Chương 43: Săn sóc
Khánh Huyền Trần
22/06/2022
Trở lại thực tại
Tình Nhu nhìn số máy trong điện thoại, giữa trời đông tuyết rơi, mọi người xung quanh hối hả những bước chân thật nhanh để trở về bên gia đình thì Tình Nhu như đóng băng mình một khoảng không gian lặng, đứng trơ nguyên tại chỗ. Nữ nhân muôn phần hoang mang và dè dặt trước sự chủ động của Triết Thẩm Diên, cô không ghét bỏ anh, không bày tỏ thái độ bài xích nhưng chính điều đó lại đem phần thiệt về cho mình
Bất giác giọng nói ấy vang lên, sau 3 tháng, giọng nói ấy lại nhẹ nhàng gọi tên và dành sự quan tâm đặc biệt cho Tình Nhu:
- Em bần thần vì điều gì thế? Suy nghĩ rất nhiều về việc có nên bắt máy anh hay không ư?
Tình Nhu giật bắn mình quay lại, Thẩm Diên đứng ngay sau lưng, tay cầm một ô lớn che đi những bông tuyết đang rơi ngày một dày. Nam nhân trên cơ thể vẫn còn mặc bộ đồng phục của Quân đội, đôi giày bốt chuyên phục vụ bên trong đội ngũ, chiếc balo Thẩm Diên đeo,.. Nữ nhân ngờ ngợ hỏi:
- Ah.. anh Thẩm Diên... anh xong việc từ lúc nào thế?
Thẩm Diên cười tươi rói, đáp:
- Anh đã hoàn thành xong việc học rồi... Hôm nay được trở về thì đã tới tìm gặp em
Tình Nhu thoáng bất ngờ, cô có chút cảm động, phần nhiều là không biết ứng xử sao để đáp lại Thẩm Diên. Sau cùng anh kéo cô lên xe, hào hứng:
- Đi thôi Tình Nhu, chúng ta đến một nhà hàng nào đó nhé... Em nhớ không, anh đã hẹn khi nào học việc xong, anh và em sẽ đổi sổ
Tình Nhu nghe đến đây liền một lần nữa thoảng thốt, cuốn sổ đó, mấy ngày đầu còn ghi vài dòng tử tế, từ lần sau trở đi đã thành nơi để nữ nhân vẽ ra mấy bức tranh trong lúc chán chường. Cô ngồi vào ghế phụ, chủ động cài dây an toàn rồi cùng Thẩm Diên tới nhà hàng L’mierri - 1 nhà hàng Ý trong lòng Thành phố
Tới nơi, từ lúc bước xuống xe cho tới vào nhà hàng, bàn tay Thẩm Diên nắm khư khư tay cô, đi đâu cũng cầm nắm dắt cô đi như đứa trẻ. Nam nhân là khách quen của L’mierri nên rất nhanh, cả hai không cần đặt bàn trước mà đã được sắp xếp một bàn ăn. Bữa ăn diễn ra trong không gian tĩnh lặng của quán, hai người nói chuyện nhỏ nhẹ, vẫn thế, đa phần là Triết Thẩm Diên bắt chuyện, anh tò mò về rất nhiều thứ sau 3 tháng vừa qua, hỏi han cô đủ thể loại... Nam nhân cũng biết cách nói chuyện, thi thoảng bông đùa về một vài thứ cũng khiến Tình Nhu khẽ cười, bớt đi sự không thoải mái trong lòng nữ nhân
Chiều tối
Tình Nhu trở về nhà, cô lật đật lên phòng rồi nằm ngả xuống chiếc ghế sofa lớn, thở một hơi dài nhọc nhằn. Cả trưa đi ăn rồi tiếp chuyện người họ Triết kia khiến cô vật vờ buồn ngủ, Tình Nhu không nói không rằng, lúc nãy đi qua bà Miên và mấy người hầu cũng chỉ nhẹ nhàng chào hỏi rồi lên phòng. Miệng cô khẽ mở, lẩm bẩm:
- Chết tiệt
