Chương 37
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
HOÀNG KỲ lo lắng đi vội vào bên trong phòng ngủ nhưng không Ngọc
Trúc đâu…
Lúc đó sự hoảng loạn sợ hãi vây kín tim anh.
Phân phó mọi người đi tìm kiếm cô xong.
Theo linh cảm trái tim mách bảo , không do dự anh đi thẳng xuống phòng bếp … Trong thâm tâm như có gì đó thôi thúc bắt anh phải đi nhanh tìm cô…
… Cho dù đã chuẩn bị tâm lý… Nhưng sao khi thấy cô nằm dưới đất , khuôn mặt tái mét vì đau đớn , anh sững lại khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng nửa tỉnh nửa mê , mơ hồ vô định…
Lúc đó anh biết người anh yêu đang gặp nguy hiểm , và đang cần anh , rất rất cần anh…
Vội vàng ôm cô vào lòng , Hoàng Kỳ lo lắng hỏi
- NGỌC TRÚC
EM… Em không sao chứ?
Có đau lắm không?
Cho anh xin lỗi!
ANh sai rồi!
Là do anh không tốt , anh làm khổ em rồi…
- Huhuhu
Ngọc Trúc mơ hồ sửng sốt khi nhìn thấy anh , lúc đó cô rất hạnh phúc nhưng cũng rất sợ , cô sợ anh nhìn thấy cô rồi anh sẽ ngoảnh mặt bước đi , bỏ lại cô một mình tại nơi âm u lạnh lẽo cô đơn này…
Nhưng nước mắt cô như vỡ oà khi được anh nhẹ nhàng ôm chặt vào lòng như che chở , nâng niu đầy chăm sóc, ở trong lòng anh thật ấm , không lạnh lẽo như sàn đá kia … Cô khẽ mãn nguyện nhoẻn miệng cười…
Giấc mơ này thật đẹp , chỉ cần vậy thôi là cô hạnh phúc rồi , được chết trong lòng anh thật tốt , thật mãn nguyện…
Nhưng khi cô chuẩn bị nhắm mắt mặc cho số phận quyết định , thì bên tai luôn văng vẳng câu nói xin lỗi , hối hận của anh , nó rất thật , thật sự rất thật… Khiến cô không kiềm lòng được mà bất khóc nức nở , đó là tiếng khóc trong hạnh phúc…
Vậy là anh tin cô rồi , anh vừa xin lỗi cô kìa , anh còn nhận sai với cô nữa, như vậy là anh không ghét cô nữa , anh lại yêu cô rồi… Chưa bao giờ cô vui sướng như lúc này…
Cô muốn gạt bỏ đi ý nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi , để tiếp tục tận hưởng cảm giác khi có anh đến chết…
Nhưng cô đâu biết rằng … Thấy cô cười trong nước mắt tim anh lại nhói lên từng hồi.
Anh đã làm gì người anh yêu thế này?
Tại sao anh lại ngu ngốc như thế , lại không đi tin vào tình yêu của mình… Để giờ đây khiến cô bị tổn thương lớn như vậy…
- Ngọc Trúc ! Là anh đây!
Xin em đừng khóc nữa!
Em khóc tim anh đau lắm!
Mở mắt ra nhìn anh đi!
Đừng nhắm mắt như thế?
- Nhưng… Nhưng mà… Mở mắt ra rồi… Anh biến mất thì sao… Huhuhu… Em không muốn… Huhuhu… Xin anh! Đừng bỏ em mà ! Em không muốn đâu!
- Ngoan ! Anh hứa sẽ không đi đâu hết , sẽ luôn ở bên em…
Đừng sợ.
- Nhưng mà em mệt lắm!
Em muốn ngủ!
Lại còn đau bụng nữa huhuhu… Đau bụng qúa!
Cô vừa nói hai tay vừa bấu chặt vào bụng như để kìm nén nỗi đau đớn của mình.
Hoàng Kỳ Thấy Ngọc Trúc như vậy mới giật mình nhớ ra mục đích chính mình đến đây…
Lúc này anh mới vội vàng bế bổng cô lên rồi chạy ra ngoài gọi
vị bác sĩ cùng đi theo tới đây.
Một lát sau vị bác sĩ đó cũng tới.
Hoàng Kỳ lo lắng ôm chặt lấy Ngọc Trúc như tăng thêm sức mạnh cho cô và cũng cho chính bản thân mình.
