Chương 42: 3 tháng
Khánh Huyền Trần
22/06/2022
Sau cùng cả hai cũng chìm vào giấc ngủ, Tình Nhu một ngày dài chuẩn bị và căng mình lên để tạo ấn tượng tốt thì cũng khá mệt, về nhà còn chịu sự hành hạ của tên biến thái này nên sớm oải sức, cô nhắm nghiền mắt ngay khi đặt lưng xuống giường. Nhâm Cảnh Thâm cũng vậy, hắn thở dài một hơi rồi ôm lấy vật nhỏ trong lòng, yêu chiều kê tay làm gối và cẩn thận đắp chăn cho cả hai, không gian chìm vào sự tĩnh mịch của màn đêm thành phố
Một thời gian sau
Tình Nhu từ trường Đại học trở về, hôm nay cô muốn đi qua mấy địa điểm này nên nhắn bảo Nhâm Cảnh Thâm không cần đón mình làm gì. Tình Nhu vào học được 4 tháng hơn, mùa đông rồi, trời trở rét, năm nay còn có nhiều tuyết rơi hơn nữa. Nữ nhân thảnh thơi đi trên đường, thời tiết này đi ô tô thì tiện thật đấy... nhưng nếu đi bộ thì không phải sẽ được tận hưởng những bông tuyết rơi từ từ, chầm chậm đẹp đẽ này sao?
Bất giác điện thoại cô reo lên, là số điện thoại của Triết Thẩm Diên, nữ nhân bỗng trơ ra ngập ngừng. Sau bữa ăn hôm đó, Thẩm Diên và cô có mấy buổi gặp mặt riêng nhưng cá nhân Tình Nhu thì vì phép lịch sự nên nhận lời. Trái lại thì anh chàng họ Triết này vẫn nhiệt tình như vậy, luôn chủ động và hồ hởi mỗi lần gặp. Hai người chủ yếu trao đổi qua điện thoại rồi thời gian vừa qua, Thẩm Diên phải vào quân đội học việc, 3 tháng không giao du với môi trường bên ngoài. Tình Nhu còn nhớ trước khi đi học việc, anh còn đem một cuốn sổ tới tặng và chân thành nói:
- Tình Nhu... cuốn sổ này tặng em, anh và em mỗi người 1 cuốn. Em có thể viết kỉ niệm nào đó đáng nhớ, viết mọi điều em muốn trên nhiều câu chuyện khác nhau... Nhưng 3 tháng sau gặp lại, khi anh học việc xong rồi, chúng ta sẽ đổi sổ để xem thời gian cách xa này đã có những chuyện gì xảy ra với đối phương nhé?
Tình Nhu cầm cuốn sổ lên, nhìn xung quanh rồi cười nhẹ, khẽ khen:
- Thẩm Diên, anh thật chu đáo đó... việc viết sổ như này cũng rất hay ấy
Nam nhân cười tươi hơn, bất ngờ nắm lấy bàn tay cô đưa lên áp vào môi mình, hôn nhẹ âu yếm, giọng cũng lạc đi:1
- Anh đã đi du học 9 năm mới về nhưng 3 tháng tới sao nghĩ thấy lâu một cách chán nản... Anh không thể nhắn tin, gọi điện hay thường xuyên gặp em
Tình Nhu hơi không thoải mái, muốn rụt tay lại nhưng nam nhân nắm chắc quá, cũng sợ phật lòng đối phương nên nữ nhân đành để thế. Cũng không biết nam nhân họ Triết này có tình cảm với cô đến mức nào nhưng thi thoảng hay khiến cô khó xử. Tình Nhu đáp lại vài câu nhạt nhòa:
- Đây là ngành học của anh, cũng là để phục vụ cho Tổ quốc sau này.. Em nghĩ bố mẹ và tất cả mọi người sẽ rất tự hào khi anh được vào học đào tạo đặc biệt của quân đội
Triết Thẩm Diên vẫn nắm lấy bàn tay Tình Nhu, mân mê sờ thớ da mềm mại này, mạnh dạn hỏi:
- Vậy còn em, em có thấy tự hào?
