Chương 7
akari
01/07/2014
Shinichi cùng Ran đi dạo quanh vườn hồng , cả hai đều yên lặng không nói với nhau dù chỉ một câu , lâu lâu họ liếc nhìn trộm nhau . Tuy không thích sự im lặng này nhưng cũng không biết là gì hơn . Cuối cùng , để phá tan sự im lặng này Shinichi lên tiếng :
_ Này ! Sao .... hôm nay hiền thế ? Không thích quậy nữa à ? - Anh hỏi một câu khiêu khích
_ H..... hả.... - Tim Ran như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực . Không hiểu sao khi đi cạnh anh lại tạo cho cô áp lực lớn đến vậy
Shinchi thở dài .... cúi mặt xuống một chút và hỏi :
_ .............
o0o
Trong khi đó , Aoko đang phải .....
_ CÁI GÌ ? NẤU CƠM Ư ??? - Aoko hét ầm lên khi nghe Kaito đề cập đến chuyện nấu cơm
_ Cái gì mà cậu lại phản ứng dữ vậy ? Mau nấu cơm đi chứ ? Nhưng nếu cậu muốn nhịn đói thì thôi khỏi - Kaito khiêu khích , tay xoa xoa lỗ tai ( Ngày nào Kaito cũng đến thăm cô Eri , rồi ăn cơm ở đó )
_ A ..... Kaito à ! Cậu biết không hôm qua tớ bị té một cứ rất mạnh nên bây giờ tớ mệt lắm . Hay cậu đi nấu thay tớ bữa nay nhé ! - Aoko giở trò ^^
_ Từ lúc nào cậu biết giở trò giả bệnh vậy hả ? À ... mà nếu cậu bệnh thì để tớ chữa cho . Có người nói là nếu bệnh thì tắm nước nóng sẽ khỏi nhưng vào trường hợp của cậu ... Trụng nước sôi 5 phút là khỏi thôi ! - Kaito bế sốc Aoko lên đến trước nồi nước ( Làm thiệt hả ? )
_ Ế ... đừng ! Giỡn thôi mà !!!! Bỏ tớ xuống !!!!!!!!!!!! - Aoko ôm cổ chặt cứng Kaito , la hét ầm trời
_ Ha ha ha , biết vậy thì mau nấu cơm đi ! - Kaito cười sặc sụa
_ Hay .... hay là đi ăn ở ngoài đi ! - Aoko ra ý kiến
_ HẢ ? - Kaito chợt dành cho Aoko một ánh mắt khó hiểu
_ Sao vậy ? Là gì mà cứ nhìn chằm chằm người ta vậy hả ? - Aoko
_ Không có chuyện đó đâu ! Thôi thế để tớ nấu ! - Kaito đi thẳng vào bếp , thái độ anh đã nghiêm túc hẳn ( Kaito trong fic này thật là đảm đang ) ^^
_ Tuyệt ! thế nhé ! - Aoko vui mừng đã thoát được nạn
_ Tuyệt cái gì ? Cậu lo mà dọn nhà cửa đi ! còn nhiều việc để là lắm đó ! - Kaito nói một câu làm Aoko cứng đơ
..... Một lúc sau .... Aoko đã quét bụi ở tủ sách , Kaito vẫn đang trong bếp lui cui với cái nồi cơm
'' Khổ quá , không ngờ thường dân phải làm việc vất vả như vậy , trước giờ mình có biết làm mấy cái việc này đâu chứ . Nào là nấu cơm , giặt ủi , dọn dẹp ,.... Trời ơi , mình kiệt sức trước khi làm xong mấy cái công việc này mất . Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó , mình bây giờ đã được tự do nhưng ..... Thôi kệ ... Dù sao cũng đỡ hơn là giam mình trong hoàng cung . Mà .... Cái anh chàng Kaito này cũng ít đáng ghét hơn cái tên Kudo đó nhiều .... Mà nhắc mới để ý , gương mặt cậu ta và Kudo rất giồng nhau .... Không để ý kĩ thì rất dễ bị nhầm lẫn . Ơ.... Trời ơi mình nghĩ gì vậy nè . Phải đóng làm Ran cho thật tôt , Không có thời gian đâu mà suy nghĩ đến những chuyện này " Aoko lắc đầu tự nhắc mình không được để tâm đến chuyện đó . Bây giờ mơi nhận ra , mặt cô đang đỏ ửng ....
