Chương 102: Quay Bước
Giấc Mơ
03/02/2023
Sài Gòn đã hết mùa mưa, nhưng đâu đó vẫn còn lác đác những cơn mưa
đỏng đảnh không báo trước. Ai không thích sẽ chê thời tiết nơi đây quá
ẩm ương. Ai lỡ mê những cơn mưa bất chợt sẽ thấy không thể nào rời xa.
Dù có đi đâu cũng sẽ nhớ về.
Cả Đăng Khoa và Tường Vy cũng đều thích thời tiết ở thành phố này. Cả hai đã gặp nhau ở nơi đây, yêu nhau ở nơi đây, và hôm nay lại phải chia xa nhau ở tại nơi đây.
Có lẽ anh và cô hợp nhau về nhiều thứ. Anh vốn thích trồng hoa hồng, cô lại rất thích ngắm hoa. Anh là một bếp trưởng, cô cũng thấy món ăn của anh rất hợp khẩu vị. Cô có một đứa con, vừa hay anh cũng rất thích con nít. Anh chiều chuộng An Nhiên, dung túng cô bé hết lần này đến lần khác. Lời hứa dù là nhỏ nhất anh cũng thực hiện với bạn nhỏ của anh. Anh cũng chưa bao giờ hỏi về quá khứ, tránh làm cô tự ti, phiền lòng. Cô cũng không tò mò về chuyện của anh và Gia Kỳ.
Cả hai cứ thế gặp nhau và yêu nhau một cách tự nhiên không mảy may toan tính. Đều chung suy nghĩ hiện tại mới là điều quan trọng nhất. Cứ ở bên nhau thế này là đủ. Không ai muốn phán xét đối phương.
Nhưng cũng có lẽ Gia Kỳ nói đúng. Có những điều tưởng như là thích hợp nhất, nhưng nhiều khi không phải là thứ tốt nhất mà Đăng Khoa cần.
Anh ấy là một người tốt, rất biết cách yêu thương, chăm sóc nửa kia của mình. Anh thành đạt và tài giỏi, anh vẫn còn độc thân. Anh cần một người vợ hoàn hảo mà mẹ anh cảm thấy hài lòng. Anh cần gia đình hoàn chỉnh với những phiên bản Khoa nhí vây quanh, không phải là từ sự chắp vá vô tình nào đó.
Hôm nay, chắc em sẽ lại làm anh đau lòng. Nhưng sau đó, hãy sống thật hạnh phúc nhé.
Tường Vy đang chống cằm ngồi một mình trong tiệm cafe yên tĩnh, lặng ngắm đường phố thưa thớt người qua. Trong lòng mông lung với những nghĩ suy.
Cánh cửa cũ đột ngột mở ra, âm thanh cọt kẹt làm Tường Vy giật mình bừng tỉnh. Nhìn ra đã thấy Đăng Khoa đang bước vào. Hôm nay, tiệm cafe không có mấy người, rất nhanh anh đã thấy người con gái anh yêu đang ngồi chờ mình. Vẫn là dáng vẻ mong manh làm anh xao xuyến.
Em nói hôm nay chịu gặp anh, nói chuyện với anh, có vậy thôi cũng làm anh rất mong chờ, cả đêm không ngủ được. Anh vội vàng tiến đến và nở nụ cười trìu mến vẫn dành cho một mình Tường Vy.
Đoạn anh đặt một hộp cháo nóng hổi lên bàn và ân cần lên tiếng.
- Em chờ lâu không? Anh có nấu cháo cho em, ăn ngay đi kẻo nguội.
- Em ăn sáng rồi! - Tường Vy ngơ ngác nhìn Đăng Khoa và xua tay.
Nhưng anh cũng ngồi xuống và giở nắp ra, một chén cháo Bát Bảo bổ dưỡng và nóng hổi đập vào mắt cô. Món cháo này có vẻ đơn giản nhưng khâu chuẩn bị rất cầu kì, phải ngâm đậu thật lâu và ninh kiên trì trên lửa nhỏ, mới tạo ra món cháo thơm ngon và đẹp mắt. Bây giờ mới bảy giờ hơn. Anh đã thức dậy từ lúc nào vậy.