Nếu đứa trẻ này có mệnh hệ gì , thì cô sẽ sao đâu.
Nhưng anh không thể để nó làm tổn hại đến cô được.
Anh không cho phép ai cướp đi cô lúc này , không bao giờ …
Ngọc Trúc sau khi cảm nhận được anh là thật chứ không phải mơ… Còn chưa kịp thắc mắc vì sao anh lại xuất hiện ở đây?
Anh thay đổi qúa nhanh khiến cô rất ngỡ ngàng đầy nghi ngờ , nhưng sao trong lòng hạnh phúc thì ít mà lo lắng thì nhiều…
Nhưng cũng chưa kịp thắc mắc lâu , thì Tiếng anh gọi bác sĩ đã giúp cô hiểu ra khá nhiều…
Nhưng khi nghĩ đến bác sĩ , cô mới nhớ ra đứa con trong bụng mình… Chắc chắn lúc này nó đang quằn quại , giãy giụa trong đau đớn… Nỗi lo sợ của một người mẹ chẳng mấy chốc khiến cơ thể cô run lên bần bật , nước mắt lại ứa ra đầy hoảng loạn…
Thấy cô như vậy anh khẽ trấn an
- Ngoan ! Đừng sợ!
Không sao đâu!
Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì , anh cũng sẽ bảo vệ em… ” cho dù phải bỏ đi bé con của chúng ta”
khẽ ôm cô vào lòng vỗ về.
Để cô an lòng , rồi lặng nhìn theo bác sĩ đang khám bệnh cho cô.
Cũng may anh lo xa mang ông ta đến đây
, rồi tiện thử mang luôn một số thiết bị khám thai đến luôn cho cẩn thận.
Sau khi siêu âm một hồi , khám xét tỉ mỉ , vị trưởng khoa sản khẽ lau mồ hôi , rồi khó khăn lên tiếng
- Qủa đúng như tôi dự đoán!
Cô ấy có thai ngoài tử cung.
Cái thai đang gặp nguy hiểm … Cũng đồng với tính mạng cô ấy đang bị đe dọa , nếu để lâu thêm nữa ngay cả người mẹ cũng không thể cứu được.
- Ý ông là?
- Phải mổ rồi cho ra ngay,may la còn kịp!
-KHÔNG
Lúc đó sự hoảng loạn sợ hãi vây kín tim anh.
Phân phó mọi người đi tìm kiếm cô xong.
Theo linh cảm trái tim mách bảo , không do dự anh đi thẳng xuống phòng bếp … Trong thâm tâm như có gì đó thôi thúc bắt anh phải đi nhanh tìm cô…
… Cho dù đã chuẩn bị tâm lý… Nhưng sao khi thấy cô nằm dưới đất , khuôn mặt tái mét vì đau đớn , anh sững lại khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng nửa tỉnh nửa mê , mơ hồ vô định…
Lúc đó anh biết người anh yêu đang gặp nguy hiểm , và đang cần anh , rất rất cần anh…
Vội vàng ôm cô vào lòng , Hoàng Kỳ lo lắng hỏi
- NGỌC TRÚC
EM… Em không sao chứ?
Có đau lắm không?
Cho anh xin lỗi!
ANh sai rồi!
Là do anh không tốt , anh làm khổ em rồi…
- Huhuhu
Ngọc Trúc mơ hồ sửng sốt khi nhìn thấy anh , lúc đó cô rất hạnh phúc nhưng cũng rất sợ , cô sợ anh nhìn thấy cô rồi anh sẽ ngoảnh mặt bước đi , bỏ lại cô một mình tại nơi âm u lạnh lẽo cô đơn này…
Nhưng nước mắt cô như vỡ oà khi được anh nhẹ nhàng ôm chặt vào lòng như che chở , nâng niu đầy chăm sóc, ở trong lòng anh thật ấm , không lạnh lẽo như sàn đá kia … Cô khẽ mãn nguyện nhoẻn miệng cười…
Giấc mơ này thật đẹp , chỉ cần vậy thôi là cô hạnh phúc rồi , được chết trong lòng anh thật tốt , thật mãn nguyện…
Nhưng khi cô chuẩn bị nhắm mắt mặc cho số phận quyết định , thì bên tai luôn văng vẳng câu nói xin lỗi , hối hận của anh , nó rất thật , thật sự rất thật… Khiến cô không kiềm lòng được mà bất khóc nức nở , đó là tiếng khóc trong hạnh phúc…
Vậy là anh tin cô rồi , anh vừa xin lỗi cô kìa , anh còn nhận sai với cô nữa, như vậy là anh không ghét cô nữa , anh lại yêu cô rồi… Chưa bao giờ cô vui sướng như lúc này…
Cô muốn gạt bỏ đi ý nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi , để tiếp tục tận hưởng cảm giác khi có anh đến chết…
Nhưng cô đâu biết rằng … Thấy cô cười trong nước mắt tim anh lại nhói lên từng hồi.
Anh đã làm gì người anh yêu thế này?
Tại sao anh lại ngu ngốc như thế , lại không đi tin vào tình yêu của mình… Để giờ đây khiến cô bị tổn thương lớn như vậy…
- Ngọc Trúc ! Là anh đây!
Xin em đừng khóc nữa!
Em khóc tim anh đau lắm!
Mở mắt ra nhìn anh đi!
Đừng nhắm mắt như thế?
- Nhưng… Nhưng mà… Mở mắt ra rồi… Anh biến mất thì sao… Huhuhu… Em không muốn… Huhuhu… Xin anh! Đừng bỏ em mà ! Em không muốn đâu!
- Ngoan ! Anh hứa sẽ không đi đâu hết , sẽ luôn ở bên em…
Đừng sợ.
- Nhưng mà em mệt lắm!
Em muốn ngủ!
Lại còn đau bụng nữa huhuhu… Đau bụng qúa!
Cô vừa nói hai tay vừa bấu chặt vào bụng như để kìm nén nỗi đau đớn của mình.
Hoàng Kỳ Thấy Ngọc Trúc như vậy mới giật mình nhớ ra mục đích chính mình đến đây…
Lúc này anh mới vội vàng bế bổng cô lên rồi chạy ra ngoài gọi
vị bác sĩ cùng đi theo tới đây.
Một lát sau vị bác sĩ đó cũng tới.
Hoàng Kỳ lo lắng ôm chặt lấy Ngọc Trúc như tăng thêm sức mạnh cho cô và cũng cho chính bản thân mình.
Nếu đứa trẻ này có mệnh hệ gì , thì cô sẽ sao đâu.
Nhưng anh không thể để nó làm tổn hại đến cô được.
Anh không cho phép ai cướp đi cô lúc này , không bao giờ …
Ngọc Trúc sau khi cảm nhận được anh là thật chứ không phải mơ… Còn chưa kịp thắc mắc vì sao anh lại xuất hiện ở đây?
Anh thay đổi qúa nhanh khiến cô rất ngỡ ngàng đầy nghi ngờ , nhưng sao trong lòng hạnh phúc thì ít mà lo lắng thì nhiều…
Nhưng cũng chưa kịp thắc mắc lâu , thì Tiếng anh gọi bác sĩ đã giúp cô hiểu ra khá nhiều…
Nhưng khi nghĩ đến bác sĩ , cô mới nhớ ra đứa con trong bụng mình… Chắc chắn lúc này nó đang quằn quại , giãy giụa trong đau đớn… Nỗi lo sợ của một người mẹ chẳng mấy chốc khiến cơ thể cô run lên bần bật , nước mắt lại ứa ra đầy hoảng loạn…
Thấy cô như vậy anh khẽ trấn an
- Ngoan ! Đừng sợ!
Không sao đâu!
Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì , anh cũng sẽ bảo vệ em… ” cho dù phải bỏ đi bé con của chúng ta”
khẽ ôm cô vào lòng vỗ về.
Để cô an lòng , rồi lặng nhìn theo bác sĩ đang khám bệnh cho cô.
Cũng may anh lo xa mang ông ta đến đây
, rồi tiện thử mang luôn một số thiết bị khám thai đến luôn cho cẩn thận.
Sau khi siêu âm một hồi , khám xét tỉ mỉ , vị trưởng khoa sản khẽ lau mồ hôi , rồi khó khăn lên tiếng
- Qủa đúng như tôi dự đoán!
Cô ấy có thai ngoài tử cung.
Cái thai đang gặp nguy hiểm … Cũng đồng với tính mạng cô ấy đang bị đe dọa , nếu để lâu thêm nữa ngay cả người mẹ cũng không thể cứu được.
- Ý ông là?
- Phải mổ rồi cho ra ngay,may la còn kịp!
-KHÔNG
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.