Chương 192: Chờ đợi hay quên đi
Thanh Yên
08/11/2019
Những bánh xe của chiếc va li chà sát xuống nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh xẹt xẹt.
Chị Gia Mỹ mặc bộ trang phục đơn giản mà thanh nhã, dẫn theo Ân Ân cùng Hinh Hinh đến sân bay, hai bàn tay nắm chặt lấy tay Phương Ly không nỡ rời.
- Em về đó mau chóng hoàn thành bộ phim đang quay dở đi rồi trở lại đoàn tụ cùng mọi người nhé! Cả nhà chúng ta ai cũng mong em cả đấy!
Nghe đến hai từ ‘’đoàn tụ’’ và nhất là bốn từ ‘’cả nhà chúng ta’’, trái tim Phương Ly như có dòng dịch ấm nóng trào ra, xúc động nghẹn ngào và cả cảm giác hạnh phúc không gì tả nổi.
Thế nhưng thứ hạnh phúc đó vốn không có thật, tất cả chỉ là cô đang trong cơn mơ mà thôi.
- Chị, chị đi nhanh về nhanh nhé, chị đã hứa dạy đàn cho Ân Ân rồi đấy! - Con bé níu lấy vạt áo cô không muốn buông ra, giống như có linh cảm không tốt
- Chị biết rồi, em yên tâm, đợi ông phẫu thuật xong khỏe lại chị sẽ lại sang đây gặp mọi người!
Cô biết nói dối những người yêu thương mình như vậy là không tốt nhưng thật sự không còn cách nào khác, ngoài mặt tươi cười nhưng trái tim lại đắng nghẹn xót xa.
- Chuyến bay mang số hiệu… sắp đến giờ cất cánh xin mời quý khách ổn định chỗ ngồi…
- Em phải đi rồi, mọi người bảo trọng.
Chị Gia Mỹ dang rộng hai tay
- Cho chị ôm em một cái nhé!
- Được ạ!
Mấy đứa trẻ thấy thế cũng không chịu thua
- Ân Ân cũng muốn ôm!
- Lạc Lạc cũng muốn!
- Hinh Hinh nữa!
- ‘’’…’’
Chị Gia Mỹ đã tranh thủ lúc đó bỏ vào túi áo của cô một thứ…
………………..
Trước khi lên máy bay, Phương Ly đột nhiên bỗng dừng chân lại, mở điện thoại lần cuối, nhìn thật kĩ xem nó có biểu thị tin nhắn hay một cuộc gọi từ biệt nào không?
Màn hình trống trơn
Hoàn toàn không có gì cả…
Anh ta bận chăm sóc ông đến vậy à?!
Phương Ly giật mình vì suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình, tự hỏi thế này là sao?
Cô…rốt cục đang chờ đợi hay đang quên đi?
Lý trí mách bảo, nên quên đi thì hơn.
Cô đã nhận lời Giang Tuấn, bây giờ anh là bạn trai của cô, hơn nữa bất luận là sáu năm trước hay sáu năm sau vẫn chỉ có anh là người luôn yêu thương bảo vệ cô vô điều kiện, chưa từng rời bỏ cô, còn nỗi lực không ngừng giúp cô thoát khỏi đoạn kí ức giày vò tâm trí đó.
Cho nên…cô không còn tư cách để mà chờ đợi nữa.
Thế nhưng trong một giây phút, dường như trái tim đã điều kiển lý trí.
Sự dằn vặt cào xé trái tim cô.
Có phải là vì ánh mắt thương tâm của một người buổi tối hôm ấy không?
‘’Anh biết dù có nói gì em cũng không tin nữa, nhưng mà anh không kiềm chế được bản thân mình muốn nói ra, đây là những lời này là thật nhất trong cuộc đời của anh.’’
‘’Anh muốn ở cạnh mẹ con em, là thật lòng thật dạ.’’
- Chúng tôi xin nhắc lại, mời quý khách chuyến bay số…
Tiếng loa phát thanh không ngừng vang lên thúc giục hành khách.