Giờ cô mới nhìn kỹ lại Đăng Khoa. Cơn mưa trái mùa đã làm ướt vai áo và mái tóc gọn gàng của anh ấy. Anh đẩy bát cháo về phía cô và nghiêng sang một bên thấm những giọt nước còn vương trên khuôn mặt.
Tường Vy cười nhẹ và đưa cho anh một chiếc khăn tay. Anh định đón lấy nhưng lập tức lại thôi, anh nghiêng người về phía trước và mỉm cười chờ đợi. Cô chớp mắt mấy cái trước dáng vẻ làm nũng của anh, và đành thôi thu khăn tay về. Nhưng nhanh như chớp, anh níu lấy tay cô và đưa lên thấm những giọt nước mưa còn vương trên khuôn mặt.
Cô vội vàng giằng tay ra nhưng anh cố chấp giữ lại. Tay em hơi lạnh đó, em đang hồi hộp à, hay do cơn mưa hôm nay. Đoạn anh cúi xuống hít hà những ngón tay thon thả và ấp ủ chúng trong bàn tay ấm áp của mình. Ánh mắt vẫn say đắm nhìn cô từ lúc anh bước vào.
- Tường Vy! Đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, và quyết định, dù có thế nào anh cũng không buông tay em!
Cô hết chịu nổi, giật mạnh bàn tay ra và chép miệng. Nhận được cử chỉ ân cần một chút nữa thôi, em sẽ xiêu lòng mất.
- Chúng ta nên dừng lại đi!
- Nếu em cứ khăng khăng như vậy… thì hôm nay chúng ta làm quen lại từ đầu! Anh tên Hứa Đăng Khoa, rất vui được gặp em! - Anh vẫn bình tĩnh.
- Anh!!!! - Cô lớn tiếng phản đối.
- Đủ rồi! Em đừng nói nữa. Anh không muốn chia tay!!! - Cả hai đột nhiên to tiếng, khiến một vài bàn phải quay lại ngó nghiêng, tò mò. Thấy thế, hai người chỉ đành im lặng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Chưa kịp nói thêm gì, thì Trần Minh ở đâu bước đến và nhẹ nhàng khoác áo vest lên cho Tường Vy. Anh ấy cúi xuống cười nhẹ và ân cần dặn dò.
- Em còn yếu, coi chừng bị cảm lạnh!
Hành động đầy tình cảm ấy khiến Đăng Khoa cảm thấy bất ngờ. Anh ta là ai, sao lại quan tâm em vậy. Đôi vai nhỏ của em luôn được anh che chở bảo vệ, sao anh ta dám ngang nhiên chạm vào em vậy.
Thấy Đăng Khoa sững sờ nhìn cả hai. Trần Minh giờ mới nhìn sang và nhấc lại gọng kính, lịch sự chào hỏi.
- Chào anh! Chắc anh là Đăng Khoa mà em ấy hay nhắc đến! Cảm ơn anh đã chăm sóc em ấy thời gian qua.
Anh ta nghĩ mình là ai mà dám hống hách với anh. Chăm sóc thời gian qua gì chứ. Anh sẽ là người chăm sóc em cả đời. Bảo anh ta thôi ngay cái giọng điệu khẳng định chủ quyền ấy đi. Đăng Khoa cứ thế cứng đơ nhìn chằm chằm Trần Minh không chớp mắt.
Thấy Đăng Khoa không nói được gì, có lẽ cần một lời giải thích từ Tường Vy. Cô cúi đầu không dám đối diện anh.
- Anh muốn biết lý do mà! Thật ra em luôn giấu anh… em và ba An Nhiên… đã quyết định tái hợp với nhau. Xin anh… hãy hiểu cho em!
Anh chăm chú lắng nghe từng lời cô nói đến quên cả hít thở. Câu nói của cô cứ ong ong trong đầu “em và ba An Nhiên tái hợp với nhau”. Bỗng chốc anh không còn cảm nhận được gì. Câu nói lạnh lùng khiến toàn thân anh như đông cứng, chỉ biết ngồi bất động nhìn cô.
