Chương 28
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
Ngồi trong xe NGỌC TRÚC thẫn thờ như người vô hồn , nước mắt đã
cạn khô từ bao giờ , lúc này lòng cô vô cùng sợ hãi , con có thể sẽ
gặp nguy hiểm sao?
Cô không muốn mất con ,không muốn chút nào,
ông trời ơi !Tôi xin ông muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.
Nhưng đứa bé nó vô tội, xin ông đừng cướp đi người thân duy nhất của tôi , xin ông đấy.
Cô đau đớn quằn quại đến nghẹt thở, phải làm sao bây giờ?
Bác tài xế thấy cô có vẻ buồn, tâm trạng nặng chĩu bèn quan tâm hỏi.
- Cô đi khám thế nào? Bác sĩ nói sao?
Cô có bị làm sao không?
- Tôi…Tôi…
” Mình như vậy liệu có phải là bệnh không? Không phải đúng không?
Mình đang mang thai ! Đáng lẽ ra phải vui , nhưng sao trong lòng lại đau đớn thế này!
Mình ghét mình qúa !
Mang thai cũng không lên thân , lại để cho con gặp nguy hiểm như vậy?…
Tý nữa về biết nói sao với anh đây ?
Nói rằng mình đang mang thai , nhưng lại vô dụng không thể bảo vệ được con sao?
Cho nên con đang gặp nguy hiểm có thể sẽ mất con.
Hay nói rằng sức khỏe mình rất tốt không có chuyện gì cả”.
Tâm trạng cô rối ren , lo lắng buồn khổ.
Bác tài xế thấy cô như vậy cũng không tiện hỏi nữa .
Dù sao lát nữa về nhà sẽ biết cô thật giả ra sao thôi.
Trong xe lại chìm vào im lặng , mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình,
lâu lâu lại có tiếng thở dài khe khẽ phát ra.
Khi chiếc xe về đến nhà .
Tâm trạng cô nặng chĩu đến tột cùng , bao nhiêu lo lắng lại tăng lên gấp bội , khi cô đau khổ nghĩ đến …không biết lát nữa … Khi đối diện với anh cô phải làm sao đây.
Chưa bao giờ cô cảm thấy lo lắng sợ hãi khi bước vào nhà thế này.
Cô bước từng bước chậm chạp , nặng nề đi vào trong nhà.
Vừa đi qua phòng khách đã thấy anh , ngồi đó uống cà phê như đang chờ đợi ai vậy.
Cô cho dù không muốn cũng phải từ từ run rẩy cất bước về phía anh.
- Anh !
- Ừm ! Em đi khám ! Bác sĩ nói thế nào?
- Cái này… Em… Em…
- Em bị bệnh gì?
- Em không biết như vậy có phải là bệnh không nửa !… Chỉ là… Chỉ là…
- Là làm sao?
” Em mau nói ra đi , nói bệnh gì cũng được , chỉ cần em nói ra anh sẽ tin em mà !
Đừng lặng thinh , bối rối như vậy , đừng khiến anh thất vọng em nhé ”
- Em… Em…
” biết nói sao với anh đây .
Nói rằng mình có thai , nhưng đứa bé rất yếu ,khó mà giữ được sao?
Mình không muốn anh biết ,rồi lại lo lắng đau đớn , một mình mình đau khổ là đủ rồi , mà chắc gì anh đã cần đứa bé này.
Biết đâu nói cho anh biết , anh lại nghĩ mình muốn ràng buộc , làm khó anh … Mình tự nhiên sẽ là người con gái đa mưu qủy kế , sẽ giống y như mấy người kia nghĩ sai về mình … Mình thật sự không muốn như vậy một chút nào cả…”
Thấy cô cứ cúi gằm mặt ấp úng không nói lên lời.
Anh khẽ nhíu lông mày , và rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ Hồ.
- Alô ! Bác sĩ Hồ đó phải không?
Nghe thấy anh gọi cho bác sĩ , cô ngẩng mặt lo lắng , sợ hãi nhìn anh.
Cô sợ anh biết sẽ sợ hãi lo lắng giống cô.
Nhưng trong mắt anh , hành động đó của cô , như sợ hãi , lo lắng anh phát hiện ra điều gì đó vô cùng quan trọng.
