Chương 91: Hôn sự của Nguyên ca
Trường Câu Lạc Nguyệt
29/09/2019
Thuần Vu Kỳ tiến đến trước mặt lão thái thái, nhanh hành đại lễ, sau đó hắn liền phân phó gã sai vặt dâng lễ vật tặng cho lão thái thái.
Lễ vật bao gồm: bạch ngọc như ý, chậu cảnh làm từ cẩm thạch, còn có cả tượng Quan Thế Âm Bồ Tát bằng bạch ngọc, phần lễ vật này của Thuần Vu Kỳ cực kỳ quý giá.
Cho nên lão thái thái khi nhìn thấy chúng, cười đến không thể khép miệng, còn vội vàng kêu nha hoàn nhận lấy. Theo sau bà bảo hắn mau đứng lên.
Các vị phụ nhân đều luôn miệng khen ngợi, bọn họ nói lão thái thái thật có phúc khi có được một tôn nữ tế tốt như vậy.
Thậm chí các vị tiểu thư trẻ tuổi khi nhìn thấy tướng mạo cùng khí chất của Thuần Vu Kỳ, trong lòng liền thầm nghĩ, vì sao hắn lại có hôn ước sớm như vậy?
Bất quá các nàng lại nhìn đến Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh, trong lòng bọn họ lại nghĩ thầm, nghe nói trong Kỳ thi đình Thuần Vu thế tử chỉ là bảng nhãn mà thôi, nhưng vị công tử đứng bên cạnh lại chính là trạng nguyên đấy.
Luận tướng mạo Lý Duy Nguyên thật sự rất anh tuấn lạnh lùng, quả đúng như câu nhân trung chi long, tuyệt đối không thua kém gì Thuần Vu Kỳ. Vì vậy các tiểu thư danh môn thế gia đều âm thầm quan sát Lý Duy Nguyên.
Hôm nay Triệu Thục Ninh đi cùng phụ mẫu mình đến đây mừng thọ lão thái thái. Khi nàng ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên, chợt lại nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ, cho nên khuôn mặt liền ửng hồng. Thỉnh thoảng còn lưu luyến liếc nhìn hắn một chút, rồi vội nhìn về hướng khác.
Từ ngày Triệu Thục Ninh trở về liền nói về chuyện vị công tử ấy, Triệu Thị lang nhanh chóng cho người thám thính một phen, vì vậy Triệu phu nhân cũng biết được vị công tử ấy chính là Lý Duy Nguyên.
Nhưng đáng tiếc Triệu phu nhân chưa có dịp gặp mặt hắn, chỉ nghe phu quân mình nói qua hắn chính là rồng trong loài người.
Thật vất vả lắm hôm nay Triệu phu nhân mới có cơ hội nhìn thấy hắn, cho nên bà ta nhìn hắn chăm chú một lúc lâu, sau đó trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên người mà lọt vào mắt xanh của Ninh nhi quả thật không phải là nhân vật tầm thường.
Một người có tướng mạo lẫn khí chất xuất chúng như vậy, khó trách Ninh nhi vừa nhìn thấy đã không thể tài nào quên được.
Sau đó Triệu phu nhân liền quay đầu nhìn nhi nữ của mình, bà ta thấy gương mặt nhi nữ mình ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, nhưng vẫn luôn lén liếc nhìn trộm Lý Duy Nguyên, điều này làm bà ta thật sự muốn cười.
Triệu phu nhân lại nghĩ, bà ta sẽ giúp đỡ cho nhi nữ mình một tay vậy, cho nên bà ta liền đi đến chỗ của lão thái thái, trước cười sau nói sau vài lời khen: " Lão thái thái, người thật có phúc có được một cháu gái tướng mạo xinh đẹp lại còn nhu thuận như vậy, ngay cả tôn nữ tế cũng xuất chúng, thậm chí cả đám tôn nhi cũng đều là người tài cao học rộng, ai mà không hâm mộ với người?"
Ai mà không thích nghe người khác khen ngợi mình đâu? Tất nhiên lão thái thái cũng rất thích, vì vậy trên mặt bà cười thật tươi, theo sau bà cùng Triệu phu nhân hàn huyên đôi câu. Bà vội kêu nha hoàn đem ghế đến cho Triệu phu nhân cùng Triệu tiểu thư ngồi.
Triệu phu nhân cũng không từ chối, bà ta nhanh chóng kéo tay Triệu Thục Ninh với gương mặt ửng đỏ ngồi xuống. Hiển nhiên lão thái thái cũng đã vài lần quan sát Triệu Thục Ninh, bà còn khen Triệu Thục Ninh tướng mạo thanh tú xinh đẹp.
Lý Lệnh Uyển ngồi bên cạnh lão thái thái, chỉ lo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không ngẩng đầu lên. Thuần Vu Kỳ còn có ý định nói với nàng đôi lời, nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng này của nàng, mà nàng lại chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một lần, trong lòng hắn không tránh khỏi có chút thất vọng.
Sau đó Thuần Vu Kỳ âm thầm nhìn sang Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh, trong lòng hắn biết có thể Lý Lệnh Uyển vì sợ hãi Lý Duy Nguyên mới như vậy.
Hắn cũng không rõ sau khi Lý Duy Nguyên biết được chuyện về mối hôn sự này, có gây khó dễ gì với nàng...
Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn hơi nhíu lại. Thật sự hận không thể nhanh cưới nàng về phủ, để sau này nàng không phải nhìn thấy Lý Duy Nguyên nữa.
Hiện tại trong Thế An Đường chỉ toàn là nữ quyến, tuy rằng Thuần Vu Kỳ cùng Lý Duy Nguyên đến đây chỉ vì chúc thọ cho lão thái thái, nhưng nếu nán lại quá lâu thì không tốt.
Vì vậy Lý Duy Nguyên lập tức lên tiếng xin cáo lui, theo sau Thuần Vu Kỳ cũng nói như vậy.
Tất nhiên lão thái thái biết nếu hai người bọn họ cứ ở lại đây cũng không hợp quy củ, cho nên bà liền đồng ý.
Sau đó còn dặn dò Lý Duy Nguyên phải tiếp đãi Thuần Vu Kỳ thật chu đáo, Lý Duy Nguyên chỉ cuối đầu coi như đáp ứng.
Chỉ là khi hắn vừa xoay người, bỗng nhiên hắn nghe được Triệu phu nhân cười nói: " Lý đại nhân, hai ngày trước Công Bộ Thượng Thư có đến phủ của ta làm khách, vừa rồi ta cũng đã nói việc này cho lão thái thái biết.
Cho nên ta cũng biết được chuyện đám quan chức trong triều đình dâng tấu chương khen ngợi cách trị thủy của ngài. Ngay cả Công Bộ Thượng Thư còn đứng trước mặt Hoàng Thượng hết lời khen ngợi ngài, Công Bộ Thượng Thư còn nói quả thật ngài là một người không tầm thường, là người vô cùng có tài năng.
Công Bộ Thượng Thư cực kỳ tán thưởng ngài, còn nói ngài thông minh tài giỏi, đúng là nhân tài. Sau khi trở về Công Bộ Thượng Thư liền đến gặp Hoàng Thượng, ông ta muốn đề cử ngài sang làm việc cho Công Bộ. Lý đại nhân, ngài thật được nhiều người xem trọng, sau này tiền đồ rộng mở nha."
Lý Duy Nguyên hành lễ với Triệu Phu nhân, ngữ điệu nhàn nhạt: " Được Công Bộ Thượng Thư tán thưởng, tại hạ cảm kích vô cùng."
