Chương 39
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
NGỌC TRÚC gào thét trong đau đớn , nước mắt lã chã rơi ,
biết có mắng chửi cũng không thể làm anh xoay chuyển được , cô đành ngậm ngùi cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình .
Bám chặt lấy tay anh van xin giữ lại bé con
- Em xin anh đừng giết con mà .
Em không muốn bỏ con đâu.
Huhuhu
- Ngọc Trúc ! Ngoan nghe lời anh đi.
Tính mạng của em đang gặp nguy hiểm…
- Em không nghe , em không muốn , xin anh đừng ép em bỏ con mà.
Con cũng là của anh , Anh lỡ lòng giết con sao?
Huhuhu
Cô vừa khóc vừa quằn quại ôm lấy bụng.
Bụng cô ngày càng đau dữ dội nhưng cô không quan tâm mình đau thế nào.
Điều cô lo lắng lúc này là bé con đang gặp nguy hiểm.
Đã thế anh còn không muốn bảo vệ con, còn muốn giết con.
Cô không hiểu , cô thật sự không hiểu , tại sao lại thế chứ?
Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?
Cô phải làm sao để bảo vệ con đây…
Hoàng Kỳ thấy Ngọc Trúc ôm bụng đau đớn thì lo lắng vô cùng.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt vội vàng khẩn khoản của bác sĩ , anh càng lo sợ hơn.
Cho dù muốn giữ lại đứa bé này biết mấy , nhưng anh không thể để nguy hiểm đến tính mạng của cô được.
Nhất là khi…
- Em nghe anh nói đây, đừng bướng bỉnh nữa.
Không có đứa trẻ này , mình sinh đứa khác.
Nhưng anh không thể mất em…
*sững sờ trong đau đớn*
- Anh… Anh… Tại sao?
- Anh không muốn em gặp nguy hiểm…
- Đồ giả dối.
Thấy hai người giằng co mãi mà chưa giải quyết được vấn đề.
Trong khi đó phòng cấp cứu đã tới nơi…
Khiến vị Trưởng khoa sản càng sốt ruột hơn.
Ông đành cắt lời hai người để cảnh báo
- Không còn kịp nữa rồi.
Ngài mau quyết định đi.
Cái thai đang rất yếu có giữ lại cũng…
- Cứu mẹ đi.
Tôi muốn các người phải đảm bảo an toàn cho cô ấy…
- Không!
Tôi không muốn!
- Ngọc Trúc ngoan nào!
- Cút ! Các người đi hết đi!
Đừng chạm vào tôi!
Cô vừa nói vừa đẩy anh khỏi người mình , nhưng sức khỏe hiện giờ ngay đến thở cũng khó…
Nước mắt chảy dài trên má ướt đẫm khuôn mặt , cái đầu tội nghiệp không ngừng lắc , chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như lúc này.
Mối liên kết cuối cùng giữa hai người mất đi ,. Cô sẽ chết mất , đó là động lực để cô sống tiếp , nếu mất đi nó cô biết sống sao đây???
- Vậy cho cái thai ra nhé?
( Vị bác sĩ đau lòng hỏi.
Nhìn cô hoảng loạn sợ hãi như vậy sao không đau lòng cho được)
- Ừ!
- TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!
TÔI KHÔNG CHO PHÉP CÁC NGƯỜI GIẾT CON TÔI.
- Ngọc Trúc…
- ĐỒ ĐỘC ÁC!
TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ANH ĐÂU
KHÔNG BAO GIỜỜỜ… Hức
Nỗi đau đớn hòa quyện với vực đáy của tuyệt vọng.
Ngọc Trúc nấc lên một tiếng rồi ngất nịm đi trong nỗi đau xé lòng…
Cùng lúc đó cô cũng vừa được đưa tới phòng cấp cứu.
Giao cô cho bác sĩ xong anh đứng thẫn thờ nhìn cánh cửa từ từ khép lại ,
đôi môi khẽ mấp máy trong đau buồn
- Ngọc Trúc ! Anh xin lỗi…
Thời gian ngồi bên ngoài phòng cấp cứu như 10 năm đối với Hoàng Kỳ.
Chỉ vài tiếng đồng hồ nó đã bắt anh trải nghiệm tất cả cung bậc cảm xúc , chưa bao giờ anh thấy mệt mỏi như lúc này.
Cảm giác mất mát tuy không bằng như lúc mất đi ba mẹ.
Nhưng nó cũng như cấu xé trái tim anh, đau lắm chứ…
………………
Ngọc Trúc mệt mỏi mở mắt , cô mơ màng nhìn khắp gian phòng , phải một lúc lâu cô mới ý thức và nhận biết được mình đang ở nơi nào.
Khẽ mệt mỏi nhắm mắt định chìm vào giấc ngủ… Nhưng đúng lúc đó hình ảnh đau đớn kia bất giác tranh nhau ùa về như cơn giông bão ập đến , khiến Ngọc Trúc nhỏ bé , yếu đuối không thể chịu đựng nỗi…
Mãi đến khi cô ý thức được chuyện gì vừa xảy ra với mình thì… Trái tim không tự chủ mà nhói lên không ngừng.
Sợ hãi , hoảng loạn Cô liền vọt hẳn dậy nhưng cơn đau ở bụng khiến cô phải ” A” Lên .
Giật mình sờ xuống bụng mình , nhưng khi cô vừa chạm vào … Một cảm giác đau tận xương tủy cào xé cả trái tim lẫn thể xác cô…
- Ngọc Trúc ! Em tỉnh rồi!
Có thấy đau đớn khó chịu ở đâu không?
Để anh đi tìm bác sĩ đến khám cho em…
( Thấy cô vẫn im lặng , lấy tay xoa xoa bụng , nghĩ rằng cô sợ mổ xấu nên anh an ủi nói)
- Em yên tâm đi!
Anh yêu cầu bác sĩ mổ nội soi phẫu thuật thẩm mỹ nên…
- Anh vừa nói gì?
Mổ… Mổ…
Ngọc Trúc như chết nặng tại chỗ , Thấy bụng mình không sao , cô cứ nghĩ anh vì cô mà tha cho đứa bé.
Nhưng hình như không phải anh vẫn quyết định giết con cô , con của cô…
- KHÔNG !CON TÔI!
Anh… Anh…
- Ngọc Trúc ! Bác sĩ , bác sĩ
vì qúa kích động cô đã không thể chịu đựng nổi mà ngất xỉu tại chỗ.
Trước khi ngất đi ánh mắt vẫn căm hận nhìn anh.
biết có mắng chửi cũng không thể làm anh xoay chuyển được , cô đành ngậm ngùi cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình .
Bám chặt lấy tay anh van xin giữ lại bé con
- Em xin anh đừng giết con mà .
Em không muốn bỏ con đâu.
Huhuhu
- Ngọc Trúc ! Ngoan nghe lời anh đi.
Tính mạng của em đang gặp nguy hiểm…
- Em không nghe , em không muốn , xin anh đừng ép em bỏ con mà.
Con cũng là của anh , Anh lỡ lòng giết con sao?
Huhuhu
Cô vừa khóc vừa quằn quại ôm lấy bụng.
Bụng cô ngày càng đau dữ dội nhưng cô không quan tâm mình đau thế nào.
Điều cô lo lắng lúc này là bé con đang gặp nguy hiểm.
Đã thế anh còn không muốn bảo vệ con, còn muốn giết con.
Cô không hiểu , cô thật sự không hiểu , tại sao lại thế chứ?
Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?
Cô phải làm sao để bảo vệ con đây…
Hoàng Kỳ thấy Ngọc Trúc ôm bụng đau đớn thì lo lắng vô cùng.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt vội vàng khẩn khoản của bác sĩ , anh càng lo sợ hơn.
Cho dù muốn giữ lại đứa bé này biết mấy , nhưng anh không thể để nguy hiểm đến tính mạng của cô được.
Nhất là khi…
- Em nghe anh nói đây, đừng bướng bỉnh nữa.
Không có đứa trẻ này , mình sinh đứa khác.
Nhưng anh không thể mất em…
*sững sờ trong đau đớn*
- Anh… Anh… Tại sao?
- Anh không muốn em gặp nguy hiểm…
- Đồ giả dối.
Thấy hai người giằng co mãi mà chưa giải quyết được vấn đề.
Trong khi đó phòng cấp cứu đã tới nơi…
Khiến vị Trưởng khoa sản càng sốt ruột hơn.
Ông đành cắt lời hai người để cảnh báo
- Không còn kịp nữa rồi.
Ngài mau quyết định đi.
Cái thai đang rất yếu có giữ lại cũng…
- Cứu mẹ đi.