Tình Nhu không rõ là do ở gần tên biến thái Nhâm Cảnh Thâm kia, thường xuyên nghe hắn buông vài câu chửi rủa, gắn bó với hắn nên thân thiết hơn... tất thảy khiến Tình Nhu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngay cả vài câu chửi lẫn điệu bộ cũng học theo hắn. Trái lại, mỗi lần đi với Thẩm Diên, nữ nhân phải cẩn trọng ăn nói, cái cách anh lịch thiệp hay dùng nhưng ngôn từ hoa mỹ thật khiến cô mệt mỏi
Tình Nhu nhớ tới cuốn sổ, lại mở cặp ra rồi đọc thử, mỗi một trang là nhật kí của 1 ngày, điểm chung là kết thúc bằng câu “Nhớ em – Tình Nhu”... Nữ nhân lật qua lật lại, trang nào cũng vậy, kể chuyện trong Quân đội rồi gián tiếp bày tỏ tình cảm, kiểu tán tỉnh này chỉ phù hợp với mấy đứa con gái ngây thơ hay có ý với Thẩm Diên trước. Cô bực bội ném cuốn sổ ra xa, gằn lên:
- Tên điên
Cuốn sổ bay ra đập vào cánh cửa phòng thông lối qua hai bên, Nhâm Cảnh Thâm từ đâu ló mặt ra, ngơ ngác hỏi:
- Tình Nhu... về rồi à?
Cô đang ngồi ngoài sofa cũng phải hốt hoảng lên, bực bội:
- Em mới phải hỏi câu đó, anh về lúc nào đấy?
Nhâm Cảnh Thâm sau cùng sang hẳn phòng, nhặt cuốn sổ lên rồi xem qua, đáp:
- Về được khoảng 1 tiếng rồi... tôi mới tắm xong
Sau cùng hắn nhìn qua bìa sổ, lật từng trang ra đọc, trầm ngâm chăm chú rồi bỗng bật cười lớn, chế giễu:
- Tình Nhu... tên Thẩm Du này giành nhiều tình cảm cho em thật đấy.. văn phong nó viết mà mật ong cũng không đủ độ “ngọt” để địch lại haha.. Cái gì đây, “nữ hoàng của tôi”, “cô bé ấy”, “nhớ em điên cuồng”, “mong mỏi từng ngày”,... ahahah
Tình Nhu nghe đến không lọt nổi lỗ tai, đi ra giật mạnh cuốn sổ khỏi tay Nhâm Cảnh Thâm rồi ném mạnh xuống sàn, giẫm lên rồi phát tác ra bao sự bực bội kìm nén, gắt gỏng:
- Anh đừng trêu chọc thế nữa.. mau về phòng của anh đi
Nữ nhân cầm lại cuốn sổ, ném thật mạnh về phía Cảnh Thâm, điều này khiến hắn cũng đôi chút bàng hoàng trước thái độ và hành động của cô. Tình Nhu nói:
- Vứt cái món đồ đó đi, toàn những câu từ nghe không lọt nổi tai... Thà “nó” ăn nói ngôn ngữ bình thường thì còn dễ chịu, tại sao phải sử dụng một loạt những ngôn từ sến súa thế nhỉ? Cái loại tư bản dởm, chắc vớt vát lại là cái hình thức chết tiệt đó thôi
Cô đi vòng quanh phòng, liên tục bộc bạch ra sự khó chịu. Suốt khoảng 5 tháng kể từ khi quen Triết Thẩm Diên, rõ ràng là chưa xác định mối quan hệ rõ ràng mà anh ta đã luôn khẳng định tình cảm của cả hai. Tình Nhu nhân đây ức chế, xả thêm:
- Vấn đề không chỉ ở anh ta mà cả ông bà Triết... họ săn sóc em quá mức, gọi điện hỏi thăm, gửi quà, bà Triết còn rủ em đi spa... 3 tháng Thẩm Diên đi học việc, gớm, cứ sợ em rời bỏ con trai họ hay sao ấy
P/s: heheheheh, cùng đếm ngược những chap nu9 đủ tuổi xôi thịt nào anh em ơiiii. Típ tục thả tim, tặng phiếu vote và điểm quà cho mềnh nha ????
