Chương 8
akari
01/07/2014
Thế là một ngày làm công chúa vất vả của Ran đã qua đi một cách suông sẻ , à không , không hẳn là suông sẻ . Cô đã để lộ thân phận với một người . Người đó là Kudo Shinichi , là vị hoàng tử láng giềng '' quái lạ " . Nhưng thật may là anh hứa sẽ không nói với ai chuyện này và sẽ giúp đỡ cô
Còn về phần Aoko , cô cũng không khác gì Ran ..... Thân phận cô cũng bị lộ và người biết được là Kaito Kuroba , là bạn của thân của Ran ..... Nhưng anh cũng đã đồng ý giúp cô
Cứ nghĩ những chuyện xấu sẽ không xảy ra nếu họ không nói với ai chuyện này ... Nhưng không đơn giản như vậy , những chuyện rắc rối sắp xảy ra với hai cô gái của chúng ta ... sẽ không lâu đâu ....
o0o
Một buổi sáng đẹp trời và trong lành ....
Ran đang đứng trước cửa sổ nhìn ngắm những bông hoa xinh tươi đang khoe mình dưới ánh nắng đầu tiên .... Cuộc sống trong cung điện quả thật rất tuyệt .... Được khoác trên mình những bộ đẹp xinh đẹp , lộng lẫy . Xung quanh thì người hầu kẻ hậu nhưng ..... Sao vẫn còn thiếu gì đó thì phải .... Bây giờ cô đang nhớ nhà , nhớ mẹ .... nhớ Kaito .... Không có những lời chọc phá của cậu ấy thì lại thấy buồn buồn thế nào ấy ....
Lúc này ở dưới phòng của công chúa .....
Mọi người đang bàn tán ầm ĩ .... dường những đây là chuyện ngàn năm có một ....
_ K....kudo .... có chuyện gì mà cháu đến đây thế ? Nếu là ngày gặp mặt thì bác nhớ là hôm qua cháu mới .... - Đức vua Nakamori vô cùng ngạc nhiên khi chỉ mới sáng sớm mà chàng hoàng tử Kudo Shinichi đã đến và đòi tìm gặp Ran à không , phải là công chúa Aoko
_ À .... tại cháu có chút việc ấy mà .... Bây giờ cháu có thể lên gặp cô ấy được không ạ ??? - Shinichi hỏi
_ Được chứ được chứ , hiếm khi cháu " tự nguyện " đến tìm con bé Aoko nhà bác - Nakamori đẩy Shinichi lên lầu
Shinichi chầm chậm lên , đến cánh cửa có treo một bảng gỗ có ghi chữ Aoko ...... Anh nhẹ nhàng mở cửa mà không gây ra một tiếng động dù là nhỏ nhất ( là gì vậy nhỉ ? Có phải ăn trộm đâu ) Cách cửa choàng mở , anh trông thấy Ran đang ngồi trên cửa sổ , nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt và quyến rũ của mình . Mùi hoa oải hương tràn ngập khắp căn phòng . Đôi mắt màu tím biếc trong sáng , hồn nhiên trầm ngâm nhìn ra ngoài cung , Có chút gì đó buồn phiền đọng trong đôi mắt cô ..... Nhưng không , cô vẫn đẹp và đầy quyến rũ .... Shinichi như chết đứng tại chỗ . Ran có vẻ như chưa biết đến sự có mặt của anh ..... Cho đến khi lấy lại được lí trí , anh lắc mạnh đầu rồi .....
_ E hèm ! - Anh lên tiếng để Ran nhận ra sự có mặt của mình .