Triệu phu nhân cười nhìn Triệu Thục Ninh, rồi lại nhìn Lý Duy Nguyên cười nói: " Đây là nhi nữ của ta. Trước đó vài ngày nhi nữ của ta đã gặp mặt Lý đại nhân ở cửa tiệm trang sức, sau khi trở về liền nói với ta và lão gia, Lý đại nhân là một nhân tài, tiền đồ vô lượng. Xem ra ánh mắt nhi nữ của ta thật là quá chuẩn, chẳng phải bây giờ tiền đồ của Lý đại nhân không phải rất vô lượng sao?"
Sau đó Triệu phu nhân đẩy nhẹ Triệu Thục Ninh cười nói: " Con cũng coi như đã gặp qua Lý đại nhân, hiện tại Lý đại nhân đang ở đây, con còn không mau chào hỏi người ta một tiếng?"
Triệu Thục Ninh bị Triệu phu nhân đẩy như vậy, còn nói những lời nói kia, trên mặt nàng ta càng ửng đỏ.
Mọi người ở đây vẫn đang âm thầm quan sát bọn họ, vì vậy nàng ta không thể không lên tiếng chào hỏi. Cho nên nàng ta liền đứng dậy cúi đầu hành lễ với Lý Duy Nguyên, nhẹ giọng nói một câu: " Xin chào Lý công tử."
Lý Duy Nguyên chấp tay đáp lễ, biểu tình bình đạm, ngữ khí càng lạnh nhạt nói: " Chào Triệu tiểu thư."
Ý tứ này của Triệu phu nhân chính là Tuý Ông chi ý bất tại tửu ( có dụng ý khác.)
Hiển nhiên Triệu phu nhân là cố ý làm như vậy. Vừa rồi khi Thuần Vu Kỳ cùng Lý Duy Nguyên bước vào đây, các vị phu nhân cùng các tiểu thư khuê các luôn không rời mắt khỏi bọn họ.
Thuần Vu Kỳ và Lý Lệnh Uyển đã có hôn ước, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn còn độc thân. Hiện tại còn là nhân tài xuất thiếu niên, được bổ nhiệm làm Công Bộ lang trung, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, quả là nhân tài hiếm có.
Tất nhiên sẽ có rất nhiều vị phu nhân muốn hắn trở thành hiền tế của mình? Để tránh cho người khác nhanh chân chen vào, Triệu phu nhân chỉ cần đơn giản mở lời trước mặt lão thái thái là đủ rồi.
Tất cả mọi người đều là người thông minh. Nếu không Triệu phu nhân làm sao có thể vô tình nói những lời đó với Lý Duy Nguyên, còn đột nhiên dẫn nhi nữ của mình đến trước mặt lão thái thái, để lão thái thái khen ngợi Triệu Thục Ninh.
Hơn nữa còn tìm cớ cho nhi nữ của mình bắt chuyện cùng Lý Duy Nguyên, cuối cùng còn nói nhi nữ của mình đã từng gặp mặt Lý Duy Nguyên, chẳng phải bà ta chỉ đang tìm cách cho nhi nữ của mình bắt chuyện cùng Lý Duy Nguyên thôi sao?
Vì vậy những phu nhân có nhi nữ chưa gả trong lòng vô cùng tiếc hận, bọn họ thầm nghĩ một người tốt như Lý Duy Nguyên lại bị Triệu phu nhân giành mất.
Nhưng dẫu sao gia thế của Triệu gia cũng không tầm thường, nhiều người ở đây làm sao có thể sánh bằng, còn có thể tranh giành sao?
Đến nỗi lão thái thái cũng cảm thấy kinh ngạc, sau khi định thần bà càng cười càng tươi. Cháu gái sắp gả cho Vĩnh Hoan Hầu thế tử, nếu như cháu trai cũng thành thân cùng Triệu Thục Ninh, thì Lý gia không thể hưng thịnh thì cũng khó đấy.
Sau đó bà cùng Triệu phu nhân vui vẻ trò chuyện, bà còn khen Triệu Thục Ninh tướng mạo xinh đẹp, vừa nhìn thấy đã yêu thích, ngay cả bà cũng thích Triệu Thục Ninh.
Cho nên bà liền phân phó Song Hồng đem đến một cây phượng trâm tặng cho Triệu Thục Ninh.
Song Hồng vội vàng đáp ứng, sau một lúc nàng ta liền cầm một hộp gấm mang đến đây. Mở ra bên trong chính là phượng trâm.
Cây phượng trâm này được làm rất tinh xảo, đầu trâm thiết kế tinh tế còn làm từ bảo thạch, trên đầu lại là những chuổi dây vàng, nhìn vô cùng lộng lẫy.
Lão thái thái phân phó Song Hồng đưa hộp gấm đến cho Triệu Thục Ninh, bà hiền hoà nói với nàng ta: " Hài tử ngoan, đây là cây trâm ta vừa đặt làm vài ngày trước, nhưng ta chưa sử dụng nó, hiện nay ta tặng cho cháu."
Ý tứ này của lão thái thái rất rõ ràng, vì sao khi nãy bà không tặng cho Triệu Thục Linh món quà này, nhưng sau khi bà nghe thấy những lời của Triệu phu nhân thì lại lập sai nha hoàn tặng chúng cho Triệu Thục Ninh?
Cho nên khuôn mặt của Triệu Thục Ninh càng ửng đỏ không dám nhận lấy, nàng ta lén nhìn về phía Triệu phu nhân một cái.
Triệu phu nhân liền cười nói: " Hài tử ngốc, lão thái thái tặng quà cho con, con còn không mau nhận lấy? Sau này con nhớ phải cài cây trâm này mỗi lẫn đến thăm lão thái thái đấy, có như vậy mới làm lão thái thái cảm thấy vui trong lòng."
Lúc này Triệu Thục Ninh lập tức cúi người hành lễ với lão thái thái, nhận hộp gấm từ trong tay của Song Hồng. Trong lòng nàng ta giống như có một con nai đang chạy loạn, càng bối rối không yên.
Thuần Vu Kỳ đứng một bên âm thầm quan sát hết một màn này, trên mặt hắn là một nụ cười nhạt nhẽo, cũng không hề lưu tâm.
Nếu sau này hắn đã làm rể của Lý gia, thì Lý Duy Nguyên muốn động đến hắn cũng có chút khó khăn.
Đến nỗi đương sự Lý Duy Nguyên vẻ mặt cũng nhàn nhạt, tựa như những việc đang diễn ra không hề có liên quan gì đến mình. Điều duy nhất hắn quan tâm chính là thái độ của Lý Lệnh Uyển...
Thực hiển nhiên, Lý Lệnh Uyển đối với biểu hiện của Triệu Thục Ninh không thể không giận dữ.
Từ khi nào Lý Duy Nguyên cùng Triệu Thục Ninh đã gặp mặt nhau? Vì sao nàng không hề hay biết gì cả?
Hơn nữa nghe ý tứ của lão thái thái cùng Triệu phu nhân, đây chính là muốn tác hợp cho Lý Duy Nguyên và Triệu Thục Ninh sao?
Nếu thật sự hai người bọn họ cũng định ra hôn sự, còn nàng cùng Thuần Vu Kỳ lại sắp thành thân, chẳng phải nàng cùng Lý Duy Nguyên chính là hữu duyên vô phận?