Nghe thấy tiếng nói của anh , đầu dây bên kia cũng vui vẻ đáp lại.
- Vâng ! Tôi đây !
_ Cho tôi hỏi Ngọc Trúc vừa khám ở chỗ ông!
Cô ấy bị làm sao vậy ?
- Ngọc Trúc !
Nói thật là hôm này tôi không có khám cho cô ấy….
- Không khám?
Anh khẽ nghiến răng rồi quay mặt sang nhìn cô nhíu mày !
- Thật ra tôi…
- Thôi được rồi ! Tôi hiểu rồi ! Chào ông!
CẠCH
Nói xong anh quay sang nhìn cô gằn giọng.
- vừa đi đâu về !
- Em vừa từ bệnh viện về mà!
- Sao không khám bệnh !
- Ơ ! Em có khám mà!
Cô ngơ ngác run rẩy nhìn anh đầy lo lắng
- Có thật không?
Anh nhìn cô bằng ánh mắt tức giận xen lẫn đau lòng.
Chẳng lẽ anh đã tin tưởng nhầm người rồi ư?
Sao lại lừa dối anh !
- Thật mà!
Em…
- Vậy sao bác sĩ Hồ nói em không tới khám?
- À ! Hình như bác sĩ Hồ đi vắng!
Đã có một người khác khám bệnh cho em.
Cô cố gắng giải thích cho anh hiểu , mong sao anh tin tưởng cô.
Nhưng đâu ngờ khi nghe cô giải thích , anh càng thất vọng hơn khi thấy cô cố gắng biện minh cho lỗi lầm của mình.
- Thôi đủ rồi!
Em qủa thật làm tôi rất thất vọng.
Anh chán nản định đứng lên rời đi , nhưng cô đã kịp ôm lấy cánh tay anh nức nở .
Cô rất sợ , sợ anh hiểu lầm cô , sợ anh ghét bỏ cô không cần cô nữa , nếu chẳng may rời xa anh…Cô biết sống thế nào đây!
- Xin anh hãy tin em! Em có đi khám thật mà
- Tin ư!
Muốn người khác tin mình tốt nhất đừng lừa dối.
Tôi ghét nhất là những người đã sai còn không chịu nhận lỗi!!
Cô không muốn mất con ,không muốn chút nào,
ông trời ơi !Tôi xin ông muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.
Nhưng đứa bé nó vô tội, xin ông đừng cướp đi người thân duy nhất của tôi , xin ông đấy.
Cô đau đớn quằn quại đến nghẹt thở, phải làm sao bây giờ?
Bác tài xế thấy cô có vẻ buồn, tâm trạng nặng chĩu bèn quan tâm hỏi.
- Cô đi khám thế nào? Bác sĩ nói sao?
Cô có bị làm sao không?
- Tôi…Tôi…
” Mình như vậy liệu có phải là bệnh không? Không phải đúng không?
Mình đang mang thai ! Đáng lẽ ra phải vui , nhưng sao trong lòng lại đau đớn thế này!
Mình ghét mình qúa !
Mang thai cũng không lên thân , lại để cho con gặp nguy hiểm như vậy?…
Tý nữa về biết nói sao với anh đây ?
Nói rằng mình đang mang thai , nhưng lại vô dụng không thể bảo vệ được con sao?
Cho nên con đang gặp nguy hiểm có thể sẽ mất con.
Hay nói rằng sức khỏe mình rất tốt không có chuyện gì cả”.
Tâm trạng cô rối ren , lo lắng buồn khổ.
Bác tài xế thấy cô như vậy cũng không tiện hỏi nữa .
Dù sao lát nữa về nhà sẽ biết cô thật giả ra sao thôi.
Trong xe lại chìm vào im lặng , mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình,
lâu lâu lại có tiếng thở dài khe khẽ phát ra.
Khi chiếc xe về đến nhà .
Tâm trạng cô nặng chĩu đến tột cùng , bao nhiêu lo lắng lại tăng lên gấp bội , khi cô đau khổ nghĩ đến …không biết lát nữa … Khi đối diện với anh cô phải làm sao đây.
Chưa bao giờ cô cảm thấy lo lắng sợ hãi khi bước vào nhà thế này.
