như một cây châm đâm sâu trong lòng nàng, một ngày còn chưa giải quyết xong, càng làm nàng không an tâm.
Nàng hiểu rõ Thuần Vu Kỳ cũng là một người rất lợi hại, tài trí đều không thua kém Lý Duy Nguyên. Tóm lại không biết Lý Duy Nguyên sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết chuyện này đây.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: " Ca ca, việc hôn sự của ta và Thuần Vu Kỳ, chàng thật sự có cách giải quyết sao?"
Lý Duy Nguyên nghe xong, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của nàng một cái, cười nói: " Những việc này cứ để ta lo, nàng không cần bận tâm. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ đến lúc gả cho ta là được."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, nàng liền đỏ mặt, nhanh vùi đầu vào trong lồng ngực hắn không lên tiếng.
Lý Duy Nguyên thấp giọng cười, đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ nhéo má nàng, trêu ghẹo: " Nàng với ta đã hành động thân mật như thế mà vẫn còn thẹn thùng sao?"
Lý Lệnh Uyển đưa tay đánh nhẹ tay hắn, tức giận trừng mắt với hắn, cuối cùng nàng lại tiếp tục tựa vào lòng hắn.
Nàng rất thích tựa vào lòng hắn, bởi vì nàng có thể nghe được nhịp tim của hắn, nó tạo cho nàng một cảm giác rất chân thật
Có đôi lúc nàng cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Trong giấc mơ nàng đã xuyên vào trong quyển truyện do chính mình viết ra, mọi chuyên đúng là hoang đường, có phải do nàng quá dụng tâm suy nghĩ viết quyển truyện này, cho nên mới nằm mơ vậy không?
" Ca ca," nàng than nhẹ, ngẩng đầu hôn lên cái cằm nhẵn nhụi của hắn. Rõ ràng đêm hôm qua nơi này vẫn luôn có chút thô ráp, nhưng hôm nay đã nhẵn nhụi. Nàng mơ màng nói nhỏ: " Ta có phải đang nằm mơ không?"
Chưa bao nàng chủ động hôn hắn như vậy, cho nên tâm tình kích động vừa mới tiêu tan đi không ít, thì lại bị nàng trêu chọc bùng phát trở lại.
" Uyển Uyển, nàng hy vọng mọi chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi sao?" Hắn cúi đầu, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, thanh âm cực kỳ bĩnh tĩnh nói lời đó.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, dường như muốn hút cả con người nàng vào bên trong.
Thậm chí ánh mắt hắn lại có chút kỳ lạ, cho nên nàng ngơ ngẩn giật mình. Sau một lúc, nàng liền lắc đầu có chút thống khổ nói: " Ta không biết."
Ở thế giới thực, nàng còn có bạn bè người thân, ở nơi đó lại rất tự do, có lẽ nơi này không bao giờ sánh bằng. Tuy rằng nàng đã sống ở thế giới này bảy năm, nhưng thế giới kia nàng đã trải qua mười tám năm.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân mình chỉ đang nằm mơ mà thôi. Cho nên đôi lúc có một số việc, cũng như một vài thời điểm dường như không liên quan đến nàng, vì thế nàng luôn mang tâm trạng của người ngoài cuộc.
Chỉ có duy nhất Lý Duy Nguyên mới khiến cho nàng cảm thấy chân thật nhất. Nhưng nếu có một ngày người khác nói cho nàng biết rằng, vẫn còn cơ hội quay về thế giới của mình, không biết cuối cùng bản thân sẽ lựa chọn như thế nào.
Căn bản nàng luôn luyến tiếc thế giới hiện thực, nhưng giờ phút này nàng càng luyến tiếc Lý Duy Nguyên nhiều hơn, thật sự điều đó rất khó để lựa chọn.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi. Vốn dĩ hắn không biết nàng đến từ đâu, rốt cuộc nàng là thể loại gì.
Bỗng nhiên một ngày nàng bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn, có thể nào một ngày nào đó nàng cũng sẽ đột ngột rời đi? Nếu nàng rời đi, trời đất mênh mông hắn phải tìm nàng ở nơi đâu?
Hắn chỉ muốn nàng mãi ở bên cạnh mình, suốt đời này nàng sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.
