Em Là Bảo Bối: Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ
Chương 15: Trúng giải rồi!!!
Đy Linh
30/04/2021
Trương Ngạn ngồi trước bàn ăn, bao nhiêu món ngon được bày trước mắt, đều là món cô thích, anh nhing đồng hồ đã gần 20h vậy mà cô vẫn chưa về, cả ngày cũng không một tin nhắn, không một cuộc gọi cô gái này định làm cái trò gì đây? Anh đang định nhấc điện thoại gọi cho cô, thì liền thấy bóng dáng nhỏ bé nhanh nhảu chạy từ cửa vào. Anh nhìn cô rất không vừa mắt, còn vui vẻ như vậy, ở bên thằng nhãi đó rất vui sao? Anh nhìn cô, cau mày khó chịu
-Biết, biết lỗi sai rồi nên. Nhưng đều có lý do cả, hồi nãy tôi tới trung tâm mua sắm mua quà sinh nhật cho bạn cùng lớp, thấy mấy thứ này rất hơn với anh liền mua tặng anh!
Vừa nói Lam Linh vừa hào hứng để túi lớn túi bé lên bàn, cô cười tự đắc nhìn anh giống như một đứa nhỏ làm được việc rất tốt đợt người lớn khen vậy. Trương Ngạn vốn dĩ đợi cô về sẽ mắng cho cô một trận nên hồn nhưng lại không thể, xem ra cô gái này cũng không phải vô tâm như anh nghĩ, còn mua quần áo về cho anh.
Nụ cười trên mặt cô liền vụt tắt, Lam Linh nhắn nhó bịt mũi tức tốc chạy tới nhà vệ sinh, quyết một lần tống hết mọi thứ trong bụng ra ngoài, nôn đến ho khan. Trương Ngạn thấy cô như vậy liền chạy theo lo lắng không thôi
-Sao vậy?
Lam Linh lắc đầu ra vẻ không biết:
-Hôm nay nhà bếp nấu món gì vậy? Mùi hôi quá!
Trương Ngạn khó hiểu, vỗ vỗ vào lưng cô, nhìn thấy cô như vậy thật đau lòng
-Đều là món em thích
Lam Linh ấn xả nước rồi một mạch chạy lên phòng, cô không thể ngửi thêm mùi khó chịu đó nữa bằng không cô muốn lôi cả bụng mình ra ngoài mất. Trương Ngạn đi theo cô lên lầu, nhìn vợ nhỏ của mình mấy ngày nay đều như vậy không ăn được món gì, ăn thì cũng đều dùng sức nôn ra hết anh không còn hứng thú muốn ăn. Anh ngồi lên giường đưa cho cô cốc nước
-Mấy hôm nay em sao vậy?
-Không rõ nữa, ăn cái gì cũng đều nôn ra cả. Chỉ muốn ngủ!
Lam Linh lắc đầu nhìn anh, chính cô cũng không biết mình rốt cuộc bị sao, một tuần nay cô mệt mỏi kinh khủng, những món trước giờ rất thích bây giờ ngửi thấy mùi liền muốn nôn. Có lẽ là do sắp tới ngày đó nên sinh lý thay đổi như vậy? Nhưng nghĩ cũng thật lạ, trước giờ tới chu kỳ cô đều là đau bụng, đau lưng, mọc mụn sao lần này lại khác thường như vậy? Nói tới chu kỳ có hình như lâu rồi cô chưa thấy tới chu kỳ? Lam Linh nghi hoặc hỏi Trương Ngạn
-Hôm nay là ngày mấy rồi?
-27/10. Có chuyện gì?
Lam Linh sửng sốt như muốn nhảy dựng lên, xong rồi, xong thật rồi. Kỳ của cô chậm hơn 2 tháng rồi? Vậy....vậy là? Cô liền lắc đầu tự trấn an bản thân. Trương Ngạn cau mày khó hiểu nhìn cô
-Chuyện gì? Không đâu lại hỏi ngày tháng
Lam Linh cũng không trả lời anh ngay, hít thở thật sâu lấy hết bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh đầy tin tưởng:
-Có thể nhờ anh một việc không?
Trương Ngạn cười khổ, xoa đầu cô bây giờ lại học ở đâu thói mập mờ, úp úp mở mở thế này?