Lại nói tiếp, nếu Lý Duy Nguyên cùng Triệu Thục Ninh thành thân, có phải nàng chính là kim ốc tàng kiều của hắn?
Không, không, nếu quả thực như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh Lý Duy Nguyên nữa. Trong lòng nàng vô cùng bi phẫn, cũng cảm thấy đau khổ, cho nên hốc mắt nàng có chút ửng đỏ.
Vì đề phòng người khác nhìn thấy, nàng vội nhịn xuống, lại cúi đầu, đôi tay vô thức sờ vào túi thơm đeo bên hông mình.
Lý Duy Nguyên vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của nàng, vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hắn cũng hiểu được nàng lại suy nghĩ lung tung.
Chỉ là hiện tại ở đây còn có quá nhiều người, hắn không thể đứng trước mặt bao nhiêu người lôi kéo nàng đến gần mình mà giải thích một phen, cho nên hắn chỉ có thể chờ sau khi tiệc tàn, khách khứa rời đi thì hắn sẽ giải thích rõ với nàng.
Vì vậy hắn nhìn nàng cúi đầu ủ rủ hờn dỗi, hắn đành lên tiếng khách khí cáo từ với Triệu phu nhân, xoay người rời khỏi Thế An Đường. Thuần Vu Kỳ cũng cáo từ rời đi.
Lúc này Lý Lệnh Uyển mới ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của Lý Duy Nguyên dần khuất xa, nàng không hiểu vì sao hốc mắt của mình càng nóng lên.
Thế nên suốt cả buổi tiệc nàng đều uể oải, không có tính thần. Thật vất vả đến buổi tối, sau khi tiễn hết khách khứa về, nàng nhanh chóng nói với lão thái thái bản thân mình có chút không khỏe muốn trở về nghỉ ngơi.
Không chỉ riêng mình nàng, đám người của lão thái thái ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Lập tức mọi người cũng nhanh trở về chỗ ở của mình nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi Song Hồng cùng một số nha hoàn ở lại thu dọn.
Sau khi Lý Lệnh Uyển trở về Di Hoà Viện, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, cho nên liền nằm xuống giường gỗ dài sát đất, cũng không buồn nhúc nhích.
Cả một ngày xã giao cùng các vị nữ quyến, quả thật nàng vô cùng mệt mỏi, sau khi nằm xuống ghế không bao lâu nàng liền có chút mơ màn thiếp đi.
Nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy trên đôi môi mình có chút ngưa ngứa, liền mở mắt lên. Ánh hoàng hôn khẽ chiếu vào phòng, ánh sáng nhạt ánh lên cánh tay đang đặt trên đỉnh đầu nàng.
Thì ra là Lý Duy Nguyên đang nằm nghiêng người đối mặt với nàng, vẻ mặt của hắn vô cùng ôn nhu dịu dàng giống như có cơn lốc xoáy muốn thu toàn bộ con người nàng vào trong đôi mắt của hắn vậy.
Nhất thời nàng liền có chút ngây người, Lý Duy Nguyên nhìn thấy ánh mắt mơ hồ cùng bộ dạng ngây ngốc của nàng, trong lòng hắn chợt cảm thấy mềm mại tựa như nước.
Theo sau hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi nàng, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: " Tỉnh rồi sao?"
Lý Lệnh Uyển vẫn như cũ không hề có chút phản ứng nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn. Lúc này hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ ngây thơ này của nàng thật khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu, làm sao hắn còn có thể nhịn nổi? Vì vậy hắn liền đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nàng, cúi đầu ôn nhu hôn môi nàng.
Vừa rồi hắn chỉ hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió, nhưng hiện nay hắn lại nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm từng chút chút trên đôi môi nàng, tiến công thần tốc vào trong khoang miệng nàng, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi nàng.
Bị hắn ôn nhu đối đãi như vậy, Lý Lệnh Uyển cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được liền đưa tay ôm lấy cổ hắn, nàng nhắm mắt lại, trầm luân trong nụ hôn của hắn.
Bỗng nhiên nàng chợt nhớ đến một việc, nàng liền mở mắt lên, đưa tay đẩy hắn ra.
Lý Duy Nguyên không ngờ tới trong thời khắc tuyệt diệu như vậy, nàng lại làm khó dễ hắn. Cho nên trong lúc không kịp đề phòng, hắn bị nàng đẩy té xuống giường. Cũng may hắn nhanh tay nắm chặt thành giường nên cơ thể không bị ngã xuống đất.
Hắn chỉ cho rằng nàng không vui, cho nên cũng không rảnh quan tâm bản thân mình, vội vàng hỏi nàng: " Uyển uyển, nàng làm sao vậy?"
Lý Lệnh Uyển không trả lời, chỉ nhanh ngồi dậy, vén một góc nhỏ màn trên giường lên đi chân trần xuống đất, âm thầm quan sát gian ngoài phòng.
Gian ngoài im ắng, không có một bóng người, cửa phòng lại còn được đóng chặt. Hiện tại trời đã chuyển tối, cửa sổ trên tường dán giấy Cao Ly có thể nhìn thấy mơ hô cảnh sắc bên ngoài, thoạt nhìn bên ngoài chỉ là một mảnh tối tăm.
Lý Lệnh Uyển mới thở nhẹ một hơi, nhưng không đợi nàng lên tiếng, thì nàng cảm giác bản thân mình đã được người khác bế lên, dọa sợ đến lời muốn thốt ra cũng phải nuốt trở lại.
Bởi vì Lý Duy Nguyên đang đưa tay bế nàng lên, một mặt không vui nói với nàng: " Hiện giờ đã gần mùa đông, trên mặt đất rất lạnh, nàng bước xuống cũng không chịu mang hài vào sao?"
Vừa rồi vì trong lòng quá sốt ruột, nhất thời nàng không quan tâm đến việc mang hài vào. Lúc này nàng liền nhìn thấy đôi vớ trắng trên chân mình dính khá nhiều bụi bẩn.
Lý Duy Nguyên bế nàng lên trên giường. Hắn sợ nàng sẽ lạnh, liền nhanh tay cầm một cái áo choàng khoát lên người nàng, khép kín áo choàng, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nàng cười nói: " Nàng sợ cái gì? Khi ca ca bước vào phòng đã phân phó Tiểu Thanh đứng bên ngoài trông chừng, cho nên còn ai dám bước vào đây nhìn chúng ta thân mật hả?"
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói không chút kiêng dè nào, khiến nàng cảm thấy kinh hãi. Dù sao hiện giờ thân phận của bọn họ vẫn là đường huynh muội, nếu như để người khác nhìn thấy bọn họ thân mật thế này, nhất là để bọn nha hoàn nhìn thấy thật sự là khó lường trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Bởi vì người ngoài chỉ cho rằng bọn họ là huynh muội, cho nên trước mặt người ngoài cũng không thể quang minh chính đại như thế, vì vậy nàng cảm thấy có chút bực bội.
Sau đó nàng chợt nhớ tới việc của Triệu Thục Ninh, càng khiến nàng thêm tức giận.
Lý Duy Nguyên đang xoa chân cho nàng, hắn muốn cởi đôi vớ ra để vuốt ve chân nàng.
Năm trước Lý Lệnh Uyển rất thích chơi đùa với nước, cho nên nàng từng để lộ chân mình ra trước mặt hắn một lần.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy đôi chân nàng tựa như bạch ngọc trắng tinh, mềm mại giống như tơ lụa thượng hạng, hắn đã muốn thử sờ chúng một lần, không bằng hiện nay cứ thử thỏa mãn tâm nguyện này của hắn?