" Uyển Uyển," Hắn cúi đầu, vội vàng kề sát mặt mình vào mặt nàng, hơi thở nóng rực phả lên má nàng, hắn nói: " Hứa với ta, đừng rời bỏ ta. Vĩnh viễn đừng bao giờ rời bỏ ta."
Bỗng nhiên hắn nghiến răng hung hăng nói: " Nếu nàng dám rời bỏ ta, ta sẽ, ta sẽ..."
Lúc này hắn cảm thấy có chút mơ hồ. Nếu nàng thật sự bỏ hắn mà đi, thì hắn phải làm gì đây?
Trong lòng hắn chợt hốt hoảng, lập tức hôn môi nàng, càng ngày càng dùng sức, hận không thể cứ như vậy đem toàn bộ con người nàng hoà vào thân thể của hắn, chỉ có như thế nàng mới không thể rời bỏ hắn.
Sau khi hắn gắt gao hôn môi nàng một lúc, thì đôi môi nàng càng sưng đỏ, đầu lưỡi cũng tê dại đau đớn, đến nước mắt cũng sắp tuôn rơi.
Nàng hung tợn trừng mắt với Lý Duy Nguyên, đưa tay lấy trong áo mình ra một vật, nhanh ném vào người của hắn.
Lý Duy Nguyên liền nhặt thứ đó lên, nhìn thấy đó là một cái túi thơm màu xanh lục, còn được thêu đóa hoa hải đường vô cùng tinh tế.
Hắn chợt nhớ đến trước kia, chính hắn đã yêu cầu nàng thêu cho mình một cái túi thơm. Bất quá chỉ hắn thuận miệng nói mà thôi, nhưng lại không ngờ một người lười biếng như nàng mà có thể cất công làm nó cho hắn. Tất nhiên nàng đã bỏ không ít tâm huyết vào nó.
Hắn đưa tay vuốt đóa hoa hải đường trên mặt túi thơm, cảm thấy cực kỳ cảm động. Một lúc sau liền cười nói: " Vì để báo đáp cho việc Uyển Uyển của ta thêu tặng ta một cái túi thơm, ta quyết định..."
Nói tới đây hắn cố ý dừng lại, Lý Lệnh Uyển nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy phòng bị, cũng tiện nhích người về sau một chút, nàng nói: " Chàng quyết định như thế nào?"
Hiện giờ nàng cảm thấy trong đầu Lý Duy Nguyên toàn những ý nghĩ xấu xa. Rõ ràng khi hắn đứng trước mặt người khác đều là dáng vẻ lạnh lùng xa cách, vì sao khi hắn đứng trước mặt nàng lại nhiệt tình như vậy?
Từ lúc hai bọn họ bước vào phòng đến giờ, chẳng phải nàng luôn bị hắn hôn vài lần sao? Đầu lưỡi nàng vẫn còn đau đây này. Cho nên khi hắn nói những lời quyết định gì đó, làm nàng càng cảm thấy sợ hãi nha.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ đề phòng này của nàng, nhịn không được liền bật cười.
Hắn đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi của nàng, cười nói: " Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta quyết định muốn cõng nàng trở về Di Hoà Viện, có được không?"
Vừa rồi chỉ do nàng đã suy nghĩ quá nhiều sao? Rõ ràng khi hắn nói những điều đó còn cố ý ngập ngừng, ngay cả vẻ mặt cùng ngữ khí cũng mập mờ làm cho nàng phải suy nghĩ lung tung, vì sao hắn còn dám nói nàng như vậy?
Trong lòng nàng chợt có chút giận dỗi, nhưng lúc trở về Di Hoà Viện hắn luôn cõng nàng trên lưng. Cũng may hiện giờ là ban đêm, trên đường về cũng không có bất cứ người nào. Cho dù có gặp phải người khác nàng cũng không có gì phải lo lắng, cùng lắm nàng sẽ nói mình bị trật chân là được rồi.
Chờ sau khi đến trước cửa viện, Lý Duy Nguyên mới chịu thả nàng xuống. Hắn nhìn thấy nàng đã bước vào trong, thì mới an tâm rời đi.
Trong lúc hắn quay người, lại đưa tay sờ vào cái túi thơm đặt trong lồng ngực mình, khoé môi không khỏi cong lên.