-Được rồi, nói đi tôi giúp em? Muốn mua nhà hay mua xe? Tôi đều cho em!
Lam Linh vườn tới, choàng tay qua cổ anh ghé sát miệng nhỏ vào tai anh, hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai anh khiến thể Trương Ngạn không khỏi rạo rực, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần anh như thế này, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì rõ ràng ở trong phòng riêng còn nói thầm? Co ngượng ngùng thì thầm vào tai anh nhỏ như tiếng mèo con meo meo khiến anh thấy vô cùng dễ chịu, nhưng cảm giác thoải mái dễ chịu ấy liền bị cô dùng một câu nói mà dập tắt, liền sau đó là sự kinh ngạc, sửng sốt nhưng lại hạnh phúc, sung sướng! Cô nói mua que thử thai? Lẽ nào? Chẳng lẽ trúng giải rồi? Anh kinh ngạc nhìn cô, bất giác đưa tay sờ lên bụng cô rồi một mạch chạy xuống lầu cảnh tượng vô cùng gấp gáp
-Vú Bạch....vú Bạch!
Vú Bạch dưới bếp vội vàng chạy tới, rốt cuộc có việc gì mà Thiếu gia trước giờ luôn điềm tĩnh, lạnh lùng lại gấp rút đến vậy? Vừa thâyd bà lên không kịp đợi hỏi, anh vội vàng noó
-Vú Bạch, cho người đi mua que thử thai nhanh, nhanh lên!
Người làm trên dưới trong nhà đều dừng mọi việc đang làm ánh mắt đổ dồn về Thiếu gia. Thiếu phu nhân có thai rồi? Chuyện này là thật sao? Dù họ biết thiếu phu nhân vô cùng hiền lành, đáng yêu nhưng cũng chỉ nghĩ rằng thiếu gia nhất thời có chút hứng thú muốn mang về đối phó với lão gia và lão phu nhân, vậy mà lại có thai rồi? Trên dưới mọi người đều rất vui mừng, vú Bạch nhanh chóng thúc giục một hầu nữ đi mua que thủe thai. Trương Ngạn dặn dò xong một lượt lại tức tốc trở về phòng, trong đầu anh suy nghĩ bây giờ chính là không để vợ ở một mình. Vừa mở cửa anh liền thấy một đống nhỏ nằm gọn trong chăn, Trương Ngạn đi tới kéo chăn ra, không đắn đo liền chui vào, nhìn Lam Linh lúc này chính là một đầu lo lắng không còn tâm trạng nhìn xem anh muốn làm gì, anh xoa đầu cô cũng im lặng không nói gì, không khí chùm vào một khoảng tĩnh lặng thật lâu, Lam Linh nãy giờ lén quan sát anh không biết nên hỏi thế nào nhưng cuối cùng vẫn không mở lời. Rất nhanh vú Bạch đã đưa que thử thai tới phòng, vú Bạch đưa cho anh tận 3 cái còn dặn dò kỹ lưỡng nếu như bây giờ thử không thấy gì thì để sáng sớm ngày mai, khi ngủ dậy thử là chính xác nhất. Trương Ngạn chỉ gật đầu như đã hiểu, chú đáo mở hộp giúp cô rồi để vào tay cô, không quên xoa đầu cô an ủi. Lam Linh lo lắng bước vào nhà vệ sinh, Trương Ngạn ngồi ngoài chờ cũng không sung sướng gì, bản thân như ngồi trên đống lửa, ngay cả kho công bố công ty thắng dự án lớn anh cũng không có cảm giác như thế này. Khoảng 10 phút sau Lam Linh trong nhà vệ sinh đi ra, không nói không giằng để que thử thai vào tay anh. Trương Ngạn vừa cầm liền vội vã xem thử, hai vạch đỏ rõ ràng như vậy là có thai rồi?
Trương Ngạn chỉ thấy Lam Linh lặng lẽ chui vào chăn không nói một lời với anh, anh cũng không biết cô đang nghĩ gì chỉ yên lặng theo cô chui vào chăn ôm cô vào lòng. Lúc này trong đầu hai người có rất nhiều suy nghĩ không ai mở lời trước không khí tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hai người, lúc này Lam Linh mở lời hỏi anh
-Anh không thích đứa bé này? Không thích cũng không sao sau khi sinh tôi liền mang nó đi!