_ Ơ ..... Hoàng .... hoàng tử Kudo ..... tại sao ? Ờ ..... Tôi nghe Aoko nói là một tuần chỉ cần gặp một lần - Ran quay lại bối rồi , không hiểu sao trái tim cô tự dưng biểu tình dữ dội khi cô nhìn thấy anh
_ Đúng là một tuần phải gặp ít nhất là một lần nhưng cũng đâu nghiêm cấm nếu như một tuần gặp nhau 2 lần - Shinichi nói , vẻ điềm tĩnh đến khó ưa
_ À .... không tôi .... nhưng anh có chuyện gì mà tìm tôi thế ? - Ran cuống lên
_ Tôi đến xem coi khả năng diễn đạt làm công chúa của cô đến cỡ nào - Vẫn cái vẻ điềm tĩnh đó , hình như anh đang muốn chọc tức cô thì phải
_ Anh ...... Anh muốn giúp hay là phá hoại thế - Ran hỏi , Cảm xúc cũng không biết nói thế nào . Không phải là tức giận , không phải dỗi hờn . Cảm thấy có chút khó chịu thôi
_ Tùy cô nghĩ thôi . À mà quên , tôi vẫn chưa biết tên cô ? - Shinichi
_ Tôi là Ran , Mouri Ran - Ran trả lời
_ Ồ .... Mẹ tôi nói là muốn mời cô chiều nay qua đó chơi đấy ! Ý cô thế nào ? - Shinichi hỏi
_ Mẹ anh ? Bà Yukiko Kudo đúng không ? - Ran ngập ngừng
_ Đúng , Aoko chắc cũng đã kể cho cô ít nhiều về người ở trong cung rồi nhỉ ? - Shinichi
_ Ư.... Ừm - Ran gật đầu
_ Ngoan ngoãn gật đầu như vậy không phải là Aoko , cô mà cứ như vậy là bị lộ có ngày - Shinichi - Mà hình như cô có chuyện gì không vui thì phải - Shinichi hỏi , che giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình . " Thật điên khùng quá đi mất . Tự nhiên lại quan tâm đến một đứa con gái " Đó là những gì mà anh có thể nghĩ lúc đó
_ Tôi ..... Nhớ nhà - Ran nói , giọng buồn hẳn đi .
_ Đi thôi ! - Shinichi nắm tay Ran lôi ra khỏi phòng
_ Nhưng .... Đi đâu chứ ? - Ran cố giằng lại
_ Tôi giúp cô về thăm nhà - Shinichi trả lời tỉnh bơ
_ Hả ? Được sao ? - Ran ngạc nhiên
_ Hỏi nhiều làm gì ? Đi thôi ! - Shinichi kéo Ran ra , Bước xuống lầu . Trước mắt của các quan và nữ hầu ..... Ông Nakamori ngạc nhiên trố mắt to đến nỗi không thể to hơn nữa . Suốt 10 năm qua ...... Đây là lần đầu , Shinichi đến tìm con gái ông , lần đầu nắm tay cô . Dù ông không biết là ... Đó là Ran , không phải Aoko
Shinichi cứ thế mà xiết chặt tay Ran ....... Còn về Ran ..... Tim đập nhanh không thể nào ngay lại , hơi ấm từ bàn tay anh cứ thế lan truyền sang cô ...... Một cảm giác gì đó ... rất khó tả ... Như một luồn điện chạy ngang qua người
_ Á .... - Dòng suy nghĩ của cô bị ngắt khi nhận ra anh đang bế mình đặt mình lên lưng một con ngựa trắng muốt - Anh .... anh làm gì vậy ? - Ran hỏi
_ Giúp cô , Về thăm nhà . Được chưa ? - Shinichi nói xong cũng nhảy lên ngựa . Anh phi ngựa và cứ thế nó chạy ra khỏi hòang cung , chỉ có điều ...... Cái yên có lẽ hơn chặt , đường đi thì gập ghềnh . Ran cứ liên tục bị ngã vào bờ ngực của Shinichi .