Hắn vừa đi vừa nhìn ngắm ánh trăng sáng đêm nay, sau khi quay về nơi ở của mình, Cẩn Ngôn liền nhanh chóng ra mở cửa. Hắn nhanh chân bước vào phòng, Cẩn Ngôn vội vàng thắp đèn lên.
Lý Duy Nguyên ngồi xuống bàn đưa tay cầm tách trà uống một ngụm. Cuối cùng hắn lấy trong tay áo mình ra một gói thuốc bột.
Gói thuốc nho nhỏ được kẹp giữa hai ngón tay thon dài của hắn, theo sau hắn đứa nó cho Cẩn Ngôn, lạnh lùng nói: " Ngày đại thọ của lão thái thái, ngươi hãy tìm cơ hội bỏ gói thuốc này vào trong thức ăn của Tôn Lan Y."
Cẩn Ngôn nhanh tay tiếp nhận, vâng một tiếng. Sau đó Lý Duy Nguyên tiếp tục uống trà, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Tôn Lan Y chính là nhược điểm lớn nhất của Vĩnh Hoan Hầu, nếu có thể dùng tính mạng của nàng ta trao đổi điều kiện với Vĩnh Hoan Hầu làm sao hắn ta không đáp ứng đây.
Hơn nữa hắn ta lại là trưởng bối của Thuần Vu Kỳ, một khi hắn ta đã lên tiếng tất nhiên Thuần Vu Kỳ sẽ phải nghe theo.
Nếu như kế hoạch này không có hiệu quả, Lý Duy Nguyên vẫn còn có kế hoạch khác. Tóm lại hắn sẽ không để cho Lý Lệnh Uyển gả cho Thuần Vu Kỳ.
Lúc này hắn nắm chặt tách trà trong tay, lại nhớ đến cuộc đời đầy đau thương của Đỗ Thị đều do một tay lão thái thái gây nên, cho dù mấy năm gần đây lão thái thái có đối xử với hắn tốt hơn một chút thì thế nào? Hắn muốn trong ngày đại thọ này sẽ làm cho bà ta không cảm thấy vui vẻ.
*
Cuối cùng đã đến ngày mười chín tháng mười, khó có được một hôm thời tiết tốt như vậy, ánh nắng rực rỡ, gió cũng thổi không lớn, hôm nay quả thật thời tiết rất đẹp.
Buổi tối hôm qua hai gánh hát đã có mặt ở Lý phủ, bọn họ sẽ diễn mười hai vở tuồng, có lẽ sẽ phải diễn mấy hôm ở đây.
Cho nên sáng sớm hôm nay bọn họ cũng đã chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ, chỉ chờ khách khứa đến đông đủ để diễn mà thôi.
Theo thường lệ nam quyến cùng nữ quyến không tiếp đãi cùng nhau. Vì vậy đại sảnh phía trước do đám người Lý Tu Bách, Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lương tiếp đãi các nam quyến uống rượu xem diễn. Còn nữ quyến sẽ do lão thái thái cùng Từ Thị tiếp đón ở Thế An Đường.
Hôm nay là ngày vui của lão thái thái, cho nên bà ăn mặc khá long trọng, đến cả đồ trang sức cũng là những món đồ vô cùng quý giá.
Hiện giờ bà đang ngồi trên chiếc giường La Hán, buổi sáng các vãn bối đến đây chúc thọ cho bà, sau đó lại được đám nha hoàn đỡ ra ngoài sân tiệc. Bbên ngoài sân đã được chuẩn bị bàn ghế từ sớm.
Hai gánh hát diễn ở hai nơi khác nhau, gánh thứ nhất diễn ở đại sảnh, gánh còn lại diễn trong sân viện của Thế An Đường để tiện cho các nữ quyến xem diễn.
Vốn dĩ hôm nay đám người Lý Tu Trúc cũng sẽ quay về mừng thọ lão thái thái, nhưng không ngờ trước khi trở về thì Lý Duy Lăng lại phạm sai lầm trong công việc, hắn ta bị quan trên khiển trách.
Vì vậy đám người Lý Tu Trúc vô cùng lo lắng, còn tâm trạng nào mà quan tâm đến đại thọ của lão thái thái?
Lý Tu Trúc chỉ còn cách sai người đem một phần quà lớn đến tặng cho lão thái thái, còn nói với lão thái thái chờ sau khi hắn ta giải quyết hết mọi chuyện ở đây sẽ quay về dập đầu tạ tội với bà.
