Chương 32
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
NGHE HOÀNG KỲ hỏi vậy NGỌC TRÚC khẽ ngẩng đầu lên ấp úp , rồi
lại vội vàng cúi đầu sớm.
Thật ra cô rất muốn được ngồi cùng anh , được nói ra những tình cảm cô đã chôn sâu tận trong đáy lòng gửi đến anh.
Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng , lòng cô lại nhói đau , cô không biết phải nói sao với anh cả… Nói ra rồi chắc gì anh đã tin cô.
Ngồi gần anh mặt cô nóng ran , không gian im ắng ngột ngạt thật khó thở…
Nó không còn là màu hồng của hạnh phúc nữa rồi.
Cô thật sự không hiểu , rõ ràng hai người mới đây vẫn còn đang rất hạnh phúc…
Mà sao lúc này khoảng cách xa lạ thế này…
Cảm giác anh thật xa vời không thể với tới …
Anh ngày càng rời xa cô rồi!
Tâm trạng rối bời , mang theo đau đớn quằn quại.
Đêm nay là lần cuối cùng được gần anh , nhưng lại không dám đối diện.
Trái tim đã bị tổn thương thì khó mà hàn gắn lại được … Có lẽ vết thương này cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng và sẽ không bao giờ xóa nhoà!
Dù sao gặp anh cô mới hiểu được thế nào là gia đình.
Những cảm xúc vui vẻ hạnh phúc khi được người mình yêu quan tâm chăm sóc.
Và những nỗi đau buồn khi bị chính người mình yêu không tin tưởng , để rồi rời xa.
Đã biết sẽ không thể ở bên anh được nữa , nhưng sao nghĩ đến vẫn thấy tim đau thế này.
Cố gắng ngăn không cho lệ rơi.
Cô không muốn mình yếu đuối trước mặt anh thêm một lần nào nữa… Làm thế chỉ khiến anh nghĩ rằng mình bị lụy muốn níu kéo , từ đó sẽ trở thành người không ra gì trong mắt anh…
Cô cũng có lòng tự trọng của mình.
Cô không muốn anh nghĩ cô xấu như vậy.
Vì vậy cô phải thật kiên cường… Để trước khi ra đi cũng khiến cả hai cùng thanh thản.
Cô cũng rất muốn để lại hình ảnh đẹp trong mắt anh.
Nghĩ vậy cô cố gắng cầm lòng , đau buồn đứng dậy , cúi gầm mặt lí nhí
- Em về phòng trước đây!
Nói xong cô cầm thay gói bánh đang ăn dở đi một mạnh lên phòng , đến lúc này một giọt nước mắt mới lăn dài trên gò má xanh xao , như để xóa tan những đau đớn mà cô cố gắng kìm nén nãy giờ.
Cô đâu hề hay biết rằng có một ánh mắt đau đớn chua xót đang dõi theo cô .
Từng bước chân run rẩy của cô làm lòng anh như nhói dau , nhưng biết làm sao được…
Trong cuộc sống của anh , anh ghét nhất là sự lừa dối , giả tạo… Điều đó không thể chấp nhận được…
Cô đã phạm phải điều tối kị nhất của anh … Cho nên dù không muốn anh vẫn phải để cô ra đi.
Một người trước mặt anh luôn tỏ ra tội nghiệp , yếu đuối .
Nhưng sau lưng lại…
Khẽ thở dài coi như từ bỏ vậy ..
Nhưng sao trong lòng vẫn luôn đòi hỏi quằn quại được ôm cô vào lòng.
Nhưng như vậy thì được gì chứ , một người đã có thói quen lừa dối liệu có từ bỏ được điều đó không?
Mới quen nhau không lâu bây giờ nghĩ lại mới thấy thật ra anh chẳng hiểu gì về cô cả.
Những thứ gì anh thấy liệu có thật sự đúng không?
Cho nên anh để cô rời sang biệt thự khác.
Để cả hai cùng bình tâm suy nghĩ lại tất cả .
Nhưng anh vẫn luôn hy vọng lựa chọn của mình là đúng . tình cảm mình cũng đặt đúng người.
Ước gì không có giả dối.
Sợ cô sẽ biến mất cuộc đời mình , nên anh đã sắp xếp cho cô ở căn biệt thự đó.
Như vậy anh mới có thể luôn dõi theo cô trong thầm lặng.
Có lẽ kết thúc với cô , anh sẽ đóng cửa trái tim mình lại , như vậy là qúa đủ rồi , tình yêu thật mệt mỏi , nó không theo lý trí mách bảo nữa…
Khẽ thở dài khi nghĩ đến mọi thứ buồn phiền.
Hình bóng cô cũng xa khuất từ bao giờ.
Anh tự nhủ
” Đã kết thúc rồi ! Phải quên thôi”
qua đêm nay là mọi thứ sẽ trở lại như qũy đạo ban đầu!
Nhưng sao trong tim vẫn nhói đau.
Anh muốn làm gì đó để quên đi tất cả… Nghĩ đến đây anh vội bước lên phòng… Vùi mình công việc để quên.
……..0_0……
Sáng hôm sau Ngọc Trúc u buồn bước xuống nhà.
Bác quản gia đã đứng chờ ở dưới.
Thấy cô chỉ mang theo túi xách tay , mà không cầm gì cả ông ngạc nhiên hỏi
- Cô Ngọc Trúc hành lý của cô đâu!
Hay để tôi lên lấy!
- Thôi không cần đâu bác!
Cháu đến thế nào thì đi như vậy!
- Thế còn đồ đạc?
- Đó không phải của cháu!
- Vậy… Cô ăn sáng xong mới đi nhé!
- Thôi ạ! Cháu không đói! Mình đi thôi bác.
- Ừ!
Nói xong trong tâm trạng lặng nề cô thẳng bước ra ngoài.
Ra phòng khác nhìn thấy anh ngồi đó , tim cô vẫn không tự chủ mà đập liên loạn nhịp…
Dù sao trước khi rời xa nơi này cô vẫn có thể nhìn thấy anh lần cuối , như vậy là đã rất mãn nguyện rồi…
Thật ra cô rất muốn được ngồi cùng anh , được nói ra những tình cảm cô đã chôn sâu tận trong đáy lòng gửi đến anh.
Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng , lòng cô lại nhói đau , cô không biết phải nói sao với anh cả… Nói ra rồi chắc gì anh đã tin cô.
Ngồi gần anh mặt cô nóng ran , không gian im ắng ngột ngạt thật khó thở…
Nó không còn là màu hồng của hạnh phúc nữa rồi.
Cô thật sự không hiểu , rõ ràng hai người mới đây vẫn còn đang rất hạnh phúc…
Mà sao lúc này khoảng cách xa lạ thế này…
Cảm giác anh thật xa vời không thể với tới …
Anh ngày càng rời xa cô rồi!
Tâm trạng rối bời , mang theo đau đớn quằn quại.
Đêm nay là lần cuối cùng được gần anh , nhưng lại không dám đối diện.
Trái tim đã bị tổn thương thì khó mà hàn gắn lại được … Có lẽ vết thương này cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng và sẽ không bao giờ xóa nhoà!
Dù sao gặp anh cô mới hiểu được thế nào là gia đình.
Những cảm xúc vui vẻ hạnh phúc khi được người mình yêu quan tâm chăm sóc.
Và những nỗi đau buồn khi bị chính người mình yêu không tin tưởng , để rồi rời xa.
Đã biết sẽ không thể ở bên anh được nữa , nhưng sao nghĩ đến vẫn thấy tim đau thế này.
Cố gắng ngăn không cho lệ rơi.
Cô không muốn mình yếu đuối trước mặt anh thêm một lần nào nữa… Làm thế chỉ khiến anh nghĩ rằng mình bị lụy muốn níu kéo , từ đó sẽ trở thành người không ra gì trong mắt anh…
Cô cũng có lòng tự trọng của mình.
Cô không muốn anh nghĩ cô xấu như vậy.
