Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 140: Đào hố.
Đơn Giản Là Gấu
31/10/2024
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên lao ra ngoài với tốc độ nhanh chóng. Cảm giác như bản thân vừa nhìn trộm, mà bị đương sự bắt quả tang là chuyện thế nào!
Vương Ngữ Yên kéo theo chiếc khăn tắm, nhanh chóng bước ra ngoài.
Hạ Nguyệt đứng bên ngoài nhìn thấy thành động nhanh như chớp của Vương Ngữ Yên, thì không khỏi sợ hãi, dù bản thân không có làm gì.
Hạ Nguyệt, tuy cô rõ ràng không có làm gì, nhưng bản năng khi cảm nhận được nguy hiểm mà vô thức muốn chạy.
Hạ Nguyệt quay người muốn rời đi, nhưng khi vừa ngẩn đầu đã nhìn thấy Vương Ngữ Yên đã nhanh chần bước đến bên này.
Hạ Nguyệt cả người run lên, biết chị có thể là hiểu lầm gì đó, nên cô chỉ có thể lên tiếng, vội giải thích: "Cái đó, tôi không..."
Không để cô nói hết câu, Vương Ngữ Yên đứng trước mặt cô. Vội bắm lấy tay Hạ Nguyệt đặt lên tắm khăn tắm của mình.
Bàb tay Hạ Nguyệt vô tình chạm vào da thịt chị, làn da ấy vừa mềm vừa mịm lại còn đàn hồi. Làm Hạ Nguyệt giật mình không nhẹ.
Kí ức vô thức nhớ đến chuyện diễn ra trong phòng tắm ban nãy. Mặt cô đỏ đến mức có thể rỉ máu.
Bàn tay đặt trên ngực chị cũng run lên, theo bản năng muốn rút về. Nhưng cô vẫn là quên mất sức lực của mình và Vương Ngữ Yên khác nhau.
Sức lực của cô và chị. Cứ như một bên trẻ con, một bên lại là người lớn. Và đương nhiên cô là trẻ con, còn Vương Ngữ Yên là người lớn.
"Vương Ngữ Yên, Tỷ..."
Không để Hạ Nguyệt kịp nói hết câu, Vương Ngữ Yên đã mở lời lên tiếng trước: "Nguyêt, nếu như em muốn xem Tỷ thoả thân, Tỷ sẽ cho em xem. Em không cần lén lút thế đâu."
Vương Ngữ Yên vừa nói, tay kéo lấy tay Hạ Nguyệt kéo lỏng tấm khăn tắm của mình. Chiếc khăn bị lỏng, làm lộ ra không ít cảnh sắc bên trên.
Hạ Nguyệt mặt đã không thể nào đỏ hơn, tay còn lại nahnh chóng bắt lấy khăn tắm của chị, mà vội kéo lên, cố gắng che đi mấy nơi cần che nhất.
Vương Ngữ Yên nhìn bộ dáng vội vàng của Hạ Nguyệt cũng là rất vui, đôi mắt nhìn Hạ Nguyệt càn thêm phần chiếm hữu. Chỉ là hình ảnh Hạ Nguyệt dùng đôi mắt lạnh leo nhìn cô vào hôm đó đột nhiên hiện về kí ức. Khiến sự chiếm hữu đó nhanh chóng tan biến không còn lại chút gì.
Hạ Nguyệt sau khi che thân thể cho Vương Ngữ Yên xong, khi này mới vội vàng lên tiếng giải thích:
"Tấm kính đó hư rồi, nó đột nhiên trong suốt, và em chỉ là vô tình nhìn lại nên mới..."
Hạ Nguyệt nói, giống như sợ Vương Ngữ Yên sẽ hiểu lầm, nên lời giải thích của cô liền rất nhanh chóng.
Hạ Nguyệt nói xong, trong lòng còn lo lắng Vương Ngữ Yên sẽ không tin tưởng lời mình dễ dàng như Vậy.
Nhưng rất nhanh, Hạ Nguyệt liền phải bất ngờ trước hành động của chị sau đó.
Vương Ngữ Yên vẻ mặt đầy u rũ cúi đầu, giống như thể bản thân vừa làm một điều gì đó sai trái.