Âm thanh đó cũng đồng thời giúp Phương Ly tỉnh lại từ trong mớ kí ức hỗn loạn.
Hít một hơi thật sâu, ấn nút tắt nguồn, cô cất nhanh điện thoại vào túi, nắm chặt bàn tay bé xíu của Lạc Lạc sải bước nhanh về phía trước.
………………….
- Tập đoàn Giang Thành -
Giang Tuấn cho kết thúc sớm cuộc họp, nhanh chóng rời khỏi rồi tiến thẳng xuống dưới tầng trệt của trụ sở công ty.
- Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị sẵn sàng! Anh yên tâm, bây giờ ra sân bay nhất định sẽ không trễ!
Người thư kí đi theo sau không nhịn được mà nói. Anh có phần kinh ngạc vì trước nay chưa từng nhìn thấy giám đốc của mình có bộ dạng gấp gáp khẩn trương đến thế này bao giờ, dù trông bất kì tình huống nào, anh vẫn thật lãnh đạm bình tĩnh.
Hôm nay tuy không biết anh đến sân bay để đón ai, nhưng đó nhất định là một người vô cùng vô cùng quan trọng đối với anh.
……………
Giang Tuấn đón cô cùng Lạc Lạc về biệt thự Hoa Hồng.
Phương Ly ngồi trong xe nhìn ra dòng đường và cảnh vật lướt qua bằng ánh mắt tĩnh lặng có phần đờ đẫn mông lung.
Giang Tuấn lái xe chốc chốc lại nhìn cô từ kính trước mặt.
Nét mặt tĩnh lặng như dòng suối êm ả nhưng tâm tư lại không thể nắm bắt được.
Việc trả ơn nhà họ Lâm đã hoàn thành, rốt cuộc có thể cùng tên đó hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ lẽ nào cô không thấy vui hay sao?
Không lẽ…
Anh cố xua tan cảm giác bất an trong đầu với suy nghĩ
‘’Không đâu, chắc là cô đang mệt nên mới thế!’’
…………………………….
Phương Ly cùng Lạc Lạc dùng bữa với Giang Tuấn và Giang phu nhân.
Trên bàn ăn từ sớm đã xuất hiện những món ăn hấp dẫn, bày biện công phu, tất cả đều là những món cô thích và được chính tay Giang phu nhân dồn hết công sức và tình cảm chuẩn bị.
Suốt cả buổi bà và Giang Tuấn đều dành sự quan tâm ân cần cho cô và Lạc Lạc, nhẹ nhàng hỏi chuyện, gắp cho hai mẹ con hết cái này tới cái khác.
Nhưng không biết vì lý do gì, lòng cô vẫn thấy trống vắng không sao hiểu nổi.
Dường như cảnh tượng buổi tối sum họp ở Lâm gia hôm ấy đôi lần hiện lên trong mắt trong veo…
…………………
Màn đêm rọi xuống ánh sao nhàn nhạt, Phương Ly đứng ở ban công nhìn ngắm những đóa hoa quỳnh màu hồng phấn cùng nhau khoe sắc. Hoa quỳnh nở về ban đêm, lặng lẽ tỏa hương khi tất cả đều say ngủ, giống như một số người, đêm đen phủ xuống cũng là lúc thoát khỏi vỏ bọc của chính mình.
Cô…cũng là một trong số đó chăng?
Ngắm chán Phương Ly lại lấy trong túi áo khoác ra một thứ, đặt ngang tầm mắt…
Vừa nãy lúc thay đồ đi tắm mới phát hiện ra, nhất định là chị Gia Mỹ nhân lúc cô không để ý đã bỏ vào rồi…
Phương Ly lại đột ngột như người đánh mất phương hướng, đã bảo là nên quên đi, nhưng những ngón tay đặt trên đó cứ lưu luyến không nỡ rời…
Mãi chăm chú mà không hề hay biết có người nhẹ nhàng mở cửa phòng, thật chậm tiến lại gần.
Anh ngơ ngẩn nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, trong ánh nhìn chứa chan một tình cảm si mê không gì tách rời được.
