Chương 36
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
NGỌC TRÚC thẫn thờ nhìn khắp gian phòng ngủ trong căn biệt thự
rộng lớn , nhưng lạnh lẽo u ám này.
Cũng may hôm trước anh đã cho người dọn dẹp khắp nơi đây , nếu không chắc cô cũng phải sống trong bụi bẩn qúa.
Lúc đầu cô không dự định ở đây.
Nhưng bác quản gia thấy cô qúa suy sụp nên đã có ý tốt dìu cô vào trong phòng…
Bây giờ cô rất mệt mỏi , chắc nghỉ ngơi vài ngày rồi mới rời đi cũng không sao..
Giờ đây chỉ còn lại một mình trong ngôi biệt thự lạnh lẽo này Ngọc Trúc cảm thấy cô đơn vô cùng …
Bình thường còn có bé con bầu bạn , nhưng hôm nay bé con bị làm sao ấy… Từ sáng đến giờ bụng cô nhói , buốt , có cảm giác như có gì đó thúc thúc , đẩy đẩy xuống dưới … Làm cô lo lắng lắm … Chẳng lẽ thấy cô buồn , bé con cùng buồn theo… Bụng cô hôm nay nặng nề , khó chịu qúa… Không biết bé con có sao không nữa?
Mong sao con sẽ không có chuyện gì xảy ra , con vẫn khỏe mạnh bình thường… Chỉ như vậy mới giúp cô vững tin bước vào cuộc sống tiếp theo…
Nếu như bây giờ con có mệnh hệ gì , chắc cô sẽ chết mất … Đó chính là người thân, là niềm tin và hy vọng cuối cùng của cô… Nếu mất đi nó cô có sống trên thế gian này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Khẽ xoa xoa nhẹ vào bụng đang quặn đau từng hồi , như để an ủi dỗ dành đứa bé… Rồi Ngọc Trúc khẽ cúi xuống thì thầm đầy lo lắng…
” Con đang khó chịu lắm đúng không?
Mẹ xin lỗi đã làm con đau rồi!
Gắng nên con yêu !
qua đợt này , mẹ hứa sẽ không bao giờ làm con bị tổn thương nữa.
Tại mẹ ích kỷ không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã làm liên lụy đến con…
Xin con đừng xảy ra chuyện gì!
Đừng bỏ rơi mẹ nhé!
Có gì chúng ta sẽ cùng nhau bước đi , sống cùng nhau … Chết cũng cùng nhau…
Chắc con đói rồi đúng không?
Để mẹ đi kiếm gì đó cho con ăn nhé!!
Thở dài trong lo lắng , rồi cô đứng dậy một tay ôm bụng , một tay vịn tường hoặc một vật gì đó rồi chậm chạp bước đi … Bởi vì đầu óc choáng váng , quay cuồng , cô sợ , nếu cô không có vật gì để níu giữ thì cô sẽ ngã mất .
Đến lúc đó bé con của cô sẽ rất đau và sẽ gặp nguy hiểm hơn…
Uể oải bước vào phòng bếp , mà trong lòng chẳng muốn ăn chút nào … Nhưng nếu không ăn ,thai nhi sẽ không có dinh dưỡng mà sống . vì thế cho dù không muốn cô cũng ép mình phải ăn tất cả chỉ vì bé con đang lớn dần trong bụng này…
Vừa mở tủ lạnh ra nhìn vào… Thì một mùi tanh , khó ngửi từ trong đó sộc ra khiến cho vội bịt chặt miệng , chạy vội vào nhà tắm…
Nhưng do không kịp tìm thứ để vịn vào , mới chạy được vào bước ,
thì bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại , chân tay run rẩy không thể giữ được thăng bằng… ” Rầm” cô ngã mạnh xuống đất đau đớn.
Cơ thể đau đớn cô không quan tâm.
