Em Là Bảo Bối: Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ
Chương 14: Nguy hiểm xuất hiện
Đy Linh
30/04/2021
Thời gian cứ như vậy, không nhanh không chậm trôi qua, mới khi Lam Linh dọn về dinh thự của Trương Ngạn là tháng 8 mà bây giờ đã là tiết trời của tháng 10, cây cối úa vàng, rung lá để trơ ra chỉ còn những cành khẳng khiu, tủ quần áo hè thu mỏng đã được thay thế bằng nhưng chiếc áo len, áo khoác dày dặn. Thời gian cô ở đây thật sự rất tốt, mọi người đều đối xử tốt với cô nhưng điều này cũng chính là sự lo lắng, sợ hãi lớn nhất trong lòng Lam Linh, cảm giác gần gũi yêu thương lớn như thế này, có thật nhiều kỷ niệm hạnh phúc, đẹp đẽ với gia đình này sau này không thể nữa những thứ này chính là mũi dao sẽ giết chết cô....Trương Ngạn ngồi trước mặt cô thấy ánh mắt lơ đễnh của Lam Linh hương ra bên ngoài, cô gái này lại nghĩ ngợi chuyện gì đây? Còn thở dài nữa
-Có chuyện gì rồi?
-Không có! Tôi chỉ đang nghĩ lâu rồi không tới viện dưỡng lão thăm bà ngoại
Lam Linh định thần lại, nhìn vào mắt anh lắc đầu khẳng định. Trương Ngạn cũng chẳng hoạch hoẹ, lấy mấy miếng xúc xích để vào đĩa cô rồi lại lấy bớt phần rau ở đĩa của cô đi, cô gái này rất ghét ăn rau chỉ thích những món thịt cho nên cứ vài ngày liền than khóc với anh rằng đau bụng không thể đi vệ sinh, tất nhiên lúc đó anh sẽ mắng cô, mắng rất nhiên tuy bây giờ anh không bắt cô ăn nhiều rau nhưng mỗi lúc một ít ăn từng chút một, Lam Linh nhìn anh cười hì hì đẩy cốc sữa bò đã được hâm nóng về phía anh
-Không uống sao?
-Không muốn! Mùi rất hôi thèm sữa cacao, socola, óc chó....cái gì cũng được miễn không phải sữa bò
Trương Ngạn thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không để ý nhiều sai người đổi sữa giúp cô
-Nhanh lên, tôi đưa em đến trường
Lam Linh xua xua tay với anh tỏ vẻ không cần
-Không cần, anh cứ đến công ty hôm nay bạn tôi tới đón cùng đến trường!
Trương Ngạn nhíu mày tò mò, “bạn? bạn nào trước giờ cô ấy chưa từng nhắc đến bạn, cũng chưa có bạn nào tới nhà bây giờ lại có bạn tới đưa đi học rồi?”
-Bạn nào?
-Là học bá khoá trên, hôm nay anh ấy cũng học khoa mỹ thuật!
“Anh ấy” đáy mắt Trương Ngạn tối lại, hiện ra vài nét khó đoán nhưng anh cũng không cấm cản cô, chỉ nhàn nhạt đồng ý, đứng dậy tiện tay lấy chiếc áo khoác sau ghế rồi rời đi, không quên căn dặn cô
-Chiều này tôi không bận! Về đưa em đi thăm bà ngoại, chúng ta qua đón bà nội cùng đu luôn
Lam Linh dùng đôi mắt to tròn nhìn anh, giọng meo meo năn nỉ anh:
-Có thể để ngày mai không?
Gương mặt anh nghiêm nghị hơn, không còn dáng vẻ dịu dàng thoải mái nữa, Lam Linh biêt anh khó chịu rồi nhưng không biết đã chọc giận anh ở đâu, cuối cùng vẫn nũng nịu dỗ dành anh, cô bước đến ôm cánh tay anh, ánh mắt long lanh
-Ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi thăm bà sau đó về ăn cơm với bà nội và bố mẹ nhà bên đó được không? Chồngggg....
Trương Ngạn híp mắt nhìn cô, con bé này biết được chỉ cần như vậy anh sẽ mềm lòng nên lợi dụng hết lần này đến lần khác, anh cũng thật thiếu nghị lực chỉ cần cô biến thành con mèo nhỏ cào vào lòng anh là anh liền không chống cự lại, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô
-Được, nhớ về trước bữa tối!