Tình Nhu cười nhẹ, đơn giản đáp lại:
- Sao lại không chứ? Có một người bạn được trọng dụng trong hàm ngũ quân đội, em không thể không vui hay tự hào được
Tình Nhu cố tình nhấn mạnh cụm từ “người bạn” như ngầm khẳng định mối quan hệ của họ chỉ dừng lại mức bạn bè, anh em thân quen chứ cá nhân cô không hề có ý định tiến xa. Nhưng Thẩm Diên cũng đủ khôn ngoan để nhận ra, một cái đầu sắc bén và sự tinh tế như vậy thì không thể bỏ qua cơ hội dồn cô vào một đường khác. Triết Thẩm Diên cười nhẹ, nựng lên bầu má ửng hồng của Tình Nhu, tươi cười:
- Em nói thiếu rồi... “một người bạn trai”.. như vậy sẽ đầy đủ và khiến em thêm tự hào nếu có người đàn ông của mình phục vụ trong hàm ngũ cao của Quân đội1
Nữ nhân rơi vào trầm mặc, cô không rõ ông bà Nhâm và Triết gia có từng trao đổi thêm về chuyện gì vượt xa mối quan hệ của hai người không nhưng những lần Thẩm Diên không kiêng dè để khẳng định hai người gắn bó với nhau, thực sự khiến Tình Nhu hoài nghi, bấy giờ trong lòng mới thấm câu nói của tên biến thái ở nhà, mỗi lần cô đi gặp Thẩm Diên, đều cạnh khóe:
- Cẩn thận thằng nhãi đó nhắm tới em rồi tung lưới mồi chài đó... nó dẻo miệng lắm
Những lần đi gặp mặt theo cuộc hẹn ba mẹ điện hay đich thân ông Triết gọi tới, dĩ nhiên Tình Nhu không từ chối mà nhẹ nhàng theo ý chỉ. Nhâm Cảnh Thâm ngồi nghe ngóng bên cạnh cũng phải thêm mắm thêm muói:
- Đấy nhé... có mấy cuộc hẹn thì quá nửa thằng Thẩm Du đó nhờ ba mẹ mình móc nối hoặc đích thân Triết gia gọi tới. Như này là sao? Là khiến em không thể từ chối, khao khát muốn gặp em nhưng nếu em từ chối sẽ rất mất mặt
Tình Nhu lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ thờ dài rồi vẫn tới cuộc hẹn. Nhâm Cảnh Thâm thay vì thái độ bài xích thì chuyển sang dửng dưng, hắn vẫn để cô làm những việc mình cho là đúng, nam nhân ở bên ngoài quan sát và cho cô mấy “lời khuyên” – theo hắn biện hộ cho mấy lời châm biếm của mình là vậy
P/s: mng nhận xét sao về nhân vật nam8 này nhỉ? Hãy cmt cảm nhận cho tui biết với nhe hehehehehe
Một thời gian sau
Tình Nhu từ trường Đại học trở về, hôm nay cô muốn đi qua mấy địa điểm này nên nhắn bảo Nhâm Cảnh Thâm không cần đón mình làm gì. Tình Nhu vào học được 4 tháng hơn, mùa đông rồi, trời trở rét, năm nay còn có nhiều tuyết rơi hơn nữa. Nữ nhân thảnh thơi đi trên đường, thời tiết này đi ô tô thì tiện thật đấy... nhưng nếu đi bộ thì không phải sẽ được tận hưởng những bông tuyết rơi từ từ, chầm chậm đẹp đẽ này sao?
Bất giác điện thoại cô reo lên, là số điện thoại của Triết Thẩm Diên, nữ nhân bỗng trơ ra ngập ngừng. Sau bữa ăn hôm đó, Thẩm Diên và cô có mấy buổi gặp mặt riêng nhưng cá nhân Tình Nhu thì vì phép lịch sự nên nhận lời. Trái lại thì anh chàng họ Triết này vẫn nhiệt tình như vậy, luôn chủ động và hồ hởi mỗi lần gặp. Hai người chủ yếu trao đổi qua điện thoại rồi thời gian vừa qua, Thẩm Diên phải vào quân đội học việc, 3 tháng không giao du với môi trường bên ngoài. Tình Nhu còn nhớ trước khi đi học việc, anh còn đem một cuốn sổ tới tặng và chân thành nói:
- Tình Nhu... cuốn sổ này tặng em, anh và em mỗi người 1 cuốn. Em có thể viết kỉ niệm nào đó đáng nhớ, viết mọi điều em muốn trên nhiều câu chuyện khác nhau... Nhưng 3 tháng sau gặp lại, khi anh học việc xong rồi, chúng ta sẽ đổi sổ để xem thời gian cách xa này đã có những chuyện gì xảy ra với đối phương nhé?
