Chương 105: Sẵn sàng
Khánh Huyền Trần
22/06/2022
Tối đó
Tình Nhu mệt mỏi bước vào sảnh, khuôn mặt thẫn thờ không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh. Nhâm Cảnh Thâm nghe tiếng động thì liền hào hứng chạy ra, nói:
- Tiểu Nhu... Em về rồi sao? Hôm nay tôi có gọi nhưng sao không nghe em bắt máy
Tình Nhu giật mình lấy điện thoại lên xem, đúng là mấy cuộc gọi nhỡ. Cô đập nhẹ tay lên trán, thầm trách:
- Em... Em để chế độ im lặng... Chết tiệt, xin lỗi anh nhé
Nam nhân không hề hà gì với việc này, cười nhẹ:
- Vào ăn đi... tôi có làm món sườn em thích đây
Cả buổi Tình Nhu ngồi ăn rất nhàn nhạ, đợi nam nhân bên cạnh xẻ thịt từng rảnh sườn một, đôi lúc sự tập trung và tỉ mỉ của Cảnh Thâm khi chuẩn bị đồ ăn cho Tình Nhu cũng khiến cô cảm động... thêm vài phần mơ hồ về tương lai. Sau cùng nữ nhân vẫn phải dứt khoát:
- Anh này... em sắp lấy bằng tốt nghiệp ngành học... Hmm, khoảng 2 tháng nữa. Trong thời gian này em sẽ toàn tâm toàn ý tập trung cho việc của riêng mình...
Nhâm Cảnh Thâm quay sang nhìn cô như con mèo lớn nổi hứng làm nũng, hắn mè nheo:
- Không chịu... Vậy “vợ nhỏ” để tôi ra rìa sao?
Nữ nhân phì cười, đùa cợt một chút rồi cũng nghiêm túc:
- Em nói thật đấy... Từ nay tới khi em hoàn thành tốt kì thi này... chúng ta có thể... đừng... đừng... “làm” nhé?
Nam nhân gật gù, tập trung gỡ thịt cho tiểu thỏ, hắn từng bị cô giận dỗi rồi bao lần đem ra thử thách sự kiên nhẫn thì 2 tháng này có là gì? Chí ít đây còn là việc quan trọng của nữ nhân, bản thân Cảnh Thâm sẽ biết điểm ngừng. Hắn mạch lạc đáp:
- Được... không động... Nhưng sau đó... hì, tôi không tha
Thời gian trong 2 tháng đó
Tình Nhu ở phòng riêng, ăn uống cũng rất nhanh rồi lại lên phòng, thời gian cả hai ở cạnh nhau cũng thật là ít. Thỉnh thoảng về thăm ông bà Nhâm, Diệm Thanh liên tục lo lắng cho cô con gái nhỏ, Thế Thành cũng vậy, hai ông bà chăm chăm động viên Tình Nhu... Nữ nhân ngẫm nghĩ lại mấy lúc này đành mong thời gian chậm lại, cái bụng cũng đừng lớn quá, cơ thể phải cố nén từng đợt nghén nôn nao... Bất đắc dĩ, cứ theo kế hoạch của La Vân Ngọc, bỏ đi một thời gian...
La Vân Ngọc hẹn Tình Nhu tại quán coffee nọ, anh đưa ra trước mặt cô địa chỉ, hộ chiếu thêm vài thứ giấy tờ. Nữ nhân cầm lên xem, thốt lên:
- Vojvodina... Serbia sao?
La Vân Ngọc trầm mặc gật đầu, giải thích:
- Anh từng có một căn nhà nhỏ ở đây... Khoảng mấy năm trước từng đi huấn luyện nghiệp vụ ở Châu u nên có mua căn nhà này để tiện công tác hay nghỉ dưỡng
Tình Nhu vốn không quan tâm lắm, chỉ là còn thắc mắc:
- Vùng nông thôn nhỏ, kín đáo... Và rất xa Thượng Hải
La Vân Ngọc thở dài, khuyên:
- Sẽ rất khó thích nghi... nhưng đứng giữa những lựa chọn, em cần ưu tiên cho thứ khả quan nhất. Tình Nhu, bụng đã hơi nhô nhẹ, anh mua cho em toàn áo phông freesize đây... À, cả mấy loại thuốc bổ nhưng thiết nghĩ chưa nên đưa cho em bây giờ, cũng chưa cần uống vội
Nói rồi anh đưa ra một túi đồ lớn, bên trong toàn đồ phụ nữ, Tình Nhu bất ngờ xem qua rồi nghe:
- Là anh và Lý Bình cả chiều hôm trước đi chọn cho em đấy... Có hàng mua ngoài có loại thì đặt riêng để phù hợp với vóc dáng em
Tình Nhu bặm môi, hơi cảm động, hỏi:
- Hai người đâu cần lo lắng cho em quá... Ở nhà đâu phải em thiếu đồ
Cả hai nói chuyện phiếm một lúc rồi nhẩm tính nghiêm túc, nhanh là 2 tuần, chậm là 3 tuần nữa... Tình Nhu không còn ở đây nữa. Kì thi diễn ra vào ngày kia, kết quả trả về trong 1 tuần sau... Rồi kế hoạch được vạch ra, cứ theo vậy mà làm
Nhâm Cảnh Thâm tối đó chủ động sang phòng cô, nữ nhân giật mình, hỏi:
- Anh... có chuyện gì thế?