Chính hắn đã vứt bỏ em, khiến em chịu nhiều tổn thương như vậy. Hắn bỏ rơi em lúc thập tử nhất sinh một mình trong bệnh viện, không người thân bên cạnh. Nay hắn lấy tư cách gì tranh giành em với anh.
- Anh đã ở đâu? - Đăng Khoa lẩm bẩm rồi nhìn Trần Minh với ánh mắt phẫn nộ, anh bắt đầu gằn giọng, bàn tay cuộn chặt lại. - Thời gian qua anh vứt bỏ mẹ con cô ấy đi đâu, hả???
Thấy Đăng Khoa tức giận, Trần Minh cũng chỉ biết đứng đó, choàng tay qua vai Tường Vy và ôn tồn giải thích.
- Công ty của tôi kinh doanh không ổn lắm. Sáu năm trước còn bị vướng vào vòng lao lý. Bất đắc dĩ tôi phải chọn ly hôn để không liên luỵ đến em. Lúc đó, tôi cũng đau lòng đến muốn chết đi. Nhưng nghĩ đến hai mẹ con, tôi mới gắng gượng đến hôm nay…
Ánh mắt anh ấy lại nhìn sang Tường Vy đầy tình cảm và nói tiếp.
- Từ nay, tôi sẽ bù đắp cho em ấy, đối xử tốt với em ấy, suốt quãng đời còn lại.
Nhìn ánh mắt và nụ cười Tường Vy trao cho Trần Minh, trái tim Đăng Khoa đã bắt đầu rạn nứt, nhói lên từng cơn. Anh thẩn thờ nhìn cô gái anh yêu và cố chấp hỏi lại. Không muốn tin điều mà Trần Minh vừa nói. Anh chỉ muốn em thừa nhận thẳng thắn với anh.
- Anh muốn nghe chính miệng em nói! Em có còn yêu anh ta không? Đừng hàn gắn chỉ vì trách nhiệm với con cái. Anh cũng có thể làm ba An Nhiên, thậm chí còn có thể làm tốt hơn anh ta. Em nói đi! Anh và anh ấy, em yêu ai nhiều hơn!
Tường Vy mắt nhắm nghiền, cố nuốt ngược nước mắt vào trong. Trái tim cô cũng theo đó mà nghẹn lại, nói không thành câu.
- Anh à! Anh ấy là ba ruột của An Nhiên! Hiểu lầm của tụi em đã được giải quyết. Em…
Không thể kềm chế thêm, cô bắt đầu nghẹn ngào. Trần Minh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai cô an ủi, cô cũng nắm chặt lấy tay anh và bật khóc.
Ánh mắt Đăng Khoa chợt dừng lại trên đôi tay của cả hai. Nói đúng hơn là chiếc nhẫn ở ngón áp út của hai người. Tại sao em và anh ta đeo nhẫn giống nhau vậy. Chỗ đeo nhẫn đó, không được tuỳ tiện đeo bừa đâu Tường Vy. Em thật sự đã có lựa chọn của mình rồi sao.
Đoán được ý anh, cô lau vội giọt nước mắt và đưa tay ra sau tháo sợi dây chuyền tình yêu của cả hai xuống. Sợi dây chuyền chứng kiến cả hai từ lúc gặp nhau, đến lúc có cảm tình với nhau, và yêu nhau say đắm. Giờ nên trả nó lại cho anh. Chúng ta, đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nhau nữa.
Em đang làm gì vậy. Anh đã dặn không được tuỳ tiện tháo nó ra thêm một lần nào nữa mà. Em tuyệt tình với anh như vậy sao. Anh nhìn cô không rời mắt và muốn khẳng định lại lần cuối cùng.
- Nếu em không còn yêu anh! Thì hãy vứt nó đi!
Anh không tin là em hết yêu anh. Em quay lại chỉ vì trách nhiệm với An Nhiên thôi phải không. Vậy thì hãy cho anh một dấu hiệu. Em không nỡ vứt đi, chứng tỏ em còn tình cảm với anh. Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh tự tin mình yêu em hơn bất cứ gì.
