Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 49: Fan Tý Tý.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Hạ Nguyệt bước ra, mọi ánh mắt bên ngoài lập tức đổ dồn vào cô. Dao Quang bên này vừa nhìn thấy
Hạ Nguyệt bước ra, cô vội đứng lên lo lắng đi đến bên cạnh Hạ Nguyệt.
Không hiểu vì sao, những diễn viên trước đi vào chỉ một lúc là ra, nhưng Hạ Nguyệt lại vào cả một buổi rất lâu mới ra. Làm cô lo lắng bên trong có chuyện gì.
Nhưng khi cô vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Nguyệt bước ra.
Dao Quang lo lắng, không kịp nghĩ thêm gì vội vàng hỏi: "Dương, em làm sao vậy?
Trên trán Hạ Nguyệt đổ một lớp mồ hôi mỏng, tay cô mình đặt lên trái tim mình khẽ nhíu mày. Bộ dáng có chút đáng thương. Giống như hài tử vừa bị mắng.
Đám diễn viên đến thử vai ngồi bên ngoài, nhìn thấy Hạ Nguyệt sắc mặt tái nhợt đi ra. Đám người liền bật chế độ hóng chuyện nhìn qua chỗ Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt, cô có chút khó thở khi mà bị hai người Dao Quang và Hoa Anh quay quanh. Nhưng nhìn thấy Dao Quang lo lắng nhìn cô, bản thân cô lại vô thức chấn an chị: "Em không sao, Tỷ đừng lo."
Giọng nói cô có chút yếu ớt, Dao Quang và Hoa Anh phía sau không khỏi càn thêm lo lắng.
Nhìn bộ dáng yếu ớt của Hạ Nguyệt hiện tại. Khiến không ít người nghĩ đến viễn cảnh Hạ Nguyệt vì diễn quá tệ nên bị đạo diễn mắng đến mức thành ra cái dạng này.
Có người cảm thấy hả hê. Nhưng có vài người là thật sự cảm thấy cô đáng thương mà nhìn cô nhiều hơn vài phần.
Từ bên ngoài, hai người đi vào trong. Trong đó có một cô gái với mái tóc bạc vô cùng xinh đẹp.
Nữ nhân với mái tóc bạch kim, nhìn thấy 3, 4 người phía trước quay quanh một chỗ khiến đường đi bị chặn lại, cô không khỏi nhíu mày tràn đầy sự khó chịu.
Nữ trợ lý đi bên cạnh càn là tuéc giận ra mặt.
"Các người làm gì mà chặn cửa đi vậy? Có biết phép lịch sự là gì không!"
Dao Quang nghe tiếng nhìn lại, cô vừa quay đầu lộ ra Hạ Nguyệt đứng phía sau.
Hạ Nguyệt phía sau cũng nghe tiếng, cô biết bản thân đã chắn ngang đường đi nên rất nhanh xê dịch qua một bên, không quên đối với hai người trước mắt nói: "Xin lỗi, do chúng tôi đã không chú ý. Đã chắn đường rồi."
Nữ trợ lý bên cạnh lại vẫn còn có điểm tức giận, cô còn muốn lên tiếng nói mắng tiếp.
Nhưng ngây sau đó đã bị một lực từ phía sau đẩy ra. Nữ trợ lý hơi đơ ra, cô có chút tức giận quay đầu muốn xem kẻ đó là ai. Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy người đẩy mình là lão bản của nhà mình, cô liền im lặng không dám nói tiếp.
Bạch Lam hai mắt sáng rực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Hạ Nguyệt: "Em thật sự là Dương Dương!"
Không đợi Hạ Nguyệt kịp đáp gì, cô gái đã để ý thấy trên mặt Hạ Nguyệt tái nhợt liền không khỏi lo lắng hỏi: "Dương Dương, em làm sao thế? Sao mặt mài lại tái nhợt thế này!"
Hạ Nguyệt muốn rút tay về nhưng nữ nhân xa lạ này nắm là thật sự chặt, cô nhíu mày nhìn lên. Chợt có chút sửng sờ khi nhìn thấy khuông mặt của nữ nhân đối diện.