Nam nhân cười nhẹ, nét mặt hiền hòa, không phải vẻ cầm thú nhìn cô như miếng mồi ngon giống mọi hôm nữa. Hắn lấy ra một hộp nhung đỏ sang trọng, bên trong là mặt dây chuyền đá Topaz xanh, quay người cô ngồi ra trước, cứ thế đeo chiếc vòng tinh xảo lên khuôn cổ thon đẹp của Tình Nhu, nói:
- Quà tặng em
Tình Nhu nhìn trước gương, viên đá rất sáng, lại đúng mệnh của nữ nhân nên cô càng thích thú hơn, đáp:
- Tặng em sao? Nhưng... ngày gì lại tặng chứ?
Nhâm Cảnh Thâm từ từ vòng tay ôm tiểu thỏ vào lòng, cúi đầu rúc xuống hõm gáy nữ nhân, nhẹ nhàng:
- Không ngày gì cả... Yêu em nên muốn mọi thứ dành cho em
Bất giác vòng tay hắn sờ nắn xuống eo nhỏ của Tình Nhu, cô giật bắn lên mà run bần bật, Cảnh Thâm đối với hành động này lại không biết ý là gì, liền trêu đùa:
- Nhạy cảm vậy sao? Tôi chỉ ôm “vợ nhỏ” của mình một chút thôi
Tình Nhu trấn tĩnh bản thân, điều chỉnh nét mặt tự nhiên nhất có thể, gật gù:
- Anh... đồ xấu
Nam nhân bế cô ngồi trong lòng mình, xoa nắn vào trước bụng, bông đùa:
- Tiểu Nhu, dạo này ôn học mệt mỏi nên ăn thật lắm phải không? Đã có tí mỡ đây này, hì
Tình Nhu nghe vậy liền không kìm nén mà chảy lệ, có lẽ thời kì đầu nên quá nhạy cảm hơn trước. Cô nhìn vẻ mặt đơn thuần của Nhâm Cảnh Thâm cũng chưa tưởng tượng nếu hắn biết cô có thai sẽ vui sướng ra sao, hay... nếu cô bỏ đi, hắn sẽ cuồng nộ đến như nào nhỉ?
Nhâm Cảnh Thâm bỗng nói thêm:
- Tình Nhu... đợi em thi xong, tôi sẽ nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ... Em có sẵn sàng cùng tôi... dũng cảm một lần không?
Tình Nhu hơi thoảng thốt, cô hỏi:
- Sao... sao hôm nay anh lại quyết định thế?