Tường Vy nắm chặt bàn tay lại và thẳng thừng đứng dậy ném mạnh sợi dây chuyền ra cửa sổ. Trái tim Đăng Khoa cũng theo đó mà ngừng đập. Trong đáy mắt anh hoàn toàn không còn chút ánh sáng gì nữa. Anh ngẩn ngơ nhìn Tường Vy đầy đau khổ. Cô cũng nhắm nghiền đôi mi không dám đối diện với vẻ mặt của anh lúc này. Một giọt nước mắt vô thức rơi.
Anh dịu dàng đưa tay lau đi giọt nước mắt còn nóng hổi. Vẫn không đành lòng nhìn cô rơi nước mắt. Trong lòng anh đã có câu trả lời. Đây là lần cuối cùng anh lau nước mắt cho em. Từ nay hãy sống thật hạnh phúc với lựa chọn của em, nhưng anh không đủ can đảm nhìn thấy điều đó. Có lẽ đã đến lúc anh nên về Paris rồi.
Anh dịu giọng lại, dặn dò cô lần cuối.
- Em đừng khóc, không tốt cho em. Em cũng đừng bỏ bữa sáng, ít nhiều gì cũng hãy ăn thêm một chút và uống thêm sữa. Không khoẻ thì đi khám bệnh đừng có uống kháng sinh lung tung. Anh nghe Thuý Vy nói rồi, đừng xem thường cơ thể nữa. Em hứa với anh đi!
Tường Vy cũng chỉ biết lặng lẽ gật đầu. Trần Minh bên cạnh cũng im lặng lắng nghe.
- Còn nữa, em cũng đừng nổi giận với An Nhiên nhiều. Đứa trẻ càng làm em tức giận chứng tỏ tính cách nó rất giống em. Nó thực sự giống em lắm, hãy chiều chuộng nó một chút. Cũng đừng cấm nó ăn kẹo, trước khi đi ngủ chịu khó đánh răng lại cho An Nhiên là được. Nó còn thay răng nữa mà. Em hứa với anh đi!
Tường Vy bắt đầu ôm mặt khóc nức nở. Dường anh đang dặn dò những lời cuối cùng, sau nay sẽ không còn cơ hội gặp lại vậy.
Trần Minh choàng tay qua đôi vai gầy lặng lẽ an ủi Tường Vy. Đăng Khoa từ lúc nào cũng đã rưng rưng nước mắt, anh nghẹn ngào gọi tên cô lần cuối trước khi quay đi. Lần quay bước này có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa.
- Anh sắp phải đi rồi! Tạm biệt em, Tường Vy!
Nói xong anh đứng dậy thất thểu bước ra cửa. Nhưng bỗng cảm thấy đôi chân mềm nhũn ra. Anh đưa cánh tay mạnh mẽ ra bấu lấy cánh cửa và tay kia ôm lấy trái tim mình, hơi khuỵ xuống một chút. Đoạn anh nhắm nghiền mắt để cho nước mắt không rơi, khiến đôi vai run lên rấm rứt. Cảm giác trái tim đã vụn vỡ hoàn toàn.
Thấy bộ dạng đau khổ của Đăng Khoa, cô không đành lòng, vội đứng dậy chỉ chực chạy đến. Nhưng bước vài bước cô lại khựng lại, không dám chạy đến bên anh.
Đăng Khoa cố bình tĩnh lại và bước nhanh ra xe, lao đi mất hút. Tường Vy lúc này mới vội vã chạy ra ngoài, cố tìm sợi dây chuyền trong vườn cây rậm rạp.
Một cơn mưa lại bất chợt rơi xuống, có một người con gái đang mò mẫm từng thước đất tìm lại kỷ vật quý giá của người cô yêu. Trần Minh cũng chỉ biết đứng yên che ô cho cô khỏi ướt.
Cuối cùng cũng tìm thấy. Cô trân trọng ôm vào lòng và bật khóc nức nở. Trần Minh bây giờ mới xoa đầu và an ủi.
- Em rõ ràng còn yêu anh ấy, sao lại phải hành hạ mình như vậy?
Tường Vy không nói, chỉ biết đứng lắc đầu để mặc nước mắt cứ rơi dài trên gò má hồng. Trần Minh cũng đành thở dài và từ tốn nói thêm.
