Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 105: Thẻ ra vào đế minh.
Đơn Giản Là Gấu
29/09/2024
Chiếc xe ngừng lại ở cống khách sạn Đế minh, Hạ Nguyệt lại vội vàng mở cửa xe, không nói lời nào mà nhanh chóng đi vào.
Hứa Hướng Dương nhìn thấy Hạ Nguyệt ngồi phía sau đã vội vàng mở cửa, không nói một lời chạy đi.
Hứa Hướng Dương, hắn cũng gấp gáp, không kịp suy nghĩ mở cửa xe, nhanh chóng chạy theo sau Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt vừa đi vừa rút ra con chíp trên mặt dây chuyền của mình. Khi cô đứng trước cánh cửa công nghệ liền cầm mặt dây chuyền quẹt qua. Cán cửa công nghệ nhanh chóng nhận diện người đến, không đầy một giây, nó đang mở ra.
Hạ Nguyệt đi rất là vội vàng, ngây cả mái tóc giả cô cũng chẳng mang, thứ che đậy duy nhất chính là nón và khẩu trang.
Bên trong khách sạn có vài nhân viên đang trực. Nhưng dù họ nhìn thấy bộ dạng che mặt và đáng ngờ của cô, nhưng không ai đi đến ngăn cô lại. Vì những người làm việc ở đây, họ điều hiểu ra một chuyện.
Những người vào được của công nghệ phía trước, họ điều không phải nhân vật bình thường mà họ có thể đắc tội.
Một người nắm trong tay chiếc thẻ ra vào nơi đây. Một là kẻ đó có tiền, hai thì càn đơn giản, là có quyền.
Nên điều dễ hiểu khi mà không có ai đến ngăn dám ngăn lại Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt nhanh chóng bước vào thang máy. Cô vội nhìn xuống điện thoại, muốn xem định vị chỉ ở tầng nào, rôi nhanh chóng ấn tầng
Có lẽ là do cô đang lo lắng nên đã không phát hiện Hứa Hướng Dương đang đi phía sau. Chỉ tiếc, thang máy đóng lại.
Hứa Hướng Dương không kịp đi cùng, chỉ có thể đứng trước thang máy gãi đầu bất đắc dĩ. Trong lòng hắn càn nhiều là hoang mang, không biết tiểu thư đang muốn làm gì.
Đang không biết làm sao, bất chợt hắn nhìn thấy thang máy bên cạnh.
Mà điều họ không biết chính là. Nhưng nhân viên trong khách sạn lại bị thông tin báo trên máy tính của khách sạn làm cho nháo loạn.
Một nhân viên trực bàn lễ tân, cô gái nhìn thông tin người mở cửa công nghệ, không khỏi bật hốt:
"Trời ạ, là thẻ kim cương!"
Một nam nhân viên khác ló đầu vào, ánh mắt hắn hiện lên sự kinh hỷ: "Trời ạ, là Dương Dương đó."
Trên bản thông tin, là hình ảnh của Hạ Nguyệt khi trưởng thành, còn có cái tên Hạ Nguyệt, sở hữu thẻ kim cương.
Nam nhân viên đó liền rơi vào trạng thấi phấn kích, nhưng nữ nhân viên bên cạnh lại nhanh chóng tạt cho nam nhân viên một chậu nước lạnh: "Cậu là bị đui à? Tên ghi là Hạ Nguyệt mà?"
Nam nhân viên cũng không phục lên tiếng:"Hừ, biết đâu Dương Dương dùng nghệ danh thì sao! Cô xem, cô ấy giống Dương Dương như vậy mà."
Nói rồi nam nhân viên còn lấy ra một tấm hình lúc Hạ Nguyệt quay tiết mục.
Hạ Nguyệt lúc này không biết cũng vì thông tin của mình mà gây ra náo loạn sau này.
Cô đứng trong thang máy, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy camara trong thang máy.
Nhớ đến khách sạn này có rất nhiều có camara, và đương nhiên vì bảo mật nên camara chỉ thu lại mà không có người quan sát.