Nam nhân cười nhoẻn miệng, thâm trầm:
- Tôi muốn em được thoải mái, em không cần lo sợ gì cả... Dù cho ba mẹ có phản ứng thế nào tôi cũng đỡ cho em... Chỉ cần em nói đồng ý ở bên tôi, còn lại trời có sập, đất có lở tôi cũng giữ em an toàn
Nữ nhân phì cười, giả dối gật gù theo ý Cảnh Thâm, hắn vẫn ngây ngô với nhiều dự định đặt ra sau này, ánh mắt kể ra đầy ngóng chờ... Nhưng trong lòng Tình Nhu thì khác, sau này không gặp lại, dù thời gian là bao lâu cũng đành để Nhâm Cảnh Thâm thất vọng
Đêm đó nằm trằn trọc, Tình Nhu nhìn lên chiếc vòng trên cổ mình, khóc rỉ rích thấm xuống gối, cô nói nhỏ:
- Cảnh Thâm... xin lỗi anh, em chưa sẵn sàng... chưa bao giờ có đủ dũng khí để cùng anh đối mặt
P/s: Đầu tuần lại tới, xin mí bà 1 phiếu vote để an ủi cha nội Cảnh Thâm chuẩn bị đau khổ nha kiki ☺️
Tình Nhu mệt mỏi bước vào sảnh, khuôn mặt thẫn thờ không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh. Nhâm Cảnh Thâm nghe tiếng động thì liền hào hứng chạy ra, nói:
- Tiểu Nhu... Em về rồi sao? Hôm nay tôi có gọi nhưng sao không nghe em bắt máy
Tình Nhu giật mình lấy điện thoại lên xem, đúng là mấy cuộc gọi nhỡ. Cô đập nhẹ tay lên trán, thầm trách:
- Em... Em để chế độ im lặng... Chết tiệt, xin lỗi anh nhé
Nam nhân không hề hà gì với việc này, cười nhẹ:
- Vào ăn đi... tôi có làm món sườn em thích đây
Cả buổi Tình Nhu ngồi ăn rất nhàn nhạ, đợi nam nhân bên cạnh xẻ thịt từng rảnh sườn một, đôi lúc sự tập trung và tỉ mỉ của Cảnh Thâm khi chuẩn bị đồ ăn cho Tình Nhu cũng khiến cô cảm động... thêm vài phần mơ hồ về tương lai. Sau cùng nữ nhân vẫn phải dứt khoát:
- Anh này... em sắp lấy bằng tốt nghiệp ngành học... Hmm, khoảng 2 tháng nữa. Trong thời gian này em sẽ toàn tâm toàn ý tập trung cho việc của riêng mình...
Nhâm Cảnh Thâm quay sang nhìn cô như con mèo lớn nổi hứng làm nũng, hắn mè nheo:
- Không chịu... Vậy “vợ nhỏ” để tôi ra rìa sao?
Nữ nhân phì cười, đùa cợt một chút rồi cũng nghiêm túc:
- Em nói thật đấy... Từ nay tới khi em hoàn thành tốt kì thi này... chúng ta có thể... đừng... đừng... “làm” nhé?
Nam nhân gật gù, tập trung gỡ thịt cho tiểu thỏ, hắn từng bị cô giận dỗi rồi bao lần đem ra thử thách sự kiên nhẫn thì 2 tháng này có là gì? Chí ít đây còn là việc quan trọng của nữ nhân, bản thân Cảnh Thâm sẽ biết điểm ngừng. Hắn mạch lạc đáp:
- Được... không động... Nhưng sau đó... hì, tôi không tha
Thời gian trong 2 tháng đó
Tình Nhu ở phòng riêng, ăn uống cũng rất nhanh rồi lại lên phòng, thời gian cả hai ở cạnh nhau cũng thật là ít. Thỉnh thoảng về thăm ông bà Nhâm, Diệm Thanh liên tục lo lắng cho cô con gái nhỏ, Thế Thành cũng vậy, hai ông bà chăm chăm động viên Tình Nhu... Nữ nhân ngẫm nghĩ lại mấy lúc này đành mong thời gian chậm lại, cái bụng cũng đừng lớn quá, cơ thể phải cố nén từng đợt nghén nôn nao... Bất đắc dĩ, cứ theo kế hoạch của La Vân Ngọc, bỏ đi một thời gian...
La Vân Ngọc hẹn Tình Nhu tại quán coffee nọ, anh đưa ra trước mặt cô địa chỉ, hộ chiếu thêm vài thứ giấy tờ. Nữ nhân cầm lên xem, thốt lên:
- Vojvodina... Serbia sao?
La Vân Ngọc trầm mặc gật đầu, giải thích:
- Anh từng có một căn nhà nhỏ ở đây... Khoảng mấy năm trước từng đi huấn luyện nghiệp vụ ở Châu u nên có mua căn nhà này để tiện công tác hay nghỉ dưỡng
Tình Nhu vốn không quan tâm lắm, chỉ là còn thắc mắc:
- Vùng nông thôn nhỏ, kín đáo... Và rất xa Thượng Hải
La Vân Ngọc thở dài, khuyên:
- Sẽ rất khó thích nghi... nhưng đứng giữa những lựa chọn, em cần ưu tiên cho thứ khả quan nhất. Tình Nhu, bụng đã hơi nhô nhẹ, anh mua cho em toàn áo phông freesize đây... À, cả mấy loại thuốc bổ nhưng thiết nghĩ chưa nên đưa cho em bây giờ, cũng chưa cần uống vội
Nói rồi anh đưa ra một túi đồ lớn, bên trong toàn đồ phụ nữ, Tình Nhu bất ngờ xem qua rồi nghe:
- Là anh và Lý Bình cả chiều hôm trước đi chọn cho em đấy... Có hàng mua ngoài có loại thì đặt riêng để phù hợp với vóc dáng em
Tình Nhu bặm môi, hơi cảm động, hỏi:
- Hai người đâu cần lo lắng cho em quá... Ở nhà đâu phải em thiếu đồ
Cả hai nói chuyện phiếm một lúc rồi nhẩm tính nghiêm túc, nhanh là 2 tuần, chậm là 3 tuần nữa... Tình Nhu không còn ở đây nữa. Kì thi diễn ra vào ngày kia, kết quả trả về trong 1 tuần sau... Rồi kế hoạch được vạch ra, cứ theo vậy mà làm
Nhâm Cảnh Thâm tối đó chủ động sang phòng cô, nữ nhân giật mình, hỏi:
- Anh... có chuyện gì thế?