“Được” Lam Linh tươi cười gật, Trương Ngạn cũng rời khỏi nhà. Lam Linh cũng tới học viện
Trên chiếc xe thể thao màu vàng, một thanh niên trẻ tuổi vô cùng đẹp trai, nét đẹp thư sinh, ấm áp, anh nhìn Lam Linh cười dịu dàng
-Lam Linh, em đã vẽ xong bản phác hoạ chưa?
-Em vẽ rất nhiều lại chỉ thấy ba bức đẹp nhất, nhưng vẫn không hài lòng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó!
-Cứ từ từ suy nghĩ, cuối tuần sau tới hạn nộp bài. Em giỏi như vậy chắc chắn làm tốt
Lam Linh cười cười, bĩu môi nhìn anh
-Ngô Ân học bà chê cười rồi!
Cả hai cười cười nói nói tới trường. Học viện sắp tổ chức cuộc thi hoa khôi học viện thường niên mỗi năm một lần, trước ngày thi 2 tháng nhà trước sẽ tổ chức cuộc thi thiết kế vương miện cho hoa khôi, mội học sinh tham gia sẽ nộp một bản phác thảo khi bản phác thảo được chọn vào vòng trong mỗi thí sinh sẽ tiếp tục nộp lên bản vẽ chi tiết về kích thước, màu sắc, hình dáng và các vật liệu được sự dụng, giải nhất đương nhiên vương miện sẽ được chọn để trao cho hoa khôi trường vào đêm chung kết, phần thưởng cũng không kém hoa khôi là bao.
Phía công ty, Trương Ngạn đang ngồi trong phòng họp, cấp dưới của anh đang thao thao bất tuyệt về những con số, những dự án, kế hoạch nhưng hình như thân là sếp anh lại không có tâm trí để ý.
-Được rồi, tan họp sớm! Cứ như vậy thực hiện
Từ khi rời khỏi nhà, trong người anh trên dưới đều thấy vô cùng khó chịu nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, càng không thể tập trung vào thứ gì trong đầu anh chỉ có một hình ảnh, đứa nhỏ ngày nào cũng ở nhà chờ cơm anh, luôn mặc bộ đồng phục đứng ở cổng học viện chờ anh tới đón, cùng nhau ăn trưa, ăn tối đang vui vẻ cùng một thằng nhóc nào đó. Trương Ngạn cau có mở điện thoại, 11h37 tan làm rồi, anh đứng dạy đi về nhà hôm nay chiều không cần tới công ty, Lam Linh cũng không ở nhà tẻ nhạt biết bao, rõ ràng trước giờ đều là cô rảnh rỗi ở nhà chờ anh tại sao bây giờ lại thành anh chờ cô rồi?
Trương Ngạn vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm điện thoại, nhấc lại định soạn tin nhắn rồi lại đặt xuống, tin nhắn soạn rồi lại xoá đi. Con nhỏ này đang làm gì mà không thèm nhắn tin cho anh? Thường ngày đều là cô làm phiền anh tin nhắn gửi tới vài cái liên tục nào là “anh sắp về chưa, đợi anh về ăn cơm...” hôm nay lại chẳng có động tĩnh gì, chẳng lẽ đang vui vẻ bên thằng nhãi kia rồi? Chỉ cần nghĩ tới chuyện này anh cực kỳ khó chịu, đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn khiến cho người giúp việc lớn nhỏ trong nhà rớt tim ra ngoài, ánh mắt dè chừng nhìn anh. Cuối cùng anh đứng dậy đi lên lầu, vẫn không gửi tin nhắn cho cô.
Anh bước lên tầng 3, nhẹ nhàng mở cánh cửa bước vào phòng thư viện, anh nhìn bức ảnh treo trên tường một cô gái với chiếc váy màu vàng đang nở nụ cười ngọt ngào, cô gái này nhìn quan liên thấy giống Lam Linh đến 5 7 phần. Trương Ngạn nhếch miệng cười một nụ cười vô cùng khó hiểu, anh ngồi lên ghế ngả người ra sau buông lỏng cơ thể từ từ nhắm mắt, rất nhiều hình ảnh hiện về, từng hình ảnh, kỷ niệm đan xe lẫn nhau đều là hai cô gái ấy, lúc này anh cảm thấy căm ghét bản thân vô cùng, một Trương Ngạn luôn cứng rắn, rạch ròi và quyết đoán nhưng lại không thể hiểu nổi bản thân của mình, anh giống như đứng ở giữa ngọn đồi hai bên là hai cô gái, chỉ cần anh chọn một người thì người còn lại liền vĩnh viễn mất đi...anh không thể lừa dối bản thân ban đầu anh chọn cô chính là vì giống với cô ấy. Cô ấy chính là vết sẹo trong tim anh, là mối tình đầu của anh mang đến cho anh một cuộc sống đầy màu sắc, thật nhiều kỷ niệm nhưng cũng là người giết chết anh trong những kỉ niệm đó 7 năm trước chỉ vì danh vọng cô ấy không một lời từ biệt bỏ đi không tung tích, lúc đó anh hận cô ấy rất nhiều nhưng chỉ có yêu mới có hận....