Hạ Nguyệt sửng ra, cô đầy vẻ không hiểu lên tiếng nghi hoặc: "Này Tỷ làm sao vậy?"
Vương Ngữ Yên cúi đầu ũ rũ đáp: "Khô-Không có gì..."
Nhận thấy bộ dáng Vương Ngữ Yên kì lạ, Hạ Nguyệt không khỏi lo lắng, nhưng vẫn là làm giọng hung hăng để uy hiếp: "Nếu Tỷ không nói, Em đành đem Tỷ ném ra ngoài với bộ dáng đấy nhé."
Vương Ngữ Yên cắn môi, do dự, một lúc sau dưới ánh mắt uy hiếp của Hạ Nguyệt, cô cũng đành lên tiếng nói: "Chỉ là tôi cho răng em muốn tôi, nhưng là, tôi tự luyển rồi."
Hạ Nguyệt nghe câu trả lời từ chị, cô không khỏi tán dương về nhận thức của chị đã tốt lên rồi.
Chỉ là trong lòng tán dương là thế, nhưng ngoài mặt Hạ Nguyệt lại nhìn Vương Ngữ Yên ũ rũ một bên, cô liền chẳng thể nói gì, sợ câu nói mình sẽ gây sát thương cho chị..
Hạ Nguyệt không biết làm gì, chỉ có thể quay đầu đi, trong đầu không ngừng rối rắm biểu hiện của
Vương Ngữ Yên hiện tại.
Vương Ngữ Yên, chị rốt cuộc là người như nào... Từ lần đầu nhìn thấy chị, trên người chị đã tỏ ra một loại khí thế của người trên cao. Là dạng thông minh còn quyền lực, khiến cô phải đề phòng cảnh giác.
Nhưng đồng thời cũng bị nó thu hút.
Nhưng những lần gặp sau đó, chị vẫn luôn tỏ ra một loại cảm giác thân thiện. Dù cô đã tra đi tra lại về tính cách của chị nhiều lần. Nhưng lần nào cũng tra ra kết quả tính cách chị rất lạnh lùng, còn cao lãnh, như đóa tuyết liên. Đến nhìn đã khó nói chi thái xuống.
Mà những tính cách mà cô biết đến chị cho đến nay, nào giống tuyết liên khó thái kia, mà giống như hoa sen, xinh đẹp lại dễ gần, làm người ta vô thức muốn chạm vào.
Không lẽ, những thông tin cô tra được điều là sai lầm sao? Hay là nói, Vương Ngữ Yên nên như vậy?
Chị nên dịu dàng và thân cận như thế này sao?
Nhưng thật sự nhìn chị ấy chẳng giống loại người mang tính cách này dễ gần.
Hạ Nguyệt không chỉ bắt đầu hoài nghi chính mình, cô còn hoài nghi luôn cả việc phán đoán của mình, hoài nghi cả nhân sinh thế thái.
Nhìn Vương Ngữ Yên ngồi ũ rũ như một chú cún con, làm Hạ Nguyệt thật sự là không đành lòng. Cô cũng chẳng rõ vì sao lòng ngực mình lại khó chịu khi nhìn thấy chị như vậy. Cô chỉ có thể cho rằng bản thần điên rồi.
Hạ Nguyệt khẽ thở ra một hơi, ngẩn đầu liền đối Vương Ngữ Yên nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn Tỷ, nhưng ít nhất tôi không ghét Tỷ, nên..."
Còn chưa nói hết, Vương Ngữ Yên đã nhanh như chớp nắm lấy tay cô. Chỉ thấy hai mắt Vương Ngữ Yên sáng lên.
Hạ Nguyệt bị hành động này làm cho giật mình, đưa mắt nhìn xuống bàn tay đang bị nắm chặt của mình, mày hơi nhăn lại, lạnh giọng quát: "Buông tay."
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt Khó chịu, cô nghe lời, nhanh chóng buông tay. Ngây sau đó là vẻ mặt đẩy u rũ từ chị.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên, đỡ trán bất lực. Vì phản ứng dũ dội của mình. Hạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn xuông bàn tay chị. Nghĩ nghĩ một lúc, rồi cô vẫn là nắm lấy tay Vương Ngữ Yên, có chút không tự nhiên nhìn và mắt chị.
