Chương 3
Bunti Phương
10/08/2015
“Chạm vạch! 100k! Đưa nhanh!” nó hào hứng ngồi trông chờ từ nãy đến giờ mới thấy cậu chạm vào vạch. Tưởng đâu hôm đầu đi học đã kiếm được tiền (mặc dù cho nó không cần đến vì anh trai tru cấp cho nó không thiếu cái gì) ai ngờ được lại:
“Sao Băng không nhìn Băng đi! Tay Băng còn để luôn bên bàn của tui rồi này!” nhìn xuống thì đứng thế thật nó ngậm ngùi rút tay về, mở ví tiền và đưa cho cậu 100k:
“Vì cậu cũng vừ chạm vạch nên tui chỉ phải đưa cậu 100k thôi! Mà còn nữa...gọi tui là Ngọc nhá! Anh trai vẫn hay gọi như vậy, tất nhiên không phải tui quí cậu như anh trai đâu, chỉ là tui không thích người ta gọi mình là Băng thôi. Nghe nó không được Việt Nam cho lắm...” thực ra nó không thích mọi người gọi mình là Băng bởi vì đó là cái tên mà W đặt cho, anh trai nói bố muốn đặt nó là Ngọc nhưng sau khi mẹ mất thì
W lại đặt nó là Băng, nó không thích W và cũng không thích anh trai nó làm việc ở đó nhưng lại không nói ra.
Thực ra nó chỉ là em gái cùng cha khác mẹ với Key. Anh nói chính anh đã giết mẹ nó nhưng nó không giận anh vì anh là, vậy cũng chỉ là muốn giữ lại mạng sống cho nó. Khi mẹ mang thai nó đến tháng thứ sáu thì bố nó mất, do cú shock quá lớn nên bà đa rơi vào trạng thái hôn mê sâu, đến ngày sinh vẫn không tỉnh, không thể chờ lâu vì nếu không nó sẽ chết và nếu phẫu thuật thì mẹ tôi sẽ chết. Cuối cùng Key chọn tôi. Anh nói bà ấy không phải là mẹ của anh nên anh sẽ không thấy day dứt khi bà ấy chết nhưng nó lại là em gái của anh nên anh sẽ ân hận cả đời nếu như không cứu nó.
Anh vô cùng thương yêu nó, không bao giờ làm điều gì tổn hại đến nó. Và nó cũng chưa bao giờ hận anh hay ghét anh vì đã giết mẹ mình. Chưa bao giờ...
“Có nhất thiết phải như vậy không?” cậu nhìn nó đầy do dự.
“Tui đã nói là không thích cái tên Băng...”
“Không, tui không nói đến điều đó. Tui muốn hỏi Ngọc là có nhất thiết phải đưa tiền cho tui như vậy không? Đi học gì mà cứ như kinh doanh vậy? Tiền nộp lại còn nhiều như vậy nữa...”
“Nhiều sao? 100k?” nó thực là không biết 100k lại là nhiều như vậy, một đứa con gái khi mới sinh ra đã được bảo bọc trong nhung lụa như nó thì thật là khó tưởng tượng ra, không thể trách nó. Cũng không thể trách Key bởi vì từ khi sinh ra anh cũng được bố mẹ bảo bọc không kém gì nó, anh muốn chăm lo cho nó thật tốt vì nó thiệt thòi hơn anh rất nhiều...
“Chắc nhà Ngọc giàu lắm hả?” cậu cười nhẹ rồi lấy sách vở ra. nó tự nhiên có cảm giác gì đó rất lạ. Túi đồ của nó ngoài ví tiền, điện thoại, một ít đồ con gái (giấy lau, cặp tóc...) ra thì chỉ có mỗi cái ipad để phục vụ cho việc học của nó. Ngẩn ngơ nhìn sang xung quanh ai cũng có sách vở và hộp bút, nó không dám lôi cái ipad có cài FCC (một phần mềm chứa dữ liệu có nội dung cửa toàn bộ sách giáo khoa các cấp) ra thì không giống mọi người nhưng mà nếu không bỏ ra thì chẳng lẽ đi học chỉ để ngồi nghe giảng?
“Viết bài vào đây này!” cậu đưa cho nó một quyển vở trắng rồi nhìn vào túi đồ của nó:
“Trường này học sinh không ghi bài bằng ipad, mà có bút không?” nó nhẹ lắc đầu, cậu thấy vậy cũng lắc đầu cười.