Tình Nhu nhìn số máy trong điện thoại, giữa trời đông tuyết rơi, mọi người xung quanh hối hả những bước chân thật nhanh để trở về bên gia đình thì Tình Nhu như đóng băng mình một khoảng không gian lặng, đứng trơ nguyên tại chỗ. Nữ nhân muôn phần hoang mang và dè dặt trước sự chủ động của Triết Thẩm Diên, cô không ghét bỏ anh, không bày tỏ thái độ bài xích nhưng chính điều đó lại đem phần thiệt về cho mình
Bất giác giọng nói ấy vang lên, sau 3 tháng, giọng nói ấy lại nhẹ nhàng gọi tên và dành sự quan tâm đặc biệt cho Tình Nhu:
- Em bần thần vì điều gì thế? Suy nghĩ rất nhiều về việc có nên bắt máy anh hay không ư?
Tình Nhu giật bắn mình quay lại, Thẩm Diên đứng ngay sau lưng, tay cầm một ô lớn che đi những bông tuyết đang rơi ngày một dày. Nam nhân trên cơ thể vẫn còn mặc bộ đồng phục của Quân đội, đôi giày bốt chuyên phục vụ bên trong đội ngũ, chiếc balo Thẩm Diên đeo,.. Nữ nhân ngờ ngợ hỏi:
- Ah.. anh Thẩm Diên... anh xong việc từ lúc nào thế?
Thẩm Diên cười tươi rói, đáp:
- Anh đã hoàn thành xong việc học rồi... Hôm nay được trở về thì đã tới tìm gặp em
Tình Nhu thoáng bất ngờ, cô có chút cảm động, phần nhiều là không biết ứng xử sao để đáp lại Thẩm Diên. Sau cùng anh kéo cô lên xe, hào hứng:
- Đi thôi Tình Nhu, chúng ta đến một nhà hàng nào đó nhé... Em nhớ không, anh đã hẹn khi nào học việc xong, anh và em sẽ đổi sổ
Tình Nhu nghe đến đây liền một lần nữa thoảng thốt, cuốn sổ đó, mấy ngày đầu còn ghi vài dòng tử tế, từ lần sau trở đi đã thành nơi để nữ nhân vẽ ra mấy bức tranh trong lúc chán chường. Cô ngồi vào ghế phụ, chủ động cài dây an toàn rồi cùng Thẩm Diên tới nhà hàng L’mierri - 1 nhà hàng Ý trong lòng Thành phố
Tới nơi, từ lúc bước xuống xe cho tới vào nhà hàng, bàn tay Thẩm Diên nắm khư khư tay cô, đi đâu cũng cầm nắm dắt cô đi như đứa trẻ. Nam nhân là khách quen của L’mierri nên rất nhanh, cả hai không cần đặt bàn trước mà đã được sắp xếp một bàn ăn. Bữa ăn diễn ra trong không gian tĩnh lặng của quán, hai người nói chuyện nhỏ nhẹ, vẫn thế, đa phần là Triết Thẩm Diên bắt chuyện, anh tò mò về rất nhiều thứ sau 3 tháng vừa qua, hỏi han cô đủ thể loại... Nam nhân cũng biết cách nói chuyện, thi thoảng bông đùa về một vài thứ cũng khiến Tình Nhu khẽ cười, bớt đi sự không thoải mái trong lòng nữ nhân
Chiều tối
Tình Nhu trở về nhà, cô lật đật lên phòng rồi nằm ngả xuống chiếc ghế sofa lớn, thở một hơi dài nhọc nhằn. Cả trưa đi ăn rồi tiếp chuyện người họ Triết kia khiến cô vật vờ buồn ngủ, Tình Nhu không nói không rằng, lúc nãy đi qua bà Miên và mấy người hầu cũng chỉ nhẹ nhàng chào hỏi rồi lên phòng. Miệng cô khẽ mở, lẩm bẩm:
- Chết tiệt