Tình Nhu cầm cuốn sổ lên, nhìn xung quanh rồi cười nhẹ, khẽ khen:
- Thẩm Diên, anh thật chu đáo đó... việc viết sổ như này cũng rất hay ấy
Nam nhân cười tươi hơn, bất ngờ nắm lấy bàn tay cô đưa lên áp vào môi mình, hôn nhẹ âu yếm, giọng cũng lạc đi:1
- Anh đã đi du học 9 năm mới về nhưng 3 tháng tới sao nghĩ thấy lâu một cách chán nản... Anh không thể nhắn tin, gọi điện hay thường xuyên gặp em
Tình Nhu hơi không thoải mái, muốn rụt tay lại nhưng nam nhân nắm chắc quá, cũng sợ phật lòng đối phương nên nữ nhân đành để thế. Cũng không biết nam nhân họ Triết này có tình cảm với cô đến mức nào nhưng thi thoảng hay khiến cô khó xử. Tình Nhu đáp lại vài câu nhạt nhòa:
- Đây là ngành học của anh, cũng là để phục vụ cho Tổ quốc sau này.. Em nghĩ bố mẹ và tất cả mọi người sẽ rất tự hào khi anh được vào học đào tạo đặc biệt của quân đội
Triết Thẩm Diên vẫn nắm lấy bàn tay Tình Nhu, mân mê sờ thớ da mềm mại này, mạnh dạn hỏi:
- Vậy còn em, em có thấy tự hào?
Tình Nhu cười nhẹ, đơn giản đáp lại:
- Sao lại không chứ? Có một người bạn được trọng dụng trong hàm ngũ quân đội, em không thể không vui hay tự hào được
Tình Nhu cố tình nhấn mạnh cụm từ “người bạn” như ngầm khẳng định mối quan hệ của họ chỉ dừng lại mức bạn bè, anh em thân quen chứ cá nhân cô không hề có ý định tiến xa. Nhưng Thẩm Diên cũng đủ khôn ngoan để nhận ra, một cái đầu sắc bén và sự tinh tế như vậy thì không thể bỏ qua cơ hội dồn cô vào một đường khác. Triết Thẩm Diên cười nhẹ, nựng lên bầu má ửng hồng của Tình Nhu, tươi cười:
- Em nói thiếu rồi... “một người bạn trai”.. như vậy sẽ đầy đủ và khiến em thêm tự hào nếu có người đàn ông của mình phục vụ trong hàm ngũ cao của Quân đội1
Nữ nhân rơi vào trầm mặc, cô không rõ ông bà Nhâm và Triết gia có từng trao đổi thêm về chuyện gì vượt xa mối quan hệ của hai người không nhưng những lần Thẩm Diên không kiêng dè để khẳng định hai người gắn bó với nhau, thực sự khiến Tình Nhu hoài nghi, bấy giờ trong lòng mới thấm câu nói của tên biến thái ở nhà, mỗi lần cô đi gặp Thẩm Diên, đều cạnh khóe:
- Cẩn thận thằng nhãi đó nhắm tới em rồi tung lưới mồi chài đó... nó dẻo miệng lắm
Những lần đi gặp mặt theo cuộc hẹn ba mẹ điện hay đich thân ông Triết gọi tới, dĩ nhiên Tình Nhu không từ chối mà nhẹ nhàng theo ý chỉ. Nhâm Cảnh Thâm ngồi nghe ngóng bên cạnh cũng phải thêm mắm thêm muói:
- Đấy nhé... có mấy cuộc hẹn thì quá nửa thằng Thẩm Du đó nhờ ba mẹ mình móc nối hoặc đích thân Triết gia gọi tới. Như này là sao? Là khiến em không thể từ chối, khao khát muốn gặp em nhưng nếu em từ chối sẽ rất mất mặt
Tình Nhu lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ thờ dài rồi vẫn tới cuộc hẹn. Nhâm Cảnh Thâm thay vì thái độ bài xích thì chuyển sang dửng dưng, hắn vẫn để cô làm những việc mình cho là đúng, nam nhân ở bên ngoài quan sát và cho cô mấy “lời khuyên” – theo hắn biện hộ cho mấy lời châm biếm của mình là vậy
P/s: mng nhận xét sao về nhân vật nam8 này nhỉ? Hãy cmt cảm nhận cho tui biết với nhe hehehehehe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.