Cầm cây bút với quyển vở trong tay nó mỉm cười, thầm nghĩ “Thì ra đi học là như thế này! Thật là thích quá đi! Nếu như Key mà cho mình đến trường sớm hơn thì có phải bây giờ đã quen mọi thứ rồi không...”
“Đang nhìn gì thế?” cậu nhìn sang nó đầy tò mò.
“Không có gì.” Nó trả lời xong cậu đang định quay lại học bài tiếp thì...
“Ờ mà này!”
“Sao? có chuyện gì?”
“Tui gọi cậu là gì được?” nó thật là hài khi biến cái câu “tên cậu là gì?” thành
“tui phải gọi cậu là gì?”.
“Là Minh Đức!”
Nó lại ngồi im lặng ngắm nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lúc lâu, muốn hỏi cậu cái gì đó nhưng khi quay sang thấy cậu đang chăm chú học thì lại không dám hỏi nữa. Thầm nhủ để một chút nữa hỏi cũng được, thực ra bình thường thì nó không phải là người hay nói nhưng vì thắc mắc quá nhiều thứ nên nó mới phải đặt nhiều câu hỏi như vậy.
“Có chuyện gì sao?” Cậu dường như là nhận ra nó đang muốn nói gì đó với mình thì tạm dừng việc học lại.
“Muốn hỏi cấy đó là cây gì vậy?” nó chỉ ra cái cây lớn ngoài sân trường, cứ ngỡ trường thì có nhiều phượng đỏ nhưng không ngờ cái cây ấy nhiều hơn cả phượng.
“À, đó là cừ!”
Dù nghe cái tên hơi lạ nhưng nó cũng gật đầu không hỏi gì thêm, chắc là không nghe nhầm được nhỉ?!
“Mà từ đầu đến giờ Ngọc không ghi bài hay sao?” cậu nhìn vào quyển vở vẫn chưa được mở ra trên bàn.
Nó cười nhẹ, nó không biết phải ghi kiểu gì hết vì khi học gia sư ở nhà nó chỉ ghi vào laptop hoặc ipad những kiến thức quan trọng thôi chứ không phải là dày đặc toàn chữ với số loằng ngoằng (chữ thầy xấu nên không tài nào đọc được) như thế này.
“Thôi, đưa đây ghi bài luôn cho!”
Nói là làm, cậu lấy vở của nó và chép lại bài từ đầu đến cuối. Nó ngơ ngác...
Cậu ấy tốt quá!
***
Cả ngày hôm nay đi học nó chỉ ngồi nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ chứ không học một chút gì, cơ bản cũng là những kiến thức mà thấy cô giảng nó đều đã học qua thành thành thạo rồi. thwujc ra thì nó cũng muốn chép bài cho giống học sinh lắm nhưng mà từ nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ cầm bút nên sợ cậu biết nó không biết viết thì ê mặt lắm.
Tâm trạng của nó hôm nay khá tốt nhưng khi đến gần cổng trường thì...
“Con nhỏ đó nghĩ nó là ai chứ? Tưởng nó là tiểu thưu hay công chúa?”
“Nhìn cách ăn mặc của nó là đủ biết rồi. Nông dân đú thôi! Từ trên xuống dưới toàn là hàng nhái cả!”
“Đã vậy con lẳng lơ, lớp trưởng chép bài cho nó cả buổi!”
Nó nghe xong mà hai tai cứ nóng lên, không thể kiểm soát được nữa vì đối với nó cái gì cũng phải có giới hạn, nó có thể nhịn nhưng còn tùy thuộc nữa. Những người thích cầm gậy chọc vào tổ ong sẽ không được hưởng kết quả tốt...
“Em gái của Tử Thần thì cũng là một Tử Thần...” nó lẩm bẩm rồi tiến lại phía mấy người đang nói xấu mình. Nở một nụ cười thay cho lời chào rồi nới thẳng vào chủ đề, nó không phải là một người khôn khéo và nó không thích dài dòng:
“Tôi muốn là tiểu thư thì sẽ là tiểu thư, muốn là công chúa thì sẽ là công chúa. Hàng nhái là gì vậy? Bàn cả nhà mấy người đi cũng không đủ tiền mua cái kẹp tóc của tôi đâu. Cả đời chưa bao giờ tận mắt được nhìn thấy đồ hiệu thì đừng có mà nói lung tung? Còn nữa, lẳng lơ? Tôi không lẳng lơ mà là độc ác đấy! Muốn biết không?” nó hét thẳng vào mặt từng người một, đó không phải là cái cách nó hay dùng để thể hiện sự giận dữ và như vậy vẫn chưa hết được, sự giận dữ của nó chủ yếu là được thể hiện sau lưng người khác, sau rồi sẽ rõ, đảm bảo ngọt ngào!