_ Này ... sao anh được ra hoàng cung dễ vậy ? Còn Aoko thì phải trốn ra ? - Ran nuốt nước bọt , quyết định phá tan bầu không khí im lặng của 2 người
_ Tôi có thể được ra bất cứ lúc nào vì tôi không phải là công chúa , không cần phải cấm cung cho đến lúc lấy chồng mới đc thả ra . Như vậy có khác gì nhà tù chứ . Tôi vẫn hay ra ngoài săn thú mà - Shinichi trả lời , Mắt vẫn hướng về phía trước
_ Lấy chồng rồi mới được thả ra sao ? SAo mà khó khăn vậy ? Khổ cho Aoko quá ! Mà ..... À .... - RAn chưa nói hết thì lại một lần nữa , cô bị ngã vào lòng ngực Shinichi .... Mặt cô bây giở đỏ còn hơn quả cà chín
- Đường ở đây gập ghềnh lắm , Cẩn thận chứ ?! Nhà cô còn xa không ? - Shinichi hỏi . Cố che đi bộ mặt đỏ ửng
_ Anh đi thẳng rồi quẹo trái là tới - Ran ngượng ngùng trả lời
VÀ rồi sau đó , họ im lặng cho đến khi thấy một căn nhà khá nhỏ và cũ . Từ trong nhà phát ra những tiếng cãi nhau ầm ĩ ........
_ Nhà cô đó hả ? Ngoài sức tưởng tượng của tôi - Shinichi nhìn ngôi nhà
_ Tôi biết là nó nhỏ và cũ kĩ nhưng ít ra anh cũng không nên mất lịch sự như vậy - RAn bĩu môi
_ Thế ... còn tiếng cãi nhau í ớ đó là gì ? - Shinichi
_ Sao kì vậy ta ? Sao lại có tiếng cãi nhau ? - Ran đi ra cửa sau của ngôi nhà và sau đó .... cô trông thấy một đám khói ..... " TRời , không lẽ cháy ... " NHìn vào trong nhà ......
_ Đồ ngốc , Sao lại ngốc quá vậy hả ? Nấu cơm mà không bỏ nước , ăn cái gì mà ngốc quá vậy ? CÓ phải cơm rang đâu ? - Anh chàng bực bội nấu lại nồi cơm
_ Sao mà tôi biết được , trước giờ tôi có nấu cơm đâu - Cô gái kia cãi lại
_ Nấu cơm thì phải bỏ nước , điều này con nít 3 tuổi nó cũng biết đó ! - Chàng trai không vừa
- KAITO ! AOKO ! - RAn kêu , cắt ngang cuộc cãi nhau
_ RAn - cả hai vui mừng chạy đến - Ủa ..... Ran .... sa .... sao hắn cũng đến ? - Aoko chợt nhận ra khuôn mặt khó ưa đang đứng sau Ran .......
Còn về phần Aoko , cô cũng không khác gì Ran ..... Thân phận cô cũng bị lộ và người biết được là Kaito Kuroba , là bạn của thân của Ran ..... Nhưng anh cũng đã đồng ý giúp cô
Cứ nghĩ những chuyện xấu sẽ không xảy ra nếu họ không nói với ai chuyện này ... Nhưng không đơn giản như vậy , những chuyện rắc rối sắp xảy ra với hai cô gái của chúng ta ... sẽ không lâu đâu ....
o0o
Một buổi sáng đẹp trời và trong lành ....
Ran đang đứng trước cửa sổ nhìn ngắm những bông hoa xinh tươi đang khoe mình dưới ánh nắng đầu tiên .... Cuộc sống trong cung điện quả thật rất tuyệt .... Được khoác trên mình những bộ đẹp xinh đẹp , lộng lẫy . Xung quanh thì người hầu kẻ hậu nhưng ..... Sao vẫn còn thiếu gì đó thì phải .... Bây giờ cô đang nhớ nhà , nhớ mẹ .... nhớ Kaito .... Không có những lời chọc phá của cậu ấy thì lại thấy buồn buồn thế nào ấy ....
Lúc này ở dưới phòng của công chúa .....
Mọi người đang bàn tán ầm ĩ .... dường những đây là chuyện ngàn năm có một ....
