Chương 191: Ước mong cả đời anh
Thanh Yên
04/11/2019
Nghĩ đến những gì đã qua, Lâm Hạo không kiềm chế được mình, trong giây
phút này, tâm tư tình cảm kiềm nén bấy lâu như ngọn lửa bùng cháy lên!
Đôi môi cô còn vương vấn mùi rượu nồng nàn, làm anh quên mất mọi thứ mà ra sức hưởng thụ.
Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, sức nóng lan tỏa khắp không gian.
Gương mặt Phương Ly ửng đỏ, máu trong người cô như bị thêu đốt, nhịp đập trái tim điên cuồng như muốn vỡ ra. Chưa bao giờ trong đời cô lại có cảm giác này, nó thật sự chân thực vô cùng không giống như một giấc mơ chút nào.
Không lẽ…
Phương Ly hoảng loạn mở to mắt, bàn tay đang ôm lấy cổ anh hòa vào nụ hôn ngây ngất đột ngột buông ra, sau đó cô liền giãy giụa.
Thể nhưng anh đã bị cô làm cho mê mẩn, lý trí đều bị cuốn sạch, bàn tay giữ chặt lấy hai cánh tay đang làm loạn của cô.
- Đừng…
Nhưng lời phản kháng bị nuốt vào trong khi chỉ sau vài giây rời khỏi môi anh lại áp chặt môi cô, tiếp tục mê man đắm chìm trong nụ hôn.
Phương Ly cắn răng cam chịu, nhưng trong lòng đau đớn đến mức bật khóc. Anh rốt cuộc có biết bản thân làm gì hay không, tại sao có thể đối xử với cô như vậy?
Không, cô không muốn cùng anh có chút liên can nào nữa, không muốn làm chuyện có lỗi với Giang Tuấn, không muốn lại tiếp tục mối quan hệ sai lầm này, càng không muốn bản thân sa vào vết nhơ không thể rửa sạch được.
Trong cơn hoảng hốt với suy nghĩ đó, bàn tay vừa được anh giải phóng cô đã quơ quào khắp nơi để tìm kiếm tia hy vọng, cuối cùng chạm vào một vật gì đó lành lạnh trên đầu giường.
Dù không biết là gì nhưng cô lại xem nó như cái phao cứu mạng trong thời khắc lênh đênh trên biển, rồi dùng sức nắm chặt lấy, đánh vào anh.
Dù sức lực của cô chẳng còn lại bao nhưng vẫn hy vọng kì tích có thể xuất hiện.
“BỐP’’
Lâm Hạo giật mình tỉnh lại. Cũng chính vào lúc này, giống như trải qua một giấc mơ, anh bàng hoàng phát hiện ra mình đã ép cô xuống giường, đầu tóc cô rối bời, khuôn mặt nhợt nhạt đến kinh người, đôi mắt và hai gò má đẫm lệ, cánh tay còn in hằn dấu vết bị siết chặt.
Cảm giác ngạt thở chặn ngang cổ họng, kí ức xa xưa hiện lên trong đôi mắt hoảng hốt của anh.
“Anh thề trên sinh mạng của mình, sẽ mãi yêu thương bảo vệ em…không bao giờ để em rời xa anh.’’
Vậy mà chính người con trai đã từng nói sẽ yêu thương trân trọng cô cả đời lại là người vừa rồi đã lợi dụng lúc cô say, sức chống cự yếu ớt, không phân biệt được là thực hay mơ mà có ý định bị ổi mà chiếm đoạt cô
Hẳn là anh điên thật rồi nên mới làm như thế.
Bao nhiêu tổn thương đời này cô phải chịu vì anh vẫn chưa đủ sao?
Phương Ly của anh xứng đáng có được những gì đẹp đẽ nhất trên thế gian này, gả cho người mà cô yêu, trao đi tất cả trong tình nguyện chứ không phải là thế này…
Phương Ly từ từ ngồi dậy, đưa tay kéo lấy tấm chăn che đi cơ thể và nép mình lại.
Nhận ra đây không phải là căn phòng mình mà là phòng của anh càng khiến cô sợ hãi hơn.
Hơi thở trên người cô vẫn rực lửa, ánh mắt chứa đầy hận thù khó lòng tha thứ.