“Con ranh này! Mày đang nói cái gì vậy hả?” một con nhỏ định tiến lên đánh nhau với nó nhưng may là Đức vào can ngăn kịp thời. Nói may không phải là may cho nó mà là may cho mấy người kia, nhìn nó nhỏ con vậy thôi chứ đánh nhau thì chắc chẳng thể thua được, một người được rèn võ từ nhỏ bởi một cao thủ là Key thì liệu có thể thua trong tay mấy đứa con gái chỉ gọi là dừng sức để mà nhảy vào cào cấu, đá loạn xạ lên không? Chắc chắn không!
“Ngọc về trước!” thấy xe của mình vừa đến trước cổng nó đi về trước. Đi một đoạn nó vẫn nghe tiếng của cậu:
“Chúng mày làm mất mặt cái trường này quá! Rồi cả lớp mình nữa! Ngọc là học sinh mới chuyển đến mà đã thấy một đám những người cư xử không khác gì đám vô học như vậy rồi thì sẽ nghĩ trường ra sao? Nghĩ lớp ra sao? Là lớp trưởng tao không thể bỏ qua chuyện này được!”
Bước lên xe nó mỉm cười, thầm nghĩ:
“Vì những người như cậu tui sẽ không nghĩ xấu về cái trường này. Với lại cậu cũng không cần phải làm gì đâu!”
“Điều tra xem mấy người vừa rồi gây sự với tôi là ai. Cho thôi học toàn bộ và đảm bảo không được xuất hiện trước mặt tôi thêm nữa, cũng không cần phải dùng vũ lực gì đâu. Phá luôn cả công ăn việc làm nữa!” nó lạnh lùng ra lệnh cho thư kí riêng của mình (mặc dù không phải làm gì nhưng anh trai nó vẫn hào phóng cho nó một cô thư kí kiêm vệ sĩ).
Nó có thể rất tốt nhưng một khi đã khiến cho nó tức giận thì hai chữ “lương thiện” sẽ không thể tồn tại được, còn tùy vào mức độ nữa. Lần này được xếp vào mức giận thấp nhất.
Đang đi thì nó thấy cô bạn lúc sáng mình gặp đang đi bộ đằng trước, lúc ở trong lớp cũng không thấy cô ấy vào, chắc bận chuyện gì đó.
“Dừng xe!”
***
“Sao Băng không nhìn Băng đi! Tay Băng còn để luôn bên bàn của tui rồi này!” nhìn xuống thì đứng thế thật nó ngậm ngùi rút tay về, mở ví tiền và đưa cho cậu 100k:
“Vì cậu cũng vừ chạm vạch nên tui chỉ phải đưa cậu 100k thôi! Mà còn nữa...gọi tui là Ngọc nhá! Anh trai vẫn hay gọi như vậy, tất nhiên không phải tui quí cậu như anh trai đâu, chỉ là tui không thích người ta gọi mình là Băng thôi. Nghe nó không được Việt Nam cho lắm...” thực ra nó không thích mọi người gọi mình là Băng bởi vì đó là cái tên mà W đặt cho, anh trai nói bố muốn đặt nó là Ngọc nhưng sau khi mẹ mất thì
W lại đặt nó là Băng, nó không thích W và cũng không thích anh trai nó làm việc ở đó nhưng lại không nói ra.
Thực ra nó chỉ là em gái cùng cha khác mẹ với Key. Anh nói chính anh đã giết mẹ nó nhưng nó không giận anh vì anh là, vậy cũng chỉ là muốn giữ lại mạng sống cho nó. Khi mẹ mang thai nó đến tháng thứ sáu thì bố nó mất, do cú shock quá lớn nên bà đa rơi vào trạng thái hôn mê sâu, đến ngày sinh vẫn không tỉnh, không thể chờ lâu vì nếu không nó sẽ chết và nếu phẫu thuật thì mẹ tôi sẽ chết. Cuối cùng Key chọn tôi. Anh nói bà ấy không phải là mẹ của anh nên anh sẽ không thấy day dứt khi bà ấy chết nhưng nó lại là em gái của anh nên anh sẽ ân hận cả đời nếu như không cứu nó.
Anh vô cùng thương yêu nó, không bao giờ làm điều gì tổn hại đến nó. Và nó cũng chưa bao giờ hận anh hay ghét anh vì đã giết mẹ mình. Chưa bao giờ...