_ K....kudo .... có chuyện gì mà cháu đến đây thế ? Nếu là ngày gặp mặt thì bác nhớ là hôm qua cháu mới .... - Đức vua Nakamori vô cùng ngạc nhiên khi chỉ mới sáng sớm mà chàng hoàng tử Kudo Shinichi đã đến và đòi tìm gặp Ran à không , phải là công chúa Aoko
_ À .... tại cháu có chút việc ấy mà .... Bây giờ cháu có thể lên gặp cô ấy được không ạ ??? - Shinichi hỏi
_ Được chứ được chứ , hiếm khi cháu " tự nguyện " đến tìm con bé Aoko nhà bác - Nakamori đẩy Shinichi lên lầu
Shinichi chầm chậm lên , đến cánh cửa có treo một bảng gỗ có ghi chữ Aoko ...... Anh nhẹ nhàng mở cửa mà không gây ra một tiếng động dù là nhỏ nhất ( là gì vậy nhỉ ? Có phải ăn trộm đâu ) Cách cửa choàng mở , anh trông thấy Ran đang ngồi trên cửa sổ , nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt và quyến rũ của mình . Mùi hoa oải hương tràn ngập khắp căn phòng . Đôi mắt màu tím biếc trong sáng , hồn nhiên trầm ngâm nhìn ra ngoài cung , Có chút gì đó buồn phiền đọng trong đôi mắt cô ..... Nhưng không , cô vẫn đẹp và đầy quyến rũ .... Shinichi như chết đứng tại chỗ . Ran có vẻ như chưa biết đến sự có mặt của anh ..... Cho đến khi lấy lại được lí trí , anh lắc mạnh đầu rồi .....
_ E hèm ! - Anh lên tiếng để Ran nhận ra sự có mặt của mình .
_ Ơ ..... Hoàng .... hoàng tử Kudo ..... tại sao ? Ờ ..... Tôi nghe Aoko nói là một tuần chỉ cần gặp một lần - Ran quay lại bối rồi , không hiểu sao trái tim cô tự dưng biểu tình dữ dội khi cô nhìn thấy anh
_ Đúng là một tuần phải gặp ít nhất là một lần nhưng cũng đâu nghiêm cấm nếu như một tuần gặp nhau 2 lần - Shinichi nói , vẻ điềm tĩnh đến khó ưa
_ À .... không tôi .... nhưng anh có chuyện gì mà tìm tôi thế ? - Ran cuống lên
_ Tôi đến xem coi khả năng diễn đạt làm công chúa của cô đến cỡ nào - Vẫn cái vẻ điềm tĩnh đó , hình như anh đang muốn chọc tức cô thì phải
_ Anh ...... Anh muốn giúp hay là phá hoại thế - Ran hỏi , Cảm xúc cũng không biết nói thế nào . Không phải là tức giận , không phải dỗi hờn . Cảm thấy có chút khó chịu thôi
_ Tùy cô nghĩ thôi . À mà quên , tôi vẫn chưa biết tên cô ? - Shinichi
_ Tôi là Ran , Mouri Ran - Ran trả lời
_ Ồ .... Mẹ tôi nói là muốn mời cô chiều nay qua đó chơi đấy ! Ý cô thế nào ? - Shinichi hỏi
_ Mẹ anh ? Bà Yukiko Kudo đúng không ? - Ran ngập ngừng
_ Đúng , Aoko chắc cũng đã kể cho cô ít nhiều về người ở trong cung rồi nhỉ ? - Shinichi
_ Ư.... Ừm - Ran gật đầu
_ Ngoan ngoãn gật đầu như vậy không phải là Aoko , cô mà cứ như vậy là bị lộ có ngày - Shinichi - Mà hình như cô có chuyện gì không vui thì phải - Shinichi hỏi , che giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình . " Thật điên khùng quá đi mất . Tự nhiên lại quan tâm đến một đứa con gái " Đó là những gì mà anh có thể nghĩ lúc đó
_ Tôi ..... Nhớ nhà - Ran nói , giọng buồn hẳn đi .
_ Đi thôi ! - Shinichi nắm tay Ran lôi ra khỏi phòng
_ Nhưng .... Đi đâu chứ ? - Ran cố giằng lại
_ Tôi giúp cô về thăm nhà - Shinichi trả lời tỉnh bơ
_ Hả ? Được sao ? - Ran ngạc nhiên
_ Hỏi nhiều làm gì ? Đi thôi ! - Shinichi kéo Ran ra , Bước xuống lầu . Trước mắt của các quan và nữ hầu ..... Ông Nakamori ngạc nhiên trố mắt to đến nỗi không thể to hơn nữa . Suốt 10 năm qua ...... Đây là lần đầu , Shinichi đến tìm con gái ông , lần đầu nắm tay cô . Dù ông không biết là ... Đó là Ran , không phải Aoko
Shinichi cứ thế mà xiết chặt tay Ran ....... Còn về Ran ..... Tim đập nhanh không thể nào ngay lại , hơi ấm từ bàn tay anh cứ thế lan truyền sang cô ...... Một cảm giác gì đó ... rất khó tả ... Như một luồn điện chạy ngang qua người
_ Á .... - Dòng suy nghĩ của cô bị ngắt khi nhận ra anh đang bế mình đặt mình lên lưng một con ngựa trắng muốt - Anh .... anh làm gì vậy ? - Ran hỏi
_ Giúp cô , Về thăm nhà . Được chưa ? - Shinichi nói xong cũng nhảy lên ngựa . Anh phi ngựa và cứ thế nó chạy ra khỏi hòang cung , chỉ có điều ...... Cái yên có lẽ hơn chặt , đường đi thì gập ghềnh . Ran cứ liên tục bị ngã vào bờ ngực của Shinichi .
_ Này ... sao anh được ra hoàng cung dễ vậy ? Còn Aoko thì phải trốn ra ? - Ran nuốt nước bọt , quyết định phá tan bầu không khí im lặng của 2 người
_ Tôi có thể được ra bất cứ lúc nào vì tôi không phải là công chúa , không cần phải cấm cung cho đến lúc lấy chồng mới đc thả ra . Như vậy có khác gì nhà tù chứ . Tôi vẫn hay ra ngoài săn thú mà - Shinichi trả lời , Mắt vẫn hướng về phía trước
_ Lấy chồng rồi mới được thả ra sao ? SAo mà khó khăn vậy ? Khổ cho Aoko quá ! Mà ..... À .... - RAn chưa nói hết thì lại một lần nữa , cô bị ngã vào lòng ngực Shinichi .... Mặt cô bây giở đỏ còn hơn quả cà chín
- Đường ở đây gập ghềnh lắm , Cẩn thận chứ ?! Nhà cô còn xa không ? - Shinichi hỏi . Cố che đi bộ mặt đỏ ửng
_ Anh đi thẳng rồi quẹo trái là tới - Ran ngượng ngùng trả lời
VÀ rồi sau đó , họ im lặng cho đến khi thấy một căn nhà khá nhỏ và cũ . Từ trong nhà phát ra những tiếng cãi nhau ầm ĩ ........
_ Nhà cô đó hả ? Ngoài sức tưởng tượng của tôi - Shinichi nhìn ngôi nhà
_ Tôi biết là nó nhỏ và cũ kĩ nhưng ít ra anh cũng không nên mất lịch sự như vậy - RAn bĩu môi
_ Thế ... còn tiếng cãi nhau í ớ đó là gì ? - Shinichi
_ Sao kì vậy ta ? Sao lại có tiếng cãi nhau ? - Ran đi ra cửa sau của ngôi nhà và sau đó .... cô trông thấy một đám khói ..... " TRời , không lẽ cháy ... " NHìn vào trong nhà ......
_ Đồ ngốc , Sao lại ngốc quá vậy hả ? Nấu cơm mà không bỏ nước , ăn cái gì mà ngốc quá vậy ? CÓ phải cơm rang đâu ? - Anh chàng bực bội nấu lại nồi cơm
_ Sao mà tôi biết được , trước giờ tôi có nấu cơm đâu - Cô gái kia cãi lại
_ Nấu cơm thì phải bỏ nước , điều này con nít 3 tuổi nó cũng biết đó ! - Chàng trai không vừa
- KAITO ! AOKO ! - RAn kêu , cắt ngang cuộc cãi nhau
_ RAn - cả hai vui mừng chạy đến - Ủa ..... Ran .... sa .... sao hắn cũng đến ? - Aoko chợt nhận ra khuôn mặt khó ưa đang đứng sau Ran .......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.