Vốn định mở miệng nhưng khi nhìn thấy anh lẳng lặng như kẻ mất đi linh hồn trái với vẻ cuồng dã vừa rồi nhìn vào thứ ‘’vũ khí’’ vẫn đang được cô nắm chặt trên tay thì Phương Ly cũng vô thức nhìn xuống.
Đó là một khung ảnh viền ngoài được mạ vàng thoạt nhìn trông vô cùng quý giá, nhưng có lẽ thứ bên trong mới là báu vật quý giá nhất, không gì sánh bằng đối với chủ nhân của nó.Biểu cảm trên gương mặt của cô liền thay đổi, sự uất ức giận dữ vừa rồi phút chốc liền tan biến như làn khói mỏng. Và rồi nỗi kinh hoàng khiến cô nhất thời không thốt nên lời.
Đó là một tấm ảnh chụp hai người, một nam một nữ.
Chàng trai giống như hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích, còn cô gái thuần khiết xinh đẹp như thiên thần. Cả hai đang đứng ở nơi lễ đường thiêng liêng tràn ngập sắc hoa hồng đỏ thắm.
Trước vô vàn quan khách, chàng trai nhẹ nhàng đặt nụ hôn đầy trân trọng lên vòng hoa đội đầu của cô. Cô gái hơi cúi mặt, hai má ửng hồng, thể hiện rõ vẻ yêu kiều xấu hổ của những thiếu nữ mới lớn.
Có thể thấy bức ảnh này chính là một thế giới, mà trong thế giới đó hai người họ hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, không ai hay thứ gì chia cắt được, hoàn toàn trái ngược với thực tại đau đớn dằn vặt bây giờ.
Phương Ly lại bật khóc khi nhìn thấy tám chữ được viết bằng tay, nắn nót cẩn thận vô cùng, mà mỗi chữ lại giống như một mũi dao nhọn đâm sâu vào lồng ngực cô
‘’Lâm Hạo Phương Ly, mãi không chia ly’’
Màn đêm vẫn tĩnh lặng như thế, Phương Ly nở nụ cười pha lẫn đắng cay, trong lòng là muôn vàn nỗi đau giằng xé, những giọt nước mắt lặng lẽ vỡ tan.
Nhưng rốt cuộc vẫn là làm trái ý lòng, cô hít một hơi thật nhẹ rồi tàn nhẫn quăng khung ảnh vào góc tường không thương tiếc, âm thanh của sự vỡ nát vang vọng trong không gian.
Đẹp đẽ thì thế nào, lưu luyến không quên được thì thế nào?
Không thể quay lại năm tháng ấy được nữa rồi…
Hơn nữa…
Mẹ cũng không thể sống lại…
- Em thật sự làm vậy sao?
Lâm Hạo thất sắc nhìn theo trái tim mình vừa bị cô quăng đi vỡ tan nghìn mảnh, trong lòng đắng chát, đôi mắt dần đỏ hoe.
Cô làm sao biết anh đã phải sống những tháng ngày chật vật, tạm bợ ra sao khi vắng cô, mỗi lần nhung nhớ anh đều lấy vật quý báu ấy ra xem, không biết bao nhiêu lần ước bản thân có thể quay về khoảnh khắc ấy, cho dù có phải đánh đổi tất cả cũng sẽ không để bi kịch năm xưa xảy đến với cuộc đời cô.
Nỗi đau đó, sự dày vò đó, cô mãi không hiểu được.
Bàn tay anh vươn ra nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nóng bỏng tha thiết, gào lên âm thanh chua xót
- Bức ảnh em vừa ném đi đó, tám chữ được viết trên đó chính là ước mong của cả đời anh, em có biết không?
