Chương 17: chỉ là công cụ thoả mãn
Smiling
13/06/2023
Hàn Nhật Thiên tiến tới bóp lấy cổ Minh Nguyệt:
“ Cô nghe cho rõ đây! cô là công cụ thoả mãn của tôi, đừng có mà đi quá giới hạn ”
“ T..thả....r..raaa”
Nước mắt cô cứ thế mà rơi xuống
“ Hức....k..khụ...k..hụ ”
Hàn Nhật Thiên hất tay ra làm cho cô bị ngã đập đầu vào tường cũng chả thèm quan tâm đến cô có bị làm sao hay không, hắn xoay người vào nhà
“ Nếu đã như vậy thì chúng ta thì ly hôn đi ”
Câu nói của cô làm cho hắn đang đi bỗng dưng quay lại lạnh lùng nói
“ Cô vừa nói cái gì?”
“ Tôi nói chúng ta ly hôn đi”
“ Ha! ly hôn? không bao giờ, cô là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi nếu ly hôn thì tôi mới có cái quyền đó”
“ T..ại sao? t..tại s..sao chứ? anh hành hạ tôi như vậy chưa đủ sao?”
“ Tại sao à? .....tại vì tôi chưa chơi chán cô nếu chơi chán rồi ly hôn cũng không muộn”
Hắn nói xong liền bỏ lên phòng
“ Ha! anh ta xem mình như một món đồ chơi sao?”
Cô đứng dậy lên phòng vết thương trên đầu đang chảy máu nhưng Minh Nguyệt lại không thấy đau mà nơi đau nhất đó là trái tim của cô chua chát vô cùng
Minh Nguyệt tự nhốt mình trong phòng mà khóc lóc người ta nói "khi buồn uống rượu mới quên đi nỗi buồn" thế là cô đi lấy rượu khổ cái phòng cô không có rượu Minh Nguyệt loay hoay nước mắt nước mũi tèm lem tìm kiếm thì thấy mấy chai rượu trái cây thế là cô lôi ra uống vừa uống vừa khóc
“ Hu...hu....hu”
Khóc lóc một lúc cộng thêm uống rượu nữa cô nằm trên giường mà ngủ thiếp đi trên tay vẫn cầm chai rượu trên sàn còn mấy vỏ chai mà cô đã uống
Trưa hôm sau thấy Minh Nguyệt còn chưa dậy người làm lên lầu gọi cô. Vì bình thường cô dậy rất sớm muộn nhất cũng 7-8h là dậy rồi , nhưng hôm nay đã gần 11h mà chưa thấy cô dậy, nên mọi người rất lo lắng cho cô
*cốc cốc cốc*
“ Minh Nguyệt cô dậy chưa tôi có nấu món cô thích này”
Gõ một lúc mà không thấy động tĩnh gì người hầu gõ một lần nữa
* cốc cốc cốc*
“ Minh Nguyệt cô dậy chưa?”
Cửa phòng còn khoá trái nữa
Vì lo lắng nên người hầu đó chạy xuống tìm quản gia
“ Quản gia ....quản gia!”
Cô thở dốc nói
“ Có chuyện gì từ từ mà nói ”
“ hộc...hộc..hộc sáng...sáng nay không thấy tiểu thư Minh Nguyệt xuống ăn sáng nên...nên tôi lên gọi mà không thấy cô ấy trả lời mà cửa lại còn khoá trái nữa ”
Quản gia lật đật đi lấy chìa khoá cùng cô chạy lên phòng mở cửa
* cạch*
“ Minh Nguyệt cô có làm sao không tỉnh dậy đi ”
Lay mà không thấy cô tỉnh dậy người hầu đó sờ tay lên trán cô
“ Trời ơi! sao trán cô nóng vậy cô bị sốt rồi”
Cô đứng dậy đi báo với quản gia
“ quản gia cô ấy bị sốt rồi mau gọi bác sĩ đến”
“ Được rồi bác sĩ sẽ đến sau cô đừng quá lo lắng quá”
1 lát sau bác sĩ riêng của Hàn gia đến
“ Bác sĩ cô ấy có sao không?”
