Chương 31
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
VỪA xé nước mắt Ngọc Trúc không ngừng rơi.
Anh nghĩ cô là hạng người gì chứ , nghĩ cô cần đám giấy tờ của anh sao?
Anh không biết rằng anh làm vậy chỉ khiến trái tim cô thêm nhói đau mà thôi.
Cho dù có ra đi , cô vẫn muốn để lại hình ảnh đẹp trong lòng anh…
Cô không muốn ai nghĩ xấu về cô cả , là một người tiếp cận anh vì tiền…
Anh làm thế này , liệu có phải anh cũng nghĩ cô như họ nghĩ không???
Huhuhuhuhuhu
Nghĩ đến đây , trái tim cô đau đến quặn thắt , uất ức , cáu giận cô lại nghiến răng xé mạnh tất cả mọi thứ , cô muốn phá hủy tất cả.
Nhìn bộ trang sức sang trọng sáng lấp lánh… Lòng lại đau.
Anh đã không cần cô nữa sao còn đưa chúng cho cô làm gì?
Anh làm như vậy là để tra tấn tâm trí của cô sao?
Đã muốn quên cô , sao còn trao vật kỷ niệm cho cô… Nhìn vật nhớ người … Cô phải làm sao quên anh khi giữ nó.
Mai là xa anh , xa nơi này mãi mãi rồi , nhưng trong lòng thật chống trải , đầu óc mông lung không còn cảm xúc…
Lúc này đây cô chẳng muốn suy nghĩ gì cả , cô mệt mỏi lắm rồi , nếu có thể quên một cách dễ dàng thì tốt biết mấy…
Nhưng dù sao mai là cô sẽ được đưa tới một ngôi nhà khác.
Tuy không có anh ở đó … Nhưng để cô vẫn có thể cảm thấy anh đang ở bên…
- Ui za! Sao lại đau bụng thế này?
Con ngoan ! Mẹ xin lỗi vì đã làm con khó chịu!
Nhưng con có thể yên lặng được không?
Mẹ đang buồn lắm?
Mai chúng ta sẽ chuyển sang nhà mới , con đi theo mẹ nhé!
Chúng ta sẽ lương tựa vào nhau để sống , sẽ …. Uiza ! Đau qúa!
Con ngoan đi !
Ngọc Trúc đau đớn gục xuống bàn ôm bụng nhăn mặt vì đau … Chưa bao giờ cô thấy tủi thân như lúc này , người ta có thai thì được người thân quan tâm , chăm sóc… Còn cô sao lại bị bỏ rơi , hắt hủi thế này… Nếu kiếp trước cô có làm gì sai thì đổ lên đầu cô , sao lại làm khổ cả con cô thế này, nó có tội tình gì chứ?
Hức hức hức
… Ọc , ọc , ọc…
Tiếng bụng kêu réo vì đói khiến cô giật mình nhớ ra … Hình như cả ngày nay cô chưa ăn gì , chắc con đói nên mới làm đau cô đây mà.
Xoa xoa bụng mình cô khẽ nhìn xuống bụng rồi thủ thỉ
- Mẹ xin lỗi ! Mẹ quên mất ! Mẹ làm con bị đói rồi đúng không?
Ngoan ! Đợi mẹ một lát , mẹ sẽ kiếm gì đó cho con ăn nhé!
Nói rồi cô gắng sức đứng dậy , giữ cho cơ thể tỉnh táo rồi lân tường đi ra ngoài…
Cho dù bây giờ cô không muốn ăn một chút nào cả , nhưng vì con nên cô vẫn phải cố gắng xuống bếp tìm gì đó ăn…
Lê mãi mới xuống phòng bếp , vừa mở tủ lạnh là mùi thức ăn xộc ra khiến cô khó chịu vô cùng , vội bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn oẹ…
Nôn xong mệt mỏi vừa bước ra ngoài
thì …cô đã nhìn thấy vài ánh mắt không hay của mấy người ở đấy.
Nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm , bây giờ việc quan trọng của cô là giúp bé con đỡ đói bụng cái đã.
Nhìn vào cái tủ lạnh một cách sợ sệt .