- Có gì khó nói em cứ tìm anh. Anh từng là bác sĩ tâm lý của em mà! Anh hứa sẽ giữ bí mật cho em.
Cả Đăng Khoa và Tường Vy cũng đều thích thời tiết ở thành phố này. Cả hai đã gặp nhau ở nơi đây, yêu nhau ở nơi đây, và hôm nay lại phải chia xa nhau ở tại nơi đây.
Có lẽ anh và cô hợp nhau về nhiều thứ. Anh vốn thích trồng hoa hồng, cô lại rất thích ngắm hoa. Anh là một bếp trưởng, cô cũng thấy món ăn của anh rất hợp khẩu vị. Cô có một đứa con, vừa hay anh cũng rất thích con nít. Anh chiều chuộng An Nhiên, dung túng cô bé hết lần này đến lần khác. Lời hứa dù là nhỏ nhất anh cũng thực hiện với bạn nhỏ của anh. Anh cũng chưa bao giờ hỏi về quá khứ, tránh làm cô tự ti, phiền lòng. Cô cũng không tò mò về chuyện của anh và Gia Kỳ.
Cả hai cứ thế gặp nhau và yêu nhau một cách tự nhiên không mảy may toan tính. Đều chung suy nghĩ hiện tại mới là điều quan trọng nhất. Cứ ở bên nhau thế này là đủ. Không ai muốn phán xét đối phương.
Nhưng cũng có lẽ Gia Kỳ nói đúng. Có những điều tưởng như là thích hợp nhất, nhưng nhiều khi không phải là thứ tốt nhất mà Đăng Khoa cần.
Anh ấy là một người tốt, rất biết cách yêu thương, chăm sóc nửa kia của mình. Anh thành đạt và tài giỏi, anh vẫn còn độc thân. Anh cần một người vợ hoàn hảo mà mẹ anh cảm thấy hài lòng. Anh cần gia đình hoàn chỉnh với những phiên bản Khoa nhí vây quanh, không phải là từ sự chắp vá vô tình nào đó.
Hôm nay, chắc em sẽ lại làm anh đau lòng. Nhưng sau đó, hãy sống thật hạnh phúc nhé.
Tường Vy đang chống cằm ngồi một mình trong tiệm cafe yên tĩnh, lặng ngắm đường phố thưa thớt người qua. Trong lòng mông lung với những nghĩ suy.
Cánh cửa cũ đột ngột mở ra, âm thanh cọt kẹt làm Tường Vy giật mình bừng tỉnh. Nhìn ra đã thấy Đăng Khoa đang bước vào. Hôm nay, tiệm cafe không có mấy người, rất nhanh anh đã thấy người con gái anh yêu đang ngồi chờ mình. Vẫn là dáng vẻ mong manh làm anh xao xuyến.
Em nói hôm nay chịu gặp anh, nói chuyện với anh, có vậy thôi cũng làm anh rất mong chờ, cả đêm không ngủ được. Anh vội vàng tiến đến và nở nụ cười trìu mến vẫn dành cho một mình Tường Vy.
Đoạn anh đặt một hộp cháo nóng hổi lên bàn và ân cần lên tiếng.
- Em chờ lâu không? Anh có nấu cháo cho em, ăn ngay đi kẻo nguội.
- Em ăn sáng rồi! - Tường Vy ngơ ngác nhìn Đăng Khoa và xua tay.
Nhưng anh cũng ngồi xuống và giở nắp ra, một chén cháo Bát Bảo bổ dưỡng và nóng hổi đập vào mắt cô. Món cháo này có vẻ đơn giản nhưng khâu chuẩn bị rất cầu kì, phải ngâm đậu thật lâu và ninh kiên trì trên lửa nhỏ, mới tạo ra món cháo thơm ngon và đẹp mắt. Bây giờ mới bảy giờ hơn. Anh đã thức dậy từ lúc nào vậy.
Giờ cô mới nhìn kỹ lại Đăng Khoa. Cơn mưa trái mùa đã làm ướt vai áo và mái tóc gọn gàng của anh ấy. Anh đẩy bát cháo về phía cô và nghiêng sang một bên thấm những giọt nước còn vương trên khuôn mặt.