“Có nhất thiết phải như vậy không?” cậu nhìn nó đầy do dự.
“Tui đã nói là không thích cái tên Băng...”
“Không, tui không nói đến điều đó. Tui muốn hỏi Ngọc là có nhất thiết phải đưa tiền cho tui như vậy không? Đi học gì mà cứ như kinh doanh vậy? Tiền nộp lại còn nhiều như vậy nữa...”
“Nhiều sao? 100k?” nó thực là không biết 100k lại là nhiều như vậy, một đứa con gái khi mới sinh ra đã được bảo bọc trong nhung lụa như nó thì thật là khó tưởng tượng ra, không thể trách nó. Cũng không thể trách Key bởi vì từ khi sinh ra anh cũng được bố mẹ bảo bọc không kém gì nó, anh muốn chăm lo cho nó thật tốt vì nó thiệt thòi hơn anh rất nhiều...
“Chắc nhà Ngọc giàu lắm hả?” cậu cười nhẹ rồi lấy sách vở ra. nó tự nhiên có cảm giác gì đó rất lạ. Túi đồ của nó ngoài ví tiền, điện thoại, một ít đồ con gái (giấy lau, cặp tóc...) ra thì chỉ có mỗi cái ipad để phục vụ cho việc học của nó. Ngẩn ngơ nhìn sang xung quanh ai cũng có sách vở và hộp bút, nó không dám lôi cái ipad có cài FCC (một phần mềm chứa dữ liệu có nội dung cửa toàn bộ sách giáo khoa các cấp) ra thì không giống mọi người nhưng mà nếu không bỏ ra thì chẳng lẽ đi học chỉ để ngồi nghe giảng?
“Viết bài vào đây này!” cậu đưa cho nó một quyển vở trắng rồi nhìn vào túi đồ của nó:
“Trường này học sinh không ghi bài bằng ipad, mà có bút không?” nó nhẹ lắc đầu, cậu thấy vậy cũng lắc đầu cười.
Cầm cây bút với quyển vở trong tay nó mỉm cười, thầm nghĩ “Thì ra đi học là như thế này! Thật là thích quá đi! Nếu như Key mà cho mình đến trường sớm hơn thì có phải bây giờ đã quen mọi thứ rồi không...”
“Đang nhìn gì thế?” cậu nhìn sang nó đầy tò mò.
“Không có gì.” Nó trả lời xong cậu đang định quay lại học bài tiếp thì...
“Ờ mà này!”
“Sao? có chuyện gì?”
“Tui gọi cậu là gì được?” nó thật là hài khi biến cái câu “tên cậu là gì?” thành
“tui phải gọi cậu là gì?”.
“Là Minh Đức!”
Nó lại ngồi im lặng ngắm nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lúc lâu, muốn hỏi cậu cái gì đó nhưng khi quay sang thấy cậu đang chăm chú học thì lại không dám hỏi nữa. Thầm nhủ để một chút nữa hỏi cũng được, thực ra bình thường thì nó không phải là người hay nói nhưng vì thắc mắc quá nhiều thứ nên nó mới phải đặt nhiều câu hỏi như vậy.
“Có chuyện gì sao?” Cậu dường như là nhận ra nó đang muốn nói gì đó với mình thì tạm dừng việc học lại.
“Muốn hỏi cấy đó là cây gì vậy?” nó chỉ ra cái cây lớn ngoài sân trường, cứ ngỡ trường thì có nhiều phượng đỏ nhưng không ngờ cái cây ấy nhiều hơn cả phượng.
“À, đó là cừ!”
Dù nghe cái tên hơi lạ nhưng nó cũng gật đầu không hỏi gì thêm, chắc là không nghe nhầm được nhỉ?!
“Mà từ đầu đến giờ Ngọc không ghi bài hay sao?” cậu nhìn vào quyển vở vẫn chưa được mở ra trên bàn.
Nó cười nhẹ, nó không biết phải ghi kiểu gì hết vì khi học gia sư ở nhà nó chỉ ghi vào laptop hoặc ipad những kiến thức quan trọng thôi chứ không phải là dày đặc toàn chữ với số loằng ngoằng (chữ thầy xấu nên không tài nào đọc được) như thế này.
“Thôi, đưa đây ghi bài luôn cho!”
Nói là làm, cậu lấy vở của nó và chép lại bài từ đầu đến cuối. Nó ngơ ngác...
Cậu ấy tốt quá!