Hôm nay cô vận lên người bộ váy liền bằng ren trắng ngang đầu gối do Giang phu nhân tặng. Ánh trăng rọi xuống khiến những đường nét trên gương mặt cô càng thêm hoàn mỹ, làn da mịn màng như phát sáng, mái tóc dài tùy ý xõa xuống lưng, đẹp như nàng tiên xuất hiện trong giấc mộng.
- Em sao vậy? Sau đứng cứ ngẩng người như thế chứ? - Giang Tuấn âu yếm ôm sau lưng cô, hương thơm từ người cô khiến anh thấy dễ chịu, bao nhiêu mệt mỏi của mấy đêm không ngủ cũng biến mất, giọng nói trầm ấm, đầy tình yêu thương.
Phương Ly giật nảy mình, theo quán tính gập đôi thứ đang cầm trong tay lại
- Không có gì, chỉ đang ngắm hoa thôi…
- Những ngày qua ở bên đó em có nhớ anh nhiều không? - Giang Tuấn ngắt lời cô, mỉm cười,
hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc khi có cô trong vòng tay
- Em…
Phương Ly chưa kịp trả lời thì anh lại tiếp tục
- Hình như anh bị trúng độc thật rồi, rõ ràng gặp em từ sáng đến chiều vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Cũng may hôm nay mẹ thuyết phục được em ở lại, nếu không thì chắc anh lại chạy đến nhà em ăn vạ mất.
Nói xong anh cúi xuống, hôn lên chiếc cổ trắng thon tuyệt đẹp của cô, chầm chậm, như muốn thể hiện quyền sở hữu của mình
- Giang Tuấn, anh…
Như có luồng điện chạy dọc cơ thể, Phương Ly bỗng thấy rùng mình, cảm giác không thoải mái khiến cô gương mặt đỏ ửng, nhanh chóng gỡ lấy hai tay anh đang ôm trước bụng mình ra
Đang say đắm thì bị đẩy ra, Giang Tuấn hơi mất hứng nhưng khi nghe giọng nói ngọt ngào của cô gọi tên mình, thì thấy tâm tình cũng đỡ hơn.
- Ngồi máy bay suốt nhiều tiếng đồng hồ làm em mệt quá, em về phòng ngủ sớm đây. - Phương Ly lấy cớ rời đi
- Về phòng cái gì chứ, nơi này chẳng phải là phòng em sao? - Giang Tuấn nhếch môi cười như chẳng hiểu nổi được cô
Anh lập tức kéo tay cô lại, ngăn cản ý định muốn rời khỏi của cô, nhưng lại vô tình dùng lực hơi mạnh khiến bàn tay cô đang nắm chặt bỗng mở ra
Thứ gì đó rơi xuống nền đất.
Phương Ly định nhặt lên thì đã bị anh đi trước một bước.
Giang Tuấn dán mắt sòng sọc nhìn vào thứ trên tay mình, nỗi đau cuộn trào trong lồng ngực như muốn xé nát người anh, giấc mộng đẹp đẽ vài phút trước đó hoàn toàn bị vỡ vụn…
Đó là tấm ảnh cô chụp cùng hắn và Lạc Lạc, ba người vô cùng thân mật như một gia đình thật sự. Cô tựa đầu vào vai hắn, trên gương mặt tràn niềm hạnh phúc, từ đôi môi đến ánh mắt, không gì che lấp được, giống như bông hoa nở rực rỡ dưới ánh nắng ban mai ngập tràn.
- Vậy ra đây chính là cách mà em thể hiện rằng mình hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi con người đó, sau khi từ Pháp trở về sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hắn ta sao?
Tâm trạng vừa cay cú vừa đau khổ khiến giọng điệu của anh sắc lạnh như mũi băng nhọn đâm thẳng vào lồng ngực cô.
Phương Ly sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn gắng giải thích
- Không phải như vậy, là chủ tịch Lâm ra điều kiện muốn em cùng anh ấy chụp ảnh gia đình thì mới chịu phẫu thuật, hơn nữa bức ảnh này không phải em cố tình mang về, mà là chị Gia Mỹ nhân lúc em không để ý bỏ vào túi áo của em.