Bỗng ... cái ghế cô đang đứng ngã ra .... và theo quán tính thì Aoko cũng bị kéo ngã theo .
_ Á á á á á !!!!! RẦM - Aoko bị ngã xuống , Kaito liền chạy ra đỡ cô dậy .....
_ Ran ! cậu không sao chứ ??? - Kaito lo lắng
_ Gãy chân mất - Aoko ôm chân mình , có vẻ là rất đau
_ Cái ghế đó là như vậy mà ,cậu bị té vì nó tổng cộng là 5 lần rồi mà sao không rút kinh nghiệm gì thế ! Đứng thôi mà còn bị ngã thì làm gì được hả ? - Kaito
==========
10 phúp sau .... Kaito đang băng vết thương lại cho Aoko
_ Cám ơn cậu ! - Aoko nở một nụ cười thật tươi
_ Không có gì , băng xong rồi . Để trả ơn ... cậu có thể trả lời cho tớ một câu được không ??? - Kaito nói , vẫn cúi gầm mặt xuống
_ H...hả....cậu cứ hỏi đi - Aoko hồi hộp . trái tim dường như không thể thở được
_ Thực ra ...... cô ..... Thực sự là ai ? - Kaito ngước mặt lên , nhìn thẳng vào mắt Aoko , Ánh mắt nghiêm túc của Kaito dành cho Aoko.......LÀm cô phải sợ hãi
o0o
- Cô ..... Không phải là Aoko ......... Cô thực sự là ai ???? - Đó cũng là câu nói của Shinichi . Ran như chết lặng , khi phải đối diện với ánh mắt của Shinichi . Đôi mắt đó như muốn nói là : Tôi đã biết hết mọi thứ , cô đừng hòng chối . Cảm giác khó chịu , tim cô như không còn đập nữa .... Thân mình run rẩy , lo sợ
o0o
_ Kaito à ! Cậu .... cậu nói cái quái gì thế ? tớ.... tớ... tớ là Ran đây mà . - Aoko lúc này cũng không khác gì Ran . À không , cô mạnh mẽ hơn Ran nhiều . Nếu chuyện này bị lộ thì cô cũng không sao nhưng vấn đề làm Ran.... Cô ấy sẽ bị trị tội . nên ... cho dù anh có nói gì thì cô cũng không nhận
_ Không có đường chối đâu . Cô thực sự không phải Ran . Tôi lấy tính mạng ra để đảm bảo ..... cô là kẻ giả mạo
_ Ơ .... tôi .... - Aoko không thể thắng được ánh mắt kiên cường đó .
o0o
- Anh .... anh .... - Ran lo sợ không biết phải nói gì trong lúc này .... Cô không thể nghĩ ra được mọt lí do nào để chối . Từ nhỏ cô đã không quen với việc nói dối . Mà nếu cô có nói thì cũng không ai tin được cái lí do của cô
- Tôi xin anh đấy !!!! Tôi đúng thực đã giả làm Aoko . Nhưng tôi không có ý gì xấu hết . Nên .... Nên .... nên xin anh đừng nói cho ai biết chuyện này ..... Tôi chỉ ở đây một tuần thôi . Sau một tuần Aoko thật đã trở về .... - Ran hít một hơi nói hết cho Shinichi biết . Cô cúi người xuống cầu xin cậu
_ Làm thế thân? Mọi chuyện là Sao ? Cô có thể nói rõ hơn được không ???? - Shinichi hỏi
_.........................
o0o
Sau một hồi không thể chối , những câu hỏi hóc búa của Kaito , Aoko đành cúi đầu nhận ..... Tuy là phải mất hết một tiếng đồng hồ ...... Aoko kể lại hết mọi chuyện cho Kaito , Cô xin anh hãy giữ bí mật và cô và vì cả Ran .....