Lão thái thái cho rằng con đường làm quan của Lý Duy Lăng vẫn quan trọng hơn, tuy rằng bà cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Lý gia đã sống ở kinh thành mấy năm nay, từ lúc tổ tiên còn hưng thịnh đã kết giao với không ít người, nhưng sau đó danh tiếng của Lý gia từ từ suy giảm, cho nên cũng không còn ai chú ý đến nữa.
Nhưng hiện giờ Lý gia lại có ba người làm quan trong triều, Lý Duy Nguyên còn được thăng chức làm Công Bộ lang trung, tiền đồ vô lượng
Hơn nữa Lý Lệnh Uyển cùng Vĩnh Hoan Hầu thế tử đã có hôn ước, vì vậy những người từng có hiềm khích với Lý gia cũng từ từ kết giao lại.
Bất quá người của Quảng Bình Hầu phủ lại không đến. Hôm nay Hoài Ninh bá gia cũng đến, Dung Dung đi cùng với mẫu thân của mình đến đây.
Khi Dung Dung nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, nàng ta liền yên lặng kéo Lý Lệnh Uyển qua một bên, còn nói cho Lý Lệnh Uyển biết tình hình hiện giờ của Lương Phong Vũ.
Tóm lại mấy ngày Vương thái y dốc lòng chữa trị cho Lương Phong Vũ, thì hắn ta cũng đã tỉnh lại. Nhưng theo lời của Vương thái y có thể đôi chân của hắn không thể đi lại được nữa.
Trong thời điểm thanh xuân phơi phới, bỗng nhiên một ngày phát hiện đôi chân mình đã bị tàn phế, không thể đi lại nữa, làm sao Lương Phong Vũ có thể chấp nhận được?
Sau đó hắn còn biết tin về mối hôn sự của mình cùng Lý Lệnh Uyển không còn, khiến cho tinh thần của hắn ngày càng trở nên sa sút.
Lý Lệnh Uyển nghe Dung Dung nói những lời này, giọng điệu Dung Dung cũng không hề có ý tứ trách cứ mình. Cho nên nàng cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở và áy náy.
Tuy rằng bản thân cũng không vui khi gặp mặt Lương Phong Vũ, thậm chí khi biết tin bản thân mình và hắn có hôn ước, nàng luôn tìm mọi cách giải trừ mối hôn sự này, nhưng thật sự nàng cũng không hy vọng hắn gặp phải chuyện không may như vậy.
Hơn nữa việc giải trừ hôn ước lại xảy ra sau khi hắn bị tàn phế, chẳng phải trong mắt người khác sẽ trách nàng là người bạc tình bạc nghĩa không phải sao?
Nhưng nàng cảm thấy mọi người muốn suy nghĩ như thế nào là quyền của bọn họ. Người đời có câu,ta không giết Bá Nhân nhân Bá Nhân lại vì ta mà chết, nói cho cùng chuyện này nàng không tài nào thoát khỏi can hệ.
Trong lòng nàng vô cùng áy náy, thật sự nàng rất muốn bù đắp cho Lương Phong Vũ, nhưng nàng lại không biết phải bù đắp như thế nào.
Nhất thời nàng cũng không còn hứng thú ngắm cảnh, chỉ ngồi trầm tư, sắc mặt không hề có chút vui vẻ nào, đến một câu cũng không nói.
Nàng cho rằng mọi chuyện đều do một tay nàng gây ra. Giờ phút này, nàng đã phụ lòng của rất nhiều người, nội tâm cảm thấy rất áy náy với bọn họ.
Nhưng nàng phải làm sao để bù đắp cho bọn họ đây? Hơn nữa nàng luôn có một cảm giác mơ hồ, lúc trước chính nàng đã viết đôi chân của Lương Phong Vũ sẽ bị tàn phế, tuy nguyên nhân bắt nguồn từ việc của Lý Lệnh Yến.
Chỉ là hiện giờ hắn không phải vì Lý Lệnh Yến mà tàn phế đôi chân, cuối cùng kết cuộc của hắn vẫn giống y như tromg truyện.
Có phải những gì trong truyện căn bản không thể thay đổi? Như vậy kết cuộc của nàng vẫn là...
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng lại tái nhợt, tim cũng đập loạn.