Nhưng hắn chưa kịp đưa tay cởi vớ của nàng, bỗng nhiên hắn liền thấy nàng đưa chân lên đạp hắn. Vừa vặn lại đạp trúng vào bụng dưới của hắn, vì vậy hắn liền kêu lên một tiếng.
Bất quá Lý Lệnh Uyển vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường, nàng chỉ nóng nảy chất vấn hắn: " Chàng cùng vị Triệu Thục Ninh kia đã xảy ra chuyện gì? Chàng từng gặp qua nàng ta? Vì sao chưa bao giờ chàng nói với ta chuyện này?"
Lý Duy Nguyên bắt được đôi chân đang tác quai tác quái của nàng, đưa tay chơi xấu gãi nhẹ vào lòng bàn chân của nàng, nàng nhịn không được liền bật cười.
Vì thế nàng còn tâm trạng nào mà hùng hổ chất vấn hắn nữa, lập tức nàng thay đổi thành cầu xin.
Nhưng Lý Duy Nguyên vẫn như cũ không buông tha cho nàng, vừa gãy nhẹ vừa nói: " Lần sau nàng còn dám đá ca ca như vậy không?"
Lý Lệnh Uyển cười thiếu chút không thở nỗi, nàng vội vàng cười xin tha thứ: " Ca ca tốt, ta sai rồi. Sau này ta không dám nữa."
Vừa rồi khi nàng mơ màng ngủ làm cho mái tóc có chút lộn xộn, lúc này nàng lại bị Lý Duy Nguyên chọc cười như vậy, còn tâm trí đâu mà chỉnh lại tóc? Vì vậy mái tóc nàng càng trở nên lộn xộn.
Lý Duy Nguyên thấy thế, liền cúi người đè nàng nằm dưới thân mình, vừa đưa tay vuốt những sợi tóc rối trên đầu nàng, lại kề sát tai nàng nói nhỏ: " Nha đầu ngốc, nếu nàng đá hỏng nơi đó của ca ca, sau này nàng phải làm sao đây?"
Nhất thời Lý Lệnh Uyển không kịp phản ứng lại, sau một lúc mới có phản ứng, khuôn mặt nàng chợt ửng đỏ như màu máu.
Nói bậy gì thế này? Vì sao từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng lưu manh này của hắn vậy? Vì sao trước mặt người khác hắn luôn chỉ tỏ vẻ cao cao tại thượng mà thôi?
Vì vậy nàng không hề do dự ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lý Duy Nguyên một cái. Hắn nhìn thấy giờ phút nay trên mặt nàng vẫn có chút giận, nhưng đa phần lại là thẹn thùng.
Thật sự là đáng yêu vô cùng, nhất thời hắn chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, làm sao còn nhẫn nhịn được, hắn cúi đầu hôn nàng.
Ban đầu hắn hôn rất ôn nhu dịu dàng như gió tháng ba, nhưng càng lúc càng mãnh liệt như mưa gió mùa hè.
Lý Lệnh Uyển bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, trong đầu rối loạn, còn tâm tư gì nhớ đến việc của Triệu Thục Ninh?
Nàng tựa như một chiếc thuyền nhỏ đang quay cuồng trong sóng lớn, hoà nhịp vào cao trào của hắn.
Trong lúc mơ hồ nàng cảm nhận được Lý Duy Nguyên đang nắm lấy tay nàng từ từ di chuyển xuống phía dưới cơ thể hắn, sau đó hắn đặt tay nàng lên một chỗ căng cứng trên người hắn.
Ngay từ đầu nàng cũng không hiểu rõ đó là gì, sau khi nàng ấn xuống vài lần thì hô hấp của hắn càng trở nên nặng nề, hắn càng dùng sức hôn nàng.
Đến cuối cùng Lý Lệnh Uyển đã biết đó là gì, thoáng chốc bàn tay nàng giống như đụng phải lửa, cảm thấy nóng bỏng vô cùng.
Nàng đỏ mặt vội vàng muốn rút tay về, nhưng tay của Lý Duy Nguyên vẫn nắm chặt đặt tay nàng ấn vào nơi đó, nàng không thể rút về.
Hơn nữa nàng càng giãy giụa, hô hấp của hắn lại càng nặng nề, càng dùng sức gặm cắn đôi môi nàng.
Lý Lệnh Uyển thật sự đã bị dọa sợ, vội nhẹ giọng vang xin: " Ca ca, ca ca, đừng như vậy."
Giọng nói thật kiều mị lại nhẹ nàng, nghe vào tai chỉ như thêm dầu vào lửa. Cả cơ thể hắn dường như muốn bùng cháy, chỉ chút nữa thôi hắn đã hoá thành sắc lang.
Một lúc sau, Lý Duy Nguyên mới chịu buông tha cho Lý Lệnh Uyển, hắn vùi đầu vào hỏm cổ nàng, vẻ mặt nhu tình cực kỳ thương tiếc hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng hắn khàn khàn kêu tên nàng: " Uyển Uyển, Uyển Uyển, nha đầu ngốc của ta.."
Lý Lệnh Uyển mang một khuôn mặt đỏ bừng, nàng cảm thấy bàn tay của mình khi lấy ra ngoài y phục của hắn có thể chém được rồi. Vừa rồi vì hắn quá thoả mãn đã đã....
Lý Lệnh Uyển ngước đầu nhìn trần nhà. Sau đó bỗng nhiên tựa như bị điện giật, đem bàn tay mình liều mạng chà xát vào y phục của Lý Duy Nguyên.
Thật sự hắn muốn tránh đi, nhưng lại bị nàng hung tợn cảnh cáo: " Chàng dám trốn thử xem?"
Lý Duy Nguyên...
Cho nên mới nói sau khi thoả mãn **, cuối cùng hắn chỉ còn có thể ngoan ngoan không nhích để nàng tuỳ ý đem thứ trong tay nàng chùi vào y phục của mình.
Nhưng Lý Lệnh Uyển cảm thấy như vậy cũng không được. Nàng lại hung tợn trừng mắt với hắn nói: " Chàng còn không mau mang nước đến cho ta rửa tay."
Bất quá nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, nếu cứ để hắn đem bộ dạng ra ngoài lấy nước, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?
Cho nên nàng đưa tay còn lại che mặt, vừa tức vừa thẹn nói: " Thôi, không cần nữa."
Lý Duy Nguyên thấy thế cười khẽ, hắn vẫn đi ra ngoài kêu Tiểu Thanh đem một chậu nước đến đây, tự mình rửa tay cho nàng.
Trời sinh Lý Lệnh Uyển có một bàn tay trắng như ngọc, ngón tay dài non mềm, nắm trong tay chỉ cảm thấy mềm mại trơn bóng tựa như làm từ bạch ngọc.
Lý Duy Nguyên cẩn thận rửa tay cho nàng, vô cùng thưởng thức đôi tay nàng, ngay cả từng đầu ngón tay hắn cũng tỉ mỉ rửa cho sạch sẽ, lại dùng khăn lau sạch tay nàng.
Hắn không màng nàng phản đối, bế nàng ngồi trên đùi mình, từ từ kể rõ sự việc của hắn và Triệu Thục Ninh cho nàng nghe.
——————//—-//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Đấy, chúng ta cùng nhau chú ý một chút nào.
Uyển Uyển tỏ vẻ " Mẹ nó bàn tay xinh đẹp của ta. Cầu xin buông tha."