Vương Ngữ Yên đầu vẫn cúi, khiến Hạ Nguyệt ngồi đối diện không nhìn rõ mặt. Chỉ thấy môi chị khẽ động, nhỏ giọng lên tiếng: "Em không cần...Em không cần phải gượng ép mình. Càn không cần tỏ ra thương hại tôi."
Hạ Nguyệt bị nói trúng tim đen có chút giật mình, nhưng nhìn Vương Ngữ Yên ũ rũ, cô thật sự là không có cách nào. Vì trái tim cô cứ luôn vì chị mà khó chịu.
Hạ Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể cố dối lòng mình lên tiếng đáp lời: "Em khôg ghét Tỷ, ban nãy chỉ là giật mình. Và em cũng không có thương hại ai."
Một câu, liền có thể trả lời hết mấy câu hỏi của Vương Ngữ Yên.
Trái tim Hạ Nguyệt không ngừng đạp nhanh, trong lòng càn là hồi hộp. Không khỏi lo sợ Vương Ngữ Yên sẽ nghe thấy tiếng tim đạp của mình, và chị sẽ biết mình nói dối.
Nhưng cô không biết rằng, những điều này, điều nằm trong tính toán mà Vương Ngữ Yên bày ra, chỉ chờ Hạ Nguyệt tình nguyện nhảy hố nữa mà thôi.
Vương Ngữ Yên bàn tay hơi nắm chặt lấy tay Hạ Nguyệt, nhưng rồi chị nhanh chóng buông lỏng.
Khuông mặt lộ vẻ do dự lên tiếng: "Vậy..Vậy em sẽ không chê tôi chứ?"
Hạ Nguyệt lắc đầu đáp: "Không chê."
Vương Ngữ Yên: "Vậy em sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"
Hạ Nguyệt: "Không ghét bỏ."
Vương Ngữ Yên: "Vậy em sẽ ngủ cùng tôi chứ?"
Hạ Nguyệt: "Tôi sẽ..." Nói đến đây cô chợt giật mình nhận ra điều không đúng. Khi nhìn lại thì đã thấy
Vương Ngữ Yên đang dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn mình.
Vương Ngữ Yên kéo theo chiếc khăn tắm, nhanh chóng bước ra ngoài.
Hạ Nguyệt đứng bên ngoài nhìn thấy thành động nhanh như chớp của Vương Ngữ Yên, thì không khỏi sợ hãi, dù bản thân không có làm gì.
Hạ Nguyệt, tuy cô rõ ràng không có làm gì, nhưng bản năng khi cảm nhận được nguy hiểm mà vô thức muốn chạy.
Hạ Nguyệt quay người muốn rời đi, nhưng khi vừa ngẩn đầu đã nhìn thấy Vương Ngữ Yên đã nhanh chần bước đến bên này.
Hạ Nguyệt cả người run lên, biết chị có thể là hiểu lầm gì đó, nên cô chỉ có thể lên tiếng, vội giải thích: "Cái đó, tôi không..."
Không để cô nói hết câu, Vương Ngữ Yên đứng trước mặt cô. Vội bắm lấy tay Hạ Nguyệt đặt lên tắm khăn tắm của mình.
Bàb tay Hạ Nguyệt vô tình chạm vào da thịt chị, làn da ấy vừa mềm vừa mịm lại còn đàn hồi. Làm Hạ Nguyệt giật mình không nhẹ.
Kí ức vô thức nhớ đến chuyện diễn ra trong phòng tắm ban nãy. Mặt cô đỏ đến mức có thể rỉ máu.
Bàn tay đặt trên ngực chị cũng run lên, theo bản năng muốn rút về. Nhưng cô vẫn là quên mất sức lực của mình và Vương Ngữ Yên khác nhau.
Sức lực của cô và chị. Cứ như một bên trẻ con, một bên lại là người lớn. Và đương nhiên cô là trẻ con, còn Vương Ngữ Yên là người lớn.
"Vương Ngữ Yên, Tỷ..."