Bây giờ , họ đang ngồi trên mái nhà , tận hưởng làm gió mát mẻ và trong lành . Aoko mắt lại , ngước mặt lên bầu trời xanh . Lúc này không còn lanh chanh như lúc trước . Cô đã trở nên nghiêm túc mỗi khi đối diện với ánh mắt đó . Anh như có một sức hút làm cô không thể cưỡng lại . Nụ cười ấm áp đó , Đôi mắt hút hốn tứ lúc nào đã biến cô thành người thật thà , dễ bảo ..........
_ Vậy Ran giờ sao rồi ??? - Kaito hỏi
- Cô ấy .... chắc là ổn , nhưng .... tôi không hiểu .... tại sao anh biết tôi không phải Ran ? Chẳng phải chúng tôi rất giúp nhau sao? - Aoko
_ Đúng là cô giống Ran đến nỗi khó tả nhưng ... Tính tình của 2 cô thì khác hẳn .- Kaito nói
_ Ừ .... Tôi cũng công nhận điều đó ... Ran thì hiền lành , thật thà lại dịu dàng nữa còn tôi thì chỉ thích phá phách thôi nhưng trong thời gian đó tôi chẳng cố gắng tỏ ra giống Ran hay sao ? - Aoko
_ Hừm .... Nhưng ..... Còn một điều nữa , và nhờ điều đó tôi có thể chắc chắn ... cô không phải Ran ... - Kaito nhìn lại cái ghế đang nằm lăn lóc dưới sàn - Lúc cô té , cô đã than đau đớn đến không chịu nỗi ..... Nhưng ... nếu là Ran thì cô ấy sẽ không như vậy ....
_ Hả ???? Thì ra Ran còn chịu đau giỏi hơn tôi . - Aoko
_ Không , như tôi nói .... Ran đã nhiều lần bị té , vấp ngã .... Nhưng cô ấy không kêu đau hay khóc lóc . Không khóc không phải là không đau ..... Ran không muốn mọi người vì mình mà lo lắng ... Ran là vậy đó
_ Ran .... thật là kiên cường - Aoko công nhận
o0o
Trong lúc này , Shinichi im lặng lắng nghe Ran kể lại mọi chuyện ......
_ .... Làm như vậy đó , tôi biết làm vậy là không tốt nhưng tôi ... tôi - Ran nói , vẫn cúi mặt xuống
_ Thì ra là vậy . Tôi hiểu rồi .... Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này - Shinchi thở dài .... nâng cằm cô lên và tặng cho cô một nụ cười ấm áp ...... Mặt Ran bây giờ đỏ đến nỗi không thể nào đỏ hơn được nữa . Không hiểu sao .... tim cô đập mạnh đến vậy , Cô cảm thấy sự ấm áp trong anh , không như những gì Aoko kể -
_ Vậy ..... anh .... sẽ giúp tôi chứ ???? - Ran hỏi một cách ngại ngùng
_ Thôi được , Nhưng tôi công nhận cô gan thật .... dám giả mạo công chúa à ? - Shinichi cười
_ A.. cái đó ... tôi ....- Ran cuống lên
_ Tôi đùa thôi ! Làm gì mà cuống lên thế . Tôi hiểu mà , cô mà gặp phải con nhỏ đó thì khó mà thoát - Shinichi nói
_ Anh không thích Aoko cho lắm nhỉ ? - Ran hỏi
_ Cái đó cô tự mà biết - Shinichi quay mặt đi - Cô ấy hoàn toàn khác với cô - Shinichi từ từ tiến đến sát mặt Ran . Ran mở to mắt ra , tay chân như bị đóng băng .... Hơi thở anh lan khắp mặt Ran .... Chỉ còn cách nhau 1 milime1t nữa , anh dừng lại . Đứng dậy ......^^ ( Không nhanh như vậy đâu , đừng vội mừng )
_ Thấy chưa ? Nếu là Aoko thì nó sẽ không ngồi đóng băng như cô đâu - Shinichi nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi bước đi
Còn Ran , Cô vẫn ngồi đó ..... tim cô đang biểu tình dữ dội .... Không cách nào ngăn ....... Hơi thở anh vẫn còn động trên gò má đỏ ửng của cô ..... '' Anh chàng này ..... anh ta tạo cho mình một cảm giác thật kì lạ .... Mình phải làm sao đây ???? Mình bị gì vậy nè ???? '' RAn lắc nhẹ đầu
THẾ LÀ NGÀY THỨ 1 LÀM CÔNG CHÚA ĐÃ HẾT .... VỀ SAU SẼ RẤT RẮC RỐI VÀ GIANG NAN LẮM ĐÂY
_ Này ! Sao .... hôm nay hiền thế ? Không thích quậy nữa à ? - Anh hỏi một câu khiêu khích
_ H..... hả.... - Tim Ran như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực . Không hiểu sao khi đi cạnh anh lại tạo cho cô áp lực lớn đến vậy
Shinchi thở dài .... cúi mặt xuống một chút và hỏi :
_ .............
o0o
Trong khi đó , Aoko đang phải .....