Tường Vy cười nhẹ và đưa cho anh một chiếc khăn tay. Anh định đón lấy nhưng lập tức lại thôi, anh nghiêng người về phía trước và mỉm cười chờ đợi. Cô chớp mắt mấy cái trước dáng vẻ làm nũng của anh, và đành thôi thu khăn tay về. Nhưng nhanh như chớp, anh níu lấy tay cô và đưa lên thấm những giọt nước mưa còn vương trên khuôn mặt.
Cô vội vàng giằng tay ra nhưng anh cố chấp giữ lại. Tay em hơi lạnh đó, em đang hồi hộp à, hay do cơn mưa hôm nay. Đoạn anh cúi xuống hít hà những ngón tay thon thả và ấp ủ chúng trong bàn tay ấm áp của mình. Ánh mắt vẫn say đắm nhìn cô từ lúc anh bước vào.
- Tường Vy! Đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, và quyết định, dù có thế nào anh cũng không buông tay em!
Cô hết chịu nổi, giật mạnh bàn tay ra và chép miệng. Nhận được cử chỉ ân cần một chút nữa thôi, em sẽ xiêu lòng mất.
- Chúng ta nên dừng lại đi!
- Nếu em cứ khăng khăng như vậy… thì hôm nay chúng ta làm quen lại từ đầu! Anh tên Hứa Đăng Khoa, rất vui được gặp em! - Anh vẫn bình tĩnh.
- Anh!!!! - Cô lớn tiếng phản đối.
- Đủ rồi! Em đừng nói nữa. Anh không muốn chia tay!!! - Cả hai đột nhiên to tiếng, khiến một vài bàn phải quay lại ngó nghiêng, tò mò. Thấy thế, hai người chỉ đành im lặng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Chưa kịp nói thêm gì, thì Trần Minh ở đâu bước đến và nhẹ nhàng khoác áo vest lên cho Tường Vy. Anh ấy cúi xuống cười nhẹ và ân cần dặn dò.
- Em còn yếu, coi chừng bị cảm lạnh!
Hành động đầy tình cảm ấy khiến Đăng Khoa cảm thấy bất ngờ. Anh ta là ai, sao lại quan tâm em vậy. Đôi vai nhỏ của em luôn được anh che chở bảo vệ, sao anh ta dám ngang nhiên chạm vào em vậy.
Thấy Đăng Khoa sững sờ nhìn cả hai. Trần Minh giờ mới nhìn sang và nhấc lại gọng kính, lịch sự chào hỏi.
- Chào anh! Chắc anh là Đăng Khoa mà em ấy hay nhắc đến! Cảm ơn anh đã chăm sóc em ấy thời gian qua.
Anh ta nghĩ mình là ai mà dám hống hách với anh. Chăm sóc thời gian qua gì chứ. Anh sẽ là người chăm sóc em cả đời. Bảo anh ta thôi ngay cái giọng điệu khẳng định chủ quyền ấy đi. Đăng Khoa cứ thế cứng đơ nhìn chằm chằm Trần Minh không chớp mắt.
Thấy Đăng Khoa không nói được gì, có lẽ cần một lời giải thích từ Tường Vy. Cô cúi đầu không dám đối diện anh.
- Anh muốn biết lý do mà! Thật ra em luôn giấu anh… em và ba An Nhiên… đã quyết định tái hợp với nhau. Xin anh… hãy hiểu cho em!
Anh chăm chú lắng nghe từng lời cô nói đến quên cả hít thở. Câu nói của cô cứ ong ong trong đầu “em và ba An Nhiên tái hợp với nhau”. Bỗng chốc anh không còn cảm nhận được gì. Câu nói lạnh lùng khiến toàn thân anh như đông cứng, chỉ biết ngồi bất động nhìn cô.
Chính hắn đã vứt bỏ em, khiến em chịu nhiều tổn thương như vậy. Hắn bỏ rơi em lúc thập tử nhất sinh một mình trong bệnh viện, không người thân bên cạnh. Nay hắn lấy tư cách gì tranh giành em với anh.