Trương Ngạn nhảy dựng lên, sốt sắng cô gái này nói linh tinh cái gì đây? Còn định mang con của anh đi?
-Này! Em nói vớ vẩn gì đấy? Đừng có làm liền tôi rất thích nó đấy, tôi chỉ là nghĩ bản thân chất lượng thế nào một đêm liền trúng giải! À không là hai đêm, lúc chuyển về nhà chúng ta có làm thêm một nhỉ? Em nói xem là lần đó hay lần trước đó?
Lam Linh lườm anh đỏ mặt, chuyện như vậy anh cũng nhắc lại? Nói là chúng ta làm? Chẳng phải bao nhiêu lần anh cố tình vào phòng lúc cô đang tắm rồi lợi dụng ăn triệt để cô ngay trong bồn tắm sao. Làm cô nghĩ nhiều rồi, còn tưởng anh ta không thích đứa nhỏ này! Nghe được từ miệng anh khẳng định mong đợi đứa bé này cô thật sự rất hạnh phúc, trong tim dâng lên một cảm giác yêu thương gia đình, một trọng trách lớn. Trương Ngạn vừa vuốt vuốt điện thoại vừa nói với cô
-Từ giờ ngủ ở phòng tôi, không cho phép em khuất khỏi tầm mắt của tôi. Mai cho người chuyển đồ của em sang bên đó. Bây giờ phải gọi thông báo với bà nội cùng ba mẹ nữa
Lam Linh giữ chặt lấy tay anh, ngủ chung nói là bây giờ mới ngủ nhưng anh luôn lần này đến lần khác mặt dày tìm mọi kế ở lì phòng cô cả tháng nay, cũng quen rồi, nhưng mà gọi thông báo cho mọi người có nóng vội quá không? Cô đưa đôi mắt tròn long lanh nhìn anh
-Nhưng tôi rất xấu hổ!
-Có gì mà xấu hổ? Trong bụng có một bảo bối nhỏ mang dòng máu của anh! Từ giờ muốn gì chỉ cần nói cho anh, muốn ăn gì uống gì xa xôi đến đầu anh đều có thể mua cho em! Vợ yêu...
Nói rồi anh dứt khoát bế cô lên hướng thẳng phía phòng mình đi tới, từ đêm nay em không chạy thoát rồi. “Anh có quyết định của mình rồi, chính là em và con chúng ta...”
-Biết, biết lỗi sai rồi nên. Nhưng đều có lý do cả, hồi nãy tôi tới trung tâm mua sắm mua quà sinh nhật cho bạn cùng lớp, thấy mấy thứ này rất hơn với anh liền mua tặng anh!
Vừa nói Lam Linh vừa hào hứng để túi lớn túi bé lên bàn, cô cười tự đắc nhìn anh giống như một đứa nhỏ làm được việc rất tốt đợt người lớn khen vậy. Trương Ngạn vốn dĩ đợi cô về sẽ mắng cho cô một trận nên hồn nhưng lại không thể, xem ra cô gái này cũng không phải vô tâm như anh nghĩ, còn mua quần áo về cho anh.
Nụ cười trên mặt cô liền vụt tắt, Lam Linh nhắn nhó bịt mũi tức tốc chạy tới nhà vệ sinh, quyết một lần tống hết mọi thứ trong bụng ra ngoài, nôn đến ho khan. Trương Ngạn thấy cô như vậy liền chạy theo lo lắng không thôi
-Sao vậy?
Lam Linh lắc đầu ra vẻ không biết:
-Hôm nay nhà bếp nấu món gì vậy? Mùi hôi quá!
Trương Ngạn khó hiểu, vỗ vỗ vào lưng cô, nhìn thấy cô như vậy thật đau lòng
-Đều là món em thích
Lam Linh ấn xả nước rồi một mạch chạy lên phòng, cô không thể ngửi thêm mùi khó chịu đó nữa bằng không cô muốn lôi cả bụng mình ra ngoài mất. Trương Ngạn đi theo cô lên lầu, nhìn vợ nhỏ của mình mấy ngày nay đều như vậy không ăn được món gì, ăn thì cũng đều dùng sức nôn ra hết anh không còn hứng thú muốn ăn. Anh ngồi lên giường đưa cho cô cốc nước
-Mấy hôm nay em sao vậy?