_ CÁI GÌ ? NẤU CƠM Ư ??? - Aoko hét ầm lên khi nghe Kaito đề cập đến chuyện nấu cơm
_ Cái gì mà cậu lại phản ứng dữ vậy ? Mau nấu cơm đi chứ ? Nhưng nếu cậu muốn nhịn đói thì thôi khỏi - Kaito khiêu khích , tay xoa xoa lỗ tai ( Ngày nào Kaito cũng đến thăm cô Eri , rồi ăn cơm ở đó )
_ A ..... Kaito à ! Cậu biết không hôm qua tớ bị té một cứ rất mạnh nên bây giờ tớ mệt lắm . Hay cậu đi nấu thay tớ bữa nay nhé ! - Aoko giở trò ^^
_ Từ lúc nào cậu biết giở trò giả bệnh vậy hả ? À ... mà nếu cậu bệnh thì để tớ chữa cho . Có người nói là nếu bệnh thì tắm nước nóng sẽ khỏi nhưng vào trường hợp của cậu ... Trụng nước sôi 5 phút là khỏi thôi ! - Kaito bế sốc Aoko lên đến trước nồi nước ( Làm thiệt hả ? )
_ Ế ... đừng ! Giỡn thôi mà !!!! Bỏ tớ xuống !!!!!!!!!!!! - Aoko ôm cổ chặt cứng Kaito , la hét ầm trời
_ Ha ha ha , biết vậy thì mau nấu cơm đi ! - Kaito cười sặc sụa
_ Hay .... hay là đi ăn ở ngoài đi ! - Aoko ra ý kiến
_ HẢ ? - Kaito chợt dành cho Aoko một ánh mắt khó hiểu
_ Sao vậy ? Là gì mà cứ nhìn chằm chằm người ta vậy hả ? - Aoko
_ Không có chuyện đó đâu ! Thôi thế để tớ nấu ! - Kaito đi thẳng vào bếp , thái độ anh đã nghiêm túc hẳn ( Kaito trong fic này thật là đảm đang ) ^^
_ Tuyệt ! thế nhé ! - Aoko vui mừng đã thoát được nạn
_ Tuyệt cái gì ? Cậu lo mà dọn nhà cửa đi ! còn nhiều việc để là lắm đó ! - Kaito nói một câu làm Aoko cứng đơ
..... Một lúc sau .... Aoko đã quét bụi ở tủ sách , Kaito vẫn đang trong bếp lui cui với cái nồi cơm
'' Khổ quá , không ngờ thường dân phải làm việc vất vả như vậy , trước giờ mình có biết làm mấy cái việc này đâu chứ . Nào là nấu cơm , giặt ủi , dọn dẹp ,.... Trời ơi , mình kiệt sức trước khi làm xong mấy cái công việc này mất . Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó , mình bây giờ đã được tự do nhưng ..... Thôi kệ ... Dù sao cũng đỡ hơn là giam mình trong hoàng cung . Mà .... Cái anh chàng Kaito này cũng ít đáng ghét hơn cái tên Kudo đó nhiều .... Mà nhắc mới để ý , gương mặt cậu ta và Kudo rất giồng nhau .... Không để ý kĩ thì rất dễ bị nhầm lẫn . Ơ.... Trời ơi mình nghĩ gì vậy nè . Phải đóng làm Ran cho thật tôt , Không có thời gian đâu mà suy nghĩ đến những chuyện này " Aoko lắc đầu tự nhắc mình không được để tâm đến chuyện đó . Bây giờ mơi nhận ra , mặt cô đang đỏ ửng ....