*
Tiền viện nằm gần đại sảnh, Lý Duy Nguyên đang cùng Lý Tu Bách ở đại sảnh tiếp đón khách khứa.
Hôm nay là đại thọ của lão thái thái, mọi người trong Lý phủ ai ai cũng vui mừng. Lý Duy Nguyên một thân áo gấm đỏ, càng áp chế đi dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của hắn, thật sự đúng như câu ngọc thụ lâm phong.
Hiện giờ ngồi bên cạnh Lý Duy Nguyên chính là Lễ Bộ thị lang Triệu đại nhân. Ái nữ của ông ta là Triệu Thục Ninh, từ sau khi nàng ta gặp mặt Lý Duy Nguyên ở cửa tiệm trang sức, khiến cho nàng ta nhớ nhung mãi không quên.
Sau khi nàng ta trở về phủ liền cho người điều tra lai lịch của Lý Duy Nguyên, nàng ta muốn biết Lý Duy Nguyên là công tử của gia đình nào.
Trong kinh thành ai cũng biết ái nữ của Triệu thị lang. Tướng mạo xinh đẹp, mọi thứ đều tinh thông, ánh mắt nhìn người lại cực kỳ cao, vì thế mọi công tử quyền gia thế đều không tài nào lọt vào mắt xanh của nàng ta.
Nàng ta từng tuyên bố rằng, nếu không tìm được nam nhi phù hợp vời mình thì tình nguyện ở giá suốt đời.
Triệu thị lang lại vô cùng yêu thương người nhi nữ này, tuy rằng hiện tại nàng ta đã mười sáu tuổi, nhưng vẫn chưa định việc hôn sự.
Chỉ là ngày ấy vừa trở về, nàng ta liền kêu người đi tìm hiểu lai lịch của một vị nam tử. Tất nhiên Triệu thị lang biết được trong lòng vô cùng cao hứng, liền cho người đi dò thám một phen.
Sau đó ông ta liền biết vị nam tử kia chính là kim khoa trạng nguyên, hiện tại còn làm quan trong Hàn Lâm Việc, tên là Lý Duy Nguyên, chưa có ý trung nhân.
Triệu Thục Ninh nghe xong, lại nhớ đến dáng vẻ anh tuấn, khí khái bất phàm của Lý Duy Nguyên, làm con tim nàng ta lại đập loạn, hai má ửng đỏ. Hiển nhiên nàng ta đã có tình ý với Lý Duy Nguyên.
Vì thế Triệu thị lang phu nhân có một đề nghị, bà ta muốn chọn một ngày tốt đến Lý phủ gặp mặt lão thái thái định ra hôn sự.
Nhưng không ngờ mấy ngày sau Lý Duy Nguyên lại cùng Công Bộ Thượng Thư bị điều đi đến Giang Tô trị thủy, cho nên việc đến Lý phủ đành tạm gác lại.
Hiện nay Lý Duy Nguyên vừa trở về lập tức được thăng chức thành Công Bộ lang trung, vì vậy Triệu thị lang liền nghĩ đến việc kết thông gia cùng Lý phủ.
Đặc biệt là khi Triệu thị lang gặp mặt Lý Duy Nguyên càng làm cho ông ta vô cùng vừa ý.
Tổ tiên của Triệu gia từng đảm nhận chức vụ thượng thư trong triều đình, môn sinh của bọn họ trải dài khắp thiên hạ, cũng coi như là một gia tộc quyền thế.
Tất nhiên trong lòng Triệu thị lang cho rằng chỉ cần ông ta đề nghị mối hôn sự này, làm sao Lý gia không đáp ứng?
Cho nên đối với mối hôn sự này, Triệu Thị lang nắm chắc trong lòng bàn tay. Lúc này ông ta liền nghĩ, chờ có thời gian ông ta lập tức nói việc này với Lý Tu Bách, trước tiên ông ta sẽ là người lên tiếng trước, sau đó chờ Lý gia thỉnh bà mối đến Triệu gia của bọn họ cầu hôn.
Tài tử sánh đôi cùng giai nhân thật sự là quá phù hợp. Nghĩ đến đây, Triệu thị lang liền cười tươi như hoa.
Lúc này có người đang tiến về phía bàn của Triệu thị lang, ông ta lập tức đứng dậy. Người tới chính là Thuần Vu Đức và Thuần Vu Kỳ, phía sau hai người bọn họ là gã sai vặt, trên tay hắn ta cầm đầy quà tặng.