* Editor: À À không cần nói các cậu cũng hiểu cái thứ trên tay bé Uyển là gì rồi nhé
Lễ vật bao gồm: bạch ngọc như ý, chậu cảnh làm từ cẩm thạch, còn có cả tượng Quan Thế Âm Bồ Tát bằng bạch ngọc, phần lễ vật này của Thuần Vu Kỳ cực kỳ quý giá.
Cho nên lão thái thái khi nhìn thấy chúng, cười đến không thể khép miệng, còn vội vàng kêu nha hoàn nhận lấy. Theo sau bà bảo hắn mau đứng lên.
Các vị phụ nhân đều luôn miệng khen ngợi, bọn họ nói lão thái thái thật có phúc khi có được một tôn nữ tế tốt như vậy.
Thậm chí các vị tiểu thư trẻ tuổi khi nhìn thấy tướng mạo cùng khí chất của Thuần Vu Kỳ, trong lòng liền thầm nghĩ, vì sao hắn lại có hôn ước sớm như vậy?
Bất quá các nàng lại nhìn đến Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh, trong lòng bọn họ lại nghĩ thầm, nghe nói trong Kỳ thi đình Thuần Vu thế tử chỉ là bảng nhãn mà thôi, nhưng vị công tử đứng bên cạnh lại chính là trạng nguyên đấy.
Luận tướng mạo Lý Duy Nguyên thật sự rất anh tuấn lạnh lùng, quả đúng như câu nhân trung chi long, tuyệt đối không thua kém gì Thuần Vu Kỳ. Vì vậy các tiểu thư danh môn thế gia đều âm thầm quan sát Lý Duy Nguyên.
Hôm nay Triệu Thục Ninh đi cùng phụ mẫu mình đến đây mừng thọ lão thái thái. Khi nàng ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên, chợt lại nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ, cho nên khuôn mặt liền ửng hồng. Thỉnh thoảng còn lưu luyến liếc nhìn hắn một chút, rồi vội nhìn về hướng khác.
Từ ngày Triệu Thục Ninh trở về liền nói về chuyện vị công tử ấy, Triệu Thị lang nhanh chóng cho người thám thính một phen, vì vậy Triệu phu nhân cũng biết được vị công tử ấy chính là Lý Duy Nguyên.
Nhưng đáng tiếc Triệu phu nhân chưa có dịp gặp mặt hắn, chỉ nghe phu quân mình nói qua hắn chính là rồng trong loài người.
Thật vất vả lắm hôm nay Triệu phu nhân mới có cơ hội nhìn thấy hắn, cho nên bà ta nhìn hắn chăm chú một lúc lâu, sau đó trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên người mà lọt vào mắt xanh của Ninh nhi quả thật không phải là nhân vật tầm thường.
Một người có tướng mạo lẫn khí chất xuất chúng như vậy, khó trách Ninh nhi vừa nhìn thấy đã không thể tài nào quên được.
Sau đó Triệu phu nhân liền quay đầu nhìn nhi nữ của mình, bà ta thấy gương mặt nhi nữ mình ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, nhưng vẫn luôn lén liếc nhìn trộm Lý Duy Nguyên, điều này làm bà ta thật sự muốn cười.
Triệu phu nhân lại nghĩ, bà ta sẽ giúp đỡ cho nhi nữ mình một tay vậy, cho nên bà ta liền đi đến chỗ của lão thái thái, trước cười sau nói sau vài lời khen: " Lão thái thái, người thật có phúc có được một cháu gái tướng mạo xinh đẹp lại còn nhu thuận như vậy, ngay cả tôn nữ tế cũng xuất chúng, thậm chí cả đám tôn nhi cũng đều là người tài cao học rộng, ai mà không hâm mộ với người?"
Ai mà không thích nghe người khác khen ngợi mình đâu? Tất nhiên lão thái thái cũng rất thích, vì vậy trên mặt bà cười thật tươi, theo sau bà cùng Triệu phu nhân hàn huyên đôi câu. Bà vội kêu nha hoàn đem ghế đến cho Triệu phu nhân cùng Triệu tiểu thư ngồi.
Triệu phu nhân cũng không từ chối, bà ta nhanh chóng kéo tay Triệu Thục Ninh với gương mặt ửng đỏ ngồi xuống. Hiển nhiên lão thái thái cũng đã vài lần quan sát Triệu Thục Ninh, bà còn khen Triệu Thục Ninh tướng mạo thanh tú xinh đẹp.
Lý Lệnh Uyển ngồi bên cạnh lão thái thái, chỉ lo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không ngẩng đầu lên. Thuần Vu Kỳ còn có ý định nói với nàng đôi lời, nhưng hắn nhìn thấy bộ dạng này của nàng, mà nàng lại chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một lần, trong lòng hắn không tránh khỏi có chút thất vọng.
Sau đó Thuần Vu Kỳ âm thầm nhìn sang Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh, trong lòng hắn biết có thể Lý Lệnh Uyển vì sợ hãi Lý Duy Nguyên mới như vậy.
Hắn cũng không rõ sau khi Lý Duy Nguyên biết được chuyện về mối hôn sự này, có gây khó dễ gì với nàng...
Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn hơi nhíu lại. Thật sự hận không thể nhanh cưới nàng về phủ, để sau này nàng không phải nhìn thấy Lý Duy Nguyên nữa.
Hiện tại trong Thế An Đường chỉ toàn là nữ quyến, tuy rằng Thuần Vu Kỳ cùng Lý Duy Nguyên đến đây chỉ vì chúc thọ cho lão thái thái, nhưng nếu nán lại quá lâu thì không tốt.
Vì vậy Lý Duy Nguyên lập tức lên tiếng xin cáo lui, theo sau Thuần Vu Kỳ cũng nói như vậy.
Tất nhiên lão thái thái biết nếu hai người bọn họ cứ ở lại đây cũng không hợp quy củ, cho nên bà liền đồng ý.
Sau đó còn dặn dò Lý Duy Nguyên phải tiếp đãi Thuần Vu Kỳ thật chu đáo, Lý Duy Nguyên chỉ cuối đầu coi như đáp ứng.
Chỉ là khi hắn vừa xoay người, bỗng nhiên hắn nghe được Triệu phu nhân cười nói: " Lý đại nhân, hai ngày trước Công Bộ Thượng Thư có đến phủ của ta làm khách, vừa rồi ta cũng đã nói việc này cho lão thái thái biết.
Cho nên ta cũng biết được chuyện đám quan chức trong triều đình dâng tấu chương khen ngợi cách trị thủy của ngài. Ngay cả Công Bộ Thượng Thư còn đứng trước mặt Hoàng Thượng hết lời khen ngợi ngài, Công Bộ Thượng Thư còn nói quả thật ngài là một người không tầm thường, là người vô cùng có tài năng.
Công Bộ Thượng Thư cực kỳ tán thưởng ngài, còn nói ngài thông minh tài giỏi, đúng là nhân tài. Sau khi trở về Công Bộ Thượng Thư liền đến gặp Hoàng Thượng, ông ta muốn đề cử ngài sang làm việc cho Công Bộ. Lý đại nhân, ngài thật được nhiều người xem trọng, sau này tiền đồ rộng mở nha."
Lý Duy Nguyên hành lễ với Triệu Phu nhân, ngữ điệu nhàn nhạt: " Được Công Bộ Thượng Thư tán thưởng, tại hạ cảm kích vô cùng."