Nữ nhân mang mái tóc bạch kim đặt trưng, đôi mắt màu xanh dương, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng anh đào. Điều khiến cô không thể tin lại là vẻ mặt người này lại giống cô đến 5 phần.
"Ty."
Hạ Nguyệt giật mình, cô vô thức gọi người mà mình luôn mong mỏi.
"Wao!!! Em đúng là xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả trong màn ảnh! Đúng vậy Tỷ chính là Fan Tỷ Tỷ của em đây!"
Bạch Lam đối với Hạ Nguyệt cực kì phấn kích bắt tay. Sắc mặt cô hửng hồng giống như vì gặp được thần tượng mà phấn kích.
Hạ Nguyệt hoàn hồn. Trong lòng lại dân lên sự mất mát thoáng qua. Trái tim cô lại đau nhói khó chịu, cắn lấy đầu lưỡi mình chịu đựng không khóc.
Cơ bản trái tim đã đau, ngây lúc này đây cô lại cảm thấy tim mình cần đau hơn nữa, hơi thở càn cảm thấy khó khăn.
Dao Quang bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Hạ Nguyệt càn lúc càn kém, cô liền nhận ra có gì đó không đúng. Cô kéo lấy tay Hạ Nguyệt lo lắng hỏi: "Dương Dương, em ổn không? Chúng ta đến bệnh viện được không."
Hạ Nguyệt khẽ lắc đầu đáp: "Dao Tỷ, em không sao, chỉ là hơi khó thở."
Nhưng những người diễn viên ghen ghét cô nào bỏ qua. Khi bọn họ có cơ hội liền lên tiếng nói.
"Làm sao mà không sao được. Diễn quá tệ nên bị đạo diễn mắng đến mức như vậy.... Ấy, thật sự tò mò là diễn tệ đến mức nào a."
Hoa Anh đứng bên cạnh tức giận không nhịn được: "'Cô!"
Hạ Nguyệt nhanh chóng kéo lại Hoa Anh, cô lắc đầu, sắc mặt cô lại càn thêm tái nhợt. Nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng, cô liếc nhìn qua đám người đang xì xào bên cạnh.
Hoa Anh lo lắng đến đỏ mắt. Cô thật sự là giận bản thân không thể vào trong cùng Hạ Nguyệt.
Bạch Lam cũng là nghe rõ đám diễn viên kia nói chuyện, cô nhíu mày, nhìn Hạ Nguyệt bộ dáng đúng là đã chịu phải đã kích. Cô liền không đành lòng lên tiếng an ủi nàng.
"Dương Dương đừng buồn, em muốn diễn gì Tỷ Tỷ sẽ đầu tư cho em diễn được không."
Hạ Nguyệt... Đây là đại gia ở đâu đây?
Cô cảm thấy hình như tất cả mọi người ở đây có phải đã nghĩ sai về kết quả rồi không. Không đề tình trạng này tiếp diễn thêm, cô đành phải lên tiếng giải thích.
Hạ Nguyệt: "Không có bị mắng, vai diễn tôi đã được nhận rồi. Cảm ơn ý tốt của chị."
Mọi người đang nhìn về phía này, lại bị câu nói cô trực tiếp làm cho kinh ngạc. Có người liền cảm thấy cô bị mắng đến ngốc rồi.
Nhưng Hạ Nguyệt nào thèm để tâm đám người bên ngoài, cô chỉ cần để ý Dao Quang và Hoa Anh tin là được.
Mà Bạch Lam là vui vẻ, nhưng lại có chút không vui khi mà Hạ Nguyệt nói lời xa cách với mình.
Bạch Lam: "Nếu em muốn cảm ơn Tỷ thì em đừng gọi Tỷ chị xa lạ như vậy."
Hạ Nguyệt... Chị và Tỷ khác nhau sao?
Hạ Nguyệt nhìn Bạch Lam một lúc, cô cảm thấy cô gái này khá quen mắt nhưng lại chẳng nhớ, có lẻ cô gái mang phần giống bản thân cô đi. Hơn nữa cô lại chẳng cảm giác được sự ác ý từ Bạch Lam.