-Có chuyện gì rồi?
-Không có! Tôi chỉ đang nghĩ lâu rồi không tới viện dưỡng lão thăm bà ngoại
Lam Linh định thần lại, nhìn vào mắt anh lắc đầu khẳng định. Trương Ngạn cũng chẳng hoạch hoẹ, lấy mấy miếng xúc xích để vào đĩa cô rồi lại lấy bớt phần rau ở đĩa của cô đi, cô gái này rất ghét ăn rau chỉ thích những món thịt cho nên cứ vài ngày liền than khóc với anh rằng đau bụng không thể đi vệ sinh, tất nhiên lúc đó anh sẽ mắng cô, mắng rất nhiên tuy bây giờ anh không bắt cô ăn nhiều rau nhưng mỗi lúc một ít ăn từng chút một, Lam Linh nhìn anh cười hì hì đẩy cốc sữa bò đã được hâm nóng về phía anh
-Không uống sao?
-Không muốn! Mùi rất hôi thèm sữa cacao, socola, óc chó....cái gì cũng được miễn không phải sữa bò
Trương Ngạn thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không để ý nhiều sai người đổi sữa giúp cô
-Nhanh lên, tôi đưa em đến trường
Lam Linh xua xua tay với anh tỏ vẻ không cần
-Không cần, anh cứ đến công ty hôm nay bạn tôi tới đón cùng đến trường!
Trương Ngạn nhíu mày tò mò, “bạn? bạn nào trước giờ cô ấy chưa từng nhắc đến bạn, cũng chưa có bạn nào tới nhà bây giờ lại có bạn tới đưa đi học rồi?”
-Bạn nào?
-Là học bá khoá trên, hôm nay anh ấy cũng học khoa mỹ thuật!
“Anh ấy” đáy mắt Trương Ngạn tối lại, hiện ra vài nét khó đoán nhưng anh cũng không cấm cản cô, chỉ nhàn nhạt đồng ý, đứng dậy tiện tay lấy chiếc áo khoác sau ghế rồi rời đi, không quên căn dặn cô
-Chiều này tôi không bận! Về đưa em đi thăm bà ngoại, chúng ta qua đón bà nội cùng đu luôn
Lam Linh dùng đôi mắt to tròn nhìn anh, giọng meo meo năn nỉ anh:
-Có thể để ngày mai không?
Gương mặt anh nghiêm nghị hơn, không còn dáng vẻ dịu dàng thoải mái nữa, Lam Linh biêt anh khó chịu rồi nhưng không biết đã chọc giận anh ở đâu, cuối cùng vẫn nũng nịu dỗ dành anh, cô bước đến ôm cánh tay anh, ánh mắt long lanh
-Ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi thăm bà sau đó về ăn cơm với bà nội và bố mẹ nhà bên đó được không? Chồngggg....
Trương Ngạn híp mắt nhìn cô, con bé này biết được chỉ cần như vậy anh sẽ mềm lòng nên lợi dụng hết lần này đến lần khác, anh cũng thật thiếu nghị lực chỉ cần cô biến thành con mèo nhỏ cào vào lòng anh là anh liền không chống cự lại, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô
-Được, nhớ về trước bữa tối!
“Được” Lam Linh tươi cười gật, Trương Ngạn cũng rời khỏi nhà. Lam Linh cũng tới học viện
Trên chiếc xe thể thao màu vàng, một thanh niên trẻ tuổi vô cùng đẹp trai, nét đẹp thư sinh, ấm áp, anh nhìn Lam Linh cười dịu dàng
-Lam Linh, em đã vẽ xong bản phác hoạ chưa?
-Em vẽ rất nhiều lại chỉ thấy ba bức đẹp nhất, nhưng vẫn không hài lòng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó!
-Cứ từ từ suy nghĩ, cuối tuần sau tới hạn nộp bài. Em giỏi như vậy chắc chắn làm tốt
Lam Linh cười cười, bĩu môi nhìn anh
-Ngô Ân học bà chê cười rồi!