-Không rõ nữa, ăn cái gì cũng đều nôn ra cả. Chỉ muốn ngủ!
Lam Linh lắc đầu nhìn anh, chính cô cũng không biết mình rốt cuộc bị sao, một tuần nay cô mệt mỏi kinh khủng, những món trước giờ rất thích bây giờ ngửi thấy mùi liền muốn nôn. Có lẽ là do sắp tới ngày đó nên sinh lý thay đổi như vậy? Nhưng nghĩ cũng thật lạ, trước giờ tới chu kỳ cô đều là đau bụng, đau lưng, mọc mụn sao lần này lại khác thường như vậy? Nói tới chu kỳ có hình như lâu rồi cô chưa thấy tới chu kỳ? Lam Linh nghi hoặc hỏi Trương Ngạn
-Hôm nay là ngày mấy rồi?
-27/10. Có chuyện gì?
Lam Linh sửng sốt như muốn nhảy dựng lên, xong rồi, xong thật rồi. Kỳ của cô chậm hơn 2 tháng rồi? Vậy....vậy là? Cô liền lắc đầu tự trấn an bản thân. Trương Ngạn cau mày khó hiểu nhìn cô
-Chuyện gì? Không đâu lại hỏi ngày tháng
Lam Linh cũng không trả lời anh ngay, hít thở thật sâu lấy hết bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh đầy tin tưởng:
-Có thể nhờ anh một việc không?
Trương Ngạn cười khổ, xoa đầu cô bây giờ lại học ở đâu thói mập mờ, úp úp mở mở thế này?
-Được rồi, nói đi tôi giúp em? Muốn mua nhà hay mua xe? Tôi đều cho em!
Lam Linh vườn tới, choàng tay qua cổ anh ghé sát miệng nhỏ vào tai anh, hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai anh khiến thể Trương Ngạn không khỏi rạo rực, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần anh như thế này, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì rõ ràng ở trong phòng riêng còn nói thầm? Co ngượng ngùng thì thầm vào tai anh nhỏ như tiếng mèo con meo meo khiến anh thấy vô cùng dễ chịu, nhưng cảm giác thoải mái dễ chịu ấy liền bị cô dùng một câu nói mà dập tắt, liền sau đó là sự kinh ngạc, sửng sốt nhưng lại hạnh phúc, sung sướng! Cô nói mua que thử thai? Lẽ nào? Chẳng lẽ trúng giải rồi? Anh kinh ngạc nhìn cô, bất giác đưa tay sờ lên bụng cô rồi một mạch chạy xuống lầu cảnh tượng vô cùng gấp gáp
-Vú Bạch....vú Bạch!
Vú Bạch dưới bếp vội vàng chạy tới, rốt cuộc có việc gì mà Thiếu gia trước giờ luôn điềm tĩnh, lạnh lùng lại gấp rút đến vậy? Vừa thâyd bà lên không kịp đợi hỏi, anh vội vàng noó
-Vú Bạch, cho người đi mua que thử thai nhanh, nhanh lên!