***
Cả ngày hôm nay đi học nó chỉ ngồi nhìn ngắm bên ngoài cửa sổ chứ không học một chút gì, cơ bản cũng là những kiến thức mà thấy cô giảng nó đều đã học qua thành thành thạo rồi. thwujc ra thì nó cũng muốn chép bài cho giống học sinh lắm nhưng mà từ nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ cầm bút nên sợ cậu biết nó không biết viết thì ê mặt lắm.
Tâm trạng của nó hôm nay khá tốt nhưng khi đến gần cổng trường thì...
“Con nhỏ đó nghĩ nó là ai chứ? Tưởng nó là tiểu thưu hay công chúa?”
“Nhìn cách ăn mặc của nó là đủ biết rồi. Nông dân đú thôi! Từ trên xuống dưới toàn là hàng nhái cả!”
“Đã vậy con lẳng lơ, lớp trưởng chép bài cho nó cả buổi!”
Nó nghe xong mà hai tai cứ nóng lên, không thể kiểm soát được nữa vì đối với nó cái gì cũng phải có giới hạn, nó có thể nhịn nhưng còn tùy thuộc nữa. Những người thích cầm gậy chọc vào tổ ong sẽ không được hưởng kết quả tốt...
“Em gái của Tử Thần thì cũng là một Tử Thần...” nó lẩm bẩm rồi tiến lại phía mấy người đang nói xấu mình. Nở một nụ cười thay cho lời chào rồi nới thẳng vào chủ đề, nó không phải là một người khôn khéo và nó không thích dài dòng:
“Tôi muốn là tiểu thư thì sẽ là tiểu thư, muốn là công chúa thì sẽ là công chúa. Hàng nhái là gì vậy? Bàn cả nhà mấy người đi cũng không đủ tiền mua cái kẹp tóc của tôi đâu. Cả đời chưa bao giờ tận mắt được nhìn thấy đồ hiệu thì đừng có mà nói lung tung? Còn nữa, lẳng lơ? Tôi không lẳng lơ mà là độc ác đấy! Muốn biết không?” nó hét thẳng vào mặt từng người một, đó không phải là cái cách nó hay dùng để thể hiện sự giận dữ và như vậy vẫn chưa hết được, sự giận dữ của nó chủ yếu là được thể hiện sau lưng người khác, sau rồi sẽ rõ, đảm bảo ngọt ngào!
“Con ranh này! Mày đang nói cái gì vậy hả?” một con nhỏ định tiến lên đánh nhau với nó nhưng may là Đức vào can ngăn kịp thời. Nói may không phải là may cho nó mà là may cho mấy người kia, nhìn nó nhỏ con vậy thôi chứ đánh nhau thì chắc chẳng thể thua được, một người được rèn võ từ nhỏ bởi một cao thủ là Key thì liệu có thể thua trong tay mấy đứa con gái chỉ gọi là dừng sức để mà nhảy vào cào cấu, đá loạn xạ lên không? Chắc chắn không!
“Ngọc về trước!” thấy xe của mình vừa đến trước cổng nó đi về trước. Đi một đoạn nó vẫn nghe tiếng của cậu:
“Chúng mày làm mất mặt cái trường này quá! Rồi cả lớp mình nữa! Ngọc là học sinh mới chuyển đến mà đã thấy một đám những người cư xử không khác gì đám vô học như vậy rồi thì sẽ nghĩ trường ra sao? Nghĩ lớp ra sao? Là lớp trưởng tao không thể bỏ qua chuyện này được!”
Bước lên xe nó mỉm cười, thầm nghĩ:
“Vì những người như cậu tui sẽ không nghĩ xấu về cái trường này. Với lại cậu cũng không cần phải làm gì đâu!”
“Điều tra xem mấy người vừa rồi gây sự với tôi là ai. Cho thôi học toàn bộ và đảm bảo không được xuất hiện trước mặt tôi thêm nữa, cũng không cần phải dùng vũ lực gì đâu. Phá luôn cả công ăn việc làm nữa!” nó lạnh lùng ra lệnh cho thư kí riêng của mình (mặc dù không phải làm gì nhưng anh trai nó vẫn hào phóng cho nó một cô thư kí kiêm vệ sĩ).
Nó có thể rất tốt nhưng một khi đã khiến cho nó tức giận thì hai chữ “lương thiện” sẽ không thể tồn tại được, còn tùy vào mức độ nữa. Lần này được xếp vào mức giận thấp nhất.
Đang đi thì nó thấy cô bạn lúc sáng mình gặp đang đi bộ đằng trước, lúc ở trong lớp cũng không thấy cô ấy vào, chắc bận chuyện gì đó.
“Dừng xe!”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.