Tình Nhu không rõ là do ở gần tên biến thái Nhâm Cảnh Thâm kia, thường xuyên nghe hắn buông vài câu chửi rủa, gắn bó với hắn nên thân thiết hơn... tất thảy khiến Tình Nhu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngay cả vài câu chửi lẫn điệu bộ cũng học theo hắn. Trái lại, mỗi lần đi với Thẩm Diên, nữ nhân phải cẩn trọng ăn nói, cái cách anh lịch thiệp hay dùng nhưng ngôn từ hoa mỹ thật khiến cô mệt mỏi
Tình Nhu nhớ tới cuốn sổ, lại mở cặp ra rồi đọc thử, mỗi một trang là nhật kí của 1 ngày, điểm chung là kết thúc bằng câu “Nhớ em – Tình Nhu”... Nữ nhân lật qua lật lại, trang nào cũng vậy, kể chuyện trong Quân đội rồi gián tiếp bày tỏ tình cảm, kiểu tán tỉnh này chỉ phù hợp với mấy đứa con gái ngây thơ hay có ý với Thẩm Diên trước. Cô bực bội ném cuốn sổ ra xa, gằn lên:
- Tên điên
Cuốn sổ bay ra đập vào cánh cửa phòng thông lối qua hai bên, Nhâm Cảnh Thâm từ đâu ló mặt ra, ngơ ngác hỏi:
- Tình Nhu... về rồi à?
Cô đang ngồi ngoài sofa cũng phải hốt hoảng lên, bực bội:
- Em mới phải hỏi câu đó, anh về lúc nào đấy?
Nhâm Cảnh Thâm sau cùng sang hẳn phòng, nhặt cuốn sổ lên rồi xem qua, đáp:
- Về được khoảng 1 tiếng rồi... tôi mới tắm xong
Sau cùng hắn nhìn qua bìa sổ, lật từng trang ra đọc, trầm ngâm chăm chú rồi bỗng bật cười lớn, chế giễu:
- Tình Nhu... tên Thẩm Du này giành nhiều tình cảm cho em thật đấy.. văn phong nó viết mà mật ong cũng không đủ độ “ngọt” để địch lại haha.. Cái gì đây, “nữ hoàng của tôi”, “cô bé ấy”, “nhớ em điên cuồng”, “mong mỏi từng ngày”,... ahahah
Tình Nhu nghe đến không lọt nổi lỗ tai, đi ra giật mạnh cuốn sổ khỏi tay Nhâm Cảnh Thâm rồi ném mạnh xuống sàn, giẫm lên rồi phát tác ra bao sự bực bội kìm nén, gắt gỏng:
- Anh đừng trêu chọc thế nữa.. mau về phòng của anh đi
Nữ nhân cầm lại cuốn sổ, ném thật mạnh về phía Cảnh Thâm, điều này khiến hắn cũng đôi chút bàng hoàng trước thái độ và hành động của cô. Tình Nhu nói:
- Vứt cái món đồ đó đi, toàn những câu từ nghe không lọt nổi tai... Thà “nó” ăn nói ngôn ngữ bình thường thì còn dễ chịu, tại sao phải sử dụng một loạt những ngôn từ sến súa thế nhỉ? Cái loại tư bản dởm, chắc vớt vát lại là cái hình thức chết tiệt đó thôi
Cô đi vòng quanh phòng, liên tục bộc bạch ra sự khó chịu. Suốt khoảng 5 tháng kể từ khi quen Triết Thẩm Diên, rõ ràng là chưa xác định mối quan hệ rõ ràng mà anh ta đã luôn khẳng định tình cảm của cả hai. Tình Nhu nhân đây ức chế, xả thêm:
- Vấn đề không chỉ ở anh ta mà cả ông bà Triết... họ săn sóc em quá mức, gọi điện hỏi thăm, gửi quà, bà Triết còn rủ em đi spa... 3 tháng Thẩm Diên đi học việc, gớm, cứ sợ em rời bỏ con trai họ hay sao ấy
P/s: heheheheh, cùng đếm ngược những chap nu9 đủ tuổi xôi thịt nào anh em ơiiii. Típ tục thả tim, tặng phiếu vote và điểm quà cho mềnh nha ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.