Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Chương 27

mẫu đơn tiên tử

18/09/2013

BƯỚC vào phòng siêu âm Ngọc Trúc đứng thẫn thờ giữa phòng , trong tâm trí cô lúc này vẫn đang rối loạn về vấn đề có thai.

Điều đó thật đáng sợ , cô vẫn không thể nào thích ứng được.

Vị bác sĩ trẻ thấy cô như người mất hồn , bèn thở dài lên tiếng

- Cô nằm lên giường đi!

- Vâng!

( cô trong vô thức đi về phía giường nằm xuống)

- Vén áo lên đi!

Nghe vậy cô giật mình hoảng hốt không hiểu

- Ơ! Để thế này không được à?

Tại sao phải vén áo lên?

Tôi không thích như vậy đâu !

- Không vén áo lên thì siêu âm làm sao được!

- Nhưng mà…

- Thế cô có muốn biết mình có thai như thế nào không?

Cái thai ra sao…

- Có muốn!

- Vậy thì vén áo nhanh lên , muộn giờ qúa rồi đó!

- Nhưng mà…

Tự nhiên bắt cô vén áo trước mặt người lạ , thật sự cô không thích tí nào.

Dù chỉ là hở một chút ở bụng thôi cô cũng không muốn… Cơ thể cô chỉ một mình anh biết thôi.

- Cái cô này có nhanh lên không… Xoạt…

Tự nhiên bị vén áo cô giật mình quát lớn

- Ơ! Sao anh lại tự ý vén áo tôi lên!

- Tôi nhìn bụng phụ nữ chán rồi , không thèm nhìn bụng cô đau mà sợ.

Giữ chặt áo để tôi siêu cho.

” Có con rồi mà còn lắm chuyện bày đặt giữ gìn , ngu ngốc mà vẫn muốn giữ trong sạch cho tên phản bội kia sao”

Ngọc Trúc đành nằm im để anh ta bôi chất bôi trơn lên bụng , rồi đặt máy di di khắp bụng cô.

Cô cố gắng nhìn vào màn hình xem thấy gì không , nhưng có trợn căng mắt ra … Thì cô cũng chẳng nhìn thấy gì cả.



Đành phải quay sang định hỏi bác sĩ .

Nhưng khuôn mặt anh ta cũng hình sự không kém , mắt anh ta cũng như lòi ra nhìn chằm chằm vào màn hình , lông mày và vầng trán nhăn lại không ngừng , trên khuôn mặt đó cô có thể đọc được sự bối rối khó hiện ra ở đó!

Ngọc trúc đang định cất miệng hỏi , thì miệng anh ta đã lẩm bẩm

- Quái lạ ! Sao lại không tìm thấy nó ở đâu là thế nào nhỉ?

Rõ dàng xét nghiệm nước tiểu thấy có thai mà!

Sao siêu âm lại không thấy nhỉ?

Nghe đến đó khuôn mặt cô tái nhợt , lòng lo sợ vô cùng .

Chuyện gì thế này , không tìm thấy con là sao?

Cô sợ hãi run rẩy lắp bắp

- Bá…bác…sĩ… Con …con tôi sao rồi?

Sa…sao…sao lại không thấy?

- Cô bình tĩnh nào!

Có thể do cô qúa yếu nên thai đã chết lưu .

Hoặc cũng có thể d…

- KHÔNG! Con của tôi không thể chết được , sao lại như vậy được chứ!

Anh nói dối huhuhu

cô hoảng loạn khóc lớn , đầu lắc không ngừng , run rẩy sợ hãi không biết phải làm sao

- Cô bình tĩnh nào!

Để tôi siêu kĩ lại một lần nữa xem sao.

“Nếu như mất rồi thì càng tốt chứ sao , làm gì mà cứ như..”

A! Thấy nó rồi này !

Hóa ra là ở đây ! Thà nào tìm mãi không thấy *chấm chấm mồ hôi*

Ngọc Trúc nghe thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ

- Đâu ! Đâu ! Con tôi đâu?

- Đây này

(anh chỉ tay vào 1 chấm nhỏ đậu ở bên ngoài tử cung)

- Mới nhỏ như vậy thôi à!



Nhưng sao nó lại ở bên ngoài?



- Ở ngoài như vậy là có hai khả năng.

Thứ nhất là do cô và thai nhi qúa yếu , nên không thể đưa vào tử cung ngay được.

Thứ 2 : có thể là do cô bị mang thai ngoài tử cung

- Nghĩa là sao bác sĩ?

Như vậy con tôi có sao không?

- Có nghĩa là:

nếu con cô ở trường hợp thứ nhất , thì một thời gian nữa nó sẽ tự động đi vào tử cung .

Còn nếu nó không chịu vào mà vẫn đậu ở vòi trứng , sẽ dẫn đến trường hợp thứ hai .

Khi cái thai ở bên ngoài đến tháng thứ 3 , lúc đó nó qúa lớn sẽ dẫn đến vòi trứng sẽ bị vỡ do không chứa đựng nổi , tử cung cũng sẽ bị chèn ép , gây ra vỡ tử cung… Đến lúc đó chỉ có con đường chết thôi , y học cũng bó tay.

- Ý anh là…



- Tôi nói thật nhé!

Cô nên bỏ cái thai đi , càng sớm càng tốt.

Vì cho dù nó có vào trong tử cung cũng yếu đuối , không khéo khi sinh ra còn bị dị tật bẩm sinh nữa , đến lúc đó khổ cho đứa trẻ và cô nữa.

Còn nếu cô có thai ngoài tử cung thật , thì càng phải bỏ thật sớm , trước khi đã qúa muộn… Cô nên nhớ mất đứa này , còn có cơ hội sinh đứa khác . Nhưng nếu chết cùng với nó thì không đáng đâu.

- Không !

Đó là giọt máu của anh ấy !

Tôi sẽ không bao giờ bỏ nó đâu!

Dù sao trên thế gian này tôi chỉ có mình bé con làm người thân , nếu nó mất đi tôi cũng không thiết sống nữa.

- Cô… NGU NGỐC.

- Vậy là khám xong rồi phải không bác sĩ ?

Tôi về được chưa!

- Một tuần nữa cô nhớ phải đến đây khám !

Lúc đó bác sĩ Triệu sẽ tự tay khám cho cô !

Có vấn đề gì sẽ xử lý sau.

Cô nhớ phải giữ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook