Chương 9
akari
01/07/2014
_ Ủa .... Ran ? Sao .... hắn cũng ở đây vậy ? - Aoko thoáng bực bội khi thấy gương mặt khó ưa của " hắn "
_ Hả ? À .... Thực ra là Kudo đã đưa mình đến đó .- Ran hiểu ra ý của Aoko muốn nói
_ À .... Hóa ra cái tên khó ưa này lại tốt đến vậy ? Hay là lại có ý đồ gì ? - Aoko đi lại chỗ Shinichi đang đứng , giọng chăm chọc ( Trời ơi , muốn kiếm chuyện hả ? )
_ Ừ , Thì sao ? Sao cứ gặp mặt tôi là cô kiếm chuyện vậy hả ? - Shinichi không vừa , liền cãi lại
_ Tôi kiếm chuyện hồi nào , tôi chỉ lo cho cô bạn thế thân của tôi thôi ! Nếu như anh như cô ấy hiền mà bắt nạn thì tôi sẽ cho anh một trận ra trò - Aoko hâm dọa , co tay thành cú đấm
_ Tôi không phải loại người đó và cũng không hư hỏng trốn ra khỏi cung điện như ai đó - Shinichi nói một câu ngắn gọn như làm Aoko giận điên người
Trong khi đó , Ran và Aoko đã có một cuộc nói chuyện rất nhẹ nhàng chứ không như .....
_ Đã lâu không gặp , Ran - Kaito nở một nụ cười hiền , bước đến gần Ran
_ Cậu có nói quá không ? Chỉ mới có một ngày không gặp .... - Ran cười
_ Nhưng đối với tớ , một ngày mà không gặp cậu ... cứ như là đã qua một thế kỷ vậy - Kaito nói , che đi bộ mặt đỏ bừng của mình ...
_ .... - Ran chớp chớp mắt , không hiểu lắm câu nói của Kaito ( Ran còn ngây thơ lắm ^^ ) - Kaito .... Không giận tớ ... về việc tớ giấu cậu để ....
- Không sao đâu , Aoko đã kể cho tớ nghe hết rồi . Sao hả ? Làm công chúa vui chứ ? - Kaito lên tiềng khi Ran còn chưa nói hết câu
_ Ừm , tuyệt lắm nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó . Mà ...... Sao tớ không thấy mẹ đâu hết - Ran hỏi
_ À ..... Cái cô nhóc kia đã nhờ người chữa hết bệnh cho mẹ cậu rồi .... Giờ cô ấy đang đi chợ . - Kaito nói , liếc nhìn Aoko
_ Vậy sao ? Thật là tốt quá ! - Ran vui mừng ....
_ Mà thôi , vào rồi nói chuyện tiếp - Kaito nói , lôi tay Ran vào ... Anh dừng lại chợt nhớ ra ..... - Nè , còn cái cô nhóc lùn kia ! có vào không , hay là muốn đứng đó cãi tiếp !!!??? - Anh nhìn về phía Aoko
_ Chờ chút đã ! - Aoko nói vọng lại , rồi chợt một cánh tay đẩy đầu cô ra
_ Rãnh thì đứng nói một mình đi nha ! Tôi phải vào rồi - Không ai khác chính là anh chàng Kudo Shinichi
......
Và sau đó , họ rất vui vẻ trò chuyện , ăn cơm cùng nhau .... Nhưng những trận cãi giữa Aoko và Shinichi dường như là không thể dừng . Ran trông đã vui vẻ hơn rất nhiều ... Cũng nói thêm là trong một cuộc nói chuyện nhỏ , Kaito và Shinichi cũng đã hiểu ít nhiều về nhau . Thời gian trôi qua thật nhanh , Mới đó mà ....
_ Đến lúc phải về rồi ! - Shinichi đứng dậy , kéo Ran theo
_ Hả ? Nhanh vậy sao ? Vậy mình về nhé ! Nhớ giữ gìn sức khỏe - Ran có vẻ hơi tiếc nuối
_ Tôi về đấy ! - Shinichi liếc xéo Aoko
_ Ờ .... Cút đi ! cút đi - Aoko cũng không vừa
Kaito và Aoko ra tiễn họ .... Bóng con ngựa trắng và 2 người đã khuất dần , những tiếng gió thổi vi vu , những cánh hoa anh đào đang bay trong gió , mặt nước lắng động ..... Ánh mắt một chàng trai dõi theo một cô gái .... Nhưng cô gái ấy .... lại dõi theo một chàng trai khác ....
_ Sao rồi ? Cảm thấy vui hơn chưa ? - Shinichi hỏi , liếc nhìn Ran
_ Ừm .... Vui lắm ! Cám ơn anh rất nhiều . Hoàng tử Kudo - Ran quay lại nhìn anh thì chợt nhận ra khoảng cách của hai người quá gần . Ran quay lại với gương mặt đỏ ẩn . Cảm giác tim muốn nhảy ra lòng ngực
_ Không cần gọi tôi như vậy ..... Từ nay gọi tôi là Shinichi thôi được rồi - Shinichi nói , mắt vẫn hướng về phía trước
_ Vâng ..... Shin..... Shinichi - Ran cố gắng ngay đi trái tim đang dập loạn xạ của mình
_ À ... Cô còn phải sang chỗ của mẹ tôi để ăn tối đó ! - Shinichi nhắc
_ Vậy giờ mình đến đó luôn sao ? - Ran hỏi
_ Ừm ...... - Shinichi ầm ừ
Và cứ thế họ trở về hoàng cung trên chú ngựa trắng ...... Một cô gái xinh đẹp trong bộ váy hồng trông khá gọn và đẹp .... Cô đang cố ngăn lại nhịp tim mình và cố tìm ra lí do tại sao nói lại như vậy .... Còn phía sau cô là một chàng hoàng tử .... một chàng hoàng tử với tính tình khó đoán .... Nhưng .... Mỗi khi gặp anh là tim cứ dập loạn cả lên ..... Anh mang cho cô cảm giác ấm áp , dù quen nhau không được lâu nhưng cô ít nhiều cũng đã hiểu được anh là người tốt ..... Nhưng ....
_ Ồ .... Xem ai kìa !!! Có phải là Kudo Shinichi ngày nào không ta ! - Vừa đến cổng cung , một người phụ nữ với mài tóc nâu xoăn đang đứng đợi ở đó ....
" Người này ..... Hình như là Yukiko Kudo ..... Hôm trước đứng xa qua mình nhìn không rõ , nhưng mái tócna2y thì không nhầm đi đâu được " Ran ngẫm nghĩ rồi tụt xuống ngựa _ Cháu chào cô Yukiko ! - Ran cúi chào lễ phép
_ Thôi nào , Vào trong thôi .... Cô đã nấu rất nhiều món đãi cháu đấy ! - Yukiko vui vẻ đẩy Ran vào .... Trong lúc Yukiko không để ý , Shinichi ghé sát tai Ran thì thầm " Cô diễn như vậy cũng có ngày bị lộ , từ nay phải làm theo chỉ dẫn của tôi đó . ''
_ Tôi .... Làm không đúng chỗ nào sao ? - Ran ngước lên hỏi
_ Với tính cách của cô nhóc lùn kia thì sẽ không chào hỏi lễ phép như cô đâu . Chỉ cần nói " chào " Cho có lệ thôi - Shinihci giải thích - Thôi , đi 1 - Shinichi lôi Ran
o0o
Một lúc sau , họ đã có mặt tại bàn ăn ...... Một chiếc bàn to với biết bao nhiêu là thức ăn ....... Trong một căn phòng rộng lớn , tráng lệ .... Nhưng chỉ có điều ..... Không biết phải ăn làm sao ??? '' Không biết họ nghĩ gì nữa , đồ như vậy thì làm sao mà ăn ? cứ chồng chồng lên trông thì ngon nhưng .... " Ran bối rối nhìn qua nhìn lại . Ngồi kế cô là Shinichi ...... Ngoài ra còn những người khác ngồi cùng bàn với cô ... : " Bố " cô .... đức vua Nakamori ; Yukiko Kudo ; Yuusaku Kudo :......
_ Aoko , cháu sao vậy ? Ăn đi con , món này là cô cực khổ lắm mới làm xong đó ! - Yukiko đưa qua cho Ran một đĩa món ăn , trông rất đẹp mắt nhưng ..... Ran dùng khều nhẹ sang Shinichi ..... Những ánh mắt trông chờ Ran nhận xét về món ăn cứ chằm chằm nhìn vào Ran .
Hiểu được vẻ lúng túng của Ran Shinichi nảy ra một ý ....
_ E Hèm ..... A ! Tên lính kia !!!! - Shinichi lấy giọng rồi lên tiếng , chỉ tay về phía sau lưng cả 3 người họ ..... Giọng Ngạc nhiên
Khi mọi người đều hướng mắt đến hướng chỉ tay của Shinichi .... Shinichi ra hiệu cho Ran đưa cái dĩa món ăn đó cho mình nhưng ...... Có sai kịch bản một chút ...... Ran cho hết dĩa thức ăn vào miệng Shinichi . Khi người quay lại thì ......
_ Có thấy cái gì đâu ? - Cả 3 người đồng thanh . Nhưng họ ngừng lại khi thấy dĩa thức ăn lúc nãy ở chỗ Ran đã hết và quay lại chỗ Shinichi , Anh đang ôm cổ gục xuống bàn ...... Cố dùng tay còn lại vỗ vỗ ngực .....
Bỏ qua chuyện đó , Yukiko quay lại hỏi Ran - Thế nào Aoko ? Cháu thấy món ăn của cô thế nào ? Ngon lắm phải không ?
_ Vâ.....Vâng ..... Ngon lắm ! - Ran cố gượng cười ....
Trong khi Shinichi ..... " Ngon cái con khỉ , Đồ ăn gì mà ngọt không ra ngọt , Mặn không ra mặn " Đó là những gì mà anh có thể nghĩ trong khi đang ôm cổ . gục xuống bàn
Buổi ăn cuối cùng cũng kết thúc ..... Mọi người đều cảm thấy lại khi hôm nay Shinichi rất lạ ..... Anh quan tâm Ran à không Aoko hơn mức bình thường ...... Nào là đưa thức ăn cho cô ; Đưa khăn tay cho cô ..... Những chuyện mà trước đây anh chưa từng làm ......
Sau đó , Shinichi được lệnh từ mẹ là phải đưa Ran về ..... Trên đường về " Cám ơn anh nhé ! Nếu lúc đó không có anh thì tôi không biết phải làm sao nữa " Ran lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng ...
- Ờ , có gì đâu .... Tôi đã hứa là sẽ giúp cô mà - Shinichi nói
- Tôi nghe những người trong cung nói là anh không thích Aoko lắm thì phải ? - Ran hỏi
- Cũng không hẳn là vậy nhưng .... cô muốn nghĩ vậy cũng được - Shinichi nói tỉnh bơ
- Vậy tại sao .... Anh lại giúp tôi ? - Ran ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh .
Shinichi không trả lời ..... Anh đi được vài bước thì quay lại nhìn thẳng vào Ran .... Anh cúi xuống một chút ..... Đưa tay lên chạm đến đôi môi hình cánh hoa anh đào của Ran khiến cô đỏ hết cả mặt .......
- Vì cô thực sự rất đặc biệt - Shinichi cười , một nụ cười thật hiền ... Thật đẹp ..... Cô không thể rời mắt khỏi ánh mắt đó , nụ cười đó ....
Shinichi dừng lại ...... Cánh tay buông xuống .... " À ... .Ngày mai , có một buổi lễ giao lu với các nước đó .... Cô phải chuẩn bị thật kĩ đấy ! Về thôi ! " Shinichi bước đi
Để lại Ran còn đứng đó ..... Cảm giác đôi môi mình đang nóng ran ..... Giọng nói văng vẳng bên tai ..... Tim cô lại tiếp tục đập nhanh .....
" Trời ơi , tim mình bị làm sao thế nào ? Khó khăn mới ngay nó lại mà bây giờ nó lại tới rồi ? Có phải là một chứng bệnh gì đó không ???? Ngưng lại ngay đi ! "
_ Hả ? À .... Thực ra là Kudo đã đưa mình đến đó .- Ran hiểu ra ý của Aoko muốn nói
_ À .... Hóa ra cái tên khó ưa này lại tốt đến vậy ? Hay là lại có ý đồ gì ? - Aoko đi lại chỗ Shinichi đang đứng , giọng chăm chọc ( Trời ơi , muốn kiếm chuyện hả ? )
_ Ừ , Thì sao ? Sao cứ gặp mặt tôi là cô kiếm chuyện vậy hả ? - Shinichi không vừa , liền cãi lại
_ Tôi kiếm chuyện hồi nào , tôi chỉ lo cho cô bạn thế thân của tôi thôi ! Nếu như anh như cô ấy hiền mà bắt nạn thì tôi sẽ cho anh một trận ra trò - Aoko hâm dọa , co tay thành cú đấm
_ Tôi không phải loại người đó và cũng không hư hỏng trốn ra khỏi cung điện như ai đó - Shinichi nói một câu ngắn gọn như làm Aoko giận điên người
Trong khi đó , Ran và Aoko đã có một cuộc nói chuyện rất nhẹ nhàng chứ không như .....
_ Đã lâu không gặp , Ran - Kaito nở một nụ cười hiền , bước đến gần Ran
_ Cậu có nói quá không ? Chỉ mới có một ngày không gặp .... - Ran cười
_ Nhưng đối với tớ , một ngày mà không gặp cậu ... cứ như là đã qua một thế kỷ vậy - Kaito nói , che đi bộ mặt đỏ bừng của mình ...
_ .... - Ran chớp chớp mắt , không hiểu lắm câu nói của Kaito ( Ran còn ngây thơ lắm ^^ ) - Kaito .... Không giận tớ ... về việc tớ giấu cậu để ....
- Không sao đâu , Aoko đã kể cho tớ nghe hết rồi . Sao hả ? Làm công chúa vui chứ ? - Kaito lên tiềng khi Ran còn chưa nói hết câu
_ Ừm , tuyệt lắm nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó . Mà ...... Sao tớ không thấy mẹ đâu hết - Ran hỏi
_ À ..... Cái cô nhóc kia đã nhờ người chữa hết bệnh cho mẹ cậu rồi .... Giờ cô ấy đang đi chợ . - Kaito nói , liếc nhìn Aoko
_ Vậy sao ? Thật là tốt quá ! - Ran vui mừng ....
_ Mà thôi , vào rồi nói chuyện tiếp - Kaito nói , lôi tay Ran vào ... Anh dừng lại chợt nhớ ra ..... - Nè , còn cái cô nhóc lùn kia ! có vào không , hay là muốn đứng đó cãi tiếp !!!??? - Anh nhìn về phía Aoko
_ Chờ chút đã ! - Aoko nói vọng lại , rồi chợt một cánh tay đẩy đầu cô ra
_ Rãnh thì đứng nói một mình đi nha ! Tôi phải vào rồi - Không ai khác chính là anh chàng Kudo Shinichi
......
Và sau đó , họ rất vui vẻ trò chuyện , ăn cơm cùng nhau .... Nhưng những trận cãi giữa Aoko và Shinichi dường như là không thể dừng . Ran trông đã vui vẻ hơn rất nhiều ... Cũng nói thêm là trong một cuộc nói chuyện nhỏ , Kaito và Shinichi cũng đã hiểu ít nhiều về nhau . Thời gian trôi qua thật nhanh , Mới đó mà ....
_ Đến lúc phải về rồi ! - Shinichi đứng dậy , kéo Ran theo
_ Hả ? Nhanh vậy sao ? Vậy mình về nhé ! Nhớ giữ gìn sức khỏe - Ran có vẻ hơi tiếc nuối
_ Tôi về đấy ! - Shinichi liếc xéo Aoko
_ Ờ .... Cút đi ! cút đi - Aoko cũng không vừa
Kaito và Aoko ra tiễn họ .... Bóng con ngựa trắng và 2 người đã khuất dần , những tiếng gió thổi vi vu , những cánh hoa anh đào đang bay trong gió , mặt nước lắng động ..... Ánh mắt một chàng trai dõi theo một cô gái .... Nhưng cô gái ấy .... lại dõi theo một chàng trai khác ....
_ Sao rồi ? Cảm thấy vui hơn chưa ? - Shinichi hỏi , liếc nhìn Ran
_ Ừm .... Vui lắm ! Cám ơn anh rất nhiều . Hoàng tử Kudo - Ran quay lại nhìn anh thì chợt nhận ra khoảng cách của hai người quá gần . Ran quay lại với gương mặt đỏ ẩn . Cảm giác tim muốn nhảy ra lòng ngực
_ Không cần gọi tôi như vậy ..... Từ nay gọi tôi là Shinichi thôi được rồi - Shinichi nói , mắt vẫn hướng về phía trước
_ Vâng ..... Shin..... Shinichi - Ran cố gắng ngay đi trái tim đang dập loạn xạ của mình
_ À ... Cô còn phải sang chỗ của mẹ tôi để ăn tối đó ! - Shinichi nhắc
_ Vậy giờ mình đến đó luôn sao ? - Ran hỏi
_ Ừm ...... - Shinichi ầm ừ
Và cứ thế họ trở về hoàng cung trên chú ngựa trắng ...... Một cô gái xinh đẹp trong bộ váy hồng trông khá gọn và đẹp .... Cô đang cố ngăn lại nhịp tim mình và cố tìm ra lí do tại sao nói lại như vậy .... Còn phía sau cô là một chàng hoàng tử .... một chàng hoàng tử với tính tình khó đoán .... Nhưng .... Mỗi khi gặp anh là tim cứ dập loạn cả lên ..... Anh mang cho cô cảm giác ấm áp , dù quen nhau không được lâu nhưng cô ít nhiều cũng đã hiểu được anh là người tốt ..... Nhưng ....
_ Ồ .... Xem ai kìa !!! Có phải là Kudo Shinichi ngày nào không ta ! - Vừa đến cổng cung , một người phụ nữ với mài tóc nâu xoăn đang đứng đợi ở đó ....
" Người này ..... Hình như là Yukiko Kudo ..... Hôm trước đứng xa qua mình nhìn không rõ , nhưng mái tócna2y thì không nhầm đi đâu được " Ran ngẫm nghĩ rồi tụt xuống ngựa _ Cháu chào cô Yukiko ! - Ran cúi chào lễ phép
_ Thôi nào , Vào trong thôi .... Cô đã nấu rất nhiều món đãi cháu đấy ! - Yukiko vui vẻ đẩy Ran vào .... Trong lúc Yukiko không để ý , Shinichi ghé sát tai Ran thì thầm " Cô diễn như vậy cũng có ngày bị lộ , từ nay phải làm theo chỉ dẫn của tôi đó . ''
_ Tôi .... Làm không đúng chỗ nào sao ? - Ran ngước lên hỏi
_ Với tính cách của cô nhóc lùn kia thì sẽ không chào hỏi lễ phép như cô đâu . Chỉ cần nói " chào " Cho có lệ thôi - Shinihci giải thích - Thôi , đi 1 - Shinichi lôi Ran
o0o
Một lúc sau , họ đã có mặt tại bàn ăn ...... Một chiếc bàn to với biết bao nhiêu là thức ăn ....... Trong một căn phòng rộng lớn , tráng lệ .... Nhưng chỉ có điều ..... Không biết phải ăn làm sao ??? '' Không biết họ nghĩ gì nữa , đồ như vậy thì làm sao mà ăn ? cứ chồng chồng lên trông thì ngon nhưng .... " Ran bối rối nhìn qua nhìn lại . Ngồi kế cô là Shinichi ...... Ngoài ra còn những người khác ngồi cùng bàn với cô ... : " Bố " cô .... đức vua Nakamori ; Yukiko Kudo ; Yuusaku Kudo :......
_ Aoko , cháu sao vậy ? Ăn đi con , món này là cô cực khổ lắm mới làm xong đó ! - Yukiko đưa qua cho Ran một đĩa món ăn , trông rất đẹp mắt nhưng ..... Ran dùng khều nhẹ sang Shinichi ..... Những ánh mắt trông chờ Ran nhận xét về món ăn cứ chằm chằm nhìn vào Ran .
Hiểu được vẻ lúng túng của Ran Shinichi nảy ra một ý ....
_ E Hèm ..... A ! Tên lính kia !!!! - Shinichi lấy giọng rồi lên tiếng , chỉ tay về phía sau lưng cả 3 người họ ..... Giọng Ngạc nhiên
Khi mọi người đều hướng mắt đến hướng chỉ tay của Shinichi .... Shinichi ra hiệu cho Ran đưa cái dĩa món ăn đó cho mình nhưng ...... Có sai kịch bản một chút ...... Ran cho hết dĩa thức ăn vào miệng Shinichi . Khi người quay lại thì ......
_ Có thấy cái gì đâu ? - Cả 3 người đồng thanh . Nhưng họ ngừng lại khi thấy dĩa thức ăn lúc nãy ở chỗ Ran đã hết và quay lại chỗ Shinichi , Anh đang ôm cổ gục xuống bàn ...... Cố dùng tay còn lại vỗ vỗ ngực .....
Bỏ qua chuyện đó , Yukiko quay lại hỏi Ran - Thế nào Aoko ? Cháu thấy món ăn của cô thế nào ? Ngon lắm phải không ?
_ Vâ.....Vâng ..... Ngon lắm ! - Ran cố gượng cười ....
Trong khi Shinichi ..... " Ngon cái con khỉ , Đồ ăn gì mà ngọt không ra ngọt , Mặn không ra mặn " Đó là những gì mà anh có thể nghĩ trong khi đang ôm cổ . gục xuống bàn
Buổi ăn cuối cùng cũng kết thúc ..... Mọi người đều cảm thấy lại khi hôm nay Shinichi rất lạ ..... Anh quan tâm Ran à không Aoko hơn mức bình thường ...... Nào là đưa thức ăn cho cô ; Đưa khăn tay cho cô ..... Những chuyện mà trước đây anh chưa từng làm ......
Sau đó , Shinichi được lệnh từ mẹ là phải đưa Ran về ..... Trên đường về " Cám ơn anh nhé ! Nếu lúc đó không có anh thì tôi không biết phải làm sao nữa " Ran lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng ...
- Ờ , có gì đâu .... Tôi đã hứa là sẽ giúp cô mà - Shinichi nói
- Tôi nghe những người trong cung nói là anh không thích Aoko lắm thì phải ? - Ran hỏi
- Cũng không hẳn là vậy nhưng .... cô muốn nghĩ vậy cũng được - Shinichi nói tỉnh bơ
- Vậy tại sao .... Anh lại giúp tôi ? - Ran ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh .
Shinichi không trả lời ..... Anh đi được vài bước thì quay lại nhìn thẳng vào Ran .... Anh cúi xuống một chút ..... Đưa tay lên chạm đến đôi môi hình cánh hoa anh đào của Ran khiến cô đỏ hết cả mặt .......
- Vì cô thực sự rất đặc biệt - Shinichi cười , một nụ cười thật hiền ... Thật đẹp ..... Cô không thể rời mắt khỏi ánh mắt đó , nụ cười đó ....
Shinichi dừng lại ...... Cánh tay buông xuống .... " À ... .Ngày mai , có một buổi lễ giao lu với các nước đó .... Cô phải chuẩn bị thật kĩ đấy ! Về thôi ! " Shinichi bước đi
Để lại Ran còn đứng đó ..... Cảm giác đôi môi mình đang nóng ran ..... Giọng nói văng vẳng bên tai ..... Tim cô lại tiếp tục đập nhanh .....
" Trời ơi , tim mình bị làm sao thế nào ? Khó khăn mới ngay nó lại mà bây giờ nó lại tới rồi ? Có phải là một chứng bệnh gì đó không ???? Ngưng lại ngay đi ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.