Trái tim có điểm đau, có thể là ban nãy diễn quá nhập tâm khiến tim cô đau nhói. Hạ Nguyệt... Cô đột nhiên thấy thật sự rất đau đầu khi mà bản thân có thể nhập vai diễn xuất, nhưng cô lại chẳng thể khống chế thoát vai một cách dễ dàng.
Dao Quang đứng một bên nhìn Hạ Nguyệt cùng Bạch Lam trò chuyện hơi lâu, cô liền kéo lấy tay Hạ Nguyệt nói: "Nếu đã được chọn, chúng ta cũng mau về ăn mừng đi."
Miệng nói là muốn ăn mừng, nhưng sắc mắt cô lại có vẻ lo lắng.
Hạ Nguyệt nhìn Dao Quang. Cô nhẹ gật đầu cùng Dao Quang và Hoa Anh rời đi.
Trước khi đi cũng không quên đối Bạch Lam tạm biệt.
Bạch Lam bị bỏ lại có chút đáng thương nhìn theo.
Nhưng khi Hạ Nguyệt đi khuất bóng, ánh mắt cô lạnh xuống quét qua đám người ban nãy đối Hạ Nguyệt nói xấu.
Đám người bị nhìn đến rút cổ, không dám nói gì thêm.
Bạch Lam lạnh lùng bước vào trong. Không một nhân viên nào dám ngăn cô lại.
Hàn Chu và Mộng Kì đang bàn bạc về sự diễn xuất tuyệt vời của Hạ Nguyệt ban nãy. Thanh Đồng cũng là vui vẻ cùng hai vị đạo diễn bàn về Hạ Nguyệt.
Chỉ có Hoàng Vũ, hắn là nam chính của bộ phim này. Lại không cùng 3 người bàn chuyện, dù sao bàn chuyện là nữ mà hắn lại chắng thích hợp.
Bạch Lam vừa bước vào, nghe Hàn Chu và Mộng Kì đối Hạ Nguyệt khen ngợi. Cô lúc này mới thở ra một hơi đi đến.
Hàn Chu cảm thấy có người đi đến. Bà liền im lặng nhìn lên, nhìn thấy là Bạch Lam bà liền cười vui vé gọi.
"Bạch tổng."
Hạ Nguyệt bước ra, cô vội đứng lên lo lắng đi đến bên cạnh Hạ Nguyệt.
Không hiểu vì sao, những diễn viên trước đi vào chỉ một lúc là ra, nhưng Hạ Nguyệt lại vào cả một buổi rất lâu mới ra. Làm cô lo lắng bên trong có chuyện gì.
Nhưng khi cô vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Nguyệt bước ra.
Dao Quang lo lắng, không kịp nghĩ thêm gì vội vàng hỏi: "Dương, em làm sao vậy?
Trên trán Hạ Nguyệt đổ một lớp mồ hôi mỏng, tay cô mình đặt lên trái tim mình khẽ nhíu mày. Bộ dáng có chút đáng thương. Giống như hài tử vừa bị mắng.
Đám diễn viên đến thử vai ngồi bên ngoài, nhìn thấy Hạ Nguyệt sắc mặt tái nhợt đi ra. Đám người liền bật chế độ hóng chuyện nhìn qua chỗ Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt, cô có chút khó thở khi mà bị hai người Dao Quang và Hoa Anh quay quanh. Nhưng nhìn thấy Dao Quang lo lắng nhìn cô, bản thân cô lại vô thức chấn an chị: "Em không sao, Tỷ đừng lo."
Giọng nói cô có chút yếu ớt, Dao Quang và Hoa Anh phía sau không khỏi càn thêm lo lắng.
Nhìn bộ dáng yếu ớt của Hạ Nguyệt hiện tại. Khiến không ít người nghĩ đến viễn cảnh Hạ Nguyệt vì diễn quá tệ nên bị đạo diễn mắng đến mức thành ra cái dạng này.
Có người cảm thấy hả hê. Nhưng có vài người là thật sự cảm thấy cô đáng thương mà nhìn cô nhiều hơn vài phần.
Từ bên ngoài, hai người đi vào trong. Trong đó có một cô gái với mái tóc bạc vô cùng xinh đẹp.