Triệu phu nhân cười nhìn Triệu Thục Ninh, rồi lại nhìn Lý Duy Nguyên cười nói: " Đây là nhi nữ của ta. Trước đó vài ngày nhi nữ của ta đã gặp mặt Lý đại nhân ở cửa tiệm trang sức, sau khi trở về liền nói với ta và lão gia, Lý đại nhân là một nhân tài, tiền đồ vô lượng. Xem ra ánh mắt nhi nữ của ta thật là quá chuẩn, chẳng phải bây giờ tiền đồ của Lý đại nhân không phải rất vô lượng sao?"
Sau đó Triệu phu nhân đẩy nhẹ Triệu Thục Ninh cười nói: " Con cũng coi như đã gặp qua Lý đại nhân, hiện tại Lý đại nhân đang ở đây, con còn không mau chào hỏi người ta một tiếng?"
Triệu Thục Ninh bị Triệu phu nhân đẩy như vậy, còn nói những lời nói kia, trên mặt nàng ta càng ửng đỏ.
Mọi người ở đây vẫn đang âm thầm quan sát bọn họ, vì vậy nàng ta không thể không lên tiếng chào hỏi. Cho nên nàng ta liền đứng dậy cúi đầu hành lễ với Lý Duy Nguyên, nhẹ giọng nói một câu: " Xin chào Lý công tử."
Lý Duy Nguyên chấp tay đáp lễ, biểu tình bình đạm, ngữ khí càng lạnh nhạt nói: " Chào Triệu tiểu thư."
Ý tứ này của Triệu phu nhân chính là Tuý Ông chi ý bất tại tửu ( có dụng ý khác.)
Hiển nhiên Triệu phu nhân là cố ý làm như vậy. Vừa rồi khi Thuần Vu Kỳ cùng Lý Duy Nguyên bước vào đây, các vị phu nhân cùng các tiểu thư khuê các luôn không rời mắt khỏi bọn họ.
Thuần Vu Kỳ và Lý Lệnh Uyển đã có hôn ước, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn còn độc thân. Hiện tại còn là nhân tài xuất thiếu niên, được bổ nhiệm làm Công Bộ lang trung, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, quả là nhân tài hiếm có.
Tất nhiên sẽ có rất nhiều vị phu nhân muốn hắn trở thành hiền tế của mình? Để tránh cho người khác nhanh chân chen vào, Triệu phu nhân chỉ cần đơn giản mở lời trước mặt lão thái thái là đủ rồi.
Tất cả mọi người đều là người thông minh. Nếu không Triệu phu nhân làm sao có thể vô tình nói những lời đó với Lý Duy Nguyên, còn đột nhiên dẫn nhi nữ của mình đến trước mặt lão thái thái, để lão thái thái khen ngợi Triệu Thục Ninh.
Hơn nữa còn tìm cớ cho nhi nữ của mình bắt chuyện cùng Lý Duy Nguyên, cuối cùng còn nói nhi nữ của mình đã từng gặp mặt Lý Duy Nguyên, chẳng phải bà ta chỉ đang tìm cách cho nhi nữ của mình bắt chuyện cùng Lý Duy Nguyên thôi sao?
Vì vậy những phu nhân có nhi nữ chưa gả trong lòng vô cùng tiếc hận, bọn họ thầm nghĩ một người tốt như Lý Duy Nguyên lại bị Triệu phu nhân giành mất.
Nhưng dẫu sao gia thế của Triệu gia cũng không tầm thường, nhiều người ở đây làm sao có thể sánh bằng, còn có thể tranh giành sao?
Đến nỗi lão thái thái cũng cảm thấy kinh ngạc, sau khi định thần bà càng cười càng tươi. Cháu gái sắp gả cho Vĩnh Hoan Hầu thế tử, nếu như cháu trai cũng thành thân cùng Triệu Thục Ninh, thì Lý gia không thể hưng thịnh thì cũng khó đấy.
Sau đó bà cùng Triệu phu nhân vui vẻ trò chuyện, bà còn khen Triệu Thục Ninh tướng mạo xinh đẹp, vừa nhìn thấy đã yêu thích, ngay cả bà cũng thích Triệu Thục Ninh.
Cho nên bà liền phân phó Song Hồng đem đến một cây phượng trâm tặng cho Triệu Thục Ninh.
Song Hồng vội vàng đáp ứng, sau một lúc nàng ta liền cầm một hộp gấm mang đến đây. Mở ra bên trong chính là phượng trâm.
Cây phượng trâm này được làm rất tinh xảo, đầu trâm thiết kế tinh tế còn làm từ bảo thạch, trên đầu lại là những chuổi dây vàng, nhìn vô cùng lộng lẫy.
Lão thái thái phân phó Song Hồng đưa hộp gấm đến cho Triệu Thục Ninh, bà hiền hoà nói với nàng ta: " Hài tử ngoan, đây là cây trâm ta vừa đặt làm vài ngày trước, nhưng ta chưa sử dụng nó, hiện nay ta tặng cho cháu."
Ý tứ này của lão thái thái rất rõ ràng, vì sao khi nãy bà không tặng cho Triệu Thục Linh món quà này, nhưng sau khi bà nghe thấy những lời của Triệu phu nhân thì lại lập sai nha hoàn tặng chúng cho Triệu Thục Ninh?
Cho nên khuôn mặt của Triệu Thục Ninh càng ửng đỏ không dám nhận lấy, nàng ta lén nhìn về phía Triệu phu nhân một cái.
Triệu phu nhân liền cười nói: " Hài tử ngốc, lão thái thái tặng quà cho con, con còn không mau nhận lấy? Sau này con nhớ phải cài cây trâm này mỗi lẫn đến thăm lão thái thái đấy, có như vậy mới làm lão thái thái cảm thấy vui trong lòng."
Lúc này Triệu Thục Ninh lập tức cúi người hành lễ với lão thái thái, nhận hộp gấm từ trong tay của Song Hồng. Trong lòng nàng ta giống như có một con nai đang chạy loạn, càng bối rối không yên.
Thuần Vu Kỳ đứng một bên âm thầm quan sát hết một màn này, trên mặt hắn là một nụ cười nhạt nhẽo, cũng không hề lưu tâm.
Nếu sau này hắn đã làm rể của Lý gia, thì Lý Duy Nguyên muốn động đến hắn cũng có chút khó khăn.
Đến nỗi đương sự Lý Duy Nguyên vẻ mặt cũng nhàn nhạt, tựa như những việc đang diễn ra không hề có liên quan gì đến mình. Điều duy nhất hắn quan tâm chính là thái độ của Lý Lệnh Uyển...
Thực hiển nhiên, Lý Lệnh Uyển đối với biểu hiện của Triệu Thục Ninh không thể không giận dữ.
Từ khi nào Lý Duy Nguyên cùng Triệu Thục Ninh đã gặp mặt nhau? Vì sao nàng không hề hay biết gì cả?
Hơn nữa nghe ý tứ của lão thái thái cùng Triệu phu nhân, đây chính là muốn tác hợp cho Lý Duy Nguyên và Triệu Thục Ninh sao?
Nếu thật sự hai người bọn họ cũng định ra hôn sự, còn nàng cùng Thuần Vu Kỳ lại sắp thành thân, chẳng phải nàng cùng Lý Duy Nguyên chính là hữu duyên vô phận?
Lại nói tiếp, nếu Lý Duy Nguyên cùng Triệu Thục Ninh thành thân, có phải nàng chính là kim ốc tàng kiều của hắn?