Lý Tu Bách nhìn thấy Thuần Vu Đức liền cảm thấy không vui, ban đầu vẻ mặt còn cười tươi vui vẻ nhưng bây giờ hoàn toàn không còn nữa, ngược lại hắn ta lại trầm mặt.
Đây chính là nam tử mà Tôn Lan Y ngày đêm thương nhớ, hơn nữa Thuần Vu Đức lại xuất chúng như vậy, mọi mặt Thuần Vu Đức đều hơn hẳn hắn ta, mỗi lần hắn ta đứng trước mặt Thuần Vu Đức liền cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mấu chốt chính là bọn họ còn sắp trở thành thông gia với nhau...Việc này đúng thật là quá châm chọc.
Mặc dù trong lòng hắn ta không tình nguyện, nhưng người ta là khách không thể trước mặt bao nhiêu khách khứa mà làm loạn, vì thế hắn ta đành tiến đến đón tiếp, hành lễ kêu một tiếng: " Hầu gia."
Chỉ là ngữ khí chỉ như có lệ, biểu tình âm trầm giống như người ta thiếu hắn ta ngàn lượng vàng không trả.
Thuần Vu Đức cũng không hiểu vì sao mỗi lúc Lý Tu Bách nhìn thấy mình đều thể hiện ra bộ dạng này, nhưng hắn ta cũng không quan để tâm.
Bởi vì thứ nhất hắn ta chưa từng để mắt đến Lý Tu Bách, hà tất gì phải bận tâm?
Còn về thứ hai, mặc dù bọn họ sắp trở thành thông gia chỉ cần không có biến cố gì xảy ra chắc chắn mối hôn sự này sẽ được cử hành thuận lợi. Chẳng lẽ sau này ông ta còn có trông mong Lý Tu Bách thay đổi thái độ với mình sao?
Cho nên trên vẻ mặt của Thuần Vu Đức chỉ mang ý cười nhạt nhẽo, chắp tay đáp lễ gọi Lý Tu Bách một tiếng thông gia.
Chuyện hai nhà có hôn ước với nhau ai cũng biết, chỉ ít ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ, cho nên xưng hô thông gia là việc hết sức bình thường.
Còn về phần Thuần Vu Kỳ cũng tiến đến, hành đại lễ với Lý Tu Bách, theo sau hắn còn kêu một tiếng: " Nhạc phụ đại nhân."
So ra mà nói Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ hành lễ như vậy là phải phép, ngược lại nếu Lý Tu Bách không đáp lại thì thật là vô lễ, cho nên nhất thời sắc mặt của Lý Tu Bách trở nên vô cùng khó coi giống như sắp khóc đến nơi.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy phía sau Lý Tu Bách chính là Lý Duy Nguyên, hắn liền cong khoé môi cười.
Lúc trước Lý Duy Nguyên dùng trăm phương ngàn kế để hắn cùng Lý Lệnh Uyển không thể gặp mặt nhau, hận không thể để ánh mắt nàng vĩnh viễn không đặt lên người hắn. Nhưng hiện tại, nàng đã là thê tử sắp cưới của hắn,chỉ còn hơn nửa tháng nữa nàng sẽ gả cho hắn.
" Đại ca," Thuần Vu Kỳ cười hành lễ với Lý Duy Nguyên. Theo sau hắn nói tiếp: " Hai ngày trước ta biết được tin huynh thăng chức thành Công Bộ lang trung. Mấy ngày qua vì bận bịu chuẩn bị cho hôn sự, ta không thể đến Lý phủ chúc mừng huynh, mong đại ca chớ trách."
Lý Duy Nguyên nghe xong, hơi mỉm cười, đôi tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, trên mặt vô cùng bình tĩnh đáp lời: " Thuần Vu thế tử kêu hai tiếng đại ca này e rằng còn quá sớm."
" Như thế nào mà lại là quá sớm?" Khoé môi Thuần Vu Kỳ hơi cong lên, tỏ vẻ khó hiểu nói: " Ta cùng Uyển Uyển đã định ngày thành thân, hiện tại ta chính là muội phu của đại ca, tất nhiên người làm muội phu như ta khi nhìn thấy đại ca của nương tử phải xưng hô một tiếng đại ca là chuyện đương nhiên."