Thang máy đến nơi, cô nhanh chóng bước ra. Nhưng cô lại ngừng lại không đi ngây, mà nhanh chóng cúi đầu xem điện thoại, muốn xem định vị để xác nhận căn phòng chị đang ở.
Hạ Nguyệt còn đang phân vân hướng đi, thì một tiếng ting phát ra từ thang máy bên cạnh vang lên.
Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Hứa Hướng Dương vội vàng bước ra, đôi mắt anh tràn đầy sự lo lắng chạy đến chỗ cô.
"Tiểu thư, cô ít nhất phải chờ tôi đi cùng khi đến mấy nơi như này chứ ạ."
Hạ Nguyệt hơi sửng ra, nhưng rất nhanh cô đã quay đi. Một bên bình đậm đáp: "Vậy nhanh đi thôi."
Hứa Hướng Dương hơi ngơ ra: "À, vâng."
Nói đoạn anh vội chạy theo Hạ Nguyệt. Nhưng trong lòng lại có rất nhiều thắc mắc. Ví như, vì sao Hạ Nguyệt có tấm thẻ vào nơi đây? Và vì sao Hạ Nguyệt không cảm thấy thắc mắc khi hắn có tấm thẻ vào đây sao? Hơn tất cả là, vì sao đột nhiên Hạ Nguyệt lại muốn đến đây.
Nhớ đến lúc trên xe, Hạ Nguyệt đã hét lên. Bảo hắn nhanh chóng chạy chở lại thành phố H.
Đang suy nghĩ miên mang.
Không biết từ bao giờ, Hạ Nguyệt đã ngừng lại trước cánh cửa phòng 111 này
Hứa Hướng Dương đi phía sau, hắn có chút thắn mắc, không kìm được hỏi: "Tiểu thư, phòng của cô là phòng này sao?"
Hứa Hướng Dương có thắc mắc cũng không có gì là lạ. Cũng vì mỗi người cũng chỉ có mỗi một thẻ, mà thẻ đó tương ứng với một phòng ở đây, và đương nhiên là một chiếc thẻ chỉ có thể mở được một
phòng.
Khác biệt là mỗi khi vị khách đó dùng xong phòng, thì căn phòng đó sẽ tự động thay đổi.
Nói dễ hiểu là một loại chìa khóa thông minh, chúng được cài đặt chỉ có thể mở một phòng mà khách sạn cho phép. Và đương nhiên, gọi là khách sạn thì nó sẽ đặt biệt hơn.
Ví dụ, một người lần đầu tiên đến khách sạn sẽ phải ở lầu 55 phòng 390. Thì lần sau người đó đến vẫn cầm theo một chiếc thẻ đó, nhưng họ lại bị bắt ở phòng 234.
Và cái thẻ của người khách hàng đó vẫn có thể mở ra cửa phòng, dù cho chiếc thẻ không thề thay đổi.
Và nếu như người dùng khách sạn lại không biết phòng họ ở đâu, thì có thể nhìn trực tiếp vào thang máy, vì lúc dùng thang máy, người dùng cũng sẽ quẹt thẻ, để thang máy có thể khởi động.
Còn có một loại xem số phòng khác, đó chính là đưa thẻ lên camara điện thoại, thì cũng có thể xem số phòng, thông qua điện thoại.
Hạ Nguyệt không nói gì, cô lấy ra điện thoại, nhanh chóng quét qua sợi dây chuyền của mình.
Trên điện thoại nhanh chóng hiện lên ba con số 222.
Hứa Hướng Dương đứng phía sau hơi kinh ngạc, anh vội vàng nói: "Cái này là..."
Đang giật mình vởi thức trước mắt, Hứa Hướng Dương nhanh chóng nhận lại thấy ánh mắt sắt bén của Hạ Nguyệt. Hắn chỉ có thể nhanh chóng ngậm lại miệng.
Thẻ ra vào khách sạn, đây là chiếc thẻ khi còn nhỏ mẹ đã tặng cô làm quà sinh nhật. Nhưng trước nay cô vẫn luôn không dùng nó, không ngờ lần đầu tiên, cô dùng nó lại là trường hợp thế này.