Nhưng dường như anh đã bị cơn ghen che mất lí trí, chẳng nghe thấy cô nói gì ngoài âm thanh răng rắc của sự vỡ nát.
- Hóa ra và vậy, anh mỗi ngày đều ở nơi này mong ngóng em trở về, ngay cả trong mơ cũng nhìn thấy em thì em đang cùng hắn...
Không nhịn thêm được nữa, bàn tay anh gắt gao đặt lên vai cô, siết chặt
- Anh muốn biết, rốt cuộc em còn chấp nhận điều kiện gì của hắn và chủ tịch Lâm kia?
Phương Ly thất thần hoảng hốt.
Giang Tuấn, trước nay anh chưa từng lớn giọng nói chuyện với cô như vậy, đây là lần đầu tiên.
- Anh bình tĩnh lại nghe em nói của được không?
- Là anh đang hỏi em! - Anh gầm lên - Các người còn thân mật đến mức nào nữa, em còn giấu anh những chuyện gì?
Gió đêm chợt thổi mạnh, tấm rèm cửa tung bay phần phật, mấy khóm hoa đang yên bình chợt bị khuấy động mạnh mẽ, giống hệt như tâm trạng của cô đêm nay, từng cánh hoa rơi rụng lả tả.
Vai nhói đau như bị nát vụn.
Phương Ly cụp mi mắt, hai tay nắm chặt, móng tay ghim vào da thịt
- Được, vậy em nói cho anh biết. Phương Ly em có thể thề với trời, những chuyện mà anh đang nghĩ trong đầu em tuyệt đối không làm. Hơn nữa lần này em về đây là để cắt đứt hoàn toàn với anh ta, giữa lưu luyến và quên đi, em đã chọn quên đi, một ngày không thể thì một năm, một năm không thể thì mười năm, tóm lại em sẽ không gặp anh ta nữa!
- Thế nhưng hóa ra trong lòng anh, em là đứa con gái rẻ tiền như vậy sao? Một bức hình thì có thể nói lên nhân cách của em à? Niềm tin của anh dành cho em hóa ra không sánh bằng nó!
Những giọt lệ của sự đau đớn tổn thương cũng theo đó mà rơi rớt xuống khiến trái tim người đối diện tựa hồ tan thành trăm mảnh
. Anh bất chợt ôm chặt cô vào lòng mình, đưa tay vuốt lên mái tóc dài.
- Anh…xin lỗi, là anh đã sai... anh đã quá yêu em nên luôn lo sợ mất em...Nhưng em không biết được, những ngày em không ở đây đêm nào anh cũng mơ thấy cơn ác mộng đó…
Nín thở một lúc anh nói tiếp, trong giọng nói khàn khàn có sự run rẩy lẫn sợ hãi, rõ ràng không phải bịa đặt
- Anh mơ thấy…em quay lại với hắn, nhất quyết gả cho hắn cho dù…anh chết trước mặt em…
- Cái gì?
Thừa biết là không thể nào nhưng Phương Ly vẫn đứng thất thần, lồng ngực phập phồng, toàn thân run rẩy cùng chấn động không biết là do gió đêm hay do những lời trên của anh.
- Anh nói lung tung gì thế! Anh làm sao mà phải chết? Sau này không cho phép anh nói những lời không may mắn như thế nữa!
Giọng cô nghẹn ngào như muốn khóc.
- Tha thứ cho anh thêm lần cuối cùng này nữa có được không? Sau này anh sẽ hoàn toàn tin tưởng em, không nghi ngờ, đoán này đoán nọ làm tổn thương em nữa…Anh biết bây giờ em không tin anh, hãy cho anh cơ hội để anh có thể chứng minh cho em thấy, được không?
Kèm theo lời nói đầy ăn năn lẫn chân thành của anh, những giọt nước mắt âm ấm cũng rơi trên vai cô
Sắc đêm dịu dàng chiếu tới, Phương Ly khẽ gật đầu.