Điều cô sợ hãi là bụng cô đau kinh khủng , hơn thế nó còn co giật từng hồi… Ngọc Trúc Vội vàng ôm chặt lấy bụng trong nỗi hoang mang sợ hãi như muốn bảo vệ đứa con nhỏ bé , mong manh của mình … Chưa bao giờ Ngọc Trúc lo sợ như lúc này…
Nước mắt cô rơi không ngừng , cô ước mong sao làm ơn có ai đó đến cứu giúp con cô… Nhưng đó chỉ là ước muốn , vì cô biết trong căn biệt thự âm u , lạnh lẽo này làm gì có ai ở đây mà cứu giúp con cô chứ…
Đau đớn , tuyệt vọng cô khẽ nhắm mắt chờ đợi số phận đến với mình…
Không gian chìm trong tĩnh lặng , đôi khi nghe thấy tiếng nức nở , rên rỉ đầy đau đớn xót xa… Cho đến khi Ngọc Trúc gần như nhắm mắt , buông tay , từ bỏ tất cả…
Thì… Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng .
Cứ ngỡ mình như mơ cô cố gắng dồn sức lực để gọi nhưng cô không thể cất lên lời… Đành bất lực nằm chờ…
Tiếng bước chân đó chạy qua phòng bếp , tiếng thẳng vào phòng ngủ, khiến tim cô thót lên một cái , cô đang hy vọng là người đó đến cứu cô…
Dường như không tìm thấy người trong đó , cô lại nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân dồn dập mọi nơi.
Và có tiếng bước chân rất nhẹ đang đi về phía phòng bếp… Cũng may chỗ cô nằm khá thoáng nên người đi vào có thể nhìn thấy ngay…Khiến cô cũng có thể yên tâm phần nào..Giờ chỉ còn việc nằm chờ…Nếu không phải người đó , mà chẳng may là trộm cũng chút vì chắc họ cũng không tuyệt tình , độc ác đến nỗi thấy người chết mà không cứu đâu…
- Ngọc Trúc~
đang suy nghĩ liên miên…Bỗng cô Nghe thấy có người gọi mình, giọng nói đó rất quen thuộc, quen đến nỗi..Khiến tim cô loạn nhịp.
Đang thắc mắc không biết có phải người đó không…Thì cô giật mình khi có một vòng tay ôm cô vào lòng.
Cũng may hôm trước anh đã cho người dọn dẹp khắp nơi đây , nếu không chắc cô cũng phải sống trong bụi bẩn qúa.
Lúc đầu cô không dự định ở đây.
Nhưng bác quản gia thấy cô qúa suy sụp nên đã có ý tốt dìu cô vào trong phòng…
Bây giờ cô rất mệt mỏi , chắc nghỉ ngơi vài ngày rồi mới rời đi cũng không sao..
Giờ đây chỉ còn lại một mình trong ngôi biệt thự lạnh lẽo này Ngọc Trúc cảm thấy cô đơn vô cùng …
Bình thường còn có bé con bầu bạn , nhưng hôm nay bé con bị làm sao ấy… Từ sáng đến giờ bụng cô nhói , buốt , có cảm giác như có gì đó thúc thúc , đẩy đẩy xuống dưới … Làm cô lo lắng lắm … Chẳng lẽ thấy cô buồn , bé con cùng buồn theo… Bụng cô hôm nay nặng nề , khó chịu qúa… Không biết bé con có sao không nữa?
Mong sao con sẽ không có chuyện gì xảy ra , con vẫn khỏe mạnh bình thường… Chỉ như vậy mới giúp cô vững tin bước vào cuộc sống tiếp theo…
Nếu như bây giờ con có mệnh hệ gì , chắc cô sẽ chết mất … Đó chính là người thân, là niềm tin và hy vọng cuối cùng của cô… Nếu mất đi nó cô có sống trên thế gian này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Khẽ xoa xoa nhẹ vào bụng đang quặn đau từng hồi , như để an ủi dỗ dành đứa bé… Rồi Ngọc Trúc khẽ cúi xuống thì thầm đầy lo lắng…
” Con đang khó chịu lắm đúng không?
Mẹ xin lỗi đã làm con đau rồi!
Gắng nên con yêu !
qua đợt này , mẹ hứa sẽ không bao giờ làm con bị tổn thương nữa.
Tại mẹ ích kỷ không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã làm liên lụy đến con…
Xin con đừng xảy ra chuyện gì!
Đừng bỏ rơi mẹ nhé!
Có gì chúng ta sẽ cùng nhau bước đi , sống cùng nhau … Chết cũng cùng nhau…
Chắc con đói rồi đúng không?
Để mẹ đi kiếm gì đó cho con ăn nhé!!
Thở dài trong lo lắng , rồi cô đứng dậy một tay ôm bụng , một tay vịn tường hoặc một vật gì đó rồi chậm chạp bước đi … Bởi vì đầu óc choáng váng , quay cuồng , cô sợ , nếu cô không có vật gì để níu giữ thì cô sẽ ngã mất .
Đến lúc đó bé con của cô sẽ rất đau và sẽ gặp nguy hiểm hơn…
Uể oải bước vào phòng bếp , mà trong lòng chẳng muốn ăn chút nào … Nhưng nếu không ăn ,thai nhi sẽ không có dinh dưỡng mà sống . vì thế cho dù không muốn cô cũng ép mình phải ăn tất cả chỉ vì bé con đang lớn dần trong bụng này…
Vừa mở tủ lạnh ra nhìn vào… Thì một mùi tanh , khó ngửi từ trong đó sộc ra khiến cho vội bịt chặt miệng , chạy vội vào nhà tắm…
Nhưng do không kịp tìm thứ để vịn vào , mới chạy được vào bước ,
thì bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại , chân tay run rẩy không thể giữ được thăng bằng… ” Rầm” cô ngã mạnh xuống đất đau đớn.
Cơ thể đau đớn cô không quan tâm.
Điều cô sợ hãi là bụng cô đau kinh khủng , hơn thế nó còn co giật từng hồi… Ngọc Trúc Vội vàng ôm chặt lấy bụng trong nỗi hoang mang sợ hãi như muốn bảo vệ đứa con nhỏ bé , mong manh của mình … Chưa bao giờ Ngọc Trúc lo sợ như lúc này…
Nước mắt cô rơi không ngừng , cô ước mong sao làm ơn có ai đó đến cứu giúp con cô… Nhưng đó chỉ là ước muốn , vì cô biết trong căn biệt thự âm u , lạnh lẽo này làm gì có ai ở đây mà cứu giúp con cô chứ…
Đau đớn , tuyệt vọng cô khẽ nhắm mắt chờ đợi số phận đến với mình…
Không gian chìm trong tĩnh lặng , đôi khi nghe thấy tiếng nức nở , rên rỉ đầy đau đớn xót xa… Cho đến khi Ngọc Trúc gần như nhắm mắt , buông tay , từ bỏ tất cả…
Thì… Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng .
Cứ ngỡ mình như mơ cô cố gắng dồn sức lực để gọi nhưng cô không thể cất lên lời… Đành bất lực nằm chờ…
Tiếng bước chân đó chạy qua phòng bếp , tiếng thẳng vào phòng ngủ, khiến tim cô thót lên một cái , cô đang hy vọng là người đó đến cứu cô…
Dường như không tìm thấy người trong đó , cô lại nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân dồn dập mọi nơi.
Và có tiếng bước chân rất nhẹ đang đi về phía phòng bếp… Cũng may chỗ cô nằm khá thoáng nên người đi vào có thể nhìn thấy ngay…Khiến cô cũng có thể yên tâm phần nào..Giờ chỉ còn việc nằm chờ…Nếu không phải người đó , mà chẳng may là trộm cũng chút vì chắc họ cũng không tuyệt tình , độc ác đến nỗi thấy người chết mà không cứu đâu…
- Ngọc Trúc~
đang suy nghĩ liên miên…Bỗng cô Nghe thấy có người gọi mình, giọng nói đó rất quen thuộc, quen đến nỗi..Khiến tim cô loạn nhịp.
Đang thắc mắc không biết có phải người đó không…Thì cô giật mình khi có một vòng tay ôm cô vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.