Cũng lạ nha bình thường tủ lạnh có mùi như vậy đâu , sao hôm nay lại…
Bỏ qua cái tủ lạnh , cô tìm để tủ để bánh ngọt , lấy xuống một hộp bánh bông lan khá lớn , nhìn chằm chằm vào cái bánh mà nuốt nước bọt , chưa bao giờ cô muốn ăn bánh ngọt thế này… Không do dự cô cắm đầu cắm cổ ăn ngon lành.
Mặc kệ tất cả ánh mắt đang soi mói , ghen ghét nhìn mình , cô vẫn ăn không ngừng nghỉ… 10′ sau cái bánh đã bị chén sạch… Ăn hết nhưng cô vẫn muốn ăn nữa , rất thèm ăn luôn , rất tự nhiên cô đứng dậy lấy thêm một hộp nữa rồi chén sạch ,.
Cô cứ thế ăn không ngừng nghỉ ,cảm giác ăn mãi không thấy lo…
- Trước khi bị đuổi vẫn tranh thủ đục khoét ăn cho sướng… Không sợ sau này làm ăn mày , đến lúc đấy thèm cũng chẳng có mà ăn.
Đúng là thực dụng.
Đang ăn ngon nghe những lời đó cô khẽ nhíu mày bực bội nói
- Đây là những thứ anh ấy mua cho tôi ăn , không ăn để mấy người đục khoét hết à?
- Cô…cô…
Đồ trộm cắp già mồm!
- Im mồm để người khác ăn đi!
- Cô…cô … Con ranh này…
- Lại có chuyện gì nữa đây???
Câu nói vừa cất lên , khiến cả hai cùng giật mình.
Ngọc Trúc vội cắm đầu vào chiếc bánh đang ăn dở của mình mà không dám nhìn anh.
Bọn người làm cũng bối rối sợ hãi rồi lảng sang việc khác
- Lấy cho tôi cốc cà phê!
- Dạ!
Được lệnh họ liền tản đi hết.
Để lại không gian cho cả hai.
Cô hồi hộp tim đập thình thịch không dám ngẩng mặt lên nhìn anh
Cô sợ!
Sợ khi nhìn thấy anh rồi sẽ không thể rời xa và quên anh được!
Cô sợ anh sẽ giống như lần trước cũng sẽ nói những lời làm đau trái tim cô.
Nên cô vẫn cúi đầu không dám nhìn anh dù trong lòng rất muốn..
Anh nghĩ cô là hạng người gì chứ , nghĩ cô cần đám giấy tờ của anh sao?
Anh không biết rằng anh làm vậy chỉ khiến trái tim cô thêm nhói đau mà thôi.
Cho dù có ra đi , cô vẫn muốn để lại hình ảnh đẹp trong lòng anh…
Cô không muốn ai nghĩ xấu về cô cả , là một người tiếp cận anh vì tiền…
Anh làm thế này , liệu có phải anh cũng nghĩ cô như họ nghĩ không???
Huhuhuhuhuhu
Nghĩ đến đây , trái tim cô đau đến quặn thắt , uất ức , cáu giận cô lại nghiến răng xé mạnh tất cả mọi thứ , cô muốn phá hủy tất cả.
Nhìn bộ trang sức sang trọng sáng lấp lánh… Lòng lại đau.
Anh đã không cần cô nữa sao còn đưa chúng cho cô làm gì?
Anh làm như vậy là để tra tấn tâm trí của cô sao?
Đã muốn quên cô , sao còn trao vật kỷ niệm cho cô… Nhìn vật nhớ người … Cô phải làm sao quên anh khi giữ nó.
Mai là xa anh , xa nơi này mãi mãi rồi , nhưng trong lòng thật chống trải , đầu óc mông lung không còn cảm xúc…
Lúc này đây cô chẳng muốn suy nghĩ gì cả , cô mệt mỏi lắm rồi , nếu có thể quên một cách dễ dàng thì tốt biết mấy…
Nhưng dù sao mai là cô sẽ được đưa tới một ngôi nhà khác.
Tuy không có anh ở đó … Nhưng để cô vẫn có thể cảm thấy anh đang ở bên…
- Ui za! Sao lại đau bụng thế này?
Con ngoan ! Mẹ xin lỗi vì đã làm con khó chịu!
Nhưng con có thể yên lặng được không?
Mẹ đang buồn lắm?
Mai chúng ta sẽ chuyển sang nhà mới , con đi theo mẹ nhé!
Chúng ta sẽ lương tựa vào nhau để sống , sẽ …. Uiza ! Đau qúa!