Nữ nhân với mái tóc bạch kim, nhìn thấy 3, 4 người phía trước quay quanh một chỗ khiến đường đi bị chặn lại, cô không khỏi nhíu mày tràn đầy sự khó chịu.
Nữ trợ lý đi bên cạnh càn là tuéc giận ra mặt.
"Các người làm gì mà chặn cửa đi vậy? Có biết phép lịch sự là gì không!"
Dao Quang nghe tiếng nhìn lại, cô vừa quay đầu lộ ra Hạ Nguyệt đứng phía sau.
Hạ Nguyệt phía sau cũng nghe tiếng, cô biết bản thân đã chắn ngang đường đi nên rất nhanh xê dịch qua một bên, không quên đối với hai người trước mắt nói: "Xin lỗi, do chúng tôi đã không chú ý. Đã chắn đường rồi."
Nữ trợ lý bên cạnh lại vẫn còn có điểm tức giận, cô còn muốn lên tiếng nói mắng tiếp.
Nhưng ngây sau đó đã bị một lực từ phía sau đẩy ra. Nữ trợ lý hơi đơ ra, cô có chút tức giận quay đầu muốn xem kẻ đó là ai. Nhưng vừa quay đầu nhìn thấy người đẩy mình là lão bản của nhà mình, cô liền im lặng không dám nói tiếp.
Bạch Lam hai mắt sáng rực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Hạ Nguyệt: "Em thật sự là Dương Dương!"
Không đợi Hạ Nguyệt kịp đáp gì, cô gái đã để ý thấy trên mặt Hạ Nguyệt tái nhợt liền không khỏi lo lắng hỏi: "Dương Dương, em làm sao thế? Sao mặt mài lại tái nhợt thế này!"
Hạ Nguyệt muốn rút tay về nhưng nữ nhân xa lạ này nắm là thật sự chặt, cô nhíu mày nhìn lên. Chợt có chút sửng sờ khi nhìn thấy khuông mặt của nữ nhân đối diện.
Nữ nhân mang mái tóc bạch kim đặt trưng, đôi mắt màu xanh dương, sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng anh đào. Điều khiến cô không thể tin lại là vẻ mặt người này lại giống cô đến 5 phần.
"Ty."
Hạ Nguyệt giật mình, cô vô thức gọi người mà mình luôn mong mỏi.
"Wao!!! Em đúng là xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả trong màn ảnh! Đúng vậy Tỷ chính là Fan Tỷ Tỷ của em đây!"
Bạch Lam đối với Hạ Nguyệt cực kì phấn kích bắt tay. Sắc mặt cô hửng hồng giống như vì gặp được thần tượng mà phấn kích.
Hạ Nguyệt hoàn hồn. Trong lòng lại dân lên sự mất mát thoáng qua. Trái tim cô lại đau nhói khó chịu, cắn lấy đầu lưỡi mình chịu đựng không khóc.
Cơ bản trái tim đã đau, ngây lúc này đây cô lại cảm thấy tim mình cần đau hơn nữa, hơi thở càn cảm thấy khó khăn.
Dao Quang bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Hạ Nguyệt càn lúc càn kém, cô liền nhận ra có gì đó không đúng. Cô kéo lấy tay Hạ Nguyệt lo lắng hỏi: "Dương Dương, em ổn không? Chúng ta đến bệnh viện được không."
Hạ Nguyệt khẽ lắc đầu đáp: "Dao Tỷ, em không sao, chỉ là hơi khó thở."
Nhưng những người diễn viên ghen ghét cô nào bỏ qua. Khi bọn họ có cơ hội liền lên tiếng nói.
"Làm sao mà không sao được. Diễn quá tệ nên bị đạo diễn mắng đến mức như vậy.... Ấy, thật sự tò mò là diễn tệ đến mức nào a."
Hoa Anh đứng bên cạnh tức giận không nhịn được: "'Cô!"
Hạ Nguyệt nhanh chóng kéo lại Hoa Anh, cô lắc đầu, sắc mặt cô lại càn thêm tái nhợt. Nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng, cô liếc nhìn qua đám người đang xì xào bên cạnh.