" Vẫn chờ khi nào Thuần Vu thế tử thành thân cùng Uyển Uyển thì hãy xưng hô ta một tiếng đại ca này." Giọng nói của Lý Duy Nguyên vẫn bình thản như cũ không hề có một chút gợn sóng, sau đó hắn lại nói: " Hiện nay Lý mỗ không dám nhận hai tiếng đại ca này của Thuần Vu thế tử."
Thuần Vu Kỳ chợt cười, không lên tiếng. Ngược lại hắn quay đầu bàn bạc cùng Lý Tu Bách, hắn nói muốn đích thân mang lễ vật đến tặng cho lão thái thái.
Về tình về lý với thỉnh cầu này của Thuần Vu Kỳ không thể bác bỏ, cho nên Lý Tu Bách chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc này hắn muốn bảo Lý Duy Lương dẫn Thuần Vu Kỳ đến Thế An Đường, nhưng Lý Duy Nguyên lại lên tiếng: " Tam thúc, cứ để chất nhi dẫn Thuần Vu thế tử đến chỗ của tổ mẫu."
Ai dẫn đi mà không giống nhau? Cho nên Lý Tu Bách liền phất tay coi như đồng ý.
Sau đó Lý Duy Nguyên nói lời xin lỗi cùng khách khứa, theo sau hắn dẫn Thuần Vu Kỳ cùng gã sai vặt của Thuần Vu Kỳ đi đến Thế An Đường.
Thuần Vu Kỳ vừa bước khỏi đại sảnh, đôi tay hắn nhẹ nhàng chắp lại trong tay áo, đưa mắt quan sát Lý Duy Nguyên đi ở phía trước.
Bóng dáng Lý Duy Nguyên đĩnh đạt, nửa người trên hơi cúi xuống, lúc đi đường Lý Duy Nguyên luôn nhìn thẳng, sắc mặt bình tĩnh, tư thế cực kỳ ưu nhã.
Không lâu trước đây vì muốn ngăn cản Lý Duy Nguyên trở về trước ngày thành hôn của mình, Thuần Vu Kỳ đã lợi dụng thế lực của Vĩnh Hoan Hầu phủ làm cho Công Bộ Thượng Thư và Lý Duy Nguyên gặp phải một số việc, nhưng lại không ngờ tới Lý Duy Nguyên thế mà có thể tuỳ cơ ứng biến, thậm chí còn trở về sớm hơn mười ngày.
Quả thật Lý Duy Nguyên đúng là đối thủ của mình, trong lòng Thuần Vu Kỳ cảm thán, người như vậy nếu trở thành bạn hữu thì tốt biết bao, nhưng nếu là đối thủ thì...
Tương lai trong hai người bọn họ chỉ có một người được tồn tại. Huống hồ chi hiện tại hắn còn muốn cưới Lý Lệnh Uyển, chỉ e rằng điều này cũng đã là đối nghịch với Lý Duy Nguyên. Sau này hắn không thể không sớm phòng bị.
Lúc này trong lòng Lý Duy Nguyên cũng có ý nghĩ như Thuần Vu Kỳ. Đối với một đối thủ mạnh như Thuần Vu Kỳ, phải nhanh chóng loại trừ.
Tuy rằng nội tâm của cả hai người luôn muốn dồn đối phương vào con đường chết, nhưng vẻ mặt thì vẫn cứ ôn tồn lễ độ, lời nói cũng vô cùng sắc bén, không ai chịu thua ai.
Trong thời gian hai người bọn họ đi đến Thế An Đường, thì Lý Lệnh Uyển đã được sắp xếp ngồi cạnh lão thái thái. Bởi vì trong lòng bà ta bây giờ rất coi trọng nàng.
Khi bà nhìn thấy Thuần Vu Kỳ tiến vào, bà lại cười tươi khẽ đẩy nhẹ Lý Lệnh Uyển, nói: " Xem kìa, Thuần Vu thế tử đến rồi."
Tất nhiên Thuần Vu Kỳ chỉ mượn cớ đến đây tặng lễ vì muốn gặp mặt Lý Lệnh Uyển mà thôi. Hắn biết trong ngày vui hôm nay nàng sẽ đến đây chúc thọ lão thái thái, cũng cùng đám người của Lý gia tiếp đãi các nữ quyến.