Cả hai cười cười nói nói tới trường. Học viện sắp tổ chức cuộc thi hoa khôi học viện thường niên mỗi năm một lần, trước ngày thi 2 tháng nhà trước sẽ tổ chức cuộc thi thiết kế vương miện cho hoa khôi, mội học sinh tham gia sẽ nộp một bản phác thảo khi bản phác thảo được chọn vào vòng trong mỗi thí sinh sẽ tiếp tục nộp lên bản vẽ chi tiết về kích thước, màu sắc, hình dáng và các vật liệu được sự dụng, giải nhất đương nhiên vương miện sẽ được chọn để trao cho hoa khôi trường vào đêm chung kết, phần thưởng cũng không kém hoa khôi là bao.
Phía công ty, Trương Ngạn đang ngồi trong phòng họp, cấp dưới của anh đang thao thao bất tuyệt về những con số, những dự án, kế hoạch nhưng hình như thân là sếp anh lại không có tâm trí để ý.
-Được rồi, tan họp sớm! Cứ như vậy thực hiện
Từ khi rời khỏi nhà, trong người anh trên dưới đều thấy vô cùng khó chịu nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, càng không thể tập trung vào thứ gì trong đầu anh chỉ có một hình ảnh, đứa nhỏ ngày nào cũng ở nhà chờ cơm anh, luôn mặc bộ đồng phục đứng ở cổng học viện chờ anh tới đón, cùng nhau ăn trưa, ăn tối đang vui vẻ cùng một thằng nhóc nào đó. Trương Ngạn cau có mở điện thoại, 11h37 tan làm rồi, anh đứng dạy đi về nhà hôm nay chiều không cần tới công ty, Lam Linh cũng không ở nhà tẻ nhạt biết bao, rõ ràng trước giờ đều là cô rảnh rỗi ở nhà chờ anh tại sao bây giờ lại thành anh chờ cô rồi?
Trương Ngạn vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm điện thoại, nhấc lại định soạn tin nhắn rồi lại đặt xuống, tin nhắn soạn rồi lại xoá đi. Con nhỏ này đang làm gì mà không thèm nhắn tin cho anh? Thường ngày đều là cô làm phiền anh tin nhắn gửi tới vài cái liên tục nào là “anh sắp về chưa, đợi anh về ăn cơm...” hôm nay lại chẳng có động tĩnh gì, chẳng lẽ đang vui vẻ bên thằng nhãi kia rồi? Chỉ cần nghĩ tới chuyện này anh cực kỳ khó chịu, đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn khiến cho người giúp việc lớn nhỏ trong nhà rớt tim ra ngoài, ánh mắt dè chừng nhìn anh. Cuối cùng anh đứng dậy đi lên lầu, vẫn không gửi tin nhắn cho cô.
Anh bước lên tầng 3, nhẹ nhàng mở cánh cửa bước vào phòng thư viện, anh nhìn bức ảnh treo trên tường một cô gái với chiếc váy màu vàng đang nở nụ cười ngọt ngào, cô gái này nhìn quan liên thấy giống Lam Linh đến 5 7 phần. Trương Ngạn nhếch miệng cười một nụ cười vô cùng khó hiểu, anh ngồi lên ghế ngả người ra sau buông lỏng cơ thể từ từ nhắm mắt, rất nhiều hình ảnh hiện về, từng hình ảnh, kỷ niệm đan xe lẫn nhau đều là hai cô gái ấy, lúc này anh cảm thấy căm ghét bản thân vô cùng, một Trương Ngạn luôn cứng rắn, rạch ròi và quyết đoán nhưng lại không thể hiểu nổi bản thân của mình, anh giống như đứng ở giữa ngọn đồi hai bên là hai cô gái, chỉ cần anh chọn một người thì người còn lại liền vĩnh viễn mất đi...anh không thể lừa dối bản thân ban đầu anh chọn cô chính là vì giống với cô ấy. Cô ấy chính là vết sẹo trong tim anh, là mối tình đầu của anh mang đến cho anh một cuộc sống đầy màu sắc, thật nhiều kỷ niệm nhưng cũng là người giết chết anh trong những kỉ niệm đó 7 năm trước chỉ vì danh vọng cô ấy không một lời từ biệt bỏ đi không tung tích, lúc đó anh hận cô ấy rất nhiều nhưng chỉ có yêu mới có hận....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.