Chị Gia Mỹ mặc bộ trang phục đơn giản mà thanh nhã, dẫn theo Ân Ân cùng Hinh Hinh đến sân bay, hai bàn tay nắm chặt lấy tay Phương Ly không nỡ rời.
- Em về đó mau chóng hoàn thành bộ phim đang quay dở đi rồi trở lại đoàn tụ cùng mọi người nhé! Cả nhà chúng ta ai cũng mong em cả đấy!
Nghe đến hai từ ‘’đoàn tụ’’ và nhất là bốn từ ‘’cả nhà chúng ta’’, trái tim Phương Ly như có dòng dịch ấm nóng trào ra, xúc động nghẹn ngào và cả cảm giác hạnh phúc không gì tả nổi.
Thế nhưng thứ hạnh phúc đó vốn không có thật, tất cả chỉ là cô đang trong cơn mơ mà thôi.
- Chị, chị đi nhanh về nhanh nhé, chị đã hứa dạy đàn cho Ân Ân rồi đấy! - Con bé níu lấy vạt áo cô không muốn buông ra, giống như có linh cảm không tốt
- Chị biết rồi, em yên tâm, đợi ông phẫu thuật xong khỏe lại chị sẽ lại sang đây gặp mọi người!
Cô biết nói dối những người yêu thương mình như vậy là không tốt nhưng thật sự không còn cách nào khác, ngoài mặt tươi cười nhưng trái tim lại đắng nghẹn xót xa.
- Chuyến bay mang số hiệu… sắp đến giờ cất cánh xin mời quý khách ổn định chỗ ngồi…
- Em phải đi rồi, mọi người bảo trọng.
Chị Gia Mỹ dang rộng hai tay
- Cho chị ôm em một cái nhé!
- Được ạ!
Mấy đứa trẻ thấy thế cũng không chịu thua
- Ân Ân cũng muốn ôm!
- Lạc Lạc cũng muốn!
- Hinh Hinh nữa!
- ‘’’…’’
Chị Gia Mỹ đã tranh thủ lúc đó bỏ vào túi áo của cô một thứ…
………………..
Trước khi lên máy bay, Phương Ly đột nhiên bỗng dừng chân lại, mở điện thoại lần cuối, nhìn thật kĩ xem nó có biểu thị tin nhắn hay một cuộc gọi từ biệt nào không?
Màn hình trống trơn
Hoàn toàn không có gì cả…
Anh ta bận chăm sóc ông đến vậy à?!
Phương Ly giật mình vì suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình, tự hỏi thế này là sao?
Cô…rốt cục đang chờ đợi hay đang quên đi?
Lý trí mách bảo, nên quên đi thì hơn.
Cô đã nhận lời Giang Tuấn, bây giờ anh là bạn trai của cô, hơn nữa bất luận là sáu năm trước hay sáu năm sau vẫn chỉ có anh là người luôn yêu thương bảo vệ cô vô điều kiện, chưa từng rời bỏ cô, còn nỗi lực không ngừng giúp cô thoát khỏi đoạn kí ức giày vò tâm trí đó.
Cho nên…cô không còn tư cách để mà chờ đợi nữa.
Thế nhưng trong một giây phút, dường như trái tim đã điều kiển lý trí.
Sự dằn vặt cào xé trái tim cô.
Có phải là vì ánh mắt thương tâm của một người buổi tối hôm ấy không?
‘’Anh biết dù có nói gì em cũng không tin nữa, nhưng mà anh không kiềm chế được bản thân mình muốn nói ra, đây là những lời này là thật nhất trong cuộc đời của anh.’’
‘’Anh muốn ở cạnh mẹ con em, là thật lòng thật dạ.’’
- Chúng tôi xin nhắc lại, mời quý khách chuyến bay số…
Tiếng loa phát thanh không ngừng vang lên thúc giục hành khách.
Âm thanh đó cũng đồng thời giúp Phương Ly tỉnh lại từ trong mớ kí ức hỗn loạn.