- Anh đã ở đâu? - Đăng Khoa lẩm bẩm rồi nhìn Trần Minh với ánh mắt phẫn nộ, anh bắt đầu gằn giọng, bàn tay cuộn chặt lại. - Thời gian qua anh vứt bỏ mẹ con cô ấy đi đâu, hả???
Thấy Đăng Khoa tức giận, Trần Minh cũng chỉ biết đứng đó, choàng tay qua vai Tường Vy và ôn tồn giải thích.
- Công ty của tôi kinh doanh không ổn lắm. Sáu năm trước còn bị vướng vào vòng lao lý. Bất đắc dĩ tôi phải chọn ly hôn để không liên luỵ đến em. Lúc đó, tôi cũng đau lòng đến muốn chết đi. Nhưng nghĩ đến hai mẹ con, tôi mới gắng gượng đến hôm nay…
Ánh mắt anh ấy lại nhìn sang Tường Vy đầy tình cảm và nói tiếp.
- Từ nay, tôi sẽ bù đắp cho em ấy, đối xử tốt với em ấy, suốt quãng đời còn lại.
Nhìn ánh mắt và nụ cười Tường Vy trao cho Trần Minh, trái tim Đăng Khoa đã bắt đầu rạn nứt, nhói lên từng cơn. Anh thẩn thờ nhìn cô gái anh yêu và cố chấp hỏi lại. Không muốn tin điều mà Trần Minh vừa nói. Anh chỉ muốn em thừa nhận thẳng thắn với anh.
- Anh muốn nghe chính miệng em nói! Em có còn yêu anh ta không? Đừng hàn gắn chỉ vì trách nhiệm với con cái. Anh cũng có thể làm ba An Nhiên, thậm chí còn có thể làm tốt hơn anh ta. Em nói đi! Anh và anh ấy, em yêu ai nhiều hơn!
Tường Vy mắt nhắm nghiền, cố nuốt ngược nước mắt vào trong. Trái tim cô cũng theo đó mà nghẹn lại, nói không thành câu.
- Anh à! Anh ấy là ba ruột của An Nhiên! Hiểu lầm của tụi em đã được giải quyết. Em…
Không thể kềm chế thêm, cô bắt đầu nghẹn ngào. Trần Minh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai cô an ủi, cô cũng nắm chặt lấy tay anh và bật khóc.
Ánh mắt Đăng Khoa chợt dừng lại trên đôi tay của cả hai. Nói đúng hơn là chiếc nhẫn ở ngón áp út của hai người. Tại sao em và anh ta đeo nhẫn giống nhau vậy. Chỗ đeo nhẫn đó, không được tuỳ tiện đeo bừa đâu Tường Vy. Em thật sự đã có lựa chọn của mình rồi sao.
Đoán được ý anh, cô lau vội giọt nước mắt và đưa tay ra sau tháo sợi dây chuyền tình yêu của cả hai xuống. Sợi dây chuyền chứng kiến cả hai từ lúc gặp nhau, đến lúc có cảm tình với nhau, và yêu nhau say đắm. Giờ nên trả nó lại cho anh. Chúng ta, đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nhau nữa.
Em đang làm gì vậy. Anh đã dặn không được tuỳ tiện tháo nó ra thêm một lần nào nữa mà. Em tuyệt tình với anh như vậy sao. Anh nhìn cô không rời mắt và muốn khẳng định lại lần cuối cùng.
- Nếu em không còn yêu anh! Thì hãy vứt nó đi!
Anh không tin là em hết yêu anh. Em quay lại chỉ vì trách nhiệm với An Nhiên thôi phải không. Vậy thì hãy cho anh một dấu hiệu. Em không nỡ vứt đi, chứng tỏ em còn tình cảm với anh. Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh tự tin mình yêu em hơn bất cứ gì.
Tường Vy nắm chặt bàn tay lại và thẳng thừng đứng dậy ném mạnh sợi dây chuyền ra cửa sổ. Trái tim Đăng Khoa cũng theo đó mà ngừng đập. Trong đáy mắt anh hoàn toàn không còn chút ánh sáng gì nữa. Anh ngẩn ngơ nhìn Tường Vy đầy đau khổ. Cô cũng nhắm nghiền đôi mi không dám đối diện với vẻ mặt của anh lúc này. Một giọt nước mắt vô thức rơi.