Vì vậy cô phải thật kiên cường… Để trước khi ra đi cũng khiến cả hai cùng thanh thản.
Cô cũng rất muốn để lại hình ảnh đẹp trong mắt anh.
Nghĩ vậy cô cố gắng cầm lòng , đau buồn đứng dậy , cúi gầm mặt lí nhí
- Em về phòng trước đây!
Nói xong cô cầm thay gói bánh đang ăn dở đi một mạnh lên phòng , đến lúc này một giọt nước mắt mới lăn dài trên gò má xanh xao , như để xóa tan những đau đớn mà cô cố gắng kìm nén nãy giờ.
Cô đâu hề hay biết rằng có một ánh mắt đau đớn chua xót đang dõi theo cô .
Từng bước chân run rẩy của cô làm lòng anh như nhói dau , nhưng biết làm sao được…
Trong cuộc sống của anh , anh ghét nhất là sự lừa dối , giả tạo… Điều đó không thể chấp nhận được…
Cô đã phạm phải điều tối kị nhất của anh … Cho nên dù không muốn anh vẫn phải để cô ra đi.
Một người trước mặt anh luôn tỏ ra tội nghiệp , yếu đuối .
Nhưng sau lưng lại…
Khẽ thở dài coi như từ bỏ vậy ..
Nhưng sao trong lòng vẫn luôn đòi hỏi quằn quại được ôm cô vào lòng.
Nhưng như vậy thì được gì chứ , một người đã có thói quen lừa dối liệu có từ bỏ được điều đó không?
Mới quen nhau không lâu bây giờ nghĩ lại mới thấy thật ra anh chẳng hiểu gì về cô cả.
Những thứ gì anh thấy liệu có thật sự đúng không?
Cho nên anh để cô rời sang biệt thự khác.
Để cả hai cùng bình tâm suy nghĩ lại tất cả .
Nhưng anh vẫn luôn hy vọng lựa chọn của mình là đúng . tình cảm mình cũng đặt đúng người.
Ước gì không có giả dối.
Sợ cô sẽ biến mất cuộc đời mình , nên anh đã sắp xếp cho cô ở căn biệt thự đó.
Như vậy anh mới có thể luôn dõi theo cô trong thầm lặng.
Có lẽ kết thúc với cô , anh sẽ đóng cửa trái tim mình lại , như vậy là qúa đủ rồi , tình yêu thật mệt mỏi , nó không theo lý trí mách bảo nữa…
Khẽ thở dài khi nghĩ đến mọi thứ buồn phiền.
Hình bóng cô cũng xa khuất từ bao giờ.
Anh tự nhủ
” Đã kết thúc rồi ! Phải quên thôi”
qua đêm nay là mọi thứ sẽ trở lại như qũy đạo ban đầu!
Nhưng sao trong tim vẫn nhói đau.
Anh muốn làm gì đó để quên đi tất cả… Nghĩ đến đây anh vội bước lên phòng… Vùi mình công việc để quên.
……..0_0……
Sáng hôm sau Ngọc Trúc u buồn bước xuống nhà.
Bác quản gia đã đứng chờ ở dưới.
Thấy cô chỉ mang theo túi xách tay , mà không cầm gì cả ông ngạc nhiên hỏi
- Cô Ngọc Trúc hành lý của cô đâu!
Hay để tôi lên lấy!
- Thôi không cần đâu bác!
Cháu đến thế nào thì đi như vậy!
- Thế còn đồ đạc?
- Đó không phải của cháu!
- Vậy… Cô ăn sáng xong mới đi nhé!
- Thôi ạ! Cháu không đói! Mình đi thôi bác.
- Ừ!
Nói xong trong tâm trạng lặng nề cô thẳng bước ra ngoài.
Ra phòng khác nhìn thấy anh ngồi đó , tim cô vẫn không tự chủ mà đập liên loạn nhịp…
Dù sao trước khi rời xa nơi này cô vẫn có thể nhìn thấy anh lần cuối , như vậy là đã rất mãn nguyện rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.