Cũng vì khi mẹ tặng, cô cũng còn khá nhỏ nên bà ấy đã mua một sợi dây chuyền, bỏ vào trong con chíp được gắn vào mặt sau sợi dây chuyển.
Hạ Nguyệt nhìn vào cửa phòng, dù trong phòng không nghe thấy gì nhưng sao cô vẫn thấy lo lắng và bất an.
Các ngón tay thon dài trên nhảy múa trên chiếc điện thoại. Nhanh chóng lại rất có tiết tấu.
Hứa Hướng Dương đứng phía sau quang sát, khi hắn nhìn thấy tốc động tay này cũng phải kinh ngạc cảm thán. Nhưng ngây sau đó hắn còn chấn kinh hơn nữa, khi biết đền việc Hạ Nguyệt đang làm.
Thay đổi mã xác nhập cưỡng chế hay đổi chìa khoá phòng. Một cuộc tấn công mạng cũng chỉ vì muốn thay đổi chìa khoá phòng.
Hứa Hướng Dương sắc mặt đại biến, hắn thật sự không biết nói sao mới phải, trong lòng cảm thấy Hạ Nguyệt điên rồi. Ở thành lang có biết bao nhiêu camara chứ?
Hạ Nguyệt có biết mình đang làm gì không? Là tấn công mạng, nếu bị phát hiện có thể sẽ bị bắt.
Nghiêm trọng có thể vào tù.
Hứa Hướng Dương đứng phía sau, hắn cố gắng dùng thân thể to lớn của mình, che đi việc Hạ Nguyệt đang làm lúc này.
Hạ Nguyệt lo lắng cùng sốt ruột, nhưng thao tác cô chẳng có chỗ nào sai sót. Nhưng dù có là cô ra tay, thì mã khóa này cô cũng giải quyết trong 2 phút. Một phần là do hệ thống này khó, một phần là vì cô đang dùng điện thoại.
Dù là thế, nhưng trong lòng Hạ Nguyệt không ngừng cảm thán trình độ người tạo ra hệ thống này thật sự tài giỏi.
Chỉ là, cô hơi cảm thấy tường lửa của hệ thống này, rất giống cách thao dựng tường lửa lúc của điện thoại Vương Ngữ Yên.
Hứa Hướng Dương nhìn thấy Hạ Nguyệt ngồi phía sau đã vội vàng mở cửa, không nói một lời chạy đi.
Hứa Hướng Dương, hắn cũng gấp gáp, không kịp suy nghĩ mở cửa xe, nhanh chóng chạy theo sau Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt vừa đi vừa rút ra con chíp trên mặt dây chuyền của mình. Khi cô đứng trước cánh cửa công nghệ liền cầm mặt dây chuyền quẹt qua. Cán cửa công nghệ nhanh chóng nhận diện người đến, không đầy một giây, nó đang mở ra.
Hạ Nguyệt đi rất là vội vàng, ngây cả mái tóc giả cô cũng chẳng mang, thứ che đậy duy nhất chính là nón và khẩu trang.
Bên trong khách sạn có vài nhân viên đang trực. Nhưng dù họ nhìn thấy bộ dạng che mặt và đáng ngờ của cô, nhưng không ai đi đến ngăn cô lại. Vì những người làm việc ở đây, họ điều hiểu ra một chuyện.
Những người vào được của công nghệ phía trước, họ điều không phải nhân vật bình thường mà họ có thể đắc tội.
Một người nắm trong tay chiếc thẻ ra vào nơi đây. Một là kẻ đó có tiền, hai thì càn đơn giản, là có quyền.
Nên điều dễ hiểu khi mà không có ai đến ngăn dám ngăn lại Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt nhanh chóng bước vào thang máy. Cô vội nhìn xuống điện thoại, muốn xem định vị chỉ ở tầng nào, rôi nhanh chóng ấn tầng
Có lẽ là do cô đang lo lắng nên đã không phát hiện Hứa Hướng Dương đang đi phía sau. Chỉ tiếc, thang máy đóng lại.
Hứa Hướng Dương không kịp đi cùng, chỉ có thể đứng trước thang máy gãi đầu bất đắc dĩ. Trong lòng hắn càn nhiều là hoang mang, không biết tiểu thư đang muốn làm gì.