Hít một hơi thật sâu, ấn nút tắt nguồn, cô cất nhanh điện thoại vào túi, nắm chặt bàn tay bé xíu của Lạc Lạc sải bước nhanh về phía trước.
………………….
- Tập đoàn Giang Thành -
Giang Tuấn cho kết thúc sớm cuộc họp, nhanh chóng rời khỏi rồi tiến thẳng xuống dưới tầng trệt của trụ sở công ty.
- Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị sẵn sàng! Anh yên tâm, bây giờ ra sân bay nhất định sẽ không trễ!
Người thư kí đi theo sau không nhịn được mà nói. Anh có phần kinh ngạc vì trước nay chưa từng nhìn thấy giám đốc của mình có bộ dạng gấp gáp khẩn trương đến thế này bao giờ, dù trông bất kì tình huống nào, anh vẫn thật lãnh đạm bình tĩnh.
Hôm nay tuy không biết anh đến sân bay để đón ai, nhưng đó nhất định là một người vô cùng vô cùng quan trọng đối với anh.
……………
Giang Tuấn đón cô cùng Lạc Lạc về biệt thự Hoa Hồng.
Phương Ly ngồi trong xe nhìn ra dòng đường và cảnh vật lướt qua bằng ánh mắt tĩnh lặng có phần đờ đẫn mông lung.
Giang Tuấn lái xe chốc chốc lại nhìn cô từ kính trước mặt.
Nét mặt tĩnh lặng như dòng suối êm ả nhưng tâm tư lại không thể nắm bắt được.
Việc trả ơn nhà họ Lâm đã hoàn thành, rốt cuộc có thể cùng tên đó hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ lẽ nào cô không thấy vui hay sao?
Không lẽ…
Anh cố xua tan cảm giác bất an trong đầu với suy nghĩ
‘’Không đâu, chắc là cô đang mệt nên mới thế!’’
…………………………….
Phương Ly cùng Lạc Lạc dùng bữa với Giang Tuấn và Giang phu nhân.
Trên bàn ăn từ sớm đã xuất hiện những món ăn hấp dẫn, bày biện công phu, tất cả đều là những món cô thích và được chính tay Giang phu nhân dồn hết công sức và tình cảm chuẩn bị.
Suốt cả buổi bà và Giang Tuấn đều dành sự quan tâm ân cần cho cô và Lạc Lạc, nhẹ nhàng hỏi chuyện, gắp cho hai mẹ con hết cái này tới cái khác.
Nhưng không biết vì lý do gì, lòng cô vẫn thấy trống vắng không sao hiểu nổi.
Dường như cảnh tượng buổi tối sum họp ở Lâm gia hôm ấy đôi lần hiện lên trong mắt trong veo…
…………………
Màn đêm rọi xuống ánh sao nhàn nhạt, Phương Ly đứng ở ban công nhìn ngắm những đóa hoa quỳnh màu hồng phấn cùng nhau khoe sắc. Hoa quỳnh nở về ban đêm, lặng lẽ tỏa hương khi tất cả đều say ngủ, giống như một số người, đêm đen phủ xuống cũng là lúc thoát khỏi vỏ bọc của chính mình.
Cô…cũng là một trong số đó chăng?
Ngắm chán Phương Ly lại lấy trong túi áo khoác ra một thứ, đặt ngang tầm mắt…
Vừa nãy lúc thay đồ đi tắm mới phát hiện ra, nhất định là chị Gia Mỹ nhân lúc cô không để ý đã bỏ vào rồi…
Phương Ly lại đột ngột như người đánh mất phương hướng, đã bảo là nên quên đi, nhưng những ngón tay đặt trên đó cứ lưu luyến không nỡ rời…
Mãi chăm chú mà không hề hay biết có người nhẹ nhàng mở cửa phòng, thật chậm tiến lại gần.
Anh ngơ ngẩn nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, trong ánh nhìn chứa chan một tình cảm si mê không gì tách rời được.