Con ngoan đi !
Ngọc Trúc đau đớn gục xuống bàn ôm bụng nhăn mặt vì đau … Chưa bao giờ cô thấy tủi thân như lúc này , người ta có thai thì được người thân quan tâm , chăm sóc… Còn cô sao lại bị bỏ rơi , hắt hủi thế này… Nếu kiếp trước cô có làm gì sai thì đổ lên đầu cô , sao lại làm khổ cả con cô thế này, nó có tội tình gì chứ?
Hức hức hức
… Ọc , ọc , ọc…
Tiếng bụng kêu réo vì đói khiến cô giật mình nhớ ra … Hình như cả ngày nay cô chưa ăn gì , chắc con đói nên mới làm đau cô đây mà.
Xoa xoa bụng mình cô khẽ nhìn xuống bụng rồi thủ thỉ
- Mẹ xin lỗi ! Mẹ quên mất ! Mẹ làm con bị đói rồi đúng không?
Ngoan ! Đợi mẹ một lát , mẹ sẽ kiếm gì đó cho con ăn nhé!
Nói rồi cô gắng sức đứng dậy , giữ cho cơ thể tỉnh táo rồi lân tường đi ra ngoài…
Cho dù bây giờ cô không muốn ăn một chút nào cả , nhưng vì con nên cô vẫn phải cố gắng xuống bếp tìm gì đó ăn…
Lê mãi mới xuống phòng bếp , vừa mở tủ lạnh là mùi thức ăn xộc ra khiến cô khó chịu vô cùng , vội bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn oẹ…
Nôn xong mệt mỏi vừa bước ra ngoài
thì …cô đã nhìn thấy vài ánh mắt không hay của mấy người ở đấy.
Nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm , bây giờ việc quan trọng của cô là giúp bé con đỡ đói bụng cái đã.
Nhìn vào cái tủ lạnh một cách sợ sệt .
Cũng lạ nha bình thường tủ lạnh có mùi như vậy đâu , sao hôm nay lại…
Bỏ qua cái tủ lạnh , cô tìm để tủ để bánh ngọt , lấy xuống một hộp bánh bông lan khá lớn , nhìn chằm chằm vào cái bánh mà nuốt nước bọt , chưa bao giờ cô muốn ăn bánh ngọt thế này… Không do dự cô cắm đầu cắm cổ ăn ngon lành.
Mặc kệ tất cả ánh mắt đang soi mói , ghen ghét nhìn mình , cô vẫn ăn không ngừng nghỉ… 10′ sau cái bánh đã bị chén sạch… Ăn hết nhưng cô vẫn muốn ăn nữa , rất thèm ăn luôn , rất tự nhiên cô đứng dậy lấy thêm một hộp nữa rồi chén sạch ,.
Cô cứ thế ăn không ngừng nghỉ ,cảm giác ăn mãi không thấy lo…
- Trước khi bị đuổi vẫn tranh thủ đục khoét ăn cho sướng… Không sợ sau này làm ăn mày , đến lúc đấy thèm cũng chẳng có mà ăn.
Đúng là thực dụng.
Đang ăn ngon nghe những lời đó cô khẽ nhíu mày bực bội nói
- Đây là những thứ anh ấy mua cho tôi ăn , không ăn để mấy người đục khoét hết à?
- Cô…cô…
Đồ trộm cắp già mồm!
- Im mồm để người khác ăn đi!
- Cô…cô … Con ranh này…
- Lại có chuyện gì nữa đây???
Câu nói vừa cất lên , khiến cả hai cùng giật mình.
Ngọc Trúc vội cắm đầu vào chiếc bánh đang ăn dở của mình mà không dám nhìn anh.
Bọn người làm cũng bối rối sợ hãi rồi lảng sang việc khác
- Lấy cho tôi cốc cà phê!
- Dạ!
Được lệnh họ liền tản đi hết.
Để lại không gian cho cả hai.
Cô hồi hộp tim đập thình thịch không dám ngẩng mặt lên nhìn anh
Cô sợ!
Sợ khi nhìn thấy anh rồi sẽ không thể rời xa và quên anh được!
Cô sợ anh sẽ giống như lần trước cũng sẽ nói những lời làm đau trái tim cô.
Nên cô vẫn cúi đầu không dám nhìn anh dù trong lòng rất muốn..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.