Người làm trên dưới trong nhà đều dừng mọi việc đang làm ánh mắt đổ dồn về Thiếu gia. Thiếu phu nhân có thai rồi? Chuyện này là thật sao? Dù họ biết thiếu phu nhân vô cùng hiền lành, đáng yêu nhưng cũng chỉ nghĩ rằng thiếu gia nhất thời có chút hứng thú muốn mang về đối phó với lão gia và lão phu nhân, vậy mà lại có thai rồi? Trên dưới mọi người đều rất vui mừng, vú Bạch nhanh chóng thúc giục một hầu nữ đi mua que thủe thai. Trương Ngạn dặn dò xong một lượt lại tức tốc trở về phòng, trong đầu anh suy nghĩ bây giờ chính là không để vợ ở một mình. Vừa mở cửa anh liền thấy một đống nhỏ nằm gọn trong chăn, Trương Ngạn đi tới kéo chăn ra, không đắn đo liền chui vào, nhìn Lam Linh lúc này chính là một đầu lo lắng không còn tâm trạng nhìn xem anh muốn làm gì, anh xoa đầu cô cũng im lặng không nói gì, không khí chùm vào một khoảng tĩnh lặng thật lâu, Lam Linh nãy giờ lén quan sát anh không biết nên hỏi thế nào nhưng cuối cùng vẫn không mở lời. Rất nhanh vú Bạch đã đưa que thử thai tới phòng, vú Bạch đưa cho anh tận 3 cái còn dặn dò kỹ lưỡng nếu như bây giờ thử không thấy gì thì để sáng sớm ngày mai, khi ngủ dậy thử là chính xác nhất. Trương Ngạn chỉ gật đầu như đã hiểu, chú đáo mở hộp giúp cô rồi để vào tay cô, không quên xoa đầu cô an ủi. Lam Linh lo lắng bước vào nhà vệ sinh, Trương Ngạn ngồi ngoài chờ cũng không sung sướng gì, bản thân như ngồi trên đống lửa, ngay cả kho công bố công ty thắng dự án lớn anh cũng không có cảm giác như thế này. Khoảng 10 phút sau Lam Linh trong nhà vệ sinh đi ra, không nói không giằng để que thử thai vào tay anh. Trương Ngạn vừa cầm liền vội vã xem thử, hai vạch đỏ rõ ràng như vậy là có thai rồi?
Trương Ngạn chỉ thấy Lam Linh lặng lẽ chui vào chăn không nói một lời với anh, anh cũng không biết cô đang nghĩ gì chỉ yên lặng theo cô chui vào chăn ôm cô vào lòng. Lúc này trong đầu hai người có rất nhiều suy nghĩ không ai mở lời trước không khí tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hai người, lúc này Lam Linh mở lời hỏi anh
-Anh không thích đứa bé này? Không thích cũng không sao sau khi sinh tôi liền mang nó đi!
Trương Ngạn nhảy dựng lên, sốt sắng cô gái này nói linh tinh cái gì đây? Còn định mang con của anh đi?
-Này! Em nói vớ vẩn gì đấy? Đừng có làm liền tôi rất thích nó đấy, tôi chỉ là nghĩ bản thân chất lượng thế nào một đêm liền trúng giải! À không là hai đêm, lúc chuyển về nhà chúng ta có làm thêm một nhỉ? Em nói xem là lần đó hay lần trước đó?
Lam Linh lườm anh đỏ mặt, chuyện như vậy anh cũng nhắc lại? Nói là chúng ta làm? Chẳng phải bao nhiêu lần anh cố tình vào phòng lúc cô đang tắm rồi lợi dụng ăn triệt để cô ngay trong bồn tắm sao. Làm cô nghĩ nhiều rồi, còn tưởng anh ta không thích đứa nhỏ này! Nghe được từ miệng anh khẳng định mong đợi đứa bé này cô thật sự rất hạnh phúc, trong tim dâng lên một cảm giác yêu thương gia đình, một trọng trách lớn. Trương Ngạn vừa vuốt vuốt điện thoại vừa nói với cô
-Từ giờ ngủ ở phòng tôi, không cho phép em khuất khỏi tầm mắt của tôi. Mai cho người chuyển đồ của em sang bên đó. Bây giờ phải gọi thông báo với bà nội cùng ba mẹ nữa
Lam Linh giữ chặt lấy tay anh, ngủ chung nói là bây giờ mới ngủ nhưng anh luôn lần này đến lần khác mặt dày tìm mọi kế ở lì phòng cô cả tháng nay, cũng quen rồi, nhưng mà gọi thông báo cho mọi người có nóng vội quá không? Cô đưa đôi mắt tròn long lanh nhìn anh
-Nhưng tôi rất xấu hổ!
-Có gì mà xấu hổ? Trong bụng có một bảo bối nhỏ mang dòng máu của anh! Từ giờ muốn gì chỉ cần nói cho anh, muốn ăn gì uống gì xa xôi đến đầu anh đều có thể mua cho em! Vợ yêu...
Nói rồi anh dứt khoát bế cô lên hướng thẳng phía phòng mình đi tới, từ đêm nay em không chạy thoát rồi. “Anh có quyết định của mình rồi, chính là em và con chúng ta...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.