Cô bước từng bước chậm chạp , nặng nề đi vào trong nhà.
Vừa đi qua phòng khách đã thấy anh , ngồi đó uống cà phê như đang chờ đợi ai vậy.
Cô cho dù không muốn cũng phải từ từ run rẩy cất bước về phía anh.
- Anh !
- Ừm ! Em đi khám ! Bác sĩ nói thế nào?
- Cái này… Em… Em…
- Em bị bệnh gì?
- Em không biết như vậy có phải là bệnh không nửa !… Chỉ là… Chỉ là…
- Là làm sao?
” Em mau nói ra đi , nói bệnh gì cũng được , chỉ cần em nói ra anh sẽ tin em mà !
Đừng lặng thinh , bối rối như vậy , đừng khiến anh thất vọng em nhé ”
- Em… Em…
” biết nói sao với anh đây .
Nói rằng mình có thai , nhưng đứa bé rất yếu ,khó mà giữ được sao?
Mình không muốn anh biết ,rồi lại lo lắng đau đớn , một mình mình đau khổ là đủ rồi , mà chắc gì anh đã cần đứa bé này.
Biết đâu nói cho anh biết , anh lại nghĩ mình muốn ràng buộc , làm khó anh … Mình tự nhiên sẽ là người con gái đa mưu qủy kế , sẽ giống y như mấy người kia nghĩ sai về mình … Mình thật sự không muốn như vậy một chút nào cả…”
Thấy cô cứ cúi gằm mặt ấp úng không nói lên lời.
Anh khẽ nhíu lông mày , và rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ Hồ.
- Alô ! Bác sĩ Hồ đó phải không?
Nghe thấy anh gọi cho bác sĩ , cô ngẩng mặt lo lắng , sợ hãi nhìn anh.
Cô sợ anh biết sẽ sợ hãi lo lắng giống cô.
Nhưng trong mắt anh , hành động đó của cô , như sợ hãi , lo lắng anh phát hiện ra điều gì đó vô cùng quan trọng.
Nghe thấy tiếng nói của anh , đầu dây bên kia cũng vui vẻ đáp lại.
- Vâng ! Tôi đây !
_ Cho tôi hỏi Ngọc Trúc vừa khám ở chỗ ông!
Cô ấy bị làm sao vậy ?
- Ngọc Trúc !
Nói thật là hôm này tôi không có khám cho cô ấy….
- Không khám?
Anh khẽ nghiến răng rồi quay mặt sang nhìn cô nhíu mày !
- Thật ra tôi…
- Thôi được rồi ! Tôi hiểu rồi ! Chào ông!
CẠCH
Nói xong anh quay sang nhìn cô gằn giọng.
- vừa đi đâu về !
- Em vừa từ bệnh viện về mà!
- Sao không khám bệnh !
- Ơ ! Em có khám mà!
Cô ngơ ngác run rẩy nhìn anh đầy lo lắng
- Có thật không?
Anh nhìn cô bằng ánh mắt tức giận xen lẫn đau lòng.
Chẳng lẽ anh đã tin tưởng nhầm người rồi ư?
Sao lại lừa dối anh !
- Thật mà!
Em…
- Vậy sao bác sĩ Hồ nói em không tới khám?
- À ! Hình như bác sĩ Hồ đi vắng!
Đã có một người khác khám bệnh cho em.
Cô cố gắng giải thích cho anh hiểu , mong sao anh tin tưởng cô.
Nhưng đâu ngờ khi nghe cô giải thích , anh càng thất vọng hơn khi thấy cô cố gắng biện minh cho lỗi lầm của mình.
- Thôi đủ rồi!
Em qủa thật làm tôi rất thất vọng.
Anh chán nản định đứng lên rời đi , nhưng cô đã kịp ôm lấy cánh tay anh nức nở .
Cô rất sợ , sợ anh hiểu lầm cô , sợ anh ghét bỏ cô không cần cô nữa , nếu chẳng may rời xa anh…Cô biết sống thế nào đây!
- Xin anh hãy tin em! Em có đi khám thật mà
- Tin ư!
Muốn người khác tin mình tốt nhất đừng lừa dối.
Tôi ghét nhất là những người đã sai còn không chịu nhận lỗi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.