Bỗng ... cái ghế cô đang đứng ngã ra .... và theo quán tính thì Aoko cũng bị kéo ngã theo .
_ Á á á á á !!!!! RẦM - Aoko bị ngã xuống , Kaito liền chạy ra đỡ cô dậy .....
_ Ran ! cậu không sao chứ ??? - Kaito lo lắng
_ Gãy chân mất - Aoko ôm chân mình , có vẻ là rất đau
_ Cái ghế đó là như vậy mà ,cậu bị té vì nó tổng cộng là 5 lần rồi mà sao không rút kinh nghiệm gì thế ! Đứng thôi mà còn bị ngã thì làm gì được hả ? - Kaito
==========
10 phúp sau .... Kaito đang băng vết thương lại cho Aoko
_ Cám ơn cậu ! - Aoko nở một nụ cười thật tươi
_ Không có gì , băng xong rồi . Để trả ơn ... cậu có thể trả lời cho tớ một câu được không ??? - Kaito nói , vẫn cúi gầm mặt xuống
_ H...hả....cậu cứ hỏi đi - Aoko hồi hộp . trái tim dường như không thể thở được
_ Thực ra ...... cô ..... Thực sự là ai ? - Kaito ngước mặt lên , nhìn thẳng vào mắt Aoko , Ánh mắt nghiêm túc của Kaito dành cho Aoko.......LÀm cô phải sợ hãi
o0o
- Cô ..... Không phải là Aoko ......... Cô thực sự là ai ???? - Đó cũng là câu nói của Shinichi . Ran như chết lặng , khi phải đối diện với ánh mắt của Shinichi . Đôi mắt đó như muốn nói là : Tôi đã biết hết mọi thứ , cô đừng hòng chối . Cảm giác khó chịu , tim cô như không còn đập nữa .... Thân mình run rẩy , lo sợ
o0o
_ Kaito à ! Cậu .... cậu nói cái quái gì thế ? tớ.... tớ... tớ là Ran đây mà . - Aoko lúc này cũng không khác gì Ran . À không , cô mạnh mẽ hơn Ran nhiều . Nếu chuyện này bị lộ thì cô cũng không sao nhưng vấn đề làm Ran.... Cô ấy sẽ bị trị tội . nên ... cho dù anh có nói gì thì cô cũng không nhận
_ Không có đường chối đâu . Cô thực sự không phải Ran . Tôi lấy tính mạng ra để đảm bảo ..... cô là kẻ giả mạo
_ Ơ .... tôi .... - Aoko không thể thắng được ánh mắt kiên cường đó .
o0o
- Anh .... anh .... - Ran lo sợ không biết phải nói gì trong lúc này .... Cô không thể nghĩ ra được mọt lí do nào để chối . Từ nhỏ cô đã không quen với việc nói dối . Mà nếu cô có nói thì cũng không ai tin được cái lí do của cô
- Tôi xin anh đấy !!!! Tôi đúng thực đã giả làm Aoko . Nhưng tôi không có ý gì xấu hết . Nên .... Nên .... nên xin anh đừng nói cho ai biết chuyện này ..... Tôi chỉ ở đây một tuần thôi . Sau một tuần Aoko thật đã trở về .... - Ran hít một hơi nói hết cho Shinichi biết . Cô cúi người xuống cầu xin cậu
_ Làm thế thân? Mọi chuyện là Sao ? Cô có thể nói rõ hơn được không ???? - Shinichi hỏi
_.........................
o0o
Sau một hồi không thể chối , những câu hỏi hóc búa của Kaito , Aoko đành cúi đầu nhận ..... Tuy là phải mất hết một tiếng đồng hồ ...... Aoko kể lại hết mọi chuyện cho Kaito , Cô xin anh hãy giữ bí mật và cô và vì cả Ran .....
Bây giờ , họ đang ngồi trên mái nhà , tận hưởng làm gió mát mẻ và trong lành . Aoko mắt lại , ngước mặt lên bầu trời xanh . Lúc này không còn lanh chanh như lúc trước . Cô đã trở nên nghiêm túc mỗi khi đối diện với ánh mắt đó . Anh như có một sức hút làm cô không thể cưỡng lại . Nụ cười ấm áp đó , Đôi mắt hút hốn tứ lúc nào đã biến cô thành người thật thà , dễ bảo ..........