“ Thiếu phu nhân chỉ bị stress lại cộng thêm ăn uống không điều độ nên mới bị như vậy, tôi kê thuốc cho thiếu phu nhân rồi chỉ cần nghỉ ngơi 1-2 hôm là khoẻ ”
“ Cảm ơn bác sĩ nhiều”
“ Không có gì nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép”
Mấy ngày nay Hàn Nhật Thiên không về nhà nghe nói hắn có lịch công tác ở Pháp hắn không có ở nhà cô có thể tự do đi đâu cũng không cần hắn quản
________________
Hôm nay Bích Ngọc tình cờ gặp lại người đàn ông hôm trước đã lấy lại túi xách giúp cô ở 1 toà nhà cao tầng
Cô nhân cơ hội chạy đến chào hỏi:
“ Chào anh, anh có nhớ tôi là ai không?”
“ Xin lỗi tôi không biết ”
“ Là người mà anh đã lấy lại túi xách giúp tôi đó, anh nhớ không?”
“ Là cô sao ?”
“ Là tôi, cảm ơn anh nha”
“ Không có gì ai cũng làm vậy mà thôi”
“ Anh tên gì vậy?”
2 chữ rất ngắn gọn
“ Cao Kì ”
“ Cao Kì hay là tôi mời anh đi ăn để cảm ơn nha”
“ Không cần đâu tôi có việc phải đi rồi”
Nói xong anh lên xe đi để lại cô phía sau
“ Êh này Cao Kì tôi chưa nói xong mà!”
Cô hét lên nhưng chiếc xe đó vẫn cứ chạy đi
“ Thôi vậy! mình phải điều tra xem tên Cao Kì đó là ai mới được ”
Nói là làm cô về nhà lên mạng điều tra thông tin của anh
“ Ôi trời Cao Kì là tổng giám đốc của công ty Cao thị hay sao? chẳng trách lại bận rộn như vậy”
Bích Ngọc đang suy nghĩ làm cách nào để gặp lại Cao Kì
“ Ahh~ mình sẽ nhờ Minh Nguyệt giúp vậy ”
Cô lấy điện thoại gọi cho Minh Nguyệt
“ Alo có chuyện gì mà gọi tớ muộn vậy?”
“ Cậu biết cái anh mà hôm trước tớ chỉ không?”
“ Đừng nói là cậu muốn mình giúp theo đuổi anh ta đó nha”
“ Sao cậu biết hay vậy? nha..nha giúp tớ nha!”
“ Được rồi tớ sẽ giúp cậu, còn bây giờ đi ngủ đi”
“ Chúc cậu ngủ ngon nha tiểu Nguyệt moah~ ”
“ Nhỏ này chỉ khéo nịnh ”
“ Cô nghe cho rõ đây! cô là công cụ thoả mãn của tôi, đừng có mà đi quá giới hạn ”
“ T..thả....r..raaa”
Nước mắt cô cứ thế mà rơi xuống
“ Hức....k..khụ...k..hụ ”
Hàn Nhật Thiên hất tay ra làm cho cô bị ngã đập đầu vào tường cũng chả thèm quan tâm đến cô có bị làm sao hay không, hắn xoay người vào nhà
“ Nếu đã như vậy thì chúng ta thì ly hôn đi ”
Câu nói của cô làm cho hắn đang đi bỗng dưng quay lại lạnh lùng nói
“ Cô vừa nói cái gì?”
“ Tôi nói chúng ta ly hôn đi”
“ Ha! ly hôn? không bao giờ, cô là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi nếu ly hôn thì tôi mới có cái quyền đó”
“ T..ại sao? t..tại s..sao chứ? anh hành hạ tôi như vậy chưa đủ sao?”
“ Tại sao à? .....tại vì tôi chưa chơi chán cô nếu chơi chán rồi ly hôn cũng không muộn”
Hắn nói xong liền bỏ lên phòng
“ Ha! anh ta xem mình như một món đồ chơi sao?”
Cô đứng dậy lên phòng vết thương trên đầu đang chảy máu nhưng Minh Nguyệt lại không thấy đau mà nơi đau nhất đó là trái tim của cô chua chát vô cùng
Minh Nguyệt tự nhốt mình trong phòng mà khóc lóc người ta nói "khi buồn uống rượu mới quên đi nỗi buồn" thế là cô đi lấy rượu khổ cái phòng cô không có rượu Minh Nguyệt loay hoay nước mắt nước mũi tèm lem tìm kiếm thì thấy mấy chai rượu trái cây thế là cô lôi ra uống vừa uống vừa khóc
“ Hu...hu....hu”
Khóc lóc một lúc cộng thêm uống rượu nữa cô nằm trên giường mà ngủ thiếp đi trên tay vẫn cầm chai rượu trên sàn còn mấy vỏ chai mà cô đã uống
Trưa hôm sau thấy Minh Nguyệt còn chưa dậy người làm lên lầu gọi cô. Vì bình thường cô dậy rất sớm muộn nhất cũng 7-8h là dậy rồi , nhưng hôm nay đã gần 11h mà chưa thấy cô dậy, nên mọi người rất lo lắng cho cô
*cốc cốc cốc*
“ Minh Nguyệt cô dậy chưa tôi có nấu món cô thích này”
Gõ một lúc mà không thấy động tĩnh gì người hầu gõ một lần nữa
* cốc cốc cốc*
“ Minh Nguyệt cô dậy chưa?”