Cô không đáp, chỉ nhắm mắt, cố gắng làm ra vẻ như như đang nghe chuyện không liên quan đến mình
- Năm đó lúc chúng ta chụp bức ảnh này anh thật sự đã muốn cầu hôn em. Con người anh trước nay không biết cái gì gọi là lãng mạng, chuyện lãng mạn duy nhất anh làm chính là giấu chiếc nhẫn vào bó hoa bách hợp để em cầm trên tay. Anh đã định nếu như em tìm thấy nó thì chính là ý trời, kể từ giây phút đó nửa đời sau của em hãy giao cho anh. Anh nhất định sẽ yêu thương chăm sóc em, không bao giờ để em thấy sợ hãi, cũng không một lần đau buồn hay rơi nước mắt, khiến em trở thành người con gái vui vẻ hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng cuối cùng, ông trời đã không toại nguyện cho anh, còn lấy đi ánh sáng của cuộc đời anh…
Phương Ly né tránh đôi mắt long long lanh ửng đỏ của anh, vì suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì lí trí của cô, sự quyết tâm ngần ấy năm qua của cô đã bị đánh bại.
Chỉ có trời mới biết, khoảnh khắc đó cả thân thể cô đều gắng gượng để giữ bình tĩnh cho dù ngón tay run lên, lồng ngực quặn thắt nhói đau dữ dội
- Tất cả đều do anh sắp xếp có đúng không? Căn phòng này, bức ảnh này, những lời vừa rồi, là cố ý để tôi nhìn thấy, nghe thấy có đúng không?
- Em…
- Anh tưởng nói như vậy thì tôi sẽ tin sao? ‘’Chỉ cần ngày hôm nay em tin anh thì ngày sau vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ khiến em hối hận.’’
Phương Ly nhắc lại thật rành mạch rõ ràng.
Năm xưa cũng vì một mực tin lời trên của anh, tin vào cái gọi là tình yêu đời này kiếp này không đổi mà tôi trong một đêm mất đi tất cả mọi thứ, trải qua sự đau khổ nhất suốt ngần ấy năm có mặt trên cuộc đời này. Vậy mà sáu năm sau tôi lại để bản thân phạm phải sai lầm ngu ngốc đó, bỏ qua lời khuyên can của Giang Tuấn cùng anh sang đất Pháp xa xôi này, kết cục…khi nãy anh lợi dụng lúc tôi say suýt nữa thì…
Nhớ đến cơ thể cô liền run lên, co người lại trong chăn, điên cuồng giật lại bàn tay đang bị anh giữ chặt.
- Anh là đồ bỉ ổi! Mau buông tôi ra! Rốt cuộc anh có phải là người không? Anh cho là giờ đây tôi còn tin anh được sao? Nếu như anh chết đi trước mắt tôi thì có thể đấy!
Lâm Hạo thẫn thờ buông tay.
Cơn gió đêm khuya lạnh lẽo thổi qua. Anh bất lực nhận ra bản thân mình không có cách nào phản bác lại lời nói của cô!
Anh đã làm sai quá nhiều rồi, một lần rồi lại một lần. Giờ đây, kẻ như anh, dù có nói ra lời gì cũng không làm cô tin được, đến gần cô chỉ khiến cô sợ hãi muốn bỏ chạy...
Anh chỉ muốn cùng cô hạnh phúc, như những cặp nam nữ yêu nhau khác trên đời, sao lại khó đến thế này?
- Anh đừng cưỡng ép tôi nữa có được không? Người như anh có tiền tài có địa vị, muốn bao nhiêu phụ nữ bên cạnh mà không có, tôi không quá xinh đẹp, có nói thế nào cũng không thể sánh bằng Lưu Nhã Đình đó, hơn nữa còn có một đứa con trai với người khác, còn chị ta lại đang mang thai con của anh. Suy nghĩ của anh giống như vực thẳm không đáy tôi không cách nào hiểu được! Nhưng mà tôi xin anh, hãy tha cho tôi có được không?
Phương Ly hét lên rồi dùng hết sức lực còn lại của mình vùng chạy vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại, tấm lưng trượt dài rồi ngồi bệch xuống sàn, những giọt nước mắt thay phiên nhau rơi xuống.
Lâm Hạo bước xuống giường đi đến trước cánh cửa đã đóng kín.
Anh hạ giọng, thanh âm vô cùng đau đớn.
‘’Anh biết dù có nói gì em cũng không tin nữa, nhưng mà anh không kiềm chế được bản thân mình muốn nói ra, đây là những lời này là thật nhất trong cuộc đời của anh.