Không, không, nếu quả thực như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh Lý Duy Nguyên nữa. Trong lòng nàng vô cùng bi phẫn, cũng cảm thấy đau khổ, cho nên hốc mắt nàng có chút ửng đỏ.
Vì đề phòng người khác nhìn thấy, nàng vội nhịn xuống, lại cúi đầu, đôi tay vô thức sờ vào túi thơm đeo bên hông mình.
Lý Duy Nguyên vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của nàng, vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng, hắn cũng hiểu được nàng lại suy nghĩ lung tung.
Chỉ là hiện tại ở đây còn có quá nhiều người, hắn không thể đứng trước mặt bao nhiêu người lôi kéo nàng đến gần mình mà giải thích một phen, cho nên hắn chỉ có thể chờ sau khi tiệc tàn, khách khứa rời đi thì hắn sẽ giải thích rõ với nàng.
Vì vậy hắn nhìn nàng cúi đầu ủ rủ hờn dỗi, hắn đành lên tiếng khách khí cáo từ với Triệu phu nhân, xoay người rời khỏi Thế An Đường. Thuần Vu Kỳ cũng cáo từ rời đi.
Lúc này Lý Lệnh Uyển mới ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của Lý Duy Nguyên dần khuất xa, nàng không hiểu vì sao hốc mắt của mình càng nóng lên.
Thế nên suốt cả buổi tiệc nàng đều uể oải, không có tính thần. Thật vất vả đến buổi tối, sau khi tiễn hết khách khứa về, nàng nhanh chóng nói với lão thái thái bản thân mình có chút không khỏe muốn trở về nghỉ ngơi.
Không chỉ riêng mình nàng, đám người của lão thái thái ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Lập tức mọi người cũng nhanh trở về chỗ ở của mình nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi Song Hồng cùng một số nha hoàn ở lại thu dọn.
Sau khi Lý Lệnh Uyển trở về Di Hoà Viện, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, cho nên liền nằm xuống giường gỗ dài sát đất, cũng không buồn nhúc nhích.
Cả một ngày xã giao cùng các vị nữ quyến, quả thật nàng vô cùng mệt mỏi, sau khi nằm xuống ghế không bao lâu nàng liền có chút mơ màn thiếp đi.
Nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy trên đôi môi mình có chút ngưa ngứa, liền mở mắt lên. Ánh hoàng hôn khẽ chiếu vào phòng, ánh sáng nhạt ánh lên cánh tay đang đặt trên đỉnh đầu nàng.
Thì ra là Lý Duy Nguyên đang nằm nghiêng người đối mặt với nàng, vẻ mặt của hắn vô cùng ôn nhu dịu dàng giống như có cơn lốc xoáy muốn thu toàn bộ con người nàng vào trong đôi mắt của hắn vậy.
Nhất thời nàng liền có chút ngây người, Lý Duy Nguyên nhìn thấy ánh mắt mơ hồ cùng bộ dạng ngây ngốc của nàng, trong lòng hắn chợt cảm thấy mềm mại tựa như nước.
Theo sau hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi nàng, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: " Tỉnh rồi sao?"
Lý Lệnh Uyển vẫn như cũ không hề có chút phản ứng nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn. Lúc này hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ ngây thơ này của nàng thật khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu, làm sao hắn còn có thể nhịn nổi? Vì vậy hắn liền đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nàng, cúi đầu ôn nhu hôn môi nàng.
Vừa rồi hắn chỉ hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió, nhưng hiện nay hắn lại nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm từng chút chút trên đôi môi nàng, tiến công thần tốc vào trong khoang miệng nàng, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi nàng.
Bị hắn ôn nhu đối đãi như vậy, Lý Lệnh Uyển cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được liền đưa tay ôm lấy cổ hắn, nàng nhắm mắt lại, trầm luân trong nụ hôn của hắn.
Bỗng nhiên nàng chợt nhớ đến một việc, nàng liền mở mắt lên, đưa tay đẩy hắn ra.
Lý Duy Nguyên không ngờ tới trong thời khắc tuyệt diệu như vậy, nàng lại làm khó dễ hắn. Cho nên trong lúc không kịp đề phòng, hắn bị nàng đẩy té xuống giường. Cũng may hắn nhanh tay nắm chặt thành giường nên cơ thể không bị ngã xuống đất.
Hắn chỉ cho rằng nàng không vui, cho nên cũng không rảnh quan tâm bản thân mình, vội vàng hỏi nàng: " Uyển uyển, nàng làm sao vậy?"
Lý Lệnh Uyển không trả lời, chỉ nhanh ngồi dậy, vén một góc nhỏ màn trên giường lên đi chân trần xuống đất, âm thầm quan sát gian ngoài phòng.
Gian ngoài im ắng, không có một bóng người, cửa phòng lại còn được đóng chặt. Hiện tại trời đã chuyển tối, cửa sổ trên tường dán giấy Cao Ly có thể nhìn thấy mơ hô cảnh sắc bên ngoài, thoạt nhìn bên ngoài chỉ là một mảnh tối tăm.
Lý Lệnh Uyển mới thở nhẹ một hơi, nhưng không đợi nàng lên tiếng, thì nàng cảm giác bản thân mình đã được người khác bế lên, dọa sợ đến lời muốn thốt ra cũng phải nuốt trở lại.
Bởi vì Lý Duy Nguyên đang đưa tay bế nàng lên, một mặt không vui nói với nàng: " Hiện giờ đã gần mùa đông, trên mặt đất rất lạnh, nàng bước xuống cũng không chịu mang hài vào sao?"
Vừa rồi vì trong lòng quá sốt ruột, nhất thời nàng không quan tâm đến việc mang hài vào. Lúc này nàng liền nhìn thấy đôi vớ trắng trên chân mình dính khá nhiều bụi bẩn.
Lý Duy Nguyên bế nàng lên trên giường. Hắn sợ nàng sẽ lạnh, liền nhanh tay cầm một cái áo choàng khoát lên người nàng, khép kín áo choàng, đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nàng cười nói: " Nàng sợ cái gì? Khi ca ca bước vào phòng đã phân phó Tiểu Thanh đứng bên ngoài trông chừng, cho nên còn ai dám bước vào đây nhìn chúng ta thân mật hả?"
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói không chút kiêng dè nào, khiến nàng cảm thấy kinh hãi. Dù sao hiện giờ thân phận của bọn họ vẫn là đường huynh muội, nếu như để người khác nhìn thấy bọn họ thân mật thế này, nhất là để bọn nha hoàn nhìn thấy thật sự là khó lường trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Bởi vì người ngoài chỉ cho rằng bọn họ là huynh muội, cho nên trước mặt người ngoài cũng không thể quang minh chính đại như thế, vì vậy nàng cảm thấy có chút bực bội.
Sau đó nàng chợt nhớ tới việc của Triệu Thục Ninh, càng khiến nàng thêm tức giận.
Lý Duy Nguyên đang xoa chân cho nàng, hắn muốn cởi đôi vớ ra để vuốt ve chân nàng.
Năm trước Lý Lệnh Uyển rất thích chơi đùa với nước, cho nên nàng từng để lộ chân mình ra trước mặt hắn một lần.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy đôi chân nàng tựa như bạch ngọc trắng tinh, mềm mại giống như tơ lụa thượng hạng, hắn đã muốn thử sờ chúng một lần, không bằng hiện nay cứ thử thỏa mãn tâm nguyện này của hắn?