Tôi muốn các người phải đảm bảo an toàn cho cô ấy…
- Không!
Tôi không muốn!
- Ngọc Trúc ngoan nào!
- Cút ! Các người đi hết đi!
Đừng chạm vào tôi!
Cô vừa nói vừa đẩy anh khỏi người mình , nhưng sức khỏe hiện giờ ngay đến thở cũng khó…
Nước mắt chảy dài trên má ướt đẫm khuôn mặt , cái đầu tội nghiệp không ngừng lắc , chưa bao giờ cô thấy sợ hãi như lúc này.
Mối liên kết cuối cùng giữa hai người mất đi ,. Cô sẽ chết mất , đó là động lực để cô sống tiếp , nếu mất đi nó cô biết sống sao đây???
- Vậy cho cái thai ra nhé?
( Vị bác sĩ đau lòng hỏi.
Nhìn cô hoảng loạn sợ hãi như vậy sao không đau lòng cho được)
- Ừ!
- TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!
TÔI KHÔNG CHO PHÉP CÁC NGƯỜI GIẾT CON TÔI.
- Ngọc Trúc…
- ĐỒ ĐỘC ÁC!
TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ANH ĐÂU
KHÔNG BAO GIỜỜỜ… Hức
Nỗi đau đớn hòa quyện với vực đáy của tuyệt vọng.
Ngọc Trúc nấc lên một tiếng rồi ngất nịm đi trong nỗi đau xé lòng…
Cùng lúc đó cô cũng vừa được đưa tới phòng cấp cứu.
Giao cô cho bác sĩ xong anh đứng thẫn thờ nhìn cánh cửa từ từ khép lại ,
đôi môi khẽ mấp máy trong đau buồn
- Ngọc Trúc ! Anh xin lỗi…
Thời gian ngồi bên ngoài phòng cấp cứu như 10 năm đối với Hoàng Kỳ.
Chỉ vài tiếng đồng hồ nó đã bắt anh trải nghiệm tất cả cung bậc cảm xúc , chưa bao giờ anh thấy mệt mỏi như lúc này.
Cảm giác mất mát tuy không bằng như lúc mất đi ba mẹ.
Nhưng nó cũng như cấu xé trái tim anh, đau lắm chứ…
………………
Ngọc Trúc mệt mỏi mở mắt , cô mơ màng nhìn khắp gian phòng , phải một lúc lâu cô mới ý thức và nhận biết được mình đang ở nơi nào.
Khẽ mệt mỏi nhắm mắt định chìm vào giấc ngủ… Nhưng đúng lúc đó hình ảnh đau đớn kia bất giác tranh nhau ùa về như cơn giông bão ập đến , khiến Ngọc Trúc nhỏ bé , yếu đuối không thể chịu đựng nỗi…
Mãi đến khi cô ý thức được chuyện gì vừa xảy ra với mình thì… Trái tim không tự chủ mà nhói lên không ngừng.
Sợ hãi , hoảng loạn Cô liền vọt hẳn dậy nhưng cơn đau ở bụng khiến cô phải ” A” Lên .
Giật mình sờ xuống bụng mình , nhưng khi cô vừa chạm vào … Một cảm giác đau tận xương tủy cào xé cả trái tim lẫn thể xác cô…
- Ngọc Trúc ! Em tỉnh rồi!
Có thấy đau đớn khó chịu ở đâu không?
Để anh đi tìm bác sĩ đến khám cho em…
( Thấy cô vẫn im lặng , lấy tay xoa xoa bụng , nghĩ rằng cô sợ mổ xấu nên anh an ủi nói)
- Em yên tâm đi!
Anh yêu cầu bác sĩ mổ nội soi phẫu thuật thẩm mỹ nên…
- Anh vừa nói gì?
Mổ… Mổ…
Ngọc Trúc như chết nặng tại chỗ , Thấy bụng mình không sao , cô cứ nghĩ anh vì cô mà tha cho đứa bé.
Nhưng hình như không phải anh vẫn quyết định giết con cô , con của cô…
- KHÔNG !CON TÔI!
Anh… Anh…
- Ngọc Trúc ! Bác sĩ , bác sĩ
vì qúa kích động cô đã không thể chịu đựng nổi mà ngất xỉu tại chỗ.
Trước khi ngất đi ánh mắt vẫn căm hận nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.