Chuyện khi nãy anh thật sự không cố ý, tất cả đều là vì anh quá yêu em. Cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau anh vẫn muốn thực hiện tám chữ lúc nãy, cùng em mãi không chia ly. Anh có thể vì nó mà từ bỏ tất cả mọi thứ mình đang có, và cũng không vì việc em có Lạc Lạc mà do dự dù chỉ một chút.
Anh biết em sẽ vì để cho thằng bé có một gia đình trọn vẹn mà chấp nhận hy sinh bản thân, gả cho cậu ta, sống cùng cậu ta, nở nụ cười cho dù bản thân có hạnh phúc hay không. Anh cũng vẫn tưởng sau chuyến đi đến Pháp lần này mình có thể buông tay thành toàn cho quyết định đó của em, nhưng đến tận đêm nay anh mới biết mình không cách nào làm được.
Anh muốn ở cạnh mẹ con em, là thật lòng thật dạ.
Chỉ cần một cái gật đầu của em anh sẽ xem Lạc Lạc như con ruột của mình mà yêu thương chăm sóc cả đời, học cách làm một người cha tốt, mà thật ra, từ đầu anh cũng xem nó như con trai mình rồi.
Anh sẽ ở lại đây coi sóc việc phẫu thuật của ông, còn em hãy dẫn Lạc Lạc về. Đến khi ông khỏe lại anh sẽ về nước, em hãy cho anh một câu trả lời có được không?”
Phương Ly không trả lời nhưng lại tuôn ra tiếng khóc đau thắt lòng, cô khóc đến nỗi toàn thân run lên bần bật.
Rồi Lâm Hạo cũng quay người lại, mệt mỏi ngã xuống tựa lưng vào cánh cửa.
Rõ ràng hai người chỉ cách nhau một khoảng cách rất gần, trái tim hướng về nhau nhưng ý trời buộc họ phải quay lưng về phía nhau trong cuộc sống này.
Qua ngày mai cô sẽ rời khỏi anh…
Một thời gian nữa, có thể cô có thể sẽ trở thành vợ người khác…
Vận mệnh thật sự lợi hại đến vậy sao? Con người ta dù có làm gì cũng không thay đổi được…
Cho dù là vậy…
Anh vẫn muốn thử cứu vãn lần cuối cùng…
Đôi môi cô còn vương vấn mùi rượu nồng nàn, làm anh quên mất mọi thứ mà ra sức hưởng thụ.
Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, sức nóng lan tỏa khắp không gian.
Gương mặt Phương Ly ửng đỏ, máu trong người cô như bị thêu đốt, nhịp đập trái tim điên cuồng như muốn vỡ ra. Chưa bao giờ trong đời cô lại có cảm giác này, nó thật sự chân thực vô cùng không giống như một giấc mơ chút nào.
Không lẽ…
Phương Ly hoảng loạn mở to mắt, bàn tay đang ôm lấy cổ anh hòa vào nụ hôn ngây ngất đột ngột buông ra, sau đó cô liền giãy giụa.
Thể nhưng anh đã bị cô làm cho mê mẩn, lý trí đều bị cuốn sạch, bàn tay giữ chặt lấy hai cánh tay đang làm loạn của cô.
- Đừng…
Nhưng lời phản kháng bị nuốt vào trong khi chỉ sau vài giây rời khỏi môi anh lại áp chặt môi cô, tiếp tục mê man đắm chìm trong nụ hôn.
Phương Ly cắn răng cam chịu, nhưng trong lòng đau đớn đến mức bật khóc. Anh rốt cuộc có biết bản thân làm gì hay không, tại sao có thể đối xử với cô như vậy?
Không, cô không muốn cùng anh có chút liên can nào nữa, không muốn làm chuyện có lỗi với Giang Tuấn, không muốn lại tiếp tục mối quan hệ sai lầm này, càng không muốn bản thân sa vào vết nhơ không thể rửa sạch được.
Trong cơn hoảng hốt với suy nghĩ đó, bàn tay vừa được anh giải phóng cô đã quơ quào khắp nơi để tìm kiếm tia hy vọng, cuối cùng chạm vào một vật gì đó lành lạnh trên đầu giường.