Nam nhân cười nhẹ, nét mặt hiền hòa, không phải vẻ cầm thú nhìn cô như miếng mồi ngon giống mọi hôm nữa. Hắn lấy ra một hộp nhung đỏ sang trọng, bên trong là mặt dây chuyền đá Topaz xanh, quay người cô ngồi ra trước, cứ thế đeo chiếc vòng tinh xảo lên khuôn cổ thon đẹp của Tình Nhu, nói:
- Quà tặng em
Tình Nhu nhìn trước gương, viên đá rất sáng, lại đúng mệnh của nữ nhân nên cô càng thích thú hơn, đáp:
- Tặng em sao? Nhưng... ngày gì lại tặng chứ?
Nhâm Cảnh Thâm từ từ vòng tay ôm tiểu thỏ vào lòng, cúi đầu rúc xuống hõm gáy nữ nhân, nhẹ nhàng:
- Không ngày gì cả... Yêu em nên muốn mọi thứ dành cho em
Bất giác vòng tay hắn sờ nắn xuống eo nhỏ của Tình Nhu, cô giật bắn lên mà run bần bật, Cảnh Thâm đối với hành động này lại không biết ý là gì, liền trêu đùa:
- Nhạy cảm vậy sao? Tôi chỉ ôm “vợ nhỏ” của mình một chút thôi
Tình Nhu trấn tĩnh bản thân, điều chỉnh nét mặt tự nhiên nhất có thể, gật gù:
- Anh... đồ xấu
Nam nhân bế cô ngồi trong lòng mình, xoa nắn vào trước bụng, bông đùa:
- Tiểu Nhu, dạo này ôn học mệt mỏi nên ăn thật lắm phải không? Đã có tí mỡ đây này, hì
Tình Nhu nghe vậy liền không kìm nén mà chảy lệ, có lẽ thời kì đầu nên quá nhạy cảm hơn trước. Cô nhìn vẻ mặt đơn thuần của Nhâm Cảnh Thâm cũng chưa tưởng tượng nếu hắn biết cô có thai sẽ vui sướng ra sao, hay... nếu cô bỏ đi, hắn sẽ cuồng nộ đến như nào nhỉ?
Nhâm Cảnh Thâm bỗng nói thêm:
- Tình Nhu... đợi em thi xong, tôi sẽ nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ... Em có sẵn sàng cùng tôi... dũng cảm một lần không?
Tình Nhu hơi thoảng thốt, cô hỏi:
- Sao... sao hôm nay anh lại quyết định thế?
Nam nhân cười nhoẻn miệng, thâm trầm:
- Tôi muốn em được thoải mái, em không cần lo sợ gì cả... Dù cho ba mẹ có phản ứng thế nào tôi cũng đỡ cho em... Chỉ cần em nói đồng ý ở bên tôi, còn lại trời có sập, đất có lở tôi cũng giữ em an toàn
Nữ nhân phì cười, giả dối gật gù theo ý Cảnh Thâm, hắn vẫn ngây ngô với nhiều dự định đặt ra sau này, ánh mắt kể ra đầy ngóng chờ... Nhưng trong lòng Tình Nhu thì khác, sau này không gặp lại, dù thời gian là bao lâu cũng đành để Nhâm Cảnh Thâm thất vọng
Đêm đó nằm trằn trọc, Tình Nhu nhìn lên chiếc vòng trên cổ mình, khóc rỉ rích thấm xuống gối, cô nói nhỏ:
- Cảnh Thâm... xin lỗi anh, em chưa sẵn sàng... chưa bao giờ có đủ dũng khí để cùng anh đối mặt
P/s: Đầu tuần lại tới, xin mí bà 1 phiếu vote để an ủi cha nội Cảnh Thâm chuẩn bị đau khổ nha kiki ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.