Đang không biết làm sao, bất chợt hắn nhìn thấy thang máy bên cạnh.
Mà điều họ không biết chính là. Nhưng nhân viên trong khách sạn lại bị thông tin báo trên máy tính của khách sạn làm cho nháo loạn.
Một nhân viên trực bàn lễ tân, cô gái nhìn thông tin người mở cửa công nghệ, không khỏi bật hốt:
"Trời ạ, là thẻ kim cương!"
Một nam nhân viên khác ló đầu vào, ánh mắt hắn hiện lên sự kinh hỷ: "Trời ạ, là Dương Dương đó."
Trên bản thông tin, là hình ảnh của Hạ Nguyệt khi trưởng thành, còn có cái tên Hạ Nguyệt, sở hữu thẻ kim cương.
Nam nhân viên đó liền rơi vào trạng thấi phấn kích, nhưng nữ nhân viên bên cạnh lại nhanh chóng tạt cho nam nhân viên một chậu nước lạnh: "Cậu là bị đui à? Tên ghi là Hạ Nguyệt mà?"
Nam nhân viên cũng không phục lên tiếng:"Hừ, biết đâu Dương Dương dùng nghệ danh thì sao! Cô xem, cô ấy giống Dương Dương như vậy mà."
Nói rồi nam nhân viên còn lấy ra một tấm hình lúc Hạ Nguyệt quay tiết mục.
Hạ Nguyệt lúc này không biết cũng vì thông tin của mình mà gây ra náo loạn sau này.
Cô đứng trong thang máy, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy camara trong thang máy.
Nhớ đến khách sạn này có rất nhiều có camara, và đương nhiên vì bảo mật nên camara chỉ thu lại mà không có người quan sát.
Thang máy đến nơi, cô nhanh chóng bước ra. Nhưng cô lại ngừng lại không đi ngây, mà nhanh chóng cúi đầu xem điện thoại, muốn xem định vị để xác nhận căn phòng chị đang ở.
Hạ Nguyệt còn đang phân vân hướng đi, thì một tiếng ting phát ra từ thang máy bên cạnh vang lên.
Hạ Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Hứa Hướng Dương vội vàng bước ra, đôi mắt anh tràn đầy sự lo lắng chạy đến chỗ cô.
"Tiểu thư, cô ít nhất phải chờ tôi đi cùng khi đến mấy nơi như này chứ ạ."
Hạ Nguyệt hơi sửng ra, nhưng rất nhanh cô đã quay đi. Một bên bình đậm đáp: "Vậy nhanh đi thôi."
Hứa Hướng Dương hơi ngơ ra: "À, vâng."
Nói đoạn anh vội chạy theo Hạ Nguyệt. Nhưng trong lòng lại có rất nhiều thắc mắc. Ví như, vì sao Hạ Nguyệt có tấm thẻ vào nơi đây? Và vì sao Hạ Nguyệt không cảm thấy thắc mắc khi hắn có tấm thẻ vào đây sao? Hơn tất cả là, vì sao đột nhiên Hạ Nguyệt lại muốn đến đây.
Nhớ đến lúc trên xe, Hạ Nguyệt đã hét lên. Bảo hắn nhanh chóng chạy chở lại thành phố H.
Đang suy nghĩ miên mang.
Không biết từ bao giờ, Hạ Nguyệt đã ngừng lại trước cánh cửa phòng 111 này
Hứa Hướng Dương đi phía sau, hắn có chút thắn mắc, không kìm được hỏi: "Tiểu thư, phòng của cô là phòng này sao?"
Hứa Hướng Dương có thắc mắc cũng không có gì là lạ. Cũng vì mỗi người cũng chỉ có mỗi một thẻ, mà thẻ đó tương ứng với một phòng ở đây, và đương nhiên là một chiếc thẻ chỉ có thể mở được một
phòng.
Khác biệt là mỗi khi vị khách đó dùng xong phòng, thì căn phòng đó sẽ tự động thay đổi.