Không để Hạ Nguyệt kịp nói hết câu, Vương Ngữ Yên đã mở lời lên tiếng trước: "Nguyêt, nếu như em muốn xem Tỷ thoả thân, Tỷ sẽ cho em xem. Em không cần lén lút thế đâu."
Vương Ngữ Yên vừa nói, tay kéo lấy tay Hạ Nguyệt kéo lỏng tấm khăn tắm của mình. Chiếc khăn bị lỏng, làm lộ ra không ít cảnh sắc bên trên.
Hạ Nguyệt mặt đã không thể nào đỏ hơn, tay còn lại nahnh chóng bắt lấy khăn tắm của chị, mà vội kéo lên, cố gắng che đi mấy nơi cần che nhất.
Vương Ngữ Yên nhìn bộ dáng vội vàng của Hạ Nguyệt cũng là rất vui, đôi mắt nhìn Hạ Nguyệt càn thêm phần chiếm hữu. Chỉ là hình ảnh Hạ Nguyệt dùng đôi mắt lạnh leo nhìn cô vào hôm đó đột nhiên hiện về kí ức. Khiến sự chiếm hữu đó nhanh chóng tan biến không còn lại chút gì.
Hạ Nguyệt sau khi che thân thể cho Vương Ngữ Yên xong, khi này mới vội vàng lên tiếng giải thích:
"Tấm kính đó hư rồi, nó đột nhiên trong suốt, và em chỉ là vô tình nhìn lại nên mới..."
Hạ Nguyệt nói, giống như sợ Vương Ngữ Yên sẽ hiểu lầm, nên lời giải thích của cô liền rất nhanh chóng.
Hạ Nguyệt nói xong, trong lòng còn lo lắng Vương Ngữ Yên sẽ không tin tưởng lời mình dễ dàng như Vậy.
Nhưng rất nhanh, Hạ Nguyệt liền phải bất ngờ trước hành động của chị sau đó.
Vương Ngữ Yên vẻ mặt đầy u rũ cúi đầu, giống như thể bản thân vừa làm một điều gì đó sai trái.
Hạ Nguyệt sửng ra, cô đầy vẻ không hiểu lên tiếng nghi hoặc: "Này Tỷ làm sao vậy?"
Vương Ngữ Yên cúi đầu ũ rũ đáp: "Khô-Không có gì..."
Nhận thấy bộ dáng Vương Ngữ Yên kì lạ, Hạ Nguyệt không khỏi lo lắng, nhưng vẫn là làm giọng hung hăng để uy hiếp: "Nếu Tỷ không nói, Em đành đem Tỷ ném ra ngoài với bộ dáng đấy nhé."
Vương Ngữ Yên cắn môi, do dự, một lúc sau dưới ánh mắt uy hiếp của Hạ Nguyệt, cô cũng đành lên tiếng nói: "Chỉ là tôi cho răng em muốn tôi, nhưng là, tôi tự luyển rồi."
Hạ Nguyệt nghe câu trả lời từ chị, cô không khỏi tán dương về nhận thức của chị đã tốt lên rồi.
Chỉ là trong lòng tán dương là thế, nhưng ngoài mặt Hạ Nguyệt lại nhìn Vương Ngữ Yên ũ rũ một bên, cô liền chẳng thể nói gì, sợ câu nói mình sẽ gây sát thương cho chị..
Hạ Nguyệt không biết làm gì, chỉ có thể quay đầu đi, trong đầu không ngừng rối rắm biểu hiện của
Vương Ngữ Yên hiện tại.
Vương Ngữ Yên, chị rốt cuộc là người như nào... Từ lần đầu nhìn thấy chị, trên người chị đã tỏ ra một loại khí thế của người trên cao. Là dạng thông minh còn quyền lực, khiến cô phải đề phòng cảnh giác.
Nhưng đồng thời cũng bị nó thu hút.
Nhưng những lần gặp sau đó, chị vẫn luôn tỏ ra một loại cảm giác thân thiện. Dù cô đã tra đi tra lại về tính cách của chị nhiều lần. Nhưng lần nào cũng tra ra kết quả tính cách chị rất lạnh lùng, còn cao lãnh, như đóa tuyết liên. Đến nhìn đã khó nói chi thái xuống.