Dù không biết là gì nhưng cô lại xem nó như cái phao cứu mạng trong thời khắc lênh đênh trên biển, rồi dùng sức nắm chặt lấy, đánh vào anh.
Dù sức lực của cô chẳng còn lại bao nhưng vẫn hy vọng kì tích có thể xuất hiện.
“BỐP’’
Lâm Hạo giật mình tỉnh lại. Cũng chính vào lúc này, giống như trải qua một giấc mơ, anh bàng hoàng phát hiện ra mình đã ép cô xuống giường, đầu tóc cô rối bời, khuôn mặt nhợt nhạt đến kinh người, đôi mắt và hai gò má đẫm lệ, cánh tay còn in hằn dấu vết bị siết chặt.
Cảm giác ngạt thở chặn ngang cổ họng, kí ức xa xưa hiện lên trong đôi mắt hoảng hốt của anh.
“Anh thề trên sinh mạng của mình, sẽ mãi yêu thương bảo vệ em…không bao giờ để em rời xa anh.’’
Vậy mà chính người con trai đã từng nói sẽ yêu thương trân trọng cô cả đời lại là người vừa rồi đã lợi dụng lúc cô say, sức chống cự yếu ớt, không phân biệt được là thực hay mơ mà có ý định bị ổi mà chiếm đoạt cô
Hẳn là anh điên thật rồi nên mới làm như thế.
Bao nhiêu tổn thương đời này cô phải chịu vì anh vẫn chưa đủ sao?
Phương Ly của anh xứng đáng có được những gì đẹp đẽ nhất trên thế gian này, gả cho người mà cô yêu, trao đi tất cả trong tình nguyện chứ không phải là thế này…
Phương Ly từ từ ngồi dậy, đưa tay kéo lấy tấm chăn che đi cơ thể và nép mình lại.
Nhận ra đây không phải là căn phòng mình mà là phòng của anh càng khiến cô sợ hãi hơn.
Hơi thở trên người cô vẫn rực lửa, ánh mắt chứa đầy hận thù khó lòng tha thứ.
Vốn định mở miệng nhưng khi nhìn thấy anh lẳng lặng như kẻ mất đi linh hồn trái với vẻ cuồng dã vừa rồi nhìn vào thứ ‘’vũ khí’’ vẫn đang được cô nắm chặt trên tay thì Phương Ly cũng vô thức nhìn xuống.
Đó là một khung ảnh viền ngoài được mạ vàng thoạt nhìn trông vô cùng quý giá, nhưng có lẽ thứ bên trong mới là báu vật quý giá nhất, không gì sánh bằng đối với chủ nhân của nó.Biểu cảm trên gương mặt của cô liền thay đổi, sự uất ức giận dữ vừa rồi phút chốc liền tan biến như làn khói mỏng. Và rồi nỗi kinh hoàng khiến cô nhất thời không thốt nên lời.
Đó là một tấm ảnh chụp hai người, một nam một nữ.
Chàng trai giống như hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích, còn cô gái thuần khiết xinh đẹp như thiên thần. Cả hai đang đứng ở nơi lễ đường thiêng liêng tràn ngập sắc hoa hồng đỏ thắm.
Trước vô vàn quan khách, chàng trai nhẹ nhàng đặt nụ hôn đầy trân trọng lên vòng hoa đội đầu của cô. Cô gái hơi cúi mặt, hai má ửng hồng, thể hiện rõ vẻ yêu kiều xấu hổ của những thiếu nữ mới lớn.
Có thể thấy bức ảnh này chính là một thế giới, mà trong thế giới đó hai người họ hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, không ai hay thứ gì chia cắt được, hoàn toàn trái ngược với thực tại đau đớn dằn vặt bây giờ.
Phương Ly lại bật khóc khi nhìn thấy tám chữ được viết bằng tay, nắn nót cẩn thận vô cùng, mà mỗi chữ lại giống như một mũi dao nhọn đâm sâu vào lồng ngực cô
‘’Lâm Hạo Phương Ly, mãi không chia ly’’
Màn đêm vẫn tĩnh lặng như thế, Phương Ly nở nụ cười pha lẫn đắng cay, trong lòng là muôn vàn nỗi đau giằng xé, những giọt nước mắt lặng lẽ vỡ tan.