Anh dịu dàng đưa tay lau đi giọt nước mắt còn nóng hổi. Vẫn không đành lòng nhìn cô rơi nước mắt. Trong lòng anh đã có câu trả lời. Đây là lần cuối cùng anh lau nước mắt cho em. Từ nay hãy sống thật hạnh phúc với lựa chọn của em, nhưng anh không đủ can đảm nhìn thấy điều đó. Có lẽ đã đến lúc anh nên về Paris rồi.
Anh dịu giọng lại, dặn dò cô lần cuối.
- Em đừng khóc, không tốt cho em. Em cũng đừng bỏ bữa sáng, ít nhiều gì cũng hãy ăn thêm một chút và uống thêm sữa. Không khoẻ thì đi khám bệnh đừng có uống kháng sinh lung tung. Anh nghe Thuý Vy nói rồi, đừng xem thường cơ thể nữa. Em hứa với anh đi!
Tường Vy cũng chỉ biết lặng lẽ gật đầu. Trần Minh bên cạnh cũng im lặng lắng nghe.
- Còn nữa, em cũng đừng nổi giận với An Nhiên nhiều. Đứa trẻ càng làm em tức giận chứng tỏ tính cách nó rất giống em. Nó thực sự giống em lắm, hãy chiều chuộng nó một chút. Cũng đừng cấm nó ăn kẹo, trước khi đi ngủ chịu khó đánh răng lại cho An Nhiên là được. Nó còn thay răng nữa mà. Em hứa với anh đi!
Tường Vy bắt đầu ôm mặt khóc nức nở. Dường anh đang dặn dò những lời cuối cùng, sau nay sẽ không còn cơ hội gặp lại vậy.
Trần Minh choàng tay qua đôi vai gầy lặng lẽ an ủi Tường Vy. Đăng Khoa từ lúc nào cũng đã rưng rưng nước mắt, anh nghẹn ngào gọi tên cô lần cuối trước khi quay đi. Lần quay bước này có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa.
- Anh sắp phải đi rồi! Tạm biệt em, Tường Vy!
Nói xong anh đứng dậy thất thểu bước ra cửa. Nhưng bỗng cảm thấy đôi chân mềm nhũn ra. Anh đưa cánh tay mạnh mẽ ra bấu lấy cánh cửa và tay kia ôm lấy trái tim mình, hơi khuỵ xuống một chút. Đoạn anh nhắm nghiền mắt để cho nước mắt không rơi, khiến đôi vai run lên rấm rứt. Cảm giác trái tim đã vụn vỡ hoàn toàn.
Thấy bộ dạng đau khổ của Đăng Khoa, cô không đành lòng, vội đứng dậy chỉ chực chạy đến. Nhưng bước vài bước cô lại khựng lại, không dám chạy đến bên anh.
Đăng Khoa cố bình tĩnh lại và bước nhanh ra xe, lao đi mất hút. Tường Vy lúc này mới vội vã chạy ra ngoài, cố tìm sợi dây chuyền trong vườn cây rậm rạp.
Một cơn mưa lại bất chợt rơi xuống, có một người con gái đang mò mẫm từng thước đất tìm lại kỷ vật quý giá của người cô yêu. Trần Minh cũng chỉ biết đứng yên che ô cho cô khỏi ướt.
Cuối cùng cũng tìm thấy. Cô trân trọng ôm vào lòng và bật khóc nức nở. Trần Minh bây giờ mới xoa đầu và an ủi.
- Em rõ ràng còn yêu anh ấy, sao lại phải hành hạ mình như vậy?
Tường Vy không nói, chỉ biết đứng lắc đầu để mặc nước mắt cứ rơi dài trên gò má hồng. Trần Minh cũng đành thở dài và từ tốn nói thêm.
- Có gì khó nói em cứ tìm anh. Anh từng là bác sĩ tâm lý của em mà! Anh hứa sẽ giữ bí mật cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.