Nói dễ hiểu là một loại chìa khóa thông minh, chúng được cài đặt chỉ có thể mở một phòng mà khách sạn cho phép. Và đương nhiên, gọi là khách sạn thì nó sẽ đặt biệt hơn.
Ví dụ, một người lần đầu tiên đến khách sạn sẽ phải ở lầu 55 phòng 390. Thì lần sau người đó đến vẫn cầm theo một chiếc thẻ đó, nhưng họ lại bị bắt ở phòng 234.
Và cái thẻ của người khách hàng đó vẫn có thể mở ra cửa phòng, dù cho chiếc thẻ không thề thay đổi.
Và nếu như người dùng khách sạn lại không biết phòng họ ở đâu, thì có thể nhìn trực tiếp vào thang máy, vì lúc dùng thang máy, người dùng cũng sẽ quẹt thẻ, để thang máy có thể khởi động.
Còn có một loại xem số phòng khác, đó chính là đưa thẻ lên camara điện thoại, thì cũng có thể xem số phòng, thông qua điện thoại.
Hạ Nguyệt không nói gì, cô lấy ra điện thoại, nhanh chóng quét qua sợi dây chuyền của mình.
Trên điện thoại nhanh chóng hiện lên ba con số 222.
Hứa Hướng Dương đứng phía sau hơi kinh ngạc, anh vội vàng nói: "Cái này là..."
Đang giật mình vởi thức trước mắt, Hứa Hướng Dương nhanh chóng nhận lại thấy ánh mắt sắt bén của Hạ Nguyệt. Hắn chỉ có thể nhanh chóng ngậm lại miệng.
Thẻ ra vào khách sạn, đây là chiếc thẻ khi còn nhỏ mẹ đã tặng cô làm quà sinh nhật. Nhưng trước nay cô vẫn luôn không dùng nó, không ngờ lần đầu tiên, cô dùng nó lại là trường hợp thế này.
Cũng vì khi mẹ tặng, cô cũng còn khá nhỏ nên bà ấy đã mua một sợi dây chuyền, bỏ vào trong con chíp được gắn vào mặt sau sợi dây chuyển.
Hạ Nguyệt nhìn vào cửa phòng, dù trong phòng không nghe thấy gì nhưng sao cô vẫn thấy lo lắng và bất an.
Các ngón tay thon dài trên nhảy múa trên chiếc điện thoại. Nhanh chóng lại rất có tiết tấu.
Hứa Hướng Dương đứng phía sau quang sát, khi hắn nhìn thấy tốc động tay này cũng phải kinh ngạc cảm thán. Nhưng ngây sau đó hắn còn chấn kinh hơn nữa, khi biết đền việc Hạ Nguyệt đang làm.
Thay đổi mã xác nhập cưỡng chế hay đổi chìa khoá phòng. Một cuộc tấn công mạng cũng chỉ vì muốn thay đổi chìa khoá phòng.
Hứa Hướng Dương sắc mặt đại biến, hắn thật sự không biết nói sao mới phải, trong lòng cảm thấy Hạ Nguyệt điên rồi. Ở thành lang có biết bao nhiêu camara chứ?
Hạ Nguyệt có biết mình đang làm gì không? Là tấn công mạng, nếu bị phát hiện có thể sẽ bị bắt.
Nghiêm trọng có thể vào tù.
Hứa Hướng Dương đứng phía sau, hắn cố gắng dùng thân thể to lớn của mình, che đi việc Hạ Nguyệt đang làm lúc này.
Hạ Nguyệt lo lắng cùng sốt ruột, nhưng thao tác cô chẳng có chỗ nào sai sót. Nhưng dù có là cô ra tay, thì mã khóa này cô cũng giải quyết trong 2 phút. Một phần là do hệ thống này khó, một phần là vì cô đang dùng điện thoại.
Dù là thế, nhưng trong lòng Hạ Nguyệt không ngừng cảm thán trình độ người tạo ra hệ thống này thật sự tài giỏi.
Chỉ là, cô hơi cảm thấy tường lửa của hệ thống này, rất giống cách thao dựng tường lửa lúc của điện thoại Vương Ngữ Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.