Nhưng rốt cuộc vẫn là làm trái ý lòng, cô hít một hơi thật nhẹ rồi tàn nhẫn quăng khung ảnh vào góc tường không thương tiếc, âm thanh của sự vỡ nát vang vọng trong không gian.
Đẹp đẽ thì thế nào, lưu luyến không quên được thì thế nào?
Không thể quay lại năm tháng ấy được nữa rồi…
Hơn nữa…
Mẹ cũng không thể sống lại…
- Em thật sự làm vậy sao?
Lâm Hạo thất sắc nhìn theo trái tim mình vừa bị cô quăng đi vỡ tan nghìn mảnh, trong lòng đắng chát, đôi mắt dần đỏ hoe.
Cô làm sao biết anh đã phải sống những tháng ngày chật vật, tạm bợ ra sao khi vắng cô, mỗi lần nhung nhớ anh đều lấy vật quý báu ấy ra xem, không biết bao nhiêu lần ước bản thân có thể quay về khoảnh khắc ấy, cho dù có phải đánh đổi tất cả cũng sẽ không để bi kịch năm xưa xảy đến với cuộc đời cô.
Nỗi đau đó, sự dày vò đó, cô mãi không hiểu được.
Bàn tay anh vươn ra nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nóng bỏng tha thiết, gào lên âm thanh chua xót
- Bức ảnh em vừa ném đi đó, tám chữ được viết trên đó chính là ước mong của cả đời anh, em có biết không?
Cô không đáp, chỉ nhắm mắt, cố gắng làm ra vẻ như như đang nghe chuyện không liên quan đến mình
- Năm đó lúc chúng ta chụp bức ảnh này anh thật sự đã muốn cầu hôn em. Con người anh trước nay không biết cái gì gọi là lãng mạng, chuyện lãng mạn duy nhất anh làm chính là giấu chiếc nhẫn vào bó hoa bách hợp để em cầm trên tay. Anh đã định nếu như em tìm thấy nó thì chính là ý trời, kể từ giây phút đó nửa đời sau của em hãy giao cho anh. Anh nhất định sẽ yêu thương chăm sóc em, không bao giờ để em thấy sợ hãi, cũng không một lần đau buồn hay rơi nước mắt, khiến em trở thành người con gái vui vẻ hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng cuối cùng, ông trời đã không toại nguyện cho anh, còn lấy đi ánh sáng của cuộc đời anh…
Phương Ly né tránh đôi mắt long long lanh ửng đỏ của anh, vì suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì lí trí của cô, sự quyết tâm ngần ấy năm qua của cô đã bị đánh bại.
Chỉ có trời mới biết, khoảnh khắc đó cả thân thể cô đều gắng gượng để giữ bình tĩnh cho dù ngón tay run lên, lồng ngực quặn thắt nhói đau dữ dội
- Tất cả đều do anh sắp xếp có đúng không? Căn phòng này, bức ảnh này, những lời vừa rồi, là cố ý để tôi nhìn thấy, nghe thấy có đúng không?
- Em…
- Anh tưởng nói như vậy thì tôi sẽ tin sao? ‘’Chỉ cần ngày hôm nay em tin anh thì ngày sau vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ khiến em hối hận.’’
Phương Ly nhắc lại thật rành mạch rõ ràng.
Năm xưa cũng vì một mực tin lời trên của anh, tin vào cái gọi là tình yêu đời này kiếp này không đổi mà tôi trong một đêm mất đi tất cả mọi thứ, trải qua sự đau khổ nhất suốt ngần ấy năm có mặt trên cuộc đời này. Vậy mà sáu năm sau tôi lại để bản thân phạm phải sai lầm ngu ngốc đó, bỏ qua lời khuyên can của Giang Tuấn cùng anh sang đất Pháp xa xôi này, kết cục…khi nãy anh lợi dụng lúc tôi say suýt nữa thì…
Nhớ đến cơ thể cô liền run lên, co người lại trong chăn, điên cuồng giật lại bàn tay đang bị anh giữ chặt.
- Anh là đồ bỉ ổi! Mau buông tôi ra! Rốt cuộc anh có phải là người không? Anh cho là giờ đây tôi còn tin anh được sao? Nếu như anh chết đi trước mắt tôi thì có thể đấy!