Cửa phòng còn khoá trái nữa
Vì lo lắng nên người hầu đó chạy xuống tìm quản gia
“ Quản gia ....quản gia!”
Cô thở dốc nói
“ Có chuyện gì từ từ mà nói ”
“ hộc...hộc..hộc sáng...sáng nay không thấy tiểu thư Minh Nguyệt xuống ăn sáng nên...nên tôi lên gọi mà không thấy cô ấy trả lời mà cửa lại còn khoá trái nữa ”
Quản gia lật đật đi lấy chìa khoá cùng cô chạy lên phòng mở cửa
* cạch*
“ Minh Nguyệt cô có làm sao không tỉnh dậy đi ”
Lay mà không thấy cô tỉnh dậy người hầu đó sờ tay lên trán cô
“ Trời ơi! sao trán cô nóng vậy cô bị sốt rồi”
Cô đứng dậy đi báo với quản gia
“ quản gia cô ấy bị sốt rồi mau gọi bác sĩ đến”
“ Được rồi bác sĩ sẽ đến sau cô đừng quá lo lắng quá”
1 lát sau bác sĩ riêng của Hàn gia đến
“ Bác sĩ cô ấy có sao không?”
“ Thiếu phu nhân chỉ bị stress lại cộng thêm ăn uống không điều độ nên mới bị như vậy, tôi kê thuốc cho thiếu phu nhân rồi chỉ cần nghỉ ngơi 1-2 hôm là khoẻ ”
“ Cảm ơn bác sĩ nhiều”
“ Không có gì nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép”
Mấy ngày nay Hàn Nhật Thiên không về nhà nghe nói hắn có lịch công tác ở Pháp hắn không có ở nhà cô có thể tự do đi đâu cũng không cần hắn quản
________________
Hôm nay Bích Ngọc tình cờ gặp lại người đàn ông hôm trước đã lấy lại túi xách giúp cô ở 1 toà nhà cao tầng
Cô nhân cơ hội chạy đến chào hỏi:
“ Chào anh, anh có nhớ tôi là ai không?”
“ Xin lỗi tôi không biết ”
“ Là người mà anh đã lấy lại túi xách giúp tôi đó, anh nhớ không?”
“ Là cô sao ?”
“ Là tôi, cảm ơn anh nha”
“ Không có gì ai cũng làm vậy mà thôi”
“ Anh tên gì vậy?”
2 chữ rất ngắn gọn
“ Cao Kì ”
“ Cao Kì hay là tôi mời anh đi ăn để cảm ơn nha”
“ Không cần đâu tôi có việc phải đi rồi”
Nói xong anh lên xe đi để lại cô phía sau
“ Êh này Cao Kì tôi chưa nói xong mà!”
Cô hét lên nhưng chiếc xe đó vẫn cứ chạy đi
“ Thôi vậy! mình phải điều tra xem tên Cao Kì đó là ai mới được ”
Nói là làm cô về nhà lên mạng điều tra thông tin của anh
“ Ôi trời Cao Kì là tổng giám đốc của công ty Cao thị hay sao? chẳng trách lại bận rộn như vậy”
Bích Ngọc đang suy nghĩ làm cách nào để gặp lại Cao Kì
“ Ahh~ mình sẽ nhờ Minh Nguyệt giúp vậy ”
Cô lấy điện thoại gọi cho Minh Nguyệt
“ Alo có chuyện gì mà gọi tớ muộn vậy?”
“ Cậu biết cái anh mà hôm trước tớ chỉ không?”
“ Đừng nói là cậu muốn mình giúp theo đuổi anh ta đó nha”
“ Sao cậu biết hay vậy? nha..nha giúp tớ nha!”
“ Được rồi tớ sẽ giúp cậu, còn bây giờ đi ngủ đi”
“ Chúc cậu ngủ ngon nha tiểu Nguyệt moah~ ”
“ Nhỏ này chỉ khéo nịnh ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.