Nhưng hắn chưa kịp đưa tay cởi vớ của nàng, bỗng nhiên hắn liền thấy nàng đưa chân lên đạp hắn. Vừa vặn lại đạp trúng vào bụng dưới của hắn, vì vậy hắn liền kêu lên một tiếng.
Bất quá Lý Lệnh Uyển vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường, nàng chỉ nóng nảy chất vấn hắn: " Chàng cùng vị Triệu Thục Ninh kia đã xảy ra chuyện gì? Chàng từng gặp qua nàng ta? Vì sao chưa bao giờ chàng nói với ta chuyện này?"
Lý Duy Nguyên bắt được đôi chân đang tác quai tác quái của nàng, đưa tay chơi xấu gãi nhẹ vào lòng bàn chân của nàng, nàng nhịn không được liền bật cười.
Vì thế nàng còn tâm trạng nào mà hùng hổ chất vấn hắn nữa, lập tức nàng thay đổi thành cầu xin.
Nhưng Lý Duy Nguyên vẫn như cũ không buông tha cho nàng, vừa gãy nhẹ vừa nói: " Lần sau nàng còn dám đá ca ca như vậy không?"
Lý Lệnh Uyển cười thiếu chút không thở nỗi, nàng vội vàng cười xin tha thứ: " Ca ca tốt, ta sai rồi. Sau này ta không dám nữa."
Vừa rồi khi nàng mơ màng ngủ làm cho mái tóc có chút lộn xộn, lúc này nàng lại bị Lý Duy Nguyên chọc cười như vậy, còn tâm trí đâu mà chỉnh lại tóc? Vì vậy mái tóc nàng càng trở nên lộn xộn.
Lý Duy Nguyên thấy thế, liền cúi người đè nàng nằm dưới thân mình, vừa đưa tay vuốt những sợi tóc rối trên đầu nàng, lại kề sát tai nàng nói nhỏ: " Nha đầu ngốc, nếu nàng đá hỏng nơi đó của ca ca, sau này nàng phải làm sao đây?"
Nhất thời Lý Lệnh Uyển không kịp phản ứng lại, sau một lúc mới có phản ứng, khuôn mặt nàng chợt ửng đỏ như màu máu.
Nói bậy gì thế này? Vì sao từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng lưu manh này của hắn vậy? Vì sao trước mặt người khác hắn luôn chỉ tỏ vẻ cao cao tại thượng mà thôi?
Vì vậy nàng không hề do dự ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lý Duy Nguyên một cái. Hắn nhìn thấy giờ phút nay trên mặt nàng vẫn có chút giận, nhưng đa phần lại là thẹn thùng.
Thật sự là đáng yêu vô cùng, nhất thời hắn chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, làm sao còn nhẫn nhịn được, hắn cúi đầu hôn nàng.
Ban đầu hắn hôn rất ôn nhu dịu dàng như gió tháng ba, nhưng càng lúc càng mãnh liệt như mưa gió mùa hè.
Lý Lệnh Uyển bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, trong đầu rối loạn, còn tâm tư gì nhớ đến việc của Triệu Thục Ninh?
Nàng tựa như một chiếc thuyền nhỏ đang quay cuồng trong sóng lớn, hoà nhịp vào cao trào của hắn.
Trong lúc mơ hồ nàng cảm nhận được Lý Duy Nguyên đang nắm lấy tay nàng từ từ di chuyển xuống phía dưới cơ thể hắn, sau đó hắn đặt tay nàng lên một chỗ căng cứng trên người hắn.
Ngay từ đầu nàng cũng không hiểu rõ đó là gì, sau khi nàng ấn xuống vài lần thì hô hấp của hắn càng trở nên nặng nề, hắn càng dùng sức hôn nàng.
Đến cuối cùng Lý Lệnh Uyển đã biết đó là gì, thoáng chốc bàn tay nàng giống như đụng phải lửa, cảm thấy nóng bỏng vô cùng.
Nàng đỏ mặt vội vàng muốn rút tay về, nhưng tay của Lý Duy Nguyên vẫn nắm chặt đặt tay nàng ấn vào nơi đó, nàng không thể rút về.
Hơn nữa nàng càng giãy giụa, hô hấp của hắn lại càng nặng nề, càng dùng sức gặm cắn đôi môi nàng.
Lý Lệnh Uyển thật sự đã bị dọa sợ, vội nhẹ giọng vang xin: " Ca ca, ca ca, đừng như vậy."
Giọng nói thật kiều mị lại nhẹ nàng, nghe vào tai chỉ như thêm dầu vào lửa. Cả cơ thể hắn dường như muốn bùng cháy, chỉ chút nữa thôi hắn đã hoá thành sắc lang.
Một lúc sau, Lý Duy Nguyên mới chịu buông tha cho Lý Lệnh Uyển, hắn vùi đầu vào hỏm cổ nàng, vẻ mặt nhu tình cực kỳ thương tiếc hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng hắn khàn khàn kêu tên nàng: " Uyển Uyển, Uyển Uyển, nha đầu ngốc của ta.."
Lý Lệnh Uyển mang một khuôn mặt đỏ bừng, nàng cảm thấy bàn tay của mình khi lấy ra ngoài y phục của hắn có thể chém được rồi. Vừa rồi vì hắn quá thoả mãn đã đã....
Lý Lệnh Uyển ngước đầu nhìn trần nhà. Sau đó bỗng nhiên tựa như bị điện giật, đem bàn tay mình liều mạng chà xát vào y phục của Lý Duy Nguyên.
Thật sự hắn muốn tránh đi, nhưng lại bị nàng hung tợn cảnh cáo: " Chàng dám trốn thử xem?"
Lý Duy Nguyên...
Cho nên mới nói sau khi thoả mãn **, cuối cùng hắn chỉ còn có thể ngoan ngoan không nhích để nàng tuỳ ý đem thứ trong tay nàng chùi vào y phục của mình.
Nhưng Lý Lệnh Uyển cảm thấy như vậy cũng không được. Nàng lại hung tợn trừng mắt với hắn nói: " Chàng còn không mau mang nước đến cho ta rửa tay."
Bất quá nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, nếu cứ để hắn đem bộ dạng ra ngoài lấy nước, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?
Cho nên nàng đưa tay còn lại che mặt, vừa tức vừa thẹn nói: " Thôi, không cần nữa."
Lý Duy Nguyên thấy thế cười khẽ, hắn vẫn đi ra ngoài kêu Tiểu Thanh đem một chậu nước đến đây, tự mình rửa tay cho nàng.
Trời sinh Lý Lệnh Uyển có một bàn tay trắng như ngọc, ngón tay dài non mềm, nắm trong tay chỉ cảm thấy mềm mại trơn bóng tựa như làm từ bạch ngọc.
Lý Duy Nguyên cẩn thận rửa tay cho nàng, vô cùng thưởng thức đôi tay nàng, ngay cả từng đầu ngón tay hắn cũng tỉ mỉ rửa cho sạch sẽ, lại dùng khăn lau sạch tay nàng.
Hắn không màng nàng phản đối, bế nàng ngồi trên đùi mình, từ từ kể rõ sự việc của hắn và Triệu Thục Ninh cho nàng nghe.
——————//—-//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Đấy, chúng ta cùng nhau chú ý một chút nào.
Uyển Uyển tỏ vẻ " Mẹ nó bàn tay xinh đẹp của ta. Cầu xin buông tha."
* Editor: À À không cần nói các cậu cũng hiểu cái thứ trên tay bé Uyển là gì rồi nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.