_ Vậy Ran giờ sao rồi ??? - Kaito hỏi
- Cô ấy .... chắc là ổn , nhưng .... tôi không hiểu .... tại sao anh biết tôi không phải Ran ? Chẳng phải chúng tôi rất giúp nhau sao? - Aoko
_ Đúng là cô giống Ran đến nỗi khó tả nhưng ... Tính tình của 2 cô thì khác hẳn .- Kaito nói
_ Ừ .... Tôi cũng công nhận điều đó ... Ran thì hiền lành , thật thà lại dịu dàng nữa còn tôi thì chỉ thích phá phách thôi nhưng trong thời gian đó tôi chẳng cố gắng tỏ ra giống Ran hay sao ? - Aoko
_ Hừm .... Nhưng ..... Còn một điều nữa , và nhờ điều đó tôi có thể chắc chắn ... cô không phải Ran ... - Kaito nhìn lại cái ghế đang nằm lăn lóc dưới sàn - Lúc cô té , cô đã than đau đớn đến không chịu nỗi ..... Nhưng ... nếu là Ran thì cô ấy sẽ không như vậy ....
_ Hả ???? Thì ra Ran còn chịu đau giỏi hơn tôi . - Aoko
_ Không , như tôi nói .... Ran đã nhiều lần bị té , vấp ngã .... Nhưng cô ấy không kêu đau hay khóc lóc . Không khóc không phải là không đau ..... Ran không muốn mọi người vì mình mà lo lắng ... Ran là vậy đó
_ Ran .... thật là kiên cường - Aoko công nhận
o0o
Trong lúc này , Shinichi im lặng lắng nghe Ran kể lại mọi chuyện ......
_ .... Làm như vậy đó , tôi biết làm vậy là không tốt nhưng tôi ... tôi - Ran nói , vẫn cúi mặt xuống
_ Thì ra là vậy . Tôi hiểu rồi .... Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này - Shinchi thở dài .... nâng cằm cô lên và tặng cho cô một nụ cười ấm áp ...... Mặt Ran bây giờ đỏ đến nỗi không thể nào đỏ hơn được nữa . Không hiểu sao .... tim cô đập mạnh đến vậy , Cô cảm thấy sự ấm áp trong anh , không như những gì Aoko kể -
_ Vậy ..... anh .... sẽ giúp tôi chứ ???? - Ran hỏi một cách ngại ngùng
_ Thôi được , Nhưng tôi công nhận cô gan thật .... dám giả mạo công chúa à ? - Shinichi cười
_ A.. cái đó ... tôi ....- Ran cuống lên
_ Tôi đùa thôi ! Làm gì mà cuống lên thế . Tôi hiểu mà , cô mà gặp phải con nhỏ đó thì khó mà thoát - Shinichi nói
_ Anh không thích Aoko cho lắm nhỉ ? - Ran hỏi
_ Cái đó cô tự mà biết - Shinichi quay mặt đi - Cô ấy hoàn toàn khác với cô - Shinichi từ từ tiến đến sát mặt Ran . Ran mở to mắt ra , tay chân như bị đóng băng .... Hơi thở anh lan khắp mặt Ran .... Chỉ còn cách nhau 1 milime1t nữa , anh dừng lại . Đứng dậy ......^^ ( Không nhanh như vậy đâu , đừng vội mừng )
_ Thấy chưa ? Nếu là Aoko thì nó sẽ không ngồi đóng băng như cô đâu - Shinichi nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi bước đi
Còn Ran , Cô vẫn ngồi đó ..... tim cô đang biểu tình dữ dội .... Không cách nào ngăn ....... Hơi thở anh vẫn còn động trên gò má đỏ ửng của cô ..... '' Anh chàng này ..... anh ta tạo cho mình một cảm giác thật kì lạ .... Mình phải làm sao đây ???? Mình bị gì vậy nè ???? '' RAn lắc nhẹ đầu
THẾ LÀ NGÀY THỨ 1 LÀM CÔNG CHÚA ĐÃ HẾT .... VỀ SAU SẼ RẤT RẮC RỐI VÀ GIANG NAN LẮM ĐÂY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.