Lý Duy Nguyên sớm đã hiểu rõ tâm tư của Thuần Vu Kỳ, cho nên hắn mới chủ động muốn dẫn Thuần Vu Kỳ đến đây.
Lý Lệnh Uyển nhìn về phía Lý Duy Nguyên, sau đó lại nhìn về Thuần Vu Kỳ. Cuối cùng nàng chỉ hận không thể che mặt mình lại mà cảm thán.
Nàng không hề muốn gặp mặt Thuần Vu Kỳ một chút nào, đặc biệt hơn là chuyện này còn lại xảy ra trước mặt của Lý Duy Nguyên.
——————-//—-//———————
*Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đọc luôn nói tình cảm của Uyển Uyển đối với Nguyên ca đến quá nhanh, có lẽ chương trước ta đã không giải thích cặn kẽ. Các bạn còn nhớ ở chương 83 nữ chính được Thuần Vu Kỳ cứu, trong lúc hôn mê nàng còn nằm mơ hay không? Nếu có hứng thú xin các bạn hãy đọc lại chướng đó nhé, nếu lười thì hãy đọc đoạn ta phân tích tâm lý của Uyển Uyển như sau:
1. Lúc nằm mơ nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên chết, trong lòng nàng hiểu rõ chỉ cần hắn chết, sau này nàng không bao giờ phải lo lắng đến kết cục sau này của mình nữa, nhưng nàng không hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng như vậy?
Rốt cuộc tình cảm nàng dành cho hắn là gì? Từ lúc nào nàng lại quan tâm hắn như vậy? Vì sau khi nhìn thấy hắn xảy ra chuyện con tim nàng giống như bị dao cắt, đau đớn như muốn chết đi? Thậm chí nàng hận không thể chết cùng hắn.
Nàng thật sự chỉ xem Lý Duy Nguyên là ca ca của mình thôi sao? Hay nàng chỉ đang tự lừa mình dối người? Có lẽ trong tiềm thức nàng không cảm thấy vui vẻ khi hắn gặp chuyện? Bằng không mấy năm qua nàng thân cận với hắn như vậy chỉ là thói quen thôi sao? Vì sao khi bên cạnh hắn nàng lại cảm thấy an ổn?
" Ca ca," nàng quỳ gối trong cơn mưa tầm tả, mắt hướng về phía dòng nước đang chảy xiết, khóc không thở nỗi, " Đừng mà, huynh đừng chết. Huynh chết rồi ta phải làm sao bây giờ?" Trong giấc mơ nàng đã khóc thương tâm như vậy, đến cả nước mặt cũng tuôn ra ngoài.
2. Lúc Thuần Vu Kỳ nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng không hề có chút khoan nhượng nào. Sau đó bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút tức giận. Tuy rằng hiện tại khi nghe thấy ba chữ Lý Duy Nguyên sẽ làm cho lòng nàng sợ hãi, bởi vì nàng hiểu tình cảm của bản thân mình dành cho Lý Duy Nguyên không chỉ đơn thuần là tình cảm huynh muội, nhưng bản tính nàng lại nhút nhát. Chỉ cần một ngày nàng cùng hắn vẫn còn mang thân phận huynh muội, tất nhiên nàng vẫn sẽ đối xử với hắn như huynh muội.
Cho nên nàng cố gắng gỡ đôi tay của Thuần Vu Kỳ ra khỏi cánh tay mình. Đồng thời nàng cũng không khách khí nói: " Thuần Vu công tử, ân cứu mạng của huynh ta ghi nhớ, trong lòng vô cùng cảm kích huynh, cho nên với những lời nói vừa rồi ta coi như không nghe thấy."
3. Nhưng Thuần Vu Kỳ không những không buông tay, thậm chí hắn còn sát người về phía nàng, không buông tha hỏi: " Vừa rồi ta đã nói gì mà nàng coi như không nghe thấy? Là ta muốn cầu hôn nàng, hay là trong lòng nàng thích Lý Duy Nguyên?"
Lúc này Lý Lệnh Uyển thật sự tức giận. Bị chọc trúng tim đen sẽ khiến bản thân khó chịu, " Huynh nói linh tinh gì thế? Huynh ấy là ca ca của ta."
* Editor: nay chơi lớn up 5 chương nhé!!! Các bạn có vui ko!?!!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.