Mà những tính cách mà cô biết đến chị cho đến nay, nào giống tuyết liên khó thái kia, mà giống như hoa sen, xinh đẹp lại dễ gần, làm người ta vô thức muốn chạm vào.
Không lẽ, những thông tin cô tra được điều là sai lầm sao? Hay là nói, Vương Ngữ Yên nên như vậy?
Chị nên dịu dàng và thân cận như thế này sao?
Nhưng thật sự nhìn chị ấy chẳng giống loại người mang tính cách này dễ gần.
Hạ Nguyệt không chỉ bắt đầu hoài nghi chính mình, cô còn hoài nghi luôn cả việc phán đoán của mình, hoài nghi cả nhân sinh thế thái.
Nhìn Vương Ngữ Yên ngồi ũ rũ như một chú cún con, làm Hạ Nguyệt thật sự là không đành lòng. Cô cũng chẳng rõ vì sao lòng ngực mình lại khó chịu khi nhìn thấy chị như vậy. Cô chỉ có thể cho rằng bản thần điên rồi.
Hạ Nguyệt khẽ thở ra một hơi, ngẩn đầu liền đối Vương Ngữ Yên nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn Tỷ, nhưng ít nhất tôi không ghét Tỷ, nên..."
Còn chưa nói hết, Vương Ngữ Yên đã nhanh như chớp nắm lấy tay cô. Chỉ thấy hai mắt Vương Ngữ Yên sáng lên.
Hạ Nguyệt bị hành động này làm cho giật mình, đưa mắt nhìn xuống bàn tay đang bị nắm chặt của mình, mày hơi nhăn lại, lạnh giọng quát: "Buông tay."
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt Khó chịu, cô nghe lời, nhanh chóng buông tay. Ngây sau đó là vẻ mặt đẩy u rũ từ chị.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên, đỡ trán bất lực. Vì phản ứng dũ dội của mình. Hạ Nguyệt hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn xuông bàn tay chị. Nghĩ nghĩ một lúc, rồi cô vẫn là nắm lấy tay Vương Ngữ Yên, có chút không tự nhiên nhìn và mắt chị.
Vương Ngữ Yên đầu vẫn cúi, khiến Hạ Nguyệt ngồi đối diện không nhìn rõ mặt. Chỉ thấy môi chị khẽ động, nhỏ giọng lên tiếng: "Em không cần...Em không cần phải gượng ép mình. Càn không cần tỏ ra thương hại tôi."
Hạ Nguyệt bị nói trúng tim đen có chút giật mình, nhưng nhìn Vương Ngữ Yên ũ rũ, cô thật sự là không có cách nào. Vì trái tim cô cứ luôn vì chị mà khó chịu.
Hạ Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể cố dối lòng mình lên tiếng đáp lời: "Em khôg ghét Tỷ, ban nãy chỉ là giật mình. Và em cũng không có thương hại ai."
Một câu, liền có thể trả lời hết mấy câu hỏi của Vương Ngữ Yên.
Trái tim Hạ Nguyệt không ngừng đạp nhanh, trong lòng càn là hồi hộp. Không khỏi lo sợ Vương Ngữ Yên sẽ nghe thấy tiếng tim đạp của mình, và chị sẽ biết mình nói dối.
Nhưng cô không biết rằng, những điều này, điều nằm trong tính toán mà Vương Ngữ Yên bày ra, chỉ chờ Hạ Nguyệt tình nguyện nhảy hố nữa mà thôi.
Vương Ngữ Yên bàn tay hơi nắm chặt lấy tay Hạ Nguyệt, nhưng rồi chị nhanh chóng buông lỏng.
Khuông mặt lộ vẻ do dự lên tiếng: "Vậy..Vậy em sẽ không chê tôi chứ?"
Hạ Nguyệt lắc đầu đáp: "Không chê."
Vương Ngữ Yên: "Vậy em sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"
Hạ Nguyệt: "Không ghét bỏ."
Vương Ngữ Yên: "Vậy em sẽ ngủ cùng tôi chứ?"
Hạ Nguyệt: "Tôi sẽ..." Nói đến đây cô chợt giật mình nhận ra điều không đúng. Khi nhìn lại thì đã thấy
Vương Ngữ Yên đang dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.