Hoa Anh lo lắng đến đỏ mắt. Cô thật sự là giận bản thân không thể vào trong cùng Hạ Nguyệt.
Bạch Lam cũng là nghe rõ đám diễn viên kia nói chuyện, cô nhíu mày, nhìn Hạ Nguyệt bộ dáng đúng là đã chịu phải đã kích. Cô liền không đành lòng lên tiếng an ủi nàng.
"Dương Dương đừng buồn, em muốn diễn gì Tỷ Tỷ sẽ đầu tư cho em diễn được không."
Hạ Nguyệt... Đây là đại gia ở đâu đây?
Cô cảm thấy hình như tất cả mọi người ở đây có phải đã nghĩ sai về kết quả rồi không. Không đề tình trạng này tiếp diễn thêm, cô đành phải lên tiếng giải thích.
Hạ Nguyệt: "Không có bị mắng, vai diễn tôi đã được nhận rồi. Cảm ơn ý tốt của chị."
Mọi người đang nhìn về phía này, lại bị câu nói cô trực tiếp làm cho kinh ngạc. Có người liền cảm thấy cô bị mắng đến ngốc rồi.
Nhưng Hạ Nguyệt nào thèm để tâm đám người bên ngoài, cô chỉ cần để ý Dao Quang và Hoa Anh tin là được.
Mà Bạch Lam là vui vẻ, nhưng lại có chút không vui khi mà Hạ Nguyệt nói lời xa cách với mình.
Bạch Lam: "Nếu em muốn cảm ơn Tỷ thì em đừng gọi Tỷ chị xa lạ như vậy."
Hạ Nguyệt... Chị và Tỷ khác nhau sao?
Hạ Nguyệt nhìn Bạch Lam một lúc, cô cảm thấy cô gái này khá quen mắt nhưng lại chẳng nhớ, có lẻ cô gái mang phần giống bản thân cô đi. Hơn nữa cô lại chẳng cảm giác được sự ác ý từ Bạch Lam.
Trái tim có điểm đau, có thể là ban nãy diễn quá nhập tâm khiến tim cô đau nhói. Hạ Nguyệt... Cô đột nhiên thấy thật sự rất đau đầu khi mà bản thân có thể nhập vai diễn xuất, nhưng cô lại chẳng thể khống chế thoát vai một cách dễ dàng.
Dao Quang đứng một bên nhìn Hạ Nguyệt cùng Bạch Lam trò chuyện hơi lâu, cô liền kéo lấy tay Hạ Nguyệt nói: "Nếu đã được chọn, chúng ta cũng mau về ăn mừng đi."
Miệng nói là muốn ăn mừng, nhưng sắc mắt cô lại có vẻ lo lắng.
Hạ Nguyệt nhìn Dao Quang. Cô nhẹ gật đầu cùng Dao Quang và Hoa Anh rời đi.
Trước khi đi cũng không quên đối Bạch Lam tạm biệt.
Bạch Lam bị bỏ lại có chút đáng thương nhìn theo.
Nhưng khi Hạ Nguyệt đi khuất bóng, ánh mắt cô lạnh xuống quét qua đám người ban nãy đối Hạ Nguyệt nói xấu.
Đám người bị nhìn đến rút cổ, không dám nói gì thêm.
Bạch Lam lạnh lùng bước vào trong. Không một nhân viên nào dám ngăn cô lại.
Hàn Chu và Mộng Kì đang bàn bạc về sự diễn xuất tuyệt vời của Hạ Nguyệt ban nãy. Thanh Đồng cũng là vui vẻ cùng hai vị đạo diễn bàn về Hạ Nguyệt.
Chỉ có Hoàng Vũ, hắn là nam chính của bộ phim này. Lại không cùng 3 người bàn chuyện, dù sao bàn chuyện là nữ mà hắn lại chắng thích hợp.
Bạch Lam vừa bước vào, nghe Hàn Chu và Mộng Kì đối Hạ Nguyệt khen ngợi. Cô lúc này mới thở ra một hơi đi đến.
Hàn Chu cảm thấy có người đi đến. Bà liền im lặng nhìn lên, nhìn thấy là Bạch Lam bà liền cười vui vé gọi.
"Bạch tổng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.