Hôm nay cô vận lên người bộ váy liền bằng ren trắng ngang đầu gối do Giang phu nhân tặng. Ánh trăng rọi xuống khiến những đường nét trên gương mặt cô càng thêm hoàn mỹ, làn da mịn màng như phát sáng, mái tóc dài tùy ý xõa xuống lưng, đẹp như nàng tiên xuất hiện trong giấc mộng.
- Em sao vậy? Sau đứng cứ ngẩng người như thế chứ? - Giang Tuấn âu yếm ôm sau lưng cô, hương thơm từ người cô khiến anh thấy dễ chịu, bao nhiêu mệt mỏi của mấy đêm không ngủ cũng biến mất, giọng nói trầm ấm, đầy tình yêu thương.
Phương Ly giật nảy mình, theo quán tính gập đôi thứ đang cầm trong tay lại
- Không có gì, chỉ đang ngắm hoa thôi…
- Những ngày qua ở bên đó em có nhớ anh nhiều không? - Giang Tuấn ngắt lời cô, mỉm cười,
hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc khi có cô trong vòng tay
- Em…
Phương Ly chưa kịp trả lời thì anh lại tiếp tục
- Hình như anh bị trúng độc thật rồi, rõ ràng gặp em từ sáng đến chiều vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Cũng may hôm nay mẹ thuyết phục được em ở lại, nếu không thì chắc anh lại chạy đến nhà em ăn vạ mất.
Nói xong anh cúi xuống, hôn lên chiếc cổ trắng thon tuyệt đẹp của cô, chầm chậm, như muốn thể hiện quyền sở hữu của mình
- Giang Tuấn, anh…
Như có luồng điện chạy dọc cơ thể, Phương Ly bỗng thấy rùng mình, cảm giác không thoải mái khiến cô gương mặt đỏ ửng, nhanh chóng gỡ lấy hai tay anh đang ôm trước bụng mình ra
Đang say đắm thì bị đẩy ra, Giang Tuấn hơi mất hứng nhưng khi nghe giọng nói ngọt ngào của cô gọi tên mình, thì thấy tâm tình cũng đỡ hơn.
- Ngồi máy bay suốt nhiều tiếng đồng hồ làm em mệt quá, em về phòng ngủ sớm đây. - Phương Ly lấy cớ rời đi
- Về phòng cái gì chứ, nơi này chẳng phải là phòng em sao? - Giang Tuấn nhếch môi cười như chẳng hiểu nổi được cô
Anh lập tức kéo tay cô lại, ngăn cản ý định muốn rời khỏi của cô, nhưng lại vô tình dùng lực hơi mạnh khiến bàn tay cô đang nắm chặt bỗng mở ra
Thứ gì đó rơi xuống nền đất.
Phương Ly định nhặt lên thì đã bị anh đi trước một bước.
Giang Tuấn dán mắt sòng sọc nhìn vào thứ trên tay mình, nỗi đau cuộn trào trong lồng ngực như muốn xé nát người anh, giấc mộng đẹp đẽ vài phút trước đó hoàn toàn bị vỡ vụn…
Đó là tấm ảnh cô chụp cùng hắn và Lạc Lạc, ba người vô cùng thân mật như một gia đình thật sự. Cô tựa đầu vào vai hắn, trên gương mặt tràn niềm hạnh phúc, từ đôi môi đến ánh mắt, không gì che lấp được, giống như bông hoa nở rực rỡ dưới ánh nắng ban mai ngập tràn.
- Vậy ra đây chính là cách mà em thể hiện rằng mình hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi con người đó, sau khi từ Pháp trở về sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hắn ta sao?
Tâm trạng vừa cay cú vừa đau khổ khiến giọng điệu của anh sắc lạnh như mũi băng nhọn đâm thẳng vào lồng ngực cô.
Phương Ly sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn gắng giải thích
- Không phải như vậy, là chủ tịch Lâm ra điều kiện muốn em cùng anh ấy chụp ảnh gia đình thì mới chịu phẫu thuật, hơn nữa bức ảnh này không phải em cố tình mang về, mà là chị Gia Mỹ nhân lúc em không để ý bỏ vào túi áo của em.