Lâm Hạo thẫn thờ buông tay.
Cơn gió đêm khuya lạnh lẽo thổi qua. Anh bất lực nhận ra bản thân mình không có cách nào phản bác lại lời nói của cô!
Anh đã làm sai quá nhiều rồi, một lần rồi lại một lần. Giờ đây, kẻ như anh, dù có nói ra lời gì cũng không làm cô tin được, đến gần cô chỉ khiến cô sợ hãi muốn bỏ chạy...
Anh chỉ muốn cùng cô hạnh phúc, như những cặp nam nữ yêu nhau khác trên đời, sao lại khó đến thế này?
- Anh đừng cưỡng ép tôi nữa có được không? Người như anh có tiền tài có địa vị, muốn bao nhiêu phụ nữ bên cạnh mà không có, tôi không quá xinh đẹp, có nói thế nào cũng không thể sánh bằng Lưu Nhã Đình đó, hơn nữa còn có một đứa con trai với người khác, còn chị ta lại đang mang thai con của anh. Suy nghĩ của anh giống như vực thẳm không đáy tôi không cách nào hiểu được! Nhưng mà tôi xin anh, hãy tha cho tôi có được không?
Phương Ly hét lên rồi dùng hết sức lực còn lại của mình vùng chạy vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại, tấm lưng trượt dài rồi ngồi bệch xuống sàn, những giọt nước mắt thay phiên nhau rơi xuống.
Lâm Hạo bước xuống giường đi đến trước cánh cửa đã đóng kín.
Anh hạ giọng, thanh âm vô cùng đau đớn.
‘’Anh biết dù có nói gì em cũng không tin nữa, nhưng mà anh không kiềm chế được bản thân mình muốn nói ra, đây là những lời này là thật nhất trong cuộc đời của anh.
Chuyện khi nãy anh thật sự không cố ý, tất cả đều là vì anh quá yêu em. Cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau anh vẫn muốn thực hiện tám chữ lúc nãy, cùng em mãi không chia ly. Anh có thể vì nó mà từ bỏ tất cả mọi thứ mình đang có, và cũng không vì việc em có Lạc Lạc mà do dự dù chỉ một chút.
Anh biết em sẽ vì để cho thằng bé có một gia đình trọn vẹn mà chấp nhận hy sinh bản thân, gả cho cậu ta, sống cùng cậu ta, nở nụ cười cho dù bản thân có hạnh phúc hay không. Anh cũng vẫn tưởng sau chuyến đi đến Pháp lần này mình có thể buông tay thành toàn cho quyết định đó của em, nhưng đến tận đêm nay anh mới biết mình không cách nào làm được.
Anh muốn ở cạnh mẹ con em, là thật lòng thật dạ.
Chỉ cần một cái gật đầu của em anh sẽ xem Lạc Lạc như con ruột của mình mà yêu thương chăm sóc cả đời, học cách làm một người cha tốt, mà thật ra, từ đầu anh cũng xem nó như con trai mình rồi.
Anh sẽ ở lại đây coi sóc việc phẫu thuật của ông, còn em hãy dẫn Lạc Lạc về. Đến khi ông khỏe lại anh sẽ về nước, em hãy cho anh một câu trả lời có được không?”
Phương Ly không trả lời nhưng lại tuôn ra tiếng khóc đau thắt lòng, cô khóc đến nỗi toàn thân run lên bần bật.
Rồi Lâm Hạo cũng quay người lại, mệt mỏi ngã xuống tựa lưng vào cánh cửa.
Rõ ràng hai người chỉ cách nhau một khoảng cách rất gần, trái tim hướng về nhau nhưng ý trời buộc họ phải quay lưng về phía nhau trong cuộc sống này.
Qua ngày mai cô sẽ rời khỏi anh…
Một thời gian nữa, có thể cô có thể sẽ trở thành vợ người khác…
Vận mệnh thật sự lợi hại đến vậy sao? Con người ta dù có làm gì cũng không thay đổi được…
Cho dù là vậy…
Anh vẫn muốn thử cứu vãn lần cuối cùng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.