Nhưng dường như anh đã bị cơn ghen che mất lí trí, chẳng nghe thấy cô nói gì ngoài âm thanh răng rắc của sự vỡ nát.
- Hóa ra và vậy, anh mỗi ngày đều ở nơi này mong ngóng em trở về, ngay cả trong mơ cũng nhìn thấy em thì em đang cùng hắn...
Không nhịn thêm được nữa, bàn tay anh gắt gao đặt lên vai cô, siết chặt
- Anh muốn biết, rốt cuộc em còn chấp nhận điều kiện gì của hắn và chủ tịch Lâm kia?
Phương Ly thất thần hoảng hốt.
Giang Tuấn, trước nay anh chưa từng lớn giọng nói chuyện với cô như vậy, đây là lần đầu tiên.
- Anh bình tĩnh lại nghe em nói của được không?
- Là anh đang hỏi em! - Anh gầm lên - Các người còn thân mật đến mức nào nữa, em còn giấu anh những chuyện gì?
Gió đêm chợt thổi mạnh, tấm rèm cửa tung bay phần phật, mấy khóm hoa đang yên bình chợt bị khuấy động mạnh mẽ, giống hệt như tâm trạng của cô đêm nay, từng cánh hoa rơi rụng lả tả.
Vai nhói đau như bị nát vụn.
Phương Ly cụp mi mắt, hai tay nắm chặt, móng tay ghim vào da thịt
- Được, vậy em nói cho anh biết. Phương Ly em có thể thề với trời, những chuyện mà anh đang nghĩ trong đầu em tuyệt đối không làm. Hơn nữa lần này em về đây là để cắt đứt hoàn toàn với anh ta, giữa lưu luyến và quên đi, em đã chọn quên đi, một ngày không thể thì một năm, một năm không thể thì mười năm, tóm lại em sẽ không gặp anh ta nữa!
- Thế nhưng hóa ra trong lòng anh, em là đứa con gái rẻ tiền như vậy sao? Một bức hình thì có thể nói lên nhân cách của em à? Niềm tin của anh dành cho em hóa ra không sánh bằng nó!
Những giọt lệ của sự đau đớn tổn thương cũng theo đó mà rơi rớt xuống khiến trái tim người đối diện tựa hồ tan thành trăm mảnh
. Anh bất chợt ôm chặt cô vào lòng mình, đưa tay vuốt lên mái tóc dài.
- Anh…xin lỗi, là anh đã sai... anh đã quá yêu em nên luôn lo sợ mất em...Nhưng em không biết được, những ngày em không ở đây đêm nào anh cũng mơ thấy cơn ác mộng đó…
Nín thở một lúc anh nói tiếp, trong giọng nói khàn khàn có sự run rẩy lẫn sợ hãi, rõ ràng không phải bịa đặt
- Anh mơ thấy…em quay lại với hắn, nhất quyết gả cho hắn cho dù…anh chết trước mặt em…
- Cái gì?
Thừa biết là không thể nào nhưng Phương Ly vẫn đứng thất thần, lồng ngực phập phồng, toàn thân run rẩy cùng chấn động không biết là do gió đêm hay do những lời trên của anh.
- Anh nói lung tung gì thế! Anh làm sao mà phải chết? Sau này không cho phép anh nói những lời không may mắn như thế nữa!
Giọng cô nghẹn ngào như muốn khóc.
- Tha thứ cho anh thêm lần cuối cùng này nữa có được không? Sau này anh sẽ hoàn toàn tin tưởng em, không nghi ngờ, đoán này đoán nọ làm tổn thương em nữa…Anh biết bây giờ em không tin anh, hãy cho anh cơ hội để anh có thể chứng minh cho em thấy, được không?
Kèm theo lời nói đầy ăn năn lẫn chân thành của anh, những giọt nước mắt âm ấm cũng rơi trên vai cô
Sắc đêm dịu dàng chiếu tới, Phương Ly khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.